XtGem Forum catalog
EDEN - Tuyệt Đỉnh Vuốt Chạm 2015
Săn Boss siêu khủng và chặt chém đã tay, cực phê...
BeYeuTruyen.Wap.Sh
Thế Giới Truyện Teen
TruyệnChatGame
Bạn đang truy cập vào BeYeutruyen.Wap.sh Wapsite Đọc Truyện Teen Tổng Hợp Những Truyện Tiểu Thuyết Hay Nhất Dành Riêng Cho Các Bé Yêu Truyện.!
Tôi vớ lấy cái áo khoác chạy ra công viên. Cái công viên ấy cách nhà đến những ba cây số nhưng tôi lại muốn đi bộ đến đó, thậm chí tôi chĩ mình chẳng có lấy thời gian để lấy xe. Tôi nhìn lại đồng hồ. Chỉ mới 8h30 tối. Thuận vừa mới rời khỏi là tôi giao nhà cho Hân để chạy vội ra đây. Tôi cần phải đưa bé Nhi trở về.

Chỉ mất chưa đến 10 phút để đến đó, chân bước đi mà có cảm giác như đang chạy. Tôi không nghĩ là Nhi sẽ làm gì ngu ngốc. Chẳng qua đây cũng chỉ là một cú sốc tạm thời, tôi chỉ không thể hiểu tại sao con bé lại phản ứng như thế. Nhi đã biết trước sự thật từ lâu thì hẳn việc xuất hiện của ông Thái cũng chẳng phải là điều bất ngờ cho lắm. Đó không giống như tính cách của bé Nhi mà tôi từng biết, và điều ấy khiến tôi lo lắng...

Bé Hạnh chờ tôi ở trước cổng công viên. Nhìn bé Hạnh chẳng tỏ vẻ gì là sốt sắng nên tôi phần nào an tâm hơn, ít ra là Nhi cũng chẳng làm điều gì nông nổi. Hạnh dắt tôi đi vòng vèo trong công viên, vượt qua các đôi tình nhân đang "hâm nóng" tình cảm. Tôi bỏ mặc không hề quan tâm, bởi trước mắt tôi giờ chỉ có mình bé Nhi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì con bé, dù có muốn hay không.

Nhi ngồi đó, trên lớp cỏ âm ẩm lớp sương đêm. Con bé nhìn gì đó lên trời thật chăm chú. Tôi chẳng biết là Nhi đang nhìn gì bởi hướng đó chỉ là một màn đêm bị ánh đèn công viên làm cho phai nhòa. Thậm chí tôi cũng chẳng biết là ngày hôm nay có trăng hay không. Thấy tôi đến, con bé kia liền đứng dậy chào một cách lễ phép. Nhi nhìn bầu trời đêm mà cứ như người mất hồn. Tôi không muốn đánh động đến Nhi nên bảo hai đứa kia về trước, dúi vào tay nhỏ Hạnh một ít bạc để đi taxi rồi "đuổi cổ" bọn nó trước khi chúng kịp có ý kiến. Tôi chỉ muốn có không gian riêng với Nhi, tôi muốn tâm sự với con bé, như hai bố con với nhau...

Tôi ngồi xuống bên cạnh Nhi mà con bé chẳng hề hay biết hay phản ứng, ánh mắt nó cứ mãi nhìn vào hướng xa xăm ấy. Tôi cũng nhìn chăm chú, nhưng không phải nhìn theo con bé. Tôi nhìn bé Nhi bằng một thứ cảm giác lạ lẫm xen lẫn hụt hẫng. Hôm nay Thuận đã đến và giáng cho tôi một đòn tâm lý thật nặng. Nhưng Thuận nói đúng: Nếu tôi không có ý gì khác thì tại sao lại do dự khi quyết định cưới Hân. Thuận cho tôi thời hạn một tuần, bởi anh ta cũng chỉ còn ở Việt Nam trong khoảng thời gian đó. Nếu tôi không đăng kí kết hôn ngay trong tuần thì anh ta dọa sẽ làm mọi cách để tôi phải hối hận. Tôi không sợ ra tòa, mà tôi nghĩ tội làm giả giấy tờ ấy cũng phải là nặng. Tôi chỉ nghĩ đến hạnh phúc của Nhi, sẽ ra sao nếu con bé yêu tôi, phí hoài cả một tuổi thanh xuân chỉ vì tôi, như Hân...

9h hơn. Nhi vẫn chẳng mảy may nhúc nhích trong suốt khoảng thời gian ấy. Có khi nào con bé gặp chuyện. Tôi định đưa tay lay tỉnh thì con bé đã lên tiếng khiến tôi giật mình.

- Ông ấy về rồi ạ?

- Ai kia?

Nhi quay sang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt long lanh ấy giờ chẳng còn mang chút cảm xúc nào rõ rệt. Con bé nói bằng giọng hờ hững, như chẳng có gì xảy ra.

- Thuận - cha ruột của con!

Tôi ấp úng:

- À...ừ...ông ta vừa về là ba đến đây ngay. Con hận ông ấy lắm phải không, Nhi? Ba hiểu tâm trạng hiện giờ của con. Trước đây ba cũng như vậy, với ông ngoại của con.

- Vậy ba có hận ông ngoại con không?

Tôi thở dài:

- Bây giờ thì không. Dù sao ông ấy cũng đáng thương hơn là đáng hận. Cha của con cũng vậy, ông ta cũng có nỗi khổ riêng. Dù gì Thuận cũng là cha ruột của con, con nên tha thứ cho ông ấy.

Một thoáng im lặng. Nhi thuận tay ném một thứ gì đó xuống hồ nước.

- Con không hề ghét ông ấy! Khi nãy chẳng hiểu sao con lại xử sự như vậy. Khi ông ta nói ông không có lỗi, rồi muốn nhận lại con, đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình sắp phải rời xa một điều gì đó. Cái cảm giác ấy cứ luôn ám ảnh khiến con nổi giận, con sợ mình sẽ đánh mất "nó" khi nhận lại ông ấy là cha.

Rồi Nhi quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt xa xăm:

- Con sợ mình sẽ phải rời xa ba mãi mãi...

