Nỗi lòng kia bao giờ mới thốt nên lời, tiếng yêu kia bao giờ mới nói ra?
Anh nhẹ đến và cũng nhẹ đi giá như em đủ dũng cảm để nói với anh tiếng yêu thì có lẽ đã không ôm thương nhớ.
Giá như ngay từ đầu em đừng đến thì có lẽ tôi đã chẳng phải phân vân, chẳng phải suy nghĩ nên chọn ai người con gái của hiện tại hay người con gái của quá khứ?
Tử Phong vừa bước vào buổi tiệc dĩ nhiên theo sau anh là Thiên Tư, buổi tiệc vẫn đông đúc tiếng nói cười râm rang, anh nhận được con mắt dò xét của bốn người.
Thiên Ân và Khả Chiêu nhìn chằm chằm Tử Phong trong đáy mắt tràn ngập ý cười với ngụ ý" Nãy giờ mày làm gì ngoài đó?".
Tiểu Kì thì nhìn Thiên Tư đầy dò xét nhưng rất muốn tuôn ra hết những gì cô nhìn thấy lúc nãy nhưng đây là chỗ đông người nên cố nhịn vậy, kết thúc buổi tiệc sẽ điều tra sau.
Trong khi đó Y Ngân lại nhìn hai người bằng cặp mắt hằn hộc, nhìn Thiên Tư như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng vì trước mặt Tử Phong cô đành tạm giấu cái cảm giác kia đi mà cố nở nụ cười. Nhưng trong đầu lại bật ra câu nói khing miệt " Tầm thường!"
Khi nãy sau khi vào buổi tiệc Y Ngân đã đến cạnh Khả Chiêu để chúc mừng nên cũng đứng cạnh ba người còn lại, Tiểu Kì thì không hài lòng, khi thấy sự hiện diện của Y Ngân. Nhưng đây là buổi tiệc của Khả Chiêu nên có không thích cô cũng phải cố nhịn mà giả vờ xả giao vậy.
Tử Phong thu tất cả ánh nhìn kia vào tầm mắt nhưng vẫn làm lơ như không hề hay biết, đi thẳng đến chỗ bốn người kia đang đứng.
- Tử Phong, mày cao tay thật_ nhướng nhướng mắt nhìn Tử Phong Thiên Ân đưa hàm ý sâu xa vào câu nói muốn xem biểu hiện của Tử Phong thế nào, đã làm chuyện như thế mà chẳng chịu thừa nhận thích người ta quả là quái đãng.
Tử Phong hơi chau mày nhìn Khả Chiêu rồi nhìn Thiên Ân trên môi ai cũng nở nụ cười nhưng ánh mắt thì như muốn đọc thấu tâm can người khác. Anh lại nghĩ trong câu nói của Thiên Ân chẳng phải câu nói tầm thường hay tốt đẹp gì mà thâm ý sâu xa có lẽ anh cũng đoán được phần nào nhưng giả vờ thiểu năng là an toàn nhất.
- Ý gì đây?
Nhẫn tưởng hỏi một câu sẽ làm Tử Phong chột dạ mà có biểu hiện lạ để tiếp tục đùa nhưng cái câu trả lời kia chứng tỏ dù Tử Phong có hiểu cũng chẳng dại gì "lạy ông tôi ở bụi này" khai ra những việc mình làm.
- À, không cóp gì chẳng qua là tụi này tìm Tâm Di mãi mà chẳng được, nào ngờ mày tìm được thần giao cách cảm đúng không Tâm Di ?
Thiên Tư khi thấy Tiểu Kì thì mừng quýnh chạy lại cạnh Tiểu Kì, nhưng nghe đến cụm từ"thần giao cách cảm" cô suýt nữa muốn sặc mặc dù chẳng hề uống nước. Cô với anh có là gì của nhau đâu mà thần giao cách cảm. Thiên Tư cười xòa trả lời cho qua.
- Không đâu ạ, chỉ là anh Tử Phong tình cờ đi ngang qua đó nên nhìn thấy em thôi.
- À,tình cờ!
Cả Tiểu Kì, Khả Chiêu và Thiên Ân "à" lên ngạc nhiên khi nghe câu nói của Thiên Tư nhưng môi vẫn cười một cách đầy bí hiểm.
Thiên Tư nhìn họ cười trừ đôi mắt ngây thơ vô số tội. Còn Tử Phong chỉ nhếch môi cười đưa mắt nhìn ba người với ý bảo"nhiều chuyện".
Tiểu Kì quay sang lườm Thiên Tư một cái rồi giở giọng trách móc nhưng thật ra cô rất muốn cười vì thấy cảnh vừa rồi.
- Bà đi đâu để mọi người tìm khắp nơi vậy?
Thiên Tư giương cặp mắt long lanh nhìn Tiểu Kì đầy hối lỗi:
- Cho tôi xin lỗi, lúc nãy tôi ngủ quên ở sân sau.
- Ngủ quên? Bà hay thật, thế mà cũng ngủ được.
Tiểu Kì lắc đầu ngao ngán, bây giờ cô mới sực nhớ rằng lúc đó Thiên Tư ngủ vậy hành động kia của Tử Phong cô có biết không nhỉ?
Thiên Tư thì chỉ nhìn mọi người cười, bởi cô không biết họ nhìn cô với ý gì nữa nhưng trong ánh mắt dường như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không nói ra.
Dù cô rất muốn biết nhưng bản tính cô không thích tò mò nên làm lơ vậy.
Đưa mắt quét một lượt qua từng người và ánh nhìn của cô dừng lại chỗ Y Ngân người mà cô gặp cách đây không lâu. Y Ngân nhìn cô với cặp mắt khinh khỉnh, nụ cười nhếch mép đâỳ khinh thường, cô không biết tại sao cô ta lại nhìn mình bằng thái độ đó nhưng có gì đó bất an dấy lên trong lòng cô, nhưng cô vẫn cúi đầu chào xả giao.
- Em xin lỗi đã làm mọi người phải bận tâm.
- Không sao là tốt rồi_ Khả Chiêu mở lời thôi màn trách móc của Tiểu Kì.
Y Ngân bây giờ lại giả vờ thân thiện, đi đến chào hỏi Thiên Tư.
- Tôi là Y Ngân, là bạn của Khả Chiêu rất vui được làm quen_ cô ta chìa tay ra trước mặt Thiên Tư với thái độ rất chân thành nhưng trong lòng lại nghìn tia lửa hận.
- Em chào chị, em là Tâm Di.
Với tính tình ngây thẳng như Thiên Tư thì tất nhiên cô luôn tin tưởng người, rất ít khi sinh lòng ngờ vực vì thế cô không hề cho là người đối diện giả dối hay mang lòng đố kị, ganh ghét mình huống chi cô đâu hơn ai cái gì nên đâu có lí do gì để người khác phải ganh tị.
Y Ngân bắt tay Tâm Di xong thì cầm ly rượu trên tay nhấp ngụm nhỏ, nở nụ cười rồi tiếp lời:
- Chẳng hay em là tiểu thư của tập đoàn nào?
Giọng nói vô cùng ngọt ngào đầy chất quan tâm nhưng thật ra thâm ý sâu xa là đang hạ thấp giá trị của Tâm Di trong mắt mọi người đặc biệt là Tử Phong.
Ai cũng nhận ra thâm ý của Y Ngân trong câu nói, Thiên Tư là cô gái thông minh sao lại không nhận ra nhưng cô lại cảm thấy vô cùng tự hào về thân phận mình có gì đâu mà phải che dấu. Cô biết cô không giàu có là con của tập đoàn này tập đoàn nọ nhưng đối với cô những cái đó thật xa xỉ cô chẳng quan tâm.
Nhưng nếu nói cô không cảm thấy hơi buồn thì là đang dối lòng, điều đó làm cô cảm thấy thất vọng khi đem lòng yêu Tử Phong.
Thiên Tư nở nụ cười tươi đáp trả:
- Em chỉ là con gái của gia đình bình thường thôi ạ, chị quá đề cao em rồi.
Câu nói của Thiên Tư nhẹ nhàng như cơn gió, trong trẻo như dòng suối đầy chất lạc quan, từng câu từng lời rõ ràng rành mạch không có chút gì gọi là dè dặt hay che giấu.
- Ồ,thế à! Vậy mà chị cứ tưởng...
Y Ngân "ồ" lên một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên về xuất thân của Thiên Tư " hóa ra chỉ thuộc dạng mạc hạn tầm thường". Nhưng câu nói của Y Ngân chưa dứt thì Tiểu Kì đã không nhịn được sự tức tối đã kìm nén từ nãy đến giờ mà lên tiếng phản bác.
- Vậy thì sao? Chị có ý kiến à?
- Không, chỉ là chị muốn tìm hiểu để tiện làm quen thôi, em không phiền chứ Tâm Di?
- Dạ, không!_Thiên Tư nở nụ cười tươi nhất có thể.
Y Ngân nở nụ cười đầy thách thức nhìn cả hai.
- Chị..._ Tiểu Kì tức vì nụ cười kia hận không thể mắng thẳng thừng vào mặt cô ta.
-Thôi,bỏ đi..._Thiên Tư biết Tiểu Kì đang giận nên nhẹ kéo tay cô và nói nhỏ vào tai Tiểu Kì.
- Đủ rồi cô đừng diễn trò nữa_ Thiên Ân nãy giờ theo dõi thái độ của cô ta những cử chỉ kia làm sao qua mặt anh được, nhưng hơn hết là vì thấy " mĩ nữ" của anh tức giận nên ra tay nghĩa hiệp anh hùng cứu mĩ nhân đây mà.
- Diễn trò? Tôi đang thật lòng muốn làm quen đấy chứ anh đừng nói khó nghe như vậy.
Y Ngân tỏ vẻ không vui khi nghe Thiên Ân nói trúng tim đen của mình nhưng vẫn cố bào chửa. Từ lâu cô đã bằng mặt không bằng lòng với Thiên Ân, anh mặc dù cởi mở nhưng lại khó nắm bắt nhất trong ba người, thậm chí cô còn nghĩ việc Tử Phong nhiều lần từ chối cô cũng có một phần liên quan đến anh.
- Thôi chỉ là hiểu lầm bỏ qua đi, sắp vào phần chính của buổi tiệc vui lên đi.
Khả Chiêu đứng từ nãy đến giờ chứng kiến tất cả không phải anh không biết Y Ngân có ý gì nhưng thấy cô bẻ mặt trước mọi người thì anh lại không nở lòng đành gỡ rối cho đỡ phiền phức.
Cái người thoải mái nhất có lẽ là Tử Phong rồi từ khi đi vào anh chỉ thốt ra được vài lời ít ỏi nghiễm nhiên đứng trơ ra đó hai tay đút túi quần, lẳng lặng quan sát từng chi tiết diễn ra trước mặt, lạnh lùng có khác.
Thật ra anh cũng muốn nói đấy chứ nhưng nhìn cách nói năng của Thiên Tư thì anh lại không muốn xen vào cách nói chuyện dịu dàng nhưng sắc xảo, anh nghĩ cô đủ bản lĩnh để ứng phó. Nhưng chưa tận mắt chứng kiến màn đối đáp kia thì Tiểu Kì đã nhảy vào thế là chấm hết.
Khả Chiêu nói xong thì lên bục tuyên bố buổi khiêu vũ bắt đầu, ai nấy háo hức chọn cặp.
Lúc này thì Thiên Ân và Tử Phong mới gặp phải cảnh thống khổ cùng cực bị đám tiểu thư quyền quí mặt bôi phấn tha son bám lấy cầu xin bắt cặp nhảy.
Từ chối không xong mà nhận cũng chẳng được vì đối tượng hai anh chọn đâu phải mấy cô nàng ẻo lả này mà là hai cô gái đẹp một cách thuần khiết đang đứng cách đó không xa, hai cô bị tách ra trơ mắt nhìn nhau sau đó nhìn hai chàng trai đang bị vây lấy bởi đám đông.
Thiên Ân thì cười cười nhúng vai bất lực nhìn hai cô gái, còn Tử Phong thì hơi khó chịu nét mặt lộ vẻ không vui thẳng thừng từ chối từng người một không chút thương tiếc, ai nấy đều thất thiểu bỏ đi.
Ai chẳng biết Tử Phong tính cách lạnh lùng như băng nếu anh đã nói không thích thì đừng day vào là tốt nhất, chẳng mấy chốc Tử Phong đã dẹp loạn mười hai sứ quân, bây giờ mới thấy vẻ lạnh lùng của anh cũng có giá trị trong những trường hợp như thế này.
Trong khi đó vì bản tính vốn hòa nhã, ấm áp nên mãi Thiên Ân vẫn đứng giữa cả đám con gái từ chối hết người này đến người kia, nhưng thái độ dịu dàng thế ai mà nghe lời cơ chứ, lâu lâu anh lại quay sang Tử Phong cầu cứu nhưng chỉ nhận được cái nhún vai và nụ cười giảo hoạt với ý bảo" tự xử đi".
Thiên Tư đứng nhìn cảnh đó nở một nụ cười thích thú đầy tinh nghịch, phải rồi dĩ nhiên cô vui vì ai kia có bản lĩnh chỉ vài câu nói đã dẹp sạch mấy cô gái diêm dúa kia.Trong khi đó Tiểu Kì lại tỏ vẻ bực dọc khó chịu ra mặt.
- Bà cười gì vui lắm à?
Cái này người ta gọi là giận cá chém thớt, giận người kia lại trút giận lên đầu người này, Tiểu Kì đang bực vì chuyện Y Ngân lúc nãy bây giờ lại thấy" người kia" gái đeo mà không hề từ chối nên bực. Lại thêm cô bạn cười ngô nghê nhìn mà phát bực nên đâm ra cau có.
- Ơ, có gì mà không vui, bà sao vậy ghen à?
Lần này khác rồi người bị trút giận không hề giận hay bực dọc mà còn luôn thường trực trên môi nụ cười hồn nhiên như cô tiên hỏi ngược lại nhưng có lẽ trúng tâm trạng đối phương thì phải.
- Ghen? Gì chứ? Rõ vớ vẩn.
Thiên Tư "à" lên một tiếng ta đây không biết nên không có tội, khuôn mặt tỉnh bơ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cái gương mặt này cô học được từ ai đó thì phải.
- À, chắc tôi nhầm.
Tiểu Kì không thèm đôi co mà bỏ đi chỗ khác, đáng lẽ ban đầu cô định mời Thiên Ân nhảy chung bây giờ thì không cần nữa rồi nhìn là bực làm gì còn tâm trạng để nhảy. Tiểu Kì đi thẳng đến chỗ Khả Chiêu.
Trong khi đó thì có một anh chàng anh tuấn không kém những chàng trai bên cạnh cô từ nãy đến giờ nhưng trông có vẻ chững chạc đứng tuổi hơn, trên tay cầm hai ly rượu đến cạnh Thiên Tư niềm nở chào hỏi:
- Chào em, em là Tâm Di đúng không?
Cô đang đứng nhìn Tử Phong bỗng có người đến chào hỏi còn đưa ra ly rượu ngỏ ý mời, cô nở nụ cười đón lấy ly rượu vì cô nghĩ người này mặt mày khôi ngô thế kia chắc không phải xấu nên nói chuyện một chút cũng chẳng hại gì.
- Vâng đúng rồi!
- Chúng ta nói chuyện một chút em không phiền chứ?
Nhân lúc Tử Phong còn chưa đến cậu ta muốn tìm hiểu cô gái mà Tử Phong để ý xem sao không chừng còn có thu hoạch hơn là dùng hết nước bọt dụ dỗ cái con người mặt lạnh kia mà chẳng moi được gì mà còn bị mắng cho cái tội nhiều chuyện. Rõ khổ!
- Dĩ nhiên là không, nhưng em không uống được rượu anh có thể cho em ly nước ép trái cây không?
Chàng trai nở nụ cười đưa tay ra hiệu cho một người làm đang cầm một khay nước đựng đầy đủ thức uống trên đó.
