Mọi chuyện giữa Ken và Pj coi thế đã 2 ngày rồi! Nhanh thật! Chiến tranh lạnh cứ thế mà tiếp diễn ...
Lớp học bọn nó đã reo chuông kết thúc tiết 1, mặc dù Pj đã đi học từ sớm nhưng ko biết nhỏ đã đi đâu mà ko thấy.
Điện thoại nó chợt rung lên từng hồi ( vì là giờ học nên chỉnh chế độ im lặng ) khiến nó phải rời mắt khỏi những con số trong tập. Nhìn màn hình, một dãy số hiện ra, la huơ lạ hoắc:
- Tôi nghe!- nó lạnh nhạt.
- ...........................................- đầu dây bên kia đã nói gì đó khiến mặt nó hơi biến sắc.
Nó đứng dậy rời khỏi lớp, vừa ra khỏi cửa giáo viên bộ môn nó cũng vừa vào, nó chỉ gật đầu chào nhẹ như thể hiện thay cho sự xin phép. Đứng trước cổng, nó gọi cho Pj nhưng đáp lại vẫn là những tiếng tút...tút... kéo dài vô tận. Suy nghĩ điều gì đó, nó nhanh chóng gọi cho Jun, hắn vừa bắt máy thì nó nhanh chóng nói:
- Bùng tiết hôm nay đi, tôi ở cổng, nhớ lấy xe!
Chỉ ngắn gọn như thế rồi nó cúp máy, nhắn 1 tin rồi bấm sent cho Pj
.
- Ai gọi mày thế?- Ken.
- Zu.
Hắn đáp gỏn lọn dường như là đang suy nghĩ điều gì đó. Thái độ nó có gì đó ko giống mọi lần; dù lời nói vẫn ko chứa cảm xúc gì, vẫn khiến người nghe cảm thấy xa cách nhưng ... có chút gì đó ko bình thản như mọi ngày ...
- Con nhóc nói gì mà mặt mày trầm tư thế?- Ken khều vai hắn.
- Bùng tiết, lấy xe chở con nhóc đi chơi! ( anh này gian dễ sợ O.o ) - Jun nói rồi cầm cặp đứng dậy.
- Thằng hâm này!!! Zu mà kêu mày chở đi chơi thì tận thế mất!- Ken nhíu mày.
Hắn ko nói gì, chỉ đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý, đi qua giáo viên, Jun chỉ nói là hắn mệt rồi quay đi luôn bỏ Ken ở đó với 1 bộ mặt ko thể nào ngố hơn được nữa!
- Quái, sao ghét nụ cười của thằng khùng này khiếp! Chả nhẽ bọn nó đang hẹn hò thật???
Bất giác tiếng bà cô vang lên kéo Ken về hiện tại:
- GIA HI, nhìn cửa sổ mơ đến ai thế, Khánh Du ngoài đó sao ? ( chuyện của Ken mà giáo viên biết thì cũng ko có gì là lạ đâu nha mấy bạn )
Ken chợt ngẩng đầu lên rồi lại cuối xuống, thay cho câu trả lời là những cái gãi đầu trông vô cùng bối rối, mấy đứa con gái trong lớp chứng kiến được thì chỉ có thể thốt lên:
- Trời ạ. thằng Ken giả nai kìa!!!
hoặc là
- Nhìn nó dễ thương quá mạy!!! Nó bối rối đó!!! \\\" . \\\"
Nhưng nói đi thì phải nói lại, dạo này Pj đi xe riêng đến trường thế Pj đâu ko chở nó mà nó lại nhờ Jun, sáng nay Pj cũng đi học, mặc đồng phục trường đàng hoàng mà!!! Mà Jun nữa, thái độ hắn cũng hơi lạ, rõ ràng là hắn đã khản trương lắm, Jun là một người ngăn nắp, thế mà vừa nhận xong cuộc gọi từ Zu hắn đã dồn hết tất cả mọi thứ có trên bàn vào cặp ( thật ra chỉ có một cuốn tập và một cuốn sách =\\\"= ) , xém xíu lấy luôn cuốn sách của Ken ... Ngoại trừ những chuyện của nhóm hay chuyện của Ken hoặc Nan thì hắn chưa từng có thái độ như thế trước bất cứ gì!!!
.
Chiếc Lexus dừng ngay trước mặt nó, nó ko khách sáo mà bước thẳng vào xe.
- Bệnh viện ABC, nhanh lên!!!
Hắn chạy như xé cả gió, tính ra \\\" trình độ\\\" nó cũng cao thật, ngồi trong một chiếc xe như thế mà mặt vẫn tỉnh như ko ...
KIT ........
Chiếc xe phanh gấp lại khi đã đến điểm dừng, nó bước xuống xe. Trước khi hắn cho xe đi nó lại nói:
- Người trong nhóm bị nạn nếu ko quan tâm thì cứ về, nếu có ... phòng C444!
Nó nói rồi tiến dần vào sảnh bệnh viện... Hắn đang bận suy nghĩ, \\\" người trong nhóm\\\" là ai nhỉ??? Mà chỉ có hắn mới khiến người ta làm theo mình thôi chứ vậy mà nó ... , thực sự thì giờ mới để ý, hắn đã làm theo mà ko 1 chút chần chừ gì!!! Đầu thì suy nghĩ nhưng chân hắn đã nhanh chóng bước đến phòng C444 dựa vào sơ đồ chỉ dẫn của bệnh viện.
.
- Sao Mon ở đây?
Đó là câu đầu tiên hắn thốt lên khi bước vào phòng bệnh. Trên giường bệnh là 1 cô gái trông vô cùng yếu ớt, hai mắt khép lại, tay chân trầy trụa và có vài điểm bầm, trên đầu còn có mảnh băng gạt, tay trái đang được truyền vào một chai nước biển.
Nó vừa định trả lời câu hỏi của hắn thì Pj đẩy cửa vào, mồ hôi lấm tấm trên mặt chứng tỏ là nhỏ đã vội vã lắm, nhỏ cũng hỏi lại một câu y chang Jun ban nãy nhưng thái độ thì hoàn toàn trái ngược, nếu ngữ điệu trong lời nói của hắn cứ đều đều thì Pj lại chứa đầy lo lắng...
- Có y tá gọi điện báo!
Nó trả lời mà mắt vẫn dán vào Mon, có chút gì đó ... xót xa dù là cố kìm lại!
- Các cháu là bạn cô bé?
Một người mặc áo blouse trắng đi vào thu lấy ánh nhìn của 3 người tụi nó. Pj gật đầu lễ phép chào ông ta, nó và Jun cũng gật nhẹ đầu; hắn vẫn cứ đứng thong dong như thế, người tựa vào tường, 2 tay cho vào túi, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện trong phòng, nó vẫn ko đứng dậy, ngồi nhìn Mon chăm chăm như chờ đợi điều gì đó.
- Cô bé vào viện cách đây 1 ngày, cũng may chiếc xe ấy chỉ va chạm nhẹ và dừng kịp lúc, tài xế ấy cũng ko đến độ mất lương tâm, đã chở cô bé đến bệnh viện, đỡ nhẹ một phần chi phí, nếu ko dừng xe kịp thì ... - nói đoạn ông ta khẽ lắc đầu- ông đã liên lạc với người nhà cô bé thông qua những thông tin từ công an phường, điện thoại cô bé ko thấy trên người, chắc là bị thất lạc lúc xảy ra va chạm nên ta ko thể liên lạc với các cháu sớm hơn được!!! Các cháu hãy ra ngoài làm hồ sơ nhập viện và thanh toán nốt số tiền còn lại giúp cô bé nếu có thể!!!
Nói rồi Pj đứng dậy theo bác sĩ ra ngoài. Nhìn những vết thương nhỏ trên tay Mon, Jun chợt liên tưởng đến điều gì đó, rõ ràng là mấy lần trước ko thấy nó, đó càng ko thể là những vết thương do va chạm vừa rồi, nhìn ko giống lắm!
- Tay.
Nó ngước lên nhìn hắn, thấy hắn nhìn vào tay Mon thì hiểu được hắn cũng có những suy nghĩ giống mình, nó bất chợt lên tiếng:
- Chắc là chuyện gia đình!
Hôm đó Mon mặc áo tay dài chắc là vì muốn che nó lại vì sợ mọi người lo lắng đây mà!
- Gia cảnh?- hắn nhướng mày, đôi mắt xám hướng đến người con gái đang nằm trên giường.
- Trung lưu, là con 1, là kết quả của một cuộc hôn nhân gượng ép, thiếu chút ít tình thương cha, tình thương mẹ thì nhận được quá nhiều, đôi khi bị sự quan tâm đó làm cho choáng ngợp!!!
Hắn và nó cứ thế mà trao nhau những câu hỏi ko đầu ko đuôi về Mon như thế!
Rồi mọi vật như lại trôi vào im lặng, hắn ko bắt ghế lại ngồi gần bọn nó, cứ giữ tư thế cũ, thỉnh thoảng lại đưa mắt sang để ý tình hình Mon hiện tại, rồi ánh mắt đó lại có vẻ như vô tình lướt sang người đang ngồi trên ghế... cứ thế mà thỉnh thoảng...
Nó cứ ngồi thế mà chăm Mon, Pj có vẻ chưa hoàn tất xong hồ sơ thì phải, Jun đang đứng ở phía trực diện với nó, sao hắn lại có dáng vẻ bình thản đến như thế, ánh mắt cứ hướng xa về một nơi vô định ngoài khung cửa sổ mà ko chú ý gì đến xung quanh ( ss chắc chứ ạ ) ... thỉnh thoảng rồi lại thỉnh thoảng ...
SOMETIME
Chap 12.3:
- Ko... ko có... tôi ko có làm mà!
Mon chợt hét to lên rồi mở bừng mắt ra, cô nhóc đã tĩnh lại. Cô bé thấy Jun và Zu ngồi cạnh thì đột nhiên khóc nức nở:
- Em... em ko có... làm chuyện đó! Anh chị... tin em chứ?
- Tụi này lúc nào chả tin em!
Pj lại bất ngờ đẩy cửa bước vào, trả lời câu hỏi của Mon làm cả bọn ngoái đầu lại nhìn. Mon vẫn cứ thế mà nức nở khi được Pj ôm vào lòng:
- Ngày đầu tỉnh lại, ko có ba mẹ, ko có người thân- bạn bè, em cứ tưởng mình bị bỏ rơi rồi!
- Ngốc!
Hắn và nó tự dưng lại đồng thanh, thái độ cũng lành lạnh y hệt nhau làm Mon và Pj phải ... tròn xoe mắt nhìn. Nó chỉ nguýt hắn 1 cái thật sắc rồi quay sang Mon. Nó là thế và hắn cũng vậy, sự quan tâm đối với người khác luôn được thể hiện theo một cách rất riêng !!!
- Bữa về nhà ba mẹ em có nói gì em nữa ko?
- Dạ! Tính ra cũng ko có gì, mẹ em mắng em vài ba câu vì cái tội gọi mà ko bắt máy, mẹ nói sau này đi đâu mà bị gì thì mẹ ko quan tâm nữa! Thế nên, mấy bữa nay mẹ em ko có vào đây! Còn ba em thì do bị men rượu vây lấy nên có... vô tình lỡ vung chai rượu trúng em! Kết quả chung là em bị cấm túc! =\\\"= !- Mon.
Thì ra là 1 số vết xước nhỏ trên tay là do miễn chai ghim trúng.
- Cấm túc??? Thế hôm bữa sao vào bar được?- Pj thắc mắc.
- Em... \\\" đi trong im lặng\\\" ... từ tầng 2, em leo xuống bằng sợi dây thừng có sẵn- Mon cuối đầu nói, trông mặt cô bé hơi đỏ.
- Kết quả?- Zu.
- Dây bị thiếu... còn cách đất 1 khoảng... thế nên ... em nhảy liều xuống... - Mon càng nói càng nhỏ, thì ra tay chân nhỏ bị bầm tím là do đây.
Ánh mắt nãy giờ hướng về phía cửa của Pj đột ngột chuyển sang Mon, nghe xong câu trả lời thì cười ha hả:
- Một phong cách rất Y- most!!! ( bó tay _ __\\\" )
- Sẽ đi chơi ???- Jun.
- Gì ạ?- Mon có vẻ ko hiểu nên hỏi lại.
- À, mấy ngày nữa nhóm sẽ tổ chức đi chơi, 2 ngày 1 đêm. Mà này- quay sang 2 người bọn hắn- tới thăm bệnh hay thẩm vấn người ta thế, mặt lạnh như tiền thế à?
Trái với vẻ xù lông nhím của Pj, 2 \\\" nạn nhân\\\" chỉ đáp lại hờ hững, vẻ mặt ko khuất phục làm cho Pj tức đến độ muốn \\\" bốc khói\\\"
- Vì... Nan nói là ko muốn thấy em nữa! Và lại... em sợ... có em buổi đi chơi sẽ ko vui!- Mon hơi sụt sùi
Mon vừa nói xong thì Pj đã gõ lên đầu Mon một cái rõ đau:
- Hâm! Kệ thằng nhóc đó! Nó ngồi dãy ghế trên thì em ngồi dưới, ngược lại, nó dưới thì em trên, chả phải như thế thì ko đụng mặt sao? Yên tâm, chị \\\" bảo kê\\\"!
Nói rồi Pj ngẩng mặt lên cười ha hả, 2 tay chống hông khiến bọn nó cứ tưởng nhỏ có vấn đề về não ( ==! )
- Thế nhá! Im lặng là đồng ý!- Pj.
Nó ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, giờ này ở trường đã tan rồi, nghĩ thế nó đứng dậy, hành động theo bản tính, tay nắm lấy vạt áo hắn, miệng buông đúng 1 chữ:
- Về!
- Cái ... cái gì??? Đừng nói với tôi là 2 người đi chung nha???- Pj chợt la lên.
- Ừ!- hắn.
- 2 người ... 2 người...- Pj lắp bắp ko nói nên lời.
- Sao?- thấy Pj ko chịu nói hết câu nên nó hỏi lại.
- Ko... ko có gì... - thấy nó với hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt \\\" khủng bố\\\" nên nhỏ cũng vội thoái thoác.
Chợt nhớ ra gì đó, Pj lại gần Zu, nói nhỏ vào tai nó:
- Hồi nãy... Pj thấy Nan ngoài cửa... lúc làm hồ sơ xong... nhưng nãy giờ... ko thấy cậu nhóc vào...
Zu ko nói gì, chỉ quay qua nhìn Pj với ánh mắt ngờ vực.
- Thật! Pj thề mà! Nhận được tin nhắn của Zu, Pj đã sent báo tình hình cho mọi người! Nhưng ko ngờ là Nan lại ko ở trường mà vào đây! Ko biết cậu nhóc đến làm gì thôi!- nói rồi nhỏ ko bàn nữa, quay sang nhờ vả hắn- Jun này, có gặp Ken thì nói là em sẽ ở bệnh viện chăm Mon ko về nhà nha! Cảm ơn!
.
- Mon này! Nhớ ăn hết cháo rồi uống thuốc! Giờ này bar bắt đầu đông! Chị đi rồi về!
Nói rồi Pj rảo bước đi, dọc hành lang dài, trong đầu nhỏ có nhiều suy nghĩ, về Ken, về hắn và về nó nữa! Pj chưa từng tiếp xúc với Jun trước đó nhưng qua những gì mà nhỏ cảm nhận được, Jun ko xa cách như nhỏ đã nghĩ, cũng hơi tàn bạo 1 xíu ( ko phải 1 xíu đâu ss ơi ==\\\" ), ko biết có phải nhỏ cảm nhận lầm ko... nhưng nhỏ cảm thấy, ánh mắt Jun mỗi khi nhìn Zu ko lạnh như đối với mọi người... Cả Zu nữa chứ, trong Zu, nhỏ cảm nhận được là nó bắt đầu có những cái nhìn xa xăm, bất chợt còn nhận thấy những cái nhìn vu vơ nó dành cho Jun nữa... thì chỉ là vu vơ nên làm sao biết được là vô tình hay cố ý... Nói ra thì mâu thuẫn thật, nhìn có vẻ như bọn họ còn ko ưa nhau, thỉnh thoảng nói xoáy nhau vài câu nữa chứ! Nhìn họ cứ như là nam châm trái chiều, luôn đẩy nhau ra, nếu thế thì những cái kia phải giải thích thế nào nhỉ? Aiz, hai người họ đúng là rắc rối!!! >\\\"
Nhỏ đi vào bãi xe nhưng bước chân chợt khựng lại, nhỏ vội vã đổi hướng tìm chỗ núp. Ko sai, là Ken. Nhìn Ken dần tiến xa thì nhỏ mới thoát ra khỏi chỗ núp, bước chân sải dài, bờ vai rộng, đầu luôn ngẫng cao, có khí thế gì đó cứ ngang tàng, ngạo nghễ ... Phong thái đó khiến nhỏ ko thể nào rời mắt...
.
- Ý, anh Ken, chị Pj mới rời khỏi á, anh có gặp chỉ ko?- Mon.
- Anh vào đây là để thăm em mà! Chà, đồ ăn nhiều ghê nha! ^^ - Ken chỉ vào những túi đồ ăn trên bàn- tụi nó phao tin nhanh dữ.
Ken định ngồi xuống ghế, thấy có gì đó rớt ngay chân giường nên nhặt lên, là 1 vĩ Panadol.
