-Không lẽ một chàng trai lịch sự mà lại dửng dưng trước câu hỏi của một cô gái sao ?
Minh Hoàng thở dài ngán ngẩm , bỏ cuốn sách xuống và mở mắt ra . Chà , một cô gái xinh đẹp , thanh thoát với bộ váy trắng tinh khôi mềm mại , chiếc cài tóc cùng tone trắng bản to và một mái tóc đen óng , tay cầm một chiếc violin nhỏ gọn . Nhìn kĩ lên gương mặt thì không ai có thể phủ nhận rằng nó quá hoàn hảo , đôi mắt buồn nhưng lại quyến rũ đến lạ.
Hắn không đáp , chỉ xích sang một bên tỏ ý mời ngồi . Cô gái ấy dường như cũng hiểu nên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn .
Lại một lần nữa , hắn biết thế nào là trộm nhìn một người con gái.
Ngày chủ nhật…
Đáng lẽ nó phải “ngủ nướng” để bù mấy hôm đi học phải dậy sớm nhưng mà chẳng hiểu sao nó lại dậy từ sớm và đi dạo một vòng quanh hoa viên.
Những tia nắng hồng ban mai khiến bất kì ai cũng có thể cảm thấy ấm lòng trước bao nhiêu sóng gió đã xảy ra. Tuy nhiên, nó vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn là mấy. Chuyện Minh Hoàng nói trước lúc lên máy bay khiến nó suy nghĩ nhiều. Rõ ràng nó không muốn nghĩ đến nhưng càng như thế thì đầu óc nó lại văng vẳng từng câu, từng chữ mà anh nói.
“ ai ya!!!!!!!!!!!!!!!!” – Bỗng dưng lên cơn “khìn khìn”, nó hét toáng lên. Nào giờ đâu Thiên Vũ lại đang ở ngay đằng sau lưng nó:
-Trời đất ơi! Cô hét muốn bể nhà rồi kìa!
Nó quay người lại, thấy Thiên Vũ bèn cười ái ngại rồi nói :
-Hờ hờ… hôm nay anh cũng dậy sớm quá hén?
Vũ trề môi đáp:
-Nói thừa ghê! Tôi có bao giờ dậy muộn đâu mà cô bảo tôi thế?
Nó lè lưỡi, không biết nói sao nữa nên liền đi vào trong nhà mà không thèm nói với hắn .
-Ê! Ê! Lát nữa cô rảnh không đó, Thoại My?
Nó được dịp quay lại nhìn Thiên Vũ mà cười toe toét:
-Nói thừa ghê ! Tôi có bao giờ bận gì đâu mà anh bảo tôi thế?
Thiên Vũ khẽ nghiến răng dù ngoài mặt vẫn ráng nhếch mép cười đáp lại. Rõ ràng nó muốn “chơi” hắn đây mà.Qủa là không phải vừa đâu nhá, Thoại My đúng là Thoại My.
- Hừ, định rủ cô đi chơi nhưng mà… ghét cái thái độ!
- Làm như tôi thích đi chơi với anh lắm không bằng ý! Xì …
-Vào thay đồ, xuống nhà tôi dẫn đi ăn sáng sau đó đi đâu thì khắc biết. Đây là mệnh lệnh !!! Nghe rõ chưa đồ ngốc !!!
-Rõ rồi, khổ quá đi mất! – Nói rồi nó vùng vằng bước vào trong nhà thay đồ . Thiên Vũ chỉ biết trông theo mà lầm bầm:“ Đi chơi mà cũng khổ nữa , xạo !”
_______________________________
Vẫn giản dị, vẫn đời thường. Quần jean, áo pull.Nó đấy !
Tung tăng bước đến phía chiếc audi mui trần mà Thiên Vũ đã đứng chờ sẵn ở đó.“ Hôm nay trông hắn đẹp trai ghê!” Nó cười khúc khích thầm nghĩ sau nó nhảy vọt lên xe.
-Hi za! Đi thôi! Mà nè quên mất, Nhất Bảo có đi không vậy?
Thiên Vũ quay qua nhìn nhìn nó, tay đẩy nhẹ gọng kính lên đáp:
-Không! Sáng nay chắc hắn lại hú hí với em Châu rồi!
-Hihi! Thế cũng tốt! giờ đi ăn sáng đã nha , tui đói rồi! – Nó lắc lắc vai Thiên Vũ nói. Hắn khẽ gật đầu sau đó rồ ga phóng đi.
Trên đường đi….
-Này, Thoại My! Tôi nói cái này nè! – Thiên Vũ chợt hỏi, trông vẻ mặt hắn ta có vẻ đang “khó xử”.
Nó vừa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, vừa đáp:
-Sao? Cứ nói đi! Từ bao giờ anh biết xin ý kiến người khác để được phép phát ngôn thế?
Mặc kệ lời chế giễu của nó, Thiên Vũ vẫn đi thẳng vào vấn đề mà hắn cần nói:
-Cô sẽ xưng với tôi là “em” – giống như Minh Hoàng vậy. Được chứ?
-Trời!Vậy mà tưởng chuyện gì! – Nó thở hắt đáp bằng giọng bất cần.
Nhung nó nào biết , cái “chuyện gì” của nó lại khiến hắn phải suy đi tính lại, ngẫm đi nghĩ lại đến biết bao nhiêu là lần. Và , cái “chuyện gì” đó của Thiên Vũ lại không được nó chấp nhận. Nó không thích. Điều đó ắt hẳn khiến hắn cảm thấy buồn và thất vọng. Thậm chí cũng có thể ảnh hưởng phần nào đến lòng tự tôn.
……………
Chiếc xe dừng chân tại nhà hàng Mara. Ở đây, không đơn thuần là đồ ăn ngon, cảnh quan đẹp hay phục vụ nhiệt tình. Nếu chỉ như thế thì chưa thể trở thành một nhà hàng nổi tiếng ở giữa trung tâm thành phố được. Mà là vì, kiến trúc của Mara được xây theo lối cung điện cổ xưa. Trông rất độc đáo và lạ mắt.
Nó cũng thích thú với điều đó lắm. Đây là lần đầu tiên nó đến đây cơ đấy. Vui thật!
Cả nó và Thiên Vũ đều gọi “Mì Cung đình truyền thống”. Từng sợi mì dai dai, thơm ngon đặc biệt hòa quyện với nước dùng đầy đủ bốn vị: chua, ngọt, mặn và cay. Chắc chắn là phải ngon hơn Mi-xi-xup của nó rồi nhưng sao Thiên Vũ vẫn cảm thấy thích Mi-xi-xup hơn. Có lẽ con đường đến dạ dày phải đi qua trái tim chăng?