Nhi hạ thấp ánh mắt của mình xuống, có điều gì khiến con bé không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Nó ngồi bó gối, tiếp tục quan sát bầu trời đêm sâu thẳm. Nhìn Nhi trong tình cảnh này càng khiến cho tôi thêm đau lòng. Dù rất yêu con bé nhưng tôi không thể không nói với nó sự thật , về những điều Thuận vừa nói với tôi. Thà cứ để con bé hiểu lầm cha ruột của nó như trước có lẽ chúng tôi sẽ được những ngày hạnh phúc bên nhau lâu hơn một chút. Nhưng tôi không thể, tôi không bao giờ muốn thấy con bé chịu đựng những lỗi lầm của người lớn.

Tôi phải kể lại sự thật với con bé:

- Thật ra trong chuyện này không ai là có lỗi cả. Cha của con, luật sư Thuận, ông ta cũng có nỗi khổ của mình. Thật ra hồi ấy...

Nhi ngắt lời tôi.

- Con biết tất cả mọi chuyện. Con biết cả những điều mà chính ba, dì Út, hay bất kì ai có liên quan không bao giờ ngờ tới.

Tôi ngạc nhiên:

- Con...biết được chuyện gì chứ?

- Ba quên rằng con từng khẳng định: Mẹ chưa bao giờ yêu ba như ba nghĩ hay sao? Thật ra người mẹ yêu thật sự chính là cha ruột của con, luật sư Lê Đình Thuận.

Câu nói của Nhi khiến tôi choáng váng. Nếu tôi nhớ không lầm thì đã có lần chị Như nói chị yêu tôi, không lẽ tất cả đều là giả dối. Chẳng phải chị đã từng quyết liệt buộc tội Thuận đã lợi dụng chị hay sao? Cuối cùng thì ai mới là người phải chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này?

Nhi lại tiếp tục tấn công vào cái đầu đang rối tung lên của tôi:

- Có thể ba không tin lời con nói. Đúng là mẹ từng nói yêu ba, nhưng chỉ duy nhất một lần trong đời thôi phải không? Hôm mà ông ngoại con nói ba là con ruột của ông ấy. Mẹ nói dối đấy, mẹ sợ ba sẽ bỏ rơi mẹ, hoặc tệ hơn là mang trả mẹ về nhà. Đối với mẹ, ba chỉ là một đứa em trai không hơn không kém. Mẹ rất tiếc vì đã lợi dụng lòng tin của ba, mẹ rất ân hận vì điều đó...

Tôi nổi giận. Dù có là Nhi thì cũng không được phép nói về Như như vậy.

- Sao con lại dám bịa đặt những điều đó? Tại sao con lại dám nói về mẹ mình như vậy? Lúc ấy thậm chí con còn chưa ra đời nữa kìa. Con biết gì mà nói chứ!

Tôi đứng lên định bỏ đi thì Nhi đã giữ tay tôi lại, dúi vào đấy một quyển sổ nhật kí đã phai màu theo năm tháng. Tôi chưa hiểu chuyện gì thì Nhi đã đứng lên, khuôn mặt con bé bỗng trở nên vô cảm đến lạ lùng.

- Lời của con tuy không đáng tin, nhưng đó là sự thật. Con chỉ nói lại những gì mẹ đã kể cho con biết mà thôi. Đây là món quà mà ông Thông- ông ngoại nhỏ Hạnh, nhờ nó mang đến cho ba. Xin lỗi ba vì con đã đọc tất cả những điều trong ấy. Con không giữ nó vì con nghĩ ba sẽ cần nó hơn con.

Tôi đã đoán ra đó là vật gì nhưng lại không đủ can đảm để tin nó là thật. Tôi run run lật trang đầu của quyển sổ. Một cái tên hiện ra ngay trên đầu quyển nhật kí: NGÔ HUỲNH QUỲNH NHƯ.

- Phải! Đó là nhật kí của mẹ. Ba phải đọc nó, để biết được những suy nghĩ của mẹ. Có thể mẹ sẽ không như những hình ảnh mà ba đang níu giữ trong đầu nên ba hãy chuẩn bị tâm lý trước. ĐÃ ĐẾN LÚC BA PHẢI QUÊN MẸ VÀ QUYẾT ĐỊNH CHỌN AI GIỮA HAI NGƯỜI: DÌ...HAY LÀ CON!

Hân đứng đợi chúng tôi trước cổng, dường như em có ý định sẽ qua đêm ở đây. Trời không lạnh lắm nhưng dường như em đang mệt trong người, ngay từ đằng xa tôi đã nghe được tiếng hắt hơi của em. Tôi bước chậm phía sau bé Nhi, tay nắm chặt quyển nhật kí. Tôi chưa đọc nó, tôi chưa chuẩn bị đủ tâm lý để sẵn sàng chấp nhận những sự thật trong quyển nhật kí ấy. Chị Như đã rời xa thế giới này từ lâu lắm rồi, tôi còn cố gắng niếu kéo điều gì kia chứ, sao tôi cứ mãi đau khổ về chị. Sao trong mắt tôi lúc nào chị Như cũng hiện diện đâu đó trong Hân, trong bé Nhi. Tôi muốn chấm dứt sự đau khổ ấy, và quyển nhật kí này có thể là liều thuốc hữu hiệu nhất...

Nhi bước qua cổng một cách bình thản, trông con bé cứ như người mộng du. Nó khẽ nhìn Hân rồi bước vào nhà, chẳng nói một lời nào. Hân không hỏi thăm bé Nhi, người em quan tâm nhất hiện giờ là tôi, đang hững hờ bước chân qua cổng. Tôi định bước vào trong thì em giữ tay tôi lại. Cứ như người mất hồn, tôi quay người lại theo quán tính thì em đã ôm chầm lấy mình, cảm giác bị siết chặt trong tay em. Mùi tóc thơm óng mượt, làn hơi ấm tỏa từ người em truyền sang đã kéo tôi trở về thực tại. Tay em khẽ đùa nhẹ trên tóc tôi, em đang cố gắng giúp tôi thư giãn, giúp tôi lấy lại tình thần đã mất. Tôi phải trở lại là thằng Đông như ngày nào.

Tôi hít một hơi thật sâu, bao nhiêu suy tính trong đầu dần tan biến hết.Tôi mỉm cười khi được Hân hôn nhẹ lên má, em buông tôi ra, nhìn vào mắt tôi, nói như một người yêu bé nhỏ:

- Dù thế nào thì em vẫn tôn trọng quyết định của anh! Hãy làm điều gì anh cho là đúng.

