Chap 27:
thoát nạn trong gang tấc.
Ngay giây phút quay mặt đi, Hoàng đã không thể ngờ rằng sự bất cẩn của mình sẽ gây nên sai lầm.
Ngay giây phút chiếc xe chơi vơi giữa vực, Mạnh đã ý thức tình cảnh của mình lúc này. Gần như ngay lập tức, cậu kéo Linh nhảy ra khỏi chiếc xe trước khi nó rơi với tốc độ chóng mặt xuống vực sâu thăm thẳm phía dưới. hai người rơi thẳng xuống trong tư thế tay nắm chặt tay. Bỗng nhiên áo Mạnh mắc vào một cành cây mọc vươn ra khỏi vách đá. Nhận thấy cơ hội được sống của mình quá mỏng manh và phụ thuộc hoàn toàn vào hành động của mình lúc này, Mạnh cố vươn cái tay rảnh rỗi còn lại lên cành cây để làm điểm tựa. cái tay kia nắm chặt tay Linh đang hôn mê vì mất máu. Cái áo không thể chịu đựng được trọng lượng của hai người nên đã rách toạc. trọng lượng của hai con người dồn lên cánh tay đang cố bám chặt cành cây của Mạnh. Trong giây phút Mạnh bám vào cành cây thì chiếc xe va phải đáy vực nổ tung. Không khí bị nén đột ngột làm cho mọi vật mất đi chút sự sống cuối cùng, xung quanh chỉ có màn đêm đen đặc, một màu đen u tối, đau thương và tàn nhẫn. Hai thân hình khẽ lay động theo từng đượt gió thổi. tay Mạnh đã rất mỏi, đường gân lộ rõ trên mu bàn tay và cánh tay, mồ hôi cũng vì thế mà tuôn ra như suối.
Trong cơn mê sảng, Linh vẫn ý thức được tình cảnh của hai người. ngước đôi mắt mờ đục lên nhìn Mạnh cô nói:
- Thả tay tôi ra và tìm một cơ hội sống.
- Không được… cô nhất định… phải … sống. Mạnh thốt lên khó nhọc. vết thương ở bả vai buốt nhói từng hồi.
- Anh phải sống. lời Linh vang lên khe khẽ nhưng đầy quyết đoán và kiên định, trong đó ẩn chứa một sự cứng rắn và kiên quyết không bùi bước. cô nhẹ đưa cánh tay kia lên và gỡ bàn tay đang nắm chặt của Mạnh ra khỏi tay mình.
- Không được!!!. Mạnh cố nắm chặt hơn bàn tay của Linh nhưng thật khó khăn khi mồ hôi của cậu liên tục tuôn làm cho bàn tay Linh trong tay cậu trở nên khó nắm bắt một cách lạ kì.
- Chỉ một người chết là đủ. Giọng nói của Linh lạnh lẽo, tâm trí của cô đã không còn tỉnh táo nữa, cánh tay dù yếu ớt nhưng vẫn có gắng gỡ bàn tay nắm chặt của mình ra.
- Đừng… tôi…xin…em. Ánh mắt Mạnh nhìn Linh cầu xin, lẫn trong ánh mắt ấy là sự đau khổ và sự tuyệt vọng khi tay Linh đang dần tụt khỏi tay cậu.
- tôi…yêu…em. Tình cảm mà Mạnh chôn giấu trong lòng bao lâu nay rốt cuộc cũng có câu trả lời. cậu luôn tự huyễn hoặc mình rằng Linh chỉ như một người em không hơn không kém nhưng trái tim của cậu thì không như thế. Những đợt gần đây, chỉ cần đi cạnh Linh là cậu thấy tim mình đập không bình thường. khi thấy cô bị đau, cậu cũng thấy mình đau, thậm chí đau gấp ngàn vạn lần. khi thấy Báo đánh cô đến ngất đi, cậu hận không thể chạy đến bên cô ngay lập tức. khi Hoàng đánh cô bị thương, cậu xém chút nữa là chĩa súng vào Hoàng mà bắn cho thỏa lòng hận thù. Tình cảm của cậu cứ lớn lên theo từng ngày mà cậu không hề nhận ra, cậu không hề biết đó chính là tình yêu, cậu chỉ thấy khó chịu để rồi đêm đêm về nhà tự dày vò, tự gặm nhấm nỗi cô đơn một mình. Giây phút này đây, khi cô sắp vụt khỏi tầm tay cậu mới nhận ra, nhưng sao vậy kìa, cô thờ ơ quá. Cô bảo cậu sống trong khi cô phải chết sao? Không được. cậu không cho phép điều đó xảy ra. Tại sao lần nào cậu cố ý tiến lại gần trái tim thì cô cũng lặng lẽ rời xa cơ chứ? Cõi lõng cậu quặn đau, sự chua xót như men cay thấm vào tim, từ từ gặm nhấn từng phần tử máu. Một giọt nước mắt lăn trên má Mạnh theo gió rơi vào mặt Linh lạnh giá.
Giọt nước mắt của Mạnh làm Linh tỉnh táo hơn, cô thấy khuôn mặt Mạnh tràn ngập đau khổ mà lòng chua xót. Tại sao những người con trai bên cạnh cô đều nói yêu cô khi cái chết đã cận kề cơ chứ. Vũ cũng vậy, Mạnh cũng thế, họ chẳng nghĩ đến cảm nhận của cô gì cả. họ cứ tự nhiên tiến đến chiếm hữu một phần quan trọng trong trái tim cô rồi rời đi khi tình cảm của cô với họ đã sâu sắc. họ không thấy làm như vậy là rất không công bằng, rất độc ác với cô hay sao. Ngước nhìn chàng trai trước mặt một lần nữa, cô dùng hết sức kéo bàn tay Mạnh khỏi tay cô. Một lần là quá đủ, trái tim con người không phải là sắt đá, tổn thương một lần là đủ, không thể chấp nhận lần thứ hai. Mạnh cần được sống, anh ta đáng sống hơn cô. Anh ta bản chất tốt, ngoại hình không đến nỗi tệ, cô đi rồi, anh ta có thể tìm được một người khác tốt hơn. Một người tốt như thế không nên vì cô mà đau khổ, vì cô mà đớn đau cõi lòng. trong tim cô chỉ có Vũ thôi, cô không thể để bất cứ người nào đau khổ vì mình. Vì thế nên nhất định phải rời xa cậu, vết thương của cô không nhẹ, cô biết. Mạnh chỉ bị thương nhẹ ở vai, cơ hội sống sót cao hơn cô. Nếu buông tay cô lúc này thì cậu có thể tìm cách thoát khỏi bờ vực này. Phải tách tay Mạnh khỏi tay cô trước khi Mạnh kiệt sức vì kéo cả hai. Tay Linh siết chặt, cô gồng mình để đẩy bàn tay của Mạnh ra. Khoảnh khắc bàn tay Linh rởi khỏi bàn tay Mạnh trong gió phảng phất một giọng nói mơ hồ: - Cảm ơn. Xin hãy quên tôi đi.
Cơ thể Linh rơi tự do trong không trung, tà áo đẫm máu nhẹ bay trong gió. thiên nhiên có vẻ như ưu đãi cô rất nhiều, gió nhẹ nâng thân hình cô không rơi qúa nhanh, trong ánh trăng bàng bạc có thể thấy cô giống như một thiên sứ đang đi về nơi vĩnh hằng. không gian như ngưng đọng, xung quanh cô như xuất hiện muôn ngàn bông hoa tuyết. trắng xóa, tinh khiết nhưng mong manh dễ vỡ. cô rơi trong tư thế rất thoải mái, hai mắt nhắm nghiền, hai tay buông thõng ép sát vài người, bờ môi tuy không hồng hào nhưng lại phảng phất nét cười. vì sao ư? Có phải vì cô đang được đến bên Vũ mà cô muôn vàn yêu thương???
Linh tàn nhẫn buông lơi bàn tay làm cho Mạnh cõi lòng tan vỡ tựa ngàn mảnh băng trôi nổi, mỗi lần chạm vào nhau là một lần đau nhói. Hướng ánh mắt thất thần về phía Linh đang khuất dần trong bóng tối, Mạnh khẽ nở một nụ cười cay đắng:
- Tàn nhẫn lắm, lúc sinh thời không hề đáp lại tình cảm của tôi. Đến lúc vận mệnh mong manh như sợi chỉ thì lại bỏ tôi một mình mà ra đi. Em có biết rằng, thế gian không có em sẽ rất vô vị không? Mạnh chớp mắt, hai hàng lệ tuôn rơi, cánh tay cũng từ từ buông thõng, cơ thể rơi tự do trong không trung. Miệng chỉ thốt ra một câu cuối cùng.
- Không có em thì cũng không có ai tên Trần Mạnh tồn tại trên đời cả. em ở đâu thì tôi sẽ ở đó.
Ánh trăng vàng ảm đạm lặng lẽ tỏa sáng. Hai bóng hình nhanh chóng khuất khỏi phạm vi chiếu sáng của ánh trăng và rơi vào một khoảng không vô định. Liệu Diên Vương có tàn nhẫn cướp đi tính mạng của họ không???
Hoàng đang tức giận.
Hai bàn ay nắm chặt, ánh mắt đầy nộ khí, sống lưng vươn thẳng đầy uy nghi. Tính ra thì Hoàng đã ngồi như vậy được 25p. một điều không thể ngờ được là BLACK DEVIL lại mưu mẹo như vậy. chúng lợi dụng lúc cậu cũng toàn lực truy đuổi hai tên thám thính mà đột nhập vào đánh cắp toàn bộ kho hàng.
Chết tiệt!!! một hành vi bỉ ổi hết sức. lấy hai mạng người để đổi lấy chuyến hàng trị giá 500 tỉ đồng. một hành động không nhân tính nhưng mang lại một lợi nhuận khổng lồ. Hoàng đã bị chơi một vố thật là đau, tâm trạng thức sự không tốt, bây giờ chỉ có thể giết người mới làm Hoàng bình tâm hơn. Ánh mắt lóe lên một tia hận thù cực độ, Hoàng đập mạnh tay xuống chiếc bàn làm nó vỡ đôi mà nói:
- Chết tiệt!!! tao sẽ không tha cho tổ chức của mày cũng như những tên thám thính của chúng mày.
Nói đoạn, Hoàng với tay lấy chiếc bộ đàm và nói với ai đó:
- đưa người xuống đáy vực tìm cho ra xác của hai tên thám thính.
Không biết bên kia có nghe rõ không mà hơi chần chừ nhưng vẫn nói “ dạ” rất lễ phép. Hoàng quyết định thay quần áo và sát trùng vết thương, không nhắc thì thôi, khi nhắc lại thì nó lại nhói lên từng hồi đau đớn.
