Chap 6.
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của Nhật Linh và Thái Vũ. Vừa bước xuống xe, Thái Vũ liền vươn vai che cái ngáp đến tận mang tai. Thấy vậy, Nhật Linh nói:
- Suốt ngày chỉ biết ngủ. đúng là cái đồ bị thịt. hừ ( hếch nặt lên đi thẳng).
- Ơ … ơ bà chờ tui đi với chớ ai lại đi trước như vậy? ( lon ton chạy theo).
- Đi với ông mất mặt lắm. suốt ngày chỉ ngủ, ngủ và… ngủ.( nhún vai bất lực).
- Nhưng…
Chưa nói hết câu cả Nhật Linh và Thái Vũ đã phải giật mình bởi hàng loạt tiếng thét và tiếng chạy của các bạn nữ sinh. Mặt đất như muốn nứt ra theo những bước chạy.
- Động đất à? Sóng thần đổ bộ vào Việt Nam à? ở đây xảy ra lốc xoáy à? Vừa nép người sau lưng Thái Vũ Nhật Linh vừa hỏi liên mồm mặt cắt không còn hột máu.( nói gì mà nhiều thế không biết).
- Không phải động đất sóng thần hay núi lửa gì cả mà còn hơn thế nữa.
- Thế… thế là gì chứ? Nhật Linh sợ đến mức suýt cắn cả vào lưỡi.
- Hi hi hi.
- Tai họa ập lên đầu mà còn cười được à? Rốt cuộc là cái gì ? thấy Thái Vũ cứ không chịu nói, Nhật Linh bắt đầu nổi nóng.
- Biết rồi, biết rồi là bọn đầu trâu mặt ngựa dáng khỉ đột của bà ấy.
- Hả?( ngây ngô). Không lẽ là nhóm của tên Tạ Hoàng?
- Đúng vậy.
- Thế mà tưởng gì ghê gớm lắm chứ. Bọn chúng thì có gì hay ho mà mấy bọn con gái kia lại phỉa chạy đến như xảy ra động đất đến nơi thế kia cơ chứ. Lại còn bu quanh bọn chúng như kiến bu đường nữa chứ. Thật là xấu hổ.( chẳng biết tự lúc nào đã thôi không núp sau lưng Thái Vũ nữa, chống tay chửi khí thế).
Sau khi tặng cho đám fan cuồng một rổ ác cảm Nhật Linh quay qua nói với Thái Vũ:
- Vào lớp thôi.
- ừ.
- ồ,ai đây? Chẳng phải là tiểu thư hột mít sao? Đang định đi đâu vậy? không phải thấy uy lực của tôi nên định bỏ trốn đó chứ? Cổng ra vào ở đằng kia kìa. Ha ha ha.
- Ha ha ha . sau tiếng cười của Tạ Hoàng, như được bắt nhịp sẵn, cả đám đông ồ lên cười.
Vừa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng tên Tạ Hoàng đáng ghét cộng thêm với việc hắn dám lấy cô ra làm trò cười, Nhật Linh rất tức giận. vẫn không quay lại, cô nói:
- Anh có gì để tôi phải chú ý nào? Ngoại hình đẹp hay tích cách dễ thương? Những điều đó anh đều không có. Chú ý đến mấy tên khỉ đột các anh chỉ làm cho tôi bẩn mắt thôi.
- Cái gì? Bẩn mắt? cô có biết mình đang nói gì không hả?
- Dĩ nhiên… là biết. tôi nói anh và đám bạn khỉ đột của anh là một lũ khỉ đột hôi hám.
- Cô…
Quá tức giận Tạ Hoàng đưa tay lên định tát Nhật Linh. Mặc cho Tạ Hoàng sắp đánh mình nhưng Nhật Linh vẫn nhìn lại thách thức và khinh thường. bầu không khí căng thẳng một cách kì lạ, mấy fan nữ cuồng theo sát nhóm Tạ Hoàng bây giờ đã thôi la hét, mắt đăm dăm nhìn Nhật Linh như muốn ăn tươi nuốt sống tới nơi. Mấy học sinh nam đi học sớm thấy cảnh hay cũng đến xem. Chỗ của nhóm Nhật Linh và Tạ Hoàng đứng bây giờ đã là tâm điểm của cả trường. khi cánh tay của Tạ Hoàng hạ xuống và vươn thẳng tới mặt của Nhật Linh, mọi người xung quanh và kể cả Nhật Linh cũng nghĩ rằng Nhật Linh sẽ phải lĩnh một cái bạt tai thật đau.
Nhưng…
Đã có một cánh tay ngăn lại, cánh tay ấy nắm chắc cánh tay của Tạ Hoàng, không cho Tạ Hoàng đánh Nhật Linh. Qúa bất ngờ, Nhật Linh liền nhìn chủ nhân của cánh tay vừa rồi và nhận ra cánh tay ấy chính là của Thái Vũ. Cô thốt lên:
- Vũ…
Thấy có người ngăn cản mình, mắt Tạ Hoàng vằn đỏ tức giận, hắn quát lớn:
- Bỏ tay tao ra.
- Tao không bỏ. thái Vũ đáp lại giọng lạnh lùng.
- Có bỏ ra không?
- Không bỏ.
- Mày có biết tao là ai không mà dám đưa tay ra ngăn hả? Tạ Hoàng đang rất tức giận. hắn nói cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
- Tao không cần biết mày là ai nhưng mày đánh bạn tao thì tao không thể không ngăn lại.
- Mày… đang định chửi lại thì có một bàn tay đặt lên vai Tạ Hoàng và nói nhỏ:
- Hoàng. Tha cho hai đứa đó đi, bà ấy sẽ không vui nếu cậu gây chuyện trong trường. một giọng nói bình thường nhưng lại mang một uy lực không tưởng.
- Mặc kệ tớ. tạ Hoàng quát lại. bà ta không có nghĩa lí gì với tớ cả. cùng lắm là lại giam lỏng chứ gì! - Hoàng. Nghe lời tớ một lần đi. Chẳng lẽ cậu muốn mình bị rắc rối? chẳng phải cậu đã hứa với bà ấy là cậu sẽ là một học sinh ngoan sao? Bàn tay của Trần Mạnh nắm chặt hơn vai của Tạ Hoàng. Lúc này Nhật Linh mới chú ý đến người có tên Trần Mạnh. Anh ta có một làn da rám nắng trông rất khỏe mạnh, gương mặt thanh tú nhưng lại toát ra một vẻ lạnh lùng đáng sợ, dáng người khá cao, tóc được cắt tỉa tỉ mỉ và nhuộm màu hạt dẻ. có thể nói anh ta là mẫu người lí tưởng trong lòng bao cô gái tuy nhiên vì chung nhóm với tên Tạ Hoàng nên đối với Nhật Linh, Trần Mạnh cũng là một tên khỉ đột không hơn không kém.
Không biết là vì lời khuyên của Trần Mạnh hay là vì người được gọi là “ bà ấy” không hài lòng mà Tạ Hoàng đã nghe theo lời tên bạn. hất tay Thái Vũ ra hắn quay gót đi thẳng không quên gầm ghè với Nhật Linh:
- Đừng vội đắc ý, rồi cô sẽ biết đụng đến tôi sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào.
Tạ Hoàng đi rồi, hai tên bạn của hắn cũng đi luôn. Đám fan nữ sau khi chứng kiến cảnh hai người cãi nhau cũng đã tản đi gần hết. mấy kẻ hiếu kì cũng lần lượt bỏ đi. Sân trường chỉ còn lác đác một vài người. vẫn còn bực mình về thái độ của Tạ Hoàng, Nhật Linh lầm bầm:
- Cái gì mà đụng đến tôi? Cái gì mà lãnh hậu quả? Anh tưởng tôi sợ anh chắc. tôi đang chờ xem anh làm gì được tôi đay này.
- Mình chỉ sợ lúc hắn làm gì thì bạn lại hối hận thôi. Hắn ta không hề đơn giản chút nào đâu. Đối đầu với hắn thì thật là ngu ngốc. nhưng mình thích sự ngu ngốc của bạn. hi hi.
Ngước nhìn con nhóc vừa nói chuyện với mình. Nhật Linh nhận thấy con nhỏ này thật sự rất xinh đẹp và cá tính. Khi nói chuyện với Nhật Linh thì tỏ ra rất thân thiết cứ như là bạn thân vậy, đã thế trên tay còn cầm cây kẹo mút trông đến là trẻ con.
- Tèn tèn tèn. Lí lịch trích chéo:
- Tên cúng cơm: Thái Kim Chi.
- Chiều cao: 1m65.
- Học lớp 10a1 học viện Tinh Tú là người đứng thứ 9 trong top 10 học sinh đứng đầu trong kì thi tuyển vừa rồi.
- Tính tình: nhí nha nhí nhố, nghịch ngợm. đang thích thầm một người nhưng người ấy lại không hề biết đến.
- tiếp tục
Thấy cái con nhóc lanh chanh kia bênh cho Tạ Hoàng thì Nhật Linh rất tức giận. vậy nên Nhật Linh sẵng giọng:
- Lại là fan cuồng của tên khỉ đột Tạ Hoàng sao? Hắn đi rồi đấy sao không đi theo luôn đi?( nhếch mép khinh thường) mình không rảnh để nói chuyện với bạn đâu. Cún! Chúng ta vào lớp thôi.
Nói xong Nhật Linh kéo Thái Vũ vào lớp lơ luôn một cô nàng đang lơ ngơ như bò đeo nơ vì ngạc nhiên. Nhưng cô nhóc đó cũng lấy lại vẻ hoạt bát một cách nhanh chóng. Vừa chạy theo Nhật Linh vừa hua hua cây kẹo mút, Kim Chi nói:
- Này! Bạn hiểu nhầm ý của mình rồi. thực ra mình chỉ muốn giúp bạn hiểu rõ hơn về Tạ Hoàng thôi mà. Mình chỉ có ý tốt thôi mà. Mình tuyệt đối không phải fan của Tạ Hoàng.
- Vậy sao? Bạn tốt bụng quá nhỉ? Mình nghĩ là mình không cần.( bực mình gắt lên rồi đi tiếp).
- Mình nghĩ là bạn nên biết vì hắn thực sự rất ghê gớm( coi như không có chuyện gì vẫn kiên trì thuyết phục).
- Thế theo bạn bây giờ mình phải làm sao? Chạy đến mà xin hắn tha thứ chắc? không bao giờ. Nhớ nhé, không bao giờ! Không bao giờ hiểu chưa? Bây giừ đừng có mà làm phiền mình nữa( hét lên dữ dằn như chằn tinh phun lửa, không đi nữa mà đứng lại nhìn chằm chằm vào con nhỏ đối diện).
- Bình tĩnh nào, mình đâu có thích thú gì hắn ta, mình chỉ muốn làm đồng minh của bạn thôi mà. Bạn không nỡ từ chối một đồng minh xinh đẹp và tài năng như mình chứ?( cười tươi như hoa, chớp mắt ngây thơ như một con mèo nhỏ)
- …
- Ôi bạn đẹp trai này, mình rất hâm mộ hành động hồi nãy của cậu nên hãy cho mình vào nhóm của bạn nhé! Nhé! Nhé! Đã chuyển qua tấn công Thái Vũ.
