Huy nắm chặt tay im lặng, cậu thấy xấu hổ.
-Cô kia ăn nói gì vậy hả? Cô không biết rằng anh ấy bị bệnh tim bẩm sinh nhưng vì sợ làng mình thua nên mới mạnh dạn tham gia hay sao. Đã không cảm ơn thì thôi lại còn nói anh ấy như vậy nữa.Không có anh ấy thì làng cũng chẳng có được cả giải nhì.
Dương đột nhiên xuất hiện, nói một tràng dài về phía cô gái kia,làm cô ta cứng họng cũng chẳng nói được gì thêm. Mọi người cũng trách cô gái và bắt đầu thăm hỏi Huy, họ đưa nướcvà quà tặng cho cậu mang về.
Dương mỉm cười đắt ý, cô kéo Huy đi chơi, tham gia vào lễ hội của làng.
Huy vẫn đang mang trong mìnhmột cảm giác lạ kỳ, cảm giác đó bắt đầu từ lúc Dương đứng ra bênh vực cậu một cách hùng hồn. Chưa ai từng làm thế, chưalần nào Huy được bảovệ vì cậu có thể tự làm mọithứ, điều khiển tất cả theo ý thích của mình. Cảm giác thất bại, cảm giác được che chở chỉ trong một ngày hôm nay Huy đã biết hết, dồn dập và kỳ lạ. Ngàyhômnay Huy đã sống mà không giâyphút nào nghĩ về làn khói trắngu ám, cậu đã ngăn cơn nghiện ngứa ngáy chỉ vì sợ nụ cười củaai đó lại chợt tắt.
Đêm khuya, tiệc cũng tàn. Huy và Dương thơ thẩn trên bờ đê. Gió chạy tung tăng trên cánh đồng mangmùi lúa thơm phả vào máitóc Dương nồng ấm. Huy thấy cả bầu trời sao trong mắt cô đột nhiên thật gần,thật hiện hữu. Bất giác Huynắm tay Dương kéo cô lại gần mình và hôn cô.
Dương quá bất ngờ đẩy mạnh Huy ra vội vàng. Huynhìn gương mặt đỏ lừ của cô, cậu khẽ nhếch mép rồi bỏ đi qua. Trong lòng Huy, thoáng chốc cảm giác ganh tỵ với Quang chợt xuất hiện.
Dương đứng lặng im, là cảm giác hối hận hay cảm giác gì khác thôi thúc cô níu tay Huy lạinhưng sự thật cô lại không camđảm như thế. Đôi môi vẫn còn chút gì nóng ấm vương vấn chẳng nỡ rời điMới sáng sớm mấy đứa trẻ đã lại chạy lên giường của huy mà la hét ầm ĩ, gọi cậuthức dậy. Huy lăn qua lăn lại, khó chịu, bướng bĩnh không chịu thức giấc.
-Đi chỗ khác, để anh yên.
Huy thì thầm với mong muốn chúng ngoan ngoãn nghe lời nhưng hoàn toàn vô vọng. Cuối cùng cậu đành ngồi dậy.
-Anh Huy đi bắt cua với tụiem đi.
-Bắt cua?
-Vui lắm anh, bắt về chúngta nấu nước cua, ngon lắm.
-Anh không thích. Anh buồn ngủ lắm.
Huy vừa định nằm xuống thì thấy Dương đi ra, cô mặc quần nông, cột cao vàmang giỏ quanh hông.
-Mấy đứa xong chưa chúngta đi thôi. Để cho anh ngủ, anh đang mệt.
Mấy đứa trẻ nghe lời chị, đành rời bỏ khỏi giường Huy, lẽo đẽotheo sau Dương ra ngoài cổng.
Huy nằm yên, nhìn theo rồi cũng vội vàng ngồi dậychạy ra cùng.
--------------------------------
Huy hỏi đủ thứ về việc bắt cua nhưng khi đến gần những đám ruộng, cậu lại không dám bước xuống bùn. Dương và mấy đứa nhỏ lội bùn, cười đùa vui vẻ. Dương dụ Huy lại gần rồi kéo cậu xuống dưới, Huy bực mình vì bị bùn bắn tung tóe nhưng cái cảm giác lún nhẹ làm cậu tò mò. Cuối cùng cậu cũng bình thường trở lại và bắt đầu thích thú việc bắt cua đồng.
Ven những cánh đồng vàng, Dương chỉ Huy cách tìm hang cua và cách đưa tay vào bắt chúng để không bị kẹp. Huy gậtgù ravẻ đã nắm bắt hết rồi nhưng cuối cùng chính cậulại nhảy hét tùm lum khi bịcua kẹp. Dương và mấy đứa nhỏ nhìn Huy cười nắcnẻ.
Mấy đứa nhỏ, quần áo lấm lem, tay mang những giỏ cua rào rạtvừa đi vừa hát khắp con đường làng. Huy nhìn chúng và lắng nghe Dương huýt sáo hòa âm cùng.
Vài con cua lớn được tuyểnchọn cho lên lò nướng, món ăn nóng hổi, thơm lừng một góc sân. Huy ăn ngon lành, nét mặt vui vẻ, hạnh phúc.
-------------------------------
Huy ngồi trước ngôi mộ, nhìn ngắm khung cảnh xa xa, bao thuốc chỉ còn một điếu duy nhất. Cậu định hút nhưng thấy Dương đang đến gần, cô ngạc nhiên khi thấy Huy bên cạnh mộ của bố cô. Huy dấu vội gói thuốc ra phía sau lưng.
...
-Cậu biết bố tôi phải không?
Huy gật đầu.
-Kể tôi nghe đi.
-Không thích.
-Đó là câu cửa miệng của cậuà?
Huy im lặng quay đi nơi khác, cậu không tài nào nhìn thẳng vào mắt Dương từ cái đêm cậu chạm môi cô trên bờ đê. Huy cứtưởng chắc cậu sẽ bị ghét nhưng Dương không phản ứng gì, cứ nhưchuyện đó chẳng là gì với cô cả.
-Tôi không biết ông ấy đã làm gì với cậu nhưng chắc điều đó tuyệt lắm, nên cậumới bỏ trốn tìm đến tận đây.
...
-Mai tôi sẽ về.
Câu nói của Huy làm Dương giật mình, cô biết sớm muộn gì chuyện này cũng đến nhưng chẳng ngờ lại nhanh vậy. Cô có chút nuối tiếc.
-Sao lại sớm vậy? Cậu không đợi đến ngày giỗ của bố tôi sao?
Huy bóp chặt gói thuốc phía sau lưng.
-Buổi họp báo cần có tôi.
Dương à một tiếng rồi cố mỉm cười.
-Tôi cũng phải có mặt ở đó.
-Vậy sao.
Cả hai im lặng, chìm trong những suy nghĩ mông lung của bản thân mỗi người. Người này nhìn lén nhìn người kia.
-Hay là...
Cả hai cùng lên tiếng, họ ngạc nhiên.
-Chị nói trước đi.
...
-Hay là cậu cứ ở đây đợi tôi về luôn cho vui. Chắc cậu cũng không còn tiền đúng không?
Huy thả lỏng gói thuốc, cậu cảmthấy như bị đọc thấu suy nghĩ nên có chút bối rối đành mượn vẻ mặt nhăn nhó để che đậy cảm xúc.
-Phiền phức.
Huy buông câu nói rồi bỏ đi. Dương mỉm cười khi không nhận lấy sự từ chối thẳng thừng từ Huy, vậy là có lẽ cậu nhóc đã chấp nhận mong muốn nhỏ
đó của cô, thật là may.---------------------
Trời còn chưa sáng rõ, gà còn chưa kịp gáy thì Huy đã bị Dương lay dậy thật khẽ. Trong cơn buồn ngủ cậu bực bội mở mắt thì thấy Dương, càng khiếncậu ngạc nhiên hơn.
-Chuyện gì nữa?
Dương vẻ mặt háo hức.
-Cậu đi chợ phiên lần nào chưa?
----------------------------------------
Trên con đò, sáng sớm, mặt nước còn phản phất làn sương mỏng, Huy nhìn mọi thứ với vẻ mặt bị thu hút. Dương đưa tay chạm mặt nước và hất nhẹ vài hạt mát lạnh chạm vào Huy làm cậu giật mình. Dương cười.
Huy cũng làm lại như vậy làm côlấy tay đỡ nhưng vôphương. Cũng may chú lái đò và mấy người khách đi cùng nhăn nhó vì bị nước văng trúng nên cả hai mới thôi trò con nít đó.
Khi thuyền dừng lại, Dương nắm tay Huy ra ngoài đường đất chờ bắt một chiếc xe bò màxin quágiang đến chợ huyện. Huy rút tay khỏi tay Dương.
-Cứ làm như con nít khôngbằng.
Dương mỉm cười, cô tự trách thói quen vô duyên của mình. Đồng thời cái cảm giác sợ lạc mất Huy khiến cô không tài nàoyên tâm.
Cuối cùng cả hai cũng bắt được xe của bác nông dân vui tính. Ngôi trên xe chậmchậm, lắc lư, đã lâu rồi Dương không được đi loại xe này rồi. Huy thì khỏi phải nói, cậu cũng thấy rất thú vị.
Chợ phiên dù là sáng sớm nhưng rất đông đúc, cộng với cái se lạnh của sương đêm chưatan trở nên huyền ảo, kỳ bí.
-Mua một ít đồ về tặng mọi người.
Huy đi theo Dương lựa ít đồ đặc sản và thủ công mĩ nghệ.
-Cậu không mua à?
-Không.
Huy đáp mà không suy nghĩ lấymột giây. Dương nhận ra rằng có lẽ trái tim Huy thật sự chẳng có chút ấm áp tình thân. Con người Huy tràn ngập sự hồnghi nên chẳng dám tin vào tình cảm của bất cứ ai dành chocậu. Huy lúc này thật quá xa lạ so với Huy lúc xưa, khi mà ngàynào cậu cũng mỉm cười. Cô tò mò muốn biết điều gì đã khiến Huy trở nên như vậy? Liệu nó có dính dáng đến chuyện cô làm tổn thương cậu không?
-Chị mua nhiều vậy?
-Ử, biết sao được. Ai cũng vui khi được nhận quà mà.À, tặng cậu.
Dương đưa cho Huy một tấm tranh làm bằng mây nhỏ bằng quyển sách, có trang trí mặt cười khác màu nổi trội.
-Không thích.
Huy vẫn thói quen từ chối mọi thứ hướng về phía mình.
-Hay cái này?
Dương không bỏ cuộc lôi ra mộtsợi dây thắt lưng cầu vòng nổi bật, bắt mắt.
-Hay cái này.
Huy bỏ đi không thèm nói,Dương chạy theo sau. Đột nhiênHuy dừng lại.
-Chị tặng anh Quang cái gì?
Bất ngờ trước câu hỏi, Dương lôi ra cái kính giả cũng bằng mây vẽ hình đôi mắt cười tít. Dù thấy rõmón quà trẻ con nhưng Huy lại giật lấy.
-Tặng anh ấy thứ khác đi. Tôi thích cái này.
