Pair of Vintage Old School Fru
EDEN - Tuyệt Đỉnh Vuốt Chạm 2015
Săn Boss siêu khủng và chặt chém đã tay, cực phê...
BeYeuTruyen.Wap.Sh
Thế Giới Truyện Teen
TruyệnChatGame
Bạn đang truy cập vào BeYeutruyen.Wap.sh Wapsite Đọc Truyện Teen Tổng Hợp Những Truyện Tiểu Thuyết Hay Nhất Dành Riêng Cho Các Bé Yêu Truyện.!
Tóm tắt truyện:
* Category (thể loại): học đường, tình cảm, có xen vài yếu tố bạo lực...

* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 16+

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on going

* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): chống chỉ định cho những bạn không thích đánh nhau

* Casting (giới thiệu nhân vật): xem truyện sẽ biết.
--------------------
1 người con gái luôn cố che đậy con người thật của mình bằng một mặt nạ vô cảm vì dư âm của quá khứ, 1 chàng trai hết sức handsome nhưng lại vô cùng lạnh lùng vì trọng trách mà mình phải gánh lấy... 2 trái tim băng có thể sưởi ấm cho nhau, họ sẽ thẳng thắng đối diện với tình cảm của mình ???
.
1 người con gái tựa như có 2 tính cách: sẽ hóa vai thiên thần với những ai tốt tính nhưng cũng không ngại ngần đội lốt ác quỷ với những kẻ xấu tính, vì tình thân chấp nhận làm "vật thay thế" . 1 chàng trai gánh chịu hậu quả sâu sắc nỗi đau quá khứ, con gái- tình cảm hầu như đều bị biến thành trò đùa, luôn bày trò trả thù và cố tìm lại bóng hình từ " vật thay thế ". Liệu 2 người có thể ???
.
1 người con gái quá đỗi hiền lành, luôn ngốc nghếch giấu cái tình cảm đơn phương vào sâu trong lòng. 1 người con trai lăng nhăng vốn coi thường tình cảm, ghét những người giả dối vô cùng. 2 đường thẳng song song có bao giờ sẽ cắt nhau ???
.
Chờ đợi có thật sự là hạnh phúc? Nước chảy đá mòn? Bao lâu đây?
Muốn thấy được cầu vồng phải bước qua những cơn mưa; cuối 1 con đường hầm bao giờ cũng là ánh sáng. Kỳ tích sẽ mỉm cười với những ai tin vào nó...
Hãy sống cho bản thân, người không vì mình trời tru đất diệt, không nhìn về quá khứ hướng về thương lai mà bước... Gió đến, chong chóng sẽ lại quay... Chap 1.1: KHỞI ĐẦU
Con người có thật là đáng sợ như vẻ bề ngoài mà chúng ta thường thấy không???
- Kêu nó ra đây cho tao!_ 1 thằng \\\" gấu\\\" lên tiếng.
Đứa con gái đứng trên lầu 1 nghe nói vậy liền nhếch mép cười, nó đặt tay lên miệng mình huýt 1 tiếng gọi sự chú ý của bọn kia.

-Tụi bây coi ai kìa!_ thằng ban nãy nói rồi hướng mắt lên nhìn nó.

Đó là 1 đứa con gái xinh đẹp với làn da trắng mịn, đôi môi hồng hồng, mái tóc dài được cột kiểu đuôi ngựa trông rất cá tính, tai bấm 2, 3 khuyên, body chuẩn,... phải nói là perfect.

- Lên đó bắt nó xuống cho tao!- thằng đó ra lệnh.

Nó nhoẽn miệng cười không phải là nụ cười bình thường mà là 1 nụ cười đểu vô cùng. Trái bogn1 rổ mà nó cầm trên tay như được chuẩn bị từ trước, nó quăng thẳng trái bóng xuống sân bằng một lực khá mạnh, nhưng điều lạ là nó không ném vào tụi đó mà ném vào 1 khoảng trống.

- Sắp chết đến nơi mà còn chơi bóng rổ, điên!

Thằng cầm đầu lên tiếng rồi cả bọn phá lên cười. Khi cả bọn định thần lại thì thấy mình đang bị bao vây, có thể hiểu sơ lược rằng: nó ném trái bóng rổ xuống sân thực chất là 1 ám hiệu... Cả bọn bị nhóm người của nó vây kín, cả bọn không biết làm sao nên đánh liều lên cả. Mặc cho tình cảnh phía dưới, nó vẫn bình thản đeo headphone vào tai nghe nhạc, mắt quan sát khung cảnh hỗn độn phía bên dưới, dù bên nó lực lượng không bằng bên kia nhưng cũng có thể thấy bên nó chiếm trọn thế chủ động, tụi nó không chỉ đánh theo kiểu \\\" xã hội\\\" mà còn theo các trường phái như karate, judo,... Bọn đó khúc cuối cũng không chống cự nổi mà nằm lê lếch. Đến lúc này nó mới cử động, nó phi thằng từ lầu 1 xuống đất, ung dung tiến lại chỗ đó.
- Chị Zu, giờ tính sao đây?- một thằng trong nhóm hỏi nó.

Vẫn không trả lời, nó ngồi xuống ngay chỗ tên cầm đầu nằm, lấy tay nâng cằm hắn lên, miệng nở nụ cười khinh bỉ:

- Her, tao điên đấy, nhưng mày đã không thắng nổi 1 con điên như tao! Chưa đủ tư cách!

Nói rồi nó đứng dậy bỏ đi, trước khi đi, nó còn để lại một nhánh mẫu đơn, điều đó đã trở thành một quy luật với nhóm nó mỗi khi chiến thắng. Hoa Mẫu Đơn như là một biểu tượng đẹp đẽ của nhóm nó, đó là biễu tượng của sự chiến thắng. Nó tên Mẫu Đơn, nhưng ít ai dám gọi thẳng ra, chỉ dám coi đó là 1 tên nhóm chung. Người ta chỉ biết nó là Zu, một con nhỏ xinh đẹp nhưng ngỗ ngược vô đối, vô cảm vô cùng.

Sáng hôm sau. tin nó hạ gục được một tên đàn anh lan ra khắp cả trường. Đi đến đâu mọi người cũng né tránh nó vì sợ. Bỗng có một đứa con gái chặn nó lại:

- Mày là Zu?

Nó vẫn không trả lời, định bước tiếp nhưng nhỏ kia cứ chặn lại:

- Mày dạo này lộng hành quá nhỉ, mới vào trường mà không biết phép tắc. Mày sẽ phải trả giá vì đã đánh chồng tao!- nhỏ đay nghiến nói.

- Chồng mày? Cái thằng trói gà không chặt hôm qua sao?- nó cười khẩy.

- Im đi, đừng cứ sủa mãi thế! Cái tên Mãu Đơn của mày nghe chẳng lọt lõ tai tao, mày quả thật là thiếu giáo dục, về kêu ****** dạ lại mày đi!

Vừa nghe câu nói đó, nó mất hết cả hứng thú châm chọc nhỏ đó. Đời này nó rất ghét ai đụng chạm vào tên mình và người mẹ đã mất kia. Nhanh như cắt, nó lấy chân đá vào đầu gối nhỏ, khiến nhỏ khụy xuống, nhân lúc nhỏ mất đà, nó lậy sợi dây trong túi ra cột 2 tay nhỏ lại. 2 đứa đàn em của nó ở đâu xuất hiện, túm chặt lấy vai của nhỏ khiến nhỏ không thể ngọ nguậy.
- Buông tao ra coi!

