xa xăm tận đâu đó mà cậu không sao nắm bắt nhưng kỳ lạ là ánh mắt ấy lấp lánh niềm hạnh phúc mà cậu chưa từng tạo ra được cho Dương, như thể nó chứa đựng cả một bầu trờisao. Ước mơ của cô là thế sao? Sao nó khác với những ước mơ của Huy quá đỗi, ước mơ của Huy không chở nhiều niềm vui được như ước mơ củaDương. Những điều Huy gắng đạt được khiến cậu mệt mỏi, làm cậu thấy khổ sở và đè nặngkhi nghĩ đến.
-Đó là ước mơ của vợ nhưng vợ chẳng biết làm cách nào để chạm đến cả. Thi đại học là cánh cửa duynhất có lối thông đến con đường vợ mơ nhưng bây giờ thì nó đóng sập. Giá như không có sai sót nhỏ ấy thì tốt biết mấy. Sao vợ ngốc như thế chứ, vợ thấy mình thật vô dụng.
Niềm vui trong ánh mắt Dương biến mất thay vào đó là sự tuyệt vọng chất chứa. Huy không hiểu rõ điều đó sao lại cótác động mạnh đến Dương nhưthế, có lẽ một kẻ như cậu cũng không bao giờ nhận biết được điều kỳ diệu đó bởi vì cậu luôn là kẻ chiến thắng. Những gì muốn cậusẽ có, chưa bao giờ cậu không đạt được thứ mình kỳ vọng cả. Cậu không thể thất bại, nên không biết được cảm giác mình vô dụng trong một khoảng khắc nào đó, những thứ dễdàng có cũng chẳng khiến cậu lấy làm quá vui mừng. Vậy nên cậu không hiểu hết những lời Dương bộc bạch...
-Vợ là người bình thường mà... chắc vợ chưa nghe đến chuyện con quỷ nhân tạo rồinênkhông biết nó cũng thèm khát được khócvì thất bại như vợ.
Con quỷ nhân tạo?
Huy thả lỏng bản thân, cậuvuốtmái tóc rối của Dươngsang mộtbên và ánh mắt cậu bỏ chạy đến đâu đósâuthẳm trong lòng, lần đầu cậu muốn bộc bạch bản thânvới một người khác.
-Có một người phụ nữ tài giỏi nhưng cuối đời lại thất bại thảm hại. Bà ta vô cùng tức giận vì thượng đếđã tạo ra bà không hoàn hảo, để bà phải chịu sự nhục nhã này. Và rồi bà ta muốn con mình phải là kẻ hoàn mỹ duynhất, bà bỏ ranước ngoài để nhờ tất cả cổ máy khoa học, lai ghét tế tào của chínhbà vào những điều tinh hoa nhất của thế giới để tạo ra đứa con như bà mong muốn.Điều không tưởng ấy rồi cũng trở thành sự thật, đứa trẻ ấy đã ra đời nhưng bà talại chết.
-Rồi sao nữa? Tại sao lại gọi nó là quỷ?
-Nó được đưa về nước giao cho một người đàn ông theonguyện vọng của bà ta và cứthế trưởng thành. Người ta gọi nó là quỷ có lẽ vì họ không tài nào đuổi kịp nó, nó luôn chiến thắng, nó bảo thế thìmọi chuyện sẽ như thế. Nóchưa từng thất bại...
-Ai đã kể cho chồng chuyện đó?
-Bố của chồng. Vợ có muốntrở thành nó không? Chắc là lúc đó vợ sẽ thực hiện được ước mơ của mình thật dễ đàng cũng nên.
Huy cố cười tươi để trêu chọc Dương nhưng cô không thấy chuyện này buồn cười.
-Nếu trở thành con quỷ ấy chắc câu chuyện vợ kể đầutiên sẽ là mình, vợ sẽ kể tất cả sự cô độc mà mình trải qua và vợ sẽ hét lên rằng: Tôi không phải là một con quỷ!
Bàn tay Huy run lên, bắt đầu co thắt lại, cậu đứng dậy, quay lưng đi.
-Chồng đi à?
-Ừ, chồng buồn ngủ rồi. Vợcũng mau xuống nhé.
Huy nói mà không quay lạinhìn Dương bởi lẽ nước mắt đang trào ra tràn đầy cả hai má của cậu, cậu mím chặt môi sao cho không bật ra tiếng. Bước chân vội vàng chạy vội trong màn đêm, Huy đi về hướng phòng làm việc củamình. Nơi đó một mình cậu, một không gian vắng lặng, nơi duy nhất cậu có thể tha hồ để bản thân khóc một cách yếu đuối. Huy biết mình khóc một mình đã nhiều, tưởngchừng cạn lệ nhưng bây giờ, cảm giác này với cậu không tệ chút nào, thậm chí cậu thấy mình được giải thoát... khóc để nhẹ nhõm hơn.
Mấy ngày hôm sau dù Dương tỏra bình thường nhưng Huy biếtcô vẫn còn đang buồn “Chuyệngì có thể giúp cô ấy bây giờ?” Suy nghĩ đó cứ đeo bám Huy mãi, mỗi khi cậu nhìn vào đôi mắt ủ rủ và nụ cười gượng gạo của Dương. Trong khi Huy còn đang tìm cách thì Dương đãnhận ra vấn đề của chính bản thân mình, hơn ai hết cô muốn mình có thể vui hơn. Dương tự nhủmình còn năm sau nữa, năm sau nữa mà, chỉ là chậm hơn một chút chứ không hẳn là kết thúc ở đây, thế nhưng nghĩvà hành động của cô lại không ăn khớp nhau nên đột nhiên cô muốn làm một việc để có thể gạt bỏ mọi chuyện.
Huy đang ngủ, cậu cảm thấy khó chịu vì ai đó đangcố đánh thức mình. Khó nhọc cậu trở mình, nheo nheo ánh mắt nhìn. Bầu trời vẫn còn nhá nhem tối, mờ mịt... Khuôn mặt Dương đột nhiên hiện lên thật sát bên cậu, khiến Huygiật mình mở vội mắt.
-Vợ không ngủ được à? Sao lại đánh thức chồng giờ này?
Dương cười cười.
-Chồng đi với vợ nhé!
-Đi đâu?
-Ra biển... Lâu rồi vợ chưa đến đó. -Huy ngạc nhiên với ý định của Dương, lúc này cậu đã tỉnh ngủ, vội vàng ngồi dậy.
-Vợ muốn ra biển sao?... Đểchồng gọi bác tài dậy đã.
Dương nắm lấy tay Huy ngăn lại.
-Không! Vợ muốn tự đi đến đó.
-Bỏ đi sao?
Nụ cười của Dương làm Huy ngỡ ngàng đôi chút, cậu chần chừ chưa dám quyết.
-Nếu không thích vậy vợ đimột mình cũng được. Vợ sẽ về nhanh thôi.
-Không!... Chồng sẽ đi cùngvợ.
Dương lại cười, cô đã đoánđúng câu trả lời của Huy. Trong thâm tâm cô luôn tin tưởng điều đó một cách chắc chắn. Tuy nhiên sự do dự của Huy lúc đầu hơi khiến cô lo lắng, xém chút cô nghĩ mình phải đi một mình rồi. Thật là may!
Quang lại cái thói quen ngủ dậy trễ, anh ghét nhấtai đánh thức mình buổi sáng. Vậy mà hôm nay,
gà gáy chưa được bao lâu giọng cô giúp việc trong nhà đãoanh oanh gọi anh. Quang bực mình ném cái gối rồi đứng dậy uể oải mở cửa. Khuôn mặt còn đang ngáp ngủ.
-Cô không biết tính tôi hả?