- Của em này!- Ken nhặt lên rồi trả lại cho Mon.
- Khoan đã!- Mon cầm lấy vĩ thuốc rồi ngẩng ra một lúc- À, cảm ơn anh, nhưng ko phải của em đâu! Của chị Pj ấy!
Ken sững lại, Pj lại bị đau đầu nữa sao? Thế mà lại ko chịu về nhà cơ đấy, bướng thật!!! Cứ thấy khó chịu trong người, chỉ muốn lôi nhỏ ra rồi làm 1 tràng giáo dục tư tưởng vào mặt! Cái \\\" tôi\\\" cao quá đấy!!!
Stop suy nghĩ của mình lại đó, Ken ngồi nói với Ken dăm ba câu rồi về, trước khi về còn nhắc nhở:
- Mau hết bệnh để còn đi chơi với tụi này!
Cánh cửa phòng bệnh vừa khép lại, Ken bấm máy call cho Pj, lần thứ nhất: nhỏ tắt phăng cái máy... lần thứ 2: chuông reo nhưng ko người bắt máy... Ken tức mình cho điện thoại vào túi. 2 mày châu lại tỏ vẻ đăm chiêu, điều đó như làm tăng thêm vẻ đẹp cảu tên đó, mấy đứa con gái trông thấy chỉ biết há hốc miệng mà khen ko ngừng... Cuối cùng thì buổi đi chơi mà mọi người mong đợi cũng đã đến. Cả bọn cứ nháo nhào như 1 cái chợ. Ko khí ngày càng náo nhiệt hơn trước sự xuất hiện của Ken.
- Mọi người yên nào!!!
Sau lời nói của Ken là một ko gian tĩnh lặng hiếm hoi nhất từ đầu buổi tới giờ.
- Tao đã đọc lại danh sách những người có mặt ở buổi đi chơi hôm nay, hiện chúng ta có 32 người! Do đó ... tao có một trò chơi...
Ken vờ bỏ lửng câu nói của mình để tạo sự hồi hộp cho mọi người.
- Hiện diện ở đây là 14 nữ và 18 nam. Mọi người sẽ bốc thăm lấy số, nam sẽ bốc thùng phiếu bên Jun, nữ bên Zu, 2 người có số giống nhau sẽ ngồi chung một cặp ghế ( xe buýt ). Đương nhiên sẽ có 2 cặp nam chịu thiệt mà ngồi kế nhau rồi ^^ !
Sau lời giới thiệu của Pj thì có người cười, có người tỏ vẻ khổ sỡ trông đến tội ^^! . Pj và Ken thì ngoài những lần hội họp để bàn chuyện đi chơi của nhóm ra thì ko ai nói chuyện với nhau lần nào khác.
- Trời ơi, lỡ tao mà ngồi kế Zu là khổ lắm đó! Mất zui lun!!! >\\\"
Những tiếng xì xầm nhỏ to đã bắt đầu vang lên.
- Ờ, đúng há!!! Thằng nào con nào mà xui xui ngồi kế Jun với Zu thì thua rồi! =)) 2 đứa như đá trong ngăn lạnh ấy, chả có chút ánh nắng nào!!! ==! - 1 người tán thưởng ý kiến.
- Chưa kể con trai bọn mình mà ngồi kế Pj, lỡ đùa cái gì quá trớn thì thằng Ken mà nổi điên lên là chết chắc!!!
- Hay là ... #@$%^#@*&^ \\\" !!!
.
- Hm... Ken ak` !!! Tụi tao có quyền ý kiến ko???- 1 thằng lên tiếng hỏi.
- Mày nói đi! Tao nghe! - Ken gật đầu đồng ý.
- Là vầy ... tụi tao nghĩ... nên cho Jun và Zu ngồi kế nhau, dẫu sao thì họ cũng là Leader đại diện cho nhóm, tụi tao ... cũng đâu có vĩ đại đến mức được ngồi kế họ, phải hum??? * mặt ngây thơ * ( chém gió hay thật :)) )
Ken ra vẻ gật gù, thực ra thì Ken hiểu cái ý mà bọn họ đang đề cập, còn cái cách diễn giải chẳng qua là để nói giảm nói tránh thôi ... Ken hiểu \\\" mức độ đóng băng\\\" của họ, rất rõ nữa là đằng khác. Nếu ai xui mà ngồi kế họ thì quả thật là thiệt thòi trong buổi đi chơi này!!!
- OK! Duyệt!!!- Ken búng tay sau một hồi suy nghĩ- Còn gì nữa ko?
- Còn, với lại ... tụi tao hiểu khá rõ mày, tuy là anh em tốt, mày đối xử với tụi tao rất good, chưa bao giờ có những hành động như thế! Nhưng tụi tao ko muốn mày ko vui! Nên ... nhường Pj cho mày đấy!!!
Lần này là một đứa con gái lên tiếng, bọn họ nghĩ như vậy cũng đúng, Ken là một tên lăng nhăng đúng chất nhưng cũng rất hiếu thắng. Người con gái nào là của Ken mà còn thân mật quá với người khác thì sẽ biết hậu quả...
Chuyện này trong quá khứ cũng đã xảy ra rồi, nhưng thật ra là có chút hiểu nhầm ở đây, với những \\\" món đồ\\\" ko có giá trị, chỉ mang tính chất \\\" tạm thời\\\" thì Ken chả bao giờ phải động tay động chân vì ghen bao giờ. Chỉ là mọi người ko để ý, chuyện đó xảy ra khi vừa chia tay với Khánh Hạ ko lâu: Ken vì quá buồn bực mà lao vào những mối tình một đêm, trong đó, có một đứa con gái đang hẹn hò với Ken mà còn có những hành động thân mật quá mức với một thằng con trai khác, kết quả là thằng con trai đó phải nhập viện 1 tháng trời ... nhưng ko ai biết rằng, sự bực tức đó ko phải là ghen tuông mà chính là sự trút giận cho bản thân ... Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, từ đó, ko ai dám có những hành động ngu ngốc như đứa con gái kia, mà nếu có, thì Ken cũng chả làm gì, đơn giản thôi: chia tay rồi quăng cho bọn đó một xấp tiền!!! Nhưng với Pj thì liệu ...
Nhìn qua thấy Pj có vẻ khó xử dù nhỏ đã cố làm cho mình thật \\\" tĩnh\\\" . Nhưng dường như càng giấu thì nó càng lộ:
- Nhưng ...
Pj lên tiếng định nói gì đó khi thấy Ken cứ trầm tư mãi ở đó.
- Thương tụi này em nhá! Chuyện đó chị sẽ kể với em sau!
- ................. - Pj, Ken.
- Okie! Quyết định vậy đi! Giờ bốc thăm lên xe!!!
Những lá phiếu trong hộp của Jun và Zu cứ thế mà vơi dần đi.
- Bắt đầu phân cặp! Tổng số 16 trừ 2 cặp ra ( cặp Jun- Zu và Ken- Pj ) , bắt đầu từ 1.
Với cách nói quyết đoán và dứt khoát này thì chỉ có thể là Jun thôi.
Khi Jun vừa đếm đến cặp số 4 thì ai cũng ngớ người, phải zậy ko trời, ko lầm chứ, Nan và Mon ngồi chung sao??? >\\\"
.
Mon cứ phân vân mãi, ko biết nên bước vào ghế ngồi hay ko, Nan đã ngồi vào cái ghế gần cửa sổ từ lúc nào, hướng nhìn ánh đi xa xăm, cậu bé ko thèm nhìn Mon cái nào thậm chí chỉ là liếc mắt, cứ nhìn ra cửa sổ mãi thế... thực sự là ko ai biết trong cặp mắt nâu đó đang nghĩ gì, có chứa chút ít tia phức tạp ...
Nghĩ ra gì đó, nhỏ quay sang hàng ghế kế bên:
- Anh Ken ... anh ... có phiền ko ??? ... Cho em... ngồi kế chị Pj ... được chứ? Em... là con gái ... chắc sẽ... ko có vấn đề... gì đâu!- trong lời nói của Mon có chút e dè.
Ken tạm thời ko trả lời, chỉ nhìn Pj dò ý, Pj chỉ nhìn Ken rồi cười 1 cái khá gượng ... cứ như là \\\" Mong anh hãy chấp thuận! \\\" vậy! Từ bao giờ mà nhỏ có thái độ khách sáo với Ken thế nhỉ? Cũng đã mấy ngày rồi, Pj ko \\\" lải nhải\\\" bên tai Ken, ko còn ai chọc cho Ken tức điên lên rồi cười ha hả ra vẻ chiến thắng, cảm giác trong Ken bây giờ có được gọi là ... trống trải ko nhở? Nhưng có 1 điều Ken chắc chắn ... cảm giác trống trải này ... ko giống với \\\"trống trải\\\" mà Khánh Hạ mang đến!!! Nó thực sự ko giống hay là chỉ vì ... chưa đến lúc!!! Là vì Ken biết giữa Ken và nhỏ còn có cái trói buột nên nhỏ ko thể nào đi mãi được hay là vì cảm xúc chỉ đến mức như thế ???
Pj giờ trong mắt Ken có cái gì đó trầm lắng lắm! Ken nhường ghế lại cho Mon, cô bé chợt thổi phào nhẹ nhõm. Trong một giây, mắt cậu nhóc có chuyển hướng từ cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ đến người con gái đang xin đổi ghế, chỉ là lướt qua!!!
- Cảm ơn!!!
Pj và Mon cùng đồng thanh cám ơn Ken nhưng thái độ thì trái ngược hẳn. Mon vui tươi thấy rõ, còn cảm xúc trong lời nói của Pj có cái gì đó như là trốn tránh, như là một lời bắt buộc phải nói! Ken hơi sững lại nhìn Pj nhưng nhỏ đã nhanh chóng \\\"đánh\\\" mắt sang Mon, cười một cái thực sự ko \\\" ảo\\\" ...
Từ bao giờ mà họ đã trở nên xa lạ đến mức phải nói cảm ơn nhau chứ!!??!
4 con người ngồi chung 1 hàng ghế... chỉ cách nhau 1 lối đi ở giữa!!!
Chap 13.2:
Ko khí trên xe vui thật, cứ hát với hò mãi chả giống với cái tĩnh lặng phía \\\" cuối xóm\\\".
Nó và hắn ngồi gần cuối xe, cách gần cả một đoạn với phía trên ( cứ như là cách li ==! ) . Nó và hắn từ lúc lên xe ko ai thèm nói với nhau câu nào, mỗi người đều theo đuổi thú vui riêng của mình, nó nghe nhạc, hắn nghịch điện thoại ... Nói thẳng ra là cả 2 ko thèm nhìn nhau lấy 1 cái ...
Pj và Mon cứ huyên thuyên mãi từ chuyện này qua chuyện khác, tíu tít với nhau đủ mọi thứ; Ken và Nan thì cứ ngồi đấy, nói vu vơ với nhau vài chuyện ...
Xem ra trên xe, chỉ có 3 cặp này là yên nhất chả bù với cái bọn tiểu yêu kia =\\\"=
Được 1 lúc thì nó tựa đầu vào ô cửa sổ mà ngủ, cũng phải hồi sáng nó dậy sớm lắm, headphone thì cứ thế mà \\\"cắm\\\" vào tai, nhìn tách biệt hoàn toàn so với mọi người ... Do chiếc xe cứ xốc qua xốc lại trên con đường đầy \\\"ổ voi, ổ gà\\\" nên đầu nó bất chợt chuyển hướng, nhẹ nhàng đáp trên vai hắn ==! ( đương nhiên là nó ko biết ^^! ) , hắn đang nghịch điện thoại cũng phải \\\" đứng hình\\\" 1s, hơi ngạc nhiên 1 tẹo... Lúc này trông nó cứ như đứa con nít ấy, nhưng kệ, con nít con noi gì cũng mặc, để bọn ở trên thấy là phiền lắm ... Nghĩ thế nên hắn tìm cách dịch cái đầu nó sang bên kia nhưng kế hoạch ko thành, đến lần cuối cùng, vẫn quay về trên vai hắn ...... nhưng cũng có chút tiến triển, làn mi nó có chút lay động, nó mở mắt ra, nhận thức được hành động ko bình thường của mình, nó vội ngồi ngay ngắn lại, gương mặt thoáng nét bối rối.
Hắn đưa tay lên vuốt ngược tóc ra sau, che giấu đi nụ cười ma mãnh của mình, nó mà cũng có lúc bẽn lẽn thế à??? Nhận thấy ánh mắt có ý nhả cợt của hắn, nó chợt cắn chặt môi dưới, vẻ ko can tâm, quay mặt ra ngoài cửa xe.
- Hah, cắn thế chảy máu đấy!
Hắn vừa nói vừa có tình phủi phủi lại bả vai, phần nó vừa tựa đầu vào.
- Áo mau bẩn quá! Mới xíu mà bám bụi!!!
Lại một câu nói nữa phát ra từ hắn, Jun quả là ... , hắn vốn kiệm lời, thế mà một khi đã phát ngôn rồi thì có thể khiến người ta thấy tức chết mà!!! >\\\"
Nó vẫn im im, thực ra là nó đuối lý ==! , rành rành là nó gây nên chuyện ấy thì giờ mà nói gì được nữa chứ!!!
- Cho cũng ko cần!!!
Nó lầm bầm nói, từ bao giờ mà nó lại biết \\\" ăn thua đủ\\\" với mọi người vậy nhỉ, à, mà ko, chỉ có với hắn là nó mới phản bác lại mấy câu vớ vẩn ấy thôi!
- Ai cho??? Ai đấy tự vùi đầu vào đó thôi!
Hắn cũng lơ lơ mà đáp lại. Lỗ tai tên này sao thính thế, nó nói nhỏ xíu vậy mà ... Nghe thế, nó ngước đầu qua nhìn hắn, thấy hắn đang hướng mặt chỗ khác, ko có vẻ gì cho thấy hắn là người vừa phát ngôn ra câu nói ban nãy cả!!! Nhưng rõ ràng cái chất giọng đặc biệt này ko thể lẫn vào đâu được, nó trầm trầm, nghe thoáng chút lạnh lạnh xuyên thẳng vào tim người khác, chỉ có thể là giọng cảu hắn thôi...
Nhưng được một lúc rồi nó cũng ngủ thiếp đi, có lẽ vì mấy bữa nay thức khuya, sáng nay lại dậy sớm để tập trung đi với nhóm nên giờ mới thế... Đầu nó lại đáp lên vai hắn vì con đường cứ xốc qua xốc lại, ít nhất thì lần này hắn cũng ko đơ hình như lần trước ==! , thấy vài sợi tóc vương trên mặt nó, hắn dùng tay gạt ra, cặp chân mày nó cứ như châu lại, chưa bao giờ hắn thấy cặp mắt đó bình yên ... cũng chưa bao giờ hắn cảm nhận được tia nắng nào khi nhìn sâu vào đôi mắt đó ... Đã bao lâu rồi hắn ko có những hành động như thế với con gái nhỉ, cũng mười mấy năm rồi ý chứ ... Kể từ cái ngày ấy ...
.
Trên một cánh đồng cỏ lau có 2 đứa nhóc 1 trai, 1 gái tầm 4, 5 tuổi đang vui đùa, rượt đuổi lẫn nhau, miệng chúng vẽ ra những nụ cười tươi vui, hồn nhiên.
- Nè, Gió, anh đừng chạy nữa! Em... mệt quá!!!- con nhóc thở hổn hển nói.
Nghe tiếng gọi, thằng nhóc chợt khựng lại, quay người đối diện với cô nhóc, 2 tay chống hông:
- Ko phải Gió, anh tên Vũ, mẹ anh nói Vũ nghĩa là Mưa ( vũ bão )!!! >\\\"
- Nhưng chẳng phải anh họ Phong sao? Em hỏi mẹ, mẹ nói Phong là Gió mà!!! Là Gió , là Gió , là Gió - con nhóc cố cãi- với lại, Gió nghe hay hơn Mưa mà!!!- con nhóc chun mũi.
- Mưa với gió em thích cái nào nhất!- thằng nhóc nghiêng đầu hỏi.
- Em thích cả hai! ^^ - con nhóc hồn nhiên trả lời.
- Ko! 1 cái thôi! >\\\"
- À, vậy thì em thích gió, gió mát ^^ Mưa em cũng thích, nhưng ko bằng gió!- con nhóc.
- Ukm, vậy anh là Gió! ^^ - thằng nhóc quả quyết.
- Hì hì, anh đúng là đẹp trai siêu siêu cấp! - con nhóc nói còn phụ hòa thêm hành động, nó giơ ngón cái lên.
Thằng nhóc nghe thế thì nỡ mũi lắm, nó nghênh đầu lên, miệng cười đắc chí:
- Đương nhiên!!!
- Anh chảnh quá! Người ta khen chơi thôi chớ bộ! Plez`!!!- con nhóc làm mặt xấu cố ý trêu thằng nhóc.
Có lẽ bị \\\"quê\\\" nên thằng nhóc lại rượt con nhóc chạy vòng vòng... Tiếng cười vang vọng cả một góc trời...
Có lẽ, đó là buổi chiều cuối cùng 2 đứa nhỏ chơi đùa cùng nhau...
So ra thì nó với con nhóc kia cũng có vài điểm tựa nhau... Trong lúc ngũ thì trông càng giống, hắn ko phủ nhận nó là 1 đứa con gái đẹp ...
Cùng với những hồi ức tuổi thơ, những ý nghĩ... hắn dần đi sâu vào giấc ngủ...
