Chương 9
“Reng reng…..”.
Mạnh Thiên Bình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tỉnh lại cảm giác
đầu tiên là mệt không tả nổi, còn ngủ chưa đã giấc, toàn thân đau nhức.
Đầu cô ngắn ngủi vài giây hoàn toàn trống rỗng, không hiểu vì sao mình
lại mệt như vậy, sau đó, hình ảnh tối qua hiện lên trong óc như đại hồng
thủy, làm cô đột nhiên ngẩn ngơ.
Đêm qua……
Cô không ngăn được xốc chăn lên, thấy cả người trần trụi, nên chắc chắn không phải mơ?
Tối hôm qua về nhà xong, bọn họ bước thẳng vào cổng, cửa trước vừa đóng,
Dịch Tử Xá cứ như ăn phải thuốc kích thích hoặc thuốc tráng dương gì gì
đó?
Kích tình thình lình xảy ra làm cô cản không được, cũng không rõ rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, nguyên nhân gì làm anh tự nhiên “thú tính”
hơn, không ngừng muốn cô?
Càng nhớ lại hai má cô càng nóng, cô đưa tay áp vào má, muốn hạ nhiệt 1 chút, kết quả 2 tay cũng bị nóng theo.
“Reng reng…..”. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, dọa cô nhảy dựng.
Cô với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn lướt qua màn hình,
không khỏi cảm tạ người phát minh ra điện thoại, vì cô không muốn nhận
cuộc gọi của Dịch Tử Xá lúc này. Rất là ngại.
Là mẹ gọi tới.
“Alo?”. Cô tiếp.
“Tiểu Bình sao?”. Có lẽ cô vừa tỉnh ngủ nên giọng quá khàn, bà Mạnh mơ hồ không xác định được.
“Đúng, con đây mẹ”.
“Giọng con sao lạ vậy, giống như vừa tỉnh ngủ?”.
Thì cô vừa tỉnh ngủ đó thôi, nhưng nhìn đồng hồ bên cạnh cô không dám thú nhận, vì sắp hơn 12 giờ trưa, trời ơi là trời!
“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?”. Cô đánh trống lảng.
“Đúng rồi!”. Bà Mạnh đột nhiên kêu lên, giống như vừa mới nhớ ra chuyện gì. “Con nhanh tới đây”. Bà sốt ruột.
“Có quá trời người đang mang quà tới nhà mình, phòng khách ngập trong
quà rồi, mẹ thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, hơn nữa bọn họ
vẫn đang tới tiếp, lại tới nữa nè”.Giọng bà Mạnh bối rối.
“Sao lại vậy? Cái gì thế? Họ có nói người gửi là ai không?”. Cô nhíu mày.
“Bọn họ nói là Tử Xá gọi người đưa tới. Có TV, tủ lạnh, lò vi ba, lò nướng, máy sưởi, còn có cả máy lạnh”.
Mạnh Thiên Bình ở đầu bên này cứng họng không nói nên lời.
Dịch Tử Xá gọi người đưa tới?
Đây là chuyện gì, vì sao anh muốn đưa nhiều đồ về nhà mẹ quá vậy, có ý
gì? Ý nghĩa gì đặc biệt sao? Có phải liên quan đến “nhiệt tình” đêm qua
không?
“Tiểu Bình, con có nghe mẹ nói không?”. Cô im lặng khiến bà Mạnh hỏi.
“Có”. Cô vội hoàn hồn. “Mẹ, con gọi cho ảnh trước đã, hỏi ảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rồi lại gọi lại cho mẹ được không?”.
“Được, mẹ chờ điện thoại của con”.
Gác máy với mẹ, Mạnh Thiên Bình lập tức xuống giường mặc quần áo, đi đến
phòng khác tìm túi xách bị rớt do Dịch Tử Xá nổi cơn tối qua.
Túi xách rớt ở sofa, còn quần áo cả 2 thì không thấy đâu, cô tưởng anh
quẳng nó vào rổ đồ bẩn. Anh xuất thân giàu có, trà đến đưa tay cơm đến
há mồm, cái gì cũng không làm, đại thiếu gia làm biếng.
Tìm được di động trong túi xách, cô mở máy, thấy trên màn hình báo có tin nhắn mới, là Dịch Tử Xá gửi.
Cô hoài nghi ấn mở, nội dung tin nhắn lập tức xuất hiện.
Rất ngắn, chỉ vài chữ, trên thực tế là 5 chữ.
Vợ à, anh yêu em.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn 5 chữ ngắn ngủn, cố gắng, cố gắng thật nhiều mà không thở nổi.
Hô hấp ngừng, không khí vốn đang lưu chuyển quanh cô cũng ngừng, tim cô
đập loạn không có dấu hiệu ngừng, ngược lại càng lúc đập càng nhanh, đập
bình bịch kịch liệt.
Bình tĩnh……. Bình tĩnh lại……
Vợ à, anh yêu em.
Cái này thật là tin nhắn anh gửi cô sao? Cô có nhìn lầm người gửi rồi không?
Cái này là thật lòng anh sao? Hay có người dùng điện thoại của anh chọc cô?
Từ trước tới giờ chưa bao giờ anh gọi cô là vợ, nhưng tối qua, hình như
anh có gọi cô như thế, ngay lúc cô bị anh làm mệt sắp ngủ, sắp bất tỉnh
tới nơi……
Vợ à, anh thích hương vị của em. Vợ à, anh thích giọng nói của em. Vợ à…. Vợ à….. Anh thích em….. Anh yêu em……
Lòng cô lung lay vì kí ức tối qua.
Cô tự tưởng tượng ra? Hay anh thật đã nói với cô 3 chữ này?
Nước mắt nhòe hết tầm mắt, cô nhịn không được khóc vì quá vui, không tin
nổi anh ấy yêu cô, đây đúng là thật chứ? Nhiệt tình tối qua, còn đưa
quà tới nhà mẹ đẻ cô, còn cả tin nhắn này…..
Là thật, anh ấy yêu mình, anh ấy yêu mình.
Một mình vừa khóc vừa cười trong phòng khách 1 lúc, cô mới nhớ ra chuyện phải gọi điện cho Dịch Tử Xá.
Cô hít hít cái mũi, đằng hắng giọng, xác định sẽ không tố cáo mình vừa
khóc, mới gọi điện cho anh, kết quả tổng đài thông báo đầu bên kia đã
tắt máy.
