Chú rể 15 tuổi.
Màn ra mắt ấn tượng
Dương vừa dựng xe đạp trước nhà thì cánh cửa lười biếng bình thường phải gõ một hồi lâu mới chịu mở, nay đột nhiên mở bung ra và kèm theo
nụ cười đầy bí hiểm của mẹ cô. Dương bước vào nhà, ngay lập tức cô choáng toàn tập trước vô số những hoa và bong bóng.Hai đứa em nhỏ
trong nhà nhìn Dương một lúc, rồi tiếp tục công việc dở dang. Đứa thổi mấy cái bong bóng trái tim đỏ chói, đứa thì chăm chăm cắt hoa dán
tường với mồ hôi ướt qua lớp áo mỏng.
-Mẹ lại bày trò gì nữa thế này?
Bằng giọng dịu dàng cố kiềm nén hết cỡ, Dương quay sang hỏi người mẹ trẻ nhí nhảnh củamình vẫnđang phân vân khôngbiết đặt, để lọ hoa
trên tay ở vị trí nào cho phòng khách sáng sủa hơn.
-À! Hôm nay nhà mình có khách con à. Mẹ mua đồ ănrồi nhưng không biết nấu thế nào cho ngon nữa. Convề mẹ vui lắm, mau xuốngbếp xem
thử rồi nấu nhanh nhanh đi, người ta cũng sắp đến rồi.
Từ hồi bố mất đến giờ nhàDương có bao giờ tiếp khách khứa gì đâu tự nhiên hôm nay lại có người đến nên mặc dù đang bực với sự tiêu hoang, xa
xỉ của mẹ, Dương cố gắng kiềm lòng để tìm hiểu mọi chuyện.
-Là ai vậy mẹ?
Bà Ngọc, mẹ Dương, không lường được câu trả lời của mìnhsẽ gây ra chuyện gì với cô con gái nóng tính nên vừa nói vừanhìn ba cô con gái
yêu, mỉm cười đáng yêu.
-Con rể tương lai chứ còn ai.
Phía trước đối diện cổng nhà Dương, một chiếc xe màu đen, sáng bóng dừng lại và vị khách trong xe hơilưỡng lự khi nghe thấy tiếng la hét
ồn ào và tiếng nổ bốp bốp từ phía trong căn nhà vọng ra. Cậuchàng khó hiểu nhìn về phía ngôi nhà, bó hoa khổng lồ trên tay vì chủ cũng trở
nên thiếu tự tin khoe sắc.
Khung cảnh trong nhà bà Ngọc so với mấy giây trước thì thật thê thảm. Mọi thứ trở nên tan hoang,xác bong bóng nằm lăn lóclung tung, những
cánh hoa rơi rụng thảm hại rơi nhẹ trong không trung rồi nằm im dưới sàn nhà. Mẹ Dươngcầm bình hoa trên tay còn sót lại nguyên lành và
bắt đầu sụt sùi cho thành quả từ sáng giờ mất công chuẩn bị đã vì cô con gái lớn trong nhà phá hỏng toàn bộ.
-Có con gái nào quá đáng như con không? Mẹ và hai em đã mất cả buổi sáng đểchuẩn bị vậy mà…
Dương vẫn đang hăng hái bóp méo vài trái bóng lỳ lợm còn lại cho hả giận.
-Tiền lương của con, tiền dành dụm bấy lâu để học đạihọc, tiền nhà không dám tiêu vậy mà có người mẹ nào như mẹ đem đốt tất cả
chúng trong một buổi sáng không.
Trước ánh mắt của Dương,người mẹ như thể bé nhỏ lại.
-Gì? Mẹ nói gì nhỉ? Con rể! Mẹlại tính làm chuyện nhí nhố gì nữa đây.
-Có phải ý định của mẹ đâu. Đây là lời hứa trước khi mất của bố con đó chứ.
Bà Ngọc khá khôn ngoan khi kéo tên chồng mình vào. Bà biếtsự kính trọng của cô con gái trước ngườicha to lớn đến mức nào, đủ để dập tắt
cơn lửa giận trong nó ra sao. Vàtrong khi Dương con đang ngơ ngác bà tiếplời.
-Bố con ngày trước có ngườibạn rất thân thiết hồi còn chiến đấu. Hai người lúc đó có hứa với nhau và khi gần mất thì bốcon mới căn dặn
lại với mẹ lời hứa đó, còn bảo rằng nhất định phải thực hiện.
-Lời hứa đó là gì vậy mẹ? –Linh, cô con gái giữa với mái tócngang vai hơi úp vào trong, trông cô bé nhí nhảnh và sáng sủa. Cô đang
học lớp 10 tại trường chuyên trong thành phố. Sau câu nói úpmở của mẹ, cô không khỏi tò mò, ngừng công việc thổi bóngvà hỏi mẹ.
-Hứa hôn phải không mẹ? - Trang, cô út trong nhà nhanh chóng giải đáp thắc mắc một cách chắc chắn vàtỏ vẻ như chuyện này chẳng
có tác động gì đến mình
bằng cách hất một bên bím tóc của cô ra sau. Dù đang học lớp 9nhưng phải nói cô út nắm bắt tình hình khá nhanh, vẻ thông minh và sự
lạnh lùng tạo cho cô bé cáivẻ ngoài hơi chảnh... Và thay vì trả lời bà Ngọc vỗ tay tán thưởng cho sự khôn ngoan, mau mắn củabé út.
Dương ngồi bệch xuống dưới nhà, nhìn lên bài vị của bố mình.Cô không hề nghĩ người bố nghiêm nghị của mình lại có thểtham gia vào chuyện này.
