Teya Salat
EDEN - Tuyệt Đỉnh Vuốt Chạm 2015
Săn Boss siêu khủng và chặt chém đã tay, cực phê...
BeYeuTruyen.Wap.Sh
Thế Giới Truyện Teen
TruyệnChatGame
Bạn đang truy cập vào BeYeutruyen.Wap.sh Wapsite Đọc Truyện Teen Tổng Hợp Những Truyện Tiểu Thuyết Hay Nhất Dành Riêng Cho Các Bé Yêu Truyện.!
Chương 1

Một buổi sáng đầu tháng năm không khí trong lành từng cơn gió hè oi bức nhẹ nhàng thổi mang theo cái nóng đặc trưng len lỏi vào rừng cây xinh đẹp , trên thảm cỏ xanh rờn một cô bé xinh đẹp đang chơi đùa cùng một chú chó màu trắng nhỏ bên cạnh đó có một đôi vợ chồng đang ngồi cùng nhau ánh mắt âu yếm nhìn về phía cô bé xinh đẹp ấy . Cô bé chạy nhảy cùng chú chó một lát sau cũng thấy mệt cô nhanh nhẹn chạy tới ôm lấy mẹ mình , Mỹ Anh ôm trầm lấy con gái yêu thương vuốt tóc cô bé mỉm cười hỏi
- Mệt rồi ? con đói không ?
Uyên Nhi cười tươi tắn dụi đầu vào lòng mẹ nũng nịu gật đầu , Mỹ Anh mỉm cười đưa tay lấy đồ ăn trong giỏ đưa cho con gái nhìn đứa con gái khó khăn lắm mới có được trong mắt cô tràn đầy hạnh phúc . Hạo Nhiên ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn vợ và con gái anh chợt nhớ lại ngày bác sĩ nói vợ anh có thai nhưng vì Mỹ Anh bị bệnh tim nên nếu sinh rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của cả mẹ và em bé khi đó anh dùng mọi cách để ép Mỹ Anh phá bỏ đứa bé nhưng cô kiên quyêt không chịu nghe cũng may khi sinh đứa bé cô chỉ bị mất sức chứ không ảnh hưởng tới sức khỏe , bây giờ nghĩ lại Hạo Nhiên lại hối hận không thôi nếu ngày đó anh thực sự ép được Mỹ Anh bỏ đi đứa bé thì bây giờ anh sẽ không có đứa con gái đáng yêu thế này . Hạo Nhiên đưa tay xoa đầu bé con đang yên ổn ngồi trong lòng mình động tác tuy nhỏ nhưng tràn ngập thương yêu quý trọng …
Uyên Nhi nhìn cha mẹ mình một lát rồi cô bé chợt cảm thấy thắc mắc trước nay cha luôn không cho cô bé ra ngoài chơi vì sợ cô sẽ bị ốm nhưng hôm nay đột nhiên lại muốn đưa cả nhà đi dã ngoại tuy mới 8 tuổi nhưng Uyên Nhi cũng rất thong minh hiểu chuyện cô ngước khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng lên nhìn cha mình hỏi
- Cha tại sao hôm nay Nhi lại được ra ngoài ?
Hạo Nhiên cười dịu dàng xoa đầu con gái
- Hôm nay cha muốn cho con gặp một người bạn của cha Uyên Nhi có thích không ?
Uyên Nhi ngậm ngón tay vào miệng tò mò hỏi
- Vậy không có bạn nhỏ như Nhi sao ?
Hạo Nhiên cười nhẹ gỡ ngón tay con gái ra khỏi miệng trả lời
- Có chứ bạn của cha có một cậu con trai rất đáng yêu có thể là bạn của Uyên Nhi nhà chúng ta không ?
Uyên Nhi vỗ tay cười tít mắt
- Được được Uyên Nhi muốn có bạn , trước nay Uyên nhi luôn chơi một mình thật là buồn chán
Mỹ Anh và Hạo Nhiên nhìn biểu hiện ngây thơ của con gái chợt cảm thấy sót xa , Mỹ Anh xoa đầu con gái dịu dàng nói
- Từ nay Uyên Nhi sẽ có bạn được không ?
Cô bé vui vẻ gật đầu rồi lại tiếp tục chạy đi chơi cùng chú chó nhỏ …
Từ phía xa một cặp vợ chồng cùng một cậu bé đang đi tới Hạo Nhiên nhìn thấy họ lập tức đứng dậy mọi người chào hỏi nhau một chút rồi bảo cậu bé lại đằng kia chơi . Uy Vũ từ xa đã nhìn thấy một cô bé đang chạy nhảy cùng một chú chó màu trắng cậu không thích chó lại càng không thích nơi này lẽ ra hôm nay là chủ nhật được ở nhà nghỉ ngơi lại bị lôi tới nơi quỷ quái này khiến Uy Vũ rất không vui cậu đi ra một gốc cây cổ thụ to rồi ngồi xuống bãi cỏ nhắm mắt nghỉ ngơi .
Hai cặp vợ chồng ngồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ Kiến Văn và Thục Quyên thấy cô bé mũm mĩm xinh đẹp chơi đùa vui vẻ lại nhìn Uy Vũ lạnh lùng bàng quang trong lòng thấy chán nản Uy Vũ từ khi sinh ra tới khi lớn lên luôn lạnh lùng nhiều khi họ muốn con trai mình làm nũng một chút ngây thơ một chút nhưng thằng bé lại luôn lạnh lùng tự lập khiến họ không có chút cảm giác trong nhà có con nhỏ , Thục Quyên nhìn Mỹ Anh bằng ánh mắt ái mộ hỏi
- Con gái chị thật đáng yêu cháu mấy tuổi rồi ?
Mỹ Anh nhìn Uyên Nhi đang cười đùa vui vẻ ở phía xa cười nói
- Cháu đã 8 tuổi rồi còn cháu nhà chị ?
Thục Quyên thở dài lại nhìn con trai nhà mình chán nản
- Cháu nó đã 11 tuổi rồi , chị thật có phúc Uyên Nhi rất đáng yêu
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Thục Quyên , Mỹ Anh ngại ngùng lắc đầu
- Uy Vũ cũng rất được nha mới 11 tuổi đã ra dáng đàn ông như vậy nhất định sau này sẽ rất giỏi
Nhìn cậu bé với vẻ mặt không chút ấm áp ở phía xa Thục Quyên thở dài lắc đầu
- Sau này ra sao tôi không biết nhưng hiện tại tôi cảm thấy nó không giống trẻ con chút nào , nó lạnh lùng quá tôi cảm thấy lo lắng tương lai nó sẽ trở nên vô tình
Mỹ Anh mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu
- Sẽ không đâu có lẽ chỉ là tính cách Uy Vũ vốn dĩ đã như vậy thôi chị đừng lo lắng quá
Thục Quyên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu
- Tôi cũng mong là như vậy
Ánh nắng mùa hè bỏng rát xuyên qua từng kẽ lá Uyên Nhi ngừng lại nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cha mẹ nhưng không thấy một ai cô bé nhăn mặt tự trách bản thân ham chơi nên hiện tại đang ở nơi nào cũng không biết , dắt theo LuLu Uyên Nhi vừa đi vừa nhìn quanh để tìm cha mẹ đột nhiên cô bé nhìn thấy một cậu bé đang nằm ngủ ở bãi cỏ , cô tò mò tự hỏi
- Sao lại ngủ ở đây không thể là không có nhà chứ ?
Uyên Nhi mang theo tâm trạng tò mò muốn có đáp án tới gần nơi cậu bé đang nằm chợt cô bé bịt miệng “ A “ lên một tiếng , cậu bé này rất đẹp nha làn da trắng nõn còn trắng hơn cả cô lông mi dài nữa Uyên Nhi đưa tay sờ lên mắt mình đo lông mi cô bé bất mãn kêu lên
- Còn dài hơn mình
Uy Vũ bị âm thanh trong chẻo ấy đánh thức cậu nhíu mày tỉnh dậy từ mộng đẹp khó chịu tìm kẻ phá đám vừa làm gián đoạn giấc ngủ của cậu . Vừa ngồi dậy Uy Vũ đã nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy màu trắng tóc dài được tết hai bên đang mở to cặp mắt trong veo chăm chú nhìn mình , Uy Vũ nhíu mày nhìn cô bé trước mặt nói
- Nhóc kia chui đâu ra mà lại phá vỡ giấc ngủ của anh đây ?
Uyên Nhi bĩu môi hừ một tiếng đứng lên hai tay chống hông kiêu ngạo nói
- Anh ư ? bao nhiêu tuổi mà đòi làm anh tôi ?
Nhìn cô bé đang giả bộ hung hăng trước mặt Uy Vũ thấy hứng thú nhếch mép cười nhạt cậu trả lời
- Anh 11 tuổi còn bé ?
Uyên Nhi đơ người hơn thật nha còn hơn những ba tuổi nhăn nhó một lát cô bé xấu hổ chạy đi , nhìn bóng dáng mũm mĩm bỏ chạy ngày càng xa Uy Vũ mỉm cười
- Cô bé này thật thú vị
Uyên Nhi dắt LuLu chạy đi một đoạn nhưng vẫn không nhìn thấy cha mẹ , cô bé hoảng sợ bắt đầu khóc đi được vài bước đột nhiên Uyên Nhi vấp chân vào một hòn đá ngã sấp xuống tuy bên dưới là cỏ nhưng cũng có rất nhiều đá nên đầu gối cô bị chảy máu . Không tìm thấy cha mẹ chân thì đau Uyên Nhi sợ hãi cuối cùng cũng khóc toáng lên , Uy Vũ cảm thấy nhàm chán đứng dậy phủi sạch quần áo muốn quay về chỗ cha mẹ đang đi cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nấc lên hình như là của con gái , Uy Vũ tò mò đi theo tiếng khóc đó thì nhìn thấy cô bé kiêu ngạo khi nãy khóe môi nhếch lên thành một nụ cười Uy Vũ tới gần cô bé ngồi xuống hỏi
- Sao khóc vậy nhóc ?
Uyên Nhi nhìn tên con trai trước mặt tuy cô bé muốn tỏ ra mạnh mẽ nhưng chân đau quá nên đành chịu , cô lau nước mắt chỉ vào chân mình
- Không thấy sao ? tôi bị ngã nè
Uy Vũ khinh thường cười một tiếng rồi nói
- Lạc đường phải không ?
Trừng mắt nhìn tên con trai kiêu ngạo trước mặt Uyên Nhi giật mình sao hắn ta biết chứ ? suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu đã vội vàng thốt ra khỏi miệng
- Sao cậu biết ?
Uy Vũ ôm bụng cười ha hả cô bé này quả thật rất thú vị , Uyên Nhi thấy tên kiêu ngạo cười không ngừng thì khó hiểu lấy ngón tay chọc chọc vào người cậu
- Ê đưa tôi ra chỗ cắm trại được không ?
Uy Vũ ngừng cười nhíu mày suy nghĩ , chỗ cắm trại ? không lẽ cô bé này chính là con gái của người bạn đó sao ? vậy thì những ngày tháng sau này nhất định sẽ rất thú vị đây . Thấy tên kiêu ngạo còn trầm tư suy nghĩ Uyên Nhi lại chọc chọc ngón tay vào người cậu ta
- Đi nha Uyên Nhi sẽ cho cậu nhiều đồ ăn ngon nha
Mỉm cười nhẹ nhàng thì ra cô bé này tên là Uyên Nhi , Uy Vũ gật đầu nói
- Muốn tôi đưa về cũng được nhưng nhóc phải gọi tôi là anh , gọi anh Vũ đi rồi tôi đưa nhóc về
Uyên Nhi bĩu môi không chịu nói , Uy Vũ vờ như muốn rời khỏi liếc Uyên Nhi nói
- Không thì thôi tôi đi nha cũng muộn rồi nghe nói ở khu cắm trại này có nhiều thứ rất đáng sợ
Mắt Uyên Nhi hiện lên vẻ sợ hãi đôi mắt to tròn trong veo bắt đầu hiện lên một chút nước , Uyên Nhi nhanh chóng tóm tay tên kiêu ngạo gọi lớn
- Anh Vũ đưa nhi về nha Nhi sợ
Uy Vũ vui vẻ gật đầu đỡ Uyên Nhi dậy rồi nói
- Ôm cổ đi anh cõng
Uyên Nhi suy nghĩ một chút rồi ôm lấy cổ tên kiêu ngạo để hắn cõng đi , đi được một đoạn cô bé tò mò hỏi
- Tên cậu là gì ?
Uy Vũ nhíu mày cảnh cáo
- Còn không gọi anh tôi sẽ ném em xuống đất
Lời đe dọa đầy mùi thuốc sung Uyên Nhi ôm chặt lấy cổ tên kiêu ngạo nói nhỏ
- Vậy anh tên gì ?
Mỉm cười hài lòng giọng nói tràn ngập vui vẻ của Uy Vũ vang lên
- Uy Vũ
Uyên Nhi gật gù thì ra tên kiêu ngạo này tên Uy Vũ . Trên con đường tràn ngập nắng vàng một cậu thiếu niên cõng một cô bé xinh đẹp chậm bước tiến về phía trước .
Ở một nơi gần đó Hạo Nhiên và Mỹ Anh đang lo lắng tìm Uyên Nhi khắp nơi , tìm mãi vẫn không thấy mọi người đang tính gọi cảnh sát thì nhìn thấy từ phía xa Uy Vũ đang cõng Uyên Nhi đi tới , Mỹ Anh nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Uyên Nhi lo lắng hỏi
- Con không sao chứ ?
Dừng lại nhìn con gái từ trên xuống dưới Mỹ Anh phát hiện chân Uyên Nhi chảy máu thì la toáng lên
- Chân con làm sao thế này ?
Uyên Nhi thấy mẹ lo lắng như vậy nước mắt lại rơi ra ôm lấy mẹ khóc um lên , Uy Vũ ngạc nhiên không thôi đây là cô bé cái gì cũng không sợ cậu vừa gặp hay sao , sao bây giờ lại … thật thú vị .
Thục Quyên không thể tin vào mắt mình Uy Vũ con của cô thế mà lại cõng Uyên Nhi ư ? cô hỏi kéo tay Uy Vũ hỏi
- Chuyện này là sao vậy ? sao con lại cõng Uyên Nhi về
Uy Vũ cười mỉm liếc Uyên Nhi còn đang náo loạn trong lòng mẹ một cái nhàn nhạt nói
- Uyên Nhi bị lạc đường con nhìn thấy nên đưa về thôi
Kiến Văn nhìn đầu gối Uyên Nhi chảy máu lại hỏi
- Vậy tại sao cô bé lại bị thương , không phải con …
Ánh mắt Kiến Văn cùng Thục Quyên tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía con trai nhà mình , Uy Vũ khó chịu liếc bố mẹ một cái trầm giọng nói
- Con của cha mẹ lại hèn hạ như vậy sao ? cô bé ấy đi không để ý nên ngã con có ý tốt nên cõng về cha mẹ không khen thì thôi lại còn nghi ngờ này nọ thật mệt chết
Thục Quyên choáng váng cô nghe nhầm ư Uy Vũ con trai cô mà cũng có ý tốt ư thật là một tin động trời mà , Hạo Nhiên từ phía xa đi tới chào tạm biệt mọi người để đưa Uyên Nhi về nghỉ ngơi , nhìn cô bé đi càng ngày càng xa khóe môi nở một nụ cười cậu nhất định phải gặp lại cô bé này . Uyên Nhi chúng ta nhất định sẽ gặp lại …
END CHƯƠNG 1
Đọc tiếp: Ê Hổ Cái Em Là Của Anh – Chương 2*** 7 năm sau ***