1h30p sau, khi đã sát trùng xong vết thương và thay một bộ quần áo chỉnh tề. ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, Hoàng nhận được thông báo của cấp dưới qua bộ đàm. Giọng nói vẫn đều dều vang bên tai còn Hoàng thì mặt ngày càng đanh lại, những tiếng cuối phát ra trong bộ đàm làm Hoàng tức đến mức nghiến răng ken két.
Giơ cái bộ đàm lên cao và ném một cú không thương tiếc, Hoàng bước ra khỏi phòng và huy động lực lượng triển khai một cuộc càn quét.
Hoàng tức lắm, không chỉ bởi vì hai tên kia đã tẩu thoát mà không thấy xác mà còn vì người của cậu tìm thấy một tấm thẻ học viên của học viện Tinh Tú ở nơi chiếc xe phát nổ, ảnh đã bị cháy mất nhưng vẫn nhìn rõ được hoa văn trang trí trên đó
-hoa văn độc quyền của học viện. thì ra hai tên thám thính đó ở trong học viện Tinh Tú, cậu đã quá sơ suất khi cho những học viên của học viện vào đây mà không kiểm tra hành lí. Hành động của cậu chẳng khác gì cõng rắn cắn gà nhà cả. đau! Thật sự là rất đau. Một cú lừa ngọan mục như thế ắt hẳn chúng phải rất công phu trong vấn đề dàn dựng. cũng rất may là hôm qua cậu đã bắn trọng thương đứa con gái và làm bị thương nhẹ đứa con trai, xét về thời gian thì chúng có lẽ chưa về kịp. cậu phải tranh thủ lục soát để tóm được hai tên ranh ma này. Tóm được rồi nhất định cậu sẽ xẻ thịt, lột da, róc xương chúng nó.
Toàn bộ lực lượng bảo vệ của học viện được huy động, tất cả đang đứng chờ Hoàng ra lệnh. Bước lên một bước, Hoàng phát lệnh một cách rất uy nghi:
- khám xét từng phòng, nếu thấy bất cứ nghi ngờ gì lập tức bắt giữ không cần thông báo trước.
- rõ.
Tất cả đồng thanh và nhanh chóng thực hiện kế hoạch. Bắt đầu từ khu ở của nam sinh trước.
Nói về Mạnh và Linh, khi rớt xuống vực thì đã rất may mắn khi rơi trúng nhiều tầng lá dày và đáp đất ở chỗ rong riêu dày nên vết thương cũng không nặng thêm bao nhiêu. Có một người nhìn thấy hai người nhìn thấy và đưa hai người về chữa trị.
Linh mất máu khá nhiều nhưng tình hinh không quá bi quan, thể trạng tốt nên ngay khi truyền máu thì cơ thể đã hồng hào trở lại. còn Mạnh chỉ bị thương nhẹ ở bả vai nên chỉ sát trùng băng bó là ổn.
Ngay sau khi băng bó xong cho Mạnh và Linh, người đó liền đưa họ đến gần khu ở của học sinh học viện Tinh Tú, sau đó rời đi khi họ chưa tỉnh mà không nói thêm một câu gì. Một con người bí ẩn.
Mặt trời sau một đêm nghỉ ngơi đã vươn vai thức dậy phóng ánh mắt hiền hòa khắp nhân gian. Từng tia nắng khẽ đùa nghịch trên mặt và hai hàng lông mi cong cong của Linh làm Linh thấy nhột nhột. cô nhẹ nhàng mở mắt, ánh sáng chiếu thẳng làm Linh thấy hơi chói và đưa tay lên che nắng. ngay khi cánh tay đưa lên, Linh cảm thấy một cơn đau buốt đến tận xương tủy chạy từ bả vai lên đến não nhức nhối. cô chợt nhận ra là hôm qua mình bị thương. Cúi xuống nhìn vết thương, cô không hề hay biết rằng quần áo mình đã được ai thay và ai đã giúp cô xử lí vết thương. Phải chăng là người của tổ chức??? không thể nào!!! Tổ chức vì chuyến hàng mà hi sinh tính mạng của cô và Mạnh thì không có lí do gì họ lại cứu cô cả. vậy thì ai cơ chứ? Linh suy ngẫm thật kĩ càng và nhận ra trong tay mình có một mảnh giấy, trong đó viết “ thiên đường là nơi dành cho em chứ không phải là địa ngục, ta không thể ra mặt nên chỉ làm được vậy thôi. Vết thương hơi nặng nên cần chú ý.
Sứ giả của ánh sáng” đây là cái gì chứ? Cô có quen biết ai là sứ giả của ánh sáng sao? Nắm thật chặt mẩu giấy trong tay, Linh nghiền ngẫm từng chữ một nhưng tiếc rằng những dòng chữ này được đánh máy nên không thể nhận ra chữ của ai với ai. Mảnh giấy được cô giữ chặt trong lòng bàn tay, quay qua bên cạnh, cô thấy Mạnh vẫn trong tình trạng hôn mê. Đã 6h rồi, học sinh sắp ra ngoài ăn sáng, cô phải nhanh lên mới được, không vào kịp coi như bại lộ. lay Mạnh một hồi lâu cậu ta mới tỉnh, hai người nhanh chóng đi vào phòng sao cho không ai phát hiện. nói là nhanh nhưng mỗi bước đi làm vết thương của Linh như sưng lên miệng vết thương như há ra đau khopng thể tả, chân như không có sức, mồ hôi vã ra như tắm nhưng cô vẫn cố gắng vươn thẳng lưng đi sao cho thật bình thường.
Có vẻ như bạn cùng phòng của Mạnh chưa ngủ dậy, cậu vào mà không gặp trở ngại gì, vấn đề của Linh nắm ở Kim Chi. Cô ấy chắc chắn chờ Linh từ hôm qua đến giờ, với lòng hận thù mà Linh cố gắng xây dựng ở cô ấy, cô ấy rất có thể sẽ bán đứng cô.
Tuy có chút lo sợ nhưng Linh vẫn bước vào không chút dè dặt, lần này là bằng cửa chính. Cánh tay của cô rất đau nên không thể leo cửa sổ được. ngay khi cánh cửa được mở ra, Linh đã thấy Chi ngồi đối diện mình và phóng về phia mình một tia nhìn khó hiểu xen lẫn bự tức. Linh không quan tâm, cô thản nhiên bước vào phòng và lấy một bộ đồ khác đi thay. Không đơn giản như Linh nghĩ, người cô đã kiệt sức, ngay khi cầm bộ quần áo khác lên chuẩn bị thay thì toàn bộ sức lực trong người cô như bị rút hết, cô ngã xuống bất tinhe, máu chảy lam khắp một vúng áo lớn.
Kim Chi thấy vậy thì rất hoảng sợ, từ tư thế dửng dưng, cô liền chạy lại đỡ Linh lên giường. Chi xém chút nữa là ngất xỉu khi nhìn thấy vết thương cuar Linh. Cô định lấy băng sát trùng vết thương thì nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài . đắp vội chiếc chăn lên người Linh để che đi vết máu, Chi chạy ra ngoài nghe ngóng tình hình. Là kiểm tra đột xuất, Linh bị thương nặng đến mức mê man bất tỉnh thế kia thì làm sao mà ứng phó được, Chi trong cơn sợ hãi vô tình cắn môi đến rớm máu, mồ hôi túa ra như tắm. ngay lúc đó thì tiếng gõ cửa phòng vang lên “cốc cốc cốc”. Chi run sợ trả lời:
- Ai, ai vậy?
- Chúng tôi là bảo vệ của điền trang, phiền co thông cảm cho chúng tôi vào kiểm tra hành lí.
“Chết rồi, kiểm tra. Làm sao đây chứ, tự nhiên không không lại muốn kiểm tra. Có lẽ hôm qua Linh đã làm điều gì đó kinh động rồi. bây giờ phải làm sao đây chứ?” Chi cứ đi đi lại lại trong phòng mà hồi hộp, tay cứ hết nắm vào lại thả ra trong vô thức, cái đầu với IQ hơn 280 đang cố nghĩ cách nào toàn vẹn nhất để không bị phát hiện.
Cốc… cốc…cốc.
- Yêu cầu cô nhanh cho, chúng tôi cần kiểm tra gấp.
Người bên ngoài có vẻ rất sốt ruột, tiếng gõ cửa đã nói lên điều đó. Chi đã cuống nay lại càng cuống hơn, cái miệng chỉ lặp lại đúng ba chữ “ làm sao đây, làm sao đây” còn cái chân thì bước đi trong vô thức với tần số ngày càng cao, mồ hôi chảy ướt đầm trán.
- Nếu cô còn không mở cửa, chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh là phá cửa, chúng tôi cho cô 10s. mười … chín… tám……… năm…. Bốn.
Cạch.
- Tôi đang tắm, các người làm gì vậy chứ? Thật là vô duyên quá.
Trong cái giây phút lịch sử ấy, cuối cùng thì cái đầu đất của Chi cũng nghĩ ra một cách, cô chạy vào nhà tắm lấy vội cái khăn tắm choàng lên người rồi cố tình tỏ vẻ khó chịu ra mở cửa.
Sự xuất hiện đột ngột của Chi làm mấy tên bảo vệ giật thót tim. Trạng thái giật mình ấy nhanh chóng được thay thế bằng những khuôn mặt ửng hồng vì Chi… mặc đồ tắm thật sự rất, rất gợi cảm. thấy người khác cứ nhìn cơ thể mình như thế, Chi đâm khó chịu, cô hét lên: - Có chuyện gì? Không lẽ các người đến đây là để nhìn tôi à?. Khuôn mặt bầu bĩnh của Chi thoáng ửng hồng vì ngại, so với lúc trước lại càng dễ thương hơn. Không thể cầm lòng được, máu cam của mấy tên bảo vệ dâng cao sau đó phun ra như mắc
-ma phun khỏi miệng núi lửa. lấy tay vội lau đi vết tích mất mặt vừa rồi, người đứng đầu tiên và có vẻ như là người chỉ huy lên tiếng:
- Chúng tôi được lệnh của cậu Hoàng đi khám xét toàn bộ dãy phòng vì nghi ngờ có kẻ gian đột nhập, các phòng khác đều đã kiểm tra qua, bây giờ chỉ còn phòng của cô thôi.
- Tôi xin đảm bảo ở phòng của tôi không hề có kẻ gian nào hết, từ hôm qua đến giờ chúng tôi đều ở trong phòng không rời nửa bước.
- Xin lỗi nhưng đây là nhiệm vụ.
Tên cầm đầu liền lấy tay đẩy Chi qua một bên và bước vào phòng. Sau khi ngó quanh một lượt hắn ta nhận thấy có một cậu con trai đang nằm ngủ trên giường, phóng về phía Chi một ánh nhìn khinh bỉ hắn nói:
- Thì ra cô không muốn cho chúng tôi vào là để chứa chấp thằng con trai này.
Con trai??? Chi nghe ba từ này mà đầu choáng váng, xém chút nữa là ngã quay đơ rồi. hắn tưởng Linh là con trai sao chứ? Thật quá thể. Mặt tỏ ra giận dữ, Chi quát to lên:
- Anh nghĩ tôi như thế à? Đây là bạn cùng phòng của tôi, Nhật Linh. Là nữ chứ không phải nam.