Huy quay đi đeo thử món quà lên mắt, môi cậu hơi khẽ mỉm cười. Như một đứa em lâu lâu chơi được ông anh mình.
Dương có chút ngạc nhiên với hành động của Huy, cô đứng lại cùng những suy nghĩ và khi ngước mắt lên,giật mình nhận ra không thấy Huy đâu nữa, cô bướcvội, gọi tên cậu.Huy dõi mắt theo cách một ông giàđan thú bằng mây, những ngón tay ông nhanh nhẹn và linh hoạt một cách đáng ngạc nhiên. Cậu quênmất sự tồn tại của Dương, mãi một lúc sau mớinhận ra cô không theo sau mìnhnữa.
Giữa đám đông xa lạ, Huy cầm món đồ chới ngơ ngác tìm kiếm. Chưa kịp lo lắng thì cậu đãtrông thấy Dương.
Dương mếu máo với những giọt mồ hôi nóng trong khí trời lạnh. Cô bặmmôi, mắt dáo dát nhìn khắp nơi, gọi tên Huy. Nhìnthái độ sợ hãi, lo lắng của Dương, Huy thấy thật kỳ lạ, cứ như thể cậu rất quan trong với cô. Huy đứng nấp vào sau một xe chở hàng, tiếp tục quan sát.
Dương gọi tên của Huy một cách chán nản, cô đã vòng khắpchợ nhưng không thấy chút bóng dáng của người cần tìm. Đây là lần thứ ba Dương tìm Huy thế này, cảm giác đánh rơi mất điều quan trọng, sợ rằng sẽbiến mất, sợ rằng sẽ không còn bên nhau... Dương đứng sững lại, bật khóc, khóc cho mình, khóc cho bao yêu thương đang trôi về nơi xa.
-------------------------------------
Huy nắm tay Dương thật chặt, cậu vừa muốn quay lại nhìn Dương nhưng lại như sợ hãi điều gì kỳ lạ khác sẽ ập đến bênmình. Nhớ lại mấy phút trước cậu không tài nào hiểu được tạisao bước chân mình lại cứ vô thức tiến lạigần Dương, trong khi cậu còn dự định nhìn tiếp chuyện gì xảy ra. Nhìn giọtnước mắt lăn dài trên má Dương, cũng như lần trước, cậucảm nhận rằng mình trở nên dịudàng đi. Cậu không thích con ngườinày của mình nhưng lại không thể làm khác được.
-Sao chị lại khóc?
Dương nghe câu hỏi của Huy, ánh mắt ngơ ngác của cô từ phía nhưng bônglau điệu đàngquay lại, nhìnthẳng về tấm lưng to rộngcủa Huy. Cô muốn được ôm cậu thật chặt, cô muốngiữ cậu bên mình mãi mãinhưng mà bây giờ muộn rồi. Con người này của Huy hoàn toàn ngoài tầm nắm bắt của cô, ảo mộng là một chuyện nhưng thực tế thì là thứ khó có thể thay đổi.
-Sợ rằng cậu sẽ biến mất.
-Tại sao lại sợ tôi biến mất? Chị nói không cần tôimà.
-Vì Quang sẽ trách tôi nếu cậu có chuyện gì.
Sau câu trả lời của Dương, Huy dừng lại. Cánh tay cậu buông khỏi tay Dương, cậukhông thèm che dấu cả sự bực dọc củamình.
-Cậu ghét Quang lắm à? Tại sao vậy?
Huy không trả lời bởi vì cậu không biết phải nói sao, chẳng lẽ thừa nhận sựganh tỵ trong lòng cậu vớiQuang. Từ khi gặp Quang, Huy đã xem anh là cái bóng mờ nhạt của mình. Nhưng
mờ nhạt của mình. Nhưng có điều cái bóng ấy lại thích cười... Quang cứ luôn tỏ vẻ hạnh phúc trước mặt Huy và nhìn cậu bằng sự thương hại khó hiểu. Đáng lẽ anh ta mới chính là kẻ cần phải thương hại.
-Quang rất lo cho cậu mặc dùanh ấy không biểu lộ điều đó ra... Anh ấy bây giờrất giống một hoàng tử cam đảm.
...
-Ý chị muốn nói rằng tôi mới nên là người phải chịunguy hiểm chứ không phảianh ta đúng không? Chị đang trách tôi vì nấp phía sau hắn như một kẻ hèn nhát chứ gì?
-Không! Tôi muốn cậu trântrọng bản thân để xứng với sự yêu thương mà cậu nhận được.
-Yêu thương!
Huy cười gục gặt, cậu quaylại nhìn Dương và Dương nhận ra sự lạnh lùng trongánh mắt Huy lúc này. Nhìn cậu vừa có điều gì đó đau đớn, vừa có sự chế nhạo, vừa có sự bất cần.
-Lấy cái gì để đo được điềuđó? Và nó có thật sự tồn tại?Nếu có, cho tôi xem đi.
Ánh mắt Huy nhìn thẳng vào Dương làm đóng băngmọi ý nghĩ của cô lúc này và cả nụ cười của cậu, nó như từng kim châm nhoi nhói, xiết nhẹ trái tim Dương.
Huy đã bước đi cách Dương thật xa mà cô vẫn chẳng thể tìm ra lý do gì để chạy theo cậu.---------
Huy ngoài mặt tỏ ra khôngthích sự phiền hà của những đứa trẻ quê nhưng chúng kéo cậu đi đâu cậu cũng đi theo, miễm cưỡng.Chúng tặng Huy que cà rem leng keng, tặng cậu ly chè đậu xanh bằng những đồng tiền xếp kỹ. Huy có cảm giác ngon miệng với mọi thứ ở cái làng quê trong lành này. Mọi thứ điều lạ lùng.
Từ ngày chợ phiên ấy, Dương vẫn cố lại gần Huy khi có dịp nhưng Huy lại tránh xa cô. Cậu như thể đang hờn dỗi điều gì mà ngay cả cậu cũng không nhận ra.
Huy đang ngồi ăn lỡ chén chè, Dương đến vui vẻ mua thêm cho mấy đứa trẻ. Trong khi mấy đứa reolên háo hức thì Huy lại đặt ly chè xuống, định đứng dậy. Dương nắm áo Huy lại.
-Ăn hết rồi hãy đi.
-Không thích.
Huy dứt tay Dương bỏ đi. Dương bướng bĩnh chạy theo sau.
-Cậu còn giận tôi sao?
-Không có.
-Vậy tại sao lại tránh tôi.
-Tôi không thích bị người khác quản.
-Tôi không quản cậu.
-Ai mà tin. Có khi chuyện gìcủa tôi ở đây thì Quang cũngbiết hết rồi cũng nên.
-Vậy tại sao cậu không bỏ đi?
-...
Huy không đáp lại bởi vì cậu thật sự chưa từng có cái ý nghĩbỏ đi. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao lại thế.
-Tôi ghét chị chứ không ghétnơi này.
Dương không định buông tha cho Huy như thế nhưng mấy đứa trẻ réo tên cô trả tiền, buộclòng cô phải quay lại. Huy nhìn theo thở phào nhẹ nhõm, cậu ghét sự đeo bám và tra hỏi, dù đó là ai.Trời xế chiều, Dương nhìn quanh tìm Huy về ăn cơm nhưng không thấy cậu. Huy mấy ngày nay thỉnh thoảng lại biến mất như thế. Dương nói mọi người ăn trước, còn cô dạo ra phía trước tìm Huy xem sao.
Đi quanh quanh những con đường cong cong, Dương gọi tên Huy thật to.Cô mỉm cười đểgió thổi tung tiếng gọi ấy đi càng xa càng tốt. Không gian thoáng rộng, gió trong lành, Dương cảm thấy mình có thể cân bằng mọi chuyện. Cô thầm cảm ơn bố đã tặng món quà cuối này cho cô, nhờ có ông màcô được ở cạnh Huy một tuần này, như thế cũng đã là đủ rồi.
Dương đi mãi cũng đến gần khu mộ trong gia tộc, chân cô bước qua cây cầu.
Dương thấy trong bóng chiều nhá nhem, nhuộm màu cam đậm đặc, giữa những ngôi mộ cũ uy nghiêm Huy đang đau đớn, lăn lộn trên những đám cỏ xanh cháy. Tay cậubám chặt vào đất, cào xe và điều đó lặp lại trên chính cả cơ thể cậu. Hèn gì dạo này Dương thường thấy những vết xây xướt trên người Huy, hỏi thì cậuchỉ lảng tránh.
Dương vội vàng chạy lại gần Huy, cô ôm chặt cái cơ thể quằnquại trong tuyệt vọng của cậu. Sức mạnh của kẻ lên cơn nghiệnthuốc thật sự đáng sợ, nó làm mái tóc Dương rối bung, những cúc áo cô bắt đầu bị xé toạt và cô nhận cả cái tát mạnh của Huy. Dù rất đau nhưng Dương không ngừng lại, cô nghĩ rằng có thể cứu được Huy cho dù muộn, cho dù khó khăn thì vẫn còn con đường cho cậu.
Huy đè chặt Dương xuống đất, cậu định vun nắm đấm nhưng có lẽ cơn nghiệm đã qua, ánh mắt điên dại khi nãy dường như biến mất và thay vào đó sự mệt mỏi. Huy gục lên ngực Dương, hơi thở của anh chạm vào da thịt cô làm cô nín thở. Cảm giác đau rát như thể biến mất, Dương thở phào nhẹ nhõm. Cô cười, cô khóc, nước mắt trào ra ngoài rơisâu vào nụ cười hạnh phúccủa cô lúc này.
Một người nông dân qua cầu, nhìn thấy cảnh tượng đôi trai gái nằm bên nhau, áo quần tả tơi vội vàng quay ngược lại.Huy chìm vào giấc ngủ một lúc sau cậu mới tỉnh lại, đầu cậu đau nhức. Huy ôm đầu, mởmắt một lúc cậu mới nhận ra Dương đang nằm cạnh. Cô cũng đang ngủ với những cúc áo bung, lộ ra áo chíp màu trắng hơi bị chệch. Huy cố gắng suy nghĩ lại chuyện gì đã xảy ra và anh thấy Dương đã ôm chặt mình trong lúc lêncơn điên. Nhìn vết máu trên khóe môi và mái tóc rối của cô, Huy cảm thấy cógì đó thật khó chịu trong tim. Huy định gọi Dương dậy nhưng mắtanh chạm vào ngực cô, có một vệt màu đen kỳ lạ chạy dài từ phía lưng ra đến gần ngực.