………….......
Ăn xong, nó rủ Thiên Vũ tới công viên cùng đi dạo.
Không khí ở đây lúc nào cũng vậy, rất mát mẻ và thoải mái.
-A! Kem! – Nó khẽ reo lên. Nó mà, tiệm kem lúc nào cũng là điểm thu hút nó đầu tiên dù bây giờ là buổi sáng. Y như rằng, Thiên Vũ há hốc miệng nhìn nó:
-Trời đất! Mới sáng sớm mà đã ăn kem rồi cơ à?
Nó nheo mắt trả lời, lúc này trông nó rất dễ thương:
-Kệ anh chứ! Để tôi đi mua 2 que. Anh dùng bạc hà nhá? Nhớ là đứng ở đây mà đợi tôi đó!
Nó dặn dò kĩ lưỡng như thể sợ hắn chạy đi mất hút khiến nó phải cuốc bộ về nhà không bằng ý.
“Phập” Một cánh tay bỗng dưng đặt lên vai hắn. Khi hắn quay người lại thì đã không thấy ai nữa rồi, chỉ thấy một phong thư…màu đen – đặc trưng của Black Rose.
Thiên Vũ nghiến răng, bóc bì thư ra một cách nặng nề. Hắn có một linh cảm xấu.
“ Thiên Vũ, tôi đợi cậu ở đây.
Đi thẳng, rẽ trái, rẽ trái và đi thẳng.
Cuối cùng thì thấy một chiếc Mercedes màu đen có hai chữ “BR”.
Nếu có đủ can đảm thì hãy lên xe để khám phá bí mật về tôi.
Còn nếu không hoặc đi cùng với bất kì một ai thì…anh là kẻ hèn nhát!
Black Rose”
Với một lời thách thức như vậy, thử hỏi Thiên Vũ có chối từ không? Không thể nào khác, Thiên Vũ – hắn sẽ không bao giờ như thế. Thở một hơi mạnh, hắn tiến bước về phía trước và đi theo chỉ dẫn của Black Rose.
“ Black Rose! Để xem tôi và cô, ai là người thẳng cuộc?”
……………
Nó mua xong kem hí hửng chạy lại thì bỗng dưng, một que kem ốc quế bỗng rơi xuống đất. Là bạc hà – kem của Thiên Vũ. Tim nó đập nhanh hơn, dường như có điều gì đó chẳng lành? Rồi nó nhanh chóng chạy vù đi tới chỗ đợi. Trời đất, Thiên Vũ không có ở đây nữa.Vậy, hắn ta ở đâu?
Nó đưa mắt liên láo nhìn xung quanh, một nỗi lo lắng bỗng tràn dâng trong nó.
“A! Thiên Vũ kia rồi!” – Nó cười tươi rói sau đó đuổi theo hắn hết sức mình, vừa chạy, nó vừa gọi hắn nhưng... hắn lại không nghe thấy gì. Mà nếu có nghe thấy, chắc chắn hắn sẽ tìm cách đánh lạc hướng nó. Hắn làm vậy để làm gì chứ? Là để… nó được an toàn.
Nó mệt muốn lả người. Toàn thân như muốn rụng rời ra vì vốn dĩ nó đã ít vận động rồi.Nay lại vừa chạy, vừa hét, vừa suy nghĩ lo âu thì lấy đâu ra không mệt?
Chợt…
Thiên Vũ bước lên một chiếc xe ô tô màu đen. Từ xa nhưng nó cũng nhìn thấy 2 chữ “BR” trên xe. Chắc chắn đó là Black Rose.
Không được! Nghĩ rồi nó lấy lao tới đó nhưng chiếc xe đã lăn bánh.
Không kịp nữa rồi nhưng cũng không thể chịu thua, bằng mọi cách nó phải cứu hắn. Nó cắn răng vẫy một chiếc taxi và dặn phải đuổi theo chiếc xe đó.
Nó cảm thấy trong người nôn nao, đầu óc choáng váng. Nói chung là khó chịu, khó chịu vô cùng. Ai cũng biết, nó rất căm thù việc đi ô tô kín mít như thế này. Nó tự nhủ mình rằng phải cố gắng, lần này là vì Thiên Vũ. Nhất định nó phải vượt qua!
Kizzzzzzzz……
Chiếc Mercedes đen tuyền phanh gấp lại. Tới nơi rồi. Đó là một vùng đồi hoang vắng. Xung quanh chỉ là cỏ , cây và…một căn nhà đã bị rêu phong.
Thiên Vũ mở cửa xe cái rầm rồi một mạch xông thẳng vào căn nhà. Vừa đi hắn vừa hét lên đầy giận dữ:
-Black Rose! Cô ở đâu? Có giỏi thì ra mặt đi. Đừng cứ lúc nào cũng ẩn nấp như thế! Cô hèn lắm!
Khi hắn bước gọn vào căn phòng thì cánh cửa bỗng dưng đóng sầm lại. Bóng đèn được bật lên mờ ảo làm tăng vẻ kì bí.
Khoảng chừng ít phút sau thì chiếc taxi nó đang đi cũng tới được nơi đây.Nó hít môi hơi thật sâu, chắp tay lại cầu nguyện những điều tốt lành nhất. Sau đó trả tiền Taxi rồi cũng từ từ tiến vào căn nhà đó.
“Cạch!”. Nó mở nhưng cửa đã khóa. Đáng ghét! Nó vừa lo lắng, vừa cáu giận , vừa sợ hãi. Nhưng vẫn quyết tâm đẩy mạnh cánh cửa vài lần nữa. “ Rầm!” Vẫn không được. Nó đang định đi tìm vật nhọn để cạy cửa thì bỗng cánh cửa tự động mở ra nhẹ nhàng.
-Thiên Vũ! – Nó hét lên mừng rỡ, định chạy thật nhanh tới chỗ Thiên Vũ đang bị trói thì một bàn tay chụp lấy miệng nó. Tiếp đó cũng trói nó lại một góc như hắn.
Thiên Vũ cũng như nó, miệng đã bị dán băng keo nên không tài nào nói được gì. Cả hai chỉ nhìn qua nhau, dường như họ đang nói chuyện với nhau qua ánh mắt.
Lần này hình như đích thân Black Rose hành động. Nói “hình như” là bởi vì vẫn thực sự chưa chắc chắn lắm. Chỉ là phong cách đó rất giống cô ta. Một màu đen từ trên xuống dưới, không quên chiếc mặt nạ che kín nửa mặt và một bông hoa hồng cùng tone đen cài ở mang tai. Mọi hành động, cử chỉ đều toát lên vẻ kì bí khiến người khác phải lạnh cả sống lưng.