- Em uống gì?
- Nước ép dâu ạ_cô đưa ly rượu trên tay trả lại anh.
Chàng trai cũng lấy ly rượu đổi lại thành nước ép dâu rồi đưa cho cô.
- Anh là ai? Sao lại biết em, nếu em không lầm em chưa từng gặp anh._cô đón lấy nước ép dâu trên tay anh nhẹ nhàng hỏi.
- Anh là trợ lí của chủ tịch Du, gọi anh là Key được rồi.
- Chủ...chủ tịch Du, không... Phải là anh Tử Phong à?
Cô mở to mắt nhìn người trước mặt. Xem ra người trước mặt cô cũng không hề tầm thường rồi để làm được một trợ lí chủ tịch đầy bản lĩnh như Tử Phong thì bản lĩnh cũng không hề nhỏ.
Ánh mắt 3K dần chuyển sang nét cười ẩn ý đầy tinh nghịch. Anh thầm nghĩ một cô gái bình thường lại có thể lọt vào mắt của Tử Phong bây giờ còn gọi Tử Phong một cách thân mật như vậy xem ra tiến triển hơn anh nghĩ rồi.
Nhiều lần anh dò hỏi tâm ý của Tử Phong nhưng đều bị anh chối bay chối biến bây giờ có cơ hội tiếp cận Tâm Di nên anh cũng muốn thử xem tâm tư của cô gái này là như thế nào.
- Anh Tử Phong? Xem ra em và Tử Phong có quan hệ đặc biệt nhỉ?
- Không...không đâu em chỉ xem anh ấy như thần tượng thôi, anh đừng hiểu lầm.
Thiên Tư xua xua tay phủ nhận hàm ý trong câu nói của 3K, mặc dù cô rất muốn thừa nhận nhưng cô không có can đảm thổ lộ rằng cô thích anh nhưng cô không phải là hạng con gái trơ trẻn lại đi nói thích một người hơn mình cả về địa vị lẫn danh vọng. Huống chi cô còn chưa biết anh có cảm giác thế nào với cô nếu lỡ anh chán ghét cô thì sao, nghĩ đến đây cô lại cảm thấy buồn.
- Vậy à? Cô gái nào cũng muốn thừa nhận có quan hệ đặc biệt với chủ tịch Du trong khi đó em lại từ chối kì lạ thật._3K xoa xoa cằm nghĩ ngợi, có lẽ thật sự Tử Phong không nhìn lầm, cô gái này có suy nghĩ đơn thuần lại không ham danh lợi, thậm chí anh còn cảm nhận được ở cô cái chất gọi là tiểu thư danh giá nhưng tại sao thân phận cô lại tầm thường như vậy.
Cô chỉ cười nhẹ không đáp nhấp một ngụm ly nước ép trên tay.
- À, Tử Phong có hôn thê rồi đấy.
Dù muốn dù không sớm muộn gì cô cũng phải biết, để cô biết trước tốt hơn, sẵn tiện một công đôi chuyện vừa cho cô biết sự thật vừa thử lòng cô.
Nói xong câu này 3K có cảm giác rất tội lỗi vì nói ra chuyện riêng của vị chủ tịch kính mến nếu anh biết được chắc chắn không tha cho cậu ta đâu. Nuốt khan một cái, dù sao lời cũng nói ra rồi đâu rút lại được đành cá cược một lần vậy.
Nếu yêu thì cô sẽ ghen hay ít ra cũng tỏ ra buồn bã sầu não đôi khi trong tình yêu cũng cần có vài thứ xúc tác, nếu Tử Phong đã không đá động thì xem như 3K tốt bụng làm ông tơ bà nguyệt kết tóc xe duyên cho họ vậy.
Lời của 3K nhẹ tựa lông hồng nhưng dường như câu đó đối với Thiên Tư nó lại đẩy cô từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cô mới ở bên cạnh anh nhen nhóm được chút hi vọng bây giờ tiêu tan hết rồi, đành vậy chỉ cần nhìn anh hạnh phúc là đủ.
- Vậy à chắc anh ấy hạnh phúc lắm nhỉ?
- Anh cũng không biết có lẽ vậy vì cô ấy rất xinh đẹp lại hiền lành.
Đã lỡ làm người xấu thì phải làm cho trót, đã cá thì phải cá cho lớn, đã làm thì phải làm một vố cho thật đau thì kết quả mới chính xác được. Thuở nay mặt mũi hôn thê Tử Phong ra sao 3K còn chưa biết vậy mà nói oang oang như rành lắm.
Câu nói của 3K vừa tuôn ra khỏi khuôn miệng kia thì thu vào tầm mắt là sự buồn tẻ của Tâm Di đang hiện rõ trên mặt, nụ cười tắt hẳn.
Thiên Tư thì chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến thái độ của người kia nhìn mình nữa, cô đang chìm trong suy nghĩ hỗn độn" Phải rồi cô gái xinh đẹp lại hiền lành ai có người yêu như thế mà chẳng hạnh phúc"
Nói xong 3K nở nụ cười, không quên hất mặt về phia Tử Phong đang đứng cách đó không xa rồi bỏ đi tìm một cô nào đó để bắt cặp nhảy chứ.
Anh định bắt cặp với Tâm Di rồi đấy chứ nhưng thấy cô nhìn với vẻ ngạc nhiên như thế lại sợ cô xem mình là tên trêu hoa ghẹo nguyệt lại khổ. Hơn nữa anh đã thấy cặp mắt sắc lạnh màu cà phê của ai kia không ngừng hướng sang bên này mặc dù đang bàn chuyện với một số người, xem ra cô gái này anh không thể động vào rồi.
Huống gì bây giờ trên gương mặt cô viết rõ hai chữ "thất vọng" dĩ nhiên chẳng còn tâm trí đâu để nhảy.
- Mà anh nghĩ em cố gắng chắc còn cơ hội đừng buồn.
Xem ra 3K đã thành công một nữa vì mặt Thiên Tư chẳng còn chút sinh khí.
Định giúp cách nào cho nhẹ nhàng một chút nhưng xem ra cách này hơi nặng tay thì phải.
Dù sao 3K đã lỡ xây một bức tường chắn giữa họ nhờ sự nhẹ dạ cả tin của Tâm Di, mạng sống cậu ta như chỉ mành treo chuông rồi, thành công không còn chờ xem phản ứng của Tử Phong nữa.
3K đi rồi bỏ cô lại mặt ngây ra nhất thời không hiểu được rằng anh ta có ý gì tại sao lại nói cho cô biết Tử Phong có hôn thê, định cảnh cáo cô đến gần anh chăng? Nhưng câu sau lại như cổ vũ cô đừng bỏ cuộc? Anh ta khó hiểu hơn cô nghĩ.
-----------------------------
Trong khi 3K nói chuyện với Thiên Tư thì Tiểu Kì cũng đến nói chuyện với Khả Chiêu.
- Anh với em đi khiêu vũ.
- Sao thế được?
Khả Chiêu nhăn trán chẳng hiểu em gái mình định làm gì khuôn mặt hầm hầm lại đòi anh nhảy chung.
- Sao lại không được?
- Anh nhảy với Y Ngân rồi, em tìm người khác đi Thiên Ân rảnh chán em rủ nó đi.
Trời có điên không chứ cô đang bực vì người kia mới đi tìm cậu bây giờ lại bảo cô bắt cặp với anh ta nằm mơ chắc.
Tiểu Kì đảo mắt một vòng rồi chỉ tay về phía Thiên Ân đang đứng giữa vườn hồng.
- Anh nhìn kìa!
- Nhìn gì?
Tuy hơi khó hiểu nhưng Khả Chiêu vẫn cố nhìn theo tay Tiểu Kì, thấy cảnh tượng đó lại nhìn thấy thái độ của Tiểu Kì đầy giận dữ kết hợp hai sự việc cậu đủ tinh ý để nhận biết rằng Tiểu Kì giận vì chuyện gì.
Đang yên đang lành Khả Chiêu bật cười một cách ngạo nghễ.
- Anh cười gì?
Một câu hỏi sao có thể hỏi hai người cơ chứ? Tiểu Kì vừa tránh đứa bạn bây giờ lại đến người anh ý gì đây chứ?
- Em ghen à?
- Ghen?
-----------------------------------------------
Bên này Tử Phong đang nói chuyện với vài người, nhưng tia nhìn lại không ngừng lia sang Thiên Tư, anh thoáng thấy 3K đến cạnh Thiên Tư nhưng không hiểu sao cô lại thoáng buồn.
Không chần chừ Tử Phong nhẹ nhàng cất bước đến bên Thiên Tư, sao thấy cô buồn anh lại cảm thấy khó chịu, anh chỉ muốn thấy trên môi cô là nụ cười chứ không phải là sự u sầu đến tuyệt vọng.
Nếu nói anh không có cảm giác với cô thì cũng không hẳn nhưng nói anh thích cô thì anh lại không dám nghĩ đến, hãy để thời gian quyết định vậy.
Nhưng bây giờ thì anh không thể không quan tâm cô, mặc dù biết có gì đó nghịch lí trong tâm trạng nhưng bảo anh bỏ mặc cô thì không thể.
----------------------------- CHƯƠNG 12: XAO ĐỘNG
Sao thấy em đau nước mắt em rơi lòng tôi lại đau, dù rất muốn không đá động hay mảy may nghĩ đến em nhưng tim tôi lại không cho phép.
Nếu đã không thể xin anh đừng quan tâm đến em, ít ra như thế em sẽ dễ chịu hơn và sẽ thôi nuôi hi vọng.
Tử Phong bước đến cạnh Tâm Di gieo tia nhìn lo lắng lên gương mặt thất thần của Tâm Di:
- Em sao vậy không khỏe à?
Thoáng thấy Tử Phong nhưng Tâm Di mãi suy nghĩ nên không để ý rằng Tử Phong đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, bây giờ trong lòng cô tràn ngập sự thất vọng có còn tâm trạng nào để chú ý đến chuyện khác nữa chứ. Nhưng dù sao trước mặt Tử Phong cô vẫn phải cười, nói là mình không sao mặc dù cô không ổn chút nào.
- Em không sao.
- Không sao? Sao sắc mặt em kém vậy?
Anh là ai cô tưởng chỉ dăm ba câu chỉ một nụ cười gượng thì có thể lừa anh sao?
Sao anh cứ hỏi dồn cô như thế giá như từ đầu anh đừng có cử chỉ ôn nhu hay quan tâm cô thì có lẽ cô đã không nuôi hi vọng bây giờ biết anh có hôn thê rồi cô lại thêm thất vọng. Dù rất muốn cố gắng giả vờ như chưa biết nhưng điều đó cứ lẩn quẩn trong tâm trí mãi chắc dứt đi được.
Nhân lúc tình cảm cô dành cho anh chưa sâu đậm thì anh hãy dừng ngay những cử chỉ quan tâm đó đi để cô từ từ quên.
- Em đã bảo là không sao mà anh đừng quá bận tâm.
Sắc mặt Tâm Di lúc này đã cố trấn tĩnh nhất có thể để cho anh thấy rằng cô không sao. Cô không muốn anh lo lắng hay quan tâm cô nữa, cô sẽ cố gắng biến tình cảm nam nữ trong cô dành cho anh thành tình bạn hoặc cao hơn là tình anh em như cô và Khả Chiêu.
- Vậy thì tốt.
Tử Phong thôi không hỏi nữa nếu cô đã không muốn nói thì dù anh có cố hỏi cũng bằng thừa, thay vì như thế thì hãy làm cô vui thấy cô cười ít ra anh cũng nhẹ nhõm hơn.
Nói xong Tử Phong chẳng thèm hỏi ý Tâm Di đã mạnh bạo nắm lấy tay cô kéo vào đám đông trong điệu nhạc nhẹ nhàng êm ái để khiêu vũ, nói khẽ vào tay cô:
- Vậy thì ra khiêu vũ nhé!
Tâm Di nhất thời vẫn chưa nuốt hết câu nói dịu dàng cùng với sức nóng lan tỏa quanh vành tai đã bị anh lôi tuột đi tự bao giờ, cô vẫn đưa mắt nhìn theo dáng anh, môi mím chặt như muốn bật thốt ra "anh đừng quan tâm cô như thế nữa". Nhưng đôi bàn tay to rộng kia cứ nắm chặt đem lại cho Tâm Di một cảm giác vô cùng ấm áp, cho dù cô rất muốn buông cũng không đành.
Ở cách đó không xa 3K nở nụ cười mãn nguyện xem ra kế hoạch khá thành công, lát nữa sẽ thử thêm một chút nữa là có kết quả.
Một chỗ khác cũng có một người mặt vest đen trông cũng lịch lãm không kém trên tay cầm ly rượu vang lắc lắc thứ chất lỏng sóng sánh trong ly tạo thành từng đợt sóng li ti, đôi môi nhếch lên đầy thủ đoạn.
- Tử Phong cậu có điểm yếu rồi.
------------------------------
Bên này Khả Chiêu không ngừng chấp vấn Tiểu Kì:
- Nếu không ghen tại sao thấy nó bên cạnh cô gái khác em lại không vui?
Chính điều này đã làm Tiểu Kì suy nghĩ mấy ngày nay rồi, cô thường nói Tâm Di yêu rồi vậy còn cô thì sao?
- Em không có, chẳng qua em là con gái nên không thể chủ động quá.
Khả Chiêu nhìn qua thôi cũng đủ biết cô đang nói dối, lần này xem ra anh phải làm người bắt cầu để hai người này bước qua rồi.
- Vậy để anh nói cho_vừa nói Khả Chiêu vừa quan sát hành động của Tiểu Kì.
- Không..không cần đâu.
Bảo Khả Chiêu đi nói là lẽ gì cơ chứ, nhưng chính cô cũng không hiểu bản thân mình đang muốn gì nữa, muốn lại gần anh nhưng vì thẹn nên không dám, thấy anh đứng cạnh người khác cô lại bực dọc không vui trong lòng.
Nhưng cô lại chợt nhận ra cô chẳng là gì của anh thì lấy quyền gì để ghen.
- Vậy thôi, anh đi đây.
Nói xong Khả Chiêu đi ngay, cũng chẳng phải tốt lành gì vì thấy Thiên Ân đang đến nên không muốn làm kì đà thôi. Khả Chiêu đến cạnh Y Ngân mời cô khiêu vũ, thật ra cô định đến tìm Tử Phong nhưng cô đã thấy Tử Phong nắm lấy tay Tâm Di nỗi hụt hẫng dâng trào đáy mắt như có lửa. Khả Chiêu đã mời cô không thể từ chối nên đành chấp nhận vậy dù sao đây cũng là buổi tiệc của Khả Chiêu.
Thiên Ân đi từ xa đến nhẹ cất giọng nói ôn nhu:
- Em khiêu vũ với anh được chứ Tiểu Kì?
Tiểu Kì đang chìm trong thế giới riêng của mình thì nghe một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp. Chợt thấy nụ cười kia nỗi bực dọc trong cô cũng chẳng còn bây giờ cô lại mơ tưởng ngày nào cũng có thể nhìn thấy nụ cười ấy.
Thiên Ân nhìn cô hồi lâu lại hiện lên tia khó hiểu không trả lời anh sao lại nhìn anh trân trân như thế, lẽ nào mặt anh dính gì?
- Mặt anh dính gì à?
Tiểu Kì giật mình nhận ra hành động vô cùng lộ liễu kia, ai lại đi nhìn người khác không chớp mắt như thế, cô cúi mặt ngượng ngùng đỏ đến tận mang tai.
- Không...không có.
- Em vẫn chưa trả lời câu trước.
Nhìn thấy mặt cô đỏ thế kia Thiên Ân khẽ cười ít ra cô cũng có cảm giác với anh nên mới ngượng như thế, anh cũng chẳng truy vấn cái nhìn kia làm gì.
- Được...được ạ.
Sau đó Thiên Ân không ngại ngùng nắm lấy tay Tiểu Kì kéo vào đám đông đang chìm đắm trong dòng nhạc dịu nhẹ.