Huy lấy tay hất nhẹ áo của Dương khỏi vai, bờ vai cô in hằn vết sẹo vì bị bỏng. Huy đẩynhẹ Dương nghiêng qua một bên, anh nhìn thấy vùng lưng bịbỏng của cô. Bất giác Huy ôm đầu vì cơn đau độtnhiên ập đến, như muốn nổ tung khỏi đầu anh. Cơn đau này còn tệ hạigấp trăm, gấp ngàn lần những cơn nghiệm, bất
nghiệm, bất giác Huy nhậnra mình đang khóc, nước mắt cứ tuông mãi không tài nào kiểm sót. Dương thức giấc, cô vội vàng ngồibật dậy, nhìn quanh nhưng không thấy Huy, một hai nút áo đã được gài lại cẩn thận. Dương đứng dậy, cô gọi tên Huy, chạy chân trần trêncon đường làng về đến nhà thìđã thấy Huy ngồi ăn cơm cùng mọi người. Dương lấy lại bình tĩnh nhưng nhận ra ai cũng nhìn mình cô không hiểu chuyện gì. Huy ngồi gần ném vềphía Dương áo khoát, lúc ấy Dương mới nhớ đến chuyện áo quần đang tả tơi, cô hốt hoảng che vội rồi chạy vào buồng trong.
Huy đã trở lại bình thườngvới mọi người nhưng vẫn vẻ ngạo mạn, khó chịu mỗikhi anh chạmánh mắt Dương. Lúc bữa ăn xong, Dương theo sau Huy.
-Cậu ổn không? Có cảm thấy gì bất thường không?
-Ồn ào. Không cần chị quantâm.
-Cậu không còn thuốc nữa sao?
Huy không trả lời, cậu bước nhanh ra ngoài sân, ngồi lên trên một kệ đá và nhìn xa xăm, có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó. Dương lại gần, cô ngồi cạnh,im lặng và không nói gì.
-Chị bị bỏng à?
Dương mở to mắt ngạc nhiên pha chút bối rối.
-Cậu... cậu nhìn thấy.
-Tôi không cố ý, tỉnh dậy đã thấy trước mặt rồi.
...
-Trông nó khá nặng.
Dương im lặng quay đi, cô mỉm cười.
-Ừ, chuyện này xảy ra cũnglâu rồi.
-Kể tôi nghe được không? Tôi thấy tò mò.
Dương im lặng một lúc, cô đang suy nghĩ một câu chuyện cho vết thương này.
-Có một đám cháy rất rất to. Còn có một đứa bé ở trong nhà không cứu ra được. Mọi người chỉ biết la hét mà không ai dám xôngvào. Tôi không thể cũng chỉ đứng như họ vậy nên tôi đã lao vào. Gạt lửa, gạt khói, gạt những cây cột cháy bừng bừng, tôi đã ômchặt đứa bévào lòng và che chắn nó ra ngoài an toàn. Mọi người ai cũng ngạc nhiên, họ vỗ tay tán dương. Nhưng tôi cảm thấy làm chuyện tốt này không để nhận công danh mà chỉ vì tôi là một người tốt nên tôi đã lẳng lặng bỏđi. Sao? Cậu đã nhìn nhận khác về tôi chưa?
-Bị thương nhiều thế mà không nhận ra sao?
-À...à... ừ... tất nhiên là nhận ra nhưng tôi cố gắngtránh đám đông đó. Đi một lát thì ngất, tỉnh dậy thì thấy trong bệnh viện rồi.
-Đồ ngốc.
Huy nói xong, đứng dậy bỏđi. Dương nhìn theo làm ravẻ bực mình nhưng bóng Huy vừa khuất cô đã quay về vẻ mặt buồn bã. Cô đưatay chạm lên vai, khẽ mỉm cười với cái huy chương không ngọt ngào này. Vết sẹo với cô là một sự trân trọng, tự hào vì so với nhiều người, cô đã biết tình yêu là gì.--------------------------
Mới sáng sớm, Dương và Huy đã bị gọi dậy lên phòng khách. Cả hai thấy ông bà ngồi trên ghế, dáng điệu nghiêm túc. Dương cười cười không hiểu cóchuyện gì.
-Ông bà dậy sớm ghê.
-Hai đứa quỳ xuống.
Giọng ông nội đầy uy nghiêm, không giỡn chơi chút nào. Dương nhìn sangbên cạnh thì thấy bà nội thở dài trong thất vọng.
-Có chuyện gì ạ?
-Bảo quỳ có nghe không hả?
Sau cái đập bàn tức giận của ông nội Dương vội vàng quỳ phục xuống đất, cô kéo cả tay Huy, bắt anh nên ngoan ngoãn quỳ theo.
-Ông biết cả hai sống ở thành phố. Ăn theo tây, mặc theo tây nhưng nếu đã về đây thì nên kìm giữ chút thểdiện cho dòng tộc chứ.
-Có chuyện gì ông nói rõ điạ.
-Lại dám xen vào lúc người lớn nói à.
Từ nhỏ Dương đã rất sợ mỗi khi ông nội tức giận dù điều đó hiếm khi xảy ra. Cô luôn cố gắngthân thiện, không làm ông phậtlòng nhưng có lẽ cô đã gâynên chuyện gì cũng nên. Dương cúi đầu im lặng lắng nghe.
-Tối qua cả hai đứa làm gì trên mộ tộc hả?
Cả Dương và Huy nhìn nhau, ngạc nhiên, bối rối.
-Tụi bây dám dở trò đồi bại ấy ngay cả chốn linh thiêng.
-Khoan! Ông hiểu nhầm rồiạ.Mọi chuyện không như ông nghĩ đâu.
Ông Dương lại đập bàn lầnnữa.
-Nhầm thế nào hả? Bà Tư đi thắp nhang đêm đã tận mắt chứng kiến hai đưa bây ôm ấp, quần áo cởi cả ra thì còn gì để nói hả.
-Không phải như vậy mà.
Dương không biết nói gì để thanh minh, cô quay sang kéo áo Huy cầu cứu.
-Cậu nói gì đi chứ.
Huy nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Dương nhưng cậu vẫn giữ sự bình thản.
-Cháu xin lỗi ạ. Tụi cháu đãsai. Sẽ không có chuyện như thế xảy ra nữa.
Dương há hốc mồn nhưng ngôntừ thì không tài nào bật ra thành tiếng được. Tiếng thở dàithường thượt của ông nội càngkhiến cô như đóng băng lại, đứng hình nhìn nụ cười trêu chọc của Huy thoáng hiện qua nét mặt.
-Ta cũng biết hai đứa không chỉ là bạn đồng nghiệp. Không hiểu tại sao lại dấu diếm nhưng nếu chuyện đã đến nước này thì không thể xem như không có chuyện gì. Dương ra ngoài đi. Huy ở lại nói chuyện chút.
-Khoan đã ông à. Chuyện nàyhoàn toàn khác.
-Ra ngoài.
Dương đành im lặng, cô không muốn đứng lên nhưng bà nội đã kéo cô dậy, ra ngoài.-------------
Hai tiếng sau Huy cũng ra ngoàiđã thấy Dương đứng đợi, cô chạy lại gần anh vừa lo vừa tò mò.
-Ông nói gì vậy? Cậu nói sao? Đã giải thích chưa?
Huy nhìn Dương vẫn cái vẻlàm như chẳng có chuyện gì, tỉnh bơ nói nhẹ nhàng.
-Ông muốn chúng ta nên bànbạc với người lớn hai họ về đám cưới.
Nói rồi Huy mỉm cười bỏ đitrong khi vẻ mặt của Dương đang ngơ ngác nhưng nhanh chóng cô nắm tay Huy lại.
-Sao cậu lại nói như thế? Saocậu không giải thích?
-Không thích.
Dương tức giận nghiêm mặt.
-Không thích cái đầu cậu. Đây không phải là chuyện riêng của cậu.
-Vậy nếu tôi lấy chị, chẳng lẽ điều đó tồi tệ lắm sao?
Huy nói điều đó nghiêm túc làm Dương cảm thấy bất ngờ, cô không kịp phản ứng nên vẻ mặt thần cả ra.
-Đùa thôi. Ai mà muốn lấy chị. Bây giờ có nói thật cũng chẳng ai tin khi họ đãđồn ầm lên như thế.
Dương hơi hụt hẫng nhưng không để lộ ra ngoài.
-Nhưng cứ im lặng đồng ý thì không ổn.
-Tôi không cần biết, quan trọng là tôi sẽ rời khỏi đây an toàn.
Huy quay lại cười với Dương, điều đó càng làm cô nổi điên hơn nhưng đúng là thật lòng côcũng chẳng muốn Huy khó xử với ông bà mình. Đợi khi nào nguôi nguôi Dương sẽphân giảiđể ông bà hiểu.
-------------------------------
Suốt ngày hôm đó đi đến đâu Dương cũng bị xầm xì sau lưng,những lời xầm xì họ cố tình nói để cô nghe thấy.
-Tụi nó làm chuyện đó ở nghĩa trang cơ đấy.
-Thoáng mát mà.
-Cảm giác mới.
Họ tự nói rồi tự cười, Dương không quan tâm đến mình cô chỉ sợ họ đánh giá cả ông bà, dòng họ mình thôi, như thế thì cô thật bất hiếu. Huy đi bên cạnh nhưng cậu chẳngđể tâm chuyện của họ, thỉnh thoảng cậu chú ý đến vì cái vẻ cau có, bực bội của Dương tỏ ra qua những hành động.
-Sao vậy?
-Cậu tránh xa tôi ra một chútđi.
Dương cáu gắt đáp lại Huy.Huy đứng lại không theo Dương nữa.
Dương biết mình vừa động chạm đến Huy, rõ ràng cô cũng thừa biết nếuHuy cứ một mực chối việc bị bắt gặp ở nghĩa trang thì người khó xử sẽ là Dương chứ không phải ai khác. Cô đứng lại nhưng không đủ can đảm quay lạinhìn Huy.
Bất ngờ một bàn tay ấm áp ôm lấy vòng eo Dương, một hơi thở dịu nhẹ thoảng qua bờ vai cô. Huy đứng sát bên Dương, cậu bày tỏ những hành động thân mật giữa chốn đông người, giữa những ánh nhìn vừa bất bình, vừa ngạc nhiên. Vòng tay Huy choàng qua vai Dương, đầu cậu áp sát cô.
-Em yêu, chúng ta mua cái này nhé.
Huy cầm một cặp móc khóa cầu vòng bằng mây, chìa ra phía trước Dương. Môi cậu thầm thì những âm thanh rất nhỏ.
-Bình tĩnh. Diễn một chút thôi mà. Cứ như chúng ta là một đôi thành phố vô tư, tự nhiên là được.
Dương hoàn toàn đơ người từ ngay lúc đầu nhưng khi biết Huy chỉ diễn thôi cô thấy đỡ hơn. Dương cố lấy lại bình tĩnh như bình thường, cô cười cười nhưng hai tay thì nắm chặt.
-Ừ, mua cái này.
Dương lặp lại ý muốn của Huy một cách máy móc, buồn cười. Cứ thế họ dạo vòng vòng quanh chợ, những cử chỉ thân mật, những câu nói ngọt ngào. Dương lắng nghe những lời Huynói, cô nghĩ rằng nếu ngày đó mình không bỏ chạy thì chắc có lẽ bây giờ đã như thế này, đã có thể bên nhau và hạnh phúc.------------
Dương thu dọn hành lý và chàomọi người. Dù Huy không tỏ ra nhiệt tình, sôi nổi nhưng mọi người ở đây ai cũng thích cậu, một phần vì vẻ ngoài của cậu và một phần vì cậu không hề tỏra thô lỗ. Mới đầu cậucó vẻ còn hơi khó gần nhưng càng về sau thì lại càng cười nhiều và nói chuyện với những ai đang trò chuyện cùng cậu. Bây giờ Dương và Huy quay vềthành phố có lẽ lũ trẻ là những người không nỡ rờixa nhất, chúng cứquanh quẩn bên cả hai, nhưng không ồn ào như dạo đầu.
