Hai người đang làm cái trò gì vậy? Lạc Dương anh mau buông tay cô ấy ra. Mai Mai không uống gì hết. Đi về !
Tử Long gắt lớn khi nhìn thấy họ nhìn nhau tình tứ thế. Lạc dương vội
rụt tay,anh lại lao đầu vào rượu. tử Long kéo tay Mai Mai đứng dậy nhưng
cô cứ ngồi lì ở đấy. Cô nhìn Tử Long ánh mắt rất kiên quyết có chút gì
đó van xin
-Ở lại một chút có được không?
Tử Long đang rất bực bội nhưng anh cũng đành nuốt giận ngồi xuống chiều ý
cô một chút. Mai mai cầm chén rượu lên,kề sát môi. Mùi rượu nồng làm cô
hơi khó chịu nhưng rồi cô cũng uống.Rượu vào đến cổ họng làm cô thấy
cay rát vô cùng
Nhưng dường như nó lại khiên cô thích thú. Cô muốn uống để quên hết mọi
buồn phiền . Và thế là cô lại rót thêm một chén nữa,một chén thật đầy
-Thôi Mai mai ,một chén đủ rồi em à. Anh đưa em về
Tử Long lo lắng bảo cô nhưng Mai mai vẫn uống bỏ ngoài tai lời nói của
anh. Mặt cô đã đỏ gay,tay chân bắt đầu luống cuống. Nhưng mà cô vẫn uống
,lại cầm một chén khác. Có điều lần này chén rượu rơi xuống đất trước
khi Mai mai đưa nó lên miệng
Cô ấy say mất rồi. Mai mai ngã vào vai Tử Long trước sự ngạc nhiên của
Lạc Dương và Elina. Nhưng họ không làm được gì ngoài việc nhìn cô ấy xót
xa bởi họ biết Mai mai đã có Tử Long lo rồi,không đến lượt họ
Tử Long nhanh chóng bế Mai mai lên,đứng dậy rời khỏi ban. Trước khi đi khỏi anh nhìn Lạc Dương cảnh cáo
-Lần sau làm ơn đừng đụng đến Mai Mai. Nếu anh còn như thế em không biết
mình sẽ làm gì với anh đâu. Chúng ta không còn được như trước kia nữa.
Em không còn là Tử Long của ngày trước nữa đâu. Em sẽ làm bất cứ điều gì
để có được Mai mai
Elina nhìn Tử Long rồi lại nhìn Lạc Dương. Đây thực sự là chiến tranh
rồi.Tử Long công khai gây chiến như thế thật là quá đáng. Cô thương Lạc
Dương và thương cả chính mình nữa. Số phận kẻ thứ ba mãi mãi là như vậy
-Thôi, Lạc Dương anh đừng uống nữa. Uống nhiều không tốt đâu
-Ừ,tôi biết. Cô muốn về rồi à?
-Ừ,tôi về trước đây
Nói rồi Elina đứng lên định về trước nhưng Lạc Dương nắm lấy khuỷu tay cô kéo lại
-Chờ tôi về cùng đi
Sau khi thanh toán đống rượu vừa uống anh đi nhanh ra cửa. Elina đang
đứng chờ anh ở đó. Chiều rồi nắng cũng tắt dần. Con đường trở nên ảm đạm
vô cùng
-Nhà cô ở đâu?
-Tôi ở chung cư Star, đường X
-Vậy cùng đường với tôi rồi. Đi bộ được không. Hôm nay tôi không đi xe
Elina khẽ gật đầu. Và thế là hai người rảo bước trên con đường vắng. Lạc
Dương liếc nhìn Elina. Ở cô có cái gì đó khiến anh cảm thấy rất gần
gũi, cứ như một cô em gái vậy.
Ngoài Mai mai ra thì Elina là cô gái duy nhất anh không tỏ ra lạnh lùng
khi nói chuyện. Có thể là do ấn tượng về quá khứ của cô mà cũng có thể
là do cô có nét gì đó rất giống Mai mai. Ông trời thật khéo biết đùa.
Anh lại quen chính người yêu của Tử Long. Thật đáng ngạc nhiên
-Elina này, bây giờ cô đang làm gì?
-Tôi à? Phục vụ của một quán ăn nhỏ
-Tử Long không giúp gì cô sao? –Lạc Dương ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô
-Không phải không giúp mà tôi không thích . Tôi không muốn mang ơn anh ấy. Tử Long cho tôi nhà tôi đã ngại lắm rồi
Lại thêm một điểm nữa ở cô làm anh bất ngờ. một cô gái nhỏ bé thế này lại can đảm và mạnh mẽ đến vậy.
-Lạc Dương , không biết anh nghĩ như thế nào nhưng tôi thấy hình như Mai
Mai rất yêu anh đấy. anh không định chiến đấu với Tử Long dành cô ấy
sao?
-Ha.Yêu?Cô nhầm rồi. Cô ấy chỉ thương hại tôi thôi. Vả lại Mai Mai đã
thuộc về nhau từ kiếp trước rồi. Có muốn dành cũng chẳng được. tôi không
muốn quan tâm
-Mai Mai nói chia tay anh trước sao?
-Không là tôi nói trước. Tôi muốn cô ấy hạnh phúc bên người mà cô ấy yêu
nhiều hơn. Nếu giữ cô ấy lại chắc gì đã hạnh phúc phải không?
Elina ngỡ ngàng khi nghe anh nói thế. Cô khâm phục anh vô cùng. Anh quá
cao thượng! Và bỗng chốc cô thấy tình yêu mình dành cho Tử Long chẳng là
gì cả. Anh lớn lao như một vị thánh! Được quen anh là một niềm vinh
hạnh với cô
Từ lúc ấy Lạc Dương trở thành một người anh đáng kình,một thần tượng đối với cô.
-Lạc Dương,anh bao nhiêu tuổi?
-Tôi 25. Còn cô?
-Em 20! Cho phép em xưng hô như thế nhé?
-Ừ,cô thích thì cứ gọi. Đến chung cư Star rồi đấy. Cô về đi
-Anh về cẩn thận
Elina mỉm cười gật đầu chào anh. Chia tay Elina ở đó Lạc Dương một mình đi về nhà. Cảm giác cô đơn lại vây kìn lấy anh……….
Trong lúc đó…………..
Tử Long bế Mai mai ra xe thắt dây an toàn cho cô rồi phóng về nhà mình.
Chỉ một lát đã về đến nhà. Anh xuống xe mở cửa xe bế Mai mai vào nhà. Cô
vẫn ngủ lả lướt không biết gì cả,cả người mềm nhũn ,miệng vẫn lẩm bẩm
câu gì đó mà Tử Long không nghe thấy
Vào đến phòng mình anh lặng lẽ đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cho cô.
Đang định ra ngoài lấy nước cho cô uống thì Mai Mai bỗng ngồi dậy nắm
lấy tay anh. Cô vẫn đang say. Cô mở mắt thật to nhìn anh cười tươi
-Anh định đi đâu đây? Ở lại với em đi
Tử long sững người khi nghe thấy cô nói thế. Trong cơn say, Mai mai đã
nhầm tưởng,mọt nhầm tưởng tai hại bởi đầu óc cô lúc này bị lấp kìn bởi
hình ảnh của Lạc Dương. Và vì thế cô tưởng nhầm Tử Long là Lạc Dương và
tệ hại hơn nữa cô tưởng mình và Lạc Dương đã cưới nhau rồi
-Em say rồi. Ngủ đi
-Không em đâu có say,em tỉnh rồi mà. –Mai Mai nấc nhẹ rồi lại cười
Cô sà vào lòng Tử long ôm lấy anh tha thiết. Mùi rượu từ người cô không
nồng mà hơn thế nữa lại rất dễ chịu. Nó phảng phất rất thơm khiến Mai
mai trở nên cực kì quyến rũ và hấp dẫn
Cô cứ vùi đầu vào ngực anh nũng nĩu như một đứa trẻ. Cô lại nổi hứng con
nít nghịch ngợm vạt áo của anh. Hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào người
anh khiến cả người anh nóng ran. Anh thèm khát chiếm hữu cô nhưng nhớ
đến lời hứa với cô anh kiềm lòng khẽ đẩy cô ra. Nhưng Mai mai cứ dình
chặt vào anh như có keo dính vậy
-Chồng ơi, em nhớ anh
-Cái gì? Em bảo gì hả? Nói to lên –Tử Long cô căng tai ra nghe xem cô nói cái gì
-Em nhớ anh
-Cái gì hả? –Tử Long nghe loáng thoáng chưa rõ – Nhớ anh à, đồ ngốc, anh
với em suốt ngày gặp nhau thì nhớ cái gì chứ? –Tử Long cười nhẹ
Càng lúc Mai mai càng áp sát vào anh hơn, cô lại thủ thỉ
-Chồng, em yêu anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-Hả, nói to lên,anh không nghe thấy
-Em yêu anh,chồng à!Hả, nói to lên,anh không nghe thấy
-Em yêu anh,chồng à!
Mai mai ghé sát tai anh nói thật khẽ và thật ngọt.Nói xong cô cười khúc
khích,mặt hơi đỏ đỏ trông rất đáng yêu. Tử Long nghe thấy thì sung sướng
đến phát cuồng.
Mai mai gọi anh là “chồng” hơn thế cô ấy còn nói yêu anh. Đây là lần
đầu tiên cô ấy nói với anh như thế kể từ khi gặp lại nhau sau sáu năm.
Anh vòng tay ôm siết lấy cô trong niềm hạnh phúc khôn tả
-Ừ,anh cũng yêu em baby. Giá như lúc bình thường em cũng đáng yêu như lúc say thì đáng yêu biết mấy
-Chồng này……..nếu mà……….nếu mà…….chúng mình có em bé thì sao nhỉ?
Cô lại cười ngọt ngào,lẩm bẩm một mình,mặt đỏ ửng lên như một đóa hồng
-Cái gì? Em nói bé quá ,anh không nghe được
Tử Long nhăn mặt cố gắng nghe mà không nghe được gì cả. Mai mai bất ngờ
vòng tay qua cổ anh,hôn anh nồng nàn,hôn thật dài và thật sâu. Tử Long
bị nụ hôn bất ngờ của cô làm cho tê liệt. Tim anh tưởng như nhảy ra
ngoài vào giây phút ấy. Lại một lần nữa cô làm anh ngỡ ngàng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh
Không ngại ngùng. Không e lệ. Không ép buộc. Mà trái lại nó rất tự nhiên ,rất say đắm
Tử Long bấn loạn.Anh dường như phát cuồng
-Ở lại với em đừng đi đâu nhé?
-Ừm -Rồi anh cúi xuống hôn cô lần nữa –Cái này là do em tự nguyện đấy nhé? Đừng trách anh
Và thế là Tử Long từ từ mở từng chiếc cúc áo ra. Mai mai không có vẻ gì
là kháng cự cả mà hơn nữa còn rất ngoan ngoan hưởng ứng rất nhiệt tình.
Những tiếng rên nho nhỏ vì say rượu càng kích thích anh hơn. Nhưng rồi
bất chợt Mai mai im lặng
Cả người rã ra,vòng tay ôm anh lúc nãy bỗng dưng buông lơi. Tử Long nhìn
cô thì thấy cô đã ngủ rồi. Anh tiếc hùi hùi mặc lại áo cho cô đi ra
ngoài. Đêm hôm đó anh đã mất ngủ vì hạnh phúc……….
Sáng hôm sau…………
Nắng chiếu vào phòng đánh thức Mai mai dậy. Cô từ từ mở mắt ra đưa tay
lên ôm đầu. Đầu cô vẫn còn váng vất. Cô đảo mắt nhìn xung quanh cô giật
mình khi nhận ra đây là phòng của Tử Long. Chân tay mỏi rã rời cô không
buồn đứng dậy nữa,cứ nằm im trên giường. Mai Mai bỗng nhớ Lạc Dương vô
hạn
Cô tự hỏi mình “giờ anh đang làm gì, Lạc dương”. Cô nghĩ về quá khứ.
Ngày trước,mỗi khi thức dậy cô đều trông thấy Lạc Dương. Bao giờ anh
cũng dậy trước cô và nằm bên cạnh ngắm cô. Đến lúc cô thức dậy bắt gặp
ánh mắt anh đang nhìn mình thì lúc nào cũng đỏ mặt cười tủm tỉm. Vào
những lúc ấy anh lại bẹo má cô mà trêu rằng
“Dễ thương quá, lúc nào cũng đỏ mặt hết” hoặc là “ngủ ngon không vợ yêu?”
Nhưng rồi những phút giây hạnh phúc ấy vội tiêu tan khi một hình ảnh khác về anh xuất hiện
Cô nhớ đến ánh mắt anh nhìn Elina ,không hiểu tại sao cô lại thấy hoang
mang và ghen tị đến thế. Cô lại nghĩ về Tử Long, nghĩ về cách hành xử
thô bạo của anh với mình ,mai Mai sợ hãi và đau lòng. Cô có cảm giác
mình bị xúc phạm. Anh ấy coi cô như thứ đồ vật đem ra thách đấu với Lạc
dương
Đang nghĩ đến anh thì anh xuất hiện ngay. Tử Long đột nhiên bước vào
phòng mặt cười tươi như hoa khiến Mai mai hơi ngạc nhiên. Dường nhue mọi
sự thù hận mọi ghen tuông trong anh đều biến mất hết giờ đây chỉ còn
lại toàn là hạnh phúc vậy
Anh đang hạnh phúc lâng lâng như trên mây.
Anh đâu có biết rằng trong cơn say hôm qua,Mai Mai đã nhầm tưởng anh với Lạc Dương
Anh đâu có biết rằng người cô ấy nhớ nhung không phải là anh mà là Lạc
Dương,người cô ấy mơ thấy hằng đêm không phải là anh mà là Lạc Dương
Anh đâu có biết rằng những lời yêu thương cô ấy nói hôm qua không phải
gửi trao tới anh mà là Lạc Dương,người cô muốn ôm hôn cũng không phải là
anh mà lại là Lạc Dương…………….
Tất cả những gì xuất hiện đêm qua đều bắt nguồn từ cái tên “Lạc Dương”.
Đó là cái người mà cô ngày nhớ đêm mong,người cho cô biết thế nào là vị
ngọt của tình yêu và cũng là người cho cô biết thế nào là hối hận là đau
khổ……………Nhưng Mai mai vẫn luôn phủ định nó bằng một từ “không”
Không được yêu
Không được nhớ
Không được thương………….