Sao có thể tắt máy? Hết pin à?
Suy nghĩ 1 chút, cô đến thư phòng tìm số điện thoại công ty anh.
Căn phòng bị khóa trái lúc trước là thư phòng kiêm phòng làm việc của
anh, vì từng có nhân viên vệ sinh nhận hối lộ mà đánh cắp bản sao hợp
đồng kinh doanh của công ty, tiết lộ cơ mật nên anh mới khóa trái nó
lại. Bất quá chị A Thanh chưa dám làm gì đã chủ động nghỉ việc, anh
không khóa phòng nữa.
Mạnh Thiên Bình ngẩn ra, đến bây giờ mới hậu tri hậu giác nhận ra 1 sự kiện, anh tin tưởng cô, không hề đề phòng.
Vì sao?
Thời gian họ quen biết không dài, chẳng hiểu gì về đối phương, vì sao từ nửa tháng trước anh đã không thèm đề phòng cô nữa?
Đáp án rất đơn giản.
Anh nói đúng, cô thật là kẻ ngốc, chuyện rõ ràng như vậy mà trước nay cô
chẳng biết gì, tới tận bây giờ nghe anh thông báo rồi mới hậu tri hậu
giác tỉnh ra, hiểu được anh đã sớm yêu mình, thậm chí trước lúc cô yêu
anh, anh đã yêu cô rồi.
Mũi lại cay cay, Mạnh Thiên Bình cố hít hít, không cho phép lại rơi nước mắt lần nữa.
Điện thoại.
Đúng rồi, cô đang tìm số điện thoại công ty anh, gọi cho anh, mẹ còn đang chờ tin tức từ cô.
Đi vào thư phòng, cô thấy 1 phong thư trên bàn làm việc của anh, mặt trên phong bì có in số điện thoại công ty.
Cô trực tiếp nhấc máy bàn ấn số, sau đó có hướng dẫn từ đường dây, yêu
cầu nhấn phím 0 để nhân viên tiếp chuyện, vì cô không biết số nội bộ của
anh.
“Xí nghiệp Đạt Uy kính chào quý khách”. Điện thoại lập tức có người tiếp.
“Chào chị. Xin phiền chị có thể chuyển điện thoại đến 1 người cho tôi không?”. Cô hỏi.
“Đương nhiên có thể. Xin hỏi quý khách muốn tìm ai?”.
“Dịch Tử Xá”.
“Xin hỏi lý do tìm người của quý khách ạ?”.
“Chuyện nhà”.
Đầu bên kia lập tức im lặng.
5 giây sau – “Xin hỏi lý do tìm người của quý khách ạ?”. Đối phương hỏi lại lần nữa.
“Tôi là Mạnh Thiên Bình, chị cứ nói vậy là được”. Mạnh Thiên Bình đổi cách trả lời.
“Xin quý khách chờ 1 chút”. Đối phương nói xong, để cô nghe nhạc chờ
thật lâu mới tiếp điện thoại lại, trả lời cô. “Chị Mạnh, tổng giám đốc
hiện tại đang bận, không rảnh tiếp điện thoại. Có thể phiền quý khách
lưu lại số điện thoại không, tôi sẽ báo lại cho tổng giám đốc ngay khi
có thể”.
Mạnh Thiên Bình vừa nghe đã biết ngay đối phương nói dối, vì Dịch Tử Xá thật đâu cần cô lưu số điện thoại lại cho anh?
“Không cần, cảm ơn chị”. Cô trả lời, sau đó ngắt điện thoại.
Xem ra gọi điện tới công ty tìm anh căn bản không được, trừ phi cô xác
minh chính xác mình là vợ Dịch Tử Xá, nhưng vấn đề là có bao nhiêu người
biết anh đã kết hôn?
Mày nhăn lại, cô đăm chiêu nhấn gọi lại cho anh, nhưng vẫn đang tắt máy.
Xem ra, chỉ còn lại 1 cách duy nhất, đó là trực tiếp tới công ty tìm anh.
Gọi trước cho mẹ, Mạnh Thiên Bình rửa mặt chải đầu, thay trang phục ngoài, ghi địa chỉ công ty anh vào giấy và ra khỏi cửa.
♥
Đài Bắc tấc đất tấc vàng, mà xí nghiệp Đạt Uy có thể xây ở khu đất lớn đến mức như thế, Mạnh Thiên Bình choáng váng.
Bây giờ, cô rốt cuộc biết vì sao lúc trước anh cho cô mượn 100 vạn không
suy nghĩ, vì sao thường cười nhạo cô không dám quẹt thẻ mỗi khi ra
ngoài mua sắm, vì sao hay nói “không đáng kể”, vì anh có rất nhiều tiền,
nhiều đến mức cô không tưởng tượng được.
Anh và cô thật khác biệt như mây trắng và bùn đen, như trời và đất,
nhưng anh lại nói anh yêu cô. Mạnh Thiên Bình cô rốt cuộc tích được bao
nhiêu phúc mà đời này mới có thể gặp anh, yêu anh, rồi được anh yêu? Cô
thật là….
Lắc đầu, bỏ ra khỏi ngực cảm xúc phức tạp, cô nhắc nhở chính mình mục
đích đến đây, sau đó hít sâu 1 hơi, bắt đầu bước, vào tòa nhà nguy nga
vĩ đại trước mắt.
Đại sảnh lầu 1 rộng mở thoải mái, 3 nhân viên bảo vệ tuần tra tới lui,
ánh mắt dừng lại trên người cô 1 chút, xác định cô vô hại rồi mới chuyển
chỗ khác.
Cô đi vào thang máy, nhấn tầng xí nghiệp Đạt Uy.
Thang máy nhanh chóng đi lên, trong chốc lát đã dừng lại nơi cần tới.
Cửa thang máy mở, cô bước ra khỏi, đập vào mắt là bảng tên công ty thật
lớn 4 chữ vàng “Xí nghiệp Đạt Uy” và logo in trên tường, nhìn rất chuyên
nghiệp và vĩ mô. Mặt tiền thiết kế quầy tiếp tân, 2 cô gái xinh đẹp
ngồi sau quầy, tươi cười như nắng xuân.
Đúng là xí nghiệp Đạt Uy khí thế bức người lại khéo tạo thân thiện.
