EDEN - Tuyệt Đỉnh Vuốt Chạm 2015
Săn Boss siêu khủng và chặt chém đã tay, cực phê...
BeYeuTruyen.Wap.Sh
Thế Giới Truyện Teen
TruyệnChatGame
Bạn đang truy cập vào BeYeutruyen.Wap.sh Wapsite Đọc Truyện Teen Tổng Hợp Những Truyện Tiểu Thuyết Hay Nhất Dành Riêng Cho Các Bé Yêu Truyện.!
Phần 14: Thì ra hắn cũng không xấu

_Đến rồi.

Tôi nhìn cánh cổng lớn trước mặt,cảm thấy chút hiếu kì cùng háo hức. Chưa bao giờ tôi đến một nơi như thế này.

_Em không cần anh phải dắt tay vào đấy chứ?

_Hừ. Không cần. – Tôi phăm phăm bước vào,bỏ mặc anh ta với đống đồ lỉnh kỉnh.



_A! Anh Nhật Minh!

Mới vừa vào trong sân,một đám trẻ con lóc nhóc chạy ùa về phía tôi rồi vây quanh hắn.

_Anh Nhật Minh,sao lâu rồi không thấy anh đến? – Một cô bé dễ thương buộc tóc hai bím hỏi.

_Ừ. Anh xin lỗi. Vì dạo này anh hơi bận. – Anh ta xoa đầu cô bé, nở nụ cười thật hiền. Khó tin quá,không phải tôi hoa mắt đấy chứ?

_Minh,cháu đến rồi à?

_Vâng, cô Phương.

Tôi quay lại nhìn. Vừa bước ra là một người phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi, mái tóc búi cao đơn giản cùng khuôn mặt phúc hậu dễ khiến người ta có cảm tình.

_Cháu chào cô. – Tôi lễ phép,hơi cúi đầu. Bỗng mắt người phụ nữ phút chốc sáng lên,nhìn chằm chằm làm tôi không được tự nhiên, có cảm giác như mình là một sinh vật lạ đang bị nghiên cứu. Rồi đột nhiên,”cô Phương” mở miệng,nét mặt đầy hưng phấn.

_Là cô bé này à? – Hả? Lại “cô bé” ? Tôi trông trẻ con thế sao? Mà cô ấy hỏi thế có ý gì?

_Vâng,cô ấy là Hoài Thu. – Hắn mỉm cười,nhìn tôi đầy ẩn ý. Ặc. Sao tôi lại có cảm giác bất an nhỉ?

_Có chuyện gì sao?

_Không có gì,không có gì. – Cô ấy quay sang nháy mắt với hắn. Hừ. Không có gì mới lạ. Tôi lại liếc nhìn hắn. Đáng ngờ quá. Có mùi vị của âm mưu gì đó quanh đây…

_Thật không có gì sao?

_Ừ… – Ai tin chứ? Rồi hắn lại hướng người phụ nữ.

_Cô Phương,cháu có mang ít đồ đến…

_Cái thằng này! Cô đã bảo lần sau đến không phải mang gì rồi cơ mà!

Hắn chỉ cười cười,đặt đỡ đống đồ xuống rồi đưa cho cô Phương.

_Cũng không có gì,chỉ là ít đồ chơi với sách bút thôi mà. Cô không cần để ý đâu.

_A,đồ chơi này! – Lũ trẻ lại nhao nhao lên,tiến về túi đồ để khám phá. Trông chúng thực sự rất phấn khích. Mới có vài thứ đồ bình thường vậy mà chúng đã vui vẻ vậy sao?

_Anh hay đến đây lắm à?

_Ừm…Thỉnh thoảng.

_Tôi đúng là chưa bao giờ nghĩ tới…anh còn có thể làm những việc này.

Anh ta cười rồi ghé sát vào tai tôi

_Đây có được coi là việc có ích không?

Tôi hơi giật mình,ngẩn ra mất một lúc…Anh ta còn nhớ sao?

Chợt một cậu bé đến gần,giật giật tay áo hắn.

_Anh Minh,hôm nay chúng ta tái đấu đi. – Hả, đấu gì cơ? Tôi bắt đầu thấy tò mò.

_Ừ,được. Nhưng em đã luyện tập kĩ chưa đấy?

_Hôm nào em cũng tập tạ,chống đẩy với chạy bộ đấy! – Cậu bé không phục bĩu môi.

_Vậy cô có việc đi trước,các cháu chơi vui vẻ nhé. – “Cô Phương” rời đi,trước khi đi còn hướng cho tôi một nụ cười khó hiểu.

***

_Đức ơi,cố lên! Đức ơi,cố lên!…

Trên chiếc bàn đá nhỏ giữa sân,khung cảnh náo nhiệt đang diễn ra.Hai đối thủ,một lớn,một nhỏ,một cố sức dùng cả hai tay gồng tay đối phương,một dường như lại chẳng tốn chút sức lực nào. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết lợi thế đang nghiêng về ai.

Quả nhiên,chỉ 5 phút sau,trận đấu kết thúc.

_Đến lượt em! – Một cậu bé khác lại lên tiếng.

Cứ thế…Hết trận này đến trận khác. Mà tâm tình tôi cũng vì thế mà trở nên tốt đẹp. Thật ra tôi vốn vẫn nghĩ hắn chỉ là tên hời hợt,lông bông,hay cợt nhả… Nhưng xem ra,hắn ta có vẻ cũng không xấu…

Nhìn khung cảnh vui vẻ trước mắt,đột nhiên tôi lại có cảm giác muốn vẽ. Cũng may tôi có thói quen luôn mang theo tập giấy. Lựa chọn góc độ đẹp nhất,tôi bắt đầu công việc quan sát,đo đạc.

Trước giờ tôi không để ý nhưng phải nói thật, hắn cũng khá đẹp trai. Nếu Thế Anh có vẻ hơi thư sinh một chút thì hắn lại có vẻ đẹp nam tính hơn. Đôi mắt nâu thâm trầm, mày rậm, mũi cao thẳng,khuôn mặt góc cạnh…Có thể nói là hình mẫu trong mơ của nhiều cô gái.

Hơn nữa hiện giờ hắn không còn vẻ cợt nhả mọi khi,mà mỗi một nụ cười dường như đều phát ra từ nội tâm làm tôi ngây ngốc mất một lúc. Liệu có khi nào…đây mới là con người thật của hắn chăng?

***

_Làm người mẫu có được trả công không?

Tôi giật mình. Không biết từ lúc nào hắn đã đứng sau lưng tôi.

_Đưa anh xem nào! – Anh ta rút từ tay tôi cuốn tập.

_A khoan đã! Vẫn chưa xong…

_Ừm… – Hắn trầm ngâm.

_Sao hả?

_Đúng là…

_Đúng là gì? – Tôi hơi sốt ruột.

_Đúng là…Đẹp trai quá mà!

_Này,anh tự kỉ vừa thôi! – Tôi phì cười.

_Cho em xem với!

_A…Chị vẽ đẹp quá! Đây là anh Minh mà,cả Đức hói này…A,đây là em mà ^^!! – Mặt tôi nóng lên,còn nụ cười thì không dừng lại được.

_Người mẫu có đẹp thì tranh mới đẹp được chứ! – Hắn chen vào.

_Anh nói thế mà không thấy ngại à?

_Sao phải ngại? Anh nói đúng sự thật mà!

_… – Miễn bình luận.

_Oa…Hai anh chị thân mật thật đấy!

_Cái gì?

_Đúng đấy,Hoà,em thấy bọn anh có đẹp đôi không? – Ngay lập tức tôi quay sang lườm hắn.

_Có ạ!!

_Thế bọn em có thích chị Thu không?

_Có ạ!!

_Thế bọn em có đồng ý chị ấy làm bạn gái anh không?…

_Nhật Minh!!! Ai cho anh nói linh tinh trước mặt trẻ con?

_Không sao đâu chị. Bọn em hiểu mà. – Thằng bé chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi.

_Cái…- Tình huống gì vậy trời? Có phải hắn định lợi dụng bọn trẻ để bức tôi không?

_Thu,em giận à?

_Đưa đây! – Tôi trừng mắt với hắn rồi giật lại cuốn sổ.