Chỉ một từ thôi cũng đủ khiến người ta đau lòng……………
-Mai mai,anh yêu em
-Sáo rỗng.Nói nhiều quá thành sáo rỗng đấy anh à
Mai mai phản đối nhưng Tử Long chỉ cười.Anh vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc,thứ hạnh phúc ảo tưởng lầm lỗi
-Mai mai này,tối hôm qua em đã gọi anh là “chồng” đấy!
-Gọi anh? –mai mai tròn xoe mắt nhìn
-Ừ,em còn nói yêu anh nữa cơ –anh lại cười tủm tỉm
-Thật hả?
-Ừ,thật . Lời của những người đang say đều thật đến tận đáy. Vậy là anh biết em yêu anh rồi !. Baby,chúng ta cưới nhau đi!
-Ơ………….ơ……….ưm………..bây giờ chưa phải lúc
Mai mai nói giọng ỉu xìu,cô thấy hơi khó chịu trước lời nói của anh.Tử
Long lại hụt hẫng.Vẫn là chờ đợi. Thật điên rồ! Anh ghét phải chờ đợi
nhưng rốt cuộc Mai mai vẫn bắt ép anh. Nhưng anh cũng đành chịu. Nếu cô
ấy chưa muốn thì anh cũng chẳng biết phải làm gì cả
-Hôm nay em muốn đi đâu chơi không
-Đi đâu cũng được
-Đến công viên nha
-Ừm…………..!
Chap 26 : Một góc hoài niệm
Tại công viên trung tâm thành phố………..
Nắng chiều nhè nhẹ xuyên qua tán cây xanh rờn một màu thật đẹp. Thảm cỏ
trải dài khẽ rung rung trong gió. Tử Long kéo cô đi hết hàng này đến
hàng khác. Ăn kem,uống nước, chơi nhào lộn….Anh cứ như trẻ con vậy.Anh
còn bảo Mai mai chơi gắp thú nhưng cô từ chối cô bảo anh chơi một mình
Thành tích của anh thật thảm hại. Mười lần gắp trúng một lần. Khác hoàn
toàn với Lạc Dương. Anh luôn là người dẫn đầu trong cả học tập lẫn thể
thao, từ việc trường đến việc đời. Từ bé cho tới lớn thành tích học tập
luôn xuất sắc. Anh là thần tượng của biết bao cô gái .Mai mai cũng không
ngoại trừ
Cô luôn ngưỡng mộ anh. Nghĩ đến thế Mai mai bất giác bật cười. Cô lôi
điện thoại từ túi xách ra và ngắm nghía cái móc hình con thỏ xinh xinh ở
đó. Con thỏ ấy là thứ Lạc Dương gắp được trong lần hẹn hò cuối cùng của
hai người.
Lúc ấy anh đã bắt cô phải cho trẻ con hết nhưng cô đã giữ lại được con
thỏ này.Tuy nó nhỏ nhưng nó rất đáng yêu. Nó có thể coi như cầu nối tình
cảm giữa cô và anh ấy vậy
Trong lúc Tử Long mải mê gắp thú Mai Mai một mình đi đến bên hồ. Hồ nước
ở công viên trong xanh đẹp thật đấy. Cô ngồi xuống bên hồ,chạm nhẹ tay
xuống mặt nước. Nước gợn sóng lăn tăn. Cô ngây người ngắm nhìn không
biết chán.
Bỗng nhiên hình ảnh của Lạc Dương ùa về khiến cô buồn vô hạn. Cô nhớ lúc
còn ở biệt thự bên bờ biển,khi cô nghịch nước dưới mưa Lạc Dương đi tìm
cô ốm hơi. Khi ấy Lạc Dương đã mặc quần jeans với áo pull nữa,trông đẹp
trai vô cùng dù cái mặt cứ nhăn như khỉ ấy. Mặt nhăn mà sao vẫn đẹp
trai lại còn càng đáng yêu nữa
-Anh lúc nào cũng đáng yêu hết. – Mai Mai cười tủm tỉm ngọt ngào, thầm
thì một mình –Bây giờ anh đang làm gì? Chắc anh đang làm việc nhỉ? Anh
có mệt không? –cô lại tự hỏi mình Cô nhớ anh
lắm, chỉ muốn được thấy anh,dù trong chốc lát nhưng lại không đủ can đảm
dù chỉ là nhìn lén lút. Cô sợ anh sẽ nhìn thấy cô. Thế nên cô chỉ biết
hồi tưởng lại quãng thời gian đẹp đẽ trước kia. Cô và anh ấy tuy ở bên
nhau không lâu nhưng cũng có rất nhiều kỉ niệm. Cả hai đã cùng nhau đi
đến nhiều nơi, cùng chơi đùa rất rất vui. Thế nên đến chỗ nào hình ảnh
của anh cũng đều xuất hiện trong tâm trí cô
Một lời anh không muốn nói, là một mai hai ta không cách xa...
Em vẫn nhớ dẫu muôn vàn xa cách, nỗi yêu thương đã nguôi phút giây nào.
Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp ,một cuộc sống bên em không có anh.
Thế nhưng sao thật khó và em đã mỏi mệt, bước trên đường đời, một mình thiếu vắng anh.
Làm sao em ru nổi những đêm dài. Làm sao cho con tim đỡ lạnh lùng.
Chỉ mong anh đừng để tình lạnh giá…
Hãy sưởi ấm bằng ý nghĩ về em.
Hãy cho tình mình nụ hôn nồng say.
Hãy gọi thầm tên nhau trong mơ…
Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ,
cho vơi đi những khát khao trong lòng,
cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng.
Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong tim em.
Và em hứa sẽ quên anh, anh đừng buồn...
xóa hết đi tình yêu xưa bỏng cháy .
Thiêu đốt em mỗi khi đông lạnh về
Với em giờ này có những điều quan trọng hơn cả sự lừa dối và yêu anh
(Anh –Hồ Quỳnh Hương)
Bất chợt có một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô. Mai Mai quay người lại cười tươi
-Lạc Dương ,anh lại đùa em à? –vẫn thói quen cũ, cô gọi tên anh
Nhưng người trước mặt cô là một em bé khoảng 2 tuổi. Đang định hỏi
chuyện bé con dễ thương đó thì mẹ bé đến kéo tay bé đi mất. Một gia đình
hạnh phúc, bố mẹ và con cùng đi chơi công viên. Mai Mai nhìn họ thèm
thuồng. Cô đặt tay lên bụng mình rồi ngước mắt nhìn xa xăm,hỏi vu vơ
-Anh có thích mình có em bé không? Em thích lắm đấy! Em yêu trẻ con,chắc anh cũng thích có baby nhỉ?
Mai Mai lại cười hạnh phúc nhưng rồi bỗng ỉu xìu. Cô biết Lạc Dương
không còn bên cô nữa……. cô đưa mắt nhìn ra phía tòa cao ốc đằng xa, Lạc
Dương đang làm việc ở đấy, cô muốn đến nhưng lại không dám……………..
-Baby, cho em con thú này. Anh vừa gắp được đấy. Thích không?-Đột nhiên
chạy lại phía Mai mai hỏi làm cô hơi giật mình –Mà em chạy lung tung
thế,anh tìm mãi mới được
-Thích. –cô cười gượng. Con khỉ bông kia làm sao đáng yêu bằng con thỏ Lạc Dương gắp được chứ?!
Đang cười tươi thì điện thoại của Mai mai chợt rung. Là số của Lạc
Dương. Mai Mai ngước mặt lên nhìn Tử Long do dự. Chuông vẫn vang. Tử
Long ngạc nhiên hỏi cô
-Sao không nghe?
Mai mai nhìn anh lần nữa rồi bấm nút “nghe”
-Mai mai à……….. –tiếng Lạc Dương ấp úng vang lên khiến tim cô bỗng loạn nhịp
-Dạ…………. –Mai mai đáp khẽ
-Em khỏe chứ? Hôm qua em uống rượu làm anh lo quá
-Em khỏe……………
Cả hai người im lặng hồi lâu chỉ còn nghe thấy tiếng thở khe khẽ của nhau với nỗi nhớ trào dâng
-Vậy tốt rồi, anh cúp máy đây
Nói rồi Lạc Dương ngắt điện thoại. Tắt máy rồi Lạc Dương cảm thấy tiếc
nuối lạ. Giọng nói trong trẻo của cô ấy là thứ anh luôn mong chờ được
nghe nhưng lại không thể kéo dài thêm một chút bởi anh không thể nói
được gì cả. Anh không dám nói rằng anh nhớ cô ấy,không dám nói anh vẫn
luôn yêu cô vẫn luôn chờ cô . Anh biết cô đã được Tử Long chăm sóc rồi
Lòng Mai mai chợt dâng lên một nỗi buồn vô hạn. Cô lặng lẽ tắt điện
thoại đi mắt vẫn nhìn vào màn hình đăm đăm như chờ đợi điều gì đó
-Lạc Dương gọi à? –Tử Long chợt hỏi làm Mai mai giật mình
-Không có gì đâu. Anh ấy hỏi thăm sức khỏe của em thôi
-Thì anh có nói gì đâu. Thôi đi chơi tiếp
Vậy là hai người lại tiếp tục…………..chinh chiến với mấy trò chơi trong
công viên. Ai cũng ngạc nhiên nhìn họ bởi lớn như thế mà còn chơi những
trò trẻ con. Nhưng Mai mai và Tử Long thì đúng là trẻ con thứ thiệt .
Họ chẳng ngại ngùng gì cả, cứ chơi cùng cả mấy nhóc bé lóc chóc luôn.
Chơi nhiều rồi cũng mệt Tử Long kéo Mai mai ra ghế đá ngồi mệt nhoài
Tử Long liếc nhìn Mai mai. Cô đang cười rất đẹp nhưng vẫn thoáng một nỗi
buồn nào đó rất khó hiểu.Anh khẽ vuốt mái tóc cô nhưng cô lại xích
người ra xa. Cô tránh bàn tay của anh
-Baby, anh cảm thấy……….. càng lúc em càng xa anh………em lạnh nhạt với anh. Anh đã buồn lắm đấy
-Đâu có, tại anh cứ tưởng tượng đấy thôi
Mai mai cười cười nhìn anh. Tử Long không biết cô đang nghĩ cái gì,anh
tò mò nhưng anh sẽ không hỏi. Anh không muốn làm khó cô. Nếu cô không
muốn trả lời thì anh cũng chẳng muỗn bới móc sự thật ra làm gì vì anh
biết nếu hỏi anh sẽ làm cô đau và như thế cô sẽ xa anh hơn mà thôi
Anh lảng sang vấn đề khác
-Công viên bây giờ thay đổi nhiều thật, em còn nhớ lúc bé không? Lúc em 5 tuổi ấy?
-Em có nhớ chút chút
-Anh thì nhớ rất rõ,lúc ấy anh đã 7 tuổi rồi mà. Khi đó anh,em và Lạc
Dương hay đi chơi cùng nhau. Mà nói cho em biết một bí mật nhé. Hồi đó
anh ghét em cực kì
-Thế à? Nhưng vì sao? –Mai mai tròn mắt nhìn
-Ừ,ghét cực luôn. Tại vì em lúc nào cũng nhõng nhẽo lại hay khóc nhè, cứ
mỗi khi anh với Lạc dương định đi chơi với nhau em lại đòi đi cùng,đòi
bằng được mới thôi. Còn chơi trò khóc nhè dọa bọn anh nữa chứ? Ha ha.
Lúc đấy thì ghét nhưng mà bây giờ em mà không nhõng nhẽo,khóc nhè thì
anh chẳng thèm yêu em nữa đâu
Mai Mai cười lớn khi Tử Long nói thế rồi Tử Long lại tiếp lời
-Lúc đó anh không muốn cho em đi chơi cùng một chút nào bởi vì trông em
mệt lắm chẳng còn hứng thú gì cả nhưng mà Lạc Dương thì khác anh ấy
chiều chuộng em đủ điều. Lúc nào cũng cõng em theo. Anh ấy hiền đến mức
nhiều lúc khiến anh phát bực. Lạc Dương luôn tỏ ra người lớn và chín
chắn từ khi còn bé xíu. Bây giờ vẫn thế. Hừm……..mà kể cũng lạ,lúc bé anh
chưa từng nghĩ sau này anh lại yêu em,chưa từng muốn cõng em một giây
nào.Vậy mà bây giờ………..Anh cũng chưa từng nghĩ lại có ngày anh và Lạc
Dương lại trở thành tình địch của nhau thế này. Khi còn bé anh đã nghĩ
nếu anh mà anh ấy cùng yêu một cô gái thì anh sẽ nhường cho anh ấy.
Nhưng đến bây giờ khi anh đã biết yêu là như thế nào rồi anh đã thay
đổi. Anh không thể mất em được
Mai mai nhìn anh bằng đôi mắt buồn thiu. Không hiểu sao cô lại buồn đến vậy. Tử Long thấy cô buồn thì lảng sang vấn đề khác
-Này,sao lúc bé em lại cứ thích chơi với anh và Lạc Dương thế hả? Anh chẳng thấy em chới với các bạn gái
-Tại em thích chơi với con trai
Mai mai không dám nói thật là lúc đó ,từ cái lúc bé xíu đó cô đã thích
Lạc Dương lắm rồi. Bởi vì anh ấy hiền khô lại đẹp trai,lúc nào cũng
chiều chuộng cô. Lúc đó, bằng một tâm hồn ngây thơ nhất,cô đã thề rằng :
“Lớn lên em nhất định sẽ cưới anh!” Vậy mà đến lúc 16 tuổi chẳng hiểu
sao cô lại yêu Tử Long
-Hơ, hay thật. À mà hình như em chỉ chơi với mỗi Kim Thư là con gái thôi đúng không?
-Ừm
Mai mai bất giác bật cười khi những hoài niệm chợt quay về nhưng rồi cô
lại khóc. Kỉ niệm từ cái hồi bé tí ấy khiến cô nhớ Lạc Dương vô hạn.
Nước mắt cứ rơi giàn giụa
-Ơ,sao em khóc? Đang vui mà.
Mai mai đánh nhẹ vào tay anh một cái
-Hơ,anh phải để cho em khóc nếu em muốn chứ?
-Ừ,ừ,được rồi,đấy,khóc đi,muốn khóc thì khóc đi
Tử Long kéo cô lại gần để Mai mai khóc trên bờ vai của mình. Anh vuốt nhè nhẹ mái tóc cô rồi thủ thỉ
-Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn trẻ con như thế……..