---------------------------
Kéo Tâm Di đến giữa đám đông Tử Phong nhẹ đưa tay ra để cô đặt bàn tay lên tay mình, một tay anh đặt lên eo cô theo phản xạ cô hơi giật mình. Ở cạnh anh tim cô đã đập loạn cả lên, bây giờ còn mặt đối mặt với anh ở khoảng cách gần như thế bảo cô bình tĩnh là chuyện không thể nào.
Đâu có bất cứ cô gái nào mà không đổ trước Tử Phong, nếu như bắt cô nói anh đẹp trai thôi thì chưa đủ phải hình dung là rất rất rất đẹp trai. Nhưng cho dù cô có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa thì anh vẫn không phải của cô hà cớ gì cô cứ nuôi hi vọng mãi như thế.
Cảm nhận được sự bất bình thường trong cô Tử Phong khẽ cười, nếu một cô gái được anh chạm vào mà giữ bình tĩnh được thì đã thuộc loại quá bạo dạng rồi.
Bước chân Tâm Di đôi lúc loạng choạng lại giẫm lên chân Tử Phong một cách vụng về rồi lại rối rít xin lỗi cúi gằm mặt vì thẹn. Bởi vì cô rất ít dự tiệc chỉ đi được vài lần vào những buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Kì hay vài đứa bạn học phổ thông, thậm chí có những buổi tiệc cô chỉ đi đến đó đưa quà nói dăm ba câu rồi về, về phần nhảy nhót cô đã bao giờ đói hoài tới đâu mà rành.
Những lúc Tâm Di giẫm lên chân Tử Phong lại nhíu mày nhưng chỉ buông một câu dịu dàng rồi cười nhẹ:
- Không sao.
Tử Phong cứ dìu Tâm Di đi như thế trong điệu nhạc êm dịu, nhưng sao Tâm Di thấy nặng đầu và cảm giác khó chịu đang dần xâm chiếm, cô không muốn ngã quỵ lúc này.
Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng Tâm Di:
- Đổi cặp nhé!
Đó là giọng nói của 3K cậu ta nhẹ buông tay cô gái đang nhảy cùng mình để đổi với Tử Phong, theo phản ứng anh cũng buông tay Tâm Di vì anh nghĩ 3K đang định nói với Tâm Di điều gì đó.
3K làm việc chẳng có gì tốt lành thấy người ta tình tứ nên muốn phá đám thế thôi.
Lúc Tâm Di và cô gái kia sắp chạm tay đối phương thì Tâm Di bị vật gì ngán chân ngã xuống oanh liệt kèm theo tiếng"rắc" đầy đau đớn, đầu óc cô bây giờ vô cùng khó chịu và xoay mồng mồng như muốn ngủ một giấc.
Tử Phong định nắm lấy tay cô gái kia nhưng thấy Tâm Di ngã anh vội chạy đến cạnh cô vẻ mặt lo lắng hiện rõ, cô gái kia chới với xuýt nữa thì ngã. Còn 3K thì vò đầu bứt tóc vì tội lỗi tày đình vả lại khâu thử lòng thứ hai vẫn chưa thực hiện được đã xảy ra chuyện nên có chút tiếc nuối.
- Em có sao không Tâm Di?_giọng Tử Phong có chút gì đó xót xa khi thấy khóe mắt cô ầng ậng nước.
- Chân...chân em đau quá._khóe mắt cô nhòe đi vì đau đớn.
Tử Phong gieo tia nhìn về phía chân cô hình như nó đang chuyển sang sắc xanh có lẽ cú ngã vừa rồi làm cô trật chân rồi.
Rồi Tử Phong chuyển tia nhìn về phía Y Ngân anh đủ thông minh để biết tại sao Tâm Di lại ngã, vì khoảng giữa anh và 3K là cặp nhảy của Khả Chiêu và Y Ngân.
Không gian trong phút chốc ngưng động như muốn nuốt chửng những con người có liên quan, Y Ngân chột dạ khi bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh đầy cảnh cáo.
- Đừng để tôi thấy hành động ngu ngốc kia lần nào nữa.
Từng câu từng chữ đầy uy lực như thể một lưỡi dao sắc bén chỉ cần chạm nhẹ sẽ có vệt máu đỏ ứa ra.
Y Ngân không thể thốt lên bất cứ lời nào nữa đã quá rõ ràng lần này cô thật sự không còn cơ hội. Tử Phong đã vì cô gái kia mà bất chấp vỏ bọc lạnh lùng bị lột bỏ thì chắc chắn anh sẽ không để bất cứ ai tổn hại đến cô gái ấy.
Không màng đến dáng vẻ lạnh lùng, không màng đến hàng trăm con mắt xăm soi đang nhìn Tử Phong đầy ngạc nhiên, Tử Phong bế thóc Tâm Di vào lòng đôi chân cất bước.
Tâm Di mặt dù đang choáng váng nhưng cô vẫn không thể ngờ Tử Phong lại hành động như thế. Nhưng cô cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn trong vòng tay anh, nhưng cô có nên nuôi hi vọng không khi anh đã có hôn thê.
Tiểu Kì đang nhảy cùng Thiên Ân cũng buông tay chạy đến bên Tâm Di đang nằm trong vòng tay Tử Phong.
- Anh định đưa Tâm Di đi đâu?
Đưa mắt nhìn Tâm Di rồi nhìn Tử Phong, Tiểu Kì hỏi trong lo lắng.
Lúc này ai đứng cạnh Tử Phong đều có cảm giác có khí lạnh bao quanh, lạnh lùng đến tàn nhẫn.
- Bệnh viện.
- Không...không cần đâu, em không sao.
Nhẹ kéo kéo vạt áo Tử Phong, Tâm Di yếu ớt cất giọng.
- Đừng bướng!
Tử Phong nhíu mày nhìn Tâm Di buông lời cảnh cáo.
- Anh để em theo chăm sóc Tâm Di._ Tiểu Kì càng lo lắng khi nhận thấy sắc mặt Tâm Di mỗi lúc lại nhợt nhạt đi trong thấy.
- Không cần, anh lo được.
Phủ nhận sự giúp đỡ của Tiểu Kì, Tử Phong lạnh lùng cất bước đi. Tiểu Kì định cất bước đi nhưng bị Thiên Ân nắm tay kéo lại.
- Không cần theo, Tử Phong lo được.
Thiên Ân đã cảm nhận được rằng Tử Phong đang lo lắng, một khi Tử Phong đã quyết định điều gì thì không ai có thể thay đổi được.
- Mong là vậy._Tiểu Kì thở dài hướng tia nhìn theo Tử Phong.
-----------------------
Tử Phong đi rồi bỏ lại phía sau bao ánh mắt, ánh mắt tiếc nuối của cô gái lạ mặt xuýt chút được khiêu vũ cùng vị chủ tịch trẻ lịch lãm,trong số đó còn có ánh mắt đố kị đầy căm phẫn của Y Ngân cô đã nói không cho cô gái kia đến gần Tử Phong nhưng cuối cùng thì sao Tử Phong vẫn dùng vòng tay kia để che chở cho Tâm Di, xem ra cô càng đi thì càng sai.
- Anh thất vọng về em đấy.
Khả Chiêu buông lời chỉ trích đầy thất vọng, cậu biết là Y Ngân yêu Tử Phong và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có được Tử Phong xem ra đây chỉ là bước khởi đầu cảnh cáo Tâm Di.
Nở nụ cười nhạt thếch Y Ngân thốt lên giọng bất cần.
- Em vốn như thế mà, đây chỉ là cảnh cáo.
- Nhưng lần sau đừng dại dột mà làm những chuyện vô bổ đó chẳng có lợi gì cho em đâu.
- Anh thừa biết em chẳng bao giờ thụ động kia mà.
- Hãy suy nghĩ cho kĩ trước khi hành động và đừng bao giờ động vào Tâm Di, anh xem Tâm Di như em gái vì thế anh cũng sẽ không bỏ qua nếu còn lần sau.
- Anh nói thì em phải nghe sao, anh có thấy ai ngu ngốc đi nhường tình yêu của mình cho người khác chưa?
Câu nói của Y Ngân làm Khả Chiêu phải suy nghĩ, có lẽ cô nói đúng chẳng ai khi yêu mà không ích kỉ cả, chẳng ai khi yêu mà không sinh lòng hẹp hòi.
- Dù biết thế nhưng tình yêu xuất phát từ lòng thù hận thì chẳng bao giờ trọn vẹn cả.
- Em không cần trọn vẹn, chỉ cần ở cạnh người em yêu là đủ em sẵn sàng loại bỏ bất cứ ai là cái gai trong mắt.
- Em...quá cố chấp rồi.
Bây giờ thì Y Ngân chẳng cần ai hiểu chỉ cần cô hài lòng thì sẽ làm cho dù trong mắt người khác đó là xấu xa hay bẩn thỉu, tanh tưởi.
Tiểu Kì nói chuyện với Thiên Ân xong đi thẳng đến chỗ Y Ngân chất vấn:
- Lại là chị thật ra trong bụng chị chứa gì? Dao găm à?
- Tất nhiên là không.
- Không? Năm lần bảy lượt hại Tâm Di xảy ra chuyện chị bảo không, ai tin chứ.
- Vậy thì sao? Muốn trả thù thay cô ta à?
Y Ngân nở nụ cười nữa miệng đầy thách thức nhìn Tiểu Kì ý muốn nói"xem cô làm gì được tôi".
- Chị..._ Tiểu Kì uất ức định đưa tay lên cho cô ta một bạt tay nhưng đã bị Khả Chiêu chặn lại.
- Thôi đi Tiểu Kì!
- Anh à, chị ta...
Uất ức không giải tỏa được Tiểu Kì cáu kỉnh bỏ lên phòng. Thiên Ân đi đến cạnh Khả Chiêu hỏi một cách khó hiểu ánh mắt hướng theo Tiểu Kì.
- Tiểu Kì sao vậy?
- Chắc nó giận tao rồi, mày theo an ủi nó giùm tao đi, tính nó trẻ con lắm.
- Ừm để tao đi thử xem sao.
--------------------------------
Tử Phong bế Tâm Di trong tay nhìn sắc mặt cô ngày càng nhợt nhạt, trong lòng anh lại dấy lên nổi lo lắng, bước chân mỗi lúc một nhanh nhưng sao anh lại cảm thấy căn biệt thự này lại rộng hơn mọi ngày. Phải chăng khi con người ta đang sợ đánh mất một thứ gì đó thì cảm thấy mất phương hướng.
- Anh Tử Phong, em...em không sao không...không đi bệnh viện có được không?
- Không được.
Mặc dù chân đau thấu xương đầu đau như búa bổ nhưng Tâm Di vẫn cố van nài Tử Phong nhưng chỉ nhận được câu trả lời lạnh tanh. Cô cũng chẳng còn sức đâu để bàn cải hay bướng bĩnh nữa cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi chỉ muốn đánh một giấc thật sâu.
Cũng có thể vì nằm trong vòng tay anh cảm nhận được sự ấm áp kia truyền vào người cô mà cô cảm thấy yên bình thế thôi.
Cô ước vòng tay kia sẽ che chở cô mãi thế này nhưng có lẽ không được rồi, nhưng chỉ một lần thôi rồi cô sẽ cố tránh xa anh để anh được hạnh phúc.
Cuối cùng thì chiếc xa cũng hiện ra trước mặt Tử Phong mở cửa đặt nhẹ Tâm Di xuống rồi nhanh chóng vào xe, lao xe ra khỏi biệt thự.
- Anh Tử Phong, em...em muốn ngủ.
- Được.
Tử Phong đưa tay kéo nhẹ Tâm Di vào vai mình anh giật mình vì sức nóng từ gương mặt cô lan tỏa vào vai anh. Đưa tay sờ vào trán cô anh lại thêm lo lắng.
- Tâm Di em sốt rồi.
Chắc là vì lúc nãy cô ngồi ngoài trời quá lâu với bộ đồ mỏng manh trên người nên bị cảm rồi.
Chẳng hề nghe thấy tiếng Tâm Di trả lời cô đã ngủ mất rồi đối với cô đây là giấc ngủ vô cùng bình yên vì có Tử Phong bên cạnh nhưng đối với Tử Phong thì sự im lặng của cô như ngọn lửa đang dần thiêu rụi sự mạnh mẽ trong anh.
- Tâm Di, Tâm Di,.. Em cố chịu đựng anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.
Tay anh ghì chặt vô- lăng cố lái thật nhanh hết mức có thể, anh chỉ cần biết rằng con tim anh đã không mở cửa chào đón bất cứ cô gái nào trong năm năm qua nhưng đến hôm nay dù anh có khóa thì ổ khóa kia vẫn bị mở bởi người giữ chìa khóa có lẽ đã xuất hiện rồi.
-----------------------------------
Thiên Ân nhanh chóng bước theo Tiểu Kì, nhưng Tiểu Kì không lên phòng mà lên sân thượng. Thiên Ân bước theo lên đến tận sân thượng anh dáo dác thấy Tiểu Kì ngồi một góc đầy tức tối bên cạnh là cả mấy lon bia, Thiên Ân hơi giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt nhưng cũng cảm thấy thú vị.
Không biết Tiểu Kì định làm gì với đống bia trước mặt định xả giận bằng cả đống bia đó sao?
- Tiểu Kì.
Nhẹ cất bước đến bên cạnh Tiểu Kì, Thiên Ân chẳng cần xin phép đã cho phép mình ngồi bên cạnh.
- Anh Thiên Ân, sao anh không dự tiệc tiếp đi lên đây làm gì?
Đưa đôi mắt long lanh có chút gì đó bức bối trong lòng chưa tuôn ra nhìn Thiên Ân, Tiểu Kì cũng chẳng quan tâm anh nghĩ thế nào về mình điều quan trọng là cô đang muốn xả bớt cơn giận.
- Anh lên tìm em.
- Tìm em?_ đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn Thiên Ân nhưng cô cũng chẳng chấp vấn làm gì- Vậy anh uống với em hết đống bia này nhé!
- Hết đống này? Em tửu lượng bao nhiêu đòi uống hết cả đống này?
Thiên Ân kinh ngạc nhìn đống bia trước mặt cả chục lon chứ chẳng ít, một cô gái uống hết bấy nhiêu cho dù tửu lượng cao cũng đi xiêu vẹo, nếu tửu lượng kém thì bất tỉnh nhân sự chứ chẳng đùa.
- Vậy anh với em cá cược nhé!
- Cá cược? Cá thế nào?
- Nếu anh với em cùng uống xem ai say trước, người tỉnh táo là người thắng có quyền ra điều kiện với người thua, ok?
Khóe môi Thiên Ân hơi nhếch lên đầy thú vị nếu cá như thế người thua chắc chắn là cô rồi chứ chẳng phải anh.
- Ok.
Dứt lời Tiểu Kì lấy bia khui ngay rồi đưa cho Thiên Ân một lon, cả hai cụng lon rồi uống lấy uống để chẳng cần quan tâm đến lễ tiết hay thân phận của mình.
Mới hai lon mà mặt Tiểu Kì đã ửng hồng trông vô cùng quyến rủ trong màn đêm trên sân thượng đầy huyễn hoặc. Thiên Ân nhìn cô mãi không chớp mắt.
- Sao anh không uống chịu thua rồi à?
Tiểu Kì không hề biết gương mặt mình thay đổi thế nào chỉ cần biết bây giờ cô đã xả được cơn giận và còn ở cạnh Thiên Ân nhịp tim cô rung động khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh.
- Làm gì có anh chỉ sợ em say thôi.
- Say? Không hề em rất tỉnh.
Tiểu Kì lại uống hết lon này đến lon khác, lon thứ tư tay chân cô quơ loạn xạ trong khi Thiên Ân mặt mày tỉnh bơ như không. Chất giọng lè nhè nhẹ cất tiếng:
- Anh Thiên...Thiên Ân anh có thấy ...thấy bầu trời...trời đầy sao kia không?