Cô giúp việc cầm một tờ giấy nhỏ giơ giơ trước mặtQuang, nói chẳng đầu chẳng đuôi. Quang giật lấymảnh giấy, một dòng chữ trọn trịa quen thuộc của Huy.“Vợ chồng tôi sẽ về sớm thôi ^^” Quang khôngcòn vẻ mặt thờ ơ nữa, đọc xong mảnh giấyanh lao vội đến căn nhà trên mặt hồ, mặc kệ trước đây Huy từng ra lệnh không ai được phép bước chân vào. Quang nhìn một lượt rồi lục lọi mọi thứcòn để lại nhưng chẳng có manh mốigì. Anh nắm chặt tay, lần này kẻ vô lo như anh cũng cảm thấy không dửng dưng được. Quang được lệnh phải ở cạnh Huy bất kể khoảng thời gian nào và ở đâu để đảm bảo an toàn cho Huy. Nếu ngay cả nhiệm vụ đơn giản này cũng không hoàn thành được, anh chẳng biết ăn nói sao với lão già. Quang gọi điện điều động những người trong nhóm của mình ở khắp nơi trong nước thông báo tìm Huy ngay lập tức.
Trong khi đó hai kẻ bỏ trốn vô tư nằm ngủ trên chuyến xe đưa họ đến với biển.
-Chết rồi!
Huy giật mình, vẻ mặt lo lắng.
-Có chuyện gì à?
Dương cũng lo lắng theo.
-Chồng không mang theo tiền...
Dương nghe xong cười trêu chọc Huy.
-Yên tâm vợ đã lo xong hết chuyện đó rồi. Lúc nãy trướckhi mua vé vợ đã rút tiền rồi.
Những tưởng câu trả lời của Dương sẽ dẹp tan lo lắng của cậu nhóc nhưng sắc mặt của Huy lúc này còn tệ hơn. Huy trầm ngâm suy nghĩ, khiến Dương khó hiểu. Đột nhiênHuy nhăn nhó và tỏ ra đauđớn vô cùng, cậu ôm bụngrên rỉ.
-Sao vậy chồng? Đau bụng à?
Huy không trả lời nhưng cái gậtđầu khó nhọc của cậu cũng giúpDương hiểu ra mọi chuyện. Dương không biết phải làm gì lúc này, cuối cùng cô và Huy đành xuống xe giữa chừng.
Sau khi mua thuốc cho Huyvà cậu nhóc đã hết đau, Dương lụcví đếm tiền, cô nàng vẫn đang tiếc rẽ hai cái vé xe lúc nãy. Huyngồi bên cạnh, cậu chăm chú nhìn cái thẻ rút tiền mà Dương nhét vào trong ba lô, vẻ mặt suy tư.
-Vợ để chồng mang ba lô cho.
-Thôi chồng bị đau mà, để vợ lo được rồi.
Huy lộ ra vẻ tư lự
-Chồng vô dụng quá, chẳng giúp được gì...
Cuối cùng Huy cũng thắng, Dương đành giao cái túi cho cậu để cậu không tự trách bản thân mình nữa. Cả hai đi bộ mộtlúc để đónxe.
Huy lén Dương lấy cái thẻ rút tiền trong túi ném xuống bên đường, thở phảo nhẹ nhõm và cất bước theo sau cô.**********
Quang lúc này nhấp nha nhấp nhỏm như ngồi trên đống lửa, cậu hết gọi điện rồi lại chờ đợi mọi người báo cáo về và phải cố làm mớ công việc hằng ngày của Huy nữa. Gần chiều thì anh gần như kiệt sức, tiếng chuông điện thoai reo nhức mỏi.
-Có thông tin về tài khoản của cô Dương vừa rút sángnay gần bến xe, chúng tôi tra hết các chuyến xe thì biết họ đang định đến thành phố XX.
Nghe xong cuộc gọi Quangtrút được gánh nặng trên vai đi.
-Điều động mọi người đến đó và chặng ngay chiếc xe đó khi nó vừa đến nơi.
Quang đặt điện thoại xuống, kèm theo một nụ cười ”Không ngờ cậu lại mắc sai lầm ngu ngốc như vậy.”
****************************************************************
Huy ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài xe đang nhòe nhoẹt bởi cơn mưa nặng hạt, thi nhau lao vào ô cửa kính để rồi vỡ toan ra, tan chảy xuống dưới. Ngày hôm nay với Huy thật sự rất vui. Ngay cả khiDương giận điên người lúcbiết cái thẻ mất tiêu, cô la hét rồi bỏ đi một mạch chẳng đoái hoài gì đến Huy nữa, làm cậu lẽo đẽo chạy theo sau ỉ ôi, xin lỗi cũng không ăn thua. Chưa bao giờ Huy thấy Dương giận ghê vậy, đúng như lờimẹ vợ nói hễ dính dáng đến chuyện tiền bạc thì Dương sẽ trở nên rất đángsợ. Nếu không
nhanh trí giả vờ té ngã, đến chảy cả máu chắc Dương sẽ không quay lại nhìn cậu.
Huy mỉm cười nghĩ lại chuyện cả hai ngồi gặm bánh mì trên một cây cầu giữa trời nắng chang chang, oi ả. Vì chút sơ ý nửa ổ bánh mì đang ăn của Dương rơi tỏm xuống mặt nước bên dưới, làm cônàng sững sờ một lúc lâu không thốt nên lời. Huy đưa nửa ổ bánh của mình cho Dương nhưng cô nàngcười rồi nhất quyết không ăn mặc cho Huy nói rằng mình no lắm rồi và ăn mộtmìnhchẳng vui tý nào. Dương cứ nằnnặt từ chối nên khi Huy cầm nửa ổ bánh của mình nén xuống nước, thì một lần nữa, Dương hét lên thật to và lần này cô lao vào Huy nhưmuốn ăn tươi nuốt sống cậu. Dương lại giận lần nữa. Cứ thế cả hai lang thang một lúc lâu, Huy biếtmình hơi quá đáng nên lầnnày cậu không biết làm hòa thế nào,cả xin lỗi, cả năn nỉ, giả vờ yếu đuối, té ngã... mà không ăn thua. Cậu biết những chiêu ấy đãcũ rồi, chẳng xài được nữa.Cơn mưa đổ xuống bất ngờ vô tình trở thành cứu tinh cho Huy. Dương vội nắm lấy cánh tay cậu kéo vào một hiên nhà núp mưa.
Cả hai im lặng hồi lâu rồi đột nhiên Dương bật cười khi Huy vuốt mấy sợi tóc quăn queo ướt nước lòa xòa trước trán. Huy không hiểu đầu đuôi tai nheo gì cũng tít mắt cười theo, cả hai cười như thế trước cơnmưa dai dẳng này.
Sau hồi lâu mặc cả giá vé, cuối cùng cũng có một chúcho đi nhờ với giá hợp lý, cả hai vui vẻlên xe. Cả hai ngồi cạnh nhau, lau khô người và sau chuỗi sự kiệnmệt mỏi mà Huy chưa quentrải qua, cậu thiếp ngủ từ lúc nào không hay. Khi Huy thức giấc thì Dương vẫn đang tỉnh, ngồicạnh. Lúc này cô nàng mới chịu ngủ đi và dặn Huy khi nào thấy buồn ngủ thì nhớgọi cô dậy. Huy tự hứa rằng mình sẽ không ngủ trước khi đến nơi để bờ vai cậu có thể là điểm tựa của ai đó.
Cơn mưa vừa tạm ngưng thi Dương đã thức giấc, vẫn như mọi ngày nụ cười có phần ngô ngơ của Huy là thứ cô nhìn thấyđầu tiên.
-Sao lại không ngủ, không thấy mệt à?
Huy lắc đầu một cách vui vẻ.
-Lần đi này vất vả với chồnglắm ha. Tính vợ hơi nóng không kiềm chế được, đáng lẽ vợ nên cư xử người lớn hơn. Đã rủ chồng đi cùng màhành động như thế.