Mai mai không nghe thấy gì cả. Cô chỉ biết khóc và khóc thôi. Nước mắt
cứ rơi mãi rơi hoài không thôi. Một ngày nắng đẹp với một góc hoài niệm
đẹp. Mọi thứ đều tuyệt vời nhưng lòng người không tuyệt vời,không vui vẻ
mà buồn vời vợi
-Anh…………anh có yêu em không? –Mai mai đột nhiên hỏi
-Đồ ngốc,thế mà cũng hỏi –anh cười –nhưng anh sẽ không nói câu đó với em đâu .Chẳng phải em bảo nói nhiều thành sáo rỗng còn gì?
-Em xin lỗi
-Sao lại xin lỗi? Em có lỗi gì đâu? Dạo này em lạ lắm đấy nha!
Mai mai im lặng,cô không biết nói gì cả. Mà đúng hơn là không dám nói.
Cô sợ Tử Long sẽ bị tổn thương bởi những gì cô nói. Và vì thế cô cố chôn
giấu tất cả,vùi chặt tình cảm của mình nơi tận sâu trái tim. Cô đã chọn
một ngã rẽ trên một con đường khác. Cô yếu đuối và không đủ can đảm để
quay về
Cô sẽ đi tiếp với Tử Long. Cô đã chọn Tử Long và bây giờ cô có trách
nhiệm với sự lựa chọn của mình,cô sẽ làm anh ấy vui dù bất cứ giá nào
“Em đang ở bên anh,em đang khóc trên bờ vai của anh vì em nhớ một người khác. Xin lỗi anh!” Chap 27 : Gần bên anh
Hôm nay Tử Long đã có đủ chứng cứ để kiện ông anh họ. Anh
đang tất bật chuẩn bị liên hệ với một số cổ đông lớn trong tập đoàn. Mai
mai không đi cùng anh,cô ở nhà mình.
Nhưng nằm mãi trong nhà cũng chán,cô ra bên cửa sổ,khẽ kéo bức rèm ra
Nằng nhè nhẹ ,phố đông đúc vui vẻ. Cô quyết định ra ngoài dạo chơi. Hòa
mình vào dòng người tấp nập,cô bỗng thấy vui lạ. Cũng lâu lâu rồi cô
không ra ngoài một mình dạo chơi lung tung mọi chốn như thế này
Đang mải mê ngắm nghía phố phường,cô nghe thấy tiếng xôn xao phía
trước.Nhìn kĩ thì ra có một quán kem với dòng chữ to đùng trước cửa
quán: “Một que kem đôi,một vé bốc thăm giải thưởng!”. Nhìn dòng chữ ấy
mắt cô sáng rực hẳn lên,chạy ba chân bốn cẳng đến đó
Bất chợt…………..
Rầm…………Rịch…………..
Cô đâm sầm vào một chàng trai. Cả hai cùng ngã xuống.Khi cô đang ngúc
ngắc cái đầu tội nghiệp của mình thì chàng trai kia đã đứng dậy đưa tay
ra trước mặt cô. Mai Mai ngước mặt lên,cô giật mình
-Ơ,anh………????
-Ơ,là em?................
Cả hai cùng đồng thanh khi nhìn thấy nhau. Thì ra người Mia Mai đâm phải là Lạc Dương. Anh khẽ cười rồi kéo cô lên
-Đi đâu mà vội thế?
-Em đến kia
Vừa nói cô vừa chỉ tay vào quán kem trước mặt. Lạc Dương nhìn về phía đó rồi cười lớn
-Em vẫn thèm đến thế sao? Được rồi, đi với anh,anh mua cho
Lạc Dương đi đằng trước Mai mai lẽo đẽo theo sau. Bây giờ cô mới để ý kĩ
hôm nay anh mặc quần jeans với áo pull màu ghi trông rất cá tính và
đẹp trai,giống như một teen boy vậy. Vẫn cái fangs cao cao ấy có điều
anh có vẻ gầy hơn một chút. Cô cứ ngây người mà nhìn anh
Trông cô lúc này giống hệt như một cô học sinh cấp ba ngỡ ngàng khi thấy một hotboy
Khi đi được một quãng xa xa,Lạc Dương bỗng nhiên quay lại,anh vẫn thấy Mai mai đang đứng ngay người nhìn mình,anh hỏi ngạc nhiên
-Ơ,sao em đứng đấy ? Sao em nhìn anh như thế? Anh mặc thế này trông tệ lắm hả?
-Ơ………ơ……không có.
Mai mai hơi ngượng,mặt cô bắt đầu đo đỏ
-Thế thì đi. Em định để người ta giật hết giải hả?
Rồi bỗng nhiên như một thói quen Lạc Dương nắm lấy tay Mai Mai kéo đi
rất đỗi tự nhiên. Anh vẫn cười rất vui vẻ và hào hứng không để ý đến
hành động của mình. Không để ý rằng cái nắm tay bất ngờ này khiến ai đó
ngại ngùng,khiến ai đó nhớ nhung,khiến ai đó rung động
Mai mai không buông tay anh ra,cô để anh kéo đi như thế. Trong vùng
hương khi gió nhẹ thổi qua người anh ,mùi rượu vang phảng phất rất dễ
chịu. Thứ mùi hương ấy khiến anh trở nên tao nhã như một chàng hoàng tử
vậy.
-Ơ,là kem đôi sao?
Khi đến quán kem đó,Lạc Dương bất ngờ khi thấy bán kem đôi. Anh chưa từng ăn cái đó
-Giải thưởng nhiều ghê! Em thích loại kem nào?
-Anh thích cái gì em thích cái ấy –Mai mai hào hứng trả lời
-Ừm,xem nào………..hương vani nhé?
Mai mai gật đầu rồi đứng chờ anh mua kem. Anh nhanh chóng mang ra. Mai
Mai cứ nghĩ rồi thế nào cũng phải mua thêm vì bẻ hỏng nhưng không ngờ
Lạc Dương bẻ một lần được luôn. Đúng là Lạc Dương có khác,cái gì cũng
giỏi.
-Anh đã từng ăn rồi à?
-Chưa ,đây là lần đầu
-Woa,anh giỏi ghê! Vậy mà tách kem một lần được luôn
-Có gì đâu. Người ta bảo tách thì anh tách thôi
Mai mai nhìn cách anh anh kem ngon lành như một đứa trẻ, cô bật cười
khúc khích. KHông ngờ cũng có lúc anh giống con nít như thế. Sau khi
giải quyết xong hai que kem bự, Mai mai và Lạc Dương hí hửng mở phần
thưởng ra
-Ái chà, Lạc Dương, số anh đỏ thật đấy. Thẻ uống café miễn phí tại quán café Queen nè! MỘt tháng cơ đấy
Không ngờ Lạc Dương may mắn thế. Vậy là cả hai lên đường đến quán café
Queen. Quán này rất lớn và nổi tiếng. Lạc Dương chọn một chỗ gần khu
vườn nhỏ của quán
-Em muốn uống café không?
-Không
-Thế em ăn gì không? Thạch hoa quả nhé?
Mai mai đồng ý ngay. Đây là thứ cô cực kì thích mà! Đến cả nước hoa cô
cũng dùng mùi này nữa. Lạc Dương ngồi nhâm nhi ly café và nhìn cô ăn
ngon lành. Mai mai cũng thấy lạ. Dạo này cô có ăn uống được nhiều đâu.
Toàn ăn cháo hoặc kem trừ cơm thôi.Vậy mà ngồi bên cạnh anh cô lại muốn
ăn, mà ăn rất ngon miệng là khác
Lạc Dương luôn luôn có một sức hút kì lạ với cô. Anh không bao giờ nói
“em phải ăn” anh chỉ im lặng thôi. Cái im lặng của anh như một nguồn
động lực với cô. Cô phải ăn,phải khỏe mạnh để còn được nhìn thấy anh
Mai mai không thể kìm lòng được nữa. Cô ngừng ăn đặt cái thìa xuống bàn, khuôn mặt thẫn thờ
-Sao không ăn nữa?
-Em không thích em về trước đây
Nói rồi cô đứng lên ra về ,trốn tránh anh. Cô sợ mình sẽ khóc trước mặt
anh. Nhưng khi vừa đứng lên cô thấy đau chân vô cùng,phải vội vã ngồi
xuống. Thấy cô nhăn mặt,Lạc Dương lo lắng hỏi
-Em bị sao thế?
-Không sao! Chỉ là đau chân chút thôi
Gót chân cô tấy đỏ. Thì ra đây là lí do khiến cô bị đau lúc nãy. Lạc Dương nhìn chân cô mà xót xa. Anh nâng nhẹ chân cô lên
-Em đi giày cao gót à?
Mai mai chỉ khẽ gật đầu. Lạc Dương nhanh chóng bế cô lên, bao nhiêu ánh
mắt đổ dồn vào họ. Lạc Dương không thèm quan tâm đến những ánh mắt tò mò
kia, anh đi đến bên một người phục vụ hỏi
-Ở đây có phòng nghỉ nào không?
-Dạ,có một phòng thưa anh
-Tôi có thể mượn được chứ?
-Vâng,thưa anh,mời anh đi lối này
Rồi nhân viên đó dẫn họ vào một phòng nghỉ nho nhỏ của quán. Lạc Dương
đặt Mai mai ngồi xuống giường rồi nhờ nhân viên phục vụ mang tới một
chậu nước nóng. Lát sau đã có nước nóng. Lạc Dương mang đến bên cạnh Mai
Mai. Anh cúi người xuống tháo đôi giày Mai mai đang mang ra rồi đặt nhẹ
vào nước nóng
-Có nóng lắm không?
-Không,em tự làm được,anh cứ mặc kệ em
Lạc Dương mặc cho Mai Mai muốn nói gì thì nói anh nắm khẽ lấy bàn chân
của cô xoa xoa quanh chỗ bị đau . Mai Mai rên khe khẽ,anh biết cô đay
nên cố làm nhẹ nhàng nhất có thể. Chân cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên có tiếng cười khúc khích ngoài cửa, Lạc Dương quay ra thì
thấy một đám nhân viên lố nhố đang nhìn anh bằng đôi mắt thán phục. Anh
hơi ngượng
-Có gì để nhìn đâu mà nhìn
Biết ý bọn họ đi hết rồi khẽ khép cánh cửa lại. Lạc Dương nhấc chậu nước ra lau khô bàn chân cho Mai mai
-Tử Long bắt em đi giày cao gót ư?
-Không,là em muốn đi –Mai mai chối biến
Lạc Dương khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt cô,nhìn cô đắm đuối
-Tử Long còn bắt em trang điểm cơ à?
-Không ,cái này cũng là do em –Mai Mai lại nói dối ,cô không muốn Lạc Dương và Tử Long trở thành ke thù của nhau
-Đừng dùng phấn son gì cả,bình thường em đã xinh lắm rồi ,biết không?
-dạ…………..
Im lặng. Cả gian phòng yên lặng lạ thường,chỉ còn lại những ánh mắt nhìn
nhau tha thiết. Bất chợt Lạc Dương vòng tay ôm trọn lấy cô
-Cho anh một phút được không?
Mai Mai không kháng cự lại nhưng cô cũng không dám vòng tay ôm lấy anh.
Cô chỉ lặng lẽ nép sát người vào anh để đưuọc anh sưởi ấm trái tim lạnh
lẽo đang chết từng ngày của mình và tựa đầu thật khẽ vào bờ vai anh –nơi
cô thấy sự bình an hơn bất cứ nơi nào
Hành động này với người ngoài thì thật bình thường nhưng với những người
đang yêu nhau thì khác. Trái tim họ đang thổn thức,đang cùng chung một
nhịp đập. Cả Mai mai và Lạc Dương đều mong muốn thời gian ngừng trôi để
được bên nhau mãi mãi như thế này
“Gần bên anh em nghe lòng mình xuyến xao
Gần bên anh ,em thấy mình là chính mình
Gần bên anh ,em thấy em hạnh phúc
Chỉ có anh, duy nhất anh,luôn khiến em như thế. Anh khiến em cười,khiến
em phải nhớ,khiến em khao khát bỏng cháy có được tình yêu của anh”Lạc Dương vô
cùng hạnh phúc vì anh biết sự mạo hiểm đã mang lại cho anh thành công,sự
thành công ngoài mong đợi. Trước đây chính anh là người đã đẩy Mai Mai
đến bên Tử Long. Anh muốn cho cô biết người cô thật sự yêu là ai,không
thể cứ mãi đứng nhìn ở giữa được.
Anh quá thông minh khi đã để cho cô ra đi nhưng quả thực nó cũng quá
liều lĩnh. Bởi biết đâu kế hoạch của anh thất bại, Mai Mai không yêu anh
hơn, người cô chọn sau này không phải là anh mà là Tử Long.
Và vì thế anh đã từng đau khổ bởi chính kế hoạch của mình. Nhưng đến
lúc này khi người con gái anh yêu đang ở trong vòng tay anh anh hiểu
trong trái tim cô anh vẫn còn đó mà hơn thế còn rất sâu đậm là khác. Anh
cười hạnh phúc
Mai Mai sẽ sớm quay về bên anh mà thôi…………………!!!!!!!!
1 phút trôi qua………..
Lạc Dương buông lỏng dần Mai Mai ra dường như có chút gì đó tiếc nuối. Anh khẽ nâng mặt cô lên bắt cô phải nhìn mình
-Tại sao em không nhìn anh?
Mai Mai vẫn đưa mắt nhìn hướng khác. Cô sợ nếu nhìn anh thì sẽ không thể
nào mà kiềm chế bản thân được. Đột nhiên Lạc Dương luồn tay qua kẽ tóc
cô kéo cô sát lai,hôn thật khẽ lên trán cô
-Anh luôn chờ em
Mai Mai gần như tê liệt. Cô ngỡ ngàng trước hành động của Lạc Dương.
Khuôn mặt cô thẫn thờ. Anh vẫn luôn chờ cô ư? Cô hạnh phúc khi nghe được
câu nói đó từ anh. Nhưng cô lại không đủ tự tin đáp lại tình cảm ấy.
Cô sợ tất cả những gì cô trả cho anh chỉ toàn là cay đắng. Cô đã thực sự
hiểu mình yêu Lạc Dương rất rất nhiều. Cô nghĩ về anh hằng đêm, đến nơi
đâu hình ảnh của anh cũng luôn đi theo, cô lo anh mệt, lo anh hay bỏ
bữa,lo anh mất ngủ………….
Gần bên anh cho em bao cảm giác yêu thương ngọt ngào.
Nụ cười anh xua tan đi bao nỗi đắng cay ngày nào.
Chỉ mong được gần anh như thế.
Chỉ mong được nhìn anh như thế.