Cô sửa sang quần áo, đi đến bên quầy.
“Kính chào quý khách”. Cô tiếp tân xinh đẹp khẽ gật đầu chào, mỉm cười tiếp đón.
Mạnh Thiên Bình cũng mỉm cười lại 1 cái, mới mở miệng nói. “Chào chị,
tôi tìm tổng giám đốc Dịch Tử Xá, có thể phiền chị thông báo 1 tiếng
được không?”.
“Thực xin lỗi, quý khách có hẹn trước không ạ?”. Cô tiếp tân xinh đẹp lại mỉm cười.
“Không có, nhưng chỉ cần báo với anh ấy tôi là Mạnh Thiên Bình. Phiền cô”. Cô khách khí nói.
“Được, xin quý khách chờ cho 1 chút”.
Gật gật đầu, Mạnh Thiên Bình cảm thấy may mà cô tự mình tới, vì vừa nghe
cô tiếp tân mở miệng chào, cô đã nhận ra ngay lập tức đây chính là
giọng nói của người đã gạt cô là anh đang họp. Trong điện thoại không
thể nhìn thấy vẻ mặt đối phương, cô có thể cho qua, mặc kệ chị ta, nhưng
khi đã mặt đối mặt, cô không tin chị ta còn dám làm vậy.
“Alo, thư ký Trầm đó sao? Dưới quầy có 1 vị khách tên Mạnh Thiên Bình
muốn gặp tổng giám đốc, cô ấy nói chỉ cần nói tên cô ấy cho tổng giám
đốc, tổng giám đốc sẽ chịu gặp”. Cô tiếp tân nói trong microphone.
“Được. Dạ. Được. Tôi biết rồi ạ”.
Chị ta cúp điện thoại, Mạnh Thiên Bình nhìn chị ta không chuyển mắt, chờ kết quả.
“Chị Mạnh, thực xin lỗi. Thư ký Trầm nói tổng giám đốc hiện đang họp,
trong khoảng thời gian ngắn chắc không gặp được. Quý khách có muốn để
lại số điện thoại hoặc hẹn trước không ạ?”.
“Có thể để tôi vào chờ anh ấy không?”. Cô trực tiếp hỏi, không muốn vòng vo vấn đề với chị ta.
“Cái này… Chỉ sợ khó ạ”.
“Có gì khó, tôi là phần tử khủng bố đe dọa tính mạng tổng giám đốc công
ty chị sao? Tôi không ngại cho chị khám người, xác định xem trên người
tôi có bomb có xăng hay bật lửa không”.
“Quý khách, chị làm vậy chúng tôi sẽ rất khó xử”.
“Tôi không muốn làm khó các chị, nên các chị cũng đừng làm khó tôi”.
Mạnh Thiên Bình cố gắng nhẫn nại hết mức có thể. “Thật sự chỉ cần nói
với Dịch Tử Xá là có Mạnh Thiên Bình tìm anh ấy là được, làm ơn đi, chị
có thể chứ?”.
“Vừa rồi hẳn chị đã thấy, tôi đã thông báo rồi, nên không thể làm gì hơn”.
“Bực mình quá!”. Cô rốt cuộc nhịn không được rủa 1 tiếng, vì cô nhịn nữa chắc nội thương luôn quá.
Bực mình quá đi! Cô muốn gặp Dịch Tử Xá 1 chút thôi, khó vậy sao?
Cô là vợ anh chứ có phải ai xa lạ đâu!
Dùng sức hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…..
Không được! Cô vẫn không thể nuốt giận được.
Chuyển mắt, cô bước thẳng vào cánh cửa văn phòng bên cạnh quầy tiếp tân, cầu người không được chi bằng tự mình làm.
“Chị ơi, chị không vào được!”. Cô tiếp tân xinh đẹp phía sau cô hét lớn.
Mạnh Thiên Bình có tai như điếc, ngược lại càng chạy nhanh hơn, trong
nháy mắt đã lướt qua cửa thủy tinh, xông vào trong công ty người ta.
Phần kế tiếp : văn phòng Dịch Tử Xá ở đâu?
Cô còn do dự không biết nên quẹo trái, quẹo phải hay chạy thẳng phía
trước, giọng nói cao vút của cô tiếp tân lại vang lên sau lưng. “Chính
là cô ta!”. Đồng thời cánh tay cô bị người khác siết chặt.
“Chị à, mời chị ra ngoài có được không? Nếu không ra, chúng tôi sẽ kêu bảo vệ tới”. Giọng đàn ông uy hiếp.
Mạnh Thiên Bình thật sự muốn thét chói tai, nhưng tiếng nói quen thuộc thình lình vang lên ngăn cô lại.
“Các người đang làm gì đó? Buông cô ấy ra!”.
Giọng người trời chắc cũng chỉ tới đó thôi? Cô đoán trong lòng.
Cô lập tức quay đầu, thấy Dịch Tử Xá nhanh chóng chạy tới bên người cô,
một tay gạt tay người đàn ông kia ra, một tay ôm cô vào lòng, sau đó
trừng mắt về phía 3 người kia – 1 nhân viên nam & 2 cô tiếp tân vừa
đuổi theo cô.
“Các người đang làm gì đó?”. Anh hét lên giận dữ, thanh âm cực lớn, hung
hăng, làm 3 người kia co rúm lại. “Các người biết cô ấy là ai không?”.
Anh rống tiếp. “Cô ấy là vợ tôi!”.
Tuyên ngôn đột ngột chấn động lòng người, bao gồm tất cả những người trong phạm vi tiếng rống của anh có thể chạm tới.
Tổng giám đốc kết hôn? Cô gái bé nhỏ thanh tú kia là phu nhân tổng giám
đốc? Nhìn cô ấy nhỏ như nữ sinh trung học vậy, quan trọng là, cô ấy
không sợ tiếng rống gầm gừ chấn động trời đất của tổng giám đốc?
Đáp án lập tức được xác nhận.
“Bà xã, sao em lại tới đây?”. Tiếng nói dịu dàng trước nay chưa từng có
phát ra từ miệng Dịch Tử Xá, làm mọi người ở hiện trường ngẩn ra lần 2 –
à không phải, là sợ hãi mới đúng.
Đó là tổng giám đốc thích rít gào của bọn họ à? Không thể nào. Lông mày
của tất cả đều nhướng lên cao, bộ dạng như bị ma nhập, trợn mắt há hốc
mồm.
