Buổi tối hôm đó , nó bị anh nó kêu ra phòng khách nói chuyện. Nó ngạc nhiên vì điều này lắm vì nó không biết là Thành kêu nó ra để nói chuyện gì. Nó bước vào và ngồi xuống ghế sofa. Thành đã ngồi đối diện , nó nhẹ nhàng cầm ly trà lên và hỏi :
- Anh muốn nói chuyện gì?
- Anh... chuyện này thật sự...
- Nếu là chuyện của Ngọc Hoa thì xin phép , để tôi về phòng thì tốt hơn đấy. - nó định đứng dậy và bước về phòng.
- Không phải !!! Anh muốn nói là anh xin lỗi em !!! - Thành hét lên từ đằng sau làm nó bị khựng . Nó không quay đầu lại , chỉ đứng ngay gần cửa và im lặng.
- Tại...sao? - nó bỗng hỏi làm Thành giật mình , nhưng cậu vẫn ráng giữ bình tĩnh.
- Vì... anh biết anh đã sai , anh đã quá mù quáng trong chuyện tình cảm để rồi chính anh không nhận được gì cả. Anh đã quá ích kỷ về chuyện có được Ngọc Hoa , để rồi làm em phải mang vết thương trên con mắt bên phải của em , làm em đau khổ suốt ba năm nay... anh... anh muốn bù đắp lại tất cả... anh biết lòng tin của em dành cho anh không còn được như xưa nữa... nhưng anh muốn chứng minh cho em thấy rằng... anh sẽ chinh phục được Ngọc Hoa...mà không dùng đến những thủ đoạn bỉ ổi đó...
- Anh đang nói thật lòng?
- Ừ , anh không muốn sa vào con đường tội ác và đầy lỗi lầm kia nữa. Anh đã làm em mất mát quá nhiều rồi. Băng Băng à... anh... - Thành đặt tay lên vai nó , người nó đang run , anh cảm nhận được điều đó.
Anh nhẹ nhàng quay người nó lại , nó đang khóc. Từng giọt nước mắt đang lăn dài trên má nó. Thành ôm lấy đứa em gái bé bỏng của mình vào lòng , anh biết chính anh đã tổn thương em gái mình rất nhiều. Anh lấy khăn giấy và lau nước mắt cho nó. Nó nhìn anh , một con mắt vừa đầy hận thù , vừa đầy tình yêu thương :
- Anh hai là đồ ngốc...
- Ừ , anh ngốc.
- Anh hai xấu lắm...
- Ừ , anh biết.
- Anh hai ác lắm...
- Anh hiểu.
- Nhưng... em vẫn không thể giận anh hai được... - nó ôm chầm lấy Thành. Thành cũng ôm lấy nó , vỗ về , an ủi.
Lòng anh bây giờ dường như ấm lại. Cuối cùng thì anh nhận ra được rằng , em gái anh không hề hận thù anh , em gái anh không bao giờ ghét anh , em gái anh không bao giờ bỏ rơi anh. Chỉ cần có niềm tin thì sẵn sàng vượt qua được mọi thứ.Hôm nay đã là thứ bảy , nó không cần phải đi học vào ngày này. Nó vui vì cuối cùng nó cũng được nghỉ xả hơi , đương nhiên niềm vui đó được góp phần thêm từ sự tha thứ , lòng yêu thương mà nó có được. Bây giờ anh em nó đã không còn phải lánh mặt mỗi khi gặp nhau nữa. Thường thì cuối tuần nó hay đi dạo ra ngoài nhưng lần này , nó quyết định ở nhà với anh hai nó coi như dành một chút thời gian cho anh mình :
- Anh... có xuống ăn sáng không? - nó đứng trước cửa phòng Thành gõ cửa.
- Xuống ngay đây , em xuống trước đi ^^ !
Nó không đáp lại , lẳng lặng đi xuống. Tính nó từ nhỏ đã thế này rồi , không ai có thể đổi được hết. Lúc nào cũng im lặng , không nói gì nhiều trừ khi có chuyện quan trọng hay gì đó thì mới mở miệng ra. Thành lon ton chạy vô nhà ăn , ngồi đối diện nó cười tươi :
- Chà , hôm nay em gái nấu ăn cho anh hai à ^^?
- Chứ muốn tự nấu để hư hết đồ trong nhà sao? - nó nhìn lên và nói.
- Đâu có , anh nấu cũng ngon chứ bộ. Tại em hok ăn thử đấy thui .
- Được rồi , có ăn thì ăn lẹ đi. Ăn xong thì chén ai nấy dọn.
- Hả??? Chứ hem phải em dọn luôn à?
- Muốn dọn hết đống này luôn hay sao mà nói nhiều thế?
- À hem , anh hem muốn dọn hết đống nì đâu. Nhiều lém . - Thành chỉ vô một đống đồ ăn để trên bàn.
Lâu rồi , nó không nấu ăn cho người khác nên chẳng biết số lượng là bao nhiêu cho đủ. Mới đầu nó tính nấu theo kiểu một người ăn thôi để không bị thừa thức ăn. Nhưng sau đó nghĩ lại chắc Thành ăn nhiều nên nó nấu thành nhiều món khác nhau. Thế là bây giờ bữa ăn sáng giống như bữa ăn tối vậy. Nó chỉ biết cắm đầu mà ăn chứ không nói gì nữa hết :
- Woa !!! Món nì ngon cực ^^ !!! Em gái bữa nào dạy anh hai đi !!! - Thành nếm thử món mì ý vẫn còn nóng hổi đã được đặt sẵn lên dĩa ăn.
- Chừng nào rảnh thì dạy. - nó vẫn cắm cúi ăn và nói.
- Ừm...mà nè , sao hem gọi anh là anh hai mà cứ nói trổng không như thế. Hem được đâu à nha.
-.... - nó im lặng không nói gì.
- Haizzz... thôi không sao , thấy gọi hok được thì anh cũng hok trách em đâu ^^.
