Phần 50: Buông xuôi.
Nhật Minh…
Có bao giờ em từng nói với anh là anh rất cứng đầu chưa? Con người ta, một khi đụng phải tường, tất sẽ quay đầu lại. Vì sao anh đã đụng vô số lần, thậm chí còn bị thương, chảy máu, vậy mà còn chưa chịu từ bỏ đâu?
…
Đã hơn một tháng nay, cho dù tôi lạnh nhạt đến mức nào, dù tôi nói những lời gây tổn thương đến mức nào, tới ngày hôm sau, anh lại vẫn có thể dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với tôi? Làm tôi cũng phải cảm thấy mình thực tàn nhẫn, thực xấu xa.
Ngay cả những người xung quanh cũng bắt đầu nhận ra sự khác thường giữa chúng tôi. Họ luôn dùng ánh mắt tò mò dò xét tôi, rồi lại xì xầm nghị luận. Đến thím Lưu cũng vài lần dò hỏi tôi, sau đó nói bóng gió với tôi là nên cẩn thận đừng để bị lừa.
Lừa sao? Thân rách nát, tâm cũng rách nát. Có gì đáng giá để lừa? Nhưng thật buồn cười, không ngờ lại có ngày, anh cũng bị nghi ngờ là kẻ không đáng tin?
…
Lưỡi dao sắc bén, sáng bóng, dễ dàng băm cà rốt thành từng mảnh nhỏ…Đột nhiên nghĩ đến, nếu nó cắt qua tay là cảm giác gì đâu?
Máu.
Chầm chậm nhỏ giọt xuống. Màu đỏ của máu, hòa cùng màu đỏ cà rốt, diễm lệ đến chói mắt…
A…Hóa ra vẫn còn thấy đau sao?
Đau một lần, dẫu sao vẫn tốt hơn đau cả đời.
Cái gì cần cắt bỏ thì cắt bỏ, dứt khoát một lần là tốt rồi.
*****
*****
_Chuyện này là sao?
Tôi hờ hững nâng lên ly rượu, tựa như không trông thấy lửa giận đang dâng lên trong mắt anh, cũng như không thèm để ý bàn tay đang khoác lên vai mình. Nhưng gã đàn ông ngồi bên cạnh tôi lại không bình tĩnh được như thế.
_Em quen anh ta? – Hắn ta hỏi tôi.
Tôi liếc qua Nhật Minh một lát, sau đó lại dửng dưng nhún vai.
_Không quen.
Anh chợt cười phá lên, nhưng giọng nói thì lạnh như băng, mang theo hơi thở nguy hiểm tiến đến gần tôi.
_Em gọi anh đến đây chỉ để thấy cảnh này?
_Tôi có gọi sao? Vậy thì xin lỗi, chắc tôi nhầm số.
Sắc mặt anh trầm xuống, tối đen. Rồi anh đột ngột kéo tay tôi. Cảm giác đau truyền đến làm tôi gắt lên.
_Anh làm gì? Buông!
Gã đàn ông lúc nãy chợt đứng chắn trước mặt chúng tôi, nheo mắt nhìn chằm chằm Nhật Minh.
_Anh không nghe cô ta nói gì sao? Cô ta không muốn đi với anh. – Hắn tiến lên trước tưởng kéo tôi lại, nhưng chưa kịp chạm vào tôi thì đã bị đánh văng ra. Nhất thời bàn ngã, ghế đổ, tiếng chai vỡ cùng tiếng thét chói tai vang lên…Khung cảnh phút chốc trở nên hỗn loạn. Còn tôi vẫn ngốc lăng tại chỗ, đã quên cả phản ứng.
_CÚT!!! – Ánh mắt anh long lên, đầy ngập phẫn nộ, gân xanh trên trán hằn rõ lên. Đáng sợ, còn hơn gấp bao nhiêu lần cái lần anh biết tôi muốn đẩy anh cho Bảo Yến.
Cái gã bị đánh, khóe miệng hàm chứa tia máu, bỗng quát to một tiếng, huy quyền xông về phía Nhật Minh. Nắm đấm còn chưa kịp hạ xuống đã bị bắt lấy, lại một lần nữa hắn bị đá ra xa, nằm rên rỉ dưới đất không dậy nổi.
Xong việc, anh vứt một nắm tiền lên quầy bar, sau đó lại lôi kéo tôi thẳng ra bên ngoài. Chỗ miệng vết thương bị nắm chặt đau nhói như muốn nứt ra.
_Đau!
Dường như cũng phát hiện ra, anh vội buông tay tôi. Đúng như tôi nghĩ, máu đã nhuộm đỏ chiếc khăn tôi buộc.
_Tay em sao vậy?
_Không sao cả, không cần anh quan tâm.
_Thu, em đừng nên khiêu chiến cực hạn của anh. – Sự tức giận vừa lắng xuống khi thấy vết thương trên tay tôi, bây giờ lại bốc lên.
Mỉm cười châm chọc, tôi trào phúng nhìn anh.
_Vậy anh làm gì được tôi? Anh có tư cách gì quản tôi? Cho dù tôi quen ai, cho dù tôi làm gì, cũng không liên quan đến anh!
_Em thử nói lại xem?
Anh rít qua kẽ răng, khuôn mặt ẩn nhẫn lửa giận, tựa hồ bất kì lúc nào cũng có thể bùng nổ.
_Tại sao không dám nhắc lại? Anh nghe cho rõ, tất cả mọi chuyện của tôi đều không can hệ gì đến anh! – Tôi siết chặt tay, nói ra những câu độc ác nhất, có lực sát thương nặng nhất.
_Anh có biết vì sao tôi chấp nhận quen với anh? Là vì thương hại anh, vì tìm một thế thân cho Thế Anh! Nghe thấy chưa? Từ trước đến giờ tôi chưa từng có bất kì tình cảm nào với anh, một chút cũng không!
Tôi quay mặt đi, không dám đối diện với anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đáng lẽ, tôi nên bị đày xuống địa ngục.
_Xin anh đấy, hiện giờ cứ nhìn thấy anh là tôi lại thấy phiền chán! Anh có thể để tôi tôn trọng anh một chút được không, đừng có lúc nào cũng lẵng nhẵng bám theo tôi nữa! Đừng bao giờ lại xuất hiện trước mặt tôi nữa!
………
Gió to. Mang theo làn hơi lạnh lẽo.
Đột nhiên trời đổ mưa. Mưa rất lớn. Từng đợt, từng đợt xối vào mặt tôi, rát buốt.
_Ha ha…- Mưa đúng lúc thật. Ngay cả mưa cũng thấy thương hại tôi.
Toàn thân ướt đẫm, tôi có thể cảm nhận lạnh lẽo đang dần xâm nhập da thịt mình. Nhưng mà, có sao đâu? Dù tôi có bị làm sao cũng chẳng ai quan tâm. Người duy nhất còn lại cũng bị tôi đuổi đi rồi. Không còn ai cả…
Ha…Buồn cười thật…Không phải đều trong dự đoán của tôi sao? Không phải là điều tôi muốn sao? Vì sao còn thấy chua xót đâu?
Thực sự…Không còn ai nữa rồi…Sống mũi chợt cay cay, trước mắt mờ nhạt, nhòe nhoẹt nước. Là nước mắt, hay nước mưa?
Thẫn thờ bước trên đường, không biết phải đi đâu, không biết phải về đâu. Còn nơi nào cho tôi sao?
Bất chợt, luồng sáng chói lóa chiếu vào mắt tôi…
Không nghĩ trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh, chỉ bình thản chờ đợi.
Kết thúc, chưa chắc đã là điều xấu. Ít nhất, cũng không cần mỏi mệt thêm nữa.
Mơ hồ, giống như ai đó hét gọi tên tôi, nhưng mưa quá lớn, tôi nghe không rõ.
Tiếng mưa cắn nuốt tất cả, tiếng còi xe vang lên, tiếng phanh gấp, tiếng bánh xe trượt trên mặt đường, tiếng va chạm mạnh…
Ý thức nhạt dần, cuối cùng đứt đoạn, hết thảy quy về yên tĩnh…
Phần 51: Dao động.
Tường trắng, giường trắng, rèm trắng.
Bệnh viện.
Nhắm mắt lại, khóe môi hiện lên cười khổ. Vẫn còn chưa kết thúc sao?
_A, cô tỉnh rồi? – Cô y tá vừa bước vào cửa, trên tay còn cầm theo bịch nước biển.
_Xin hỏi…Là ai đưa tôi vào đây? – Tôi có phần cố sức mở miệng, lại ngạc nhiên phát hiện mình trừ bỏ bên ngoài đau nhức, ngoài ra cũng không có tổn thương gì lớn. Chẳng lẽ lái xe đã kịp phanh lại sao? Đáng ra là không thể, rõ ràng đường trơn như thế…
_Cái này…Cô vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
Sự lảng tránh của cô y tá càng làm tôi thấy nghi ngờ hơn, trực giác nhận thấy có điều gì đó không đúng.
_Xin cô…cho tôi biết…Chuyện gì đã xảy ra?
Bất an trong tôi càng lúc càng nồng đậm hơn. Cô ấy vẫn có ý né tránh câu hỏi, nhưng trước sự cố chấp của tôi, cũng đành phải trả lời.
_Cô đừng kích động quá, thật ra…còn một người nữa. Bạn trai cô…đang trong phòng cấp cứu.
Bên tai tôi chợt ầm ầm rung động. Bạn trai!? Không lẽ cái bóng đó…
_A, cô định đi đâu? Cơ thể cô vẫn còn yếu mà!
Tôi đã không còn ý thức được mình đang làm những gì, chỉ cuống cuồng chạy đi, vớ được người nào đều hỏi đường đến phòng cấp cứu. Mấy lần hoa mắt, đầu choáng váng, phải dựa vào tường mới đứng vững được, sau đó lại vội vàng tiến về phía trước. Hỗn loạn, sợ hãi, tất cả ý niệm trong đầu tôi chỉ là, anh không thể có việc gì, tuyệt đối không.