.
- Chị Pj, tấm hình đó quan trọng với Nan lắm đúng ko?- Mon.
- Chắc vậy! Nhưng em biết cách khôi phục lại dữ liệu đã xóa mà! - Pj.
- Nhưng ...
Vừa cất lời, điện thoại Mon chợt reo lên. Cô bé đứng dậy, định đi ra phái sau nghe điện thoại vì trên đây quá ồn ==! , vừa nhìn xuống phía sau, Mon ngẩng người, cô bé khều khều Pj, mắt vẫn dán vào cặp ghế của hắn và nó... Tò mò nhìn theo hướng nhìn của Mon, Pj cũng phát hiện ra một hình ảnh thú vị...
Ko biết từ bao giờ Ken và Nan cũng dồn ánh mắt về phía đó... Thấy cả 4 người bọn họ cứ nhìn ko chớp mắt cái gì đó, cả bọn trên xe cũng nhìn theo cho thỏa sự tò mò của bản thân, chứng kiến cảnh đó, kẻ nào cũng há hốc mồm mà nhìn, mắt thì mở to hết cỡ, tình hình là Zu tựa đầu lên vai hắn, còn hắn cũng tựa vào đầu nó mà ngủ, trông thân mật cực... Những lời xì xầm nho nhỏ vang lên \\\" Oh my god\\\" hoặc là \\\" I can\\ believe it!!! \\\", tất cả đều đặt chung 1 dấu chấm hỏi cho hình ảnh trước mắt \\\" Chẳng lẽ họ ... ?\\\" .
Người của Mẫu Đơn thì rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ Zu có hành động như thế với 1 thằng con trai nào, Jun là thằng con trai đầu tiên...
Người của EVIL cũng ngơ ko kém, Jun cũng chưa bao giờ như thế, chỉ có mấy đứa con gái chủ động với hắn thôi, từ lúc biết hắn, bọn đó chưa bao giờ thấy hắn ôm 1 đứa con gái nào, cũng chưa tựa vào đứa con gái nào, có chăng chỉ là ngược lại, vậy ra... Zu... là người đầu tiên ...
Tuy thế, nhưng cả bọn ko ai dám hó hé, chỉ có Ken và Pj là đủ can đảm để lấy điện thoại và máy chụp hình ra \\\" save\\\" lại khoảnh khắc có 1-0-2 đó! 2 tiếng \\\" tách\\\" nhỏ vang lên với bầu ko khí trên cả im lặng như bây giờ thì ai cũng có thể nghe thấy.
Pj lướt nhẹ mắt sang Ken rồi quay về chỗ ngồi của mình, tên đó đang xem lại bức hình mình vừa chụp ... Rốt cuộc thì trò chơi trí tuệ gì gì đó của Ken đã hạ gục nhỏ rồi!!! Lý trí của nhỏ ko mạnh bằng tình cảm của bản thân!!! >\\\"< Nhìn bức hình trên tay mà nhỏ cứ lơ lơ, tâm hồn như treo ngược cành cây ... Chap 13.3:
Chuông điện thoại lại vang lên, Mon đứng dậy đi ra phía cuối xe nghe điện thoại, cuộc nói chuyện có lẽ khiến cho nhỏ bực bội, nhỏ hậm hực tiến về chỗ ngồi của mình... Phải ko vậy nè, ông trời cũng muốn trêu nhỏ sao, Ken lên kia ngồi chơi với tụi kia rồi, còn có mỗi Nan ... chỉ cần nhỏ mà về chỗ ngồi, xoay qua là thấy Nan ngay lập tức ... >\\\"
Do ko cẩn thận nên khi sắp bước vào ghế ngồi thì 2 chân cô bé lại đan chéo vào nhau, tình hình này kiss đất thiệt rồi @.@ . Nhưng mà... sao Mon ko cảm thấy đau vậy nè??? \\\" Tiếp đất\\\" chưa ta??? Có cái gì âm ấm ngay eo, ế, cô bé ko té thì ra là có người giữ lại kịp, nghĩ thế Mon khẽ thở phào, nhưng cái tâm trạng đang bực cộng với cái màn vồếch xém chút nữa diễn ra khiến nhỏ hơi cau có:
- Cảm ơn!!! - mày hơi chau lại.
Lời cám ơn vừa thốt ra Mon mới ngẩng mặt lên, nhìn thấy \\\"ân nhân\\\" thì 3 hồn 7 vía bay đi mất, là Nan đã đỡ Mon sao? Ý thức được việc đang xảy ra, thái độ vừa nãy thật ko hay chút nào... Mon vội quay lại trạng thái bình thường:
- Cô cản đường tôi!!!
Không khí trên xe im thinh thít, mọi người cứ nghĩ là có chuyện xảy ra rồi ý... Sao Nan chẳng có vẻ gì là ... bất bình tường hết nhỉ? Cậu nhóc nói thế rồi quay về chỗ ngồi của mình, trong khi đó, Mon cứ đơ mặt ra, khó khăn lắm mới thốt nên lời:
- Xin ... xin lỗi... à... nhầm rồi... cảm... ơn!
Nói rồi nhỏ ngồi xuống ghế của mình, rõ ràng là Nan đang ngồi ngay cửa sổ mà có đi đâu đâu chứ, thế thì làm sao mà nói cô bé chặn đường được hay là tại vì Mon đang bực nên ko để ý kĩ ??? Vả lại... sao Nan có thể bình tĩnh lại như vậy chứ? Chẳng lẽ đó là cách nói chuyện của những người ko quen nhau sao, haiz, nếu thế thì khác nào người dưng với nhau chứ, thảm thật rồi @.@
- Wey!
Tiếng gọi của Pj khiến Mon thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn tạp.
- Dạ??? Gì chị?- Mon giật mình
Pj ko đáp chỉ lắc lắc cái màn hình điện thoại trước mặt Mon kèm theo nụ cười rất chi là nham hiễm. Còn trong khi đó, Mon chỉ biết mở to mắt ra hết cỡ để nhìn... Đó là tấm hình ghi lại khoảnh khắc ban nãy- khoảnh khắc Nan đỡ Mon ==\\\" . Cô bé định giật lấy nhưng nhanh tay hơn Pj đã kịp giật lại:
- Định \\\" thủ tiêu\\\" nó à? Đâu dễ thế!!! Công nhận, hôm nay chụp được nhiều ảnh có giá trị!
2 người cứ nói inh cả xe, khiến cho đâu đó có những ánh mắt lơ đãng liếc nhìn...
Cũng chính vì sự ồn ào đó đã khiến cho 2 người \\\" cuối xóm\\\" tỉnh giấc, khi 2 nhân vật chính nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình thì ko ai hẹn ai, nhanh chóng \\\"preview\\\" lại trạng thái ban đầu... Nhìn tụi phía trên cứ lo chơi bời, dường như ko ai hướng mắt xuống đây, bọn hắn vẫn cứ hồn nhiên nghĩ là bọn đó chưa phát hiện ( sao hum nai anh chị ngây thơ chết người thế? ==\\\" ) . Trông hắn bình thản đến phát sợ... câu nói hắn thốt lên nằm ngoài dự đoán của \\\"người kế bên\\\"
- Hòa!!!
Nó ngẫm lại từ \\\" hòa\\\" của hắn rồi cũng hiểu ra, ý hắn có thể diễn đạt nôm na là: ban đầu nó tựa hắn, giờ hắn tựa lại vốn dĩ là 1 điều hiển nhiên, \\\" có đi có lại\\\" chút xíu!!! Vô liêm sỉ thật ấy! =\\\"=
- Chiều gội lại đầu! Bẩn thật!!!
Nó cũng đâu vừa, làm lại hắn 1 vố như ban đầu hắn đã làm với nó. Hắn vắt chân lên đùi, tay khoanh hờ trước ngực, miệng lảm nhảm:
- Phiền thật!
Nó ko đáp lại, chỉ nhếch môi nhẹ đủ để tạo nên nụ cười hờ hững.
- Đột nhiên xe quẹo gấp, theo quán tính nó ngã vào người hắn, cũng theo phản xạ có điều kiện, hắn đã dùng tay giữ nó lại. Rất nhanh, xe chạy lại theo quỹ đạo cũ, bon bon trên một con đường thẳng, nó \\\" rời\\\", hắn cũng \\\" buông\\\" ...
Trong lòng hắn muốn điên lên vì những hành động vớ vẩn của bản thân từ đầu buổi tới giờ mà chính bản thân hắn cũng ko làm chủ được mình... cứ theo phản xạ tự nhiên...
Hắn cũng ko ngó ngàng tới nó nữa, nó cũng vậy... cặp ghế của hắn, giờ trở thành khu \\\" bắc cực\\\" , nhiệt độ trở về trạng thái O độ C .
Được một lúc thì Pj lóc cóc mò xuống, cô nàng thấy 2 người đã thức thì hí hững lắm, tưởng tượng đến cảnh họ vừa nhận thức được hành động của mình cũng đủ làm nhỏ khoái chí... Nhỏ chào Jun và Zu bằng một nụ cười:
- Tụi nó rũ chơi trò chơi, 2 người muốn tham gia ko?
Nó lắc đầu ko cần say nghĩ, hắn thì vẫn cứ chú tâm vào dế yêu của mình ko phản ứng ( khinh thường người khác đến thế là cùng >\\\"
- Vui lắm á! Trò \\\" nói dối\\\" ... - Pj cố rũ.
- Nói dối ???- nó.
- Uk- Pj gật đầu- có nghĩa là sẽ tụ thành 1 nhóm, chơi kéo búa bao để coi ai thắng ai thua, người thua sẽ phải nói dối hoặc bịa ra 1 điều gì đó để nói với những \\\" người ngoài cuộc\\\"- những người ko biết gì về sự diễn ra của trò chơi! Nếu khiến cho họ tin thì mình win, ko thì thua, sẽ bị phạt...
- \\\"Những người ko biết gì về sự diễn ra của trò chơi\\\" ???- nó đưa mắt nhìn Pj.
Nhỏ (lại) tiếp tục gật đầu...
- Giờ ko chơi cũng biết rồi đó thôi!
Thấy hắn cứ chúi mũi vào \\\" con dế\\\" của mình, cứ tưởng hắn ko quan tâm đến câu chuyện chứ, vậy nên hắn lên tiếng làm bọn nó phải quay sang.
- Tại em biết là 2 người ko chơi đâu! Mời cho có lệ thế thôi! Còn tụi ở trên đang bí mật tập trung người chơi ý, nói chung cho tình trạng bi giờ là có một trò chơi sắp diễn ra mà có vài người ko biết á! ^^
- Này!
Có tiếng người phái trên gọi Pj.
- À thôi, nhập cuộc rồi, pipi!- Pj vẫy tay chào.
Cốt 1 phần nhỏ xuống đây là để coi thái độ của 2 người đó, sao lại bình thường trên cả bình thường như vậy chứ??? 2 người họ ... khó hiểu thật! Nghĩ thế, trước khi vào chỗ, nhỏ còn ngoái đầu lại nhìn băng ghế \\\" lạnh\\\" đó! @.@
.
- Uầy, đường đi sao lầy lội vậy Ken?
- Mùa này ở đây là vào mùa mưa rồi! Hay mưa lắm! Chịu khó đi! Xe ko lên đây được nên đi bộ vậy!- Ken
- Mọi người ko được trốn tránh trách nhiệm nha! Các bạn có đôi có cặp thì bạn nam phải giúp bạn nữ á! 2 người phải luôn hỗ trợ lẫn nhau. Theo Pj thấy thì đoạn đường này trơn lắm á!- giọng dưới của Pj ở phía dưới vang lên lanh lãnh đến tận phía trên đủ để cả đoàn người nghe thấy.
- Sắc mặt khó coi nhỉ??? Ko có người đẹp kế bên nên ko chịu nổi hả!- Nan trêu.
- Điên quá nhóc!- Ken \\\" bốp\\\" vào đầu Nan 1 cái, thấy thằng nhóc nhăn mặt, chắc là mạnh...
- Ukm... mà thấy anh với chị Pj sao ấy nhỉ??? Có chuyện???- Nan.
- Có lẽ... chút chút!!!- tính tới khoảng thời gian bây giờ cũng gần 1 tuần rồi... nếu cứ thế, ko biết khi nào mới hết đây, Ken ko muốn nói chuyện trước, tên đó ko nghĩ mình có lỗi hoàn toàn vì ko ít lần Ken đã cảnh cáo nhỏ rồi, chỉ do nhỏ bướng thôi...
Công nhận là cuốc bộ mệt khiếp, cả bọn đến nơi cũng mệt rã người.
- Nơi này cũng có nhà nghĩ???- nó nhìn ngôi nhà trước mắt, duy nhất quanh đây chỉ có ngôi nhà đó.
- Khu này của nhà Ken!- Jun.
- Sao tên đó ko nói thẳng ra???- nó lúc này mới dời mắt từ ngôi nhà sang nhìn hắn.
- Ba mẹ Ken kêu tên đó lên đây chăm chút lại mảnh đất- Jun.
- Nói vậy là tại anh Ken sợ chán nên mới rủ tụi này theo á hả?
Câu chuyện của 2 người giờ có thêm sự \\\" góp mặt\\\" của Mon.
- Hèn gì, dù nơi này rất đẹp nhưng em vẫn ko tin người như anh Ken lại thích... Nhưng tại sao ban đầu ko nói thẳng ra là đi trông đất đi, mắc gì nói đi chơi chi nhỉ...- Mon có vẻ ko hiểu ra nguyên do.
- Mọi người biết thế mà vẫn đi???- giờ có thêm sự góp mặt của Pj.
- Có em với Jun biết thôi!- Nan đột nhiên xuất hiện ==\\\"
- Cả đám bị lừa!- nó buông ra 1 câu phũ phàng =\\\"=
- Lừa hay ko cũng thế! Nói sao thì bọn đó cũng đi thôi, nói đi chơi cho có ko khí xíu!- chính xác là cuộc hội thoại chỉ với 2 người ban đầu chỉ sau vài giây ngắn ngủi đã thành 6 người bao gồm cả sự xuất hiện của Ken.
- Nham nhở!!!- nó lại châm thêm 1 câu.
- Mà thôi nhá, tản ra mau, muốn mọi người biết chuyện này hết hả, tụi nó dòm ngó nãy giờ kìa, cứ coi là một cuộc đi chơi giùm tui? OK? Giờ tản ra... tản ra... lộn xộn quá!
Đúng thật là Pj thấy xa lạ với con người này của Ken... Khi chỉ có 2 người, chưa bao giờ Ken như thế, ko tươi tắn và cười nói nhiều như vậy... lúc nào cũng trầm ngâm, đôi mắt trông vô hồn đến sợ... ngữ điệu với Pj lúc nào cũng trỗng ko, lạnh lùng khó đoán... hoàn toàn ko dễ dãi... Chap 13.4:
- Mọi người nghe tôi nói: nam ngủ chung 1 phòng bên trái, nữ ngủ chung 1 phòng bên phải, khu mình đang đứng là nhà chính cũng là nơi tập trung của nhóm!- Ken hướng dẫn mọi người.
- Mẹ ơi! Vậy tụi mình khác gì mấy con mực khô!!! @.@ - 1 tên than trời trách đất.
- Im mại! Coi thường dzừa thôi nha! Nó nhét chả chục đứa còn đủ á, huống hồ gì 18 thằng tụi bây!- Ken bễu môi.
- Mà này, sao mày rành quá vậy, chủ nhà đâu ko thấy ??? Bộ mày ...
Cô bạn kia vừa mở lời, Ken đã nói ngay vào:
- Mày, mày, mày, mày gì??? >\\\"
- Còn gì nữa thì nói luôn đi, tụi tao còn nghỉ ngơi để chiều chiều đi tham quan nữa chứ mạy!
- Nói đi chơi mới nhớ! Cái chỗ cây... mà thôi, ai cũng biết chữ hết, chỗ nào có để biển \\\" cấm vào\\\" thì đừng vào, chỗ đó đất đai sạc lở, trời mưa thế này thì nguy hiểm lắm, vả lại, thỉnh thoảng có mấy con rắn hay mấy côn trùng nhỏ nhỏ làm ổ ở trỏng! - Ken nhắc nhở.
.
Tầm xế chiều, cả bọn tản nhau ra tìm củi theo sự phân công sẵn để tối đốt lửa trại. Dường như là Jun đã lo việc của mình xong đâu vào đấy từ rất sớm, hắn là người chiếm dụng nhà vệ sinh đầu tiên ==! , trong khi cả bọn hì hục tìm củi thì hắn đã tươm tất, gọn gàng...
- Trốn việc hả thằng hâm?- Ken huých hắn.
- Coi chừng cái miệng- hắn cho tay vào túi quần, ánh mắt thong dong nhìn mọi người đang cố hoàn tất công việc của mình.
- Thế là xong rồi?- Ken có vẻ ko tin.
- Lại đó mà coi- hắn.
Ken chỉ biết lắc đầu với tảng băng trước mặt. Quả thật là hắn tìm được những cành củi đó ở đâu mà nhanh và nhiều thế chứ...
- Mày... kiếm ở đâu mà nhanh vậy?- Ken tò mò.
- Chi ?- hắn nhướng một bên mày.
- Chỉ tao. Kiếm lẹ lẹ rồi nghỉ, mệt quá!- Ken.
- Ko. Trình độ tao cao mới thế! Mày ko đủ đâu!- hắn.