_Chị Thu,chị giận à? – Bọn trẻ lại ngước đôi mắt long lanh tội nghiệp nhìn tôi. Ôi trời…Đau đầu quá !

_Không,chị không giận bọn em. – Tôi cố dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất có thể.

_Thế chị giận anh Minh ạ? – ắc. Lại là những cặp mắt ngân ngấn nước. Làm ơn tha cho tôi được không?

_Chị ơi,sao chị lại giận anh Minh? Anh ấy tốt lắm,chị đừng giận anh ấy nhé!

_Được…được rồi,không giận,không giận… – Tôi cố kìm chế ý muốn đập cho tên kia một phát. Thực sự phải hoài nghi những lời này không phải là tự bọn trẻ nghĩ ra.

_Đúng đấy,thằng Minh tốt lắm.

Ặc. Tôi vội quay đầu. Cô Phương lại đứng sau lưng tôi từ lúc nào,mắt nhìn tôi chăm chú,đầy chờ mong. Khoan đã! Đây không phải là kế hoạch của bọn họ mà chủ mưu là hắn chứ?

Tôi lại lườm hắn lần thứ n,còn hắn thì nhún vai,tiếp tục nhăn nhở.

_Mà cũng 12h trưa rồi,bọn cháu ở lại đây ăn luôn nhé!

_Cháu không…- Lời còn chưa nói ra,tôi lại thấy vẻ mặt đầy mong đợi của bọn nhóc…

_Nhưng liệu có phiền…

_Không phiền chút nào! Trừ khi cháu chê Ở đây cơm canh đạm bạc… – Cô ấy thoáng buồn…

_Không,không phải…Vâng ạ – Tôi đầu hàng.

_Hoan hô!!! – Trông vẻ vui sướng của bọn chúng…Cũng đáng đúng không!?

_Vậy để cô đi chuẩn bị.

_Cháu đi giúp cô!

***

_Cháu thấy thằng Minh thế nào? – Trong lúc sắp xép bát đũa,cô Phương chợt hỏi tôi.

_…Có lẽ…cũng không xấu. – Tôi tận lực dùng biệ pháp nói giảm nói tránh.

_Thật ra bề ngoài nó có vẻ hời hợt nông nổi,nên mới khiến người khác hiểu lầm.

_…

_Cháu đừng nghĩ cô nói giúp nó,thật ra nó rất tốt… Mấy năm nay nếu không có nó giúp đỡ thì cô nhi viện này đóng cửa từ lâu rồi.

_Cô có vẻ rất hiểu anh ta.

_Cũng không nhiều lắm. Nhưng cô có thể thấy nó rất thích cháu đấy.Ngoại trừ cháu ra,nó chưa bao giờ đưa cô bạn gái nào đến đây cả.

Tôi cười khổ.

_Nếu tình cảm có thể theo ý mình muốn thì tốt.

Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên bật cười.

_Ha ha…Xem ra lần này thằng Minh thực sự đụng phải tường rồi. Cũng tốt,như vậy sẽ bớt cho nó khỏi kiêu ngạo. Ha…



Thật không còn gì để nói. =.=

***

Sau đó chúng tôi cùng nhau ăn cơm và trò chuyện. Bọn trẻ ríu rít bên bàn ăn thật đáng yêu,đặc biệt là tên kia cứ nói không ngừng…

Nói chung,bữa ăn hôm đó thật sự rất ngon.

Nói chung,tôi thấy thật may là mình đã đi.

Vì hôm đó,tôi đã chơi rất vui.

Phần 15: Cãi nhau
_Thế Anh,tài liệu em cần này. – Tôi rút tệp tài liệu từ quyển vở, bỗng một tờ giấy rơi ra.
Cậu ấy cúi xuống nhặt lên,nhưng khi nhìn thấy nó thì đột nhiên sững lại.
_Đây là gì?
_À…Hôm qua chị mới vẽ đấy. Đẹp không?
_Trưa hôm qua chị đi với hắn? – Giọng cậu ấy có vẻ phẫn nộ.
_Ừm…Bọn chị đi đến cô nhi viện Bình Minh…
_”Bọn chị” ? Thân mật thật đấy. Em đã bảo chị phải tránh xa anh ta ra cơ mà ! – Mắt cậu ấy rực lên như có lửa,sẵn sàng bùng phát bất kì lúc nào. Đáng sợ quá…Đây mà là Thế Anh ư?
_Thật…thật ra anh ta không xấu như em nghĩ đâu…
_Chị biết anh ta được bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Liệu chị hiểu anh ta được bao nhiêu?
_Em…em đừng làm nghiêm trọng vấn đề quá được không? Cũng không có gì xảy ra mà! A… – Cậu ấy vò nát bức tranh của tôi rồi ném đi.
_Em làm gì đấy? Ai cho phép em…
Chợt cậu ấy trừng mắt rồi quay lưng đi. Tôi không hiểu. Tại sao cậu ấy phải nổi giận đến thế? Cứ cho là vì lo lắng cho tôi thì cũng đâu cần thái quá như vậy chứ? Chẳng lẽ…
Không! Không thể…Tôi gạt ngay cái ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu. Có lẽ,cậu ấy là sợ tôi bị lợi dụng thôi…

Tôi nhặt lại tờ tranh nhàu nát,cố vuốt phẳng nó ra. Thật là…Dù tức giận gì cũng đâu cần trút giận lên tác phẩm của tôi chứ?
_Thu !?
Tôi giật mình quay lại. Nhật Minh đang nhìn chằm chằm tôi,không,phải nói là nhìn tờ giấy trên tay tôi… A!!!
_Cái này…Không phải đâu…Anh hiểu lầm rồi!
_Không sao,em không cần giải thích đâu. Anh hiểu.
Cái… Lại chuyện gì thế này?
Dù bề ngoài anh ta cố tỏ ra bình thường nhưng đôi mắt kia…Sự thất vọng cùng đau thương không thể che giấu được.
_Thật…Không như anh nghĩ đâu…Không phải là…A…Tôi không…- Tôi nên nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại nói là do Thế Anh ném ư?
_Em yên tâm,anh sẽ không làm phiền em nữa đâu. Tạm biệt.
Đùng. Xong. Mỗi lần,dẫu tôi có lạnh nhạt thế nào,dẫu tôi có nói gì thì hắn vẫn chưa từng để ý,vẫn luôn chỉ đối tôi cười cợt, nhưng lần này…
Nhìn bóng anh ta quay đi,tôi không biết cảm giác lúc này của mình là tự trách hay trống trải nữa… Tuy nghĩ nên sớm vạch rõ ràng ranh giới,tôi vẫn muốn dùng phương thức để anh ta dễ chấp nhận nhất…Nhưng hình như tôi chỉ luôn làm mọi việc tồi tệ hơn…Có lẽ gặp tôi mới là xui xẻo của anh ta.
***
_Chị Thu,Thế Anh bảo đưa sách này cho chị.
_Ừ…
_Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?
_Không có gì.
_Thôi cho xin đi !! Không có gì mà suốt ngày bắt em làm sứ giả bất đắc dĩ thế à? Lại còn vẻ mặt hầm hầm như bị mất tiền ý!
_…
Tôi không biết phải nói gì.
Đã 5 ngày tôi và cậu ấy chiến tranh lạnh, không nói chuyện cũng tránh gặp mặt nhau…Tôi thấy tôi không sai,rốt cuộc cậu ấy giận cái gì? Đáng ra người nên giận phải là tôi chứ! Vì cậu ấy mà bây giờ lương tâm tôi đang cắn rứt vì vô tình làm tổn thương Nhật Minh…
Lại nói đến Nhật Minh,cũng đã 5 ngày anh không xuất hiện. Thật ra hai ngày trước anh có gọi cho tôi,nhưng không nói gì đã dập máy. Tôi cũng không có gọi lại. Đối với anh ta,tôi thật chẳng biết phải làm thế nào.
Nếu đã không có tình cảm,tôi nên để anh ta đi. Chỉ là mỗi lần nhớ lại đôi mắt u ám và bóng lưng cô độc của anh ta,tôi lại không đành lòng.
Cứ để mặc như vậy,suy cho cùng là đúng hay sai?
***
Tôi ngồi lặng im trong bóng tối,nhìn cửa sổ phía đối diện. Đèn vẫn còn sáng. Cậu ấy chưa ngủ sao?
Bỗng vang lên nhạc chuông bài “Say ok” của Vanessa Hudgens. Tôi lướt qua tên người gọi,lập tức nhấc máy.
_Thế Anh à? – Tôi có chút hồi hộp.
_…
_Có chuyện gì không?