Huy nói rằng cậu không mua quà tặng ai vậy mà lúc chia tay lũ trẻ đứa nào cũng được cậu phát cho một cây chong chóng tự làm. Chúng giơ những cây chong chòng tre lên cao, xoay tít, vẫy chào tạm biệt.
Dương đang ngồi cạnh Huy, cô mong muốn thời gian ngừng trôi, cứ thế này mà dừng lại, như thế sẽ không phải hứng lấy cảm giác khi chia xa. Cô nghĩlại lúc Huy muốn hôn mình trên bờ đê, cô luôn hối tiếc về giây phút đó.-------------
Cả hai lên tàu, ngồi cùng chỗ, bất giác Dương nhớ lại cuộc du hành lúc xưa. Huy ngồi gần cửa sổ, vẫn kiểu im lặng khó nắm bắt. Dương muốn trò chuyện nhưng ánh mắt xa xăm của Huylàm cô ngừng lại, cô ngồi im nhắm mắt nhớ lại từng khoảng khắc trôi qua, cô luôn tự trách mình vì đã bỏ lỡ những phút giây hạnh phúc và giờ cô lại muốn tận hưởng một chút, điềugì đó êm đềm, ngọt ngào. Dương giả vờ ngủ, cô nghiêng nhẹ đầu về phía vai Huy, tựa vào đấy, không ngừng thu nhận sự ấm áp. Huy khôngphản ứng gì nên Dương thầm vui mừng vậy mà chẳng hiểu sao, giọt nước mắt khó bảo lại tràn ra ngoài qua hai hàng mi khép...
----------------------------------
Xuống sân ga, chưa kịp nóilời tạm biệt cho tử tế thì đã thấy có vài người mặc đồng phục lại gần Huy. Họ không manh động gì nguyhiểm, chỉ một người lại gần Huy thì thầm với cậu. Dương sợ rằng Huy sẽ nghĩ là do cô đã nói với Quang nên vội quay sang bên cạnh, minh oan.
-Tôi không nói cho Quang vềcậu.
-Là tôi nói. Như thế sẽ đỡ mệt hơn.
Huy đứng dậy, đi theo nhóm người bảo vệ, cậu không câu từbiệt vời Dương. Dương vội vàng nắm lấy tay Huy.
-Cậu không chào tôi sao?
-À, tạm biệt chị.
Dương không còn lý do gì để nắm lấy tay Huy nữa, côbuông cánh tay cậu ra và gắng mỉm cười. Huy quay đi, Dương đi theo sau, nhìncậu đến khuất. Huy vừa về đến nhà thì đã thấybố nuôi, Quang và Nguyệt chờsẵn ở phòng khách. Nguyệt lại gần cậu, cô nắmlấy tay Huy nhưng cậu hất ra và bỏ vào phòng riêng của mình. Quang rất tức giận định cho Huy một trận nhưng bố nuôi ngăn cậu lại, ra hiệu bình tĩnh. Quang tức giận, ngồi xuống ghế. Nguyệt rất buồn nhưng cô vẫn theo sau Huy.
-Cậu đã đi đâu vậy? Mọi người rất lo lắng cho cậu.
-Chị ra ngoài một lúc được không? Tôi muốn ở lại một
Tôi muốn ở lại một mình.
-Ừ, tôi sẽ ra. Cậu có muốn ăn gì không?
Huy mở cửa sẳn để Nguyệtđi, cô đành ra khỏi phòng.
Huy ngồi bệch xuống bên cạnh giường, cậu ngồi gục ôm mặt một cách mệt mỏi.
“Nói tôi nghe đi. Nói tôi nghe rốt cuộc trái tim chị muốn gì?”
------------------------------
Dương vắng mặt một tuầnvề nhà thì mẹ và hai em chỉ để lại lời nhắn “Mẹ và hai em đi thăm bố, con dọn dẹp nhà giúp mẹ nha. Yêu con nhiều ^^ chụt chụt”
Dương vò lấy tấm giấy, nằm dàixuống ghế và ngủ say sau chuyến đi dài cùngbao nhiêu chuyện vui buồn.
-------------------------
Dương đến cơ quan sớm để chuẩn bị cho buổi họp báo. Dương để quà trong túi, cô tặng một vài người trong tổ và những người thân thiết món quà quê. Dương gặp Nguyệt ở thang máy, Nguyệt cũng mới đi làm lại, cô mời Dương đi uống nước.
Trong quán nước, Dương lôi ra món quà nhỏ cho Nguyệt.
-Quà từ quê.
-Cảm ơn nha. Một tuần xả hơi thú vị không?
Dương chỉ ngượng ngùng, gật đầu.
-À, Huy ổn chứ?
Nguyệt đang cười đột nhiên trở nên hơi ủ rũ nhưng ngay lập tức cô lại trở về vẻ tươi tắn.
-Chắc Quang kể Dương nghe chứ gì? Hai người dấu kỹ ghê. Huy vẫn vậy thôi.
-Không. Dương với anh Quang chỉ là bạn bè cũ thôi, không phải là mối quan hệ kia.
Nguyệt thoáng chút ngạc nhiên.
-Chỉ là bạn bè thôi sao? Nhưng có lẽ mình nghĩ Quang không hẳn vậy. Hiếm khi thấy anh ấy chú ýđến một người con gái, lúcnào họ cũng vây quanh anh ấy, anh ấy luôn giả vờ cười nhưng sau lưng thì thấy họ cực phiền phức. Tuy nhiên Dương có chút đặc biệt và mình càng tin vào điều ấy khi Quang kể với bạn về chuyện của Huy.
Dương không biết phải nóigì trước những luận cứ màNguyệt đưa ra, cô đành cười trừ như chấp nhận vậy.
-Nguyệt quen Huy thế nào vậy?
Nguyệt cười vẻ mặt cô có chút vui khi kể chuyện.
-Mình gặp Huy ở Trung Quốc,mới đầu chỉ là ý muốn của bố mình muốn mình tiếp cậnvới cậu ấy. Lúc mới gặp Huy mình thật sự thấy rất chán nhưng càng tiếp xúc lại càngthích Huy.
-À...
-Chắc Dương thấy tụi mìnhkhông xứng với nhau phải không?
Dương vội lắc đầu.
-Ai cũng nói mình ngốc khikhông chọn Quang mà lại chọn một thằng nhóc nhỏ tuổi, lập dị.
-Họ không biết rõ về Huy mà.
Dương cố giữ vẻ mặt bình thường nhưng trong lòng cô thầm ghen tỵ với Nguyệt. Rõ ràng Nguyệt xứng đáng với Huy hơn cô rất nhiều lần. Nguyệt không chút ngại ngùng về sự kỳ cục của Huy, không sợ người khác nghĩ gì, cô ấy tin tưởng vào sự lựa chọn của mình. Dương nghĩ kết cục thế này thật sự rất phù hợp dù cô có chút không cam tâm...------------
Nguyệt đến nhà Huy, cô mang cả món quà Dương gửi tặng Quang, đưa cho anh. Quang tò mò mở gói quà và trông thấy một cái chong chóng tre thủ công, anh thoáng nở một nụ cười nhưng bắt gặp vẻ mặt dò xét của Nguyệt, anh ngưng lại.
-Chiều nay anh trả lời họp báo à?
-Ừ.
-Huy có phải xuất hiện không?
-Có lẽ không. Huy chỉ theo dõi mọi chuyện qua máy tính để hổ trợ cho anh. Em coi chăm sóc cho nó giúp anh.
Quang vừa dứt lời thì đã thấy ông quản gia hốt hoảng chạy từ phòng Huy xuống dưới, ông gọi Quang lên phòng Huy gấp.
Quang và Nguyệt vội vàng chạylên lầu, họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Huy đang vật vã với cơn nghiện. Nguyệt đứng lặng,cô cảm thấy rất sợ hãi, không biết phải làm gì. Quang nhanh chóng đến gần Huy, giữ chặt cậu nhóclại đồng thời gọi thêmngười giúp.
Phải mất một lúc sau, Huy mới trở lại bình thường. Nguyệt lại gần lau mồ hôi nhễ nhại trên trán cậu.
Quang nhìn căn phòng hỗnđộn,nhìn sự mệt mỏi của Huy, vẫn còn bất ngờ nhưng anh lại thấyvui vì Huy cai thuốc.
-Cậu cai thuốc bao lâu rồi.
-Chỉ mới thôi.
Huy thì thào, anh lấy tay Nguyệt ra khỏi người mình và đứng dậy.
-Cậu nên nói cho tôi biết chứ. Tôi sẽ giúp cậu.
-Chuyện nhỏ này tôi khôngmuốn anh cũng phải bận tâm. Anh đã vì tôi làm nhiều chuyện rồi.
Cả Quang và Nguyệt đều ngạc nhiên trước thái độ tử tế bất thường này của Huy. Từ sự việcHuy xuất hiện cùng Dương, việccậu cai thuốc đột ngột và cả thái độ không còn xấc sượt, Quang biết điều gì đang diễn ra.Dương ngồi cùng Việt tại buổi họp báo,phóng viên, nhà báo thì đãcó mặt đầy đủ nhưng nhânvật chính thì vẫn chưa thấy đến. Việt chuẩn bị một số máy móc, anh quaysang nhìn Dương thì thấy cô cứ lơ lửng như người mất hồn. Việt cốc nhẹ đầu Dương.
-Dạo này lạ lắm nha cô bé. Đang yêu phải không?
Dương cười trừ.
-Xin lỗi anh.
-Lấy lại tinh thần đi. Xong hôm nay nữa là chúng ta sẽ yên ổn với sếp. Anh không muốn bị mất tiền thưởng cuối năm đâu.
Dương lấy hai tay nhéo mạnh hai bên má của mình thật đau, vẻ mặt thể hiện tràn đầy quyết tâm.
-Anh yên tâm.
Việt chỉ biết cười với mấy trò nửa điên nửa dại của cô nhóc này. Vừa chuẩn bị xong thì Quang cũng đến. Đèn phụt tắt và màn hình trình chiếu sự kiện.
“Đây là loại vũ khí bảo vệ cực tiên tiến. Với bất kỳ tên lửa và đan đạo nào hướng đến lãnh thổ Việt Nam sẽ ngay lập tức bị xâm nhập và mã hóa vô hiệu. Nhằm bảo vệ hòa bình và toàn vẹn lãnhthổ, Việt Nam đã nghiên cứuvà hoàn thiện công trình nghiên cứu này với sự giúp đỡ của các nước anh em. Chúng tôi sẽ gửi tài liệu đến từng máy tính cá nhân của các bạn một số đặc điểm mạnh của hệ thống, để giúp các bạn hiểu hơn
bạn một số đặc điểm mạnh của hệ thống, để giúp các bạn hiểu hơn. Mờinhà nghiên cứu Hoàng Phong Quang trình bày kỹ hơn vấn đề này.”
