XtGem Forum catalog
EDEN - Tuyệt Đỉnh Vuốt Chạm 2015
Săn Boss siêu khủng và chặt chém đã tay, cực phê...
BeYeuTruyen.Wap.Sh
Thế Giới Truyện Teen
TruyệnChatGame
Bạn đang truy cập vào BeYeutruyen.Wap.sh Wapsite Đọc Truyện Teen Tổng Hợp Những Truyện Tiểu Thuyết Hay Nhất Dành Riêng Cho Các Bé Yêu Truyện.!
Chap 14: My first kiss
Hôm nay lại là một ngày mệt mỏi với một đống bài tập về nhà. Chắc đêm nay nó phải thức làm cho xong bài tập, bà cô Tiếng Anh này nổi tiếng hắc ám và không ưa nó ra mặt. May mà trình độ học Tiếng Anh của nó cũng thuộc dạng pro nên cũng dễ thở.

Còn phải nói, từ xưa nó đã nổi tiếng trong trường vì thành tích mà nó đạt được trong các cuộc thi học sinh giỏi Tiếng Anh, cho nên dù sao thì bà cô cũng không làm khó nó được.

Làm xong đống bài tập, nó lăn ra giường, ôm con gấu bông mà hắn tặng, khẽ mỉm cười và chìm vào giấc ngủ.

Sáng nay lại đến trường với hắn như thường lệ.Hôm nay nó búi tóc cao để lại phần mái ngố, nhìn dễ thương cực. Hắn khi mới thấy nó cũng phải đơ 5s.

Vào trường. Vẫn những cặp mắt khó chịu đó. Bực mình thật, “chẳng lẽ nó xấu xí tới mức không xứng với hắn đến vậy sao?”, nó khó chịu giậm chân thình thịch bước nhanh hơn để lại hắn bước phía sau ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

Tiết Anh…

-Hôm nay tôi sẽ kiểm tra vở bài tập, ai có tên thì mang vở lên cho tôi.

Vừa mới ngồi xuống bà cô đã thông báo “tin mừng” cho cả lớp. Vừa nói vừa lật sổ điểm.

- Thế nào cũng có mình cho mà xem! –Nó chu miệng lầm bầm làm hắn ngồi cạnh cũng phải phì cười, Quân ngồi dãy bên thì khẽ mỉm cười bởi thái độ của nó.

- Ừm…Bùi Ngọc Linh Thư! Lê Nhật Quân! Nguyễn Văn Thái!…………

- Đấy! Biết ngay mà, bà cô hắc ám này….

Nó vừa đứng dậy vừa nói lầm bầm nhưng cũng khá to, và cô nghe thấy:

-Linh Thư! Em vừa nói gì vậy?

-Dạ! À…em có nói gì đâu ạ!

-Lúc nãy tôi nghe em nói gì đó mà, còn chối à?

-Dạ? Em chỉ…chỉ….à em chỉ nói là hôm nay trời nóng quá thôi ạ!

-Cái gì?

-Thưa cô! Linh Thư đúng là nói vậy đấy ạ!

Cái gì thế này? Một tình huống mà nó không ngờ: Phong và Quân đồng thanh dứng dậy nói đỡ cho nó!

Dưới lớp bắt đầu có tiếng xì xào. Lại bắt đầu rồi đây, cái lũ nhiều chuyện này…

-À…nếu 2 em đã nói vậy thì chắc là không sai rồi, 2 em ngồi xuống đi. Còn em- quay mặt qua nó – đem vở lên đây cho tôi.

Nó miễn cưỡng bước lên, bà cô này thấy hắn và Quân cùng nói đỡ mới không truy nó nữa thôi, thầy cô trong trường này ai mà không coi trọng lời nói của hắn chứ.

Đem vở lên, đặt lên bàn định quay về thì..

-Đứng lại đó, tôi đã cho em về đâu!

-Vậy còn gì nữa ạ? –nó nhăn nhó hỏi.

-Ừm….làm bài tập cũng tốt, thử giải mấy bài này cho các bạn xem thử!

Nói rồi bà cô lấy trong túi xách ra cuốn sách tổng hợp những đề thi học sinh giỏi ra chỉ vào một bài cho nó làm.