_…
_Nếu không có gì thì chị cúp máy đây.
_Em xin lỗi.
_Hả?

_Việc hôm nọ…Là em sai,em phản ứng hơi quá. Xin lỗi.
Tôi ngẩn ngơ mất một phút. Không nghĩ là cậu ấy lại vì việc này mà xin lỗi. Tuy vậy tôi vẫn thấy vui vui.
_Hoài Thu ? Chị còn ở đó không?
_Ừ,không sao. Chị cũng quên rồi.
_Thật ra…hắn cũng không tệ.
_Ai ?
_Nhật Minh.
_Có ý gì ?
_Ý em là…Nếu chị thích anh ta thì em cũng không phản đối.
Tự nhiên, tôi cảm thấy có chút lạnh lẽo. Cậu ấy không quan tâm thật ư? Mà dĩ nhiên rồi. Tôi đang mong chờ cái gì chứ?
_Còn gì nữa không?


_Chị Thu…
_Gì?
_Phượng Ngân nói thích em.
Đau! Rất đau!

_Chị nghĩ em nên trả lời thế nào?
_Cô ấy là hoa khôi,xinh đẹp lại giỏi giang. Thích em đã là chiếu cố em rồi,em còn lưỡng lự gì? – Ha…Tôi nói gì thế này?
_Theo chị em nên đồng ý?
_Phải. – Rất lạnh…rất lạnh…
_Em biết rồi. Tạm biệt,chúc chị ngủ ngon.
Tit…tit…tit…


“Em biết rồi.”
Nếu đã biết, còn hỏi tôi làm gì?
Tuấn nam xứng mĩ nữ,thật đẹp đôi. Nhưng vì cái gì mà tim tôi lại đau đớn?
Tách…tách…
A ! Tôi đưa tay chạm vào má. Như thế nào lại có nước rồi? Mà hình như càng lúc càng nhiều.
Trái tim lại từng đợt co rút,thống khổ đến không chịu nổi. Tại sao?
“Hu…”
Đau quá…Đau quá…Tại sao?
Khốn khổ đến thế…Mệt mỏi đến thế…
Tại sao lại không thể quên? Tại sao còn không buông tay?

Nếu nước mắt có thể nhấn chìm tôi thì tốt.

Phần 16: Chỉ có thể là bạn
Không biết đã bao lâu. Đèn trong phòng phía đối diện cũng đã tắt.
Bóng tối,tịch mịch và cô đơn…
Tôi cầm điện thoại,vô thức nhập dãy số,vô thức nhấn nút gọi.
_Alô !
Chợt tôi giật mình,ngay lập tức ngắt máy.
Tôi đang làm gì?
Nhưng chỉ một lúc sau,điện thoại lại có tín hiệu người gọi đến. Tôi do dự rồi cũng nhận cuộc gọi.
_Hoài Thu!?
_Xin lỗi,tôi gọi nhầm số thôi. Tạm biệt.
_Khoan đã! Giọng em làm sao thế? Em khóc à?
_Tôi không sao,xin lỗi vì đã làm phiền.
_Em đang ở đâu?
_Tôi ở nhà,nhưng không có việc gì đâu,anh…
_Được,đợi anh.
_Cái gì? Khoan…Này!

Tôi ngồi ngây như phỗng. Anh ta vừa nói gì? Đợi !? Ha… Đừng nói là anh ta định đến nhà tôi đấy nhớ! Chắc là không. anh ta không biết nhà tôi,với lại cũng đã 11h30 rồi. Không thể đâu !?
****
“When it’s not alright
When it’s not ok
Will you try to make me feel better?
Will you say alright…”
Tôi quờ tay tìm điện thoại,bỗng giật mình tỉnh hẳn ngủ.
_Alô,anh đang ở trước cửa nhà em.
Oái…Không – thể – nào !!!

Tôi chạy vội xuống nhà,cố gắng tránh gây tiếng động làm bố mẹ và em trai thức giấc.
Nhưng vừa mở cửa,còn chưa kịp nói gì thì đã bị một vòng tay ôm lấy.
_Buông…buông tay! – Sau phút thất thần,tôi đẩy hắn ra.
_Xin…xin lỗi ! – Anh ta lúng túng,rụt 2 tay lại,còn giơ lên tư thế “đầu hàng”.
_Sao anh lại ở đây? Mà sao anh biết nhà tôi?
_Vì nghe tiếng em khóc,anh thấy lo,cho nên…Anh có gọi cho bạn em…
Anh ta lo cho tôi? Tại sao? Mà khoan,bạn !?
_Anh gọi cho ai? – Tôi bắt đầu có dự cảm xấu.
_À,anh hỏi lớp trưởng của em, hình như tên là Hà…gì đó.
_CÁI GÌ???
_Em có thể nhỏ tiếng lại được không? Dĩ nhiên,nếu em muốn đánh thức tất cả mọi người đang ngủ thì cũng không sao.
Tôi vội ngậm miệng lại,cố đè thanh âm đến mức thấp nhất,gằn từng tiếng một.
_Ai cho anh gọi cho bà…à,bạn đấy? -Thảm. Chắc chắn ngày mai của tôi sẽ rất thảm.
_Anh có gọi cho mấy người nữa trong lớp em,nhưng không ai biết nhà em. Có người bảo lớp trưởng lớp em biết địa chỉ tất cả thành viên trong lớp,nên…
Đoàng!! Không có mưa vậy mà tôi lại nghe thấy tiếng sấm. Không chỉ có bà tám kia biết,còn có những người khác nữa !? Đầu tôi ong ong…
_Thôi được rồi,tôi không có việc gì đâu,anh nên về đi.
_Anh biết,em không muốn gặp anh…Xin lỗi.
Anh ta buồn bã quay đi. Tôi lại cảm thấy day dứt…
_Nhật Minh !
_Sao? – Hắn dừng lại,nhưng vẫn không quay đầu.
_Cám ơn.
_Ừ…Anh về đây,chúc em ngủ ngon…
_Khoan đã! – Tôi hít sâu một hơi. – Thật ra tôi nghĩ,có một người bạn như anh cũng không tệ.
Ngay lập tức,anh ta quay lại,cười rạng rỡ.
_Thật không?
_Thật. – Tôi gật gật đầu. Đúng là…Dễ dàng vui vẻ vậy sao?
_Tuyệt quá ! – anh ta chỉ thiếu mỗi nước nhảy dựng lên.
_Chỉ là bạn thôi ,không có ý gì khác.
_Được…Thật may là em không ghét anh…
Bất giác tôi lại thấy có lỗi.
_Về bức tranh kia…Thực sự không như anh nghĩ đâu.
_Ừ…
Không khí lại nhất thời trầm mặc.
_Được rồi. – Cuối cùng tôi đành phải phá vỡ sự im lặng – Muộn lắm rồi,anh cũng nên về nghỉ đi…Ừm…Lái xe cẩn thận.
_Ừ! – Lại nụ cười sáng chói. – Tạm biệt em, ngủ ngon.

Chiếc xe dần khuất vào bóng tối.
Haizz…Thôi thì cứ đến đâu hay đến đó…

Phần 17: Sinh nhật.

Tôi không biết tại sao tối hôm đó lại nói làm bạn với Nhật Minh, nhưng giờ tôi lại chẳng hối hận chút nào. Ngoại trừ mấy ngày đầu bị “hội đồng” tra khảo,cùng với những lời trêu chọc,gán ghép thì nói chung tôi thấy ổn. Mặt khác,thời gian tiếp xúc lâu làm tôi dần nhận ra chúng tôi cũng khá hợp nhau. Cùng nói chuyện,cùng tán gẫu,thỉnh thoảng cùng đến cô nhi viện…Anh ta cũng không còn đề cập gì đến chuyện muốn tôi làm bạn gái nữa,chỉ đơn giản làm một người “bạn” bình thường. Vì vậy ở cạnh anh ta tôi luôn rất thoải mái, thậm chí còn dễ chịu hơn cả khi ở cạnh Thế Anh. Không có áp lực, không cần đè nén tình cảm, cũng không phải khổ sở vì ghen…Cũng có khi tôi bắt gặp cậu ấy và Phượng Ngân,nhưng tôi thường cố tránh đi chỗ khác. Tôi không đủ dũng khí để đối diện với “họ“ .