-Thôi nhăn nhó đi và vào nấu ăn nhanh nhanh lỡ người ta đến.
-Thế anh ta bao nhiêu tuổivậy mẹ? – Linh hỏi một câu hỏi cần thiết để biết thêm về người có – thể - là– chồng – cô.
-Ngang tuổi con, 15!
Một phút im lặng hiếm hoitrong ngôi nhà vốn dĩ ồn ào.
Và bà Ngọcphải cất lời phá tan cái không khí mà bà không thích chút nàonày.
-Nhưng có một điều may mắn là bạn bố con là một người rất giàu. Hơn một nửacổ phần tập đoàn dầu khí đứng tên ông ta đó. Và người
được chọn sẽ dọn đến đó sống thử cùng cậu ấy ba tháng rồi sau đó mới quyết định lấy nhau hay không. Được thì cũng mừng mà không thì
cũng được tặng một phần trăm số cổ phần ấy, gọi là đền bù gì gì đó.
Bà Ngọc thấy sung sướng khi nhìn ba cô con gái mắt chữ o, miệng chữ a với thông tin bà vừa tiết lộ và người vui nhất hẳn là Dương, một cô
gái từ năm lên mười đã biết sự lợi hại của tiền. Cái thông tin đáng giá đó ngay lập tức làm cônàng phấn khởi hẳn, cô hối thúchai đứa em
mình vào phòng thay quần áo, chải tóc thật đẹp,
mọi chuyện còn lại cô sẽ thu xếp. Nói là làm, Dươngthu dọn hiện trường nhanh, vừa nấu ăn,vừa thổi bong bóng mà trong đầu cô những xấp
tiền bay lượn vù vù đến chóng mặt.
Trước cửa nhà, vị khách trẻngồi trong xe khá hồi hộp với bó hoa
hồng to, nhấp nhỏm không yên.
-Bác
thấy tôi đã ổn chưa?
Huy hỏi lại người tài xế lần thứ bảy từ khi cậu ngồi trong xe ra khỏi cổng nhà cho đến đây. Để làm cậu chủ hài lòng, bác tài luôn mỉm cười
và đáp rằng cậu trông không thể ổn hơn nữa. Huy tin vào điều đó nhưngđây là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt vợ tương lai nên cậu hơi cảm
thấy căng thẳng một chút. Sángnay cậu đã cố dậy thật sớm để chỉnh trang lạingoại hình và đến trước một tiếng để quan sát tìnhhình. Cậu cố
công cho buổi ra mắt đượcthuận lợi thế nhưng vẫn có chút lo lắng vô hình vâylấy cậu.
-Thôi cậu chủ mau vào đi, đến giờ hẹn rồi kìa cậu.
Câu nói nhắc nhở của bác tài làm tim Huy thêm đập dồn, cậu hít một hơi dài rồi mới dám bước xuống xe, tiến về cánh cửa nhỏ màu xanh
biển dịu dàng.
Căn phòng được trang trí lại đơn giản bớt đi nhưng trông hài hòa hơn so với lúc ban đầu. Mấy món ăn trên bàn tỏa mùi thơm hấp dẫn. Bà
Ngọc vô cùng hài lòng khi có bàn tay cô con gái cả chạm vào và khi Dương kết thúc công việc cuối cùng thì bà lại gần, đưa cho Dương bộ váy
màu hồng lấp lánh bạc.
-Con cũng mau thay váy đi.
Dương đáp lại chưng hửngmộtcách tự nhiên.
-Tại sao con phải thay?
-Con cũng được chỉ định mà.
Dương cười cho sự ngây thơ của mẹ mình.
-Ôi mẹ ơi đó chỉ là thằng nhóc 15 tuổi thôi mà. Con vào chuẩn bị cho hai em đây, không biết tụi nó có cãinhau vì một chàng hoàng tử không nữa.
Dương vừa đi vừa hát ngân vang bài hát tiền là giấy… lâu lắm bà Ngọc mới thấy cô vui như vậy. Chuyện tiền nong trong nhà làm nó mất
vẻ ngây thơ bình thường của một đứa trẻ vốn có, lúcnào cũng tính toán, lúc nào cũng nhăn nhó, khó chịu. Mong cho qua chuyệnnày nó sẽ
trở lại như bình thường. Rõ ràng với tư cách làm mẹ, bà luôn mong muốn mình làm được gì đó có íchcho các con nhưng sức khỏe của bà
quá kém, cộng với cái tính tiểu thư được nuôi dưỡng ngay từ trong máu, bà biếtmình là một người mẹ vô dụng.
Có tiếng gõ cửa và nhanh chóng bốn mẹ con đã đứng chờđợi hồi hộp. Bà Ngọc mở cánh cửa nhẹ nhàng và rồi tất cả đềungạc nhiên đến há
hốc trước chàng con rể tương lai này.
Huy, chàng con rể có dáng hình thấp bé, ngang tầm cô út Trang trong nhà. Mái tóc quăn quăn, phè phè xung quang khuôn mặt, dễdàng tưởng
tượng ra một cái ổ rơm được chim dùng để đẻ trứng. Phần khuôn mặt cậu nhỏ bé loạt thỏm dướimái tóc kì quái ấy vàcặp kính cận khổng lồ
che mất nửa làm người khác tưởng tượng ra mấy gã hề mũi đỏ trong rạp xiếc. Đó là chưa kểcái khoảng ăn mặc sặc màu chim công của cậu
ta với áo kẻ ngang đủ màunhư một tù nhân đặc biệt và cái quân ống loe, loe quá cỡ của củacậu làm Trang hét lên rồi chạy vào phòng. Linh cũng
lùi dần lại rồi theo gót cô em. Riêng bà Ngọc và Dương thì vẫn đang đơ hình đứng im.