Tình em nơi đây chỉ biết đến anh người ơi.
Một lần thôi con tim em muốn nói yêu anh thật nhiều.
Chỉ một câu yêu thương thôi sao mà vẫn cứ nghẹn lời.
Chỉ mong được gần anh để nói.
Chỉ mong được nhìn anh để nói.
Rằng em yêu anh yêu mãi trái tim này.
(cho một tình yêu –Mỹ Tâm)
Và bởi vì yêu anh cho nên cô không muốn trông thấy anh cứ mỏi mòn chờ
cô. Mai Mai muốn nhìn thấy anh hạnh phúc,tìm thấy tình yêu mới, một cô
gái xứng đáng với anh. Anh đã đủ mệt mỏi vì cô rồi. Cô không muốn anh hi
sinh vì mình nhiều như thế
-Đừng chờ em…………..Em………..em không……xứng đáng với anh
Lạc Dương bỏ ngoài tai câu nói của Mai Mai. Anh nhẹ nhàng bế cô lên
-Anh đưa em đi mua giày, chịu không?
-Thôi,thả em xuống đi. Người ta cười chết đấy
Lạc Dương mặc kệ ai muốn nhìn thì nhìn,anh đường hoàng đi ra ngoài. Ai
cũng ghen tị trước sự ga lăng quá đáng của anh. Mặt Mai Mai đỏ lên bừng
bừng. Lạc Dương thấy cô như thế thì cười tủm tỉm. Mai Mai chẳng thay đổi
gì cả,ngốc nghếch nhưng đáng yêu hết biết. Lạc Dương ghé sat tai cô
nói nhỏ
-Ngại thì nhắm mắt vào
Mai Mai ngượng ngùng úp mặt vào ngực anh,tránh những ánh nhìn đáng ghét
kia. Lạc Dương bế cô sang tiệm giày ngay bên cạnh. Mấy cô nhân viên nhìn
thấy thế thì ghen tị vô cùng
-Thưa anh,anh muốn mua loại giày gì ạ? –cô ta hỏi mắt nhìn Lạc Dương chăm chú,trầm trồ trước vẻ đẹp trai của anh
-Cô để tôi tự chọn đi
Nói rồi anh lăng xăng đi hết chỗ này đến chỗ khác. Một lát sau anh chạy
đến bên Mai Mai,mặt hớn hở. Anh đi giày vào chân cho cô trước sự ghen tị
của bao cô nhân viên. Vừa như in. Một đôi giày xinh xắn màu trắng. Nó
là giày bệt rất đáng yêu, tất nhiên là nó cực kì hợp với Mai Mai. Cô đỏ
mặt nhìn anh khẽ mỉm cười.
Cô muốn ôm anh lắm nhưng lại kìm lòng. Lúc nào cũng thế,ở bất kì hoàn
cảnh nào Lạc Dương đều ân cần và dịu dàng với cô như thế. Cái cách thể
hiện tình cảm của anh rất khác lạ .Chỉ một hành động nhỏ như thế thôi mà
khiến cô xao xuyến,cứ nhớ mãi không thôi
Lạc Dương biết Mai mai đang rất hạnh phúc và vì thế anh vui vô hạn
-Cảm ơn anh,em rất thích
-Em bắt đầu khách sáo với anh từ bao giờ thế. Em thích là anh vui rồi! Anh đưa em về nhé?
-Dạ…………
Thế là Lạc Dương lại bế cô ra xe, đặt cô ngồi xuống thắt dây an toàn cho cô.
-Chân em còn đau nhiều không?
-Không,đỡ nhiều rồi,anh không phải lo đâu
-Tử Long rất câu nệ hình thức. Em cứ mặc cậu ấy. Nếu không thích thì không phải làm đâu
-À,hôm nay anh không phải đi làm à?
-Ừm,hôm nay công ti tổ chức nghỉ mát,anh không muốn đi nên ở nhà
Đang vui vẻ bình thường đột nhiên mùi bánh kem từ cửa hàng bên đường
khiến Mai Mai cảm thấy khó chịu vô cùng. Cổ họng nhờ nhợ. Cô buồn nôn
quá,vội che miệng lại. Lúc này xe đã chạy qua cửa hàng kia rồi. Lạc
Dương vội dừng xe quay sang lo lắng hỏi
-Mai Mai,em bị sao vậy?
-Không,không sao, chỉ là mùi bánh kem làm em khó chịu thôi
Mai Mai xua xua tay,vừa nói vừa thở hổn hển rồi vuốt vuốt cổ họng cho dễ
chịu. Lạc Dương căng mắt nhìn những hành động kì quặc của cô. Mai Mai
vốn rất thích bánh kem mà. Tại sao ngửi mùi này cô lại buồn nôn? Bất
chợt trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ
-Dạo này em thường xuyên bị như vậy ư?
-Vâng,em thấy người khác khác,hay mệt,thỉnh thoảng còn ngất xỉu nữa,ngửi
mùi đồ ăn thấy ngấy ngấy, toàn ăn cháo với kem trừ cơm thôi
Lạc Dương để ý làn da của cô. Nó không trắng hồng mà xanh xao. Kết hợp với những điều cô vừa nói,anh đoán là…………….
-Mai mai…………không lẽ…………không lẽ…….em có thai ư?
Lạc Dương hỏi giọng run run hạnh phúc. Mai Mai tròn mắt nhìn anh kinh
ngạc. Không lẽ là như thế thật? Lạc Dương đặt tay nhẹ lên bụng cô,nhìn
cô bằng đôi mắt long lanh
-Có lẽ nào……..là của anh? Có thể không?.............
Rồi anh bất ngờ ôm chầm lấy cô trong niềm sung sướng tột cùng
-Chúng mình đi đến bệnh viện kiểm tra được không?
-Dạ…………
Mai Mai đáp khẽ trên môi nở một nụ cười thật tươi. Vậy là cô sắp làm mẹ
rồi ư? Mẹ của con anh? Cô hạnh phúc lắm! Trong cô giờ đây đang có một
sinh linh bé nhỏ đáng yêu,thiên thần mà cô mơ ước,sợi dây liên kết tình
cảm giữa anh và cô
-Lạc Dương,đến bệnh viện của mẹ Kim Thư đi. Đến chỗ người quen vẫn thích hơn Hừm,mình đã sửa 1 chút ở đoạn trước. các bạn vui lòng đọc lại chút chút nha
Lạc Dương hỏi giọng run run. Biểu hiện của cô rất rõ ràng. Anh vừa hạnh
phúc vừa có chút lo sợ.Dù muốn tin Mai Mai nhưng khả năng đứa bé là của
Tử Long cũng cao lắm chứ? Mai Mai và Tử Long cũng yêu nhau mà,hơn nữa
Mai Mai lại làm việc cùng với Tử Long,bên nhau suốt ngày.
Mai Mai tròn mắt nhìn anh kinh ngạc. Không lẽ là như thế thật? Lạc Dương
đặt tay nhẹ lên bụng cô,nhìn cô bằng đôi mắt long lanh vừa vui nhưng
anh cũng rất hồi hộp,trống ngực đập thình thịch .Anh nhìn cô đăm đăm
-Có lẽ nào……..là của anh? Có thể không?.............
Lạc Dương hỏi. Trong anh giờ đây là thứ cảm xúc hỗn độn. Tim anh dường
như muốn nhảy ra ngoài trong giây phút chờ đợi. Một giây mà như cả thế
kỉ.Sau chốc lát suy nghĩ Mai Mai ngượng ngùng trả lời,mặt đã đỏ lên như
đóa hồng. Cô lâng lâng hạnh phúc,mỉm cười đáp khẽ
-Vâng……….baby của anh!
Câu trả lời của cô vang lên làm anh như vỡ òa trong hạnh phúc .Lạc Dương
tin cô.Anh bất ngờ ôm chầm lấy Mai Mai trong niềm sung sướng tột cùng
-Chúng mình đi đến bệnh viện kiểm tra được không?
-Dạ…………
Mai Mai đáp khẽ trên môi nở một nụ cười thật tươi. Vậy là cô sắp làm mẹ
rồi ư? Mẹ của con anh? Cô hạnh phúc lắm! Trong cô giờ đây đang có một
sinh linh bé nhỏ đáng yêu,thiên thần mà cô mơ ước,sợi dây liên kết tình
cảm giữa anh và cô
-Lạc Dương,đến bệnh viện của mẹ Kim Thư đi. Đến chỗ người quen vẫn thích hơn
Lạc Dương gật đầu. Mai Mai rút điện thoại ra gọi Kim Thư –cô bạn thân
nhất của mình trước.Chỉ một lát sau xe đã đến bệnh viện. Kim Thư đứng
chờ trước cổng bệnh viện. Lạc Dương xuống xe mở cửa cho Mai Mai rồi bế
cô đến chỗ Kim Thư đứng. Kim Thư nhìn họ ngạc nhiên và có chút gì đó
ghen tị
Mai mai và Lạc Dương đã hủy hôn rồi còn gì? Chẳng phải Mai Mai bảo với
Kim Thư rằng cô ấy đang ở bên cạnh Tử Long hay sao? Vậy mà lúc nãy còn
gọi điện cho Kim Thư nói rằng muốn thử thai và nói rằng Mai mai đang
rất hạnh phúc. Kim Thư không hiểu, vậy đứa bé là con ai? Và cô cũng rất
rất ghen với niềm hạnh phúc của Mai Mai. Mai Mai được cả hai người đàn
ông yêu vô cùng. Còn Kim Thư, sau bao mối tình cô vẫn chẳng yêu ai và
được ai đó yêu chân thành
-Ơ…………Mai Mai, mình tưởng……………mình tưởng……..cậu và Lạc Dương đã…………
-Cô không cần hỏi nhiều,tôi đưa cô ấy đến đây kiểm tra ,được chưa? -Lạc Dương giận dữ trước câu nói của Kim Thư,anh cắt ngang
-Anh ,cô ấy là bạn em mà……………….
-Ừm,anh xin lỗi,tại anh nóng vội quá!
Kim Thư biết ý liền dẫn Mai mai đến phòng khám ngay. Bác sĩ có hỏi một
số câu hỏi nhỏ rồi bảo cô đi làm một số xét nghiệm. Trong khi đó Kim Thư
đi vào phòng bác sĩ
-Cô Ngọc, lát nữa có kết quả cô bảo cháu trước rồi cháu sẽ bảo cho Mai
mai được không ạ? Cháu muốn là người biết đầu tiên –rồi Kim Thư cười giả
tạo
Cô Ngọc –nữ bác sĩ khám cho Mai mai thấy hơi lạ trước sự nhiệt tình của
Kim Thư nhưng rồi cô ấy cũng gật đầu đồng ý. Chỉ một lát sau là có kết
quả ngay. Bảng xét nghiệm cho thấy Mai Mai có thai đã một tháng rồi. Kim
Thư đã vô cùng ghen tị nhưng cô ta cố kìm lòng lấy lại bình tĩnh. Cô ta
vào máy tính in một bảng xét nghiệm giả rồi điền tên Mai Mai vào. Kim
Thư cười thâm độc rồi chạy ra chỗ Mai mai ngồi chờ
Lạc Dương đang nắm tay Mai Mai rồi còn khẽ vuốt tóc cô nữa. Những cử chỉ
yêu thương của anh với Mai mai đều lọt vào tầm mắt của Kim Thư. Kim Thư
thèm thuồng tình yêu mà Mai Mai có được. Những người yêu cô từ trước
đến giờ đều vì tham cái gia sản của nhà cô chẳng có ai yêu thương cô
thực sự như Lạc Dương với Mai Mai
Đã hủy hôn rồi mà còn thân mật như thế. Kim Thư chỉ tiếc không thể trực
tiếp đâm Mai mai một phát cho hả giận. Nhưng rồi cô ta vẫn cố kìm nén
cảm xúc và bắt đầu đóng kịch. Bước chân chậm đến chỗ Mai Mai, Kim Thư
đưa bảng xét nghiệm ra tỏ vẻ đau khổ
-Mai mai,bác sĩ nói cậu không có thai. Mình rất tiếc, cậu đã nói rằng cậu mong chờ lắm phải không?
Cả Mai mai và Lạc Dương đều hụt hẫng trước câu nói đó. Họ vội xem bảng xét nghiệm. Quả thật kết luận là không.
-Tại sao lại thế này chứ? Hay là có lầm lẫn. Rõ ràng biểu hiện của mình……………
Mai mai đau đớn nhìn Kim Thư
-Mai Mai,cậu đừng kích động thế. Cô Ngọc bảo biểu hiện của cậu xuất hiện
như thế có thể là do làm việc mệt mỏi hoặc do cậu quá yêu thôi
-Vậy thôi,chào cô,tôi đưa Mai mai về
Lạc Dương nói lạnh lùng. Giọng anh hơi buồn buồn. Liếc mắt nhìn theo Lạc Dương và Mai mai Kim Thư nở một nụ cười thích thú.
-Mai mai,cô tưởng cô hạnh phúc được ư? Nếu tôi không hạnh phúc thì cô
cũng không được. Rồi cô sẽ phải trở thành kẻ đau khổ nhất thế gian
này,con nhỏ ngốc!
Ra đến xe dường như Mai mai vẫn chưa hết ngạc nhiên và hụt hẫng về kết
quả. Khuôn mặt thất thần,môi run lên khe khẽ. Lạc Dương nắm lấy bàn tay
của cô,nói nhỏ
-Em đừng buồn thế,không phải thì thôi. Đâu phải không có thì em sẽ chết,phải không?
Mai mai không trả lời anh,cô chỉ mỉm cười gượng rồi tựa đầu vào ô cửa kính xe,bảo anh
-Anh đưa em về nhà đi.
Lạc Dương cũng buồn khi biết cô không có thai nhưng không đến mức đau
khổ chỉ là hơi tiếc thôi. Bởi nếu Mai Mai có thai thì cô ấy sẽ sớm quay
về bên anh hơn còn nếu không thì cũng không sao. Bởi sau buổi gặp tình
cờ ngày hôm nay anh biết Mai mai yêu anh nhiều lắm. Có lẽ nhiều hơn
trước rất rất nhiều. Anh biết dù sớm hay muộn cô cũng sẽ quay về bên anh
thôi……..
Xe dừng trước cổng nhà Mai mai. Anh xuống xe mở cửa. Cô nói có thể tự đi
vào được nhưng anh không tin nên lại bế cô vào tận trong nhà trước ánh
mắt ngạc nhiên của bố mẹ Mai mai.
