Bây giờ nó đã tạm ổn, nhưng vẫn còn buồn lắm. Cứ nghĩ đến giọng nói trầm
trầm, nét mặt phảng phất nỗi buồn, nụ cười của Tùng mà nó thấy đau. Đau
vì đã làm tổn thương đến Tùng. Nó ước gì nó có thể yêu Tùng như yêu
Nam. Phải, yêu, yêu chứ không phải thích. Nhắc đến Nam, lòng nó lại dâng
lên một nỗi nhớ khó tả. Nó sẽ đi tìm Nam, nói cho Nam biết tình cảm của
nó, nhưng không phải lúc này. Muộn rồi, nó phải về nhà, hôm nay nhiều
chuyện xảy ra quá, về ngủ một giấc đã...Nó đang nghĩ thì một giọng nói
trầm ấm vang lên:
- Em làm gì ngồi đây như bụi đời vậy? Tôi bíp còi nãy giờ mà em cũng không nhìn tôi một cái.
Nó bất ngờ. Ai kia? Nó dụi mắt mấy lần rồi mở ra. Là thầy! Nó mừng rỡ định hét lên nhưng nó cố kiềm lại:
- Ơ, thầy, em đang suy nghĩ nên không biết thầy đến.
- Suy nghĩ gì mà ngơ ngẩn vậy? Mắt em đỏ hoe thế kia, em khóc à?
-......................
- Tôi biết em không thích tôi, em không muốn nói thì thôi.
Nó muốn phản kháng lại, nhưng có cái gì đó thôi thúc, bảo nó im lặng. Nam ngồi xuống bên cạnh nó. Nó đứng dậy:
- Em phải về đây
Nó đang nói cái quái gì thế này? Nó không hiểu nó đang nói cái gì nữa,
rõ ràng nó muốn gặp Nam, muốn nói cho Nam biết tình cảm của nó kai mà?
Nam níu tay nó lại:
- Tôi, tôi có chuyện này muốn nói với em. Em hãy nghe tôi nói, 15' thôi....
Nó từ từ ngồi xuống, chuyện gì vậy nhỉ?
- Có một cô nhóc rất ngốc, rất hay cười, và cũng rất dễ thương, nhưng
cũng lại rất bướng bỉnh. Cô nhóc thông minh, nhưng lại lười học vô cùng.
Một anh chàng nọ đã tình nguyện đến kèm cặp cô nhóc. Anh chàng đó từ
một người lạnh lùng, ít bộc lộ tình cảm, suy nghĩ đã dần dần thay đổi.
Anh ta quan tâm, nghĩ về cô nhóc nhiều hơn. Anh ta biện hộ rằng đó chỉ
là trách nhiệm vì ba mẹ giao cho anh ta việc chăm sóc cô nhóc, chỉ là
tình cảm anh em. Cứ như vậy, tình cảm dành cho cô nhóc lớn dần, nhưng
anh chàng không hay biết. Anh ta vẫn luôn quát mắng, bực bội, làm cho cô
nhóc buồn, khóc. Anh ta ngốc quá phải không? Và không biết vì lý do gì
mà càng ngày, khoảng cách giữa hai người càng xa. Cô nhóc không còn để
anh chàng đến chở đi học, thấy mặt thì lại tránh. Chịu đựng không nổi,
anh ta đã đến tìm cô nhóc hỏi cho ra lẽ. Qua cách nói chuyện, anh ta
nhận thấy cô nhóc không thích gặp mặt anh ta chút nào. Đau, buồn mà
không hiểu vì sao! Khi biết được tin cô nhóc có người yêu, anh ta lại
càng đau hơn gấp bội ! Anh ta lang thang quán bar, uống cho say mèm, để
không phải suy nghĩ về cô nhóc. Anh ta bắt đầu ăn kem đậu xanh, loại kem
cô nhóc rất thích mà trước đây anh ta cho là tầm thường so với kem sầu
riêng anh ta yêu thích. Càng ăn, anh ta càng phát hiện hương vị đặc biệt
của kem đậu xanh, càng thêm nhớ về cô nhóc hơn. Vì sao anh ta lại như
thế? Bởi anh ta đã yêu cô nhóc, yêu rất nhiều. Nhưng anh ta nhận ra tình
yêu quá muộn. Khi cô nhóc xa thật xa, anh ta hối hận, nhưng, không kịp
nữa...