- Thấy.
Thiên Ân lại cảm thấy buồn cười, tửu lượng tốt của Tiểu Kì là thế này à? Anh cũng chẳng hiểu cô định nói gì, vì vậy chỉ gật gù cho qua.
- Trên đó... Trên đó...có một ngôi sao...ngôi sao sáng nhất.
- Thì sao?
- Anh có...có biết đó là...là ai không?
- Là ai?
Thiên Ân vẫn nhìn Tiểu Kì bằng ánh mắt dịu dàng đưa tay vuốt tóc cô giọng nói trầm thấp đầy ấm áp, không biết ai quan trọng trong mắt cô đến vậy đến nỗi phải so sánh với ngôi sao trên bầu trời, nhưng hình như nó chỉ áp dụng cho người chết thì phải.
- Là...là chồng...chồng tương lai của...của em.
Sấm giữa trời quang, Thiên Ân như đứng hình cô còn chưa có chồng sao lại trù ẻo chồng tương lai mình như thế chứ, Thiên Ân nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh tiếp tục hỏi Tiểu Kì trong khi Tiểu Kì lại khui tiếp lon bia nữa uống một cách ngon lành.
- Tại sao em lại nghĩ như vậy?
Người ta bảo khi say sẽ nói lời thật anh cũng muốn biết suy nghĩ về chồng tương lai của cô như thế nào còn biết đường mà theo đuổi.
- Vì...vì trong hàng...hàng nghìn tinh tú trên trời sẽ có một tinh...tinh tú nổi bật nhất, chồng tương...tương lai của em...cũng phải là...người kiệt xuất nhất.
Nghe đến đây Thiên Ân thở nhẹ, môi khẽ cười thì ra cô xem trọng chồng tương lai đến vậy, vậy mà làm anh giật thót tim.
- Vậy à? Vậy em đã tìm được chưa?
Đôi môi Tiểu Kì cười tươi đôi mắt đờ đẫn vì say quay sang chỉ tay vào Thiên Ân.
- Tìm...tìm được rồi.
Đưa tay nắm lấy tay Tiểu Kì Thiên Ân khẽ hỏi:
- Ở đâu?
- Ở...
Chưa trả lời xong, Tiểu Kì đã gục ngã vào lòng Thiên Ân. CHƯƠNG 13: ĐAU ĐỚN
Tồn tại trong em có những bí mật gì, quá khứ em là gì giá như tôi có thể chia sẻ thì đã chẳng phải trơ mắt nhìn em đau đớn đến quằn quại.
Ôm em vào lòng mong xoa dịu cơn đau nhưng vẫn không thể, lần đầu tôi cảm thấy bất lực đến thế.
Trong màn đêm tĩnh mịch một chiếc xe không ngừng lao đi với tốc độ cực đại.
Gió không ngừng táp vào mặt kính như chứng minh tốc độ phải gọi là "cuồng phong".
Tâm Di đã hôn mê nằm nghiêng đầu trên vai Tử Phong, cơn sốt không hề có dấu hiệu thuyên giảm.
Cuối cùng cánh cổng bệnh viện An Bình cũng hiện ra, Tử Phong nhanh chóng lái xe vào bãi, ôm trọn Tâm Di vào lòng rồi bế cô vào phòng săn sóc đặc biệt.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía vị chủ tịch trẻ đang hớt hãi khác xa với phong thái lạnh lùng bất cần ngày thường.
Mùi thuốc sát trùng sộc vào cánh mũi làm người ta có cảm giác khó chịu đến rợn người.
- Mau cho gọi bác sĩ đến!
Chất giọng lạnh lùng như tảng băng Bắc cực, giọng điệu đầy uy quyền cứ ngỡ từng luồng hàn khí phát ra từ câu nói kia có thể làm đông cứng tất cả mọi vật xung quanh.
Những cô y tá đang có ca trực cũng phải giật mình cuống quýt thông báo cho bác sĩ có uy tín nhất bệnh viện đến.
Bệnh viện được ông Du Tử Nhạc đầu tư từ khi thành lập, nên chẳng ai mà chẳng nể nhà họ Du. Nhưng cho dù không có số tiền đầu tư đó thì cũng chẳng có ai dại gì mà đi chọc giận vị chủ tịch trẻ đầy uy quyền này.
Các y bác sĩ nhanh chóng được điều đến, tất cả họ đều ngạc nhiên khi thấy vị chủ tịch trẻ lo lắng cho một cô gái như thế.
Một số y tá buông lời khen ngợi không dứt vẻ điển trai của Tử Phong, một số người thì bàn tán về mối quan hệ giữa Tâm Di và Tử Phong, người ác ý thì nhìn Tâm Di bằng nữa con mắt.
Tử Phong nhẹ đặt Tâm Di lên giường trên tấm ga giường trắng tinh, trong đáy mắt Tử Phong đã sắp không còn giữ được bình tĩnh, thần sắc phút chốc trầm mặc nhìn chằm chằm Tâm Di.
Trong số bác sĩ đến có một vị bác sĩ ở độ tuổi trung niên, nhiều kinh nghiệm nhất nhưng cũng được Tử Phong kính trọng nhất.
- Để tôi xem.
- Join? Phiền ông vậy.
Thoáng trong ánh mắt của Tử Phong có chút gì đó ngạc nhiên vì sự xuất hiện của vị bác sĩ trước mặt. Join là một bác sĩ giỏi hiện đang thực hiện một công trình nghiên cứu tại Úc nhưng không hiểu sao lại có mặt ở đây có lẽ vì thế mà Tử Phong có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng có gì đó yên tâm.
- Cậu khách sáo rồi chủ tịch đây là chức trách của tôi kia mà.
Join bước đến cạnh Tâm Di, nhìn một lượt lên sắc mặt tái nhợt của Tâm Di ông khẽ nhíu mày đeo ống nghe vào tai rồi khám một lượt.
- Cô ấy bị cảm khá nặng có lẽ cần theo dõi vài ngày, tôi sẽ tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy, rồi kê đơn thuốc sau khi cô ấy tỉnh dậy thì cho cô ấy uống.
Join nhìn Tử Phong rồi nhìn Tâm Di trầm tĩnh phán xét bệnh:
- Cô ấy còn bị trật chân mau băng lại đi.
Lúc này Tử Phong nhớ đến vết thương trên chân Tâm Di nó đã sưng tấy lên chuyển sang mau xanh ở gần mắt cá chân.
- Tôi sẽ cho người băng ngay!
Join ra hiệu cho những y tá mau chuẩn bị dụng cụ để băng lại phần chân của Tâm Di bị trật.
Join nhẹ nhàng băng bó cho Tâm Di, băng xong ông ra hiệu cho đám y tá lui ra ngoài, nhưng có một số cô còn chần chừ chẳng muốn rời khỏi phòng vì mãi ngắm Tử Phong.
- Mau ra ngoài kê theo đơn thuốc này đi!
Nhận thấy sự khó chịu của Tử Phong Join gằn giọng để tránh việc các cô lại bị la mắng, ông còn lạ gì tính Tử Phong không thích thì người đó sẽ không được yên.
Sau khi y tá lui ra thì Join mới trở lại thần thái như ban đầu, nhìn Tử Phong điềm tĩnh trả lời:
- Chân cô ấy trật khá nặng, trong một tuần không được đi lại quá nhiều, ba ngày tiếp theo không nên bước xuống giường để tránh động chạm khớp đang bị tổn thương. Còn nữa tôi cảm thấy tim cô ấy đập nhanh và mạch rối loạn hình như cô ấy đang rất sợ một chuyện gì đó.
- Sợ? Ý ông là gì?
- Tôi nghĩ vì cơn sốt làm nhiệt độ cơ thể thay đổi bất ngờ chắc đã khơi gợi một số chuyện sợ hãi trong quá khứ.
- Vậy phải làm sao?
- Cậu không cần lo tôi sẽ tiêm cho cô ấy thuốc an thần để cô ấy trấn tĩnh hơn, nếu tình trạng khá hơn thì không sao nhưng nếu không thuyên giảm thì phải làm một cuộc điều trị lâu dài.
Join nhìn Tâm Di lắc đầu, nhẹ bước đến vỗ vai Tử Phong trấn an:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi cậu đừng quá lo lắng.
- Cảm ơn ông! Được rồi nếu không còn gì ông có thể ra ngoài.
- Chào cậu! À mà cô ấy là người yêu cậu à?
Join nở nụ cười hỏi Tử Phong, rồi bước ra ngoài câu hỏi này ông vốn không hề cần câu trả lời chỉ hỏi để lòng Tử Phong xao động mà thôi.
- Người yêu?
Đợi khi Tử Phong nhìn Join định đáp trả câu trả lời thì Join đã đi tự bao giờ cánh cửa đã khép chặt, gian phòng im lặng chỉ còn lại Tử Phong và Tâm Di. Quả thật bây giờ anh không biết là cô đã là gì của anh nữa nhưng thấy cô đau anh cũng dần như muốn gục ngã.
Trông sắc mặt Tâm Di bây giờ vô cùng nhợt nhạt, mồ hôi trên trán vả ra như suối. Tử Phong ngồi xuống cạnh Tâm Di nắm lấy tay cô, tay Tâm Di mảnh khảnh lạnh ngắt một chút hơi ấm từ tay Tử Phong cũng không đủ để làm tay cô ấm lại.
Ngã người vào thành giường, một tay anh vuốt tóc cô, nhãn thần đã dịu đi phần nào lo lắng. Nhưng sâu trong ánh mắt suy nghĩ điều gì thì không ai có thể nắm bắt được, có lẽ anh đang suy nghĩ về những hành động của anh dành cho Tâm Di.
Anh đang nghĩ thật ra cô có quá khứ thế nào? Anh đã cho người điều tra thân thế cô ở hiện tại nhưng đã không điều tra về quá khứ, nói thẳng ra anh chẳng biết gì về cô ngoài thân thế của hiện tại. Tử Phong mà cũng có lúc sơ suất như thế, nhưng hình như từ khi gặp cô Tử Phong có rất nhiều thứ đầu tiên thì phải.
Tử Phong đang vén tóc cho Tâm Di thì nghe tiếng gõ cửa, nhíu mày khó chịu cất giọng lạnh tanh:
- Vào đi!
Người bước vào là cô y tá độ lớn hơn Tử Phong vài tuổi, cô y tá nhẹ nhàng đóng cửa, trên tay cầm theo đơn thuốc và số thuốc đã được kê theo đơn, vừa quay đầu vào trong cô y tá hơi ngạc nhiên vì cử chỉ dịu dàng của Tử Phong dành cho Tâm Di. Cô y tá đã làm việc ở đây nhiều năm, ít nhiều cũng biết được một phần tính cách của Tử Phong anh chưa hề đói hoài tới bất kì cô gái nào, suốt ngày trong đầu anh chỉ có công việc và công việc thế nhưng hôm nay anh đã tự thân đưa cô gái kia vào bệnh viện chứng tỏ cô gái này trong lòng anh không hề tầm thường.
- Thưa chủ tịch tôi đến đưa thuốc theo lời của Join.
- Được, chị để đó rồi lui ra đi.
Tử Phong chẳng thèm nhìn cô y tá lấy một cái đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Tâm Di đang say trong giấc ngủ.
Cô y tá nhẹ đặt thuốc lên bàn, rồi cúi đầu lui ra ngoài, cô y tá là người thân cận bên cạnh Join nên những chuyện của Tử Phong cô đều được nghe thông qua lời kể của Join.
Tử Phong đưa hai tay di di hai bên thái dương, rồi đi ra ngoài khẽ khép cửa lại trước khi đi anh còn quay lại hướng ánh nhìn đến Tâm Di đang nằm trên giường bệnh.
Tử Phong lấy điện thoại gọi cho Thiên Ân.
-...
- Tâm Di sốt rồi nên không thể về tối nay được, phải ở lại theo dõi.
-....
- Ừm, tao ở lại rồi nên không cần lo mai mọi người vào thăm cũng được.
-...
- Vậy thôi, mai gặp.
-...
Đút điện thoại vào túi quần, Tử Phong vẫn đứng đó cái bóng đầy cô độc đổ dài trên hành lang trước phòng bệnh.
---------------------------
Tiểu Kì say quá chẳng còn biết trời trăng gì, phó mặc cho ai đưa đi đâu thì đi.
Lúc Thiên Ân và Tiểu Kì đã phân định thắng thua trong vụ cá cược không cân sức thì buổi tiệc cũng đã tàn tất cả đã về.
Thiên Ân bế Tiểu Kì lên và đưa cô về phòng, bước xuống lầu hai đã thấy Khả Chiêu:
- Ê, mày làm gì em gái tao mà nó mềm nhũn như cọng bún vậy?
- Gì? Mày đừng nói bậy, chỉ là vụ cá cược nhỏ thôi.
Vừa bế Tiểu Kì trên tay Thiên Ân vừa nói không hề có chút gì gọi là nao núng.
- Anh..Thiên...Ân!_ lúc này Tiểu Kì mới cựa quậy dụi đầu vào ngực Thiên Ân hệt một đứa trẻ.
- Haha, thấy chưa mày không làm gì nó sao cả lúc mê sản nó cũng nhắc tên mày._Khả Chiêu ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trong khi đó mặt Thiên Ân bắt đầu đỏ lên:
- Thôi cái điệu cười của mày đi, phòng Tiểu Kì đâu?
Mặc dù vẫn còn muốn cười nhưng Khả Chiêu vẫn cố nhịn nếu không Thiên Ân nổi giận lại khổ.
- Bên phải căn phòng căn phòng thứ hai.
Đưa tay chỉ về phía căn phòng Tiểu Kì, nhướng nhướng mày đầy dụng ý. Thiên Ân chẳng thèm để ý điệu bộ kia cũng chẳng màng dụng ý kia là gì bỏ đi một mạch, Khả Chiêu vẫn đi theo sau. Đến trước cửa phòng Tiểu Kì, cất giọng cộc lốc:
- Mở cửa!
Dĩ nhiên kẻ tùy tùng đi phía sau biết điều mà mở cửa. Mở cửa xong Khả Chiêu đợi Thiên Ân đi vào rồi nhẹ khép cửa lại:
- Tao ra ngoài trước, lát nữa nhớ nói tao biết vụ cá cược đó!
Thiên Ân lắc đầu vì tính tò mò của Khả Chiêu so với 3K thì cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Thiên Ân đặt nhẹ Tiểu Kì xuống chiếc nệm màu hồng, nhưng đôi tay Tiểu Kì lại cứ ghì chặt cổ anh không buông:
- Anh Thiên Ân, uống...uống tiếp đi!
Thiên Ân gỡ tay Tiểu Kì ra khỏi cổ mình, nhẹ nở nụ cười, với lấy chiếc chăn đắp cho Tiểu Kì xong nhìn cô lần cuối rồi anh bước ra ngoài.
"Em ngốc thật vụ cá cược này em thua rồi và tôi nhất định sẽ là vì tinh tú sáng nhất mà em đang tìm"
Vừa bước khỏi phòng anh nhận được điện thoại của Tử Phong:
- Tao nghe!
-...
- Sao? Tâm Di bị sốt rồi không sao chứ?
-....
- Vậy thôi được rồi mày ở lại chăm sóc Tâm Di đi!
-...
- Bye, mai gặp lại.
Nói chuyện với Tử Phong xong Thiên Ân đi xuống phòng khách gặp Khả Chiêu:
- Thôi khuya rồi tao về đây!
- Ừm về đi, lái xe cẩn thận đó.
- Không cần lo, tốc độ của tao còn thua xa Tử Phong.
- Ý mày nói Tử Phong còn sống thì mày bình an vô sự chứ gì.
Nói xong cả hai cùng bật cười, nói về tài năng thì có gì mà Tử Phong không hơn họ đặc biệt độ lạnh lùng thì chẳng ai dám so bì, còn tốc độ lái xe thì thuộc dạng cừ khôi rồi nếu Tử Phong nổi giận hay lo lắng thì đừng dại dột mà đi chung xe.