-Chồng không cảm thấy mệt gì cả, đây là lần đi chơi mà chồng thấy vui nhất từ trước đến giờ.
-Vậy thì tốt.
Cả hai im lặng, mỗi người thả hồn suy nghĩ những hồi ức vẩnvơ của mình, cơn gió nhẹ nhàngthổi cuốn trôi đi u sầu. Huy nhìnthấy sắc mặt Dương đã trở lại bình thường, cậuthầm nguyện ước rằng Dương sau này cũng mãi bên cậu thế này, liệu như thế thì vết thương trong lòng cậu có thể nguôi ngoai đi, lành lặn lại không? Một thoáng sợ hãihiện hữu trong đôi mắt cậu. Huy nắm lấy tay Dương.
-Vợ này?
-Sao?
...
-Nếu sau này... vợ trông thấy con quỷ đó, vợ có thể giúp nó vui vẻ như giúp chồng bây giờ không?
-Trời, là chồng giúp vợ vui vẻ mà, vợ có làm được gì đâu.
-Ai giúp ai cũng được, vợ trảlời câu hỏi của chồng đi?
Dương thôi cười cợt với vẻmặtnghiêm túc của Huy. Dương hiểu rằng Huy đanglo lắng cho con quỷ trong câu chuyện cậu được nghe từ bố, một cậu bé cótrái tim ấm áp. Dương muốn nóiđiều gì đó để dẹp bớt nỗi lo củacậu nhưng cô không biết phải nói gì.
-Vợ sẽ giúp nhưng... vợ không biết phải làm gì chonó vui? Chồng biết nó thích gì không?
Huy im lặng suy tư rồi bất chợt mỉm cười dịu dàng.
-Vợ hãy ôm nó, nói với nó rằng nó không hoàn hảo và không hề cô độc.
-Liệu nó có tin vợ không.
Huy ngước nhìn Dương, ánh mắt lộ lên sự tin tưởng tuyệt đối.
-Nếu là vợ chắc chắn nó sẽ tin... tin một cách vô điều kiện.***********
Quang chờ đợi chuông điên thoại một cách khôngkiên nhẫn, đó vốn là bản tính của cậu. Nếu không phải chính cậu ra tay thì cậu cảm thấy không an tâm chút nào. Cậu muốn lao ngay đến đó nhưng nếu bỏ đi thì lượng công việc Huy để lại, không giải quyết kịp thời sẽ gây thiệt hại rất lớn. ”Thằng nhóc đó không biết rằng chuyệngì xảy ra nếu không có nó sao? Tại sao Dương lại bỏ đi cùng thằng nhóc chứ?” Quang cứ tưởng mình đã là gì đó đặc biệt trong lòngDương nhưng có lẽ anh lầm chăng? Anh khôngtin rằng mình thua Huy khôngchỉ trong công việc mà còncả trong tình cảm, một kẻ từng chơi bời không sợ trời đất, không dạng con gái nào không chinh phục nổi giờ lại thua thằng nhócbất lợi về mọi chuyện hơn anh. Có lẽ anh đã quá chủ quan vào đôi mắt Dương nhìn anh chăng? Vở kịchcũng sắp kết thúc rồi, nếu thua ở đây thì thật không cam tâm.
Chuông điện thoại reo, Quang không để nó kêu tiếng thứ hai.
-Em đã kiểm tra chuyến xenhưng không thấy họ. Nghe tài xế mô tả thì đúnglà họ đã lên xe nhưng đi một lúc cậu Huy đau bụng nên xuống giữa chừng rồi...
Chưa nghe hết thì Quang đã ném điện thoại vào tường, tức giận.
-Thằng quỷ! Mày giỏi lắm.
***************************
Dương lại ngủ, Huy ngả đầu củacô về phía vai mình mặc dù trước khi chợp mắt Dương đã cố tình ngã theo hướng ngược lại để cậu không thấy mỏi. Huy đang suy tính tình hình hiện giờ, cậunghĩ rằng nên xuống xe tạiđây rồi đi bộ ra biển là được nhưng phải lấy lý do gì đó để Dương đồng ý, không thể giả vờ đau bụng như lúc sáng nữa, như vậy thì mất mặt quá.
Dương cựa quậy rồi mở mắt, cô trông
thấy cảnh quen thuộc bên đường. Những mảng ký ứcđẹphiện lên trong Dương, cô nhóc nắm lấy tay Huy.
-Mình xuống đây đi bộ một lát được không, cũng sắp đến biển rồi mà.
Huy còn đang trong trạng thái ngỡ ngàng vì não bộ dừng lại đột ngột, nhưng ngay lập tức cậu bắt mình phải gật đầu, không để vụtmất cơ hội này.
Cả hai xuống xe, Dương lộtổ bánh mì ngọt chia một nửa cho Huy. Huy cầm lấy ăn ngon lành vì thật sự bây giờ cậu nhóc thấy đói vô cùng. Cảm giác đói cồn cào này cũng vô cùng mới mẻ vì hồi giờ ở nhà có khi nào Huy chịu cảnh thế này đâu, nên bây giờ ổ bánh mì ngọt này lại khiến cậu cảm thấy thật ngon. Huy thấy vui trong lòng nhưng đưa mắt nhìn sang thì trông thấy Dương có vẻ rất trầm tư.
Dương lúc này đang thả hồn về khoảng thời gian xưa, khi mà bố cô còn sống, khi mà cô còn giữ cáivẻ nũng nịu vòi vĩnh trẻcon. Bố mất khiến cả giađình chơi vơi vô cùng, ai cũng đau khổ, Dương thì vờ ổn nhưng tận sâu tronglòng khoảng thời gian ấy với cô là địa ngục. Cô lao vào làm đủ mọi chuyện để hành hạ bản thân, nhưng chẳngtài nào thoát ra được mãi đến khi bất chợt gục ngã trên đường, nhìn giọt nước mắt của mẹ và hai em, Dương mới tự nhủmình cần phải trưởng thành hơn...
-Vợ có tâm sự gì phải không?
Dương gật đầu, không hiểu sao những chuyện không muốn nói thì Dương đều chẳng giấu được Huy, cô không muốn làm thất vọng cậu bé lúc nào cũng đặt niềm tin mạnh mẽ vào mình.
-Ba tháng trước ngày bố mất, vợ và bố từng đến đây,cả hai cha con cũng đi bộ trên con đường này vì bố không chịu nổi cơn say xe.
-Chú ấy đúng là chẳng giống vẻ bề ngoài một chút nào.
Dương dừng chân nhìn Huy một cách nghiêm túc.
-Chồng biết bố của vợ sao?
Huy không biết mình bị làm sao mà lại nói hớ ngu ngốc như thế nhưng nhanh chóng cậu vội biện minh ngay.
-Chồng từng thấy ảnh bố của vợ. Bố chồng và bố vợ làbạn thân mà.
Dương ngồi xuống bên đường, vẻ lơ đãng đi đâu đó.
-Bố vợ là bác sĩ tâm lý đi làmrồi về nhưng chỉ có một nămông bỏ đi luôn mà không nóikhông rằng gì cả. Khi về vợ có hỏi nhưng ông không chịu nói là đã đi đâu, vợ đã rất giậnông. Nghe chồng nói vợ cứtưởng chồng biết chứ.
-Sao chồng biết được.
Huy cười xuề cho qua mọi chuyện nhưng câu trả lời sâu trong lòng Huy lại là”Chồng biết chứ? Chính ông ấy đã cứu chồng mà?”nhưng Huy không muốn kể chuyện này ra hay đúnghơn bây giờ chưa phải lúc, một ngày nào đó Huy sẽ nói tất cả.
Huy cảm thấy có lỗi với Dương nên cậu nắm lấy đôi tay của cô, nhẹ nhàng bước đi. Dương theosau, cô mỉm cười khi nhớ đến ngày ấy bố cô cũng dắt taycô như thế, trong lòng cô cũng tràn ngập niềm hân hoan vui vẻnhư thế này.