Tất cả máy ảnh, ánh sáng đều hướng về phía Quang, anh chậm rãi trình bày thật rõ ràng và trả lời những câu hỏi thắc mắc.
----------------------------------------
Buổi họp báo kết thúc Quang vềđến nhà thì đã thấy Nguyệt thấp thỏm lo lắng. Quang biết Huy lại bày trò gì nữa rồi.
-Huy tiếp chuyện với một người đàn ông trung niên lạ mặt nhưng không cho ailại gần và khi em không ở bên cạnh cậu ấy một lúc thì đã không thấy cậu ấy đâu nữa.
Nguyệt cố kể lại câu chuyện choQuang nghe, côlúng túng vô cùng và đangtự trách mình. Quang nói cô bình tĩnh, anh sẽ đi tìm Huy.
Quang điều động mọi người nhưng đột nhiên anh giật mình khi không thấy ông quản gia. Đáng lýông ta phải luôn có mặt ở nhà mới phải. Quang cho người tìm ông ta nhưng không thấy đâu cả. Quang đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, anh gọi điện thêm một vài tổ chức ngầm bảo vệ để tìm ra Huy-----------------
Dương giao lại toàn bộ băng vàtư liệu tại buổi họp báo cho Việtđể anh vào báo cáo với sếp, còn cô thu xếp đồ đạt về nhà. Công việc nói chung là đã xong, thời gian để nghĩ ngợi lung tung của Dương như thể được nhân lên gấp đôi. Những ký ức về Huy cứ đeo bám cô không chịu rời. Cô vừa muốn chúng biến mất vừa cảm thấy luyến tiếc. Đầu cô nhưthể bị kéo dãn về hai hướng, căng thẳng và khó chịu.
Dương dừng xe lại bên đường để thở, bất giác nụ cười của Huy trước mặt nhưng không thể chạm được, giọt nước mắt khẽ rơi vì nỗi buồn vây quanh.
Dương quay xe, phóng nhanh trên con đường ra khỏi thành phố, bầu trời bắt đầu ngã màu chiều buồn, những cơn gió vụt qua vội vàng. Cánh đồng màu xanh non trải dài tít tắp đến tận gần chân trời xa, nổi lên bêncạnh đườngchân trời những ngôi nhà nhỏ xíu, phủ xanh màu tre tươi tắn.
Dương dừng lại bên một khoảng đất trống, rộng vô cùng. Chẳng ai ngờ nơi nàycáchđây năm năm là một thiên đường với Dương: mùi bắp thơm, bầu trời đầy sao và từng làn hơi nước mát lạnh theo gió chạm vào làn da... cả hơi ấm dịu dàng của một ai đó.
Dương lại gần phía hồ nước, nơi mà giờ đây đã được lấp lại, cô ngồi lôi ra trong túi con sư tử bông. Dương ngồi xuống, bàn tay cô cào nhẹ vào mặt đấttạo thành một cái hố nhỏ, mặt đất thấm vào tậnlòng mình những giọt nước mắt của Dương đangrơi xuống thật nhiều. Không gian vỡ òa trong tiếng khóc của cô.
“Em sẽ quên, sẽ quên... có vậy mới có thể nhìn anh bước trên chặng đường khác. Những giọt nước mắt cuối này em dành cho kỹ niệm của chúng ta, em sẽ chôn chặt tất cả vào đất,chỉvới một nguyện cầu: anh hãy hạnh phúc...”
Dương đặt con sư tử vào hố vàlấp đất thật chặt. Cô đứng dậy, nước mắt ướt đẫm. Đột nhiên vòng tay ấm áp của ai ghì chặt lấy cô từ phía sau, hơi thở quenthuộc phả vào vai cô cùng những giọt nước mắtnóng.
-Đừng cố quên tôi. Làm ơn... Dương đứng lặng, nhịp tim nhưthể ngưng lại khi nhận ra đó là Huy. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mọi thứ trở nên lộn xộn vô cùng. Đây là sự thật hay lại là ảotưởng mà cô tự huyễn hoặc, Huy đang đùa giỡn cô hay anh muốn làm cô thêm khốn khổ.
-Buông... buông tôi ra.
Huy càng xiết chặt hơn.
-Không. Tôi muốn biết chị đang nghĩ gì? Tôi muốn cócâu trả lời của chị? Chị khiến tôi như thằng ngốc, làm mọi việc rối tung cả lên.
Dương vùng khỏi vòng tayHuy,cô đứng đối diện nhìn thẳng vào Huy, đôi mắt rưng rưng nước.
-Cậu lại đang đùa với tôi nữasao? Chuyện mất trí cũng là nói dối đúng không? Cậu mới là người biến tôi thành con ngốc.
-Tôi không đùa với chị.
Huy tức giận nhưng khi bắt gặpđôi mắt Dương, cậu không cho phép mình cái quyền ấy, Huy bắt đầu dịu lại, nét đau khổ hiễnrõ qua đôi mắt cậu không chút che dấu.
-Nói đi... nói trái tim chị đang nghĩ gì về tôi và... tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào khác của chị.
...
-Tôi ghét cậu...
...
Huy cảm thấy như mọi thứrơi vỡ trước mắt mình, tráitim nhưchẳng thể nào thở nổi.
...
-Tôi thích cậu...
-... ghét cậu...
-Thích cậu...
-Ghét cậu...
-Thích cậu...
Chỉ có hai câu đó nhưng Dương cứ lặp đi lặp lại, ánh mắt cô từ từ cúi xuống mặt đất che đi khuôn mặt dang mếu máo. Bàn tay cô đấm vào ngực Huy chậmrãi theo từng câu nói.
-Thích cậu... ghét cậu... thích...
Huy nắm lấy cánh tay Dương vàhôn cô. Một nụ hôn môi chạm môi bình thường sau đó Huy rời ra, bàn tay cậu lau những giọtnước mắt nhòe nhẹt trên má Dương.
-Chị lúc nào cũng không rõràng, phản ứng chậm chạp.Ngay cả bây giờ cũng vậy...cũng may tôi nên mới hiểuchị đang nghĩ gì.
-Cậu...
Huy lại cắt ngang lời Dương bằng một nụ hôn và nụ hôn nàykhông còn ngây thơ như những lần trước. Dương bất ngờ trước kiểu hôn này, đôi taycô phản ứng nhưng Huy đã giữ lại, cuối cùng Dương cũng chẳng thể nàochống cự, cô hoàn toàn chìm đắm trong đó, khôngngọt ngào như cô tưởngnhưng khiến cô bị mê hoặc không thể suy nghĩ gì.
Khi Huy buông Dương ra, cô xém chút ngã nếu cậu không giữ cô lại. Hơi thở của Dương vẫn còn rối nhưng cô đủ lý trí để xô ngã Huy.
-Cậu đang làm cái trò gì thế hả?
Huy biết cậu quá vội vàng nhưng ngay cả suy nghĩ xem hậu quả thế nào cậu cũng chẳng kịp nghĩ
kịp nghĩ đến. Dương bỏ đi và Huy vội vàng đứng dậy,đuổi theo sau cô.
-Xin lỗi...
Dương biết mình không có quyền tức giận vì chính cô cũng đã hưởng ứng theo Huy nhưng nếu không cư xử thế này, cô không biết làm sao để che dấu sự ngượng ngùng của mình.
-Đừng giận nữa mà.
Dương bất ngờ quay lại, côđã điều chỉnh được cảm xúc của mình.
-Kể lại tất cả mọi chuyện đi. Tôi muốn biết cậu đã bày trògì?
-Chị muốn biết từ đâu?
-Từ đầu, ngay từ lúc mà cậu gặp tôi...---------
Huy và Dương ngồi tạm trên một kệ đá còn xót lại. Huy định vòng tay ôm Dương nhưng trước thái độ nghiêm túc của cô, cậu không được phép làm thế.
-Cậu có thất sự mất trí không? Hay là nói dối.
-Lúc chị chạy trốn tôi như một thứ gì đó ghê tởm, tôithật sự như phát điên. Tôi lúc đó đã thích chị rất nhiều,tôi chẳng thể nào chịu đựngnỗi đau đó nên nhờ anh Quang đưa sang Ấn Độ. Ở đóphương pháp thôi miên rất hay, họ giúp tôi quên tất cả những gì vềchị.
Dương lắng nghe và cố sâu chuỗi lại tất cá sự kiện.
-Nhìn thấy vết bỏng của chị, đột nhiên cái phương pháp kia trở thành trò hề. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mọi thứ lại tràn về thật rõ ràng. Tôi đã gọi độitrưởng ngày trước nhờ phá hủy nơi này, ông ấy đã kể lại tất cả mọi chuyện, cả chuyện chị ngu ngốc chạy vào lửa để cứu một con thú bông. Nghe chuyện ấy, tôi thật không dám tin.
-Cậu đã nhớ lại từ lúc đó? Tạisao vẫn làm ra vẻ chẳngcó chuyện gì?
-Vậy tôi phải nói gì đây khimà chị nói mình là bạn gái anh Quang. Lại còn xem chuyện tôi và chị yêu nhaulà điều gì đó tồi tệ lắm. Lúcấy tôi thực sự rất ghét chị. Tôi đã muốn bỏ chạy thật nhanh.
-Tôi phải nói như thế vì muốn gần cậu, cậu chẳng cho ai lại gần mình cả và cậu không thích tôi.
-Còn chuyện tôi nói sẽ chịutrách nhiệm với ông chị. Chị phản ứng như thể tận thế đến nơi.
-Không. Tôi sợ cậu khó xử.
-Nếu tôi thích một kết thúcnhư thế, chị có thấy hạnh phúc không?
Dương quay sang nhìn Huy, cô biết rằng không hềcó sự đùa cợt trong câu nói ấy. Dương cảm thấy hạnh phúc nhưng cô không biểu hiện ra nhiều, chỉ là một các gật đầu và đôi môi khẽ mỉm cười cũng đủ cho cả Huy vui theo.
Huy đưa tay vòng qua cổ Dương, cậu lại thầm thì những lời hạnh phúc.
-Tôi thật sự không dám tinrằng chị cũng thích tôi.
-Xin lỗi...
-Chỉ cần bên cạnh tôi mãi là được.
Dương cũng hạnh phúc trong vòng tay Huy nhưngbất chợt nét mặt cô sững lại, sự lo lắng khiến nụ cười của Dương vội vàng tắt.
-Còn Nguyệt?
-Nguyệt thì sao?
Huy trả lời như thể chuyệnđó chẳng là gì, thái độ vô tâm của cậu làm Dương ngạc nhiên.
-Nguyệt là vợ chưa cưới của cậu mà, cô ấy thích cậu.
-Tôi không quan tâm.-Cậu có thể nói vậy sao?
-Vậy là giờ chúng ta lại cãi nhauvì một người khác ư?..
-Tôi sẽ xin lỗi Nguyệt.
-Sao chị phải xin lỗi, là cô ta tự thích tôi mà.