Mạnh Thiên Bình thiếu chút nữa phụt cười.
Mấy người này bị sao vậy? Cô tiếp tân xinh đẹp kia nhận ra mình đắc tội
phu nhân tổng giám đốc mà cực kì sợ hãi cô còn hiểu được, chứ mọi người
còn lại? Vì sao cũng mất hồn? Đúng là buồn cười quá.
“Em nhìn gì đó?”. Không thích cô nhìn người khác, Dịch Tử Xá đưa 2 tay quay mặt cô hướng mình.
Cô cười với anh, ánh mắt vì nhớ tới tin nhắn lúc trước mà mềm dịu hẳn đi.
“Em tưởng anh đang họp”. Cô nhẹ giọng.
“Đúng rồi, nhưng đang trong thời gian nghỉ thì vô tình nghe có 1 cô gái
kì quái tới tìm anh”. Nói đoạn, anh nhìn cô nhăn mặt. “Sao em không nói
em là vợ anh? Còn bị người ta coi là kì quái”.
“Em nói ra sợ người ta không tin, còn tưởng em bị điên”.
“Không tin cũng được, ít nhất có thể gọi anh chứng thực chứ không dám
động tay động chân với em”. Nói xong, anh nhịn không được trừng mắt nhìn
anh chàng dám động tay động chân với vợ mình, đối phương lập tức sợ tới
mức nổi da gà.
“Có nơi nào nói chuyện được không?”. Mạnh Thiên Bình hỏi anh, cảm thấy
nếu bọn họ không rời đi, 3 người kia thể nào cũng sợ phát khóc.
“Đương nhiên”. Anh gật đầu, vòng tay ra sau lưng cô, cùng bước vào thang máy.
“Chúng ta đi đâu?”. Cô mờ mịt.
“Văn phòng anh ở tầng 28”.
Cô trợn mắt, cô mới tới tầng 25, chưa phân trần gì đã xông vô thì tìm làm sao? Thật muốn té xỉu.
♥
Thang máy đi lên tầng 28, Dịch Tử Xá dìu cô bước ra, lướt qua vài người,
thấy tổng giám đốc ôm 1 cô gái đi qua trước mặt, mặt họ lập tức biến
quái dị, vẫn cố giả bộ không có việc gì, để mặc họ bước vào văn phòng.
Văn phòng anh rộng quá sức tưởng tượng, rõ ràng được thiết kế cùng kiến
trúc sư với căn nhà, sáng ngời, rộng mở, đơn giản, hiện đại, còn sơn màu
xanh – màu anh thích nhất.
Cửa phía sau vừa đóng lại, Mạnh Thiên Bình đã lập tức bị anh ôm vào lòng, hôn lên môi.
Cô hơi bất ngờ, nhưng không ngăn được vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn đó.
“Có nhận được tin nhắn anh gửi không?”. Trong chốc lát, anh hơi ngẩng đầu lên, cộp trán mình vào trán cô, khàn giọng hỏi.
“Có”. Cô đáp nhẹ 1 tiếng, dịu ngọt, trên mặt ửng hồng.
“Vậy em có gì muốn nói với anh không?”.
“Cám ơn anh”.
Anh lập tức nhăn mày.
“Em cũng yêu anh”. Cô nhanh chóng nhìn anh, ngượng ngùng bồi thêm 1 câu.
Anh nghe vậy lập tức cười tươi rạng rỡ, vừa lòng cực điểm, cúi đầu hôn cô cái nữa.
“Sao đột nhiên tìm anh? Khẩn cấp muốn nói với anh là em yêu anh sao?”.
Ngẩng đầu, anh kéo cô ngồi xuống sofa, đặt cô ngồi lên đùi mình, vòng ôm
cô.
Mặt cô lại đỏ, hờn dỗi trừng mắt liếc anh.
“Mới không phải đó”. Cô phủ nhận. “Di động anh gọi không được, tổng đài công ty lại không chịu nối máy, em đành tự đến tìm”.
“Tổng đài không chịu nối máy?”.
“Chắc các cô ấy nghĩ em khả nghi”.
“Em không nói em là vợ anh à?”.
“Nói lại càng khả nghi hơn a? Hẳn không ai biết chuyện chúng ta kết hôn?”. Cô nhìn anh.
Anh sửng sốt, lập tức thề son sắt. “Từ hôm nay trở đi, không ai không biết”.
Mạnh Thiên Bình nhẹ nhún vai, tỏ vẻ cô không ngại. “Mẹ gọi điện nói với
em, sáng nay có rất nhiều người mang quà tới, nói là anh đặt, chuyện gì
vậy?”. Cô hỏi anh, đồng thời chỉ ra đây là nguyên nhân cô tới.
“Đó là sính lễ”. Anh chu môi.
“Sính lễ?”. Cô mờ mịt lặp lại.
“Cảm tạ mẹ đã nuôi lớn con gái và gả cho anh. Anh nghĩ nếu trực tiếp
tặng tiền cho mẹ nhất định mẹ sẽ không lấy, nhưng nếu đã mua thành vật
phẩm, mẹ không thể không nhận”. Anh nhếch miệng. “Trực giác của anh
chuẩn không, bà xã?”.
“Anh căn bản không cần làm vậy”. Cảm động tràn cõi lòng, cô nhìn anh, giọng khàn khàn.
“Đương nhiên cần. Em đã là vợ anh, mẹ em chính là mẹ anh, không có đạo
lý nào con gái cuộc sống sung túc lại để cha mẹ sống khốn đốn, tuyệt đối
không được để chuyện đó xảy ra, quan trọng nhất là – ”. Anh nhìn cô dịu
dàng. “Anh không muốn em sống trong cuộc sống đầy đủ lại luôn áy náy vì
người nhà khổ sở”.
Nhìn anh, nhớ tới câu “Anh biết rồi” anh nói ngày hôm qua, Mạnh Thiên
Bình rốt cuộc không kìm được nhào vào lòng anh, gắt gao ôm lấy cổ anh,
giống như muốn hòa mình vào trong anh, trở thành 1 bộ phận trong đó.
Vì sao anh tốt với cô như vậy, hết lòng như vậy, yêu ai yêu cả đường đi,
hết thảy đều cứ như đương nhiên, cô có tốt vậy sao, có đáng giá để anh
trả giá nhiều như vậy sao?
