Polaroid
EDEN - Tuyệt Đỉnh Vuốt Chạm 2015
Săn Boss siêu khủng và chặt chém đã tay, cực phê...
BeYeuTruyen.Wap.Sh
Thế Giới Truyện Teen
TruyệnChatGame
Bạn đang truy cập vào BeYeutruyen.Wap.sh Wapsite Đọc Truyện Teen Tổng Hợp Những Truyện Tiểu Thuyết Hay Nhất Dành Riêng Cho Các Bé Yêu Truyện.!
_Ai thổi vậy nhỉ? Nghe hay thật.
Dương chợt hỏi bâng quơ nhưng điều đó cũng làm Huy quan tâm.
_Của thầy gia sư dạy chồngđó, người mang hành lý của vợ lúc sáng ý.
Dương ngạc nhiên tròn xoe mắt.
_Người đó sao...
-Nhưng vợ thích nghe kèn à?
Dương gật đầu, ánh mắt cô dõi nhìn về phía âm thanh trong trẻo ấy, môi cô huýt sáo theo và mỉm cười.
-Vợ thích âm nhạc. Vợ đã từng tưởng tượng rằng ngày nào đó, vợ sẽ nghe những bản nhạc mà mình thích giữa cái không khí trong lành như
thế này và cạnh vợ sẽ là...
Dương chợt ngưng lại khi nhìn khuôn mặt Huy đang lắng nghe chăm chú.
-Cạnh vợ sẽ là chồng, người sẽ rất thích vợ.
Huy mỉm cười tiếp lời Dương vàtrong giây phút cô cảm thấy có một cảm giác gì đó thật xốn xan, kỳ lạ. Dương lấy tay nhéo hai má Huy làm cậu
đau và nghiêm túc nói.
-Cấm nói mấy câu sến sồ như thế nghe chưa. Ôi! Thật là nổi da gà.
Dương bỏ vào trong, để mình Huy ngồi lại và xoa xoa hai bên má đỏ ửng của mình. Cậu đưa tay khấy mặt nước tĩnh lặng, nét mặt có phần nghiêm túc “Thật chẳng hiểu vợ thuộc típ lãng mạn hay thực tế nữa, làm cách nào để chồng có thể bước vào thế giới củavợ đây?”Huy bước vào nhà và thấy vẻ ngại ngùng kỳ lạ của Dương.
-Sao vậy? Vợ có chuyện gì à?
Vẻ ngại ngùng làm khuôn mặt Dương đỏ ửng, cô lý nhí.
-Chồng không thiết kế phòng tắm à?
Huy cười trướcvẻ mặt này của vợ mình, cậu không muốn làm Dương thêm lúng túng nhưng chính cậumỗi khi bắt gặp Dương như thế lại chẳng
thể nào kiểm soát được mình. Huy nắm lấy tay Dương kéo đi.
-Chồng không thiết kế phòng tắm nên vợ dùng tạm phòng tắm của mọi người nhé. Một ngày nào đó chồng sẽ tặng vợ một phòng tắm đẹp
nhất, tuyệt nhất.
Dương bước theo bàn tay nhỏ nhắn phía trước, cô mỉm cười trước cái suy nghĩ ấy của Huy. Cô cảm thấy là con nít thật hay ho,có thể nói lên
mọi suy nghĩ của mình
không chút ngại ngùng, cóvẻ càng lớn, càng chịu nhiều tổn thương và sợ phải đối mặt với chính những tổn thương khi mở lòng ấy, mọi người
không thể còn ngây thơ nói lên suy nghĩ của mình được nữa.
Dương rút tay khỏi tay Huy.
- Vợ có thể tự vào được rồi, chồng về trước đi.
Huy miễn cưỡng gật đầu.
- Chồng về đi.
- Không! Vợ vào trước đi rồi chồng sẽ về sau.
Không hiểu sao Dương lại cười trước sự quan tâm quá mức của một đứa trẻ. Nó làm cô nhớ lại người bố của mình, những ngày thơ ấu xưa
ông luôn là người làm cô cười như thế bằng sự quantâm dịu dàng. Càng lớn lêncô càng trở nên mạnh mẽ hơn đến nỗi làm người khác có
cảm giác cô không cần những điều ấy, nhưng sâu thẳm bên trong Dương luôn mong muốn có ai đó chiều chuộng mình... Dương quay đầu nhìn
lại, Huy vẫn đứng nhìn theo cô và bất giác nụ cườicủa cậu nhóc làm cô vui đến kỳ lạ.
Bà giúp việc trong nhà chỉ cô nhà tắm bằng thái độ kìcục hếtnói, Dương không hiểu mình đắc tội gì nhưngchí ít cô nghĩ mình không đáng bị
đối xử như thế. Cũng may, những giọt nước phun trào trên cao làm trôi đi mệt mỏi, trôi đi những ngỡ ngàng, cảm giác mát mẻ làm cô không
thấy khó chịu nữa.
Bước trên con đường cũ quay lại sau khi đã tắm xong, Dương bỗng nhiên yêu đời hút sáo và đi ngang qua cái lầu cao, cô dừng lại, lắng nghe
tiếng kèn nhẹ nhàng đang cùnggió nhảy nhót trong hương bắpthôn quê. Dương tò mò leo lên trên lầu cao.
Giữa ánh trăng bạc, sáng rực trong ngày rằm và khuôn mặt đẹp như khắt của Quang được vây quanh bởi thứ ánh sáng thần tiên ấy, thoáng
chốc làm Dương ngơ ngác,bị mê hoặc. Quang khẽ mởmắt, ánh nhìn của anh làmDương bối rối, cô quay mặt đi, lúng túng.
- Tiếng kèn hay quá...
Quang mỉm cười, ngưng thổi, giọng nói anh dịu dàng như chính nụ cười của anh lúc này vậy.
- Em muốn thử không?
Dương tiến lại gần, cô nhận lấy chiếc kèn, ngón tay thon dài của Quang khẽ chạm nhẹ vào bàn tay Dương, từ chỗ ấy bắt đầu đỏ lên, nóng
bừng bừng. Lần đầu Dương có cái cảm giác tim mình đập kỳ lạ thế này.
Dương đã thổi kèn này từ hồi bé tí nhưng trước sự chú tâm của Quang vào mình, cô chẳng thổi nên hồn, cuối cùng cảm thấy mình đang làm trò
cười mất mặt, cô ngưng lạivà trao nó về chủ cũ.
- Anh thổi thì hay hơn.
- Em không ở lại sao?
- Em không muốn phiền anh đâu.