Ngày 5 tháng 10 là sinh nhật lần thứ 14 của Uyên Nhi cha mẹ cô mở tiệc mời rất nhiều bạn bè cùng tới dự trong đó có cả Uy Vũ , anh theo cha mẹ tới nhà Uyên Nhi trong lòng vui vẻ lạ thường cuối cùng cũng có thể gặp lại cô nhóc thú vị đó , kể từ lần đầu gặp gỡ ấy anh và cô không gặp lại nhau nữa vì anh theo cha mẹ ra nước ngoài sống . Nhưng suốt những năm qua không một ngày nào anh không chờ mong ngày trở về để tìm lại cô bé chanh chua đanh đá năm ấy không biết khi gặp anh cô bé ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ ? có nhận ra anh không ? hay là đã quên anh rồi ? Trong lòng tràn ngập những cảm xúc buồn vui lẫn lộn Uy Vũ tự chấn an bản thân “ Cô nhóc đó nhất định sẽ nhớ mình thôi vì sao ư ? vì mình là Trịnh Uy Vũ mà … “ suy nghĩ tiêu cực ngay lập tức bị gạt bỏ khóe môi nở một nụ cười sáng lạn Uy Vũ bước chân và ngôi biệt thự rộng lớn ánh mắt liên tục nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp , Thục Quyên thấy con trai nhà mình hôm nay rất lạ có khi lại bất giác mỉm cười lúc cô hỏi có chuyện gì vui thì lại trầm giọng nói “ Không có gì “ bây giờ vừa bước vào nhà của Hạo Nhiên và Mỹ Anh thì biểu hiện lại rất lạ lùng . Cô hỏi nhỏ vào tai Uy Vũ
- Con tìm gì thế ?
Giọng nói Thục Quyên lộ rõ vẻ tò mò , Uy Vũ nhìn mẹ mình một cái bâng quơ trả lời
- Tìm người con cần tìm
Giọng Uy Vũ lạnh nhạt không chút hứng thú khiến Thục Quyên nghiến răng kèn kẹt đây thực sự là đứa con trai cô đã vất vả mang thai chín tháng mười ngày rồi đau đớn sinh ra , vất vả nuôi lớn sao ? Uy Vũ chẳng thèm để ý mẹ mình đang tức giận nghiến răng ánh mắt nhanh chóng bắn tới một góc phòng nơi đó một cô gái có mái tóc xoăn dài khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng mặc một chiếc váy màu trắng nhìn cô xinh như một công chúa , đó chính là Uyên Nhi . Uy Vũ nhếch môi nở một nụ cười chầm chậm đi tới chỗ cô đang đứng , Uyên Nhi nhàm chán nhìn xuống sàn nhà hôm nay là sinh nhật cô nhưng cô lại chẳng thấy vui vẻ gì cả vì sao ư ? vì cha mẹ thật phô trương quá đi lại mời nhiều người như vậy nhưng cô hoàn toàn không thích nha , đang mải mê suy nghĩ bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Uyên Nhi cô nghĩ chắc là bạn bè gì đó của cha mẹ tới chúc mừng nên quay lại khóe môi mỉm cười dịu dàng nhưng chưa dịu dàng được bao lâu Uyên Nhi kêu lớn
- Sao anh lại ở đây ?
Uyên Nhi vừa ngạc nhiên vừa tức giận sao tên kiêu ngạo này lại ở đây ? 7 Năm trước sau khi sự kiện lạc đường sảy ra cô và anh không còn gặp nhau nữa nhưng cha mẹ cô luôn ca ngợi rồi đem cô và anh ta ra so sánh nào là con phải học tập Uy Vũ cậu ấy học giỏi có tài được học trường học danh tiếng ở Mỹ bla bla bla khiến Uyên Nhi 7 năm qua luôn sống dưới cái bóng của anh , cô tức giận siêu tức giận rốt cuộc cô hay cái tên kiêu ngạo kia mới là con của cha mẹ chứ ? giờ thì anh ta lại suất hiện , chết tiệt lại còn đẹp trai nữa chứ tại sao người xấu luôn được ưu thế vẻ ngoài ?
Thấy thái độ Uyên Nhi có vẻ không vui khi nhìn thấy mình , Uy Vũ nhàn nhạt liếc cô một cái lạnh lùng nói
- Hét gì chứ ? con gái quả thật là ồn ào
Thái độ gì đây ? ai mới là người phải tức giận chứ ? Uyên Nhi bực tức nói
- Tôi hỏi anh sao lại ở đây ?
Uy Vũ rất vui thì ra cô bé này còn nhận ra anh nhưng anh không thể hiện ra ngoài mà cố tình vờ như không biết hỏi lại
- Cô biết tôi sao ? kì lạ tôi không nhớ là chúng ta có gặp nhau
Uyên Nhi trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt anh ta không nhớ cô sao ? cũng đúng đã 7 năm rồi còn gì nếu không phải anh ta quá nổi tiếng đoạt hết cúp này tới giải nọ lên báo nhiều như vậy cô cũng sẽ không nhớ anh ta là ai nha , nghĩ vậy Uyên Nhi lại vui vẻ không nhớ cũng tốt . Cô cười cười nói với Uy Vũ
- À vậy chắc tôi nhầm người rồi đừng để ý đừng để ý
Nói đoạn Uyên Nhi lẩn ra chỗ khác , Uy Vũ nhìn cô gái muốn tránh anh thật xa kia khóe môi nở một nụ cười gian xảo trốn sao ? chỉ sợ không thể thôi ..
Trời tối dần Uyên Nhi nhìn người qua người lại mệt mỏi ngáp một cái , Hạo Nhiên thấy con gái ngồi ngủ gà ngủ gật thì thương sót tới gần nói với Uyên Nhi
- Con nghỉ sớm đi cha sẽ lo tiếp khách
Uyên Nhi cười nhẹ dụi đầu vào lòng cha mình nói nhỏ
- Vậy con về phòng trước cha đừng uống qua nhiều có hại cho sức khỏe lắm
Hạo Nhiên ôm lấy con gái vào lòng yêu thương xoa đầu Uyên Nhi gật đầu
- Được cha sẽ không uống con đi ngủ đi
Uyên Nhi mệt mỏi ngáp một cái rồi đi lên phòng , Uy Vũ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần trong mắt hiện lên một tia ghen tỵ ….