Qủa nhiên nó đúng khi cô ta lên tiếng:
-Tôi là Black Rose!
Thiên Vũ ư ử, có lẽ hắn muốn nói gì đó. Và Black Rose cũng hiểu nên liền bước lại phía hắn một cách uyển chuyển và nhẹ nhàng thướt tha như một cơn gió. Cô gỡ miếng băng keo cho hắn rồi đáp gọn:
-Nói đi!
-Cô muốn gì? – Thiên Vũ trừng mắt lên nhìn Black Rose nhưng chỉ thấy cô ta khẩy cười.
Cả nó cũng muốn được nói nhưng cô ta lại không cho nó cái quyền này. Thế đấy!
Black Rose đi lại chậm rãi quanh căn phòng, tay cầm một ly rượu mà thỉnh thoảng cô lại đưa lên miệng và nhấp lấy một ngụm. Vừa đi, cô vừa đọc , hay chăng là “xuất khẩu thành thơ”?
“ Mỉm cười nhấp từng giọt rượu đắng
Khẽ thấy chua chát phận đời cay
Nhìn người lòng tôi như quặn thắt
Kí ức năm xưa lại não nề.”
Càng ngày, Black Rose lại càng tỏ ra bí ẩn hơn. Và sức kiên nhẫn của Thiên Vũ cũng là có hạn. Hắn gằn lên, đôi mắt long sòng sọc giận dữ:
-Này! Cô muốn gì? Tôi không có thì giờ để chơi trò “Mèo vờn chuột” với cô đâu!
-Muốn gì à? – Black Rose nói, sau đó ngập ngừng một lát – Muốn sống chết một phen. Được chứ?
Thiên Vũ đã nghe rất rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn đang nằm trong trạng thái lơ lửng. Rồi cả hắn và nó lại như muốn vỡ tim theo dõi từng bước chân của Black Rose.
Black Rose ngồi gác chân lên ghế một cách lẳng lơ. Sau đó lôi ra một con dao nhọn bóng loáng và dùng tay miết đi miết lại lưỡi dao.
Tưởng chừng như đó sẽ là công cụ để cô ta ra tay nhưng không…Black Rose chơi đùa một lát rồi lại quẳng nó đi mà nói:
-Huhm... Thú vị đấy chứ! Hay là thế này…
Nói rồi cô ta lại lôi ra một khẩu súng và quay một cách điệu nghệ. Cô đưa khẩu súng lên ngắm, cười nhếch mép:
-Cũng không tồi đâu!
“ Phằng!” Black Rose nổ súng nhưng thật may là chỉ sượt qua mái tóc nó. Tất nhiên đó cũng là chủ ý của cô ta. Đùa giỡn…
Nó bắt đầu cảm thấy khó chịu. Mùi khói thuốc súng khiến nó nghẹt mũi, nó vốn nhạy cảm như vậy mà. Càng lúc nó càng không thể thở được vì cả miệng cũng đang bị băng kín.
Thấy nó có vẻ bất thường, Thiên Vũ dường hiểu ra liền vội kêu lên:
- Black Rose, gỡ băng keo cho Thoại My đi. Cô ấy bị nghẹt mũi, không thở được vì khói súng của cô đấy.
Nghe vậy, cô ta đưa mắt tới chỗ nó rồi bước lại giải thoát cho nó. Xem ra cô ta cũng không phải là kẻ mất nhân tính.
“ Aaaa!!!! Cứu! Cứu!” – Nó vội vàng hét toáng lên dù đang rất mệt. Nó sẽ làm tất cả dù chỉ còn một tia hi vọng nhỏ.
Black Rose trừng mắt lên sắc nhọn nhìn Thiên Vũ và nó. Cô nghiến răng hỏi:
- Hai người dám lừa tôi đấy à? Nhưng... Cứ việc hét đi, cô nhỏ ạ. Cô nghĩ đây là đâu chứ? Có thể có người ở xung quanh khu vực này à?
Nó gằm mặt lại, sau đó cũng nhìn Black Rose một cách giận dữ. Vẫn vậy, cô ta vẫn chỉ cười nhếch mép, không biểu lộ tí cảm xúc gì. Mà đúng hơn là có biểu lộ thì nó hay Thiên Vũ cũng không biết được vì mặt nạ đã che mất nửa mặt của cô ta rồi.
Thiên Vũ quay sang nó:
-Thoại My không sao chứ?
Nó không buồn đáp, chỉ lắc đầu.
-Xem chừng thì cả hai người đều đang rất sốt ruột, không biết tôi sẽ làm gì, đúng không? Huhm… - Black Rose nói bằng giọng chắc nịch sau đó lên tiếng gọi : - Neo! Neo!
Đó là đồng bọn của cô ta chăng? Tưởng chừng như là vậy nhưng mọi suy đoán của nó lại một lần nữa đã sai. Đó chỉ là một chú chó nhỏ.
-Cởi trói tay cho hai người bạn này nhé, Neo! – Black Rose nói bằng giọng yêu thương, có vẻ cũng ngọt ngào lắm.
Như hiểu được tiếng người, con Neo tinh ranh chạy lại cắn đứt sợi dây thừng mà cô ta dùng để trói cổ tay nó và Thiên Vũ. Rồi cúp đuôi chạy lại phía Black Rose.
Cả căn phòng lại yên lặng thêm một lần nữa. Cả Neo cũng vậy, lâu lâu cũng chỉ sủa vài câu nhưng lúc bắt gặp ánh mắt của Black Rose thì liền im tiếng ngay.
Nó như ngộp thở chờ đợi từng lời nói của cô ta. Có lẽ, nó sợ… nó sợ một điều gì đó sẽ xảy đến.
Black Rose bước xuống nhà dưới một lát, sau đó cầm lên một ly rượu đen ngầu và liền đặt ngay trước mặt nó và Thiên Vũ.
-Ly rượu này… có độc đấy! – Black Rose nói, giọng lả lướt nhưng có vẻ như… cô ta đang nói thật, không đơn giản chỉ là một câu bông đùa.
Tuy nhiên cô ta đã đùa cợt bọn nó bao nhiêu lần rồi? Lần này liệu có tin được không. Xét về góc độ chuỗi hành động từ trước đến nay thì nhất định không. Còn nếu chỉ xét lần này thì… Có lẽ lớn chuyện rồi đây.
Thấy gương mặt nó và Thiên Vũ vậy vẹn nguyên một cảm xúc như ban đầu. Black Rose cũng không lấy làm lạ, cô ngoắt con Neo lại rồi đăm đăm nhìn cả hai mà nói:
-Không tin tôi à? Thế thì chúng ta có thể thử.