Nhưng ngày mai…

Tôi thở dài, khẽ vuốt vòng tròn đỏ nổi bật trên cuốn lịch bàn.

Ngày 20/10…

_Nhật Minh,sáng mai anh rảnh không?

_Với em anh luôn rảnh mà! – Giọng điệu mang đầy sự trêu chọc, nhưng tôi cũng chẳng buồn bắt bẻ nữa.

_Giúp tôi một việc…

***

8 giờ sáng,ở trung tâm mua sắm.

_Anh nghĩ cái nào đẹp?

_…

_Này ! Tôi gọi anh để giúp tôi chọn đồng hồ chứ có phải để anh đứng mãi đó đâu !

_…Cái này đi !

_Được , vậy lấy cái này. – Tôi cười vui vẻ rồi quay sang cô bán hàng – Cô gói lại giúp cháu.

Tôi mân mê món quà trên tay, thử tưởng tượng vẻ mặt của Thế Anh khi trông thấy nó, bất giác mỉm cười. Những phiền muộn đường như cũng bay mất không còn dấu vết.

_Bây giờ chúng ta đi đâu?

_Hiệu sách. ^^

***

Đi dạo qua những hàng sách dài, tâm trạng tôi có phần thư thái. Dạo gần đây tôi lại có sở thích đọc tiểu thuyết, cũng có thể vì để mình không còn thời gian rỗi mà nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Nhật Minh im lặng đi bên cạnh tôi. Từ lúc rời quầy bán đồng hồ,anh ta đã không nói gì. Tôi có thể nhìn thấy nghi vấn trong mắt anh ta, nhưng kì lạ là anh ta lại không hỏi. Hừm…Tôi cười khẽ. Để xem anh chịu được đến bao giờ.

Tay tôi đang lướt trên gáy những cuốn sách, chợt khựng lại. “Anh trai,em gái” của Tào Đình, truyện đầu tiên mà tôi đọc trên mạng. Tôi cũng không biết sao mình lại đọc nó. Hay là do “đồng mệnh tương liên” chăng ? Mai Mai và tôi…Biến thái, loạn luân,tội lỗi,tâm thần,bệnh hoạn…Ha ha…Còn từ gì để nói về chúng tôi chăng?

Bàn tay khẽ nắm chặt lại rồi lướt qua.

_Tôi lấy cuốn này,anh trả tiền đi. – Tôi giơ lên một cuốn truyện của Marc Levy.

_Ừ…

Ra khỏi hiệu sách, anh ta vẫn như cũ, không nói gì.

_Anh không muốn hỏi gì à?

_Hỏi gì?

_Vậy thì thôi.

_Khoan đã !

_Gì?

_…Không có gì.

Nhìn cái vẻ muốn nói nhưng lại thôi của anh ta thật mắc cười.

_Được rồi,cho anh biết vậy, hôm nay là sinh nhật tôi.

_Thật sao? Chúc mừng em.



_À…Thế còn…cái kia!? – Anh ta hơi mất tự nhiên,mặt cũng đỏ lên. Kì lạ, anh ta mà cũng có biểu hiện này sao?

_Đây là quà của Thế Anh. – Tôi quay sang phía anh ta – Chúng tôi sinh cùng ngày.

_…Thật trùng hợp.

_Phải không? Cùng ngày sinh,cùng dòng máu, cùng sở thích,cùng trường, cùng 1 giáo viên chủ nhiệm…Ha ha, rất khó tin đúng không? Ai cũng phải nói chúng tôi có duyên từ kiếp trước đấy ! Anh cũng thấy thế đúng không? – Phải,có duyên…nhưng vĩnh viễn cũng không có phận…Tôi chợt cười chua xót.

_Nhưng có một điểm hoàn toàn khác nhau.

_Hả? Điểm gì? – Mọi người đều nói chúng tôi như là đối xứng qua một tấm gương kia mà.

_Khác giới.

_Ha ha!!! – Tôi cười ngất! – Đúng vậy,khác giới ! Ha ha…Nhật Minh,anh có khiếu hài hước thật đấy!

_Anh nói thật mà ! Không đúng sao?

_Ừ ừ…Không nói chuyện này nữa. Thế khi nào đến sinh nhật anh?

_…Qua rồi. – Sắc mặt anh ta bỗng nhiên trầm xuống.

_Qua rồi là ngày bao nhiêu?

_Ngày 12/10.

A…Thứ hai tuần trước? Không phải lúc đó anh ta đang giận tôi sao? Vậy cuộc điện thoại đó !?

Cảm giác tội lỗi lại bùng lên trong tôi. Vậy mà tôi còn dám vòi quà,mất mặt quá !

_Ha…- Tôi cười khan, vỗ vỗ vai anh ta – Được rồi, tuy rằng hơi muộn nhưng anh thích quà gì để tôi tặng?

_…

_Cứ nói đi, đừng ngại. Miễn đừng yêu cầu cao quá là được.

_Em.

_Hả?

_Em có thể tự gắn nơ rồi đem tặng cho anh là được.

_Ha ha…Đừng có đùa. Tôi không thích kiểu đùa này đâu. – Đừng như thế. Hãy nói là anh đang nói đùa đi.

_Anh không đùa. Em có thể cho anh một cơ hội được không? -Trông anh ta nghiêm túc đến nỗi tôi không nỡ thẳng thừng từ chối. Tại sao? Không thể chỉ là bạn thôi được sao?

_Tôi…

_Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy !

Phần 18 : Không hẹn mà gặp.

_Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy !
Giọng nói này…Phượng Ngân !? Thế Anh !?…
Tầm mắt tôi chuyển dần xuống tay của Phượng Ngân đang khoác tay cậu ấy. Tâm, phảng phất giống như bị ai vò nát…
Đột nhiên trên vai tôi có thêm một sức nặng. Nhật Minh đang quàng tay qua vai tôi,nhưng tôi cũng không định gạt xuống.
_Chào ! Lại gặp rồi. – Anh ta nở nụ cười về phía Thế Anh. Dường như ánh mắt họ giao nhau không mấy thiện cảm.
_A, anh có phải là anh Nhật Minh không ? Bọn bạn em hâm mộ anh lắm !
_…Em quá khen rồi.
_Có phải anh chị đang hẹn hò không ? Ngưỡng mộ quá ! – Cô ta lại quay sang kéo kéo tay cậu ấy – Hai người rất đẹp đôi đúng không anh ?
Tôi khẽ liếc qua Thế Anh , cậu ấy vẫn bình thản, không nói gì.
_Hiếm khi có dịp thế này, hay là chúng ta hẹn đôi đi ! – Sao cơ ?
_Được thôi.
_Được.
Thế là tôi bị kéo đi. Nhưng…Chưa ai hỏi ý tôi mà !
***
Rạp chiếu phim quốc gia.
_Chúng ta xem phim gì?
_Đừng xem phim bạo lực quá nhé. Em sợ lắm. – Cô ta nép sát vào cậu ấy. Hứ. Thật đáng ghét ! Cứ làm như mình mỏng manh yếu đuối lắm. Sợ phim kinh dị chứ gì ? Được, đã thế…
_Hai người đi mua bắp rang bơ nhớ,bọn chị đi mua vé. – Rồi không để ai kịp trả lời, tôi kéo Nhật Minh đi.
Ở quầy bán vé,tôi nhìn qua một loạt danh sách phim sắp đến giờ chiếu…Ha ha, có rồi !
_Xem phim này đi.
_Em chắc chứ ?
_Chắc. Tôi thích phim này.
_Vậy được.
Nửa tiếng sau…
Áaaaaa…..
Tôi bắt đầu thấy hối hận rồi.
Xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng la hét. Dĩ nhiên, to nhất phải kể đến Phượng Ngân. Hừ hừ…Sao cô ta dựa gần cậu ấy thế chứ ? Lại còn tỏ vẻ mềm yếu giả tạo…Bộ phim này đáng sợ đến mức ấy sao ? Dù gì cũng chỉ là phim thôi mà.
Nhưng khi tôi hướng lên màn hình lớn,ngay lập tức toàn thân cứng đờ…
Người ta khi sợ hãi thường có 2 phản ứng : hoặc là hét to, bỏ chạy, hoặc là hoàn toàn tê liệt các giác quan, thậm chí quên luôn cả hô hấp. Không may là tôi thuộc loại thứ 2.
Vì thế,sau khoảng một phút bất động, tôi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa. Hu hu…Đúng là “gậy bà đập lưng bà” mà. T.T
_Hết đoạn đó rồi,em mở mắt được rồi đấy. – Một giọng nói thoảng qua tai tôi. Tôi giật mình, vội quay sang,chợt đứng hình lần hai.
Ặc. Khuôn mặt hắn gần sát mặt tôi, hơn nữa khoảng cách còn chưa đến mấy cm. Tôi định đẩy hắn dịch ra,lại phát hiện tay mình đang nắm chặt tay “ai đó”.