------------------------------------------------------------------

Tháng 10 thời tiết se lạnh từng cơn gió nhẹ thổi làm rèm cửa lung lay trên chiếc giường rộng rãi Uyên Nhi vẫn đang yên giấc “ ring ring ring “ tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên phá tan không gian yên ắng Uyên Nhi nhíu mày ngồi dậy đưa tay tìm đồng hồ đã 7 giờ rồi , hôm nay là chủ nhật nên Uyên Nhi không phải đi học cô mỉm cười đứng dậy vặn người vài cái rồi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt , sau khi vệ sinh xong Uyên Nhi vui vẻ đi xuống nhà vừa xuống tới phòng khách nhìn mọi người đang vui vẻ nói chuyện lại nhìn cái người đang ngồi ở sô pha nhìn cô chằm chằm Uyên Nhi trừng mắt sao anh ta còn ở đây ? Hạo Nhiên thấy con gái đi xuống rồi đứng bất động ở đó thì nhíu mày nói
- Con làm gì thế lại đây
Uyên Nhi giật mình thu lại vẻ ngạc nhiên khi nãy chậm bước tới chỗ Uy Vũ đang ngồi , nhanh nhẹn ngồi xuống , Uy Vũ biết cô không thoải mái nên trong lòng lại có chút không vui cô lại không thích anh như vậy sao ? tuy muốn tóm Uyên Nhi lại hỏi cho ra nhẽ nhưng không thể được vì thời cơ còn chưa tới …
Đợi khi mọi người tụ họp đầy đủ ở phòng khách Hạo nhiên bắt đầu nói
- Uyên Nhi cha có chuyện muốn nói với con
Uyên Nhi dạ một tiếng nhẹ nhàng mà lễ phép trả lời
- Cha nói đi ạh
Hạo Nhiên thở dài nhìn con gái nói
- Cha biết từ nhỏ con đã quen cuỗ sống có cha mẹ ở bên nhưng cha không muốn vì luôn có cha mẹ bảo vệ mà con trở nên yếu đuối ỷ lại vì vậy cha và mẹ con cùng cô chú đây đã tìm ra một cách để con có thể học được cách tự lập và tự bảo vệ bản thân mình
Uyên Nhi ngơ ngẩn , ý gì đây ? nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu nghe cha nói , Hạo Nhiên lại tiếp
- Vì vậy cha muốn con tới theo học ở trường nội trú mà Uy Vũ đang học
Cái gì cơ ? Uyên Nhi thốt lên , tất nhiên là trong đầu thôi làm sao có thể như vậy trước mặt cha mẹ chứ ? cô nhìn cha mình nói
- Con thực phải đi sao ?
Cô không muốn chút nào lại còn học cùng Uy Vũ kiêu ngạo nữa chứ Uyên Nhi không muốn chút nào cả cố gắng ra vẻ đáng thương khiến cha mẹ đổi ý , nhưng Uy Vũ đáng ghét lại xen vào
- Cô chú yên tâm nếu Uyên Nhi học cùng trường với cháu thì cháu nhất định sẽ giúp đỡ em ấy
Uy Vũ nói xong liếc nhìn Uyên Nhi đang ngây đơ không nói nên lời một cái nở một nụ cười quyến rũ …
Uyên Nhi bị nụ cười kia làm cho choáng ngợp không nói được gì cả nhưng trong lòng cô đang phanh thây Trịnh Uy Vũ ra thành trăm nghìn mảnh …
Mỹ Anh buồn buồn nói với Thục Quyên
- Cũng may có Uy Vũ ở đó nếu không tôi cũng không thể yên tâm để bé Nhi đi học xa như vậy
Thục Quyên cười đặt tay mình lên tay Mỹ Anh nói
- Đừng lo lắng mỗi tuần chúng ta có thể đi thăm chúng mà chị đừng lo
Hạo Nhiên thấy mọi chuyện đã xong lên tiếng quyết định
- Được rồi vậy chúng ta quyết định như vậy đi
Quyết định đã có Uyên Nhi vẫn ngây đơ không nói lời nào cô thầm nguyền rủa cái kẻ đã đưa ra cái sáng kiến học cách tự lập này khiến cha cô nghe lời tống cô học chung trường với tên quỷ kiêu ngạo kia hàng trăm nghìn lần …
Uy Vũ thấy Uyên Nhi tay nắm chặt thành nắm đấm ánh mắt kìm nén che dấu tức giận chuẩn bị bùng nổ thì buồn cười che miệng cười trộm , Uy Vũ thật khâm phục chính mình nếu không phải hôm qua anh nói bóng gió về việc Uyên Nhi quá yếu đuối sau này rất dễ bị bắt nạt khinh thường khiến chú Hạo Nhiên lo lắng tìm cha mẹ anh hỏi cách để dạy Uyên Nhi cách tự lập thì cô làm sao có thể bị đưa vào trường nội trú chứ ? Uy Vũ vui vẻ khóe môi nhếch lên một nụ cười gian xảo “ Lê Uyên Nhi em không thể nào thoát khỏi tay anh đâu “
Nhìn mọi người vui vẻ nói nói cười cười Uyên Nhi thở dài đứng dậy đi ra ngoài , Những biểu hiện của Uyên Nhi đều bị Uy Vũ nhìn thấy anh cũng đứng dậy đi theo phía sau cô .Uyên Nhi đi tới một góc vườn hoa yên tĩnh nhìn ngó xung quanh thấy không có người mới bắt đầu phát tiết cô dậm chân nên đám cỏ vô tội tức giận hét lên
- A…… thật tức chết đi được
Uyên Nhi tức giận siêu tức giận , từ nhỏ cô luôn che dấu bản thân mình cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn để cha mẹ yên tâm với lại cô không muốn mẹ phải lo lắng cho mình nên khi ở trước mặt mẹ luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng lần này cô thật muốn điên lên rốt cuộc ai đã đưa ra cái ý kiến chuyển trường đáng chết này chứ ? Uy Vũ đứng phía xa nhìn Uyên Nhi đang phát tiết lên đám cỏ dưới chân thì bật cười lớn , Uyên Nhi nghe thấy tiếng cười thì giật mình quay lại hét
- Ai ?
Uy Vũ ngừng cười bước ra ngoài nhìn Uyên Nhi bằng ánh mắt hứng thú nói
- Là tôi , em thật nhẫn tâm đám cỏ kia vô tội mà ?
Trừng mắt lại trừng mắt cái nữa , được lắm tên kiêu ngạo chết tiệt đã nghe lén lại còn ra vẻ . Uyên Nhi hai tay chống hông hét
- Sao lại nghe lén tôi ?
Nhìn mèo con hóa hổ cái trước mặt mình Uy Vũ mỉm cười
- Đâu có nghe lén chứ ? tôi chỉ là đi dạo tình cờ thấy em ngược đãi đám cỏ xinh đẹp kia nên lên tiếng nhắc nhở chút thôi
Uyên Nhi tức tới nỗi muốn đánh người tên kiêu ngạo kia nói vậy ý là gì chứ ? cô hừ một tiếng rồi nói
- Tôi làm gì không có liên quan tới anh đừng có nhiều chuyện
Nói xong cô không thèm nhìn Uy Vũ lấy một cái bước qua anh bỏ vào nhà .
Uy Vũ nhìn bóng dáng nhỏ bé xa dần khóe môi nở một nụ cười gian xảo …