- Nữ??? tên bảo vệ vô thức lặp lại trong khi mắt hắn trợn to như ốc nhồi. nhìn vào mắt cũng đủ thấy thâm tâm tên này đang gào thét bốn chữ “ không thể tin được!!!!!!!”. nhận được ánh mắt ấy, Chi phóng về phía hắn ánh mắt mang thông điệp “ không tin cũng phải tin vì đó là sự thật”. không thể tốn thêm thời gian, tên bảo vệ đành phải nhún vai nói:
- Con gái thì con gái. Bây giờ chúng tôi tiến hành lục soát, phiền cô tránh qua một bên.
Nói xong, tên này cùng mấy tên khác hùng hổ đào xới, lục lọi căn phòng không thiếu chỗ nào. Ngay khi một tên chuẩn bị tiếp cận túi hành lí của Linh thì Chi cố tình đứng chắn trước mặt hắn. ngước nhìn Chi đúng một giây thì hắn liền đứng dậy nắm lấy hai tay Chi định đưa ra chỗ khác nhưng Chi đã la làng lên:
- TRỜI ƠI! ANH LÀM GÌ GIỮA THANH THIÊN BẠCH NHẬT NHƯ THẾ HẢ? TÊN DÊ XỒM NÀY, TÔI GIẾT ANH!!!! Sau đó là xông vào đánh đấm kịch liệt. mấy tên kia chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nên đứng đực ra trố mắt nhìn,mà tính cho cùng thì cái tên đang bị đánh cũng chẳng hiểu gì khi đột nhiên bị Chi nói là dê xồm và xông vào đánh.
Đứng lúc đó, Quân không biết ở đâu chạy vào nói:
- Kim Chi, có chuyện gì, tui nghe thấy tiếng bà hét.
Kế hoạch đã thành công một nửa, Chi chạy lại ôm chặt lấy người Quân khóc nức nở:
- Tên kia… tên….kia. trong lúc… trong lúc khám phòng… hắn… hắn dê tui. Hu hu hu. Hai hàng nước mắt men theo từng đường nét trên khuôn mặt của Chi rơi xuống đất kêu “ tách… tách”. Cánh tay ngà ngọc khẽ run chỉ thẳng vào tên bảo vệ mặt mày thâm tím.
Ôm chặt Chi trong lòng, khẽ vỗ vỗ an ủi, Quân trừng mắt như muốn nuốt chửng tên kia kèm theo câu:
- Biến khỏi đây trước khi tôi tức giận, cậu có muốn ngay hôm nay bị thôi việc hay không mà làm vậy hả?.
- Nhưng chúng tôi chưa kiểm tra xong. Tên cầm đầu lên tiếng giọng dè dặt. - Không kiểm tra gì nữa hết. kiểm tra vậy đủ rồi. kiểm tra phòng khác đi, nếu còn không đi thì tôi sẽ nói Hoàng cho các người nghỉ việc. ánh mắt kiên quyết Quân nói mà khẩu khí đe dọa cực kì cao.
- Thôi được, chào cậu. chào cô. Tên kia vì miếng cơm manh áo đành phải lùi một bước và lòng ấm ức vô cùng.
Chờ đến khi mấy tên bảo vệ đi khỏi Chi mới nói khẽ “ cảm ơn cậu”. nhưng Quân vừa nghe câu đó thì bỏ tay khỏi người Chi và bước thẳng một mạch ra cửa. trước khi đóng cửa có nói vọng lại:
- Không có gì. Tôi đi ra ngoài trước. cậu thay quần áo đi rồi đi ăn sáng đi.
Chi ngơ ngẩn nhìn theo bóng Quân đã khuất, câu nói của Quân cứ lảng vảng trong đầu “ không có gì. Tôi ra ngoài trước. cậu thay quần áo… what??? Cậu thay quần áo… oh my god… Quân thấy cô mặc mỗi áo tắm rồi” Chi thẹn thùng không biết nên giấu mặt vào đâu, hai tay theo cảm tính đưa lên ôm lấy hai má đỏ bừng. đúng lúc đó thì giọng nói yếu ớt của Linh vang lên:
- Hạnh phúc gớm nhỉ? Cô diễn tốt lắm.
Linh của bây giờ là thế, mỗi lời nói đều có gai, mỗi hành động cử chỉ đều lạnh nhạt không chút cảm xúc. Cái biểu hiện lạnh nhạt ấy như một xô đá tạt thẳng vào mặt của Chi làm cảm giác lãng mạn bay đi đâu hết. quay mặt về phía Linh, cô nói nhỏ:
- Tỉnh rồi à?
Im lặng.
Lại im lặng nhưng Chi cũng đã quen rồi, không để tâm nữa.
Linh cố sức ngồi dậy nhưng vết thương đau nhói, lấy tay ghì chặt cho đỗ đau thì nhận ra áo đã ướt đẫm máu. Vươn người lấy bông băng và thuốc khử trùng, Linh định tự sát khuẩn nhưng có vẻ rất khó khăn. Thấy vậy, Chi liền chạy lại nói:
- Để tôi giúp.
- Không cần.!!!
- Nhưng cô làm một mình không được đâu, đừng có bướng. Chi nhanh chõng giật bông băng từ tay Linh và cẩn thận cởi áo Linh ra để sát trùng vết thương.
Thấy Chi giành được, Linh cũng không nói gì nữa mà để yên cho Chi cởi áo mình ra. Khi vết thương lộ ra trước mắt, Chi cố gắng lắm mới không hét lên vì vết thương thật sự rất đáng sợ. trên bả vai xuất hiện một vết thương đỏ lòm hình tròn nay đã sưng tấy lên, máu từ đo chảy ra không ngừng. Chi cố gắng thấm máu thật nhanh và băng bó lại cho Linh. Mọi động tác đều nhẹ nhàng và cẩn thận. Trong suốt quá trình Chi sát trùng vết thương, Linh mặc dù rất đau nhưng căn răng chịu đựng mà không hé răng kêu đau dù chỉ một lần.
- Xong rồi. Chi nói và đưa Linh một bộ quần áo mới và đi ra ngoài. Linh cũng không nói gì mà chỉ nhận lấy, sau đó gắng gượng đi thay.
Thay xong, Linh xuống ăn cơm như bình thường và nói một vài câu với Mạnh. Thật may mắn khi Mạnh cũng không bị phát hiện.
Ăn xong cơm, Linh và Mạnh lấy lí do là có việc đột xuất nên đi về trước. vì thời gian tham quan cũng chỉ còn ngày hôm nay nên thầy giám thị cũng không phản đối. hai bọn họ lên xe ra về lúc 9h30p. nhưng… chỉ đi được nửa đườngthì có xe của tổ chức đến đón.
Mang trong lòng một mối lo sợ, Linh quay về với tổ chức BLACK DEVIL và với ngài Báo.
Chap 28:
sự phẫn nộ của Báo.
ngay khi tới thành phố Tinh Hoa, Mạnh và Linh buộc phải chia tay nhau vì Báo yêu cầu gặp một mình Linh. Nhìn Linh đi ngày càng xa mà lòng Mạnh có đôi chút lo sợ, một cảm giác bất an đang dần hình thành.
Mặc dù cơ thể yếu ớt nhưng Linh vẫn cố gắng đi kịp người dẫn đường. đã đến đây không biết bao nhiêu lần nhưng Linh vẫn không thể nào biết được ở đây có tất cả bao nhiêu phòng và khu trung tâm nằm ở đâu. Vì ở đây quá rộng và trang trí giống hệt nhau. Cả công trình BLACK DEVIL nằm sâu dưới lòng đất có thể nói là một kì quan của quỷ, một tòa mê cung khổng lồ với lối trang trí cực kì độc đáo và kì lạ. Nếu ta không nắm rõ thì dù có chết rục xương cũng không ai hay biết.
Linh đã đi một đoạn khá dài, có vẻ như hôm nay cô lại được đưa đến một nơi hoàn toàn mới, nơi này có vẻ sang trọng hơn những nơi mà cô đã từng đi qua. Hành lang cũng không hoàn toàn được trang trí bằng tượng quỷ nữa mà thay vào đó là lối kiến trúc theo kiểu châu Âu cổ đại. ánh sáng từ những chiếc đèn tỏa ra làm cho không gian thêm mờ ảo, bất giác khiến ta phải tò mò.
Vai Linh đột nhiên đau nhói, có lẽ vết thương lại chảy máu, lấy tay còn lại giữ chặt bả vai, Linh khó nhọc đi tiếp, đôi môi mỏng mím lại, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng thì cũng đến nơi mà ngài Báo muốn gặp. một căn phòng rất rộng lớn, xa hoa hơn lối đi kia gấp vạn lần. trong không gian cao quý xuất hiện một con người cao quý. Người đó chính là Báo. Sau vài ngày không gặp thì Báo vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn khuôn mặt được che phủ 2/3 bởi mặt nạ, vẫn cái cằm chẻ thanh tú, vẫn đôi môi mỏng quyến rũ, vẫn ánh mắt hổ phách uy nghi và vẫn cử chỉ nho nhã quý tộc.
Ngay khi Linh bước vào, Báo khẽ xoay chiếc ghế lại và ngồi đối diện với Linh. Ánh mắt sáng khẽ lướt qua người Linh một lượt và dừng lại ở vết thương trên bả vai khá lâu. Đặt chân xuống đất, Báo khẽ đứng dậy, chiếc ghế cũng vì thế mà nhẹ nhàng chuyển động. không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở gấp gáp vì đau của Linh và tiếng thở chậm rãi của Báo. Không hề nóng vội, Báo lướt qua Linh một lượt và nói:
- Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. nói xong, Báo phóng về phía Linh một tia nhìn thăm dò. Linh không hề nói gì, cô chỉ lặng lẽ lắng nghe dù cho tai đang ù đi vì đau. Thấy vậy, Báo nhẹ nàng nói tiếp:
- Tổ chức đã lấy được toàn bộ kho hàng của nhà họ Tạ ở đó. Ước tính thiệt hại của chúng không chỉ dừng lại ở con số 500 tỉ đồng mà có thể gấp ba đến bốn lần con số đó. Báo lại dừng lại một lúc để thăm dò. Nhìn người Linh đang run rẩy vì đau, Báo lại nói tiếp:
- Ngươi… thấy sao?
- Phục vụ cho tổ chức là niềm vinh hạnh của chúng tôi thưa ngài. Linh cúi đầu nói nhỏ, trong giọng nói có chút sợ hãi. trong đầu cô đang nghĩ “ hai mạng sống cho chuyến hàng 500 tỉ, không biết trước mình và Mạnh đã có bao nhiêu người hi sinh cho cái tổ chức này rồi, một cái giá quá đắt”. Linh bỗng cảm thất chua xót. Cũng phải thôi, để trả thù thì phải chấp nhận.