Nó khinh khỉnh nhìn nhỏ đó rồi lấy điện thoại ra chụp hình lại. Nó búng tay ra hiệu cho tụi dàn em, tụi nó hiểu ý nên đem nhỏ nhốt vào vệ sinh nam. Trước khi người bị đưa đi, nó lạnh lùng nói:

- Đứa nào có gan thì cứ mà cứu nó!

Rồi nó quay qua nói với nhỏ:

- Ngoan ngoãn ở đó, biết điều thì tan trường sẽ có người đến thả, khôn hồn thì đừng tìm cách thoát, tao không đảm bảo là mày còn nguyên vẹn đâu!

Đứa nào chứng kiến cảnh này đều phải rùng mình. Nó vào trường chưa lâu mà giờ đây hầu như ai cũng biết nó. Đáng lẽ nó không trở thành như bây giờ. chỉ tại cái quá khứ đáng nguyền rủa nó: sau khi mẹ nó mất lúc nó 5 tuổi thì ba nó cũng hắt hủi nó, nó được ông quản gia chăm lo cho đến tận bây giờ, từ đó nó ghét con trai; còn lúc đi học thì bạn bè luôn xa lánh nó, gọi nó là một đứa lập dị vì không có cả cha lẫn mẹ, họ không chơi với nó, cô lập nó, đã có lần nó bị mời phụ huynh vì đánh bạn trong lớp... từ đó, nó hình thành nhân cách ấy, mang bộ mặt bất cần ấy cho đến bây giờ. Chap 1.2

Vừa về đến nhà, nó chào ông quản gia rồi đi lên phòng nằm nghỉ. Cứ thế mà nó miên man chìm vào giấc ngủ, nó sẽ ko tỉnh dậy nếu chuông điện thoại nó ko vang lên.

-Chị Zu, đi bar hông?- giọng một đứa con gái oang oang trong điện thoại.

- Ừm!

- Thế có cần tụi em sang nhà rủ ko ạ?

-Ko!- nó trả lời ngắn gọn như thế rồi cúp máy cái rụp.

Nó tắm rửa, sửa soạn lại 1 chút, xong hết cả nó xuống nhà dưới xin ông quản gia đi chơi. Ông gật đầu rồi căn dặn nó ráng về sớm, đừng đi khuya quá. Được sự đồng ý từ ông, nó phóng thẳng con Lexus tới bar với 1 tốc độ kinh hồn.

Vừa đẩy cửa bước vào, nó thu được bao nhiêu là ánh nhìn, khiến ai cũng phải ngước nhìn, bộ đồ nó mặt ko quá khiêu gợi: bên trong là 1 chiếc áo sát cánh được che đi 1 nửa bởi chiếc áo khoác có nón, phía dưới là chiếc váy xòe ngắn, sọc ca rô màu đỏ đen, chân mang đôi bốt cao cổ, tóc được cột lên 1 phần nhỏ bởi chiếc nơ màu vàng chói lọi; phải nói là màu sắc được phối với nhau quá tuyệt hảo.

- Chị Zu chói quá nha!- 1 đứa con gái khen.

Nó ko nói gì chỉ nhếch môi cười kiểu xã giao rồi quay lưng đi thẳng ra sàn nhảy.

-Chị Zu ít nói ghê á! Nhưng được cái là chỉ rất biết cách chăm sóc cho người khác!- 1 đứa bàn luận.

- Ờ, một phong cách rất Zu! ( :)) ) - thằng khác nhảy vào nói.

- Con Zu mà nge là mày chít ko kịp thở!- 1 đứa con gái dọa.

bla.... bla... bla....

Cuộc nói chuyện có lẽ sẽ không bị gián đoạn nếu ko có lời thông báo:

- Stop đi, đừng 8 nữa, ra coi chị Zu sao kìa, ko là lớn chuyện!
Vừa nói xong, cả bọn đồng loạt quay ra nhìn thì thấy nó đang bị 1 tên giở trò, ngược lại với hành động của người bình thường, nếu là 1 người nào đó thì bọn đó sẽ ra giúp đỡ, còn người này là nó thì.... :

- Tên đó chết chắc!- 1 đứa nói khẳng định.

- Giờ sao, ra ko? Tui kêu mấy người ra chứng kiến là để can ngăn mà lại... - tên con trai đó rên rỉ.

- Quan sát chút đi, khó tính quá! Ko thích coi film free hả? Nói nhìu!

Tụi nó vẫn đứng đó quan sát tình hình dù là không nghe được gì, chỉ cần nhìn nét mặt có lẽ tụi nó có lẽ cũng đoán được tình hình của câu chuyện.

- Em đẹp thế đi chơi với anh nhá!- 1 thằng con trai tiến sát lại nó.

- Biến!- nó.

- Sao thế em, anh vừa có sắc lại vừa có tiền!- tên đó càng nói càng tiến sát vào mặt nó.

Nó cười khẩy 1 cái, hất mặt tên đó ra:

- Đẹp toàn đểu cả!

Tên đó như vẫn ko nản, cứ tiếp tục trêu nó, hết chuyện lại xòe tiền ra phẩy phẩy trước mặt nó. Lúc này nó đã bực thật sự, nhanh tay túm lấy cổ áo tên trước mặt, đay nghiến nói:

-Câm đi!

Thấy vậy, cả bọn đàn em đều xông ra vì mọi chuyện ko còn đi theo quỹ đạo nữa, tuy là thế, nhưng cả nhóm ko ai dám ngăn lại, bất ngờ có 1 giọng nói vang lên:
- Zu, xin can, mất khách của Pj đó!- người con gái được gọi là Pj lên tiếng.

Nghe lời Pj nói nó cũng thôi ko túm áo tên đó nữa! Tên đó được một phen khiếp vía nên chuồn lẹ đi 1 cách êm thấm. Nó bực tức trở về chỗ ngồi của mình, bọn đàn em thì bị Pj làm cho 1 trận vì cái tật nhiều chuyện. Lúc này, ở một cái bàn tại góc khuất của quán, có 2 thằng con trai rất kul đã được dịp chứng kiến từ đầu đến cuối.

- Ai? Con nhỏ đó? - người con trai tóc đỏ hỏi.

- Ý mày là nhỏ túm áo thằng công tử khi nãy?- người con trai kia.

- Hỏi thừa!- tóc đỏ.

- Nhỏ mày hỏi tên Zu đó!- người con trai kia tiếp tục trả lời.

- Leader của Mẫu Đơn sao?- hắn ko nói gì nữa chỉ nhếch môi cười, miệng nhấp 1 ngụm rượu.

- Rượu ko nhạt!

Hắn lên tiếng nói làm tên kia phải hỏi lại:

- Ý mày là......... ???

- Thế mà cũng ko hiểu hả Ken? Bạn thân mà thế đấy!- hắn lại tiếp tục uống thêm 1 ngụm rượu.

-Tao là bạn mày chứ ko phải là thần thánh hay bố mày đâu!- người con trai tên Ken phản bát lại.

-Chưa đầy 1 năm, nhan sắc tầm thường, quá kiêu rồi em ạ!- hắn lại cười.

-Nghe nói tụi đàn em không lần nào \\\" xử\\\" được nhóm nó! Cứ bất phân thắng bại!- Ken.

-Ko ra tay ko được!- hắn.

- Thú vị, tao cũng tham gia!- Ken

-Tao đoán, mày chọn nhỏ chủ bar!- hắn nói với vẻ chắc chắn.

- Hừ!- Ken ko nói gì, chỉ hừ nhẹ 1 tiếng.

- Đã bảo là quên đi, rõ ràng mày coi lời nói t ko có trọng lượng nào! Con nhỏ này chắc cũng tới số rồi! Đáng thương!- hắn cười nhạt.