END CHƯƠNG 2
Đọc tiếp: Ê Hổ Cái Em Là Của Anh – Chương 3
Chương 3

Bình minh dần hé dạng tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới bắt đầu trên con đường đông đúc hai chiếc xe ô tô màu đen trang nhã song song nhau lướt trên đường phố , trong xe Uyên Nhi ngồi trên ghế hai tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính buồn bã ngắm dòng người qua lại . Hôm nay là ngày cô phải nhập học vậy là từ nay cô sẽ không được gặp bạn bè của mình nữa cô phải đối mặt với môi trường mới với những người xa lạ , Hạo Nhiên phát hiện ra con gái có chút khác thường thì cũng hiểu phần nào một đứa trẻ 14 tuổi đang được bảo bọc trong vòng tay cha mẹ như Uyên Nhi từ nay lại phải sống tự lập tự lo lắng cho bản thân mình nhất định sẽ buồn bã lo lắng , đưa tay đặt tay lên đầu con nhẹ nhàng xoa Hạo Nhiên an ủi
- Con đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi
Uyên Nhi cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt gật đầu rồi không khí lại rơi vào yên lặng ngoài tiếng radio trong xe vang lên thì không còn gì cả …

*******************
Ở trong một chiếc xe khác , Uy Vũ tựa lưng vào ghế ngồi thong thả nhắm mắt khóe môi còn vương một nụ cười . Thục Quyên lắc đầu ngao ngán vỗ tay Uy Vũ nói
- Con không thấy tội nghiệp con bé tí nào sao ?
Câu hỏi này khiến Uy Vũ có chút suy nghĩ nhưng anh tin Uyên Nhi không yếu đuối như vẻ ngoài , mỉm cười vắt chéo hai chân Uy Vũ ung dung nói
- Con đây là đang giúp cô bé đó có gì mà tội nghiệp
Thục Quyên thấy con trai mình làm sai không những không hối cải mà còn muốn người bị hại bồi thường thì chán nản thở dài trong lòng thầm thương cảm cho Uyên Nhi “ Cô bé đáng yêu à cháu đã làm gì để bị Uy Vũ hãm hại như vậy chứ “

*********************
Cổng trường nội trú Star World
Hai chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng trường cùng một lúc thu hút bao cái nhìn hiếu kỳ của mọi người xung quanh , Uyên Nhi quay sang bên cạnh nói với cha mình
- Cha con muốn xuống một mình , cha không cần tiễn con đâu
Hạo Nhiên nhíu mày khó hiểu nhìn con gái
- Sao vậy con ?
Uyên Nhi lắc đầu mắt bắt đầu long lánh nước
- Con sợ mình sẽ không đủ can đảm để nhìn cha rời đi
Một sự xúc động mạnh dâng lên Hạo Nhiên cảm động ôm lấy Uyên Nhi nhỏ nhẹ an ủi
- Không sao đâu con cha mẹ sẽ tới thăm con vào chủ nhật mỗi tuần , tất cả sẽ ổn thôi Uyên Nhi con phải mạnh mẽ được không đừng khóc nếu con khóc cha cùng mẹ sẽ rất đau lòng .
Nước mắt không kìm chế được cuối cùng cũng chảy ra Uyên Nhi đưa tay lên gạt nước mắt vùi đầu vào lòng cha nói nhỏ
- Con hứa sẽ học thật tốt tự chăm sóc mình thật tốt để không khiến cha mẹ thất vọng
Ánh nắng chiếu rọi soi qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Hạo Nhiên , ôm chặt con gái vào lòng an ủi vỗ về . Uyên Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lau đi nước mắt mỉm cười tươi tắn hôn vào má cha mình rồi vui vẻ nói
- Vậy con đi học cha mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe
Bước xuống xe Uyên Nhi tới nói tạm biệt với cha mẹ Uy Vũ rồi cùng anh đi vào trong , vừa vào trường Uyên Nhi cùng Uy Vũ đã bị mấy nam sinh vây quanh một nam sinh cao gầy chỉ vào Uyên Nhi rồi hỏi Uy Vũ
- Ê Vũ bạn gái mới hả ?
Uyên Nhi hừ một tiếng chẳng thèm liếc bọn họ một cái quay sang nói với Uy Vũ
- Từ bây giờ chúng ta đường ai nấy đi ok
Uy Vũ thong thả đút hai tay vào túi quần nhướng mày
- Cha em bảo tôi phải chăm sóc em
Uyên Nhi lắc đầu xua tay giọng lạnh nhạt
- Khỏi đi tôi tự chăm sóc mình được anh cứ lo chuyện của anh đi
Nói rồi cô đi nhanh về phía trước một lần quay đầu lại cũng không .Uy Vũ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xa dần khóe môi nở một nụ cười , Tuấn Anh giật mình khi thấy nụ cười của Uy Vũ vì trước nay thái độ của Uy Vũ đối với con gái luôn giữ khoảng cách cùng lạnh lùng nên hôm nay đột nhiên thấy bạn thân cười vì một cô gái nhỏ quả thật là chấn động quá đi , Tuấn Anh đờ đẫn vỗ vai Uy Vũ hỏi anh
- Ê nhỏ đó là ai ?
Thu lại nụ cười hiếm hoi Uy Vũ nhàn nhạt trả lời
- Con của bạn của cha tôi
Nói xong Uy Vũ cũng thong thả đi vào trường , “ con của bạn của cha tôi ? “ Tuấn Anh ngơ ngẩn một lúc rồi mới cười cười gật đầu “ Thì ra là con của bạn của cha Uy Vũ “ ( == ) rồi cũng chạy nhanh tới chỗ Uy Vũ .

***** Ký túc xá nữ *****

Hành lang dài vang lên những tiếng nói cười ồn ào Uyên Nhi tay kéo hành lý nhìn những tấm biển màu xanh trên mỗi cánh cửa để tìm phòng của mình cuối cùng cô dừng lại ở một phòng cửa vẫn đóng kín mỉm cười
- Đây rồi phòng 105
Đẩy cửa bước vào bên trong không có ai chắc là chưa đến , Uyên Nhi kéo hành lý đi vào phòng bật đèn lên nhìn xung quanh một hồi cô thở dài
- Thật khoa trương phòng lớn như vậy mà chỉ có hai người ở
Ngồi lên chiếc giường cạnh cửa sổ Uyên Nhi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình . Đang dọn dẹp hăng say đột nhiên cửa phòng mở ra một cô gái bước vào , Uyên Nhi quay lại nhìn cô gái đó , cô gái này có dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt tròn đeo một cặp kính cận rất to , Uyên Nhi mỉm cười đứng dậy chào hỏi
- Chào bạn mình là Lê Uyên Nhi bạn cứ gọi mình là Uyên Nhi cũng được
Cô bạn kính cận nhìn Uyên Nhi chăm chú gương mặt còn có chút kinh ngạc đưa bàn tay ra nói nhỏ
- Mình là Nguyễn Bảo Ngọc
Uyên Nhi mỉm cười gật đầu
- Tên bạn hay thật
Dừng một chút Uyên Nhi chợt nhớ tới thái độ ngạc nhiên của Bảo Ngọc lúc mới bước vào , Uyên Nhi nghiêng đầu thắc mắc nhìn Bảo Ngọc hỏi
- Mà tại sao khi mình chào hỏi bạn , bạn lại có vẻ ngạc nhiên như vậy ?
Bảo Ngọc kéo hành lý vào trong rồi nói
- À khi nãy mình thấy cậu đi cùng anh Uy Vũ nên mình nghĩ cậu là …
Uyên Nhi mắt mở thật to hỏi
- Là gì ?
Bảo Ngọc ngại ngùng nói ra
- Bạn gái của Uy Vũ
Im lặng sau khi câu nói “ bạn gái của Uy Vũ “ được Bảo Ngọc nói ra không khí chìm vào im lặng … Cuối cùng sự im lặng chấm dứt vì tiếng cười lớn của Uyên Nhi cô vừa cười vừa nói
- Bạn gái ha ha mình mà là bạn gái anh ta ha ha tức cười quá đi
Uyên Nhi cười lăn lộn cười tới ngã cả xuống giường , Bảo Ngọc gãi đầu tò mò hỏi
- Vậy cậu và anh Uy Vũ là gì của nhau ?
Cố gắng nín cười Uyên Nhi ngồi dậy khó khăn nói
- Không là gì cả anh ta là con trai của bạn của cha mình
Nói xong lại tiếp tục cười vừa cười vừa sắp xếp quần áo , Bảo Ngọc đứng lặng im không nói gì …