Ôi Hân đáng thương của tôi. Mãi đến bây giờ mà em vẫn còn tâm lý chấp nhận hi sinh vì tôi nữa hay sao. Đông ơi! Mày có phải là một thằng đàn ông hay không? Tại sao mày lại luôn khiến cô ấy phải đau khổ vì chờ đợi mày, tại sao mày không dứt khoát một lần trong đời đi chứ. Đông! Mày phải đọc quyển nhật kí ấy, mày phải xóa tan hình ảnh người con gái kia trong đầu mình.

Tôi phải quyết tâm hơn. Tôi nắm chặt quyển nhật kí trong tay, bước thẳng vào nhà.

Đọc tiếp: Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 11Nhi chưa vội về phòng. Con bé thả mình rơi tự do thẳng xuống bộ ghế salon trong phòng khách. Tuy vậy tôi lại chẳng hề trông thấy chút gì là bàng hoàng trong con bé lúc này cả. Dường như sự xuất hiện của Thuận không làm con bé sốc như tôi vẫn nghĩ, cái mà con bé sợ hãi lúc nãy chính là việc phải xa rời tôi. Mà khi nãy Nhi nói gì nhỉ? Con muốn ba chọn lựa giữa con hay dì Hân của con hay sao? Con muốn phải chọn lựa thế nào đây để hạnh phúc cho tất cả, cho Hân, cho con, và cho cả hạnh phúc mà cả đời ba cố gắng theo đuổi. Đó là một điều không thể nào xảy ra, và ba biết chắc chắn sẽ ít nhất là một người bị tổn thương. Và hơn ai hết ba không muốn người đó là con, con có hiểu không?

Tôi đem theo một chai rượu mạnh vào phòng. Những lúc nào cần bình tĩnh tôi luôn dùng đến nó. Trước khi đóng cửa phòng lại tôi còn thấy Nhi với Hân ngồi dưới phòng khách. Có lẽ Hân đang thuật lại cuộc trò chuyện của Thuận lúc nãy, tôi không rõ, mà đó cũng chẳng phải là điều tôi cần quan tâm lúc này.

Rót sẵn một ly đặt lên bàn, tôi lật những trang đầu tiên. Từng trang kí ức hiện về trong tôi rõ ràng nhất...

" ngày...tháng...năm...,

Mấy ngày qua trong nhà lại có thêm một thành viên mới. Một chàng trai khá dễ thương tên là Đông. Chỉ tiếc cậu ấy lại là em trai của tôi nhưng không hề hay biết, không ai trong nhà này, trừ tôi và ba... "

Lần đầu tiên bước vào nhà ông Thái, người đầu tiên tôi tiếp xúc là chị. Kể từ lần ấy tôi đã đưa hình bóng chị vào trong tim mình từ lúc nào không hay biết, để mãi đến giờ vẫn chưa lấy ra được. Tôi thích thái độ ân cần, lịch thiệp của chị, tôi hoàn toàn bị chinh phục khi thấy người thuộc tầng lớp như chị không hề khinh rẻ kẻ nghèo hèn quê mùa như tôi. Nhưng không ngờ...chỉ vì chị nghĩ tôi là em ruột của mình.

" ngày...tháng...năm...,

... mối quan hệ của tôi với Đông càng phát triển thì tôi lại càng thấy khó xử. Tôi chỉ mong đó là tình cảm chị em với nhau nhưng dường như Đông đang cô đẩy nó đi đến một mức xa hơn. Tôi có cảm tình với cậu ấy, nhưng không phải như thế này..................... Những bức thư trước cửa, những món quà không để tên người gửi, những bó hoa tươi thắm nhất luôn xuất hiện trong hòm thư, tôi nghĩ chúng là của Đông nhưng lại không nỡ vứt bỏ hết. Những thứ ấy cứ liên tục xuất hiện từ khi Đông bắt đầu đi làm. Tôi nghĩ cậu ấy không nên lãng phí bao công sức ra chỉ để tặng cho tôi những thứ này..."
Chị là mối tình đầu của tôi. Điều đó đúng, tôi không hề phủ nhận. Đúng như tôi nghĩ ngay từ đầu mối tình của tôi chỉ là đơn phương, chị chưa bao giờ có cảm giác yêu tôi...dù chỉ một lần. Sao lúc ấy tôi không nghĩ mình đang dần trở thành một gánh nặng cho chị. Tôi sực nhớ là khi ấy tôi không hề tặng chị bất kì một món quà nào. Mà có bao giờ tôi dậy sớm hơn chị để mà chuẩn bị những thứ đó kia chứ. Chị nhầm tôi với ai chăng...

Tôi lật sang những trang tiếp theo.

" ngày...tháng...năm...,

Một buổi sớm tinh mơ khi trời vẫn còn tờ mờ, tôi bước xuống đường đi dạo trong cái se lạnh buổi sớm, cũng gần Noel rồi............ Đường phố lúc này cũng đã rộn ràng người qua lại nhưng không ồn ào. Đêm qua thật khó ngủ với tôi, chỉ mới 5h sáng thôi sao. Nhưng có thể đấy cũng là một điều may mắn, bởi khi trở về tôi đã bắt gặp chàng trai luôn đặt những đóa hoa tươi thắm vào hòm thư. Anh ta thật chỉn chu trong áo sơ mi trắng phẳng phiu, đầu tóc gọn gàng lẫn đôi kính cận trí thức của mình. Anh chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên hay lúng túng khi trông thấy tôi. Anh chìa bàn tay mình ra, mỉm cười nói với tôi chỉ một câu: " Em đi dạo cùng anh chứ?". Không hiểu sao vì sao tôi lại nắm tay anh ấy........"

Tôi đập mạnh tay xuống bàn khiến nó rung lên. Những thứ chai lọ phía trên theo đó cùng kêu leng keng, một số thư rơi xuống vỡ tan tành trên sàn. Tôi chẳng biết tại sao mình lại cư xử như vậy. Thật sự thì chị đang yêu ai kia chứ, chị Như ơi? Hóa ra chị chỉ yêu những món quà lãng mạn, đắt tiền đó thôi sao. Nếu khi ấy tôi cũng giàu có, nếu người tặng cho chị những thứ ấy là chị sẽ yêu tôi hay sao.