Tên con trai đó ko nói gì, chỉ im lặng, nhưng cặp mắt sau hàng mi đó lại đanh lại, nhìn vào thoáng lạnh cả người. Chap 2.1: ĐỪNG BAO GIỜ KHINH THƯỜNG ĐỐI THỦ

Sáng nay vừa vào trường được mấy bước, nó khựng lại, nó né người sang một bên khi bắt được âm thanh như xé cả gió. Quả ko sai trước mặt nó có một tờ giấy mà mấy phút trước vốn dĩ ko có, nó liếc nhẹ quanh các dãy phòng học, ko có ai cả vì hôm nay nó đi sớm nên sân trường chỉ có le que vài người. Nhẹ nhàng khum người xuống nhặt mảnh giấy lên tay:

\\\" Chính thức khiêu chiến, Zu, 2:2, okie? Today, room 142, 4pm. waiting for you!
EVIL ( Leader) \\\"

Vào lớp từ sớm nhưng nó có vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi gì đó, Pj vào lớp từ lúc nào thấy nó cứ như vậy nên hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Zu ngước lên nhìn nhỏ, ko nói gì thêm chỉ đặt lên tay nhỏ tờ giấy đã bị mình vò nát từ lâu, đọc xong có vẻ Pj ko tin được nên hỏi lại:

-EVIL? Chẳng phải mọi lần đều là tụi đàn em của bên đó ra trận sao hôm nay leader lại trực tiếp \\\" lãnh\\\" vụ này nhỉ?

- Leader ra mặt rồi! Tưởng dễ ăn con Zu này chắc!- nó.

- Nhưng 2:2 là sao?- Pj có vẻ ko hiểu lắm.

- Zu và Pj - nó.

- Bọn này đúng là ko phải hạng xoàng rồi! Pj là tay phải của Zu, chuyện mật thế àm cũng điều tra ra được!- Pj có chút ngạc nhiên và... nguogn74 mộ.

- Chị Pj, chị Zu!- 1 đứa con gái chạy vào chào bọn nó.

- Có chuyện gì mà vào lớp chị vậy Mon?- Pj.

- Tụi Cel thách đấu, đánh ko chị?- Mon.

- Đánh!- nó.

- Chừng nào?- Pj

- Tầm 3, 4 giờ chiều nay - Mon.
- Vậy cưng thay chị hoặc nhờ ai đó có tài chỉ huy lãnh giùm chị bữa nay, chiều nay chị và Zu ko có mặt được! Thế nhé! - Pj

Cô bé gật đầu hiểu ý, lễ phép cuối người chào rồi đi ra khỏi lớp.

Tan học, tụi nó ko về vội, đợi học sinh ra hết rồi tụi nó mới hành động, các dãy hành lang vắng tanh, ko có vẻ gì là gấp gáp tụi nó vẫn bước đi một cách bình thản và nhẹ nhàng, đi xuống lầu 1, băng qua một dãy hành lang dài rồi rẽ trái, tới đó, tụi nó buộc phải dừng lại.

- Khốn thiệt! 2:2 đâu ko thấy, chưa chi đã đẩy bọn tép này ra!- Pj nghiến răng nói.

Nhóm đó cỡ chừng 2 mấy 30 đứa, trai có gái có nhưng dường như là trai nhiều hơn. Zu và Pj ko ngại ngần xông vào, nếu đã được gọi 2 tiếng \\\" đàn chị\\\" thì cũng biết là tụi nó cũng ko vừa gì. Những đòn tụi nó ra tương đối mạnh và rất dứt khoát, tụi nó vẫn chưa dùng hết sức vậy mà tụi kia chỉ cần \\\" dính\\\" 1 đòn thôi cũng đã nằm bệt xuống đất.

.

- Hoàn tất màn chào hỏi, biết ngay mấy nhỏ này ko phải hạng xoàng!- 1 tên con trai nói.

- Nhập cuộc!- giọng này nghe lạnh hơn đến buốt cả xương.

.

Giải quyết xong xuôi, nó và Pj lấy chai nước hoa trong túi ra.... xịt lên tay mình một ít, 1 phần xịt vào bầu ko khí ( _ __\\\" )rồi cho lại vào túi. Ko để tốn thêm 1 giây phút nào nữa, chỉnh trang lại y phục của mình, bọn nó nhắm vào phòng 142 mà thẳng tiến. Cửa phòng đã mở như chào đón \\\"khách quý\\\". Ko 1 chút do dự, Zu bước chân vào ngưỡng cửa, Pj theo sau cũng định bước vào thì có một cánh tay nhanh như cắt lôi Pj ra và đóng sập cửa phòng học lại, hơi sững lại nhưng ko hoảng hốt. cũng ko tìm cách kéo cánh cửa ra vì cửa lớp nào cũng cài một mật mã riêng, nếu khóa rồi mà ko biết mật mã thì dùng hòng ra ngoài được, để tránh học sinh dùng cánh cửa này để đối phó giáo viên nên nó chỉ được kích hoạt vào lúc tan trường.

- Pj ???

Đáp lại nó vẫn là một khoảng ko người trả lời.

- Lo chuyện bao đồng rồi! Nhỏ bên ngoài sẽ có người tiếp chu đáo!

Nó trừng mắt nhìn người vừa nói câu đó, tóc đỏ, vuốt keo, tai đính viên đá quý màu đen, mắt xám tro có xen lẫn những tia lạnh, dây chuyền hình thập được dịp lộ ra nằm trên khuôn ngực rắn chắc bởi 2 chiếc cúc áo bị bung ra hờ hững, mang vẻ đẹp lai. Người con trai này quả thật theo nó là rất đẹp, ko phải là vẻ baby như những ngôi sao Hàn Quốc, mà có nét gì đó rất bí ẩn và thoáng vẻ bất cần, chưa kể đến cái khoản lạnh lùng kiệm lời vô đối thường khiến những đứa con gái chết mê chết mệt, cũng may vì nó có hệ miễn dịch cực tốt với cái gọi là \\\" mĩ nam\\\" gì đó nên giờ đây nó ko quan tâm cho lắm đến cái người ở đối diện.
- Jun? À không, phải là Phong thiếu gia- Phong Thiên Vũ chứ nhỉ?- nó nhếch mép.

Hắn ko nói gì, chỉ lơ đãng đút tay vào túi quần, khinh khỉnh nhìn nó, mắt lạnh cơ hồ ko chứa một chút xúc cảm nào!

- Leader của EVIL lại đánh 1 đứa con gái, có thấy nhục mặt quá ko?- nó cười khẩy.

- I DON\\\T CARE!- hắn cố tình nhấn mạnh- suy cho cùng cô cũng là 1 thiên thần mang đôi cánh màu đen thôi cũng chả thuần khiết gì đâu! Kiêu quá rồi cưng ạ!- hắn gằn giọng rồi dần bước tới. Chap 2.2:

Nhanh như gió, nó toan đấm hắn nhưng hắn vẫn nhanh hơn, đã đỡ được đòn của nó, nó đấm 1 cái là hắn lại chắn 1 cái, độ phòng thủ của tên này cực chuẩn, đúng thật là nó ko thể nào đánh lơ tơ mơ như mấy \\\" con gà\\\" kia được! Gần nửa giờ trôi qua mà bọn nó cứ như mèo vờn chuột, chơi trò đuổi bắt nhau. Cả 2 đều ko ngờ đối thủ lại khó \\\"nuốt\\\" như thế, có lẽ kì này, cái bản tính cao ngạo đã khiến họ coi thường nhau quá rồi! Nó đột ngột chuyển hướng, ko tấn công phần trên nữa, bất ngờ thục 1 chỏ vào ngực Jun rồi thừa thắng xông lên, thưởng luôn 1 cái đấm vào bụng, bị như thế khiến hắn phải thoái lui.