Nó đang khóc. Chuyện này..., là thật ư?
- Em hiểu tôi đang nói gì không? Tôi luôn nói em ngốc, nhưng tôi còn đại
ngốc hơn cả em. Khi không có em ở bên, tôi mới biết em quan trọng với
tôi thế nào...Lam, tôi, anh, anh yêu em.
Tim Lam như ngừng đập khi nghe Nam nói những từ cuối cùng. Nó không dám
ngẩng mặt lên nhìn Nam. Mồ hôi bắt đầu túa ra ở hai bên thái dương và
bàn tay, bàn chân nó. Nó ngồi bất động.
Nam khẽ cười:
- Anh nói xong rồi, nói ra những lời này anh thấy thật dễ chịu. Em chỉ
cần biết tình cảm của anh như vậy làđược rồi, ngày mai hãy xem như anh
chưa hề nói gì. Chúc em luôn hạnh phúc với Tùng, thằng nhóc đó coi vậy
chứ rất tốt. Nãy giờ đã làm phiền em rồi, anh về đây....Em cũng về đi,
muộn rồi đó.
Nam đứng dậy bước đi, lòng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nói được lòng mình,
dù kết quả có thế nào thì mình cũng nên vui vì đã làm theo sự mách bảo
của trái tim. Người mình yêu biết được những tình cảm của mình, như vây
có lẽ quá đủ rồi, đúng không nhỉ?
- KHOAN ĐÃ! THẦY ĐỪNG VỀ!
Nó đã "tỉnh" lại, vội vàng gọi Nam. Nam từ từ quay lại, mỉm cười trìu mến với nó:
- Thầy bỏ đi như thế mà được à? Em cho phép thầy đi chưa mà thầy dám bỏ
em lại? Thầy đứng yên đó nghe cho rõ những lời em nói đây... THẦY, EM
YÊU THẦY !
Nó nói rồi chạy lại ôm lấy Nam, vừa nói vừa khóc:
- Thầy, à không, anh, anh làm em khóc như thế này mà bỏ đi hả? Anh tàn
nhẫn lắm biết không? Lúc nào cũng chỉ giỏi làm em khóc thôi.
Nam vui sướng áp đầu nó vào ngực mình, hôn nhẹ lên tóc nó rồi dịu dàng nói:
- Anh xin lỗi, từ nay anh sẽ không làm em phải khóc nữa. em ngốc của
anh. Ngoan, đừng khóc nữa, anh không thể cho em mượn vai anh được đâu.
- Ha ha, trêu như vậy em mới hết khóc chứ! Từ nay đừng khóc nữa, anh chỉ muốn nhìn em cười thôi, biết không?
Nam đưa tay lau nước mắt cho nó. Nó cười, khẽ gật đầu....
Nó đang sống những ngày rất vui vẻ. Nó cười suốt, làm My và Diệu bực cả
mình (ghen tị ấy mà ^^). Cười cho đời thêm đẹp, tội gì mà khoogn cười
nhỉ? Vả lại, nó cười còn để thực hiện lời hứa với Tùng và Nam.
“Em sẽ luôn cười, không khóc, không buồn vẩn vơ nữa. Các anh đừng lo cho
em, em lớn rồ, tự biết lo mà, hi hi”. Đó là lời nó hứa với Tùng và Nam
trong ngày tiễn hai người đi du học. Tùng thì sang Nhật học Công nghệ
thông tin, còn Nam sang Pháp học Cao học. Trong một ngày phải chia tay
hai người mà nó quý mến, nó buồn lắm. Nó cố không khóc, nhưng cuối cùng,
nó cũng rơi nước mắt. Nam hôn lên tóc nó, trầm giọng nói:
- Ngoan, đừng khóc nữa. Anh đi khoảng 3 năm rồi anh về. Em phải giữ gìn
sức khỏe đó. Khi anh về, em đã ra trường, có khi đã đi làm rồi ấy
chứ…Anh sẽ cố học thật nhanh để về với em. Lam, em chờ anh nhé !
Namlau nước mắt, nhìn nó lần cuối rồi bước vào phòng chờ. Nó chạy theo, nhón chân hôn lên má Nam và nói đầy đe dọa:
- Híc, anh phải nhanh về đấy. Anh biết em không có tính kiên nhẫn mà. Em
cho anh 3 năm để hoàn thành việc học. Anh mà cứ chần chừ 1 phút 1 giây ở
bên Pháp, anh sẽ hối hận không kịp đó ^^.