Tôi đưa chai rượu lên miệng hớp một ngụm lớn, mặc cho cái cổ họng như đang cháy ra từng mảnh. Và tôi khóc, sao tôi lại yếu đuối đến như vậy. Một thằng đàn ông thì không được phép khóc nhưng trong cuộc đời này tôi đã phải rơi nước mắt quá nhiều. Chị Như ơi, nếu chị nói rõ ra là chị từng yêu em như yêu một đứa em trai, hay là chị đừng bao giờ nói trước mặt em là chị thích em, rằng chị từng xuyến xao lòng vì gặp em. Chị bảo rằng chị với Thuận chỉ là một mối tình hờ ư, thế thì những gì chị viết trong đây là sao hả? Hả? HẢ????

Tôi lại uống, rồi lại khóc, lại uống...rồi lại khóc....

"...ngày...tháng...năm...,

Thuận muốn rời xa tôi. Anh bảo đó là lo cho hạnh phúc cho chúng tôi sau này. Tôi không quan tâm, tôi không cần những thứ ấy. Tại sao lúc ấy tôi lại không thể nói với anh những điều đó, để khi anh thật sự đi xa rồi tôi mới thấy con tim mình thổn thức đến thế này....

...ngày...tháng...năm....,

Không được! Tôi đã đã có thai, giọt máu của anh Thuận. Tôi yêu anh nên sẽ không hề hối hận. Nhưng...nhưng còn ba! Ba sẽ giết tôi mất, ba sẽ giết đứa con của tôi với anh mất. Không, tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Nhưng tôi biết làm sao đây?........................Đông! Tôi phải gặp Đông. Chỉ có Đông mới có thể giúp tôi thôi. Ba sẽ không dám làm điều gì tổn hại đến cậu ấy, chỉ có cậu ấy mới có thể giúp tôi giữ lại được giọt máu này...."

A! Rõ rồi nhé!-Tôi cười nắc nẻ trong cơn say. Vậy là chị đã rõ cái bộ mặt thật của mình ra rồi nhé. Chỉ đến khi cùng đường rồi chị mới nhớ tới thằng em này thôi sao? Phải rồi, chị biết rõ mà. Chị biết tôi có thể vì chị mà làm bất cứ việc gì, kể cả hi sinh một tương lai sáng lạng phía trước. Hóa ra những chuyện tồi tệ trong cả cuộc đời tôi, cái giá mà tôi đã phải trả,....tất cả...tất cả là hình phạt cho việc tôi đã yêu chị hay sao.

- Chị trả lời đi chứ?

Tôi hét lớn, tay chỉ thẳng vào bức ảnh chị Như trên tường.

- Chị nói đi! Tôi có lỗi gì chứ, tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy?

Tôi ném thật mạnh chai rượu xuống sàn. Tôi đi lòng vòng trong phòng, buông ra những tiếng **** thề cay nghiệt lần đầu tiên trong đời, mà cũng chẳng biết là tôi đang **** ai. Ngoài kia, cánh cửa phòng tôi đang hé mở. Qua cái khe cửa ấy tôi có thể lờ mờ trong thấy hai dì cháu của Hân đang ôm nhau khóc dưới lầu. Họ sợ hãi tôi, họ kinh hãi khi thấy tôi trở nên như thế. Có sao đâu chứ, tôi có phải là họ hàng của mấy người đâu, tại sao các người lại khóc vì tôi...tại sao...

Tôi tức giận đóng chốt cửa phòng lại thật mạnh, cài chốt cả bên trong. Tôi đưa mắt nhìn vào quyển quyển nhật kí, trang cuối cùng...

"...ngày...tháng...năm...,

Mấy hôm nay ngày nào tôi cũng mơ thấy mẹ. Mẹ không phải đến chỉ để thăm tôi. Mỗi lần bà xuất hiện đều đưa cánh tay của mình lên. Tôi biết, nếu tôi nắm vào bàn tay ấy tôi sẽ ra đi mãi mãi....... Tôi biết mình sẽ chẳng còn sống được bao lâu, bởi hình bóng của mẹ càng lúc càng rõ ràng. Ngày đó rồi sẽ đến nhanh thôi, và tôi cũng chẳng còn hối tiếc gì lắm cho cuộc đời này, tôi đã hoàn toàn thanh thản để từ bỏ nó. Nhưng trước khi ra đi tôi muốn được nhắn nhủ vài dòng lại cho những người thân yêu nhất trong cuộc đời mình.

Ba ơi, con thật lòng xin lỗi ba, đứa con bất hiếu này không thể quay về để gọi một tiếng " Ba ơi" lần cuối. Nhưng con không hề hối hận về những gì mình đã làm. Hạnh phúc của con, con muốn tự mình quyết định. Dẫu gián tiếp chính tay ba đã phá tan nó đi. Nhưng ba vẫn là ba của con, con mãi mãi vẫn luôn kính trọng ba. Xin ba hãy tha lỗi cho đứa con gái bất hiếu này.

Hân ơi, chị xin lỗi về tất cả những hiểu lầm đã gây ra cho em và Đông. Phải chi mà chị có thể nói với em: Đông là em trai chúng ta. Nếu chị sớm nhận ra để ngăn cản tình cảm của em dành cho cậu ấy thì em đã chẳng phải đau khổ như vầy. Với tính tình của em, chị hiểu rằng em sẽ mãi chỉ yêu mình Đông trong cuộc đời này, chỉ đến khi nào em biết được rằng hai người không thể đến với nhau mà thôi. Giờ đây chị vẫn chưa thể nói cho em biết sự thật được, hãy xem quyển nhật kí này như là tờ di chúc cuối cùng, khi em đọc được những dòng này chị mong em có thể vững lòng đi tìm hạnh phúc khác cho riêng mình.

Anh Tuấn! Khi anh ra đi em đã rất hận anh, em nói với mọi người anh là một kẻ tán tận lương tâm, nhưng khi em nhận ra rằng không có anh bên cạnh mới đau đớn đến nhường nào. Em yêu anh, mãi mãi vẫn yêu anh. Người ta thường nói tình yêu là mù quáng, dù em biết mình cũng đã mù quáng để yêu anh, trao anh tất cả nhưng em không hề hối hận. Em đã sắp phải đi xa, em không thể chờ đợi được nữa. Đứa con này của anh, đứa con gái của chúng ta, nó tên là Linh Nhi, là thứ quý giá nhất trên đời mà em có được. Rồi một ngày nào đó em mong anh quay về, về bên con gái của chúng ta......