Huy thấy phản ứng của mọi ngươi hơi khác so với tưởng tượng của mình nhưng vẫn theo kế hoạch của mấy chị phụcvụ trong nhà, cậu đưa bó
hoa lên ngang mặt, mỉm cười trao tặng cho bà NgọcKhó khăn lắm Dương mới kéo được hai cô em rangoài để ngồi ăn đàng hoàng nhưng vừanhìn thấy Huy ăn ngấu nghiến mấy món trên bàn, mỡ
dầu dính đầy hai bên mép và tay thì cô bé út với cái mặt méosệ, vờ đau bụng chui toạt lại vào phòng.
-Hay sự có mặt của con làm em ấy không vui?
Huy nhìn theo khuôn mặt thất vọng của Trang mà cậu ủ rủ.
-Không phải đâu tại bao tửem ấy có vấn đề thôi. Bạn cứtiếp tục ăn đi đừng quantâm.
Linh vừa cười vừa giải thích làm Huy vui trở lại. Dương cảm thấy em mình quả là đứa hiểu chuyện, chắc là nó đã chấp nhận thằng nhóc này
làm chồng. Nhưng cái viễn tưởng tươi đẹp ấy đổ sập ngaytrước mặt Dương khi vừa nói xong nhỏ em đã ôm bụng đau đớn. Linh lịch sự chào
Huy, chúc cậu ăn ngon rồilui vào trong. Dương thầm tán thưởng đứa em thiên tài của mình trong cái vụ diễn kịch nhưthật.
-Hai đứa ăn tiếp đi, để mẹ vào coi mấy đứa ấy xem sao.
Bà Ngọc đứng dậy để cho Dương và Huy ngồi đối diện nhau. Dương thở dài với tính cách trẻ con của hai đứa em, rồicô lấy khăn giấy đưa
cho Huy, bảo cậu lau cho cẩn thận.
-Không phải em thường ănthế này đâu. Tại thức ăn chị nấu rất ngon, lần đầu em ăn những món ngon như thế này.
Dương cảm giác có chút tựđắt qua lời khen vô tình của Huy, côcười.
-Không sao đâu, cậu đừng để ý. Mấy đứa đó còn trẻ con nên chú trọng hình thứclắm.
Huy ậm ừ, rồi ăn nốt chén cơm. Dương cảm thấy hai đứa em mình phản ứng hơi thái quá sợ rằng làm cậu nhóc không vui thìnản nên cô bắt
đầu lấy điểm lại giúp tụi nó.
-Bình thường tụi nó khôngthế đâu. Tại hôm nay hai đứa nó chuẩn bị hơi mệt nênđâm ra trái tính trái nết thôi.
Dương bắt đầu kể những thànhtích của hai cô em, bịa thêm vài hành động tốt bụng mà chúng đã từng làm. Cuối cùng chốt lại một câu.
-Hai đứa nó là những cô bétốt bụng và xinh đẹp. Tụi nó đều mong muốn sẽ trở thành một người vợ tốt trong tương lai.
Huy chăm chú lắng nghe và cậu gật đầu mỉm cười. Với cậu bé ngoan ngoãn này Dương cảm thấy tương lai của một trong hai đứa em mình
cũng không đến độ thê thảm lắm. Cô gắp cho Huy một miếng gà rán khác và cười với cậu. Huy vui vẻ vàăn hết những thứ trên bàn.
Khi bữa ăn đã xong, Dương bảo Huy ngồi chờ và ăn tráng miệng để cô vào
trong gọi mọi người ra. Vừa bước vào phòng
bước vào phòng Dương thấy ngay vẻ
chán chường của mẹ cô và hai em gái.
-Mọi người sao thế? Cuối cùng đứa nào chịu chuyện hôn sự này nào?
-Chẳng đứa nào cả.
Bà Ngọc thở dài.
-Em có bạn trai rồi nên không thể phản bội bạn ấy được.
Linh nhanh nhảu ứng biến.Sau khi nói xong cô bị chị báp vào đầu một cái.
-Vậy đứa nào lúc nãy tranhcái kẹp kitty để cho xinh hơn hả? Mới nhỏ mà bày đặt bồ bịch. Còn con Trang? Sao nằm im đó.
Vừa động đến tên mình, Trang bật dậy bù lu bù loa lên.
-Em ghét mấy thằng xấu xí, ghét cả bọn ở dơ nữa. Em ghét thằng đó, nhìn là thấy ghét rồi.
Mấy câu cuối của Trang chìm trong tiếng nấc, làm cả nhà không muốn động vào cô nữa.
-Vậy còn con?
Bà Ngọc nhìn Dương và tiếp sauđó là cái nhìn chăm chăm của hai cô em làm Dương bật cười.
-Trời! Mẹ nghĩ sao vậy, thằng nhóc nhỏ hơn con tận ba tuổi và mới cao ngang cổ con.
-Cósao đâu. Bây giờ thiếu gì chuyện vợ chồng chênh lệch tuổi với lại đâu nhất thiết phải lấy thằng nhóc đó. Chị chỉ cần ở cùng có ba
tháng rồi nói không hợp, nhận tiền và về nhà là ok.
Vừa dứt lời Linh nhận ngaycô chị cái nhéo tai đau điếng.
-Nguyên tắc của con là không bao giờ quen với người nhỏ tuổi hơn mình nên đừng đẩy con vào chuyện này. Bao năm qua con đã làm thêm
phụ giúp gia đình và lần này đừng có mà đùng đẩy sang cho con nữa.