Quang lục lọi khắp căn phòng, anh lôi ra từ trong góc tủ một tấm bản đồ cũ. Quang chăm chúquan sát vệt bút đánh dấu trên đó, anh dường như đã suy nghĩ ra được điều gì đó nên tỏ ra rất hưng phấn. Anh nhấc điện thoại, mỉm cười.
-Bảo mọi người dồn xuốngbiển, chia thành các tốp nhỏ tìm người đi.
”Đã đến đó tất nhiên phải ngắm biển rồi. Ván này tôi thắng chắc.”
Huy và Dương gần đến biển nhưng Huy cảm thấy không ổn, cậu biết Quang chắc chắn sẽ cho người tìmkiếm ở biển, bây giờ mà rađó cả cậu và Dương sẽ bị tóm gọn. Nhưng Dương thì đang khá nôn nóng để đượcnghe sóng biển, cậu không muốn cô ấy thất vọng.
–Vợ, cho chồng mượn ít tiềnđi.
-Sao vậy chồng định làm gì?
-Vợ đừng hỏi, cứ cho chồng một ít đi về nhà chồng sẽ trảcho.
Dương miễn cưỡng móc túi đưa tiền cho Huy, không phải không muốn đưa chỉ là cô nhóc tò mò muốn biết Huy định làm gì, tại sao không thể nói racho cô hay.
-Vợ đợi chồng nha. Đợi một lát thôi.
Dương gật đầu, dõi theo bóng dáng nhỏ bé dần khuất xa mình. Chân cô bỗng nhiên muốnchạy theo... không vì một lý do gì.
Có tiếng gọi cô dừng lại và nhậnra một người quen.*******
Quang nằm thiếp ngủ, tiếng chuông điện thoại đánh thức anh dậy.
-Sao rồi đã tìm ra họ chưa?
-Anh cho người rút hết đi, ngày mai tôi sẽ về.
Quang nhận ra giọng nói quen thuộc qua điện thoại.
-Chà! Cậu chịu lên tiếng rồisao.
-Lần này tôi thua anh rồi.
-Biết thế là tốt nhưng tôi không thể để cậu tự do nhiều hơn được nữa. Cậu không biết bản thân sẽ gặp nguy hiểm gì sao?
-Tôi mặc kệ.
-Còn tôi thì không, nếu có chuyện gì với cậu ông ấy sẽ đau lòng lắm mà tôi thì không muốn trông thấy cảnh đó.
-Tôi có gì có thể đem ra đánh đổi được không?
Quang im lặng, lần đầu cậuthấyHuy xuống nước thế này, lại còn hỏi anh có muốn gì ở cậu không để đánh đổi. Nhiều chứ! Có rấtnhiều thứ Quang muốn đoạt lấy từ Huy nhưng chẳng thể có được. Anh vừa thương nhưng vừa căm ghét Huy vô cùng, sự mâu thuẫn ấy càng lớndầnhơn trong khoảng thời giancả hai cùng nhau chung sống. Vậy mà giờ cậu nhóc lại muốn đánh đổi một ngày tự do với bấtcứ điều gì.
-Tôi muốn rút khỏi cam kết của cậu. Tôi muốn được tự do theo đuổi Dương từ bây giờ chứ không phải chờ đợi cậu kết thúc mọi chuyện theo ý cậu.Sao? Cậu không dám chứ gì? Không tự tin sao?
Huy đứng trong một bưu điện nhỏ, cậu tức giận với yêu cầu của Quang đưa ra nhưng lại không thể làm gì khác hơn. Mặc dù cậu được quyền kiểm soát mọichuyện nhưng ở một vài khía cạnh khác Quang lại được giao toàn quyền sử lý như việc quản lý
-Sao? Cậu không dám chứ gì? Không tự tin sao?
Huy đứng trong một bưu điện nhỏ, cậu tức giận với yêu cầu của Quang đưa ra nhưng lại không thể làm gì khác hơn. Mặc dù cậu được quyền kiểm soát mọichuyện nhưng ở một vài khía cạnh khác Quang lại được giao toàn quyền sử lý như việc quản lý cậu...
-Không phải tôi mà kẻ khôngtự tin là anh. Anh đãtừng nói với bộ dạng của tôi thì bất cứ cô gái nào anh cũng có thể dành được mà.
-Đừng có ngạo mạn như thế,hiện tại cậu đang cầu xin tôi đó.
-Vậy cứ tùy anh dù sao cũngđã trễ rồi.
Câu trả lời tự tin của Huy khiến Quang hơi lo lắng, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với cả hai rồi sao? Đầu dây bên Huy đã gác máy, Quang chẳng thể hỏi thêmđược điều gì nữa, tiếng tút tút càng làm Quang thêm chán nản. Anhkhông biết tại sao mình lạitham gia vào trò chơi này, muốn hơn thua đủ với Huyhay vì một điều gì khác hơn.
Huy quay về chỗ Dương nhưng thấy cô đang nói chuyện với một chàng trai,cậu ta chắc cùngtuổi với Dương.
Thoáng thấy Huy quay lại, Dương đã vội vàng lên tiếng, cômuốn che giấu sự thật khó tin và buồn cười này.
-Em về rồi à?
Chàng trai nhìn chăm chăm vào Huy.
-Hóa ra cậu đi chơi với em trai thật hả? Em trai cậu nhìnngộ ghê.
Chàng trai định lại gần Huynhưng Dương ngăn lại.
-Cậu thôi đi, làm gì nhìn nónhư thế hả?
-Tại style của nó gây sốc với mình mà.
Chàng trai hướng ánh mắt về phía Huy, cậu từ nãy giờ vẫn imlặng nghe cuộc đối thoại.
-Này nhóc, cho anh chụp mộtbức ảnh nhé. Không ngờ cậu đi du lịch với em trai thật, còn tưởng bà cô khó tính cũng biết yêu rồi chứ.
Không để Huy trả lời chàngtrai đã lấy máy ảnh mang theo chụpkhuôn mặt nhănnhó của Huy. Dương thấy vậy vội ngăn lại.
-Này, cậu thôi đi.
-Chỉ chụp một tấm hình thôi mà, có cần bức súc thếkhông.
-Coi chừng tôi đập máy ảnh của cậu bây giờ. - Dương đe dọa thật sự nhưng chàng trai không thấy gì làm lo sợ.
Dương nhào đến định làm thật thì một cô gái đã nhanh chân ôm lấy chàng trai một cách thânmật.
-Đi thôi anh.
Cô gái nhìn Dương đề phòng.
-Yên tâm. Tui với ông củ khoai đó không có gì đâu.
Cô gái kéo chàng trai đi khiến anh chàng chỉ kịp nói tạm biệt và tấm ảnh chụp Huy vẫn chưa kịp xóa.
Dương ngán ngẩm vì tên bạn mình, xui sẻo gặp hắn ở đây có trời mới biết hắn đồn đại gì vớingười khác, may mà cô nhanh trí nghĩ ra cách lèo lái câu chuyện. Dương quay lại nhìn Huy thì thấy cậu nhóc đã bỏ đi trước ra hướng biển. Cô chạy theo.
-Xin lỗi chồng nha, thằng bạn bắn nhắng quá. Khôngngờ gặp nó ở đây, chắc là đi chơi với người yêu. Cái thằng vậy mà cũng có ngườichịu yêu.
Huy vẫn không nói gì, không khí cũng vì thế mà trở nên khó chịu.
-Sao vậy? Chồng giận à...?
Huy không giận cậu chỉ đang buồn, quả thật nếu lúc ấy Dương mà nói cậu làchồng của mình thì không hiểu mọi chuyện sẽ thế nào nữa. Ngay cảHuy cũng nhận ra được sự thật này rõ rằng kỳ cục nhưng cậu không cam tâm để mọi chuyện ra thế này.