- Sáo rỗng. ngươi không nghĩ như vậy. Báo nói lớn, Linh giật mình.
- Thật sự là như vậy ạ. Linh vẫn cố thuyết phục Báo bằng cái lời lẽ ngay cả mình cũng không thể nào tin được. với một con người như Linh sao có thể thấy sự mất mát lớn lao của mình là vinh hạnh khi được phục vụ cho tổ chức cơ chứ. Điều đó chỉ dành cho những kẻ mê muội bán cả linh hồn cho quỷ mà thôi. Với cô, trả thù là quan trọng nhất, nếu tổ chức lợi dụng cô để kiếm lời thì cô cũng lợi dụng tổ chức để trả thù riêng. Hai bên lợi dụng nhau rõ ràng, hà tất phải hỏi một câu như thế.
- Ngươi nói như vậy mà không thấy gai trong cổ họng à? Báo lấy tay bóp chặt cằm của Linh, ép Linh phải nhìn thẳng vào mắt của mình
- Hãy nhìn thẳng vào mắt ta và nói
-ánh mắt của Báo rực lửa làm Linh bất giác rùng mình. Ánh mắt ấy như đào bới, như tìm tòi, như khám phá và như cưỡng ép cô phải nói ra sự thật. linh không thể đối diện với ánh mắt đó thêm nữa, cô cố ý quay mặt đi nhưng tay của Báo lại giữ thật chặt bắt cô phả tiếp tục nhìn. Tình thế bắt buộc, Linh hít vào một hơi rồi ngước lên nhìn Báo, trong ánh mắt đầy băng lạnh, nói với giọng thách thức:
- Vậy ngài muốn tôi nói rằng ngài lợi dụng tôi để kiếm tiền cho tổ chức nên tôi rất hận ngài sao?
Báo giật mình và câu nói của Linh. Hắn không ngờ Linh dám nói những câu đó. Một cô gái đặc biệt. Báo nới nhẹ bàn tay đang nắm chặt cằm của Linh rồi di chuyển xuống bóp chặt bả vai đang đau của Linh nói nhẹ nhàng:
- Nghe nói trong lúc ngươi làm nhiệm vụ đã bị thương? Cánh tay bất giác xiết chặt hơn.. từ vị trí của bàn tay có thể cảm nhận được máu đang chảy ra thấm đẫm lớp vải áo.
- Á… vì quá đau nên Linh chỉ kịp la lên một tiếng, cả người bất giác co rúm lại.
- Đau sao? Báo giả bộ quan tâm, tay đã rời khỏi bả vai Linh. Bàn tay kia rút ra một cái khăn lụa và lau máu dính ở bàn tay còn lại. – có vẻ như ta đụng trúng vết thương của ngươi rồi.
- Không sao ạ. Chỉ là vết thương nhẹ do sơ xuất thôi ạ. Mặc dù rất đau nhưng Linh vẫn cố gắng nói như không có gì nghiêm trọng. cô cảm thấy khó chịu. mồ hôi túa ra khắp người, mắt đã hoa lên, chân cũng đứng không vững. - Vậy ngươi có biết chính cái sơ suất nhẹ đó hại ngươi bị bắn và hại tổ chức bị rò rỉ thông tin không? Giọng Báo đã chuyển sang tức giận.
- Dạ??? linh vẫn không hiểu, chẳng phải tổ chưc đã lấy được hàng thành công rồi sao? Hoàng cũng đâu điều tra được gì, như thế sao có thể gọi là rò rỉ thông tin???
- NGƯƠI ĐỪNG CÓ MÀ DÙNG ÁNH MẮT NGẠC NHIÊN ĐÓ NHÌN TA. LÀM VIỆC KHÔNG CÓ MỘT TÍ TRÁCH NHIỆM NÀO. GẮN CAMERA THEO DÕI MÀ KHÔNG CHỊU THÁO RA ĐỂ CHÚNG PHÁT HIỆN ĐƯỢC. NGƯƠI CÓ BIẾT LÀ CHÚNG LẤY CAMERA ĐÓ ĐỂ ĐỘT NHẬP VÀO HỆ THỐNG AN NINH CỦA TA KHÔNG? NẾU NHƯ TA KHÔNG PHÁT HIỆN SỚM VÀ CÀI VIRUS LÀM TÊ LIỆT MÁY CHỦ CỦA CHÚNG THÌ BÂY GIỜ CHÚNG TA KHÔNG CÒN ĐỨNG ĐÂY VÀ NÓI CHUYỆN ĐƯỢC ĐÂU. NGƯƠI HẬN CHÚNG TA ĐÃ BỎ MẶC CÁC NGƯƠI NHƯNG NGƯƠI CÓ SUY NGHĨ RẰNG BẰNG CÁI HÀNH ĐỘNG NGU XUẨN CỦA NGƯƠI ĐÃ VÔ TÌNH BÁN ĐỨNG CẢ CÁI TỔ CHỨC BLACHK DEVIL NÀY KHÔNG?. BAO NHIÊU CÔNG SỨC XÂY DỰNG VÀ DUY TRÌ XÉM CHÚT NỮA LÀ BỊ HỦY TRONG TAY NGƯƠI. VẬY NGƯƠI THẤY MÌNH CÓ TỘI HAY KHÔNG HẢ???. Báo hét lớn, mọi sự phẫn nộ dường như bộc phát cùng một lúc, Linh đứng nghe mà tay chân bủn rủn, nhất thời không nói được câu gì. Mắt mở to hết cỡ, Linh hững chịu cơn thịnh nộ của Báo mà không có một lời oán thán.
- Tôi… tôi xin lỗi. là do tôi không cẩn thận. xin ngài thứ lỗi. cuối cùng thì Linh cũng nói được một câu thật với lòng mình. Nhưng câu nói này như tạt dầu vào lửa, Báo đã tức nay càng tức hơn. Bước vội lại chỗ bờ tường lấy cái roi da, Bao lại thét lên, mỗi tiếng thét là một lần roi da quất vào người Linh đau đớn:
- XIN LỖI, LẠI LÀ XIN LỖI. NGƯƠI CÓ BIẾT TỪ KHI GIA NHẬP TỔ CHỨC NGƯƠI ĐÃ XIN LỖI BAO NHIÊU LẦN RỒI KHÔNG? CỨ SAI RỒI XIN LỖI LÀ ĐƯỢC À? ĐẦU NGƯƠI LÀM BẰNG CÁI GÌ MÀ NGU NGỐC VẬY HẢ? MỘT NHIỆM VỤ ĐƠN GIẢN MÀ CŨNG LÀM KHÔNG XONG. MUỐN SỐNG YÊN ỔN THÌ HÃY LIỆU MÀ HÀNH XỬ, ĐỪNG CÓ LÀM SAI RỒI XIN LỖI TA. SỨC CHỊU ĐỰNG CỦA CON NGƯỜI CÓ HẠN, THÊM MỘT LẦN NỮA THÌ CHẮC CHẮN NGƯƠI SẼ ĐƯỢC TA CHO ĐI BẦU BẠN CÙNG DIÊM VƯƠNG ĐÓ. CÓ BIẾT KHÔNG HẢ?
Chat chat chat.
Vút vút vút.
Tiếng roi được đưa lên đưa xuống đều đều. mỗi lần vết roi quất xuống là mỗi lần lưng Linh đau nhói, Báo quật roi mạnh đến mức rách cả áo, từng dấu roi in lằn trên làn da trắng túa máu trông rất ghê sợ. nhưng Linh vẫn không hề kêu đau dù chỉ một tiếng, cô lặng lẽ cắn răng chịu đựng, ánh mắt kiên định nhìn vào bàn tay đang nắm chặt. khi những chiếc roi đầu tiên được quật vào người, Linh còn cảm thấy đau, văng vẳng bên tai còn nghe thấy tiếng quát tháo của Báo nhưng đến những lần roi cuối cùng, Linh đã không còn tỉnh táo, người cô như một con rối đứt dây ngã phịch xuống nền nhà lạnh buốt, hai mắt nhắm nghiền, da mặt gần như trong suốt. cô đã bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy thì Linh đã thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, xung quanh chỉ độc hai màu đen trắng. cách bày biện không quá cầu kì nhưng lại toát lên một sự sang trọng đến bất ngờ. Linh chưa từng đến đây và cũng chưa từng thấy căn phòng này bao giờ. Những kí ức trước khi ngất đi chầm chậm lướt quá đầu Linh, Linh bắt đầu cảm nhận và suy ngẫm. cô vẫn không thể biết được mình đang ở đâu và ở trong căn phòng của ai. Một cảm giác bất an dâng tràn, linh tính mách bảo cô cần phải ròi khỏi đây ngay lập tức. lấy một tay gạt tấm ga giường sang một bên, Linh cố ngồi dậy nhưng lại thất có cái gì đó vướng vướng ở tay bên kia. Nhìn lại thì Linh mới thấy tay kia của cô đang truyền nước. trong lòng cô nảy sinh một mói nghi ngờ “ ai đã đưa mình vào đây? Phải chăng…”. Phải chăng là người có tên ‘ sứ giả của ánh sáng’ kia?. Linh chợt thấy một chút ấm áp trong lòng. ý chí thuyết phục cô nằm xuống và tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhưng… bản năng của kẻ săn mồi không cho cô làm như vậy, nó thôi thúc cô phải trốn chạy. ý chí và bản năng giằng co nhau làm cô cứ ngồi thừ ra một lúc lâu. Ngay khi bản năng vừa thắng ý chí thì bên ngoài có một giọng nói vang lên:
- Ngươi định đi đâu? Giọng nói vừa phát ra lạnh tựa gió bắc cực, cả người Linh bất giác run sợ, da gà không hẹn mà đồng loạt nổi lên. Cô nhận ra đây là giọng nói của người lạ, với ánh mắt tò mò cô ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói ấy.
- Đứng hình! Người đó là… Báo, hôm nay Báo không sài máy bóp méo giọng nói nên Linh nhận không ra. Những hình ảnh Báo nổi giận và đánh đập lập tức ùa về trong tâm trí Linh. Cơ miệng cô cứng ngắc, cố gắng lắm cũng chỉ được hai từ “Về… ạ”
- Về??? báo nhấn mạnh từ này của Linh lần nữa. giọng của Báo khi không dùng máy bóp méo giọng nói thật dễ nghe. Tuy nghiêm khắc, không chút xúc cảm nhưng lại có âm trầm. nhưng sau khi phát ra thì vang vọng khắp căn phòng rồi dội vào tai Linh đau nhói.
- Thu lại ánh mắt sợ sệt, Linh nhìn Báo với vẻ bất cẩn và trả lời: - Vâng.
- Ngươi có đủ sức sao? Báo nhìn Linh với ánh mắt khinh thường và nói. Ôi! Nãy giờ nhìn thấy Báo nên Linh quên mất, ngoài vết thương ở bã vai đang buốt nhói đến tận xương ra cô còn thấy đau rát khắp vùng lưng. Cảm giác thật sự rất khó chịu, chỉ một cử động giờ cũng đau đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức.
