hai năm sau đó, cô luôn nghĩ rằng cậu ấy đã thôi thích mình rồi! Vậy thì chỉ cần gặp lại cậu ấy để nói lời xin lỗi thôi cũng được và nếu cả hai còn bình thường thì sẽ trở thành bạn, có thể thoải mái gặp nhau, trò chuyện… cho đếnbây giờ thì khi mà Dương không còn chút hi vọng nào về điều ấy thì Huy lại bất ngờ xuất hiện.
Huy luôn xuất hiện trong giấc mơ của Dương, cậu sẽcó chút gì đó hơi nhăn nhó, sẽ ngạo mạn, kênh kiệu như lần gặp ở siêu thị. Cậu có thể trông bảnh trai hoặc ngố tàu với bộ tóc giả độc đáo ấy… nhưngDương chẳng thể tưởng tượng ra điềuvừa trông thấy hôm nay. “Sao lại dùng ma túy, sao lại như thế này hả Huy?” Dương không nhận ra rằng rất nhiều người đi ngang qua cô, nhìn cô một cách kỳ lạ vì cô đang bật khóc như một đứa trẻ.
----------------------------------------------------
Quang trả lời những câu hỏi họp báo ở một mức độvừa đủ cung cấp những thông tin cần thiết. Anh lấylý do hơi mệt vì vừa mới về nước và hẹn ký giả vào một thời gian khác. Vậy mà vừa vào trong phòng, anh đã nóng giận đập vỡ toan cốc nước mà thư ký đưa cho mình.
-Thằng nhóc đó sao rồi?
Quang nổi cáu, tra hỏi mộtngười đàn ông lớn tuổi.
-Cậu Huy đã được đưa đến bệnh viện, họ thông báo rằng đã qua cơn nguy hiểm.
-Mọi thứ bảo mật chứ?
-Vâng.
Quang vừa ngồi xuống được một lúc anh lại nóng giận đứng dậy đập phá lung tung, nếu không có vài người khác ngăn lại chắc căn phòng đã không còn xót lại thứ gì ra hồn.
-Đưa tôi đến đó đi.---------------------------------
Trời đã khuya lắm rồi và cũng sắp hết giờ thăm bệnh nhân. Dương nhìn một vài người đi ngang qua mình, cô cũng đứng dậy. Bước lang thang qua cái hành lang trắng một cách mệt mỏi, Dương trông thấy một dáng người rất quen thuộc, cô chạy đuổi theo…
------------------------------------------------
Một căn phòng rộng nằm ở tầngcao nhất. Huy nằm im ngắm nhìn bầu trời đenđặt qua khung cửa sổ, ánh mắt anh chẳng có vẻ gì là đang tồn tại. Bên cạnh anhlà Nguyệt. Đôi tay cô nắm chặt tay Huy, xiết chặt. Nguyệt đã định đi đón Huyở sân bay nhưng nghe được cú điện thoại, cô đã vô cùng hoảnghốt, chạy ngay đến đây. Nhìn Huy run bần bật, nhìn đôi mắt như hóa dại của cậu, cô đã rất đau lòng. Cô không biếttrái tim Huy nói gì, dù cô có cười, có dịu dàng, có yêu thương thì nó vẫnnhìncô như nhìn một kẻ xa lạ không đáng quan tâm. Vậymà cô vẫn bị cuốn hút.
-Huy cảm thấy sao rồi? Có đỡ hơn chưa?
Huy không trả lời, cũng không thèm quay lại nhìn Nguyệt lấy một lần. Chuyện này với Nguyệtcũng chẳng làm cô buồn, nhữngngày mới gặpHuy ở Mỹ cô đã quen với sự thờ ơ mà Huy đối xử với mọi người và cô cũng chẳng phải là điều gì đặc biệt.
Quang bước vào căn phòng, anh tức giận nắm chặt vai áo Huy mà tặng cậu một cái đấm mạnh. Huy bình thản không chút tức giận, cũng chẳng ngạc nhiên, ánh mắt cậu vẫn đâu đó xa lắm. Nếu Nguyệt không ngănQuang lại thì có lẽ Huy sẽ nhận nhiều hơn thế nữa.