_Oái ! – Tôi rút tay lại, mặt nóng bừng.
_Không ngờ là em cũng biết sợ. – Anh ta cười cười,chắc chắn là đang cười nhạo tôi.
_Hừ. Ai…Ai thèm sợ chứ !
_Thật à? Vậy em có dám xem tiếp không?
_Có gì mà không dám !

Thôi được. Đúng là tôi không dám. T.T
Dù sao tôi cũng quyết định rồi, sẽ không bao giờ xem phim kinh dị nữa. =.=
***
_Bộ phim vừa nãy đáng sợ quá ! – Tôi bỗng thấy chột dạ
_Vì các phim khác cùng giờ chiếu đều đã hết vé, anh cũng không nghĩ là nó lại bạo lực thế. – Tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà anh ta không nói là do tôi chọn. Mà khoan…Không phải là anh ta biết tôi cố ý chứ ?
_Thật không ? Tôi nghĩ giờ này rạp chiếu phim thường vắng khách chứ ?
_A…Mọi người thấy đói chưa ? Chúng ta đi ăn cơm. – Tôi cố chuyển sang chuyện khác.
_Được.
Phù…Tôi lau lau mồ hôi trên trán.
Chúng tôi bước vào một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng. Không khí ở đây khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Chỉ là, không hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó không ổn lắm…
Từ đầu đến cuối bữa ăn, hầu như chỉ có Phượng Ngân nói là chủ yếu còn Thế Anh với Nhật Minh lại trầm mặc đến đáng sợ.

_À, chúc mừng sinh nhật anh. – Cô ta đưa Thế Anh một hộp nhỏ màu hồng có nơ xinh xắn. Tự nhiên tôi lại có dự cảm không tốt lắm.
_Ừ. Cám ơn em.
_Anh mở luôn đi !
Càng lúc dự cảm xấu của tôi càng tăng. Đến khi cái hộp mở ra tôi đã phải cố gắng lắm mới có thể giữ được bình tĩnh. Nhật Minh quay sang nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu, ý bảo không sao.
_Anh thích không ? Đây là Longines Conquest, hàng nhập khẩu mới từ Thuỵ Sĩ , em phải đặt hàng trước mới mua được đấy !
_Xin lỗi,nhưng anh không nhận được.
_Tại sao ? Nếu anh không thích cái này thì em có thể đổi lại mà. – Cô ta trông có vẻ bối rối.
_Kiểu cách quá sang trọng như thế anh không quen.
_Dù sao cô ấy cũng đã mua rồi, cậu cứ coi như là nhận tâm ý của người ta cũng được.
_Đúng đấy , dù sao em cũng không trả lại được…Chỉ một lần này thôi, được không anh ? Lần sau em sẽ để ý mà !
Cuối cùng cậu ấy cũng nhận. Tôi biết cậu ấy rất tốt,cậu ấy sẽ không để ai phải khó xử…Chỉ là,dù thế nào tôi cũng không thể vui nổi.
_Chị Thu, vậy còn chị ? Quà của em đâu ? – Tôi hơi giật mình làm cốc nước chợt nghiêng, vài giọt nước khẽ sóng ra khỏi miệng cốc.
_Xin lỗi, chị quên rồi.
_Chị quên cả ngày sinh của chính mình à ?
_A,hôm nay cũng là sinh nhật của chị Thu ? Em sơ ý quá…Không có quà cho chị rồi.
_Không cần đâu…- Không quen, không thân, có gì để nhận ?
_Vậy em cũng quên rồi. – Cậu ấy nhún nhún vai, tỏ vẻ hờn dỗi, còn tôi thì chỉ có thể cười khổ.
***
Một ngày rất nhanh cũng qua đi. Sau bữa trưa, chúng tôi đi dạo một lúc rồi ra bờ Hồ ăn kem, tiếp đó đi đạp vịt. Dĩ nhiên là cậu ấy và Phượng Ngân ngồi cùng nhau, còn lại là tôi cùng Nhật Minh. Rất lãng mạn sao ? Có thể, nếu bạn coi việc nhìn thấy người mình thích thân mật với cô gái khác là lãng mạn. Có phải tôi nhỏ mọn lắm không ? Tôi có thể đứng từ xa chúc phúc cho cậu ấy, nhưng lại không cách nào vui vẻ mà đối diện với hạnh phúc của họ.
Yêu…Thật mệt mỏi. Nếu không có yêu thì tốt rồi.

