—-ooO Chap 10 Ooo——-_____
Aki hôm nay có việc bận, đi ra ngoài từ sáng sớm, hơn nữa còn dặn sẽ về muộn.
Cậu không bị cấm túc nữa, ít nhất có thể quanh quẩn trong toà nhà phía Tây của Darkness cũng là nơi ở của Aki và cậu hiện giờ.
Pey một mình lẩn thẩn trong phòng, đến lúc buồn bã không chịu được nữa, đành bỏ ra ngoài sân hoa.
Nơi này nằm ở phía sau của toà nhà chính Darkness, thắp sáng bằng lân tinh màu vàng dịu như ánh mặt trời, hoa cỏ trồng khá nhiều. Coi như ngoài phòng ướp Mai tuyết, nơi này là nơi còn lại có chút sự sống.
Cậu ngồi dưới gốc cây phong, giơ tay bắt lấy một chiếc lá đỏ thẫm, huơ đi huơ lại trước mặt. Lá phong đỏ thẫm, ánh sáng thấu qua tạo thành màu nâu nhạt, đổ dài lớp màu xuống vạt áo trắng của cậu.
Pey nghịch ngợm như vậy một lát, rồi ngủ thiếp đi.
Cũng không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, cho đến khi cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Pey mới lười biếng mở mắt.
Là một cô gái. Ánh mắt linh động nhìn vào cậu, không ngừng phát ra từng tia dò xét.
Cô ấy rất xinh xắn, mái tóc màu hạt dẻ rủ xuống hai bờ vai nhỏ nhắn, trên người mặc một bộ váy màu lam nhạt, thanh thoát dịu dàng.
Pey ngồi dậy, sau đó nhanh miệng hỏi cô gái đó:
-”Cô là ai?”
-”Tôi là Bella. Tôi là Yêu nữ mới đến Darkness.”
-”Ra vậy. Vậy cô ở đây, tôi phải về phòng.”
-”Anh…có thể ngồi lại với tôi một chút thôi?”-Bella nhìn cậu với ánh mắt cầu xin, miệng cười lên một đường nổi bật giữa ánh sáng không ngừng lấp lánh.
Pey vô thức gật nhẹ một cái. Thôi thì cậu ở lại với cô ấy một chút cũng chẳng sao, Aki cũng còn lâu mới về.
Bella gật đầu, vỗ vỗ xuống lớp cỏ bên cạnh, ý nói cậu ngồi xuống:
-”Anh, là Pey, đúng không?”
-”Làm sao cô biết?”-Pey yên vị, quay sang Bella hơi nhếch môi hỏi một tiếng.
-”Mọi người trong lâu đài liệu có ai không biết tên ái nhân của Chúa Tể?”
-”Tôi…không phải…”-Nghe đến ái nhân, Pey khẽ cúi mặt, hai gò má đỏ lên vô cùng đáng yêu.
-”Không có gì ngại đâu. Dù sao, anh cũng là một nam nhân may mắn rồi. Người rơi vào mắt Chúa Tể, không phải ngày nào cũng có đâu.”
-”Chuyện này, không nói nữa. Dù sao nó cũng không liên quan đến cô. Cô đến Darkness lâu chưa?”
-”Cũng khoảng một tháng. Tôi vào cùng đợt với chị YuYu.”
-”Ra vậy. Tôi đột nhiên bị bắt vào đây, ngày tháng mù tịt. Cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu ngày, nhưng có vẻ là lâu hơn cô.”
Hai người nói chuyện với nhau, xem chừng khá tâm đầu ý hợp. Pey lâu rồi mới có người cùng nói chuyện, xem ra rất là thích Bella.
Cô gái xinh xắn, lại dễ gần như thế, như thế nào có thể ghét bỏ.
Bella trước khi rời đi, hẹn cậu ngày kia lại ra nơi này chơi.
Pey không nhắc đến chuyện này trước mặt Aki. Đến anh trai hắn là Kris mà hắn còn không cho đến gần cậu, nhỡ đâu nói ra hắn lại nổi điên mà lấy mạng Bella thì quả thật Pey sẽ chết vì mặc cảm tội lỗi.
Aki hoàn toàn không biết về quan hệ giữa hai người họ.
Pey rất hay gặp Bella, hai người thường gặp nhau vào những buổi chiều Aki không ở trong phòng. Tất nhiên là vẫn gặp ở sân hoa.
Bella có sở thích ngắm lá phong rơi, Pey cũng là như vậy. Bella thích ngủ trên cỏ, Pey cũng thích như vậy…
Giữa hai người họ, tồn tại rất nhiều điểm chung. Pey từ sớm đã coi Bella là em gái. Tình cảm giữa hai người ngày càng tốt đẹp.