Biết ngay là bà cô này không dễ gì tha cho nó mà!

Nó nhìn cái đề mà muốn xỉu tại chỗ, đề gì mà toàn từ mới, may mà bài này chủ yếu là dùng công thức biến đổi câu nên nó cũng còn biết. Vận dụng hết chất xám để nhớ lại những gì đã học nó mới làm xong.

Đặt viên phấn xuống, trả sách cho cô, nó bước nhanh về chỗ, không thì bà ấy bắt lại nữa thì khổ.

Bà cô bây giờ ngạc nhiên lắm, không ngờ nó lại có thể làm được bài khó như vậy, nhưng để giữ thể diện nên không bình luận gì bài của nó mà vào luôn bài mới.

Hắn nhìn nó buông một câu:

-Không ngờ cà chua cũng biết học tiếng Anh nữa đấy!

-Anh nói cái gì??? –Nó quay qua trừng mắt hỏi, cố gắng nói nhỏ để bà cô không nghe thấy

Hắn không trả lời chỉ khẽ cười, nó tức muốn xì khói nhưng chẳng làm gì được. Đành lấy sách vở ra học bài, và tất nhiên là 5’ sau nó quên luôn chuyện đó.

Ra chơi nó lại cùng Quân xuống căn tin. dạo này có Quân nên nó thấy vui lắm, có thể cùng Quân nói đủ chuyện như hồi xưa, cùng ăn, cùng chơi. Nó cảm thấy Quân thật quan trọng với nó. Nó cũng chẳng quan tâm đến việc người ta bàn tán nó là bạn gái hắn mà lại hay đi với Quân. Mặc kệ!

Đang ăn tự nhiên thấy đám con gái xúm lại. Chuyện gì vậy nhỉ? Lát sau, đám đông tách ra. Thì ra là hắn, có cả Kiệt, Duy và Mạnh Long . Thảo nào bọn con gái xúm lại như vậy, 4 hotboy đi chung với nhau mà lại…Nó không quan tâm nữa, quay qua tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình với Quân.

-Đứng lên!

Hắn đến bên nó từ lúc nào, buông ra một câu làm nó đang ăn phải giật mình. Nhìn hắn khó chịu hỏi:

-Làm gì?

-Qua ngồi với tôi! -hắn trả lời nó nhưng lại nhìn Quân, vì Quân đang khó chịu nhìn hắn.

-Tại sao cô ấy lại phải nghe lời cậu?- Quân lên tiếng.

-Đó không phải là việc của cậu!

Hắn nắm tay nó kéo đi. Bây giờ cả căn tin đang hướng mắt về cái bàn của nó. Nó bây giờ đứng giữa thật khó xử.

-Thư không là gì của cậu, sao lại bắt cô ấy nghe lời cậu? –Quân vẫn không chịu để nó đi với hắn.

Hắn quay lại nhìn Quân:

-Không là gì ư? Vậy thì tôi chính thức nói cho cậu biết, cô ta là bạn gái tôi!

-Có gì làm bằng chứng cho lời nói của cậu chứ!

Hắn nhìn thẳng vào Quân, tay kéo nó tới gần, đưa tay áp lấy má nó, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó.

Cả căn tin bây giờ chấn động với cái cảnh cứ tưởng chỉ có trong phim này, sau đó là tiếng bàn tán.

Nó chết lâm sàn, đứng đơ người. The first kiss của nó “ra đi” trong hoàn cảnh này sao?

Quân cảm thấy tim mình như có ai bóp chặt. Đau!

Kiệt, Duy, Long thì không tin vào cái cảnh mà mình vừa nhìn thấy.

Chỉ có hắn là vẫn còn bình tĩnh:

-Như vậy đủ chứng minh rồi chứ?

Không đợi Quân trả lời, hắn nắm tay nó kéo ra khỏi căn tin.

Đi được một đoạn, bây giờ nó mới thoát khỏi tình trạng chết lâm sàn. Từ ngơ ngác chuyển sang tức giận. Nó giật tay ra khỏi tay hắn, đi bên cạnh hắn không nói gì, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Điều này có nghĩa là nó đang rất giận.