Nó gật đầu , nhưng nó ngước lên thấy Thành có vẻ hơi buồn và thất vọng một tí. Dù gì cả hai anh em đều làm lành với nhau hết rồi nhưng nó vẫn không thể cất tiếng gọi "anh hai" thêm một lần nữa. Nó ăn xong , dọn dẹp chén dĩa. Đang rửa chén thì nó thấy có ai đó đang ở đằng sau lưng nó , mở cái tủ ly ngay trên chỗ rửa chén. Nó ngước lên thì thấy Thành , nó lại ngước xuống. Nó muốn kêu "anh hai" nhưng sao khó quá. Nó cố gắng mở miệng ra nhưng có gì đó chặn họng nó lại. Nó đành im lặng cho tới khi Thành về lại chỗ ngồi và uống ly trà mới được pha. Nó quay lại thấy Thành vẫn ngồi im , mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Lúc này nó dùng hết sự can đảm của mình và nói :
- Hả??????????????????? Bà đang nói chơi đấy à? ="= - nó la lên sau khi nghe kế hoạch "hoành tráng" của Ngọc Hoa. Mặt nó hơi đỏ đỏ lên.
- Chứ sao? Tui nói thiệt dzới bà , ông anh trai nào cũng muốn em gái mình như thế hết . Thiệt sự thì tui hem chắc nhưng mà nếu em gái mình mà làm thế thì chắc anh trai cũng dzui . - Ngọc Hoa nháy mắt với nó , mặt nó hơi lo lắng.
- Bà ..... không có anh trai? Sao bà biết được? =.="
- Hahahaha .... dzậy mới nói tui là thiên tài .
- Nhưng ... kì kì sao sao ấy .... - mặt nó đỏ lên thấy rõ.
Ngọc Hoa chợt bật cười làm nó giật mình. Ngọc Hoa biết nó đang ngượng nhưng mà hầu như nó chưa bao giờ ngượng đến như thế này cả. Cô hiểu , nó là con người không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Ngay cả việc bày tỏ tình thương , nó còn không biết nữa kia mà. Nên giờ , bắt nó làm thế này , cô cũng không nỡ nào nhưng không làm thì không được :
- Nè , cố gắng lên. Tui bít là bà hem bao giờ làm việc này nhưng mà làm thử 1 lần thui , đâu có chết ai đâu , đúng hem nè?
- Ừm... được rồi... bà cứ về nhà đi... tôi biết tôi phải làm gì... - nó nhìn Ngọc Hoa với sự chắc chắn. Ngọc Hoa cũng cười , đặt tay lên vai nó ý chúc may mắn.
Ngọc Hoa chào tạm biệt Thành rồi đi. Nó đứng trong phòng khách , nó không biết có nên làm theo lời Ngọc Hoa nói hay không. Nó chưa bao giờ phải biểu hiện cảm xúc của mình như thế. Mặc dù là biểu hiện không mạnh nhưng mà dù nhẹ đến cỡ nào nó cũng cảm thấy ngượng. Thành thấy nó đứng yên từ nãy giờ , anh đi lại nhẹ nhàng nói :
- Em sao thế?
- À... không... không sao... - nó giật mình khi thấy Thành đứng kế bên.
- Ừm... em không sao là tốt... tưởng em bị bệnh ^^ - Thành cười hiền nhìn nó.
- Anh... - nó lại bị chặn ngay cổ họng. Nó muốn nói lắm nhưng sao nó nói không được.
- Gì thế? Em muốn nói gì sao?
- Không.... thật sự thì.... - nó cảm thấy gượng gượng. Nó không thể nói ra được. Nó tức chính bản thân nó sao quá yếu đuối về chuyện này.
- Ừm... thôi em đi nghỉ sớm đi. Đừng thức khuya làm gì. - Thành xoa đầu nó rồi quay đi.
Nó thấy dáng anh đi có vẻ không được như mọi ngày. Có vẻ hơi buồn buồn một chuyện gì đó. Trong lòng nó dân lên một cảm xúc khó tả. Nó liền chạy lại và....
- - Anh hai !!! - nó ôm chầm lấy Thành từ đằng sau , anh ngỡ ngàng.
- Băng Băng ..... em sao thế? Có chuyện gì sao?
- Em ... em ... - nó không nói được lời nào cả , nước mắt nó trào ra từ hai bên .
- Ơ ... sao em khóc dzậy? Ai ăn hiếp em à? - Thành cuống lên , lần trước nó khóc vì có lý do chính đáng , nên anh còn dỗ được. Lần này thì lại tự động , anh luống cuống không biết xử lý thế nào.
- Không... em... khóc vì thấy bản thân mình quá tệ... em không thể gọi anh bằng 1 tiếng "anh hai"... em quá yếu đuối và ngại... nên... em... - vừa nói nó vừa khóc , nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn.
- Hì... thì ra là như thế... - Thành nhẹ nhàng ôm nó vào và vuốt mái tóc mượt mà của nó.
- Anh... anh hai không ghét em chứ? - nó hỏi Thành với giọng rất nhỏ nhưng anh cũng nghe được.
- Sao anh hai có thể ghét chính em gái của mình được kia chứ? Trong khi ... em là đứa em gái duy nhất của anh hai mà ... anh hai không trách em vì em không chịu kêu "anh hai" đâu , anh hai chỉ thấy tội lỗi vì chính anh hai làm cho em bị như thế. Em không có lỗi đâu Băng Băng à ... - Thành giải thích một cách chậm rãi nhưng đủ làm nó thấy rằng điều mà Ngọc Hoa vừa nói với nó đang có tác dụng ở đây.
- Anh hai ... em không ghét anh hai ... em ... em thương anh hai lắm ... - nói xong , nó dúi đầu vào người Thành để anh không nhìn thấy cái mặt "cà chua" của nó. Thành cười nhẹ và ôm nó vô chặt hơn.