____***____
Hôm ấy, Aki do việc đột xuất liền trở về phòng lấy Tài liệu. Căn phòng trống trơn trong khi lẽ ra Pey nên ở nơi này mới đúng.
Hắn tức giận, ánh mắt sắc lên, màu Ngọc lam nơi tròng mắt biến mất nhường chỗ cho một màu đỏ pha lê lấp lánh.
Trên người Pey từ lâu đã vương mùi nguyên khí của hắn, chỉ cần đi theo đó, chắc chắn có thể tìm được cậu.
Aki từng bước tiến về sân hoa, đập vào mắt là cảnh Pey và một nữ nhân lạ mặt đang cùng nhau cười nói. Trên cổ nữ nhân kia đeo dây chuyền hình đôi cánh đen, vậy chắc chắn là Yêu nữ.
Làm sao cậu có thể quen biết với Yêu nữ? Hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết.
Aki không xuất hiện, hắn im lặng quay về phòng, hơn nữa còn trầm tĩnh rót cho mình một ly Ballantines 30, loại rượu yêu thích của hắn.
Em giỏi thật, xem ra không quản thúc em thì em sẽ có cách chọc tức ta.
Pey không nghĩ hắn có thể về sớm như vậy, liền ở đó chơi đến gần hết buổi chiều.
Pey vội vã đẩy cửa, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm. Aki đang ở trong tủ đồ, nên cậu đương nhiên không biết hắn đã về.
Cửa phòng tắm chỉ đóng chứ không chốt, chỉ một cái đẩy nhẹ là Aki đã dễ dàng mở được cửa. Từng bước hắn đi như trên không khí, tuyệt nhiên không nghe ra một tiếng động nào.
Pey nhắm mắt, cũng không biết rằng hắn đã vào trong phòng, vẫn vô tư ngâm mình trong bồn tắm.
Hắn cởi đồ, sau đó liền bước vào bồn tắm. Pey thấy động, liền sợ hãi mở mắt, sau khi nhìn thấy hắn, liền định với lấy khăn tắm, quấn lấy thân mình sau đó bước ra ngoài.
Aki đẩy cậu ngồi cố định xuống làn nước ấm áp, sau đó để cậu quỳ vào trong lòng, mặt đối mặt.
Pey ngại ngùng đẩy hắn ra, hơn nữa cũng là sợ thú tính của hắn đột nhiên nổi dậy.
Hắn cau mày, ánh mắt lại một lần nữa biến đỏ, quát lên một tiếng:
-”Ngồi im.”
Pey sợ hãi co rúm người, không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nổi cáu.
-”Hôm nay vừa đi đâu về?”
-”Không…không đi đâu, ở…ở yên trong…phòng thôi.”-Pey nín thở thốt ra từng từ. Hắn hỏi như vậy, lẽ nào hắn biết chuyện giữa cậu và Bella rồi?
-”Sự thật.”-Hắn một tay vòng qua eo cậu, một tay vuốt ve hai cánh mông của cậu.
-”Tôi…đâu có nói dối.”-Pey giãy dụa, cái tay chết tiệt của hắn rốt cuộc là đang để chỗ mông cậu đó.
-”Cho em một cơ hội nói lại.”-Hắn trừng mắt nhìn cậu, bàn tay nơi eo xiết thêm lực đạo khiến Pey đau điếng người.
-”Tôi…ra ngoài chơi. Là đến…đến sân hoa.”
-”Đến một mình sao?”-Hắn ghé miệng liếm láp nơi bờ vai mềm mại của cậu, khiến Pey nhột mà co người lại như một con mèo nhỏ.
-”Đương nhiên.”-Pey khẽ ngửa đầu, đột nhiên cảm thấy bả vai truyền đến một trận đau đớn co rút.
Hắn đang cắn vào vai cậu. Hai chiếc răng nanh dài cắm ngập vào da thịt Pey, để lại từng vệt máu dài chảy dọc xuống tấm lưng trắng muốt của cậu.
-”Aki, đừng mà. Dừng lại…đau…quá.”-Pey vì quá đau đớn mà bật khóc, bàn tay để trên cánh tay hắn bấu chặt vào bắp thịt.
-”Em không nói thật có đúng không?”-Aki đột nhiên đứng dậy, bế Pey lên vai, vác ra khỏi bồn tắm.
Hai cơ thể trần truồng áp sát vào nhau, hơi nóng cùng với từng giọt nước rơi xuống sàn gỗ thành từng giọt tong tong.
Hắn ném cậu xuống giường, sau đó dùng dây xích trói hai cổ tay cậu xà ngang, để Pey lơ lửng quỳ gối trên giường.
Vết thương trên bả vai do bị căng cơ mà đau đớn gấp bội, máu chảy rất nhiều.