- O.o - Ken- thằng c\\\ này, dám nói thế à?- được 1 lúc Ken gào lên.
- Sự thật phũ phàng!- hắn.
( Tác giả: , iu Jun thật, ít nói thế mà có khả năng làm người ta đơ hình cao ghê :> , Ken đứng hình rồi :)) )
- Máy chụp hình- Jun xòe tay ra.
- Máy tao hả? Máy mày đâu?- Ken.
- Ko đem!- hắn
Nói rồi Ken đưa tháo cái máy đang treo trên cổ mình xuống cho hắn. Jun chưa vội đi, hắn cầm máy chình chỉnh gì đó, dường như là coi mấy short hình của Ken, đột nhiên mày hắn nhíu lại, trông khó coi hơn thường ngày. Nhìn thấy vẻ mặt hiếm hoi của Jun, Ken như ngộ ra gì đó rồi nhanh tay giật phăng cái máy trên tay hắn lại.
- Xóa!- Jun buông ra câu nói mà ko \\\" khuyến mãi\\\" thêm cảm xúc nào ngoại trừ 1 ánh mắt ko thể nào lạnh hơn được nữa...
- Mày ko dọa tao được đâu, tao chả sợ :)) Hiếm lắm mới chộp được hình \\\"độc \\\" của mày với nhỏ Zu mà, tao đâu ngu!- Ken hí hửng, rút thẻ nhớ cũ ra, đưa lại cho hắn cái máy- tao biết, mày có mang theo thẻ nhớ mà! Dùng cái của mày đi nhá! :>
- OK, tao nhìn ko lầm thì trong mấy pic hình của mày có \\\" vướng\\\" vào nhỏ nào ý?- Jun như chả quan tâm, vẫn thong thả nói.
- Hình ai nhỉ? Sao tao chả biết?- Ken.
- Cần tao nhắc tên?- hắn quay sang hỏi Ken.
- Điên quá, tao có chụp hình nhỏ Pj đâu, chụp cảnh vật vô tình trúng thôi!- Ken hơi nhăn mặt.
- Hah, cái này mày tự khai, tao chỉ coi 1 vài pic, ko chú ý lắm! Đùa mà thành thật???- hắn.
Ken chỉ biết im lặng. ko cãi được ...
- Del hình tao ngay! Ko cả thế giới biết chuyện!- hắn đe dọa ngược lại.
- Thì thôi, chuyện tao lộ thì hình mày với nhỏ Zu cũng sẽ lộ!- Ken cười gian.
- Coi ai lỗ! Chụp lén là phạm pháp!- hắn vẫn cứ dày mặt ra đe dọa =\\\"=
- Ế, đểu thật! Từ bao giờ thế Jun???- Ken cố tình trêu.
- Mày chơi bẩn trước thôi!- hắn
Ken định lên tiếng cãi lại nhưng giọng Pj lại oang oang ra đó, dù nhỏ chỉ mới đi từ đằng xa.
- Đừng đùa nữa, Mon và Zu mất tích rồi!
Hắn ko nói gì, chỉ cầm điện thoại lên bấm vài cái, có tiếng nhạc vang lên Nearer My God To Thee, là nhạc chuông của nó mà...
- Vô ích thôi... Zu ko mang theo điện thoại...- Pj cầm máy Zu lên, đưa ra trước mặt hắn.
- Khỉ thật! Mon ko bắt máy!- Nan đá chân vào gốc cây gần đó, cậu nhóc đi theo Pj.
- Thông báo tụi nó tập trung lại, phân lại việc!- Ken la lớn.
Sau khi cả bọn tập trung đầy đủ, Ken lên tiếng:
- Tụi bây ở đây coi nhà, tao, Jun và Nan sẽ đi tìm người!
- Tôi cũng đi!- Pj lên tiếng.
Thấy Ken có vẻ ko đồng ý, Pj ra vẻ cương quyết hơn.
- Các người ko cho tôi đi, tôi sẽ đi một mình, Zu và Mon là 2 người tôi quý trọng!!!
Đương nhiên là với vẻ cương quyết như thế, Ken ko thể ko đồng ý... Pj đã nói là sẽ làm, ko cho nhỏ đi, ko khéo nhỏ lại đi một mình thì còn rắc rối hơn...
- Nhanh lên, ko thể chờ tới trời tối được!!!- Pj khẩn trương, cũng có vẻ như van nài.
Vừa đi tới chỗ cây đại thụ lớn, Jun chợt khựng lại.
- Gì thế?- Pj
- Có vết chân đi vào trong, 2 dấu gaiy2 khác nhau, còn khá mới...- hắn khẳng định 1 câu rồi đi khắp nơi xem xét.
Ko khó lắm để khẳng định điều đó, vì dạo này trời mưa, đường ở đây rất lầy lội, đất xốp nên in lại dấu chân người là chuyện bình thường.
- Hình như cái biển \\\" cấm vào\\\" ở đây bị thay đổi vị trí ???- Nan cất lời.
- Ừ, thay đổi, nó thường nằm phía ngoài để mọi người nhìn thấy vậy mà giờ lại ở sau đám cỏ, vậy thì ai thấy được mà tránh chứ!- Ken trả lời, cầm lấy bảng \\\" cấm vào\\\" vừa tìm được sau bụi cỏ cắm lại ra phía ngoài.
Jun ko nói nữa, hắn linh cảm có điều ko lành nên tiến sâu vào bên trong.
Bản Kiss The Rain vang lên gần đó khiến Nan tìm kiếm, đây là nhạc chuông của Mon mà Nan đã tình cơ nghe được khi Mon chăm cậu nhóc trong bệnh viện.
- Có điện thoại, ko có người!- Jun cúi người nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên.
Có một tin nhắn đang được xem dở, Jun nhíu mày khi đọc được nó rồi truyền cho mọi người xem:
\\\" Mon, ra chỗ cây đại thụ đi! Tôi biết ai là người xóa tấm hình trong điện thoại Nan r` ! Ra r` bk tôi là ai! \\\"
Tin nhắn từ một số ko có trong danh bạ, chỉ là một số dài ngoằng ngoèo, chắc là sim tạm thời chưa đăng kí...
Đọc tiếp: Nothing Gonna Change My Love For You – Chương 13 - 5Lưu ý: Chee báo trước, chap này có một số yếu tố \\\" ảo\\\" tí, thế nên, đọc xong đừng thắc mắc là tại sao thế này, tại sao thế nọ nhé! Chỉ là Chee muốn thế thôi! Từ đầu fic này vốn ko thực tế lắm rồi! Tks!!!
Chap 13.5:
- Ngốc thật, đi ko chịu nhìn đường, đáng lẽ khu vực này nguy hiểm như vậy phải để ý chứ!!!- Nan trách.
- Đây là một kẻ trong nội bộ làm, còn là con gái nữa!- Ken nhận xét.
- Ko còn thời gian phân tích, anh Ken- chị Pj một hướng, anh Jun một hướng, em một hướng, thế sẽ nhanh hơn- Nan.
- Nhưng phải bắt đầu từ đâu???- Pj.
- Ngay bờ cát có vết lỡ, vả lại dấu chân tới đó cũng ko thấy, có lẽ... - Nan.
- Nếu thế thì ... - Pj gần như đứng ko vững, bằng chứng là nhỏ đã níu tay áo Ken rất chặt.
- Dốc thoải... ko chết được!!! - tình thế cấp bách, câu nói Jun thốt lên càng làm bầu ko khí thêm \\\" lạnh\\\" . Chài ạ, hắn ko có tim hay sao mà lại nói thế ... @.@
- Phía dưới là khu vực ko có sóng, phải liên lạc với nhau bằng cách nào?- Pj
Dường như chỉ chờ câu nói đó, Jun lấy trong túi ra 3 cái máy khá nhỏ, đủ để vừa đặt lên tai, trông như máy trợ thính ấy!
- Bằng cái này. Ko cần sóng- Jun.
- Ko ... ko cần sóng?- Pj hơi ngạc nhiên
- Nói ko cần cũng ko phải, chỉ là nó dựa vào thân nhiệt cơ thể để thu hết mọi cột sóng, thân nhiệt ổn máy sẽ hoạt động tốt nhất có thể!!! Ở dưới sóng yếu đến gần như bằng 0, chỉ cái này mới hoạt động được!!!- Ken lý giải.
- EVIL quả ko tầm thường!- Pj thầm nghĩ.
Jun là con của một tổ chức xã hội đen, những món đồ này cũng ko có gì là khó để hắn chế tạo, dù hắn có vẻ chưa tới lúc nhún tay vào kế thừa tổ chức nhưng bộ não của hắn thì dư sức để chế tạo ra những thứ máy móc tưởng chừng như ko tưởng...
Trước khi chia ra, Jun còn đưa mọi người 1 cái la bàn dùng để định hướng...
- Chị Zu... cố lên!!! Em ... xin lỗi!- Mon nức nở.
- Ko sao! Đi tiếp đi!- nó nhẹ giọng.
- Chị bị chảy máu nhiều vậy mà! Em... ko nghĩ là... mình bị hại... đã thế... còn vô dụng đến mức... kéo theo chị...- Mon nức nở.
- Mẫu Đơn ko ai vô dụng cả! Đi thôi!- nó cố gắng gượng.
- Trời sắp tối rồi, ko chừng lại mưa nữa, đi đâu bây giờ hả chị???- Mon
Nó im lặng suy nghĩ, nếu nó nhớ ko lầm, thì lúc mới tới, nó có đi ngắm cảnh, từ trên nhìn xuống nó có thấy một căn nhà nhỏ đâu đó quanh đây, gần khu vực bọn nó rơi xuống, chỉ là ko xác định chính xác được ở chỗ nào thôi... Việc quan trọng bây giờ là phải tìm được nó để còn có chỗ trú...
- Tìm đi, có 1 căn nhà!- nó lên tiếng sau 1 hồi suy nghĩ.
.
- ZU!!!- hắn gọi tên nó thật to...
Nếu ai chứng kiến được cảnh này sẽ ko khỏi ngạc nhiên. Jun cứ kêu tên nó mãi, chân thì ko ngừng chạy khắp nơi, cả lưng áo bị ướt đẫm mồ hôi cũng ko ngừng lại... Vẻ mặt hắn cũng ko còn nét bình thản \\\" ngự trị\\\" như thường ngày, chỉ có đôi mắt xám lạnh đó là vẫn ko thay đổi...
- Khốn kiếp!!!
Hắn đấm tay vào gốc cây... Hắn ghét cái cảm xúc lúc này... Như ngồi trên đống lửa, muốn dừng lại nghĩ ngơi nhưng có một động lực nào đó cứ bắt hắn phải tìm kiếm...
Là vì vị trí của một Leader khiến hắn ko thể ngồi yên khi đồng đội của mình bị nạn hay là vì lí do khác??? Với hắn, có lẽ là nguyên nhân thứ nhất...
18 năm qua, kể từ ngày chuyện đó xảy ra... hắn chưa bao giờ phải trải lại cảm giác vội vàng vì chuyện gì, là vì nó ko- như- những- người- khác... Hay là kể từ khi EVIL ra đời chưa có người nào bị mất tích như thế??? Với hắn, là nguyên nhân thứ hai ...
.
- Mưa rồi! Vào gốc cây kia trú!- Ken dừng lại.
- Ko được!!!- Pj vẫn ko có ý định sẽ dừng.
Ken đột nhiên nắm tay Pj kéo lại khiến nhỏ đứng đối diện với mình...
- Mưa lớn mà còn đi! Ko nghĩ cho cô cũng nghĩ cho tôi chứ! Ít nhất cũng phải dừng chân chút đi, gần cả tiếng đồng hồ rồi cứ đi suốt!!!- Ken.
- Nghĩ cho anh ai nghĩ cho Zu, ai nghĩ cho Mon??? Zu ... sợ bóng tối lắm!- những giọt nước mắt cứ chậm chạp rơi xuống từ khóe mắt nhỏ, có lẽ nhỏ kím nén dữ lắm...
- Nghe tôi, Jun sẽ tìm được Zu! Làm gì cô cũng phải nghĩ cho mình trước!!! Đừng quên mình như thế...
Ken đột nhiên kéo nhỏ vào người, ôm nhẹ nhỏ... 1 hành động nhẹ nhàng nhưng lại khiến nhỏ sững lại...
Với Pj, hành động đó khiến nhỏ ấm lòng... nhưng có phải, 1 trò chơi vẫn chỉ là 1 trò chơi ??? Ken vốn ga- lăng với con gái, vậy thì một hành động nhỏ này, ban phát cho Pj cũng có sao đâu nhỉ???
Với Ken, tên đó ko hiểu lí do mình làm thế!!! Chỉ là tên đó ko muốn thấy nhỏ khóc... trông nhỏ yếu đuối thế thật ko quen mắt tí nào hết... điều đó khiến Ken thấy khó chịu...
Ken buông tay ra khỏi người nhỏ, nhỏ cũng quay đi, ko nói gì cả, cúi đầu lại gần gốc cây ngồi... Nhỏ cố giữ khoảng cách, ngồi cách Ken một khoảng khá xa...
- Những điều hôm đó, đừng để bụng...
Nhỏ hơi bất ngờ... cái này có phải mang hàm ý xin lỗi ko nhỉ... Pj ngoái cổ sang nhìn Ken nhưng nhỏ lại ko thể thấy được vẻ mặt tên đó lúc này... một phần do trời khá tối vả lại Ken đã quay mặt sang nơi khác...
- Anh nói ko sai!!! Chỉ tại tôi lo chuyện bao đồng... nên... ko cần thế!!!
Câu nói của Pj mang hàm ý cho qua hay là ko cho qua??? Nghe như dỗi nhưng thật ra cũng như là tự nhận hết lỗi lầm về phía mình, người sai từ đầu cũng là mình... Ken phải hiểu ý nghãi câu nói đó theo hướng nào cho phải???
.
- Mon... Zu... nghe tôi gọi ko???- Nan
\\\" Chết tiệt, con nhỏ này lúc nào sao cũng mang lại rắc rối cho mọi người thế?\\\" Trong lời nói có chút gì đó bất lực...
Thực sự nếu Nan nói thằng ra thì giờ có lẽ đã ko xảy ra chuyện này!!! Chuyện tấm hình ko phải do Mon làm và Nan cũng đã biết điều đó, vô tình thôi, trước ngày mọi người vào viện thăm Mon 1 ngày...
Nan cũng ko biết phải nói gì cho phải. Lúc rút thăm ngồi kế, cậu nhóc cũng tính mở lời nhưng ko ngờ cô nhóc lại yêu cầu Ken đổi ghế... haiz, đúng là cuộc đời!!!
Nan biết được chuyện này một cách vô tình thôi... chỉ là lúc đang ngủ ở thư viện, ngay giá sách cuối thì nghe được tiếng nói chuyện cách đó ko xa.
- Sao? Nan tức đến thế cơ à?
- .........
- Tôi ra tay thì phải thế thôi! Giao tiền sòng phẳng đi nha! Mà này, ko sợ Nan biết được người chủ mưu là cô à???
- .........
- Dù sao cô cũng là người của EVIL mà!
- .........
- Hah, đúng, tôi cũng là \\\" fan cuồng\\\" của Nan mà! Giúp cô như giúp mình thôi! Thấy nhỏ Mon cứ theo Nan thế chướng mắt...
- ........
- Chỉ là tôi đợi Nan vào nhà vệ sinh và Mon ra ngoài thì hành động thôi! Chạy vào xóa hình rồi lui về! Cơ hội ngàn năm có một.
- ........
- Làm thế là ác với Nan thật... nhưng mà nếu ko tại Mon thì mình đâu làm thế!!! Suy ra, người có lỗi là Mon chứ ko pahi3 là tôi hay cô đâu!!!
- ........
- Nghe được tin Mon bị thế tôi zui thật đấy! Haha! À, àm thôi, nói sau đi, tôi có \\\" phi vụ\\\" mới rồi!
Nan ko kịp nhìn mặt người con gái đó, lúc nghe mẫu đối thoại chỉ nhìn thấy sau lưng... Có đuổi theo, nhưng do gấp quá nên cậu nhóc bị va phải người khác thế nên vừa ra khỏi thư viện cũng mất dấu... Tuy thế, điều đó cũng đã chứng minh được Mon hoàn toàn vô can trong chuyện này!!!
Đọc tiếp: Nothing Gonna Change My Love For You – Chương 13 - 6
Chap 13.6:
- Chị Zu, chị lạnh à? Sao... lại run thế???
Nó ko nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu. Lạnh à? Có chút chút nhưng cái khiến nó sợ đến phát run như thế chính là bóng tối... Ừ, từ nhỏ thì nó đã bắt đầu sợ bóng tối ...
- Nếu như em ko hậu đậu... nếu như em biết quan sát nhiều hơn... nếu như em ko sảy chân thì... chị đã ko phải nắm tay giữ em lại... lòng bàn tay chị cũng sẽ ko phải va trúng mũi đá nhọn đó... chị bị thương nhiều thế... là do em cả... - Mon tự trách bản thân mình.
Nó dùng tay, xoa nhẹ lên đầu Mon như muốn cô bé đừng trách mình nữa...
- Là phúc thì ko phải họa, là họa thì ko tránh khỏi... - nó.