- Ừ ... anh hai cũng thương em ... thương em nhất nhà luôn đấy ^^
- Xạo quá ... anh hai thương Ngọc Hoa hơn ... - nó nhìn lên , cũng với khuôn mặt lạnh lùng nhưng giọng nói của nó có pha chút sự tinh nghịch và trêu ghẹo trong đó , khiến cho Thành cảm thấy ngại và anh chỉ biết cười trừ.
- Đâu có ... em nói kì quá
- Đúng rồi còn gì , em lên phòng ngủ đây ... mệt rồi ... - nói xong , nó không ôm Thành nữa , và định đi lên cầu thang để về phòng thì Thành lại hỏi.
- À khoan đã Băng Băng , cái cậu Thiên gì đó là gì của em thế?
- Hả? Cái gì "của em"? Không phải , cậu ta chỉ là học sinh mới của trường em nên nhờ em giúp đỡ này nọ thôi , chứ không phải như anh hai nghĩ đâu. - nó hơi lúng túng khi trả lời câu hỏi này của Thành. Lần đầu tiên , anh thấy nó có biểu hiện lạ như thế , anh hơi cười mỉm rồi nói.
- Anh chỉ là hỏi thế thôi , mà em giải thích chi cho dài dòng ^^. - lúc này nó mới biết mình đã bị hố. Nó bực mình thầm trong bụng , quay lưng đi một mạch nhưng cũng không quên chúc anh hai nó ngủ ngon.
Thành nhìn dáng đi của nó khi lên cầu thang làm anh cảm thấy tức cười nhưng anh không dám cười lớn vì sợ sẽ bị đóng băng bởi con mắt "sắt đá" của nó. Anh ngồi xuống ghế soà và nhìn ra ngoài cửa sổ , anh mỉm cười nhẹ , không ai biết rằng hiện giờ trong cái đầu óc nhỏ bé kia đang suy nghĩ đến chuyện gì :Thời gian bỗng trôi qua nhanh , trước ngày giáng sinh một tuần , trường của nó bắt đầu xầm xì về buổi dạ hội sắp được tổ chức ngay tại trong sân trường này. Nó không thích những nơi ồn ào và đông người nên coi như nó chưa nghe thấy gì hết. Nhưng , Ngọc Hoa lại suy nghĩ ngược với nó , cô muốn nó tham gia vì đây là một ngày đặc biệt để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng được sắc đẹp "nghiêng nước nghiêng thành" của nó :
- Sao bà không đi? Vui lém mà .
- Vui thì bà đi một mình đi , tôi thích ở nhà hơn. - nó vẫn dán mắt vào cuốn sách tiểu thuyết của một ông hay bà tác giả nổi tiếng nào đó.
- Lỡ anh hai bà đi thì sao? - Ngọc Hoa đang dùng "đòn tâm lý" với nó , nhưng nó vẫn chưa xi nhê gì.
- Có bà đi thì ổng đi thôi , cần gì đến tôi đâu.
- Nè nè , nói thế là ý dzì? - Ngọc Hoa hơi đỏ mặt lên.
- Ý gì là sao? Tôi nói thế thôi , đâu cần phải phản ứng mạnh thế. - nó gấp cuốn sách lại , quay qua nhìn Ngọc Hoa.
- Bà... - Ngọc Hoa biết mình đã bị hố nên đành im lặng không nói gì.
- Nói chung , bà rủ ai thì rủ , tôi không đi đâu.
- Chùi , vậy... lỡ có bạn Thiên dzì đó đi thì seo nèo? - mắt Ngọc Hoa chớp chớp nhìn nó.
- Thì ... kệ hắn chứ sao. Hỏi gì lạ. - nó không nhìn Ngọc Hoa nhưng vẫn trả lời. Mặc dù ngoài miệng nó nói thế nhưng sao trong đầu nó lại nghĩ trái ngược với hành động của mình.
- Chắc không? Dù gì con người ta cũng là học sinh mới , nên thấy cái gì mới lạ thế nào cũng tham gia cho mà xem .
- Mệt bà quá , tôi đi ra ngoài mua nước đây. - nói xong , nó đứng dậy đi một mạch ra khỏi lớp.
Ngọc Hoa ngạc nhiên nhìn phản ứng của nó nhưng sau đó , dường như chợt hiểu ra được điều gì , cô mỉm cười nhẹ nhàng. Nó hậm hực đi đến chỗ máy ******** tự động. Nó không bực vì Ngọc Hoa lại hỏi nó như thế , nó chỉ bực vì nó không hiểu nó đang nghĩ gì. Đang định đút đồng tiền vào thì nó nghe tiếng kêu tên nó từ đằng sau :
- Băng Băng ^^. - thì ra là Hoàng Vũ , cũng một tuần rồi nó không có gặp tên này nhưng nó chả thèm nhớ tên này nữa.
- Có gì không? - nó vẫn tiếp tục đút đồng tiền vô và chọn cho mình một lon cafe sữa.
- Tuần sau là có buổi dạ hội , vậy có ai mời Băng Băng làm bạn nhảy chưa?
- Chưa mà tôi cũng không có hứng đi. - nó mở lon cafe ra uống.
- Sao thế? Buổi dạ hội đó dzui lém đấy !
- Tôi không thích ồn ào. Thế thôi , tôi về lớp. - nó định đi thì Hoàng Vũ chặn nó lại. Nó biết Hoàng Vũ đang định nói gì tiếp theo sau đó.
- Mình có chuyện muốn nói với Băng Băng. - mặt Hoàng Vũ hơi nghiêm lại. Nó biết chuyện gì sắp xảy ra với nó.
- Nói đi.
- Mình ...............................
Mình..................... - Hoàng Vũ cứ ấp a ấp úng , nó cực kỳ ghét những người kêu là có chuyện nói nhưng sau đó lại không nói ra được.
- Cậu nói lẹ đi , tôi đâu có rảnh mà ngồi đây nghe cậu cứ cà lăm như thế kia chứ.
- Mình.... mình muốn mời Băng Băng làm... - Hoàng Vũ chưa kịp nói gì thì từ đằng sau , cũng có tiếng người kêu tên của nó. Cả hai đều quay lại , thì ra là hắn , Thiên.