Quang không nói thêm gì, chỉ khẽ cười, anh nhòi người ngước nhìn lên bầu trời rồi quay về hướng Dương, có ý bảo cô lại gần anh. Dương làm
theo một cách hiếu kỳ và thật ngạc nhiên. Trước mắtcô, cả một bầu trời đầy saotrải dài không điểm dừng. Những ánh sáng bé nhỏ nhưng lại
vô cùng mạnh mẽ giữa màu đen vây quanh chúng,tôn thêmvẻ đẹp cho bản thân chúng.
- Đẹp quá! Em chưa bao giờ thấy một bầu trời nhiều sao thế này.
Sự thích thú của Dương hiện lêntrong ánh mắt long lanh, Quang như thể nhìn thấy bầu trời đẹp diệu kỳ này trong ấy và nụcười của cô làm anh
thấy niềm vui ấy lây lan sang cảanh. Anh thổi một bản nhạc khác, ấm áp và hạnh phúc hơn.
-Vợ! Vợ ơi...
Tiếng của Huy làm Dương thoát ra khỏi không khí thần tiên này,cô đáp lại chồng mình và chào Quang đi xuống vội vàng. Xém chút cô vấp té vì
chao đảo nếu không có bàn tay Quang giữ lấy eo cô. Dương bối rối đẩy anh ra, cô cảm ơn.
Khi chân chạm đất, Dương trông thấy Huy đã đứng đợi cô sẵn bên dưới, cô cười gượng gạo mà không biết rằng
mà không biết rằng, hai bên má mình đỏ ửng lên
cả vì cái ôm khi nãy.
- Chồng đến tìm nhưng mọi người nói là vợ về lâu rồi nên chồng sợ vợ lạc đâu đó mất.
- Sao lạc được chứ? Chỉ đoạnđường ngắn thôi mà.
Dương cười rồi bỏ đi trướcđể che giấu nhịp tim đập rộn của mình. Huy đứng nhìn theo rồi ngước nhìn lên cái lầu cao.
- Rõ ràng vợ đã bị lạc mà...Huy bước theo sau Dương, cậu nắm lấy bàn tay cô.
- Chồng muốn cho vợ xem cái này.
Vẻ mặt tò mò của Dương làm Huy thấy thích thú vớiý tưởngmà cậu đã chuẩn bị khi Dương đi tắm. Huy muốn Dương sẽ vui vẻ trong ngày đầu tiên
xa nhà và hi vọng niềm vuinhỏ này sẽ làm cô gần cậu hơn. Huy dắt Dương vào căn nhà tre của hai người.
- Vợ nhắm mắt lại đi.
- Lại chuyện gì đây?
Dương nhắm mắt lại vui vẻ chờ đợi trong khi Huy buông tay cô ra và tắt đèn.
- Vợ mở mắt ra được rồi.
Dương làm theo và hiện ratrước mắt cô đó là những ánh sao lấplánh gần như thể chạm tay được. Đó là những miếng huỳnh quang được cắt
khéo léo hình sao treo, dán khắp phòng và trong đêm chúng trở thành những ngôi sao lấp lánh.
- Đẹp thật.
Phản ứng của Dương không như mong đợi của Huy, cậu cần một nụ cười hạnh phúc chứ không chỉ là câu nói bình thường ấy.
- Trông chúng rất giống bầu trời sao lúc nãy vợ nhìn thấy, chỉ tiếc là nhân tạo mà thôi.
Dương nói bâng quơ và với tay nhặt một ánh sao ở gần cô. Ngay cả bản thâncô cũng không nhận ra rằng những hìnhảnh khi nãy đã ám ảnh
cô, nó là giấc mơ lãng mạnnhất mà cô từng nghĩ đến, được lắng nghe điệu nhạc dịu dàng dưới bầu trời đêm và bên một chàng hoàng tử. Tiếc
rằng bây giờ cô quá lớn đểcòn thích một điều như vậy, đơn giản cô hơi cảm thấy choáng ngợp khi giấc mơ ấy hiện hữu và sẽ nhanh chóng thôi, sự
vui sướng kỳ lạ này trong cô cũng lại biến mất.
Mãi bận tâm những suy nghĩ trong lòng, Dương không nhận ra rằng trong bóng tối, ánh mắt hiền lành của Huy chợt thay đổi,nó trở nên sắc
lạnh hơn và chứa đựng sự giận dữ, khó chịu. Cậu mong đợi điềugì hơn chứ ?Rằng cô ấy sẽ ôm châm lấycậu, hạnh phúc không ngưng ư? Cậu
đã từng rất thông minh vạch racái kế hoạch này, cậu cũng từngrất chắc chắn sẽ làm cho cô ấy thuộc về mình mãi mãi, vậy sự lo sợ này là sao
đây? Ai đó nói cho cậu biếtthử xem, cảm giác này tại sao lại khó chịu thế này? Huy lùi dần đến khi chạm vào vách, cậu nhìn ngồi sao nhỏ bé mà
Dương đung đưa trước mặt, bàn tay nắm chặt của cậu dãn dần ra.
Ánh đèn được bật sáng và cái màn đêm kỳ ảo kia trốn ngay tức khắc, Dươngngơ ngác.
- Ngày mai vợ chỉ cho chồng xem cảnh ấy nha.
Dương mỉm cười gật đầu trước vẻ mặt vui vẻ của Huy, nó làm cô bớt suy tư hơn nên có lẽ cạnh cậu nhóc này, tâm trạng cô thật thoải mái.
Huy đi ngang qua Dương, lại gần giường ôm mớ gối chăn trải xuống dưới đất và yên chí nằm ở đó.
- Vợ nằm trên giường đi, chúc vợ ngủ ngon.
Dương mỉm cười, bây giờ có vẻ cô hiểu được cảm giác dễ chịu khi cạnh Huy do đâu mà có rồi. Cậu nhóccứ vô tư trao cho cô quá nhiều thứ
mà không đòi hỏi được nhận lạiđiều gì, lại còn nhanh chóng nhận ra những lo lắng trong lòng cô rồi giải quyết chúng trước khi cô kịp lên
tiếng. “Sẽ là một chàng traitốt.”Dương nằm yên trên giường nhưng trước khi côchìm vào giấc ngủ thì tiếng hắc hơi của Huy bật ra. Dương
im lặng vờ như không nghe thấy điều đó.
Lại tiếng hắc hơi của Huy vàlần này Dương không thể tỏ ra vô tâm hơn được.
- Chồng thấy lạnh sao?