Rồi cả hai cứ im lặng nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên... Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sao lại chậm đến thế, chưa bao giờ nó muốn trời sáng như lúc này, chắc là cả bọn giờ lo cho nó với Mon lắm, nó ghét cảm giác này, thật ko hay tẹo nào... Để trấn át nỗi sợ, nó cố dỗ bản thân vào giấc ngủ... nó ko ngủ được nhưng cơ thể mệt rã rời khiến nó muốn ngất đi, 2 hàng mi khép lại, ko thể mở ra nổi... Mon chỉ biết ngồi đó bó gối, 1 tay nắm chặt tay Zu như để biết nó còn ở đó... lúc này, Mon thấy nó thật gần gũi... Hóa ra chỉ cần một khoảnh khắc thì con người ta có thể phá vỡ hết mọi khoảng cách...
.
- Zu...
Nghe được tiếng gọi từ phía xa... Mon gắng gượng đứng dậy, tiến ra ngoài hiên. Thấy bóng dáng ai loáng thoáng như là hắn, dù đã bị màn mưa làm mờ đi đôi chút nhưng cái dáng vẻ cô độc đó ko thể lẫn với ai được... Mon gọi to:
- Anh Jun!!! Em và chị Zu ở đây! Ngôi nhà!!!
Mon cứ lập đi lập lại câu nói 2, 3 lần cơ hồ như sợ hắn sẽ ko nghe thấy...
Rất nhanh sau đó, hắn đã xuất hiện trong mái hiên nhà với dáng vẻ ướt như chuột lột, thấy Mon và Zu cũng ở đây, hắn chờ cho thân nhiệt mình trở lại ổn định, cũng may, cơn mưa này với hắn ko phải là vấn đề to tát gì... hắn bắt liên lạc với 2 người kia...
- Nghe rõ chứ???
- ..................... - Nan, Ken.
- Nan, tao đang ở hướng Tây... nhìn theo la bàn rồi cứ đi, có 1 ngôi nhà... Ken, xong rồi, dẫn Pj về trước đi!- Jun
- ..................... - Nan.
- Cả 2 người đều ở đây!- Jun.
Ko nói thêm gì nữa, hắn đi lại phía Zu; ko cần hắn phải nói thêm gì, Mon cũng tự hiểu và dịch ra xa...
- Chờ!!!- chỉ đơn giản một từ thế thôi, rồi hắn lại quay sang Zu bỏ Mon lại ở đó với ánh nhìn ngơ ngác... \\\" chờ\\\" ???
Hắn cho đầu nó tựa lên vai mình, hắn cảm nhận được nó đang run... Gạt đi những sợi tóc lòa xòa trước mặt nó... hắn choàng tay qua người nó như để giữ ấm...
Jun ko thể định hình được cảm xúc của mình lúc này... chỉ biết là khi nghe tin nó mất tích, hắn muốn phát điên lên được... Cứ bịn rịn ko yên... Ánh mắt hắn lúc đó... dậy sóng... Khi tìm thấy nó thì đột nhiên thấy nhẹ nhõm... nhưng đến lúc phát hiện những vết trầy sướt của nó thì đột nhiên thấy ... tội... Rốt cuộc là cảm xúc đeo bám hắn từ lúc nó bị mất tích tới bây giờ là gì??? Bám hắn dai như đỉa... Qua ngày mai nó mất đi được chứ???
Trông nó lúc này mỏng manh quá... trái ngược hẳn với hình ảnh một con nhóc ngỗ ngược, ngang tàng... ko biết sợ ai... đã từng so lo với hắn...
- Anh Jun!!!
Tiếng của Nan vang lên làm dòng suy nghĩ của hắn tạm thời bị đứt quảng... Nghe được giọng nói quen thuộc... hàng mi đang lim dim của Mon cũng bừng mở... thấy dáng vẻ lúc này cảu Nan nhỏ có chút chạnh lòng... Mưa lúc này đã tạnh dần, gió thổi mạnh... 1 cơn gió khẽ lùa vào hiên khiến Mon co rút người lại...
Hắn cho nó tựa người vào vách... đổi tư thế, nhẹ nhàng cõng nó lên vai... Chỉ còn Mon là ko biết phải cư xử thế nào, đến mặt Nan mà nhỏ cũng ko dám nhìn... Cô bé men theo vách tường mà đứng dậy...
- Bị gì???
Sự hỏi thăm của Nan làm cho Mon hơi lúng túng...
- À... ờ... ko sao... chỉ là... hốc đá... cái chân... bị mắc vào...
Trời ạ, ngôn từ cảu cô bé loạn cả lên...
Nan thôi ko nói nữa, đột nhiên khum người xuống, 2 tay tựa lên đầu gối. Mon ko hiểu gì xấc, đứng đó mà tròn xoe mắt nhìn...
- Nhìn gì? Lên đi!
- Nhưng... - Mon hơi ngập ngừng.
- Đừng bắt mọi người chờ!- Nan
Xoay qua thấy Jun cũng đang cõng Zu trên vai, nhàn hạ nhìn ra bên ngoài... cô bé ngại ngùng trèo lên lưng Nan... bờ vai cậu nhóc quả thật rất vững chải... mang lại cho Mon cả một khoảng trời bình yên... Cô bé nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cậu nhóc...
Ước sao, cho thời gian ngưng đọng...
.
- Về thôi!- Ken đứng dậy sau khi hội thoại với hắn.
- Họ có sao ko?- Pj
- Ổn!
Pj ko nói gì nữa, chỉ biễu môi mỉa mai rồi bật đèn bin đi trước...
- Á...- Pj la lên, ánh sáng đèn bin cũng vụt tắt, có lẽ nhỏ bị té...
- Gì vậy???- Ken dừng lại, đảo mắt tìm người trong bóng tối...
- Đang... đang ở đâu... thế?
Pj lắp bắp... tay chân quờ quạng trong bóng tối...
1 bàn tay... tìm thấy 1 bàn tay...
- Nắm chặt vào! Mất tích tôi ko quay lại tìm đâu!- Ken
Ken cầm đèn bin dự phòng đi trước, Pj nắm tay tên đó đi sau... thật chặt... tim Pj đập lệch 1 nhịp... Bàn tay đó, tạm thời Pj giữ được... chỉ là tạm thời thôi mà... Pj tự nhủ... Chap 13.7:
Nó tỉnh dậy vào lúc trời đã khuya, căn phòng này là một căn phòng nhỏ chứ ko phải là một căn phòng tập thể mà Ken đề cập tới...
Thấy nó tỉnh lại, Mon và Pj vội chạy lại, hỏi han nó đủ điều nhưng nó đều lờ đi, ko trả lời chỉ hỏi lại 1 câu:
- Làm sao tìm ra tụi này?
- Chuyện kể ra dài dòng lắm: ...................................... - Pj tường thuật rõ ràng lại mọi chuyện cho nó nghe.
Vậy ra người cõng nó là Jun sao? Ko nói gì thêm nó lẳng lặng quay mặt vào trong ... Nó ko ngủ chỉ là cần yên lặng để suy nghĩ lại một số chuyện- cảm xúc của bản thân...
Chỉ nhớ man mán là trong nó đã nhen lên một xí cảm xúc an toàn và... bình yên ... khi tựa đầu vào một thứ gì đó... cảm giác thứ đó rất vững chãi và rộng lớn... Mọi vết đau của nó... được ai đó chạm vào... những nỗi đau đớn về thể xác hầu như tan biến vào lúc đó... Các cảm giác lạ đó... chưa bao giờ tồn tại...
Lúc ấy, nó rất muốn mở mắt ra nhưng hàng mi nó luôn rụp xuống ko cho phép nó mở ra... thỉnh thoảng tai nó cũng loáng thoáng được vài mẫu đối thoại nhưng người cõng nó chỉ im lặng, ko phát ra bất kì âm thanh gì, nhịp thở vẫn cứ thế mà đều đều... Đúng thật là sự im lặng đến đáng sợ đó chỉ có thể là Jun thôi... Nhưng ... hắn lạnh băng cộng thêm cái vẻ chả ưa gì nó thì làm sao có thể??? Vì trách nhiệm của Leader ??? Ừ nhỉ, sao nó lại quên mất chứ, Pj đã nói là người nào ngồi kế nhau thì phải có trách nhiệm với nhau mà... Vậy có ý nghĩa là gì, có nghĩa là hắn ngồi kế nó, nó mất tích... hắn đi tìm...
Sao biết là thế... nhưng nó cũng có một phần ko muốn thừa nhận cái lý do đó??? Tại sao????
Mon và Pj thì rất vui vì gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.
Pj và Ken đã bình thường lại với nhau, nói chuyện lại như trước... nhưng giữa họ quả thật là vẫn còn khoảng cách, một khoảng cách vô hình... Chưa thể gọi là \\\" tình bạn\\\" , cũng chưa đến phải là yêu... Một mối quan hệ ko rõ ràng...
Nồng nhiệt hơn tình bạn nhưng đôi lúc lại lạnh nhạt hơn người dưng...
Cho dù là tình yêu thì nó cũng chỉ bắt nguồn từ một phía... tình đơn phương...
Mon đã nhận được lời xin lỗi từ Nan dù lời xin lỗi có vẻ... mập mờ đôi chút... Nhưng thôi kệ, trước mắt làm bạn với nhau thì cô bé cũng vui rồi... Cứ như thế trước đã... từ từ rồi tiến cũng ko sao... Mon chưa bao giờ nói lên tình cảm của mình với Nan nhưng điều đó chắc là ko cần thiết... Nan tinh tế hơn cô bé nghĩ... có vẻ... cậu nhóc đã \\\" nhìn thấy\\\" được tình cảm của Mon từ lâu rồi...
.
- Mọi người sắp xếp về trước, tụi này sẽ về sau!- Ken.
- Xe đâu mà tụi bây zề?- 1 đứa hỏi.
- Yên tâm, tụi này gọi xe rồi! Về vui!- Nan đưa tay lên vẫy nhẹ vài cái, miệng cười nhạt.
Sau khi bọn kia về, cũng khoảng 30p sau đã có xe lên rướt bọn nó. Sắp xếp ổn định hành lý lên xe, tụi nó cugn4 tìm cho mình một vị trí ngồi ưng ý nhất...
Pj và Ken để đóng cho trọn vở kịch nên ngồi kế nhau là chuyện đương nhiên. Nó thì chọn cho mình chỗ ngồi sát trong góc, gần cửa sổ... Mon tính ngồi kế nó nhưng khi nghĩ đến chuyện tối qua nên cô bé cũng dịch sang chỗ khác, chừa lại chỗ đó cho người \\\" xứng đáng\\\" hơn...
- Anh Ken, sao ko nói thẳng với mọi người là lên đây trông nhà?- Mon thắc mắc, có lẽ nhỏ giữ thắc mắc này lâu lắm rồi.
- Ừ, thì biết là vậy... nhưng nhục lắm... ( _ __\\\" ) 1 tay phải có phong độ của EVIL như anh lại phải lên cái nơi khỉ ho cò gáy này trông nhà... bọn khùng đó mà biết chắc cười đến ko có chỗ trốn ấy!- Ken tự sướng.
- Đúng thật là con trai cung Sư Tử nhỉ???- Pj hỏi, có vẻ như xoáy thì đúng hơn ý ==\\\"
- Đúng á chị, trọng thể diện ghê luôn, đã thế cũng nóng tính nữa!- Mon ko biết gì, cứ vô tư tung hứng với Pj như thế...
- Dẹp hết đi! Kể lại đầu đuôi chuyện hôm qua!- Nan đề nghị.
- Ukm... thì vừa đi hái trái cây về thì máy em có tin nhắn, nội dung thì ai cũng biết hết rồi... cho nên mới ra chỗ đó... - Mon
- Bộ ko để ý đó là khu vực nguy hiểm à?- Pj.
- Tại... em ko có tâm trạng ạ!- Mon nặn ra nụ cười, gãi đầu.
- Zu, tại sao cậu lại vào đó? Chẳng phải cậu hay đi với Pj lắm sao?- Ken.
- Pj? Ko thấy!- nó nói ngang.
- Hm? Hèn gì! Pj, lúc đó vợ ở đâu, nói mới nhớ, ko thấy vợ trong danh sách điểm danh lúc đó...- Ken quay sang nhìn Pj.
- À, vợ ... đi tìm trái cây... - Pj.
Ken có chút ko tin nhưng ko hỏi nữa, quay về chủ đề chính, tiếp tục quay sang hỏi Zu.
- Tại sao cậu đi vào đó, người cẩn trọng như cậu phải nhận biết được đó là nơi nguy hiểm chứ?- Ken
- Có người theo Mon- nó.
- Thế nên chị mới đi theo? Vậy... chị thấy dáng vẻ người đó ko?- Nan nghe thế liền hỏi.
- Ảo lắm!- nó nhìn ra bên ngoài, lời nói có chút gì đó... ko can tâm... có lẽ nó đang trách mình vì ko nhìn thấy được dáng vẻ đó.
- Vậy nếu... Zu bên cạnh... thì làm sao Mon rơi xuống vực được?- Pj nhíu mày.
- Tại có con rắn... lúc đó em đứng ngay dốc... ko may cái dốc lại bị lở... mà em hoảng quá... nên... nhưng... nhưng mà chị Zu có giữ em lại kịp...
- Giữ được? Tại sao ngã?- Jun nói với vẻ mặt ko chút biểu cảm nào làm cho Mon chợt thấy lạnh người, sao cứ như là... hắn đang trách cô bé... hay tại tính cô bé hay lo nên như thế nhỉ???
- Mưa, đất ẩm, trơn... Cục đá chịu lực cũng vì thế mà trượt đi, ko chịu lực nổi! Rơi! Đơn giản!- nó tỉnh bơ trả lời, cứ như là kể lại chuyện của người khác chứ ko phải là nó.
- Chính... chính vì thế mà... chị Zu bị góc nhọn của cục đá ấy... đâm sâu vào tay...- Mon cúi mặt xuống.
Ánh mắt của một \\\"ai đó\\\" đang thờ ơ nhìn ra bên ngoài... nãy giờ ko có hứng thú lắm với câu chuyện đột nhiên chuyển xuống tay của \\\"người ngồi cạnh\\\"... \\\"Người ngồi cạnh\\\" vô tình quay sang nhìn nhóm người đang thảo luận câu chuyện nên chợt bắt gặp ánh mắt chứa đầy tia phức tạp của ai kia đang ở dừng trên tay mình... vẫn chưa có ý dời đi... Ko hiểu cớ gì mà \\\"ai kia\\\" cứ nhìn tay mình mãi, chẳng lẽ nó còn đẹp hơn cả mặt mình... hay là tay nó bị dị tật chỗ nào mà ko biết nhỉ??? \\\" Người ngồi cạnh\\\" chợt xòe bàn tay mình ra xem ( :)) ) , trông ngây ngô đến phát cừơi... Nhưng cũng nhờ thế mà \\\" ai đó\\\" mới thấy được, một vết thương sâu hoắm... vẫn chưa được băng bó... sao Mon và Pj lại vô ý đến thế nhỉ??? \\\" Ai đó\\\" có vẻ ko hài lòng lắm dù đã quay mặt đi... Thật là... tại sao lúc đó chỉ thấy mấy vết sước trên người nó mà ko để ý tới tay kia chứ?
- Người nôi bộ!- Jun khẳng định, ánh mắt đanh lại thấy rõ, điều đó như muốn nói rằng, nếu kẻ đó ở ngay trước mặt, ko khéo Jun có thể giết kẻ đó chết mất...
- Cứ để tụi này lo. Nếu thế... chỉ có thể là người của EVIL thôi... nói ko chừng, vụ này với vụ bức hình là một người gây ra...- Ken
- Thôi... từ từ sẽ truy ra ... giờ nghĩ ngơi đi... đường từ đây về thành phố còn xa lắm... Chap 14.1: Cuộc sống vẫn tiếp diễn...
Chiều hôm đó, Mon vào bar sớm hơn mọi ngày vì... cô bé có hẹn với Nan, một cái hẹn thông thường... Cô bé đã chủ động mở lời với Nan về việc giúp cậu nhóc khôi phục lại pic hình bị xóa, cậu nhóc thì khỏi phải nói, đương nhiên là đồng ý rồi!
Mon bước vào căn phòng riêng của nhóm, vẫn chưa có ai, cũng đúng thôi, cô bé đến sớm hơn tới tận 1 tiếng. Thấy Nan chưa đến, Mon vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc. Gần 15p sau, Mon bước ra, đi thẳng ra gian phòng chính, Nan tới rồi nhưng cậu nhóc ngồi đối lưng lại với cô bé, do có 1 phần tường bị chia cắt nên Nan vẫn ko biết có một người đang âm thầm nhìn cậu từ phía sau... âm thầm thôi nhé...
Vì là đứng phiá sau... nên... bất cứ khi nào mệt... cứ quay lại thì nhất định sẽ thấy tớ... tớ ... sẽ ko đi đâu hết...
Định bước ra nhưng thấy có người con gái bước vào nên Mon dừng lại, nép mình phía sau bức tường, vô tình chứng kiến được một số chuyện do chiếc gương đối diện Nan phản chiếu lại ... có lẽ là ko nên biết ... thì sẽ hay hơn...
- Nan!
Giọng nói nhỏ ngọt như đường... ko câu nệ gì cứ thế mà sà vào lòng Nan...
- Em nghe Pj nói... anh và Mon trong đây... nên... thế Mon đâu rồi ???
Nhỏ đó dùng tay đi từng dường trên áo Nan, cậu nhóc vẫn để yên thế... ko có ý sẽ từ chối...