- Băng Băng , mình có chuyện quan trọng muốn nói...
- Nè ! Tôi đang nói chuyện với Băng Băng ! Ai cho cậu xía vô chứ? - Hoàng Vũ quay qua nhìn hắn với vẻ bực tức.
- Cậu nãy giờ đứng đó cứ nói lời không ra lời , chữ không ra chữ , Băng Băng không thích như thế đâu. - nó ngạc nhiên vì câu nói này của hắn , hắn có thể nhận ra được tính tình của nó như thế nào , trong khi ngay cả anh hai nó còn không biết những điều thiết yếu này.
- Gì chứ? Cậu có thấy cậu vô duyên không? Chuyện tôi không cần cậu xía vô !
- HAI NGƯỜI THÔI ĐI !!! - cả hắn lẫn Hoàng Vũ đều hết hồn. Nó chịu đựng không nổi nữa nên quát vào hai tên này. - Có chuyện gì thì nói cho nhanh , tôi không thích cứ lằn nhằn mãi ở đây đâu.
- Mình muốn mời Băng Băng làm bạn nhảy của mình vào đêm lễ hội NOEL ! - cả hai tên cùng đồng thanh. Nó đã bị đơ.
- Mình thích Băng Băng , nếu Băng Băng đồng ý đi với mình thì đó là câu trả lời của cậu đối với mình ! - Hoàng Vũ chen nhanh vào. Lần này thì hắn im lặng , hắn không nói gì cả. Nó nhìn Hoàng Vũ.
- Cậu nói cái gì thế?
- Mình nói mình thích Băng Băng , thích ngay từ lần đầu mình gặp Băng Băng rồi. Mình không thể để mất cậu được. - Hoàng Vũ vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt nó. Nó rất bất ngờ về chuyện này , bỗng chốc nó lại quay qua nhìn hắn. Hắn vẫn im lặng.
- Mình nói xong rồi , mình về lớp. - Hoàng Vũ quay lưng cất bước đi. Khi đi ngang qua hắn , cậu cười với nụ cười đắc thắng. Hắn vẫn im.
- Hừm... chuyện gì vậy nè trời? Hoàng Vũ thích mình? Điên quá... - nó nhìn qua hắn , hắn đang cúi đầu xuống đất , không biết đang nhìn hay suy nghĩ cái gì đó. - Còn cậu? Không phải cậu cũng có chuyện nói sao?
- Nếu mình nói ra , sẽ làm cậu khó xử. Mình ... - hắn vẫn không nhìn thắng nó. Nó tò mò muốn biết hắn sẽ nói gì với nó.
- Nói gì thì nói luôn đi , tôi không thích để cơn tò mò của mình nổi lên đâu.
- Mình ... cũng thích Băng Băng ... mình cũng thích Băng Băng ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng , mình không hy vọng gì nhiều về chuyện Băng Băng có thích làm bạn gái mình hay không ... cái chính là ... mình muốn làm Băng Băng cảm thấy hạnh phúc ... mình muốn nhìn thấy nụ cười nở trên môi của Băng Băng ... - hắn vừa nói , vừa nhìn nó với con mắt đượm buồn. Nó không còn biết nói gì hơn nữa cả. - Mình chỉ nói nhiêu đó thôi , còn lại , Băng Băng quyết định , dù Băng Băng có chọn ai đi nữa , thì mình hoàn toàn tôn trọng quyết định của Băng Băng.
Hắn quay đi , để lại nó đang đứng đơ ở chỗ ghế đá. Nó ngồi phịch xuống. Nó chưa kịp bàng hoàng lại. Những gì nó vừa nghe có phải là mơ không ? Hay là nó chưa tỉnh ngủ ? Nó đặt tay lên tim nó , nó cảm thấy đau , đau lắm nhưng nó không biết nó đau vì chuyện gì. Nó ngồi yên đó , ngước mặt lên trời :
ối hôm đó , ngồi ăn cơm với Thành mà đầu nó cứ nghĩ đâu đâu. Mắt nó cứ dán vô tô cơm nhưng thật sự nó chưa **ng đến một hột cơm nào. Thành thấy được phản ứng lạ này , anh bỏ đũa xuống và kêu tên nó nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ làm nó giật mình :
- Băng Băng ... em bị sao thế ? Cơm không ngon hay sao ?
- Không ... không có gì đâu ... - nó vội cầm đũa lên và ăn , nhưng nó cứ ăn từ từ. Thành biết chuyện gì đã xảy ra với nó , anh cười khì.
- Có phải Thiên với Hoàng Vũ đi tỏ tình với em không ? ^^
- Er ........................ - nó đang định gắp miếng thịt thì bị khựng lại bởi câu hỏi thẳng thừng của Thành. - Sao ... sao ... anh hai ...
- Hi hi , sao anh lại biết chứ gì ? Nhìn phản ứng của hai tên này dành cho em là anh biết thôi , với lại , gần đến buổi dạ hội NOEL rồi , đây cũng là một dịp đặc biệt để "tỉnh tò" với người mình thích chứ.
- Em ... nhưng ... - mặt nó hơi đỏ lên , Thành biết , nó đang rất khó xử chuyện này , một phần cũng vì ký ức ba năm trước làm nó hoảng sợ.
- Em vẫn còn ... bị ám ảnh chuyện ba năm trước ... nên em mới khó xử như thế ... chuyện này là tuỳ vào trái tim em đấy em gái à ...
- Anh hai ... em thật sự không biết ... - nó cúi đầu xuống.
- Hì ... không sao đâu ... em cứ từ từ suy nghĩ rồi đưa ra quyết định ... - Thành cười nhẹ nhàng khiến nó cũng yên tâm được phần nào.