Đoạn đường từ phòng bệnh đến phòng cấp cứu vốn không phải là xa, vậy mà tôi có cảm giác toàn bộ sức lực của mình đã tiêu hao gần như không còn. Vô lực ngồi xuống ghế chờ bên ngoài, thế này mới thấy toàn than mình đang không ngừng phát run, còn tim đập mạnh như muốn vỡ ra…Hối hận, tôi thực sự hối hận. Hối hận vì đã xua đuổi anh, hối hận đã nói với anh những lời đó…Làm anh tổn thương…
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu bật mở, có hai người đi ra, theo cách ăn mặc có lẽ là trợ lý hay y tá.
_Tội thật, nghe nói anh ta vì cứu bạn gái nên mới bị tai nạn.
_Aiz…Thời buổi bây giờ người như vậy gần như tuyệt chủng rồi. Cô gái kia đúng là có phúc mà.
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, tôi bật người từ ghế đứng dậy túm lấy tay hai người đó, bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của họ, vội hỏi.
_Làm ơn…Cho tôi biết, tình hình người trong đó thế nào?
_Cô…
_Tôi là bạn gái anh ấy, làm ơn nói cho tôi!
Hai người họ bỗng chốc đồng tình nhìn tôi.
_Hiện giờ còn đang phẫu thuật. Mặc dù tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình hình cũng không mấy khả quan. Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mà nhóm máu O trong bệnh viện lại không đủ…
_Tôi cũng nhóm máu O, lấy của tôi đi!
*****
*****
Bên trong phòng bệnh trống trải, lạnh lẽo.
Anh nằm an tĩnh, trên đầu cùng cánh tay đều quấn băng trắng, chân cũng được bó bột, cố định dưới đuôi giường. Khuôn mặt ngày xưa vốn luôn tươi cười, tràn đầy sức sống, mà giờ sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy yếu…Bất giác, hơi nước che kín tầm mắt, tôi che miệng khóc nấc lên.
Người ở trên giường dường như cũng nghe được động tĩnh, long mi khẽ rung động, sau đó chầm chậm mở mắt, lại hơi bất ngờ khi trông thấy tôi.
Tự nhiên, lửa giận trong tôi bùng lên.
_Anh không muốn sống nữa sao? Vì cái gì lại lao ra trước mũi xe tải? Anh tưởng mình là anh hung à? Ai cần anh phải lo chuyện bao đồng? Ai cần anh cứu tôi?
_Em…không bị thương đi? – Giọng nói khàn khàn, đứt quãng, nhưng lại làm tôi bị cương tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tại sao?
_Dù anh có chết vì tôi thì tôi cũng không cảm kích anh đâu! – Chỉ biết càng hận anh hơn, suốt đời hận anh…
_Anh biết.
Khóe môi nhợt nhạt ý cười, cùng ánh mắt trong suốt, không oán, không hận.
_Anh là đồ ngốc!!!
Rốt cuộc, nước mắt không khống chế được vỡ đê mà ra, tựa như muốn đem tất cả áp lực, khổ sở cũng bộc phát đi ra.
_Đừng khóc…
Bàn tay nâng lên muốn lau nước mắt cho tôi, lại vô lực rơi xuống, đau đến anh thẳng nhíu mày. Tôi vội ngừng khóc, cúi xuống xem xét tay anh.
_Có sao không?
_Không sao…
_Nằm yên! Không được loạn cử động! – Tôi trừng mắt Nhật Minh, bày ra bộ dạng hung dữ, nhưng anh lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại, trên môi nụ cười càng sâu.
_Ừ…
*****
*****
_Há miệng ra!
Bảo mẫu, cũng chỉ đến thế mà thôi. ==”
Tôi biết anh đang bị thương, nhưng có cần phải tùy hứng như trẻ con thế này không?
_Em có thể bỏ cà rốt ra được không? – Mắt mở to, vẻ mặt đáng thương nhìn tôi.
_Anh không thấy người ta nói cà rốt rất tốt cho sức khỏe à?
_Nhưng…
_Rốt cuộc anh có ăn không? – Đặt bát xuống, tôi làm bộ đứng lên.
_Có, anh ăn!
Hừ, biết thế ngay từ đầu có phải ngoan không? Tôi lại ngồi xuống, tiếp tục công việc bón cơm. Vốn muốn ép anh ăn hết chỗ thức ăn, nhưng thấy vẻ mặt nhăn nhó mà vẫn cố nuốt xuống của anh, chung quy vẫn không đành lòng. Cuối cùng âm thầm gạt nốt chỗ cà rốt sang một bên.
_Ngoài cà rốt ra anh còn không thích món gì không?
_Anh không thích ăn đồ quá cay…Ngoài ra cũng không còn gì đặc biệt.
Bỗng nhiên tôi thấy trong lòng có điểm toan. Quen nhau đã lâu, nhưng hình như những sở thích của anh, tôi biết quá ít, trái lại, những gì tôi thích, anh lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Khác biệt giữa để ý cùng không để ý…Làm sao anh có thể kiên trì được như thế đâu?
_Thu!? Em không sao chứ?
Tôi chợt phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.
_Không có gì, em phải về qua nhà một lát.
_…Ừ.
Mấy ngày hôm nay, bận rộn chăm sóc Nhật Minh, tôi vẫn chưa thế nào tắm rửa. Thời tiết oi bức, thật đúng là không dễ chịu. Đơn giản thu thập bát đũa, tôi đứng dậy chuẩn bị bước đi, nhưng lại dừng lại khi thoáng thấy ánh mắt ảm đạm của anh. Dường như đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, lo lắng của anh là dư thừa. Cho dù anh bị thương không phải vì tôi, tôi cũng không thể bỏ mặc anh, ít nhất là hiện giờ.
_Anh nghỉ tạm đi, khoảng một tiếng nữa em quay lại.
Quả nhiên, nghe được câu nói của tôi, anh rõ ràng thả lỏng xuống dưới, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng đến chói mắt.
_Ừ, anh chờ em.
Tôi thoáng mất tự nhiên, vội quay mặt sang hướng khác. Không hiểu vì sao, trong tim như có dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng vuốt lên…
Phần 52: Do dự.
_Hợp đồng bên đó giải quyết thế nào?…Được, tốt. Tạm thời, chuyện công ty cậu giúp tôi xử lý…Hiện giờ? Bây giờ vẫn chưa được, tôi còn có chút việc chưa xong…Biết rồi, tháng này tiền thưởng cho cậu sẽ tăng gấp đôi được chưa? Còn gì không? Ừ, vậy thôi…Tạm biệt.
Còn chưa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng anh từ trong phòng vọng ra. Đứng yên trong chốc lát, đợi anh nói chuyện xong thì tôi mới bước vào. Giống như mọi lần, chào đón tôi là nụ cười rạng rỡ.
_Ăn táo không?
_Ừ.
Tôi chậm rãi lấy dao gọt táo. Im lặng một lúc lâu, lại giống như bâng quơ nói.
_Anh không định báo cho bố mẹ anh biết thật à?
Sắc mặt anh chợt biến đổi một chút, rồi ngay sau đó lại trở lại bình thường.
_Không cần đâu, họ rất bận. Cũng không nên để họ lo lắng làm gì.
Không biết có phải nhìn lầm không, nhưng tôi thấy ánh mắt anh, dường như ánh lên sự lãnh đạm. Hiển nhiên là anh cũng không muốn nhắc đến việc này.
_Còn công việc của anh thì sao?
_…Không sao, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Tôi ngừng một lát, rồi lại không nhịn được hỏi.
_Vậy bao giờ anh về?
Không khí, một mực trầm xuống, áp lực đến làm người ta khó thở.
_Khi nào xuất viện.
Tôi thoáng trầm mặc, không nói gì. Chẳng phải đã biết rồi sao? Anh không có khả năng sẽ theo tôi mãi, quay về, chỉ là sớm hay muộn. Có thể đây mới là kết quả tốt nhất, nhưng không hiểu sao lại thấy như có điểm mất mát.
_Hãy về cùng anh.
Taytôi bỗng khựng lại, lưỡi dao sượt qua đầu ngón tay, nhưng không chảy máu, chỉ để lại vệt trắng mờ mờ.
_Táo xong rồi.
Anh không nhận miếng táo tôi đưa, ngược lại cầm cổ tay tôi.
_Anh rất nghiêm túc, về cùng anh đi.
Tôi né tránh tầm mắt anh, không dấu vết rút tay lại.
_Để sau nói được không?
…
Con người, nếu đã chẳng thể thực hiện được, vậy tốt nhất đừng nên hứa hẹn. Dù biết là thua thiệt anh quá nhiều, làm tổn thương anh quá nhiều, nhưng về cùng anh, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Sự thật vẫn là sự thật, tôi đã bỏ đi cùng Thế Anh, chúng tôi còn từng có con với nhau…Có lẽ anh không để ý, nhưng không có nghĩa là tôi chính mình không để ý, hay những người khác cũng sẽ không để ý. Ở bên tôi, với anh, chắc chắn không phải là việc tốt…Chỉ là, đối diện với ánh mắt đầy chờ mong kia, tôi lại nói không nên lời cự tuyệt. Cũng may mà anh cũng không tiếp tục bức bách tôi.
Một ngày lại một ngày trôi qua, bình lặng đến không thể bình lặng hơn. Tôi vẫn đều đặn đến thăm, đưa cơm cho anh. Chúng tôi cũng âm thầm hiểu ý, không nhắc lại chuyện kia. Nhưng dù nói hay không, tình trạng này, vẫn đến lúc phải kết thúc.
Nhật Minh sức khỏe vốn rất tốt, lại thường luyện tập thể thao, hơn nữa chế độ chăm sóc, ngủ nghỉ hợp lí mà tốc độ hồi phục khá nhanh. Mới gần nửa tháng, chỗ gãy xương đã gần như nối liền. Mà ngày hôm qua, bác sĩ đã thông báo, hai ngày nữa là anh có thể tháo bột xuất viện, cũng là lúc anh nên trở về…
*****
Gió nhè nhẹ thổi, tấm rèm cũ sàn sạt rung động.