Black Rose đổ một ít rượu trong ly ra sàn nhà. Vuốt ve Neo một lát rồi thì thào nói với con chó:
-Xin lỗi em, Neo… Em nếm thử giùm chị nhé!
Neo ngoan ngoãn liếm láp mấy giọt rượu mà cô ta đổ ra. Chưa đầy 1 phút sau, nó kêu ăng ẳng thảm thiết rồi ngã lăn ra, toàn thân cứng đờ. Neo chết rồi. Vậy cũng đồng nghĩa với việc Black Rose nói là đúng- ly rượu có độc.
-Một trong hai , cậu – Thiên Vũ hoặc cô – Thoại My … phải uống!
-Không! Không bao giờ! Tại sao chúng tôi phải nghe lời cô? – Không hẹn mà cả nó và Vũ cùng đồng thanh. Không ai muốn cam chịu điều này cả.
Lại nhếch môi cười một cách khinh khi, Black Rose khẽ đẩy chiếc mặt nạ rồi nói tiếp:
-Tùy thôi! Nếu không thì cả hai… cùng phải chết. Mà không phải chỉ là cả hai người đâu, Nhất Bảo, Minh Hoàng cũng sẽ bị liên lụy dù ở chân trời góc bể tôi cũng tìm ra.
Nó và Thiên Vũ nhìn nhau một cách ái ngại rồi lại nhìn Black Rose. Lần này thì có lẽ cô ta không đùa. Nó có thể hi sinh chứ? Nó sợ. Thực sự là nó rất sợ. Nhưng… nó không ngại. Nó sẵn sàng làm điều đó vì mọi người. Và cả Thiên Vũ cũng vậy, hắn sẵn sàng!
Cả hai ngắm ghiền mắt lại. Họ cầu nguyện một điều gì đó rồi lại một lần nữa , không ai bảo ai mà cùng nói:
-Tôi sẽ uống!
Thấy vậy, nó liền quay sang phía Thiên Vũ:
-Không được! Anh không được uống! Tôi sẽ uống! Tôi có thể chết, tôi có thể hi sinh vì mọi người!
-Tôi không thể để cô vì tôi mà rời bỏ cuộc đời này được. Tương lai đang đợi chờ cô phía trước, Thoại My à! Và … tôi là con trai . Nên không đời nào tôi lại để một người con gái xả thân thay tôi được! – Thiên Vũ nói, lúc này hắn không còn cảm thấy sợ chút nào cả. Hắn chỉ lo lắng cho nó mà thôi. Dù thế nào, hắn cũng phải bảo vệ nó tới cùng.
Black Rose nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu, sau đó bước tới phía nó – không phải là phía Thiên Vũ.
-Cô có thể… uống nó chứ? Ly rượu này có độc đấy!
-Thì sao chứ? Nếu có thể chết thay những người bên cạnh tôi thì… điều đó thật tuyệt vời!
Nói rồi nó đón lấy ly rượu từ tay Black Rose thì Thiên Vũ vội hét lên. Một lần nữa nước mắt hắn đã rơi:
-Không! Dừng lại ngay Thoại My! Em không được làm như thế… anh yêu em! Anh không thể để người con gái anh yêu làm như thế được! Xin em… dừng lại đi!!!!
Nó đờ người ra. Nó không nghe lầm đấy chứ? Vậy là những điều Minh Hoàng nói là hoàn toàn đúng. Hắn ta yêu nó.
Tim nó bỗng đập thình thịch đến không thể kiềm chế. Nó biết lúc này không phải là vì run sợ mà là vì nó quá hồi hộp. Nhưng ích gì nữa chứ… Nó quyết định rồi , nó sẽ hi sinh.
Nó cười chua xót nhìn qua Thiên Vũ một lần nữa rồi nâng ly rượu lên. Khi đôi môi nó cảm nhận được sức nóng của men rượu thì … Nhanh như cắt, Black Rose giật lấy ly rượu từ tay nó và rồi uống đến cạn ly trước sự sững sờ kinh ngạc của nó và Thiên Vũ.
Như đọc được suy nghĩ của cả hai, Black Rose phá lên cười:
-Haha! Ngạc nhiên lắm sao? Hừ… còn gì để luyến tiếc chứ? Khi cả hai người bảo vệ nhau như thế? – Nói rồi cô ta từ từ cởi chiếc mặt nạ ra. Ẩn nấp sau đó là một khuôn mặt xinh đẹp với ánh mắt không hề sắc lạnh mà rất ấm áp.
Thiên Vũ chau mày lại, hắn ngờ ngợ gương mặt này. Đó là ai mà rất quen…
-Không nhận ra em à, chàng Hoàng tử? – Black Rose nói rồi nhoẻn miệng cười dịu dàng.
Nụ cười ấy, cử chỉ ấy… thì đúng thật là hắn không thể quên…
-Black Rose…Hắc Tiểu Hồng! Chính là em!!!
10 năm về trước . Khi Thiên Vũ mới chỉ là một cậu bé lên 7. Hắn đã tỏ tình với một người con gái. Đó là Hắc Tiểu Hồng – một cô bé rất dễ thương. Nhưng Tiểu Hồng không đồng ý. Ngày đó, cô là một con bé dễ gần nhưng lại không phải dễ dãi. Có thể nói là “kiêu”. Và Thiên Vũ vẫn cứ âm thầm lặng lẽ như vậy cho đến một ngày nọ, Tiểu Hồng bất ngờ đồng ý. Không ai có thể đoán biết được chữ ngờ, thật vậy đó. Vì… Chẳng bao lâu Tiểu Hồng phải theo bố mẹ sang Anh Quốc. Thiên Vũ đã hứa rằng sẽ không yêu bất kì một ai khác ngoài Tiểu Hồng. Lời hứa đó, đến bây giờ thì hắn đã quên còn Tiểu Hồng thì là mãi mãi, mãi mãi không thể quên được.
Lời mặn nồng ngọt ngào trên môi
Xin người đừng nói ra
Rồi ngày nào lại quên câu yêu bay đi mất theo thời gian
Đừng vội vàng câu yêu khi còn nhiều đổi thay
Mà lòng người nào ai hay ai biết trước đâu chữ ngờ…
Black Rose – Tiểu Hồng vẫn cười, chỉ có đôi mắt là cụp xuống buồn bã. Và… sắc mặt bắt đầu tái nhợt đi…
-Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! - Thiên Vũ lo lắng ra mặt, hắn gào lên nhưng không thể nào đến chỗ cô. Bởi vì chân hắn đã bị trói chặt với cột nhà rồi.