Tính cách của nó là vậy. Giận bình thường thì nó sẽ nói cho hả cơn giận của mình, còn rất giận thì nó sẽ im lặng, điều này làm người bên cạnh thấy nó rất đáng sợ, cụ thể là hắn bây giờ.

Hắn biết là nó đang rất giận nên không nói gì. Hắn cũng không biết tại sao lúc nãy lại hôn nó, đó cũng là first kiss của hắn đó chứ, có lẽ bây giờ hắn không kiềm chế được cảm xúc của mình khi đứng trước mặt nó nữa rồi. Chỉ là hắn không muốn thừa nhận rằng hắn đã quên người đó, người đã làm cho hắn đau khổ – Bảo NgọcChap 15: Tình cảm ấy…là thật hay giả?

Bây giờ đã vào giờ học, nó đang ở trong lớp nghe giảng mà thật ra là chẳng nghe thấy gì., tâm hồn treo ngược cành cây.
Sân thượng….
Hắn đang cúp tiết cùng Kiệt và Duy, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ…
– Mày sao mà thừ người ra vậy? -Kiệt hỏi hắn.
– Không có gì!
– Đang nghĩ về cô ta đúng không?
– …….-không trả lời.
– Trong vở kịch không có tình huống này đúng không?
– Mày nói gì vậy? –hắn ngạc nhiên cực độ
– Thực ra ngay từ đầu tao đã biết là mày và cô ta chỉ đóng kịch rồi, nhưng tao không nghĩ là lại tiến triển thế này….
– Sao mày biết?
– Vì tụi mày đóng kịch quá dở, nhìn vào là thấy ngay! –Kiệt từ tốn trả lời ra vẻ hiểu biết.
Hắn nhìn Kiệt vẻ nghi ngờ, không ngờ là Kiệt đã nhận ra.
– Vậy sao mày không nói ra?
– Để làm gì? Tao muốn xem vở kịch kết thúc như thế nào. Nhưng có vẻ bây giờ đã ngoài tầm kiểm soát của mày rồi…
– …….- im lặng không nói gì.
– Chỉ là một vở kịch, vậy nụ hôn đó…cũng là giả sao?
– Không !!!
– Vậy mày có thích cô ta không?
– Chuyện đó….
– Chuyện quen nhau là giả, nụ hôn là thật, mày lại không thừa nhận mày đã thích cô ta, có lẽ mày nên suy nghĩ lại đi thì hơn.
Nói rồi Kiệt kéo Duy xuống làm cậu ta ngơ ngác chẳng hiểu gì (nãy giờ ngồi ngơ ngác, không biết gì cả), để lại hắn ngồi đó một mình.
“Nếu mình không thích cô ta, sao mình lại xem nụ hôn đó là thật?…” Hắn tự đặt câu hỏi và không tìm được câu trả lời.

Ra về nó không về cùng hắn, tự đi bộ về trước, nó muốn thoải mái một chút sau chuyện sáng nay.

Thực ra tâm trạng của nó bây giờ không chỉ đơn giản là giận hắn, nó không biết cảm giác này thực sự là gì? Cảm giác khi hắn hôn nó, nó không cảm nhận được sự giả dối trong đó, mang một chút hờn ghen, một tình cảm hắn dành cho nó? Nó không biết, cũng không xác định được đó là gì…chỉ đơn giản là nó không muốn thừa nhận rằng hắn đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nó…
Lúc này, nó nghĩ rằng nó đối với hắn chỉ đơn giản là người thay thế của Bảo Ngọc. “Phải, anh ta sẽ không bao giờ quên được Bảo Ngọc. Linh Thư, mày đừng tự lừa dối mình nữa, tất cả chỉ là một vở kịch anh ta muốn diễn cho Bảo Ngọc xem mà thôi, tất cả, tất cả chỉ vì cô ta…có lẽ vở kịch này đã đến lúc kết thúc rồi, mọi thứ nên trở về với đúng vị trí của nó…”. Nó khẽ mỉm cười mạnh mẽ bước đi…

“Người con gái rất hay cười nhưng luôn chất chứa những nỗi buồn…”