- Sao hai bạn im lặng vậy? không thích chơi với mình hả?( dáng điệu như sắp khóc tới nơi).
- Hay là mình chấp nhận đi heo mọi. tui thấy bạn ấy nãy giờ không có chút ác ý gì với mình cả. hơn nữa, các cụ ngày xưa có câu “ thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù mà” bạn ấy đã không ngại làm quen với tụi mình trước, nếu mình không đồng ý thì bạn ấy sẽ rất buồn đấy.
- Bạn ấy nói đúng á, bạn đồng ý đi nhé!
- Nhưng mà nãy giờ mình nói nặng lời với bạn như vậy, bạn không để bụng sao?( đã có chút mềm lòng, giọng nói pha chút hối lỗi).
- Không để bụng, không để bụng. kim Chi cười tươi xua tay rối rít.
- Vậy mình đồng ý. Mình tên là Nhật Linh còn đây là Thái Vũ.
- Wa. Tên hai bạn đẹp thật đấy. tên mình là Thái Kim Chi. Thái Vũ này, cậu đẹp trai thật đấy, nhất định chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.( nhìn Thái Vũ với ánh mắt long lanh).
- ừm. (đỏ mặt) - đi vào lớp thôi nào.( chạy lại ôm lấy tay của Nhật Linh và Thái Vũ). À mà hai bạn học lớp nào?
- Lớp 10a1 còn bạn?
- Wa. Mình cũng học lớp 10a1. chúng ta có duyên thật đấy. mà này sao cứ xưng mình với bạn hoài vậy? không thân thiết gì hết á. Bây giờ chúng ta sẽ gọi nhau là bà với tui cho thân mật nha.
- ừ. Đồng ý.
- À, Kim Chi này tui muốn hỏi tại sao bà lại muốn đối địch với nhóm của Tạ Hoàng trong khi lúc nãy bà nói nhóm của Tạ Hoàng rất ghê gớm?
- Bởi vì nhóm của Tạ Hoàng có ba người trong khi nhóm của bạn chỉ có hai người sẽ không công bằng. thế nên mình gia nhập vào nhóm bạn để bổ sung lực lượng cùng nhau tác chiến. hì hì.
Rầm. nhật Linh và Thái Vũ xỉu toàn tập.
- Âý ấy, mình chỉ đùa chút xíu thôi mà.
- Ây dà, làm mất cả hứng. Nhưng mình muốn biết thêm về nhóm của Tạ Hoàng, bạn có thể cho mình biết không? Các cụ đã có câu “ biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà”.
“ không thể hai người bạn của mình biết hết sự thực về nhóm của Tạ Hoàng được. họ sẽ shock lắm”. Nghĩ vậy nên Kim Chi nói:
- Nhóm của Tạ Hoàng được mệnh danh là tam ác quỷ đều là con của các gia đình có thế lực lớn trong xã hội. Họ nổi tiếng không chỉ bởi vì sinh ra trong một gia đình quyền thế và giàu có mà còn vì thành tích học tập vô cùng xuất sắc…
- Tưởng gì chứ Thái Vũ của tớ cũng thế. Vậy thì hắn chẳng có gì là đáng sợ cả.
“ không thật sự như vậy đâu Nhật Linh à.” Kim Chi tự nhủ.
Chap 7.
Ba người vừa đi vừa tám cuối cùng cũng đến được lớp 10a1. thấy giáo chưa vào lớp nhưng lớp học đã đến gần như là đông đủ. Nhật Linh, Thái Vũ và Kim Chi nhanh chóng tim chỗ ngồi. sau một hồi loay hoay tìm Đông, lục Tây, ngó Nam, trông Bắc thì ba người cũng tìm được chỗ ngồi ưng ý. Tưởng chừng tìm chỗ ngồi là một công việc đơn giản nhưng đối với nhóm của Nhật Linh thì nó không hề đơn giản tẹo nào. Vừa bước vào lớp, Thái Vũ đã làm các nữ sinh “ đứng hình” vì vẻ đẹp trai lãng tử của mình còn Nhật Linh và Kim Chi thì làm các bạn nam sịt máu mũi hàng loạt. gương mặt đê mê không còn tỉnh táo. Cũng đúng thôi, vốn dĩ sở hữu gương mặt đẹp như thiên thần, Nhật Linh và Thái Vũ không phải sửa soạn gì cầu kì cũng làm cho fan “ chết điêu chết đứng hàng loạt”. huống hồ chi ở đây lại có thêm Kim Chi mang một vẻ đẹp tươi tắn đáng yêu, có thêm họ là lớp học thêm phần sinh động, cỏ cây thêm màu sắc.( hì hì tác giả miêu tả hơi quá đà. Thông cảm nha) vậy nên mới xảy ra một cảnh tượng có một không hai tại lớp 10a1 đó là các bạn nam đứng một hàng, các bạn nữ đứng một hàng, gương mặt hạnh phúc ngắm nhìn nhóm của Nhật Linh chọn chỗ ngồi.
Mới yên vị chưa được hai phút thì thầy giáo bước vào. Qua gương mặt khá là đẹp… lão của thầy thì Nhật Linh có thể chắc chắn một điều là thầy rất khó tính bởi vì:
dấu cộng thứ nhất: trán hói. Trên đầu còn vài cọng tóc thế kia chắc chắn là do thức đêm thức hôm tìm cách đối phó với lũ học trò tiểu quỷ cực kì thông minh đang theo học trường này. Trán hói theo ý nghĩa thứ hai thì rất là oanh liệt. trong bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng có câu “ Tây tiến đoàn binh không mọc tóc, quân xanh màu lá dữ oai hùm”. Đó là ngày xưa khi các chiến sĩ ngày xưa chiến đấu ác liệt qua nên không mọc được tóc còn ngày nay có thầy chủ nhiệm gian nan chiến đấu với học sinh đến mức đầu không mọc nổi tóc. Thật tội cho thầy quá. Một tấm gương sáng chói trong sự nghiệp vì nền giáo dục của đất nước.(có gì sai sót mong thứ lỗi nhá, thực ra mình chưa học đến bài này, chỉ đọc qua thấy hay nên cho vào thôi)
Dấu cộng thứ hai: bên dưới cái trán hói bóng loáng là đôi mắt nghiêm nghị núp sau cặp “ đít chai” dày cộp. chắc phải 4 độ là ít. Chắc là chuyên rình mò bắt quả tang học sinh nên mới vậy.
Dấu cộng thứ ba: trên tay cầm chiếc thước bằng innox. Oái! Không lẽ dùng cái đó để đánh học sinh sao? Thật là đáng sợ quá. Đúng là ác quỷ hiện hình.
Từ ba dấu cộng trên có thể nhận diện ông thầy này là “ sát thủ hai fai đeo đít chai” nổi tiếng. không xong rồi! kiểu này thì đời Nhật Linh đi tong rồi. Ôi Nhật Linh nhớ quá những trò nghịch ngợm của mình, những trò nghịch ngợm ấy sẽ phải ra đi mãi mãi khi Nhật Linh học ở trường này sao? Thật là buồn quá. Tuy nhiên đây không phải lúc để mà đau thương sướt mướt, phải biến đau thương thành hành động. Vậy nên, Nhật Linh đã dừng hành động thương tiếc lại và ngồi lại ngay ngắn như một học sinh gương mẫu. Đúng lúc đó ông thầy lên tiếng:
- Chào tất cả các em. Tôi rất hân hạnh được chào đón các em, những học sinh…
- Thưa thầy cho chúng em vào lớp.
Đang diễn thuyết hăng say thì bị ngắt lời. Mặt “ sát thủ hai fai đeo đít chai” từ tươi rói chuyển sang tức giận. Sau khi tặng cho những kẻ đến muộn một cái nhìn không mấy thiện cảm mang thông điệp “ các cậu đã được vào sổ đen của tôi rồi đấy” thì sát thủ cất tiếng:
- Có biết mấy giờ rồi không? Các em trễ năm phút rồi đấy. ở một ngôi trường danh giá như thế này không nên tồn tại những phần tử không có ý thức trong học tập.
- Chỉ có năm phút thôi. Thầy làm gì mà dữ vậy. Tên cầm đầu lên tiếng.
Ngồi trong lớp Nhật Linh tò mò nhìn ra cửa xem đứa nào to gan lớn mật mà dám nói những lời đó với sát thủ thì đột nhiên, cô há hốc miệng ngạc nhiên bởi vì đứng ở cửa chính là tên Tạ Hoàng và hai tên bạn của hắn. mắt vẫn dính cứng vào nhóm tam ác quỷ, Nhật Linh lấy tay khều hai đứa bạn:
- Sao, sao hắn lại học lớp này nhỉ?
Mãi không thấy trả lời, Nhật Linh quay qua hai đứa bạn và ngạc nhiên hơn là chúng nó cũng đang đứng hình chẳng biết trời trăng mây sao gì cả. Giơ tay cốc cho mỗi đứa một cái đau điếng vào đầu, Nhật Linh nói khẽ:
- Lo mà nghĩ cách đi chứ, ngây ra mà nhìn vậy à?
- Thì bây giờ nghĩ đây. Bà làm gì mà đánh tui đau vậy!!!( vừa xoa xoa cục u trên đầu, Thái Vũ và Kim Chi đồng thanh nói)
Thế là tại một góc lớp có ba kẻ đang bàn mưu tính kế còn ở cửa lớp có ba kẻ đang vô cùng dửng dưng trước sự tức giận của “ sát thủ”.
- Cậu là ai mà dám nói như thế với tôi hả?
- Tạ Hoàng( mỉm cười đắc ý cứ như vừa tiết lộ cho cả thế giới một bí mật to lớn lắm). - Tạ… Tạ Hoàng. Cậu là… là con của chủ…
- Đúng vậy.( nhếch mép khinh bỉ)
- Cậu… cậu…
- Vô lớp thôi.( quay sang hai đứa bạn nói)
Thế là nhóm “ tam ác quỷ” hiên ngang vào lớp để mặc thầy “ sát thủ” vẫn đang lặp lại điệp khúc “ cậu… cậu”. vừa bước vào lớp thì nhóm của Tạ Hoàng đã gây chấn động không nhỏ. Nguyên nhân cũng chỉ vì khuôn mặt quá hoàn mĩ của họ. Đầu tiên là các bạn nữ bị shock trước cái nháy mắt của Bùi Thiết Quân mà lăn quay ra… bất tỉnh nhân sự. Tiếp theo là nộ khí phẫn nộ của các bạn nam trong lớp. Tiếp theo đó là những tiếng xì xào nho nhỏ:
- Lạ Tạ Hoàng đấy. cậu ta cùng với Thái Vũ đứng vị trí đầu tiên trong cuộc thi tuyển sinh đấy.
- Xem ra hắn không hề bình thường.
- Này, nhìn hắn đẹp như vậy có khi nào hắn dùng sắc đẹp của mình quyến rũ ban giám khảo để được đứng đầu không nhỉ?
- Cũng có thể lắm.
- Có lý, có lý.
- Dù sao thì hắn cũng hống hách quá. ỷ là con ông này bà nọ mà nói với thầy giáo như vậy là không được.
- Tưởng giàu, tưởng con ông này bà nọ thì làm gì cũng được ư?