-Con chào bố mẹ, con đưa cô ấy vào phòng trước
Anh đưa Mai mai vào trong phòng cô rồi nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống
-Em nghỉ đi cho khỏe, anh về đây
Lạc Dương đanh định đứng lên thì Mai mai vội nắm lấy tay anh nói khẽ
-Anh………..
-Sao? Em bảo gì
-Anh ở lại một lúc được không? - Mai Mai hơi ngượng nhưng rồi cô cũng nói
Lạc Dương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, anh vuốt nhè nhẹ mái tóc cô
rồi thầm thì kể chuyện cổ tích,câu chuyện Người đẹp và quái vật mà cô
thích nhất, cho cô nghe. Mai Mai im lặng nằm nghe anh kể, nỗi buồn trong
cô cũng vợi đi phần nào. Anh cúi thấp người xuống đặt lên trán cô một
nụ hôn thật khẽ
-Em nghỉ đi,đừng buồn nữa,hãy coi như không có gì,nhớ ăn uống đầy đủ cho khỏe,ốm là anh lo lắm đấy,biết chưa?
-Dạ……………
Rồi anh để cô nằm ở đó một mình đi ra ngoài. Thấy bố mẹ Mai mai anh vội nói ngay
-Thôi,con có việc bân rồi ,con về trước đây. Bố mẹ nghỉ đi ạ -nói rồi anh định đứng dậy thì bố Mai mai gọi anh lại
-Ở lại ăn cơm với bô mẹ đã chứ? Làm gì mà vội thế?
Nhưng Lạc Dương vẫn từ chối. Điều này làm bố mẹ mai mai hơi buồn . Từ
lúc hủy hôn anh luôn sống khép kín như thế,không thường xuyên lui tới ăn
vài bữa cơm thân mật như trước kia nữa. Rời xe Lạc Dương quay đầu lại
ngước nhìn lên cửa phòng Mai mai,anh mỉm cười hạnh phúc
“Trong quá khứ,em đã là của anh. Hiện tại em đang xa rời anh nhưng rồi trong tương lai em sẽ lại là của anh thôi,vợ yêu…………….”
Sau khi Lạc dương ra về mẹ Mai Mai vào phòng cô nói chuyện,bà thật sự rất khó hiểu trước hành động của Mai Mai và Lạc Dương
-Con với Lạc Dương vẫn đi chơi với nhau ư?
-Bọn con chỉ tình cờ gặp nhau trên phố thôi. Chân con bị đau nên anh ấy đưa con về
Bà Kim vuốt nhẹ mái tóc mai mai thầm thì
-Hai đứa rất yêu nhau đúng không?
Mai mai tròn xoe mắt nhìn mẹ,nước mắt cô bắt đầu chảy ra giàn giụa. “hai
đứa rất yêu nhau”. Đúng thế! Cô và Lạc Dương vẫn luôn yêu nhau nhưng
mọi thứ biến cố quá đỗi bất ngờ ,không thể “yêu là cưới” như bao người
khác. Yêu nhau là một chuyện nhưng định mệnh lại là một chuyện khác.
Tưởng như khác nhau hoàn mà lại móc nối với nhau khăng khít. Rốt cuộc
chuyện tình cảm của cô và Lạc Dương vẫn còn là một dấu hỏi lớn. Mọi
chuyện còn được định đoạt bởi chữ “duyên”
Chap 28 : Ngang trái (phần 1)
Việc kiện cáo vẫn còn một chút mắc mớ chưa giải quyết được. Nhưng Tử
Long vẫn chưa giải quyết được. Anh cũng không đến nhờ Lạc Dương nữa,anh
sẽ tự làm. Mai Mai từ chối làm việc cùng anh .Từ hôm tình cờ gặp Lạc
Dương rồi đi chơi cùng anh Mai mai lại càng nhớ anh da diết. Mai Mai vẫn
gặp Tử Long,vẫn nói chuyện với Tử Long nhưng dường như mọi thứ hoàn
toàn chỉ là một lớp vỏ bọc
Cô vẫn ở bên Tử Long nhưng tâm trí cô cứ ngày càng xa anh dần. Hôm nay
cô quyết định sang nhà Elina chơi và cũng là để hỏi vì sao Elina quen
Lạc Dương. Từ sâu trong trái tim cô luôn tồn tại một nỗi sợ hãi,sợ rằng
mối quan hệ của Lạc Dương và Elina không đơn thuần chỉ là bạn bè như anh
nói. Cô đến nhà Elina vào buổi tối.
Căn hộ của Elina nằm trên đường X,cùng con đường dẫn tới nhà Lạc Dương.
Cô rảo bước đến nàh anh trước. Lặng lẽ đứng nhìn cánh cổng mà không dám
bấm chuông. Cô lại ngước nhìn lên cửa sổ phòng anh,đèn bật sáng
Ánh đèn hắt lên rèm một cái bóng đang miệt mài làm việc. Cô muốn nhìn
anh lúc làm việc lắm. Thỉnh thoảng lông mày nhíu lại,lúc lại cười thật
đáng yêu. Những lúc ấy cô thường chạy lại đấm lưng cho anh nịnh nọt
“Chồng làm việc cố lên” hay mang một tô thạch hoa quả thật to đến cho
anh rồi cả hai cùng ăn
Nghĩ đến cảnh tượng ấy Mai mai bật cười một mình. Cô thèm khát thời gian quay trở lại để được bên anh như thế…………
-Dù rất muốn tin hai người là bạn nhưng em vẫn rất lo sợ,em phải hỏi cô
ấy. Anh đừng trách em, Lạc Dương – Mai Mai lẩm bẩm một mình
Rồi cô ngước nhìn phòng anh lần cuối, cô tiếc nuối rảo bước về phía nhà của Elina
Kính Koong…………..
Mai mai bấm chuông liên hồi mà không thấy ai ra mở cửa. Đang định đi về
thì có tiếng lạch cạch mở khóa bên trong. Mai mai quay lại,cô thảng thốt
nhìn người đang đứng trước cửa. Đó không phải Elina mà là Tử Long. Mai
mai tròn xoe mát nhìn anh không chớp. Tử Long mặc áo choàng màu trắng,
tóc ướt
Hình như anh vừa mới tắm xong và chuẩn bị đi ngủ. Tử Long cũng ngạc nhiên khi thấy cô đến căn hộ của Elina
-Em đến đây làm gì?
-Anh………….anh
Mai mai mấp máy môi không thành lời. Khi vẫn đang rất ngạc nhiên với
hàng tỉ câu hỏi muốn đặt ra thì một tiếng nói vang lên làm cô muốn ngất
ngay tại chỗ
-Tử Long……….xong rồi đấy, anh lại đây đi,có ai vào à
Tiếng Elina vọng ra từ trong phòng làm Mai mai nhưu chết đứng. Cái quái
gì thế này? “Xong rồi đấy,anh lại đây đi” thế là thế nào?
Ngay lập tức trước cửa xuất hiện thêm một người nữa. Thật kinh ngạc khi
Elina mặc đồ giống hệt anh,chỉ có điều tóc cô không ướt như anh thôi. Họ
vẫn thường ở bên nhau vào buổi tối ư? Còn mặc đồ như thế này nữa. Có lẽ
nào họ ngủ chung? Mai mai dường như đứng không vững nữa. Cô loạng
choạng bám vào tường để khỏi ngã xuống. Mặt cô bắt đầu biến sắc,môi tái
dần.
Elina nhìn cô ngạc nhiên vội chạy ra nắm khẽ vai cô lắc lắc
-Chị à,chị có sao không? Mà chị đến có việc gì?
Mai mai gạt tay Elina ra. Cô nhìn Elina rồi nhìn Tử Long đôi mắt chứa
một nỗi đau thật lớn rồi cô vùng chạy đi trong sự ngạc nhiên của Tử Long
và Elina,vừa chạy vừa khóc nức nở. Đôi chân cứ bước đi vô định. Đến lúc
quá mệt cô dừng chân ngồi thụp xuống,nước mắt vẫn chảy ra giàn giụa.
-Tử Long,tôi ghét anh! Anh nói anh yêu tôi nhưng đêm đêm đến bên Elina.
Tình yêu của anh chỉ tầm thường thế thôi ư? Tôi đã chờ anh sáu năm,tôi
hủy hôn với Lạc Dương vì anh.Tất cả anh trả lại cho tôi chỉ được có thế
thôi ư? Tôi hận anh……………
Và cô lại tiếp tục khóc đến lúc mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Cô
không biết rằng khi nãy khi cô chạy mải miết cô đã dừng chân trước cổng
nhà Lạc Dương. Lạc Dương lúc đó đang đi dạo quanh vườn đến gần cổng anh
nghe thấy tiếng thút thít anh vội chạy ra mở cửa.
Anh thấy Mai mai ngồi ở góc tường, thu mình lại. Tiến nhanh đến bên
cô,anh lay gọi nhưng cô không trả lời. Khuôn mặt đã lạnh ngắt. lạc Dương
vội vã đưa cô vào nhà
-Ơ,sao Mai mai lại ở đây? –bố Lạc Dương lên tiếng khi thấy anh đưa Mai Mai vào nhà
-Con cũng không biết. Lúc con ra cổng thì thấy cô ấy đang ngồi ở đấy. Bố không cần lo đâu,cứ đi ngủ đi ạ. Con tự lo được
Bố Lạc Dương lo lắm nhưng ông cũng không muốn xen vào chuyện của con
cái. Ông tắt đèn vào phòng ngủ .Lạc Dương đưa cô lên phòng đặt cô xuống
giường đắp chăn cho cô
-Sao em lại đến nhà anh vào lúc này? Lại còn khóc nữa. Em buồn chuyện gì? Hay là Tử long bắt nạt em
Lạc Dương ngồi lẩm bẩm một mình. Anh khẽ vuốt ve khuôn mặt cô âu yếm rồi cúi xuống hôn cô thật sâu
-Anh yêu em! Bây giờ anh đã tự tin dành em khỏi tay Tử Long ,Mai Mai à! Em cũng muốn như thế mà,phải không?
Lạc Dương nhìn cô rồi mỉm cười ngọt ngào. Lòng anh lâng lâng hạnh phúc.
Mai Mai thuộc về anh. Cô ấy được sinh ra để làm vợ của anh. Anh yêu cô
ấy và cô ấy cũng yêu nhau vậy thì tại sao không thể đến bên nhau? Dù có
khó khăn thế nào ,rào cản Tử Long gây ra có lớn đến đâu anh cũng sẽ cùng
cô vượt qua
Anh gọi điện cho bố mẹ Mai mai để bố mẹ cô khỏi lo lắng. Đang noisc
huyện dở dang thì chợt có tiếng Mai mai nói nhỏ,anh cúp điện thoại quay
ra nhìn cô. Môi cô cứ mấp máy câu gì đó mà anh không nghe rõ. Lạc Dương
cố căng tai ra xem cô nói gì
-Em muốn gì?
-Tử Long………….tôi hận anh…………..
Mai Mai vẫn đang đăm chìm trong giấc mơ,thỉnh thoảng cô rên lên khe khẽ .
Lạc Dương lật chăn ra nằm xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng vòng cánh tay ôm
khít cô vào lòng. Đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận sự ấm áp này.
Mai mai nằm trong vòng tay anh,ngủ,thở đều
Hơi thở nhè nhẹ,âm ấm. Khuôn mặt cô ẩn chứa một niềm đau rất lớn. Lạc
Dương không biết điều gì khiến cô đau khổ đến thế anh chỉ biết xót xa
cho cô thôi. Có lẽ ở bên Tử Long cô không hoàn toàn hạnh phúc như anh
nghĩ nhưng bù lại Lạc Dương có được một niềm hạnh phúc đó là Mai Mai yêu
anh nhiều hơn trước !
-Anh sẽ bảo vệ em,vợ yêu!
Trước lúc đó…………..
Tử Long và Elina thấy Mai mai hành động kì cục như thế thì ngạc nhiên vô cùng, không biết làm gì cả
-Tử Long, cô ấy lạ thế? Em không hiểu
-Chết tiệt ,cô ấy hiểu nhầm rồi
-Hiều nhầm cái gì? –Elina tròn mắt ngạc nhiên
-Cô ấy thấy anh ăn mặc thế này nên tưởng rằng em với anh ngủ chung đấy. Trời ơi,ngốc quá là ngốc
Tử Long vò đầu bứt tai rồi chạy vào phòng
-Elina,áo của anh giặt xong đã ủi khô chưa? Anh phải đi gặp cô ấy
-Em ủi rồi nhưng anh định đi bây giờ sao? Còn cộng tác của anh thì sao,anh bỏ mặc họ ư?
-Ừ,em báo giúp anh hủy cuộc gặp đi. Anh không thể để Mai Mai hiểu nhầm như thế được
-Vậy thì để em đi cùng anh,em sẽ giải thích giùm
HỌ thay quần áo rồi nhanh chóng lao ra ngoài đường. Tử Long đoán chắc là
cô không về nhà nên lật tung khắp các xó xỉnh trong phố tìm cô. Elina
cùng tìm với anh nhưng kết quả là không thấy Mai Mai đây cả. Họ đành về
nhà trắng tay
-Tử Long, đừng lo,mai tìm cũng được. Anh ngủ ở đây luôn không? Căn hộ này có hai phòng ngủ đấy
Tử Long khẽ gật đầu. Anh đặt lưng lên giường mệt mỏi. Anh cố nhắm mắ lại
nhưng không tài nào ngủ nổi,anh cứ nghĩ về Mai mai. Hình ảnh cô ấy khóc
rồi bỏ đi làm lòng anh cứ nóng như lửa đốt. Gặp hoàn cảnh ấy chắc chắn
ai cũng sẽ hiều nhầm như Mai mai thôi. Elina đứng ở cửa nhìn anh lo lắng
nhưng cô cũng chẳng biết làm gì. Cô đi sang phòng mình để anh yên tĩnh
Sáng hôm sau………..
Cộc cộc……… tiếng gõ cửa vang lên liên hồi nhưng không thấy Lạc Dương ra
bà đẩy cửa vào. Nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt bà choáng. Lạc Dương và
Mai mai đang ôm nhau ngủ ngon lành. Bà ngạc nhiên lắm nhưng không đánh
thức họ dậy. Bà lặng lẽ đóng cửa rồi ra khỏi phòng
Bất chợt Lạc Dương mở mắt ra. Anh liếc nhìn Mai mai,cô vẫn đang ngủ. Anh
mỉm cười khẽ hôn lên đôi môi cô rồi anh ra khỏi giường để cô ngủ tiếp.
Đang định ra khỏi phòng thì Mai Mai tỉnh. Cô cựa mình từ từ mở mắt ra.