Dương nghiêm mặt nhìn Huy, côbiết bản chất của Huy là như thế, cậu chỉ làmnhững gì mình thích, chẳng cần người khác nghĩgì. Cậu tự xem mình là con quỷ trong câu chuyện buồn cậukể, chịu nhiều tổnthương vì người khác, tự tạo bức tường với mọi sự yêu thương, coi thường tình cảm người khác dành cho mình vì không có đủ sự tin tưởng.
-Biết sao được, vì tôi cũng thích cậu như cô ấy. Như thế thật không công bằng và cần phải có một lời xin lỗidù cô ấy có thể bỏ qua hoặc không.
-Tôi sẽ làm điều đó.
Huy nhắm mắt tựa đầu vào vai Dương. Từ khi sinhra đến giờ, Huy chưa từng thật lòng muốn xin lỗi ai. Người ta đã tự tách biệt cậu thành một thứ khác thường thì Huy cũng chẳng việcgì cư xử ngang hàng với họ. “Cậu là người đặc biệt! ” Huy đã được tiêm nhiễm như thế ngay từ lúc sinh ra và nó cũng như một lời thôi miên gán vào trí óc cậu.
-Đừng rời xa tôi dù bất cứ chuyện gì?
-Ừ...
Cả hai ngồi bên nhau, họ không biết rằng xung quanh đang có rất nhiều người lạ mặt, vây quanh. Mãi đến khi tiếng cò súng lên đạn, Huy mới giật mìnhđứng dậy. Cậu nhận ra những nòng sũng chĩa về phía mình. Dương cũng hoảng hốt không kém.
Trong bóng tối lờ mờ, ông quảngia gỡ bỏ bộ râu vướng víu tiến lại gần Huy.Huy rất ngạc nhiên.
-Ông muốn gì?
Lão bật cười vỗ nhẹ lên vaiHuy.
-VN288 lại không biết tôi muốn gì sao? Chẳng lẽ cậu cũng là sản phẩm bị lỗi.
Huy trong cơn tức giận đã đấm lão quản gia một đấm mạnh, Dương hét lên và ôm chặt lấy Huy ngăn những nòng súng kia manh động. Huy mất bình tĩnh nhưng cơn run rẩy của Dương đã làm cậu tĩnhtrí lại. Cậu biết những người này là ai, họ muốngì, có điều Dương đang ở bên cạnh, Dương sẽ biết những chuyện không nên biết về cậu và chúng sẽ không buông thacho cô.
-Tôi không biết mấy chú muốn gì nhưng xin đừng làm hại cậu ấy.
-Chúng tôi không làm hại mà chỉ là sửa chữa một số lỗi ở sản phẩm mà chúng tôi tạo ra để hoàn thiện hơn.
Dương ngạc nhiên trước nhữnggì được nghe, cô biết họ đang ám chỉ đến Huy nhưng như thế thì thật quá đáng. Họ không xem Huy là con người.
-Mấy người thật quá đáng.Mấy người mới nên đem đisửa chữa hết mới đúng.
-Ngừng lại đi.
Huy mấy phút trước còn tức giận nhưng khi thấy phản ứng của Dương cậu đã cam thấy ổn hơn rất nhiều. Cậu bình tĩnh nắm lấy tay Dương ngăn cô lại.
-Chị nói cũng thừa thôi. Dùsao họ sẽ xử chị và bắt tôi đi.
-Không hẳn.
-Không hẳn.
Tên quản gia xen vào cuộc nói chuyện của cả hai. Hắn có vẻ có thêm một số đòi hỏi khác.
-Tôi sẽ thả cô gái này ra nếu cậu đưa cho tôi cái đĩavề loại vũ khí kia.
Dương biết rõ cái đĩa rất quan trọng nhưng câu trả lời “Không” nhanh chóng của Huy lại làm cô có chút hụt hẫng.
-Vậy mà nói là thích tôi đó hả? Ít nhất cũng nên mất vàigiây đắn đo chứ? Cậu muốn tôi chết cùng lắm hả?
-Ừ. Vậy mà tôi lại nghĩ chị sẽvui nếu tôi làm thế.
-Tình yêu của cậu thật đáng sợ.
Dương đẩy Huy ra xa mìnhmộtcách tức giận.
-Chứ chị định hi vọng điều gì? Chị muốn được thả ra sao? Và để tôi chết một mình à?
-Ít nhất cũng sẽ có người thắp nhang cho cậu.
-Ai mà cần thứ đó. Cùng lắm hai năm sau chị sẽ rơi vào tay một tên khác, nghĩđến thôi là đã thấy nỗi điên.
-Cậu dám nghĩ về tôi như vậy sao?
Dương bực mình định tấn công Huy nhưng Huy đã nhanh chóng né sang một bên do đó cô mất đà lao thẳng về phía tênquản gia.
Ngay lập tức nhanh chóng,cô rút từ trong túi một condao rọc giấy nhỏ và kề mạnh vào cổtên quản gia.
Huy mỉm cười lại gần Dương. Khi Dương đẩy Huyra, cô đã nhanh chóng ra hiệu cho cậu bằng một cái nháy mắt, Huy không biết là cô có ý đồ gì nhưng cậu vẫn tung hứng theo cách cô muốn. Rất may cả hai phối hợp rất tốt, mọi người chúý vào cuộc cãi vảkỳ lạ mà bị phân tâm đôi chút.
Dương dí dao vào cổ tên quản gia.
-Nói bọn họ bỏ súng xuống đi.
Hắn run rẩy và lặp lại lời Dương nói, một số người thả súng nhưng một số khác lại lưỡng lự.
Dương đang hi vọng thoátra khỏi nơi này cùng Huy nhưng không may cho cô, khi mà mạngsống của tên quản gia kia chẳngđáng là gì so với Huy. Một tên trong nhóm đã không làm theo mệnh lệnh, hắn đã nổsúng về phía Dương.
Huy đứng trân nhìn Dươngngã xuống, cậu muốn chạylại gần Dương nhưng vài tên đã nhanhchóng giữ chặt lấy cậu mà lôi đivào một chiếc xe. Huy điên cuồng chống trả dữ dội nhưng không được. Bóng dáng Dương nằm im lìm dần mờ đi qua lớp kính đen mà cậu chỉ có thể bất lực nhìn.Quang đã biết Huylấy lại trí nhớ nên có lẽ cậusẽ đến tìm Dương hoặc sẽ đến nơi đó và khi biết Dương chưa về nhà, cộng với tiếng súng nổ ở hướngmà Quang đang đến, anh biết chắc đã có chuyện không hay xảy ra. Quang nói mọi người tăng tốc.
Con đường quê đột nhiên trở nên ồn ào vì tiếng động cơ và đặc nghịt hơi bụi.
Đến nơi thì chẳng thấy gì ngoàiDương đang nằm im,máu chảy nhiều từ vùng ngực của cô. Quang vội vàng chạy đến, anh run rẩychạm vào cô, ngay lập tức anh gọi một tốp nhanh chóng đưa Dương đến bệnh viện.
Quang cùng mọi người chuẩn bịtìm Huy, cả trực thăng cũng được huy độngđến.------------
Huy từ lúc lên xe nổi điên như một con thú rồ dại thì bây giờ lại ngôi im như một cái xác vô hồn. Tên quản gia bắt đầu tra hỏi cậu về cái đĩa nhưng Huy chẳng nghe được lời nào. Cậu bắt đầu cắn ngón tay và run rẩy. Cách cư xử này của cậu khiến những tên trên xe thấy hơi quái quái, e dè.
Bất chợt Huy nhấn một cái nút màu đỏ trên cái đồng hồ đeo tay rồi mỉm cười. Tên quản gia giật mình cướp lấy cái đồng hồ như sợ hãi chuyện gì đó và hắnkhông nhầm. Cái đồng hồ là mộtthiết bị điều khiển bom.
Tất cả mọi người trên xe đều hoảng loạn, tên quản gia nắm mạnh cổ áo Huy mà hét.
-Mày cài bom đang ở đâu hả,thằng khốn? Muốn hù tụi taosao?
Huy không thèm trả lời màchỉ cười, nụ cười của cậu khiến người khác sởn cả da gà, ngón tay cậu bình thản chỉ thẳng vàotim mình và lẩm nhẩm.
-Tík... tok... tik... tok...
Bây giờ mọi người đều biết vị trí của quả bom ấy. Huy không hề nói xạo, tất cả phiên bản thành công đều được cài sẳn trong người một quả bom cực tin vi để phòng ngừa một khi chúng trở nên mất kiểm sót. Huy là trường hợp đặc biệt vì chính mẹ của cậu là người giữ thiết bị điều khiển, khi bà cướp cậu khỏi tổ chức nghiên cứu bà đã mang theo cả thiết bị này. Rồi lúc bà bị ám sát thiết bị đã được chuyển sang cho bố nuôi của Huy cùng cậu. Nhưng ông đã giao nó lại cho Huyvà nói “Mạng sống của cậu là do cậu tựquyết định.” Cólẽ vì thế mà Huymới chịu ởlại bên ông dù cậu không dám đón nhận tình cảm của ông dành cho mình.
-Chết tiệt.
Tên quản gia hét lên tức tối, hắnchĩa súng về phía Huy nhưng một tên đồng bọn ngăn hắn lại.
-Bắn nó quả bom sẽ phát nổ bây giờ.
Tên quản gia tức giận nắmcổ áo Huy và tặng cậu mộtđấm thật mạnh. Hắn và đồng bọn bỏ chạy khỏi chiếc xe để lại Huy ngồi cười với đôi môi rướm máu.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại 30 giây ít ỏi...
“Chị thế nào rồi, có đau lắm không? Giá như lúc này bên cạnh, có lẽ chị sẽ chẳng sợ hãi mà ôm lấy tôi, đúng không? Tôi yêu chị, yêu nhiều lắm.”
-----------------------------------------
Quang đuổi theo sau nhưng gần đến nơi thì thấy mấy tên tháo chạy hoảng hốt. Anh ra lệnh bắttất cả bọn chúng lại, tiếng súng nổ ra nhưng với lực lượng chênh lệch và trực thăng truy đuổi ráo riết bọn chúng cũng bị tóm gọn. Quangbỏ mặc mọi người lại, anh lái xetiến gần lại chiếc xe hơi nằm chơ vơ bên đường.
Huy định buông xuôi mọi thứ nhưng trông thấy Quang đến gần, cậu hốt hoảng hét lên.
-Chạy đi. Tránh xa tôi ra.
Quang vẫn lỳ lợm tiến lại gần Huy.
-Tôi đã khởi động quả bom trong người.
Quang dừng lại trước mặt Huy, vẻ mặt cậu bình thưởng như chẳng có chuyện gì.
-Anh bị điên hả? Muốn chết sao?
Huy nhìn Quang rồi nhìn đồng hồ nhảy từng giây vô tình, cậu cố đẩy Quang đi nhưng Quang thì vẫn imlặng.
-Tôi cứ tưởng cậu sẽ chẳngquan tâm đến chuyện sống chết của tôi chứ?
-Anh là thằng điên.