Gần tới nhà rồi, tự nhiên nó lại không muốn vào. Đứng trước cửa rất lâu mà nó không vào. Bỗng…
“You always on my mine, all day just all the time
You everything to me, brightest star to let me see
You tough me in my dream….”
Nó lấy điện thoại trong cặp ra.
“…Dùng điện thoại giống nhau cho giống 1 cặp..”
Phải, vì chỉ là đóng kịch nên mới phải làm cho “giống 1 cặp”, tất cả chỉ vậy thôi.
– Kiều Anh à? Có chuyện gì vậy?
– Cái con nhỏ này, tao mà không gọi cho mày thì mày quên tao luôn rồi đúng không?
– Hì..tao biết là mày chỉ nói vậy thôi, mày hiểu tao nhất mà.
– Thôi không tào lao nữa, mai là chủ nhật, mày về thăm bà nội đi!
– Bà nội có chuyện gì à?
– Ừ! Mấy bữa nay bà không khỏe, mày sắp xếp về thăm bà đi, bà không cho tao nói nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải nói cho mày biết.
– Ừm, tao biết rồi, cảm ơn mày.
Cúp máy, mở cửa bước vào. Im ắng. Hắn không có nhà.
Nó thở phào nhẹ nhõm đi lên phòng thay đồ. Cầm điện thoại lên chần chừ một lát, nó quyết định gọi cho Quân. Bản nhạc chờ “miss you” của Westlife vang lên.
– Thư à? Sao vậy?
– À….
– Sao vậy? Có chuyện gì à?
– Ừm, không có gì! Chiều nay cậu rảnh không?
– Có vài việc phải làm, nhưng sao?
– Tớ muốn về thăm bà, cậu đi với tớ nhé!
– Ngay chiều nay à? Sao gấp vậy?
– Không có gì, chỉ là tớ muốn tranh thủ về sớm thôi.
– Vậy được rồi, 3h chiều tớ sẽ qua đón cậu.
– À! Không cần đâu chúng ta gặp nhau ở bến xe đi, tớ sẽ tự ra đó.
– Ừ! Vậy chiều nay gặp!
– Ừ!
Tự nhiên nói chuyện với Quân xong nó lại thấy buồn buồn, không biết sau chuyện hồi sáng Quân có giận nó không, nhưng Quân vẫn nói chuyện bình thường với nó. Quân luôn tốt với nó, luôn lo lắng cho nó. Trong lòng nó Quân luôn là một người bạn tốt…Chap 16: Về quê

Xếp vài bộ quần áo vào túi xách, đem theo ví, điện thoại và vài thứ cần thiết, nó đi ra cổng và khóa cửa. Hắn vẫn chưa về nhà, bây giờ là 2h30 chiều.
Bắt một chiếc taxi ra bến xe (nó dù sống nhà hắn nhưng vẫn được mẹ chu cấp tiền hằng tháng, nhờ vậy mới sống được), còn 15p nữa mới đến giờ xe chạy, nó ngồi xuống một chiếc ghế đá chờ Quân.
5p sau Quân đến…
– Thư! Cậu tới rồi à, chờ tớ có lâu không?
– Ừm, tớ chỉ mới tới thôi. –nó mỉm cười trả lời Quân.
– Cậu mua vé chưa?
– À, chưa! Tớ quên mất, xin lỗi!
– Không sao, có gì đâu, giờ đi mua vẫn còn kịp mà.
– Ừ, chúng ta đi thôi.
Nó đứng dậy cùng Quân đi mua vé, sau đó lên xe.
Đang ngồi với nó tự nhiên Quân đứng dậy đi đâu đó, không quên dặn nó:
– Cậu ngồi đợi tớ một lát nhé, tớ đi có việc!
– Đi đâu vậy, xe sắp chạy rồi?
– Có việc một tí, tớ quay lại ngay.
Nó khẽ gật đầu và Quân bước đi. Bây giờ tự nhiên nó lại nhớ tới hắn. Nó đi như vậy chắc hắn sẽ lo lắng. Rút điện thoại ra, nhưng chần chừ thế nào nó lại không nhấn gọi cho “hành tây” mà lại gọi cho “Mạnh Long”
– Mạnh Long à, ừ chị đây!
– “Có gì hả chị?”
– Ừm không có gì. Chỉ là hôm nay chị về thăm bà nội, chị muốn báo cho em biết thôi!
– “Bà nội không khỏe à, hay để em đi với chị nhé! Chị đi một mình nguy hiểm lắm!”
– Không cần đâu, chị đi với Quân, với lại bà nội cũng chỉ là không khỏe một tí thôi.
– “Chị à, chị…ổn chứ?”
– Chị có sao đâu mà ổn, em sao vậy? Chị vẫn bình thường mà.
– “Vậy cũng được, chị đi cẩn thận nhé!”
– Ừ, vậy thôi, chị cúp máy đây!
Tắt điện thoại, nó ngồi thừ ra một lúc. Không hiểu sao nó lại không đủ tự tin để gọi cho hắn mà lại gọi cho Mạnh Long? Có lẽ bây giờ nó không muốn mình nghĩ đến hắn, để cho đầu óc nghỉ ngơi vậy.
Quân trở lại với một túi đồ ăn. Bảo là mua để cho nó ăn trên đường không lại đói, nó chỉ cười cảm ơn Quân. Quân luôn nghĩ cho nó, ở bên Quân thật thoải mái. Phải chăng bởi vì trong lòng nó Quân đơn giản chỉ là một người bạn chứ không làm cho nó phải nghĩ ngợi nhiều như “ai kia”?