Đảo mắt một vòng cô ngạc nhiên vô cùng
-Ơ,đây là ở đâu?
-Nhà anh –Lạc Dương ghé sát mặt cô nói khẽ
-Ơ,sao em ở đây? –Mai mai vội chồm dậy giật bắn mình
-Em còn không biết thì sao anh biết? tối hôm qua em làm gì mà lúc 9 giờ tối ở trước cổng nhà anh ngủ hả?
Lạc Dương nói thế Mai mai chợt hiểu ra ngay. Thì ra hôm qua khi cô chạy
lung tung cô đã dừng chân trước cổng nhà anh và ngủ thiếp đi vì mệt. Mai
Mai không đáp,cô nhớ tới hình ảnh của Tử Long ngày hôm qua thì buồn
thiu
-Em và Tử Long cãi nhau ư? –Lạc Dương chợt hỏi
-Không -Mai Mai chối, đôi mắt cô buồn vời vợi. Lạc Dương vuốt tóc cô dịu dàng
-Nói cho anh biết đi. Có chuyện gì?
Mai mai lưỡng lự,cô không biết có nên nói hay không. Đột nhiên có tiếng
chuông điện thoại của Lạc Dương vang lên. Là Tử Long gọi. Không hiểu sao
Tử Long lại có linh cảm rằng Mai mai đang ở nhà Lạc Dương nên anh quyết
định gọi
-Cậu gọi tôi có việc gì?
-Anh………..anh –Tử Long ấp úng,thực sự anh cảm thấy rất khó nói –Anh…………cho em hỏi Mai mai có ở chỗ anh không?
-Có,xảy ra chuyện gì mà cậu để cô ấy đi lung tung vào ban đêm thế hả?
Vừa nói lạc Dương vừa đưa mắt nhìn Mai Mai. Thấy anh nói vậy Mai mai liền xua tay ra hiệu
-Cô ấy không muốn gặp cậu
-Anh làm ơn nói với cô ấy giùm em. Chỉ một lát thôi,cô ấy đang hiểu nhầm em
-Thôi được rồi,tôi sẽ nói giùm. Chào cậu -Nghe giọng Tử Long có vẻ đau khổ nên Lạc Dương đồng ý thuyết phục Mai mai
-Mai mai ,cậu ấy nói em hiểu nhầm cậu ấy. Nghĩa là sao?
Mai Mai không nói gì cả,cô lại nằm xuống,trùm chăn kín đầu ngủ tiếp. Lạc
Dương bật cười trước sự trẻ con của cô. Anh đến bên giường,lật chăn
ra,đặt tay lên hai vai cô
-Đừng có trẻ con thế,nói cho anh biết truyện gì được không?
-Không có gì cả,anh không phải lo cho em đâu. Lo mà tìm người yêu đi
–mặt cô bỗng buồn thiu khi nói thế - hôm nay cho em mượn phòng của anh
nhé? Em ngủ đây.Lạc Dương ôm
bụng cười rồi bỏ ra ngoài để cô ngủ. Anh vừa đi ra khỏi phòng thì gặp mẹ
mình. Bà kéo anh sang phòng riêng nói chuyện
-Mẹ hỏi con,tóm lại chuyện của con và Mai mai là như thế nào? Sao hai đứa lại ngủ với nhau trong phòng con?
-À,tại hôm qua con tình cờ thấy cô ấy ngủ thiếp trước cổng nhà mình nên đưa vào thôi. Mà mẹ này,con nhất định phải cưới cô ấy
-Nhất định phải cưới? Không lẽ Mai Mai có thai ư?
-Không. Thực ra hôm trước con và cô ấy có đi kiểm tra. Nhưng mà không
phải. Bác sĩ bảo cô ấy hay mệt ,buồn nôn khi ngửi mùi thức ăn chỉ là do
làm việc mệt quá sức thôi
-Hay là bệnh viện ấy không cẩn thận,để mẹ đưa Mai Mai đi chỗ khác?
-Thôi mẹ à, con sợ nếu không phải Mai Mai lại buồn
-Ừ,thế thì thôi. Nhưng………con và Mai Mai vẫn yêu nhau dù đã chia tay?
-Có lẽ chia tay rồi chúng con còn yêu nhau nhiều hơn. Mẹ chỉ cần biết
thế thôi. BỌn con sẽ lấy nhau, mẹ có con dâu cực dễ thương,sướng nhá!
Lạc DƯơng khẽ mỉm cười rồi anh trở lại phòng mình. Qua khe cửa nhỏ Lạc
Dương lặng lẽ quan sát Mai Mai. Cô không ngủ mà đi lại lăng xăng trong
phòng. Cô cầm điện thoại của Lạc dương xem ảnh. Thấy bức hình chụp chung
của mình và Lạc Dương cô bật cười. Đang ngồi ngắm nghía thì Lạc Dương
đẩy cửa vào
-Cười gì thế?
Mai Mai giật bắn mình khi nghe thấy tiếng nói của anh,suýt nữa đánh rơi điện thoại. cô nhìn anh mắt chớp lia lịa
-sao em bảo em ngủ?
-Ơ………….tại em không ngủ nên đi xem vài thứ
-Xem cái gì? -Mai Mai giơ tấm ảnh ra cho Lạc Dương xem. Thấy cái ảnh đó thì Lạc Dương cười lớn
-Ha ha,ngố thật đấy
Mai Mai thấy anh vui thì cũng cười theo. Bất ngờ anh ôm lấy cô trong một cái ôm mạnh mẽ rồi ghé sát vào tai cô thầm thì
-Anh sẽ cạnh tranh với Tử Long
Nhưng Mai Mai đã vội đẩy anh ra,mặt cô ửng hồng nhưng cô cố giấu niềm
vui khi anh nói thế bởi cô không muốn anh chờ đợi mình,cô tỏ vẻ bất cần
-Tại sao anh phải hạ thấp mình chạy theo một đứa như em chứ? Có rất nhiều cô gái danh giá hâm mộ anh đấy!
-Bây giờ em muốn về nhà không? –Lạc Dương bỏ ngoài tai lời cô nói,anh đánh trống lảng
-mai mai,con đi siêu thị mua quần áo với mẹ không? –Mai mai chưa kịp trả lời thì bà Trúc cắt ngang
-Ui,mẹ ơi,Lạc Dương mua cho con nhiều lắm rồi. Con mặc còn không xuể đây –Mai Mai nhăn nhó
-Thôi,em cứ đi với mẹ đi. Mẹ sẽ vui lắm đấy –Lạc Dương huých tay cô rồi thì thầm
Không hiểu sao Mai Mai lại nghe lời anh đến thế. Cô vui vẻ “Dạ” một
tiếng thật ngoan. Mẹ Lạc Dương hào hứng kéo cô đi. Anh vẫy tay chào cô
rồi đứng nhìn theo mỉm cười. Khi cô đã đi được một quãng xa anh lấy
điện thoại gọi cho Tử Long
-Mai mai đang chuẩn bị đến siêu thị X đấy. Nếu cậu muốn giải thích thì cứ đến đấy mà tìm
-Vậy sao? Thật cảm ơn anh
Tử Long mừng rơn khi nghe Lạc Dương nói thế. Anh cũng không hiểu vì sao
Lạc Dương lại giúp anh nhưng dù sao anh cũng phải biết ơn Lạc Dương vì
việc này. Lạc Dương tắt điện thoại,anh khẽ mỉm cười
-Cạnh tranh công bằng nhé nhóc!
Lạc Dương làm như vậy đơn giản là vì anh không muốn thành kẻ nhỏ nhen và
hèn hạ,đục nước béo cò,thấy Mai mai hiểu nhầm Tử Long mà xen vào. Anh
muốn đường hoàng kéo Mai mai về bên anh……..
Tại siêu thị……..
-Mẹ ơi,lấy ít đồ thôi,con có lắm lắm rồi
-Con cứ kệ mẹ,mẹ mua cho con mà
Trước sự hăng hái của bà,Mai Mai đành chịu không ngăn nổi. Cô mỉm cười
hạnh phúc vì được bà quan tâm nhiều thế. Đang chọn đồ hăng say bà bỗng
quay sang Mai Mai hỏi
-Mai Mai,con có muốn kết hôn với Lạc Dương không?
Mai mai tròn mắt nhìn bà và rồi cúi xuống ấp úng
-Con…………con………….có –Mai Mai buột miệng nói ra
-Vậy là hai đứa đều muốn?Thế thì còn hủy hôn làm gì?
-Mẹ,mẹ đừng nói với Lạc Dương là con muốn cưới anh ấy được không? Con không thể,không thể làm được.Anh ấy đã khổ vì con lắm rồi
-Khổ? Mẹ thấy nó rất vui ấy chứ?! Thôi không nói chuyện này nữa,chuẩn bị về thôi
Mai Mai năn nỉ nhưng mẹ Lạc Dương chỉ im lặng,thỉnh thoảng còn mỉm cười
nữa. mai Mai tự trách mình ngốc nghếch tự nhiên lại buột miệng nói ra.
Bây giờ có muốn hối cũng không kịp. Cô đành lẽo đẽo đi theo bà Trúc
Tử Long tìm cô khắp nơi trong siêu thị mà không thấy. Đang chán nản thì
anh thấy Mai mai đi với mẹ Lạc Dương trước cổng siêu thị. Lúc đó họ đã
chuẩn bị lấy xe về. Anh liền chạy vội vã tới. Mồ hôi nhễ nhại,anh thở
hồng hộc
-Mai Mai –anh gọi thật lớn
Cả Mai mai và bà Trúc quay lại ngạc nhiên nhìn Tử Long
-Con chào bác,thật thất lễ quá,về Việt Nam được một thời gian rồi mà
không có dịp nào rảnh vào chơi nhà bác. Con xin lỗi. Bây giờ xin phép
bác cho con nói chuyện với Mai Mai một lát ạ -anh vừa nói vừa thở
-Ừ,được rồi,thế hai đứa nói chuyện nhé. Mai mai,mẹ về trước đây,lát con bảo Tử Long trở về
-Mẹ…………. –Mai Mai gọi bà nhưng Tử Long đã kéo tay cô lại. Cô nhìn anh tức giận –Buông ra –Mai Mai gắt lớn
-Xin em đấy. Cho anh cơ hội giải thích. Làm ơn! Em đang hiểu nhầm anh
-Được rồi,muốn nói gì thì anh nói mau đi -Dù đang rất giận nhưng Mai Mai cũng chịu nghe anh giải thích
-Thực ra hôm đó anh đang định đi gặp một đối tác sống ở chung cư đó. Lúc
anh đang đi lên tầng thì Elina đang đi ngược chiều anh.Không may chai
nước Elina đang cầm đổ vào anh,ướt một mảng áo và một chút ở ống
quần.Anh định đi về nhà nhưng lại sợ trễ nên Elina bảo để cô ấy giặt và
ủi khô lại cho.Lúc em đến anh đang phải mặc tạm cái áo đó để Elina giặt
đồ. Elina mặc như vậy là do cô ấy vừa tắm xong. Em hiểu không?
-Vậy lúc đó Elina nói “xong rồi đấy anh lại đây đi” là như thế nào?
-Xong rồi đấy nghĩa là cô ấy đã ủi xong còn “anh lại đây đi” nghĩa là cô ấy bảo anh đi thay áo đấy
-Làm sao em có thể tin được
-Anh sẽ cho em thấy
Rồi Tử Long đưa Mai Mai đến gặp người cộng tác anh gặp hôm qua để xác minh
-Em đã tin anh chưa?
-Thực ra nếu anh muốn nói dối thì cũng không khó,rất khó thể anh đã bảo
người cộng tác kia cần nói với em những gì nhưng em sẽ không bới móc
chuyện này ra nữa. Em muốn tin anh
Tử Long hạnh phúc ôm chầm lấy cô. Mai Mai cũng không phản ứng gì. Dường
như giờ đây tất cả những gì Tử Long làm với cô cô chỉ đáp lại được đến
thế thôi. Những cảm xúc cứ chai lì dần,cứ mỗi lúc một vô cảm lạnh lẽoChap 29 : Ngang trái (phần 2)
Ngày hôm sau………….
Lạc Dương vẫn đang được nghỉ,ngồi nhà cười một mình cũng chán. Anh nhấc điện thoại lên gọi Elina
-Elina,hôm nay cô rảnh không?
-Em rảnh,anh gọi em có việc gì thế? –Elina rất ngạc nhiên khi Lạc Dương gọi mình
-Cô có muốn đi tham quan Hà Nội không? Tôi làm hướng dẫn viên miễn phí cho!
-Thế thì thích quá! Bây giờ đi à?
-Ừ,tôi đến đón cô nhé
-Ừm
Lát sau Lạc Dương đã tới trước sảnh chung cư Star. Elina vẫy tay và mỉm
cười thật tươi chào anh. Hôm nay trông cô thật xinh đẹp,Elina ăn mặc
giản dị. Quần jeans,áo sơ mi trắng cộc tay có cách điệu một chút. Cô
nhẹ nhàng thanh lịch như một nữ sinh
-Sao nay anh lại có hứng rủ em đi chơi thế? Có chuyện gì vui à?
-Ừ,tôi đang rất vui. Nào ,lên xe đi. Đi sớm mới được nhiều chỗ
Elina nhanh nhẹn trèo lên xe. Xe chạy hết con phố này đến con phố khác.
Lạc Dương cú huyên thuyên về Hà Nội cho Elina nghe. Anh kể với một niềm
vui khôn tả khiến Elina ngạc nhiên vô cùng.Anh cười nhiều,nói chuyện tự
nhiên như người thân quen lâu lắm rồi,khác hẳn với sự lạnh lùng lần đầu
cô gặp anh
-Cô ăn phở lần nào chưa?
-em chưa? Đây là lần đầu tiên em được đi ăn phở Hà Nội đấy
-Thế à? Tử Long chưa bao giờ đưa cô đi ăn à? –Lạc Dương hỏi ngạc nhiên
-Chưa,anh ấy bận lắm,anh ấy chỉ đưa em lượn qua có một lần thôi. Em cũng chẳng dám đi một mình
Lạc Dương khẽ mỉm cười rẽ vào một nhà hàng lớn bên đường. Elina hào hứng kéo cô đến chỗ bán kem trước khi đi đến quán phở
-Anh,anh,mua cho em kem đi
-Thích thế hả?
Elina gật đầu rồi cứ cắm cổ ăn ngấu nghiến que kem một cách tự nhiên.
Lạc Dương nhìn cô cười cười. Elina có nhiều điểm giống Mai Mai thật đấy.