-Đừng im lặng mà. Coi nhưvợ xin lỗi chuyện lúc nãy.
-Vậy vợ hôn chồng đi. Chồngsẽ không giận nữa.
Dương ngạc nhiên trước yêu cầu của Huy, hay đúnghơn tim cô giật bắn. Khuônmặt cô đỏ hồng lên, nóng bừng mà cô không hay biết.
“Bình tĩnh lại coi Dương, nó chỉ là thằng nhóc thôi mà.” Dương tự trấn tĩnh bản thân mình bằng một nụ cười.
-Vậy hôn ở má nha.
Huy gật đầu làm Dương thấy nhẹ lòng hẳn, có lẽ côxem nhiều phim tình cảm ướt át quánên suy nghĩ mọi chuyện hơi chút quá đà. Chỉ là hôn má thôi, nhưchị gái hôn em trai thôi mà.
Dương nhắm mắt nhẹ nhàng hôn lên má Huy, cậu mỉm cười.
-Hôn bên này nữa vợ.
Huy vẻ mặt hớn hở chỉ chỉ một bên má còn lại. Dương đành chấp nhận yêu cầu của Huy không chút mặc cả để làm thằng nhóc hài lòng.
-Trán! Trán nữa vợ.
-Lần cuối nha.
Huy gật đầu nhanh chóng và chỉ đợi Dương cúi xuống định hôn thì cậu nhanh chóng đặt tay lên vai cô, hướng cái hôn côchạm nhẹ vào môi cậu.
Nụ hôn nhẹ nhàng lướt nhẹ trên môi hai kẻ ngốc như cơn gió xuân ấm.
Huy vội bỏ chạy xuống bờ cát mịm màng không để cho Dương kịp phản ứng gì. Cô nàngđứng sững chẳng biết làm gì.
-Mặt vợ đỏ cả lên kìa.
Tiếng nói của Huy từ biển vọng vào làm Dương tỉnh trí lại, cô nàng chạy đuổi theo hướng Huy phía xa.
-Đứng lại đó, thằng nhóc kia.
Sóng biển thổi rì rào, gió tung mình nhảy nhót tự do trên khoảng không gian vô cùng tận.
Tất cả cười vui vẻ trước màn đuổi bắt của hai đứa con nít trên bờ cát.Vừa nắm tay nhau vào bờ thì Dương đã thấy năm chiếc xe hơi màu đen đứng sẵn và một tốp người hướng cái nhìn về phía Dương và Huy. Dương không biết chuyện gì nhưng nhìn sang Huy, cô thấy cậu nhócchẳng có vẻ gì ngạc nhiên cả. Như thể Huy biết trước mọi chuyện và bình thản chấp nhận nó.
Huy đáp lại cái nhìn ngốc của Dương bằng một nụ cười hiền lành.
-Mình về thôi vợ.
Quang vừa nhận được điện báo nên anh đứng đợi sẵn từ cổng. Một chiếc xe men theo con đường đất, thả bụi phía sau chạy về hướng Quang và dừng lại bên cạnh.
Quang lại gần và cảnh anh thấy là hai kẻ bỏ trốn đangtựa vào nhau ngủ ngon lành.
Quang mặc kệ Huy, anh mở cửa và bế Dương vào trước. Huy được đánh thứcdậy cậu nhìn thấy mọi chuyện nhưng bình tĩnh bước theo sau.
Dương thức giấc, cô thấy Quang đang bế mình cô lúng túng, ngại ngùng.
-Anh Quang! Anh làm gì vậy, thả em xuống, em tự đi được mà.
Quang mặc kệ.
-Em có biết anh lo lắng thếnào không hả? Anh không buông ra đâu.
Câu nói của Quang khiến Dươngcó muôn vàn suy nghĩ, cô không biết anh có ý gì với mìnhkhông nhưngchỉ riêng sự quan tâm này cũng đã khiến cô vui lắm rồi. Dương không nghĩ rằngmình thích Quang, cũng không mong điều đó xảy ra nhưng bây giờ trái tim nói gì ngay cả chính côcũng không hiểu. Cô cúi gằm mặt, gò má hồng hào.
Quang một lần nữa chẳng biết mình có nên tin vào phản ứng này của cô bé không nữa. Nếu không phải là thích thì phải gọi bằng cái tên nào khác đây?
Dương vẫn không gạt được sự bẽn lẽn của mình với Quang, đã thế lại còn được anh bế thế nàykhiến cô cảm thấy kỳ cục. Bất chợt cô nhớ ra mình quên điều gì đó, cô ngước lên vàquay lại tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc.
Bóng Huy phía xa xăm nhìn theo cô, một nụ cười thoáng có chút gì đó buồn và rồi cậu cùngvài người làm rẽ theo hướng khác đi xa cô dần về phía phòng học của cậu. Dương vội
vàng đẩy vai Quang, xin anh thả cô xuống. Bất đắt dĩ Quang đành chiều theo ý cô bé.
-Huy không về nghỉ sao? Saolại về hướng đó.
Quang thở dài không tài nào đoán xem cô nhóc nàynghĩ gì.
-Cậu ấy muốn hoàn thành bài tập đã để lại.
“Hèn gì lại tỏ vẻ buồn rầu ấy.” Dương cứ nhìn theo bóng Huy cho đến khi khuất mất, cô định đến chỗ Huy nhưng Quangnắmtay cô ngăn lại.
-Để cậu ấy yên đi.
-Nhưng Huy vừa về, rất mệt tại sao lại bắt cậu ấy học vàolúc này.
-Là tự cậu ấy muốn thế chẳng ai ép cả, em nên về phòng nghỉ ngơi đi. Ăn gì không anh chuẩn bị.
Quang xoa mái tóc rối của Dương, mỉm cười. Bây giờ nụ cười ma thuật của anh cũng không tài nào dẹp nỗi suy tư trong ánh mắt của cô nhóc về Huy.
Dương ngoan ngoãn nghe lời Quang, quay về hướng nhà trênhồ. Cô nằm trên giường, cứ bị đôi mắt u buồn của Huy quấy nhiễu và chìm vào giấc ngủ.
****************************
Trời tối mịt Huy cũng về chỗ Dương, thấy cô nhóc nằm ngủ cậu nhẹ nhàng nằm cạnh bên. Bàn tay đặtlên tay Dương, ngắm nhìn khuôn mặt của cô rồicũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.************
Mấy ngày nay Dương không gặp Huy nhiều lắm, rõ ràng ở cùng nhau như trước nhưng muốn gặp Huy chẳng dễ chút nào, mỗi lần muốn gặp mặt thì luôn phải đối diện với Quang, mà trước Quang thìy như rằng Dương trở thành con ngốc. Lần này cũng vậy, Dương muốn gặpHuy để Huy nghỉ học một lúc cho thư giãn nhưng vừa đến gần phònghọc của Huy thì Quang đã xuất hiện, nụ cười của anh làm Dương thấy khó xử.
-Lại chuyện gì nữa đây, cô bé?
-Em không phải là cô bé. Em muốn gặp Huy một chút.
Quang nhìn chăm chăm nên Dương quay mặt đi đểkhỏi ngượng ngùng.
-Bộ nhớ chồng lắm à?
Dương cự lại ngay lập tức.
-Không phải! Nhưng ngày nào cũng ép cậu ấy học như thế khiến em cảm thấy có lỗivì rủ cậu ấy đi chơi.
-Cũng biết lỗi cơ đấy.
Quang cười cười trêu chọc làm Dương thấy quả thật trước anhcô trở nên trẻ con thật.
-Anh đùa thôi. Không phải tại em đâu, tại Huy muốn như thế mà.
-Anh đưa giúp Huy nha.
Dương đưa cho Quang một hộpnhỏ.
-Gì đây?