-Khá lắm!- hắn cười nhạt- khúc dạo đầu kết thúc!

Dứt lời, hắn bắt đầu phản đòn, chính giữa tụi nó là những cái bàn học được xếp ngay ngắn, lợi dụng thế đó, hắn dùng sức ép mấy cái bàn về thẳng phía nó; bị dồn đến gần sát chân tường, nó vung người nhảy lên bàn, những cái bàn cứ xô vào nhau mà di chuyển khiến nó mặc dù muốn vẫn ko thể nào đứng vững được, mất thăng bằng. Có hộp gỗ vuông gần đó ( hộp đựng phấn) , biết nó định nhảy khỏi bàn, hắn phang thẳng hộp gỗ ấy về phía nó, ko né tránh kịp, hộp gỗ đã đáp trúng bả vai nó như mong muốn của hắn, cái hộp vừa trúng nó thì nắp hộp bị hở ra, bụi phấn văng tung tóe, mất đà, nó té xuống sàn. Hắn tiến sát nó, giở giọng khinh thường:

- Té đẹp!

Chưa chịu thua, thừa cơ hội hắn đang lơ là, nó nhanh nhẹn dùng chân đá vòng ra phía sau gối hắn khiến hắn vì bất ngờ mà khụy chân xuống, bằng cặp mắt màu xám lạnh, hắn nhìn nó.

- Lỳ thật!

- Quá khen!- nó nói rồi khóe môi nhếch lên, tạo thành 1 nửa vòng cung hoàn hảo.

Hơi bất ngờ, sau cú đá đó của nó Jun vẫn có thể đứng dậy bình thường, thường thì ai bị nó dùng chiêu này thì ít nhất là 2, 3 ngày sau mới có thể đi lại bình thường được; có chăng, nó đã ra tay quá nhẹ ??? Thấy mắt nó có gì đó chuyển biến, đoán được là nó bị phân tâm, có sơ hở, hắn gạt chân nó, khiến nó phải ngã người ra sau nhưng cũng mau chóng lấy lại được thăng bằng.

Nó dùng chân đá lên cổ hắn nhưng ko thành vì tay hắn đã kịp chụp lấy chân nó, nhưng điều hắn chưa kịp nghĩ ra là chân còn lại đang trụ đất, nó phi thẳng lên bụng hắn khiến hắn phải buông ra, thân hình cũng theo lực đá của nó mà bị lùi về phía sau, phần xương chậu va đập khá mạnh với cạnh bàn, bỏ qua cơn đau, tì tay vào cái bàn gần đó, lấy thế dùng chân đá thẳng vào bả vai bị thương của nó. Hắn lấy thế lại, hết đấm vào bụng rồi lại đá thêm 1 cái ngay khớp gối nó, cũng may nó né kịp, ko thì tiêu, hắn là con trai, sức nó ko bằng hắn vốn là hiển nhiên, chỉ có điều nó ko ngờ là hắn lại \\\" hết mình\\\" như thế! Hắn lại ào lên, phía sau là chân tường, nó ko thể né, nhanh trí lấy chai nước hoa trong túi ra, nó hướng vào hắn mà xịt, theo phản xạ hắn lùi lại.

- Đểu!- hắn.

- Chưa bằng anh !- nó.
Cả hai tuy là đều bị \\\"thiệt hại\\\" khá nặng nhưng mặt ai cũng lạnh và tỉnh như nhau, ko hề thấy một tia hoảng loạn hay sợ hãi. Cả hai cứ đối đầu nhau như thế, đúng thật là kẻ tám lạng, người nửa cân. Nó thấp thoáng liếc ra khung cửa sổ phía sau lưng, đây chỉ là lầu 1, 1 phút đứng ở thế phòng thủ, đầu óc thông minh của nó đã kịp tính toán.

- Quá bất cẩn! Cáo từ! Nếu ko đuổi theo, trận này hòa!

Nói rồi nó nhảy xuống sân qua ô cửa sổ sau mình, hắn tại sao lại bất cẩn ko chịu khóa khung cửa đó chứ? Tuy thế nhưng hắn vẫn ko buồn đuổi theo nó. Kì này 2 bên đều thương tích đầy mình. Có lẽ do mệt quá nên cả 2 đều quên đi bạn của mình.

.

Pj hiện tại đang nằm trong một căn phòng được sơn bởi màu xám, nhỏ từ từ mở mắt ra rồi đảo quanh một lượt, qua cách bài trí ở đây thì quả thật nó là phòng con trai, Pj giật mình khi nhận định được có người con trai đang nhìn mình, ánh mắt có chứa tia phức tạp, nhỏ vội ngồi bật dậy:

- Sao tôi ở đây?

- Mau quên thế?- ánh mắt ban nãy dường như biến mất, thay vào đó là một ánh mắt gần như vô hồn.

Pj nhớ ra gì đó: sau khi bị kéo ra ngoài, nhỏ và tên đó đã \\\" chào\\\" nhau bằng vài cước, trong lúc ko cần thận, đã bị người đó đánh vào sau gáy nên bất tỉnh, hóa ra ........ :

- Anh là .... - Pj.

- Ken- người con trai nói.

- Ân Gia Hi ? - Pj lặp lại.

- Chưa đủ tư cách để gọi tên tôi ra đâu - Ken nói 1 cách cao ngạo.

- Tay phải của Mẫu Đơn cũng ko có gì xuất chúng, vẫn hạ gục dễ dàng như ai ai, tầm thường thật!- Ken mỉa.

- Sao anh biết điều đó, đó là chuyện mật!- Pj hỏi.

Ken cúi sát vào mặt Pj, cười nhạt, Pj cảm nhận được hơi thở của Ken đang vờn trên mặt mình nên chuyển mặt sang hướng khác.

- Chưa có gì là tôi ko điều tra ra!- Ken đứng bật dậy.

- Muốn gì đây?- Pj

- Tôi ko đấu bằng tay chân như Jun, tôi đấu bằng trí tuệ và đánh thẳng vào tâm hồn!

Thấy Pj tỏ vẻ ko hiểu, Ken búng tay 1 cái, màn hình ti vi hiện lên, Ken thỏa mãn dang rộng 2 tay ngồi tựa vào thành ghế. Pj coi mà mặt đỏ bừng vì xấu hổ và cũng là vì giận, trong lúc Pj ngất, Ken đã chụp lại những pic ko ra gì, cổ áo bị bung ra hờ hững; 1,2 cúc áo đầu bị ai đó mở ra ko thương tiếc. Pj lấy gối chọi vào mặt Ken, tên đó lấy tay gạt ra rồi gắt:

- Làm trò gì thế?

- Cái đó tôi hỏi mới đúng, kia là sao chứ?- nhỏ chỉ tay vào màn hình.

Nhỏ chạy xuống tắt phăng màn hình đi, lúc này mới nhận ra trên người chỉ khoác mỗi cái áo sơ mi nam.

- Đồ tôi đâu?

- Kìa- chỉ vào cái bàn gần đó- dơ như thế nên đừng để nó vướng trên giường tôi!- Ken.
- Thế.. ai thay đồ cho tôi!- nhỏ hơi mất bình tĩnh.

- Có vấn đề gì sao? Là ai ko quan trọng- Ken nói đểu.

\\\" Chát\\\"

Pj ko thương tiết thưởng cho Ken 1 bạt tay.

- Đánh tôi? Cô sẽ hối hận!

Nhỏ ko nói gì, lườm tên đó thêm 1 cái thật sắc rồi quay đi.