- Thấy vẻ mặt xanh xao đau đớn của Linh, Báo tiến lại gần và đặt cái bát đang cầm trên tay xuống rồi lấy tay kéo áo của Linh lên. Mặc dù rất đau nhưng thấy hành động của Báo, Linh lập tức giữ tay báo lại và nói:
- Ngài.. ngài… định..làm…gì? vì đau quá nên mắt Linh mờ đi hình ảnh Báo trở nên không rõ ràng, cứ mờ mờ ảo ảo làm Linh không thể nào đọc được cảm xúc trong gương ấy.
- Bôi thuốc. cứ 3h là phải bôi một lần. nói xong Báo thản nhiên gạt tay Linh ra và cởi tiếp. khi Báo đã cởi đến ngang ngực, Linh dồn hết sức vào bàn tay mình và nắm chặt tay Bá. Dùng sức quá nhiều làm Linh thở dốc, mồ hôi tứa ra ướt đẫm mặt và bàn tay. Giọng Linh ngắt quãng.
- Tôi … không… sao. Vết thương …không nặng. có… thể chịu được Linh đã làm Báo giận, đôi mắt màu hổ phách sáng rực lên một tia nhìn đáng sợ, Báo quát lên với Linh:
- Sao ngươi cứng đầu vậy? vết thương đang chảy máu rồi kia kìa. Không mau sơ cứu sẽ bị nặng hơn. Hơn nữa, ta không có hứng thú với ngươi. Câu cuối Báo nói rất nhỏ, dường như là để nói với chính mình.
- Nghe câu nói này từ Báo, Linh đang đau cũng phải giận sôi lên giương đôi mắt vẫn đỏ tia máu nhìn Báo, Linh nói:
- Vết thương của tôi thì liên quan gì đến ngài? Ngài quan tâm tôi à? Nếu quan tâm thì tại sao lại cử tôi đi làm nhiệm vụ? quan tâm sao lại lấy roi da đánh tôi? Khi tôi bị thế này thì ngài lại đòi bôi thuốc. ngài định vừa đấm vừa xoa à? Tôi không cần cái thứ đó. Mỗi câu Linh phát ra là một lời đay nghiến dành cho Báo, cô như một con hươu bị thương nặng nhưng trước khi chết vẫn chất vẫn tại sao con báo lại làm như thế với mình.
Báo đã tức giận nay lại càng tức giận hơn, hai người nắm chặt tay nhau và nhìn nhau với ánh mắt đối địch. Chẳng ai biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, chỉ biết khi Linh không gắng gượng được nữa là lúc Báo buông tay và nói:
- Vì ngươi là người của tổ chức nên ta mới quan tâm. Nếu đã nói như thế thì dù ngươi chết cũng đáng đời. Báo tức giận quay đi, một lúc sau thì Linh nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh. Ngồi đây cũng có thể tượng tượng được cái bàn lề sắp long khỏi chốt.
Nghĩ là Báo đã đi ra ngoài nên Linh thở phào, cơ thể cũng không gắng gượng nữa mà ngã phịch xuống giường. cái kim truyền nước trong lúc Linh và Báo giằng co đã văng ra ngoài. Cái chỗ cắm kim lúc nãy giờ đang sưng tấy, máu tụ lại thành một vết bầm lớn đau nhói. Vì lưng đau nên Linh phải nằm nghiêng, khá là bất tiện nhưng cô không còn tâm sức đâu mà cựa quậy nữa, những giọt mồ hôi mặc nhiên chảy từ mặt xuống cằm rồi thấm vào áo ẩm ướt. rất khó chịu. Linh thấy mình mẩy ê ẩm, lưng và bả vai dau như muốn nứt ra. Nghĩ là nên bôi thuốc nên cô với tay đến chỗ Nghĩ là nên bôi thuốc nên cô với tay đến chỗ tuýp thuốc mà Báo để lại trên bàn, bình thường nằm trên giường lấy đã khó mà bây giờ bị đau muốn lấy lại càng khó hơn. Linh cố với mãi nhưng không đến, cô cứ nhoai dần, nhoai dần ra ngoài. Ngay lúc cô cầm được tuýp thuốc cũng là lúc cô mất cân bằng và ngã xuống. chẳng còn sức lực để chống đỡ, Linh nhắm chặt mắt nhưng… 1s…2s…3s. chẳng thấy gì cả, chẳng lẽ lực hút trái đất ở chỗ này có vấn đề??? Linh nghi ngờ hé mắt ra xem thử. Đập vào mắt Linh là bộ ngực rắn chắc của ai đó, tay người đó đang nhẹ nàng đặt cô xuống giường.
Lại là Báo.
Linh tưởng anh ta đã đi rồi, cô ngạc nhiên tới mức mắt trợn tròn hô hấp trở nên ngừng trệ. Trong đầu nhấp nháy một câu “ tại sao hắn lại ở đây?”. Khi đã lấy lại được bình tĩnh, Linh mấp mãy môi định nói nhưng đã bị Báo cắt ngang:
- Đồ cứng đầu.
Nói rồi Báo chẳng cần xin phép mà thẳng tay giật tuýp kem từ tay của Linh và lật úp người Linh lại, xé rách áo Linh không thương tiếc.
Một tiếng “ roẹt” phát ra vang vọng trong không gian, Linh tức giận quay người lại nhưng bị Báo ghì chặt. chút sức lực cuối cùng tiêu tan, Linh đành phải cho Báo tháo băng cũ ra và sát trùng vết thương.
Có vẻ như Bóa đã làm việc này rất nhiều lần, động tác rất nhanh nhẹn và thuần thục. không biết là do thói quen hay cố ý mà Boa sát trùng cho Linh rất nhẹ nhàng sau đó cẩn thận bôi kem và băng lại. tính ra cả quá trình thay băng chỉ tốn có 15p.
Thay băng xong, Báo đem áo và băng dính máu của Linh ra ngoài. Một lúc sau, Báo quay lại với chiêc áo mới trên tay và kêu Linh mặc vào. Loay hoay mất gần 20p thì Linh cũng mặc xong cái áo vào người, khi ngước lên thì thấy Báo đang đi lại gần với một cái bát gì đó bốc khói nghi ngút trên tay. Một mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian. Linh chợt thấy mình đói. Không!!! Là rất đói mới đúng.
Ngay khi bước đến gần Linh, Báo nói lạnh nhạt:
- Ăn cháo.
- Tôi không đói. Linh nói cứng dù trong lòng đang gào thét phản đối. nhưng chưa được bao lâu thì… “ ọc…ọc…ọc”
Dạ dày Linh kêu lên một tiếng rõ to. Linh ngại đến mức chỉ muốn chui xuống gầm giường ở mãi mãi. Trong cái giây phút ấy, hình như chỉ một phần của một vạn giây thôi, Linh đã thấy Báo cười. không hẳn là một nụ cười vì khóe môi của Báo chỉ nhếch lên một chút mà thôi. Một chút thôi ấy, một của một chút. Một chút ấy có thể khiến người khác tưởng mình bị hao mắt. và Linh đã tưởng mình bị hoa mắt thật khi Báo chưng bộ mặt lạnh hơn tiền của mình ra và nói:
- Ăn đi!!! Đã thế tay còn dứ dứ cái thìa cháo vào miệng cô nữa chứ.
Linh vẫn dương mắt nhìn Báo, miệng không hề đụng đậy. thìa cháo Bao đút cho Linh vẫn còn mãi trong không trung.
Thấy Linh cứ nhìn mình chằm chằm mà không chịu ăn, Báo tức quá hét lên:
- Ăn!!!
Tiếng quát tháo của Báo làm Linh giật mình, miệng theo phản xạ há ra. Chớp lấy thời cơ, Báo “tọng” thìa cháo đầy nhóc vào miệng Linh rồi hét lớn:
- Nuốt!!!
Cứ như câu thần chú “ vừng ơi mở cửa ra” của Alibaba, Linh giật mình ngậm miệng lại nhưng chưa kịp nuốt thì… “phụt… khụ…khụ…khụ”
Linh tặng nguyên một miệng đầy cháo vào khuôn mặt Báo sau đó cúi gập người ho đấy ho để. Ho nhiều đến mức hai má nóng bừng, miệng chỉ thốt lên được một chữ “ nóng” mà không biết có một lò lửa đang ngồi bên cạnh mình, một lò lửa nóng hàng ngàn độ C. Một lò lửa dẵn sàng thiêu rụi những thứ trước mắt.
Linh sau khi đỡ ho liền ngẩng mặt lên nhìn nạn nhân của mình. Ánh mắt cô khi bắt gặp gương mặt Báo thì sững sờ, miệng chỉ lắp bắp được duy nhất chữ “tôi….tôi”, mồ hôi lại túa ra như tắm.
Bỗng nhiên Báo đứng phắt dậy còn Linh theo phản xạ co mình lại chịu sự trừng phạt. nhưng…1s…5s…10s…15s vẫn chưa thấy gì cả, bên má cô lại có cảm giác ấm ấm. ngẩng đầu lên, Linh thấy Báo đang đưa cái bát về phía mình và nói:
- Trước khi ta quay lại phải ăn hết, RỖ CHƯA? Giọng nói không to nhưng rất lạnh lùng và quyền uy. Linh không biết làm sao ngoài gật đầu lia lịa và đón lấy bát cháo. Ngay cả khi Báo đi rồi vẫn nhìn bát cháo đến thẫn thờ.
Một lúc sau có tiếng BÁO vọng ra:
- Đã ăn hết chưa?
- Hết, gần hết rồi. Linh khi nghe thấy tiếng Báo mới giật mình tỉnh giấc, hai tay run rẩy cố đút cháo vào miệng và nuốt một cách nhanh nhất. nói sao nhỉ? Có phải Báo quan tâm cô??? Nghĩ đến đây, hai má Linh đỏ bừng, miếng cháo mới cho vào miệng nghẹn lại ở họng không tài nào nuốt xuống nổi.
Phải công nhận thuốc của BLACK DEVIL rất hiệu nghiệm, chỉ với ba ngày, vết thương của Linh đã khỏi tới bảy tám mươi phần trăm, cùng với ba ngày ấy, dưới sự quản thúc sát sao của Báo, sắc mặt Linh đã trở nên hồng hào lên rất nhiều. và ngày mai Linh sẽ bắt đầu đi học lại, một buổi học có rất nhiều điều thú vị và bất ngờ.
Chap 29: nhân vật mới.
Hôm nay Linh đi học.
Hôm nay là ngày lớp 10a1 chào đón thành viên mới: Nguyễn Quốc Thiên.
Con người này có vẻ rất nổi tiếng. từ khi bước vào trường, đi đến đâu Linh cũng nghe người ta bàn tán xôn xao về người này.