Một ngày trôi qua ... Hai ngày trôi qua ... Ba ngày trôi qua ... Còn bốn ngày nữa là đến vũ hội NOEL rồi , thế mà nó vẫn chưa tìm ra được câu trả lời. Nó ngồi trâm ngâm trong lớp suy nghĩ , Ngọc Hoa cũng nhìn thấy được điều đó ở con mắt của nó. Cô ngồi đối diện với nó :
- Bà đừng có như thế này chứ , không giống bà mọi hôm chút nào.
- Tôi mọi hôm ra sao ? - Ngọc Hoa ngạc nhiên , cô không ngờ nó lại không hề để ý hay nhớ tới "con người lạnh lùng băng giá" của nó trước đây nữa. Ngọc Hoa lắc đầu.
- Thường mấy dzụ tình cảm này , bà giải quyết nhanh gọn lẹ lắm mà. Từ chối là xong thôi , đúng không ?
- Từ chối à ? Nhưng ... - con mắt của nó đã buồn nay còn buồn hơn. Ngọc Hoa nhận ra được sự khác biệt của nó , cô chỉ khẽ cười rồi đặt tay lên vai nó.
- Nè , dù cho bà có quyết định thế nào đi nữa thì tui vẫn sẽ tôn trọng ý kiến đó. Vì chuyện này phụ thuộc vào lý trí con tim của bà. Tui chỉ có thể giúp bà nhận thức ra được thui. ^^
- Cảm ơn bà nhiều ... - đó là lý do tại sao nó lại thân với Ngọc Hoa đến như thế , chỉ có Ngọc Hoa là hiểu nó nhất.
Bỗng nhiên , bên ngoài có những tiếng xầm xì xuýt xoa của bọn con gái lớp nó và của những đứa lớp bên cạnh. Nó và Ngọc Hoa không biết chuyện gì nhưng cũng đi ra coi. Thì ra đó là một thằng con trai mới chuyển tới lớp 12D , đẹp trai không kém gì hắn , Hoàng Vũ và cả anh hai nó. Người con trai đó đang đi gần đến phía của nó và Ngọc Hoa , nó chợt nhận ra người đó là .......................
Nó không thể tin vô mắt nó nữa , người đang đi giữa đám con gái lóc chóc kia cũng chính là người đã hại con mắt bên phải của nó ra như thế này. Tên đầy đủ của người đó là Lương Nhã Hùng , nó thường gọi là Hùng. Nó đứng đơ người ở đó , Ngọc Hoa nhìn thấy liền kéo kéo nó sang một bên :
- Này , bà sao thế ? Tên đó là ai dzậy ? Bà biết hắn à ?
Nó không trả lời , chỉ im lặng nhìn hướng người đó đi ngang qua. Lòng hận thù của nó bấy lâu nay đã nguôi giờ lại dâng lên. Nó muốn đánh thẳng vào mặt tên đó , nhưng nó không đủ sức lực. Nó cảm thấy cay cay ở khoé mắt , nó muốn khóc. Nó thật sự đang muốn khóc nhưng nó ... lại không dám khóc ở nơi đông người thế này. Ngọc Hoa phát hiện được điều này , cô vội kéo nó vô WOMEN RESTROOM :
- Này , bà ... đang khóc đấy à ?
Thành và hắn đều nhận ra đó là Hương , lớp phó học tập trong lớp 12D của mình. Dù gì , cô cũng là bí thư chi đoàn trong trường nên mấy việc kỷ luật cô rất nghiêm khắc. Tên Hùng này mà gặp Hương thì chỉ có chết thôi , vì cô là tay karatedo , taekwondo đai đen hết rồi :
- Này , cậu là học sinh mới vào mà sao lại đi đánh nhau thế kia hả ? Không biết luật lệ trong trường à ?
- Xin lỗi , nhưng mà sao nhiều người xía vô chuyện của tôi thế ? Tôi không thích ai xía vô chuyện riêng của mình đâu. - Hùng nói lại nhưng vẫn không quay mặt về phía Hương.
- Gì chứ ? Phá luật lệ trong trường là một điều đáng bị khiển trách đấy ! Cậu mau theo tôi về phòng sám hối đi ! - Hương đi lại , đặt tay lên vai Hùng. Hùng hất ra và quay lại.
- Này ! Cô ... - cả hai không thể nào tin vào mắt mình nữa. Thành , nó và hắn đều ngạc nhiên trước phản ứng của hai người này.
- Sao ... sao "bà chị" lại ... - Hùng nói lắp bắp không nên lời.
- Cậu ở đâu ra thế này ? Vô đây làm náo loạn trường chị à ? - Hương chỉ vô mặt Hùng nói với giọng nghiêm nghị.
- Khoan ... cho hỏi ... hai người là gì của nhau vậy ? - Thành tò mò.
- Thằng quỷ này là em họ tui , tui nhớ không lầm là nó đã theo cha nó công tác ở Đức rồi mà. Sao tự nhiên quay về đây ?
- Tui có chuyện của tui nên mới quay về ! "Bà chị" đừng có hỏi nhiều !
- Dzậy thì cứ theo chị lên phòng sám hối đi hén ! - nói xong , không đợi Hùng trả lời như thế nào , Hương kéo đi một cách bạo lực. Tên này chỉ có sợ "chị họ" của hắn thôi , **ng đến là chỉ có chết với Hương.
- Chị ... em họ à ? Sao mình không biết nhỉ ? - nó nói thầm trong miệng vì ba năm trước , có vài lần nó đến nhà Hùng chơi nhưng không bao giờ thấy Hương xuất hiện cả.
- Chà ... chị em nhà này ... ai cũng dữ ^^ - Thành nói giọng đùa đùa. - À mà thôi , để tôi đưa cậu vô phòng y tế.
- Anh hai cứ về lớp đi , để em được rồi. - nó nhẹ nhàng đỡ hắn đứng dậy.
- Sao được ? Dù gì anh cũng học lớp chung với Thiên ...
- Không sao đâu , tại em , cậu ấy mới bị như thế này ... em sẽ tự đưa cậu ấy lên phòng y tế ... anh hai cứ về lớp đi ... - nó lại đỡ hắn đi từng bước , Thành chỉ biết lắc đầu cười hiền.