Tôi không đủ tự tin để đọc thêm những dòng yêu thương nào mà chị Như dành cho "người đàn ông yêu thương" của chị nữa. Nó làm cho tôi thêm buồn nôn, tôi kinh tởm những gì chị ghi trong ấy. Không bao giờ tôi tin những điều được viết trong này, mà một khi đã tin thì tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho chị. Tôi chẳng phải là một vị thánh, không phải là người tốt sẵn sàng hi sinh bản thân mình đến vậy. Tôi cũng có dục vọng của mình, tôi cũng biết căm thù, cũng biết mưu cầu hạnh phúc. Biết ghen tị, và đặc biệt là đọa đày người khác....

Trang nhật kí tiếp tục lật sang trang kế tiếp, những dòng cuối cùng....

Nhi, con gái yêu quí của mẹ. Mẹ mong con sẽ tha thứ cho người mẹ này, bởi một khi con đã đọc được những dòng này thì có nghĩa là mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Mẹ xin lỗi con, đứa con gái bé bỏng của mẹ................Mẹ đành phải gửi con lại cho cậu ruột của con, cậu Đông. Đông là em cùng cha khác mẹ với mẹ nhưng mẹ biết cậu sẽ chẳng bao giờ thừa nhận. Khi con đọc được dòng này thì có lẽ con đã gọi người ấy là ba rồi. Mẹ yêu ba ruột của con nhưng mẹ không hề bắt buộc con cũng phải yêu ông ấy. Hãy để ông ta tự do đi trên con đường tiến thân của mình, đừng làm khó dễ cho ông ấy nếu ông ấy không đến nhận lại con. Nhưng điều mẹ luôn áy náy trong lòng chính là Đông. Con gái của mẹ, chưa bao giờ mẹ lừa dối một ai, hay bắt ai đó làm điều vô lý vì mình. Nhưng mẹ đã làm điều đó với cậu Đông, chúng ta đã mắc nợ cậu ấy quá nhiều. Mẹ muốn viết cho con thật nhiều hơn nữa mẹ đang dần kiệt sức đi rồi. Cuốn nhật kí này mẹ sẽ gửi lại đây cho bác Thông, mẹ muốn con là người đầu tiên đọc nó. Nhi ơi, chúng ta rồi sẽ mắc nợ Đông rất nhiều, khi nào con đủ khôn lớn đọc được những dòng này thì mẹ mong con có thể thay thế mẹ chuộc lỗi với cậu Đông. Hãy làm những gì con cho là đúng....

Lời cuối cùng mà Quỳnh Như này muốn nói duy nhất lúc này, và cũng là lời không thể nói nhất.

Đông ơi! Chị xin lỗi em.....
Tôi thét lên như chưa bao giờ được hét, như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim tôi, tôi hét với tất cả sức lực còn lại, với tất cả bao nhiêu căm hơn, uất ức trong lòng. Tôi cầm quyển nhật kí lên, định ném ra ngoài cửa sổ, xóa đi tất cả, tất cả những gì lẽ ra tôi không nên biết...

Sao thế này, tại sao tôi không thể ném nó đi. Tại sao con tim tôi cứ mãi thổn thức.

Tôi ôm chặt cuốn nhật kí trong lòng, mãi tự hỏi mình câu hỏi ấy. Tại sao thế...chị Như ơi....

Sáng hôm sau tôi lại tỉnh dậy thật muộn, ánh sáng chan rọi thẳng vào trong phòng, chiếu hơi nóng lên mí mắt, bắt tôi phải ngồi dậy ngay. Tôi đưa mắt nhìn khắp phòng, đống chai lọ vỡ nát, quyển nhật kí, quần áo sốc sếch. Thì ra cơn ác mộng đó hoàn toàn không đơn thuần chỉ là một giấc mơ, cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời tôi. Nhưng...nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy tuyệt vọng. Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như đã trút hết được tất cả những uất ức trong lòng, tôi phải sống cho tương lai trước mắt. Tất cả những gì của quá khứ thì hãy để nó là quá khứ.

Đồng hồ điểm 8h sáng, đã muộn giờ đến công ty. Tôi bước vào phòng tắm sơ lại một chút. Cài lại cái cravat màu nâu sẫm mà Hân tặng, tôi khẽ vén màn cửa sổ nhìn xuống vườn. Hôm nay Hân không đi làm, hai dì cháu đang vui vẻ cùng nhau phơi đồ bên dưới. Tôi nhìn họ, bất giác lại mỉm cười. Phải rồi, đây có lẽ chính là cái cảm giác gia đình mà tôi vẫn luôn hằng tìm kiếm. Tôi nhìn lên bức hình chị Như trên tường.

- Chị vẫn mãi là chị của em... phải không ạ?

Chẳng có câu trả lời. Nhưng tôi có thể thấy được hình ảnh chị đang mỉm cười từ trong ấy.

Tôi bật điện thoại lên, tay lần mò bàn phím rồi ấn nút gọi. Có tiếng trả lời của một nhân viên ở bên kia. Tôi hít một hơi thật sâu...

- Tôi muốn đặt một nơi để tổ chức lễ đính hôn. Tôi nhắc lại, một buổi lễ đính hôn...

Đọc tiếp: Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 12Theo lời tôi Nhi đến gặp Thuận, nó muốn biết chắc rằng Thuận không bắt nó phải rời xa tôi. Nhưng dường như con bé cũng chẳng mặn mà gì cho lắm việc đi gặp cha ruột mình, như một sự gượng ép hay bắt buộc gì đó. Dĩ nhiên là tôi giấu biến cái " điều kiện" mà Thuận đã đưa ra, một sự thỏa thuận công bằng giữa hai người đàn ông. Tôi không muốn Nhi biết việc nó bị đem ra làm điều kiện trao đổi giữa chúng tôi. Mà cũng không đúng là điều kiện trao đổi, bởi bây giờ tôi muốn đính hôn với Hân là thật lòng, tôi muốn mang hạnh phúc đến cho cô ấy, cũng như cho chính tôi.