Bàn, ghế, giường, tủ…Mỗi một đồ vật, đều do chính tay tôi lựa chọn, chúng tôi cùng nhau đi mua. Trong bếp, cùng nấu ăn; trong phòng khách, cùng nhau dọn dẹp; trong nhà tắm, từng cùng đánh răng, cùng bôi kem đánh răng vào mặt nhau, từng giành nhau giặt quàn áo. Ở ban công nhỏ, cùng nhau tổ chức sinh nhật…
Ba năm…Vui có, buồn có, tột cùng tổn thương cũng có. Giấc mơ, rồi lại trở thành cơn ác mộng…Vì sao đâu? Là tôi sai, là tôi quá cố chấp?
Lặng lẽ mở ra ngăn bàn làm việc. Ngôi sao nhỏ, trên nền bạch kim óng ánh…Khẽ nhắm lại hai mắt, không để cho giọt nước tràn ra.
Kí ức…
Cái gì cần đốt cũng đã đốt, cái gì cần vứt cũng đã vứt, chỉ còn một thứ là không thể vứt bỏ…Không nỡ, hay còn chưa hết hi vọng? Thực ngây thơ.
Bàn tay run run, đột ngột siết chặt!
Vứt đi…Ném nó đi.
Do dự giữa không trung, nâng lên, lại hạ xuống.
Cố hít sâu, bình ổn hô hấp. Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, tự nhạo báng chính mình. Thật vô dụng.
Túi đồ được sắp sẵn, lẳng lặng nằm góc nhà. Sau khi Nhật Minh đến đây, nó đã nằm ở đó.
“Trừ khi em có cách nào đi mà anh không biết, bằng không, em đi đâu, anh đi theo đó.”
Ngày mai anh sẽ xuất viện. Nếu không đi, không còn cơ hội nữa.
Tôi biết anh sẽ không bỏ cuộc, trừ khi, tôi hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời anh.
“Anh chờ em.”
Bước chân chợt khựng lại. Trong đầu, hiện lên nụ cười như thiên thần, cùng giọng nói trầm thấp ấm áp…
Khẽ thở dài, tôi cầm lấy hộp cơm đang định đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng đập cửa vội vàng, cùng tiếng gọi dồn dập. Giọng nói không thể quen thuộc hơn.
Chân mày nhíu chặt, tôi bước nhanh mở cửa ra.
Nhật Minh.
Anh đứng ngoài cửa, hơi thở gấp gáp, đầu tóc, quần áo bệnh nhân hỗn độn, trông chật vật không chịu nổi. Nhưng ánh mắt rõ ràng kích động khi trông thấy tôi.
_Ai cho phép anh chạy ra đây? Chân vẫn chưa khỏi còn đi lại lung tung làm gì?
_Xin lỗi, tại anh chờ lâu, vẫn chưa thấy em trở lại…Anh nghĩ…
Tôi không về nữa?
_Em hầm canh xương, nên hơi lâu.
_Vậy à…- Anh ngây ngô mỉm cười, nhưng lại khiến tôi thấy chua xót.
Bỗng anh mất thăng bằng, cả người đổ về phía trước. Trong lòng căng thẳng, tôi vội xông lên đỡ. Sức nặng của anh đè lên tôi, làm tôi suýt nữa ngã sấp xuống.
_Chân anh!?
_Không sao.
Lo lắng đi qua, tức giận trong tôi lại nổi lên.
_Anh điên sao? Anh cho là người mình làm bằng sắt hả?
_Anh tưởng em…lại biến mất một lần nữa…
Giọng anh rất nhẹ, tràn ngập đau thương, tựa như hung hăng đánh vào lòng tôi. Bất giác, trước mắt tôi chợt mờ đi.
Không biết qua bao lâu, tôi mới bình tĩnh lên tiếng.
_Có thể, em sẽ không quên được cậu ta…Em cũng không thể hứa hẹn với anh bất kì điều gì. Kể cả như thế, cũng không sao?
_Không sao cả, cái gì anh cũng không cần, chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi…
Không do dự, cũng không cần suy nghĩ…
_Đồ ngốc.
Trên đời này, còn ai ngốc hơn anh đâu?
Phần 53: Trở về.
“Cuộc đời, có rất nhiều điều không như ta mong muốn. Không phải cứ yêu nhau là đến được với nhau. Tình yêu, đôi khi là phải học cách từ bỏ…”
Kết quả của việc “trốn viện”, đó là anh phải nằm thêm ở bệnh viện một tuần vì bị rạn xương. Ngoài ra còn nhận được một bài giáo huấn hơn nửa tiếng đồng hồ của bác sĩ. Nhìn biểu tình nhăn nhó như gặp nạn của anh, tôi thực sự rất muốn cười, nhưng ngại ánh mắt ai oán của ai đó mà cố nhịn lại.
Tôi cũng không còn ý định lẳng lặng rời đi nữa, chỉ sợ anh lại làm điều gì ngốc nghếch, tự thương tổn chính mình. Hơn nữa, ở một góc nào đó, hình như…tôi cũng không muốn đi.
…
_Ngón trỏ móc xuống, rồi ngón út móc lên…Dây này móc vào ngón này, sau đó quay ngược lại. Được rồi!
_Nhưng…tại sao không giống của chị?
Tuấn Huy, cậu nhóc chúng tôi gặp trong bệnh viện bỗng phụng phịu, giống như không cam tâm. Tôi phì cười, vỗ vỗ đầu cậu bé.
_Tại mới học làm nên em chưa khống chế đúng lực thôi. Chỉ cần làm thêm vài lần nữa là sẽ quen.
_Thật à?
Thấy nhóc Huy lại loay hoay với sợi dây, bất giác, trong lòng tôi chợt xao động. Trẻ con đúng là vô tư, chỉ cần một trò chơi nhỏ cũng có thể làm chúng hứng thú cả ngày. Không phiền não, thật thích.
Đột nhiên, cậu nhóc giật giật tay áo tôi, nói nhỏ.
_Chị ơi, bạn trai chị làm sao thế?
_Hả? – Tôi nhìn về phía Nhật Minh, anh đang ngồi trên ghế đá, nhưng còn vẻ mặt thì, không thể chỉ dùng một từ “hắc ám” để hình dung. Anh lại bất mãn gì sao?
_Minh, anh không sao chứ?
_Không có gì. – Không có gì mà anh bày bộ mặt đó ra để dọa con nít à? ==
_Có phải anh mệt không? Để em dìu anh vào nghỉ ngơi.
_Không cần đâu, anh tự đi được.
Nói xong anh với nạng đứng dậy, bỏ qua cả tay tôi rồi bước đi. Không còn biện pháp, tôi đành quay sang cười xin lỗi với nhóc Huy rồi vội bước theo anh.
Suốt quãng đường đi, Nhật Minh đều trầm mặc, dù tôi hỏi mấy lần, anh cũng không trả lời. Vào trong phòng bệnh, anh tự động ngồi xuống giường, cũng không thèm để ý đến tôi.
_Anh giận em à?
Vẫn không nói gì.
_Nếu không nói gì thì em đi đây.
_Đừng đi! – Anh bỗng khẩn trương lên, vội vàng kéo tay tôi. Khẽ thở dài, tôi quay lại đối diện với anh.
_Rốt cuộc là tại sao?
Nhật Minh thoáng mất tự nhiên, trên mặt còn có vẻ hơi hơi đỏ.
_Khụ, không…không có gì.
Tôi nghi ngờ, nhìn anh không chớp mắt, một bộ biểu tình “Thật không? Ma mới tin.”
_…Được rồi, tại…Em chơi với thằng nhóc đó mà phớt lờ anh…- Càng nói giọng anh càng nhỏ, câu sau gần như là lẩm bẩm, làm tôi nghe xong vừa bực vừa buồn cười.
_Chỉ thế thôi?
_Em còn cho nó hôn vào má nữa…
Khóe miệng tôi khẽ run rẩy, sờ sờ tay còn cảm thấy gai gai. Bạn đã từng thấy một người rõ ràng đã trưởng thành, lại bày ra điệu bộ giận dỗi như kiểu trẻ con chưa?
_Bé Minh, bé mấy tuổi rồi?
Tôi nhéo nhéo má anh, giọng điệu trêu chọc.
Bỗng anh trở nên nghiêm túc, cầm lấy tay tôi. Đáy mắt sâu lắng, ngập tràn những cảm xúc mà tôi thấy không rõ.
_Em…thật sẽ không rời đi nữa chứ?
_Anh muốn em đi?
_Không, không muốn!
_Vậy thì không.
Anh cười sáng lạn, tựa như đứa trẻ vừa đạt được món quà mong muốn đã lâu.
Rồi đột nhiên, anh cúi xuống gần sát mặt tôi, khuôn mặt anh phóng đại dần trước mắt tôi. Cơ thể tôi phút chốc cứng ngắc, nhưng cũng không né tránh, chỉ thầm nhắm mắt lại.
Mềm mại, ấm áp…Lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc gần như thế. Nhưng anh cũng chỉ chạm nhẹ lên môi tôi, một lúc lâu, sau đó mới lưu luyến tách ra. Ánh mắt kia, là niềm hạnh phúc không chút nào che giấu.
_Đóng dấu, từ giờ trở đi, em là của anh. Cho dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để vuột mất em một lần nữa.
Trong lòng như có thứ cảm xúc kì lạ, chậm rãi hòa tan, len lỏi khắp mọi nơi…
*****
Nắng ấm, trời trong. Đường phố tấp nập người qua lại. Hệt như chỉ mới ngày hôm qua, lại như xa cách hàng mấy thế kỉ…
Con đường quen thuộc, ngõ nhỏ quen thuộc, những hàng quán quen thuộc…Càng đến gần, không hiểu sao tôi lại càng thấy hoảng hốt, bước chân càng nặng nề hơn. Thậm chí khi đứng trước cổng nhà, tôi lại có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy.
Dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, anh siết chặt tay tôi, rồi mỉm cười trấn an tôi.
_Đừng lo, không sao đâu.