Theo nhận định của bọn con gái thì người có tên Thiên này có một vẻ đẹp chết người. gia cảnh vô cùng tốt lại rất thân thiện, là hoàng tử trong mơ của bao cô gái. Sức hút của anh ta có thể so ngang với một ngôi sao giới trẻ hiện thời.
Theo nhận định của tụi con trai thì tên này là một hiên tài trong lĩnh vực học tập. kết quả thi cử bao giờ cũng rất xuất sắc. ngoài khả năng học tập như một thiên tài ra, người này còn có năng khiếu về thể thao, ở nơi học cũ từng là chân cầu thủ xuất sắc nhất trường trong mọi hoạt động cậu tham gia.
Xét trên mọi khía cạnh có thể thấy người mới này rất hoàn hảo. nhưng tin đồn vẫn mãi là tin đồn, Linh không tin trên đời này còn có ai hoàn hảo hơn cả Vũ của cô.
Thả chiếc cặp xuống bàn một cách mệt mỏi, Linh lôi cuốn sách giáo khoa ra và tranh thủ ôn lại kiến thức.
Bỗng ở đâu xuất hiện một hộp quà màu hồng có nơ xanh rất dễ thương. Hộp quà ấy cứ chắn giữa cuốn sách làm Linh không thể nào học tiếp được. ngẩng đầu lên với một cái nhíu mày không hài lòng, Linh nói:
- Cái gì vậy?
Trước mặt Linh là một bạn học sinh nam dáng người cao to, khuôn mặt ưa nhìn, khi nghe Linh hỏi thì hai gò má hơi ửng hồng. đôi môi mỏng mấp máy phát ra một giọng trầm trầm rất dễ nghe:
- Qùa ấy. trong ánh mắt người con trai ấy nhìn Linh tràn trề hi vọng.
- Qùa??? Linh khẽ nhếch một chân mày và hỏi lại.
- Ừ. Mình muốn…bạn làm bạn gái của mình. Nói xong câu này thì mặt bạn nam kia đã đỏ như gấc.
- ồ…… không cần biết Linh trả lời như thế nào, cả lớp đều phục sát đất hành động của tên nam sinh kia. Miệng không hẹn mà đồng thanh kêu ồ thật lớn.
- bạn gái??? Linh hồ nghi hỏi lại. không biết cậu ta có biết từ khi Vũ chết thì cô khi nhận được những lời tỏ tình không những không chấp nhận mà còn đánh người tỏ tình tơi bời hay không?
- ừ… thật ra mình rất thích bạn.
- nhận quà này là làm bạn gái cậu đúng không? Linh buông ra một câu thẳng thắn, ánh mắt chiếu thẳng vào gói quà. Cả lớp lại không hẹn mà ồ lên thêm một lần nữa. quả là kỉ lục, mọi lần Linh đều đá văng tên to gan dám tỏ tình ra cửa nhưng không ngờ hôm nay lại hỏi một câu như thế.
- ừ. Màu đỏ đã lan tận đến mang tai, chàng trai nói nhỏ.
- Vậy được. Linh cầm gói quà lên và bỏ trên bàn- từ nay cậu là bạn trai của tôi.
Lần này thì không ai có thể “ồ” thêm một lần nào nữa, ai cũng ngạc nhiên đến mức cơ miệng cứng hết cả lại, tất cả đều hướng mắt về phía Linh. Trong lòng đều hoài nghi rằng không lẽ Linh đã thay đổi, ngay cả Mạnh, người luôn luôn bình thản trước mấy vụ như thế này cũng nhìn Linh đầy khó hiểu.
Cậu nam sinh kia khi nghe Linh nhận lời thì rất vui sướng, miệng nở một nụ cười thật tươi, cậu hỏi lại Linh:
- Thật chứ?
- Thật. linh trả lời lãnh đạm.
- Tôi…tôi không thể ngờ. tôi thật sự rất thích cậu. cậu nam sinh đó vì quá vui sướng mà ôm Linh vào lòng. ngay giây phút ấy, ánh mắt Linh tối lại, một màu tối tàn nhẫn. khẽ đẩy cậu bạn đang ôm mình ra Linh nói:
- Cậu có biết cái giá phải trả của việc làm bạn trai tôi không? Linh nhìn cậu bạn trước mắt với ánh mắt không chút biểu cảm.
- Làm bạn trai mà cũng phải trả giá sao? Cậu bạn kia ngạc nhiên hỏi lại.
- Đúng vậy.
- Vậy thì mình chấp nhận, bạn nói đi. Cậu bạn ấy vui vẻ nói, miệng cười rất tươi, đuôi mắt uốn thành hình lưỡi liềm rất đáng yêu.
- Để làm bạn trai tôi thì phải đánh thắng tôi. Vẫn cái giọng lạnh nhạt, Linh nói không cảm xúc.
- Đánh nhau sao??? Cậu bạn này càng ngày càng ngạc nhiên, đôi mắt không cười nữa mà lộ rõ vẻ ngạc nhiên.- mình không đánh nhau với con gái.
- Thế thì biến đi đừng làm phiền tôi. Linh phẩy tay ra hiệu cho cậu bạn rời đi rồi ngồi xuống tiếp tục xem sách.
- Không được, thật sự là mình không đánh con gái đâu.
- Biến!!! linh nhấn mạnh, lần này rất kiên quyết. cậu bạn kia đang nói cũng phải giật mình sợ hãi.
- Còn không đi? Mắt vẫn dính lấy cuốn sách, Linh nói. Xung quanh ai cũng nhìn cậu bạn ấy với cái nhìn thông cảm. cũng phải thôi, tỏ tình không đúng người, không đúng nơi và không đúng chỗ mà.
- Nhưng… cậu bạn kia rõ ràng là đang khó xử không biết phải làm sao.
Bốp. Nhanh như chớp, Linh tặng cậu ta một cú đấm vào giữa mặt, không quá mạnh nhưng cũng đủ để máu cam phải chảy ra.
- Còn không đi. Linh nói- không đi nữa thì kết cục sẽ thê thảm hơn đấy. linh vẫn nhìn cuốn sách như đó là bảo vật vô giá và nói tiếp.
Cậu bạn kia thật sự rất bất ngờ, mặc cho máu chảy đầy mặt, cậu ta vẫn cứ nhìn Linh chằm chằm. điều đó làm Linh thấy khó chịu. Linh định hôm nay không động thủ nhưng có vẻ việc này hơi khó khi có một con đỉa cứ bàm đuôi dai như đỉa như thế này. Giương nắm đấm lên cao, Linh bồi thêm cho anh chàng kia một cú đấm. nhưng… cú đấm đã dừng lại trong không trung trước khi kịp đáp vào mặt của cậu bạn xấu số kia.
Linh tức giận trừng mắt nhìn kẻ to gan dám ngăn cản mình,trái tim cô hẫng một nhịp. người ấy, người ấy có đôi mắt của Vũ. Không kìm được lòng mình, cô gọi nhỏ:
- Vũ.
- Xin lỗi nhưng có vẻ như bạn nhầm rồi, mình là Nguyễn Quốc Thiên, học viên mới của học viện Tinh Tú.
À, thì ra là như vậy. là học viên mới ấy vậy mà Linh lại tưởng Vũ, có vẻ như Linh đã nhớ Vũ quá rồi. xếp lại cái cảm giác lộn xộn và sự đau nhói mới nhen nhói trong lòng, Linh thu hồi ánh mắt bối rối và thay vào đó là ánh mắt băng lạnh xếp lại cái cảm giác lộn xộn và sự đau nhói mới nhen nhói trong lòng, Linh thu hồi ánh mắt bối rối và thay vào đó là ánh mắt băng lạnh, cô nói:
- Bỏ tay ra.
- À, xin lỗi nhé, mình chỉ muốn ngăn bạn không đánh người thôi, chúng ta làm quen nhé.
Cậu nam sin tên Thiên ấy nghe Linh nói bỏ tay ra thì giật mình buông tay Linh ra và ngỏ lời làm quen, tất nhiên là không thể thiếu nụ cười tỏa nắng.
Nụ cười ấy làm mấy nữ sinh xung quanh chết mê chết mệt còn nam sinh thì phát điên lên vì ghen tị. trong lòng Linh lại thêm một lần dậy sóng. Cậu ta có nụ cười giống Vũ, chỉ vậy thôi đã làm Linh không dám nhìn thêm bất cứ một phút giây nào nữa. ngồi xuống và lại chú tâm vòa cuốn sách, Linh nói:
- Tốt nhất là biến đi.
Những tưởng cậu ta sẽ vì câu nói đó mà tự ái đi khỏi nhưng không, xét về mức độ lì lợm thì cậu ta còn ghê gớm hơn anh chàng nam sinh kia rất nhiều. bằng chứng là trong suốt những phút còn lại trước khi vào lớp cậu ta cứ thao thao bất tuyệt bên cạnh Linh dù cho Linh không đáp trả câu nào cũng như không thèm ngẩng đầu nên lấy một phút.
Linh chỉ thực sự thoát khỏi sự tra tấn khi thầy giám thì bước vào. Cậu bạn kia dù rất muốn nói chuyện tiếp nhưng cũng phải rời bước đi đến chỗ thầy giám thị.
Hôm nay sát thủ hai fai có vẻ tiến bộ rất nhiều trong cung cách ăn mặc. trong một vài ngày Linh nghỉ học mà gu ăn mặc của thầy giám thị thay đổi một cách đáng kể theo chiều hướng ngày càng biến thái hơn. Một chiếc mũ cao bồi được thầy giám thì đặt cách dùng để che đi bộ tóc hói chẳng còn mấy cọng của mình. Khuôn mặt bóng nhẫy cười thật tươi chào đón cậu học sinh mới. mỗi lần thầy cất tiếng cười là mối lần các múi cơ phải hoạt động hết công suất. nhìn cái núi thịt đang rung rung trước mặt Linh tự hỏi “phải chăng mình học lầm trường?”. nhưng như thế vẫn chưa đủ, thầy giám thị hôm nay có vẻ rất cao hứng khi mặc trên người bộ quần áo vô cùng sặc sỡ hoa lá chim muông đủ cả. nói sao nhỉ? À, đúng rồi. thầy giống như một chú hề đang bày trò trước bàn dân thiên hạ, chỉ có thể nói bởi bốn chữ “hết sức lố bịch”.
Bỏ qua những ánh mắt vô cùng ác cảm của học sinh, thầy Tân giám thị đưa tay ngoắt ngoắt Thiên và nói:
- Xin giới thiệu với các em, đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Bạn ấy tên là Nguyễn Quốc Thiên.
Sau lời giới thiệu của thầy giám thị, cả lớp như vỡ òa bởi tiếng vỗ tay, một lần nữa Thiên bước vào mang theo một nụ cười tươi nhất Trái Đất. ngay sau nụ cười ấy, nữ sinh nhìn cậu ta đến đê mê, miệng bất giác nhỏ nước miếng, hai mắt lờ đờ như cá chết ươn rất mất hình tượng.