Pey nghĩ chắc là do hắn biết cậu gặp Bella, nhưng nếu như vậy, thì hắn đã sớm xông đến mà giết Bella rồi. Vậy cái này, có lẽ nào là vì hắn hiểu nhầm chuyện gì?
Aki bò đến, không ngừng phủ đầy dấu hôn lên làn da trắng mịn diễm lệ của cậu. Pey thở dốc, sợ hãi mà giãy giụa không ngừng.
-”Nói cho ta biết đi. Em là đi với ai?”-Hắn phả từng hơi nóng theo chữ vào vành tai của cậu.
-”Không…với…ai. Là đi…một…mình.”
-”Nói dối.”-Hắn không nói trước một bước ấn mạnh phân thân vào hậu huyệt của cậu. Pey kinh hoàng mở to mắt, đau đớn đến không nói nổi. Sau đó hắn lại rút phân thân ra.
-”Nói đi, còn không nói thật, chúng ta sẽ lại tiếp tục.”
-”Tôi…đã nói…rồi. Không…có ai…mà.”-Pey nức nở rên rỉ từng tiếng trong đứt quãng.
Cậu không muốn nói ra Bella. Cậu không thể vì mình đau đớn và làm hại đến người khác, nhất là khi Bella hoàn toàn chẳng có lỗi gì về việc cùng cậu nói chuyện.
-”Em có phải không đã coi thường ta đến mức độ này!”-Hắn gằn lên một tiếng, lại đẩy mạnh phân thân cương cứng vào hạ thân đang còn chảy máu của cậu. Cậu không chịu thú nhận với hắn, nhất định hôm nay phải làm cậu nói bằng được.
Cứ rút ra lại đâm vào như vậy, hạ thân Pey mất đi cảm giác, bao nhiêu lần ngất đi, rồi lại bị hắn đánh thức dậy. Hắn muốn cậu nói ra sự thật, cậu lại không muốn nói ra cho hắn sự thật.
Em không muốn anh biết, Bella không có lỗi.
Tờ mờ sáng, hắn mới bắn vào cậu, sau đó nằm vật trên giường, mệt mỏi nhấm mắt lại.
Pey vẫn là bị treo người lên như thế, khóc không ra nước mắt, nói không ra chữ, thở cũng chẳng ra hơi. Đầu tóc bết vào hai bên da đầu, rũ rượi cúi gằm xuống.
Cậu không nói, tất cả những gì cậu nói cả đêm qua, rốt cuộc chỉ là:
-”Không…ai…cả.”
Aki rất tức giận, cậu biết, nhưng cậu càng không muốn nói cho hắn sự thật.
Ít ra, chỉ có mình cậu bị hành hạ.
Có những người, thực ra lại chẳng đáng cho chúng ra hi sinh vì họ.
Pey lại không biết điều này.
______———ooO End Chap 10 Ooo———_______
__——–ooO Chap 11 Ooo———-______
Sáng hôm sau, Aki tỉnh dậy vào lúc trời hửng sáng. Pey còn mệt mỏi, cho nên chưa dậy.
Hắn hiện tại tâm tình vẫn chưa tốt lên chút nào. Thú thật là nếu hắn gặp được con Yêu nữ chết tiệt kia, thì chắc chắn hắn sẽ hành hạ cô ta tới chết thì thôi.
Hắn thật sự không hiểu tại sao Pey lại muốn bao che cho cô ta đến thế? Trừ khi, quan hệ giữa Pey và cô ta có gì đó không bình thường.
Hắn nhất định phải tìm hiểu bằng được.
Hắn khẽ mở xích đang siết chặt cổ tay của cậu. Hai cổ tay giãy giụa cả đêm, ma xát với sắt kịch liệt dẫn đến thâm tím, một vài chỗ còn hơi rỉ máu.
Cơ thể không còn khí lực của cậu đổ gục vào lòng hắn, bất động nhắm mắt. Hơi thở còn hơi yếu ớt, có vẻ là bị thương không nhẹ. Hai mép đùi trong đầy máu và dịch thể nam nhân khô vón, bết vào lẫn lộn đến nhức mắt.
Trong lòng Aki quả thật trào lên một trận hối hận và xót xa.
Xin lỗi, nhưng chỉ như vậy mới có thể nhắc em nhớ em là của ta.
Hắn đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường, phủ một lớp chăn mỏng lên ngực và eo cậu. Sau đó, liền với lấy bên trong tủ thuốc một lọ kem màu trắng.
Thuốc này là loại thuốc Ngọc Cốt đặc chế từ hương khí của Đá Thuỷ Tinh. Chỉ có Chúa Tể Ma cà rồng mới được sử dụng loại thuốc quý hiếm như vậy. Ngọc Cốt có tác dụng mạnh về chữa lành vết thương và tăng thêm khí lực.