Tôi cắn môi dưới, tiếp theo thoáng gật đầu. Anh đến gần nhấn nút trên cổng, tiếng chuông quen thuộc vang lên…
Tôi đã hình dung rất nhiều tình huống có thể xảy ra, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhận hết cơn tức giận của bố mẹ, nhưng không ngờ, kết quả lại ngược hẳn như tôi dự đoán.
Không hề hỏi về những chuyện đã qua, cũng không một lời trách móc, mẹ chỉ cầm lấy tay tôi, hốc mắt hồng hồng, miệng lặp đi lặp lại “Về là tốt rồi, về là tốt rồi”. Còn bố tôi, tuy không nói gì nhiều, nhưng thái độ cũng không hề khắc nghiệt như tôi tưởng. Chỉ có Kì Phong, từ đầu đến cuối không nói câu nào, sắc mặt tối tăm. Đến khi Nhật Minh vừa từ biệt bố mẹ tôi, nó đã lặng lẽ bỏ lên phòng, đóng sầm cửa lại.
_Con đừng trách Phong. Nó chỉ là ngoài cứng trong mềm thôi, thật ra nó cũng lo cho con lắm.
Tôi lắc lắc đầu, nước mắt chầm chậm chảy xuôi.
_Mẹ, con xin lỗi…
_Đồ ngốc, cái gì qua rồi thì cho qua đi, đừng nghĩ nhiều nữa…
Mẹ ôm tôi vào lòng, vòng ôm của mẹ vẫn ấm áp như thế, ấm đến trong lòng tôi một trận đau xót.
*****
Cốc cốc cốc…
_Phong, em ngủ chưa?
Không có tiếng trả lời, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Bên trong phòng không bật đèn, phải nhờ ánh trăng tôi mới tạm thấy rõ xung quanh. Kì Phong đang nằm đắp chăn mỏng trên giường, nhưng tôi biết, nó vẫn chưa ngủ.
Tôi bước đến ngồi bên cạnh giường, thằng nhóc quay lưng về phía tôi.
_Em giận chị lắm à?
Không thấy tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hít thở đều đều truyền ra.
_Chị xin lỗi…Lần này về, chị sẽ không đi đâu nữa.
Lại ngồi thêm một lúc, xác định nó vẫn không muốn nói chuyện với tôi, cuối cùng tôi đành đứng dậy định ra khỏi phòng. Bỗng giọng Kì Phong vang lên.
_Chị với Thế Anh…là thật sao?
Tôi trầm mặc, miệng vết thương lại như nứt toác ra.
_Vậy sao chị còn đồng ý lấy anh Minh?
…
Bỗng nhiên, cả căn phòng như tối sầm đi. Có lẽ, mặt trăng đang bị mây che khuất. Tôi cười khổ, không biết nói gì hơn. Đúng vậy, tất cả…đều là lỗi của tôi. Chẳng có gì để đổ lỗi, cũng chẳng có gì để biện minh.
Thật lâu sau, tôi nghe được tiếng Kì Phong khẽ thở dài.
_Anh Minh là người tốt, chị nên quý trọng anh ấy. Chị cùng Thế Anh, thực sự không có kết quả đâu…
_Ừ.
Tôi biết, tôi vẫn luôn biết. Nhưng chỉ vì cố chấp, để rồi bị phản bội, nhận lấy thương tích đầy mình…Yêu, cuối cùng lại thành hận…
Lẽ ra, nếu biết buông bỏ đúng lúc, tôi đã không cần khổ sở thế này.
Phần 54: Chấp nhận.
“Anh thực sự không hối hận sao?”
“Không, anh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.”
…
“Anh có thể đổi ý bất kì lúc nào. Đến ngày đó, em sẽ để anh được tự do…”
*****
_Mày nói cái gì?
Trong phòng khách rộng lớn, bày trí sang trọng, không khí đang tràn ngập mùi thuốc súng.
_Tháng sau, con sẽ kết hôn với Hoài Thu.
_Hỗn láo! Mày coi bố mẹ mày là cái gì? Nhà này không chấp nhận được đứa con dâu như nó!
Khuôn mặt bố anh vì cực độ phẫn nộ mà gần như biến dạng, gân xanh trên trán giật giật. Tôi đứng cạnh Nhật Minh, cảm nhận được tay anh nắm tay tôi càng chặt hơn.
_Con đã quyết định rồi, con chỉ đến để thông báo cho bố mẹ thôi.
_Mày muốn chọc tao tức chết phải không? Ngày trước mặc tao ngăn cản, mày cũng không nghe, kết quả thì sao? Trước đám cưới nó bỏ trốn, hại cả cái nhà này mất hết mặt mũi! Lại còn là theo thằng em họ nó! Mày điên hay sao mà còn muốn lấy đứa tâm thần bệnh hoạn như nó?
Tôi thoáng run rẩy, cảm giác máu trên mặt từng đợt, từng đợt như dần rút đi, trắng bệch. Chợt anh kéo tôi ra đằng sau, đứng chắn trước mặt tôi.
_Bố có thể tùy tiện đánh mắng con, nhưng không được sỉ nhục cô ấy!
_Mày…
_Minh, con nói gì thế? Mau xin lỗi bố con đi!
Mẹ anh, vốn từ đầu không nói gì, bây giờ cũng lên tiếng.
_Con không có lỗi gì cả. Ngoài Thu ra, con không muốn lấy ai hết.
Thấy thuyết phục đứa con trai thêm cũng vô dụng, bỗng nhiên bà quay sang hướng tôi.
_Cô thấy cô hại nó còn chưa đủ thảm sao? Nếu còn có chút lương tâm thì cô hãy buông tha nó đi!
_Chỉ cần anh ấy nói không cần cháu nữa, cháu sẽ biến mất hoàn toàn trước mặt anh ấy.
_Vô liêm sỉ!
Bàn tay bà giơ lên, mang theo tất cả tức giận, tát thẳng xuống phía tôi. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi.
Tiếng vang chát chúa vang lên, nhất thời căn phòng trở nên yên tĩnh.
Khi tôi mở mắt ra, khuôn mặt anh đã in hằn dấu năm ngón tay, sưng đỏ lên. Vẻ mặt mẹ anh khiếp sợ, không dám tin. Còn bố anh lại càng bốc hỏa hơn.
_Con xin lỗi.
Nói xong, anh kéo tôi đi. Còn chưa được vài bước, đã nghe giọng bố anh quát lên.
_Nếu mày dám bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước, thì đừng bao giờ quay trở lại nữa!
Nhật Minh thoáng ngừng một chút, lại dứt khoát bước ra. Tôi lo lắng nhìn hai người phía sau, bất an níu tay anh.
_Minh!
Anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay tôi, sau đó kéo tôi đi nhanh hơn.
Một đường đều im lặng, đến khi được một đoạn xa, anh mới dần dần đi chậm lại.
_Xin lỗi, để em phải thấy những cảnh đó.
_Không…
Tôi lắc đầu, hốc mắt nóng lên. Không phải lỗi của anh, là do tôi muốn gặp họ. Vốn tôi muốn dùng sự phản đối của họ để khiến anh thấy khó mà lui, nhưng không ngờ anh lại làm căng với bố mẹ đến thế, thà đoạn tuyệt quan hệ với họ cũng không muốn từ bỏ tôi.
_Đừng lo, chỉ cần chúng ta sống tốt, một ngày nào đó, bố mẹ cũng sẽ chấp nhận em thôi. Đợi một thời gian nữa, anh sẽ lại từ từ thuyết phục họ.
Tôi biết, anh sợ tôi tự trách mình là nguyên nhân khiến anh cùng bố mẹ bất hòa nên mới nói thế. Rốt cuộc, nên bảo anh quá tốt, hay quá ngốc đây?
_Yên tâm, sau này đã có anh bảo vệ em rồi.
Cảm giác chua xót quét qua, tôi thương tiếc vuốt nhẹ lên vết đỏ ửng trên mặt anh…
_Đau không?
_Không…
Anh bỗng vòng tay ôm tôi, đầu tựa vào vai tôi. Giọng nói trầm ấm, gần sát bên tai.
_Anh đã nói rồi mà, chỉ cần em ở bên anh, sẽ không đau.
*****
Mùng 6 tháng 6, một đám cưới nhỏ, đơn giản, không xa hoa, cũng không có bao nhiêu khách đến dự. Chỉ có vài người trong gia đình tôi, cùng với vài đồng nghiệp cấp dưới của anh. Nhật Minh vốn muốn cho tôi một lễ cưới trang trọng hơn, nhưng vì tôn trọng ý nguyện của tôi nên thôi. Dù sao, những lời đồn không hay ho về tôi, dẫu mọi người đều cố gắng không nhắc tới, tôi vẫn là biết đến. Lúc trước tự ý làm loạn, không chịu suy nghĩ kĩ, để giờ mới biết tôi đã mang đến phiền toái cho bố mẹ nhiều đến mức nào.
Nghe Kì Phong nói, sau khi tôi đi, có một khoảng thời gian, bố mẹ tôi thậm chí không dám ra khỏi cửa, cũng không muốn gặp mặt ai. Chỉ có Nhật Minh vẫn luôn thường xuyên đến nhà chúng tôi. Dù bố mẹ tôi khuyên anh nên quên tôi đi, nhưng anh cũng chỉ ậm ờ cho qua. Còn những người bạn của anh, họ nói anh là người cuồng công việc. Mười hai giờ trên một ngày, bảy ngày trên một tuần, không có hẹn hò, không có ngày nghỉ…Nghe nói, Phượng Ngân cũng từng đến tìm anh, cuối cùng lại bị làm cho khóc lóc rời đi. Nghe nói…
Còn rất nhiều, rất nhiều…Cho dù không biết độ chính xác bao nhiêu, cũng không hề chứng kiến, nhưng tôi vẫn có thể hình dung được, những ngày của anh đã trôi qua khó khăn như thế nào. Chỉ vì tôi.
Tôi không phải là người sắt đá, những lạnh lùng với anh thời gian qua, cũng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài. Cho nên, khi thấy mộ bia của bé Tuấn, cùng giấy tờ nhận bé Tuấn làm con của anh, bức tường trong tôi đã sụp đổ rồi.