Phần 19: Có thể giúp tôi quên người đó không ?
_Thu, em đang nghĩ gì thế ?
Tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Bây giờ tôi mới để ý đến xung quanh. Trời cũng bắt đầu tối. Thế Anh đã đi đưa Phượng Ngân về, chỉ còn lại tôi với Nhật Minh.
_Không có gì…
_Em vẫn bận tâm đến chuyện lúc sáng à ?
_…
_Thật ra,ý nghĩa của món quà không phải ở giá trị vật chất của nó, mà là ở tấm lòng của người tặng quà. Quà tặng dù đắt tiền đến đâu mà không có thành ý thì cũng là vô nghĩa.
_Nổi da gà quá ! Khi nào thì anh bắt đầu nói những câu sến như thế ? Stop ! Đừng có nói là từ khi gặp tôi đấy nhớ !
_Sao em biết ?
_Thật là…Chịu anh rồi đấy. Sao anh toàn đùa những câu nhạt nhẽo vậy nhỉ ?
_Là anh đang đùa hay em thật sự mong đó chỉ là lời nói đùa ?
_Nếu có thể…Tôi mong là vậy.
_Thu, em nghe này, trong đời anh, suốt 23 năm qua, chưa bao giờ anh nghiêm túc như lúc này cả.
_Tôi không hiểu. Tôi cũng không xinh,không thông minh, không dịu dàng, không khéo léo… Điều kiện anh cũng tốt, tại sao cứ phải là tôi ?
_Nếu điều kiện của anh tốt như vậy,sao em lại không thể chấp nhận ?
_Vì…
_Em định nói là em thích người khác ? Rốt cuộc là ai ? Hay chỉ là cái cớ để em từ chối anh ? Em ghét anh thì cứ nói, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em nữa.
_Không phải,anh không hiểu…- Tại sao mọi chuyện cứ rối tung thế này ?
_Phải, anh không hiểu. Nếu em thích ai tại sao lại không nói ra ? Hoặc căn bản là em biết em với người đó là không thể ?
Tôi sững sờ nhìn anh ta đầy dò xét cùng đề phòng. Chẳng lẽ anh ta biết gì ? Không phải tôi đã che giấu rất kĩ sao ? Không, không có khả năng.
Chợt anh ta khẽ chạm vào má tôi. Cảm giác ấm áp làm tôi ngỡ ngàng.
_Đừng từ chối anh nữa, được không ?
Tôi không biết. Tôi thực sự không biết.
_Ngay cả khi tôi không thích anh sao ?
_Anh sẽ làm cho em thích anh, chỉ cần em cho anh cơ hội làm điều đó. – Tại sao ? Tự tin vậy sao ? Nếu…Nếu như có thể…
_Có thể giúp tôi quên được người đó sao ?
Anh ta lại mỉm cười,nụ cười như thế yêu thương, như thế rạng rỡ…
_Coi như em đã là bạn gái anh rồi nhé !
Rồi anh ôm tôi, vòng ôm ấm áp, vững chãi. Chỉ là, trong đầu tôi lại thoáng hiện lên hình ảnh của người ấy…
Tôi biết, tội lỗi của tôi đã quá nặng rồi.
_Hứa với tôi, nếu một ngày nào đó anh yêu người khác, hoặc anh không còn muốn tiếp tục nữa, hãy nói chia tay.
_Sẽ không !
Đừng chắc chắn thế. Tương lai…Là sai hay đúng ? Thành công hay thất bại ? Hạnh phúc hay đau khổ ? Không ai có thể biết trước được điều gì. Tôi sẽ không nói chia tay trước. Nhưng liệu anh có thể cố gắng đến khi nào ?
Thôi thì…Cứ buông xuôi đi…
***
_Chị Thu !
_Thế Anh !? Sao em lại đứng đây ?
_Em chờ chị. Mà lạ thật, sao chị về muộn thế ? Chị và anh ta còn đi thêm đâu nữa à ?
_Không…Có chuyện gì à ? – Tôi hơi mất tự nhiên.
_Cái này cho chị.
Sách !? Mà quyển sách này…
_Đến lượt chị rồi, đưa cho em đi. – Cậu ấy chìa tay ra trước mặt tôi.
_Đưa gì ? – Tôi dù biết nhưng vẫn giả ngơ.
_Quà sinh nhật. Chị đừng nói là quên rồi nhé, em biết chắc chắn là chị không thể quên được.
_Chị quên thật…A ! Em làm gì thế ? – Tôi cố lấy lại cái túi nhưng cậu ấy lại quá cao.
_Vậy đây là cái gì ?
_Đừng mở !!…Không phải là của em đâu ! – Tay chân tôi trở nên luống cuống.
_Còn cái thiệp này thì sao ?
_A…- Tôi cứng họng.
Được rồi,cứ mở đi ! Đằng nào cũng biết sẽ mất mặt rồi. Tôi cúi đầu, nhắm chặt mắt lại, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy cậu ấy nói gì. Bỗng một bàn tay xoa xoa đầu tôi.
_Chị ngốc thật đấy.
_Cái gì ngốc ? Đưa trả chị quà đây !
_Không. Nó là của em rồi.
_…
_Cảm ơn chị nhé. Em rất thích nó.

_Thật không ? Xem ra mắt thẩm mĩ của Nhật Minh cũng không tệ ! – Tôi cười vui vẻ.
_Chị bảo…Cái này do anh ta chọn ?
_Hả ?
_Tại sao chị không bảo em mà lại nhờ anh ta ?
_Chị muốn cho em bất ngờ. Hơn nữa, em cũng nói là thích nó mà. – Sao cậu ấy lại tức giận ? Không phải vừa nãy đang tốt đẹp sao ?
_Hai người thực sự đang quen nhau ?
_Cũng giống như em với Phượng Ngân…Cứ cho là như vậy đi. – Tôi cắn cắn môi, né tránh ánh mắt của cậu ấy.
_Ha…Có giống sao ? Dù sao…Chỉ cần chị vui là được.
Tôi không hiểu. Cậu ấy không vui vì chuyện gì ?
_Này ! Hai người đi đâu từ sáng tới giờ thế ? Vẫn còn đứng ngoài này làm gì ? Ở nhà mọi người đều đang chờ kia kìa.
_…
_Được rồi, vào thôi. – Tôi cũng không muốn tiếp tục bầu không khí kì lạ này.
_Hôm nay có banh ga tô đấy.
_Ra đó là lí do em sốt ruột hả ? Đúng là đồ tham ăn.
_Hừ. Còn chị với Thế Anh đi ăn mảnh cả ngày hôm nay rồi ? Báo hại em có đồ ngon mà không được ăn.
_Heo con !
………
Đêm…
Yên tĩnh…
Tôi nhìn hai cuốn sách “Nếu em không phải một giấc mơ” trước mặt mà thở dài.
Có thể gọi là “tâm ý tương thông” không ? Hoặc chỉ là một sự trùng hợp mới ? Cũng quá là khó tin đi.
Nhiều lúc tôi đã nghĩ, có phải số phận đã quá nhàm chán nên muốn đùa giỡn với chúng tôi chăng ?

Phần 20 : Tình địch !? (1)
Sau ngày hôm đó , tôi cảm thấy dường như Thế Anh có điểm kì lạ, nhưng lại không biết kì lạ ở chỗ nào.
Về phần Nhật Minh, chúng tôi đã chính thức quen nhau. Anh đối với tôi rất tốt. Luôn nhường nhịn tôi, tôn trọng tôi, lúc nào cũng tìm cách làm cho tôi vui vẻ. Anh chưa bao giờ bắt buộc tôi, cũng chưa bao giờ cố gặng hỏi tôi bất kể điều gì.
Phải thừa nhận rằng, anh thực sự là mẫu người lí tưởng của bất kì cô gái nào. Thậm chí cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với tình cảm của anh…
***
Tháng 5. Còn chưa chính thức vào hè nhưng trời đã nóng như thiêu đốt. Nhiệt độ thường xuyên vượt ngưỡng 34 độ, mùa nắng nóng kỉ lục từ trước đến nay.
_Oa…Nóng thật đấy ! Vậy mà vẫn có người ngày ngày ân cần đi đón bạn gái. – Thu Hà cười đầy ẩn ý.
_Hả ?
_Haizz…Ngưỡng mộ chết mất thôi ! Bao giờ mình mới được như vậy nhỉ ???
_Ha…Trời còn chưa tối mà đã có người nằm mơ rồi kìa ! – Phong đột nhiên chen vào.
_Hừ ! Ai đả động đến ông mà ông xía mũi vào ?
_Quyền tự do ngôn luận, tôi thích nói gì thì nói thôi. – Cậu ta nhún nhún vai.
_Ông…
Aizz…Tôi âm thầm thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Thu dọn nốt đống sách vở trên bàn, tôi hướng ra cửa lớp, để lại “chiến trường” cho hai kẻ oan gia.
Đến ngoài hành lang, đập vào mắt tôi là hình ảnh quen thuộc. Nhật Minh đang đứng tựa lan can. Trông thấy tôi, anh nở nụ cười rạng rỡ rồi bước về phía tôi. Ánh nắng chiều bao phủ lên khuôn mặt điển trai, nam tính, lấp lánh làm cho tôi có chút chói mắt.
Đây không phải lần đầu tiên tôi nhận biết bề ngoài xuất sắc của anh. Bằng chứng rõ ràng nhất là, mỗi lần đi cùng nhau, luôn có những ánh mắt chằm chằm vào tôi, ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Nhưng nhiều hơn là coi thường.
_Có phải quá thiệt thòi cho anh rồi không ?
_Hả ? Thiệt thòi gì ?
_Bỏ qua nhiều người đẹp như vậy, anh không thấy tiếc à ? – Tôi khẽ liếc qua đám người đang nhìn tôi không mấy thiện cảm.
Nhật Minh nhìn theo hướng tôi, ngay lập tức mấy cô gái kia lại tỏ ra điềm đạm, đáng yêu làm tôi thoáng rùng mình. Thay đổi cũng quá nhanh đi !
Chợt anh bật cười.
_Thu, em ghen sao ?
_Không. – Tôi cười nhạt.
Anh không nói gì. Tôi biết, anh thất vọng. Nhưng có những chuyện chẳng thể theo ý mình.
_Anh đang bận làm đồ án tốt nghiệp, không cần phải mỗi ngày đến đón em đâu.
_Em nói thế anh sẽ buồn đấy, em không thích gặp anh à ? – Lại là giọng điệu đùa cợt nhưng pha chút ảm đạm không dễ nhận ra.
_Không phải…Em chỉ thắc mắc là bình thường anh lấy đâu ra thời gian làm bài tập ? Lúc nào anh cũng nhàn nhã thế liệu có tốt nghiệp được không ? – Thật ra vấn đề này tôi đã nghi vấn từ lâu.
_Ha ha…Em đang lo lắng cho anh à ? Chẳng lẽ em nghĩ anh lúc nào cũng phải bận tối mắt tối mũi ?
_…
_Yên tâm đi, anh có thể tự sắp xếp được. Thật ra chỉ cần có thời gian biểu hợp lí là có thể giải quyết ổn thỏa. Mà đồ án anh cũng làm xong rồi, chỉ đợi đến tuần sau chấm bài thôi. Sau đó là có thể có nhiều thời gian bên em rồi ~~!
Ặc. Nổi da gà quá. Tôi liếc xéo anh một cái.
_Thế sau khi tốt nghiệp anh định làm gì ?
_Đi làm, kiếm tiền, mở công ty riêng.
Tôi ngẩn ra, mở tròn mắt.
_Em có cần ngạc nhiên vậy không ? – Anh nhìn tôi có điểm buồn cười.
_Thật sự ? Anh không…Gia đình anh không phản đối à ?
_Bố mẹ anh tôn trọng quyết định của anh. Với lại, anh cũng muốn tự tạo sự nghiệp cho riêng mình.
Tôi hơi bất ngờ. Vẻ mặt anh rất chuyên chú, hiếm khi tôi thấy anh nghiêm túc như thế.
_Sao hả ? Em không cần khiêm tốn lời khen đâu. Anh cũng thấy khâm phục bản thân mình mà. – Phụ trợ thêm là khuôn mặt dương dương tự đắc.
Tôi sa sầm mặt, coi như không nghe không thấy. Chắc não tôi bị úng nước, nếu anh mà trở nên đứng đắn nghiêm túc thì đã chẳng phải Nhật Minh. =,=
***
Tôi ngồi sau Nhật Minh, Hờ hững nhìn dòng người qua lại ngược xuôi. Trùng với giờ tan tầm, lượng xe cộ hôm nay lại đặc biệt đông đúc, xe chúng tôi chỉ có thể kiên nhẫn nhích lên từng chút, từng chút. Bầu không khí nóng nực cùng ngột ngạt vây quanh làm kẻ khác mệt mỏi. Tôi có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi tích tụ trên mặt, cổ…chậm rãi chảy xuống. Bỗng xe đột nhiên dừng, táp vào vỉa hè.
_Sao vậy ?
_Ở đây chờ anh một lát.
Tôi nghi hoặc nhìn theo bóng anh dời đi. Lấy tay khẽ gạt mồ hôi trên trán, tôi đứng dựa vào xe, buồn chán gõ gõ mũi chân xuống đất. Chợt một giọng nói dễ nghe vang lên.
_Xin lỗi, phiền cô một chút được không ?