Huy bất lực, không thể nàoxua đuổi được Quang. Quang cầm đồng hồ lên, môi lẩm nhẩm.
-3...2...1... BÙM.
Huy nhắm mắt nhưng sau đó lạikhông xảy ra chuyện gì, cậu mởmắt nhìn xung quanh và nhìn đôi tay mình. Mọi thứ đều nguyên vẹn, Huy ngạc nhiên, cậu quay lại nhìn Quang.
-Lần này tôi thắng cậu rồi nha nhóc.
-Chuyện này là thế nào?
-Tôi biết cậu lúc nào cũng tính đến chuyện giải thoát bản thân cả, ngày nào ngồimột mình cũng chăm chăm nhìn vào cái đồng hồnày.
Quang thả rơi đồng hồ xuống đất, nở nụ cười ngạo mạn nhìn Huy. Huy ngồi yên cố nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra nhưng anh không sâu chuỗi được sự kiện.
-Cậu nhớ khi sang Ấn Độ không? Trong lúc thôi miên ấy, tôi đã lấy quả bom ra khỏi người cậu.
Huy ngạc nhiên và rồi bỗng nhiên cậu cười, cả Quang cũng cười theo. Quang ngồi lên xe vàbắt đầu nổ máy.
-Giờ tôi đưa cậu đến chỗ Dương.
Như sực nhớ ra chuyện củaDương, Huy đột ngột thay đổi thái độ, vẻ mặt cậu vừa lo lắng, vừa sợ hãi.
-Chị ấy sao rồi?
-Có lẽ nguy hiểm, lúc tôi đến thì cô ấy rất yếu. Bây giờ thìđã được chuyển đếnbệnh viện.
Huy ngồi xuống ghế, vẻ mặt thất thần, cậu lại hànhđộng như lúc cậu đau khổ bằng cách cắn lấy ngón tayđã chảy máu từ trước của mình. Quang nhìn Huy trong gương, lo lắng thay cho cậu.
-Đừng làm như thế, Huy. Dương sẽ ổn mà.
Huy đành miễn cưỡng nghe theo, cậu ngồi yên nhưng đôi tay không ngừng nắm chặt.
-Cậu và Dương... thế nào rồi?
-Chị ấy thích tôi.
Huy đáp nhanh câu hỏi củaQuang như một sự khẳng định quyền sở hữu của riêng mình, Quang cười trước tính cách trẻ con nàycủa cậu nhóc. Cậu ta có thểlà thiên tài nhưng với lần đầu tiên nếm mùi vị tình yêu thì phải ngây thơ như vậy mới tạo cho người ta cảm giác chân thật.
-Vậy là cả hai người đi mộtvòng rộng nhỉ?
-Anh còn cười sao. Chẳng phải tất cả đều là nhận định của anh và ông bố ngốc sao.
-Thông cảm, tôi cũng mới yêu mà với lại cô nhóc không bình thường.
Huy tỏ vẻ bực mình khi Quang nói về Dương như vậy nhưng anh lập tức biểu hiện cử chỉ ân hận để làm nguội sự nóng giận của cậu nhóc.
-Anh... không còn thích cô ấy nữa sao?
Quang thôi cười, anh im lặng vàtrầm ngâm nhìn con đường vòng vèo, mãi đến khi Huy hỏi lần thứ hai, Quang mới chậm rãitrả lời, câu trả lời làm Huy khôngvừa lòng chút nào.
-Còn.
...
-Vậy tại sao anh không tiến tới khi tôi quên hết mọi chuyện.
...
Huy lại lặp lại câu hỏi lần nữa.
-Vì tôi chỉ là người thế mạng. Nếu gần tôi cô ấy sẽgặp nguy hiểm. Chẳng phải vì điều đó mà cậu cũng đã rời xa cô ấy sao?
Đến lượt Huy im lặng, cậu thẩn thờ, chìm trong suy nghĩ.
-Không... Tôi chỉ mượn cớ thôi. Lúc ấy tôi cứ nghĩ chị ấy không thích mình, với cáilý do ấy tôi tự an ủi mình.
Quang cười trước lời thú nhận của Huy.
-Cậu thật ích kỷ.
Huy biết cậu ích kỷ nhưng bây giờ cậu không muốn buông tay Dương ra. Thậmchí lúc nãy khi diễn cùng Dương cũng không hẳn hoàn toàn là diễn, cái ý nghĩ độc chiếm cho riêng mình, bấp chấp được chết cùng nhau cũng làm cậu hạnh phúc. Huy biết điều đó là điên rồ, bệnh hoạn, cậu sợ hãi nếu Dương đọc được chúng nhưng cậu không hề thích một kết thúc mỗi người một nơi.
-Nói thật, tôi cũng viện cớ thôi. Tôi cũng thích Dương và dù có nguy hiểm cỡ nàotôi cũng sẽ cố gắng bảo vệcô ấy. Có điều... tôi biết cô ấy không thích mình.
Huy cảm thấy đỡ hơn trước sự thẳng thắng của Quang. Lần đầu tiên hai người nói chuyện cùng nhau, cho nhau biết cảm nghĩ của mỗi người. Cả hai đều cảm nhận rõ sự đồng điệu trong suy nghĩ.
-Cảm ơn anh.
Chiếc xe dừng lại, Huy buông câu nói ngượng ngùng rồi vội vàng lao đi về phía căn phòng cấp cứutrắng toát. Cậu không biết rằng chỉ một câu nói ấy củacậu cũng đủ khiến Quang cảm thấy vui thế nào. Quang cảm thấy Huy đã công nhận sự tồn tại của mình, đã có thể xem anhnhư một người anh trai thật sự.Huy đã bắt đầumở lòng, đã bắt đầu đón nhận hạnh phúc.
-Tình yêu làm cậu trưởng thành nhỉ?
Quang lái xe đến nhà để xe, vừa xuống khỏi xe anh mới nhận ra rằng điện thoại mình không ngừng rung. Là Nguyệt. Có lẽ cô gái đáng thương này đangvô cùng lo lắng cho Huy, lại một kẻ chạy sau bóng hình tình yêu của người khác.
-Huy đang ở bệnh viện DL.
Quang nói nơi này và anh ngồi đợi để Nguyệt đến. Quang muốn giúp Huy lần nữa, kết thúc câu chuyện tình yêu dài tạiđây, dù biếtsẽ có người rất đau.Nguyệtchỉ nghe đến bệnh việnthôi là cô đã nghĩ lungtung, đủ chuyện sẽ xảy ra với Huy. Cô nhanh chóng đến đó, vừa tới đầu cồng đã thấy Quang đợi sẳn.
-Huy có chuyện gì hả anh? Cậu ấy sao rồi? Mau đưa em đến đó?
Quang nhìn thấy rõ tình yêu trong đôi mắt cô gái, anh cố cười nắm tay cô đi theo mình đến phòng cấp cứu.-----
Dương đang được phẩu thuật lấy viên đạn ra khỏi người, ca phẫu thuật kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ rồi và có một kẻ gần như hóa rồ ngoài phòng bệnh.
Huy lại cắn ngón tay của mình, môi cậu đỏ lên vì dính máu.
hơn hai tiếng đồng hồ rồi và có một kẻ gần như hóa rồ ngoài phòng bệnh.
Huy lại cắn ngón tay của mình, môi cậu đỏ lên vì dính máu. Mấycô y tá và những người đi qua, ai cũng nhìn cậu nhưng Huy không quan tâm. Từng giây từng phút trôi qua như là sự tra tấn khủng khiếp với Huy, Huy gần như mất cả cảm giác đau. Huy đập đầu vào tường, đứng lặng im và không ngừng lẫm nhẩm.
-Cổ tích là có thật.
-Cổ tích là có thật.
-Cổ tích là có thật...
...
...
Huy bật khóc, cậu cắn chặt môi và lại lặp lại những lờiấy.
Từ xa Nguyệt thấy Huy đã muốn lại gần nhưng Quang nắmlấy tay cô giữ lại. Nguyệt hiểu ýQuang rằng hãy im lặng mà quan sát. Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời và khi chứng kiến những hành động đau đớnấy của Huy, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuynhiên khi Nguyệt tỏ ý muốn lại gần Huy thì Quang vẫn không thả tay cô ra. Quang lại gần Nguyệt và vẫngiọng điệu chân thành, bình thản, anhnói nhỏ cho cô nghe về sự thật.
-Trong căn phòng cấp cứu ấy là một cô gái. Cô ta cũng như em, cũng sẳn sàng chết vì Huy.
Nguyệt ngạc nhiên với những lời nói của Quang và nét mặt cô dần chuyển sang buồn đau khi thấy hành động bây giờ của Huy vì cô gái ấy.
-Em biết điểm khác biệt giữaem và cô ấy không?
...
-Nếu em nằm ở đó thay cho cô ta, anh chắc chắn Huy sẽ chẳng quan tâm. Thậm chí nếu em chết, cậu ấy sẽ chỉ lạnh lùng thắp cho em nén nhang. Còn nếu là cô ta, em biết Huy sẽ như thế nào không?
Giọt nước mắt rơi trên má Nguyệt, trái tim cô phát hiện ra một sự thật đau lòng mà bấy lâu nay luôn cố huyễn hoặc mình. Rằng cô không là đặc biệtvới Huy vì không có ai là đặc biệt với cậu ấy cả. Chỉ cần được ở bên cạnh cậu ấy thế là đã quáđủ nhưng Huy bây giờ... thật chẳng dám tin.
Nguyệt nói với ánh mắt vẫn hướng về phía Huy và chan chứa lệ.
-Huy sẽ thế nào?
Quang có chút rung động với sự kiên cường trên nét mặt của Nguyệt, vẻ mỏng manh yếu đuối bên ngoài của cô không phải là tất cảcon người cô.
-Cậu ấy sẽ chết theo.
-Huy sẽ như thế vì một cô gái sao?
-Ừ, sẽ vì một cô gái, một côgái bình thường.
Nguyệt quay lại nhìn Quang, những giọt nước mắt chảy dàixuống khuôn mặt nhỏ nhắn củacô.
-Tại sao anh lại nói với em điều này? Tại sao chứ?
-Vì anh cũng thích cô gái đó.
Quang trả lời không chút đắn đo, anh biết điều đó sẽlàm Nguyệt tức giận nhưng anh không muốn lấy bất cứ lý do nào để dối lừa cô gái đáng thương này.
-Anh không muốn cô ấy khó xử với em. Anh muốn em là nàng tiên cá rút lui khỏi câu chuyện cổ tích của họ trong im lặng.
Nguyệt tức giận đấm mạnh vàongực Quang, tất cả sự đau khổ, sự oán trách bất công mà cô phải hứng chịu. Quang bình thản đứng yên cho Nguyệttrút giận, nhìn nước mắt con gái là trái tim anh lại thấy tội lỗi, nhoi nhói.
Nguyệt ngừng lại khi cô không còn chút sức lực nào vì trái tim cô đang tràn đầy đau khổ.
-Cô ấy là ai?
-Một con nhỏ ngốc hơn em, không xinh bằng em, không thể hơn em dù bất kỳ phương diện nào nhưng... Huy yêu cô ấy hơnem.