Lần này, hắn quả thực không chút thương tiếc muốn dùng Ngọc Cốt đối với hạ thể của Pey. Nếu mà nói hắn hoang phí, thề là hắn chẳng thấy hoang phí chút nào.
Từ lúc nào, em đối với ta trở nên quan trọng đến thế?
Aki lấy một lớp kem mỏng lên đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng xâm nhập tràng bích của Pey, bôi đều lớp thuốc lạnh lẽo vào bên trong.
Mặc dù là Pey bất tỉnh, nhưng trong đại não vẫn cảm giác được chất nhầy lạnh toát cùng vật lạ không ngừng khuếch trướng hạ thân, trong nháy mắt lại hồi phục kí ức cũ.
Đau đớn , sợ hãi, bất lực, từng thứ quanh quẩn cứ dằn vặt mãi, khiến tận trong giấc ngủ, cậu vẫn khóc, khóc rất nhiều. Nước mắt chảy dài hai gò má trắng bệch, nắm tay nắm chặt lại, cơ thể khẽ run rẩy, theo từng cử động nhỏ nơi ngón tay hắn.
Aki đau lòng đỡ lấy cậu, ôn nhu ôm vào lòng, cẩn cẩn dực dực lau đi nước mắt đang chảy ra từ khoé mắt cong của cậu.
Pey bám lấy hắn, hai bàn tay yếu ớt cố gắng như níu kéo thứ gì đó, móng tay bấu chặt vào bắp tay hắn, miệng mấp máy một loại từ ngữ không thể nghe ra thứ gì. Pey hiện tại đã hoàn toàn đánh mất vẻ ngoài bí ẩn và mạnh mẽ ban đầu, lại giống như một con mèo nhỏ bị thương, sợ hãi mà tìm kiếm sự nuông chiều, giúp đỡ.
Hắn để Pey dựa vào ngực mình, rồi khẽ vuốt ve nhẹ tấm lưng trắng muốt xen nhiều vết thâm tím, coi như là một cách trấn áp tinh thần đi. Đột nhiên phát hiện ra, Pey cậu, hiện tại là phát sốt cao rồi. Hơi thở mềm mỏng yếu ớt như một lớp sương khí hư không giữa không gian, lại luôn miệng mê sảng mà run rẩy cầu xin cái gì đó.
Hắn để cậu yên vị trên giường, rồi vội vã cho gọi Alex, bác sĩ tư gia của hắn.
Alex không phải là ma cà rồng cấp cao, nhưng về trình độ y thuật thì đặc biệt cao siêu, nói không ngoa có thể coi là Hoa Đà tái thế. Hơn nữa, cậu ta rất có lòng vời nghề, bệnh nhân bệnh nặng bệnh nhẹ, Alex đều một lòng dốc sức chữa trị, tuyệt đối không bỏ bê cảnh người gặp nạn trước mắt.
Aki đi đi lại lại nhìn Alex sờ sờ nắn nắn Pey, hắn quả thật biết là Alex đơn thuần chỉ là làm công việc chữa bệnh , nhưng trong lòng không khỏi bực tức.
Bản tính của hắn, có thể nói tính chiếm hữu là rất cao. Hắn không muốn ai đụng chạm đến những thứ thuộc về hắn.
Ngộ nhận mà nói, hắn coi Pey như một thứ “thuộc về hắn”.
Cho nên hắn cảm thấy muốn giết người một chút, coi như là xả giận.
Alex sờ nắn xong phía trên, lại yêu cầu được khám hạ thể của Pey nữa.
Ritera Aki hắn nổi điên xông đến liền bóp cổ Alex, nhìn cậu ta cảnh cáo. Cậu ta ho sặc sụa, vật lộn như thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn. Cuối cùng, Aki tặc lưỡi buông tay, Alex quỳ gục xuống sàn, nhưng vẫn ngoan cố giảng giải cho hắn:
-”Pey hiện tại bị thương không nhẹ, cơ thể vốn đã suy nhược, nay lại càng nghiêm trọng, tôi cần kiểm tra mức độ ảnh hưởng của vết thương, nếu không sẽ có thể làm sự đau đớn cùng thời gian chịu đựng của cậu ấy kéo dài. Chỉ sợ cậu ấy không chịu nổi.”
Hắn vò đầu bứt tóc, cuối cùng trừng mắt nhìn Alex một cái, lên giọng cảnh cáo:
-”Làm cho nhanh, rồi lui đi.”
Alex được sự đồng ý của hắn, liền vội vã kiểm tra. Xem ra vết thương khá là nặng, Aki quả thật là rất khủng bố, có thể vì chuyện ấy mà hại người ta đến mức độ phát ốm. Chúa Tể ơi là Chúa Tể, không ngờ người máu lạnh đến vậy.