Huy cố im lặng nhưng có vẻ cậukhông kiềm chế được, cậu hắc hơi rõ to và ngồi bật dậy.
- Tại hơi nước bốc lên thôi,chồng đắp chăn sẽ ổn mà. Vợ đừng lo, mau ngủ đi.
Chưa dứt lời thì Huy lại hắchơi một lần nữa làm Dương không muốn bận tâm cũng không được.
- Thôi cứ lên đây ngủ đi, không sao đâu.
- Thôi...
- Tùy vậy.
Khi thấy Dương có vẻ mặc kệ thì Huy thôi vờ miễn cưỡng cậuôm hết chăn gốilên và nằm cạnh. Ánh đèn tắt đi, nụ cười của Huy hiện trên
môi, hạnh phúc và vui vẻ.
Trời bắt đầu sáng, tiếng gàgáy nơi thôn quê đồng loạt cất tiếng khắp xung quanh. Huy nằm cạnh Dương, bàn tay nhỏ nhắn cậu chạm vào
những sợi tóc lòa xòa của cô, khéo léo vuốt chúng thẳng lại. Những ngón tay ấy còn tham lam chạm nhẹlên khuôn mặt Dương dịu dàng rồi đột
nhiên cậu giật mình khi vòng tay Dương ôm ngangqua lưng cậu.
Dương lúc này đang lạc vào một vườn bắp rất rộng, một cơn gió nhẹ thổitung những hạt phấn vàngbay chấp chới khắp mọi nơi, tạo ra làn sương
mỏng làm mờ mọi thứ xung quanh. Dương trông thấy một bóng một người con trai mập mờ trước mặt, cô lên tiếng gọi nhưng người đó lại
chẳng đáp lại. Thấy vậy nên Dương chạy lại gần vàkỳ lạ thay khoảng cách giữa hai người không hề rút ngắn lại mà cứ thế ngày càng giãn
cách ra, xa hơn. Đột nhiên gió ngừng thổi, làm làn sương mù cũng tan đi, mọithứ hiện ra rõ ràng chỉ duynhất bóng người ấy lại không còn
nữa. Dương đứng lặng giữa rừng bắp, một mình, cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy cô, cô cố gọi thậtto nhưng không có tiếng đáp lại.
- Có ai không? Ai đó lên tiếng đi.
...
- Sao vậy vợ? Vợ mơ thấy ác mộng à?
Dương giật mình thức giấcvà trước mắt cô, khuôn mặt lo lắngcủa Huy giữ lấybàn tay run rẩycủa mình.
- Vợ sao thế? Vợ mơ thấy gì không hay à?
Dương bình tâm lại
Vợ sao thế? Vợ mơ thấy gì không hay à?
Dương bình tâm lại và ngồi dậy,đột nhiên nhớ đến giấc mơ cô bật cười.
- Sao mình lại hoảng hốt vìmột chuyện như thế nhỉ? Kỳ lạ.
Huy tò mò trước kiểu vừa nói một mình vừa cười củacô vợ mình.
- Nhưng là chuyện gì vậy vợ?
Dương nhìn Huy, cô khôngđịnhnói nhưng không hiểusao lại thốt ra một cách bình thản.
- Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là chuyện phải ở một mình thôi mà.
Dương không nghĩ cô lại sợ phải cô độc một mình, thậm chí trong thâm tâm cô từng mong muốn được tự do một mình, làm những điều mình
thích nữa cơ. Vậy mà sao bây giờ lại như thế này đây, hoảng sợ vì chính mong muốn của bảnthân.
Bàn tay Huy cắt ngang suy tư của Dương, cậu nắm lấynhẹ nhàng và nhìn Dương mỉm cười.
- Chuyện ở một mình sao có thể coi là chẳng có chuyện gìđược, vợ không biết thôi nhưng đó chính sự trừng phạt nặng nề nhất đó. Lúc ấy vợ
sẽ thấy mình như bị tù túng và đang bị giam nhốttrong một cái hộp rỗng không, vợ sẽ cảm thấy bứcbối và cô độc vô cùng. Thậm chí khi vợ muốn
nói cũng không ai đáp lại…
Huy ngưng nói lại, cậu quay đi trốn ánh mắt ngỡ ngàng của Dương lúc này, nếu không làm gì để chống chế thì màn kịch này có nguy cơ đổ vỡ mất.
- Là mẹ bảy đã nói với chồngnhư thế.
Huy cười và thật may mắn nụ cười ấy đã lèo lái suy nghĩ của Dương đi một hướng khác.
- Mẹ bảy sao? Bố chồng có đến bảy vợ à?
- Nhiều hơn ấy chứ.
Huy cười ranh mãnh trước vẻ mặt há hốc của Dương.
- Đúng là khi giàu có thì không có chuyện gì là khôngtưởng nhỉ?
- Vợ nghĩ thế không đúng đâu. Chồng tuyệt đối không lăng nhăng như bố và cũng sẽ không bao giờ để vợ một mình.
Dương lại nhéo lấy hai má của Huy, phá hỏng không khí lãng mạn mà Huy mới tạo ra.
- Thôi không nói nữa, chồng đứng dậy cho vợ xếp chăn lại nào.
Dương quyết tâm không để những cậu nói đại loại như thế làm phân tâm nữa. Có vẻ Huy xem quá nhiều phim hàn quốc và nói chúng ra dễ dàng
như thế vì còn là trẻ con. Nhưng còn cô thì khác, cô lớn hơn và phải hiểu rằng, vở kịch này sẽ nhanh chóng kết thúc càng ít gây ra chuyện hiểu
lầm thì sau này khi rời xa càng đỡ gây cho thằng nhóc sự ngỡ ngàng hơn.Mới tỉnh dậy, Dương đi đánh răng, rửa mặt xong thì đã không thấy Huy đâu cả, cô gọi nhưng không có tiếng trả lời. Dương định ra ngoài tìm
nhưng vừa định đi thì thấyHuybưng gì đó lại gần, mồ hôi làm ướt mái tóc quăn kỳ lạ của cậu nhóc.
Huy đặt mâm đồ ăn xuốngdướibàn, hóa ra là đồ ăn sáng, một trái bắp và một tô phở.
Dương mỉm cười nhanh nhảu cầm lấy trái bắp nhưng Huy vội ngăn lại.
-Cái này của chồng mà? Vợăn phở này.
-Tại sao vợ lại ăn phở?
-Đây là phần ăn sáng thườngngày của chồng mà. Tại vợ không dặn nên chồng không biết phải chuẩn bị món gì cho vợ cả.