Thuận đưa ra thời hạn là một tuần nhưng tôi cần quái gì phải đợi đến những 7 ngày. Chỉ ba ngày, chỉ cần ba ngày thôi là tôi đã lo xong mọi thủ tục. Ba ngày nữa cũng sẽ diễn ra buổi lễ đính hôn giữa tôi và Hân, trước sự chứng kiến của bạn bè, nhân viên trong công ty.

Tôi không biết Nhi có thật lòng chúc phúc cho tôi hay không. Khi tôi nói ra quyết định của mình, dĩ nhiên là không có mặt Hân ở đó, tôi muốn con bé thể hiện cảm xúc thật của mình, như cái lần con bé bảo tôi chọn ai giữa nó và Hân. Nhi cứng cỏi hơn vẻ bề ngoài, nó giống tôi ở chỗ cứ cố dìm nén nỗi lòng của mình vào bên trong. Ngoài tôi ra con bé chẳng còn tin tưởng mà thổ lộ với ai khác. Sau khi nghe cái tin ấy mặt con bé biến sắc hẳn đi, nó cứ cuối gầm mặt xuống, để mái tóc dài rũ xuống che mất khuôn mặt của mình. Tôi biết là con bé đang khóc. Tôi nói thế thì khác nào khẳng định người tôi chọn là Hân chứ không phải là con bé. Biết làm sao được hả con. Chuyện giữa chúng ta là không thể, không bao giờ có thể... Thuận nói đúng, ba cần phải dứt khoát hơn trong tình cảm của mình. Ba yêu con, nhưng ba không dám khẳng định là hoàn toàn vì con hay không, ba sợ mình vẫn còn yêu mẹ của con. Khi nhận ra điều đó thì người đau khổ sẽ lại là con mà thôi. Đời của con còn dài, con vẫn nhiều cơ hội ở phía trước, sẽ có nhiều chàng trai tốt hơn ba xuất hiện trong đời của con. Ba vẫn chỉ mãi là ba của con mà thôi, Nhi à...

- Anh Đông, anh Đông...

Hân gọi lớn bắt tôi trở về với thực tại. Hân giận dỗi sửa cổ áo lại cho tôi:

- Anh làm gì mà cứ thẩn thờ hoài vậy? Từ hồi sáng tới giờ.

Tôi chỉ biết gãi đầu cười trừ. Hôm nay tôi hứa đưa Hân đi thử váy cưới. Biết bao nhiêu người trầm trồ ngắm em trong bộ ấy nhưng tôi thì không một chút cảm giác. Có thể tôi vẫn chưa thật lòng yêu em nhưng thời gian có thể thay đổi tất cả mà. Hơn nữa tôi biết trên khắp thế gian này sẽ chẳng ai yêu tôi được nhiều bằng em.

Hân đưa một chiếc cravat ướm thử lên cổ áo tôi, tắc lưỡi:

- Coi bộ cái này cũng không hợp với anh cho lắm.

- Anh thấy hoa văn của nó đẹp mà.

Hân thảy nó xuống bàn, tiếp tục ướm thử những cái khác.

- Chỉ tại cái màu của nó không hợp thôi. Em muốn anh là người đàn ông rực rỡ nhất trong ngày hôm ấy.

Tôi chỉ lên cái cravat khác vừa to vừa sặc sỡ treo trên cao, đùa:

- Vậy sao em không chọn cái "cầu vồng" kia. Bảo đảm hôm đó chẳng có ai nổi hơn anh.

Hân nhìn tôi, dẫu môi ra vẻ giận dỗi.

- Em nói thật mà anh lại cứ hay đùa. Anh mà đeo cái ấy thì có ma mới thèm lấy anh.

Lục tới lục lui một hồi rồi lại quay trở lại khúc ban đầu. Chỉ có một cái cravat đeo trong ngày cưới mà cô ấy cũng muốn chọn lựa cho thật kĩ lưỡng. Cũng phải thôi, điều mơ ước lớn nhất trong cuộc đời em có lẽ cũng chỉ có thế.

Cuối cùng em cũng chọn được cho tôi một cái màu hồng sọc nâu, có những đốm ngôi sao óng ánh trên đó. Em nói màu hồng là màu em thích, màu nâu là màu của tôi, còn những ngôi sao là tượng trưng cho niềm ước nguyện của em đã thành hiện thực. Em giải thích xong thì hôn nhẹ lên má tôi một cái khiến tôi ngây ngất. Em khiến cho tôi vui lây niềm vui của em.

Tôi cười, vuốt nhẹ mũi nàng.

- Anh có món quà này tặng cho em.

Tôi lôi trong túi mình ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ rực vừa "tậu" được ở tiệm kim hoàng trước khi đến đây. Tôi kính cẩn quỳ một chân xuống theo kiểu như chàng hoàng tử cầu hôn nàng công chúa.

- Anh hỏi lại một lần nữa nhé : Em lấy anh chứ?

Tôi cứ nghĩ trong không khí lãng mạn này thì Hân sẽ rất cảm kích, không ngờ em lại che miệng cười rũ rượi khiến tôi có phần nào hơi "quê quê". Em nhìn tôi thật lâu rồi nhận lấy cái hộp, gật đầu. Em kéo tôi đứng dậy vòng tay qua cổ và trao cho tôi nụ hôn hạnh phúc của mình, nhưng sao tôi vẫn thấy đắng ở đầu môi. Tôi vẫn trông thấy hình bóng của Như ở đằng sau lưng Hân, chị giương ánh mắt câm phẫn nhìn tôi.

Tôi dụi mắt rồi lại mở ra. Chẳng có gì cả, chắc là tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi chị.

Hân trầm trồ khi mở chiếc hộp ra, cầm trên thây sợi dây chuyền mà tôi vừa tặng. Cũng phải thôi, sợi dây ấy tôi đã tự mình thiết kế từ rất lâu nay mới có dịp để sử dụng. Hân mân mê sợi dây chuyền mặt ngọc hình trái tim màu hồng nằm gọn trong một trái tim màu đen khác, sợi dây làm bằng vàng nguyên chất.

- Để anh đeo cho em.