6h30 tối, nó và Quân đã tới nơi và đang đi bộ trên con đường quen thuộc…
– Cậu có nhớ con đường này có gì đặc biệt không? –Quân hỏi nó.
– Ừm, để xem nào, con đường này ngày nào chúng ta cũng đi học chung, cùng chơi đuổi bắt ở đây…
– Không còn gì nữa à?
– Ừmmmmm ….à nhớ rồi, đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, phải không?
– Đúng vậy, hồi đó tớ và cậu còn nhỏ xíu, cậu mới chuyển về đây nên không có bạn, gặp tớ ở đây cậu bắt tớ phải làm bạn cậu bằng được. – Quân kể, mắt nhìn xa xăm nhớ về thời thơ ấu.
– Cái gì mà bắt cậu làm bạn tớ chứ?
– Chứ gì nữa, hồi đó cậu dữ quá tớ sợ cậu nên phải làm bạn cậu cho đến tận bây giờ đấy.
– Xì…….
Lườm Quân một cái rồi nó vùng vằng bước nhanh lên trước. Quân nhìn nó cười, “cũng chính tại đây định mệnh đã đưa cậu vào cuộc đời tớ, Linh Thư à!”…

- Bà ơi! Con về thăm bà nè…
Nó mở cửa vào nhà hét toáng lên, Quân cũng vào cùng nó.
Bà nó từ trong nhà bước ra, không hiểu sao giờ này mà nó lại có mặt ở nhà.
– Sao cháu lại ở đây?
– Con về thăm bà mà. –nó chạy tới bên bà nói.
– Tự nhiên lại về thăm bà, con bé này…Quân cũng về cùng à, vào đi cháu.
Bây giờ bà mới thấy Quân đứng trước cửa. Bà vốn rất quý Quân.
– Vâng ạ!
Cả buổi tối nó và Quân ngồi ăn tối mà phải trả lời bao nhiêu là câu hỏi của bà nội, làm nó ăn chẳng thấy ngon, mặc dù đa số là Quân trả lời. Ăn xong nó đi ngủ, bà giữ Quân ở lại ngủ nhưng Quân từ chối. (Quân cũng có nhà ở đây mà)

Nó không biết rằng có một người về nhà không thấy nó đâu, gọi điện thoại lại “thuê bao quý khách vừa gọi…..” nên càng lo lắng. Tất cả chỉ vì nó đem điện thoại nhưng lại không đem theo sạc nên điện thoại hết pin không liên lạc được. Cuối cùng hắn gọi cho Mạnh Long và nhận được tin nó không nói không rằng về quê thăm bà, nếu thế thôi thì không có gì để nói, đằng này lại đi với Quân nên hắn khó chịu lắm, chỉ chờ nó về mà hỏi tội.