- Tại sao cậu lại làm chuyện này hả? Cậu thích dùng nó tôi cũng chẳng thể cấm được nhưng cậu không biết dùng nó như ăn cơm thì cậu sẽ chết hả? Lại còn ở trên máy bay, cậu coi thường mọi thứ vừa vừa chứ.
-Có chết đâu.
Huy đáp lại hờ hững.
-Trông cậu như đang sống sao?
-Chỉ vì tôi không thích đi máy bay thôi. Nó cứ khó chịu thế nào ấy.
Từ thái độ, cử chỉ của Huy đều xem chuyện này không là gì, cáivẻ coi thường mạng sống, coi thường sự quan tâm của ngườikhác làm Quang không chịu được. Cứ như sự lo lắng của anh là thừa. Quang định dạy cho Huy một bài học nhưng một người trong nhóm vệ sĩ của Quang bước vào.
-Bên ngoài có một cô gái cứ nằn nặt xin gặp anh.
Quang ngưng tay nhưng sự bực tức của anh thì nhưđược nhân lên.
-Những chuyện này anh không xử lý được sao? Làm cách nào đó cho cô ta biến đi hoặc là anh.
-Tôi cũng đã làm mọi cách rồi nhưng cô ta cứ bảo vàonói với anh là cô ta tên Dương.
Quang ngạc nhiên buông lơi cổ áo Huy, khuôn mặt anh giãn ra không còn vẻ cáu giận nữa thayvào đó làsự lúng túng. Quang quay lại nhìn Huy, Huy chẳng phản ứng gì với cái tên vừa rồi.
-Nguyệt! Em chăm sóc nó nhé. Anh sẽ quay lại sau.
Chưa đợi nghe câu trả lời thì Quang đã vội ra cửa.
Lần đầu Huy và Nguyệt thấy anh như thế. Một điềugì đó hiện lên khuôn mặt anh, chút nghiêm túc và niềm vui, xen lẫn cả sự lo lắng
“Đã có lúc khi mà trái tim anh còn không biết rằng đó sẽ là lần đầu tiên, sẽ là lần duy nhất vì một người con gái mà đập rộn như thế. Anhđã quá trẻ con, quá xem thường cảm xúc của mình vàgiờ, qua 5 năm, thời gian khiến anh nhận ra rằng: đó là yêu.Nhưng mọi thứ đã quámuộn màng.” Quang bướcnhanh qua dãy hành lang vắng và ngay từ khoảng cách xa anh đã nhận ra Dương. Cô không khác trước nhiều lắm tuy nhiên mái tóc ngắn ngang vai khiến cô trông ra dáng người lớn hơn.
Ánh mắt chờ đợi của Dương chạm khuôn mặt Quang, khiến cô ngưng lo lắng trong giây lát. Cách đây một lúc, khoảng cách giữa cả hai thật khó khăn vậy mà giờ anh lại đang bước đến gần cô. Số phận thật kỳ lạ.
-Anh không nghĩ sẽ gặp em sớm thế này.
-Huy sao rồi anh? Có chuyện gì với cậu ấy vậy?
Quang cười dịu dàng, anh định vuốt tóc cô như xưa nhưng những câu hỏi dồn và vẻ mặt lo
dồn và vẻ mặt lo lắng của Dương làm đôi tay anh chùng lại.
-Sao em biết chuyện này?
-Em gặp cậu ấy ở sân bay. Trông cậu ấy... cậu ấy...
Dương không biết diễn đạtnhưthế nào, nhìn đôi tay bấn loạn của cô, Quang lại có cảm giác khó chịu như ngày xưa. Anh không nỡ để cô hoảng loạn hơnnữa.
-Huy không sao đâu. Cậu ấy rất ổn. Em không cần phải lo lắng.
Dương có chút bình tĩnh hơn, cô nhìn Quang định nói thêm gì đó nhưng còn ngần ngại.
-Nếu em muốn gặp cậu ấy thì không cần thiết đâu.