Không. Cô không tốt như vậy, tạm thời bây giờ thì không, nhưng sau này
nhất định cô sẽ càng ngày càng tốt hơn, để anh không bao giờ có cơ hội
hối hận vì đã yêu cô. Cô thề với trời.
“Chồng à”. Cô chôn mặt ở vai anh, lần đầu tiên gọi anh thân mật như thế.
“Ừ?”. Anh trả lời, sau đó bổ sung thêm 1 câu. “Anh thích em gọi anh như vậy”.
Cô không tự chủ được mỉm cười, chậm rãi ngẩng đầu lên từ lòng anh. Hốc mắt cô ngập nước, vừa lo lắng vừa dạt dào yêu thương.
“Em yêu anh”.
Câu trả lời của anh là vuốt ve mặt cô, tiếp tục hôn cô thật dịu dàng, rất lâu, rất lâu –
Chương 10
Vốn dự tính ngày nghỉ cuối tuần cùng
vợ về nhà mẹ vợ giúp bà sơn phòng, thuận tiện xem có cần đổi hoặc bỏ vật
dụng gì không, không ngờ bữa ăn “Tân nương tuyển chồng” bị anh quên
khuấy mất lại đột ngột nhảy xổ ra, quấy phá kế hoạch.
Ngắt điện thoại mẹ gọi tới, Dịch Tử Xá nhăn mặt khó chịu.
Mạnh Thiên Bình bưng trà nóng vào thư phòng, thấy mặt anh như vậy.
“Sao vậy anh?”. Cô quan tâm hỏi.
“Mẹ anh vừa gọi điện thoại nói địa điểm và thời gian của buổi gặp-mặt-thân-mật thứ 7 này”.
Cô tròn mắt, cảm giác có điểm kì quái mà không biết là cái gì, đành phải im lặng đưa chén trà cho anh.
Anh nhận, đặt xuống bàn làm việc, sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình, ôm cô mà hỏi. “Em đang nghĩ gì? Nói cho anh biết”.
“Anh làm sao biết em đang nghĩ?”. Cô tò mò.
“Đoán”.
“Vậy cũng được nữa hả?”. Cô dở khóc dở cười.
“Vì em đột nhiên im lặng”. Anh trả lời đứng đắn, sau đó lại hỏi. “Em đang nghĩ gì?”.
“Chỉ là 1 suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu thôi, em không nghĩ gì nhiều
cả”. Cô im lặng trong chốc lát, rồi giải thích với anh, để anh khỏi hiểu
lầm.
“Suy nghĩ lóe lên đó là gì?”. Anh muốn hỏi cho ra lẽ.
“Chỉ là… Ừm, vì sao anh không kể với mẹ anh chuyện anh đã kết hôn?”. Cô do dự 1 chút, lần lữa 1 chút, mới cúi đầu nhỏ giọng nói.
Anh ngạc nhiên. “Em không phải đang buồn vì anh chưa giới thiệu em cho ba mẹ đó chứ?”.
“Không phải”. Cô nhanh chóng phủ nhận, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra được 1 chút để bụng, thật là đáng yêu.
Dịch Tử Xá kìm lòng không được ôm cô chặt hơn, hôn má cô, rồi giải thích.
“Giống như em hiểu tính mẹ em ra sao, thì anh cũng hiểu tính ba mẹ anh
như vậy. Ba anh là hội trưởng hội chìu vợ, đáp ứng mọi yêu cầu của mẹ
anh, muốn anh ngoan ngoãn đi dự mấy bữa ăn thân mật – yêu cầu duy nhất
của mẹ anh gần 10 năm, nếu anh không đi nhất định sẽ bị ba đánh chết”.
“Về phần vì sao anh không kể cho mẹ biết chuyện chúng ta đã kết hôn, lý
do cũng vì không muốn bị ba đánh chết. Chờ cự tuyệt đối phương rõ ràng
đã, mới tới thẳng thắn thú nhận và xin lỗi mẹ, kết quả tuy chỉ có 1,
nhưng quá trình sẽ hoàn toàn khác, thậm chí kết cục của anh cũng khác
luôn”.
Nhìn mặt anh nghiêm trọng, mặt Mạnh Thiên Bình cũng bất giác nghiêm trọng theo.
“Ba anh thật sự đánh anh à?”. Cô nhịn không được hỏi.
“Tính anh hoàn toàn là phiên bản của ba đó, em thấy có hay không?”. Anh không đáp, hỏi lại.
Cô nhìn chăm chú, sau đó lắc đầu. “Không đâu. Nếu anh thật sự giống tính ba, vậy ba sẽ không đánh người”.
“Vì sao?”.
“Vì anh cũng không đánh người”.
Nghe thấy cô trả lời không chút do dự, Dịch Tử Xá nhịn không được cười khẽ 1 tiếng, cúi người hôn cô.
“Không được chắc chắn như vậy, thực tế anh sẽ đánh người, nhưng chỉ
không đánh trẻ con & phụ nữ thôi, ba anh cũng vậy. Đáng tiếc, anh
không phải phụ nữ, cũng không phải trẻ con, nên anh phải thận trọng như
vậy, hiểu chưa?”.
“Cho nên ba anh thật sự sẽ đánh anh?”.
“Nếu anh dám chọc mẹ anh tức giận hoặc đau lòng thì – đúng vậy, ba sẽ đánh”. Anh gật đầu.
Mạnh Thiên Bình vẫn cảm thấy khó hiểu, vì cô không thể tưởng tượng được cảnh anh bị đánh sẽ ra sao.
“Nguy rồi!”. Đột nhiên, cô cứng đờ cả người, la lên.
“Làm sao vậy?”.
“Chuyện chúng ta kết hôn tạm thời không được nói cho ba mẹ anh biết, vậy
mà hôm nay anh lại la lớn trong công ty em là vợ anh, chuyện này nếu ba
mẹ anh nghe được, thì phải làm sao?”. Cô lo lắng bối rối. “Trời ơi,
không chừng bây giờ họ đã nghe được rồi!”.
“Yên tâm, nếu bọn họ nghe được, điện thoại trong nhà hoặc chuông cửa đã
sớm vang inh ỏi rồi”. Anh trấn an cô, miệng cười rộng tới mang tai.
“Anh còn cười được?”. Cô khó tin nhìn anh.