- Something like happiness ... is coming to you ... my little sister ...
Nó đỡ hắn vô phòng y tế , dường như ông trời đang trêu nó hay sao mà trong phòng y tế không có một ai cả. Nó đành để hắn ngồi lên giường rồi đi kiếm cái hộp cứu thương. Cũng may là nó đã từng xuống phòng y tế trường nhiều lần nên biết rõ chính xác vị trí một vật ở đâu. Nó đi lại chỗ hắn , ngồi kế bên và lấy thuốc ra xức lên má của hắn :
- A ...
- Chịu đau chút đi , ai biểu cậu đánh nhau với tên đó làm gì. - nó vừa nói vừa xức , giọng của nó vừa lạnh lùng lại vừa lo lắng.
- Tại vì ... hắn làm Băng Băng đau ... nên mình không chịu nổi ...
- Tôi đâu có đau đâu , chỉ là hắn nắm lấy tay tôi kéo dữ quá thôi.
- Không ! Ý mình nói là vết thương trong lòng cậu kìa ! - hắn la lên. Nó giật mình , ngừng xức thuốc lại , ngạc nhiên nhìn hắn.
- Sao cậu lại ...
- Mình không có ý nghe lén đâu nhưng ... mình nghĩ rằng ... tên đó đã từng làm tổn thương Băng Băng rồi ... mặc dù không biết chính xác là chuyện gì ... nhưng mình không thích hắn ... vì hắn làm Băng Băng đau khổ ... hắn làm Băng Băng mất đi nụ cười mà đáng lẽ bây giờ nó vẫn còn hiện hữu trên gương mặt Băng Băng ...
Nó nhìn hắn với sự ngạc nhiên không thể nào tả nổi. Trong lòng nó cảm thấy xúc động vì những lời nói này , nó dường như thấy ấm áp hơn và được thông cảm nhiều hơn. Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó , nó cố chùi đi nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Hắn nhẹ nhàng cầm tay nó để xuống , nó nhìn hắn nhưng vẫn cứ khóc :
- Mình sẽ không bao giờ để Băng Băng khổ như thế này ... mình không muốn ... thấy Băng Băng đau ... mình cũng đau lắm ... dù biết rằng có thể mình sẽ không phải là người Băng Băng chọn nhưng ... mình vẫn sẽ luôn là người bên cạnh Băng Băng khi Băng Băng cần ...
Lần này nó khóc thật sự , những lời nói của hắn khiến nó không thể cầm cự được nước mắt nữa. Nó gục vô vai hắn khóc , khóc như một đứa trẻ. Hắn nhẹ nhàng ôm nó vô lòng , không nói gì cả , chỉ ôm thôi. Ngọc Hoa , Thành , Hoàng Vũ , Hương và Hùng đều đứng bên ngoài nhìn thấy :
- Gì chứ ? Tên đó dám ôm Băng Băng ??? >"< - hoàng vũ định tông cửa thì bị hương giữ lại.
- Này ! Đừng có phá đám người khác chứ !
- Gì ? Cô ...
- Hương nói đúng đấy , tốt nhất không nên vô lúc này ... em gái tôi đang trút hết mọi buồn phiền của nó đấy ... - Thành nói với giọng nghiêm nghị , Hoàng Vũ cũng chỉ biết đứng yên mà nhìn , mặc dù cậu đang rất tức giận.
- Tại sao ... Băng Băng lại có thể khóc tự nhiên với tên đó kia chứ ? - Hùng thắc mắc vì ba năm trước , Băng Băng hầu như không bao giờ khóc trước mặt một ai cả , trừ Ngọc Hoa ra.
- Thì lý do đơn giản thôi ... - Ngọc Hoa và Thành cùng đồng thanh.
Là gì ? - ba cái mặt ngớ ra.
- Đó là vì ...
- Đó là vì Thiên là người Băng Băng cảm thấy tin tưởng nhất. - Ngọc Hoa nói với giọng chắc chắn khiến cho Hoàng Vũ , Hùng và Hương đều ngạc nhiên.
- Phải đó , khi ở bên cạnh Thiên , Băng Băng cảm thấy như mình được che chở và thông cảm nhiều lắm. Cảm giác đó rất khác khi nó gặp Hoàng Vũ và ... Hùng ... - Thành giải thích một cách lưu loát , từng lời từng chữ của anh như đâm sâu vô trái tim của hai tên đang ngớ mặt ra khi nghe điều đó.
- Ừm ... mình cũng cảm thấy được điều đó ... - Hương nhìn vô cửa sổ.
- Vậy ... thật sự Băng Băng đối với tôi như thế nào ? - Hoàng Vũ nhìn nó đang khóc dựa trên vai của hắn , đôi mắt cậu đượm buồn.
- Nó chỉ coi cậu như bạn trong trường mới quen thôi , chứ không có cảm giác đặc biệt nào khác đâu. - Ngọc Hoa nhìn Hoàng Vũ nói.
- Tại sao kia chứ ? Tôi dành hết tình cảm của mình cho cô ấy kia mà ... - Hoàng Vũ đập tay vô tường , Hương nhìn thấy thế liền ngăn lại.
- Đừng tự làm mình bị thương chứ ... cậu cũng muốn vô bệnh viện nằm à ?
- Liên quan gì đến cô đâu ! - Hoàng Vũ hất tay Hương ra làm cô đau. Hùng tuy bề ngoài nhìn có vẻ không ưa gì chị họ mình nhưng trong lòng cậu rất yêu quí và kính trọng Hương. Hùng đứng trước Hương và đẩy Hoàng Vũ ra.
- Cậu làm gì thế ? Không biết nhẹ nhàng với con gái à ?
- Này , cậu là ai thì tôi không biết nhưng mà đừng có xía vô.
- Thôi , giờ mà còn cãi nhau được nữa hay sao ? Các cậu thiệt không biết phép tắc gì cả. - Ngọc Hoa trách mắng khiến cả hai bên đều im lặng.