Sau một ngày ở quê với bà, nó yên tâm hơn vì biết bà không sao.
Nó cũng dành thời gian đi gặp mấy đứa bạn, đặc biệt là Kiều Anh, nhỏ luôn hiểu nó, nhưng lần này nó không nói gì với Kiều Anh về những chuyện mà nó gặp phải, nó muốn tự giải quyết. Dù sao tâm trạng nó cũng đã tốt hơn nhiều.Chap 17: Sau cơn mưa trời lại sáng

Cuối cùng sau 3 tiếng rưỡi ngồi trên xe nó và Quân cũng đã về lại thành phố, nơi có nhiều thứ đang chờ đợi nó.
Quân đòi đưa nó về nhưng nó không chịu, nó muốn tự về và cũng không muốn hắn thấy Quân, càng không muốn Quân biết nó ở chung với hắn.
Về tới nhà (của hắn), lưỡng lự một lát nó mới mở cửa vào. Vừa bước vào đã thấy hắn ngồi trong phòng khách, vẻ mặt hằm hằm khó chịu. Nó quyết định coi hắn là không khí, đi thẳng lên lầu.
– Đi đâu về?
– …….-vẫn tiếp tục bước
– Tôi hỏi cô đi đâu về? -hắn lớn tiếng hơn.
– Về quê!
– Với ai?
– Quân!
– Sao lại đi cùng hắn?
– Tôi rủ cậu ấy về cùng!
– Sao không gọi cho tôi?
– …..
– Sao cô không trả lời? Cô có biết là tôi đã rất lo lắng không hả? Điện thoại thì không gọi được, trong khi tôi lo lắng gọi hết người này đến người khác tìm cô thì cô lại vui vẻ đi cùng hắn ta! Trong mắt cô tôi là gì vậy? Không đáng để cô gọi một cuộc điện thoại sao?
– Vậy còn anh? Anh coi tôi là gì mà thích làm gì thì làm? Anh có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Anh lấy quyền gì mà làm vậy? Lấy quyền gì mà quản tôi? Chúng ta nên tự thành thật với bản thân một chút đi!
– Cô nói vậy là sao?
– Không phải sao? Chúng ta từ khi bắt đầu chỉ là một vở kịch thôi, tất cả chỉ vì anh muốn diễn kịch trước mặt mọi người. Chúng ta không là gì của nhau cả, vì vậy đừng tự lừa dối bản thân mình thì tốt hơn!
– …….
– Chúng ta kết thúc vở kịch ở đây đi!
Nói xong câu nói mà nó không muốn nói ra nhất, nó quay lưng lên lầu, đây là quyết định mà nó khó khăn lắm mới nói ra được. Nó không muốn như vậy, nhưng phải chấp nhận thôi.
– Nhưng…..nếu tôi nói tôi thích cô thì sao?
Nó quay lại, hắn vừa nói gì vậy? Nó nhìn hắn như muốn khẳng định những gì vừa nghe thấy.
– Xuống đây! -Hắn dịu giọng gọi nó.
Nó như một cái máy bước tới chỗ hắn. Hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào nó. Bỗng hắn đưa tay kéo nó lại gần, ôm nó thật chặt.
Một lát sau, hắn lên tiếng:
– Cà chua à, tôi thích cô!
Nó không đẩy hắn ra, bây giờ nó không suy nghĩ gì được nữa, toàn thân cứng đờ.
– Anh…nói thật chứ?
– Thật! Rất thật! -Hắn khẳng định, cả ngày hôm nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều mới có được câu trả lời này.
Nó không hỏi nữa, nó muốn cảm nhận giây phút này, cho dù có thể chỉ là mơ. Nó đưa tay ôm hắn. Nó biết, nó đã thích hắn, và hắn cũng vậy.
Hắn nhẹ nhàng đẩy nó ra, nhìn sâu vào mắt nó, cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn, nụ hôn này nhẹ nhàng, ngọt ngào và cũng nồng nhiệt như lời khẳng định tình cảm hắn dành cho nó. Nó đáp trả nụ hôn của hắn. Nụ hôn đầu, là của hắn. Nụ hôn thứ 2, cũng là của hắn. Có phải số phận của nó và hắn đã được sắp đặt từ trước???
Cho dù nó chỉ là một cô bé lọ lem không có gì cả, và hắn là một chàng hoàng tử được bao người mong ước, nhưng chẳng phải trong truyện cổ tích cuối cùng hoàng tử và lọ lem cũng ở bên nhau sao? Liệu nó có được phép tin rằng đây là một câu chuyện cổ tích và hắn là củ hành tây duy nhất trên đời này có tim? Nó không biết, không trả lời được, nó chỉ biết thứ mà nó muốn bây giờ là nắm giữ hạnh phúc này trong tay, không buông ra!
Có phải sau cơn mưa u ám bầu trời sẽ quang đãng trong xanh với những tia nắng ấm áp?Chap 18: Cuộc sống màu hồng?