Khả Chiêu tiễn Thiên Ân ra tận chỗ để xe:
- Ê mày chưa nói cho tao biết vụ cá cược.
- Cá cược? Để sau đi, mày đừng nói cho Tiểu Kì biết cô ấy say được tao bế vào phòng là được.
- Sao vậy?
- Mày không cần biết làm theo là được rồi.
Hai tay Khả Chiêu đút túi quần nhún vai một cái bất lực chấp nhận lời sai khiến.
Thiên Ân bước vào xe trước khi đóng cửa, vẫn còn nhắn gửi lại lời của Tử Phong:
- Tử Phong bảo là Tâm Di bị sốt rồi cần nằm lại để theo dõi nó ở đó rồi bảo mày và Tiểu Kì không cần lo, sáng mai hãy vào thăm.
- Vậy à được rồi, mai tao và Tiểu Kì vào thay nó.
Thiên Ân đóng cửa xe rồi lái xe ra khỏi biệt thự phóng thẳng về nhà. Khả Chiêu nhìn theo xe của Thiên Ân đến khi khuất hẳn mới đi vào nhà.
Màn đêm đã bao quanh căn biệt thự, chẳng còn gì ngoài những ánh đèn heo hắt trong biệt thự, tiếng gió vờn ngoài rèm cửa lác đác hoa rơi lá rụng.
------------------------------
Tử Phong đứng trên hành lang bệnh viện dài sâu hun hút trong màn đêm tĩnh mịch le lói ánh sáng, không gian vô cùng yên tĩnh dường như tất cả đã chìm vào giấc ngủ, lâu lâu có vài y bác sĩ trong bộ blue trắng đi trực khẽ gật đầu chào khi thấy Tử Phong.
Tiếng gió rít nhè nhẹ, tán lá xào xạc làm cho lòng người ta cô động lại để suy nghĩ, mái tóc đen lòa xòa trên trán phất phơ trong gió, đôi mắt hướng nhìn xa xăm vào khoảng tối vô định.
- Anh...anh Tử Phong.
Đang mụ mị trong suy nghĩ vu vơ Tử Phong nghe tiếng gọi the thé của Tâm Di anh giật mình mở cửa phòng, đặt điện thoại lên bàn, bước nhanh đến cạnh Tâm Di nhưng không hề thấy cô mở mắt, đôi môi vẫn mím chặt, tay nắm chặt vào mặt nệm.
- Anh đây, em sao vậy Tâm Di?
Ngồi cạnh Tâm Di Tử Phong nắm chặt lấy tay Tâm Di nhằm mang lại chút gì đó an toàn cho cô.
- Lửa...lửa...nóng...nóng quá!
Giọng nói đầy hoảng loạn, yếu ớt cùng cực vẫn vang lên trong gian phòng kín nhuốm màu buồn ảm đạm.
- Không sao đâu chỉ là mơ thôi.
Giọng nói Tử Phong có phần lạc giọng đi vì lo lắng, tia nhìn xót xa cho thân ảnh bé nhỏ đang nằm mê man trên giường bệnh.
- Em sợ...sợ...quá!
Môi Tâm Di ngày càng mím chặt đến bật máu, đến lúc này thì Tử Phong đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, Tử Phong nhắm mắt, đan hai bàn tay mình vào hai bàn tay Tâm Di đang nắm chặt móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, đưa môi mình chạm môi Tâm Di, lần này nụ hôn không hề ngọt ngào mà dư vị nó đầy đau đớn, mặn chát, chua xót, đau quặn tận tim.
Trên làn môi mỏng của Tâm Di giọt máu tuôn ra hòa lẫn cùng vệt máu trên môi Tử Phong đã bị Tâm Di cắn, một nỗi đau nhưng dường như cả hai cùng gánh chịu , thay vì thấy cô làm đau chính bản thân mình anh thà là người đau thay cô.
Giọt nước mắt ấm nóng từ khóe mắt Tâm Di trào ra, lăn dài trên khuôn mặt xanh xao lăn xuống khóe môi mùi máu tanh hòa trộn cùng nước mắt như giằng xé tâm can người nếm trải.
Tử Phong khẽ nhíu mày vì đau nhưng anh không rời môi cô vì sợ cô lại tự cắn vào môi mình, được một lúc Tâm Di mới dịu đi nỗi sợ hãi đôi môi không còn mím chặt, Tử Phong mới mở mắt rời môi mình khỏi môi Tâm Di.
Nhẹ đưa tay quệt vết máu trên môi cô và môi anh, từng ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ lau nước mắt cho Tâm Di, Tử Phong kéo Tâm Di vào lòng, cơ thể cô vẫn còn nóng hổi run lên bần bật vì sợ.
- Em...sợ...sợ quá.
- Anh đây, có anh bên cạnh em không cần sợ.
Vòng tay Tử Phong siết chặt Tâm Di, Tâm Di lại thiếp đi trong vòng tay Tử Phong. Khi thấy cô đã trấn tỉnh Tử Phong mới nhẹ nhàng đặt Tâm Di xuống vị trí cũ đưa tay kéo chăn đắp lên người cô.
Tử Phong lại ngã người vào thành giường lấy hai tay gối đầu nhắm mắt dưỡng thần.
"Thật ra quá khứ em là gì sao lại đau đớn thế kia, giá như tôi hiểu rõ em hơn thì đã không phải bất lực nhìn em đau đớn như thế, có thật em là người nắm chìa khóa trái tim tôi không?"
Mới chợp mắt được một lúc thì màn hình điện thoại trên bàn lại nhấp nháy số máy quen thuộc:
- Alo! Anh nghe đây_giọng Tử Phong có chút gì đó mệt mỏi uể oải.
- Anh hai, anh có chuyện gì à sao giờ này chưa về?_giọng Tử An lanh lảnh vang lên đầu dây bên kia.
- Anh có vệc bận, có lẽ tối nay không về em và ba mẹ không cần lo.
- Vậy à, anh nhớ chăm sóc sức khỏe bản thân đó.
- Anh biết rồi lằng nhằng mãi thế.
- Thôi, bye anh!
- Bye em, chúc em ngủ ngon.
Tắt điện thoại Tử Phong khẽ liếc nhìn Tâm Di có lẽ tinh thần cô đã khá ổn định nên trên gương mặt không còn biểu hiện đau đớn nữa. Nhẹ đưa tay sờ trán Tâm Di thấy cô đã hạ sốt anh mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ bây giờ cũng đã quá khuya.
Bây giờ gian phòng đã thật sự chìm vào tĩnh lặng chỉ còn nghe được nhịp đập của con tim, sự giằng xé trong tâm trí.
Bên ngoài vẫn có tiếng gió vi vu chốc chốc lại cố chen chúc luồng lách vào những khe hẹp như để quan sát đôi trai gái đang đắm chìm trong giấc ngủ.
----------------
Tại nhà Tâm Di trước khi đi bà Ngọc Hoa đã dặn Tâm Di đến tối phải điện thoại về cho bà nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy, bà sinh lo lắng dấy lên nỗi bất an.
Cả ba người đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, thì bà Ngọc Hoa nhẹ nhàng cất giọng:
- Ông à, con nó có sao không? Sao giờ này vẫn chưa thấy nó gọi về?
Ông Dương Thanh nghe bà Ngọc Hoa nói vậy cũng hơi lo lắng nhưng vẫn cố trấn an:
- Bà yên tâm chắc chẳng sao đâu, chắc tại nó vui quá nên quên thôi.
- Thôi mẹ đừng lo lắng chị ấy chẳng sao đâu_Kỳ Quân biết tính mẹ mình lo xa nên cũng lấp liếm vài câu để bà bớt lo.
Rồi cả gian nhà lại chìm trong im lặng, ông bà Dương thì chẳng dám nói gì thêm nữa mãi một lúc sau Kỳ Quân xin phép lên phòng ngủ trước. Lúc này bà Ngọc Hoa mới dám nói suy nghĩ của mình.
- Con bé hay gặp ác mộng, không biết lạ chỗ nó có sao không nữa?
- Tôi cũng có suy nghĩ như bà, nhưng bác sĩ bảo nếu nó không gặp chuyện gì quá khích hay những gì quá quen thuộc thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
- Vậy nếu nó gặp lại những thứ vô cùng quen thuộc thì sẽ ra sao?
- Có thể dẫn đến thần trí bấn loạn. CHƯƠNG 14: VÁN CỜ
Một trận đấu sẽ có kẻ thắng người thua, đã chấp nhận bước vào trận đấu thì phải chấp nhận điều lệ khắc nghiệt của nó.
Trời đã sáng, nhịp sống tấp nập hối hả của một ngày mới lại bắt đầu, tiếng chim chóc véo von trên vòm cây, gió khẽ đưa vài chiếc lá vàng úa rơi rụng quanh gốc.
Từng búp hoa cố hớp giọt sương mai đang dần bốc hơi theo không khí vì tia nắng bắt đầu tỏa sáng làm sáng bừng cả một vùng trời đánh dấu ngày mới chính thức bắt đầu.
Tử Phong đã dậy từ sớm, nói là ngủ nhưng thật chất anh chẳng ngủ được bao nhiêu vì lâu lâu lại giật mình bởi cử động của Tâm Di, đôi lúc lại phải đắp lại chăn cho cô. Đôi khi vẫn phải trấn tĩnh cô trong cơn ác mộng hành hạ.
Tử Phong thức dậy làm vệ sinh cá nhân, Tử Phong rời khỏi phòng rồi mua luôn một ít cháo cho Tâm Di, nhẹ cất bước trên hành lang bệnh viện tiếng ồn ào náo nhiệt của trẻ con lẫn cụ già lẫn người lớn.
Cuối cùng anh cũng trở về phòng, nhưng cánh cửa không hề đóng như ban đầu, sâu trong nhãn thần hiện lên tia khó hiểu.
Anh vừa bước vào đã thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc đang nhìn anh cười tươi rói như hoa thiếu nước vớt được vài giọt mưa.
- Chào chủ tịch cậu lại sơ suất, nếu tôi có ác ý Tâm Di của cậu không toàn mạng rồi.
3K cố ý nhấn mạnh bốn từ "Tâm Di của cậu" nhằm xáo trộn tình cảm của Tử Phong.
Bước chân Tử Phong vẫn bước đều đều trên nền gạch bóng loáng, tiến đến cạnh Tâm Di, đặt phần cháo vừa mua lên bàn, ngồi cạnh đó rồi mới lên tiếng.
- Vậy tôi phải cảm ơn thiện ý của anh rồi nhỉ?
- Ồ, không cần.
- Dĩ nhiên sẽ không chuyện đó xảy ra, tại ai Tâm Di mới ra thế này?
Sắc mặt Tử Phong vẫn không có gì thay đổi trong câu nói nhẹ nhàng chứa đầy cả sự chất vấn tội lỗi,đôi mắt nhẹ dán lên gương mặt vẫn còn xanh xao của Tâm Di.
- Cậu không nhỏ nhen với tôi thế chứ?
3K biết tội lỗi của mình chứ nên mới sáng sớm cất công đi mua cả giỏ trái cây đến thăm bệnh để xin lỗi đấy chứ.
- Nể tình anh còn biết mình có lỗi nên tôi bỏ qua lần sau thì miễn bàn.
- Tôi biết cậu rất rộng lượng kia mà.
- Không cần xu nịnh tôi chẳng có hứng.
Chất giọng Tử Phong vẫn lạnh như băng tảng thảy vào gian phòng một cách nhẹ nhàng nhất mong không làm thức Tâm Di vẫn chưa tỉnh vì vật lộn với những đau đớn đêm qua.
- Nhưng tôi có chuyện này cậu sẽ có hứng.
3K trở lại vẻ mặt nghiêm túc vốn có, gieo tia nhìn dứt khoát về phía Tử Phong, nói xong cậu ta nhẹ cất bước ra ngoài, vì cậu ta nghĩ chuyện cậu ta sắp nói tốt nhất không nên để Tâm Di nghe thấy, mặc dù cô đang mê man nhưng không có nghĩa là cô không tỉnh lại đột ngột.
Thấy được sự nghiêm túc của 3K Tử Phong cũng bước theo cậu ta ra ngoài, nhẹ khép cửa lại.
Tử Phong và 3K đứng cạnh nhau trên dãy hành lang bệnh viện hồi lâu.
- Chuyện anh định nói là gì?
Có hơi nóng lòng về chuyện 3K sắp nói , Tử Phong lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí im lặng đang choáng kín hai con người.
- Cậu biết Doãn Hạo Minh chứ?
- Doãn Hạo Minh?
Tử Phong hỏi trong ngờ vực, mặc dù anh không lạ gì với cái tên này nhưng đột nhiên nhắc đến cậu ta anh lại có cảm giác có gì đó bất ổn sắp xảy ra.
- Cậu biết cậu ta đúng không?
Hai người vẫn trong tư thế hướng mắt về khoảng sân khuôn viên bệnh viện, chẳng hề nhìn lấy nhau một cái nhưng giọng nói vẫn vang lên đều đều âm vực nhẹ như gió thoảng phút chốc đã tan vào không khí buổi sớm mai dưới sự phản chiếu của ánh bình mình.
Tử Phong nhẹ đưa hai tay chống lên lan can hành lang:
- Biết, cậu ta từng là bạn học của tôi lúc còn du học, nhưng không hề xem nhau là bạn luôn đối đầu với nhau về mọi mặt.
- Cậu ta đã về nước.
3K thóang hiểu vấn đề có lẽ lần trở về này có mục đích không hề đơn giản.
- Về nước? Không phải báo chí nói cậu ta hai tuần sau mới về sao?
Nếu cậu ta đã che giấu tin tức để âm thầm về nước thì chắc chắn có mục đích hẳn hoi chứ không hề tầm thường, Tử Phong biết ván cờ này sớm muộn gì anh cũng phải đánh nhưng xem ra nó đến sớm hơn anh nghĩ.
- Vấn đề này thì tôi không rõ, nhưng cậu cẩn thận vẫn hơn.
Nhẹ vỗ vai Tử Phong 3K quay lưng về phía lan can.
Tử Phong cũng trầm mặc suy nghĩ, anh lại nhớ đến câu nói năm năm trước của Hạo Minh:
" Cậu nghe cho rõ đây Du Tử Phong, lần sau tôi sẽ đấu với cậu không phải chỉ về thành tích mà sẽ bắt cậu thua về mọi mặt đừng để tôi thấy được điểm yếu của cậu."
- Cậu nghĩ cậu ta định làm gì?
3K vẫn thái độ ung dung như thế, mặc nhiên lần đầu cậu ta thấy Tử Phong có vẻ lưỡng lự khi nhắc đến một người.
- Hạ P&A.
Cho dù không muốn thừa nhận mình yếu kém nhưng đối diện với con người này anh lại không dám thừa nhận mình chính là con người hoàn hảo. Nói trắng ra thực lực của Hạo Minh không hề thua kém Tử Phong, cậu ta chỉ thua Tử Phong ở điểm quá ngạo mạn quá xem trọng bản thân chẳng xem ai ra gì, Tử Phong thì lại khác mặc dù anh vô cùng tài giỏi được giới kinh doanh đánh giá cao khen ngợi không ngớt, chưa một lần thất bại chính vì anh chưa một lần xem nhẹ đối thủ cho dù trong mắt anh họ vốn không đấu nổi.
Nói Hạo Minh là một quân tử thì chưa chắc nhưng nói cậu ta tiểu nhân thì cũng không hẳn chẳng qua vì lòng hơn thua ở cậu ta quá lớn nên mới biến cậu ta thành con người cần phải cảnh giác.
Cho dù là cảnh giác nhưng Tử Phong sẽ không lùi bước anh đã thắng Hạo Minh nhiều lần như thế, anh cũng muốn xem thử lần này trở về cậu ta sẽ giở trò gì, cho rằng anh ở ngoài sáng cậu ta trong tối anh cũng muốn biết ai cao tay hơn ai.