- Ko biết, nhưng sao thế cưng ???
Kèm theo lời nói, Nan mi nhẹ lên môi nhỏ... Bất chợt... Mon thấy nhói... Nan nói... cậu nhóc ko thích loại người giả tạo, thế mà với những người như thế... cậu cũng ko từ chối... còn nhớ lần đó... cậu nói... nếu là cô bé... thì cậu nhóc càng ghét hơn ... Mon sai chỗ nào chứ??? Ko xinh, ko \\\" dữ dằn\\\" , ko có số đo 3 vòng đúng chuẩn, ko có cá tính... phải rồi... nếu là thế... thì Mon ko sánh bằng với mấy người kia... làm sao mà cô bé quên cho được điều đó \\\" con trai yêu bằng mắt \\\" ... Mọi thứ Mon đều ko có ... Cũng có bao giờ ... cậu nhóc nói chuyện bình thường với cô bé câu nào đâu, lúc nào cũng thờ ơ ... ko thì cụt ngũn ... nghe cứ như là bị ép buộc phải nói ...
- Từ hồi đi chơi về, em thấy Mon có cái gì lạ lắm nha!- nhỏ đó vờ nũng nịu rồi dùng tay choàng lên cổ Nan, đầu thì tựa vào khuôn ngực cậu...
- Nothing!!! Bình thường cả thôi!
Nói rồi Nan cười nhạt... thoáng qua ... ko ai có cơ hội để thấy nó... thì ra, bọn con gái chỉ có thế! Ko ngại ngần tặng nhỏ cái mi làm nhỏ sướng đến ngây người ... \\\" khuyến mãi\\\" thêm những cái sờ soạng cố tình khiến nhỏ đôi khi ko làm chủ được cơ thể mình mà bám chặt vào cánh tay rắn chắt của Nan ... ko gian yên tĩnh ... giờ nhường lại cho những tiếng thở gấp gáp của người con gái đang ngồi trong lòng Nan và người con gái ... đứng phía sau bức tường...
Mon đau, đau lắm! Cơ hồ muốn chết đi sống lại... ko thở nỗi... Cô bé dặn mình phải mạnh mẽ lên, ko được khóc ... bởi vì ... Nan ko thích những đứa con gái yếu đuối ... Vẫn biết là Nan ko thật lòng với ai ... nhưng ... lời nói, cử chỉ của Nan với người con gái đó khiến cô bé cảm thấy đau đớn... Rõ ràng là Nan biết Mon sẽ đến... tại sao còn làm những chuyện đó... chẳng lẽ bắt Mon chứng kiến được cảnh đó... cậu nhóc thấy vui lắm sao ??? Cậu nhóc ko biết thật hay là giả vờ ko biết ... ???
Ko giữ nổi bình tĩnh, Mon vô tình làm rơi cả chiếc điện thoại trên tay xuống đất... Tiếng động vang lên ... khiến Nan nhận ra sự có mặt của người thứ ba trong phòng này... Dù đang làm những việc đó nhưng cậu nhóc vẫn còn rta61 tĩnh táo vì thực sự ... cậu ko chú tâm vào những việc mình làm...
Nan dừng mọi động tác lại, hướng về nơi phát ra tiếng động khiến nhỏ kia cũng tò mò nhìn theo... Mon luống cuống bước ra, giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể ... nhỏ kia vẫn ngồi trên đùi Nan thế thôi, đã thế lại còn làm những cử chỉ như muốn chứng tỏ \\\" Nan là của tôi, cô ko có cơ hội đâu! \\\"
- À, xin lỗi, làm phiền rồi! Mei ... Nan ... 2 người ... cứ tiếp tục ...
Nói rồi, nhỏ cúi đầu chào thật sâu, có ai biết nhỏ đã bấu móng tay cắm vào lòng bàn tay mình thật chặt. cơ hồ như muốn rỉ máu ra để giữ cho đôi mắt mình ráu hoảnh... Trước khi mở cửa phòng, cô bé còn nói thêm 1 câu, tuyệt nhiên ko way mặt lại:
- Tôi mệt... cậu ... gửi lại thẻ nhớ cho ai cũng được... tôi... sẽ nhận lại sau! Về trước, xin lỗi!
Cửa phòng vừa khép lại, nụ cười đắc chí nở ra trên môi 1 người... Những giọt nước mắt cứ đua nhau mà rơi xuống... Cô bé chạy thật nhanh... muốn thoát khỏi nơi đó... gì chứ, Mon đã cố cho bản thân thật đẹp, cứ nghĩ là sẽ có một kỉ niệm đáng nhớ, niềm hi vọng của hôm qua cũng theo đó mà bị cuốn trôi đi... 1 cánh tay níu cô bé lại, quay người lại nhìn, sững sờ... Nan đã như thế lại đuổi theo cô bé làm gì chứ?
- Sao lại khóc? Sao lại về???
Trừ những giọt mồ hôi nhễ nhại trên mặt Nan ra thì ... giọng nói cậu nhóc vẫn rất bình thản... Mon giật mạnh tay mình ra, thay thế câu trả lời bằng một câu hỏi ...
- Đi theo làm gì?
Nan chìa tay ra, đưa trả lại cô bé chiếc điện thoại đã bị đánh rơi ban nãy... 1 tấm hình của Nan được Mon chụp dùng làm nên cho điện thoại ... điện thoại đang sáng ... vậy là ... Nan đã thấy nó ???
Mon lau hết nước mắt trên mặt mình rồi cười nhạt ... 1 nụ cười bất cần lần đầu tiên Nan được thấy trên gương mặt người con gái này...
- Tôi như 1 con ngốc nhỉ?- ( lại) cười nhạt- Cậu biết tôi ghét cậu lắm ko? Tôi ghét cái nhếch môi của cậu, trông nó thật đểu... Tôi ghét cặp mắt của cậu, trông nó thật vô hồn ... Tôi ghét dáng vẻ của cậu, bất cần đến khó chịu ... Tôi ghét sự kín đáo của cậu ... Ghét cả sự mâu thuẫn trong bản thân cậu nữa ... Ghét cả cái cách cậu đối xử với tôi, thật ko công bằng...
Mon lẳng lặng quay đi \\\" Dù vậy... nhưng tôi vẫn rất thích nụ cười đó ... Cả dáng vẻ của cậu nữa, nó khiến tôi thấy xót... và cậu cũng rất kín đáo ... \\\" . Đó là những lời thì thầm chỉ để mỗi bản thân cô bé nghe thấy...
Nan cứ thế mà nhìn người con gái dần bước xa hơn... Cậu ko hài lòng với cẩm xúc bản thân lúc này, tại sao cậu lại đuổi theo làm gì??? Nan chỉ biết cười, một nụ cười khó diễn tả... sao bản thân lại cảm thấy khó chịu thế chứ??? Này, chị Pj!
Nghe tiếng gọi của Nan, Pj giật mình, quay sang nhìn cậu nhóc:
- Gì thế? Làm hết hồn à!- Pj
- Nhìn anh nào mà đắm đuối vậy?- Nan
- Bậy! Anh Jun vừa hỏi chị có ai trong phòng của nhóm ko, chị ko để ý nên nói \\\"ko\\\" , giờ nhớ lại, Zu cũng ở trỏng! Trời ạ! 2 người đó mà vô chung 1 phòng chắc đóng băng hết quá!
Cậu nhóc ko nói gì thêm chỉ gật gù ra vẻ đã hiểu.
- Mà sao hôm nay ai cũng chui vào đó hết nhể? Đi chơi mệt thì zề nhà mà nghỉ, ko dưng vào đây cho đã rồi chui vô phòng... Hết Mon rồi tới em với Mei, giờ lại là Jun với Zu... ko biết còn ai nữa đây!
Pj tỏ vẻ \\\" hỏi trời sao thấu\\\" mà ko để ý tới sắc mặt Nan có chút biến đổi...
- Mà này, mấy phút trước chị vừa gọi cho Mon, nghe giọng con bé ngộ ngộ... hình như mới khóc thì phải! Vừa nãy 2 đứa mới gặp nhau, có chuyện gì thế?- Pj tò mò.
- Anh Ken nói đúng! Chị nói nhiều kinh khủng, như cái loa phóng thanh ý!- Nan đánh trống lãng.
Vừa dứt lời là một cái cốc đầu siêu mạnh giáng xuống đầu Nan, chủ hành động đương nhiên là Pj rồi!
.
Tới phòng riêng của nhóm, vừa đẩy cửa vào phòng, Jun hơi bất ngờ, Pj bảo ko có ai trong phòng mà tại sao Zu lại ngồi đây nhỉ? Thấy Jun, nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng lại ngồi cuối xuống cuốn tạp chí như cũ tỏ vẻ ko quan tâm... Hắn vốn kiệm lời nên cũng ko quan tâm là mấy, hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó, trên tay cầm ly vang đỏ...
Cả 2 ngồi như thế gần cả 15p , nó lặng lẽ ngước lên nhìn hắn, hôm nay hắn mặc chiếc áo thun tay dài, có vẻ mỏng, cổ áo tròn rộng, chiếc quần hip hop dài đáy trễ, từ trên xuống dưới là một cây đen toàn tập, có vẻ tủ đồ hắn có màu đen chiếm chủ đạo thì phải? Trời nóng mà còn mặc áo tay dài thế, hâm chắc??? Từ lúc đi chơi về cho tới giờ, nó thấy hắn cứ mặc áo tay dài mãi... lúc sáng ngồi trên xe cũng thế... Nhưng ko thể phủ nhận rằng, nếu như chỉ nhìn nửa phần trên, với phong cách mặc đồ như thế trông hắn như một gã trai trưởng thành ấy... Dù sao thì nhờ chiếc áo mà trông hắn cũng có chút ...dễ thương... vì tay áo khá dài, nó phủ xuống, che đi gần nửa bàn tay của hắn ... nhìn cứ như là một đứa con nít mặc quần áo quá khổ ý ...
Cảm nhận được có ai đó \\\"săm soi\\\" mình, hắn ngước đầu lên ... nhìn nó bằng ánh nhìn khó hiểu ... Nó cũng rất chi là tĩnh, lại chuyển ánh nhìn vào cuốn tạp chí ... hắn tự hỏi hôm nay nó có bị vấn đề về não ko??? ==\\\" . Định nói gì đó nhưng điện thoại hắn lại vang lên:
- Chuyện gì?- hắn.
- .............................
- Tao tới!
Hắn cúp máy rồi đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa mà ko nói tiếng nào.
- Đi mà ko rủ?- nó.
- Hah, chỉ là đánh lặt vặt, làm sao dám phiền!- hắn cho tay vào túi quần, giọng điệu cứ như là đang trêu ngươi.
- Tôi thích bị phiền! - nó cũng đáp trả.
Nghe thế, Jun quay người đi ... Nó cũng tiếp bước đi theo, giờ mới để ý, hắn đúng là cao thật, dáng lúc nào cũng thẳng, đầu lúc nào cũng ngẩng cao... có lẽ cũng chính vì những yếu tố đó cũng góp phần tạo nên vẻ ngang tàng, ngạo mạn, tự tin vô đối của hắn...
Với tốc độ lái xe siêu nhanh. mấy chốc cũng đã đến nơi, gửi tạm xe vào bãi gần đó rồi sải những bước dài đến chỗ được đề cập đến trong điện thoại...
- Anh Jun, ý có chị Zu nữa hả? - nhìn nó.
- Chuyện gì? -hắn.
- Giờ tính sao hả anh, bọn đó!- tên đàn em hất đầu về phía bọn kia.
Nhìn bọn ko sợ chết kia, hắn lên tiếng:
- Ai đứng sau?
- Em ko biết, bọn nó ko nói!- tên đàn em trả lời.
Môi hắn hiện lên nụ cười ác quỷ... Hắn... thay đổi nhanh thật...
- Ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm! Trai thì đánh cho hết đường lui, gái thì tùy tụi bây! \\\"Tiếp đãi\\\" cho tốt!
Hắn nói rồi quay đi, chân rời khỏi chỗ đó ... chỉ biết phía sau là những tiếng rên la thảm thương... Đi được một quãng gần đến chỗ để xe, cảm nhận được có cái gì đó đang hướng về phía mình và nó với tốc độ rất nhanh... nhanh như cắt, hắn kéo nó lại, ghìm sát vào người mình ... nhìn thân cây bên cạnh là 2 lá bài đang cấm thằng vào cây ... con Jocker ...
- Bọn chó đánh hơi được rồi!
Ko để nó kịp nói câu nào, hắn đã kéo nó chạy nhanh ra xe, xúi quẩy thật, bọn đó nhanh hơn hắn một bước rồi, lốp xe bị phá thủng...
Hắn tỏ vẻ ko hài lòng, 2 mày nhíu lại rồi rất nhanh, kéo nó chạy khỏi đó ... 2 người họ cứ chạy mãi, phía sau là những chiếc camry đen cứ bám mãi theo sau... Hắn chạy vào những nơi đông người, khốn nỗi là quanh đây ko có cái hẻm nhỏ nào... Cứ chạy như thế nhưng những chiếc xe đó cứ bám dai dẳng theo sau ... Nó có vẻ mệt ... Tuyệt đối ko thể nào để bọn người đó tóm được, nếu ko chỉ có con đường chết... Bọn nó cứ chạy mãi qua những con đường mà bọn nó rất ít khi lui tới, do vậy, đường xá nơi đây, cả hắn và nó đều ko rành...
Trời ko phụ lòng người, phía trước là một cái hẻm nhỏ, nơi đây ngõ ngách cũng khá nhiều nên việc lẩn trốn cũng ko còn khó khăn nữa... Nhưng bọn Camry có vẻ \\\"lỳ\\\" , thấy bọn nó chạy vào hẻm, bọn đó cũng phái vài người chạy theo ... truy cùng diệt tận ???
- Mẹ kiếp!- hắn rít lên khi thấy có vài tên đã xuống xe đuổi theo mình.
Cả 2 bọn nó cứ chạy mãi, ko biết là bao lâu và qua bao nhiêu ngõ hẻm ... Kết quả là đã cắt đuôi được bọn đó... bọn đó cũng dai thật ...
Nó và hắn ngồi bệt xuống đất, tựa vào bức tường sau lưng, thở hổn hển ...
- Tại sao ... ??? - có vẻ do thở quá gấp nên nó nói ko thành câu.
- Phiền phức!- hắn vuốt mặt.
- Chẳng lẽ ... đó là ... - nó nghi ngờ.
- Tôi sẽ kế nghiệp ông ta ( ý là ba hắn) , là một Leader tương lai... , bọn đối lập muốn khử trước ... nhưng ... - hắn thở hổn hển.
- Chẳng phải ... nhắm vào tôi sao???- nó.
- Đúng! Bọn đó hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta!- hắn.
- Thế nên ... bọn đó muốn khử tôi trước?- nó hỏi.
- Để giết chết tôi về mặt tinh thần, cho tôi thấy khó mà lui!!!- hắn
Cũng đúng... bọn đó tưởng nó với hắn là một couple nên mới như thế ... muốn giết nó để hắn phải đau khổ... rồi rút lui khỏi cương vị Leader tương lai. Bọn đó cũng thấy được hắn là con bài chủ chốt của Tổ chức, nếu hắn lui ... thì Tổ chức đó sẽ mau chóng đi xuống ... Vậy thì, kẻ thù như bọn người kia sẽ thừa cơ mà nhúng tay vào ... Có lẽ, nếu kì này giết nó thành công thì đây sẽ là một đòn \\\" dằn mặt\\\" khá đau đớn với hắn... Nếu thế, so với việc giết hắn thì giết \\\" người yêu\\\" của hắn sẽ khiến hắn dằn vặt hơn ... Hah, bọn đó hiểu lầm rồi!
- Bị như thế bao nhiêu lần?- nó nhíu mày.
- Ko đếm xuể! Nhất là khi đi 1 mình!- hắn.
- Vậy ra những lúc kia là có Ken nên bọn đó ko vội hành động?- nó ngộ ra.
Hắn gật đầu, Ken cũng là một xã hội đen, ba Ken có quan hệ mật thiết với ba hắn nên chuyện của Ken bọn đó biết cũng ko có gì là khó hiểu.
Thấy mặt hắn có chút gì đó bất thường... Môi hắn đột nhiên nhạt hẳn đi, thấy hắn cứ ôm lấy bả vai trái nó lúc này mới vỡ lẽ... gạt tay hắn ra... cánh tay phải của hắn dính đầy máu ... thì ra là trong lúc che cho nó ... hắn đã bị thương ... có lẽ vết thương khá sâu nên mới ra nhiều máu như thế ... bọn đó ra đòn xem ra cũng \\\" khiếp\\\" thật ...
Vậy mà nãy giờ nó lại ko biết gì? Một phần cũng là do hắn mặc áo đen nên ko thể thấy được màu của máu ... phần còn lại là do hắn đã kìm nén cảm xúc quá tốt ... đau thế mà vẫn dẫn nó chạy mãi ko dừng ... thời gian chạy lâu như thế ... chứng tỏ hắn cũng đã chịu đựng trong khoảng thời gian tương đương...
Hắn cắn chặt môi dưới, chân mày châu lại khá sâu ... đây là lần đầu nó thấy hắn có dáng vẻ như thế ... Đôi mắt xám vẫn lạnh như thế nhưng ... nó vẫn nhuốm chút màu mệt mỏi ...