Sự thất vọng sau những lời của Quang hiện lên khuôn mặt Dương rất rõ ràng dù cô cố gắng gượng cười.
-Em chỉ định chào cậu ấy một tiếng và muốn nói vớicậu ấy một điều.
-Nếu là chuyện quá khứ thìkhông cần thiết. Sự tồn tại của em với cậu ấy đã chấmhết từ sau cái ngày ấy.
Dương ngạc nhiên, những lời nói như dao nhọn cứa vào lòng cô. Cô không tin. Cô không thể tin 3 tháng ấy nhẹ nhàng như những gì Quang nói, nếu sự thật đúng là thế vậy thì năm năm qua nó đối với Dươngkhông phải là buồn cười lắm sao? Cô muốn nói lại nhưng nói gì đây? Nếu đúng như những lời Quang nói, Huy xem những chuyện đó là bình thường giống như một cơn sốt nhẹ thì sự thay đổiquyết định của Dương bây giờ không phải là ích kỷ lắm sao?
-Cho em gửi lời chào đến cậuấy.
Dương gượng cười.-------------------------
Trong phòng bệnh, Huy ngồi dậy, cậu bứt những sợi dây vướng víu găm vào da thịt mình. Cậu ghét cái màu trắng bệnh viện, ghét cả mùi thuốc nồng, ghét luôn những mũi kim nhọn,... tất cả chúng đều gợi lại cho cậu về căn phòng nghiên cứu, nơi cậubị xem như một món đồ thử nghiệm.
Nguyệt cầm tay Huy, ngăn cậu lại.
-Đừng vậy mà Huy, cậu còn yếu lắm.
-Tôi muốn về.
-Ngày mai nhé, cũng muộnrồi mà.
Huy hất tay Nguyệt ra khỏitay mình, cảm giác va chạm làm cậu thấy khó chịu. Một điều gì sâu thẳm trong tâm trí cậu hét lên như thế.
Huy đứng dậy ra lệnh cho một vệ sĩ chuẩn bị xe. Không ai dámkhuyên can cậu nửa lời, Nguyệt đành đứng dậy, đỡ cơ thể còn yếu của Huy tựa vào mình.
Ngang qua hành lang, Huy nhìn thấy một cảnh tượng làm cậu chướng mắt. Quang đang mỉm cười dịu dàng và xoa đầu một cô gái... một cô gái bình thường.Cô gái cũng cười rồi quay lưng đi, có lẽ họ vừa kết thúc cuộc nói chuyện.
-Dương!
Nguyệt buộc miệng thốt thành tiếng khi cô cũng trông thấy Dương và Quang như vậy.
-Người quen à?
-Ừ, cô ấy là đồng nghiệp cùng cơ quan.
Huy cũng chẳng định hỏi thêm, cậu không quan tâmmà chỉ thấy có chút lạ lùngkhi Quang cứ mãi nhìn theo sau bóng một cô gái đã đi xa. Quang vốn coi thường tất cả bọn con gái, chẳng ai đủ sức lay động nổi anh vậy mà lại ngưng nóng giận, vội vàng và giờlà ngơ ngẩn vì một cô gái tên Dương. "Cô ta rốt cuộc là ai?" Huy khẽchau mày.
Dương ra đên gần cổng mới tự cho phép mình thôicười, cô dắtxe mà tâm trí cứ để đâu đâu, nhưng lời nói của Quang chính là hiện thực mang cô ra khỏi những cơn mơ ủy mị.
Ra đến cổng, Dương xem lại điện thoại cô giật mình vì những cuộc gọi nhỡ và những dòng tin nhắn từ sếp. Dương vội lao vào dòng người hối hả...
Sếp vẫn đợi Dương về báo cáo nhưng cô không nói được gì, cónói lý do thì vớisếp cũng chỉ là viện cớ. Dương cúi mặt im lặng.
-Cô nghĩ cô đùa chắc. Tôi đã tin tưởng giao cho cô một vấn đề quan trọng vậy mà cô biến mất, lại không thèm bắt máy khi tôi gọi đến. Nếu không có cậu Việt liệu ngày hôm naysẽ thế nào hả?