Hắn cuống quýu gỡ còng dưới chân, đánh quên mất lí trí rằng đây là còng sắt mật mã, phải có mật mã hay một cái cưa chuyên dụng thì mới có thể mở được.
Tiểu Hồng thều thào, miệng hộc ra máu nhưng vẫn cố gắng nói những lời cuối cùng? :
-Thiên Vũ, password giống với lần quả boom…Hụ hụ….
Nhưng kì thực thì mật mã của lần đó chính Thiên Vũ cũng không biết nữa là... Người biết chỉ có Minh Hoàng. Đúng rồi, Minh Hoàng! Hắn mỉm cười lôi điện thoại ra nhưng không thể liên lạc được bởi vì ở đây thuộc khu không được phủ sóng.
-Tiểu Hồng! Pass là gì? Em nói đi! Tiểu Hồng!
-Forever Love You… FLY… – Tiểu Hồng nói rồi ngất hẳn, đôi mắt nhắm ghiền lại đau đớn.
Thiên Vũ vội vàng bấm mật mã còng sắt, sau khi đôi chân đã được tự do thì việc đầu tiên hắn làm là chạy đến phía Tiểu Hồng. Không một chút chần chừ, hắn cõng cô lên xe rồi đưa đến bệnh viện.
Nó cũng tự gỡ trói chân, sau đó luống cuống chạy theo Thiên Vũ lên xe. Suýt nữa thì hắn đã cho xe chạy trước khi nó đặt chân lên rồi. Nó vừa lo lắng cho Tiểu Hồng nhưng cũng vừa cảm thấy chạnh lòng, dường như từ nãy đến giờ, Thiên Vũ đã quên mất sự hiện diện của nó mà thay vào sự quan tâm thường ngày đó là Tiểu Hồng.
Thực ra, ngay lần đầu tiên thì Tiểu Hồng đã không có ý định muốn giết hay muốn làm gì bọn nó cả. Chỉ là muốn “thử” – một phép thử đơn giản vậy thôi. Cô muốn biết được tình cảm giữa bộ 3 và nó là như thế nào? Liệu có phải Thiên Vũ đã thực sự quên cô rồi hay không?
Lần này cũng vậy, tuy kì thực ly rượu đó có độc nhưng Tiểu Hồng cũng không muốn làm hại bất kì một ai. Chỉ là cô cần khẳng định lần nữa việc nó có yêu Thiên Vũ thật lòng hay không? Cô đã nghĩ rằng nó nếu có tình cảm gì thì cũng vì tiền chứ không thể nào hi sinh vì hắn được. Nhưng… có lẽ Tiểu Hồng đã nhầm. Vì Thiên Vũ, vì Nhất Bảo, vì Minh Hoàng nó có thể.
Không hiểu từ bao giờ tình cảm giữa họ đã gắn kết như thế đấy. Chỉ có một điều Tiểu Hồng đã không hiểu rõ. Ngay hiện tại lúc này đây, giữa 4 người họ: nó và bộ ba hay đúng ra là tình cảm nó dành cho Thiên Vũ chỉ giống như là những người anh em, nó chưa nghĩ xa hơn thế.
………………………………..
Thiên Vũ cố gắng lái xe thật nhanh, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến sự sống còn của Tiểu Hồng mà thôi. Từng mảng kí ức cứ thế ùa về trong hắn. Hắn cảm thấy đau lòng lắm.
Hắn ăn năn, hắn hối hận. Nếu không vì hắn thì liệu Tiểu Hồng có làm vậy không? Hắn tự dày vò bản thân như vậy. Nhưng… ích gì chứ?
Trong khi đó nó thì gọi điện cho bệnh viện nhanh chóng thực hiện khâu chuẩn bị để cấp cứu cho Tiểu Hồng kịp thời.
Trước đây nó đã từng hận Black Rose bao nhiêu thì bây giờ nỗi hận thù đó dường như không còn nữa. Có lẽ, nó đã cảm kích trước cô ấy dù thực sự nó chỉ ậm ờ hiểu tại sao Tiểu Hồng lại không để cho nó uống ly rượu đó mà người uống lại chính là cô.
Nó ngước lên phía gương xe, thấy gương mặt Thiên Vũ có vẻ đang lo lắng lắm. Nó mở giọng nhẹ nhàng an ủi với hi vọng có thể xoa dịu được phần nào cho hắn:
-Thiên Vũ à, anh đừng…
Chưa để nó nói hết câu, hắn đã cau có đáp lại:
-Cô yên lặng giùm tôi đi!
Nó khẽ gật đầu, mặt buồn thiu thỉu. Có lẽ bây giờ hắn đang trong tình trạng rối ren, đòi hỏi sự tập trung cao. Mà nó lại làm phiền như thế thì quả thật là không nên tí nào.
A! Tới bệnh viện rồi, thật may quá! Hi vọng bây giờ vẫn chưa là quá muộn.
Nó và Thiên Vũ cùng đỡ Tiểu Hồng vào trong khu vực cấp cứu. Nó chắp tay lên thầm cầu nguyện: “ Tiểu Hồng à, hi vọng cô sẽ bình an!”
_________________________________
-Ai là người nhà của bệnh nhân Hắc Tiểu Hồng? – Ông bác sĩ vừa bước ra từ phòng cấp cứu liền hỏi.
-Tôi! – Thiên Vũ nói, liền bước tới thật nhanh phía ông ta với vẻ sốt sắng: - Tiểu Hồng thế nào rồi hả bác sĩ?
-Hiện tại thì không ảnh hưởng tới tính mạng nhờ được cứu chữa kịp thời. Chỉ có điều… - Nói đến đây, giọng ông ta bỗng dưng trầm xuống – Chất độc đã làm cho đôi chân của cô gái bị tê liệt. Có thể sẽ mất khả năng đi lại.
-Nghĩa là…cả đời này Tiểu Hồng sẽ phải ngồi xe lăn sao?
Ông ta không đáp, chỉ gật đầu – một cái gật đầu đầy tàn nhẫn. Thiên Vũ thở mạnh một hơi, bàn tay hắn siết chặt đấm mạnh vào tường. Những lúc cần kìm nén cảm xúc như thế này, hắn thường làm như vậy. Chỉ tiếc rằng bây giờ hắn không thể gào, không thể hét lên mà thôi.
- Bây giờ mời cậu đi làm thủ tục nhập viện! Sau đó thì có thể quay lại để thăm bệnh nhân được rồi. Có lẽ Hắc Tiểu Hồng sẽ tỉnh lại sau vài tiếng đồng hồ nữa. – Ông bác sĩ nói rồi bước vào văn phòng làm việc.