- Giặt cái áo thật sạch rồi trả lại! Tặng ko cái áo cho 1 người ko biết điều quả ko đáng!- Ken nhấn mạnh từng chữ một.

Ko vương lại lâu, nhỏ thay nhanh bộ đồng phục rồi sập mạnh cửa đi về. Chap 3.1: VÀO CUỘC.

Bạn ko thể trốn tôi, có chăng đó đã là 1 quy luật ???

Vào trường sớm, Zu ko lên lớp vội mà rẽ vào khu vườn của trường, đây là một khu vườn tuyệt đẹp với những cây hoa đầy màu sắc. Ngồi tựa mình vào 1 gốc cây to, nó ko ngừng xoa lấy bả vai mình, \\\" dư âm\\\" của cuộc chiến hắn \\\" tặng\\\" cho nó quả thật là lớn, cơn đau âm ỉ cứ kéo dài, những cái buốt tới tận xương; hôm qua vì biết hắn cũng mệt như mình cho nên nó đã rút 1 cách \\\" nghệ thuật\\\" như thế, hắn cũng chẳng đuổi theo còn gì, hòa êm xuôi! Trận đấu đó làm Jun cũng cay cú lắm, hắn chưa bao giờ để xổng \\\"con mồi\\\" của mình, nhất là 1 đứa CON GÁI, ko phải hắn chưa solo với đứa con gái nào, nhưng những đứa đó hầu như đều có phần vị nể hắn, phần vì vẻ đẹp của hắn đã khiến mấy nhỏ đó lung lay, phần vì ko lại sức, chỉ có nó là ra tay với hắn mạnh bạo nhất, hắn ko trực tiếp \\\"thụ lí\\\" vụ nào thì thôi, nếu có phải toàn thắng, từ điển của hắn ko có từ \\\" hòa\\\" và \\\"thua cuộc\\\", vì từ đó tương đương với nghĩa là \\\" thất bại\\\", nếu hôm qua phần xương chậu hắn ko bị tác động đến mức khó di chuyển như thế thì nó đã \\\" xong\\\" với hắn rồi! Chuông báo học vang lên, nó chỉnh trang lại y phục rời khỏi khu vườn.

- Jun, coi kìa!- Ken huých hắn.

Men theo ánh nhìn của Ken, hắn bắt được thân ảnh nó đang di chuyển, lạnh lùng quay đi, ko nói gì, ánh mắt ko có chút gì là ấm áp.

- Con nhỏ này cũng ghê nhỉ? Đúng thật, ngoài cái mã ra xem chừng cũng được nhỉ?- Ken đá đểu.

- Biến đi cho đẹp trời!

Ko biết hắn nói Zu hay Ken mà thanh âm lạnh đến đáng sợ, nguýt Ken 1 cái thật sắc rồi quay lưng đi vào lớp khiến trán Ken phải rớt 1 giọt mồ hôi \\\"lạnh\\\".

.

Từ khi vào tiết cho đến lúc ra chơi nó toàn ngủ với ngủ, giáo viên biết nhưng ko có cớ la mắng nó vì thành tích học tập của nó vốn rất tốt. Xoay qua nhầm lúc Pj đang gọi điện thoại.

- Mon, em với 1 số đứa lên lớp chị!

Nó nhìn Pj với ánh mắt khó hiểu nhưng ko hỏi han gì thêm, chưa đầy 2 phút, tụi đàn em kéo tới lớp nó đông vui như đi hội. Pj đưa túi đựng áo cho Mon, nhờ cô nhóc trả lại cho Ken. Bọn chứng kiến nhìn há hốc miệng ko biết mô tê gì, ko biết vì sao nhỏ lại có áo của Ken. Chuyện ngày hôm đó, Pj vẫn chưa nói gì cho Zu nghe, nhưng tò mò vốn ko phải là tính cách của nó nên nó cứ im im như thế!

Chuông báo học vừa vang lên thì 2 đứa thấy Mon hớt hải chạy vào, tay cầm chặt túi áo.

- Chị... chị Pj! Có... có chuyện... rồi!

Thấy điệu bộ gấp gáp của Mon, linh tính có chuyện ko hay xảy ra, Pj châu mày lại.

- Sao ?
- Em vừa tới đòi gặp Ken thì tụi EVIL chặn lại, thấy mình mang người theo, họ nói là mình định gây chuyện. Khi em đưa lại túi áo cho Ken thì anh ta bảo là ai làm thì tự gánh, nếu 5p nữa chị ko đến thì chuyện này sẽ ko nhỏ đâu!- Mon nói hết một lèo cứ sợ thời gian sẽ ko đủ.

Pj giận đến đỏ cả mặt, đạp dổ cái bàn trước mặt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đoán biết chuyện này cũng bắt nguồn từ hôm thách đấu nên nó cũng đi theo Pj.

Pj vừa tới thì đám đông cũng tản ra nhường đường. Ken nói với vẻ mỉa mai:

- 5p! Chuẩn nhỉ?

Nó lạnh lùng nhìn Ken:

- Gây sự à?

Pj chặn nó lại rồi nói thêm.

- Chả cần tức với cái bọn này Zu ạ! Phải đấu bằng trí tuệ và đánh thẳng vào tinh thần!- những chữ cuối được Pj nhấn mạnh, nhìn Ken với vẻ trêu ngươi.

- OK! Thích thì chiều!- Ken khoanh tay ra vẻ nghĩ ngợi- Bingo, 9.00pm, bar của cô.

Pj ko nói gì thêm, cả bọn tụi nó chấp nhận lời thách đấu tập thể này.

- À, mà Khánh Du ( Pj) này, chẳng phải đem áo đến trả tôi sao?- Ken cố tình nói lớn cho mọi người nghe thấy.

Câu nói vừa thốt ra, bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn sang Pj, mọi người ko hiểu cớ gì mà nhỏ lại giữ áo của tên đó. Ken vốn dĩ là 1 tên lăng nhăng hạng nhất, chuyện đó vốn ko lạ, còn Pj, ko lẽ ........... cũng gì gì như những đứa con gái tầm thường khác! Pj tức đến đỏ cả mặt, biết tên đó đang hạ uy tín của mình, nhỏ ko nói gì thêm, ném thẳng túi áo vào mặt tên đó rồi hậm hực bỏ đi, Zu đảo mắt 1 lượt nhìn đám người của EVIL với vẻ \\\" ko sợ bỏng tay thì đừng chạm vào\\\", ánh mắt ngừng lại ngay trên người hắn thật lâu, ánh nhìn như dành cho \\\"kẻ thù ko đội trời chung\\\".

Cả bọn người nó kéo về, chuyện tụi nó quá um sùm khiến cho những lớp kế ko ai chịu học, đổ dồn ra xem thật đông. Jun nhìn theo dáng nó 1 hồi lâu rồi cất lời hỏi:

- Tinh thần đau hơn thể xác, alright?

- Đương nhiên, hỏi gì xàm thế?- Ken quắc mắt sang nhìn hắn.

Hắn lắc đầu, miệng nở nụ cười bí hiểm rồi bỏ vào lớp.

Họ thực sự đã dính vào nhau theo trò đùa của số phận- từ đây. Bao nhiêu nước mắt, nụ cười, kể cả đau thương và khổ sở sẽ đi theo họ suốt 1 cuộc hành trình dài......... Chap 3.2:

9.00 pm, bar B&L.

2 thằng con trai vừa bước vào, thu hút ánh nhìn gần nửa bar, 1 vài đứa ngồi trong góc chạy lại cúi người chào.