Chẳng mấy chốc thì lời xì xào đã lan khắp cả lớp. bằng một cái liếc mắt cực kì lạnh lùng có tác dụng như một làm gió lạnh lẽo, tức thì những tiếng xì xào im bặt. Bỗng nhiên Bùi Thiết Quân hét lên, giọng pha chút vui sướng:
- Á! Con nhỏ hột mít kìa Hoàng. Nó và tên bạn ngồi kia kìa. ủa, có con nhỏ nào ngồi cạnh nó nữa kìa, mình chưa gặp lần nào nhưng mà trông cũng xinh xắn đó chứ.
Sau tiếng thét của Bùi Thiết Quân, cả Tạ Hoàng và Bùi Thiết Quân đều đổ dồn ánh mắt về phía mà Bùi Thiết Quân chỉ. Đúng lúc đó Nhật Linh ngẩng mặt lên, hai ánh mắt chạm nhau nảy lửa. bỗng nhiên, Tạ Hoàng mỉm cười tinh quái và bước về phía Nhật Linh. Bước đến bàn bên cạnh Nhật Linh thì Tạ Hoàng dừng lại nhìn xuống chàng trai đang ngồi bên cạnh và nói:
- Bạn này, thật ngại quá, tự nhiên mình muốn ngồi chỗ này quá, bạn có thể nhường chỗ này cho mình được không?
Tên Tạ Hoàng thật là ghê gớm. miệng thì cười vậy mà lại nói giọng như ác quỷ. Cậu bạn kia tuy sợ xanh mặt nhưng vì sự nghiệp ngồi cạnh người đẹp nên vẫn ngoan cố chống trả mặc dù rất yếu ớt, nghe cứ như tiếng muỗi vo ve:
- Cậu… cậu có thể tìm chỗ khác được không? Chỗ này là mình … là mình đã ngồi trước mà.
- Không được. Tạ Hoàng nói chắc nịch và với tay túm lấy cổ áo người bạn tội nghiệp và quăng xuống đất không chút do dự.
- Này! Tên đầu bò kia, quá đáng vừa thôi nhá. Người ta không cho mà trắng trơn cướp chỗ vậy là sao? Cậu có biết nghĩ cho cảm giác của người khác không thế? Quá bức xúc, Nhật Linh như một vị thần bảo vệ công lý đập bàn lên tiếng.
Cậu bạn bị cướp chỗ mặc dù đang ngồi dưới đất nhưng quá cảm động trước hành động “ nghĩa hiệp” của Nhật Linh nên nước mắt nước mũi tèm lem cất tiếng:
- Cảm ơn cậu. hic hic.
- Không cho à? Rõ ràng tôi nghe cậu ta nói là “ cậu cứ ngồi đi” cơ mà. Cô đừng có mà vu khống người trong sạch như tôi chứ. Tôi nói vậy có phải không bạn? cúi đầu xuống hỏi người bạn vừa bị mình xô lúc nãy hàm ý muốn nói “ mày mà không xác nhận thì từ nay đừng có mà tới đây học nữa”.
- Bạn hãy cho mọi người biết sự thật đi. Đừng sợ, công lý luôn thắng yêu tà mà. Nhật Linh nở một nụ cười thật tươi với cậu bạn, và tặng cho Tạ Hoàng một cái lườm cháy mặt. cậu bạn kia rất lo sợ, mồ hôi ròng ròng chảy xuống, một bên là ác quỷ một bên là thiên thần, cậu thật không biết chọn ai cả. cả hai người đều đang chằm chằm nhìn cậu, cả lớp đang đợi câu trả lời của cậu. thời gian trôi qua thật chậm chạm, một phút dài tựa một năm. Cuối cùng thì cậu bạn cũng có quyết định riêng của mình. Ngước khuôn mặt trắng bệch vì sợ của mình lên, cậu nói:
- Là do Tạ Hoàng, là… là do cậu đã cướp chỗ của mình khi mình chưa cho phép. Nói xong một câu nói mà cứ như dời được một quả núi đang đè nặng trên vai, cậu bạn quay qua mỉm cười với Nhật Linh sau đó… xỉu tại chỗ. Thế này mới biết câu “ yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” luôn đúng với mọi thời đại. haiz.
Nhật Linh khi thấy cậu bạn kia xỉu thì cũng có chút lo lắng tuy nhiên cô vẫn ngẩng mặt lên nói với Tạ Hoàng giọng có chút đắc ý:
- Thế nào? Tên hách dịch này, cậu ấy đã xác nhận rồi đó, khi cậu ấy tỉnh lại thì mau xin lỗi và trả lại chỗ ngồi đi.
- Cô nói xong chưa? Trong giọng nói của Tạ Hoàng ẩn chứa một mối nguy hiểm khôn lường, hắn đang rất tức giận, bởi vì từ xưa đến nay, chưa có ai dám trái ý hắn cả.
- Xong… xong rồi. thấy nộ khí ngụt trời của Tạ Hoàng Nhật Linh chợt rùng mình.
- Vậy tôi ngồi đây thì cô có ý kiến gì không?
- Nhưng đây là chỗ của…
- Có ý kiến gì không?
- Không…không. Nhật Linh tỏ ra sợ hãi.
Nghe Nhật Linh nói vậy thì Tạ Hoàng chỉ cười nhạt rồi ngồi xuống. hai tên bạn của hắn cũng ngồi ở bên cạnh. Không khí trở nên im lìm đáng sợ. thế rồi Tạ Hoàng buông một câu chấm dứt sự im lặng đó:
- Tưởng cô giỏi giang thế nào nhưng cuối cùng cũng chỉ được như vậy mà thôi. Hừ.
- Cái gì? Anh tưởng anh giỏi lắm sao tên đầu bò kia? Nhật Linh quát lại ( t/g : haiz bệnh anh hùng tái phát) - Đầu… đầu bò? Cô ăn gì mà láo thế hả?( mặt tím bầm giận dữ).
- Tôi nói anh đấy, làm gì được nào. Lêu lêu( hai tay chống nạnh le lưỡi) Hành động này làm hơn nửa lớp bất ngờ=>xỉu. bên cạnh, Thái Vũ và Kim Chi thầm nói “ bó tay”.
- Cô…cô. Hai mắt Tạ Hoàng long sòng sọc, đầu xịt khói trắng như tàu hỏa sắp rời ga làm cả lớp suýt ngạt thở vì khói. Trong khi đó, Nhật Linh đứng cười hả hê. Tưởng chừng cả lớp sắp nghẹt thở đến nơi vì lượng “ khói độc” mà Tạ Hoàng “ thải ra” thì sát thủ đã bừng tỉnh cơn mê, tay hua hua cái thước hét lên rõ to:
- Các em làm gì thế hả? đây là trường học chứ không phải cái chợ để mà các em to tiếng. các em…
- Câm miệng đi ông già. Liên quan đến ông à? Tạ Hoàng quát lại.
- Ông… ông già. Cậu… cậu đừng tưởng mình là con của chủ tịch thì ai cũng phải nhún nhường nhé. Phách lối vừa phải thôi. Hôm nay tôi phải cho cậu biết thế nào là lễ độ. Không những thế tôi còn thông báo cho mẹ cậu biết về hành động của cậu hôm nay nữa.
- Tôi mà phải sợ ông sao? Cứ nói thoải mái với bà ta đi cái đồ lẻo mép.
- Lẻo mép??? Ôi cái thằng đầu bò này, thật là hết thuốc chữa mà. Mày càng ngày càng láo. Này thì lẻo mép này.
Chap 8.
Đúng là phong cách của người Việt Nam. Miệng nói, tay làm. Sát thủ hai fai hai tay hai vốc phấn liên tục ném về phía Tạ Hoàng. Không hổ danh là sát thủ, mỗi cú ném chứa uy lực khôn lường, trúng phải thì chỉ có méo mặt. thế nhưng Tạ Hoàng cũng không kém. Khi thấy sát thủ ra tay, rất nhanh nhẹn Tạ Hoàng lấy một cuốn vở bên cạnh đỡ gọn những viên phấn của sát thủ. Sau một hồi tranh đấu quyết liệt, sát thủ miệng thở hổn hển, đầu toát đầy mồ hôi nhìn Tạ Hoàng đang cười đắc chí với ánh mắt kinh hoàng. Trên tay Tạ Hoàng là cuốn vở ghim chi chít phấn. ở học viện này, sát thủ nổi tiếng bởi chiêu ném phấn bách phát bách trúng. Từ khi làm giám thị đến giờ, chưa một ai có thể tránh được những viên phấn mà sát thủ đã phóng ra vậy nên sát thủ đã trở thành nỗi kinh hoàng của bao thế hệ học sinh. Vậy mà tên Tạ Hoàng này lại đỡ được, thật ê chề không thể tả. con mặt mũi đâu mà nhìn học sinh nữa chứ. Đang định vác bộ mặt thất vọng ra khỏi lớp thì Tạ Hoàng lên tiếng:
- Ấy chết. thầy ném em nãy giờ mà lại bỏ đi trong đau khổ thế à? Ít ra cũng nói được lời chào tạm biệt hay lời xin lỗi chứ nhỉ.
- Xin lỗi? vẫn chưa thoát khỏi trạng thá`i nửa tỉnh nửa mê sát thủ hỏi lại.
- Đúng vậy. à mà thôi khỏi đây coi như lời xin lỗi của thầy đối với em cũng được. Nói xong Tạ Hoàng lấy một viên phấn và ném về phái sát thủ.
Tiếng xé gió vang lên.
Và…
Cốp…
Rầm…
Viên phấn trúng ngay đầu “ sát thủ hai fai’. Quá bất ngờ sát thủ ngã quay đơ, mắt ngơ ngơ sùi bọt mép bất tỉnh. Các bạn trong lớp nãy giờ vẫn dõi theo hành động của Tạ Hoàng và sát thủ nhưng không dám ho he gì nhưng khi thấy sát thủ nay đã thất thủ, “ngọc thể bất an” thì đồng loạt chạy tới hỏi han:
- Thầy, thầy có sao không vậy thầy?
- Để em đưa thầy đi phòng y tế nhé?
- Không…không cần. tránh ra. Cuối cùng thì sát thủ cũng đứng dậy được. một tay chỉ mặt Tạ Hoàng một tay xoa xoa “ quả ổi” trên đầu gào lên:
- Thằng kia… thằng kia… huhu tao nhất định sẽ méc với mẹ mày. Tao sẽ không tha cho mày. Hu hu.
Thế là sát thủ nước mắt ngắn nước mắt dài ngúng nguẩy bỏ đi để lại phía sau một đống, à quên một dám học sinh mắt chữ o miệng chữ a và một kẻ đang cười thắng thế. Cười chán, Nhật Linh quay qua nói với Nhật Linh:
- Còn cô( lấy tay dí dí vào mặt) hãy cẩn thận đấy, nhất định tôi sẽ di cô như di con kiến dưới gót giày của tôi. Ha ha ha.
- Này thì di con kiến này. Cốp cốp cốp.
- Á… á… á( một tay ôm trán, một tay giơ sẵn nắm đấm) cô muốn chết không mà đụng vào thân thể vàng ngọc của tôi hả?( gào hết công suất).