*** Căng tin trường ***

Căng tin ồn ào tiếng nói cười vui vẻ , Uy Vũ nhàn nhã ngồi ở một bàn trong góc nhỏ nhìn ngó xung quanh thì thầm
- Sao còn chưa tới ?
Đang trầm tư suy nghĩ thì một giọng nữ õng ẹo vang lên phía sau khiến anh nhíu mày khó chịu , Thiên Kim mỉm cười xinh đẹp nhõng nhẽo với Uy Vũ
- Anh Vũ đang chờ em sao ?
Uy Vũ lờ cô ta đi tiếp tục nhìn ngó xung quanh , Thiên Kim dường như đã quen với sự lạnh lùng đó cũng chẳng để ý nhiều ngồi xuống cạnh Uy Vũ khoác lấy cánh tay anh . Uy Vũ nhíu mày ra vẻ khó chịu đẩy cánh tay Thiên Kim ra lạnh lùng nói
- Đừng có ngồi gần tôi đi ra chỗ khác đi
Thiên Kim cũng mặc kệ sự lạnh lùng của Uy Vũ dịu dàng nhìn anh hỏi
- Anh muốn ăn gì em sẽ đi lấy
Uy Vũ gạt tay cô tar a lần nữa lạnh nhạt nói
- Cô cứ đi tôi không cần
Thiên Kim bĩu môi bỏ đi , đúng lúc đó Uy Vũ đã tìm thấy người anh đang tìm . Uyên Nhi cùng Bảo Ngọc đi vào căng tin lấy đồ ăn sau đó chọn một bàn trống ngồi xuống , cô đang ăn rất happy thì một bóng dáng quen thuộc từ phía xa có vẻ đang bước tới chỗ cô , Uyên Nhi cúi đầu nói nhỏ
- Đừng nhìn thấy tôi đừng nhìn thấy tôi đừng …
Chưa kịp nói lần thứ ba thì vai đã bị đập “ Bộp “ một cái Uyên Nhi tuyệt vọng ngồi thẳng dậy không thèm quay lại , Uy Vũ tự tiện ngồi xuống cạnh Uyên Nhi hỏi han
- Tiểu thư mà cũng ăn ở đây sao ?
Tức giận nhưng cố kìm nén Uyên Nhi cười nói
- Thiếu gia anh có thể tại sao tiểu thư tôi lại không thể ?
Uy Vũ mỉm cười
- Vậy tiểu thư cứ tiếp tục ăn thiếu gia tôi xin cáo lui
Uyên Nhi phất tay
- Miễn lễ
Nhếch mép lộ ra một nụ cười vui vẻ Uy Vũ xoay người rời đi , Uyên Nhi quay lại thì thấy Bảo Ngọc đang nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh vậy cô buồn cười hỏi bạn
- Này mặt mình dính gì sao ?
Bảo Ngọc lắc đầu nói
- Không chỉ là bạn không sợ Uy Vũ sao ?
Cười lớn , Uyên Nhi phát hiện cô bạn này rất th vị , Bảo Ngọc ngơ ngẩn nói tiếp
- Uy Vũ là chàng trai nổi tiếng nhất trường này anh ấy đẹp trai học giỏi lại là con nhà giàu nữa , có rất nhiều nữ sinh để ý anh ấy nhưng ngoài Thiên Kim ra thì chẳng ai đủ can đảm để tiếp cận Uy Vũ cả
Uyên Nhi ngừng cười tò mò hỏi
- Tại sao không dám , còn nữa Thiên Kim là ai ?
Bảo Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng trả lời
- Vì Uy Vũ quá lạnh lùng còn nữa anh ấy đã không thích mà cứ đến gần hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nên rất nhiều nữ sinh không dám tới gần anh ấy còn Thiên Kim ư cô ta là con gái của hiệu trưởng trường chúng ta nghe nói ông ta và cha của Uy Vũ quan hệ rất tốt nên Uy Vũ mới nhịn cô ta như vậy
Uyên Nhi gật gù xem như đã hiểu rồi cô đột nhiên đứng dậy hai tay chống lên bàn cui xuống nhì Bảo Ngọc nheo mắt nghi ngờ hỏi
- Cậu cũng thích anh ta ?
Bảo Ngọc giật mình một chút rồi mỉm cười lắc đầu
- Không mình sẽ không ngu ngốc như vậy đầu tư vào một dự án không những không có lãi mà còn có khả năng lỗ vốn
Uyên Nhi gật đầu thao thao bất tuyệt
- Mình cũng ghét anh ta lắm kiêu ngạo tự kỉ thích chọc ngoáy người khác ra vẻ ta đây vân vân và mây mây nói chung là ghét lắm luôn ý
Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi không chớp mắt nhanh chóng kéo cô ngồi xuống nếu để Thiên Kim nghe được những lời này Uyên Nhi sẽ rất thảm , Bảo Ngọc ho nhẹ một tiếng nói nhỏ với Uyên Nhi
- Mọi người đang nhìn , ngồi xuống
Nhìn xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình Uyên Nhi cười ngại ngùng rồi kéo Bảo Ngọc chạy ra khỏi căng tin , Uyên Nhi vừa ra ngoài một nhóm nữ sinh túm tụm lại nói với nhau cái gì đó rồi mỉm cười tinh quái .

END CHƯƠNG 3


Đọc tiếp: Ê Hổ Cái Em Là Của Anh – Chương 4Chương 4

Sân trường ồn ào tiếng nô đùa cười nói , Uyên Nhi và Bảo Ngọc đang đi dạo cùng nhau trong sân trường vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng nhiên có một đám nữ sinh đứng chắn trước mặt hai người , Uyên Nhi tránh qua bên nào họ sẽ lại đi theo sang bên đó cuối cùng cô ngẩng lên thắc mắc nhìn đám nữ sinh trước mặt hỏi
- Sao lại chắn đường tôi ?
Kẻ đứng đầu mấy nữ sinh đó là một cô gái có gương mặt sắc xảo mang chút dữ tợn cô ta đứng ra trước mặt Uyên Nhi ra vẻ đàn chị nói
- Gặp đàn chị thì phải chào không phải sao nhóc …
Uyên Nhi biết đám nữ sinh này nghĩ cô là ma mới nên dở trò gây sự nhưng họ nhầm rồi cô không hề giống những ma mới khác đâu , cười một tiếng Uyên Nhi chớp mắt ra vẻ ngây thơ nói
- Nhưng trong bảng nội quy của nhà trường không có cái gì gọi là gặp đàn chị là phải chào nha
Cô gái có gương mặt dữ tợn tức giận dơ tay lên muốn tát Uyên Nhi những cánh tay bỗng nhiên bị cản lại , Uyên Nhi cầm lấy cánh tay của cô ta hất mạnh ra đanh đá nói
- Đừng có mạo hiểm thế cô có biết nếu cánh tay này làm gương mặt tôi bị thương thì cô sẽ thê thảm thế nào không ?
Cô ta vừa giận vừa xấu hổ hôm nay cô đến là để dằn mặt Uyên Nhi vì Uyên Nhi đắc tội với anh Uy Vũ và Thiên Kim nhưng không ngờ cô gái này cũng không đơn giản không những không sợ hãi mà còn khiến cô xấu hổ trước bạn bè .
Uyên Nhi thấy gương mặt cô ta lúc xanh lúc trắng như là con tắc kè đổi màu vậy thì cười ha ha vui vẻ kéo Bảo Ngọc bỏ đi , Đi một đoạn Bảo Ngọc kéo tay Uyên Nhi lại lo lắng nói
- Uyên Nhi à chúng ta vừa nãy hơi quá đáng rồi
Uyên Nhi cười lắc đầu
- Không quá đáng, rất vui haha
Bảo Ngọc thở dài kéo Uyên Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó buồn bã giải thích
- Uyên Nhi mình biết bạn rất dũng cảm thẳng thắn nhưng có những việc sảy ra trong ngôi trường này mà bạn không biết
Uyên Nhi thấy thái độ lo sợ của Bảo Ngọc thái độ nghiêm túc trở lại hỏi bạn
- Ý bạn là khi nãy mình không nên đắc tội với bà già đáng ghét kia ?
Bảo Ngọc gật đầu lại thở dài nói
- Thật ra cô gái khi nãy là Khánh Thi bạn của Thiên Kim mình nghĩ rằng chuyện chúng ta bị đe dọa khi nãy là do Thiên Kim điều khiển cậu nhớ không rất nhiều người đã thấy Thiên Vũ và cậu ở căng tin hôm nay
Uyên Nhi nghe tới cái tên Uy Vũ hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm răng nghiến kèn kẹt
- Cái tên xui xẻo sao lần nào dính vào anh ta cũng rắc rối như vậy ? Thật muốn điên lên mà
Mắt Bảo Ngọc trừng lớn cô cứ nghĩ dù Uyên Nhi có can đảm ra sao khi nghe xong ít ra cũng phải có chút lo lắng nhưng không ngờ cô ấy thực sự không sợ chút nào …
Uyên Nhi không để ý tới ánh mắt Bảo Ngọc chỉ ngồi lo chú tâm nguyền rủa Uy Vũ , “ Tùng tùng tùng “ tiếng trống trường vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ Uyên Nhi nhanh nhẹn đứng dậy kéo cô bạn đang đờ đẫn nhanh chóng chạy vào lớp …