Thu lại nụ cười, Thiên nói;
- Rất cảm ơn sự chào đón nhiệt tình của các bạn. được học ở đây là niềm vinh dự của mình. Mình tên là Nguyễn Quốc Thiên. Sau này mong các bạn giúp đỡ. Sau đó là một kiểu cúi người rất chi là quý sờ tộc.
Cả lớp lại nổ lên một tràng pháo tay giòn giã. Không khí trở nên sôi động hẳn. ở một góc, Linh kín đáo quan sát Thiên thêm một lần nữa. cậu ta dáng người cao to, đôi môi mỏng gợi cảm, sống mũi thẳng thanh tú, mái tóc xoăn nhẹ mang phong cách quý tộc châu Âu. Ngoài ra còn đeo một cái kính cận màu vàng chanh. Cả người toát ra phong thái cao quý nhưng đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt, một đôi mắt sâu lúc nào cũng lấp lánh ý cười, một đôi mắt giống của người ấy. nhắc đến người ấy, Linh lại thấy đau lòng, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi mặt Thiên và trở về trang sách.
Ánh mắt của Linh đã bị Thiên nhìn thấy. cậu khẽ nở một nụ cười rồi nhìn qua thầy giám thị nói:
- Thưa thầy, em có thể chọn chỗ ngồi được không ạ? Giọng nói rất mực thành kính. Giám thị Tân tỏ ra rất hài lòng và nói:
- Được. em có thể chọn bất cứ chỗ nào miễn thấy thoải mái là được.
- Dạ em cảm ơn thầy. vậy em sẽ ngồi cạnh bạn nữ kia ạ. Nói rồi Thiên đi một mạch đến ngồi bên cạnh Linh và nói:
- Hey, my darling. Tớ ngồi đây nhé.
Cả lớp lẫn thầy giám thị há hốc mồn ngạc nhiên, chẳng là từ khi Chi rời khỏi chỗ đó đến nay, không có ai dám ngồi chỗ đó cả. nhớ lần trước có một bạn nam xấu số ngồi vào thì bị Linh đánh cho nằm liệt giường bây giờ không biết ra sao. Cả lớp nín thở đón xem phản ứng của Linh nhưng Linh chỉ nói một cậu ngắn ngủn:
- Thích thì ngồi. mắt cô vẫn dính với cái trang sách.
Cả lớp lại thêm một lần ngạc nhiên những con mắt không hẹn mà cùng nhau chớp chớp liên tục, trong đầu liên tục kêu gào “ không thể tin được, không thể tin được”, thầy giám thị thấy Linh không có ý kiến liền nói:
- Vậy em ấy từ nay sẽ ngồi ở đó. Nhân đây tôi cũng muốn thông báo cho các bạn một thông tin mới là nhà trường muốn đánh giá kết quả học tập của học sinh trong thời gian gần đây nên đã đề ra một cuộc thi. Mỗi lớp sẽ được phân làm 4 nhóm thực hiện một bài luận văn về chủ đề tự chọn. các em tự do trong việc lựa chọ chủ đề nhưng chủ đề mà các em chọn để trình bày nhất định phải sáng tạo, có tính thực tiễn.thời gian chuẫn bị là một tuần, tất cả mọi người đều phải tham gia, ai không tham gia sẽ bị kỉ luật, hình thức kỉ luật là đình chỉ học một năm, các em nghe rõ rồi chứ.
- Dạ rõ thưa thầy. cả lớp chán nản trả lời.
- Tốt. tôi đã phân nhóm sẵn rồi, sau ngày hôm nay các em hãy xác định ý tưởng của mình và chuẩn bị đi. Nhóm 1 bao gồm 8 em có tên sau đây: Nguyễn Văn Tiên, Trịnh Quốc Đạt, Cao Hà MI….
nhóm 2 gồm 8 em sau: Hà Thu Hằng, Trần Quốc Tuấn…
Nhóm 3 gồm: Nguyễn Hằng Nga…
và nhóm cuối cùng, nhóm 4 gồm: Hoàng Nhật Linh, Bùi Thiết Quân, Trần Mạnh, Tạ Hoàng, Lý Chấn Duy, Lý Chấn Huy, Thái Kim Chi. Nhóm này vốn có thêm em Hàn Thái Vũ nhưng do em ấy không còn nữa nên em Nguyễn Quốc Thiên sẽ thay thế. Các em đã nghe rõ chưa nào?
- Rõ rồi ạ. Cả lớp lại đồng thanh trong sự chán nản, ai cũng thấy tiếc khi không được chung nhó với những hot boy, hot girl của lớp và nhen nhóm trong đó là một sự nghi ngờ “ phải chăng sự sắp xếp này không phải là tình cờ???” Chap 29: chủ tịch tập đoàn MKB.
Hoàng đang bước đi trên một hành lang rộng trong một ngôi nhà vô cùng rộng lớn và sang trọng. khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ ép buộc, nơi đáy mắt có một chút gì đó như là tổn thương còn vương lại. cuối cùng cũng đã đến, cậu vươn tay mở cánh cửa trước mặt.
Chủ tịch tập đoàn MKB, bà Dương Ngọc Lan năm nay đã trên 40 tuổi nhưng vẫn giữ được những nét đẹp của tuổi xuân xanh. Mới nhìn qua, không ai có thể tin được là bà đã có một đứa con lớn như Hoàng vì bà trông quá trẻ, hai mẹ con đứng cạnh nhau trông rất giống hai chị em. Nhưng… ngoài vẻ đẹp không tàn phai theo năm tháng ấy, bà lại có một trái tim băng giá và tính cầu toàn rất mạnh mẽ. mọi việc với bà đều phải ở mức hoàn hảo không chút tì vết, với con mình cũng vậy, bà quản giáo rất nghiêm khắc, bà luôn muốn con mình suất sắc nhất mà không biết rằng tình thương không đúnga cách sẽ gây nên tai họa.
Có tiếng mở cửa, bà quay người, là Hoàng. Khẽ day day thái dương bà nói:
- Con ngồi đi.
- Bà gọi tôi đến có việc gì. Hoàng chán nản ngồi xuống, ánh mắt nhìn mẹ mình không chút cảm xúc.
- Con không thể thay đổi cách xưng hô với ta sao? Đã bao nhiêu năm rồi. bà Lan nhíu mày không hài lòng.
- Không. Có gì thì bà nói nhanh lên, tôi không có thời gian. Hoàng bắt đầu nhấp nhổm trên ghế, dường như nói chuyện với mẹ mình làm cậu rất khó chịu.
- Con dạo này có khỏe không? Bà Lan nói, trong giọng nói dù che đậy kĩ lưỡng nhưng vẫn tỏ rõ sự yêu thương.
- Nếu gọi tôi đến để nói những điều này thì thôi đi. Tôi không có thời gian rảnh cho mấy hành động vô nghĩa này. Hoàng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ tổn thương.
- Con dám nói vậy với ta sao? Bà Lan nổi giận.- chẳng lẽ ta là mẹ mà không thể hỏi han con cái mình một câu?
- Hỏi han sao? Chẳng phải hằng ngày bà đều cử người theo dõi tôi 24/24 sao? Tôi làm gì bà đều biết thì còn hỏi tôi làm gì? Bà không thấy đó là hành động thừa thãi à? Ánh mắt Hoàng nhìn mẹ trách cứ, trong mỗi lời nói là sự tổn thương, là sự hờn trách đối với người mẹ luôn lạnh nhạt với mình từ nhỏ đến lớn.
- Con từ bao giờ đã dám nói với ta những lời đại nghịch bất đạo đó hả? bà Lan tức giận đập bàn, ánh mắt tóe ra những tia lửa giận dữ nhìn người con trai của mình.
- Hừ! tôi như thế lâu rồi, từ cái ngày bà bỏ tôi ở nhà cho mấy bà ** nuôi chăm sóc mà chạy theo tiền bạc công danh ấy. bà không thương yêu tôi thì hà cớ gì tôi phải tôn trọng bà. Hoàng nhếch môi cười cay đắng, mỗi lời nói là một mũi dao sắc bén cứa vào trái tim người mẹ đứng trước mặt.
- Con, con. Ta… bà Lan tức đến mức không nói lên lời, hai tay bà run run bấu chặt lấy cạnh bàn, ánh mắt nhìn Hoàng đau đớn xen lẫn tức giận.
- Hôm nay như thế là đủ rồi. tôi đi đây. Hoàng quay gót ra khỏi phòng mà không nhìn mẹ mình thêm một lần.
- Đứng lại. ta có chuyện công việc cần nói với con. Bà Lan lập tức thay đổi 180 độ. Nếu nói chuyện riêng không được thì phải lấy công việc ra mà nói thôi.
Hoàng khi nghe câu nói này thì đứng sững lại, cậu hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nở một nụ cười trên môi quay lại nói:
- Chẳng hay chủ tịch có chuyện gì muốn nói với tôi? Nếu là chuyện công việc sao chủ tịch không nói sớm cơ chứ, vòng vo tam quốc mãi. Lần sau chủ tịch gọi tôi đến thì cứ nói không cần câu nệ hỏi han này kia đâu ,mất thời gian.
- Thì ra chỉ có lí do công việc con mới có thể nói chuyện với ta. Giọng bà Lan cay đắng- thôi được, ta muốn nói với con về việc kho hàng ở điền trang Quốc Tâm.
- Chẳng phải đã bị trộm rồi sao? Nhớ lại cái hôm đó Hoàng lại tức vì đã để xổng hai tên thám thính đó.
Bốp. Một chồng tài liệu trên bàn được bà Lan thẳng tay ném vào mặt Hoàng. Mắt bà long sóng sọc quát lên:
- NÓI NHẸ NHÀNG THẾ À? TRỊ GÍA HÀNG HÓA TRONG NHÀ KHO LÀ 500 TỈ THÊM VỚI VIỆC BỒI THƯỜNG CHO KHÁCH HÀNG 1500 TỈ NỮA LÀ BAO NHIÊU HẢ? NÓI NHẸ NGÀNG THẾ THÔI SAO? TIỀN HẰNG NGÀY CON TIÊU XÀI PHUNG PHÍ LÀ Ở ĐÂU RA? TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG À?. CÓ BIẾT TẬP ĐOÀN THIỆT HẠI NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? HAI ĐỨA THÁM THÍNH LẠI Ở TRONG CÁI HỌC VIỆN TINH TÚ DO TẬP ĐOÀN SÁNG LẬP RA. CÓ CÁI NỐI NHỤC NÀO BẰNG HẢ? CON Ở ĐÓ MÀ LẠI ĐỂ CHUYỆN TÀY TRỜI ĐÓ XẢY RA RỒI BÂY GIỜ NÓI NHƯ KHÔNG CÓ TÍ TRÁCH NHIỆM NÀO NHƯ VẬY MÀ XEM ĐƯỢC SAO?