1 tên tóc đỏ, vuốt keo dựng đứng, tai phải đính viên đá quý thể hiện sự quý tộc, cổ đeo sợi dây chuyền hình chữ thập; khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng đính những họa tiết sắc sảo nhưng ko cầu kì, ngược lại còn tôn lên vẻ nam tính; tay áo dài, được xoăn lên cỡ nửa cánh tay, chiếc cúc áo đầu cố tình bung ra làm lộ nửa khuôn ngực rắn chắc, chiếc ca- vat được thắt một cách hờ hững, nút thắt nằm tận ở chiếc cúc thứ 2; đính kèm đó là một cái quần đáy trễ trông ko- thể- nào- trễ- hơn-được- nữa, ống quần phủ qua cả gót chân chạm tới đất; chân mang dép lê; những thứ vô hồn đó được tôn lên bởi một gương mặt lạnh băng và đôi mắt màu xám tro.

Còn tên kia, mái tóc đen pha lẫn một vài sợi nâu được vuốt keo dựng ngược về phía sau, cái áo hình chữ V khoét sâu đến tận ngực làm lộ ra sợi dây chuyền có mặt là 1 chiếc nhẫn- nhẫn đôi; mặc chiếc quần tụt lửng màu đen; dưới chân vẫn là đôi dép lê; cặp mắt nâu ko lạnh nhưng trông chúng rất vô hồn và mị hoặc. 2 người đó trông chất cực kì, họ đảo mắt quanh bar để tìm người.

.

- Zu, 2 người kia!- Pj gọi.

Nghe Pj nói, nó hướng mắt ra khu vực gần cửa ra vào, khóe môi vẽ ra nụ cười nhạt.

- Tới rồi!

- Nhập tiệc, trò chơi bắt đầu!- Pj ra hiệu cho những người trong nhóm.

2 đứa nó kéo bọn đàn em ra, tạo hẳn thành 1 đội hình đối lập với nhóm hắn.

Hôm nay, nó uốn lọn phần đuôi tóc, phần tóc mái buộc phồng lên được cố định bằng mấy cây kẹp tâm; 2 tai đính viên đá quý màu xanh biển, riêng tai tái được đính thêm 2 khuyên nhỏ; chiếc áo thun sát cánh làm tăng lên vòng 1 cực chuẩn của nó, bên ngực trái được gắn 1 bông hoa màu đen chíu lấp lánh do được phủ 1 lớp kim tuyến lên mỗi vành hoa; chiếc quần jean ngắn, màu xanh, được mài rách ở một số chỗ; chân mang đôi giày cao gót được làm bằng ren đen.

Pj thì buộc hết phần tóc sau lên rồi đánh xù, trông cá tính cực, mặc chiếc áo cổ đứng màu hồng sát cánh nốt, có vạch đậm kẻ dọc xuống, có 2 chiếc túi có nắp ở trước ngực; phần đuôi áo phồng phồng bo lấy eo; cộng thêm chiếc váy ngắn xòe màu trắng ko họa tiết; chân mang đôi giày cao gót màu đỏ.

2 bên ko ai nhường ai, nhìn nhau với vẻ khinh thường ra mặt. Sau khi đã ổn định, hắn ra điều kiện:

- 3 phần? OK?

- Tiếp!- nó

- 2 trận đầu cử người ra, còn trấn cuối... tiếp tục solo 2.2. - Ken.

- Vậy nội dung thi đấu ra sao?- Pj.
- Trận thứ nhất: cho 5 loại rượu hạng nặng, người đại diện của 2 nhóm sẽ đồng loạt cùng nhau uống những loại từ nặng đến nặng nhất, ai gục trước thì thua. Trận thứ hai: cử 1 người trong nhóm có kiến thức về các loại rượu, sau đó chọn 1 người ngoài cuộc, ko thuộc nhóm nào cả để chọn rượu, khi mang ra, rượu hoàn toàn mất nhãn, tự uống rồi xem xét mùi vị mà đoán tên. Sẽ có 3 chai rượu được chọn. Trận 3: đấu trên sàn nhảy, phân theo điệu mà nhảy, khúc cuối nhảy cùng nhau ( bạn nào có chơi Au thì liên tưởng tới nhảy B-Boy ấy, tựa tựa như thế ). Sẽ có 2 số máy chính tượng trưng cho 2 nhóm, những người ngoài cuộc thấy nhóm nào good nhất sẽ nhắn tin vào số máy đó, tổng kết, số tin nhắn bên nào nhiều hơn thì bên đó sẽ thắng. Tuyệt nhiên- Ken nhấn mạnh- thành viên của mỗi người trong đội tuyệt đối ko tham gia vào trò nhắn tin, nếu bị phát hiện, thua tức khắc, để đảm bảo điều đó, mỗi người phải lấy hết điện thoại ra ngoài rồi tập trung lại 1 chỗ trong quá trình bình chọn.- Ken.

- Thua thì sao? Thắng thế nào?- Pj.

- Nhóm thua chấp nhận phục tùng ko điều kiện cho nhóm thắng- Ken.

- Muốn gì nữa ko?- hắn.

-Khỏi, vô luôn đi!- nó.

GAME START:

Chẳng ngán gì, bọn nó ai cũng chọn ra 1 đứa tửu lượng cao nhất. Nhóm nó cử ra 1 thằng con trai, nhóm hắn cử ra 1 đứa con gái, nam với nữ quả thật ko cân xứng chút nào; tuy thế, đứa nào uống cũng khiếp như nhau, nhưng xui cho nhóm hắn, đứa con gái chống cự đến cỡ 4 chai rưỡi thì ko trụ được nữa, nhóm nó hên hơn, tên đó uống liển tù tì 5 chai, mặt mày đỏ ửng, nhỏ kia gục ko bao lâu thì 1, 2 phút sau cũng tới tên đó. Pj đón nhận kết quả với vẻ hả hê, 1-0 nghiêng về phía bọn nó, ko quên tặng cho EVIL 1 nụ cười đểu khủng khiếp khiến Ken bực mình đến độ gọi ngay một chiếc xe \\\"tống\\\" đứa con gái đó về. Pj chợt nhận ra chiếc nhẫn trên sợi đeo cổ của Ken, nhỏ thục tay vào Zu rồi hỏi:

- Nhớ ko? Chiếc nhẫn có sọc kẻ đen, được đính 2 viên đá chìm hình thoi màu tím.

- Nhớ, có gì sao?- nó.

- Ken... tên đó giữ nó!- Pj như ko tin vào mắt mình

- Thế đấy! Rõ rồi!- nó bình thản nói.

Mọi người đều dành ra 5p giải lao, chờ cho trận đấu thứ hai. Pj căn dặn mọi người đủ điều, chọn lựa người chơi cho hiệp 2. Xong xuôi, còn tới 2p đủ để nhỏ \\\" tám\\\" thêm chút xíu:

- Zu này, ko lẽ... chị Hạ đã từng quen Ken sao? Chẳng lẽ Ken là người như thế thật? Còn giữ chiếc nhẫn chắc là tên đó còn tình cảm với chị Hạ nhiều lắm nhỉ?

- Tùy! Có thể còn yêu, hoặc là để trước mặt như thế để cảnh tỉnh bản thân!- nó.

- Thế... Ken có biết... Pj là em chị Hạ ko nhỉ?- Pj

- Nghĩ đi!- nó hướng mắt nhìn Pj.