Phần 21 : Tình địch !? (2)
Tôi ngước mắt lên, ngay lập tức sững người. Khuôn mặt xinh xắn hệt như búp bê, làn da trắng muốt, ửng hồng. Đôi mắt đen láy, mái tóc ngắn màu hạt dẻ được cắt tỉa cẩn thận, ôm sát khuôn mặt. Cô gái khoảng 22, 23 tuổi, đeo ba lô du lịch, cao khoảng 1m70, vóc dáng như người mẫu…Nếu so với Phượng Ngân thì chỉ có hơn chứ không có kém. Thật sự rất đẹp. Tôi ngẩn ngơ nhìn đến quên cả chớp mắt.
_Khụ…Xin hỏi, từ đây đến phố Bà Triệu đi như thế nào ?
Tôi giật mình, thế mới biết mình vừa thất thố, bèn cười khan hai tiếng.
_Đi dọc theo con phố này, đến ngã tư thì rẽ phải, đi thêm một đoạn nữa là đến.
_Thanks ! – Cô gái cười tỏ vẻ cảm ơn rồi bước đi. Còn tôi vẫn ngây ngốc tại chỗ cho đến khi thân ảnh đó biến mất chỗ ngã tư.
_Hù !
_A ! – Tôi giật thót.
_Ha ha…Em làm gì mà như mất hồn thế ?
_Không có gì.
_Này, uống đi. – Anh đặt chai C2 mát lạnh vào tay tôi.
_Anh dừng xe chỉ để mua nước ?
_Cũng không hẳn. Đường tắc rất khó đi, chẳng bằng chờ lát nữa cho thông thoáng bớt rồi về cũng không muộn.
Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn chai nước trong tay. Hơi nước nhàn nhạt bốc lên làm nóng nực trông tôi như tan hết.
_Cám ơn anh. – Đây là đường cái, nếu muốn đi mua nước sẽ phải đi một đoạn khá xa…Nếu nói không cảm động là nói dối, nhưng ngoài lời cảm ơn tôi lại không biết phải nói gì.
_Ngốc. Cái gì mà cám ơn ? – Chợt anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi.
_Đừng ! – Như bị điện giật, tôi vội né tránh làm bàn tay anh hẫng ở giữa không trung. Trong mắt anh hiện lên sự sững sờ cùng nghi hoặc. Tôi cố che giấu sự bối rối và nhịp tim đang đập mạnh lên một cách bất thường.
_Anh không cần phải xoa đầu em, em cũng không phải là con cún con!
Anh chợt bật cười, nghi hoặc phút chốc tan biến, thay bằng đùa cợt.
_Không là cún con, vậy chắc em là cún to rồi !
_Không phải !!
_Ha ha…Thu, em đáng yêu thật đấy !
Người tôi hơi cứng lại.

_Bớt nói nhảm đi. Đường cũng đỡ đông rồi, em muốn về.
_Được. – Anh quay ra khởi động xe…
Trong đầu tôi một mảnh hỗn loạn. Không ! Cho dù những hành động giống nhau…Thế Anh là Thế Anh, Nhật Minh là Nhật Minh, không được lẫn lộn ! Tôi ấn sâu móng tay vào lòng bàn tay, để cái nhói đau nhắc nhở chính mình…
Minh, em xin lỗi, em không đáng yêu đâu…
***
_Thu à, xin lỗi em, hôm nay anh có việc, không đến đón em được.
_Vậy anh cứ làm việc của mình đi, em tự đón xe buýt về cũng được.
_Như vậy không sao chứ ?
_Em quen đi bằng xe buýt rồi, không sao đâu.
_Vậy lát em về cẩn thận nhé.
_Ừm.
_Thu !
_Ừ ?
_Anh nhớ em.
Tôi phì cười. Có đôi khi tính anh như trẻ con.
_Không phải hôm qua chúng ta vừa gặp sao ?
_Nhưng đó là việc của 20 giờ 43 phút 26 giây trước rồi.
Tôi thực sự dở khóc dở cười, đến cả giây cũng đếm ?
_Em dập máy đây.
_Khoan !
_Còn gì nữa ?
_Mai gặp.
_Ừ, mai gặp.
Tôi ngắt máy, nụ cười bất đắc dĩ vẫn vương trên môi.
_Hả ? Các cậu…làm gì thế ?
Ặc! Không biết họ đứng sau lưng tôi từ lúc nào? Mà những cặp mắt đáng sợ kia…Sao trông cứ như sói nhìn thấy thỏ!? Tay tôi bỗng nổi gai hết cả lên.
_Có phải anh Nhật Minh gọi không?
_…Ừ.
_Thảo nào mà hai chữ “hạnh phúc” khắc trên mặt cậu rõ thế!
Hơ? Có sao? @,@
_Này, quan hệ hai người như thế nào rồi?
_A a a…Ngưỡng mộ quá!!!

Tôi day day huyệt thái dương. Đúng là nhức đầu với cái đám bát nháo này…
_Thầy đến kìa!
_Cái gì? Á!!