Tôi đứng trước mặt em, nhẹ nhàng vòng sợi dây vào cổ, cố móc cho nó vào khóa. Bỗng tay tôi giật lên liên hồi. Đằng sau lưng Hân tôi vẫn thấy rõ chị Như đang đứng đấy, anh mắt tỏ vẻ tức giận hơn. Theo cánh tay của chị tôi nhìn ra ngoài cửa kính, nới thấp thoáng bóng dáng một người con gái vừa chạy đi vội vã. Cái bóng dáng quen thuộc ấy không ai khác hơn là Nhi. Tôi có thể khẳng định điều đó bởi Thuận cũng đứng đấy, nhìn tôi bằng ánh mắt hài lòng.

Sợi dây chuyền bỗng đứt ra, cái mặt ngọc rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng của tôi và Hân. Em vội cúi xuống nhặt sợi dây lên, không hề trông thấy sự xuất hiện của Nhi ban nãy. Chỉ có tôi là thẫn thờ, đầu óc như quay cuồng như những cơn say tàu trước đây. Tại sao, tại sao tôi đau lòng mỗi khi trông thấy Nhi...

Hân chưa vội chuyển sang ở chung nhà với tôi, chừng nào mà chúng tôi vẫn chưa chính thức kết hôn. Vả lại muốn chuyển hết toàn bộ đồ đạc về nhà tôi cũng cần có thời gian, mà Hân lại thuộc túyp người thích sự chắc chắn. Tôi biết em vẫn luôn sợ một lúc nào đó tôi lại bỏ em mà ra đi, nếu ngày đó mà xảy ra thì có lẽ em sẽ hận tôi suốt đời.

Nhưng giờ điều tôi quan tâm hơn hết là Nhi. Ngày mốt đã là lễ đính hôn mà hôm nay vẫn chẳng thấy Nhi trở về nhà. Con bé chỉ gửi tin nhắn lại trong điện thoại là vẫn ở chỗ của Thuận. Tôi lại nghĩ là con bé giận tôi mà không muốn trở về nhà mà thôi.

Một đêm buồn bã chẳng biết phải làm gì, tôi lại lái xe đi vòng vòng. Rồi bất chợt dừng lại trước tiệm bánh xèo của bác Thông lúc nào không biết...

Tôi nâng ly rượu lên.

- Bác có nghĩ đó là cháu đã quyết định sai lầm không ạ?

Bác Thông vẫn hớp đều từng ly, khuôn mặt bác như giãn ra.

- Đó là chuyện của cậu, ta không có quyền xen vào. Nhưng nếu cậu muốn nghe lời nhận xét của lão già này thì ta xin nói: Cậu vừa có một sự lựa chọn ích kỉ.

- Cháu cũng nghĩ bác, nhưng cháu chưa giải thích được điều ấy. Mọi chuyện đối với cháu vẫn cứ như mơ hồ. Ba người con gái trong cuộc đời của cháu, giờ cháu không biêt

Bác Thông hớp một ngụm khác, tắc lưỡi, rồi từ từ nói bằng cái giọng trầm trầm của mình:

- Cậu vẫn còn yêu Như? Dù cô ấy đã từng lừa dối cậu bao nhiêu năm.

Tôi khẽ gật đầu.

- Vậy cậu có nghỉ là khi sống dưới một mái nhà với nhau thì cả ba người sẽ ra sao. Liệu cậu có chắc là sau này Hân sẽ toàn tâm làm một người mẹ hay không? Nhi có toàn tâm làm một đứa con gái ngoan hay không? Hay chính cậu, liệu cậu có thật lòng làm một người chồng, người cha trong căn nhà đó hay không?

Trong cơn say ngà ngà, tôi vỗ đùi một cái, nâng ly rượu lên mời bác Thông. Đúng là bác luôn hiểu tôi.

- Cháu kính bác một ly. Trong cuộc đời này đúng là cháu chỉ có thể tâm sự được với một mình bác thôi. Chỉ với vài câu mà bác đã nói hết những điều cháu luôn suy nghĩ trong lòng bao lâu nay. Nhưng cháu hỏi bác: Cháu ích kỉ ở chỗ nào, khi mà cháu đã quyết định chọn cưới Hân?

- Thế bây giờ cậu còn bị ám ảnh bởi Như hay không?

- Còn ạ!

- Cậu có yêu bé Nhi hay không? không phải tình yêu cha con với nhau.

Câu hỏi này của bác đã thật sự xé nát tâm can tôi. Chuyện gì của tôi, tôi cũng đều kể cho bác nghe hết, kể kả chuyện Nhi đã thổ lộ với tôi. Nhưng chưa bao giờ tôi nói thật lòng mình là...tôi có yêu Nhi hay không. Chẳng biết vì sao tôi lại không muốn nói dối bác, suy nghĩ thật lâu rồi tôi cũng gật đầu.

Bác Thông uống cạn một ly khác, bác thở dài:

- Ta chỉ hỏi cậu một câu cuối nữa thôi, rồi cậu sẽ hiểu hết tất cả.

- Vâng, bác cứ hỏi.

- Cậu...có yêu Hân hay không?

Câu hỏi của bác khiến tôi bàng hoàng đánh rơi cả ly rượu xuống thềm. Tôi cảm thấy choáng váng mặt mày như vừa ăn xong cú đấm của một tay quyền anh hạng nặng. Đi một vòng lẩn quẩn rồi cuối cùng tôi lại đang làm gì thế này. Liệu cưới Hân có phải là một quyết định sáng suốt hay không?

Cứ thế tôi mang câu hỏi ấy cho đến khi về đến tận nhà. Hôm nay tôi đã uống thật nhiều, việc về được đến nhà đối với tôi đã là một kì tích. Liên-bà giúp việc, đỡ tôi lên trên phòng. Tôi nằm trên ấy mà đầu óc cứ oang oang chẳng thể nào ngủ được.

Liệu cưới nhau rồi em có được hạnh phúc không Hân? Con sẽ sống hạnh phúc cùng ba với dì Hân của con không Nhi? Chị Như ơi, sao ngày hôm đó rồi mà chị vẫn chưa chịu buông tha cho em, chị còn cần gì ở em kia chứ?