Những gì tôi thiếu anh, có lẽ cả đời này cũng trả không nổi. Điều duy nhất tôi có thể làm cho anh, đó là ở bên anh, cho đến khi anh tìm được ai đó, đến khi anh không cần tôi nữa…
*****
*****
Ba năm sau, một ngày mùa hè.
Trong khu vui chơi, đám đông tụ tập thành từng nhóm ồn ào, huyên náo.
Nhìn theo thân ảnh hai cha con đang dắt tay nhau, khóe miệng tôi khẽ mỉm cười.
_Mẹ, mẹ!
Bóng dáng nhỏ xinh bỗng chạy chậm đánh về phía tôi. Tôi sủng nịch ôm con gái, dùng khăn giấy lau những vệt mồ hôi lấm tấm trên trán con.
_Bảo Nhi, chơi vui không?
_Vui, mẹ, sao mẹ không cùng đi tàu lượn?
Tôi ngước nhìn đường tàu dốc thẳng đứng, cao trên mười mét, âm thầm sợ run. Không biết có phải Bảo Nhi giống bố nó hay không, mà lúc nào cũng thích mấy trò cảm giác mạnh. Đồ chơi thì không thích búp bê hay gấu bông, lại thích chơi ru-bích, lắp ráp hay xếp hình…Đặc biệt có một điểm, tựa hồ rất giống.
_Mẹ, tại sao mẹ không đi tàu lượn?
_Vì mẹ con không thích trò đó. – Xong, lại bắt đầu rồi. ==”
_Tại sao lại không thích? Trò đó vui lắm.
_Vì mẹ con sợ độ cao.
_Tại sao mẹ lại sợ độ cao?
…
Liến thoắng không ngừng, đến mức đôi khi làm tôi cũng thấy đau đầu. Cái này nhất định không phải di truyền từ tôi. ><
_Nhi, con có muốn ăn kem không?
_A, có! Con thích kem dâu với sô cô la!
Haizz…Cuối cùng tai tôi cũng có thể yên tĩnh một chút.
Đi được vài bước, bỗng tôi thấy Nhật Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, tầm mắt cứ nhìn mãi về một hướng.
_Minh, có chuyện gì à?
Anh chợt phục hồi tinh thần, ánh mắt như xẹt qua một tia hoảng hốt.
_Không, không có gì, chúng ta đi thôi.
Nói xong, anh bế con đi trước, bước chân có phần vội vã. Tôi nghi hoặc hướng phía kia nhìn lại, song cái gì cũng không thấy. Chỉ là, không hiểu sao, trong lòng tự dưng dâng lên một dự cảm kì lạ…
Phần 55: Cuộc điện thoại lạ.
“Con người, khi đã đi một chặng đường thật dài, thật mệt mỏi, thường muốn tìm một nơi để nghỉ chân.
Hiện giờ, tất cả những gì tôi muốn, chỉ là bình yên mà thôi. Bình yên mà đáng lẽ, tôi có thể dễ dàng đạt tới mà không phải trả giá nhiều đến thế…”
*****
_Minh, anh nếm thử xem vừa chưa?
Anh nhấm một chút canh, sau đó gật đầu.
_Ừ, được rồi. Rất ngon.
Tôi thoáng mỉm cười hài lòng, lại loay hoay cho thêm mì chính vào nồi. Bỗng nhiên, Nhật Minh lại lên tiếng.
_Ngày mai giỗ ông nội, em đi cùng anh nhớ.
Sững sờ, bàn tay tôi đang cầm thìa bỗng cương giữa không trung.
Ngày đó, sau khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ anh vẫn chưa từng cho chúng tôi sắc mặt dễ chịu quá. Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được anh trở về qua nhà, anh lại bị ông chặn ngay từ ngoài cửa, không cho vào. TuyNhật Minh vẫn nói không sao, nhưng tôi biết, trong lòng anh cũng không thoải mái chút nào. Còn tôi lại chẳng thể giúp gì cho anh, ngoại trừ khuyên anh tận lực nhẫn nhịn, không cần mỗi lần gặp mặt là hai bên lại coi nhau như kẻ thù.
Đến khi có béBảoNhi, có lẽ vì thương cháu, có lẽ vì mọi chuyện đã rồi, bố mẹ anh cũng gần như chấp nhận. Chỉ là, tôi biết ông bà vẫn không vui vẻ khi trông thấy tôi, vậy nên tôi luôn cố gắng không xuất hiện trước mặt họ, nhưng lần này…
_Là đề nghị của bố mẹ.
_Tại…Tại sao?
_Còn tại sao gì? Đương nhiên là vì em là con dâu duy nhất của họ, em không đi thì còn ai đi?
_Nhưng…có sao không?
Anh cười cười, khẽ gạt vết bẩn trên mặt tôi.
_Đừng lo, tất cả sẽ ổn thôi.
Dù anh có vẻ rất chắc chắn, nhưng suốt một buổi tối, tôi vẫn thấp thỏm không yên. Phải đến ngày hôm sau, tâm trạng căng thẳng của tôi mới thả lỏng xuống. Ông bà tuy không hẳn là thân thiện, nhưng thái độ so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Và tôi cũng biết được là công lao của ai.BảoNhi, cùng với công dặn dò chỉ bảo của ai đó…
Nhìn bé Nhi vui đùa bên ông bà nội, trong lòng tôi bất chợt dâng lên một cảm giác bình yên. Có lẽ, cuộc sống như hiện giờ, cũng không sai.
*****
Tôi cứ nghĩ, hết thảy đã qua, nhưng tôi không ngờ, lại có người tới nhiễu loạn suy nghĩ của tôi.
Người tôi hận nhất, cũng không muốn gặp lại nhất.
_Chị Thu!
Giọng nói, mà dù đến lúc chết, tôi vẫn không thể quên. Tôi đã cho là mình sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, nhưng kì lạ là, tôi lại bình thản đến thế.
_Cậu là ai? Tôi không quen cậu, nhầm số rồi.
_Chị vẫn hận em sao?
_Tôi nói nhầm số rồi. Tạm biệt.
_Ngày mai, chị có thể đến gặp em một lần cuối được không, bảy giờ tối, vẫn ở chỗ cũ.
_ Không đi!!
Tôi dập mạnh điện thoại xuống, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Vì sao? Vì sao không để tôi yên?
_Ai vừa gọi vậy?
Không biết từ bao giờ, Nhật Minh đã quay trở lại phòng khách, đứng đằng sau tôi.
_Không ai cả, gọi nhầm số.
…
_Là cậu ta sao?
Thân hình tôi thoáng cứng đờ, nhưng tôi vẫn không quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh, nghe không ra gì gợn sóng.
_Em đã nói, chỉ là gọi nhầm số thôi.
_Cậu ta muốn gặp em sao?
_Nhật Minh!
Tôi quay phắt lại, lửa giận ngùn ngụt dâng lên bỗng dụi tắt khi thấy vẻ mặt anh. Đau khố, bi thương, còn có…lo sợ cùng bất an.
_Xin lỗi…Thật ra có chuyện anh đã giấu em.
Bất giác tôi bỗng có dự cảm xấu.
_Không cần nói!
_Thế Anh…
_Đã bảo đừng nói! Em không muốn nghe!
_Lúc trước, là cậu ta đã đến gặp anh, nhờ anh đi tìm em.
Tôi đã cố bịt tai lại, nhưng từng chữ, từng chữ vẫn rõ ràng lọt vào tai tôi. Vết thương chợt nứt toác, âm thầm rỉ máu.
Biết. Làm sao tôi lại không đoán được? Nào có sự trùng hợp nào ngẫu nhiên đến thế? Thế Anh vừa đi, Nhật Minh đến. Chẳng qua tôi vẫn trốn tránh nó mà thôi. Bị phản bội, chung quy vẫn dễ tiếp nhận hơn trở thành một món đồ bị người ta đẩy tới đẩy lui!
_Cậu ta cũng đã đến cầu xin bố mẹ em bỏ qua cho em.
…
_Xin lỗi…Anh đã không nói ngay từ đầu, vì anh quá ích kỉ…Anh không muốn mất em.
_Đừng nói nữa.
_Nhưng dù em có quyết định thế nào, anh vẫn tôn trọng quyết định của em…
_Minh, đủ rồi.
Tôi đặt tay lên khuôn mặt anh, nhìn sâu vào đáy mắt ngập tràn thống khổ của anh, trong lòng đau xót…Anh có thể nào ngốc đến vậy đâu?
_Minh, nhìn em đi…Nghe em nói này, nếu như từ trước đến giờ, tất cả những gì em gây ra đều là sai lầm, thì ở bên anh, là việc đúng đắn nhất mà em đã làm. Trừ khi anh không cần em nữa, bằng không, em tuyệt đối sẽ không rời xa anh.
_Sẽ không!
Anh kích động ôm lấy tôi, bờ vai khẽ run lên.
…
Minh, anh khóc sao?
Một người đàn ông, khóc vì một người phụ nữ, chỉ có thể vì anh ta quá yêu người phụ nữ đó.
Mà em, có thể nào còn nhẫn tâm, làm tổn thương anh một lần nữa đâu.
*****
7 giờ 30…
Đồng hồ cứ vô tình quay, sắc trời cũng ngày càng tối.
Ngoài cửa sổ, gió bắt đầu nổi lên, cuốn tung bụi bay mù mịt.
Ngồi trong phòng khách, nhưng không hiểu sao, tâm thần tôi vẫn bất an không yên. Thỉnh thoảng lại không tự chủ lướt qua đồng hồ.
Chẳng phải đã nói sẽ không để ý sao? Tại sao tôi vẫn không thể tập trung vào bất cứ việc gì?
_Em định không đi gặp cậu ta thật sao?
_Không.
Anh không tiếng động thở dài, khẽ vuốt tóc tôi.
_Đi đi.
_Em không…
_Cho dù là nói rõ ràng cũng được, đừng để sau này có gì phải tiếc nuối.
Tôi bỗng im lặng, nhìn sâu vào mắt anh, không bỏ sót bất kì biểu hiện nào của anh.