- Vàng ngọc này, này thì vàng ngọc này. Cốp cốp. nhân lúc Tạ Hoàng không chú ý Nhật Linh tranh thủ tặng thêm cho Tạ Hoàng hai quả ổi to đùng.
- Lần này thì không thể tha cho cô nữa rồi. xem đây. Yaaa.
- Hoàng, thầy vào rồi kìa.
- Kệ thầy.
- Nhưng mà như thế không được đâu, hôm nay quậy vậy là được rồi.
- Tha cho cô lần này đấy. liệu hồn.
- Xí không thèm. Hứ lêu lêu.
- Cô…
Thế là hai tiết học đầu Nhật Linh không thèm nghe giảng mà ngồi vẽ chân dung Tạ Hoàng để… sau này có gì yểm bùa cho dễ. vốn dĩ muốn ngồi học cho đàng hoàng nhưng thấy con nhỏ “ hột mít” cứ nhìn mình hoài thì Tạ Hoàng đâm cáu.
- Này làm gì mà nhìn tôi hoài vậy? tôi biết tôi đẹp trai nhưng nhìn nhiều vậy cô không thấy mình trơ trẽn hay sao?
- Hơ hơ hơ anh tưởng anh đẹp trai lắm hay sao? Nhìn mặt như con cóc khô và bày đặt tự tin khoe cá tính. Xí. - Thế mà có kẻ nhìn con cóc khô này từ nãy đến giờ đấy. hơ hơ.
- Chẳng qua tôi vẽ anh là để yểm… à là để là để.
- Để làm gì? Không lẽ để ngắm mỗi khi đi ngủ à? Ha ha ha.
- Để chưng trong nhà WC cho bõ ghét ha ha
- Cô dám lấy hình tôi để ở những nơi đó sao? Cô…
Đang nói dở thì chuông báo hết tiết vang lên. Nhanh như chớp, Nhật Linh kéo Kim Chi và Thái Vũ xuống căn
- tin không chờ Tạ Hoàng nói hết câu. cơn bão mang tên Nhật Linh đi qua đã để lại một hậu quả khôn lường. ngay tại trung tâm cơn bão 2s trước, sách vở tung bay không tìm thấy tung tích, con người thẫn thờ, bơ phờ như mất của. đâu đây vang lên giọng nói “ đến giờ ăn cơm rồi, đi ăn thôoiiiiiiiiiiiiiiiiii”. Không ai biết cơn bão bắt nguồn từ đâu và… đi về đâu.
Sau khi yên vị trong căn
- tinvới một đống hổ lốn các thứ bánh kẹo, sữa chua, sữa đậu nành…v…v. ba bạn trẻ của chúng ta say sưa bàn luận. nhật Linh vừa ăn oishi vừa nói:
- ÊN…ạ … oàng…ấy…à…ải…ơi…ắn…ột…ố …ới..ược.
- Cái gì vậy? bà làm ơn nuốt đi rồi nói lại xem nào. Cái dồ tham ăn.
- Tui nói là: tên Tạ Hoàng ấy là phải chơi hắn một vố thật độc mới được. hắn là hắn áo ắm( láo lắm).
- Ôi giời ơi, ăn cho xong rồi hẵng nói. Khi nào bà cũng nói tui là heo chứ tui thấy bà giống heo hơn á. Thái Vũ phàn nàn.
- Ui…ích..ế. áng…ay…ã..ăn…ược…ì…âu( tui thích thế. Sáng nay đã ăn được gì đâu)
- Bó tay. Sáng ra đã ăn hai tô phở, ba chén cơm, bốn quả trứng mà kêu là chưa ăn gì. Thôi mặc kệ bà đó, Kim Chi bà đã nghĩ được cách gì chưa?
- Hay là chúng ta vẽ bậy lên vở, bỏ dao lam vào cặp chúng?
- Không được. làm vậy quá nhẹ nhàng hơn nữa cách đó con nít quá. Chí ít cúng phải xé sách, vứt cặp, đốt xe, phá nhà chứ. Nhật Linh đã ăn xong gói oishi thứ hai, thản nhiên xé gói thứ ba và nói.
- Cô chỉ nghĩ được những trò trẻ con này thôi sao? Quá kém cỏi.
Quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tạ Hoàng, Nhật Linh đang ăn cũng phải nghẹn, phải uống hết hai hộp sữa mới hết nghẹn. miệng chỉ lúng búng được mấy chữ:
- Sao anh lại ở đây? Định đánh lén tôi hả? đồ hèn hạ.
- Chứ không phải kẻ đang bày trò đánh lén là cô sao?
- Tôi… tôi
- Tôi sao? Sao nào? Nói cho tôi nghe đi.
- Này đủ chưa? Anh đi học là để gây chuyện với Nhật Linh hả? Kim Chi đập bàn hét lớn làm một nửa căn
- tin nhìn nhóm bạn với ánh mắt khó chịu.
- Không phải là cô ta gây với Tạ Hoàng trước sao? Cô là gì mà lớn tiếng ở đây? Nói thì phải nói cho đúng chứ. Bùi Thiết Quân thấy Kim Chi đập bàn thét lớn thì cũng thét lại.
- Anh…anh thì cũng là gì? Chỉ là tên tay sai của Tạ Hoàng mà thôi. Đồ tay sai thần kinh, bán bánh in, dẫm cái đinh, té xuống sình, cái bụng chình ình như cá chết sình, đứng kế hôi rình.
- Đồ con nhỏ miệng móm, mặt như con sâu róm, nhìn mà thấy gớm. tôi không chấp cái hạng người như cô. Hoàng, Mạnh lại mà xem này, có ba người mà họ mua nguyên một bàn thức ăn như thế này có phải là rất nhiều hay không? Có thể ăn hết từng này thì không phải là người bình thường mà là heo. Là heo tái thế haha. Ôi tớ sợ quá à, chúng ta đã gây sự với một bầy heo nguyên thủy đấy. ha ha ha.
- Ha ha ha. Tạ Hoàng cười cứ như ngày hội, Trần Mạnh thì vẫn giữ thái đọ lạnh lùng cố hữu. trong khi đó Nhật Linh và đám bạn tức đến bầm cả ruột gan. Vớ đại lấy cái bánh hamberger trên bàn, Nhật Linh nhắm thẳng mặt Tạ Hoàng mà ném kèm theo một câu xanh rờn:
- Này thì cười này, này thì heo nguyên thủy này, này thì cho chết luôn này.
Thấy Nhật Linh hành động, Kim Chi và Thái Vũ cũng vơ hết đồ ăn trên bàn và ném thẳng vào nhóm” tam ác quỷ”. Kết quả là nhóm Nhật Linh cười hả hê trong khi nhóm của Tạ Hoàng đứng hình toàn tập. đầu tiên là Tạ Hoàng, trên bộ tóc vuốt gel cầu kì lỉa chỉa dính đầy… trầm ruột gương mặt baby được điểm xuyết bởi đôi ba lát cà chua, vài cọng hành trông thật khác biệt. chưa hết, chưa hết, hai bên tai treo lủng lẳng hai quả dâu tây chín mọng. bên dưới là chiếc miệng hấp dẫn đang rộng mở để ngậm một quả ổi. Trần Mạnh và Bùi Thiết Quân cũng không kém, trên mái tóc hung đỏ đầy cá tính của Bùi Thiết Quân là nơi trú ngụ của một cái bánh kem trông rất ngon mắt. mặt thì tèm nhem với đủ thứ hổ lốn từ mù tạt cho đến… sốt cà chua. Tội nghiệp nhất thì phải kể đến Trần Mạnh. Cả buổi chưa kịp nói câu nào đã bị tấn công đến tối tăm mặt mũi. Không ai có thể nhận ra được hoàng tử lạnh lùng Trần Mạnh nữa bởi vì trông anh ta lúc này không khác gì thợ sửa xe dầu mỡ đầy mình. Haiz tóm lại chỉ có bốn từ để diến tả hoàn cảnh của nhóm “ tam ác quỷ lúc này đó là “ thảm không thể tả”.
Sau khi ngắm nhìn kiệt tác của mình nhóm Nhật Linh cười nghiêng ngả. như châm ngòi cho một vụ nổ, hơn một nửa căn
- tin phá ra cười ngặt nghẽo.
- Ha ha ha.
- Ha ha ha. Những tiếng cười vang lên không ngớt cho đến khi một tiếng động vang lên.
Bộp.
- Á… một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên. Chim chóc bay tán loạn, mái ngói căn
- tin lung lay, chén đĩa rơi loảng xoảng. mọi người giật mình quay lại nhìn chủ nhân của tiếng thét và… thật kinh ngạc, đó chính là Nhật Linh với khuôn mặt dính đầy bánh kem. ở hai bên, Thái Vũ và Kim Chi đang king ngạc đến mức há hốc miệng ra. Tiếp đó là một chuỗi cười của nhóm tam ác quỷ.
- Ha ha ha.
- Ha ha ha.
Đang cười rũ rượi, cười đến ngả nghiêng ngả ngửa thì một tiếng thét kinh thiên động địa thứ hai vang lên cùng hàng loạt những âm thanh khác làm nhóm tam ác quỷ phải ngừng cười ngay lập tức.
- Lần này thì các cậu tiêu thật rồi. xem đây. Ya…a..a..a..a.
Nhật Linh lấy hét sức ném tới tấp những đồ ăn nằm trong tầm với vào người Tạ Hoàng, Thái Vũ và Nhật Linh cũng nhiệt tình tham gia cuộc chơi. Không hề thua kém, Tạ Hoàng cùng hai người bạn của mình chạy khắp căn
- tin lấy đồ ăn và ném lại khí thế. Hai bên cười đùa rất vui vẻ. tưởng chừng cuộc hỗn chiến sẽ không bao giờ kết thúc nếu không có một sự việc bất ngờ xảy ra. Số là nhóm bạn đang chơi rất vui với nhau thì thầy giám thị đi qua, thân là thầy giám thị nên không thể làm ngơ với hành động này của học sinh. Thầy giám thị lên tiếng:
- Các em đang…
Bộp.
Một miếng bánh kem bị ném thẳng vào mặt thầy giám thị, không biết là vô tình hay cố ý mà việc này đã châm ngòi cho ngọn lửa giận giữ vô biên của thầy giám thị. Thầy giám thị hét lên:
- Dừng lại.
Thế là cuộc hỗn chiến kết thúc. Lướt khắp căn
- tin thầy giám thị cất giọng nghiêm nghị:
- Là ai? Là ai chủ mưu.
Sau lời nói của thầy giám thị, cả căn
- tin đồng loạt chỉ tay về phía nhóm của Nhật Linh và Tạ Hoàng. Nở nụ cười hài lòng, thầy giám thị nói:
- Các anh chị đi theo tôi.
Chap 9.
Thầm rủa mấy đứa bạn vô tình, Nhật Linh bực bội đi theo thầy giám thị. Những người còn lại tâm trạng cũng chẳng tốt hơn là mấy. trên đường đến phòng giám thị, Nhật Linh gầm ghè với Tạ Hoàng:
- Chỉ tại cậu mà bây giờ tôi phải lên phong giám thị đấy! ôi cái hạnh kiểm tháng này của tôi. Mẹ ơi, con xin lỗi.
- Đừng nói nhiều. không phải vì cô nói tôi trước sao?