Tôi nghe có tiếng cửa phòng mở ra. Tôi cố đưa mắt nhìn xem là ai nhưng chỉ thấy một cái bóng lờ mờ. Người đó nói điều gì tôi cũng chẳng hề nghe rõ, đôi tai đã ù đi mất rồi. Tôi cố dụi mắt lại một lần nữa để nhìn rõ hơn. Tôi sửng sốt khi người ấy là chị Như đang nhìn tôi một cách dịu dàng. Chị nhìn tôi mỉm cười một cách dịu dàng, tôi đang mơ thật sao? Bàn tay chị nhỏ nhắn ấm áp xoa nhẹ lên trán tôi. Ấm áp! Rõ ràng đây là sự thật, không phải là mơ. Tôi vội nắm lấy bàn tay mềm mại của chị, kéo chị sát vào lòng mình hơn. Tôi ôm chị thật chặt, cố cảm giác thật rõ từng hơi ấm trên người chị. Cơ thể chị mềm mại quá, nhỏ nhắn quá. Tôi sợ nếu mình buông tay ra thì chị sẽ lại vuột mất một lần nữa.

Tôi hôn lên đôi môi hồng xinh xinh, hôn lên khóe mắt đen óng luôn đượm một chút buồn của chị. Lửa tình trong tôi đang trỗi dậy mạnh mẽ. Một lần nữa trong đời tôi không muốn mất chị, tôi muốn chị mãi là của tôi, dù chỉ là một đêm.

Chị nói gì đó thật khẽ vào tai nhưng tôi chỉ có thể được hai tiếng "Đông ơi" quen thuộc. Tôi đưa ngón tay đặt lên môi chị, sợ sau khi nghe lời nói ấy tôi lại sực tỉnh, rời khỏi giấc mộng này. Hơi thở tôi trở nên dồn dập khi cởi từng lớp vải mỏng trên người chị xuống. Đôi môi tôi như một con thú điên dại, tôi hôn lên khắp người người như loài vật muốn đánh dấu chủ quyền lãnh thổ, tôi muốn chị mãi mãi là của tôi, mãi mãi thuộc về tôi. Tôi có thể nghe thấy từng tiếng rên khẽ của chị, nó càng khiến cho cơ thể tôi thêm kích thích. Tôi hôn lên đôi môi cháy bỏng của chị, thầm thì vào tai chị những lời mà tôi tưởng suốt cả đời này mình sẽ không còn dịp để nói...

- Anh yêu em, Quỳnh Như ơi...

Và chính câu nói ấy một lần nữa lại đưa đời tôi đi vào bước ngoặt khác...

8h sáng. Chưa kịp tìm thứ gì lót dạ. Một ngày trước lễ đính hôn.

Kẹt xe! Chiếc taxi cố gắng nhích từng bước trên đường, nó chuẩn bị đưa tôi đến sân bay, con đường trốn chạy duy nhất...

Ngồi ở băng ghế sau tôi run run đọc lại bức thư đặt trên bàn mình một lần nữa...

Chào ba thân yêu.

Xin ba hãy cho con được gọi ba là ba một lần cuối trong đời, suốt cả mười tám năm nay...

Khi ba đọc được lá thư này thì có lẽ con đã không còn ở cạnh bên ba nữa, ba đừng tìm con vô ích. Con sẽ đi Pháp cùng với cha ruột của con. Con đã muốn nói với ba điều này từ ngày hôm đó, ngày mà ba nói với con rằng ba đã chọn dì Hân. Rằng CON YÊU BA RẤT NHIỀU!

Có lẽ khi đọc đến đây ba sẽ cho rằng con bỏ đi vì hận ba, hận dì. Không đâu! Cả hai người đều là người mà con yêu quí nhất trên đời. Con còn phải cám ơn ba, cám ơn ba đã thẳng thắn khi chọn lựa người bạn đời của mình...dẫu đó không phải là con. Con xin chúc phúc cho ba và dì.

Nhưng chỉ là...CON GHÉT BA! Con thật sự ghét ba! Tại sao khi ở bên con mà ba vẫn luôn nhìn thấy hình bóng của mẹ. Không lẽ cả đời này con chỉ là cái bóng của mẹ thôi sao. Con ghét ba vì điều đó. Con không can tâm!

Chuyện đêm qua...con không bắt ba phải chịu trách nhiệm. Coi như là con thay mẹ chuộc bớt lỗi lầm với ba, với công ơn nuôi dưỡng mà ba đã dành cho con bấy lâu. Đêm qua sẽ mãi là một kí ức ngọt ngào trong tim con, dẫu khi ấy người ba gọi là mẹ...chứ không phải con, và chưa bao giờ là con...

CON MUỐN LÀM VỢ CỦA BA, LÀ CHÍNH CON...CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ CÁI BÓNG MỜ NHẠT CỦA MẸ.

chào ba, con đi!

Tôi dừng chân trước cổng sân bay. Trước khi đi tôi muốn làm một việc. Tôi bật điện thoại lên, ấn nút gọi.

Giọng trả lời bên kia luôn hồ hởi một niềm hạnh phúc mong manh mà quen thuộc ấy cứ khiến tôi cảm thấy mình là một kẻ tội đồ. Tôi hít một hơi thật dài, nói vừa đủ để bên kia nghe thấy:

- ANH XIN LỖI EM! THẬT LÒNG XIN LỖI EM!

Tôi ngắt cuộc gọi trước khi kịp nghe tiếng nấc nghẹn ngào bên kia.

Bầu trời hôm nay trong xanh quá. Từng con gió nhẹ khẽ lùa qua tóc tôi. Tôi có nghe thấy từng nụ cười, từng lời nói của ba người con gái quan trọng nhất đời mình.

Tôi bước đến cổng soát vé...

" ĐÔNG ƠI....."

- Em xin lỗi chị, Quỳnh Như!

...

Ngồi yên ắng vào ghế của mình...

" EM TÔN TRỌNG QUYẾT ĐỊNH CỦA ANH!"

- Hân ơi, anh xin lỗi em.

...

Máy bay cất cánh, lao vút vào trời cao...

...

"CON MUỐN LÀM VỢ BA..."

...

- ...Ba không thể...Nhi ơi!

Đọc tiếp: Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 13
Đọc tiếp: Con Muốn Làm Vợ Ba - Phần 5
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :4401
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!
Design by Kiều Lan
Copyright © 2013 BeYeuTruyen.Wap.Sh