Nhìn cô ăn anh lại nhớ Mai Mai vô cùng. Anh cứ cười tủm tỉm mãi không
thôi
-này,hôm nay anh có chuyện gì mà vui thế? Em thấy anh cứ cười mãi
-Ừ,tôi vui lắm. Vì vui nên tôi mới rủ cô đi chơi
Rồi Lạc Dương kéo cô sang chỗ bên cạnh vừa ghé mời cô ăn phở. Ở hà Nội
thì có lẽ mòn này là đặc sản. Hầu như các khách nước ngoài đều thích món
này. Elina cũng không ngoại lệ. Cô thích lắm cứ cảm ơn Lạc Dương rồi
rít.
Nhờ có anh mà cô được đi chơi Hà Nội được đi ăn kem,ăn phở. Khi đã ăn no
nê cô muốn về. lạc Dương vẫn còn hào hứng lắm nhưng anh cũng chiều ý
cô.Đang đinh ra xe thì đột ngột trời mưa. Lạc Dương mua vội một chiếc ô
lớn rồi chạy vù ra chỗ Elina. Anh kéo Elina sát lại bên mình. Elina hơi
ngượng nhưng không muốn bị ướt cô cũng đành chịu.
-Elina này…………ưm…………-Lạc Dương cứ ấp úng mãi
-Anh muốn bảo em cái gì? Sao cứ úp úp mở mở mãi thế?
-Tôi………..à…à………anh ………anh không có em gái. Anh rất muốn có. Em…………làm em
gái anh nhé? –Lạc Dương rất lúng túng khi nói. Anh vốn không giỏi ăn
nói với phụ nữ
Thái độ của anh làm Elina bật cười. Cô nhìn anh cười hiền
-Anh đùa em hả? Em có được cái vinh dự được làm em gái kết nghĩa với anh hả?
-Anh không đùa. Thật đấy ! em đồng ý nhé?
-Em rất vui khi anh nói thế. Thật tuyệt vời khi được trở thành em gái
của một người như anh. Anh nói phải giữ lời nha. Nghoéo tay nào?
Nói rồi cô giơ ngón út ra trước mặt anh. Anh cười hì hì khi thấy cô hành
động trẻ con như thế. Anh đưa tay gõ nhẹ vào trán cô một cái
-Trời ơi! Bây giờ mà còn chơi cái trò trẻ con ấy à? Ngốc quá!
Và rồi cả hai người cùng phá lên cười khúc khích. Họ không biết rằng cái
cảnh thân mật đó đã lọt vào tầm mắt của Mai Mai. Mai Mai đang cầm ô,tay
xách túi kem và một ít thạch hoa quả vừa mua,đứng ở một góc khuất. Cô
kinh ngạc khi chứng kiến cái cảnh ấy. Hành động gần gũi như thế mà gọi
là bạn ư?
Lòng cô nóng như lửa đốt. Chưa lúc nào sự ghen tuông trào dâng trong cô
mạnh mẽ như thế này. Cô đau đớn vì chẳng thể làm gì được. Ông trời thật
quá đáng khi bắt cô phải chứng kiến cái cảnh ấy. Cô đã tin tưởng Lạc
Dương đến mức nào mà bây giờ anh nỡ đối xử như thế với cô.Mai mai sững
người đánh rơi cả đống đồ vừa mua và cả chiếc ô xuống đất.
Cô vùng bỏ chạy.Cô muốn trốn chạy tất cả thoát khỏi mê cung tình ái này.
Lạc Dương và Elina ra đến xe. Anh ngạc nhiên khi thấy một chiếc ô cùng
một đống thức ăn lỉnh kỉnh nằm lăn lóc trên đường.Anh vội ngước mắt nhìn
lên con đường trước mặt thì thấy bóng dáng một cô gái đang chạy mải
miết
Cô gái ấy mặc một chiếc váy họa tiết nhỏ rất dễ thương. Là Mai Mai ư?
Phải! Lạc Dương đã nhận ra cô vì chiếc váy cô đang mặc là chiếc duy
nhất. Anh đã nhờ nhà thiết kế làm riêng cho cô.Anh vội vã đưa cho Elina
chiếc ô
-Em ở đây chờ anh. Bây giờ anh phải đi
Lạc Dương nói gấp gáp rồi vụt chạy như bay. Nước mưa hắt vào mặt anh ran
rát. Mưa càng lúc càng lớn che khuất tầm mắt anh. Nhưng anh cứ chạy mải
miết,mắt không rời khỏi cái bóng người con gái kia
-Mai Mai –anh gào tên cô thật lớn
Nhưng vì khoảng cách quá xa và tiếng mưa quá lớn đã át đi tiếng gọi của anh. Khi anh đã gần đuổi kịp Mai Mai thì
Kít………..một chiếc xe ô tô phanh gấp. Chiếc xe ấy suýt đâm vào Lạc Dương
-Này,anh kia,anh bị điên hả? Đi đứng kiểu gì vậy? –người lái xe quát lớn khi thấy Lạc Dương trước mũi xe
Lạc Dương giật bắn mình xin lỗi hối hả. Khi anh ngẩng mặt lên thì đã mất
dấu cô ấy rồi. Anh nhìn dòng xe tấp nập mà tuyệt vọng. Nhưng anh vẫn
chạy tiếp,vô thức chạy về phía người anh yêu đã đi.Nhưng anh cứ chạy
mãi,chạy mãi mà không thấy bóng dáng cô đâu. Anh buồn bã ngồi xuống vỉa
hè.Mưa cứ xối xả không ngừng khiến anh càng buồn
-Tại sao em cứ chạy mãi thế? Vì sao anh gọi mà em không trả lời? Bây giờ
em đang ở đâu? Trời mưa lớn lắm em có lạnh không?...............
Lạc Dương cứ lẩm bẩm một mình mãi thế. Anh gục đầu xuống mệt mỏi. Bỗng
dưng có một bàn tay đặt nhẹ lên vai anh.Một giọng nói ấm áp vang lên bên
anh
-Lạc dương,anh sao thế? –Elina thủ thỉ
Lạc Dương ngẩng đầu lên. Elina đang nhìn anh xót xa. Khuôn mặt cô,quần áo cô,tóc cô đều ướt đẫm nước mưa
-Em đi theo anh ư?
-Vâng,đột nhiên anh đi như thế,em lo lắm
-Ngốc thế,anh đâu còn nhỏ nữa nữa,anh hơn em 5 tuổi cơ đấy cô bé à!
Thôi,anh đưa em về. Thật xin lỗi vì làm em lo lắng chạy theo đến nỗi ướt
hết cả thế này
-Không sao đâu
Elina nói khẽ rồi kéo lạc Dương đứng dậy. Họ lững thững đi về chỗ đậu xe
lúc nãy. Bước đi trong im lặng . Elina nhìn Lạc Dương lo lắng.Khuôn mặt
anh buồn vô hạn.Dù không biết chuyện gì xảy ra,không biết anh đang định
đuổi theo ai nhưng Elina thực sự rất sốt ruột. Họ ra về trong không khí
ảm đạm như thế!
Trong lúc đó Mai mai vẫn tiếp tục chạy,chạy mãi. Cô cũng chẳng biết mình
đnag đi đâu,ở đâu nữa,chỉ biết rằng mình muốn đi xa thật xa. Tiếng mưa
gào thét như đang khóc thương cho cô vậy.Chạy mãi cũng mệt,chân mỏi
nhừ,cả người đau ê ẩm,cô ngồi thịp xuống một gốc cây bên đường khóc thật
lớn,vừa khóc vừa thét trong tiếng mưa ầm ầm Lạc Dương,em
ghét anh. Anh là đồ dối trá. Anh nói anh luôn chờ em cơ mà? Tại sao anh
lại đi cùng Elian như thế chứ? Anh nói dối,anh nói dối. Thế mà em đã tin
tưởng anh,em đã hạnh phúc đến nhường nào khi biết anh vẫn luôn chờ em
vẫn luôn yêu em. Anh muốn trả thù em ư? Muốn em phải đau khổ hơn anh thì
anh mới vui à?Đồ dối trá đồ tàn nhẫn!!!!!!!!!!!!!
Cô cứ khóc mãi,khóc nức nở. Mưa hắt mạnh vào mặt cô,gió rít lên từng hồi
làm cô lạnh buốt/ Nhưng trái tim cô còn lạnh lẽo hơn, như chết dần theo
từng phút giây vậy…………Cô đau đớn và tuyệt vọng bởi khi cô nhận ra Lạc
Dương chính là người cô yêu nhất chứ không phải Tử Long thì cũng là lúc
cô biết cô đã mất anh bởi Elina. Cuộc đời thật lắm lúc trái ngang. CÔ đá
nhìn lúc không nên nhìn!
-Em yêu anh, Lạc Dương! –cô nói thì thầm với chính mình vậy
Ngước mắt nhìn xung quanh,cô nhận ra đây là con đường mà cô yêu nhất,
con đường ghi dấu bao kỉ niệm vui buồn của cô và Lạc Dương.Đường
vắng,những hàng cây xanh rung tít trong gió………
“Em đã gặp anh trong đêm mưa định mệnh ấy –người em cứ ngỡ tưởng rằng sẽ
lau khô nước mắt suốt cuộc đời này cho em. Em đã chọn anh trong một đêm
mưa. Và đến bây giờ em nhận ra em yêu anh hơn tất cả cũng trong một cơn
mưa. Nhưng em không còn tìm thấy anh trong cơn mưa ấy nữa.Anh biến mất
hoàn toàn,biến mất một cách lặng lẽ đủ làm cho em phải nhớ,khiến trái
tim em lại tiếp tục rỉ máu”
Con đường này cũng như một chứng nhân lịch sử chứng kiến bao thăng trầm
trong cuộc tình giữa cô và anh. Cô liếc nhìn gốc cây bên cạnh mình. Trên
cây có ghi “xà cừ 90”. Gốc xà cừ lại đưa về miền kí ức xa xôi,miền đất
hạnh phúc mà cô đã ngốc nghếch rời bỏ để bây giờ hối tiếc trăm lần…………
“Một cô gái và một chàng trai từ siêu thị bước ra. Cô gái quay sang anh nháy mắt tinh nghịch
-Anh,em bắt đầu thích cái ô tô của anh rồi đấy!
-Thích hả? Hừm,tóm lại là em muốn gì? –anh nheo mắt nhìn cô vẻ đề phòng
-Hì hì,thì………… cái gì của anh cũng là của em –cô gái cười ranh mãnh
-À,đã hiểu,ừ ,được thôi,nếu em thích –anh cười hào phóng –cái gì của anh
là của em thế còn cái gì của em là của anh đấy nhé?! –anh ghé sát mặt
cô thủ thỉ. Cô gái đẩy anh ra xa cười hì hì
-Ơ,em nói thế bảo giờ? Cái gì của em là của em chứ?
Nói rồi cô lè lưỡi trêu anh rồi chạy ba chân bốn cẳng. Anh chàng kia vội đuổi theo,vừa chạy vừa hét lớn
-Này,đứng lại,em gian vừa thôi
Tất nhiên sức của cô không thắng nổi anh. Anh bắt được cô ngay,anh tóm lấy tay cô ôm siết và ghì thật chặt
-Ha ha,bắt được rồi nhé,vợ yêu! Mau đền tội đi
-Thôi,thôi em biết lỗi rồi. KHông đùa nữa,mua cho em cái kia đi –nói rồi co chỉ tay vào chỗ bán bóng bay.
Anh cười lớn trước cái sở thích trẻ con của cô nhưng ròi cũng chiều theo
ý cô mua tất cả chỗ bóng đó. Cô gái hào hứng,một tay cầm bóng một tay
nắm chặt lấy bàn tay anh. Họ rảo bước trên con đường mà cô yêu nhất
Bất chợt chàng trai kéo cô lại gần,đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi.
Vì không để ý cô gái đã buông tay ra. Chùm bóng bay lên cao mắc vào một
cành cây. Cô tiếc hùi hụi nhìn chùm bóng sặc sỡ. Đang mải ngắm nhìn cô
không để ý rằng anh đã trèo lên cây từ lúc nào
-Ơ,Lạc Dương, sao anh trèo lên thế? Xuống đi,ngã bây giờ,mua chùm khác cũng được mà
Nhưng anh không nghe cứ trèo tiếp một cách chuyên nghiệp như thợ trèo
cây ấy. Chỉ một lát sau anh đã xuống đất an toàn.Anh vừa thở lớn vừa
nhìn cô mỉm cười
-Của em này
Cô gái vội sà vào lòng anh ôm chầm lấy thặt chặt
-Ơ này, em buông ra đi người anh toàn mồ hôi đấy
-Kệ,em ứ biết,cái gì của anh em cũng thích hết
Và họ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc…………….”
Mai mai ôm lấy gốc cây xà cừ ấy khóc lớn.Hoài niệm đẹp đẽ quay về càng
khiến lòng cô đay đớn. Cô đã từng hạnh phúc như một công chúa,được yêu
chiều như thế đấy. vậy mà cô đã đánh mất nó. Mai Mai khao khát được đi
bên cạnh Lạc dương,được anh yêu thương nhưng cô đã nhận ra điều này quá
muộn màng
Những ngọt ngào tan thành bụi cát bay mãi theo gió. Cô đuổi theo nhưng
không tài nào bắt kịp nổi. Nó đã đi quá xa mất rồi,xa tít tắp nơi chân
trời,chỉ còn là những hoài niệm in sâu trong trái tim Mai mai. Từng giây
phút,từng lời nói,từng ánh mắt trao nhau hiện lên một cách rõ ràng
-Cái gì của em là của anh ư? Ha ha ha………..- Mai Mai bất chợt cười lớn
cười điên dại, cười rồi lại khóc, khóc một cách xót xa –anh đâu còn là
của em nữa phải không Lạc Dương? Anh không yêu em nữa phải không. Em
biết lỗi rồi…………biết lỗi rồi………….đừng rời bỏ em……….em yêu anh………..
Rồi mai mai đã ngất đi vì kiệt sức.Thứ cuối cùng cô có thể cảm nhận được là một vòng tay ấm.
“Em đã yêu anh và vì thế bây giờ em đau.Nhưng em sẽ không bao giờ hối
hận vì chuyện ấy.Bởi được yêu anh và được anh yêu là hạnh phúc lớn nhất
cuộc đời em –thứ mà em chỉ có thể kiếm tìm trên thiên đường”
Người ôm lấy Mai Mai lúc đó chính là Tử Long.Anh ngạc nhiên khi thấy Mai
Mai bất tỉnh ở chỗ này. Anh vội vàng đưa cô vào trong xe. Cả người Mai
Mai ướt như chuột lột,lạnh ngắt
Tử Long lấy tạm khăn tay lau khô mặt cho cô và cởi áo khoác của mình cho cô mặc.