Sáng nay cũng đến trường như mọi ngày, nhưng nó lại thấy mọi vật như thay đổi, là do mọi vật thay đổi hay do trong lòng nó có sự thay đổi?
Nhưng đúng là có sự thay đổi thật, bình thường thì hắn và nó sẽ đi vào trường “bình thường như cân đường với hộp sữa” thôi, vậy mà hôm nay tự nhiên hắn lại đi cạnh nó, nắm tay nó ngang nhiên đi giữa sân trường làm cả trường được một phen há hốc vì kinh ngạc.
– Làm cái gì thế? Bỏ tay ra đi! –nó ái ngại đề nghị.
– Không! -hắn trả lời ngang như cua.
– Anh không thấy cả trường đang nhìn chúng ta sao? Kì lắm!
– Tôi thích! Cô mà nói nữa thì họ sẽ được chứng kiến thêm nhiều thứ hơn thế này nữa đấy!
Hắn thản nhiên buông lời đe dọa mặc cho mặt nó không ngừng nhăn nhó, miệng lầm bầm khó chịu. Nhưng đó là cách mà hắn khẳng định chủ quyền cho “người ta” biết mà tránh xa (“người ta” là ai thì tự hiểu), cứ như là cái luật “chính chủ” mới ban hành vậy đấy !!!
– Tôi thích thì tôi nói, da mặt anh dày rồi nên không ngại chứ tôi thì có!
– Đã nói rồi mà không nghe, đừng hối hận nhé!
Nói rồi hắn kéo nó lại gần, đưa tay vòng qua ôm eo nó làm nó giật mình, ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi tay hắn nhưng không được. Cuối cùng nó đưa khuỷu tay thụi mạnh vào bụng hắn, ban đầu hắn không nói gì, tự nhiên 5s sau hắn mới ôm bụng nhăn nhó. Nó tưởng hắn giả vờ nên không thèm để ý, đi trước, nhưng đi được một đoạn rồi mà hắn vẫn đứng đó. Lo lắng, nó vội chạy lại.
– Này, sao vậy? Đau lắm à?
Hắn vẫn không trả lời. Nhìn là biết hắn giả vờ, với sức của nó thì làm gì được hắn chứ. Nhưng lúc này nó đâu có nhận ra.
– Hành tây! Sao vậy? Không sao chứ, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi mà, nói gì đi!
Nó lo lắng nhìn hắn, miệng không ngừng xin lỗi. Bỗng…
– Chụt!
Nó không kịp phản ứng. Ai mà phản ứng kịp khi mà hắn đang ôm bụng như vậy lại nghiêng người tới hôn vào má nó chứ!
– Haha! Dễ bị lừa thật! Cà chua à, còn ngây thơ lắm!
Hắn vừa cười vừa trêu nó, nó đỏ mặt đứng xị mặt nhìn hắn. Không ngờ con người hắn lại gian xảo như vậy, đúng là không thể ngờ mà!
– Thôi đừng nhìn nữa, vào lớp thôi!
Hắn cầm tay nó kéo đi, nó miễn cưỡng bước theo hắn. “Hừ, đợi đấy, tôi sẽ trả thù sau.”
Hai đứa nó nãy giờ quên mất là vẫn đứng vẫn giữa sân trường nên không nhận thấy bao nhiêu là ánh mắt hình viên đạn nhìn nó. Và bây giờ hai đứa nó là tâm điểm của sự chú ý! Hix, khổ rồi đây!
Hai tiết đầu trôi qua, không có gì bất thường.
Ra chơi, như thường lệ Quân lại rủ nó xuống căn tin ăn sáng. Nhưng hôm nay Mạnh Long lại nhảy qua rủ cả đám cùng đi, tất nhiên là hắn bắt nó đi cùng hắn. Vì vậy nó bị kẹt ở giữa, không biết nên đi cùng ai.
– Vậy thôi cậu đi đi, mình nhớ ra có việc phải đi một lát!
Quân vì không muốn thấy nó khó xử nên đành xuống nước để nó đi với hắn. “ Lần này tôi nhường cậu, nhưng không có lần sau đâu, Hoàng Thiên Phong!”.
Nhìn Quân bước đi tự nhiên nó thấy có lỗi với Quân, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn kéo nó đi luôn.
Căn tin…
Năm đứa nó bước vào căn tin là mọi ánh mắt đều nhìn bọn nó. Theo đội hình thì Mạnh Long, Anh Kiệt, Khương Duy (3 chàng độc thân) đi trước, nó và hắn đi sau để đỡ bị chú ý. Vậy mà có được đâu.
Khi tụi nó đi ngang qua một bàn toàn con gái ngồi thì không biết con nhỏ đáng ghét nào lại chìa cái chân ra ngáng chân nó làm vấp phải và ngã chúi tới. May mà hắn đi bên cạnh đã nhanh tay đỡ nó, nếu không thì ê mặt rồi. Nó còn chưa hoàn hồn thì đã thấy hắn nhìn nhỏ kia bằng ánh mắt sắc lạnh rồi quay qua nó:
– Không sao chứ? Cẩn thận, trong căn tin nhiều “cành cây” ngáng đường lắm!
Nó khẽ mỉm cười gật đầu. Con nhỏ kia nghe vậy vừa tức lại vừa ngượng, đứng dậy bỏ ra khỏi căn tin luôn.