Trong lòng Huy chết vì cười bởivẻ mặt phụng phịu hệt như connít của Dương. Đúng như lời mẹvợ nói, cho dù Dương có già đến bảy chục thì
trước mấy trái bắp nó cũng chỉ như một đứa con nít lên bảy không hơn.-Thôi được rồi như vầy nhé –Dương cười ranhmãnh và Huyim lặng thử xem cô vợ mình định sẽ bày trò gì đây- Vợ chồng mình chia
đôi ha. Dù sao trái bắp nàycũng to mà, nha... nha.
Cái kiểu cười mua chuộc của Dương làm Huy nén cười đến đau cả ruột, cậu gật đầu đồng ývà bẻ trái bắp ra làm hai phần. Dương chọn cho
mình phần to hơn và thíchthú chào một buổi sáng mới hạnh phúc.
Vừa mới giải quyết xong buổi sáng thì bên ngoài đãthấy Quang đứng nhìn vào. Như mộtphản xạ tự nhiên, khuôn mặt Dương hồng lên, cô
nàng quay đi tránh cái nhìn của Quang và cắm đầu xuống dưới bàn. Huy nhận ra ngay những cử chỉkỳ lạ này của vợ mình, lòng cậu thôi
cười. Huy đứng dậy.
-Chồng đi đâu à?
-Ừ! Đến giờ học của chồng rồi.
-Hả? Nhưng đang là nghỉ hè mà.
Huy cười.
-Chồng không có nghỉ hè.
Huy bỏ đi theo Quang, trước cáinhìn khó hiểu của Dương và sau một lúc ánh nhìn đó chuyểnsang vẻ thương cảm. Huy không muốn nói
điều đó nhưng chính lo lắng trong lòng đã làm cậutự phá bỏkế hoạch mà cậu vạch ra. Huy muốn Dương nhìn cậu lúc nào cũng bằng ánh
mắt vui vẻ, cậu muốn Dương nhìn vào những
nổ lực của cậu chứ không muốncho cô biết đến bản thân cậu, bởi nó là một chuỗi sự thương hại nếu Dương biết được. Câu nói lúc nãy Huy
vô tình thốt là một trong vô số những điều cậu đángđược thương hại mà bản thân cậu cố che giấu. Trong giây phút bắt gặp đôi mắt Dương
nhìn Quang, thì Huy lại không kiềm nén lòng mình, cậu không muốn Dương lạc mất hình ảnh của cậu dù là trong chốt lát nên mới nói thẳng
ra như thế.
-Sao thế, hôm nay cậu có vẻ khó chịu với tôi nhỉ?
Quang lại trở về với con người thật của mình chỉ khi xung quanh còn mỗi cậu và Huy, cái dáng vẻ lãng tử, không nghiêm túc.Bằng chứng là
cách cậu ngồi ghế mà chânđể trên bàn, hút điếu thuốc đã gầnhết nửa.
-Chẳng có gì để khó chịu cả.
Huy không còn là đứa trẻ trong căn phòng đầy sách và dây nhợmáy tính này. Cách cậu nghiêm túc theo dõi những dòng số liệuxanh, đỏ chạy
dọc theo màn hình máy tính khiến người khác lạnhngười vì ánh măt sắc bén qua cặp kính dày kia.
-Vậy mà bảo không? Lúc nãy cậu nhìn tôi như muốnăn tươi nuốt sống vậy. Bảntính độc chiếm của cậu chẳng bao giờ biến mất cả.
Huy không thèm đáp trả lời
cậu vẫn đang đặt sự tập trung của mình vào công việc. Điều đó làm Quang thấy chán chường, thôi châm chọc.
-Cũng đúng! Dù sao đó cũng là kế hoạch của cậu, tôi cũngchỉ là một con cờ trong đó. Nhưng dù cậu thắng tôi nhiều lần cũng đừng vội
xem thường tôi, trò chơi này tôi thấy rất tự tin.
Huy khẽ nhếch mép cười.
Quang đứng dậy bỏ ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại mình Huy, Huy vội rời chỗ ngồi, chạy vào phòng vệ sinh. Cậu nôn thốc nôn tháo trong
bồn rửa mặt, toàn một màu vàng của bắp. Huy xả nước rồi ngồi bệch một mình xuống dưới sàn, gục mặt trước khoản lặng vô hình vây
kín lấy chính mình.
Có lẽ giấc mơ là điềm báo cho buổi sáng hôm nay của Dương, mọi thứ đúng là trống trải khi ởmột mình thật, tiêu hết một tiếng đồng hồ
bên cái máy trò chơi, cảm thấy không chịu hơn nữa cái cảm giác mục rửa khắp người, Dương đặt cái máy xuống và bước ra ngoài.
Những luống rau trồng xanh mơn mởn, đem lại cái cảm giác mát trong chobầu không khí ở làng quê, Dương ngồi xuống ngay dãy rau cải, cô
cúi người nhặt bỏ những cây cỏmọc lan bên cạnh. Sau một hồi hăng say nhổ bỏ, một ý nghĩ thoáng làmDương rùng mình “Tại sao mấy
cây cỏ không có quyền sống.” ,
Dương nhìn đám cỏ mình vừa nhổ xong, cô thấy thương sót chúng và bắt đầu gom chúng lạitrồng ramột góc riêng khác.
-Tụi mày là cỏ mà, cố chịu khổ một chút mà sống nha.
Ở trên cao, tiếng cười không ngớt của Quang khi vừa chứng kiến cảnh vừa rồi, cậu cười run cả người, làm cái ống nhòm rơi xuống sàn và điếu
thuốc trên tay chạm sàn nhà, tắt ngấm. Cố gắng lắm thì một lúc sau, Quangmới lấy lại bình tĩnh, đứng ngay ngắn lại nhưngtìm mãi mà
không thấy Dương đâu cả. Cậu mới lleo xuống đất đi ra phía vườn bắp.
Dương loanh quanh cạnh chỗ mấy cây bắp đang mọc cờ, cô nhìn ngó mấy cái râu bắp lòng thòng bêndưới bằng vẻ tò mò, cô định chạm tay
vuốt thử nhưng sợ nó không chịu ra quả nên cô ngưng cái ý nghĩ đó lại. Một cơn gió nhẹ thoảng qua lay nhẹ cờ bắp làm mấy hạt phấn bay
bay theo gió. Dương nhìn cảnh tượng không chớp mắt, cô như đang ở một thế giới khác, cô luôn dễ dàng bị thu hút bởi cái đẹpmà không tỏ
ra chút che giấu như thế. Dương bước đi không xác định phương hướng và khigạt một lá bắp chắn ngangđường, cô trông thấy Quang.Giống
hệt như giấc mơ của mình,những cảnh tượng ấy hiệnrõ mồn một trước mắt Dương, ngay cả bóng hình một chàng trai bây giờ cũng đang đứng
trước mắt cô. Trong ánh sáng mặt trời, pha màu vàng và xanhdịu mát của cảnhvật xung quanh, một lần nữa Quang lại làm trái tim cô gái này
rung động thật dễ dàng.