“Vì em lo lắng cho anh”.
“Đó là đương nhiên, anh là chồng em, sao em không lo lắng cho được?”.
Câu trả lời của cô lại làm miệng Dịch Tử Xá rộng ra suýt chút nữa tới ót, tiếp theo anh hôn cô thật sâu, ôm cô rất chặt.
“Em là của anh, vĩnh viễn là của anh”. Giọng anh tràn ngập dục tình.
“Dạ”. Cô không hề dị nghị gật đầu đáp lại.
“Như vậy”. Anh kéo giãn khoảng cách ra 1 chút, phi thường nghiêm túc,
khẩn trương nhìn cô không rời mắt. “Em có đồng ý lấy anh không, Mạnh
Thiên Bình?”.
Cô ngẩn người, đáp ngay. “Em đã lấy anh rồi còn gì”.
Anh lắc đầu. “Lúc trước là hợp đồng, còn hiện tại là vì… Khụ khụ!”. Anh
ho 2 tiếng không được tự nhiên rồi mới xấu hổ nói. “Anh yêu em”.
Nước mắt ào ra từ hốc mắt Mạnh Thiên Bình, làm nhòe tầm mắt cô.
“Đáng chết!”.
Cô đột nhiên nghe thấy anh thấp giọng mắng, đồng thời kéo cô vào lòng vỗ về.
“Anh nói những lời này không phải muốn làm em khóc”. Anh ảo não nói.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kề sát đầu, lắc lắc, chùi những giọt nước mắt hạnh phúc vào lồng ngực anh.
Dịch Tử Xá luống cuống tay chân để cô ngừng khóc, thấy cô không có dấu
hiệu dừng lại, rốt cuộc nhịn không được kéo cô đứng dậy, thô lỗ. “Đừng
khóc, em còn chưa trả lời anh, cuối cùng em có chấp nhận lấy anh
không?”. Khẩu khí có điểm dữ dằn, nhưng động tác rất dịu dàng lau đi
nước mắt trên mặt và trên mí mắt cô.
Mạnh Thiên Bình không ngăn được mình mỉm cười, vừa khóc vừa gật đầu với anh.
“Anh muốn nghe chính miệng em nói”. Anh nhìn cô chăm chú, giọng đột nhiên trở nên khàn khàn dị thường.
Cô ngẩng đầu lên hôn anh 1 cái, sau đó mới nói. “Em đồng ý”.
Giọng cô cũng nghèn nghẹn, rõ ràng mà thâm tình.
Đáy mắt anh nhiễm 1 tầng tình ý, dùng nụ hôn mà đáp trả.
♥
Nắm tay vợ, Dịch Tử Xá và Mạnh Thiên Bình 2 người tình cảm ngọt ngào bước nhanh tới địa điểm gặp mặt.
Bọn họ đến sớm nửa tiếng so với giờ hẹn, cả 2 định lợi dụng thời gian dư
để ăn mừng 1 tí, không ngờ khi bồi bàn đưa họ vào phòng ăn đã đặt
trước, bên trong đã sớm có người ung dung ngồi ghế uống trà.
“Chết đi, Nhâm Duẫn Dực, đồ khốn nhà mày chạy tới đây làm gì?”. Anh nhịn không được mắng luôn.
“Đương nhiên tao tới xem diễn kịch”. Nhâm Duẫn Dực mỉm cười, nham hiểm như đang muốn hưởng thụ đại tiệc.
Bất quá khi ánh mắt anh dời xuống, nhìn 10 ngón tay giao nắm của Dịch Tử
Xá và Mạnh Thiên Bình, tươi cười lập tức tắt ngúm, thay vào đó nhíu mày
nghi ngờ.
Anh lịch sự đứng dậy, phong độ vươn tay ra chào Mạnh Thiên Bình lần đầu
gặp mặt. “Xin chào, em là – ”. Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị người
khác gạt đi.
“Vợ tao”. Dịch Tử Xá lớn tiếng.
Nhâm Duẫn Dực cứng họng trợn mắt, ngạc nhiên đến nỗi á khẩu. Vợ?
“Mày giỡn cái gì? Mày kết hôn hồi nào?”. Anh hoàn hồn nhăn mặt.
“1 tháng trước”. Dịch Tử Xá lấy vẻ mặt ‘đường làm quan vô cùng rộng mở’ nhìn anh, trả lời.
“Giỡn hoài mày”. Nhâm Duẫn Dực trừng.
“Tao giỡn mày làm gì, muốn coi chứng cứ không?”. Anh giơ lên 10 ngón tay
giao nắm của 2 người, rồi chìa nhẫn kết hôn ra cho bạn xem. “Đây là
nhẫn kết hôn của tụi tao”.
Nhâm Duẫn Dực cắn môi, chân mày nhíu chặt nhìn anh trong chốc lát, đột
nhiên lộ ra biểu tình như mới tỉnh ngộ. “Cái này là biện pháp thoát khỏi
khốn quẫn của mày đó hả, giả kết hôn? Giỏi, đúng là không đoán ra
được!”. Anh ngăn không được, vừa cười vừa lắc đầu. “Bất quá mấy anh đây
cảnh cáo chú em 1 tiếng, tân nương cũng không phải kẻ ngốc, chú nghĩ
thoát được thoải mái à?”.
“Xem ra không có căn cứ xác đáng thì mày không tin tao đã thật sự kết
hôn đúng không?”. Dịch Tử Xá thở dài, nói xong liền rút bóp ra quăng về
phía bạn. “Nhìn tên người phối ngẫu trong chứng minh đi”.
Nhâm Duẫn Dực nghi ngờ nhìn anh, sau đó mới mở bóp ra, tìm được chứng minh thư, xoay ngược lại.
“Đáng chết!”. Anh đột nhiên rủa, ngẩng đầu trừng thằng bạn không biết
nhẫn nại, hễ kích động sẽ làm ra chuyện không có đầu óc. “Dịch Tử Xá,
mày đang làm cái quỷ gì?”. Anh thật không dám tin vì muốn thoát khỏi
cuộc hôn nhân sắp đặt này mà nó dám giỡn quá hóa thật đăng kí kết hôn
luôn!
“Có gì mà quỷ? Đã nói với mày cô ấy là vợ tao, tao đã kết hôn rồi, mày
còn không tin”. Dịch Tử Xá thoải mái nhún vai, sau đó nắm tay Mạnh Thiên
Bình đi tới ghế ngồi, thật cẩn thận dìu cô ngồi xuống. “Đến đây, cẩn
thận 1 chút”.