Quang tò mò hỏi.
-Chè bắp do em nấu đó. Nếu Huy thấy mệt cứ đưa cậu ấy ăn nha. Lúc căng thẳng mà ăn ngọt sẽ tốt hơn.
-Vậy còn phần của anh đâu.
Dương lúng túng, cô gãi gãi máitóc bù xù của mình.Sao lúc nấu cô quên mất Quang nhỉ? Đúng là ngốc thật, dạo này thấy Huy mệt mỏi thế nên chắc cô thấy ám ảnh, lúc nào cũng nghĩ đến Huy mà chẳng đểtâm vào chuyện gì.
-Ngày mai em sẽ nấu cho anh ha.
-Anh không cần nữa.
Quang làm ra vẻ giận dỗi. Lần đầu Dương thấy Quang có biểu hiện con nítvậy, cô cười. Ngay lập tức Quang nhéo má cô bé.
-Có gì đáng cười hả? Về thaybộ đồ nào thật xinh vào rồi theo anh đi đây một lát, nhưvậy anh sẽ bỏ qua chuyện này.
Dương ngạc nhiên.
-Nhưng là đi đâu?
-Anh cần mua một số đồ dùng, đi một mình hơi buồn nên rủ em đi cho vui.
Dương gật đầu rồi quay lưng chạy đi. Thật ra lâu rồi cô cũng muốn ra ngoài một chút, nhân tiện cơ hội này tất nhiên cô nhóc không thể bỏ qua rồi. Cô nàng vô tâm lại tiếp tục quên mất ai đó...
***********************
Ngồi sau xe của Quang và phóng thật nhanh trên conđường quê, thơm mùi lúa, ngọt nồng, tâm trạng đúng là tốt lên rất nhiều. Dương nhắm mắt cố tận hưởng cảm giác tự do này.Chiếc xe vào thành phố thì không khí ấy cũng mất hẳn, Dương cảm thấy hơi mất hứng khi thấy gió tự do đang nhìn mình cười nhạo.
Quang và Dương dừng trước một siêu thị, anhnắm lấy tay cô bé một cách tự nhiên. Lúc đầu Dương thấy hơi lúng túng muốn rút tay ra nhưng không được, Quang cười với cô ám chỉ chuyện này bình thường thôi mà.
Quang mua một vài dụng cụ cá nhân và quần áo cho mình dướisự góp ý nhận xét của Dương. Dương nhận ra anh quả thật rấtđẹp, đi cùng mua một vài dụng cụ cá nhân và quần áo cho mình dưới sự góp ý nhận xét của Dương. Dương nhận ra anh quả thật rất đẹp, đi cùng anh mọi người ai cũng chú ý vào cả hai làm cô hơi thấy không tự nhiên. Cô không biết mình ăn bận thế nàycó sao không, tóc có rối không, vội quá nên cũng chẳng trang điểm gì... cứ thế tâm trạng cô chẳng thoải mái như bình thường được. Quang cũng nhận ra điều đó, anh lại gần cô và hỏi cômuốn mua gì không, cứ coi như quà cảm ơn mà anh tặng cô vì đã đi cùng. Dương lắcđầu nhưng nhìn vẻ mặt nghiêmnghị của Quang, cô đành cùng anh dạo một vòng trong siêu thị để tìm món đồ cô thích.
-Nhưng hôm nay anh mua sắm nhiều thật đó. Bao nhiêu tiền bỏ ra thế này em thấy tiếc tiếc làm sao á.
Quang xoa mái tóc vốn rối của Dương, nở một nụ cười có pha chút u buồn.
-Vì hôm nay anh muốn đón sinh nhật cùng em mà, anh muốn cả anh và em đều vui chính vì thế đừng lộ khuôn mặt phụng phịu đó ra cô bé.
Dương ngạc nhiên, cô cuống quýt.
-Sinh nhật anh sao? Em xinlỗi. Chẳng ai nói gì cả.
-Anh còn không biết thì ai mà biết nỗi chứ?
Một lần nữa Dương lại ngơngác, những câu nói của Quang thật chẳng hiểu đâulà đùa, đâulà thật nữa. Quang đã đi được một đoạn thì Dương mới thôi suy nghĩ lung tung, cô chạy đuổi theo anh, quyết tâm làm rõ vấn đề.
-Anh nói vậy là sao? Em không hiểu.
Quang vẫn thản nhiên nhưkhông, anh lấy bộ váy màuxanh biển, ướm thử lên người Dương và xem xét. Có vẻ khônghài lòng, anh lấy một bộ váy khác và tiếp tục làm như lúc nãy. Dương sốt ruột, nắm lấy tay anh để anh ngưng lại.
-Em không hiểu ý của anh.
Quang cười.
-Có gì mà không hiểu hả cô bé. Chẳng phải anh đã nói hôm nay xin em hãy vui vẻ mà. Nào em vào thửbộ này đi.
Cô nhân viên nắm tay Dương vào phòng thay. Dương đứng trước gương, cô suy nghĩ mông lung nhưng rồi quyết định không tò mò nữa, đó là chuyện riêng tư của anh, khi nào muốn nhất định anh sẽ nói.
Dương mặc bộ váy mà Quang chọn, cô ngắm nhìntrước gương tự ngạc nhiênvới vẻ đẹp bản thân. Cô cười ngớ ngẩnkhi không nhận ra chính mình. Hóa ramình cũng xinh thế này. Dương mỉm cười tự tin bước rađể xem phản ứng của Quang.
Quang nhìn khuôn mặt vuivẻ này của Dương, trong lòng anh cũng có cảm giác gì đó rất lạ. Anh biết con gái thích những chuyện này, anh cũng làm vậy nhiều lần nhưng những lần đó cũng không khác gì việc trang trí những con búp bê đi cạnh mình cho tương xứng. Còn lần này, cảm giác đó không có mà một cảm nhận khác, cảm giác được chăm lo cho mộtngười, người đó vui trong lòng cũng thấy vui kỳ lạ.
-Đúng là người đẹp vì lụa ha.
Quang buông một câu nói rồi bỏ đi. Dương chờ đợi điều khác nhưng lại nhận được câu khen đểu nên ngay lập tức vẻ mặt phụngphịu của cô lại trở về, cô lặng lẽ bước theo sau Quang. Quang buồn cười trước phản ứng của cô nhóc, anh ngừng lại đợi cô và nắm tay cô.************
Cả hai vòng vòng dạo thành phố đêm, rồi Dươngmuốn ngừng ở một tiệm bánh nhỏ, côkéo Quang vào. Anh vui vẻ làm theo.
Sau khi chọn chỗ ngồi, Dương đứng dậy, tiến lại gần tủ bánh, nhìn chăm chú những cái bánh kem nhiều màu sắc, đẹp lung linh.
Quang ngồi ngắm cô, điện thoạianh vẫn run liên tục và Quang biết là ai nhưng anh không muốn bắt máy. Ngày hôm nay anh không muốn thằng nhóc chết tiệcđó chen ngang vào việc của mình.
*****************************
Khi đó ở nhà, cái điện thoạibàn bị ném mạnh xuống đất, nằm lăn lóc thảm hại. Người gây ra chuyện không ai khác là Huy, cậu nhóc thở mạnh tức giận. Huy lấy tay ấn mạnh vào trước ngực mình, cậu muốn bình tĩnh hơn nhưng không được, cả ngày hôm nay Quang đã dẫn Dương đi và cậu không nhận được thông điệp gì từ cô, cứ như thể những nỗ lực của cậu với cô nhóc không là gì và cô nhóc lại dễ dàng quên cậu như thế. Huy thấy tim mình thật khóthở, cậu chỉ muốn Dương xuất hiện ngay lập tức, cậu muốn cô ôm mình vào lòng. Biết rõ là bệnh hoạn nhưng trong Huy vẫn có cái ý nghĩ nhốt cô lại một nơi nào đó chỉ riêng cậu biết...