-Không ngờ gặp em ở đây.Em đi dạo à?
Dương gật gật đầu, chưa thoát ra được cơn mộng mị mơ hồ. Điều đó cô không che giấu nên chỉ cầnnhìn vào mắt cô, Quang biết ngay hình ảnh
anh trong cô bây giờ như thế nào và anh không ngần ngại tấn công mạnh hơn bằng một nụ cười hiền lành.
-Vậy em đi dạo cùng anh nha?
Dương trúng độc và rõ ràng gậtđầu mà không biết gật vì điều gì. Đi một lúc hai bên im lặng không nói gì, bây giờ Dương mới tỉnh người.
-Ủa? Không phải anh đang dạy Huy sao?
-À! Cậu ấy đang làm bài tập nên anh ra ngoài này một lát.
Lúc này Dương mới chợt nhớ lạinụ cười và ánh mắt buồn lần đầu cô bắt gặp ở Huy lúc sáng.
-Anh có nghĩ là Huy không thích học không, với lại đang hè mà.
Quang quay nhìn Dương làm cô lúng túng nhìn nơi khác.
-Huy không đi học ở trường,tự học ở nhà nên phải thế thôi, như thế mới theo kịp bạn bè được.
Dương ngạc nhiên với những gìnghe thấy, chuyện tự học ở nhàhồi giờ Dương cũng có nghe nóinhưng bây giờ chứng kiến điềuđó ngay gần
bên mình cô cảm thấy thậtkỳ lạ.
-Nhưng sao lại không để cậuấy đi học.
-Em không thấy Huy kỳ quái so với những đứa trẻ khác sao?
-...
Đúng là như thế, với vẻ ngoài như thế nếu đi học không biết Huy sẽ ra sao nhưng chuyện này thật khó hiểu vì Dương nhận rarằng Huy không
để ý chuyện bề ngoài của mình tạo cho người khác có cảm giác gì, thậm chí sau cái vẻ ngoài ấy Dương còn mơ hồ nhận ra một sựtự tin khác
của Huy. Nếu cậu ấy là người mạnh mẽ thì đi học như bình thường chắc cũng chẳng sao.
-Dù sao học với nhiều người cũng vui hơn.
Dương chốt lại bằng một câu nói đơn giản như suy nghĩ cùa cô về chuyện học hành đối với bản thân mình, cô cũng chẳng ham hố gì việc ngày
ngày cầm quyển sách nhai đi nhai lại cho đến khi thuộc lòng những thứ được nghe giảng trên lớp và chuyện đó còn kinh khủng hơn nếu chỉ có
một mình làm công việc ngán ngẫm ấy. Ít nhất thấy mấy đứabạn cũng khổ công cặm cụi nhưmình, cũng vơi đi phầnnào sự chán nản.
-Hay bây giờ đến chỗ Huy đi.Anh dẫn em đến nhé?
-Không được đâu, làm thế anh sẽ bị giết mất.
-Tại sao?
Quang cười để lái câu chuyện theo hướng khác, tại sao chuyện của Huy lại chen ngang kế hoạch của anh thế này, buồncười thật! Tại sao
hình ảnh của Huy lại chiếmtrọn buổi nói chuyện của hai người bây giờ, là lòng thương hại, haysự quan tâm hay Huy đã là điềugì đó khó nói
đối với cô bé. Quang cảm thấy trò chơi mà bản thân mình chiếm nhiều lợi thế lại bắt đầu làm anh cảm giác lo lắng thật sự. Huy quả một con
quỷ mưu mô.
Ra khỏi vườn bắp Dương đã thấy Huy đứng chờ ở đấy, cô mỉm cười đáp trả nụ cười ngây ngô
cười đáp trả nụ cười ngây ngô của Huy.
-Học chăm chỉ ha.
-Vợ đi dạo với thầy à? May quá, chồng cứ sợ vợ buồn nên gắng làm bài tập thật nhanh.
Huy không đả động gì đến Quang cả, cậu tự nhiên nắm lấy tay Dương, cười nói vô tư và rồi khi Dương nhận ra, quay lại đã thấy mình đang ở
rất xa Quang rồiThắm thoắt thời gian cũng trôi qua, một tháng ở đây Dương cũng đã quen thuộc với nhịp sống hằng ngày. Những buổi chơi đùacùng anh chồng
nhí, những buổi sáng một mình,những buổi tối trời ngắm sao, đi dạo và nướng bắp. Lỡn vỡn quanh cô đôi khi là ánh mắt dịu dàng của ai đó nhìn
mình, thỉnh thoảng lại làmnhịp tim cô đập lạ đi nhưng rồi cô cũng quen hơn với điều đó, nó không còn làm cô bối rối nhiều như xưa nữa mặc dù
cô rất vui mỗi khi được nhìn thấy anh.
Có thể cuộc sống như thế làm người ta nhàm chán nhưng với Dương đây quả thật là điều cô muốn, mọi thứ diễn ra chậm đi một nhịp, khiến cô
bắp kịp với những gì cô đãtừng bỏ qua khi lao đi kiếm tiềnsau những buổi học.
Cô thấy những cây cỏ không phải là những thứ vô dụng nữa...
Những buổi sáng ngủ muộn một chút không xấuvà tiêu tốnthời gian như cô từng nghĩ.
Những chiếc lá héo nằm rủdướiđất không hẳn trở thành đống rác mất thẩm mĩ nữa.
...
Và còn rất rất nhiều điều khác mà khi thời gian ngưng lại thế này cô mới nhận ra được. Cô thấy dù tuổi không tăng nhưngsuynghĩ của bản
thân đã lên một level khác,Dương thấy vui vì điều này.
Dương đang cúi người nhìn mấy con nhện nước thì Huy chạy vội đến nắm lấy tay cô.
-Vợ đến đây, chồng cho vợ xem cái này vui lắm nè.