Nhâm Duẫn Dực bị hành động khác thường đó dọa trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài.
Làm ơn đi, tên có vẻ mặt dịu dàng, cử chỉ nhỏ nhẹ, ăn nói ân cần này là
thằng bạn Dịch Tử Xá không biết nhẫn nại, to mồm, mỗi khi nói chuyện
giống như cãi lộn còn không nói chuyện thì như đầu gấu xã hội đen mình
quen biết 30 năm nay sao?
Tuy rằng bề ngoài giống, trên thực tế là giống như đúc, nhưng nó tới chỗ
nào không sạch sẽ, không cẩn thận bị trúng tà hay ma nhập vô à?
“Tử Xá, mày có khỏe không đó?”. Vẻ mặt anh quan tâm thăm hỏi. “Gần đây
mày có tới nhà tang lễ hay nghĩa địa linh tinh nào không?”.
Quen biết nhau cả đời, Dịch Tử Xá làm sao không hiểu ý Nhâm Duẫn Dực.
“Tao khỏe lắm, không có trúng tà trúng gió gì hết”. Anh trợn mắt.
“Rất nhiều người trúng tà lúc đầu đều thấy mình khỏe, không sao”. Nhâm Duẫn Dực trưng ra bộ mặt nghiêm túc.
“Cho nên mày muốn tao đấm cho 1 cái, mới tin tao không sao chứ gì? Nếu
vậy tao chấp nhận, tới đây”. Dịch Tử Xá nói xong nắm tay lại thành đấm,
vẻ mặt âm trầm nguy hiểm, từng bước tới gần anh.
“Được rồi, tao tin mày không sao hết, tao tin”. Nhâm Duẫn Dực lập tức lùi về sau, giơ tay lên ôm đầu.
“Thật đáng tiếc, tao còn tưởng mình có cơ hội luyện bắp tay”. Dịch Tử Xá
dừng lại, khẩu khí thất vọng, chọc Mạnh Thiên Bình nhịn không được bật
cười.
“Nó là Nhâm Duẫn Dực, thằng khốn nạn cá tính ti bỉ, giảo hoạt, nham hiểm ngoại cỡ”. Anh giới thiệu với cô.
“Ê, tao thiếu tiền mày hả thằng quỷ? Dìm hàng nhau dữ vậy!”. Nhâm Duẫn Dực nhịn không được lên tiếng kháng nghị.
“Cô gái xinh đẹp này là Mạnh Thiên Bình – vợ anh đó chú”. Không để ý bạn
kháng nghị, Dịch Tử Xá tiếp tục giới thiệu đôi bên. “Còn nữa, mày nói
nhỏ nhỏ tôi, đừng có to mồm dọa con tao”.
“Ha! Ha!”. Nhâm Duẫn Dực cười 2 tiếng trào phúng. “Mày coi lại mày đi,
nói chuyện còn to hơn sét đánh mà kêu ai nói nhỏ? Mày cái thằng này, rốt
cuộc có biết không – ”. Nói chưa xong, mặt đã đơ cứng ngắc.
Con? Ánh mắt anh bất giác nhìn về phía Mạnh Thiên Bình, lập tức hiểu ra.
Không thể nào. Anh tự nhủ.
“Chẳng lẽ em bé?”. Anh hỏi.
“Trong bụng vợ tao, cô ấy mang thai!”. Dịch Tử Xá ngăn không được hưng
phấn, lớn tiếng tuyên bố, cao hứng sắp bay lên ngọn cây tới nơi.
Buổi sáng tỉnh lại, anh như mọi ngày định hôn chào buổi sáng vợ yêu,
ai ngờ cô trợn mắt lên, tay duỗi ra, sét đánh không kịp bưng tai đẩy
anh ngã ngược về giường, làm anh nhất thời tổn thương không chịu nổi,
tưởng vợ chán mình rồi.
Chỉ là ý nghĩ còn nghĩ chưa xong, vợ yêu đã bay nhanh xuống giường, chạy xa khỏi anh.
Anh ngây như phỗng trố mắt nhìn, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì,
trong phòng tắm bỗng có tiếng nôn mửa, làm anh sợ quá vọt xuống giường
vào trong phòng tắm, thấy cô ôm bồn cầu nôn không ngừng.
Sau, tất nhiên anh không phân trần gì lập tức mang Mạnh Thiên Bình
đến bệnh viện khám, sao biết bác sĩ khoa dạ dày khám xong, đột nhiên hỏi
1 câu –
“Hai người có muốn tới khoa phụ sản kiểm tra 1 chút không?”.
Khi đó anh như bị sét đánh, không động đậy nổi, khó tin, nhưng nói
trở về, người bị sét đánh cháy sém lông tóc không ai mừng rỡ như điên
giống anh cả.
Vì thế, bọn họ chạy từ khoa dạ dày tới khoa sản đăng kí, 1 giờ sau, bọn họ nghe từ miệng bác sĩ 1 câu –
“Chúc mừng 2 anh chị, 2 người sắp làm ba mẹ rồi”.
Nói thật, Dịch Tử Xá đã quên làm sao mình rời bệnh viện được, chỉ
biết sau khi anh hồi phục, người đã đứng ở bãi đỗ xe, lòng ôm bà xã cười
không thể nhịn, liều mình ngăn bản thân quá mức hưng phấn, cứ muốn ôm
cô đi về nhà luôn.
Tóm lại, 9 tháng nữa anh sẽ làm cha.
Vấn đề sau đó đều chu toàn, ba mẹ anh biết chuyện này rồi, bảo đảm anh lập công chuộc tội, trắng án được thả ngay, muahahaha…..
“Ha ha….”. Quá sức sung sướng, anh rốt cuộc nhịn không được cười ha ha tiếp.
Nhâm Duẫn Dực cứng họng trợn mắt, tin tức quá mức thình lình làm anh nói không nên lời.
Anh rất muốn kêu nó đừng giỡn nữa, nhưng theo hiểu biết của anh về nó,
anh sẽ nhận ra ngay nó giả bộ hay thật lòng. Thằng khốn này vui đến sắp
lên cơn điên!