- Nói thế là biết rồi. tên đó là chuyên gia moi tin, trình độ điều tra chuyên nghiệp đến thế mà!- Pj nghĩ ngợi gì đó. Chap 3.3

Nó và Pj quay qua nhìn hai tên ngồi phía bên kia, thấy bọn nó nhìn, hắn tỏ vẻ chẳng để ý, còn Ken thì đáp với Pj nụ cười đầy ẩn ý rồi quay đi. Vào hiệp đấu, người của phía 2 bên đều bước ra trong tiếng reo hò đầy phấn khích của mọi người. Thấy người bên phía EVIL, Mon ( người được cả đội cử ra) có hơi chùn bước, nhưng với sự cổ vũ đầy nhiệt tình của phía \\\" đội nhà\\\", cô bé vẫn mạnh dạn bước lên.

- Mày chọn Nan??? Có nhiều người còn tài năng hơn thằng nhóc. - hắn.

- Ko có gì lạ đâu, con bé đó \\\"kết\\\" Nan! Cử Nan ra thế khiến con bé ảnh hưởng đến tâm lí!- Ken cười.

- Mày chắc??? Mày nghĩ là con bé sẽ đặt tình cảm riêng tư lên trên à?- hắn.

- Ko! Chỉ có điều là khi có gì đó áp lực con bé hay bị hoảng lắm! Tin tao đi!- Ken cười đác chí.

- Trình độ điều tra của mày tuyệt đỉnh quá rồi nhỉ?- hắn.

Chai rượu đầu tiên được mang ra, Nan và Mon đều thử 1 ngụm, trông vẻ mặt của họ ban đầu là hơi căng thẳng, sau đó lại giãn ra. Nan nói nhỏ vào tai người MC, rồi lần lượt đến Mon cũng thế! Để xem, rượu này màu trong suốt, hương lạ tựa như mùi bưởi hắt thẳng vào mũi...

- Clear Gin!!! Chính xác! Đó là Clear Gin! Cả hai đội điều chính xác, 1.1 cho cả hai, giờ chúng ta sẽ tiếp chai thứ hai.

Tỉ số hòa hiệp 1 làm cho 2 bên thở phào nhẹ nhõm, tuy thế nhưng nét căng thẳng vẫn ko rời khỏi mặt của thành viên 2 đội. Chai rượu thứ hai được mang ra, 2 bên lại rơi vào tình trạng trầm lắng, chỉ nge được mỗi tiếng nhạc xập xình như một quán bar ko người. Lần này là Mon nói ra tên trước, rồi đến Nan. Khả năng phán đoán lần này nhanh hơn lần trước, nhưng nhìn mặt Mon có vẻ ko tự tin với phán đoán của mình cho lắm.

- Uhm, trước khi nói kết quả tui xin nói sơ lược về loại rượu này 1 chút. Đây là 1 loại rượu được chưng cất từ 1 loài cây có gai thuộc họ xương rồng, mang đặc tính nóng, gây hưng phấn cho người uống, có màu vàng nhạt. Và đáp án của cả 2 bên đều ................ chính xác! Xin chúc mừng 2.2. Và đây là chai rượu cuối cùng, nếu như vẫn hòa thì tỉ số vẫn sẽ là 1.0 nghiêng về Mẫu Đơn!

Chai rượu cuối được mang ra trong sự hồi hộp của cả 2 đội, nếu hòa lun nhóm này, thì EVIL sẽ khó gỡ, đương nhiên chai cuối cùng thì sẽ khó đoán hơn 2 chai kia rồi. Mon và Nan thử 1 ngụm từ chai rượu mất nhãn kia. Mày Mon hơi châu lại, nhỏ biết loại rượu này nhưng ko phân loại được, cộng thêm sức ép tâm lí từ Nan nữa, loạn hết cả lên rồi! Mọi người đều chờ kết quả của mỗi mình cô bé, đánh liều nói bừa kết quả, thấy 1 nụ cười nở trên môi người MC khiến cô bé có đôi chút bất an.
- Tui đã có kết quả chung cuộc rồi! À, mà tui muốn nói thêm, đây là rượu Brandy táo, cô be bên Mẫu Đơn chắc do lẫn mùi vị nên đã nhầm với Brandy nho! Thế nên, kết quả hiệp 3 này thuộc về EVILLLLLLLLLLLL !!! Qua 2 cuộc thi, hòa là kết quả được cập nhật mới nhất! Kết quả chung cuộc phân định thắng thua chỉ chờ vào vòng cuối, thế nên, cả 2 đội đều phải cố gắng. Chúng ta sẽ giải lao nữa tiếng để chờ vào trận cuối cùng!!- MC.

Mon bước xuống với vẻ mặt hối lỗi, tuy nhiên, mọi người ko ai quan tâm đến điều đó cả, vẫn cười vui vẻ với cô bé như bình thường như ko có chuyện j` xảy ra. EVIL thì nhìn bọn nó với vẻ kiêu ngất trời nhưng bọn nó vẫn tỏ vẻ ko có chút gì là quan tâm. Nó và Pj đang chuẩn bị cho trận cuối cùng, nhảy dance ko có gì là khó khăn với bọn nó cả!
Trước khi trận 3 diễn ra, 2 số điện thoại đại diện cho mỗi nhóm được hiển thị trên màn hình chính, người của 2 nhóm cũng lần lượt mang điện thoại của mình ra tập trung vào 1 chỗ. Khác hẳn với 2 trận đầu, trận cuối ko khí có vẻ căng thẳng gấp mấy lần, learder của 2 bên đều ko tầm thường cho nên ko thể nào đoán trước được kết quả.

Bọn họ bắt đầu bước lên sân khấu, những cặp mắt rực lên như chứa lửa bên trong. Tiếng nhạc vang lên, vì là nữ nên nhóm nó được ưu tiên nhảy trước. Nó và Pj nhảy, mỗi đứa một phong cách khác nhau nhưng duy nhất đều có điểm chung là các động tác đều ko quá mềm mại hay thô tục, tuy thế, mỗi người đều có phong cách riêng để thu hút những ánh nhìn. Rồi đến lượt bọn hắn, động tác mạnh mẽ vô đối có xen lẫn vài điệu hip hop, 2 chân thì nhảy kèm theo vài động tác vũ đạo còn hai mắt thì nhìn bọn nó với vẻ cao ngạo như mang ý \\\" hãy chống mắt lên mà coi bọn này nhảy, các người thua rồi! \\\". 2 bên cứ luân phiên nhảy như thế, đến cuối bài, 4 người hòa chung làm 1 nhịp, tuy tất cả động tác đều ko giống nhau nhưng nó vẫn ko hề khiến những người xem phía dưới bị chỏi mắt. Trận đầu kết thúc bằng những tiếng la hét ngất trời và những tràng pháo tay ko dứt. Tiếng người MC vang lên vẫn ko đủ để khiến người bên dưới im lặng:

- Đây quả là trận đấu thú vị. Có lẽ các vị đã biết được mình nên bầu chọn cho đội nào rồi nhỉ? 10 phút bình chọn ................. BẮT ĐẦU !

10 phút chầm chậm trôi qua, chưa bao giờ cả bọn thấy thời gian lâu thế, Mon cứ đứng ngồi ko yên, cô bé sợ nhóm mình sẽ bị thua. Nếu thế, thì cô eb1 sẽ cảm tháy có lỗi lắm!

- OK! Bình chọn kết thúc! Trong tay tôi là 2 cái điện thoại có lưu số tin nhắn trong đó! Tôi sẽ đọc số tin của Mẫu Đơn trước, là ................. 357 tin! Một con số \\\" khủng\\\" đúng ko???