********************
Ký Túc xá nam
Trong căn phòng ký túc xá rỗng rãi Uy Vũ nằm trên giường tai đeo tai nghe nhàn nhã nhắm mắt lại , đột nhiên cửa phòng bật Tuấn Anh hớt hải chạy vào dựt tai nghe của Uy Vũ ra . Uy Vũ khó chịu cằn nhằn
- Gì ? tôi lên lớp đâu ông đi một mình đi
Tuấn Anh lắc đầu nguầy nguậy
- Không không phải việc đó
Uy Vũ không chút kiên nhẫn ngồi dậy nhíu mày khó hiểu
- Vậy lại vụ gì ? hay lại mang phao vào lớp rồi bị bắt ?
Trừng mắt nhìn Uy Vũ một cái Tuấn anh nói
- Cậu im miệng nghe tôi nói đã
Uy Vũ gật gù đưa tay lên kéo một cái lên miệng mình rồi hướng ánh mắt về phía Tuấn Anh nhướng mày , Tuấn Anh hài lòng gật đầu nói
- Hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua sân trường cậu đoán xem tôi thấy gì ?
Uy Vũ nhíu mày không nói gì , Tuấn Anh mỉm cười nói tiếp
- Thấy cô bé Uyên Nhi của cậu cùng Khánh Thi đang cãi nhau
Mắt Uy Vũ mở to ngạc nhiên hỏi
- Cãi nhau ?
Tuấn Anh gật đầu , kể lại sự việc anh đã nhìn thấy ở sân trường cho Uy Vũ nghe .
Nghe xong Uy Vũ không những không tức giận như Tuấn Anh nghĩ mà còn mỉm cười hài lòng vỗ tay
- Không hổ danh là cô gái của Uy Vũ ta để ý , rất tốt
Chớp mắt nhìn tên con trai vốn luôn lạnh lùng khó gần trước mặt Tuấn Anh thở dài
- Bệnh lạnh lùng : đã chữa được , bệnh tự kỉ : hết thuốc chữa
Nhưng Tuấn Anh vẫn nói thêm
- Vũ , cho dù Uyên Nhi không yếu đuối nhưng cậu đừng lơ là quá Thiên Kim sẽ không bỏ qua đâu , Uyên Nhi có thể thắng con bé đanh đá Khánh Thi nhưng Thiên Kim thì lại là cả một vấn đề đấy .
Uy Vũ ngừng đắc ý khuôn mặt cũng bắt đầu hiện lên chút lo lắng lúc đầu khi bày trò đưa Uyên Nhi vào đây học anh chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện có thể sảy đến nhưng hiện tại điều anh cần chính là bảo vện Uyên Nhi . Uy Vũ quay sang nhìn Tuấn Anh nói với bạn
- Cậu nghĩ tôi nên làm gì ?
Mỉm cười hài lòng vì cuối cùng Uy Vũ cũng thôi ngạo mạn dù chỉ một chút của chút Tuấn Anh nói
- Cậu để ý hành động của Thiên Kim còn phần bảo vệ Uyên Nhi của cậu tôi sẽ lo
Gật đầu hài lòng với tính toán của Tuấn Anh tuy trong lòng Uy Vũ có hơi hụt hẫng khó chịu vì không thể đích thân bảo vệ Uyên Nhi nhưng nếu anh càng ở gần cô thì nguy hiểm tới với cô càng nhiều vì vậy anh phải chịu đựng phải nhịn để Uyên Nhi có thể an toàn …
Tuấn Anh nhìn dáng vẻ lo lắng của Uy Vũ lại cảm thấy buồn bã trước đây anh cũng từng như vậy có người để quan tâm lo lắng , bảo vệ . Thở dài đứng dậy cố quên đi những suy nghĩ về một ai đó vừa ùa về trong tâm trí Tuấn Anh mệt mỏi nằm xuống giường “ Gía mà mình cũng có một ai đó quan trọng “ anh buồn bã nghĩ thầm

*******************
Lớp học ồn ã tiếng nói cười bên ngoài Khánh Thi hớt hải chạy vào nói thầm gì đó vào tai Thiên Kim , Nghe xong Thiên Kim tức giận đập bàn hét lên
- Đáng ghét
Không khí vốn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng mọi người ngồi tại chỗ có người thì ngại ngùng tránh ra chỗ khác , Thiên Kim híp mắt nhìn Khánh Thi quát lên
- Có mỗi việc đó mà cậu làm không xong vậy thì cậu có thể làm gì hả ?
Khánh Thi cúi đầu líu díu nói
- Con bé đó không đơn giản đâu Thiên Kim nó không hiền lành như chúng ta nghĩ
Hừ một tiếng Thiên Kim tức giận ngồi bịch xuống ghế
- Vô dụng
Cô đưa tay lên vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của mình suy nghĩ một chút , bỗng dưng khóe môi nở một nụ cười lạnh cô ngoắc tay với Khánh Thi . Khánh Thi tới gần Thiên Kim ngồi xuống , Thiên Kim nói nhỏ vào tai Khánh Thi gì đó rồi hai người nhìn nhau cười xấu xa …

****************
Tan học Uyên Nhi và Bảo Ngọc đi cùng nhau về ký túc xá hai người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ ,
“ Ayo! Stop! Let me put it down another way
I got a boy meotjin! I got a boy chakhan!
I got a boy handsome boy nae mam da gajyeogan
I got a boy meotjin! I got a boy chakhan!
I got a boy awesome boy wanjeon banhaenna bwa “ (*)

*( I got a boy – SNSD )*

chuông điện thoại của Uyên Nhi reo vang cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ , Uyên Nhi nhìn màn hình điện thoại quay sang Bảo Ngọc nói
- Là điện thoại của mẹ mình Ngọc về trước nhé mình sẽ trở lại sau
Nói rồi Uyên Nhi nhanh chóng bấm nút nghe giọng nói dịu dành vang lên
- Mẹ con rất nhớ mẹ …
Bảo Ngọc đẩy gọng kính cười nhẹ đi trước , đi được một đoạn cô bị Khánh Thi cùng một số nữ sinh nữa chặn đường , Khánh Thi dữ dằn nói
- Ê con cận mày là bạn của con bé Uyên gì gì đó hả ?
Nhìn mấy nữ sinh dữ tơn trước mặt Bảo Ngọc sợ hãi lùi lại phía sau nhưng cô lại bị một ai đó đẩy lên , Bảo Ngọc không phòng bị ngã song soài ra đất . Khánh Thi cười lớn
- Sợ ư ? nếu sợ thì biết điều một chút nghe lời tụi tao
Bảo Ngọc khiếp sợ không nói lên lời chỉ im lặng nhìn Khánh Thi , Khánh Thi hài lòng với sự sợ hãi đó nói tiếp
- Tối nay mày hãy đưa con bé kia tới hồ bơi của trường
Bảo Ngọc lắc đầu
- Không , tôi không làm
Khánh Thi tức giận vung tay tát vào mặt Bảo Ngọc khiến cô đau đớn kêu lên ngã nằm ra đất , Khánh Thi đi tới kéo mái tóc dài của Bảo Ngọc đe dọa
- Mày có làm không ?
Gắng nhịn đau đớn Bỏa Ngọc hét lên
- Không
Buông tay đẩy cô xuống đất Khánh Thi quay lại nhìn mấy nữ sinh đằng sau cười lạnh nói
- Xử nó đi
Vô vọng nhìn xung quanh , Bảo Ngọc nắm chặt tay nhắm mắt lại chấp nhận số phận
- Mấy người đang làm gì hả ?
đúng lúc những nữ sinh đó định động thủ thì một giọng nói trầm ấm vang lên , Bảo Ngọc mở mắt nhìn ra phía sau thì thấy một chàng trai cao lớn rất quen thuộc đang đứng đó nhìn vào Khánh Thi bằng ánh mắt dữ tợn , Tuấn Anh nhìn Bảo Ngọc thảm hại ngồi trên đất rồi lại nhìn Khánh Thi gằn giọng
- Còn không cút đi ?
Khánh Thi không thể tin nhìn anh , Tuấn Anh là thần tượng của bao nữ sinh trong trường trước nay các cô gây chuyện anh chưa bao giờ lộ diện sao bây giờ lại ra mặt ngăn cản ? Không lẽ anh thích nhỏ cận này ? Không thể nào , Khánh Thi lắp bắp
- Đây không phải việc anh nên xen vào anh tránh đi
Cười lạnh Tuấn Anh nhìn Khánh Thi chăm chú hỏi
- Ý cô là không đi ? Cô muốn chống lại tôi ?
Khánh Thi vội vã lắc đầu
- Không , em nào dám
Bảo Ngọc nhìn Tuấn Anh chăm chú anh đang giúp cô sao ? không thể nào không phải anh ghét cô lắm sao ? ( Kún : chuyện của hai anh chị này mình sẽ giải thích sau nha )
Tuấn Anh liếc Khánh Thi một cái đi tới đỡ Bảo Ngọc dậy trước khi đi còn không quên cảnh cáo
- Nếu tôi còn thấy các cô làm phiền Uyên Nhi hay Bảo Ngọc thì đừng có trách tôi không nương tay .
Khánh Thi tức giận nhưng không dám nói gì đứng đó nhìn Bảo Ngọc bằng ánh mắt đầy oán giận chán ghét .
Nghe anh nói vậy Bảo Ngọc hiểu ra , thì ra là vậy tại sao cô lại quên Tuấn Anh là bạn của Uy Vũ chứ ? Nếu cô không nhầm thì Uy Vũ đang thích Uyên Nhi nên Tuấn Anh mới đúng lúc ở đó và cứu cô , thở dài Bảo Ngọc thoát khỏi cánh tay anh buồn bã nói
- Cảm ơn anh đã cứu em , em có thể tự đi được
Nhìn điệu bộ muốn thoát khỏi anh của Bảo Ngọc , Tuấn Anh tức giận hừ lạnh
- Khỏi dù sao cũng không phải tôi muốn cứu cô chỉ là tôi sợ Uyên Nhi buồn thôi
Nghe từng câu từng chữ anh nói Bảo Ngọc cười khổ
- Em biết rồi nhưng dù sao em vẫn muốn cảm ơn anh , vậy em đi đây
Nói xong Bảo Ngọc quay người rời đi , cô biết anh rất khó chịu khi thấy cô vì cô rất giống người ấy .
Uyên Nhi nghe xong điện thoại quay về ký túc xá nhưng không gặp Bảo Ngọc , cô lo lắng chạy đi tìm vừa ra tới cửa phòng thì thấy Bảo Ngọc trên người lấm lem đất cát mái tóc rối bời mặt còn sưng lên , Uyên Nhi thét lên
- Cậu làm sao thế này ?
Mỉm cười lắc đầu Bảo Ngọc vào phòng rồi kéo tay Uyên Nhi nói
- Cậu đừng hét , mình không sao đâu không cẩn thận nên té ngã thôi
Uyên Nhi biết Bảo Ngọc nói dối cô quát
- Cậu nói đi ai đánh cậu ?
Nói tới đây cô bỗng nhớ lại Bảo Ngọc hiền lành hôm qua mới nhập học làm sao có thể đắc tội gây thù với người khác nhưng cô thì có , Khánh Thi cái tên đó ngay lập tức hiện ra Uyên Nhi tới gần bạn hỏi
- Khánh Thi phải không ?
Bảo Ngọc mở to mắt nhìn Uyên Nhi khiến cô xác định bản thân đã đoán đúng , Uyên Nhi ngồi xuống ép Bảo Ngọc kể lại tình cảnh lúc đó . Sau khi nghe toàn bộ mọi chuyện Uyên Nhi khóc nức nở ôm lấy Bảo Ngọc , từ trước tới nay ngoài cha mẹ chưa ai bảo vệ cô như vậy . Uyên Nhi ôm lấy Bảo Ngọc nức nở thì thầm
- Bảo ngọc cảm ơn bạn vì đã làm bạn của mình cảm ơn bạn …
Nắng vàng soi vào phòng ký túc trong phòng hai cô gái ôm nhau vừa khóc vừa cười …