Thiên Vũ liền đi đến quầy lễ tân, nó cũng lon ton chạy theo nhưng hắn không cho, chỉ lạnh lùng bảo nó ở lại trông chừng Tiểu Hồng. Ừ, thế cũng phải. Nghĩ vậy nên nó lại quay ngược tới phòng bệnh của Tiểu Hồng.
……………………
Tiểu Hồng mê man bất tỉnh, đôi mắt vẫn nhắm ghiền không mở. Nó chợt cảm thấy lòng nặng trĩu không rõ lí do.
-Thiên Vũ à! Anh có muốn uống một tách café không?
Thiên Vũ lắc đầu, nhìn nó bằng ánh mắt vô hồn:
-Không ! Bây giờ cô có thể về Biệt thự được rồi!
Nó vẫn nằng nặc đáp:
-Tôi ở lại với anh.
-Cô ở lại cũng chẳng ích thêm gì. Vì thế hãy về nghỉ ngơi đi! – Thiên Vũ nói như ra lệnh. Mỗi lần như thế thì nó cũng chẳng dám trái ý, nhất là lúc này.
-Ơ…uhm…Thế thì tôi về vậy! – Nói rồi nó lủi thủi bước về sau đó sực nhớ ra một điều nên liền quay người lại hỏi:
-Thiên Vũ, tôi muốn hỏi…
-Sao?
Nó vẫn ngập ngà ngập ngừng:
-Chuyện khi sáng…
-Chuyện gì?
-Chuyện anh nói trước lúc tôi định uống ly rượu ấy… là thật à? – Nó cắn răng nói từng chữ, hai tay đan lại vào nhau để lấy thêm dũng khí.
Lúc này Thiên Vũ mới chợt nhớ ra trong lúc tình thế vô cùng nguy nan ấy hắn đã bộc bạch những điều hắn đã ấp ủ từ đáy lòng. Nhưng hiện tại thì hắn rất hoang mang, bỗng dưng Tiểu Hồng của năm xưa lại trở về khiến trái tim hắn trở nên vô cùng rối bời.
Hắn nuốt nước bọt cái ực cho qua:
- Giờ tôi không muốn trả lời câu hỏi này. Cô về đi, Thoại My!
Nó bước từng bước dài lê thê. Con người đúng thật là khó nắm bắt tâm lí. Lúc thế này, lúc lại thế kia. Thật quá nhanh chóng, nhanh chóng đến khó ngờ. Nó hít một hơi thật sâu, nó quyết định tạm gác lại những nghi ngờ đó, đến khi Thiên Vũ bình tâm hơn nó sẽ hỏi lại một lần nữa thật rõ ràng.
_________________
Thiên Vũ vẫn ngồi bên cạnh Tiểu Hồng và suy ngẫm nhiều điều. Phải chăng hắn đã quá vô tâm? Không chỉ lời hứa với Tiểu Hồng mà ngay cả cô hắn cũng cho vào khoảng không của những kí ức lãng quên. Bằng chứng là ngay từ lá thư đầu tiên, Tiểu Hồng đã ẩn mình dưới một cái tên vô cùng dễ nhận ra: “ Black Rose”. Vậy mà hắn đã không biết. Có lẽ, điều đó cũng khiến Tiểu Hồng thất vọng lắm.
Thiên Vũ chợt thấy thương Tiểu Hồng hơn bao giờ hết. Cô vốn là con của một ông trùm mafia nổi tiếng – Hắc Long. Có lúc cô lạnh lùng, có lúc cô nồng ấm hay có lúc lại dịu ngọt như kẹo và chua như vị chanh the. Con người Tiểu Hồng rất phức tạp, khó nắm bắt nhưng hắn luôn rõ một điều: Cô không phải là thích động tay động chân vào con đường bạo lực, càng không phải là người xấu. Một khi cô đã làm liều như vậy thì có nghĩa là đã có điều gì đó làm cô thực sự thất vọng.
Không ngờ mật mã lại là FLY. Nghĩa là Forever Love You. Chứng tỏ, Tiểu Hồng còn yêu hắn nhiều lắm. Càng nghĩ, hắn lại cảm thấy càng buồn, càng xót, càng hối hận.
Đôi mắt cô khẽ mấp máy. Ơn trời! Tiểu Hồng đã tỉnh dậy!
Tiểu Hồng ôm đầu ngồi dậy, sau đó mở mắt hẳn:
-Tôi…tôi đang ở đâu…?
-Em đang ở bệnh viện, Tiểu Hồng à!
-Ơ…anh…sao anh lại…?
Thiên Vũ lại cười, một nụ cười nhẹ nhàng:
-Anh ở đây với em!
Tiểu Hồng chẳng buồn đáp mà quay mặt đi để tránh ánh mắt của hắn. Khóe mắt cô rưng rưng từng giọt lệ. Cô khóc. Sau một hồi cứ lặng yên như vậy, dường như cô không có thể kìm nén thêm được gì nữa liền bật khóc to:
-Tại sao anh lại ở đây? Anh thương hại em à? Sao không để em chết luôn đi??? Tại sao??? Tại sao lại cứu em???
-Anh có lỗi với em rất nhiều, Tiểu Hồng! Anh…anh xin lỗi…!
-Em không cần! Em sẽ ra khỏi cái bệnh viện này ngay bây giờ! – Tiểu Hồng nói bằng giọng dứt khoát nhưng đầy yếu ớt. Cô bỗng sững người lại… Đôi chân… Đôi chân… Tại sao không cảm nhận được gì cả thế này? Phải chăng…?
Tiểu Hồng nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Vũ, nói một cách lạnh băng:
-Nói đi. Có phải em bị liệt đôi chân rồi không? Anh nói đi!
Thiên Vũ rất muốn nói là “không!” nhưng hắn hiểu, điều cô cần biết đó chính là sự thật. Đối diện với nó còn tốt hơn là cứ trốn chạy. Càng lúc sẽ càng khiến sự việc thêm trầm trọng và đau buồn hơn thôi.
Thiên Vũ gật đầu – tiếp tục là một cái gật đầu tàn nhẫn:
-Uhm. Nhưng nếu…
-Không! Anh đừng nói gì nữa cả. Em hiểu rồi… Cho em xin 5 phút… Thế thôi! – Tiểu Hồng xua tay nói. Sau đó nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Mặc cho Thiên Vũ nói thế nào, cô vẫn coi như không có sự hiện diện của hắn ở đó. Yên lặng và thầm khóc. Suy nghĩ và ngẫm lại.