_Anh thực sự muốn em đi?
Nhật Minh bỗng cười khổ, lắc đầu.
_Nếu như có thể, anh rất muốn giữ em lại, nói với em không cần đi…Không muốn em có bất cứ liên hệ nào với cậu ta. Nhưng anh không thể, anh không muốn sau này em phải hối hận hay oán trách anh.
_Sẽ không. Anh đã làm rất nhiều cho em rồi, như vậy là đủ rồi.
Tôi vuốt nhẹ gương mặt anh, khẽ đặt nụ hôn lên môi anh.
_Em sẽ về sớm thôi.
_Ừ, anh chờ em.
Mới đi ra đến cửa, anh lại gọi tôi lại.
_Mang theo ô, trời sắp mưa rồi.
Thoáng mỉm cười, trong lòng chợt ấm áp.
Cuộc đời này, tôi còn mong đợi gì hơn?
Phần 56: Nếu có kiếp sau. (kết)
Khi tôi vừa ra khỏi nhà, trời đã bắt đầu mưa. Tuy rằng không lớn, nhưng gió giật mạnh, khiến chiếc ô hầu như cũng chẳng còn tác dụng gì.
Trên đường, mọi người đi lại vội vã. Người phóng xe nhanh, người dừng lại mặc áo mưa…
Tôi bước thật chậm, thật chậm, giống như đã đi qua hàng mấy thế kỉ. Cho đến khi, trông thấy bóng dáng đó. Khung cảnh quen thuộc, con người quen thuộc, nhưng tất cả đã không thể nào quay trở lại được nữa.
Trong màn mưa, thân hình đơn bạc trở nên lẻ loi, dường như đã chờ rất lâu. Không mũ nón, không áo mưa, quần áo ướt đẫm, cậu ta vẫn không biết cách tự chăm sóc cho mình như thế. Dáng người gầy hơn, nét mặt mệt mỏi không thể che giấu. Khuôn mặt trắng bệch vì lạnh, còn bờ môi tím tái…
Trong giây lát, đột nhiên tôi có cảm giác không đành lòng, nhưng rất nhanh lại tan biến.
_Có chuyện gì?
Không nghĩ là tôi lại có thể bình thản đến thế. Thanh âm lạnh lùng, đến mức chính tôi cũng cảm thấy rét run.
Cậu ta đứng nhìn tôi thật lâu, tựa như muốn khắc ghi tất cả hình ảnh của tôi vào đáy mắt, cuối cùng, nở nụ cười nhợt nhạt.
_Chị hạnh phúc sao?
_Tất nhiên.
Cậu ta mỉm cười chua chát. Tôi có thể nhìn thấy sự dằn vặt trong ánh mắt đó. Hai bàn tay cậu ta siết chặt nhau đến mức trắng bệch. Cậu ta thường làm như vậy mỗi khi phải ẩn nhẫn hay cảm thấy khổ sở.
_Em sẽ sang Nhật.
_…
_Một công ty liên doanh muốn mời em qua đó làm việc.
_…
_Em…có lẽ…sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa.
_Vậy sao? Tốt thật đấy. Nhưng cậu nói với tôi làm gì? Tại sao cậu không biến luôn đi? Hay cậu muốn cho tôi biết cậu đã thành công như thế nào sau khi bỏ rơi tôi?
_Em xin lỗi. – Bàn tay cậu ta siết chặt hơn nữa, ở chỗ những ngón tay bấu vào đã hằn rõ vệt đỏ, khuôn mặt co rút khổ sở. Hối hận sao? Đau khổ sao? Hay đang thương hại tôi? Đột nhiên tôi rất muốn cười to.
_Xin lỗi? Nó có thể thay đổi quá khứ không? Có thể bù lại khoảng thời gian của tôi đã bị đánh cắp không? Có thể xóa hết tất cả những đau khổ mà cậu đã gây ra cho tôi không? À không, có phải lỗi của cậu đâu. Tại tôi thôi, tại tôi đã nhìn lầm, tại tôi đần độn. Tất cả là tại tôi, tại tôi hết!
_Vậy chị muốn em làm sao? Nhìn chị suốt ngày khóc lóc đau khổ một mình ư?
_Nên cậu đẩy tôi cho Nhật Minh rồi coi đó là hành động cao thượng? Cậu nghĩ tôi là đồ vật thích quăng đâu thì quăng sao?
_Xin lỗi…Em chỉ nghĩ đó là điều tốt nhất…cho chị.
Tốt sao? Chỉ một câu nói mà quyết định cuộc đời tôi? Nhưng tất cả, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
_Cậu nói xong rồi? Vậy thì tạm biệt. – Tôi quay lưng định bỏ đi.
_Chị Thu!
Dưới chân chợt vấp, làm tôi thoáng ngừng lại.
_Nếu có kiếp sau, em tuyệt đối sẽ không làm em chị, cũng không họ hàng gì với chị hết.
Gió thổi xào xạc…Lá khô tan tác bay. Bóng tối ngập đầy. Đôi vai tôi run lên; tôi vẫn bước đi.
Có ai đó xát chua chát vào lòng tôi. Cay đắng. Tôi vẫn bước đi.
Có hạt cát như bay vào mắt tôi. Tôi vẫn bước đi.
Không khóc. Tôi sẽ không khóc. Tuyệt đối không được khóc.
Nhưng, khi về đến nhà, khi cánh cửa sau lưng đã đóng lại, tôi lại ngồi sụp xuống. Nước mắt không hiểu sao cứ trào ra, càng lúc càng nhiều hơn…Những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ tôi. Đau quá…Tôi cứ khóc, cố để tiếng khóc của mình không thành tiếng. Rồi một vòng tay chợt ôm lấy tôi.
Nhật Minh…
Chỉ có anh vẫn luôn ở bên tôi…Người yêu tôi nhất…Cũng là người bị tôi làm tổn thương nhiều nhất…
Nếu không có anh, tôi sẽ ra sao?
_Minh…Xin lỗi…Chỉ lần này nữa thôi, hãy để em khóc vì cậu ta thêm lần này nữa thôi…
Anh không nói gì, chỉ hôn lên khóe mắt tôi, rồi ôm tôi chặt hơn. Tôi đã khóc thật lâu…trên bờ vai anh.
Vốn tưởng rằng đã có thể quên, hóa ra nó đã thành vết sẹo không thể xóa nhòa. Vốn tưởng rằng đã không còn đau, lại nhức nhối mỗi khi chạm tới…
Sáng hôm sau, Thế Anh lên máy bay. Tôi không đi tiễn, vì có gặp nhau cũng chẳng thay đổi được gì. Và tôi cũng hứa với Nhật Minh rồi, tôi sẽ không khóc vì cậu ta nữa.
Rồi ngày từng ngày trôi qua…Cuộc sống của tôi lại quay về như lúc trước. Giống như chưa từng có ngày hôm đó. Nhưng trong lòng tôi lại bình tĩnh rất nhiều, cũng không còn hận thù hay trách móc nữa. Có lẽ cũng không phải lỗi của ai, chỉ có thể nói là “số phận”. Tôi và cậu ta, vốn đã là không thể. Cho dù cố đi ngược lại, cuối cùng vẫn chỉ làm tổn thương lẫn nhau, tổn thương cả những người xung quanh.
Đến giờ tôi mới nhận ra, tình yêu, không phải cố chấp là có thể đạt tới. Từ bỏ, đôi khi cũng là giải thoát lẫn nhau…
Hai năm sau…Một bưu phẩm được gửi đến nhà chúng tôi. Bên trong có ảnh, một tấm bưu thiếp và một gói quà. Trong ảnh, Thế Anh đang khoác vai một cô gái, dưới gốc cây anh đào. Trông họ thật hạnh phúc…
“Chị Thu thân mến,
Đây là Natsumi, bạn gái em, cuối tháng này chúng em sẽ kết hôn. Hiện giờ em đang sống rất tốt, công việc cũng rất ổn định, nên chị không cần phải lo lắng cho em đâu. Chúc gia đình chị mọi điều tốt lành.
Em trai yêu quí của chị
Thế Anh.”
Tôi khẽ mỉm cười.
Không có sóng gió, không có thương đau, chỉ còn một mảnh bình lặng. Cuối cùng cậu ấy đã tìm được gia đình cho riêng mình. Mọi chuyện đã qua như một cơn gió, giờ chúng tôi lại có thể trở thành “chị em”, và là “bạn”, như lúc đầu. Nếu có thể, tôi chỉ mong Thế Anh hạnh phúc.
Lướt qua bức ảnh một lần cuối, nhưng bỗng tôi giật mình.
Trên tay phải đang khoác vai cô gái của cậu ấy, đúng là có đeo nhẫn, nhưng bàn tay còn lại cũng đeo một chiếc nhẫn, mà phải tinh ý lắm mới thấy…Có vẻ cậu ấy đã quên. Chiếc nhẫn bạch kim dường như đã cũ, không còn sáng bóng như lúc ban đầu, mặt trên khắc hình ngôi sao nhỏ…
*****
Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ. Trong mơ, tôi thấy mình mặc chiếc váy dài trắng, đội khăn voan trắng, đi đôi giày trắng. Xung quanh tôi, khung cảnh màu trắng, với những cánh hoa hồng trắng tung bay. Tôi đang ôm bó ly trắng, bước từng bước trên tấm thảm cũng màu trắng. Phía cuối con đường, ở dưới mái vòm kết bằng hoa, cậu ấy đang mỉm cười, đưa tay về phía tôi…Nước mắt tôi chợt lăn dài trên má…
Phải rồi, “nếu có kiếp sau”…
Ngoại truyện 1: Thế Anh.
“Yêu thì sao?
Yêu đến chết đi sống lại thì sao?
Cuối cùng vẫn là không thể…
Vẫn biết là không thể, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông tay.
A…Số phận, có phải trò đùa của mi quá ác độc không?”
*****
Tôi thích nụ cười của em, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai.