Lúc này , trong phòng y tế , nó đã bớt khóc được phần nào nhưng nó vẫn chưa buông hắn ra , cả hắn cũng thế. Nó quá mệt nên gục đầu vô vai hắn. Hắn vẫn ngồi im , không động đậy gì cả. Nó nhẹ nhàng hỏi hắn trong sự mệt mỏi :
- Sao cậu ... hiểu tôi đến mức như thế chứ ? Giống như ... cậu đang đi guốc trong bụng tôi vậy ...
- Mình ... mình thấy được tất cả cảm xúc của Băng Băng qua con mắt ... - hắn có vẻ đang siết chặt nó vào , hai tay có vẻ hơi run. - sự cô đơn ... lạnh lẽo ... trống trãi ... tuyệt vọng ... khát khao được một tình yêu thương thực sự ... đều hiện rõ qua con mắt của Băng Băng ... mình không đành lòng nhìn Băng Băng như thế ...
- Cậu ... - bỗng tim nó đập nhanh , nó cảm nhận được điều đó.
- Mà mình hỏi Băng Băng cái này được không ? ..........
- Hỏi đi ...
- Băng Băng ... có thích Hùng không ?
- Chuyện này ...
- Băng Băng cứ nói thật đi ...
- Thật sự thì ...
- - Thật ra thì ... hồi trước thì có ... bây giờ ... thì không biết ... - nó nói có phần lúng túng.
- Hì ... mình biết mà ... có thể ... chuyện này làm Băng Băng khó xử ... - hắn nhẹ nhàng bỏ nó ra , nó nhìn lên. Hắn đang cười , một nụ cười hiền hậu và ấm áp. Mặt nó nóng lên , chuyển sang màu khác. Nó quay đi , không dám nhìn thẳng vô gương mặt của hắn.
- Cậu ... đừng cười như thế được không ?
- Hả ? Tại sao ? - mặt hắn ngớ ra trông ngố đến một cách kỳ lạ.
- Sao mà tôi có thể nói được kia chứ ? - nó vẫn không chịu quay mặt lại.
- Vì sao ? Nè , quay mặt lại đi. Băng Băng sao thế ? - hắn cứ lấn tới , nó chịu không nổi nữa. Tim nó cứ đập loạn xạ cả lên. Nó quay lại hét vào bản mặt "ngây thơ" của hắn.
- AI BIỂU CẬU CƯỜI CHI ĐỂ TÔI GIỜ BỊ THẾ NÀY ĐÂY !!!
- H ... hả ? Mặt Băng Băng ... - hắn giơ ngón tay lên chỉ vào mặt nó. Nó đẩy ra.
- Gì chứ ? Bộ lạ lắm sao ? - nó lấy một tay che cái mặt "cà chua" của mình lại.
- Hì hì ... đương nhiên là lạ rùi ^^. - hắn cười.
- Sao chứ ? - nó trở lại với sự "băng giá" của mình.
- Vì ... nhìn Băng Băng dễ thương hơn ...
Lần này nó đơ thật sự , đơ toàn tập. Mặt nó đã đỏ , nay còn đỏ hơn. Hắn nhìn thấy được điều đó , nhẹ nhàng đặt tay lên chỗ con mắt bên phải của nó. Nó giật mình :
- Cậu ... cậu làm gì vậy ?
- Mình ... mình không thể giúp Băng Băng chữa vết thương này ... vết thương ở bên ngoài thể xác ...
- Cái này thì chữa làm gì , để nó nằm yên thế là được rồi ... tôi cũng không cần chữa vết thương này đâu ... - nó gạt tay của hắn ra , chợt hắn nắm lấy tay nó. Nó ngạc nhiên nhìn.
- Cho mình xem vết thương ở con mắt đó được không ?
- Xem làm gì ?
- Mình muốn ...
- Hừm ... được rồi ... - nó rút tay ra khỏi tay hắn. Nó từ từ gỡ miếng băng ở con mắt bên phải ra......................
- Vết sẹo dài từ lông mày cho đến má khiến hắn không thể nào không sửng sốt và ngạc nhiên. Hắn run run tay đưa lên đặt lên vết sẹo đó. Nó thấy hơi nhức nhưng cố tỏ ra là mình không sao cả :
- Băng Băng ... chắc Băng Băng đau lắm ...
- Lâu rồi , nên tôi thấy không sao nữa cả. - nó nhìn xuống giường.
- Nhưng ... vẫn còn chút gì đó nhức nhức đúng không ?
- Ừ ... thì có ... nhưng quen rồi ...
- Băng Băng đừng nói như thế , nếu thấy nhức thì cứ nói ra , chứ đừng giả vờ. Không tốt đâu.
- Hời ...
- Băng Băng ... mình ... mình có thể làm dịu bớt vết thương này cho Băng Băng được không ?
- Làm dịu bớt ? Bằng cách nào ?
- Cách này này ... - hắn kéo nó xuống và hôn nhẹ lên mắt nó. Nó đơ............Nó không nói gì cả , nó chỉ biết khóc và khóc. Nước mắt từ hai bên trào ra , nó cảm thấy đau hơn bao giờ hết. Ngọc Hoa không biết chuyện gì đã xảy ra , cô chỉ biết lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho nó. Nước mắt nó nhiều quá , mới đây nguyên bịch khăn giấy còn mới tinh mà đã hết rồi. Ngọc Hoa lúc này bắt đầu thấy rồi lên , cô quyết định đi tìm Thành. Cô để nó ở sân sau vì chỗ này không có ai qua lại nhiều , sau đó cô chạy thật nhanh. Cuối cùng thấy , Thành đang đứng chỗ ******** tự động. Ngọc Hoa chạy lên , nắm lấy tay áo của Thành , vừa thở vừa nói :
- Hộc ... Thành ... có ... hộc ...