Tử Long nhìn đồng hồ. Bây giờ là 12 giờ trưa.Tại sao Mai mai lại ra
ngoài lúc trời mưa to thế này? Rồi còn bất tỉnh ở chỗ vắng nhưu thế này
nữ. Tử Long gặt bỏ những ý nghĩ lung tung đó và chạy xe thật nhanh đến
nhà Mai Mai
Kính koong………….Tử Long bấm chuông liên hồi mà không thấy ai ra mở cửa.
Anh đang định đi về thì cửa mở. Bà Kim hớt hải chạy ra, Thấy Mai mai nằm
gọn trên tay Tửu Long bà sửng sốt
-Thế này là thế nào? Mai mai bị làm sao?
-Con không biết. Con đang đi trên đường thì thấy cô ấy bất tỉnh ở bên
một gốc cây. Con vội lao xe đến đấy –vừa nói anh vừa đi nhanh vào nhà
Anh đặt Mai Mai xuống ghế thở mệt nhọc
-Hai bác chăm sóc cô ấy nhé. Con có việc bận mất rồi. Khi nào cô ấy tỉnh bác báo con một tiếng. Con đi đây.
Nói rồi Tử Long vội vã ra về không kịp để ông bà Nhật Long nói một câu
cảm ơn. Anh đang trên đường tới tòa án. Vụ kiện sắp bắt đầu lúc 1 h. Anh
còn phải đến chuẩn bị trước nữa. Việc quan trọng ấy không thể bỏ được
dù anh lo cho Mai Mai lắm. bà Kim lau khô người rồi thay áo cho Mai Mai
và đặt cô lên giường
Môi cô tái nhợt,môi vẫn mấp máy gọi tên Lạc Dương,mồ hôi vã ra,khuôn mặt
vô cùng đau khổ. Bà Kim thấy con gái cứ gọi tên Lạc Dương mãi,bà hiểu
chuyện này chắc chắn liên quan tới anh. Bà rút điện thoại ra gọi cho anh
ngay lập tức
-Lạc Dương,con có gặp Mai Mai hôm nay không?
-Dạ……….. –Lạc Dương ấp úng anh đang phân vân không biết có nên nói ra hay không –Thế có chuyện gì hả mẹ?
-Tử Long vừa đưa Mai mai về nhà. Con bé vẫn đang bất tỉnh
-Con……..
Chưa kịp nói hết câu thì Mai mai đã chồm dậy giật điện thoại của bà Kim
-Mẹ đừng gọi cho Lạc Dương-cô gắt lớn
-Con tỉnh rồi à? –bà kim tròn mắt nhìn con gái
Đó là câu cuối cùng Lạc Dương nghe được. Sau đó chỉ còn những tiếng tút
tút. Mai Mai tắt máy rồi. Anh thẫn thờ nhìn xa xăm. Rốt cuộc chuyện gì
đã xảy ra? Vì sao Mai mai không muốn bà Kim gọi cho anh. Đầu óc anh rối
tung cả lên với mớ suy nghĩ hỗn độn. Anh phải tìm bằng được câu trả
lời.Anh vội mặc áo khoác ra xe lên đường đến nhà Mai mai hỏi cho ra nhẽTại nhà Mai mai…………
-Tại sao mẹ lại gọi cho lạc Dương chứ?
-Tại sao lại không được? Con bình tĩnh đi. Ngồi xuống kể cho mẹ nghe chuyện gì đi!
-Không,con mệt,mẹ không cần nghe đâu. Con muốn được yên tĩnh
Nói rồi cô chùm chăn kín đầu tránh mặt mẹ mình. Bà Kim cũng đành chịu
,bà đóng cửa lại rồi ra ngoài. Vừa ra đến phòng khách thì nghe có tiếng
bấm chuông.Bà chạy ra mở cửa. Lạc Dương đến. Nỗi lo lắng hiện rõ trên
khuôn mặt anh
-Mẹ,mai Mai đâu?
-Nó đang ở trong phòng đấy,con vào với nó đi
Lạc Dương gật đầu,chạy vội vã vào phòng cô. Anh khẽ đẩy cửa ra. Bước vào
trong anh nghe thấy rất rõ tiếng thút thít phát ra từ đống chăn lụp sụp
kia. Lạc Dương tiến lại gần ngồi xuống nhẹ nhàng lật chăn ra. Khuôn mặt
Mai mai đã ướt đẫm lệ,mắt đã sưng đỏ lên thấy anh cô chồm người dậy đẩy
anh ra xa
-Anh đến đây làm gì? –cô nói lạnh lùng
Lạc Dương đưa tay ra khẽ gạt đi nước mắt cho Mai Mai nhưng cô lại hất tay anh ra. Lạc Dương lo sợ trước thái độ của cô
-Vì sao em đối xử như thế với anh? Chuyện gì đã xảy ra?
-Anh quan tâm đến tôi ư? Nếu ghét thì nói thẳng ra đi. Tôi không muốn trở thành con ngốc để anh đùa cợt
Lạc Dương kinh ngạc trước cách xưng hô của cô. Dường nhưu mỗi lời nói
đều được ướp đá,lạnh lẽo và vô cảm. Anh lặng lẽ ôm lấy cô ghì thật chặt.
Nhưng Mai Mai đã phản kháng mãnh liệt,cô trốn tránh anh,cố giãy giụa để
thoát khỏi vòng tay kia,vòng tay đã cho cô biết đến sự ấm áp. Nhưng giờ
đây cô thù hận nó vì nó làm cô đau
-Buông tôi ra,đồ đáng ghét. Buông ra!!!!!!!!!! –cô gắt thật mạnh
–A…………aaaaaaa…..bố mẹ cứu con………. Anh về đi,mau về đi,tôi không muốn
thấy anh,đồ dối trá,đồ tàn nhẫn. Tôi ghét anh –Mai mai gào to tiếng đã
khản đi vì khóc nhiều
-Anh không buông. Đừng làm thế với anh! Anh yêu em ! –Lạc Dương nói dài như sắp khóc
Mai Mai rung động nhưng cô vẫn kháng cự. Cô cứ đập thật mạnh vào vai
anh. Nước mắt cô rơi ướt hết vai áo anh. Mai Mai nấc dài đau đớn và
không hiểu sao cứ mỗi lúc sự chống trả lại yếu dần
-Làm ơn buông em ra đi anh. Đừng nói dối em như thế nữa! Em đau khổ đủ
rồi! Em biết lỗi rồi anh à…………….Lạc Dương em hận anh…………nhưng……….em
………..em y……
Mai Mai nói thật nhỏ rồi bỗng im bặt. Cái tiếng cuối cùng cứ nghẹn lại.
Cô muốn nói rằng cô vẫn yêu anh dù anh có tàn nhẫn thế nào. Nhưng mọi
thứ sao mà khó khăn quá,cô nghẹn ngào không thành lời.
Cô ấy ngất lịm đi trên bờ vai của anh –hoàng tử ngự trị trong trái tim
cô,người cô thề ước sẽ mãi tôn thờ. Cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô anh
xót xa vô cùng. Lạc Dương đặt nhẹ cô xuống giường. Nước mắt cô vẫn tiếp
tục chảy mãi không ngừng.Anh hôn nhẹ lên đôi mắt đã nhòa lệ kia
-Vì sao em lại trở nên như thế này? Anh làm em đau đến thế ư?....................
Lạc Dương vuốt khẽ mái tóc cô rồi bỏ ra ngoài. Bố mẹ Mai mai đang ở phòng khách thấy anh đi ra mặt buồn rười rượi thì lo lắm
-Thế nào rồi con? Sao lúc nãy Mai mai to tiếng thế? Hai đứa cãi nhau à?
Anh mệt nhọc đặt lưng xuống ghế sofa
-Con cũng không biết đã xảy ra mà Mai mai lại phản ứng mạnh mẽ đến thế.
Cô ấy nói những câu rất khó hiểu. Mai Mai không muốn gần con,con cảm
nhận là như thế
Ông Nhật Long thở dài nhìn anh rồi vỗ vai anh động viên
-Thôi con à, Mai Mai nó nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Nếu bây giờ nó
không muốn gặp con thì đừng cố. Bố sợ nó kích động làm chuyện dại dột
thì nguy
Nghe ông nói thế Lạc Dương buồn thiu. Ông nói đúng. Nếu cố ép thì sẽ
nguy hiểm. Dù lòng nóng như lửa đốt nhưng anh đành xa cô một thời gian
để cô lấy lại bình tĩnh rồi tính sau
-Thôi con về đây, bố mẹ chăm sóc cô ấy nhé
Nói rồi anh quay lưng ra về. Ông bà Nhật Long nhìn nhai chỉ biết thở
dài. Trời vẫn mưa tầm tã. Ngày hôm này thật là đen tối. Cứ ngỡ tưởng sẽ
sớm quay về bên nhau. Thật không ngờ mọi chuyện không hề đơn giản như ta
nghĩ. Đời không là mơ!!!!!!!!!
5 giờ chiều, phiên tòa kết thúc tốt đẹp. Chắc chắn phần thắng nghiêng về
Tử Long rồi. Anh nhẹ nhõm cả người vội vã thu xếp tài liều rồi lao xe
đến nhà Mai Mai. Trời không mưa nữa nhưng vẫn u ám lạ. Dừng xe trước
cổng nhà cô,anh nhanh chóng chạy vào nhà. Căn phòng yên lặng không một
tiếng động khiến anh bất chợt rùng mình
Bố mẹ Mai Mai đang ngồi trên ghế sofa,khuôn mặt buồn bã,không ai nói với ai một câu
-Con chào hai bác –tử long khẽ lên tiếng
Bố mẹ Mai Mai quay ra nhìn anh. HỌ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại im
lặng. Họ không biết phải nói gì vào lúc này. Trước mặt họ là người khiến
Mai Mai và Lạc Dương cùng đau khổ,là người khiến đám cưới phải hủy bỏ.
Họ giận nhưng cũng thương anh. Nhìn sự lo âu và buồn bã trên khuôn mặt
anh họ cũng thừa hiểu anh yêu Mai Mai
-Tử Long,con ngồi xuống đi –ông Tử Long nói chậm rãi
Tử Long ngồi xuống kế bên ông. Anh thu hết can đảm nói ra điều đã ấp ủ trong lòng từ lâu.
-Con rất yêu Mai Mai
-Ừ,chúng ta đều hiểu
-Con biết là hơi nóng vội nhưng xin phép hai bác cho con được cưới Mai mai
Cả bố và mẹ Mai Mai đều ngỡ ngàng trước câu nói của anh. Tử Long nhìn ông bà đôi mắt rất kiên định khiến họ bối rối
-Ta không ghét con nhưng xem ra là hơi khó đấy. ta chưa thể chấp nhận điều này được –ông Nhật Long lại ôn tồn
-Con sẽ chờ -Tử Long quả quyết
-Thôi,cứ biết thế đã.Giờ ta không trả lời gì nữa cả. Vào với Mai Mai một lát đi. Con bé tỉnh rồi đấy
Dù không thỏa mãn trước câu trả lời của ông Nhật Long nhưng Tử Long cũng đành ngậm ngùi đứng dậy xin phép họ vào thăm Mai Mai
Cộc cộc…………tử Long gõ cửa nhẹ
-Mẹ đấy à?
-Không,là anh,anh vào được không?
-Ừm,anh vào đi
Tử Long yên tâm khẽ đẩy cửa đi vào. Mai Mai tỉnh rồi,cô đang ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ xa xăm. Khuôn mặt đăm chiêu
-Em thấy khỏe hơn chưa?
Mai mai không đáp cô cũng không nhìn anh,mắt vẫn nhìn vào khoảng không
nơi cửa sổ. Cô giấu nỗi đau sau hàng mi dài khoác lên mình một vẻ lạnh
lẽo đến ghê người
-Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao em lại ra ngoài một mình vào lúc trời mưa thế hà?
-Em đi chơi,bị lạc đường,khóc,mệt thì ngủ,thế thôi
-Em nghĩ anh sẽ tin những lời nói ấy ư?
-Tin hay không thì tùy. Em cũng chẳng cần anh tin đâu –Mai mai vẫn tiếp
tục nói lạnh lùng.Tử Long nắm khẽ lấy hai vai cô xoay người cô về phía
đối diện mình mà nói
-Nhìn thẳng vào mắt anh đây này. Có chuyện gì vậy?
Mai Mai im lặng mắt ngấn lệ nhìn anh rồi đột nhiên cô khóc thật lớn. Cô
hận Lạc Dương nhưng vẫn không ngừng nhớ về anh.Anh đã cho cô uống thuốc
gì mà cô lại yêu anh đến mức cuồng loạn thế này. Cô muốn chết ngay lập
tưc để cắt đứt ngay dòng suy nghĩ về anh. Nhưng cô không thể làm cái
việc ngu ngốc ấy được
Tử Long ôm siết lấy Mai Mai.Cả người anh cũng rung lên theo từng tiếng nấc của cô. Tử Long khẽ vuốt tóc cô thủ thỉ
-EM cứ khóc thật to vào.Nhưng khóc xong không buồn nữa được không?Mai anh đưa em đi chơi nhé?
-Ừm,đi thật xa nha! –Mai mai gạt nước mắt đi rồi nói khẽ
-Ừ,đi xa,em thích đi đâu anh sẽ đưa em đến đấy -Mai Mai gật đầu –Bây giờ anh về nhé?
-Ừ,anh về đi,em muốn ngủ một lúc
Tử Long liếc nhìn cô lần nữa rồi đóng cửa ra khỏi phòng. Mai Mai không
khóc nữa anh cũng yên tâm ra về. Mai mai nằm một mình trong phòng. Cô
vẫn nhớ đến Lạc dương. Mai Mai đặt tay nhẹ lên bụng khẽ xoa xoa,nước mắt
cô lại chạy ra
-Lạc Dương,nếu bây giờ em có thai thì anh có yêu em không? Anh có chấp nhận em không?
Cô nấc lên nhè nhẹ. Chưa bao giờ cô lại khao khát có con với anh như
thế. Mai Mai đâu có biết rằng cô đang mang trong mình đứa con của
anh,cái vật báu trời cho,thứ cô vẫn luôn mong muốn! Thật trớ trêu là cô
vẫn không biết………
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :4521
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!