-Thôi được rồi mấy đứa đừng tranh cãi lôi thôi nữa. Cứ để thằng bé nó chọn ai hợp với nó là đượcrồi nhưng tất cả phải ra ngoài và cư xử
cho lịch sự đừng làm mất mặt cha các con.
Bà Ngọc nói dứt khoát và lần đầu trong 18 năm làm mẹ Dương thấy bà đứng đúng trêncương vị này. Dương kéo tay côút ngồi dậy.
Sau bữa ăn Dương ở dưới bếp thu dọn còn mẹ và haicô em thìngồi tiếp chuyện với Huy. Câu chuyện diễn ra thật tẻ nhạt, người hỏi, người
trả lời và nụ cười không mấy duyên của mẹ khi cứ cố tạo ra không khí vui vẻ. Dương làm xong công việccủa mình và lên nhà trên, cô đề nghị
mọi người cùng chơi đánh bài để giải trí và ngay lập tức một sòng bạc được lậpgiữa nhà.
Huy cầm vài lá bài trên taynhưng Dương thấy rõ sự lúng túng trên nét mặt cậu. Dương khẽ nói nhỏ vào tai Huy và Huy gật đầuthụng thịu. Điều
đó làm Dương xém bật cười nhưng không muốn cậu bé thêm ngại nên cô nén nó lại và nhanh chóng giải thích luật lệ, cách chơi cho cậu.
Mấy ván đầu Huy luôn tới chót làm cô út Trang không khỏi mĩa mai vì cô bé luôn là người thắngcuộc trong các trận đỏ đen. Đó là niềm tự hào
riêng của cô nhóc và một lúc sau niềm tự hào bất bại sụp đổ ngay dưới một kẻ tay mơ làm cô bé sôi máu.
Huy bắt đầu chơi có bài bản và suy tính, lật ngược tình thế khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.
-Nói dối! Nói dối!
Cô bé út sau nhiều ván liêntiếp đến nhì bất mãn đứngdậy, không thèm chơi nữa.Dương thấy vô cùng hả dạ khi con bé bị như thế, lâu nay lúc
nào nó cũng tự hào, kênh kiệu khi cả nhà chơi bài. Lần này hứng chịu cảm giác thua cuộc để bớt hống hách lại.
Sau đó cả nhà ngồi làm mức và nói chuyện đến chiều, tiếng còi xe ngoài cổng làm Huy giật mình. Cậu lễ phép chào mọi người ra về và bà Ngọc
theo sau tiễn cậu để biết câu trả lời cuối cùng.
Cả ba cô gái chen nhau cái cửa sổ nhỏ, nhòm ra ngoàiđể xem chuyện gì xảy ra. Có lẽ bàNgọc đã đặt câu hỏi cho nên khuôn mặt Huy mới đỏ
lựng cả lên như thế.
Cậu khẽ liếc mắt về phía cảba rồi lí nhí gì đó trong cổ họng.
-Cầu trời không phải là em.
Linh làm bộ ra vẻ khấn vái rất thành tâm.
Và khi bà Ngọc bước vào nhà chưa kịp để mấy cô con gái hỏi,bà đã phán một câu xanh rờn.
-Thi đại học xong con Dươngthu xếp hành lý đếnnhà cậuHuy.
Huy vui vẻ lên xe, xe vừa chạy được một đoạn, người ta nghe thấy một tiếng hét khá to từ căn nhà của bà Ngọc.
Vừa thi xong đại học, Dương lếtvề nhà với tâm trạng chẳng vui vẻ gì. Hai môn trước đúng như dự tính của cô nhưng cái môn cuối cùng
làm cô rơi vào trạng thái chán chường thảm bại. Đã vậy về đến nhà thì nhà cửavắng tanh, cơm nước cũngchưa có, Dươngtự nghĩ liệucó
người mẹ nào như mẹ mình không. Bà suốt ngày chúi đầu vào mấy hình vẽ truyện tranh dễ thương, thậm chí ngay ngàycon đi thi cũng chẳng
thấy lo lắng gì, quan tâm gì. Dù đã quen với chuyện này nhưng khi nghĩ đến không khỏi làm cô buồn. Cô không mạnh mẽ, cô biết điều đó và hơn
ai hết, cô cũng muốn được quan tâm, chăm sóc.
Tiếng chuông điện thoại reo làm Dương mệt mỏi lê người ra khỏi cái ghế, chồm đến bàn và nhất máy.
-Alô.
-…
-Alô.
Dương lặp lại bằng giọng khá bực. Đầu dây bên kia bắt đầu ấp úng.
-Vợ… vợ vừa thi về à? Vợ làm bài tốt chứ?
Mất vài giây đứng hình Dương mới tỉnh lại. Hai tuần nay cô hoàn toàn quên mất chuyện hôn ước gì gì đấy, cũng chẳng ngheai nhắc đến
cả. Đột nhiên khi nghe thằng nhóc gọi thế này cô thấy rợn người, cảm giác lợ lợ trong cổ họng không sao đáp trả.
-Sao vợ không nói gì? Vợ không thích gọi thế này à?Tại mẹ nói nên đổi cách xưng hô nên...
“Con sẽ giết mẹ!” Dương bực tức trong lòng.
-Không sao đâu. Tại thấy lạlạ nên không quen thôi.
-Vậy chồng sẽ gọi nhiều lần đến khi vợ thấy thoải mái nhé?