- Tôi á? Tôi…
- Bị mời lên phòng giám thị mà còn gây gổ được à? Hai cái anh chị này!
Cốp! cốp!
- Á, đau. Thầy làm cái gì vậy? hành hung học sinh à?( Nhật Linh và Thái Vũ gào lên).
- Đồng lòng gớm nhỉ? Dám to tiếng với thầy giáo à?
- Đồng lòng cái gì? Cô/ cậu đừng có mà nói theo tôi.( lại đồng thanh). Còn thầy! cậu ta/ cô ta chẳng liên quan gì đến em/ tôi hết( cùng quay sang mặt thầy giàm thị gào hết công suất).
- Á à, hai cái cô cậu này láo. Rồi sẽ biết tay tôi. Tôi sẽ cho hai cô cậu biết hỗn láo với tôi sẽ chịu hậu quả như thế nào.
Thế là thấy giám thị giơ hai tay lên véo lấy tai của Nhật Linh và Tạ Hoàng lôi đi xềnh xệch. Bọn bạn của Nhật Linh và Tạ Hoàng lúc đầu còn muốn can ngăn thầy nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì sợ xanh mặt rồi cúi đàu đi thẳng. bây giờ chỉ còn lại tiếng kêu tuyệt vọng của Nhật Linh và Tạ Hoàng.
- Oái oái thầy ơi. Đau! Đau quá. Em là con gái mà thầy. hu hu( nước mắt ngắn nước mắt dài).
- Cái lão già này, có bỏ tay ra không? Đau quá. Gru gru.
- Đừng có mà la lối vô ích.
- Biết là có chống cự cũng không có kết quả nên Nhật Linh và Tạ Hoàng ngoan ngoãn đi tiếp trong im lặng.
Tại phòng giám thị…
- Mời các anh chị ngồi.
Sau một hồi la hét cật lực, Nhật Linh và Tạ Hoàng và nhóm bạn cũng lết được cái “thân tàn” xuống đến phòng giám thị. Riêng Nhật Linh và Tạ Hoàng là thê thảm hơn cả. Đưa tay lên xoa xoa vành tai đã tấy đỏ vì bị nắm chặt và kéo đi quá lâu, Nhật Linh và Tạ Hoàng ném cho thầy giám thị một cái nhìn đầy uất hận. Sau một lúc lặng im quan sát, thầy giám thị bắt đầu lên tiếng :
- Họ tên, lớp? yêu cầu trung thực khai báo!
Không hổ danh là thầy giám thị, bằng chất giọng the thé có một không hai của mình đã làm nhóm của Nhật Linh và Tạ Hoàng sợ đến đổ mồ hôi hột. Từng người, từng người trả lời một cách dè dặt:
- dạ em tên Hàn Thái Vũ.
- Dạ em là Hoàng Nhật Linh.
- Em là Trần Mạnh.
- Em là Bùi Thiết Quân.
- Em là Thái Kim Chi.
- Tạ Hoàng. Học lớp 10a1. - 10a1? Chẳng phải là lớp đứng đầu của khối 10 trường ta sao? Tôi không nhầm thì các em đều là những học sinh ở trong top 10 những học sinh đỗ vào trường với số điểm cao nhất. làm sao các em có thể gây ra chuyện động trời này được? thử hỏi nếu tôi không phạt các em thật nặng thì trường này sẽ loạn như thế nào? Tạm thời hình phạt cho các em là dọn sạch sẽ căn
- tin và trực nhật trong vòng một tháng.
Mắt long sòng sọc, giọng rít lên từng hồi vị giám thị đáng kính quát. ở phía đối diện, học sinh co rúm lại sợ hãi. Thế nhưng Tạ Hoàng vẫn cố cãi cho bằng được:
- gì chứ? Bắt tôi dọn dẹp căn
- tin à? Đừng có mà mơ. Ông có biết tôi là ai không hả?
- là cậu ấm của tập đoàn MKB chứ gì? Có cần tôi nói cậu là cháu ai, chắt ai nữa không? Giám thị Tân thì cậu có thể bắt nạt được còn tôi thì không. Hơn nữa tôi đã gọi điện cho mẹ cậu nói về tình hình học tập của cậu ở trường. bà ấy cho phép xử lí mọi vi phạm của cậu theo hình phạt nghiêm khắc nhất. vậy nên cậu đừng có mà thể hiện mình là con ông cháu cha trước mặt tôi.
Không hề lép vế, “cha” giám thị quát sa sả vào mặt Tạ Hoàng làm cậu ta sợ đến tái mặt. vừa lau khuôn mặt ướt nhẹp vì thứ
- nước
- mà
- ai
- cũng
- biết
- là
- nước
- gì
- ấy Tạ Hoàng vừa lẩm bẩm:
- Bà già chết tiệt!
- Cậu vừa nói gì?
- Không có gì, phạt gì thì phạt lẹ đi tôi không có thời gian.
- Hừ! thái độ thế đấy. tạm thời các cô cậu phải lau dọn sạch sẽ căn
- tin và từ ngày mai phải đi sớm trực nhật trong vòng một tháng. À quên, cậu mau xin lỗi thầy Tân đi,thầy ấy vì cậu mà khóc nãy giờ đấy. thầy Tân hiền chứ phải tay tôi thì cậu nhừ đòn. Hừ.
Nói xong, thầy giám thị đi ra ngoài để lại Tạ Hoàng đừng chết trân tại chỗ và 5 đứa bạn đang ôm nhau sợ hãi. Chợt cuối phòng vang lên tiếng khóc nấc nhè nhẹ. 6 cái đầu liền quay sang chỗ phát ra âm thanh lạ thì thấy sát thủ hai phai đang ngồi khóc rấm rứt trông đến là tội nghiệp. chắc là đã khóc nhiều lắm vì mắt bây giờ đã sưng to như quả ổi. thấy vậy, Tạ Hoàng bước đến nói:
- Là đàn ông con trai mà lại ngồi khóc như thế này sao? Chuyện hồi nãy coi như tôi có lỗi, thầy cho tôi xin lỗi. vậy đã được chưa? (giọng hống hách,xin lỗi mà nói vậy đó)
Những tưởng chỉ xin lỗi vậy là xong ai ngờ sát thủ hai phai càng khóc to hơn làm Tạ Hoàng càng thêm bối rối.
- Đã xin lỗi rồi còn gì nữa!
- Oa… oa… oa cậu bắt nạt tôi xong… hức…hức…hức lại nói vậy…hức…hức…mà mong tôi tha thứ cho hả? hức…hức. quá bất ngờ, Tạ Hoàng chỉ ú ớ được câu;
- Tôi… tôi.
- Tôi với thầy gì? Ném tôi sưng cả đầu thế này mà xin lỗi suông là xong sao? Phải có đền bù chứ.(mắt gian gian).
- Đền… đền bù gì cơ?(tự nhiên nổi da gà).
- Thơm tôi một cái. (cười toe).
- Dạ…thầy nói gì ạ? Th..th..thơm á?
Tạ Hoàng vừa nói vừa bước lùi tới cửa, mấy tên còn lại cũng rón rén đi đến cửa trong sự sợ hãi.
- Tôi nói cậu, cậu, cậu, cậu(chỉ trỏ liên miên) mỗi người thơm tôi một cái để tạ lỗi.
Sau mỗi lần chỉ của “ sát thủ hai phai” lần lượt Tạ Hoàng, Trần Mạnh, Thái Vũ, Bùi Thiết Quân ngồi sụp xuống như bị điểm huyệt, Nhật Linh và Kim Chi mặt cắt không còn hột máu. Trong lúc các bạn trẻ của chúng đau khổ thì “ sát thủ hai phai” lại cười rất chi là man rợ:
- Nào! Đến đây các học trò thân yêu của ta. Ha ha ha (giang hai tay chờ đón).
- Không!!!
Cả bọn hét lên thất thanh và chạy một mạch từ phòng giám thị xuống căn
- tin mà không dám ngoảnh đầu lại. “ sát thủ hai phai” hoàn toàn bất ngờ trước hành động của nhóm tam ác quỷ và nhóm của Nhật Linh nên ngơ ngác mất vài giây. Sau khi lấy lại phong độ, “ sát thủ hai phai” liền đuổi theo miệng la oai oái:
- Này, đứng lại. chạy đi đâu thế kia. Còn …
Vốn dĩ định đuổi theo đến cùng nhưng do chiều cao quá khiêm tốn cộng với việc “ chân dài tới rốn” nên “ sát thủ hai phai” không thể đuổi kịp nhóm học sinh nay đã khuất khỏi tầm nhìn mà chỉ kịp hét lên một tiếng nghe như gà giãy chết:
- Hãy đợi đấy. tôi sẽ…
Bịch. Vị giám thị chưa nói hết câu thì đã bất tỉnh nhân sự.
Về phía học sinh sau khi chạy bán sống bán chết xuống căn
- tin để tránh thầy giám thị thì đứa nào đứa nấy chống tay lên đầu gối nghỉ mệt. một lúc sau, Kim Chi lên tiếng:
- Thật là quá đáng mà! Ai lại bắt học sinh làm cái trò đó chứ! Đúng là cái đồ hai phai. - Đúng vậy. ông ta ỷ mình là giám thị nên muốn học sinh làm gì thì phải làm à? Thật là bất công. Bùi Thiết Quân lên tiếng đồng tình.
- Không hổ danh là “ sát thủ hai phai đeo đít chai”. Ông ta đã làm chúng ta sợ hãi từ buổi học đầu tiên. Quả đúng với câu nói: “ người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, “ gay” có thầy Tân giám thị”.
- Ha ha ha ha. Câu nói của Nhật Linh làm cho mọi người cười nghiêng ngả, bao nhiêu nỗi sợ hãi như tan biến hết. bỗng như nhớ ra điều gì, Trần Mạnh từ tốn nói:
- Thôi không đùa nữa chúng ta mau dọn dẹp căn
- tin rồi còn về nữa chứ. Cả trường đã về hết rồi.
Có Trần Mạnh nhắc thì cả bọn mới nhớ đến việc dọn dẹp căn
- tin. Bầu không khí đang vui vẻ bỗng nhiên trùng cả xuống vì cảnh tượng trước mặt. nhìn thôi mà đã thấy chán chường. cái căn
- tin bây giờ không khác gì cảnh tượng sân bóng đá sau một trận đấu nảy lửa. rác ở khắp mọi nơi, từ trên sàn nhà cho đến mặt bàn, từ trên tường cho đến nóc nhà. Rác thì đủ loại, từ bánh mì cho đến nước ngọt, từ vỏ chai cho đến nước sốt. Sốc lại tinh thần, nắm tay lại thành nắm đấm khẽ nói “ try hard”, Nhật Linh, Thái Vũ, Kim Chi đi kiếm đồ dọn dẹp vì tương lai về nhà nghỉ ngơi. Nhưng sao kiếm mãi mà không thấy, nhóm của Nhật Linh bắt đầu thấy bực mình. Riêng Tạ Hoàng nãy giờ quan sát mà không muốn nhóm của Nhật Linh muốn làm gì, trên mặt hiện lên một tá dấu hỏi Tạ Hoàng lên tiếng:
- Mấy người đang làm gì vậy? có dừng lại hay không thì bảo? làm tôi chóng hết cả mặt rồi đây này. Hồi nãy làm rớt cái gì à?