Cậu ta trao đổi một số thông tin cần thiết với Aki, sau đó lui ra để lại hắn trong phòng với cậu.
Pey nằm mê man trên giường, Alex vừa cho cậu uống thuốc, có thể sắp tỉnh lại rồi. Aki cầm lấy tay cậu, khẽ vuốt ve nhẹ mu bàn tay. Gầy quá, bây giờ mới thấy Pey gầy đến như thế nào.
-”Em chỉ cần nói thật thôi. Tại sao em không chịu làm?”-Hắn khẽ tự lầm bầm, nhìn cậu đau xót. Hắn không phủ nhận, là hắn đã quá giận, cho nên mới dẫn đến việc làm tối hôm qua. Lẽ ra, hắn có thể tìm hiểu theo cách khác.
Pey khẽ cựa quậy. Vết thương còn đau, nên tạm thời cậu chưa thể cựa quậy được, chỉ có thể chống mắt nằm im nhìn hắn.
Aki có thể cảm thấy cử động của cậu, liền để tay cậu xuống. Thần thái hối hận hiếm thấy đã bốc hơi không còn tăm tích, hắn sẵng giọng hỏi cậu:
-”Tỉnh rồi sao?”
-”…”-Pey nhìn hắn, khoé mắt ánh lên tia buồn bã.
-”Sau này sẽ không được đi đâu cả. Em không chịu nói thật.”-Aki cảnh cáo cậu, dù là cậu bệnh, thì chắc chắn tính cách của cậu cũng không cho phép cậu nằm im một chỗ ngoan ngoãn nghe lời hắn.
-”Tôi nói, anh sẽ tin đúng không?”-Pey yếu ớt nói với hắn.
-”Để còn xem.”
-”Bella, cô ấy là Bella. Tôi gặp cô ấy đã được nửa tháng. Cô ấy đối với tôi rất hiền và tốt bụng, cũng lại hợp với tính cách của tôi. Chúng tôi, ngoài quan hệ bạn bè đơn thuần không còn loại tình cảm nào khác.”
-”Nếu có nửa lời nói dối, ta có thể đảm bảo mạng sống của cô ta sẽ dừng lại ngay lập tức.”-Aki gằn giọng, mi tâm xuất hiện vài nét nhăn mặt. Tạm thời, hắn tin cậu, nếu như không phải như cậu nói, hắn chắc chắn sẽ không để yên cho cô ta và cả cậu.
-”Tuỳ anh. Tôi đã không có lỗi gì, ở đây lại thật sự rất buồn chán, có thể cho Bella đến đây được không?”-Pey nhìn hắn, nhỏ giọng cầu xin. Sau này chắc hắn sẽ không cho cậu đi ra ngoài nữa, nếu cứ như vậy, chỉ sợ cậu sẽ vì buồn chán mà phát điên.
-”Không.”-Aki lạnh lùng hắt lại một câu trả lời ngắn gọn, đang đầy sát khí. Nhất định là Pey muốn chọc tức hắn rồi, mức này còn muốn cho cô ta ở cùng.
Pey tròn mắt nhìn Aki sau đó chán nản vùi đầu vào chăn, quay lưng lại với hắn. Bỏ đi, dù sao hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, cậu rốt cuộc là nghĩ gì mà lại đi cầu xin hắn cơ chứ?
Hắn bỏ đi, để lại Pey một mình nằm đó.
___***___
Cậu giận hắn, rốt cuộc là vẫn không cho cậu đến gần bất cứ ai hay đi ra khỏi phòng.
Pey tuyệt thực hai ngày này, khi nào hắn đến liền quay mặt vào trong tường giả ngủ. Hắn biết cậu giả vờ, nhiều lần nổi điên muốn cho cậu một trận, nhưng Alex đã dặn phải để cậu nghỉ ngơi thật tốt, còn không được gây thêm thương tổn cho cậu nữa. Hắn cũng không thể nói chuyện mới cậu, vì căn bản cậu không có nói chuyện với hắn.
Aki quả thực là bị ép đến mức đường cùng khi Pey nhất định không chịu ăn chút đồ nào. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, thể trạng Pey đã quá ốm yếu sợ sẽ còn tệ hại hơn.
Đã vậy, cứ chiều cậu một lần, cũng tại vì cậu ra nông nỗi này là vì hắn.
____***_____
Pey ngồi vân vê tấm chăn mềm mại, thỉnh thoảng lại chán nản thở dài một cái.
Đột nhiên cửa chính có tiếng động mở, Pey liền nằm xuống, trùm chăn kín người. Chắc là Aki về có việc đột xuất, vì thường thì giờ này hắn vẫn còn giải quyết công việc ở sảnh chính.
-”Anh Pey…”-Giọng nữ nhân trầm ấm quen thuộc vang lên, Pey giật thót, vội tung chăn ra ngồi thẳng dậy.