Dương không ngần ngại trước mấy trò của Huy, đơn giản vì chúng mang đến cho cô sự thú vị và niềm vui. Dương tự hỏi thằng nhóc này
lấy đâu ra mấy ý tưởng kỳ cục đấy nữa. Khi thì làm hình một con gián bay khổng lồ nhưng tiếc là không bay được thế là hai người được
dịp đập, giết một con gián giấy khổng lồ, khi con giánbị bẹp dí thì bị biến thành giấy nhen lửa cho mấy tráibắp.
Dương còn nhớ vụ Huy tổ chức đua tàu mini ngay trên cái hồ này, đủ mọi vậtliệu chất liệu được mọi người đem ra làm tàunhư tre, nhôm,
gỗ,... Cái tàu của Dương có vẻ mỏng manh nhất vì làmbằng giấy và những ngườilàmthì vẫn ghét cô như ngày mới vào nên không thể
có chuyện họ để cho thuyền của cô yên ổn lướt trên nước được. Vừa vào cuộc đã có người định tạt nước lên thuyềncủa Dương nhưng
ngay lập tức chiếc thuyền của Huy xuất hiện. Chiếc thuyền tự tạo duy nhất có hệ thống phòng thủ và tấncông đầy đủ. Và chiếc thuyền
của Huy đánh bại những chiếc thuyền khác rồi chạy vù vù vòng quanh thuyền của Dương như có ý bảo vệ, che chở. Tiếc làvì một chút
trục trặt nhỏ nên gần đến đích hai chiếc thuyền lại ôm chầm lấy nhau và chìmnghỉm. Thuyền của Quang trụ vững và một mình ungdung
đến đích một cách từ tốn.
...
-Lần này chồng định gây chuyện gì nữa đây?
-Không phải gây chuyện, lần này chồng sẽ làm vợ vui mà, nhanh lên.
Bàn tay nhỏ của Huy nắm chặt lấy tay Dương, tạo cho cô cảm giác thân mật, hết sức tự nhiên không giống những giây phút ngại ngùng
ghê gớm khi cạnh Quang. Có lẽ đó là sự khác biệt giữa thích và không thích.
Huy dắt Dương đến phòngbếp nhưng vừa nhìn vào trong thì cả hai hoảng hốt vô cùng. Hóa ra Huy muốn chế biến món bắp rang bơ nên
cậu dùng một cái máy kì lạđể nấu. Ai ngờ lại bị trụt trặc gì đó nên bắp nổ bay tung té khắp nơi.
-Chết rồi!
Huy thất vọng với ý nghĩ đem khoe với Dương nhưng nhanh chóng cậu lao vào định tắt ngaycái máy không ngờ bắp văng ra dữ dội và
nóng, chúng cứ bắn thẳng vào mặt cậu. Huy nấp dướigầm bàn, cậu lấy cái nắp nồi khá to dùng làm lá chắn mà đứng dậy để đến gần
cái máy thì Dương đã ngăncậu lại. Thì ra cô cũng đã chui toạt xuống dưới bàn lúc nào không hay.
-Khi nào hết bắp nó sẽ ngừng phải không?
-Ừ.
Huy ngơ ngác đáp lại, chưahiểuDương định làm gì khingăn cậutắt cái máy ngu ngốc kia.
-Vậy ngồi chờ một chút cũngđược – Dương bốc lấynắm bắprơi gần bên cạnh, cô ăn thử- Cũng ngon ha, đủ độ bung, lượng bơ
được trộn khá đều.
Cái vẻ mặt cười ngây thơ của Dương lại làm Huy bất giác cườitheo, cậu bỏ cái nắp vung trở lạivà ngồi nhấm nháp vị bắp rang bơmà
mình tạo ra. Không biết Huy muốn tạo cho Dương nụ cười hay để làm cho chính bản thân mình cười nữa? Mặc kệ!
Trong bếp, dưới bàn ăn, cóhai kẻ ngốc ngồi, vừa cười,vừa ăn bắp rang bơ trong muôn ngàn súng đạn đangnổ khắp nơi.
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, Huy thức dậy như một thói quen, đểthấy khuôn mặt mà cậu thích nhưng hôm nay, khi tỉnh giấc cậu
không thấy Dương nằm cạnh mình. Huy bật dậy, tưởng chừng mình đang chiêm bao,cậu ngỡ ngàng khẽ gọi tên vợ. Đáp lại lời cậu là tiềng
vọng của im lặng. Huy bắt đầu gọi to hơn nhưng cũng chỉ thế. Cậu lao đi tìm.
Vườn bắp, đài viễn vọng,... vẫn chẳng thấy. Huy gọi tất cả người làm dậy đi tìm còn cậu chạy thẳng vào phòng Quang, Quang vẫn nằm ngủ
và Huy không thấy Dương ở đây.
-Này mới sáng sớm cậu lại định làm trò gì nữa vậy.
-Dương! Không thấy Dương đâu cả...
Giọng Huy dù cố tỏ ra bìnhthường nhưng rõ ràng là đang run lên.
-Cậu bình tĩnh lại coi, mất mặt quá đi. Nếu cô ta thấy coi chừng bệnh điên của cậubị lộ ra cũng nên.
Huy
Huy ném một chậu cây về phía Quang không thương tiếc nhưng may là Quang né kịp và nhanh chóng anhgiữ chặt tay Huy ngay lập tức
trước khi cậu kịp làm lại điều đó.
-Mẹ kiếp! Muốn ném muốnđập gì thì làm đi, bây giờ đi tìm cô ta quan trọng hơn hay là lên cơn điên hả.
Huy bắt đầu trấn tĩnh lại, cậu buông thả cái ly nước xuống đất, vỡ toang. Những người làm nghe tiếng đập chạy đến nhưng Quang đã ra
mặt nói là không có chuyện gì và điều động mọi người đi tìm.
-Dù sao cũng chỉ ở quanh đây thôi mà.
Quang ngồi xuống cạnh Huy.
-Có khi nào cô ấy biết hết rồinên bỏ đi không? Hay cô ấy thấy cạnh tôi chán ngán lắm.
Huy cố làm mình dịu đi tứcgiận nhưng lo lắng thì không chịu vơi đi chút nào.Một lần nữa nó như muốn Huy kích động như lúc vừarồi
nhưng Quang đã ôm chặt lấy Huy.
-Không có chuyện đó đâu. Chẳng phải mọi thứ đều hoàn hảo, không một chút sai sót sao. Cậu đừng lo chắccô nhóc la cà đâu đó thôi
mà. Bình tĩnh đi, kẻo lát nữa thấy cô ta lại không cười như thằng ngốc được nữa bây giờ... Nằm nghỉ một lát đi, tôi sẽ đi tìm giúp cậu.