- Nhìn mà không biết sao? Chúng tôi đang tìm dụng cụ để dọn vệ sinh, anh không thấy hay sao mà còn hỏi hả? mà này, ba anh sao cứ đứng đó, mau phụ giúp chúng tôi đi chứ, không muốn về nhà sớm à?
- Dọn dẹp? cô nói tôi dọn dẹp á? Cô nhìn đi, nhìn cho kĩ vào(lấy tay chỉ vào mặt mình). Một người đẹp trai như tôi mà phải đi dọn dẹp à? Một công tử như tôi đây mà phải làm cái việc hạ đẳng này à? Cái việc này chỉ để cho bọn cô làm thôi. Ha ha. Này, này…(hua hua tay) cô bị sao vậy?
- Ngắm nhìn anh(đáp lại thành thực).
- Thế à? Thế đã thấy được vẻ đẹp trai của tôi chưa?( cười sung sướng).
- Này!
- Gì?
- Nói thật nhé!
- ừ!
- sau một hồi nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi, thì tôi có thể đưa ra kết luận rằng: anh
- tức Tạ Hoàng có một dáng người cao to, body chuẩn và quan trọng nhất là…( cố tình nói lấp lửng).
- nói tiếp đi. hơ hơ( hồi hộp).
- Và… sở hữu một khuôn mặt cứ như khỉ đột ở vườn thú mới xổng chuồng, mái tóc như lông nhím Trung Quốc và giọng cười như tiếng mài nhôm nghe rất chói tai.( vẻ mặt nghiêm túc cứ như đang đọc bản tin thời sự).
- Ừm công nhận là cô nói đúng thiệt. à mà cái gì!!! Lông nhím, khỉ đột? cô thật là to gan mà. Một ngườiđẹp trai lồng lộng như tôi mà cô dám nói như thế à? Grừ… grừ. Đầu bốc khói nghi ngút.
- Ha ha ha Tạ Hoàng đúng là một kẻ ngu ngốc mà. Heo mọi bà được lắm. Thái Vũ lên tiếng.bên cạnh, Kim Chi đang ôm bụng cười ngặt nghẽo còn Trần Mạnh và Buì Thiết Quân thì mặt đỏ lựng vì phải nén cười. trong lúc này Tạ Hoàng là người đáng thương nhất. phần vì tức Nhật Linh, phần vì bực hai đứa bạn đã không lên tiếng giải vây cho mình mà còn đứng cười vui vẻ, phần cũng vì xấu hổ do thua một đứa con gái, Tạ Hoàng hét to:
- Cười cái gì mà cười, hay lắm ấy mà cười. cô (chỉ vào Nhật Linh) coi chừng tôi đó, còn hai cậu( chỉ vào hai tên bạn) về thôi chứ đứng đây mà cười à?
- Này!
- Gì nữa!!!( gắt lên).
- Còn cái căn
- tin thì phải làm sao?
- Chờ tí.
Nói xong Tạ Hoàng lôi trong túi chiếc iphone 5 mới cứng ra và bấm như điện xẹt số điện thoại của ai đó. Chỉ sau 2 tiếng chuông đầu dây bên kia đã bắt máy. Không cho người bên kia nói câu nào Tạ Hoàng đã cắt lời giữa chừng:
- Thư kí Kim phải không? ở trường tôi xảy ra chút rắc rối, ông cho người đến dọn dẹp đi. Không chờ xem người bên kia có đồng ý hay không, Tạ Hoàng cúp máy không thương tiếc và quay lưng đi thẳng.
- Đồ hống hách, đồ bất lịch sự. thấy Tạ Hoàng bước đi Nhật Linh ở đằng sau lẩm bẩm.
Nhóm của Tạ Hoàng đã đi khỏi được một lúc rồi nhưng Nhật Linh vẫn không hề nhúc nhích, mắt vẫn hướng về phiá cửa căn
- tin nơi Tạ Hoàng vừa đi khuất mấy phút trước. thấy con bạn mình biểu hiện không bình thường, Thái Vũ vừa đập vai Nhật Linh vừa nói:
- Này, bà sao vậy?
- Không sao. Tôi đang nghĩ cách trả thù nhóm tam ác quỷ.
- Thế đã nghĩ ra được cách nào chưa mà nhìn về nơi xa xăm vậy?
- Ha ha ha dĩ nhiên là rồi, một thiên tài như tôi mà không nghĩ ra được cách nào à?
- Cách gì? Nói nghe coi!!!( Kim Chi và Thái Vũ đồng thanh, mặt vô cùng hào hứng)
- Lại đây, lại đây( Nhật Linh lấy tay ngoắt hai đứa bạn). này nhé, đầu tiên là… sau đó…abc…abc. Thấy vậy được không?
- Quá hay!!! Bà đúng là tuyệt đại cao thủ. Bái phục, bái phục.( Kim Chi và Thái Vũ lại đồng thanh).
- Thôi bây giờ về đi, muộn quá rồi dù sao căn
- tin cũng có người của Tạ Hoàng thu dọn rồi, chúng ta phải về nghỉ ngơi lấy sức để mai chiến đấu tiếp thôi. Kim Chi nêu ý kiến.
- Đồng ý!!! Lần này là Nhật Linh và Thái Vũ đồng thanh.
Cả ba cùng cười đùa vui vẻ rồi chia nhau ra về. trời đã ngả về chiều, mặt trời đang tìm nơi nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhóm Nhật Linh cũng đang trên đường trở về nhà với nhiều tâm trạng khác nhau nhưng cùng hường tới một mục tiêu duy nhất đó là nhóm tam ác quỷ. Vậy là ngày học đầu tiên đã kết thúc với thật nhiều biến động. không biết cuộc sống học đường của các bạn trẻ sẽ ra sao? Đó là chuyện của tương lai nên tốt nhất là để tương lai trả lời. bạn thấy có đúng không?
Chap 10.
Chíp chíp chíp chíp
Một ngày mới chuẩn bị bắt đầu. tại sao vậy? tại vì chính xác thì bây giờ là 4:30 phút. Trong lúc mọi người đang còn say giấc nồng thì tại một con phố nọ, cụ thể là ở hai nhà đối diện nhau đang có hai con người lén lút làm một việc gì đó rất mờ ám. Không ai khác chính là Nhật Linh và Thái Vũ. Đúng 5 giờ Nhật Linh chạy sang nhà Thái Vũ kêu nhỏ:
- Hú hú… cún ơi.
- Có đây, có đây.
Vừa nghe thấy tiếng Nhật Linh là Thái Vũ chạy ra ngay, trên tay còn cầm cái gì đó. Thấy Thái Vũ ra rồi, Nhật Linh nở một nụ cười tươi rói và nói;
- sao rồi? sao rồi? có đầy đủ những thứ tui nói hôm qua không?
- Dĩ nhiên là đầy đủ rồi, tui phải lựa lúc ba má ngủ say mới lấy được đó. Xem này( đưa chiến lợi phẩm ra khoe) còn bà thì sao?
- Xem đây, xem đây. Tađa. Thế nào?
- Wa, nhiều nhỉ, bà lấy ở đâu ra mà nhiều thế?
- Hôm qua má tui mới mua về chưa kịp xài tẹo nào thì bị tui lấy mất. hì hì.
- Bà đúng là tiểu quỷ. Mà này bọn mình hẹn gặp Kim Chi ở trường lúc mấy giờ nhỉ?
- 5: 30.
- Còn 15 phút nữa cho chúng ta đi đến trường. đi thôi nào, let’s go!!!
Thế là Nhật Linh và Thái Vũ cùng nhau đi đến trường, vừa đi vừa hát một bài đồng dao rất lạ tai.
5: 30. học viện Tinh Tú.
- Này Kim Chi, tình hình chuẩn bị thế nào?
- Hê hê rất tốt. tui đã chuẩn bị đầy đủ theo lời bà dặn.
- Tốt. bây giờ chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch thứ nhất mang tên: quỷ dữ nội trợ. Ye một cái lấy tinh thần nào.
- Ye..e.e..e.
15 phút sau.
- Thế này là gần xong rồi, bây giờ chỉ cần chờ nhóm tam ác quỷ đến và ra tay thôi.tạm thời để đây đã, chúng ta đi nạp năng lượng nào. Nhật Linh nói. Thế là cả ba kéo nhau xuống căn
- tin ăn lót dạ mà không hề biết rằng ngay sau khi ba người vừa rời khỏi thì có hai người con trai vừa bước ra khỏi chỗ nấp và nói:
- Xem ra chúng ta sắp có kịch hay để xem rồi. nói xong hai người đó liền đi khỏi. hai người lạ mặt vừa đi được 5 phút thì nhóm của Tạ Hoàng cũng vừa mới đến nơi, trên tay mỗi người câm một cái hộp gì đó trông rất bí mật. cầm chiếc hộp trong tay mà Tạ Hoàng thấy tò mò quá, cũng chỉ tại tên Bùi Thiết Quân không chịu nói rõ là bên trong đựng cái gì ma cứ úp úp mở mở rằng nhất định bọn Nhật Linh sẽ rất sợ nên Tạ Hoàng mới tò mò như thế này.
- Này, thế không nói được trong này chứa cái gì à?
- Đã bảo là bí mật rồi còn gì nữa.
- Ừ, thì bí mật. thế cái hộp này thì để đâu?
- Để trong hộc bàn âý. Nhớ để chỗ nào dễ nhìn ấy nhé!
- Biết rồi, nói mãi. cứ như đàn bà ấy.
Cốp…cốp…cốp. - Ai da, đau. Cái tên Bùi Thiết Quân này muốn chết hả?(gầm lên)
- Suỵt! nói nhỏ thôi kẻo lộ hết cả bí mật bây giờ?( bịt ngay miệng Tạ Hoàng lại trước khi hét to hơn).
- Biết rồi. chỉ cần để vậy là xong à?
- Ừ, vậy là kế hoạch hoàn hảo rồi. đi ăn sáng nào các bằng hữu. Bùi Thiết Quân quàng tay lên cổ Tạ Hoàng và Trần Mạnh nói vui vẻ.
Khi đã đi được một đoạn khá xa Trần Mạnh mới lên tiếng:
- Bây giờ thì cậu có thể cho hai bọn tớ biết rốt cuộc trong đó chứa gì hay không?
- Hì hì, đã dến nước này thì Khổng Minh tái thế là ta đây sẽ cho các môn đệ biết. Thực ra trong đó chứa toàn sâu bọ thôi. Ha ha.
- Sâu bọ á?( Tạ Hoàng và Trần Mạnh hét lên)
- Ừ, thấy tớ thông minh không? Bọn con gái rất sợ sâu bọ, chỉ cần làm vậy là bọn nó sợ tới già luôn. ấy ấy, đừng nhìn tôi với ánh mắt thù hận đó chứ.
Cốp…cốp
- Ui da, đau quá à? Sao lại đánh tớ?( hai tay xoa đấy xoa để hai cục u trên đầu la toáng lên).
- Đã ngu lại còn đòi làm Khổng Minh. Thế mà hôm qua hí hửng nói muốn hiến kế hay. Lần sau thì lo mà biết thân biết phận đi nghe chưa? ( Tạ Hoàng gầm lên).
- Hu hu hu cậu bắt nạt tớ nhé!