Trong một ván cờ có kẻ thắng chắc chắn sẽ có người thua, mỗi đường đi nước bước phải được tính toán vô cùng kĩ lưỡng, cân nhắc khi đặt con cờ tại một vị trí nào đó trên bàn cờ thì cũng phải chắc rằng có lối thoát cho con cờ ấy. Sai một li đi một dặm, đây không phải một ván cờ tầm thường nó có thể đánh đổi rất nhiều thứ thậm chí ngay cả những người quan trọng xung quanh.
Một ván cờ nồng nặc mùi chết chóc, nó đã biến thành một trận chiến cam go chỉ cần thắng, người thắng có quyền quyết định số phận của kẻ thua. Kẻ thua chỉ có hai lựa chọn một là khuất phục trở thành kẻ dưới trướng, hai là chiến đấu đến cùng chấp nhận mất tất cả.
Trong kinh doanh cũng vậy, mỗi chiến lược kinh tế cũng cần xem xét thận trọng trước khi công bố chiến lược kinh doanh. Tử Phong và Hạo Minh chính là đang đứng trong trận chiến này.
Phút trầm mặc suy nghĩ của Tử Phong kéo dài khá lâu, 3K cũng im lặng chẳng đá động gì nữa.
Từ xa trên dãy hành lang đang có ba con người tiến lại bước chân va chạm trên nền gạch bóng loáng làm Tử Phong và 3K phải hướng ánh mắt về phía đấy kết thúc cuộc nói chuyện.
- Chào buổi sáng Tử Phong, ngủ ngon chứ?
Khả Chiêu vừa đến đã vỗ vai Tử Phong hỏi thăm ân cần, nhưng hàm ý trong câu nói thì ai mà chẳng hiểu, thoáng thấy sắc mặt có chút phờ phạt vì mất ngủ nhưng vẫn muốn hỏi cho người khác thấy mình có tâm địa tốt bụng.
Ở trong bệnh viện mà nói ngủ ngon thì nghịch lí vô cùng, cảm giác khó chịu cùng cực chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đó thôi, chưa kể phải thức giấc thường xuyên để trông chừng người bệnh. Nhưng nói ra thì Tử Phong mới để ý từ tối qua đến giờ anh lại không cảm thấy khó chịu phải chăng khi có thứ gì đó để lo lắng thì sẽ không còn nhớ đến chuyện khác.
- Rất ngon!
Thản nhiên đáp, Tử Phong nhận được cái nhìn đầy dò xét của bốn người. Chẳng màng trong đầu óc những người kia Tử Phong đẩy nhẹ cửa bước vào phòng nơi Tâm Di vẫn nhắm mắt chẳng hề có ý định mở.
Tiểu Kì bước theo sau Tử Phong nhanh chóng chạy đến cạnh Tâm Di, bàn tay cô nắm lấy tay Tâm Di nó vẫn lạnh như tờ.
- Tâm Di sao vậy anh, sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?
- Bác sĩ bảo Tâm Di bị cảm nhưng dường như có gì đó xáo trộn trong tâm trí nên cần có thời gian hồi phục, có thể lát nữa sẽ tỉnh nhưng vẫn phải theo dõi vài ngày.
Thiên Ân đi đến đứng cạnh Tử Phong, 3K cũng vậy, Khả Chiêu thì xách giỏ trái cây cùng cả phần cháo dành cho người bệnh đặt lên bàn, thoáng thấy đã có sẵn phần cháo trên bàn Khả Chiêu lại giở giọng trêu chọc con người này đúng là chẳng có chút gì gọi là nghiêm túc.
- Tiểu Kì phần cháo của em nấu chắc thừa rồi.
- Sao lại thừa?_chẳng hiểu anh mình đang nói gì Tiểu Kì hiện lên tia nhìn khó hiểu trong đáy mắt long lanh.
- Em nhìn đi!_hất mặt về phần cháo đang nằm chễm chệ trên bàn.
- À, em hiểu rồi.
- Chu đáo nhỉ Tử Phong?_Thiên Ân nãy giờ đứng yên mới hùa theo đồng bọn, đáy mắt thoáng nét cười.
- Từ trước đến giờ vẫn thế.
Mặc cho sự xăm soi Tử Phong vẫn vậy thái độ dửng dưng coi nhẹ mọi sự, chẳng nhọc công đôi co làm gì.
Cả bốn người còn lại nhìn mặt nhau cười vì thái độ tự tin có một không hai này.
Đột nhiên Tử Phong có điện thoại, anh ra ngoài nghe điện thoại sau vài phút anh quay lại với tay lấy chiếc áo khoác ngoài rồi rời đi trước khi đi hình như vẫn có chút gì đó không yên tâm khẽ nhìn Tâm Di rồi mới rời đi.
- Tiểu Kì anh có vệc tại tập đoàn rồi em ở lại chăm sóc Tâm Di nhé, thuốc đã có sẵn trên bàn khi Tâm Di tỉnh em cho cô ấy ăn sáng rồi hẳn uống.
- Em biết rồi anh cứ đi đi dù anh không dặn, chăm sóc Tâm Di vẫn là bổn phận của em kia mà.
-Vậy thôi bọn anh đi luôn đây, hẹn gặp lại em sau._cả ba chàng trai còn lại cũng rời đi bỏ lại Tiểu Kì chăm sóc Tâm Di.
Tiểu Kì tiễn bốn chàng trai ra tận cửa phòng nhìn họ đến khi khuất sau dãy hành lang bệnh viện.
Cô trở vào,ngồi bên cạnh Tâm Di chút gì đó lo lắng đang ngày dâng trào khi Tâm Di vẫn chưa tỉnh, nghĩ lại cô lại tự trách nếu không có buổi tiệc có lẽ đã không ra nông nỗi này.
Nhưng Tiểu Kì sao có thể hiểu sự đời, chuyện gì đến sẽ đến dù có muốn tránh cũng không được, chính số phận đã định sẵn như thế.
------------------------
Tại một căn phòng rộng thênh thang, gam màu tối như tôn lên sự uy nghi và quyền lực của chủ nhân căn phòng.
Một chàng trai mái tóc màu vàng nâu, đôi mắt đen sâu hun hút u ám như muốn lấy đi linh hồn của người khác nếu nhìn quá chăm chú, mang phong thái cao quý đang ngồi trên chiếc ghế xoay nhâm nhi ly cà phê sáng đang bốc khói nghi ngút trông dáng vẻ vô cùng thư thả.
Những ngón tay dài mảnh khảnh khẽ gõ lên bàn như đang chờ đón tin tức, đúng như dự đoán chưa đầy năm phút đã có người gõ cửa.
- Cộc...cộc...cộc!_tiếng gõ cửa vang lên khô khốc khuấy động phút tĩnh lặng trong căn phòng.
- Vào đi!_âm vực nặng trịch như chẳng muốn người kia dây dưa thêm nữa.
Theo sau tiếng mở cửa là một chàng trai dáng vẻ khá chững chạc, bước chân càng ngày càng tiến gần, chàng trai cúi đầu kính cẩn chào người đang nhàn nhã thưởng thức cà phê.
- Chào mừng thiếu gia trở về!
- Không cần trịnh trọng như thế, ngồi đi!
Trên gương mặt Hạo Minh không chút sắc thái biểu cảm, nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống đưa tay ra hiệu cho người trước mặt ngồi.
Doãn Hạo Minh là con trai của Doãn Hạo Ưng, nói về thân thế và địa vị cũng ngang tầm Tử Phong chẳng qua khí khái không bằng Tử Phong, hiệu suất làm việc xem ra cũng thua súc Tử Phong một bậc.
Chính vì thế từ khi cùng Tử Phong tham gia khóa huấn luyện thì Hạo Minh đã không hài lòng sinh lòng đố kị, đã từng thách thức Tử Phong trong lĩnh vực thành tích học tập lẫn thành tích trên thương trường nhưng lần nào cậu cũng chỉ nhận được hai từ " thất bại".
Dĩ nhiên thất bại càng nhiều lòng đố kị trong con người ta càng dâng cao và có thể hành động không theo bình thường, làm tâm tính trở nên tàn độc hơn.
- Tôi đã làm theo lời thiếu gia theo dõi Du Tử Phong trong ngần ấy năm nhưng chẳng có kết quả gì cả.
Thật ra Doãn Hạo Minh thừa biết có cho người theo dõi cũng bằng thừa, nếu dễ dàng theo dõi và tìm được điểm yếu của Tử Phong thì anh đã bị đánh bại từ lâu rồi đâu trụ vững cho đến bây giờ thậm chí còn đưa danh tiếng của P&A ngày càng vang xa, ai nhắc đến P&A đều phải nhắc đến vị chủ tịch trẻ Du Tử Phong-thông minh xuất chúng.
- Không quan trọng nữa, cậu ta là ai mà có thể dễ dàng để người ta bắt thóp chứ.
Chẳng giận dữ cũng chẳng trách móc kẻ dưới trướng, Hạo Minh lại nhấp ngụm cà phê bình tĩnh trả lời xem ra con người này đã động não hơn trước không còn bồng bột như lúc thách thức Tử Phong.
Nhưng cậu ta cũng sẽ không bao giờ quên những lời mình tuyên bố hùng hồn trước lúc biến mất cách đây năm năm. Bây giờ cậu ta trở về là để thực hiện lời tuyên bố đó.
- Nhưng tôi lại phát hiện một chuyện._mặc dù nói không theo dõi được gì nhưng chàng trai vẫn đem lại một kết quả cho vị thiếu gia trẻ tuổi.
Cho dù con người ta có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa cũng có góc khuất và góc khuất đó rất có thể là điểm yếu.
Nheo nheo mắt Hạo Minh chờ đợi những lời tiếp theo từ chàng trai kia phát ra ắt hẳn cũng khá có ích nên cậu ta mới dám đề cập.
- Chuyện gì?
- Bên cạnh Tử Phong có rất nhiều người bí ẩn không biết là dùng để làm gì nhưng toàn những người ưu tú.
- Vậy sao? Xem ra cậu ta cũng có cảnh giác và chuẩn bị rồi nhỉ?
Đôi môi kia khẽ nhếch lên nụ cười thâm ý, cứ cho là Tử Phong đã chuẩn bị nhưng một người ngoài sáng một người trong tối xem ai hơn ai.
- Vậy cậu có điều tra được đó là những ai hay không?
- Thưa thiếu gia, về việc này tôi thành thật xin lỗi tư liệu của những người này đều được giấu kín.
- Vậy cậu có thấy những ai đáng khả nghi có thể nằm trong số đó?
- Nếu tôi đoán không lầm thì có ba người khả nghi.
- Là những ai gia thế ra sao?
- Thứ nhất là Kim Khải Khang là trợ lí đắc lực, thứ hai là Lăng Thiên Ân là bạn chí cốt của Tử Phong, thứ ba là Đường Khả Chiêu cậu chủ nhà họ Đường vừa mới du học về nước cũng là bạn thân của Tử Phong.
Hạo Minh nhẹ gật đầu hài lòng về thông tin vừa nghe được, Lăng Thiên Ân và Đường Khả Chiêu thì cậu ta biết nhưng còn Kim Khải Khang lại là con số bí ẩn.
Chẳng sợ những con người nổi danh tiếng tâm lừng lẫy chỉ sợ những con người không danh không tính trôi nổi lênh đênh nhưng lại làm nên kì tích và Kim Khải Khang chính là một trong số đó.
- Cậu hãy điều tra thật kĩ tên trợ lí đó.
Quả nhiên con người thông minh có khác chỉ nghe sơ qua đã có thể đoán được quân chốt nằm ở đâu. Trong một ván cờ, quân chốt chỉ mang chức danh nhỏ bé nhưng nó vẫn có ý nghĩa quan trọng và thậm chí được dùng để hi sinh nhằm bảo vệ quân cờ có khả năng đánh bại đối thủ. Nhưng có ai nghĩ rằng nếu không có những vật hi sinh ấy thì liệu quân cờ còn lại có làm nên kì tích.
- Vâng thưa thiếu gia! Nhưng tôi còn phát hiện bên cạnh Tử Phong xuất hiện một cô gái không rõ lai lịch nhưng xem ra rất được cậu ta xem trọng.
- Vậy sao? Vậy thì điều tra luôn một thể.
Nhắc đến con gái Hạo Minh lại thoáng nét cười lúc ẩn lúc hiện đầy thú vị, chẳng phải Tử Phong từ xưa đến nay đâu chú ý đến con gái, xem ra cô gái này cũng có điểm đặc biệt nếu có cơ hội cậu ta cũng muốn thử một lần xem sao.
- Nếu không còn gì cậu có thể ra ngoài.
Nhẹ vẫy tay ra hiệu cho chàng trai ra ngoài, Hạo Minh ngã người ra ghế hai tay đan xen trong đáy giác mạc xanh tím xuất hiện ngụ ý sâu xa.
Ván cờ đã bắt đầu danh hiệu chiến thắng chỉ dành cho những ai có năng lực.
"Tử Phong đã đến lúc tôi và cậu phân định thắng thua rồi!"
Hạo Minh trầm mặc trong giây lát, rồi với lấy áo khoác rời khỏi phòng.
-------------------
Sau khi Tử Phong đi không lâu, Tâm Di khẽ cựa mình mở mắt, đôi mắt nheo lại vì bị ánh sáng phản chiếu nhất thời chưa thích ứng được.
Thấy Tâm Di tỉnh Tiểu Kì khẽ cười, mừng thầm trong bụng:
- Tâm Di bà tỉnh rồi à?
- Đây là đâu vậy_ngó dáo dác quanh phòng thấy toàn màu trắng cô còn tưởng mình ở địa ngục hay thiên đường đầu óc cứ xáo trộn chẳng nhớ nổi hôm qua cô đã bị đưa đi đâu sau khi ngất.
Đây là câu hỏi quen thuộc khi ai thức dậy trong bệnh viện mà chẳng hỏi thế nên Tiểu Kì cũng chẳng thấy lạ nhẹ nhàng đỡ Tâm Di ngã người vào thành giường.
- Bệnh viện.
Nhẹ đưa tay xoa xoa vai đầy mệt mỏi, Tâm Di vỗ trán mấy cái như nhớ ra điều gì đó. Khẽ nhúc nhích nhưng cô lại kêu lên vì đau:
- A...chân của tôi.
- Không sao đâu chỉ là trật nhẹ thôi vài ngày sẽ khỏi.
Như thấy được sự nghiêm trọng hóa vấn đề trên gương mặt Tâm Di, Tiểu Kì nhẹ nhàng trấn an.
- Vậy sao...sao tôi đi lại được, về nhà chắc mẹ tôi sẽ lo lắm.
Tâm Di vẫn nhăn mặt đau đớn, nhắc tới cô mới nhớ từ qua đến giờ cô vẫn chưa gọi điện thoại về nhà.
- Thì chịu ở một chỗ chứ sao, bất quá bà nói là muốn ở chơi lâu thêm một chút đợi chân khỏi hãy về cũng đâu có gì lớn lao.
- Đành vậy_nét thất vọng lộ rõ trên mặt Tâm Di, gương mặt đầy thiểu não.
Nói xong, Tiểu Kì dìu Tâm Di đi làm vệ sinh cá nhân rồi dìu trở lại giường.
Tiểu Kì lấy phần cháo cho Tâm Di ăn rồi uống thuốc, Tâm Di cũng chẳng khách sáo ăn luôn một mạch sạch nhẵn bát cháo đêm qua nói là dự tiệc nhưng cô đã bỏ gì vào bụng đâu.
- Ngon thật!
Ăn xong cô còn buộc miệng khen, người đói thì ăn gì chẳng ngon nên cô chẳng câu nệ bát cháo kia từ đâu ra, do ai đưa đến cũng chẳng quan trọng chỉ cần lấp đầy dạ dày đang trống rỗng là cô khen ngon tất.
Tiểu Kì nghe cô khen ngon lại nở nụ cười ẩn ý, rót nước đưa Tâm Di uống.