Nó xem xét lại tên đường, gọi người lên giúp đỡ... Trong khoảng đó, nó đỡ hắn ra trạm xe buýt ngồi chờ ... Nó cho hắn gối đầu lên tạm đùi mình ... hắn có vẻ cũng ko còn sức để mia mai hay trêu ngươi nó như mọi lúc... Nhịp thở của hắn lâu lâu lại bị đứt quảng ... nghe có vẻ nặng nề... Có đứa mắt nhìn hắn ... nhìn con người hắn lúc này thật lạ, nói sao nhỉ ??? Như một con ác quỷ bị thương chăng??? Sao nó lại thấy tim mình có chút gì đó bất thường ... Cái gì mới được chứ??? Nội tâm nó cũng ko yên ổn ...
Cảm nhận được mùi hương nơi cánh mũi ... tuy có chút mệt mỏi... nhưng hắn vẫn nhắm mắt hờ lại ...
Có chút gì đó bình yên trỗi dậy... bình yên mang màu của nắng ...
Thật xa nhưng hóa ra cũng thật gần ...
Đây là lần thứ 2 hắn giúp nó đỡ đòn ... Chap 14.3:
Xe đến, 2 tên đàn em có vẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt :
- Anh Jun ... ??? - 1 tên ngập ngừng hỏi.
- Trúng gió !!! Ko sao !!! - hắn gượng ngồi dậy, mặt tái nhợt.
1 tên đàn em mở cửa, giúp nó đỡ Jun vào xe.
Về đến nhà hắn, nó dìu hắn vào nhà, ra hiệu cho xe đứng chờ ở đó... Lúc sau , nó quay ra:
- 2 người đến bãi xe ..... ở đường ....... , có chiếc xe của Jun, lấy nó về rồi vá lốp lại!- nó đưa vé xe cho 2 người.
- Về ko? Tao chở về luôn? - 1 đứa hỏi.
- Chưa phải lúc!
Để lại 2 tên ở đó với vẻ mặt \\\" đơ\\\" ko chịu được, nó quay trở vào nhà... Thấy hắn nằm trên giường, mắt cứ khép lại lờ đờ, mồ hôi trên trán ko ngừng vã ra ... Con Gun cứ đứng đó mãi, xem chừng, nó cũng lo cho chủ nó lắm...
- Gun, ra ngoài đi! Chủ mày đang mệt!- nó.
Gun cứ hứ hứ mãi, con chó có vẻ ko muốn ...
- Sẽ ổn! Tin tao!- nó.
Ko biết có hiểu được hay ko nhưng Gun đã ra ngoài, đuôi nó cụp lại, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, bốn chân chầm chậm di chuyển ... xem ra con chó có chút ko can tâm...
- Ổn ??? - nó hỏi hắn.
- Ngoài da ... ko đáng kể ... -hắn.
Rõ ràng là hắn nói dối, nếu ko đáng kể thì hắn đã ko gục dễ dàng như thế ... Vết thương chưa ăn sâu vào trong đã khiến hắn xây xẩm mặt mày như thế ... , máu ra nhiều nhưng ra sao thì cũng ko nhiều bằng những lần đánh nhau trước đây, lần này tính ra còn ít ... vậy mà hắn lại như thế, có chút gì đó ko bình thường ...
- Lá bài đó ... - nó ngập ngừng.
- Có tẩm chất độc ... - hắn thở gấp.
Đúng là thế giới ngầm quả thật rất đáng sợ, họ \\\" khử\\\" nhau bằng những loại vũ khí, độc dược mà mình thí nghiệm ra ... Nếu thế thì ko biết là loại độc này có làm hắn mất mạng ko ???
- Có chết ko??? - nó.
Hắn chợt phì cười trước câu nói đó của nó, cười nhẹ và yếu ớt ... , nhẹ như 1 làn gió ... , tính nó đúng là nghiêm nghị và thẳng thắng thật ... hỏi thế cũng được, ko biết phép nói giảm nói tránh gì cả, cứ như con nít ... Tính tình nó đôi khi thật trái ngược với vẻ bên ngoài ... bên ngoài lạnh như băng nhưng tính cách đôi khi như 1 đứa con nít, ngang ngược, bướng bỉnh, chỉ biết làm theo ý mình mà chưa bao giờ chịu sự chi phối của người khác nếu điều đó làm ảnh hưởng tới lợi ích của mình, ai nói gì cũng ko nghe ... có thể gọi là \\\" nít hư\\\" ko nhỉ???
Có một cái gì đó vừa thoáng qua tim nó ... Nụ cười của hắn ... có chút gì đó... thật khác biệt, một nụ cười rất tự nhiên, ko fake ... ko giễu cợt, ko khinh thường, ko mỉa mai ... Có chút gì đó ... yên bình ... yên bình đến mức nó ko dám làm gì ... chỉ sợ... nụ cười đó vụt tắt ... Đã bao giờ hắn cười với người nào như thế ??? Thì ra một thằng con trai \\\"tồi\\\" như hắn, hiếu thắng như hắn ... ko coi trọng ai ngoại trừ 2 người thân thiết của mình ( Ken và Nan ) lại sở hữu một nụ cười mang lại cảm giác cho người khác như thế ... Có chút gì đó quen thuộc mà bản thân ko thể định hình rõ ...
Nụ cười hiếm hoi đó kết thúc bằng cái nhếch môi rất chi là khinh thường khi thấy nó cứ đứng đó nhìn mình mãi như thế ...
- Ko chết nổi! Đừng vội mừng!- hắn.
- Sure???- nó nhướng mày.
- Đã từng bị ... tới sáng ... có lẽ sẽ hết... - hắn.
Thấy hắn như thế, nó gọi về cho ông quản gia, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, nó liền nói:
- Tối nay con ko về được!
- ............
- Dạ! Con biết rồi!
Nhà hắn tạm thời ko có ai cả, hôm nay là ngày cuối tháng nên những người giúp việc của nhà hắn đều được phép về quê thăm nhà kể cả bà quản gia cũng thế ... thường thì lịch về của bà ko như những người khác nhưng vì lần này nhà bà có chuyện gì đó cần giải quyết nên bà cũng xin được \\\" lui\\\" sớm ... Nếu cứ bỏ hắn suốt đêm 1 mình thế thì nó cugn4 ko an tâm vì dù gì ... vì nó enn6 mới xảy ra cớ sự như vậy !!!
- Ko cần! Đi đi ...
Hắn thở dài một cách nặng nhọc... Nghe nói thế, hành động của nó chợt khựng lại nhưng rồi nó lại lơ đi và tiếp tục công việc của mình ...
- Khỉ thật !!! - hắn vơ chiếc li thủy tinh dùng để uống rượu đang được đặt ở chiếc bàn cạnh giường quăng xuống đất ... vỡ tan - Ko nghe à??? Cút đi!!!- hắn thở ngày càng gấp, nặng nhọc, 2 tay chống lên giường để thế ngồi được giữ vững.
Nó đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng buông 1 câu nói:
- Yên đó!
Nói rồi nó cuối xuống thu gom mảnh thủy tinh, do dọn bằng tay nên một mảnh vỡ ghim vào tay nó, giật mình, nó rụt tay lại ... máu nhỏ từng giọt xuống nhà ... đỏ đậm ...
- Cô tường mình là ai chứ? Để yên đó và bấm lẹ ... con gái như cô... qua đêm tại nhà ... một thằng con trai ... hư hỏng thật đấy ...
Hắn nói nhũng lời nặng nề nhất với nó hắn ko muốn nó ở đây để rồi chứng kiến được điều đó, sẽ có lúc cơn đau này lên đến đỉnh điểm, hắn đã từng bị... nên hiểu rõ ... hắn ko muốn nó thương hại mình ... hay chứng kiến được 1 điều mà bản thân hắn ko muốn nó thấu được ...
Jun chợt nằm vã ra giường, mồ hôi túa ra ngày càng nhanh ... tay hắn bấu chặt vào tấm drap giường , cắn chặt môi dưới đến túa máu ... có lẽ cơn đau đã phát tán mạnh ...
Hắn có vẻ đau đớn tuy thế hắn lại ko hề rên la, cứ cắn chặt một mình chịu đựng ... có phải trong cuộc sống hàng ngày ... hắn cũng như thế ...cho dù đau hay tổn thương đến mấy vẫn chọn cách im lặng ... giữ riêng cho bản thân mình ... ko muốn ai biết đến sự tồn tại của nó ... Mặt hắn lạnh nhưng chưa bao giờ nó thấy mắt hắn buồn ... trong đó chỉ tồn tại những mảng băng khó tan ...
Là nó ko thấy được hay vì hắn che giấu quá kĩ ??? Kĩ đến mức ẩn sâu trong đó là một cảnh quan vô hồn ...
\\\" Tổn thương đến mức ko biết mình tổn thương ... Nỗi đau tôi xin được giữ cho riêng mình ...\\\"
Cứ lau mồ hôi cho hắn mãi cũng ko phải cách ... băng bó thì cũng băng cả rồi ... áo mới cũng bị hắn làm cho ướt đẫm bởi những giọt mồ hôi ... Hắn gượng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường... tay cứ ôm lấy bả vai... có lẽ đó là chỗ đau nhất ...
Nó ngồi lên giường, đối diện với hắn ... ko để cho hắn kịp nói thêm gì nó đã làm một hành động táo bạo đến mức khiến hắn sững lại ... nó ghì mạnh cổ áo hắn về phía mình, theo đã áắn chúi về phái nó, \\\" khóa môi\\\" thành công ... Việc này chắc có lẽ có tác dụng ... hắn ko còn thở gấp nữa ... nhịp thở bắt đầu ổn định ...
Môi hắn ấm, đầu lưỡi cũng rất ấm ...
Môi nó lạnh, đầu lưỡi cũng rất lạnh ...
Cả hai thứ đối lập hòa vào nhau như 2 thái cực ... có được coi là phép bù trừ ko ???
Người hắn vẫn còn đau, đau buốt ... nỗi đau chưa lúc nào là giảm nhưng tại sao ... hắn lại cảm thấy mọi thứ như biến mất ??? Ào !!!
Cảm nhận được mọi thứ có vẻ ổn nó rời môi hắn đi ... phớt nhẹ qua như 1 làn gió ... Nó quay mặt đi, có lẽ hành đông nó còn nhanh hơn cả lí trí ...
- Mặt đỏ ... First kiss ??? - hắn mỉm cười hứng thú .
Đúng thật đây là first kiss của nó... nhưng nó chả quan tâm đến vấn đề này ... Nếu như làm như thế để giúp hắn vơi đi một phần thì cũng đáng thôi ... Mà nó cũng ko ngờ là có lúc bản thân mình lại \\\" lố lăng\\\" như thế ...
- Cô đúng là bad girl !!! Thế mà cũng được ... - hắn nói khích.
- Bad nhưng ko buông thả ... - nó.
- Như thế là buông thả! Nếu ko, tại sao lại lấy nụ hôn đầu ra mà kiss bừa bãi như thế? Nghe nói ... - hắn cố tình kéo dài chữ - con gái chỉ trao nụ hôn đầu cho người mình yêu. Hay là ... em phải lòng tôi rồi? - hắn nhìn thẳng vào mặt nó, cười 1 nụ cười khó nắm bắt, mang một chút ý trêu đùa ...
- Ngủ đi !!! - nó nói một câu ko ăn nhập đến vấn đề của hắn.
- Về đi!- hắn.
- Ko- nó.
Hắn chợt thấy buồn ngủ đến lạ ... sao kì thế nhỉ ???
- Ly nước ban nãy có thuốc ngủ, giờ này, thuốc ngấm rồi! - nó
- Cô dám!- hắn.
- Lúc này thuốc ngủ dùng là có hiệu quả nhất! Ngủ đi, ít ra nó giúp anh qua được đêm nay!!!
Nói rồi nó mở cửa ra ngoài, chắc là ra chơi với Gun rồi! Giờ hắn muốn chạy lại, \\\"đá\\\" nó một cái ra ngoài cũng ko đủ sức nữa... Nó cũng \\\"chơi chiêu\\\" thế!!! Vừa thấy nó đẩy cửa bước ra, con Gun đang nằm đấy bổng ngẩng đầu dậy ... Đứng nhìn 1 lúc, nó khụy chân xuống, vuốt nhẹ đầu con Gun.
- Ngủ rồi!
Gun có vẻ hiểu vấn đề nó đang đề cập vì ngay sau đó, con chó đã đứng lên, vẫy nhẹ đuôi vài cái rồi chạy vào phòng Jun.
.
Nó tiến về hồ bơi, thả chân xuống dưới dòng nước lạnh, điều đó làm nó khuấy khỏa đến lạ...
Xem nào, lần đầu tiên nó thực sự chứng kiến được con người thứ hai của hắn là tại đây... Xung quanh hắn quả thật có rất nhiều điều mà nó ko ngờ tới, tính ra là nó còn biết được những chuyện mà những người khác ko bao giờ biết đến... Vậy có được coi là niềm vinh hạnh ko nhở???
Chợt nghĩ về nụ cười ban nãy của hắn ... sao hình ảnh đó chưa chịu biến mất khỏi trí nhớ của nó chứ? Cái đó có gì đáng phải quan tâm đâu! Nhưng nó thật ko nghĩ là hắn lại sở hữu 1 nụ cười đẹp đến thế ... Vì hắn quá lạnh lùng, ko bao giờ hé môi cười một - nụ- cười - thật- sự nên dù \\\" fan\\\" hắn ko ít nhưng họ vẫn có chút e dè, nếu hắn chuyển \\\" tông\\\" , cứ cười mãi như thế thì xem ra ... Mà nó đang nghĩ gì vậy? Buồn cười!!!
Nếu thế ... có bao giờ Ken đi với Pj mà gặp phải trường hợp như thế ko? Chắc là ko ... nghe nói phía sau Ken luôn có 1 toán người hỗ trợ \\\" ngầm\\\", sau những lần bị truy đuổi, ba Ken quan tâm nhiều hơn đến sự an nguy của con mình... Vậy sao một leader tương lai như hắn lại ko được như Ken? Là ba hắn ko làm thế hay bởi vì hắn ko cần???
Lúc chưa chạm mặt nhau, ai cũng nói hắn rất tàn bạo, ngoại trừ những người trong nhóm hay những \\\" món đồ chơi\\\" thì mọi thứ trong mắt hắn tất cả đều ko tồn tại. Vậy nó thuộc loại nào, người trong nhóm ??? Hắn có vẻ miễn cưỡng mỗi khi tiếp xúc với nó, thậm chí có khi còn bơ nhau. \\\" Món đồ chơi\\\" ??? Đâu dễ thế !!! Thái độ của hắn với nó ko có chút hứng thú thì chơi bời gì.
Cả chuyến đi chơi nữa, tới bi giờ nó vẫn nghi ngờ, người cứu nó thật là Jun sao??? Nhưng dù gì thì bờ vai đó cũng rộng lắm, rất vững chắc... Mon kể hắn đã đội cả mưa để đi tìm nó... Cớ gì phải gấp thế chứ, người rớt xuống vực là nó chứ có phải \\\" người yêu\\\" hắn hay ai khác đâu mà lại khẩn trương thế?
Hắn bị độc như thế mà nó lại cho hắn uống thuốc ngủ có sao ko nhỉ? Nó chưa nghĩ tới trường hợp đó... Liệu có tác dụng phụ gì ko??? Nếu có thì xem ra ... có chuyện lớn rồi! Sao nó lại ko nghĩ tới từ ban đầu vậy chứ!!!
Vội đứng dậy rồi chạy về phòng, con Gun có vẻ chưa biết gì cứ nằm đó mà ngủ cho đến khi nó bước vào thì Gun mới mở mắt ra...
Đúng thật là có vấn đề rồi, nhìn biểu hiện của hắn thì biết: mặt tái xanh, mồ hôi tuôn ko ngừng dù máy điều hòa vẫn đang bật, hơi thở nặng nhọc và khó khăn, chuyển động cơ thể ko yên, cứ cựa quậy mình... Nó đưa tay sờ thử lên trán hắn, thân nhiệt hắn cao quá, sốt rồi! Phải chuyển hắn đến bệnh viện!!!
.
Có lẽ vì nhiệt độ cơ thể khá cao nên khi tay nó vừa chạm vào trán hắn đã khiến hắn cảm nhận được một nhiệt độ khác ... Lờ đờ mở nhẹ cặp mắt ra thì thấy nó ngay đó, nét mặt nó trông ko như bình thường. Yếu ớt gạt tay nó ra khỏi trán mình, hắn xoay mặt đi chỗ khác...
- Chưa về??? Ăn vạ ở đây luôn sao???
Cả giọng nói của hắn cũng bị biến đổi, nó đục và khàn!!!
- Tới bệnh viện!
- Ko!
Nó ko quan tâm tới chữ hắn vừa thốt ra, vẫn cứ bấm số...
- Nếu thế ... đừng bao giờ ... nhìn tôi nữa!
Trông hắn lúc này lộ rõ vẻ cương quyết, hắn có vẻ ko thích mùi thuốc sát trùng ờ bệnh viện ... Những thứ đó làm hắn thấy ngộp và có cảm giác như bị giam cầm ...
- Nhưng ... - nó.
- Tôi nói ổn là ổn! Sáng sẽ hết!- hắn lại thở dài.
- Anh cũng đã từng như ... bây giờ!- nó nhướng mày.