357 so với ngần này người cũng ko tệ, chiếm ưu thế cỡ 50% rồi, cơ mà trong bar con gái hôm nay nhiều quá, mà bọn hắn lại handsome đến thế ( bọn nó ko phủ nhận điều đó) ! Nếu bọn đó mà ko \\\"công tư phân minh\\\" thì bọn nó nhảy dù có hay và chuẩn thế nào cũng ko thể win được!
- Và đây là lượng tin nhắn của EVIL !!! ........... 357 tin... hòa rồi, thật bất ngờ phải ko ???- người MC dường như ko tin vào những gi` mình thấy, 1 sự trùng hợp đến ko thể nào tin được, có chăng... đó chính là sự khơi nguồn của định mệnh ???!!!!

Kết quả cuối hòa khiến những người xem trận đấu vui ra mặt, nhưng ngược lại với điều đó, 2 nhóm dường như đều ko bằng lòng tí nào, họ cứ đứng im thế mà đấu võ mắt với nhau, tỏ vẻ kiêu hết sức có thể!

Bánh xe số phận cứ chầm chậm mà quay, cuốn vào đó những bước chân lầm đường, lẻ loi. Họ có chắc sẽ là một nửa của nhau hay chỉ đơn thuần là những đường thẳng song song cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi! Cứ chơi trò mèo vờn chuột với nhau mãi như thế mà ko chịu thẳng thắng, can đảm bỏ qua tất cả mà nhìn lại nó ??? Chap 4.1: LỜI YÊU KO THÀNH THẬT.

Phải làm sao để có thể tin vào những lời yêu thương dối trá... ???

Zu ko nói gì cả, nó quay lưng bỏ về trước, ngoài trời đang mưa tầm tã, bọn đàn em chả biết nói gì. chỉ biết im lặng nhìn bóng nó khuất dần, họ ko dám nói gì cả. Thấy bầu không khí có vẻ căng, Pj vội lên tiếng:

- Ko sao đâu! Hòa là tốt rồi! Mon, ko cần phải cảm thấy có lỗi đâu cưng! Mấy đứa về nghỉ ngơi hết đi!

Cả bọn kéo nhau ra về, Pj ngồi lại trông quán, thấy bóng 1 người con trai đang bước ra phía hành lang ngoài, đó chẳng phải là người bạn trai cũ vừa chia tay nhỏ sao, bên cạnh anh còn có 1 người con gái khác nữa, nhìn thân mật như thế! Anh quên nhỏ thật rồi à? Chỉ mới 1 năm thôi mà! Nghĩ đến điều đó, tim nhỏ bất chợt nhói lên 1 chút! Dẫu sao trước đó, anh và Pj cũng đã rất hạnh phúc, nhưng nhỏ vẫn ko giữ được anh, lý do phũ phàng ... :

- Xin lỗi, Pj à! Anh nghĩ là mình chia tay đi! Cặp với 1 đứa con gái có uy hơn mình khiến anh ko chịu được, anh vẫn iu em và anh cũng biết là em cũng rất iu anh, nhưng ta ko thể ...

Gạt đi mớ kí ức đau thương đó, chạy theo bóng người con trai vừa rời bar, chạy ra tới cửa, nhỏ chợt khựng lại khi thấy chiếc xe hơi quen thuộc đang đậu cách bar ko xa, dù mưa, nhưng bóng đèn loe loét bên đường vẫn đủ để Pj thấy được họ- dang- mi- nhau trong xe! Nhỏ nép người vào sát bức tường rồi từ từ trượt xuống, những giọt nước mắt cứ tuôn ra ko ngừng. Có 1 giọng nói sát bên vang lên làm cho nhỏ phải ngẩng đầu:

- Người đó- hướng về chiếc xe bên vệ đường- bạn cũ!- trong lời nó có ý gì đó mang vẻ khiêu khích.

- Ken?- nhỏ đứng thẳng lên rồi gạt đi nước mắt, lấy lại phong thái tươi tỉnh hàng ngày.

- Đáng thương! - Ken nhếch môi.

- Mặc kệ tôi!
Pj trả lời mà mắt vẫn hướng đến chiếc xe đó, lời nói cũng ko có vẻ gì là bận tâm đến nghe thiếu sức sống hết mức, điều đó khiến Ken hơi ngạc nhiên. Cứ thế, nhỏ lao thẳng ra ngoài màn mưa đen đặt đó!

.

- Diễn tốt lắm! Em trai!- người con trai cười.

- Vậy là xong phải ko anh Ken!- người được gọi là \\\" em trai\\\" hỏi lại.

- Ừ! Xem ra nhỏ đau lắm! - Ken lại cười- cười nhạt.

- Thôi anh ạ! Quen với Pj mệt chết, thế nên em mới chia tay! Quen nhỏ như thế để nổi tiếng là được rồi! Giờ đây đứa con gái nào mà chả biết em!- thằng đó nói đểu.

Ken trao cho thằng đó 1 xấp tiền dày cộm rồi thong thả cho 2 tay vào túi quần mà bước đi, ánh mắt trong lạnh đến đáng sợ.

Đừng bao giờ chạm tới cuộc đời ai nếu bạn có ý làm tan nát trái tim họ, plz !!!

- Trương Khánh Du, đừng trách tôi, chị cô đã khiến tôi trở nên như thế!

2 năm trước

- Chia tay đi!- người con gái lên tiếng.

- Tại sao? Em nói lý do đi!- người con trai sững lại.

- Đúng, anh có tiền, có sắc, có địa vị, nhưng tôi chán anh rồi! Cái gia thế của anh khiến tôi phải sợ! OK ? Giờ thì tránh xa tôi ra! Tôi còn muốn sống!- Khánh Hạ- người con gái lên tiếng.

- Em... Nếu tôi ko nói với em điều đó, em có rời xa tôi ko? Có bao giờ em vì điều đó mà bị trầy sướt gì ko?- Ken.

- Thứ nhất: nếu anh ko nói, tôi vẫn sẽ cho anh sống trong hạnh phúc ảo kia! Thứ hai: giờ đây tôi ko bị gì nhưng đến lúc tôi có bị anh cũng chả biết đâu! Chỉ cần bọn nó làm cái \\\"roẹt\\\" là tôi chết ko kịp thở!

- Em... quá đáng thật! Em ko tin vào khả năng của tôi sao?- Ken.

- Dẹp đi! Đừng nói gì nữa! Còn nữa, chấm dứt rồi thì đừng bám theo tôi dai như 1 con đỉa, ha? Lần sau muốn quen ai để tôi chỉ cho, em tôi đấy- Khánh Du, xinh lắm! Vậy nha!

Nói rồi nhỏ phũ phàng rời đi, chỉ còn Ken đứng đó với 1 nỗi đau tinh thần quá lớn.

- Hóa ra từ trước đến giờ chỉ có tôi ngộ nhận mình là người hạnh phúc nhất thế gian! Vì tiền thôi hả em? Em coi tôi là một thằng ngốc à? - trong lời nói của Ken thể hiện một nỗi đau xót đến tột cùng.
Ken một mình trong phòng, những chai rượu cứ vơi dần đi, tên đó hết đổ tất cả những vật trước mắt, Ken đã say lắm rồi!

- Tại sao thế Khánh Hạ! Em đi thì đi luôn đi có sao còn để hình bóng em ở lại trong tôi chứ! Tôi sẽ cho em thấy! Khánh Du, đừng trách tôi, con gái mấy người đều như nhau cả thôi, đau 1 chút thì có đáng gì?

Ken nói nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ, trong khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước, nước mắt ??? 1 tay tên đó cứ nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ mình- chiếc nhận có sọc màu đen được đính 2 viên đá chìm màu tím.
Đọc tiếp: Nothing Gonna Change My Love - Phần 2
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :13192
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!
Design by Kiều Lan
Copyright © 2013 BeYeuTruyen.Wap.Sh