Cho nên vừa rồi mỗi câu nó nói đều là thật? Bao gồm kết hôn, cô gái xinh đẹp này là vợ nó, rồi vợ nó có thai, nó có con?
“Thật sự rất khoa trương”. Anh không tin được lắc lắc đầu, thì thào.
Ai ngờ sự tình phát triển tới mức này đâu?
Hơn 1 tháng trước, 4 người bọn họ còn đang tâm niệm câu “Không có tự do
thà chết còn hơn”, quyết định bảo vệ đời độc thân và sự tự do của mình.
Kết quả sao? 1 tháng sau, anh yêu cô dâu giả, còn có vị hôn thê, hận
không thể dắt tay cô ấy ngay vào lễ đường, không ngờ Dịch Tử Xá còn
nhanh chân hơn, trừ kết hôn, có vợ, nó còn chế tạo được cả con rồi!
Làm ơn, muốn dọa người cũng nên có giới hạn chứ? Quá đáng rồi nha.
Ghế bị đẩy ra, vị hôn phu yêu mến Quan Tiểu Ngưng của anh tò mò nghi hoặc đi đến bên cạnh.
Đi theo cô còn có nữ nhân vật chính của bữa ăn hôm nay – Quan Tử Ngâm,
mặt cô này cũng nghi hoặc luôn, 2 người chẳng hiểu gì đứng nhìn Dịch Tử
Xá cười to.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”. Quan Tiểu Ngưng thì thào trộm hỏi Nhâm
Duẫn Dực. Sao cô với Tử Ngâm vừa đi toilet về, trên bàn lại xuất hiện
thêm 1 người kì quái vầy nè?. “Anh ta là ai vậy? Là Dịch Tử Xá sao?”.
Nhâm Duẫn Dực gật đầu, ôm vị hôn thê vào lòng, nhìn cô chằm chằm.
Tuy rằng việc bị anh ôm quá bình thường, nhưng mặt anh biểu tình quái dị làm Quan Tiểu Ngưng hơi lo.
“Làm sao vậy?”. Cô hỏi.
“Chúng ta kết hôn trước được không, Tiểu Ngưng? Nếu thật sự muốn cùng
Quan Tử Ngâm mặc áo cưới đi vào lễ đường thì đến lúc đó chúng ta làm lại
cho cô ấy ưng lòng”. Nhâm Duẫn Dực thật sự, thật sự nghiêm túc nói với
cô.
Quan Tiểu Ngưng bất ngờ ngây người, nhịn không được phụt cười. “Anh đang nói gì vậy?”.
“Duẫn Dực, cô ấy là ai thế?”. Lần đầu tiên thấy thằng bạn thân mật với phụ nữ như vậy, Dịch Tử Xá trố mắt, mở miệng hỏi.
“Vị hôn thê của tao”. Nhâm Duẫn Dực đắc ý trả lời, giống như đang ôm được bảo bối trong lòng.
Dịch Tử Xá nhíu mày.
Nhâm Duẫn Dực nâng cằm, lấy bộ dáng khiêu khích nhìn anh, giống như đang hỏi : Sao, bộ không được hả?
Câu trả lời của anh là kéo vợ yêu về bên người, dắt tay cô, chu môi nói. “Vợ tao”.
Nháy mắt, cả bàn chìm vào im lặng, không biết nói gì mà đỡ.
“Cho nên”. Nữ nhân vật chính hôm nay – Quan Tử Ngâm rốt cuộc không trốn
nữa, xuất đầu lộ diện, đánh vỡ im lặng trong bàn. “Đối tượng thân mật
của tôi hôm nay là Dịch Tử Xá, đã kết hôn có vợ rồi?”.
“Cô là ai?”. Dịch Tử Xá nhìn về phía cô, vẻ mặt nghi hoặc mở miệng.
“Đối tượng gặp mặt thân mật của anh hôm nay, Quan Tử Ngâm”. Cô nhịn
không được liếc mắt xem thường, lời vừa rồi cô nói còn chưa đủ rõ sao?
“Cô? Xà yêu?”. Dịch Tử Xá ngạc nhiên bật thốt lên.
“Xà yêu?”. Cô hoài nghi hỏi lại.
“Nói sai rồi, xà yêu trong mơ thôi, trong hiện tại phải nói là A Hoa ngu
ngốc* mới đúng”. Dịch Tử Xá nhanh miệng sửa, Mạnh Thiên Bình biết đến
sự tồn tại của “xà yêu” không kịp ngăn, xấu hổ đỏ hết mặt mày.
(*A Hoa ngu ngốc = có thể là 1 nhân vật trên TV??? Ai đọc bộ đầu tiên
của Hệ liệt Tân nương tuyển phu hay còn gọi là Hệ liệt Tứ đại thiếu gia
là hiểu à :”>)
“Tử Xá”. Cô thấp giọng kêu.
“Sao vậy?”. Anh lập tức cúi đầu dịu dàng hỏi.
Nhâm Duẫn Dực hiểu ra, cười to. “A Hoa ngu ngốc? Ha ha ha….”.
Anh cười to đến mức Quan Tiểu Ngưng bị anh ôm trong ngực cũng rung theo.
“Duẫn Dực?”. Cô thật không hiểu chuyện gì làm anh cười đến phát điên như vậy.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nó đi theo 2 em, núp trong tối nhìn ra,
lúc đó em giả dạng…. đúng là rất giống A Hoa ngu ngốc, ha ha….”. Nhâm
Duẫn Dực miễn cưỡng nín cười, giải thích, giải thích chưa được 1 nửa lại
ngăn không được cười tiếp.
“Hai người? Mày với cô ấy? Còn cô nàng này?”. Nghe thấy lời thằng bạn,
Dịch Tử Xá không hiểu gì cả, lờ mờ nhìn về phía Quan Tử Ngâm. “Này rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
“Tốt lắm, cuối cùng cũng có người nói vào trọng điểm”. Quan Tử Ngâm gật
đầu đồng tình, khoanh 2 tay trước ngực nhìn 2 cặp nam nữ, thong thả nói.
“Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy? Còn nữa, bữa ăn thân mật hôm nay
có cần tiếp tục nữa không? Ai làm ơn nói cho tôi biết với?”.
Sau đó… Kết quả là… Ừa, là vầy đó.
Kết cục : bữa ăn thân mật trở nên phấn khích kì lạ không thể tả!
Hết chương 10.