END CHƯƠNG 4
Đọc tiếp: Ê Hổ Cái Em Là Của Anh – Chương 5Chương 5

Tháng 11 thời tiết trở lạnh , từng cơn gió lạnh buốt thổi tung chiếc rèm của ô cửa sổ Uyên Nhi ngồi học bài bỗng nhiên rung mình vì lạnh , tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ cô rất muốn biết hiện giờ ở nhà cha mẹ đang làm gì có nhớ cô không ? Bảo Ngọc từ ngoài bước vào thấy Uyên Nhi buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ biết bạn đang nhớ nhà , Bảo Ngọc tới gần ngồi xuống cạnh Uyên Nhi an ủi
- Cậu nhớ nhà à ?
Quay lại nhìn Bảo Ngọc , Uyên Nhi buồn bã gật đầu
- Ừ mình nhớ cha mẹ
Rồi cô chợt nhớ ra đã nhập học lâu như vậy nhưng cô chưa bao giờ thấy Bảo Ngọc gọi hay nhắc gì đến gia đình cả , Uyên Nhi tò mò nhìn Bảo Ngọc
- Sao mình chưa bao giờ nghe cậu kể về gia đình với mình ?
Nghe xong câu hỏi đó khuôn mặt Bảo Ngọc trở nên buồn bã mệt mỏi , Uyên Nhi thấy bạn như vậy thì nghĩ là mình đã hỏi sai gì đó nên rối rít cả lên
- Mình nói sai gì sao , sao bạn buồn vậy ?
Mỉm cười nhợt nhạt Bảo Ngọc lắc đầu cầm tay Uyên Nhi nói nhỏ
- Mình sẽ kể cho cậu về gia đình mình nhưng hứa với mình nghe xong cậu đừng ghét mình nha
Uyên Nhi khó hiểu gật đầu , Bảo Ngọc thở dài bắt đầu kể
- Gia đình mình có ba người , cha mình , mình và …
Đến đây Bảo Ngọc dừng lại một chút giọng nói nghẹn ngào , Uyên Nhi nắm lấy tay Bảo Ngọc thật chặt , Bảo Ngọc hiểu ý mỉm cười nhẹ nhàng nói tiếp
- Và chị gái của mình Bảo Kim , chị ấy hơn mình ba tuổi từ nhỏ mình và chị ấy đã rất thân thiết
Uyên Nhi nhìn Bảo Ngọc bằng ánh mắt ngưỡng mộ
- Cậu có chị gái ư thích thật đấy
Nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Uyên Nhi , Bảo Ngọc hít vào một hơi thật sâu
- Đúng nhưng hai năm trước chị ấy đã qua đời rồi
- Hả ?
Uyên Nhi giật mình đứng phắt dậy
- Chết ….chết rồi ?
Gật đầu buồn bã Bảo Ngọc kéo Uyên Nhi ngồi xuống nghẹn ngào kể tiếp
- Hai năm trước chị Kim và mình đã cãi nhau , sau đó mình bỏ đi trước khi băng qua đường thì một chiếc xe ô tô lao tới mình không kịp né nên chỉ đứng đó nhưng cậu biết không khi đó chị Kim mặc dù đang giận mình nhưng vẫn chạy tới đẩy mình ra kết quả chị ấy đã ra đi mãi mãi …
Kể đến đây Bảo Ngọc gục đầu xuống khóc nấc lên , Uyên Nhi im lặng đưa tay lên vỗ vai bạn an ủi . Bảo Ngọc vừa khóc vừa nói tiếp
- Sau đó cha mình không còn nói chuyện với mình nữa mọi người đều ghét mình , bởi vì nếu mình không ngang bướn cãi nhau với chị ấy thì mọi chuyện sẽ không sảy ra chị ấy sẽ không chết …
Uyên Nhi thấy mắt cay cay rồi từng giọt nước mắt chảy ra cô ôm lấy Bảo Ngọc cảm nhận từng chút run rẩy nhè nhẹ thì thầm
- Không sao đâu mình ở đây với cậu mình sẽ không bao giờ ghét cậu sẽ luôn ở bên cậu
Gió thổi không ngừng , bầu trời âm u mây đen dày đặc rồi từng hạt mưa rơi xuống sân trường vắng vẻ trong căn phòng ký túc tiện nghi sang trọng hai cô gái ôm nhau khóc nức nở