- Chuyện gì vậy Ngọc Hoa ? Cứ từ từ mà nói , không cần gấp thế đâu. - Thành để Ngọc Hoa ngồi xuống ghế.
- Băng Băng ... đang khóc ...
- Cái gì ??? Nó đang ở đâu ??? - Thành bắt đầu lo lắng , anh giục Ngọc Hoa.
- Sân sau đó ...
- Ừ ! Cảm ơn Ngọc Hoa ! Cậu cứ ngồi đó nghỉ ngơi đi ! Chuyện Băng Băng để mình được rồi ! - nói xong , Thành chạy đi.
Anh cảm thấy bất ổn trong người , một điều gì đó không hay sắp xảy ra chăng ? Thành cố chạy thật nhanh ra sân sau. Anh chợt khựng lại và núp sau một lùm cây gần đó. Thành không thể tin nổi vào mắt mình nữa , những gì đang xảy ra trước mặt anh là thực hay mơ ?
Hùng đang đứng ngay trước mặt nó , Thành nhận ra tên đó. Đó chính là "đại ca" của Thành ba năm trước , người mà đã dụ Thành phản bội em gái anh , người mà đã làm cho em gái anh đau khổ suốt ba năm trời và mất hết đi niềm tin , hy vọng vào chuyện tình cảm. Thành chưa dám bước ra vì anh biết hai người này đang cần trò chuyện với nhau :
- Sao ... cô lại ở đây ? - Hùng ngạc nhiên nhìn nó , vẫn đôi mắt lạnh lùng đó nhưng pha chút sự hận thù , nó nhìn thẳng vào Hùng.
- Anh hỏi làm gì. Đâu phải chuyện của anh. - đôi mắt đỏ hoe vừa khóc xong cộng thêm sự băng giá bên trong đó làm Hùng có chút hoảng sợ. Nhưng chợt hiểu ra được điều gì , Hùng cố gắng nói với nó.
- Cô ... vẫn còn nhớ chuyện ba năm trước ?
- Thì đã sao ? Chuyện đó cũng không liên quan gì đến anh. - nó định quay đi thì bị Hùng nắm lấy. Nó giật mình , ráng kéo tay ra nhưng không được. - Anh làm gì thế ? Bỏ tôi ra !
- Thật sự ... trong suốt ba năm qua ... cô có biết ... tôi đã tự dằn vặt mình như thế không ??? - Hùng la lên , nó ngạc nhiên nhìn Hùng. - Tôi không hề phản bội cô , tôi không muốn nhưng ... cha mẹ tôi bắt buộc , không cho tôi quen cô , không cho tôi yêu cô. Cô bảo tôi phải làm sao đây ???
- Anh đừng nói dối , tôi không tin vào anh nữa đâu. Từ lâu , trong tôi không còn hình bóng của anh nữa. Anh làm ơn đừng níu kéo chi cho thêm mệt.
- Không đâu ... tôi ... tôi thật sự rất yêu mến Băng Băng ... cho tôi một cơ hội được không ? Tôi biết ... tôi đã làm một chuyện Băng Băng không tha thứ được ... tôi ...
- Anh im lặng đi !!! Tôi không muốn nghe anh nói nữa !!! Bỏ tay tôi ra !!! - nó cố gắng hất tay Hùng ra nhưng Hùng mạnh hơn nó , nó không thể hất ra được. Hùng cố gắng kéo nó gần hơn thì nó lại đẩy ra. Hai người cứ giằng co như thế thì có bàn tay đặt lên vai Hùng.
- Bỏ Băng Băng ra , cậu đang làm cô ấy đau đấy.
- Ai thế ? - cả nó lẫn Hùng quay lại. Là Thiên , ba ngày nay nó đã không gặp hắn. Thật may mắn là hắn đã có mặt ở đây , nó nghĩ thầm.
- Cậu là ai ? Đừng có xía vô chuyện của chúng tôi. - Hùng cố xua đuổi hắn , nhưng hắn dùng tay mình hất tay Hùng ra tay nó. Hắn đẩy nó ra phía sau. Nó dường như đã cảm thấy an toàn hơn.
- Tôi nói một lần nữa , cậu không được **ng đến Băng Băng. Cậu muốn **ng đến cô ấy thì phải bước qua xác tôi.
- Này ! Cậu là ai mà xấc láo thế hả ? Chuyện của người khác đừng xía vô như thế !!! - Hùng đưa tay lên đánh hắn , hắn đỡ.
Hắn chỉ đỡ chứ không đánh lại. Nó cảm thấy xót trong lòng mỗi khi hắn bị một cú đánh ngay má hay ngay tay. Nhưng hắn vẫn không đánh lại. Thành dường như không thể ngồi nhìn được nữa , anh chạy ra đẩy Hùng ra xa. Hùng bị đẩy bất ngờ nên té xuống :
- THÔI ĐI !!! ĐỪNG CÓ ĐÁNH NGƯỜI VÔ CỚ NHƯ THẾ HÙNG !!! - Hùng nhận ra Thành. Tên đó cười nhếch mép.
- Thì ra là cậu sao Thành ... lâu rồi không gặp ... vẫn khoẻ chứ ?
- Hùng ! Tôi cảnh cáo cậu đừng bao giờ **ng đến em gái tôi hay Thiên ! Không thì đừng trách tôi ! - Thành đứng trước Thiên và nó , dang hai tay ra bảo vệ.
- Cái gì ? Thì ra là hai anh em nhà này huề với nhau rồi à ? Dzậy là kế hoạch của ta bể rồi sao ? - Hùng cười nham hiểm.
- Hừ ...... cậu ... - Thành biết Hùng đang nói về chuyện gì. Nó dường như cũng hiểu được phần nào.
- Vậy thôi để tôi xử cậu luôn Thành à ... - Hùng bay tời định quýnh Thành thì nghe tiếng ai đó la đằng sau.
- Này !!! Không được đánh nhau trong trường !!! - một giọng nó la lên từ đằng sau. Cả nó , Thiên , Hùng và Thành quay lại ...............
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :7233
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!