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi. =,=
***
Tôi bước chậm rãi trên con đường nhỏ quen thuộc. Bóng cây xiên ngang trên mặt đất, lồng vào chiếc bóng nhỏ cô đơn.Vài chiếc lá vàng úa lượn lờ trong gió rồi nhẹ nhàng đáp xuống…
Lặng lẽ thở dài, tôi thật không thể hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này. từ hôm quen Nhật Minh, rất hiếm khi tôi chạm mặt Thế Anh. Thậm chí, tôi còn có cảm giác cậu ấy đang tránh tôi…
A A a!!!!! Tôi lại nghĩ linh tinh gì thế này? Gõ gõ đầu, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!
_Chị Thu?
_Hả! Thế…Anh!? – Tôi há hốc mồm, ngây ra như phỗng. Đừng nói là cậu ấy đọc được suy nghĩ của tôi nhớ!
_Sao…sao em lại ở đây? – Phải mất một lúc tôi mới hoàn hồn, lắp bắp được câu thứ hai.
_Chị…- Cậu ấy có vẻ như muốn nói lại thôi.
_Có chuyện gì vậy?
_…
_Có gì em nói đi, cứ úp mở vậy đâu có giống em.
_Hôm nay chị có gặp Nhật Minh không?
_Sao em lại hỏi thế?
_…
_Rốt cuộc là chuyện gì? – Tôi bắt đầu thấy bất an. Không phải là Nhật Minh…làm sao chứ?
_Chiều nay em thấy anh ta…đi cùng một người khác.
Thịch. Tim tôi bỗng trật một nhịp.
_Con gái!?
_Trông họ rất thân mật, hình như…không giống bạn bè bình thường.
_…
_Chị không sao chứ?
_Không có gì.
_Nếu anh ta dám làm gì có lỗi với chị, em sẽ…
_Thế Anh, đủ rồi, em không cần nói gì nữa đâu.

Cậu ấy như vẫn muốn nói tiếp, nhưng không đợi cậu ấy kịp mở miệng tôi đã ngắt lời.
_Đừng lo, chị biết phải làm thế nào.

_Vậy thôi, em về đây.
_Thế Anh!
_…
_Cám ơn em.
Cậu ấy cười, nụ cười thoảng qua như gió.
_Không cần cám ơn, em chỉ mong chị được hạnh phúc.
Bóng cậu ấy quay đi…Phảng phất như không có thật, phảng phất như ảo ảnh…
Hạnh phúc ư?
Có lẽ nó quá xa xỉ.
Có lẽ nó sẽ không dành cho tôi.
Có lẽ…tôi không xứng để có được nó.
Nhật Minh, cho dù anh quyết định ra sao, em cũng sẽ không trách anh.
Bởi vì em không có quyền đó…
Bởi vì…xin lỗi, em không yêu anh…

Phần 22 : Bảo Yến

Reeng…

Tiếng chuông tan học cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Aiz…Không được, tôi lại mất tập trung rồi >

_Này Thu, hôm nay làm sao thế?

_Hả? Sao là sao?

_Trông cậu cứ ngồi ngây ngây ngốc ngốc, đầu óc thì không biết để đâu đâu. Nói đi, chắc là đang nhớ “chàng” hả?

_Không.

_Thật không?

_Thật.

_Thôi, thừa nhận đi, giấu làm gì.

_…

Cảm giác như đầu tôi đang to ra. =.=

***
Ở một góc hành lang, anh cười thực sáng lạn, bàn tay vẫy về phía tôi.Cứ nghĩ sau này sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh nữa, trong lòng tôi dường như có điểm tiếc nuối…

_Thu!

Lắc lắc đầu, cố gạt bỏ những ý nghĩ vu vơ, tôi mỉm cười đáp lại anh.

_Em có chuyện gì à?

_Không…Sao anh lại hỏi thế?

_Chỗ này…- Anh di hai ngón tay vào giữa ấn đường của tôi. – Không nên nhíu lại như thế.

Tôi có chút ngốc lăng nhìn anh, trong đôi mắt nâu tràn ngập dịu dàng và quan tâm. Trong phút chốc tôi lại không biết mình phải nói gì.
_Bây giờ em có bận gì không?

_Ừm…không. Sao vậy?

_Anh có một người bạn muốn giới thiệu với em.

***
Phải công nhận, trái đất thực tròn.

Nhưng là, nó cũng đâu có nhỏ?
Vậy tình huống này được coi là tình cờ không?

Không ngờ người “bạn” mà anh nói đến lại là “mĩ nữ” mà hôm nọ tôi gặp, cũng rất có thể là người mà Thế Anh trông thấy đi cùng Nhật Minh. Đã biết chỉ là hiểu lầm, rốt cuộc tôi nên vui hay nên buồn đây?

_Thật trùng hợp, không ngờ em lại là bạn gái hắn!
_Hả? Cả hai quen nhau lúc nào? Không phải cậu chỉ vừa mới về nước sao?

_Cũng không hẳn là quen, hôm trước tớ đi lạc nên hỏi đường cô bé này.

_Ừm. Thu, đây là Bảo Yến,bạn anh, còn đây là Hoài Thu…

_Biết rồi, là cô bạn gái lâu nhất trong lịch sử tình trường của cậu chứ gì?

_Sai. Không phải lâu nhất, mà là cuối cùng.

Tôi hơi giật thót, trong lòng hỗn độn những cảm xúc phức tạp.

_Woa…Em giỏi thật đấy. Có bí quyết gì mà em có thể nắm giữ được hắn thế?

_…Không có gì. – Ngay cả tôi cũng không biết.

_Haizz…Nhưng em vẫn phải cẩn thận đấy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ai mà biết được hắn vốn phong lưu như thế…

_Khụ…- Nhật Minh có vẻ mất tự nhiên. – Đó là quá khứ rồi, giờ tôi chỉ có Hoài Thu thôi.

_Tình cảm vốn không thể miễn cưỡng. Nếu anh ấy thích người khác, vậy chia tay cũng là một loại giải thoát.

Không khí bỗng chốc yên lặng như tờ. Tôi cảm thấy tay mình bị siết chặt. Nhật Minh sắc mặt âm trầm còn Bảo Yến thì sửng sốt kèm theo một tia giống như hứng thú.

_Ha ha, Minh, Đúng là cô bạn gái này của cậu đặc biệt thật đấy, rất có cá tính!

_Phục vụ quán này hình như quên mất bàn chúng ta rồi, để tôi đi xem một lát.

Anh đứng dậy đi về phía quầy phục vụ, chỉ còn lại tôi với Bảo Yến. Trong lúc nhất thời, không khí lại trở nên trầm mặc.

_Em và cậu ấy quen nhau bao lâu rồi?
_…Khoảng nửa năm.

_Còn bọn chị là 15 năm. – Cô ấy nén tiếng thở dài, mắt nhìn về xa xa…

15 năm ? Lâu như vậy? Cũng như tôi và Thế Anh. Chỉ khác chúng tôi đã biết nhau được 20 năm, ha…mà chúng tôi cũng không phải chỉ là “bạn”.

_Quan hệ hại người…tiến triển đến đâu rồi?

Không biết tôi có lầm không, tự nhiên tôi lại thấy ngữ khí trong câu hỏi đó như phảng phất chút chua xót, làm tôi nhớ lại cảm giác khi thấy Thế Anh và Phượng Ngân…
_Không phải chị nên hỏi anh ấy thì sẽ rõ hơn sao?
Cô ấy đạm cười.
_Khi chị đang học lớp hai thì Minh chuyển đến. Em không tưởng tượng nổi hồi đó cậu ấy khủng bố thế nào đâu. Lúc nào cũng lầm lầm lì lì, có khi cả ngày cũng không thèm nói đến một câu…
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
_Cậu ấy rất thông minh, luôn là người đứng đầu trong những kì thi.Còn ở lớp, bọn con gái dù rất muốn tiếp cận Minh, nhưng đều bị dọa bởi ánh mắt lạnh lẽo của cậu ấy nên không dám tới gần…Lúc mới đầu, chị cũng rất ghét tính cao ngạo đó nên luôn cố ý chọc ngoáy, khiêu khích cậu ấy. Nhưng dần dần, càng ở gần cậu ấy, chị càng phát hiện ra cậu ấy không hề giống như vẻ bề ngoài, cuối cùng thì bọn chị lại trở thành bạn thân.
_Tại sao chị lại nói cho em những chuyện này? – Tôi dường như đã đoán được, nhưng__
_Chị thích Nhật Minh.
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :1661
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!
Design by Kiều Lan
Copyright © 2013 BeYeuTruyen.Wap.Sh

Old school Easter eggs.