- Có đi ăn không? Thôi cứ ngồi đó khóc đi. Trần Mạnh này bọn mình đi trước đi để cậu ta ở đó cho kiến tha về tổ ăn qua ngày đi.
- Chờ tớ với, tớ muốn ăn piza.
- Lẹ lên!
Trong lúc nhóm tam ác quỷ đi ăn sáng thì nhóm của Nhật Linh cũng vừa về tới lớp. ngó quanh một lượt lớp học nhưng không thấy cặp của nhóm tam ác quỷ, nghĩ rằng nhóm tam ác quỷ chưa đến nên Kim Chi hào hứng nói:
- Lần này thì nhóm tam ác quỷ thân bại danh liệt rồi. ha ha.
- Đúng vậy, đúng vậy. bây giờ, Kim Chi bà cầm đầu dây bên này, tui với Thái Vũ cầm đầu dây bên kia chỉ cần bọn chúng đến là… a lê hấp hành động ngay nhé.
- Ok.
Dưới sự chỉ đạo của Nhật Linh, Kim Chi và Thái Vũ vào vị trí mai phục và… chờ đợi con mồi đến.
5 phút.
10 phút.
15 phút.
- Sao mãi không thấy bọn chúng vậy nhỉ? Hay là bọn chúng sợ chúng ta quá nên không dám đi học nhỉ?_ Thái Vũ nói.
- suỵt con mồi đến. theo sự đánh động của Nhật Linh, Thái Vũ và Kim Chi quay trở lại chỗ nấp và chờ đợi. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng của Bùi Thiết Quân:
- Phải công nhận là piza ở chỗ này ngon thật á. Tạ Hoàng này bữa sau nhớ dẫn bọn tớ đi nữa nha.
- Ừ.
- Ye, Hoàng là số một.
- bỏ tớ ra xem nào, làm gì mà dính như keo vậy? người ta không biết lại tưởng tớ với cậu bị gay đó.
- hì hì biết rồi.
- Chú ý, chú ý, con mồi đang tiến gần tới cửa lớp chuẩn bị sẵn sàng chưa?( Nhật Linh nói).
- rồi. đếm đên ba thì giật dây nhé. Một… hai… ba, giật. - Hoàng này cái kế hoạch của bọn mình á… A…
Rầm.
Rầm.
Rẩm.
Đầu tiên là Bùi Thiết Quân vị vướng dây do nhóm của Nhật Linh căng ra mà té xuống. Tạ Hoàng và Trần Mạnh do mất đà nên cũng té theo. Những tưởng chỉ bị té không thôi nhưng không ngờ cái dây mà Bùi Thiết Quân vướng vào là một cái chốt quan trọng để khởi động một hệ thống đã được cài đặt vô cùng tinh vi. Mới lóp ngóp bò dậy xoa xoa cái mông đau ê ẩm do bị té thì Tạ Hoàng nghe thấy một tiếng “cạch” nho nhỏ. Chưa biết tiếng kêu ấy xuất phát từ đâu thì “ ào”. Ui chao, 3 chàng hoàng tử của trường bây giờ ướt như chuột lột luôn rồi, nước vừa đổ xuống xong thì một thùng bột mì cũng đổ xuống theo luôn và cái gì kia??? ồ là trứng gà, trong thùng bột mì có trứng gà!!! Trông nhóm ác quỷ bây giờ thật nhếch nhác. Nhóm của Nhật Linh đứng xem nãy giờ ôm bụng cười ngặt ngẽo, cười đến chảy nước mắt Nhật Linh nói:
- Ôi, ôi xem kìa. Ai vậy nhỉ? Có phải tên khỉ đột Tạ Hoàng và đám bạn không vậy? ha ha mấy người định thực tập món bột mì chiên à? Ha ha ha.
- Ha ha ha.
Thật không hề khó khăn để nhận ra giọng của Nhật Linh. Tạ Hoàng tức phát điên định lao tới đánh Nhật Linh thì cô đã kịp hét lên:
- Từ từ, nhìn trên đầu anh kìa!!!
Tạ Hoàng nghe theo lời Nhật Linh ngẩng đầu lên và…
Hắt xì, hắt xì.
- Cái quái gì mà cay và nóng thế này? Hắc xì, hắc xì. Tạ Hoàng hét lên, nứơc mắt nước mũi giàn giuạ.
- Là tiêu đấy. Trần Mạnh lên tiếng.
- Lần này thì cô chết với tôi. Tạ Hoàng lao đến, tay giơ cao chuẩn bị cho Nhật Linh một cái bạt tai nhưng lại bị Thái Vũ ngăn lại.
- Thằng chó này! Tránh ra!
- Không tránh!
- Này, định đánh tôi à ? Nhật Linh lên tiếng.
- Tôi đánh cô đấy thì sao nào?( vênh mặt).
- Đủ bản lĩnh sao? Chưa kể anh mang bộ dạng này đánh tôi thì thanh danh của chàng hoàng tử học viện Tinh Tú để đi đâu? Hơn nữa anh định làm gì với cái bộ dạng nhếch nhác này?.
- Dù có mất hết thanh danh đi chăng nữa thì hôm nay tôi cũng đánh cô bằng được.
- Tôi thách đấy, chàng hoàng tử bột mì chấm muối tiêu ạ. Ha ha.
- Cô quả không biết trời cao đất giày là gì mà.
- Ừ, tôi thế đấy, thì sao nào?
- Thì sao à?
Bốp. một âm thanh vang lên, to và vang vọng. Tạ Hoàng tát Nhật Linh, một cái tát mạnh và đầy uy lực, má Nhật Linh sưng tấy, miệng rỉ máu, khoé mắt nhìn Tạ Hoàng đầy hận thù.
- Anh dám đánh tôi? Giỏi lắm.
- Giờ thì cô đã biết hậu quả của việc gây với tôi chưa?
- Hãy đợi đấy, tôi sẽ trả thù.( mắt vằn lên tia lửa giận dữ)
- Này, Mạnh, cô ta trông thật dữ tợn cứ như hổ đói sắp vồ mồi á. Cô ta làm tớ sợ quá đi. Bùi Thiết Quân núp sau lưng Trần Mạnh nói nhỏ.- Thì Tạ Hoàng cũng có khác gì đâu, tình thế đang căng như dây đàn vậy. Đúng là ông 49 bà 50, không hề thua kém. Trần Mạnh đưa ra lời nhận xét.
- Hoàng này, bọn mình…bọn mình về nhà thay đồ đi. Không thể mặc như thế này được, dù sao thì đồ cũng bẩn hết rồi. Bùi Thiết Quân dè dặt đề nghị.
- Quân nói đúng đó Hoàng à. Chúng ta đi thôi. Mặc bộ đồ này làm tớ khó chịu lắm.
Ngần ngừ một lúc Tạ Hoàng cũng quay lưng bứơc đi miệng đe doạ:
- Nếu còn gây sự với tôi thì hậu quả sẽ không chỉ đơn giản như thế này đâu.
- Tôi sẽ chờ.( Nhật Linh đáp lại đầy thách thức).
- Sẽ không lâu đâu.
Tạ Hoàng bước đi, tuy áp quần nhếch nhác nhưng vẫn toả ra một uy lực ghê người, những học sinh nãy giờ tụ tập lại xem kịch hay khi thấy ánh mắt của Tạ Hoàng đều run sợ quay về lớp. Nhật Linh thì mặt bầm tím tức giận, sẵn sàng gây sự với bất cứ ai dám bén mảng đến gần, ngay cả Thái Vũ và Kim Chi cũng chỉ biết ngoan ngoãn đứng bên cạnh, tay cầm cái quạt rồi quạt đấy quạt để giúp Nhật Linh hạ hoả.
Vừa ngồi vào chỗ thì Nhật Linh thấy trong hộc bàn của mình có một chiếc hộp màu đỏ thắt nơ xanh rất dễ thương, định mở ra xem bên trong có gì thì Kim Chi lên tiếng:
- Linh này, tui có người tặng quà cho này, đẹp không? ủa, bà cũng có nữa hả? Kim Chi cười híp mí nói với Nhật Linh.
- Cả tui cũng có nữa. thái Vũ từ bàn trên ngoảnh xuống nói.
- Kì lạ nha, hai ông bà coi thử mấy người xung quanh có nhận được quà như tụi mình không? Nhật Linh nói.
- Sao vậy? Linh à, bà cũng có quà mà sao lại không cho tui mở quà của tui? Kim Chi nói, giọng pha chút hờn dỗi.
- Ý tui không phải thế, ý của tui là đây có thể là của nhóm tam ác quỷ gửi cho chúng ta nên phải cẩn thận.
- ủa, nhóm tam ác quỷ muốn làm lành với chúng ta nên mới gửi quà mà, phải vui vẻ nhận chứ, sao lại cẩn thận.
- bà ngốc quá à, mới hôm qua chúng ta chơi hắn một vố đau như vậy mà hôm nay hắn làm hòa với chúng ta mới lạ đó.
- ờ, đúng ha. Vậy bây giờ phải làm sao với món quà này bây giờ?
- Hai ông bà lại gần đây nào, chúng ta phải…#%^&&*. Hiểu không.
- Hiểu.
- Vậy thì thực hành đi.
Nghe theo kế hoạch của Nhật Linh, cả ba cầm gói quà của mình mang đi tặng ba người khác trong lớp. khỏi phải nói, ba người được nhận quà lòng vui như mở hội, họ lần lượt mở ba hộp quà ra và…
- Á…sâu.
Rầm.
Ba người ngất xỉu ngay tại chỗ vì quá sợ hãi. Nhật Linh thì bật cười.
- Trời ơi, tưởng gì ghê gớm lắm, ai dè là sâu, lớn rồi mà chơi ba cái trò con nít. Thật lá buồn cười. bằng chút bản lĩnh này mà các anh muốn đối đầu với bọn tôi sao nhóm tam ác quỷ.?
Tạ Hoàng bỏ đi đến tiết cuối vẫn chưa quay lại, Nhật Linh vẫn chưa nguôi cơn tức, cô chỉ hận một nỗi là không thể giết hắn cho hả giận. Đang tức tới mức đầu xì khói trắng thì Nhật Linh lôi ra bức vẽ Tạ Hoàng mà cô đã vẽ hôm qua. Cầm bức vẽ trong tay cô hua hua bút đọc lẩm nhẩm:
- Xay da da, mê cà na, ăn bánh đa, úm ba la, coca cola, xì dầu, xíu mại Tạ Hoàng kia mi ở đâu, ta trù cho ngươi đi ra đường xe cán, đi trong nhà trượt vỏ chuối giập mông, đi đường thuỷ thì tàu chìm, đi đường hàng không thì máy bay thủng bánh, uống nước thì giắt răng, đi lăng xăng thì chó cắn haha.
Đọc xong thích chí quá nên Nhật Linh cười như con dại, chỉ thiếu điều tóc xổ tung áo quần xộc xệch nữa là đúng hiệu “ bà điên chính cống”, xem ra mọi bực dọc đã được giải toả nhưng lại gây ra sự khó chịu cho nhiều người. Điệu cười “ ma chê quỷ hờn” của Nhật Linh làm thầy giáo lạnh sống lưng và hơn nửa lớp quay lại nhìn với ánh mắt thông cảm, riêng Thái Vũ và Kim Chi lén trao nhau ánh mắt mang thông điệp: “ chắc bị đánh đau quá… hoá điên”.