2 NĂM 3 THÁNG SAU...
- Lam, làm chưa xong hả em?
- Trời ơi, lại vỡ cốc nữa à?
- Ôi, em cái gì cũng giỏi mà sao em hậu đậu thế?
Đó là những câu nói quen thuộc trong suốt 2 tháng nó làm việc. Nó đang
làm tại Bệnh viện đa khoa thành phố. My và Diệu cũng ở thành phố, nhưng
khác bệnh viện. Bận bịu với công việc nên cuối tuần bọn nó mới gặp nhau.
Tuy mới vào làm nhưng nó được mọi người quý mến lắm, vì nó dễ thương,
nhiệt tình…Vì vậy mà mọi người “đành long” tha thứ cho nó mỗi lần nó làm
vỡ pipet, cốc….
- Lam, em chưa làm xong hả? Nhanh lên đi, hay để chị phụ cho.
- Thôi, để em làm cũng được. Mà có chuyện gì thế chị?
- Trời, em chưa biết à? Hôm nay khoa mình đón trưởng khoa. Trưởng khoa giỏi lắm, mới ở Pháp về, lại còn đẹp trai cực kì nữa chứ.
Nó chưa kịp nói thì một chị khác chen vào:
- Xì, có người yêu rồi mà vậy đó !
- Kệ tui chứ !
- Hi hi, nhưng mà tui nghe nói trưởng khoa có người yêu rồi.
- Sao cơ? Ôi, chán thế. Thôi kệ, ngắm cũng đủ rồi, hi hi. À Lam ơi, chúc mừng sinh nhật em nhé. Đây là quà của tụi chị.
- Dạ, em cảm ơn mọi người. He he, chị ơi, em không tin là “gã” trưởng khoa đẹp trai dữ dội như chị nói đâu.
- Em không tin à? Tí nữa biết.
Vừa lúc đó phó khoa gọi mọi người tập trung sang phòng trưởng khoa. Nó
phải bảo các chị sang trước, nó dọn dẹp một tí rồi qua sau. Nó vừa dọn
vừa rủa cái “gã” trưởng khoa làm mất thời gian của nó. Tay vãn cầm
pipet, nó lon ton chạy qua chiêm ngưỡng “dung nhan” của “gã”. Ặc, phòng
chật kín người, mọi người đứng che hết, nó lại lùn quá, nhón chân mãi mà
cũng, không thấy mặt “gã” ấy.
Lam, vào đây nhanh lên em. Chỉ còn mỗi em chưa giới thiệu thôi đó.
Mọi người dạt ra chừa chỗ cho nó vào. Cái gì thế này? Ai đang đứng trước
mặt nó kia? Người ấy mỉm cười, nhìn nó bằng ánh mắt thương yêu và nhớ
nhung. Nó run run hỏi:
- Đây, đây là trưởng khoa ạ?
- Ừ, anh ấy tên là Nam. Trưởng khoa, đây là Lam – út ít nhất, cô ấy mới vào làm được 2 tháng.
Cái pipet nó đang cầm trên tay rớt xuống đất từ lúc nào, may mà đó là pipet Pasteur. Nam nhặt cái pipet, bước lại gân nó:
- Anh về rồi đây. Ngốc, em vẫn hậu đậu như xưa, chẳng thay đổi gì cả.
Nó khóc òa lên:
- Anh, là anh thật à? Tại sao hơn 2 năm qua anh không liên lạc gì với
em, không gọi điện, cũng chẳng nhắn tin. Bây giờ anh đột ngột quay về,
cũng không thèm nói cho em biết trước. Anh coi thường em à?
Mọi người nhìn nó ngạc nhiên, và họ còn bất ngờ hơn khi thấy Nam ôm nó:
- Ngoan, đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn kìa. Anh nhớ em đến phát
điên. Vì vậy anh phải học không ngừng nghỉ để hoàn thành sớm trước thời
gian quy định. Do đó anh mới được về trước “chỉ tiêu” 3 năm của em đó.
Mọi người bây giờ mới vỡ lẽ. Ai nấy đưa mắt nhìn nhau cười rồi lần lượt ra khỏi phòng.
Một lúc lâu sau:
- Nín đi nào, đừng khóc nữa. Anh đã về rồi mà ! Anh nhớ em lắm, em biết không?