Dương không biết thằng nhóc này ngây thơ đến mức nào, chẳng lẽ nó hoàntoàn không thấy như vậy là quá nhanh cho một lần gặp sao? Chẳng
lẽ nó
Chẳng
lẽ nó không cảm nhận được tình cảm Dương dành cho nó như là chị em sao, tại sao vẫn có thể chọn cô chứ.
Theo lời mẹ nhắn lại “Thằng bé bảo con không ghét nó nên nó đã chọn con.” Chẳng lẽ to đầu như Dương phải cư xử ngu ngốc như hai
đứa em thì mới đúng, không ghét thì có thể yêu thương sao,lí lẽ của con nít... Dương thở dài.
-Sao vậy vợ? Vợ không làm bài được à? Hay vợ mới thi về nên mệt? Chồng làm phiền vợ lắm à?
-Ừ! Vợ mệt.
Nếu Dương không cắt ngang thì không biết những câu hỏi ngây ngô kia đến bao giờ mới chịu chấm dứt.
-… Vậy vợ nghỉ ngơi đi nha.
Tiếng cúp máy làm Dương nhẹ nhõm, cô thả người nửa trên ghế, nửa dưới nền nghĩ ngợi. Lúc này khi thấy đỡ hơn Dương mới nhận ra thằng
nhóc lo cho mình thật, những lời quan tâm ấy tưởng phiền hàvậy mà nỗibực dọc nguôi ngây đi chútít, thấy bình thản hơn.
Dương không ghét thằng nhóc, thậm chí con thấy tính tình nó khá dễ thương, xong cứ nghĩ đến chức danh vợ, thì cô lại thấy nực cười sao sao
ấy. Nghĩ xem nếu cùng đi trên đường, Dương nắm tay Huy và nói chồng ơi, chồng à thì thà cô chặt cái mặt vứt thùng rác còn hơn. Nghĩ là thấy
nản “Thôi! Coi như công việc làm thêm ba tháng hèđổi lấy tương lai cho cả giađìnhvậy”
Mắt vừa nhắm lại thì nghe tiếngồn ào của mẹ và hai đứa em gáibước vào. Giọng cười vui vẻ của cả balàm Dương có cảm giác như mình là đứa
rơi rớt ở đâu mẹ nhặt về vậy.
Mới từ sáng sớm Dương đã nghe tiếng lục đục trong phòng,dụi dụi mắt tỉnh lại thì thấy mẹ và hai em đang gom hành lý của Dương vào
va ly. Dương nhảy dựng dậy, nhìn sững sốt làm ba người kia cũng giật mình theo.
-Mẹ! Mẹ lại làm chuyện gì nữa thế này?
Bà Ngọc lúng túng, giải thích ấm ớ.
-Hôm qua cậu Huy không nói gì với con sao?
-Có nói chuyện nhưng chẳngliên quan gì đến vụ mẹ tự tiện đụng vào đồ của con cả.
Trang mai mĩa.
-Chắc thằng ngốc đó quên không nói với chị là hôm naychị phải đến đó.
Dương đơ người rồi hét lên một tiếng thất vọng. Cô nằm bẹp xuống không thèm động đậy nữa, mặc kệ muốn ra sao thì ra.
Một chiếc xe đợi trước nhà Dương, cô bước ra cùng đống hành lý và vẻ mặt vẫn chưa có vẻ gì là phấn chấn lên. Bà Ngọc ôm cô vào lòng với
giọng sụt sùi như thể tiễn con gái về nhà chồng thật. Dương thừa biết mẹ chỉ giả vờ như thếthôi, như thể bà đang lấy cảm xúc để mà vẽ
truyện vậy. Dương lên xe, cố cười chào tạm biệt cả ba. Bỏ gánh nặng này và tiếp nhận một gánh nặng mới khác, đời côrõ khổChiếc xe đi khỏi thành phố làm Dương hơi ngạc nhiên, cô hỏi đihỏi lại bác tài xế có phải đang đi đúng hướng không thì ông khẳng định chắc
chắn và nói cô đừng lo lắng, nên chợp mắt một lúc đi vì đường còn hơi xa. Dương không lường trướctình huống này, cứ nghĩ chắc cái dinh thự
gì đó phải nằm trong thành phốchứ.
Dương chợp mắt một lúc rồi tiếng bác tài gọi cô tỉnhgiấc. Dương mở mắt nhìn ra ngoài, khung cảnh xungquanh cô quả thật có chút kì lạ. Một
bên đường heo hút, chỉ có những khu đất hoang vu, vài đám ruộng lèo tèo và phía bên kia là một bước tường cao to sơn màu cầu vồng sặc
sỡ. Dương ngẩn ngơ một lúc nhìn bức tường màu mè cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng, đập vào mắt cô lúc này là tấm băng rôn cổ
động hoành tráng:
“Chào mừng vợ yêu ^^”
Bác tài xế tủm tỉm cười và quaylại nhìn Dương.
-Cô chủ cần gì à?
-Quay xe cho cháu về lại nhà đi ạ. Nhanh lên ạ.
Hơi có chút ngạc nhiên với thái độ của Dương, bác tài thôi cười cợt vội làm vẻ mặt nghiêm túc khuyên lơn cô nên bình tĩnh lại vì đây là tâm
sức của cậu chủ, vì cô mà hai tuần nay cậu chủ đã cố gắng hết sức rồi.
Dương đang phân vân thì phía trong có người ra mở cổng, mộtông lão già thân hình còm nhomvới bên chân bị tật. Dương ra khỏi xe, cô
nhanh nhẹn phụ ông lão mở cái cổng phô trương này cho chiếc ô tô chạy vào.