- THẾ BÀ MUỐN TÔI LÀM SAO? LÀ TÔI HUẤN LUYỆN HAI ĐỨA ĐÓ À? TÔI VÌ TRUY ĐUỔI HAI ĐỨA ĐÓ MÀ SUÝT NỮA MẤT MẠNG BÀ CÓ BIẾT KHÔNG HẢ? SAO BÀ CHỈ BIẾT TRÌ TRIẾT NGƯỜI KHÁC THẾ?BÀ COI CÁI TẬP ĐOÀN NÀY HƠN CẢ CON TRAI À? BÀ LÀM RA NHIỀU TIỀN NHƯ VẬY TÔI XÀI MỘT TÍ THÌ ĐÃ SAO? SỐ TIỀN ĐÓ SO VỚI NỖI TỔN THƯƠNG TINH THẦN CỦA TÔI CÓ LÀ GÌ. BÀ CHỈ NGỒI ĐÂY RỒI TO MIỆNG PHÁN NGƯỜI KHÁC THẾ NÀY THẾ NỌ MÀ KHÔNG THẤY XẤU HỔ À. HAY BÀ MUỐN ĐỨA CON NÀY CHẾT ĐỂ BÀ RẢNH RANG CAI QUẢN CÁI TẬP ĐOÀN NÀY???
BỐP.
Lần này bà Lan vì quá tức giận nên cho Hoàng một cái tát như trời giáng. Bà nói mà nước mắt lã chã:
- Con là con ta mà nói với ta như vậy sao? Ta làm việc cật lực ở tập đoàn là vì ai? Ta cai quản con khắt khe là vì ai? Vì ta à???. Con có biết mỗi khi con đánh nhau nhập viện ta đau lòng lắm không? Những lúc ấy ta chỉ muốn bỏ hết việc ở công ty để đến bên chăm sóc con mà thôi.
- Tôi cần cái đó à? Trong lúc ở bệnh viện tôi đã mong mỏi bà biết bao, tôi đánh nhau cũng vì muốn có được tình thương của bà dù chỉ một chút thôi nhưng bà đã làm gì, BÀ CHỈ BIẾT GỌI ĐIỆN ĐẾN VÀ TRÌ TRIẾT TÔI, BÀ KHÔNG QUAN TÂM TÔI, BÀ DÙNG NHỮNG ĐỒNG TIỀN MÌNH LÀM RA ĐỂ GIẢI QUYẾT CÁI HẬU QUẢ DO TÔI GÂY RA CÒN CÁI HẬU QUẢ CỦA BÀ GÂY RA NÀY THÌ BÀ BỎ MẶC, BÀ TRÁCH MẮNG, BÀ NÓI NHỮNG CÂU HỜI HỢT KHÔNG CHÚT TÌNH THƯƠNG. Hoàng ôm cái má đau buốt hét lên, bao nhiêu nỗi ấm ức được cậu nói ra hết, ánh mắt nhìn người mẹ đầy hận thù và tổn thương.
- Ta… ta vì không muốn con ỷ lại nên mới như vậy. ta muốn con mạnh mẽ nên mới như vậy. ta đã làm con đau sao? Ta… ta xin lỗi. nhỮng giọt nước mắt hối hận lăn dài trên khuôn mặt người mẹ. bà Lan đưa cánh tay run rẩy lên mặt con trai mình.
- TÔI KHÔNG CẦN. BÀ MUỐN TÔI MẠNH MẼ À? TÔI RẤT MẠNH MẼ RỒI ĐẤY, BÀ HÀI LÒNG CHƯA? BÀ ĐỨNG CÓ MÀ GIẢ BỘ TRƯỚC MẶT TÔI, XIN LỖI SAO? QUÁ MUỘN RỒI. NẾU LỜI XIN LỖI NÀY THỐT RA CÁCH ĐÂY 10 NĂM, THẬM CHÍ 5 NĂM TRƯỚC THÌ TÔI SẼ CẢM ĐỘNG MÀ THA THỨ CHO BÀ NHƯNG BÂY GIỜ THÌ KHÔNG. KHÔNG!!!. BÀ GỌI TÔI ĐẾN ĐÂY ĐỂ NÓI TÔI BẮT HAI TÊN THÁM THÍNH CHỨ GÌ? ĐƯỢC. TÔI SẼ BẮT GIÚP BÀ. KHÔNG CÓ GÌ NỮA THÌ TÔI ĐI ĐÂY, CHÀO CHỦ TỊCH. Hoàng lạnh lùng gạt cánh tay của bà Lan ra khỏi mặt mình và quay lưng bước đi.
Rầm.
Cánh cửa phòng được Hoàng đóng rất mạnh. Bóng dáng Hoàng đã khuất sau cánh cửa nhưng bà Lan vẫn đứng chết trân giữa căn phòng, những giọt nước mắt không ngừng rơi.
Phịch.
Đôi chân đã không còn đứng vững được nữa. bà ngồi xuống sàn mà khóc. Chẳng nhẽ bà đã sai? Bà muốn con mình xuất sắc, muỐn con mình mạnh mẽ nên mới làm như vậy nhưng bà sai rồi sao? Bà đã làm đau đứa con mình thương yêu nhất rồi sao? Trái tim bà đau nhói, Hoàng đi rồi, con bà đã không nghe lời bà nữa rồi, bà phải làm sao mới được đây?, những giọt nước mắt muộn màng cứ thế rơi xuống. bà Lan khóc, khóc mãi cho đến khi ngất đi mà trái tim vẫn gào thét tên người con trai.
Tâm trạng không tốt, Hoàng lái xe đến thẳng quán bar sky. Sau khi gọi một bàn đầy rượu mạnh, Hoàng lấy điện thoại ra và gọi cho Tuấn. Tuấn bắt máy rất nhanh, bên kia vang vọng lại tiếng nói: “ a lô”.
- Mày đến quán bar Sky đi, anh có chuyện muốn nói. Không cần biết Tuấn có đồng ý hay không, Hoàng cúp máy luôn. Để chiếc điện thoại xuống bàn, Hoàng rót rượu ra uống và nghĩ về quá khứ. Một quá khứ tươi đẹp không hề có đau khổ, không hề có tổn thương.
Trong đầu Hoàng liên tiếp xuất hiện hình ảnh của mình lúc nhỏ. Từ lúc đi chơi vườn bách thú, chơi công viên cho tới những bữa ăn đầy ắp tiếng cười của ba, của mẹ. len lỏi trong số đó có cả hình ảnh của cô bé ấy, Bảo Trân. Một cô bé thiên thần trong lòng cậu, một cô bé mang lại chút hơi ấm cho trái tim lạnh băng của cậu, một cô bé cậu nhất mực yêu thương. Số phận có phải trêu ngươi cậu hay không mà lại mang cô ấy đi để lại trong lòng cậu nỗi đau không ngày nào là không rỉ máu.
Nỗi đau về người con gái ấy chưa nguôi thì lại thêm nhiều nỗi đau khác kéo đến. cậu thật sự rất mệt mỏi. nhớ lại lời của mẹ mình hôm nay cậu lại thấy bực mình. Không lẽ tất cả những tổn thương cậu phải chịu chỉ một lời xin lỗi là xong xuôi sao? Thật chẳng công bằng.
Một ly, lại một ly nữa, tiếng nhạc xập xình chói tai chẳng thể lấn át nỗi đau đang lan dần trong tim cậu. rượu cũng chẳng thể dịu bớt niềm đau khổ. Chai rượu vơi dần vơi dần, Hoàng cứ uống mãi, uống mãi cho đến khi có người ngồi cạnh cầm lấy ly rượu trên tay mình.
Hoàng ngước đầu lên, là Tuấn. không nói gì, Hoàng ra hiệu cho Tuấn ngồi cạnh mình.
Ngồi cạnh Hoàng, Tuấn thấy Hoàng đang buồn, không tiện hỏi lí do nên Tuấn vào vấn đề luôn.
- Đại ca, anh gọi em có việc gì ạ?
- Anh muốn nhờ chú điều tra một việc. Hoàng nhìn chăm chăm vào chai rượu nói.
- Vâng. Anh có gì cứ nói ạ.
- Anh muốn chú điều tra hai người mới gia nhập BLACK DEVIL là ai và… người đã *** hại Bảo Trân, em của Mạnh. Hoàng thay đổi tư thế, hai tay quảng lên thành ghế, mắt nhìn lên trần nhà nói.
- Sao??? Tại sao anh lại muốn biết điều này? Vụ của Bảo Trân chẳng phải qúa lâu rồi sao? Cô ấy là vì bệnh mà… Tuấn e ngại không dám nói tiếp, Tuấn biết người con gái đó rất quan trọng đối với Hoàng
- Cậu đừng hỏi nhiều, cứ điều tra cho anh là được. Hoàng nói chậm rãi.
- Vâng. Còn điều gì không ạ?
- Vậy thôi. Dạo này tổ chức của chúng ta làm ăn thế nào? Có thông tin gì mới không?
- Dạ. mấy bữa nay bọn em chỉ thanh trừ mấy nhóm nhỏ không biết an phận thôi chứ không có gì đặc biệt cả ạ. À thưa anh, em phát hiện BLACK DEVIL có một vài hành động bất thường.
- Sao??? Nói nghe xem nào. Nghe tới BLACK DEVIL, Hoàng đã thôi ngắm trần nhà và nhìn Tuấn chăm chú.
- Dạ gần đây, BLACK DEVIL không hề thực hiện một vụ giao dịch ngầm nào cả, chúng đang âm thầm mua lại các chi nhánh nhỏ của tập đoàn MKB trên toàn thế giới. em thật không hiểu âm mưu đằng sau đó là gì. Chúng chẳng thiếu gì tiền, tại sao lại phải làm như vậy chứ?
- Mau điều tra. Không biết bọn khốn này định giở chiêu gì đây nữa. chúng đã cho ta một vố đau rồi, phải cẩn thận hơn.
- Vâng. Anh à, anh không nên uống nhiều rượu. dạ dày anh không tốt. Tuấn dè dặt đưa ra ý kiến với Hoàng.
- Chú yên tâm, chưa hạ được cái tổ chức BLACK DEVIL kia thì anh chưa chết vì đau dạ dày đâu. Thôi anh có việc phải đi rồi. chú liệu mà điều tra nhé!. Hoàng vỗ vai Tuấn rồi đứng dậy trả tiền và đi khỏi.
Tuấn không biết nói gì chỉ lặng lẽ nhìn theo Hoàng. Trước khi Hoàng khuất bóng, Tuấn nói nhỏ: “ anh không thể quên được cô gái ấy cũng giống như em không thể quên được cô gái mà mình đã làm hại, chúng ta thật giống nhau về nỗi đau nhưng chỉ khác ở chỗ cô gái của anh đã chết mà thôi”.
Nói rồi Tuấn cũng rời đi, thêm một bóng dáng cô độc, thêm một kẻ đau khổ vì tình yêu.
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!