Ba đứa kia thì ngạc nhiên lắm, lâu nay hắn đâu có kiểu nói shock con gái như vậy! Một điều rõ ràng nhất là hắn đang thay đổi, vì nó.

- Mày thật sự thích cô ta rồi à? -Kiệt hỏi hắn khi cả 2 ở trên sân thượng.
– Ừ! Có lẽ vậy!
– Đã nói với cô ta chưa?
– Rồi!
– Cô ta nói gì?
– Chỉ hỏi tao có nói thật không thôi, mà làm gì mày hỏi nhiều vậy?
– Hỏi cho biết thôi!
– Anh Kiệt!
– Gì?
– Có phải tao là một kẻ nhanh quên không?
– Quên? Quên gì? Bảo Ngọc ấy hả?
– Ừ!
– Mày đừng có khùng nữa, Bảo Ngọc bây giờ không phải là Bảo Ngọc trước kia của mày nữa rồi, bây giờ cô ấy là người yêu của Quốc Hạo, mày đừng tự trách mình làm gì, không phải bây giờ mày thích Linh Thư sao, vậy thì đừng có suốt ngày nghĩ đến Bảo Ngọc nữa, cô ta mà biết thì sẽ nghĩ gì?
– Tao biết!
– Biết? Biết thì đừng có vớ vẩn nữa! Tao xuống đây!
Kiệt giáo huấn cho hắn một hồi rồi đi xuống. Trước khi xuống còn dặn:
-Cuối tuần này có buổi họp lớp đó, mày liệu làm gì thì làm!
Sở dĩ Kiệt nói vậy vì ngày xưa Bảo Ngọc và hắn học chung lớp với Kiệt, Duy,Mạnh Long, thì tất nhiên buổi họp lớp này sẽ có mặt Bảo Ngọc. Kiệt phải nhắc nhở hắn trước để hắn liệu cơm mà gắp mắm thôi!
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :5564
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!
Design by Kiều Lan
Copyright © 2013 BeYeuTruyen.Wap.Sh