Quang ra khỏi phòng để Huy ở lại một mình, cậu không muốn nhìn Huy trong bộ dạng này chút nào. Nó làm Quang thấy sợhay đúng hơn bất
cứ ai trông thấy bộ mặt thật sựnày của Huy cũng sẽ nghĩ cậu ta bị điên cả. Quang không hiểu sao Dương lại được lựa chọn nhưng rõ ràng cô
của những ngày đầu đến đây và cô của bây giờ trong lòng Huy có sự chênh lệch về trọng lượng rất lớn, đến nỗi nó có thểkhiến một kẻ như Huy
mất kiểm sót.
Mãi suy nghĩ chợt Quang nhớ rachuyện ngày hôm qua Dương có hỏi anh ở trong nhà có cái gì có thể lên mạng được không nhưng anh trả lời là
không. Vì Huy đã ngăn tất cả mọi thứ có thể giúp cô liên lạc với bên ngoài, thằng nhóc quỷ ấy muốn Dương sẽ chỉ có mình nó, trong khung cảnh
buồn chán của làng quênày thì nó muốn tạo cho Dương thấy nó là trung tâm củaniềm vui và buộc cô nhóc vào nó một cách dễ dàng hơn. Chuyện
đó và chuyện biến mất củacô nhóc này ắt hẳn liên quan đến chuyện thi đại học vừa rồi. Quang mỉm cười “Hay nhân cơhội này cho thằng nhóc một
bài học luôn nhỉ?”
Đúng như suy nghĩ của Quang, anh đi và tìm thấy Dương trongmột tiệm nét gần một thị trấn nhỏ cách khu nhà của Huy không xa.Dương đang lo
lắng một chuyện gì đó và vừa trông thấy Quang, cô mừng rỡ chạy lại gần, và xém khụy xuống đất nếu Quang không đỡ kịp.
-Em sao thế. Em biến mất làm Huy lo lắm.
-Em xin lỗi.
Dương cố thì thào, khó nhọc lắm cô mới thốt đượcba chữ ấy. Sắc mặt cô trông nhợt nhạt, đôi môi khô đi và hai mắt sưng húp lên, đọng lại đấy
những sơi mi ướt đẫm nước. Dương gần như không còn chútsức lực nàonên Quang bế bổngcô lên xe mô tô của mình.
-Em ôm chặt nhé.
Dương gật đầu.
Quang lái chiếc xe đi thật nhanh, cậu đang mãi nghĩ đến gã điên ở nhà. Không biết tìm thấy Dương thế này có làm hắnnổi điên hơn nữa không, lỡ
mà hắn phá hết mọi thứ thật thì không biết ăn nói lại thế nàovới lão già nữa.
Đột nhiên cái cảm giác lạnh lạnhsau lưng làm Quang giật mình. Dương đang khóc, không ít chút nào vì nó làm ướt cả vùng lưng của Quang. Quang
bắt đầu lái chậm lại.
-Em có chuyện gì sao?
-Em rớt rồi...
Quang tưởng chuyện gì ghê gớm hóa ra là thế, anhkhẽ mỉm cười.
-Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn lại thôi. Một năm, hai năm nữa nhìn lại em sẽ thấy chuyện này chẳng là gì.
Áo Quang vẫn ướt, có lẽ lờian ủi của anh quá sáo rỗng.
-Đúng là chuyện này chẳngcó gì to tát cả. Em định ra mạng xem điểm một lát rồi về thôi nhưng ai ngờ khi biết mình rớt em lại cứ
ngồi im mãi. Đến lúc nhận ra mình phải về thì mới hay là không mang theo đủ tiền. Em chẳng biết làmsao cả nên cứ đành ngồi lạiđấy. May
mà anh tìm thấy không thì...
Đang nói chuyện bình thường thì Dương không ngăn được tiếng khóc, lần khóc này cô không cố kiềmnén nữa, tiếng khóc vỡ òa, tan vào không
gian vắng lặng của buổi chiều tà. Nhắm thấy tình hình này, Quang không lái xe vội về nhà mà vòng thêm vài vòng nữa cho đến khi cô nguôi ngoai
bớt.
Một lát sau, khi chiếc xe gần đến cổng thì đã thấy Huy ngồi đợi sẵn ở đấy. Không nói cũng tưởng tượng được ánh mắt của cậu ta lúc này nhìn
Quang và có lẽ xém chút Huy không kiềm chế được sự tức giận nếu mà không nhìn thấy Dương đang vội vàng lau nước mắt của mình đi. Trông
thấy cảnh đó, không hiểu sao lòng Huy lại chùng lại, cậu bối rối thật sự vì chẳnghiểu chuyện gì xảy ra với Dương? lần đầu thấy cô khóc phải
làm gì đây? Còn đang chìmtrong bế tắc thì đã thấy Dương lại gần.
-Xin lỗi vì làm chồng lo lắng như thế.
Nụ cười yếu ớt của Dương thật sự không giải quyết được gì lúcnày, thậm chí lànó càng cường điệu hóa mọi chuyện lên. Huy không hiểu điều gì
đã xảy ra, mọi thứ không có trong kế hoạch của cậu và cậu chỉ biết gật đầu nhưthằng ngốc thật sự.
Quang nhìn theo hai bóng dáng khuất dần ấy, đôi taycậu muốngiữ thêm Dương bên cạnh mìnhmột lúc nhưng anh không thể làm điều đó. Vì
một lời hứa trước lúc bắt đầu trò chơi với Huy nên giờ anh phải buột phải tuân theo luật lệ,phải đợi đến khi Dương từ chốiHuy thì mới đến lượt
anh tấn công cô. Quang đã tự tin chấp nhận trò chơi của lão già để có cơ hội thắng Huy, chứng tỏ cho lão thấy
cho lão thấy anh không phải là kẻ thua cuộc.
Và giờ khi chứng kiến tâm trạng kích động của Huy, anh lạithấy lòng mình mâuthuẫn kỳ lạ.Anh vừa muốn thấy Huy phải khổ sở, đau đớn, vừa
muốn trốn tránh ánh mắt thảm hại của cậu nhóc khi trông thấy Dương khóc. “Để xem một kẻ hoàn hảo như cậu sẽ làm gì giúp Dương khi mà
cậu chẳng bao giờ hiểu cảm giác thất bại của cô bélúc này.”Dương về đến nhàđã nằm dài trên giường, nhắm mắt ngủ saumột ngày dài mệt mỏi. Huy ngồicạnh, cậu đắp chăn cho cô. Huy
ngồi im cố bình tĩnh suy nghĩ chuyện gì có thể xảy ra khiến Dương ra thế này,Huy không chấp nhận chuyện Dương khóc khi đang
bên cạnh cậu và càng không chấp nhận khi đôi vai cô tựa vào không phải là mình. “Tại sao Quang có thể biết mà mình thì không?”