- Thế bà có biết cháo kia từ đâu mà có không?
Tâm Di hớp lấy một ngụm nước cố nuốt xong rồi mới trả lời.
- Thì bà đem đến chứ đâu chẳng lẽ ma à?
Nghe đến từ "ma" Tiểu Kì lại phì cười, Tâm Di nói thế hóa ra Tử Phong là ma à, bát cháo cô đưa cho Tâm Di chính là phần cháo mà Tử Phong chuẩn bị.
- Của anh Tử Phong chuẩn bị đó!
Nghe xong, Tâm Di xuýt chút trào cả ngụm nước vừa uống, nhắc đến cô mới để ý chẳng phải đêm qua Tử Phong đưa cô đi sao, thế giờ anh ở đâu?
Lê đôi mắt nhòm ngó xung quanh Tâm Di tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chẳng thấy đâu.
- Tìm anh Tử Phong à?
Như hiểu được tâm ý của Tâm Di, Tiểu Kì vừa lấy thuốc trên bàn đổ ra trên tay vừa thăm dò ý tứ Tâm Di mặc dù Tâm Di chưa bao giờ thừa nhận thích Tử Phong nhưng đều là con gái lại là bạn thân chẳng lẽ cô không rõ.
- Đâu...đâu có.
Tâm Di ấp úng trả lời, mặc dù cô rất muốn thấy anh bên cạnh nhưng anh đã là gì của cô đâu huống hồ...nhưng thôi cô không muốn nghĩ nữa càng nghĩ lại càng buồn.
- Bà đừng giấu tôi, nói thật đi bà thích anh Tử Phong rồi có phải không?
Tiểu Kì vẫn chẳng chịu buông tha dường như hôm nay cô nhất định phải biết sự thật cho bằng được mới thôi truy hỏi. Tiểu Kì đặt thuốc ra lòng bàn tay Tâm Di ra hiệu cho cô uống.
- Không..không có mà.
Tâm Di vẫn một mực chối bay chối biến, nhưng nếu cô biết chuyện xảy ra đêm qua chắc sẽ vui mừng cũng không chừng.
Tiểu Kì lắc đầu chịu thua, đúng là chẳng ai có thể đánh bại được sự cứng đầu của Tâm Di, chuyện gì Tâm Di cũng nói thẳng nhưng chỉ mỗi chuyện tình cảm lại rụt rè chẳng dám thổ lộ.
- Không có thì thôi vậy uổng công anh Tử Phong cả đêm qua chăm sóc bà, sáng nay còn căn dặn tôi kĩ càng rồi mới rời đi.
Nếu phương pháp ép cung không thành công thì dùng phương pháp nói bóng nói gió vậy không chừng khiến ai kia buộc miệng thừa nhận.
- Gì? Đêm...đêm qua anh...anh Tử Phong chăm sóc tôi...tôi cả đêm sao.
Tâm Di sửng sốt như không tin vào tai mình, mới sáng cô thức dậy đã thấy Tiểu Kì nhẫn tưởng người chăm sóc cô đêm qua là Tiểu Kì nào ngờ lại là anh.
- Phải, xem ra bà mê man quá chẳng nhớ gì rồi.
Tâm Di nhẹ thở dài, cô mong nhớ anh là thế nhưng khi đêm qua gương mặt tuấn mĩ kia kề cận cả đêm vậy mà ông trời chẳng cho cô mở mắt lấy một lần quả là bất công mà.
Tiểu Kì lấy con dao nhỏ gọt trái cây cho Tâm Di hai người đang nói đông nói tây thì cửa phòng bật mở. CHƯƠNG 15: GIÓ ĐÙA
Từng cử chỉ, từng ánh mắt như đã ăn sâu vào tim hà cớ gì lại không nhớ ra?
Từng lời nói nữa đùa nữa thật, như một luồng gió khẽ rít nhẹ bên tai để lại dư âm nhẹ dịu.
Join cùng cô y tá bước vào, trên tay cô y tá là khay đựng vải băng và vài thứ cần thiết để thay băng cho Tâm Di.
- Chào Dương tiểu thư chúng tôi đến xem lại tình trạng bệnh của cô.
Join cất giọng khàn khàn trầm trầm, tiến thẳng đến bên cạnh Tâm Di.Tiểu Kì hiểu ý cũng tránh sang một bên để hai người kia làm tròn bổn phận.
Join nhẹ nhàng khám một lượt xong gương mặt lộ vẻ vui mừng vì tình trạng của Tâm Di không xấu như ông ta nghĩ. Nhưng cũng thật kì lạ đêm qua chẳng phải mạch cô vô cùng hỗn loạn, một chút tỉnh táo cũng chẳng có nhưng hôm nay thì mạch đập vô cùng bình ổn tinh thần vô cùng tốt điều này làm ông cảm thấy hồ nghi về việc chẩn đoán của một vị bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm như bản thân.
Xong việc chẩn đoán bệnh, ông quay sang thay băng cho Tâm Di, mặc dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng gương mặt Tâm Di vẫn méo mó đi trông thấy.
- Xong rồi, bệnh sốt không có gì nghiêm trọng chỉ có việc tổn thương ở khớp chân hơi nặng một tí chỉ cần không rời khỏi giường là tốt nhất, cố gắng tránh động đến vết thương thì một tuần có thể đi lại bình thường.
Vừa sắp xếp lại dụng cụ băng vào chỗ cũ, Join nhìn Tâm Di căn dặn.
- Một tuần á? Không nhanh hơn được sao bác sĩ?
Trong khi đó Tâm Di vừa nghe xong lại thản thốt kêu lên đầy đau khổ. Cô là ai, thích đi lại khắp nơi lại bắt cô không cử động trong một tuần thì không đau khổ thì là gì.
- Không nhanh hơn được, nếu không muốn lâu hơn thì tốt nhất cô nên làm theo lời hướng dẫn.
Mặt Tâm Di trở nên ỉu xìu trông đến khó coi, làm cô y tá và Tiểu Kì phải phì cười.
- Bà cố chịu đi, đâu có lâu lắm đâu._Tiểu Kì nhẹ nhàng an ủi Tâm Di.
Join cũng khẽ cười thấy cô gái này khá thú vị, có nét gì đó hồn nhiên tinh nghịch nhưng sâu trong đôi mắt lại có gì đó u buồn, có lẽ vì sự hồn nhiên này mà Tử Phong đặc biệt quan tâm. Nam lạnh lùng thì phải gặp một cô gái ấm áp thì mới có thể hòa hợp được, âm dương hòa hợp đó vốn đã là quy luật của tự nhiên. Ngẫm lại ông trời đúng là khéo se duyên.
- Chúng tôi đi đây, cô cố gắng tĩnh dưỡng cho khỏe nếu không chủ tịch Du lại trách.
Nghe đến chủ tịch Du, Tâm Di lại không kiềm được sự ngạc nhiên mà mở to mắt nhìn Join nhưng sau đó cũng nhanh chóng hiểu được ý tứ trong câu nói mà cúi gằm mặt.
- Tâm Di bà có người bảo hộ kìa._thoáng thấy nét trêu đùa trong câu nói của Join nên Tiểu Kì cũng trêu theo.
Tâm Di chẳng nói gì chỉ cúi mặt, mặt ửng đỏ.
- Để tôi tiễn mọi người!_Tiểu Kì chẳng quan tâm đến Tâm Di nữa mà đi theo Join tiễn hai người đến tận cửa, rồi mới đi vào tiếp tục gọt trái cây.
Hai người nói chuyện được một lúc, thì Tiểu Kì có điện thoại, cô ra ngoài nghe điện thoại trở vào gương mặt lộ rõ vẻ không vui.
- Bà sao vậy có chuyện gì à?_thấy Tiểu Kì như vậy Tâm Di cũng không khỏi lo lắng hỏi lại.
- Tôi nhận được điện thoại của anh Khả Chiêu, bên Thụy Sĩ họ bảo có chuyện quan trọng trong nội bộ tập đoàn nên cần tôi và anh Khả Chiêu qua bên đấy vài ngày và phải đi gấp trong hôm nay.
- Vậy sao? Thế tôi phải thế nào đây?
Tâm Di chân vẫn chưa đi lại được bây giờ lại bị vứt con giữa chợ thì cô hoạt động thế nào trong khi chân không đi lại được kia chứ.
- Không sao đâu, bà đừng lo lúc nãy anh Khả Chiêu có nói là có nhờ người đến chăm sóc bà hộ tôi vài ngày rồi.
- Vậy à nhưng có phiền người ta không? Vả lại người đó là ai vậy quen hay lạ?
- Tôi không biết chỉ biết sẽ chăm sóc bà vô cùng chu đáo.
Gì chứ? Cô còn không biết người kia là ai thì làm sao yên tâm chứ, nhưng vì Tiểu Kì có việc quan trọng cô cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Tiểu Kì nên đành cho qua vậy. Chờ đợi người kia tới xem sao.
- Bây giờ tôi phải đi rồi, cô y tá sẽ đến đây chăm sóc trong thời gian đợi người kia đến.
- Ừm vậy thôi bà đi chuẩn bị đi kẻo trễ.
Tiểu Kì cũng không ở lại dây dưa nhẹ cầm lấy túi xách rồi bước ra khỏi phòng. Tâm Di trông theo đến khi bóng dáng Tiểu Kì khuất hẳn sau cánh cửa phòng thở dài một cái.
Tâm Di ngồi trầm tư hồi lâu, cô đang suy nghĩ về Tử Phong. Tâm Di không thể hiểu được những cử chỉ ôn nhu của Tử Phong với cô, cô không thể nắm bắt được suy nghĩ của anh.
Anh đang đùa với cô chăng? Cô có nên tin những lời người trợ lí kia nói không hay cho nó như gió thoảng qua tai? Người ta thường nói những người khí chất ngời ngời gương mặt tuấn lãng thường rất đào hoa, phải chăng anh cũng là người như thế?
Thật sự tâm trạng Tâm Di không ổn chút nào, đầu cô vẫn còn đau đôi lúc lại có ảo giác rằng có thứ gì đó cực nặng vô tình va chạm vào đầu với lực rất lớn nhưng xem ra đó không phải thật, có thể vì tinh thần cô quá mệt mỏi nên có suy nghĩ lung tung.
Cô ngã nữa thân người vào thành giường, thân hình mảnh khảnh mái tóc nhẹ thả xuống bờ vai trong bộ trang phục bệnh nhân, trông Tâm Di vô cùng yếu đuối tựa như cánh hoa mỏng manh trước gió có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Đôi mắt thất thần trong suốt đến vô hồn, hình như cơn buồn ngủ đang choáng lấy cô sau khi uống vài viên thuốc lúc nãy, cô cũng chẳng còn hơi sức đâu để nghĩ thà đánh một giấc cho xong, hàng mi cụp xuống đôi mắt khép lại cơ hồ không còn chút động tĩnh.
Cô ngủ không lâu thì có tiếng bước chân đến thật gần phòng bệnh, nhưng tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng còn có tiếng nói trong trẻo:
- Chị Tâm Di nằm phòng này à?
Tiếng một cô gái vang lên vô cùng trong trẻo lịch sự hỏi chị y tá, trông cách ăn mặc của cô gái thì xuất thân không tầm thường.
- Vâng thưa cô, cô có cần tôi giúp gì nữa không?
Chị y tá cũng trả lời hết sức cung kính như không muốn cô gái trước mặt phải phật lòng.
- Thôi được rồi, tôi tự vào được chị cứ đi làm việc đi.
Cô gái phẩy phẩy tay ra hiệu cho chị y tá rời đi, trên tay cô gái có chuẩn bị vài thứ cần cho bệnh nhân, đưa tay gõ cửa:
- Cộc...cộc...cộc.
Sau âm thanh gõ cửa mọi thứ vẫn im lặng chẳng có gì động tĩnh, làm người ta nhẫn tưởng bên trong chẳng hề có người. Cái im lặng này khiến người gõ cửa có chút lo lắng, lại gõ cửa lần nữa mong là có tiếng trả lời nhưng vẫn như lần trước chẳng có chút động tĩnh nào. Theo bản năng cô gái vặn núm xoay mở cửa phòng, cửa phòng hé mở.
Cô gái nhìn thẳng vào trong rồi thở ra nhẹ nhõm, nhẹ nở nụ cười "Hóa ra là ngủ may thật!". Bước chân nhẹ nhàng đặt đồ cầm trên tay lên bàn rồi kéo ghế ngồi cạnh đó nhìn Tâm Di từ gương mặt đến vóc dáng, từng đường nét trên gương mặt bị dò xét từng chút một qua cặp mắt long lanh đầy tinh nghịch.
Sau đó dáng dấp nhỏ nhắn đi qua đi lại thật lâu quan sát Tâm Di, đưa tay sờ sờ cằm ra vẻ nghĩ ngợi rồi lại cười nói thầm một mình:
- Mặc dù sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn rất xinh đẹp, gương mặt phúc hậu nhưng không biết tính tình thế nào nhỉ?
Loay hoay một hồi cô gái lại kéo ghế ngồi, tay chống cằm mắt đảo qua đảo lại:
- Người này là chị dâu tương lai của mình à, trông không tệ.
Tâm Di cựa mình, mơ màng nhìn thấy bóng dáng cô gái bên cạnh cứ nhìn mình thì hơi giật mình, cô mở mắt nhìn cho rõ.
Cô gái thấy Tâm Di thức thì vui mừng nhanh nhẹn đỡ cô ngồi dậy.
- Chị dâu! Chị thức rồi làm em đợi mãi.
- Em...em là ai?
Cô gái cười tinh nghịch:
- Em chồng của chị.
Tâm Di còn chưa kịp định thần để xác minh thân phận cô gái trước mặt đã bị câu nói kia làm đứng hình, cô chưa có chồng thì lấy đâu ra em chồng đúng là khéo đùa. Nhưng gương mặt xinh xắn trước mặt cô rất giống với một người nhưng nhất thời cô lại không thể nhớ ra đó là ai.
Thoáng thấy nét ngạc nhiên của Tâm Di cô gái lại tiếp lời:
- Chị đừng nhìn em như thế, em tên Tử An em gái anh Tử Phong.
- À, nhưng sao em lại có mặt ở đây? Sao em lại gọi chị là chị dâu?
- Em được anh Khả Chiêu nhờ đến chăm sóc chị.
Bây giờ Tâm Di mới vỡ lẽ, hèn gì gương mặt quen đến vậy. Nhưng sao lại gọi cô là "chị dâu" hết người anh định đùa cợt với cô bây giờ lại đến người em à, chẳng phải Tử Phong đã có hôn thê rồi sao, sao có thể như thế được.
Tử An giúp Tâm Di ngồi xong cũng ngồi cạnh đó.
- Chị tên Tâm Di đúng không?
- Phải._theo bản năng Tâm Di gật đầu đồng tình.
- Vậy thì đúng rồi.
Tử An hai tay chống cằm gật gật đầu ánh mắt long lanh nhìn cô như chắc rằng mình không hề gọi nhầm.
- Sao...sao lại đúng?
- Thì chị là bạn gái của anh Tử Phong nên sớm muộn gì cũng là chị dâu của em thôi.
Nghe câu này Tâm Di thất kinh, cô đã là bạn gái của Tử Phong khi nào chứ?
- Không...không phải đâu em đừng hiểu lầm._Tâm Di xua xua tay phủ nhận, nếu đã chẳng có quan hệ gì thì cô cũng không muốn những hiểu lầm không đáng có xảy ra.
- Chị đừng phủ nhận mà, em chưa thấy anh ấy lo cho bất cứ cô gái nào, thế mà đêm qua anh ấy không về còn nói dối là bận công việc hóa ra là vì lo cho chị.
Tâm Di như không thể tin, chưa từng có cô gái nào được anh đối tốt như thế sao?
- Em đừng đùa, chị và anh ấy thật sự không có gì.
Gương mặt Tâm Di vẫn nhăn nhó phủ nhận, cô rất muốn đó là sự thật nhưng bây giờ cô thật sự không có vọng tưởng cao xa đó.