Là Bella, cô ấy đang ngồi trước mặt cậu.
Pey vừa mừng vừa lo, lại hỏi Bella dè chừng:
-”Làm sao em vào được đây?”
-”Chúa Tể gọi em đến, nói là phải chăm sóc anh cẩn thận.”
-”Aki gọi đến sao? Sao có thể!”-Pey thầm nghĩ, chưa chắc chắn lắm nhưng có khi nào lại đồng ý với cậu thế?
Dường như cũng hiểu suy nghĩ của Pey, Bella vội lên tiếng giải thích:
-”Đúng là Chúa Tể gọi em mà. Anh nghĩ xem, toà nhà này được canh kĩ như vậy, ngoài phòng lại có ma cà rồng cấp cao trông coi, trừ Chúa Tể ra, chắc chắn không ai có thể vượt qua lớp phòng thủ mật độ cao như vậy.”
-”Rồi, anh tạm tin em. Xin lỗi, thất hứa với em, ngày vừa rồi đã để em chờ ở sân hoa mà không đến. Thú thật, tình trạng hiện tại của anh cũng không thể cho phép anh gặp em được.”
-”Không, phải là em xin lỗi anh. Vì em mà anh bị Chúa Tể làm đến nông nỗi này. Kì thực em không có cố ý. Chuyện hôm đó em cũng không biết Chúa Tể đến sân hoa.”
-”Không sao, thôi bỏ đi, mấy khi gặp lại nhau, không thể cứ xin lỗi kể tội mãi được.”
-”Vậy thì thôi, a, em kể cho anh cái này hay lắm nhé…”
…
Pey ăn cơm nhiều hơn, cũng không im lặng tịch mịch như tượng đá cả ngày nữa, ít nhất là cũng có chút phản ứng với hắn.
Tuy là hắn mừng, nhưng trong cái mừng cũng có cái bực bội. Từ khi hắn đồng ý cho Bella đến chơi với Pey mỗi ngày, cậu liền có chuyển biến thái độ tốt hẳn lên, hơn nữa Alex khám lại cũng nói tinh thần cứ duy trì trạng thái tốt như này thì sẽ sớm khỏi bệnh.
Rốt cuộc là Bella có phép thần thánh gì? Hắn thua cô ta ở chỗ nào?
Pey chưa bao giờ cười nói vói Aki theo cách cậu làm với Bella.
Sau này, cậu sẽ phải hối hận với điều đó.
_____———ooO End Chap 11 Ooo——–___________——–ooO Chap 12 Ooo——–_______
Pey có tiến triển được một tuần, đột nhiên đến tuần thứ hai lại giảm sút tình trạng nghiêm trọng.
Cậu hay bị ho nhiều, mỗi lần ho còn có thể kèm máu tươi. Hơn nữa hay bị chóng mặt, đau bụng rất nặng, cơ thể cũng yếu đi rất nhiều.
Aki thật sự rất lo lắng, có gọi Alex đến kiểm trả thì tuyệt nhiên lại không thấy dấu hiệu nào của cơ thể Pey bất thường.
Pey tóm lại chỉ có thể nằm một chỗ.
Hằng ngày vẫn chỉ là Bella đến chơi với cậu. Dạo này con bé còn hay làm bánh ngọt, nước ép, hay rất nhiều thứ đồ ăn đồ uống có lợi cho cậu nữa
Pey cảm thấy Bella quả thực rất lo cho cậu.
___***___
Aki ôm cậu trong lòng, khẽ vuốt nhẹ bàn tay cậu. Pey ngồi im trong lòng hắn, từng hơi thở đều đặn phát ra, là đang ngủ.
Cậu ngủ rất nhiều, dạo này còn ngủ có đến hơn nửa ngày. Mặc dù cậu ngủ cũng chẳng sao, nhưng hắn vẫn là thích cậu thức hơn.
Hơi thở mỏng manh yếu ớt hơn rất nhiều so với cái lúc cậu được hắn tìm thấy trong đêm tuyết lớn.
Cậu đúng thật là hoa mai tuyết, chỉ nở rộ đẹp đẽ một thời gian ngắn, sau đó sẽ lụi tàn dần rồi biến mất như hư không.
Không, hắn sẽ không để cậu biến mất. Tại sao hắn nghĩ như vậy, bản thân cũng không hay biết. Độc chiếm hay những tình cảm lớn hơn thế nữa?
Ritera Aki là chúa tể cao cao tại thượng, cảm thấy có thể biết hết mọi sự tình, cảm xúc đặc biệt này lại chưa từng cảm giác qua. Tại sao chứ?