Lần đầu tiên gặp em, đôi bàn tay nhỏ bé vươn về phía tôi, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn tôi, và đôi môi xinh đẹp khẽ nở nụ cười. Một cảm giác ấm áp dịu dàng lan tỏa, một ý niệm bỗng nhen nhóm trong tôi…Tôi muốn bảo vệ mãi nụ cười thiên thần đó…
Tôi bày ra thật nhiều trò chơi, tôi phá phách, tôi nghịch ngợm, tôi trêu chọc hết người này đến người khác, chỉ để làm em vui. Cho dù thường xuyên bị trách phạt, nhưng đổi lại, nhận được sự quan tâm của em…
Cứ nghĩ chỉ cần mạnh mẽ hơn, tôi sẽ bảo vệ được em, nhưng tôi không ngờ, em lại bị thương vì tôi. Khi nhìn thấy vết thương trên tay em, tôi chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Tức giận vì em dối tôi, cũng tức giận bản thân vô dụng. Tôi biết em không trách tôi, vì vậy tôi càng không thể tha thứ chính mình…
Những trận đòn liên tục trút xuống…Hẳn là rất đau đi. Nhưng tôi lại chỉ thấy nhẹ nhõm.
Không sao rồi Thu, không sao cả…Chúng đã hứa sẽ không bắt nạt em nữa rồi…
Lúc tôi lần nữa tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy là em. Em ôm tôi khóc, bờ vai nhỏ bé khẽ run run, nước mắt không ngừng thấm ướt áo tôi…
_ Đừng lo, không sao đâu. Sau này có em bảo vệ chị rồi. – Tôi an ủi em, lau đi những vệt nước mắt trên khuôn mặt em…
Chúng tôi lập giao ước sẽ không giấu nhau bất kì điều gì…Thật mỉa mai đúng không? Bởi ngay từ đầu, tôi đã dối em.
Cố gắng lừa người, nhưng lại không dối được mình, cuối cùng đành chôn giấu tình cảm đó tận nơi sâu nhất trong tim…
Tôi thích khi em cười, tôi thích khi em nghịch ngợm, tôi thích em làm nũng kéo tay áo tôi, rồi khi em nổi giận chạy đuổi theo tôi…Không biết từ bao giờ, những bức tranh tôi vẽ luôn có bóng hình em…
Muốn đến gần em, muốn chạm vào em, muốn giữ em mãi mãi ở bên tôi…Nhưng chỉ là giấc mơ. Bởi vì, ngay cả tư cách yêu em, tôi cũng không có.
Ngày qua ngày, cùng em lớn lên, âm thầm yêu em, âm thầm bảo vệ em…
Cho đến một ngày, em dẫn một người đến trước mặt tôi, giới thiệu đó là bạn trai em…Không hiểu sao, tôi lại có thể bình thản đến thế, giống như không nghe thấy trái tim mình đang nứt vỡ…
Nhưng tôi chẳng kịp đau thương quá lâu. Bởi những người em quen, lại chia tay khi chưa đến một tuần. Nhiều lúc em suy tư, và em ít cười khi ở bên tôi. Có khi em lại ngồi thẫn thờ, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm…Tôi biết, em đang “yêu”. Vì chỉ tình yêu mới làm một người thay đổi đến thế…
Là người đó đúng không? Em nhờ tôi trả anh ta chiếc khăn, và đêm đó, tôi thấy anh ta ôm em…
Có lẽ anh ta đẹp trai, có lẽ anh ta tài giỏi, có lẽ gia đình anh ta có điều kiện…Nhưng anh ta không thích hợp với em. Em đơn thuần, còn anh ta thì quá đào hoa. Tôi không muốn em bị tổn thương, và rồi tôi gây ra những hành động thật đáng buồn cười, cố chia rẽ em ra khỏi anh ta…Hóa ra, tất cả chỉ là cái cớ. Hóa ra, tôi đang “ghen”.
*****
Tôi không muốn quen với Phượng Ngân, vì em nên tôi đồng ý.
Tôi chấp nhận đi du học, vì em nói tôi nên đi…
Chỉ cần em nói, tôi sẽ nghe. Chỉ cần em muốn, tôi sẽ làm. Thậm chí, vì em, tôi không tiếc trả giá tất cả…
Giây phút thấy em ngã xuống biển, toàn bộ cơn sợ hãi chợt đánh úp về phía tôi. Ý nghĩ sẽ mất em làm tôi gần như phát điên. Không ngừng tìm kiếm em, không ngừng gọi tên em…Nhìn em không có sức sống, làn môi tái nhợt, lòng tôi tràn ngập hối hận, hối hận vì đã để em một mình. Nhưng không sao cả, nếu em không thể tỉnh lại, vậy tôi sẽ đi theo em…
Và rồi tôi lại phải đối diện với sự thật tàn khốc hơn, em không thuộc về tôi. Lúc anh ta đoạt em khỏi vòng tay tôi, lúc anh ta ôm em đi, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên nụ cười chua xót…
Hẳn là số phận đã sớm sắp đặt như thế, dù có bao nhiêu sự trùng hợp quanh chúng tôi, tôi và em, chung quy vẫn chỉ là hai đường thẳng song song.
Cho đến khi tai nạn đó xảy ra, khi những người thân nhất cũng rời xa tôi, tôi mới biết mình không thể mất em, vì ngoài em ra, tôi chẳng còn ai cả…
Đáng lẽ tôi định im lặng bên em, nhưng tôi không thể ngờ, người em yêu lại là tôi.
Tôi thật sự khiếp sợ cùng khó tin, bởi vì, chúng tôi yêu nhau là thật, mà quan hệ huyết thống giữa chúng tôi cũng là thật…Vậy nên tôi tránh mặt em. Nhưng tôi vạn vạn không thể ngờ, đến khi tôi biết mình nên nói với em những gì, em lại tuyên bố là em sẽ kết hôn?
Tôi không cam tâm! Người đó đã có tất cả, vậy sao còn muốn giành em với tôi? Trong khi, sinh mạng của tôi hiện giờ, chỉ vì em mà tồn tại…Nên tôi không thể im lặng được nữa.
Có thể hiện giờ trái tim em đang hướng về tôi, nhưng tôi không thể đảm bảo, một ngày nào đó em sẽ không yêu Nhật Minh. Hơn nữa, tôi mơ hồ nhận thấy, thật ra không phải em không có cảm giác với anh ta, chỉ là em còn chưa biết mà thôi…Trước khi điều đó xảy ra, tôi phải đưa em đi.
Tôi biết em còn nhiều vướng bận, nên tôi không tiếc dùng mọi biện pháp để thuyết phục em, thậm chí lợi dụng cả sự thương cảm của em…Ngay khi bàn tay đó nắm lấy tay tôi, tôi đã tự hứa với chính mình, sẽ làm cho em hạnh phúc.
Vậy mà cuối cùng, tôi lại không thực hiện được lời hứa đó. Tôi không thể cho em một gia đình bình thường, cùng những đứa con bình thường. Nhìn em gắng cười trước mặt tôi, còn khi không có tôi lại lặng lẽ khóc một mình, tôi biết, tôi đã sai.
Tôi sẽ không bao giờ quên, được bên em, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi…
Thấy em đau khổ, thấy em khóc, thấy em đốt tất cả tranh ảnh kỉ niệm của chúng tôi…tim tôi như bị ai xé rách. Nhưng tôi buộc phải buông tay…
Có lẽ em sẽ không bao giờ biết, làm tổn thương em, còn tàn nhẫn hơn tôi tự làm tổn thương chính mình.
Tôi trở lại tìm Nhật Minh, nhờ anh ta thay tôi chăm sóc em. Tôi biết anh ta sẽ đồng ý, vì anh ta vẫn còn yêu em.
Tôi nhận lỗi với bố mẹ em, tình nguyện gánh hết mọi trừng phạt, chỉ cầu xin họ tha thứ cho em…
Cuối cùng tôi đã chẳng còn gì, ngoài những mảnh kí ức hiện về trong mỗi giấc mơ, và nỗi nhớ em giày vò hằng đêm…
Dù tự nhắc mình là không nên, nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình trộm ngắm em từ xa. Bên cạnh gia đình, khuôn mặt em rạng ngời niềm vui…Người đó đã có thể cho em hạnh phúc, còn tôi thì không.
Có lẽ là số phận, cho dù đi một vòng tròn lớn, mọi thứ vẫn quay về quỹ đạo của nó. Khi nhận được lời mời từ đối tác bên Nhật, tôi biết, đã đến lúc tôi nên đi. Chỉ là, tôi vẫn muốn được gặp em lần cuối…Chẳng sợ em hận tôi, cũng không muốn gặp lại tôi.
Tôi chờ em thật lâu, lâu đến mức thời gian tưởng chừng kéo dài vô tận. Mưa dần thấm ướt áo tôi, nhưng lạnh lẽo da thịt lại không bằng một phần băng giá trong trái tim tôi. Tôi cứ ngỡ, em sẽ không bao giờ đến…
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, thật nhiều điều muốn nói với em, lại dường như bị nghẹn lại, cuối cùng trở thành câu xin lỗi.
Xin lỗi vì đã làm em đau khổ, xin lỗi vì làm em tổn thương, xin lỗi vì…không thể ở bên em…
“Nếu có kiếp sau, em tuyệt đối sẽ không làm em chị, cũng không họ hàng gì với chị hết.”
Nếu có kiếp sau…sẽ không bao giờ…nữa buông tay.
Ngoại truyện 2: Nhật Minh.
“Thế nào gọi là “gần trong gang tấc, xa tận chân trời”?
Rõ ràng em ngay cạnh tôi, nhưng trái tim em lại không thuộc về tôi.
Vì nó đã trôi quá xa, nơi mà tôi chẳng thể nào với tới…”
*****
Mọi người đều nghĩ, tôi có tất cả mọi thứ, nhưng chỉ tôi mới biết, điều tôi cần nhất, lại chưa bao giờ có.
Hồi nhỏ, tôi thường xuyên phải ở nhà một mình. Những bữa cơm đầy đủ cả gia đình, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí, tôi còn phải hẹn trước mới gặp được người mà tôi gọi là “bố mẹ”…
“Quy tắc sinh tồn trong xã hội này, nếu không phải giẫm lên người khác, thì sẽ là bị người khác giẫm lên.”