Ông lão chẳng nói chẳng rằng bỏ đi một mạch không lời cảm ơn, Dương cảm thấy có lẽ mình hơi nhiều chuyện.
Nếu khung cảnh bên ngoàitráng lệ bao nhiêu thì bên trongcảnh vật thật khiến người ta ngỡ ngàng. Không nhà lầu, không cung điện, không
gạch bông, hoa hòe... mà trước mắt Dương là một vườn bắp, một vườn bắp trải dài, mênh mông và trùphú.
Dương hét toáng và nhảy cỡn lên khi thấy giấc mơ của mình trở thành sự thật, giấc mơ được chết giữa vườn bắp đầy trái. Cô véo má mình thật
mạnh, cái cảm giác đau khiến cônhận ra mình không chiêm bao mà cũng chưa chết. Mặc kệ hành lý, Dương chạy lại gần ngắm nhìn những trái
bắp thân yêu. Dương sợ tim cô vỡ ra vì chúng mất.
Cách đó không xa, cũng trong khu đấy ấy, Huy chăm chú theo dõi từng cửchỉ của Dương, cậu mỉm cười với những hành độngcủa cô lúc này, so
với Huy thì trông cô còn con níthơn thế kia. Huy cứ cười hoài như thế và làm cho người phía sau cậu không khỏi khó chịu, anh ta lại gần giật
lấy ống nhòm khỏi tay Huy, nhìn theo hướng nhìncủa cậu.
-Vợ cậu đấy à?
-Ừ.
-Hơi già so với cậu.
Huy giật lại cái ống nhòm, nhăn nhó.
-Cấm anh nhắc đến chuyệngià trẻ, tuổi tác kể từ bây giờ trở đi và nhân tiện dặndò luôn những người kháctrong nhà giúp tôi.
Chàng trai mỉm cười gật đầu khi lần đầu trông thấyHuy nhạy cảm và giận vô cớ như vậy.
Chàng trai này là Quang, một chàng trai mang vẻ đẹp của ánh sáng đúng
Chàng trai này là Quang, một chàng trai mang vẻ đẹp của ánh sáng đúng như tên gọi của anh ta. Quang độ tuổi của Dương vànếu một người
rành về chứng khoán thì không xa lạ gì với anh ta, một thần đồng toán học, nổi lên như một hiện tượng trong làng chơi chứng khoán xong
hai năm trước Quang bất ngờ biến mất sau những vụ ăn chơi tai tiếng và trậnđua xe cuối năm gây xôn xao dư luận. Sự cómặt của anh tại đây
và bên cạnh Huy không rõ vì điều gì nhưng ắt hẳn cũng đáng để quan tâm đến.
Về phần Dương nếu khôngcó bác tài xế nhắc nhở chắc cô nàng định ngủ ngay tại vườn bắp cũng nên. Dương đi theo bác tài mà không quên
ngắm nhìn những hàng bắp dài chạy theo hai bên.
Qua hết bãi bắp là một khoảng không dài với chi chít những cây rau củ quả các loại, vài người làm vườn trông thấy Dương ngưng công việc
dang dở, chăm chú nhìn côtheokiểu dò xét. Dương thấy không tự nhiên chút nào trước ánh mắt của họ nhưng vì phải ở đâyba tháng nên cười
một chút mà dễ sống thì cũng không sao.
Nghĩ vậy cô quay ra phía họ, cúi đầu nhẻm miệng cười. Đáp lại sự thân thiện của cô là sự hờhững và có vẻ chẳng mặn mà cho lắm.Dương chưa
kịp thắc mắc thì giọng nói quen thuộc lại chen ngang dòng suy tư của cô.
-Vợ đến rồi à?
Huy lại gần Dương, lại nụ cười và cái giọng nói vô tưcó phân ngây ngô ấy.
-Vợ đi xe chắc mệt lắm ha?Nhanh nhanh vào nhà thôi. À! Anh Quang mang hộ hành lý giúp Vợ em nha.
Quang lại gần Dương và trong ánh mắt anh vô tình để lộ sự thân thiện triều mến mà anh tinrằng không có cô gái nào khôngkhỏi bận tâm với điều đó.
-Để hành lý anh mang vào cho.
Dương đúng là không phảingoại lệ, cô thoáng ngây người với nụ cười của Quang và giọngnói trầm ấm rất đỗi dịu dàng ấy. Cô đưa túi đồ
cho Quang và bước đi theoanh.
-Vợ! Nhà chúng ta bên nàycơ mà.
Giọng nói hờn trách của Huy làm Dương thoát vội ra khỏi đôimắt Quang, cô quay lại nhìn anhchồng trẻmà bối rối.
-Không phải nhà ở hướng ấysao? Vợ có thấy căn nhà nàonữa đâu.
Dương chỉ về phía căn nhà lợp ngói, sơn xanh dịu dàng phía trước mặt cô theo hướng Quang đang đi. Cẩn thận nhìn lại lần nữa cũng chỉ
thấy có mỗi cái đó đáng được gọi là nhà, đằng kia là một cái lầu hóng gió vì nó khá nhỏ và cao, còn phía xa xacạnh hồ nước cóvẻ là
chòi ngắm cảnh... có lẽ vậy.Dương đưa mắt nhìn Huy khó hiểu. Huy thôi vẻ mặt phụng phịu và chuyển sang điệu cười ranh mãnh,nắm lấy
tay Dương kéo về hướng ngược lại. Huy tự hào chỉ về phía cái chòi khi nãy vô tình Dương có liếc ngang qua và trót lỡ xem thường.
-Chồng xây nó tặng vợ.
-Một cái chòi...