*********************

Ký túc xá nam

Hành lang ký túc xá dường như dài vô tận , Tuấn Anh mệt mỏi lê từng bước nặng nề hôm nay là lần đầu tiên trong hai năm qua anh đối mặt với Bảo Ngọc , từ sau cái chết của Bảo Kim anh chưa hề gặp lại cô ấy đúng vậy người anh muốn bảo vệ là Bảo Kim . Hôm nay đứng từ xa nhìn Bảo Ngọc bị Khánh Thi đánh đập anh cũng không hề có ý định chạy ra giúp đỡ vì anh hận Bảo Ngọc , hận cô đã cướp đi mạng sống của người con gái anh chân trọng nhưng khoảnh khắc đó khi cô nhắm mắt chấp nhận anh lại không kìm chế được mà xông ra cứu cô . Khi đó Tuấn Anh sửng sốt không ngờ Bảo Ngọc lớn lên lại giống Bảo Kim như vậy nhưng anh vẫn không nén được khó chịu mà nói những lời tổn thương cô , bản thân Tuấn Anh biết cái chết của Bảo Kim không hoàn toàn là do Bảo Ngọc nhưng khi nhìn thấy cô tim anh sẽ rất đau rất đau nên anh không còn cách nào khác ngoài tránh xa Bảo Ngọc tàn nhẫn với cô ấy …
Bước vào phòng Tuấn Anh nhìn thấy Uy Vũ đang nhìn mình chằm chằm , Tuấn Anh cười hỏi
- Nhìn gì ?
Nhìn bạn thân chăm chú Uy Vũ đứng dậy đi tới trước mặt Tuấn Anh bàn tay đặt lên trán bạn
- Có sốt không ?
Gạt tay Uy Vũ ra Tuấn Anh về giường của mình ngôi xuống không nói gì , Uy Vũ đi tới ngồi xuống giường khoanh tay trước ngực lảm nhảm
- Nghe nói cậu đuổi mụ đanh đá Khánh Thi để cứu Bảo Ngọc ?
Lười trả lời câu hỏi đó Tuấn Anh ậm ừ một tiếng rồi nằm xuống , Uy Vũ nhìn Tuấn Anh một cái rồi nói tiếp
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu không thích cô ấy mà ? à ghét thì đúng hơn nhỉ ?
Khó chịu nhíu mày Tuấn Anh ngồi dậy mệt mỏi lên tiếng
- Chỉ là vì không muốn cô ta bị thương thôi dù sao nếu cô ta bị thương Uyên Nhi của cậu nhất định sẽ không vui , cậu muốn Uyên Nhi buồn sao ?
Uy Vũ lắc đầu , anh hiểu Tuấn Anh đang nghĩ gì chắc chắn do Bảo Ngọc quá giống Bảo Kim nên cậu ta mới làm như vậy .
- Lý do đó hoàn toàn là bịa đặt ,
Dừng một chút anh nhìn thẳng vào Tuấn Anh nói rõ từng chữ
- Tuấn Anh , cậu nên nhớ Bảo Ngọc cho dù có giống đến đâu nhưng cô ấy không phải Bảo Kim hoàn toàn không phải
Tuấn Anh cười khổ nhìn Uy Vũ
- Tôi biết chứ cậu cho rằng tôi cứu Bảo Ngọc vì cô ta giống Bảo Kim sao ?
Lắc đầu nhè nhẹ Uy Vũ nhìn thẳng vào Tuấn Anh chắc chắn
- Không phải tôi nghĩ mà sự thật chính là như vậy , Tuấn Anh cậu đừng vì họ có gương mặt giống nhau mà nhầm lẫn tôi biết cậu yêu Bảo Kim nhưng cậu cũng đừng vì Bảo Ngọc giống Bảo Kim mà nhầm lẫn
Mệt mỏi đứng dậy Tuấn Anh đi ra khỏi phòng trước khi đi còn không quên nói với Uy Vũ
- Cậu nghĩ quá nhiều rồi
Nhưng chỉ có Tuấn Anh mới hiểu câu nói kia có bao nhiêu miễn cưỡng , Uy Vũ nói đúng có lẽ trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Bảo Ngọc anh đã nghĩ rằng đó là Bảo Kim nhưng anh không muốn thừa nhận cũng chưa từng có ý định xem Bảo Ngọc là Bảo Kim cả …
Cơn mưa ngày càng nặng hạt trên con đường vắng người Tuấn Anh đứng nhìn mưa rơi anh thở dài nhắm mắt lại thì thầm
- Bảo Kim anh nhớ em …
Tuấn Anh không hề biết rằng khi anh nói câu đó thì ở phía xa một cô gái đang bịt miệng dấu đi tiếng khóc của mình . Bảo Ngọc nhìn bóng dáng đau khổ của Tuấn Anh cô gục xuống dưới khóc nấc lên cô nhớ lại cái ngày định mệnh đó , ngày cô
mất đi chị gái mất đi tất cả …

********* Flash Back **********

Đó là một ngày mưa , mưa rơi không ngừng nghỉ Bảo Ngọc chạy thật nhanh về nhà quần áo cô ướt đẫm nước mưa , nhìn thấy chiếc xe đạp thể thao quen thuộc cô nở nụ cười vui vẻ thốt lên
- Anh ấy đang ở đây
Chạy thật nhanh vào nhà để gặp người ấy nhưng vừa tới cửa tâm trạng vui vẻ phấn khích của cô đã vụt tắt cô thấy người ấy , người cô ngưỡng mộ ngay từ lần gặp đầu tiên Tuấn Anh và chị gái cô Bảo Kim đang ôm nhau . Bảo Ngọc quay người chạy đi không dám quay đầu lại , trái tim cô rất đau đớn như bị một bàn tay bóp chặt cô nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai chị em cô cách đây hai ngày , lúc đó cô hỏi Bảo Kim
- Chị ơi anh Tuấn Anh có bạn gái chưa ?
Bảo Kim nhìn cô khuôn mặt hiện lên sự ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời
- Chưa nhưng sao em hỏi vậy ?
Dừng lại Bảo Kim chợt thốt lên
- Em không phải là thích Tuấn Anh đấy chứ ?
Bảo Ngọc ngại ngùng cúi đầu không nói năng gì , thấy vậy Bảo Kim cười to
- Ôi em gái đáng yêu của tôi đang xấu hổ sao , em thích cậu ấy thật rồi
Bĩu môi một cái Bảo Ngọc nũng nịu
- Chị đừng nói cho anh ấy nha , nha
Cuộc nói chuyện cách đây hai ngày hiện rõ như một đoạn phim quay chậm trước mắt Bảo Ngọc , chị ấy biết cô thíchTuấn Anh nhưng tại sao chị ấy lại ôm anh ? Bảo Ngọc ra sức chạy chạy mãi cho tới khi ngã gục xuống đất đầu gối rỉ máu .
Tối hôm đó khi Bảo Ngọc về nhà cô đã bị cha mắng một trận , nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả . Khi về đến cửa phòng Bảo Ngọc thấy Bảo Kim đang lo lắng đi qua đi lại vừa thấy cô lên đã nắm lấy tay cô hỏi han ân cần
- Em có sao không ? sao lại dầm mưa như vậy lỡ cảm lạnh thì sao ? chân em chảy máu rồi vào chị bôi thuốc cho .
Bảo Ngọc lạnh nhạt vùng tay ra khỏi tay Bảo Kim lạnh lùng nói
- Không cần
Bảo Kim lặng thinh nhìn cô mắt long lanh nước
- Em sao vậy ?
Mỉm cười chua sót Bảo Ngọc hét lên
- Chị là đồ đạo đức giả chị biết tôi thích anh ấy tại sao còn làm như vậy ?
Sững người , Bảo Kim run run nói
- Chị đã làm gì
Bảo Ngọc nhìn người đứng trước mặt bằng ánh mắt chán ghét
- Tôi thấy hết rồi chị đang ôm anh ấy
Nói xong cô bỏ chạy ra ngoài , Bảo Kim nhanh chóng đuổi theo trời mưa càng nặng hạt Bảo Kim kéo tay cô lại giải thích
- Không em hiểu lầm rồi chị không có thích anh ấy là anh ấy , anh ấy ôm chị Ngọc à tin chị đi chị làm sao có thể đối với em như vậy chứ ?
Nghe lời giải thích đó Bảo Ngọc càng tức giận cô thét lên
- Chị đang khoe khoang sao , chị đang muốn cho tôi biết người anh ấy yêu là chị sao ? Bảo Kim tôi ghét chị tôi ghét chị …
Hét lên trong nước mắt Bảo Ngọc lao ra đường cái bỗng nhiên tiếng còi lớn vang lên chói tai khiến cô bừng tỉnh , cô muốn chạy nhưng chân mềm nhũn không thể cử động đúng lúc chiếc xe chuẩn bị đâm vào Bảo Ngọc thì một lực đẩy mạnh mẽ khiến cô té sang bên cạnh . Bảo Ngọc chỉ kịp hét lên
- Chị…………….
Mưa vẫn rơi Bảo Kim nằm đó máu chảy đầm đìa , Bảo Ngọc chạy tới ôm lấy chị gái liên tục xin lỗi
- Chị em xin lỗi chị đừng ngủ được không đừng nhắm mắt em xin chị
Nhưng Bảo Kim vẫn nhắm mắt bàn tay buông thõng Bảo Ngọc đau đớn chị cô đã chết , vì cô mà chết…
Tang lễ của Bảo Kim diễn ra hai ngày sau đó , cha Bảo Ngọc không nhìn mặt cô , khiến cô rất đau lòng nhưng cô hiểu bản thân đáng bị như vậy khi sinh ra cô lấy đi mạng sống của mẹ khi lớn lên cô tước đi mạng sống của chị , cô đáng bị như vậy …
Ngày diễn ra tang lễ Tuấn Anh suất hiện cô thấy anh khóc , cô đưa khăn cho anh nhưng anh gạt tay cô ra nói với cô
- Cô là kẻ giết người cút đi …
Tổn thườn chồng chất gia đình ấm áp cũng tan biến hằng đêm Bảo Ngọc chỉ biết ôm di ảnh của chị gái khóc không thành tiếng . Cô ước gì có thể chết cùng với Bảo Kim đã nhiều lần ý nghĩ tự vẫn hiện ra trong đầu nhưng cô luôn không thực hiện được bởi vì cô quá hèn nhát đúng vậy cô quá hèn nhát . Sau hai năm sống trong sự lạnh lùng của cha Bảo Ngọc quyết định xin vào học ở trường nội trú , cô không muốn mỗi đêm cha phải khó chịu khi thấy cô , cô không muốn sống một mình trong căn nhà cô đơn lạnh lẽo …

************ End Flash Back *************

Kí ức mờ nhạt nhưng đau đớn không hề thuyên giảm Bảo Ngọc nhìn bóng dáng cao lớn phía xa nhìn anh thật cô đơn lạnh lẽo nước mắt lại rơi …

END CHƯƠNG 5
Đọc tiếp: Ê Hổ Cái Em Là Của Anh – Chương 6
Đọc tiếp: Ê Hổ Cái Em Là Của Anh - Phần 2
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :8961
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!
Design by Kiều Lan
Copyright © 2013 BeYeuTruyen.Wap.Sh