Chỉ cần nhìn cậu sẽ bộc phát, thiếu cậu sẽ khó chịu, nhìn thấy cậu cùng người khác nói chuyện sẽ tức giận. Cậu là gì của hắn, hắn là gì với cậu?
Quan hệ giữa Aki và cậu rốt cuộc là gì?
Pey khẽ cựa mình, đánh thức hắn còn mê mẩn suy ngẫm. Hắn ôn nhu để cậu dựa sát vào ngực mình, sau đó kéo một cánh áo choàng phủ lên người cậu.
-”Dậy rồi sao?”
Pey không trả lời, thần ra đó ngây ngô một chút, rồi phát ho sặc sụa. Hắn đau xót khẽ vuốt vuốt lưng cậu, để cậu bám vào tay hắn mà ho đến thất kinh.
Từ miệng nhỏ phun ra một búng máu chuyển màu, dây khắp tay cậu. Pey khẽ ngước lên nhìn hắn, bạc tay đã đầy máu. Không phải đỏ tươi, là đỏ thâm. Aki hoảng hốt ôm cậu thật chặt, sau đó gọi Alex gấp.
Hắn nhất quyết không chịu bỏ lại Pey, phải ngồi bên cạnh cậu cho bằng được. Alex khám xét kĩ lưỡng, sau đó xem đi xem lại vết máu Pey mới ho ra, mặt liền tái hẳn đi. Aki có thể đoán biết tình hình không tốt chút nào, liền để Pey nằm xuống, sau đó khiến cậu ngủ thiếp đi. Cùng Alex ra ngoài nói chuyện.
Alex đẩy đẩy cặp kính, sau đó nghiêm trọng nói ra vấn đề:
-”Pey, hiện tại chính là đang bị nhiễm độc…”
-”Cái gì…?”-Aki giật mình, độc, cái gì…độc?
-”Cậu ta mắc phải độc tố mạnh, được gọi là Địa Xà. Độc tố này sau khi ăn vào người sẽ từ từ phá bỏ các hồng cầu, ăn mòn lớp kháng sinh sẵn có của cơ thể, làm giảm sức đề kháng. Gây ra những cơn đau rất mạnh, có thể coi là giống như cực hình. Thường loại độc này sẽ phát tác sau hai tuần, đó là lí do tôi không phát hiện ra nó.”
-”Vậy…mau giải độc cho cậu ta.”
-”Không giải được. Địa Xà chỉ bị khắc chế bởi nhuỵ của Liên Tuy Ngọc. Liên Tuy Ngọc là loại hoa năm năm mới mọc một lần, lần gần đây nhất đã là ba năm trước, phải chờ một năm nữa mới nở lại.”
-”Vậy không có cách nào chữa sao?”
-”Có thì có, nhưng cái này có thể phải nguy hiểm đến tính mạng của Chúa Tể.”
-”Mau nói.”
-”Nguyên khí của Chúa Tể có thể làm hoa nở sớm hơn thường lệ. Nhưng thường thì lượng nguyên khí tiêu hao quá lớn, sẽ dễ dàng không thể trụ nổi, nên hầu hết đều không ai dám chọn cách này.”
-”Ta làm.”
Hi sinh tính mạng? Cậu có hay không là người mà hắn chết vì cũng cam lòng? Cớ sao chỉ cần cứu được cậu là có thể mất mạng.
Nói cho ta được không? Em là gì của ta đây?
Alex hơi ngây người ra một chút, sau đó thì khẽ mỉm cười. Xem ra Pey, quả là rất…đặc biệt.
Ritera Aki mà Alex biết, không thể nào vì ai mà hi sinh tính mạng, bất chấp nguy hiểm cho dù đó có là Kris.
___***___
Alex cùng hắn đến một khu rừng rậm rạp. Liên Tuy Ngọc chính là mọc ở nơi này.
Cả hai vượt qua một quãng rừng dài, cũng bởi vì hắn là ma cà rồng, nên có thể bay lượn. Chỉ loáng một cái là đã đến Trung tâm khu rừng mà người thường phải đi nửa ngày mới tới.
Có một bụi cây lá nhỏ, cùng với một nụ hoa màu bạc khép kín, nằm trong khoảng rộng được vành gọn gàng. Aki đáp xuống, sau đó tiến sát đến nụ hoa.
Cây hoa cảm nhận được luồng nguyên khí lớn sát bên, khẽ lay động một chút. Sau đó lá cây đột ngột rụng hết, trơ trọi cành cây cùng với nụ hoa màu bạc kia.
-”Liên Tuy Ngọc chấp nhận nguyên khí của ngài rồi, mau truyền cho nó.”
Ta sẽ làm, sẽ cứu em, Pey.
Aki nhắm mắt, bàn tay giơ phía trên nụ hoa, rồi thả từng luồng sáng màu đỏ lấp lánh xuống. Hắn cứ làm như vậy, liền cảm thấy cơ thể sắp không chịu nổi nữa.