Đúng y 5 phút sau. Tiểu Hồng quẹt nhẹ hàng nước mắt, mỉm cười thật rạng rỡ nhưng Thiên Vũ vẫn cảm nhận được đâu đây một nỗi buồn. Cô bỗng choàng tay ôm lấy Thiên Vũ:
-Cho em ôm anh nhé! Em sẽ không sao đâu!
Tiểu Hồng luôn vậy, luôn tìm cách kìm nén những nỗi đau găm trong tim để rồi mạnh mẽ bước tiếp. Cô kiên cường. Đúng hơn là cô ép mình phải kiên cường, phải cố gắng để vượt qua.
__________________________________
Tại Biệt thự Hoàng tử. Nó mở cửa bước vào thì thấy Nhất Bảo và Ngọc Châu đang tíu tít ngồi coi TV vui vẻ. Nó thở dài bước nhanh vào phòng và đi ngang qua cái TV, nhờ vậy mà cả hai mới nhận ra sự có mặt của nó.
- A! Cậu đó à? – Châu hớn hở reo lên cười.
-Cô về rồi đấy hả, Thoại My? Thiên Vũ đâu? – Nhất Bảo hỏi, dáo dác đưa mắt tìm Thiên Vũ, sau đó mới để ý thấy nét mặt phờ phạc của nó: - Ơ…Cô mệt hả? Hay sao mà lại…?
Nó lắc đầu, khẽ tựa lưng vào bức tường:
-Tôi không mệt, chỉ là đang suy nghĩ một vài điều thôi! Black Rose đã lộ thân phận rồi. Cô ta là Hắc Tiểu Hồng và đang bị thương, bất tỉnh ở bệnh viện. Thiên Vũ… ở đó theo dõi tình hình. Trực giác cho tôi nhận ra, cô ấy dường như là người yêu của Thiên Vũ. Phải không?
Nhất Bảo trợn tròn mắt, hắn vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi ngẫm lại. Black Rose… Hắc Tiểu Hồng. Trời đất! Chính là cô gái ấy mà hắn không nhận ra.
-Tôi cũng biết Tiểu Hồng! Nhưng cũng thực sự là chưa từng nghĩ đến cô ấy. – Nhất Bảo cười nhẹ rồi quay sang bộ mặt rũ rượi của nó: - Ngày xưa, cô ấy học chung với tôi và Thiên Vũ. Cô nói đúng một phần rồi đấy Thoại My, chỉ có điều… đó đã là quá khứ của cậu ấy rồi.
Nói xong, Nhất Bảo liền vội vàng hỏi tiếp:
-Sao mà hai người biết Black Rose lại là Tiểu Hồng? Bây giờ tình hình thế nào rồi?
Nó cười nhạt thếch rồi bắt đầu kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối, lòng trống rỗng.
Tối hôm đó tại phòng nó.
Nó nằm phịch lên giường. Nó mệt mỏi. Chẳng hiểu sao từ lúc chuyện đó xảy ra thì nó không còn chút tâm trí nào để làm những việc khác nữa.
Chợt, nó bật dậy rồi bước tới bàn để điện thoại và nhấc máy gọi cho Thiên Vũ.
-Alo! Thiên Vũ nghe! – Hắn nói bằng giọng vội vã.
-Thiên Vũ đấy à? Tôi… Thoại My đây…
-Có gì không? Nói nhanh đi, tôi đang bận cho Tiểu Hồng ăn.
-Tiểu Hồng đã tỉnh dậy rồi à? – Nó reo lên mừng rỡ.
-Ừ. Nếu không có gì thì thôi nhé. Chào! – Nói rồi Thiên Vũ vội cúp máy.
-Ơ..ơ…
Nó chưa kịp nói thêm gì thì hắn đã cúp máy. Nó cảm thấy chạnh lòng. Trước đây hắn quan tâm nó là thế, nhưng nó nào biết. Đến bây giờ, khi hắn đối xử lạnh lùng với nó lạ thường như vậy, nó mới nhận ra được nhiều điều. Phải chăng nó đã quá vô tâm trước hắn? Và có khi nào tình cảm mà nó dành cho hắn từ trước đến nay lại nhiều hơn những gì nó đã từng nghĩ không? Nó hoang mang thực sự.
Không rõ tối nay hắn có về không nữa. Lúc nãy nó định hỏi thì chưa gì Thiên Vũ đã cúp máy rồi. Thôi mặc kệ, thích về thì về, không về thì thôi. Nó quyết định như thế và bật máy tính lên chơi game.
Nó gõ từng chữ: “trochoi1000.com”
Chơi trò gì đây nhỉ? … Khỉ ăn chuối… Thấy có vẻ hay nên nó click vào và bắt đầu chơi. Thấy con khỉ loi choi chạy qua chạy lại, lúc thua cuộc lại nhăn nhó cáu kỉnh, nó lại nhớ đến Thiên Vũ. Lòng khó chịu đến lạ.
Nó bực bội tắt ngay, sau đó lại gõ trang khác: “gamevui.com”
… Khỉ trèo cây…
Trời đất ơi! Hình như bây giờ trên mấy web game mini cứ toàn khỉ là khỉ hay sao ấy. Lần này thì nó quyết định tắt máy luôn, không chơi thêm trò gì nữa.
Hình như nó đang giận hắn ta thì phải. Nhưng giận về điều gì chứ?
Tại hắn dành quá nhiều thời gian cho Tiểu Hồng à? Không phải!
Tại hắn cáu gắt với nó ư? Cũng không… nó đã quá quen với cái thái độ đó của hắn rồi. Thậm chí khi hắn không như vậy, nó còn cảm thấy lạ lẫm nữa ấy chứ.
Hay tại… hắn nói lời yêu nó? Nếu là vì thế này thì kì cục quá. Chuyện đó đúng là hơi khó hiểu nhưng chẳng thể làm cho nó khó chịu thế này được…
Thực ra thì chuyện này làm sao lí giải được chứ khi ngay cả nó lúc này cũng chẳng hiểu chính mình nữa là ai.
Bỗng…. “ Cốc! Cốc! Cốc!” Tuy rằng nghe mồn một tiếng gõ cửa nhưng nó cứ làm lơ, đúng hơn là nó không muốn bước dậy nữa – nó mệt mỏi. Nó cứ thế tựa lưng vào con gấu bông, thẩn thờ lẩm nhẩm hát…
-Thoại My! Mở cửa!
“Là giọng của Thiên Vũ.” Nó mỉm cười lật đật chạy ra ngay. Có người nào đang giận người khác mà lại như nó không nhỉ? Nếu có… thì chỉ có nó mà thôi.
- Anh về rồi đó hả?