*********************
Chiếc bánh kem nhỏ được chínhDương bưng lại bàn, cô nhóc mỉm cười nhìn Quang và nói câu chúc mừng sinh nhật thật to. Quang rõ ràng là hạnh phúc, cảm giác này tuyệt hơn là đượcchúc mừng giữa đại sảnh đông người, với những tình cảm hơi hợt, sáo rỗng.
Quang thổi nến và cả hai bắt đầu ăn bánh, Quang đưa muỗng kem trước mặt Dương, anh muốn đútcô ăn. Dù thấy hơi ngại ngùng nhưng Dương vẫn làm theo ý muốn của anh.
-Giờ đến lượt em.
-Hả?
-Thì em phải đút lại cho anh mới công bằng chứ.
Dương hơi cúi đầu, khuôn mặt cô đỏ hồng vì ngại ngùng, cô khẽ nhẹ nhàng làm theo. Cái muỗng bánh run run theo nhịp tim của Dương lúc này, Quang nhận ra điều đó, anh cười.
-Anh mau ăn đi.
- Ừ, anh biết rồi nhưng mà sao nó cứ lung tung thế này,em nên dừng cái muỗng lại chứ.
Trước trò đùa của Quang, Dương định rút tay lại nhưng nhanh chóng anh giữ lấy tay côvà nhẹ nhà ngăn bánh.
Ngon thật! Đây là bánh kem ngon nhất mà anh từng được ăn.
Quang cười nhưng giọt nước mắt anh lại chảy dài xuống gò má. Dương bối rối chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra tuy nhiên cô không hỏi lý do. Quangnhìn cô, anh lau đi giọt nước ấyvà tiếp tục tỏ ra bình thản.
-Anh vốn dĩ không có ngàysinh nhật...
Quang bắt đầu kể, những gì người khác không biết về anh, những bí mật mà ngay cả chínhanh cũng muốn chôn giấu nhưng bây giờ anh lại muốn Dương là người biết những điều đó. Anh khônghiểu chuyện gì đang diễn ra với mình, không toan tính, không kế hoạch chỉ làanh muốn được nói, nói hết những điều dồn nén bấy lâu nay.
-Anh là trẻ mồ côi bị bỏ từ khi còn nhỏ, anh sống lên ở đường phố và kiếm sốngbằng nhiều cách khác nhau. Ăn cắp, lừa gạt anh đều làm cả cho đến khi anh lừa cả bố nuôi mình bây giờ nhưng ông không la mắng, không tức giận mà còn nhận anh làm con. Trong phút chốc anh trở thành một đại công tử.
Quang cười sau khi nói, anh luôn cười như thế nhưng bây giờ Dương mớinhận ra rằng đằng sau nụ cười ấy, anh đang che dấu con người thật của mình, những cảm xúc của anh.
-Vì vậy mà dù là anh em với nhau nhưng anh và Huy hoàn toàn không giống nhau.
Dương ngạc nhiên với sự thật được tiết lộ.
-Anh và Huy là anh em?
Quang vừa cười vừa gật đầu.
-Tại sao anh lại dấu thân phận của mình?
Quang đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Dương, vì quá nhanh nên khiến cô không kịp trốn chạy. Khi Dương định cúi xuốngthì Quang lại nói tiếp.
-Vì chuyện này với anh không quan trọng lắm, chỉ cần anh chăm sóc cho Huy là được. Đáng lý người đính hôn với em là anh nhưng anh đã từ chối. Bây giờ thì anh thấy vô cùng hối hận với quyết định vội vàng ấy.
Quang ngừng lại, tay anh khẽ chạm vào tóc Dương, vẫn cái ánh nhìn mãnh liệt mà Dương đang đối mặt vô cùng khốn khổ. Cô không thể rời mắt khỏi anh và cũng không thể ngăn nhịp tim mình chậm lại.
-Anh thật sự rất thích em.
Dương không thể nói gì lúc này nữa, đầu óc cô cứ lộn xộn hết cả lên, những từ ngữ chạy loạn xạ. Dương vội vàng đứng dậy,cô chạy vào phòng vệ sinh.Tim cô vẫn còn đang dồn dập, phải mất một lúc Dương nhìn vào trong gương cô mới bình tĩnh lại. Cô nhận ra rằng hôm nay mình thật sự giống như một nàng công chúa, cô đã chú ý đến chàng hoàng tử từ lâu rồi và giờ chàng đang ngỏ lời cùng cô, thật lãng mạn. Dương nhắm mắt lại, cô tự hỏi đây có thật là tình yêu? Một tình yêu mà cô luôn tưởng tượng, một người khiến tim cô đập, vui sướng, hạnh phúc. Dương mở mắt ra và cô khẽ mỉm cười. Cô đã có câu trả lời.Khi Quang và Dương về đến nhà thì trời đã tối mịt, từ phía xa nụ cười của Dương chợt tắt khi thấy Huy đứng trước cửa đợi. Dương cảm thấy như thể mình đang gây ra lỗi gì, cô xuống xe vội và đi về phía Huy.Dương muốn nói điều gì đó nhưng cô chẳng biết nói gì, trong lòng cô một câu hỏi bất chợt hiện hữu và nhìn vào khuôn mặt Huy cô không còn cóthể trả lời chắc chắn như lúc mới đến đây nữa: Sau 3 tháng mọi chuyện sẽ trở về như cũchứ? Và cô có thểbắt đầu lạimọi thứ như lời Quang nói không?
Huy mỉm cười và nắm tay Dương, bước vào trong.
-Chồng định đi ngủ sớm nhưng ngủ một mình thì sợ quá, chẳng biết làm gì nên rađây đợi vợ. Vợ đi chơi vui không?
Dương gật gật đầu, đôi taycô cảm thấy có chút nóng ấm từ phía Huy đang nắm và chỉ mình cô nhận ra điều đó. Dương chẳng hiểulòng mình, chẳng nhận ra những nhịp tim đập lộnxộn này là vì điều gì. Nếu bất kể ai nắm lấy tay mà cô cũng cócảm giác này thì chắc là tim cô có vấn đề rồi. Nhịp tim này không thể là thích được nếu vậy nhịp tim khi bên Quang có thể lý giải là gì đây?
Dương đứng sững lại, cô rút tay lại làm cho Huy cũng ngạc nhiên, môi cô lấp bấp.
-Vợ... vợ... đang vội.
Sau câu nói, Dương bước vội qua Huy, để lại phía sau, bàn tay Huy còn đang cảm thấy chơi vơi trong không khí. Huy nhìn theo dáng vẻ vội vã của Dương và quay lại đối diện với gương mặt Quang đang mỉm cười, cậu biết điều gì đang diễnra, cậu biết nó sẽđến nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
************************
Dương nằm trên giường, cô nhìn vào bàn tay của mình. Trong tay Huy nó nóng ấm đến kỳ lạ và giờ nó trở nên lạnh vì những cơn gió lướt qua mang theo hơi nước. Dương vội nhét bàn tay vào cái mềnhmột cách tức giận, lần đầu tiên cô không thể hiểu nổi mình muốn gì. Tiếng chuông điện thoại reo vang, chiếc điện thoại là món quà mà Quang đã tặng cô, Dương bối rồi cầmlấy lên. Có tinnhắn mới, Dương biết là của ai “Anh biết em đang khó xử nhưng anh sẽ chờ đợi. Chúc em ngủ ngon ^^”
-A! Vợ có điện thoại.
Tiếng của Huy bất ngờ phía saulàm Dương giật mình, cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất, và nhìn cậu nhóc chăm chăm. Huy cúi xuống đất, cậu nhặt chiếc điện thoại lên bằng vẻ mặt thích thú.
-Đẹp thật!