Dương khó khăn lắm mới thốt được từng ấy tiếng nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ quá đỗi của Huy, cô lại không dám để lộ vẻ thất vọng ấy ra ngoài.
-Vợ đừng nghĩ nó là cái chòi bình thường nhé.
Nói rồi Huy lại tiếp tục kéo thân hình cứng vì đơ của Dương đi lại gần cái chòi hơn.
Dương từng nghĩ làm con dâu nhà giàu thì sẽ sống trong một căn nhà sáng bừng, đi đến đâu cũng phản chiếu gương mặt củamình đến
đó vì mọi thứ đều bóng loáng. Sẽ được ăn uống cao lương, sẽ được ở phòng lạnh, tắm bằng bồncó rải hoa hồng... tất cả giờbay theo gió khi
trông thấy cái chòi lợp tranh này.
Nhưng nhìn từ xa thì đángthấtvọng ấy vậy mà khi lạigần, Dương lại cảm thấy vô cùng thích thú. Từ mặt đất ra đến cáichòi có bắt một cây
cầu tre chắc chắn, đi trên ấy bạn có thể thấy nhưng bông súng màu hồng xinh xắn nằm rải rác khắp mặt hồ và hàng chục chiếc thuyền bằng tre
nhỏ sơn màu vàng có căn buồmmàu tím rất đẹp.
-Vợ thấy đẹp chứ? Chồng đãnghĩ cách gì đó để tặng vợ nhân ngày gặp mặt nhưng lại không biết làm điều gì cả và rồi lại làm cách bình thường này.
-Bình thường à! Rất tuyệt, rất đẹp mà.
Sự thật là hai chữ ấy còn khôngđủ so với những gì Dương địnhnói, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ có bao giờ cô được tặng cho cái gìhạnh phúc như thế này đâu.
Huy trông thấy gương mặtcủa Dương lúc này, cậu cũng vui vẻ hơn “May là nókhông quá trẻcon trong mắt Dương”.
-Màu vàng tượng trưng cho sự vĩnh cửu, màu tím là sự chung thủy mãi mãi...
Câu nói ấp úng của Huy vừa thốt ra thì Dương đã đi trước một đoạn đến gầncái chòi, chắn hẳn cô nàng không kịp nghe những lời ý nghĩa kia.
Một cô nàng vô tâm...
Đừng vội trách cô ấy nếu bạn không tận mắt trông thấy cái chòi, nhìn xa thì bình thường thật nhưng đến gần thì mới thấy kì công của chủ nhân
tạo ra nó. Nó giống như một tòa sen trên mặt nước, được làm hoàn toàn từ tre và mang cái màu tự nhiên mát mẻ ấy. Sàn nhà lót bằng rất
nhiều lớp tre, được đang lát công phu, tỉ mỉ. Mọi thứtừ bàn ghế, kệ đựng đồ cũng từ tre nốt. Dương thích thú kéo tấm rèm tre ở cả bốn phía lên
rồi nhìn ra ngoài, cô nàng bị cuốn hút đến nổi quên mất biệtthự và phòng tắmrải hoa.
Dương thả người nằm xuống chiếc gường to trong chòi, thứ duy nhất không làm bằng tre. Huy cuối cùng cũng đến, cậu lạigần ngồi cạnh.
-Vợ thích lắm nhỉ?
-Ừ.
Cả hai im lặng một lúc, mùihương hoa dịu dàng và cả những làn gió tự nhiên mát mẻ làm Dương chìm vào giấc ngủ sau chuyên đimệt
ban ngày. Huy nhìn vợ mình, niềm hạnh phúc ngây thơ len trong đôi mắt cậu. Huy tháo cặpkính vướng víu và đặt lên má Dương một cái
chạm môi dịu
vướng víu và đặt lên má Dương một cái
chạm môi dịu dàng.
-Chào mừng vợ bước vào thế giới của chồng.Sự mệt mỏi suốt chặn đường làm Dương rơi vào giấc ngủ một cách khá thoải mái và mãi đến gần chiều mát cô mới lờ mờ mở mắt. Mùi bắp luộc
thơm tho theo gió chạm nhẹ vào khoảng không gian riêng tư của cô và theo một thói quen khó tiết chế, Dương đi theo lời mời gọi hấp dẫn mà
gió đưa đến.
Vừa ra khỏi căn nhà trên mặt nước, rẽ vào hướng cây đa to mát, nơi mà phíadưới gốc cây, có nhiều người làm tụ tập xung quanh nồi bắp
luộc khổng lồ mà hồi giờ Dươngmới được trông thấy. Cô như đứa trẻ chưa lớn, hí hứng chạy lại ngồi cạnh anh chồng nhỏ củamình.
Huy đang nói chuyện với mọi người, trông thấy Dương lại gần, cậu cũng nhoẻn miệng cười.
-Chồng định gọi vợ khi nàobắp chín. Vợ thấy đã đỡ hơnchưa?
Dương gật gật đầu mà mắt không rời cái nồi to trước mặt. Huy đoán được sự thích thú ấyqua nét mặtDương, cậu không hỏi nữa mà nhặt lấy cái
rổ nhỏ ngay cạnh rồi đứngdậy.
-Vợ ngồi đây nhé. Chồng sẽhái thêm một ít trái nữa, tiện thể tý nữa có mình nướng luôn.
Dương tán thành với ý kiến ấy của Huy vô cùng, cô vẫy vẫy tay tạm biệt khicậu rời nhóm. Và đó có lẽ không phải là lựa chọn khôn ngoan cho
lắm, khi mà mới ban chiều cô được những người làm ở đây đón tiếp với thái độ không chútthiện cảm. Sau khi Huy đi, họ chăm chăm nhìn vào
Dương bằng ánh mắt kỳ lạ.