-Ừ! Nhưng lát nữa tôi lại đi. _ Hắn ngập ngừng nói _Tôi chỉ muốn xin lỗi cô thôi, Thoại My à. Khi chiều tôi… cư xử hơi quá!
Đôi mắt hắn cũng hằn vết thâm quầng. Có lẽ do mệt mỏi và căng thẳng quá. Nó cảm thấy hơi xót xa nhưng vẫn cố gắng cười nhẹ nhàng:
-Không sao đâu! Tôi đâu có nghĩ nhiều._ Nói rồi nó lại chuyển sang cười gượng gạo_Vả lại… tôi cũng đâu có quyền gì để trách anh!
Hơn lúc nào hết nó cần một giọng nói đầy ấm áp, yêu thương để an ủi, vỗ về. Nó đang trông mong một điều gì đó… chính xác là ở hắn. Nhưng liệu hắn có hiểu không hay vẫn vô tâm như ngày nào?
-Thế thì tốt rồi! Cảm ơn cô! Bây giờ tôi đi lấy một số vật dụng và sẽ ngủ lại ở bệnh viện để theo dõi tình hình của Tiểu Hồng. À, có người thông báo với tôi là tuần sau trường mình được nghỉ vì lí do gì thì tôi cũng không rõ. Phiền cô nói lại với Nhất Bảo giùm.
-Cảm ơn anh đã thông báo. À…Có chuyện này tôi muốn nói với anh… Đó là… - Nó dồn hết can đảm để nói thì bỗng…
“ Sorry…Sorry…Sorry My Baby…”
Chuông điện thoại của hắn chợt reo bắn lên. Hắn khẽ nhíu mày rồi vẫy tay bước đi. Nó chới với. Cứ mỗi lần nó định nói một điều gì đó khó nói thì y như rằng là lại có một điều gì đó cản lại. Nó thở dài, khóe mắt khẽ cay cay… Chã có lí do gì khiến nó phải khóc.
Đáng lẽ ra nó phải mỉm cười mới đúng chứ nhỉ? Bởi vì giờ đây, Thiên Vũ phải nên dành trọn thời gian chăm sóc cho Tiểu Hồng; vậy mà hắn vẫn dành chút thời gian đến để xin lỗi nó. Thế chẳng phải là quá tốt rồi hay sao…?
Hay là… tại nó ích kỉ? Nó muốn Thiên Vũ chỉ quan tâm đến mình nó thôi?
Hay là… Nó đang ghen…??? Huhm… Ghen à? Tại sao nó phải ghen? Phải chăng là… Nó đã...
.
.
.
Thiên Vũ vừa đi ra gara vừa nghe điện thoại. Hình như người gọi là Minh Hoàng.
-Alo! Thiên Vũ nghe!
-Tôi – Minh Hoàng đây! – Đầu dây vang lên một giọng nói quen thuộc.
Thiên Vũ mừng rỡ nói:
-Cậu gọi về rồi đấy hả? Từ hôm tới Mỹ đến giờ mới phone về đây một cuộc đấy nhỉ?
-Uả? Mà cậu đang mệt hay sao mà nghe giọng mệt mỏi thế? – Minh Hoàng tinh ý nhận ra ngay.
-Black Rose chính là Hắc Tiểu Hồng!
-Hắc Tiểu Hồng? … Là ai nhỉ? – Minh Hoàng tỏ ra ngạc nhiên.
Cũng đúng thôi, trước đây khi Tiểu Hồng ở Việt Nam thì khi đó anh đâu có học chung với Thiên Vũ hay Nhất Bảo. Mãi đến sau này khi lên cấp II thì cả ba mới bắt đầu trở thành một hội.
Thiên Vũ cười xuề xòa đáp:
-Cậu không biết đâu. Cô ấy là bạn học của tôi và Bảo. _ Nói đến đây giọng hắn bỗng dưng trầm xuống _ Ngày xưa chúng tôi cũng đã từng là người yêu…
-Vậy thì tôi hiểu rồi. Nguyên nhân và mục đích! – Minh Hoàng gật gù nói.
-Thôi, bây giờ tôi phải lái xe tới bệnh viện để chăm sóc Tiểu Hồng. Chuyện dài lắm nên tôi không thể kể hết qua điện thoại được.
-Uhm. Có thể vài hôm nữa tôi sẽ về Việt Nam. Khóa học hiện tại vẫn chưa mở. Mà mọi việc sắp xếp cũng xong xuôi cả rồi.
-Tốt quá rồi. Cậu có về lâu không?
-Khoảng 2 tuần. Nhưng tôi cũng chưa biết cụ thể thế nào nữa. Thôi, cậu đi đi hén. Tôi cũng đang có chút chuyện cần giải quyết.
-Chào cậu…!
Minh Hoàng chào rồi cúp máy. Anh linh tính có điều gì không ổn trong chuyện này, anh lo lắng cho nó – người em gái mà anh một mực thương yêu.
Riêng Thiên Vũ, việc Minh Hoàng sắp trở về Việt Nam khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn. Vì thời gian này, có thể hắn sẽ không thể quan tâm chăm sóc nó nhiều như trước đây. Minh Hoàng trở về thì sẽ tiếp tục công việc đó giúp hắn như cậu ấy đã từng làm trước kia, dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
_____________________________________
Sáng hôm sau. Nó quyết định dậy thật sớm để nấu cháo cho Tiểu Hồng. Có lần nó nghe người ta nói, những người bị tổn thương về phần xương chân nếu ăn cháo xương hầm với đậu xanh sẽ rất tốt. Nên nó đã dồn hết tâm huyết để nấu cho Tiểu Hồng với hi vọng cô ấy sẽ sớm bình phục. Nó thật sự mong rằng như thế… Bởi vì chỉ có thế thì Thiên Vũ mới vui vẻ trở lại.
“ Đầu tiên hầm xương cho nhừ…
Sau đó….”
.
.
.
Nó vật vã với nồi cháo hơn 2 tiếng đồng hồ. Đúng là mệt thật nhưng nó vẫn cảm thấy vui vui. Sự thực thì nó nấu cháo không được ngon lắm. Nhưng mà lòng thành mới là điều quan trọng phải không?
Nó mỉm cười cẩn thận múc cháo vào cặp lồng, không quên múc riêng một ít cho Thiên Vũ. Hắn cũng xứng đáng “được” ăn món cháo mà nó nấu chứ nhỉ?
Xong xuôi. Nó ngó lên đồng hồ. Bây giờ là 6h30. Đưa cháo đến là vừa kịp. Nó bước lên phòng thay đồ rồi sau đó sẽ đến bệnh viện ngay.
Hôm nay, nó mặc áo Pucca mà Thiên Vũ đưa cho nó đợt trước.
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!