- Híc, em cũng nhớ anh.
- Bây giờ anh đã ở bên em rồi, em đừng lo nữa nhé !
- Uhm…Mà anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
- Hừ, em định thử anh à? Anh không học nhiều đến nỗi lú lẫn quên cả sinh nhật em đâu.
- Hi, anh nhớ là em vui rồi…
Nó xòe tay ra, cười nghịch ngợm:
- Vậy, quà đâu?
- Anh cố chọn đúng ngày này để về với em. Anh chính là món quà sinh nhật vô giá nhất rồi còn gì?
- Ừ thì…Nhưng em thích quà thật hơn, he.
- Quà thật á? Để anh xem trogn túi có gì không nhé?
Nó tò mò, không biết Nam có tặng quà cho nó không. Nam lấy trong túi quần ra một cái hộp nhỏ xinh:
- Đây, quà sinh nhật của em, hi.
- Cái gì vậy anh?
- Thì em mở rồi biết.
Nó hồi hộp mở, nó hy vọng cái hộp chứa “cái đó” – cái mà nó vừa nghĩ trogn đầu.
- Oa, dễ thương quá !
Đó là một chiếc nhẫn bằng bạc, thiết kế tinh xảo, bên ngoài có khắc “
Love u”, bên trong là “ N ♥L”. Vậy là nó đã đoán đúng, nó cười hạnh
phúc, rồi vờ hỏi:
- Anh tặng em nhẫn làm gì vậy?
- Làm gì à, đeo cho đẹp thôi. Anh cũng có một cái giống em này. Anh đeo đpẹ hơn em đó. Hi hi.
Lam bực bội khi thấy Nam đung đưa bàn tay có chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út:
- Chỉ thế thôi à? Trả lại anh đó, em không thèm.
- Ơ, anh đùa tí mà em cũng giận hả? Anh xin lỗi. Chẳng lẽ em không biết
anh tặng nhẫn cho em làm gì à? Em đúng là đại ngốc mà, không hiểu sao
anh lại yêu em nhỉ? Ha ha.
- Anh không nghiêm túc…
- Anh muốn cầu hôn em.
Dù đoán biết trước được ý đồ của Nam khi tặng nhẫn, nhưng nghe chính Nam nói, tim nó đập loạn xạ, bối rối, mặt nó đỏ ửng lên.
- Em đồng ý không Lam?
Nó không dám ngẩng mặt lên, chỉ khẽ gật gật đầu. Nam cườ toen toét, nó
ngạc nhiên, chưa bao giờ nó thấy Nam cười như thế cả .( Sau này Nam mới
tiết lộ cho nó biết khi nào cực kì vui và hạnh phúc Nam mới cười toen
toét, từ bé đến giờ số lần Nam cười toen toét chỉ đếm trên đầu ngón tay
thôi ^^)…Nam ôm nó, khẽ nói:
- Lam, cảm ơn em đã đồng ý…Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của anh đấy !
Anh hứa sẽ chăm sóc, bảo vệ em suốt đời, sẽ không để em phải buồn, phải
khóc. Anh sẽ làm em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời này...
- Anh nói phải giữ lời đó, ông thầy đáng ghét của em!
- Ok, anh biết rồi, em phải tin tưởng anh chứ, cô học trò ngốc của anh !
THE END ^^
P/S: Oa, cuối cùng cũng kết thúc rồi ^^. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và
ủng hộ mình suốt thời gian qua. Vì nhiều lý do nên hôm nay mình mới kết
thúc truyện được. Mình muốn một Happy Ending trọn vẹn nên viết thêm cái
phần cầu hôn, chứ thực sự mình thấy mấy đoạn cuối mình viết hơi người
lớn và hơi sến ^^(không biết mọi người có thấy thế không? ).
Đây là truyện đầu tiên mình viết, nên không thể tránh khỏi sai sót, có
gì mọi người góp ý cho mình nhé. Mình đang viết truyện "1,2,3 chọn hoàng
tử nào đây"(Tên gốc:“Tôi là tomboy, nhưng tôi cũng là con gái”) mọi
người đọc và ủng hộ mình như truyện này nữa nhé, hi hi. À, mọi người
thấy cái nhan đề có hợp với bài viết không, nếu bạn nào có tiêu đề hay
thì nói với mình. Minh xin cảm ơn tất cả một lần nữa nhé, iu mọi người
^^.
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :6751
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!