Dương lấy lại bình tĩnh khithấyHuy cười vui vẻ như bình thường, dù vậy cô cảm thấy có chút áy náy như đã phạm phải một điều gì đó khi cô nhận mónquà này từ Quang. Dương đã cócâu trả lời nhưng khi nghĩ đến ngày hẹn ước sắp đến và nhữngkỷ niệm vui vẻ với Huy liệu có mất đi không? Khi mà cô không thể là người vợ hờ của nhóc không?
Huy đang cười, Huy đang mỉm cười.
..
Huy đang cười, Huy đang mỉm cười.
... Nhưng trong ánh mắt cậu có khoảng đen thật u ám và Dương không phải là cô gái tin ý để nhận ra điều đó.
-Chồng có muốn có một cái không? Vợ sẽ tặng.
Huy tròn xoe mắt ngạc nhiên, nếu cậu đem chuyện này kể vớimẹ vợ chắc bà sẽ chẳng bao giờtin đâu. Một cô con gái tiết kiệmtừng đồng, từng xu giờ lại muốn mua điện thoại tặng Huy. Huy muốn cười thật to nhưng cậu biết món quà mang ý nghĩagì, nó chỉ thay thế một lời an ủi, như thế liệu có phải dễ dàng quá không?
-Thôi, không cần đâu.
Huy lắc đầu.
-Tại sao?
-Vì chồng cũng chẳng có ai để gọi cả.
-Vậy thì chồng sẽ gọi cho vợ.
-Tại sao phải gọi khi mà vợởbên cạnh chồng?
-...
Dương lại làm rơi điện thoại, theo quán tính cô cúi xuống nhặt lên nhưng dường như cô không muốn đứng dậy, cô sợ nhìn thấy đôi mắt Huy lúc này. Trái tim cô cứ thắt lại, cảm giác khó chịu vô cùng.Cô ước giá như mình đừngnói điều vừa rồi.
-Cũng... cũng có thể có lúc vợkhông thể bên cạnh chồng mà.
Dương ấp úng cố tìm cách thoát ra khỏi chuyện này, nhưng làm sao có thể đơn giản như thế khi mà cô khiến trái tim Huy đau thế này.
-Vậy lúc ấy chồng sẽ ước vớiông bụt, làm cách nào đó cho chồng quên vợ đi...
Dương ngước lên nhìn gương mặt tươi cười của Huy.
-... và đợi cho đến khi vợ quay lại bên chồng thì điều ước sẽ mất tác dụng.
Dương thở dài, cô véo má Huy. Cô thật ngốc khi nghĩ mọi chuyện phức tạp đi, Huy vẫn là thằng nhóc và đúng như những gì một thằng nhóc bình thường khác, rồi cậu sẽ quên tất cả, như Dương cũng đã từng quên mình đau thế nào khi mất bố.
-Chẳng có thằng nhóc nào 15tuổi mà còn tin vào cổ tích cả. Vợ đã nói chồng nên đi học cùng mọi ngườimà.
Dương tức giận khiến cho hai má của Huy đỏ lên, cô leo lên giường trùm kín chăn. Huy đứng phụng phịu, nhăn nhó nhưng cũng nhanh chóng lại gần Dương.
-Chồng đùa thôi mà. Chồngđã lớn rồi có tin vào cổ tíchnữa đâu. Mai vợ mua chồng điện thoại nhé, khi học, chồng sẽ nhắn tin cho vợ, như thế chồng sẽ không buồn ngủ nữa.
-Muộn rồi.
Dương đáp lại cộc lốc, mặc cho Huy ra sức nài nỉ.
“Chồng không tin vào cổ tích vì trong số hàng ngàn những câu chuyện ấy, chẳngcó câu chuyện nào giống chuyện hai chúng ta cả. Chồng cũng định tạo ra một câu chuyện cổ tích nhưng giờ chồng chẳng biết kết thúc sẽ là hạnh phúc hay lại thêm một chuyện đáng thương mà chồng tự chuốt lấy.” Huy nằm cạnh, tay cậu khẽnắmlấy tay Dương. Bầu trời, vì sao, hương bắp... tất thảy đều im lặng.
Trò chơi khám phá điện thoại kết thúc bằng việc Dương xoa mái tóc quăng mềm của Huy. Cả hai nằm bên nhau, mắt nhắm nhưng trái tim thì còn thức: một bên cảm thấy tội lỗi còn bên kia đau đến kỳ lạ.Trời sáng, những hạt nắng nhẹ lấp lánh vàng qua tấm rèm tre. Huy đã thức giấc từ sáng sớm hay đúng hơn cậu không ngủ. Cậu ngắm nhìn Dương và cậu nhận ra rằng việc cậu giữ cô gáinày bên cạnh mình chẳng có gì sai trái cả. Cậu có thể quá trẻ con so với cô nhưng mà cậu là thiên tài. Một thiên tài có thể làm nhiều việc mà ngay cả hàngđống kẻ sốnglâu hơn cậu còn chẳng thể nghĩ đến, vậy thì cớ gì cậu lại không có quyền yêu. Cậu biết Dương đang phânvân và giờ là lúc cậu nên tấn công cô bằng cả tấm lòng. Huy khôngmuốn thua, cậu muốn được yêuthương và nếu cậu có Dương, cậu sẽ có điều ấy.
-Vợ... Vợ...
Huy lại đánh thức Dương bằng giọng thì thào quen thuộc mỗi bữa sáng và Dương vẫn cái kiểu lăn lóc khó nhọc như thường làm Huy cười thích thú.
Cuối cùng thì cô nàng cũngtỉnh ngủ nhưng hai mắt côsưng húp, có lẽ tối qua cô đã suy nghĩ dữ lắm. Và khi nhìn Huy vui vẻ mang hai trái bắp vào thìnhững suy nghĩ khó chịu lại quay về. Dương không phải thuộc dạng nghĩ nhiều, có gì cũng nói thẳng nên bây giờ bị vây quanh bởi những ý nghĩ không thể thốt ra khiến cô nhóc cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Dương hét lên rồi dùng mềnh phủ khắp người. Hành động của cô làm Huycó chút giật mình nhưng như hiểu được điều đó, cu cậu chỉ khẽ cười rồi lại gầnDương.
-Vợ sao vậy? Vợ thấy khó chịu ở đâu à?
Vẫn kiểu quan tâm dễ thương ấy và nó khiến Dương càng cảm thấy mình tồi tệ.
-Chồng đi học đi, học xong vợ chồng mình sẽ đi mua điện thoại. Giờ vợ muốn được ở một mình.
-Ừ, vậy vợ nghĩ ngơi đi. Đồăn sáng chồng để đây nhé,món vợ thích đấy. Có gì nhớ nói cho chồng biết nha.
Huy dùng bàn tay nhỏ nhắn củamình vuốt nhẹ đầu của Dương dịu dàng. Cậu không muốn Dương khó xử thêm nhưng nếukhông làm như thế này, cậu sẽ không thể có cô mãi mãi.
************************
Sau khi Huy đi, Dương mớichui ra. Cô nhìn trái bắp, cóchút áy náy, cô đứng dậy định đuổi theo Huy nhưng khi qua khỏi cây cầu, cô dừng lại “Mọi chuyện nên dừng lại ở đây trước khi quá muộn, không nên níu kéo những điều mà ngay cả mình cũng không chắc chắn.” Dương quay vào, côvừa cầm bắp thì có tin nhắn đến “Em dậy chưa?”
Dương thả điện thoại xuống giường, không trả lời và xử tráibắp, vừa ăn cô vừa suy nghĩ mọi chuyện về Quang, về Huy. Quang tạo cho cô cảm giácấm áp và dịu dàng, anh là chàng hoàng tử mà ngày còn bé cô thường mơ mộng, bên trong anh chất chứa nhiều đau thương mà cô muốn được chia sẻ, cô muốn giúp anh. Còn Huy?
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!