Hắn nghĩ mình ko phải trả lời câu hỏi cảu nó ... Lần trước vì quá đau, hắn cũng thử dugn2 thuốc ngủ, định ngủ một mạch đến sáng rồi tính tiếp nhưng rốt cuộc lại sốt đến mức mê sản. Nếu ko nhờ con Gun đi gọi bà quản gia thì xem chừng hắn có lẽ đã ko vượt qua được... Cơ thể nóng như muốn nổ tung ra ...
Thì ra là thế, giờ thì nó đã hiểu tại sao hắn lại nhíu mày khi biết nó cho hắn dùng thuốc ngủ ... Nó trở nên phiền phức từ bao giờ thế??? Cơn sốt mạnh đến mức khiến hắn dù đã dugn2 thuốc ngủ vẫn phải tỉnh lại ... Giờ hắn mệt đến mức ko đủ sức để nói khích nó...
Nghĩ gì đó, nó rời khỏi phòng, vì quá mệt nên hắn cũng ko bận tâm đến những gì nó làm. Lát sau nó bước vào với túi đá chườm trên tay.
- Wey!- nó khẽ gọi.
Hắn chầm chậm mở mắt ra... đón lấy túi đá từ tay nó rồi đặt lên trán mình. Khó chịu quá! Cơ thể như bị lửa đốt!
Nó làm những chuyện trong phạm vi cuả mình: chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa, pha cho hắn li nước chanh, lục thuốc trong tủ cho hắn uống, thỉnh thoảng lại xem xét nhiệt độ hắn ổn chưa ...
Ko biết do bệnh hay do hắn đã mơ thấy một điều gì đó mà nó đã thấy một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt hắn...
Hờ, xem ra nó cũng ko uổng công, bớt sốt rồi, cái này có được xem là kì tích ko nhể??? Khuôn mặt hắn ngủ trông ko được bình yên cho lắm... hình như hắn có thói quen châu mày khi ngủ...
.
Hắn giật mình tỉnh dậy từ khá sớm, trời còn chưa sáng hẳn, đúng thật, vết thương chỉ còn âm ỷ chút chút, sốt cũng chưa khỏi hoàn toàn, nhưng dù gì cũng ko hạ gục hắn được... Jun bất bại mà! ( =)) )
Nó ngồi dưới đất, tựa đầu lên giường mà ngủ. Hắn nhìn nó một chút rồi lướt qua, trông nó có vẻ mệt mỏi...
.
Nó tỉnh dậy bởi những tiếng nói khá lớn, là giọng của hắn. Chỉ nghe hắn độc thoại một mình, chắc là đang nói chuyện điện thoại... Ai có thể khiến hắn kích động thế??? Vớ tay lấy chiếc điện thoại xem giờ, chỉ mới 5h sáng thôi! 1 tiếng nữa những người giúp việc mới đến. \\\" Nhức đầu thật!\\\", nó đưa tay vỗ nhẹ lên đầu mình, à, giờ mới để ý, sao nó lại nằm trên giường nhỉ? Bao giờ thế?
Có vẻ như ko suy nghĩ được lâu vì những tiếng nói lớn sau cánh cửa khiến nó chú ý... Ko nhất thiết phải rời khỏi giường vì ngồi ở đó cũng nghe được đoạn hội thoại...
.
- .......
- Kệ tôi! Ko cần bà quan tâm!
- ......
- Chấp nhận??? Các người gặp tôi chỉ biết nói có nhiêu đó???- hắn nhếch môi.
- ......
- Im đi!- hắn lớn giọng- bà ko đủ khả năng thay thế mẹ tôi đâu!
-......
Han91 cúp phăng điện thoại... Cứ tiếp tục mãi thế hắn điên mất! Kêu hắn chấp nhận??? Hài thật! Họ nghĩ họ là ai chứ? Nếu như lúc xưa ba hắn chấp nhận mẹ nó thì k ochung72 bi giờ nó sẽ chấp nhận bà ta! Một kiểu logic rất buồn cười nhỉ? Jun là thế, toàn nghĩ đến những thứ khiến người ta ko ngờ tới... Nếu như vế 1 xảy ra thì đã ko có vế 2 rồi!
.
Được một lúc nó ko nghe tiếng nói chuyện nữa, nhưng nó đã nghe thấp thoáng một câu khá nhỏ, chỉ là loáng thoáng thôi...
\\\" Ước gì tôi chưa bao giờ tồn tại! \\\"
Sau đó thì im lặng hẳn...
Lúc sau hắn đẩy cửa vào phòng, trên tay là li sữa nóng, chắc là pha cho nó... Xem ra hắn chưa biết nó đã nghe được đoạn hội thoại đó...
- Uống rồi out! Tôi ko muốn phiền phức!
Hắn tiến lại chiếc ghế gần đó ngồi... Mặt hắn vẫn rất bình thản, cứ như là ko có gì vừa xảy ra hết... Thì ra hắn đã tổn thương vì gia đỉnh nhiều đến thế, chưa bao giờ nó nghĩ đến điều đó... người như hắn ... cũng có lúc mong bản than mình chưa bao giò tồn tại trên đời... Trước khi rời đi, nó còn thấy nụ cười hờ hững vẫn còn đọng trên môi hắn...
\\\" Tận cùng nỗi đau ko phải là nước mắt mà là nụ cười lạnh ngắt đến vô tình ...\\\"
Đọc tiếp: Nothing Gonna Change My Love For You – Chương 15 - 1\\\" Em ko biết nhưng xin anh đừng nói
Nói ra rồi anh có thấy vui ko? \\\"
Cuối cùng thì lễ hội thể thao cũng đã tới- lễ hội mà cả bọn \\\" đấm đá\\\" như bọn nó rất hóng chờ.
Mon hôm nay có lẽ ko may mắn như tụi nó, khi con người gặp xui 1 lần thì dường như mọi lần sau đó cũng tương tự như thế ... Vừa vào cổng thì cô bé đã bị chặn lại:
- Wey, đứng lại coi!
Cô bé ngẩng đầu lên thì thấy 2 đứa con gái đang chắn đường mình.
- Mày gan nhỉ? Dạo này cứ bám lấy Nan riết!
Mon liếc nhìn 2 nhỏ đó với ánh mắt cực sắc làm cho bọn đó có chút ... hoảng. Hồi đó giờ, Mon nổi tiếng là đứa dễ bắt nạt nhất trong Mẫu Đơn, nhưng bi giờ lại ...
Con người ai chả có lúc thay đổi ... có cái gì gọi là \\\" mãi mãi\\\" đâu ...
- Nan là của chung, tụi này là bạn, tiếp xúc với nhau cũng có vấn đề à ??? - lời nói của Mon vô cùng sắc.
- Tụi này mặt ko dày!
Mon nhìn sát vào mặt đứa con gái vừa lên tiếng, nhìn theo kiểu rất chăm chú, đã thế còn dùng ngón tay khều khều 1 bên má nhỏ đó làm nhỏ đó cũng ko hiểu mô tê gì mà vội lấy 1 tay lên che mặt lại, hất tay Mon ra khỏi khuôn mặt mình ...
- Phấn dày thật!!! Thế mà bảo ko! Ko mà mở miệng ra là 1 tiếng Nan, 2 tiếng cũng Nan... Ngớ ngẩn!
- Mày ... !!!
Nhỏ con gái vung tay lên, định cho Mon 1 cái tát nhưng ngờ đâu Mon lại giữ được cánh tay đó, đã thế còn xiết nó thật chặt ...
- Đánh ghen sao ??? Tôi đang tưởng tượng Nan mà chứng kiến được cảnh này sẽ nghĩ sao về các người, dơ bẩn !
Đứa con gái đứng phía ngoài nghe thế, dường như là nãy giờ uất ức lắm bèn rút sẵn cái lưỡi lam đã thủ sẵn trong túi hướng về phái Mon mà sấn tới ( con gái đánh ghen đáng sợ thật ^^! ) . Nhận định được tình hình, Mon thả tay đứa con gái ra, vội né đòn, bọn họ đến 2 người mà cô bé chỉ có 1 , 1 chọi 2 quả thật rất bất tiện .
\\\" ROẸT \\\"
- A !
Do ko cẩn thận cộng với cái chân đang bị thương khiến cô bé di chuyển ko kịp, kết quả là khuôn mặt thì an toàn nhưng khúc từ khủy tay đến nửa bắp tay thì lãnh phải 1 đường khá dài, được thế, 2 nhỏ đó lấn tới, ép sát Mon vào tường .
- Cảm giác thế nào? Ban nãy mày xung lắm cơ mà!
Mon cố gắng né cái lưỡi lam đang chuẩn bị \\\" chạy\\\" 1 đường lên mặt mình.
- Các người làm trò gì thế???
Một giọng nói cất lên khiến cả bọn ngoái lại nhìn, thẩn thờ ... ngạc nhiên... pha chút sợ sệt, cả 2 đứa con gái đều giãn ra ...
- A ... Nan ... chào buổi sáng!
- Bọn tôi ... có làm gì đâu!- cười giã lã.
- Cút !!!- Nan.
Chỉ 1 câu như thế cũng có thể khiến họ xanh mặt rời đi, ko dám hó hé thêm lời nào, trước khi đi, họ còn rỉ vào tai Mon 1 câu rất nhỏ, rất rất nhỏ chỉ đủ để mình nhỏ nghe thấy:
- Sẽ có sự ưu ái bọn tao cho mày!
Họ vừa đi là người Mon cũng trượt dài xuống theo bức tường, ngồi bệt xuống đất. Gì chứ? Cô bé cũng có khá hơn gì đâu, tất cả chỉ là bề ngoài thôi ... trong lòng thì nhỏ sợ chết đi được! Ơn trời, cũng may là Nan xuất hiện kịp lúc, ko thì chả dám tưởng tượng ... Phù !!! Đáng sợ thật ! Kể từ ngày trong bệnh viện với Nan tới giờ là ko lúc nào nhỏ ko bị làm phiền . Do đang đứng nghiêng mặt nên vết thương trên tay Mon bị khuất lại, Nan ko hề thấy được cái vết rạch dài đang dần rỉ ra nhiều máu ở phái cánh tay bên kia.
- Đứng lên!
Mon đứng dậy rồi đưa mắt nhìn Nan, thấy cậu nhóc đang tiến về phía đối diện mình nên cô bé vội giấu cánh tay ra phía sau.
- Người của nhóm mà lại thế? Có ai như cô ko?- Nan có vẻ chỉ trích.
- Kệ tôi! Nếu thế thì ban đầu đừng giải vây giúp tôi! Tự hỏi bản thân rồi ngẫm lại coi vì chuyện gì mà tôi phải hứng chịu điều đó!- Mon.
- Sáng sớm tôi ko muốn gây nhau với 1 đứa như cô!- Nan.
- Okie! Nếu thế thì cậu đi hướng đó - Mon chỉ tay về 1 hướng - tôi đi hướng này! - nhỏ hất mặt về phái ngược lại- ko phiền, ổn chứ?- Mon.
Nan thề là ko biết nguyên nhân do đâu nhưng cậu nhóc thực sự ghét cái điệu bộ buông lơi mọi chuyện, ko coi ai ra gì của Mon... Tính ra lúc trước cô bé đâu như thế nhỉ ???
Hình như cô bé có chút gì đó ko bình thường... chỗ nào ??? À, cánh tay ...
- Giấu giếm gì thế? Bỏ ra!- Nan có vẻ khó chịu.
- Độc tài thế? Kệ tôi !!! - Mon.
Nhìn thấy mảnh lưỡi lam nằm chỏng cheo dưới đất, trên đó có vương chút gì đó đỏ đỏ... Nan chợt nhíu mày, nhìn cô bé rồi bất ngờ chụp lấy cánh tay cô bé.
Thấy một đường dài trên cánh tay Mon, máu có vẻ cứ tuôn ra, ko thấy có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại, Nan chợt gắt lên.
- Giấu ... giấu ... giấu ! Giấu vui lắm hả?
- Đả bảo là đừng quan tâm mà!- Mon giệt cánh tay ra.
- Đừng làm giá! Pj nhờ tôi để mắt đến cô thôi!- Nan.
- À, ra thế! Nghĩa vụ!!!- lời nói có chút chua xót.
Nan kéo cô bé tới vòi nước gần đó nhưng ... cúp nước rồi !!!
Nan nghĩ gì đó, phòng y tế cách đây khá xa, phải băng qua 2 dãy hành lang dài, phòng y tế mỗi khu đều có nhưng vì hôm nay chỉ tổ chức thể thao ở phía bên kia nên những phòng y tế ở các khu khác đều khóa cửa, chỉ mỗi phòng y tế ở khu đó là hoạt động. Bất giác, Nan sát trùng cánh tay Mon bằng cách đưa lên miệng mình ( mọi người tự hiểu nhé ^^ , khả năng diễn đạt Chee chỉ đến đây ) ... Điều đó làm Mon bất giác đỏ mặt nhưng nghĩ lại, việc này với những đứa con gái khác với Nan chắc hẵn cũng bình thường thôi mà !!! Thói quen thôi đúng ko ??? Nét mặt Nan có vẻ ko thoải mái, chắc là vì vị tanh của máu ...
Có vẻ đã xong, Nan buông cánh tay Mon ra ...
Cậu nhóc đột ngột cởi chiếc áo khoác, đưa lại cho Mon...
- Chị Pj bảo cậu làm thế???- Mon.
- Cầm! Túi áo có chiếc thẻ nhớ, tôi rất tin tưởng vào túi áo đó! Nếu mất... cô tự biết hậu quả!!!
Nói rồi cậu nhóc quay đi ...
.
- Hú ... hú ( nghe như khỉ ^^! ) , Zu, thằng Jun tìm!
Nghe thế, nó bước ra khỏi phòng, thấy hắn đang đứng khoanh tay dựa tường, nó chợt khựng lại ... nhìn một chút rồi mới tiến đến trước mặt hắn.
- Trễ 1 phút, chưa tính 5 giây nhìn tôi!- hắn đánh mắt sang nhìn nó, 1 cặp mắt sâu và lạnh.
Câu nói hắn thốt ra làm nó ko thể nói thêm gì khác vì sự thật là như thế!!! =\\\"= Dạo này cơ thế nó cứ quái quái, cứ rãnh là lại \\\" thả hồn theo gió\\\" , ko thì lại nhìn \\\" ai đó\\\" một cách vô thức ...
- Chuyện gì?- Zu.
Đáp lại lời nói của nó là một hành động, hắn ko nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay nó kéo đến khu vườn trường, ra hiệu cho nó ngồi xuống bãi cỏ... Thấy nó cứ đứng đó mà ko ngồi xuống, Jun mới để ý rằng tay mình chưa buông tay nó ra ( >\\\"
- Ngồi!
Nó ngồi xuống, hắn cũng khụy 1 chân xuống trước mặt nó, đột ngột ngửa lòng bàn tay nó lên, vết thương trong lòng bàn tay nó đáng lẽ là phải đỡ hơn rồi chứ nhưng sao nó ngày càng thâm đen.
- Bị bao giờ?- ý chỉ vết thương.
- Hôm qua!- nó.
Đúng là hắn nghĩ ko sai. Vết thương của hắn đã làm ảnh hưởng đến vết thương của nó. Chắc máu của hắn đã lan vào vết thương của nó trong lúc nó trị thương cho hắn...
- Cảm giác!- cũng là chỉ vết thương.
- Ko bình thường ... - nó.
Hắn ko nói gì thêm, nhẹ nhàng lấy từ chiếc túi sau lưng ra đồ dùng cứu thương, hắn băng bàn tay nó lại một cách cẩn thận, vừa xong hắn quăng vào nó 1 bịch thuốc nhỏ.
- Thuốc giảm đau! Cơn đau sẽ phát tán dữ dội hơn! Ko muốn đấu bóng chuyền thì đừng uống!
Nói rồi hắn đứng dậy, cả nó cũng thế. Ko may là 2 chân nó bị cuộn vào nhau nên mất thăng bằng mà ngả vào người hắn, ko trở tay kịp, hắn ... cũng chịu chung số phận như nó. E hèm, tình hình bây giờ là nó đang nằm đè lên hắn, mặt cách mặt chỉ 5 cm là cùng. Nó cảm nhận được từng hơi thở của hắn phả vào mặt mình khi hắn lên tiếng:
- Nặng thật!
Nghe thế, nó vội chống tay đứng dậy.
- Đuối lý ??? - hắn nhếch môi khinh thường.
- Nhịn thôi!- nó.
- Nhịn là nhục!- hắn lại tiếp tục điệp khúc \\\" mỉa\\\" .
- Nhịn ko phải nhục, nhịn là để hạ gục đối phương!- nó.
- Nội dung gợi tình nhỉ? Nhưng cố đến mấy cũng vậy, ko gục nổi đâu! Cừu non thôi! - hắn có vẻ khinh khỉnh.
Sau đó, cả hai đều rời đi theo những hướng riêng ...
.
- Này, mắt tôi cứ giật mãi! Có cái gì đó hình như ko ổn!!! - Pj.
- Nói nhau nghe làm gì?- Ken.
Nếu là bình thường, Pj đã cãi lại đanh đảnh nhưng lần này nhỏ chỉ nhoản miệng lại cười, Ken cứ ngỡ nhỏ bị hâm đo hay tự kỉ gì đó! Đơn giản là vì tâm trạng nhỏ khá tốt, hôm nay mẹ nhỏ sẽ về Việt Nam! ^^
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!