- Này em Thái Vũ. Thầy giáo lên tiếng.
- Dạ. - Em xem thử em Nhật Linh có bị làm sao không? Sao tự nhiên trong tiết học của tôi lại cười thế kia, có phải tôi dạy có điều gì sai chăng? Nếu là như thế thì em kêu em ấy cứ nói chứ đừng cười nhạo tôi như vậy chứ, tuy thành tích học tập của em ấy khiến cho một giáo viên có nhiều năm kinh nghiệm như tôi cũng phải khâm phục nhưng làm vậy thì có phải là hơi quá đáng không?. Thầy giáo hỏi với giọng lo lắng.
- Này, Nhật Linh, bà không sao chứ?. Lấy tay hua hua trước mặt Nhật Linh.
- Dạ thưa thầy, em chịu ạ. Bạn ấy không hề phản ứng.( so vai bất lực). Nhưng thầy yên tâm, Nhật Linh không phải là con người coi thường giáo viên như thế đâu, em xin đảm bảo rằng những gì thầy dạy cho chúng em nãy giờ hoàn toàn đúng không có gì sai cả. biểu hiện này của Nhật Linh là do bạn ấy sức khoẻ không được tốt thôi ạ.
- Vậy sao? Tôi cứ tưởng lỗi là do tôi dạy sai chứ. Thôi em đưa bạn xuống phòng y tế nghỉ ngơi đi. thầy giáo lau vội giọt mồ hôi mới chảy ra trên trán, dạy mấy đứa học sinh thần đồng này quả thật rất vất vả.
- Dạ. Thái Vũ nói và đứng dậy kéo Nhật Linh về phía cửa, Kim Chi nhanh chân cũng chạy theo, thầy giáo ở phía sau chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Trên đường xuống phòng y tế.
- Này, bà bị sao thế hả heo mọi? bình thường có bao giờ điên đột xuất như thế này đâu. Thái Vũ nói.
Cốp cốp.
- Ui da, bà làm cái gì vậy hả? lủng cái đầu tui rồi đây nè. Thái Vũ vừa nói vừa xoa cục u to đùng.
- Tui mà điên à?
- Không điên thì tại sao tự nhiên đang học lại cười như ma làm vậy? bây giờ đến lượt Kim Chi thắc mắc.
- Hai ông bà ngốc quá, đó là do tui yểm bùa tên khỉ hôi Tạ Hoàng cho hắn xui cả đời luôn, trong lúc yểm bùa thấy quá tâm đắc về lời nguyền cũng như trình độ của mình nên tui cười thôi..
- À, ra vậy. Thái Vũ và Kim Chi miệng thì nói vậy nhưng trong lòng chợt nghĩ “ đúng là trò trẻ con, thế mà cũng cười cho được”.
- Thấy kế hoạch của thế nào?. Hí hửng hỏi.
- Cũng tàm tạm. hơ…hơ. Miệng thì cười nhưng Thái Vũ với Kim Chi cũng đến bó tay với Nhật Linh, người có chỉ số IQ 300 mà suy nghĩ cứ như đứa trẻ lên ba. Đúng là thông minh quá cũng có hại.
- Này, tui thấy bà khoẻ như trâu thế này thì khỏi cần xuống phòng y tế cũng được nhỉ?
- Dĩ nhiên rồi, một người như tôi đây mà ốm đau gì chứ, bây giờ cũng chẳng biết làm gì hay là bọn mình bùng đi.
- Bùng á????? Kim Chi và Thái Vũ mắt trợn tròn ngạc nhiên.
- ừ. Thản nhiên thừa nhận ý tưởng xấu xa.
- Sao bà nói là vô trường này sẽ luôn là học sinh gương mẫu hả heo mọi? bây giờ lại đòi bùng học là sao? Bố mẹ bà mà biết thì chết đấy.
- Sợ gì, buổi bùng học này chỉ có trời biết, đất biết và 3 chúng ta biết thôi mà. Dĩ nhiên là trong trường hợp không có kẻ đi mách lẻo. vừa nói Nhật Linh vừa liếc Thái Vũ một cái sắc lẹm làm anh chàng toát cả mồ hôi hột.
- Tui không đi được đâu Nhật Linh à. Tui không muốn mới nhập học mà bị hạnh kiểm kém đâu.
- Bà vừa nói cái gì vậy Kim Chi, nói lại tui nghe xem nào bữa nay tai tui nghe kém lắm. Nhật Linh nói nhẹ nhàng mà mắt lại gửi đi thông điệp “ nếu bà mà dám nói lại câu lúc nãy thì chết với tui”.
- À không, tui nói là mình cứ bùng đi. Đi chơi sẽ rất vui đấy. hì hì.
- Tốt. bây giờ chúng ta sẽ trèo tường để ra ngoài. Tui để ý rồi, sau trường có một đoạn tường thấp hơn mấy chỗ khác nên có thể trèo qua được. đi thôi.
Thế là Nhật Linh hăng hái đi trước còn hai người kia lững thững đi sau. Đi được năm phút thì tới chỗ mà Nhật Linh nói với hai đứa bạn.
- Bây giờ ai leo lên trước đây? Nhật Linh hỏi.
- Thôi bà leo lên trước đi. Thái Vũ nói. - Này, một mình bà leo được không vậy? có cần…
Chưa nói hết câu thì Kim Chi đã phải há hốc mồm ngạc nhiên bởi vì chỉ với một động tác nhẹ nhàng, Nhật Linh đã ở trên thành tường và lấy tay ngoắt ngoắt Thái Vũ và Kim Chi:
- Mau lên đi hai ông bà này, làm ăn lề mề quá à? Còn bà Kim Chi sáng nay chưa được ăn hay sao mà miệng há to như cái vại nước thế kia.
- Tui há như vậy hồi nào, cái bà này thật là… nhưng mà tui không biết leo tường. Kim Chi đỏ mặt nói.
- Ui trời ơi, to cái đầu vậy mà không biết leo tường. thôi bây giờ cún, ông lấy tay làm bàn đạp cho Kim Chi leo lên còn tui sẽ ở đây kéo bả lên.
- Tại sao lại là tui chứ. Thái Vũ bất bình lên tiếng.
- Làm gì mà hét lên cứ như heo bị chọc tiét thế hả? trong số ba chúng ta chỉ có duy nhất ông là con trai thôi mà. Ông không đỡ thì tôi đỡ chắc. Nhật Linh nói kèm theo một cái lườm muốn cháy cả da mặt.
- Đỡ thì đỡ, làm gì dữ vậy? Kim Chi bà bước lên tay tui rồi tui đẩy bà lên.
- ừ, tui biết rồi.
với sự giúp đỡ của Thái Vũ, Kim Chi đã leo lên bờ tường một cách nhanh chóng. Sau khi đỡ Kim Chi lên rồi, Thái Vũ cũng trèo lên tường và nhảy qua bờ tường bên kia. Thế là cả ba đã trốn học thành công. Theo sự chỉ dẫn của trưởng nhóm Nhật Linh, cả ba tiến thẳng đến khu vui chơi gần đó và quậy phá.
Cùng lúc đó, tại quán bar Sky. Một quán ba được coi là nổi tiếng nhất thành phố Tinh Hoa bởi chất lượng phục vụ tốt nên nơi đây là nơi lui tới thường xuyên của các đại gia bởi vì ở đây gia cả rất đắt đỏ, có những loại rượu đắt hơn những nơi khác đến 5, 6 lần. đây cũng là chỗ mà nhóm tam ác quỷ lui tới thường xuyên. Bây giờ đang là 3h15p, Tạ Hoàng đã đến đây được 15p. Vì là buổi chiều nên quán khá ít khách, vừa nhấm nháp ly rượu mạnh Tạ Hoàng vừa nói:
- Cái con nhỏ tên Nhật Linh ấy, càng ngày càng không coi tớ ra gì. Phải cho con nhỏ đó biết thế nào là lễ độ thôi.
- Thế cậu định làm gì nó? Bùi Thiết Quân tò mò hỏi.
- Kêu dàn em dạy cho nó một bài học.
- Có nặng quá không? Tớ thấy cô ta cũng xinh xắn mà.
- Xinh gì cơ chứ, có chuyện gì thì cô ta phải tự mà chịu thôi, gây với mình thì phải chịu hậu quả mà. Tạ Hoàng này xưa nay ân oán rõ ràng.
- Thôi kệ cậu vậy?
Bùi Thiết Quân sau khi nghe Tạ Hoàng nói vậy thì cũng thôi thắc mắc vì dù sao cũng không phải việc của mình. Còn về Tạ Hoàng thì lôi chiếc iphone 5 ra và gọi cho ai đó. 2s sau đã thấy người bên kia nghe máy:
- Alô, em nghe nè anh.
- Chú bữa nay có rảnh không?
- Dạ cũng không rảnh lắm nhưng anh có gì cứ nói, em se cố gắng giúp hết sức mình ạ.
- Anh muốn nhờ chú xử lý một con nhóc, nó dám gây sự với anh.
- Dạ em biết rồi, em tự hỏi không biết nó là đứa nào mà to gan lớn mật như vậy đó. Dám chọc giận cả anh ư? Anh yên tâm, em sẽ cho nó thân tàn ma dại trở về.
- Tốt. nó tên Hoàng Nhật Linh học lớp 10a1 học viện Tinh Tú, xử lí nó thì xử lí hai đứa đi cùng luôn nhá.
- Dạ. anh cứ yên tâm, em sẽ hành xử gọn ghẽ, ngày nào xử lí vậy anh?
- Ngay hôm nay. Đúng 5h là tan học đấy.
- Dạ. em biết rồi.
Nói xong nhiệm vụ cho tên đàn em, Tạ Hoàng thản nhiên cất điện thoại vào túi và uống rượu tiếp. nhìn qua phía Trần Mạnh, thấy hôm nay Trần Mạnh có biểu hiện hơi là lạ nên Tạ Hoàng quan tâm hỏi:
- Này Mạnh, cậu không khỏe hả?
- Không sao. Mà cậu định làm thế với con nhỏ Nhật Linh đó sao? Trần Mạnh đáp lại bằng một vẻ vô cùng lạnh lùng.
- Đúng vây. Cậu cũng biết tớ rồi mà, tớ đã nói là làm, không nể nang ai bao giờ cả. cậu muốn mình tha cho nó à? Tạ Hoàng lạnh lùng hỏi lại.
- Không. Chỉ là hỏi vậy thôi, mình về trước, mình có hẹn rồi. chào. Trần Mạnh đột nhiên đứng lên đi về, Bùi Thiết Quân nãy giờ chẳng hiểu mô tê gì khi thấy Trần Mạnh đứng dậy thì nói:
- Không khí này là sao vậy? đến đây chưa được bao lâu mà đã về là sao?
- Để cậu ấy đi đi. tạ Hoàng ngắt lời Bùi Thiết Quân.
Trần Mạnh lạnh lùng bước đi, trong lòng thầm nghĩ “ em gái mình chưa đủ hay sao mà cậu còn muốn làm như vậy với người khác nữa, mình thật không biết làm sao cả Hoàng à”
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!