Nguyệt bật cười trong đaukhổ.
-Anh thật độc ác.
Nguyệt bước qua Quang, cô bỏ đi, bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng, nơi mà dù côcó đứng lại thì giá trị bản thân của cô với họ cũng không là gì. “Nàng tiên cá...” Có nghĩ Nguyệt cũng chưa từng nghĩ đến, cô sinh ra đã là công chúa vậymà giờ trong mắt tên khốn đó cô lại được ví von một cách thảm hại vậy sao? “Hắn là tên khốn độcác...” Vậy mà đã có lúc cô xem hắn như thể một người anh traihiền lành, hiểu biết “Đằng sau khuôn mặt thiên thần ấy là quỷ dữ mà...” Nguyệt không thể đi nữa, cô ngồi bệt giữa những bậc thang, khóc nức nở, cô chưa từng cảm thấy tổn thương thế này bao giờ. Cô thay vì tức giận Huy lại căm ghét Quang vô cùng. Tại sao trong hàng ngàn cách nói, anh lại chọn cách đau đớn, buồn tủi đến thế này.
Một bàn tay rộng và ấm ápđặt lên vai Nguyệt, bế bỗng cô lên. Nguyệt bất ngờ và khi nhận ra đó là Quang thì cô lại vô cùng tức giận. Cô cố dãy dụa, cố chống trả anh nhưng không cách nào ngăn anh bỏ mình xuống.
-Bỏ tôi xuống.
Quang không thèm đáp lạisự cáu kỉnh của cô gái khiến cô càng thêm bực mình.
-Bỏ tay ra khỏi người tôi trước khi tôi nói những lời xúc phạm đến anh.
Quang vẫn giả tỉnh.
-Để xem con gái nhà gia giáokhi mắng người khác thì sẽ như thế nào?
Trước thái độ bỡn cợt của Quang, như thêm dầu vào lữa, Nguyệt đánh anh nhưng không có thay đổi gì, cô dùng răng cắnmạnh vai anh thật đau. Nguyệt ngước lên nhìn Quang mộtcáche dè nhưng khi thấy anh chẳng biểu hiện sự đau đớn gì cô cảm thấy bất lực. Trên đôi tay vững vàng và bờ vai rộng ấy, Nguyệtchỉ biết bật khóc òa, thỉnh thoảng đôi tay côlại đánh vào người Quang.
Một lúc sau Nguyệt đã thiếp ngủ trong vòng tay Quang, môi bờ mi còn hen nước...
“Tại sao mình lại như thế nào, sao lại bận tâm về cô ta.Sự tồn tại của cô ta chẳng là gì cả. Vậy thì tại sao lại sợ côta buồn, lo cô ta bị tổn thương. Là đồng cảm hay là điều gì khác? Con gái sao lại rắc rối như thế này?” Quang nhìn chăm chăm vào khuôn mặtxinh đẹp nhạt nhòa lớp trang điểm vì nước mắt, anh tự hỏi lòng mình với rất nhiều câu hỏi.Có lẽ phải mất thêm một thời gian khá lâu, anh mới nhận ra anh đang thích cô gái này.
Huy thở phào nhẹ nhõm khi ca phẩu thuật thành công, Dương đã qua cơn nguy hiểm. Tuy nhiên người ta chưa cho Huy vàovì sợ nhiễm trùng, cậu lại tiếp tục chờ đợi, nóng ruột, lo lắng, bồn chồn cả đêm.
Mới sáng sớm thì mẹ và hai em của Dương cũng nghe tin và đến bệnh viện.Bà Ngọc vừa đi vừa khóc, cứ gọi tên Dương suốt. Linh và Trang cũng lo lắng nhưng cố giữ bình tĩnh để an ủi mẹ mình.
Huy nhận ra họ từ xa, nhưng cậu hơi lùi lại khi cảba lại gần. Huy nhường ghế cho họ và đứng bên cạnh. Cả ba không biết Huynên cũng chẳng có tâmtrí đâu mà để tâm đến cậu.
Bác sĩ đồng ý cho người nhà vào thăm bệnh nhân, Huy vội vàng chen ngang để vào phòngtrước sự ngạc nhiên, há hốc củamẹ và hai em gái Dương. Họ nhìn Huy không hiểu chuyện gì nên cũng vội theo sau. Vào phòng thì đãthấy Huy nắm lấy tay Dương, vẻ mặt cậu vừa lo vừa buồn.
Huy nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dương mà trái tim cậu thầmtrách bản thân mình ngu ngốc, vô dụng. Sự tồn tại của cậu liệu sẽ có khi nào khiến Dương lại như thế này nữakhông? Nếu có chuyện gì xảy ra nữa thì sẽ làm sao đây? Huy bị những suy nghĩ ấy bủa vây khiến cậu không biết rằng cả sáu cặpmắt đang chăm chú nhìn cậu một cách ngạc nhiên.
-Anh là gì với chị tôi vậy?
Linh thay mặt cho hai người còn lại hỏi Huy. Huy giật mình thoát khỏi sự ám ảnh nhưng bây giờ cậulại lúng túng chẳng biết nên nói gì.
-Này anh? Sao lại im lặng như thế?
Trang hỏi lại Huy và lần này cậu quyết định sẽ nói những điều cậu muốn, bất chấp chuyện gì sẽ đến. Tương lai cậu không dám chắc mang đến cho Dươngsự an toàn nhưng một khi Dương vẫn quyết định ở lại bêncậu thì Huy sẽ vì cô mà làm tất cả.
-Cháu là bạn trai của Dương.
Sau câu trả lời là khuôn mặt há hốc của ba mẹ con.Họ không dám tin Dương yêu đương gì, cô suốt ngày chỉ lo công việc, vềnhà cũng không có thời gian đểngủ. Cứ khi nào nhắc đến đề tài này là cô lại bỏ đi, chẳng quan tâm. Vậy mà giờ, đùng một cái bạn trai cô đứng hiện hữu trước mặt.
-Vậy là cậu là người mà ông nội nói đến ?
-Là người mà mọi người đã đồn ?
-Trời ! Là thật sao ?
Cả ba mẹ con định tra hỏi thêm nhưng Dương đã bắtđầu tỉnh lại, môi cô khẽ gọitên một người nhưng rất nhỏ. Cả ba vội vàng lại gầnDương, Huy bị đẩy ra sau.
-Con, mẹ đây.
-Chị hai.
-Con sao rồi. Đừng cục cựa!
-Chị hai, đau lắm không chị.
Dương nhìn mọi thứ hơi lờmờ và khi thấy mẹ cùng hai em, cô khẽ cười nhẹ. Cảhai tay cô đều được giữ chặt, ấm áp tình thương.
-Con là đồ ngốc mà.
-Con xin lỗi.
-Thấy mệt lắm hả con ?
Dương khẽ lắc đầu, giả vờ kiên cường.
-Vầy mà còn bướng.
-À, con quen người này không ?
Bà Ngọc khẽ quay lại, nhích mộtbên người qua để thoáng tầm nhìn cho Dương thấy Huy. Huy nãy giờ ở phía sau vô cùng bồnchồn, khi được nhắc đến cậu vội lại gần Dương,cậu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Dương chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng lại không dám manh động.
Dương nhìn Huy, nét mặt cô bắtđầu thay đôi, có chútgì đó khó hiểu.
-Cậu ta là ai ? Con không biết.
Sau câu trả lời của Dương, mọi người vội quay lại nhìn anh. Huy chẳng quan tâm đến thái độ của họ sẽ thế nào vì câu nói của Dương đã làm cậu chao đảodữ dội. Huy không thể tin là chuyện này sẽ đến sau tất cả những gì xảy ra. Khó khăn lắm cả hai mới đến được với nhau vậy màgiờ tất cả lại như một trang giấy trắng sao.
-Bác sĩ... Bác sĩ...
Huy nói trong tuyệt vọng cho đến khi giọng cười củaDương cất lên cậu mới lấy được bình tĩnh. Dương nhìn Huy, cô đã khiến cậu một phen mất vía vì trò đùa tai ác.
-Cậu ấy là...
Huy đang bực nhưng cậu im lặng chờ đợi câu nói của Dương.Dương nhìn Huy, đôi môi cô khẽmỉm cười hạnh phúc.
-Cậu ấy là bạn trai của con.
Như thể mọi sự tức giận khi nãy của Huy đã bay biến đâu cả, tình trạng của cậu nhóc hiện giờ đang chết lâm sàn vì hạnh phúc.
Mấy ngày sau đó Huy không lúcnào rời khỏi phòng bệnh của Dương, cậu muốn nói với Dương rất nhiều điều nhưng luôn có một người thứ ba bên cạnh. Dù vậy thỉnh thoảng khi ánh mắt chạm nhau, cảhai cũnghiểu rằng họ đã thuộc về nhau.
Trong khi bà Ngọc thu dọnmột số đồ đạt, Huy lại gần bên Dương, cậu cúi xuống hôn lên môi cô thật dịu dàng, ngọt ngào.
...
Nụ hôn bắt đầu cho nhữngtháng ngày hạnh phúc sắp đến của họ.
--------------------------------------------------------------------------------
Tóm tắt ngắn ^^
Hai năm sau đó, Huy và Dương tổ chức một đám cưới lãng mạnở quê Dương. Mấy đứa trẻ được mặc áo thiên thần trắng tinh rải đầy cánh hồng.
Chung sống hơn một năm cả hainhận ra họ có khá nhiều bất đồng :
Trong khi Dương sống nguyên tắc và sống vì công việc thì Huylại thuộc tiếp người hứng chuyện gìlà làm chuyện ấy, thờigian rong chơi của cậu khá nhiều nên đôi lúc buồn chán, cô đơn. Tuy nhiên với một tình yêu trải qua nhiều thử thách, cảhai đều trân trong từng khoảngkhắc bên nhau.
Huy không thích có con, cậu ám ảnh chuyện làm cha và nghĩ rằng có thêm người thì thời gian cạnh Dương sẽ bị chia sẽ nhưng trước sự hối thúc của ông nội, đứa trẻ đầu tiên của hai người cũng ra đời. Một cậu nhóc ! Huy bắt đầu thay đổi cách nghĩ khi đứa trẻ rất yêu bố. Cậu muốn có thêm con ^^
Quang và Nguyệt gặp nhau ở một số sự kiện quốc gia khác. Ban đầu Nguyệt còn ghét Quang nhưng khi nghĩ anh cũng giống như cô, cũng yêu một cô gái mà không đượcđáp lại, cô bắt đầu bớt giận. Quang không thể rời mắt khỏi Nguyệt mỗi khi cô xuất hiện.
Sau đám cưới một năm, Quang và Nguyệt cũng tổ chức một đám cưới khá hoành tráng, mang tầm quốc gia. Tuy nhiên hai năm chung sống cũng xảy ra rất nhiều chuyện không hòa hợp được với nhau, họquyết định chia tay nhau. Và một sự kiện diễn ra đã gắng kết cả hai lần nữa : Nguyệt có thai. Một cặp song sinh nam nữ. ^^
HẾT
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :17435
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!