Hắn gắng gượng hết sức, đến lúc Alex đỡ lấy hắn, nói nhỏ:
-”Chúa Tể, đủ rồi.”
Hắn ngay lập tức đổ gục xuống, cảm nhận được thứ chất lỏng lạnh léo chảy vào miệng mình, là thuốc cấp cứu Alex đã đem đi phòng trừ từ trước.
Liên Tuy Ngọc nở rộ, tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Nhuỵ hoa đỏ tươi tiết ra lớp nhầy giống như máu.
Alex không chậm trễ, vội vàng dùng dao nhíp cắt lấy nhuỵ hoa. Sau đó bóc lớp vỏ và chắt lấy một ống dịch đỏ dịch nhầy.
Alex đỡ hắn dậy, sau đó đành phải đi bộ ra khỏi rừng, đến lúc trời sắp sáng đã may mắn về đến Darkness.
___***___
Pey uống được thuốc bào chế từ Liên Tuy Ngọc, liền nhanh chóng tỉnh lại. Biết được hắn đã suýt mất mạng để cứu mình, Pey quả thực cảm thấy rất cảm động.
Cảm ơn nhé, Ritera Aki.
Cậu coi như báo đáp hắn, quyết định sẽ ở bên hắn trong suốt thời gian hắn bệnh.
Ritera Aki mặc dù rất mạnh, nhưng nội thương lại vô cùng nặng, nên cũng không thể nào hồi phục nhanh được. Alex tuyệt nhiên cấm hắn hoạt động mạnh, nếu không chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Aki lại giống như Pey trước đây… nằm một chỗ.
Cả hai giống như là thay phiên nhau bệnh. Cũng lạ.
Pey bởi vì không giống như hắn, không phải lo công việc nhiều, nên thời gian ở bên hắn khá nhiều. Tình ra, hắn vẫn là lợi hơn.
Hắn vì như thế nào, lại trở nên cực kì bèo nhèo. Một tiếng hai tiếng đều Pey, Pey, báo hại cậu chạy đôn chạy đáo cả ngày, mặc dù cậu cũng vừa mới bệnh khỏi.
Cái bộ mặt thật này của Chúa Tể Ma cà rồng, theo cậu thấy còn bỉ ổi hơn cái bản mặt lạnh tanh giết người bằng cái liếc mắt kia.
-”Pey, lại đây.”
Cậu lững thững đi lại giường, sau tự động trèo vào chăn, nằm bên cạnh hắn.
-”Ngoan thế thì tốt.”
Cậu bĩu môi, sau đó lại che mắt mà thở dài một cái.
-”Thở dài cái gì?”
-”Tại sao anh đồng ý làm việc nguy hiểm như thế để cứu tôi!”
-”Em nghĩ sao?”
-”Vì tôi không nghĩ ra, tôi mới phải hỏi anh!”
-”Ta không biết, ta chỉ nghĩ là ta nên làm như vậy thôi. Lí do thì ta cũng không chắc.”
-”Bỏ đi, tôi buồn ngủ.”
-”Ừ ngủ đi. À mà đi lấy cho ta cốc nước rồi hẵng ngủ.”
-”Tên chết tiệt nhà anh. Tự lấy, tôi không rảnh hơi.”
-”Em dám không lấy?”-Aki chồm dậy, liếm liếm cổ nhỏ của Pey. Cậu run bắn, vội ngồi dậy đến bình nước với tốc độ tên lửa.
-”Lấy, tôi lấy. Cái gì cũng lấy.”
Aki cười lớn, để cậu vừa sợ vừa tức, hai gò má vì sinh khí mà đỏ lên vạn phần khả ái.
Giá như, chúng ta luôn luôn có thể bên cạnh nhau thì tốt nhỉ?
Không phải giá như, mà là sẽ luôn luôn. Phải, là sẽ.
___***___
Alex đến khám lại cho hắn, sau đó liền tìm cách đẩy Pey ra ngoài.
Cậu cũng không ngốc, có thể biết được Alex chính là muốn giấu cậu một số chuyện.
Cậu khẽ mở cửa ra ngoài, rồi đứng ngoài cửa nghe lén.
-”Chúa Tể, tôi đã tìm ra rồi.”
-”Thế nào?”
-”Địa Xà là độc tố gia truyền mạnh nhất của Yêu nữ.”
Pey đứng trân người. Yêu nữ, lẽ nào, là … Im Min Jung?
Người ngoan ngoãn ngày ngày đều hiền dịu chăm sóc cậu lại hạ độc cậu?
Không đâu, chắc chắn là cậu suy nghĩ lung tung thôi mà.
Bella không phải người như vậy.
________———-ooO End Chap 12 Ooo———-______