Cái suy nghĩ ấy dằn vặt trong tâm trí Huy suốt cả buổi chiều tối, để rồi mệt mỏi cậu thiu ngủ lúc nào không hay.
Khi thức giấc Huy lại khôngthấy Dương, lần này cậu không để mất lý trí nữa. Cậu im lặng, bỏ ra sân mộtmình để tìm Dương.
Quanh những dải bắp rộngbạt ngàn, không người, tiếng côn trùng kêu lạt đâu mất trong tâm trí Huy.Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần duy nhất cậu thấy khủng hoảng thật sự, cái cổ máy thiên tài như cậu lần đầu ngưng trệ, những điều cậu được học chẳng có cái nào áp dụng để mã hóa chuyện này cả.Tựa lưng dưới chân đài viễn vọng, mệt nhòi nhưng lần nữa Huy tự ép mình cố leo lên trên, thật may trong bóng tối tiếng gọi của cậu đã được đáp trả.Dương ngồi sâu trong một góc trên đài viễn vọng, cô đangkhóc vậy mà chỉ nghetiếng gọi yếu ớt của Huy, cô đã vội vàng trả lời không theo một quán tính nào. Tiếng đáp trả của Dương mang theo cả hơi nước mặn chát và run rẩy.
Huy không biết phải làm gìnữa,chẳng một suy nghĩ, không chút tính toán, để rồi vòng tay cậu ôm trọn lấy bờ vai Dương, thật dịu dàng và ấm áp. Tiếng khócngưng trệ của Dương lần nữa vỡ òa trong không gian...
Cơn gió lạnh lùng lãng du trong không gian đen đặc, dừng chân đôi chút bên đài viễn vọng, liếc ánh mắtvô tình vào góc trong, nhìnhai kẻ tựa vào nhau mà thoáng thấy kỳ lạ trong tim, tráitim lạnh của gió cógì đó khó tả len lỏi làm giókhó chịu... gió cất bước quay đi để lại sau lưng hương bắp thoang thoảngcũngvội vàng đuổi theo sau.
Nước mắt buổi chiều rõ ràng đãvơi đi rất nhiều vậymà không hiểu sao, trong vòng tay nhỏ bécủa Huy, chúng lại như nhiều thêm và tuôn ra không cách gì ngăn được. Dương cũng đành bó tay, để mặc sự bấttrị ấy. Cô không muốn phảisuy nghĩ gì thêm nữa, cô muốn được khóc vì mình thật nhiều... thật nhiều...
Một giọt nước nóng ấm rơitrênvai Dương làm cô giật mình rời vòng tay Huy. Cô vô cùng bối rối, hối hận vì cái bản thân tệ hại của chính mình trước mắt Huy lúc này.
-Chồng khóc à? Xin lỗi, Vợ ổnrồi... Chồng đừng khóc nữa. Xin lỗi.
Bàn tay Dương vuốt hai má Huyướt nhẹp khiến bản thân cô ngạc nhiên vô cùng, cô đã làm gì thế này.Khóc lóc, rên rỉ bên cạnh một thằng nhóc vô tư, cô trách bản thân đã vô tình trút gánh nặng sang ngườikhác.
-Chồng đừng khóc nữa.
Huy không biết rằng mình đangkhóc trước mặt ngườikhác, đó là chuyện không tưởng. Bàn taycậu đưa nhẹlên má của mình để kiểm chứng lời Dương nói và ngay cả bản thân cậu cũngvô cùng ngạc nhiên trước điều này. “Mình đang khóc sao?”
-Xin lỗi làm chồng lo lắng, vợkhông sao nữa rồi.
Dương cười dịu dàng và lau nước mắt của Huy đi, không hiểu sao nhìn thấy Huy khóc Dương lại thấy mình được an ủithật nhiều, cô nghĩ rằng Huy rấtlo cho mình và chỉ thế thôi cô đã tạm chấp nhận sai lầm ngu ngốc của bản thân.
-Sao vợ lại khóc như thế? Ai làm vợ buồn sao?
Huy lợi dụng sự bình tâm của Dương lúc này để tìm nguyên nhân làm đảo lộn mọi suy nghĩ của cậu cả ngày hôm nay.
-Vợ không đậu được đại học...
Câu trả lời mà Huy không tưởngđược, chuyện như thế và Dương khóc như thế này khônghợp lý chút nào. Theo như những thông tin đã thu thập vềDương thìcô rất mạnh mẽ và không phải kẻ mau nước mắt. Sau cái chết của bố, cô là người vượt qua nỗi đau và vựt cả gia đình đứng dậy. Sáng đi học, chiều, tối lao đi làm thêm kiếm tiền, hay nhăn nhó nhưng cũng dễ dàng cười, thẳng thắng quá mức trước những chuyện nhamnhở nên cũng thường bị người khác ghétdù vậy, cô không baogiờ làchịu khuất phục. Những thông tin được cung cấp ấy thì cô đã được chọn trong số ba chị em là trở thành cô dâu của gia tộc Hoàng, trước khi chọn người thừa kế để kết hôn cùngcô... Khi gặp mặt chínhHuy đã phần nào tin vào những điều ấy nhưng bây giờ thì Dương đang khóc lóc trước mặt cậu chỉvì không vào đại học được. Huykhông hiểu...
-Chồng có ước mơ không?
Câu hỏi của Dương ngăn dòng suy tư trong đầu Huylúc này và mở ra cho cậu thêm một dòng suy tư khác. “ƯỚC MƠ!” Liệu đó cóphải là những gì mình muốn đạt được không, nếu là thế thì Huy cũng có. Huy gật đầu trả lời Dương câu hỏi ấy.
-Vợ cũng có một ước mơ. Vợmuốn một ngày nào đó vợ sẽ trở thành một phóng viêngiỏi. Hằng ngàybận rộn với thật nhiều tin tức, rồi cùng những người bạn của mình tìm ra những câu chuyện muốn kể, kể lại bằng những thước phim chân thật nhất...
Huy chưa từng thấy ánh mắt này của Dương, nó mơ mộng và xa xăm
Đọc tiếp: Chú Rể 15 Tuổi - Phần 3
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :15318
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!
Design by Kiều Lan
Copyright © 2013 BeYeuTruyen.Wap.Sh