“Con phải là người giỏi nhất, xuất sắc nhất.”
“Bạn bè chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi”…
Họ đã nói thế.
Tôi từng cố học thật giỏi, luôn đứng đầu trong các bảng xếp hạng, luôn tham gia tất cả các hoạt động ngoại khóa…Luôn muốn là người nổi bật nhất, để họ có thể nhìn tôi một chút, nhưng không, bố chưa bao giờ xoa đầu hay khen ngợi tôi, còn mẹ chưa bao giờ ôm tôi…Tôi biết thật ra họ cũng không có tình cảm với đối phương, mà chỉ vì nghĩa vụ cùng trách nhiệm mới sống với nhau. Bề ngoài họ là cặp vợ chồng hạnh phúc, còn từng đêm, họ phân phòng ngủ riêng, hẹn hò tình nhân ở bên ngoài…
“Cô độc”, có lẽ đó là từ sinh ra để dành cho tôi. Những đứa trẻ cùng trang lứa, không ai dám đến gần tôi, mà tôi cũng không muốn bắt chuyện với ai. Dần dần, tôi bị ghen ghét, bị xa lánh, bị cô lập…Xung quanh tôi, luôn có một vòng tròn vô hình ngăn cách, mỗi ngày một dày hơn.
Mãi đến khi chuyển trường năm lớp ba, tôi mới có người bạn đầu tiên. Đó là một người thực sự kì quái, thường cắt tóc ngắn, ăn mặc như con trai, lại hay lải nhải không ngừng bên tai tôi. Vậy mà kì lạ, tôi chẳng thể nào ghét nổi người đó.
Thời gian dần trôi, tôi vẫn là người giỏi nhất, là người nổi bật nhất. Xung quanh tôi luôn vây quanh thật nhiều người, họ ngưỡng mộ tôi, yêu mến tôi, thậm chí làm theo mọi yêu cầu của tôi…Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy mình như thiếu điều gì đó. Cho dù quen hết người này đến người khác, trái tim tôi vẫn như cũ, lúc nào cũng trống rỗng.
Kể cả khi tôi giúp đỡ cô nhi viện, nhận được tình cảm ấm áp từ bọn trẻ, sự trống trải ấy dù được vợi bớt, chung quy vẫn chẳng thể lấp đầy. Khi Bảo Yến tỏ tình với tôi, trong một thoáng xúc động, tôi đã nghĩ sẽ đồng ý. Nhưng tôi không muốn mất một người bạn, hơn nữa, tôi luôn mơ hồ cảm thấy, người mà tôi chờ đợi vẫn ở ngoài kia…Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm thấy em…
Tôi chưa từng tin vào tình yêu sét đánh, cho tới khi gặp em. Mùa thi năm đó, em cười rạng rỡ bước dần về phía tôi, sau đó lướt qua tôi, rồi đến bên người con trai khác. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là “ghen tị”.
Cứ ngỡ chỉ là gặp gỡ thoáng qua, nào ngờ hình bóng ấy đã in sâu vào tâm trí tôi. Ánh mắt đó, nụ cười đó…vẫn thường xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tôi. Cho dù ngay cả tên em, tôi cũng không biết…
Hai năm sau, gặp em lần thứ hai, em đang khóc. Đôi vai gầy nhỏ không ngừng run lên, nhưng lại quật cường không khóc thành tiếng. Lần đầu tiên, tôi có ý niệm mãnh liệt muốn bảo vệ một người.
Lần thứ ba gặp em, tôi mới biết thế nào là luống cuống thất thố, biết thế nào là chân chính để ý một người.
Lần thứ tư, vui vẻ khi biết người kia chỉ là em họ em…
Lần thứ năm…
Lần thứ sáu…
Nhờ có em, tôi đã có biết bao nhiêu lần đầu tiên, có những cảm xúc mà trước kia mình chưa từng biết đến.
Ngọt ngào, đau khổ, còn có…tổn thương.
Yêu em, giống như trúng độc, càng trúng càng sâu. Loại độc không lấy tính mạng, nhưng phải gánh chịu giày vò khổ sở, cho đến khi tìm được thuốc giải…
Dẫu em chán ghét tôi, vẫn quấn lấy em.
Dẫu bị em lạnh nhạt, vẫn gắng tươi cười đối diện với em.
Dẫu biết em có người trong lòng, vẫn không muốn từ bỏ em.
Dẫu em hỏi “Có thể giúp em quên được người đó không?”, vẫn không ngần ngại trả lời “có”.
Nhưng mà, tôi đã quá tự phụ rồi.
Nhiều lúc khẽ chạm vào em, em lại mất tự nhiên né tránh, nhiều lúc ở bên em, em lại ngồi ngẩn người, nhiều lúc em nhìn tôi, lại như nhìn một người khác…Khiến tôi có cảm giác, em đang cách tôi rất xa.
Vậy nên tôi không ngừng chọc em cười, để em chú ý đến tôi, luôn đứng thật gần, để em nhìn thẳng vào tôi, ôm chặt lấy em, để biết em vẫn bên cạnh tôi…
Nhưng dù tôi cố gắng thế nào, trái tim em vẫn không thuộc về tôi. Đến khi em đẩy tôi cho Bảo Yến, trong nháy mắt, lí trí tôi bốc cháy, chỉ còn phẫn nộ cùng đau lòng.
Chẳng sợ em ghét tôi, chẳng sợ em yêu người khác, chỉ sợ, với em, tôi chẳng có chút ý nghĩa gì.
…
Tôi không quá hiểu thái độ của Thế Anh. Cậu ta luôn xem tôi không vừa mắt, coi tôi như thù địch, thậm chí thường ngăn cản tôi tiếp xúc với em. Song tôi chỉ cho đó là vì cậu ta bảo hộ em quá mức, giống như em trai với chị gái mà thôi. Lại không thể ngờ, có ngày, tôi phải hối hận vì sự vô ý đó.
Khi em nói, “chúng ta kết hôn đi”, tôi đã không để ý đó chỉ là phút xúc động của em, không để ý em yêu ai, không để ý bất kì điều gì. Chỉ thầm nghĩ, cột chặt em tại bên người, vĩnh viễn không buông tay. Nhưng tôi vạn lần không nghĩ tới, em lại phản bội tôi!
Đời tôi chưa bao giờ phải hận ai nhiều đến thế. Tại sao? Tôi yêu em còn chưa đủ sao? Tôi đối với em chưa đủ tốt sao?
Tôi không biết những ngày tiếp theo mình đã trôi qua thế nào, chỉ biết điên cuồng vùi đầu vào công việc, mong xóa đi hình bóng em. Nhưng mỗi đêm, không thể kiểm soát mà nghĩ về em, vẫn nhớ đến em…Cô độc giày vò còn hơn lúc trước, nơi trái tim tựa hồ bị đục khoét, từng giây từng phút, âm thầm nhức nhối.
Người ta nói tôi nên quên em, nhưng không ai cho tôi biết, làm thế nào mới có thể quên.
Càng yêu em, lại càng hận em. Càng hận em, lại càng không thể quên em.
39, 40…87…187…192…
381, 382…
Đã bao ngày rồi? Tưởng chừng nỗi đau đã chết lặng, không ngờ, cậu ta lại tìm đến tôi. Lửa giận hóa thành nắm đấm, liên tục trút xuống, nhưng cậu ta không hề né tránh, cũng không đánh trả. Dù toàn thân chật vật, trên mặt xanh tím, người đó vẫn lạnh nhạt đối diện với tôi.
“Cho anh ba ngày, nếu ba ngày sau, anh vẫn không đi tìm Thu, tôi sẽ trở lại mang chị ấy đi.”
Một ngày một đêm, bóng dáng cố chấp quỳ gối trước cửa nhà em. Tôi đã biết, cậu ta yêu em, tuyệt đối không kém gì tôi. Và tôi cũng không nghi ngờ, chỉ cần tôi nói “không”, cậu ta nhất định sẽ không ngần ngại quay đi. Mà tôi, còn gì phải do dự đâu? Nếu không có em, thống khổ đến thế…
May mắn, tôi đã đến kịp lúc. Nếu chỉ chậm chút nữa thôi, tôi sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Vậy mà em lại thay đổi, tự hủy hoại bản thân, chỉ vì cậu ta. Em không cảm kích tôi, mà từng câu, từng chữ như kim châm vào lòng tôi. Mỉa mai, ghẻ lạnh, ruồng bỏ. Tôi biết, em muốn đuổi tôi đi, muốn tôi hoàn toàn hết hi vọng…
Cố gắng tiếp cận em, một lần lại một lần bị đau, một lần lại một lần tổn thương.
Lần cuối cùng, em nói, từ trước đến giờ, chỉ là thương hại tôi, và giờ đã phiền lắm rồi, không muốn tôi làm phiền em nữa. Mọi lớp ngụy trang sụp đổ, tim như vỡ nát. Còn chần chờ gì? Buông tay đi, giải thoát cho em, giải thoát cho chính mình.
Nhưng là, tôi còn làm không được. Mắt thấy trời mưa, lại không tự chủ cước bộ đuổi theo em. Để rồi chân chính biết thế nào là kinh hãi…
Giống như ở bờ biển, khủng hoảng nghĩ đến mất em mãi mãi.
Ánh mắt vô hồn, nụ cười nhợt nhạt, giống như chẳng còn vướng bận, chẳng còn lưu luyến. Khoảnh khắc đó, tôi đã không hề do dự lao về phía em, ôm chặt lấy em.
Xin lỗi…
Nếu có ai đó phải đi, xin hãy để anh đi.
Bởi vì, nơi này, rất đau rất đau. Thực sự anh không muốn chịu nỗi đau này thêm nữa…
…
Đến khi tỉnh lại, đập vào mắt tôi, là khuôn mặt ngập đầy nước mắt của em. Em nói, nếu tôi chết, em sẽ hận tôi, sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
Rốt cuộc, không thể ngăn mình ấm áp nở nụ cười.
Thì ra, trong lòng em, vẫn còn có tôi…
…………………..End………………………….
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :1962
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!