Dương ngay lập tức nhận ra vấn đề, cô cười một cách bối rốinhưng cũng chẳng mang lại điều gì kháhơn. Cô biết họ không hoan nghênh cô ở lại
vì thế cô đứng dậy, lẻn dầnvề phía vườn bắp tìm Huy, người duy nhất chào đón cô đến đây.
Huy thẩn thơ, vừa đi vừa nhìn những trái bắp một cách thờ ơ, có vẻ cậu đang chờ đợi điều gì đó và rồi cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc
gọi tên mình, khuôn mặt cậu trởnên tươi tỉnh, thíchthú nhưng cậu lại không đáp trả tiếng gọi ấy.Bóng Dương chạy ngang qua và Huythì đứng
nấp sang dãy bắp bên cạnh,cậudõi mắt theo, khẽ mỉm cười. Mộtlúc sau Huy mới lên tiếng đáptrả.
-Vợ Vợ đứng ở đâu vậy?
Thoáng nghe thấy tiếng Huy giữa rừng bắpbạt ngàn không hiểu sao Dương thấy trong lòng mình vui mộtcách kỳ lạ. Dương cố gọi to để Huy
xác định phương hướng và rồi ngay sau lưng cô, một tiếng rêncủa Huy làm cô quay lại tìm.
Sau những cây bắp mảnh khảnh, những chiếc lá to dài đan xen, che khuất tầmnhìn, bóng dáng Huy đần hiện rõ, nhỏnhắn, sặc sỡ như ngày
mới gặp. Huy ôm lấy cánh tay đang rướm máu của mình, vẻ mặt đau vì rát buốt.
-Chồng đứng ngay đây mà vợ gọi hoài không thấy lêntiếng. Trời! Tay chồng sao thế này?
Khuôn mặt Huy nhăn nhó tội nghiệp khi một bên taycậu bị lábắp cứa nhẹ, bắt đầu rỉ máu.
-Chồng nghe tiếng vợ mà. Tại vợ đi vội quá nên chồng theo không kịp. Xin lỗi vợ.
Dương cảm thấy mình mớinên là người nói lời xin lỗi,cô khôngnên trút giận vào Huy như vậy, nhìn chồng nhăn nhó mà làm côthấy mình
nên làm gì đó. Dương lấy rổ bắptrên tay Huy.
-Chúng ta về thôi. Vợ sẽ nói mọi người giúp chồng.
Huy khựng lại nhìn Dương,miễncưỡng.
-Chỉ trầy tý thôi mà, chồng có cảm thấy gì đâu. Hay vợhái nhé, chồng đi theo sau thôi.
Trước ánh mắt nài nỉ của Huy, Dương không có cách nào hơn, cô mang rổ và bắt đầu tìm kiếm. Thỉnh thoảng Huy chỉ cho Dươngmột vài trái
nhưng lại bị cô nàng gạt đivới lí do chúng quá nhỏ vàtrông chẳng ngon lành gì. Những lúc ấy Huy lại im lặng.
Khi đã hái khá nhiều, cả haiđi raphía ngoài theo hướng thoai thoải của ruộng bắp mà quay về. Huy cầm trên tay hai trái bắp và hỏi Dương đoán
xem trái nào ngon hơn. Dương cũng thích trò này vì nó chẳng khó khăn lắm với cô khi mà chỉ nhìn sự chênh lệch của hai trái bắpcũng đủ để cô
chọn lựa. Một trái khá nhỏ khá xinh xắn, trái còn lại thì to và cóvỏ khá đẹp. Dương chọn trái bắp to.
Huy nhìn vợ cười ranh mãnh vàcậu bắt đầu lột từng lớp vỏ bắp.Trái bắp nhỏ đều hạt và vừa đủđộ có thể ăn được trong khi đótrái bắp lớn lại
lởm chởm hạt non hạt già,thậmchí còn bị sâu đục bên trong.
Dương thất vọng ra mặt, cô không tin nên cầm cả hai lên xăm soi và rồi 18 năm kinh nghiệm ăn bắp làm cô tức giận đặt cái bắpto vào rổ
chẳng nhẹ nhàng một chútnào.
-Mọi người đều dùng mắt khi chọn bắp nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ vợ ha?
Câu nói ẩn ý nhưng được thốt ra bằng giọng ngây thơ và nụ cười của Huy làm Dương không tin rằngnó có chủ đích sâu xa như thế. Cô chỉ
cười trừ đối đáp anh chồng chocó lệ và ngại ngùng đi lên trướcvài bước.
Huy đem bắp lại gần chỗ luộc vàlần này Dương đi theo phía sau cậu. Những người làm lại cười nói với cô bình thường, họ cởi mở,tốt bụng với
Dương một cách thái quá làm cônhận ra ngay sự khác biệt này là vì có Huy. Dương nhận trái bắp từ một bà thím lúc trước còn lườm cô ra mặt, cô
cố cười đáp lại mà trong lòng không ngừng thở dài,nhìn cái vẻ ngây thơ chẳngbiết gì của anh chồng. “Hay là nói lại với cậu ta chuyện
này?... Mà thôi, dù gì cậu tacũng là con nít mà.”
Trời bắt đầu tối đi, gió mátkéo đến phủ quanh căn nhà xinh xắn của Dương và Huy. Hai người ngồi phía trước hiên, Dương chăm chú nghe tiếng
kèn acmonica từ trên cái lầu hóng gió mà cô gặp Huy lúc mớivào.
_Ai thổi vậy nhỉ? Nghe hay thật
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!