- Chị có biết em rất mong có chị dâu không, em chờ sắp mòn mắt mà chẳng thấy anh Tử Phong quen bạn gái. Thậm chí mẹ em cũng mong như thế nhưng mỗi lần nhắc đến anh ấy lại cáu kỉnh, mẹ em rất buồn sắp phát bệnh đến nơi rồi.
Tử An giả vờ buồn phiền, gương mặt thiểu não, nói gì thì việc diễn xuất của Tử An thuộc hạng tài tình.
- Vậy hôn thê của anh ấy đâu?
Tâm Di không kìm được sự hiếu kì mà hỏi lại bộ dạng ngờ vực đôi mắt nheo nheo.
Tử An thoáng ngạc nhiên vì câu hỏi kia, chuyện này rất ít người biết thế mà cô gái này cũng biết xem ra vị trí trong lòng Tử Phong không hề nhỏ rồi nhưng sao vẫn một mực phủ nhận mối quan hệ giữa hai người. Trong điện thoại Khả Chiêu bảo cô gái này chính là người Tử Phong để ý bảo Tử An phải chăm sóc thật tốt.
- Ai nói cho chị biết anh ấy có hôn thê?
- Là trợ lí của anh ấy, tên là Key.
Tử An thở hắt ra hận không thể dán miệng 3K, khó khăn lắm mới có một người để Tử Phong để ý vậy mà tên này lại nói năng lung tung. Nhưng nghĩ lại thì đây chẳng phải là chuyện sai trái gì, nói ra cũng tốt đỡ phải che dấu dù sao Thiên Tư cũng chẳng còn.
- Lại là anh Key, thật lắm chuyện!
- Vậy ý em nói chuyện đó là thật đúng không?
Lời nói Tử An thốt ra chẳng khác gì xác nhận sự thật, Tâm Di rất muốn biết một chút gì đó về cô gái kia nhưng tuyệt nhiên khi đứng trước Tử Phong cô lại không có can đảm hỏi, nếu Tử An đã nói vậy thì cô cũng muốn tìm hiểu cho cặn kẽ. Cứ cho là cô nhiều chuyện cũng được, bới móc chuyện riêng tư của người khác cũng được dù sao tính hiếu kì đã vốn là bản tính của cô rồi huống hồ chuyện cô sắp tìm hiểu có liên quan đến người cô để tâm xem qua cũng chẳng có gì sai.
- Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, chuyện là...
- Tử An...
Chất giọng trong trẻo chưa nói hết lời đã văng vẳng chất giọng lạnh lùng mang theo hàm ý cảnh cáo.
- A, anh hai anh đến sớm vậy?
Bị chất giọng lạnh lùng dọa cho rung sợ nhưng Tử An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nở nụ cười chạy đến ôm lấy cánh tay Tử Phong.
Tử Phong tuy phát ra giọng cảnh cáo nhưng đôi mắt thì dịu dàng hơn rất nhiều.
- Em đừng làm ồn chị Tâm Di cần nghỉ ngơi.
- Em đâu có chỉ là nói chuyện thôi mà, đúng không chị dâu?
Tử Phong gieo tia nhìn nghiêm nghị nhìn Tử An ý bảo "đừng ăn nói lung tung". Tử An biết điều mà im bặt chẳng dám hó hé, cho dù vậy đôi mắt vẫn khẽ liếc nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ của Tâm Di mà cười.
Tâm Di đang chờ đợi nghe Tử An kể, thế mà Tử Phong xuất hiện trước mặt dáng người anh tuấn mái tóc lòa xòa cùng đôi mắt lạnh trong bộ âu phục sang trọng khiến cô nhìn mãi không chớp mắt, dáng vẻ ngây ngốc chợt nghe được câu hỏi của Tử An thì Tâm Di mới bừng tỉnh có chút bối rối.
- Hả? À, Tử An rất dễ thương không làm ồn anh đừng trách em ấy.
Cô cười một cái, đôi môi hơi ửng hồng trên gương mặt cũng đỏ dần lên vì câu nói của Tử An, gọi cô là chị dâu khi không có Tử Phong thì còn miễn cưỡng xem như lời nói đùa đằng này có Tử Phong ở đây cô không biết lấy gì để che mặt đây.
- Em khỏe hơn chưa? Anh chỉ sợ nó ồn ào lại ảnh hưởng đến em.
Tử Phong đi đến kéo ghế ngồi cạnh giường Tâm Di, ánh mắt nhìn vào sắc mặt hơi nhợt nhạt của cô. Anh không rõ tại sao công việc ở tập đoàn không hề ít thế mà vừa nghe Khả Chiêu nói Tiểu Kì có vệc gấp phải đi ngay không thể chăm sóc Tâm Di anh lại không an tâm mà vội vàng thu xếp công việc để đến đây. Vừa đi đến trước cửa anh đã nghe tiếng Tử An lại sợ ảnh hưởng đến Tâm Di.
- Em không sao, chỉ còn chân thì chưa đi lại được.
Giọng điệu Tâm Di vô cùng nhẹ nhàng như không muốn người đối diện phải lo lắng.
- Anh có nghe bác sĩ nói ít nhất cũng ba ngày mới được xuống giường, em cố gắng tịnh dưỡng đừng để động đến vết thương.
- Em biết rồi, nhưng em không muốn ở lại bệnh viện.
Mặt Tâm Di xụ xuống trông buồn thảm gương mặt hiện lên sự thanh thoát khí chất cao quí đến lạ.
Tử Phong vẫn nhìn cô, trông dáng vẻ kia vô cùng hồn nhiên thế nhưng anh chẳng biết được cái quá khứ sau lưng cô là gì mà bỗng đổ ầm đến choáng lấy cô gái mỏng manh trong đau đớn đến kiệt quệ. Tử Phong không nói gì hơi nhíu mày chất giọng băng lãnh vẫn trầm thấp vang vọng khắp căn phòng.
- Em ngồi đó chờ anh.
Tâm Di ngước cặp mắt long lanh lên nhìn Tử Phong chuẩn bị nhấc chân rời đi.
- Anh...anh Tử Phong!
- Chuyện gì?
Tử Phong nhìn Tâm Di phảng phất tia dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cô không chút kiên dè.
- Anh đi...đi đâu vậy?
- Làm thủ tục xuất viện.
Tâm Di mở to mắt nhìn Tử Phong chẳng phải anh bảo cô phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng hay sao, sao bây giờ lại làm giấy xuất viện huống hồ bác sĩ vẫn chưa cho phép kia mà.
- Xuất viện?
- A, anh hai anh thương chị dâu nhỉ?
Tử An dù bị buộc câm miệng thì vẫn không thể không cảm thán, mới nghe Khả Chiêu nói Tử Phong để ý một cô gái đã là khó tin, bây giờ còn dùng ngữ điệu dịu dàng và thái độ thế này thì đúng là lần đầu tiên thấy. Tử An quay sang Tâm Di cười cười:
- Chị dâu anh hai sợ chị khó chịu khi ở trong bệnh viện nên làm thủ tục xuất viện kìa.
Tử Phong lườm Tử An một cái, đưa ánh mắt nhìn Tâm Di rồi cất bước rời khỏi phòng bệnh.
Tâm Di thì đang cố định hình hành động của Tử Phong, tai thì cố tiếp thu hết ý tứ trong câu nói của Tử An. Trong đáy mắt long lanh dường như hiện lên tia ấm áp khi được Tử Phong quan tâm đến cảm xúc của cô. Chỉ trong nháy mắt đôi đồng tử đen láy lại u ám nổi buồn vây kín biểu hiện kia của anh là thật lòng hay trêu đùa?
Tâm Di nhìn Tử An nở nụ cười miễn cưỡng, cô chật vật cựa mình một chút chỉnh tư thế cho thoải mái thì lập tức chạm vào vết thương, gương mặt nhăn nhó. Tử An thì tắt nụ cười vội vàng đỡ cô:
- Chị dâu, chị không sao chứ có gì cần em giúp thì cứ nói chị đừng ngại.
- Chị không sao, em đừng gọi chị là chị dâu nữa, gọi chị là Tâm Di được rồi.
- Ầy chị dâu chị ngại gì chứ anh em cũng đâu có nói gì, em thấy chị chính xác là chị dâu rồi thì cứ tập gọi cho quen.
Đầu óc cô đến giờ vẫn còn mụ mị, cô không thể nuốt trôi tất cả những câu nói kia bí ẩn sự thật về vị hôn thê của Tử Phong vẫn làm cô phải suy nghĩ. Cả hai cũng chẳng nói gì nhiều nữa Tử An thì ngồi cạnh đó kể lể về Tử Phong hoặc những trò phá phách của Tử An dành cho Tử Phong, đôi khi làm Tâm Di phải phì cười.
Khoảng thời gian khá lâu, Tử Phong quay lại theo sau là Join và chị y tá. Cả ba cùng bước vào phòng, dời sự chú ý của hai cô gái đang nói cười líu ríu.
Tử Phong ngồi ở một cái ghế trong phòng lưng tựa vào tường, ánh mắt phức tạp nhìn Join.
- Ông xem lại bệnh của cô ấy lần nữa nếu không có gì thì cho cô ấy xuất viện.
Join không nói gì lặng lặng đi lại khám cho Tâm Di, đôi mày chau lại rồi dãn ra.
-Tình trạng sức khỏe của Dương tiểu thư khá ổn không vấn đề gì có thể xuất viện nhưng phải chú ý đến vết thương ở chân tránh cử động mạnh.
Tử Phong nhẹ gật đầu, đứng dậy đi lại cạnh Tâm Di cánh tay nhẹ nhàng bế thốc Tâm Di vào lòng, hành động ôn nhu dịu dàng nhưng mười phần bá đạo.
- Vậy thì chúng ta về thôi!
Tử Di trố mắt nhìn hành động kia không khỏi kinh ngạc, đang mãi chăm chú nghe lời nói của Join cô không để ý rằng Tử Phong đã bước đến từ lúc nào, một vòng tay ấm áp bao phủ thân thể mỏng manh. Cả ba người còn lại cũng kinh ngạc không kém nhưng đôi môi ẩn hiện nét cười.
Anh làm sao có thể trước mặt nhiều người mà hành động thế kia chứ, cô thực có chút xấu hổ cười ngượng ngùng kéo vạt áo anh.
- Anh...anh Tử Phong!
Ánh mắt dịu dàng chất chứa cảm xúc phức tạp nhìn Tâm Di, giọng nói thì vẫn vậy băng lãnh cùng cực như bức bách người đối diện.
- Sao?
- Em...em có thể tự đi được không?
Phảng phất đâu đó trong đáy mắt long lanh của Tâm Di có tia yếu ớt không dám phảng bác lại hành động của anh nhưng vẫn không thể che đi sự xấu hổ, cô như muốn lập tức thoát khỏi vòng tay kia.
Vừa nghe xong câu hỏi của Tâm Di, Tử Phong nhíu mày đôi đồng tử hiện lên nét cười thâm ý, chân đã như thế vẫn còn muốn đi một mình anh có lòng tốt lại bị cô từ chối trong lòng lại dấy lên luồng khí khó chịu hàn khí bao phủ:
- Em muốn ở lại?
Dĩ nhiên là cô không muốn ở lại nếu như thế cô đâu cần nói là không muốn ở lại bệnh viện, nhưng những gì cô định nói ra đều bị câu nói của anh đẩy trở ngược lại trong khoang họng.
- Dĩ ...dĩ nhiên là không.
- Vậy thì đừng bướng.
Lại là câu nói này chất giọng cảnh cáo rành rành cô không thể nào không nghe, không hiểu sao khi đứng trước anh bao nhiêu tinh nghịch cùng ương bướng đều bị vẻ bá đạo kia áp đảo tinh thần.
Tử Phong bế Tâm Di rời khỏi phòng, Tử An cười đi theo phía sau vẫy tay tạm biệt Join và cô y tá.
Join nở nụ cười lắc lắc đầu, vị chủ tịch trẻ xem ra có phần lãnh đạm nhưng hành động kia rõ ràng là yêu thương.
Tử Phong bế Tâm Di đặt lên xe cạnh anh ở hàng ghế trước, nhẹ nhàng đóng cửa xe rồi cũng lên xe. Đợi Tử An yên vị ở ghế sau thì Tử Phong cũng lái xe rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, Tử Phong không hề nói gì chỉ đôi lúc nhìn sang cô gái ngồi cạnh đôi môi mỏng lại nhêch lên một nụ cười dịu dàng mà tuấn mĩ. Tâm Di cũng hướng mắt nhìn ra ngoài bởi lẽ cô không dám đối mặt với chàng trai ngồi cạnh, trong anh có vẻ gì đó lãnh khốc nhưng cũng đầy mị hoặc. Ngồi cạnh anh tim cô đập liên hồi, hai tay nắm chặt có gì đó không bình ổn.
Tử An thì lâu lâu lại tíu tít nói chuyện với Tâm Di, Tâm Di chỉ khẽ cười gật đầu cho qua chuyện trong tình trạng hiện giờ cô cũng không còn tâm trạng để nói chuyện.
Đôi mắt lơ đãng nhìn con đường, cô cũng chẳng quan tâm Tử Phong đưa cô đi đâu trên thực tế cô không hề nhớ đường về lại biệt thự của Khả Chiêu.
Ánh nắng chói chang bao phủ cả con đường, đường ngập nắng lộng gió tiếng ồn ào của dòng người dòng xe thế nhưng Tâm Di cũng chẳng để tâm. Bất giác như không muốn mình bị mất phương hướng cô bạo dạng quay sang Tử Phong khẽ hỏi:
- Anh...anh Tử Phong!
Đôi mắt cà phê chứa tia lãnh đạm đang chăm chú lái xe nhìn sang Tâm Di nhíu mày ngữ điệu thốt ra thì lại dịu dàng:
- Hửm? Em có gì muốn nói?
Tâm Di nở nụ cười, giọng nói nhẹ tựa lông hồng:
- Anh..anh đưa em về nhà anh Khả Chiêu phải không?
- Không phải.
Sâu trong nhãn thần hiện lên tia ẩn ý nét cười dịu dàng kèm theo ngữ điệu trêu đùa.
- Sao...sao không phải? Vậy anh đưa em đi đâu?
Tâm Di có hơi hoảng hốt một chút, cô ở đây đâu quen biết ai ngoài nhà Khả Chiêu ra cô có thể đi đâu, trong khi bộ dạng cô thế này thì gặp ai được chứ.
- A, chị dâu anh hai muốn đưa chị về nhà đó.
Tử An nãy giờ nghe lén không kìm được cảm xúc mà cướp luôn câu trả lời của Tử Phong.
- Về nhà? Nhà nào?
- Nhà anh.
Khóe môi cong lên, Tử Phong nhàn nhạt trả lời anh biết đưa cô về nhà lúc này chắc chắn là hơi đường đột nhưng bỏ cô ở biệt thự của Khả Chiêu một mình thì càng không an tâm, nên anh quyết định đưa cô về nhà mình dù sao ở nhà còn có Tử An. Ít ra anh cũng ở bên cạnh nên cũng đỡ lo lắng hơn đợi khi Khả Chiêu và Tiểu Kì về thì giao lại cho họ cũng không muộn.
- Sao lại đưa em về đó?
Hàng loạt câu nói của hai anh em nhà họ Du làm Tâm Di khó mường tượng được.
- Bắt cóc em.
Tử Phong vẫn tư thế lái xe, ánh mắt khẽ nhìn cô gái ngồi cạnh đôi môi khẽ cười, anh thích nhìn thấy sự hồn nhiên ở cô cặp mắt mở to long lanh, có chút gì đó hồi hộp cùng ngạc nhiên, đưa tay nhẹ vuốt tóc cô như chắc rằng cô hiện tại có muốn chạy cũng không được.
Tử An khúc khích cười, hiếm thấy Tử Phong biết nói đùa như vậy xem ra cô gái kia thật sự đã làm băng tan chảy.
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :4248
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!