-Em xin lỗi sếp.
Sếp vẫn bực mình, ông ném tập tài liệu xuống bànrồi thở dài.
-Cô sẽ ra khỏi đội và nộp lại cho tôi bản kiểm điểm.
-Bản kiểm điểm em sẽ viếtnhưng em không muốn ra khỏi đội. Ngày hôm nay em đã gây ra một lỗi không thể chấp nhận đượctrong đời của một phóng viên. Em muốn được lấy công chuộc tội.
Sếp cũng không nói được gì nên lời với sự thành khẩn và quả quyết của Dương. Ông ngồimắng cô thêm một lúc nữa rồi bảo cô hãy về nhà.
Dương ra khỏi phòng sếp thở phào nhẹ nhõm. Anh Việt cốc đầu cô một cái rõ đau.
-Cô dám cả gan trốn việc, hành tôi cả ngày nay khốn khổ thế nào biết không hả?
-Em xin lỗi. Anh cần gì em sẽ giúp cho nha... nha...
-Thôi đi cô, cô làm tôi sợ quá.
Dương cười cười trước phản ứng của đàn anh. Cô nàng ngồi xuống lấy giấy bút viết bản kiểm điểm cho sếp. Việt ngồi uống cà phê bên cạnh.
-Anh nghĩ sếp chỉ bực thôi chứ không dám loại em đâu. Cả tổ không có con gái chỉ mình em có thể làmtiếp nhiệm vụ sắp tới.
-Nhiệm vụ gì?
-Dự sinh nhật của Phong Quang.
Dương chuyển thái độ từ ngạc nhiên sang chán nản, cô quên mất mình sẽ phải còn đối diện với anh. Cô vừa quyết định để quá khứsang một bên thì lại dính vào vụ này. Dương gục mặt xuống tờ giấy trên bàn.
-Anh biết em thấy ngại mấy chỗ tiệc tùng vì em không xinh xắn, nhưng emđừng lo nhiệm vụ của em là chú ý đến người ta chứ không cầnngười ta đế ý mình...
Việt định chọc cho Dương vui nhưng câu đùa của anhchìm trong im lặng. Để khỏi quê anh đứng dậy vào phòng riêng của mình xem lại bài phỏng vấn lúc sáng.-----------------------
Dương về nhà, cô ngang qua căn phòng mẹ. Bà đang vẽ rất tập trung nên cô không muốn làm phiền.Vào phòng thì hai cô em đang học bài nên Dương thảngười xuống ghế lại kiểu nửa trên nửa dưới. Dương nhắm mắt nghĩ lại
Đoạn 38
Vào phòng thì hai cô em đang học bài nên Dương thả người xuống ghế lại kiểu nửa trên nửa dưới. Dương nhắm mắt nghĩ lại những gì mà ngày hôm nay cô đã chứng kiến. Mắt cô dừng lại bên cái điện thoại bàn, Dương khẽ nhòingười bắt máy, cô tưởng tượng có một giọng trẻ con thỏ thẻ bên tai “Vợ mệt không? Vợ nghỉ ngơi đi nha.” Dương khóc, giọtnước mắt lăn dài trên má.
-------------------------------------------
Sau một ngày dài làm việc như điên, hôm nay sếp chonghỉ để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay. Dương về nhà lại thả người xuống giường như mọi hôm. BàNgọc thấy con gái làm việc như bán mạng, bà cũng thấy xót xa. Bà để ly nước chanh trên bàn đê côcon gái ngủ dậy, uống cho khỏe.
Mấy ngày nay Dương cố làm cho mệt mỏi để về nhà không còn sức nghĩ ngợi lung tung nữa. Nhưng hôm nay, nhắm mắt mà không sao ngủ được. Sau khi mẹ ra khỏi phòng cô ngồi dậy, làm một hơi hết ly nước rồi mở tủ tìm sâu phía trong lôi ra bộ váy màu hồng. Dương treo nó ngay ngắn trên giá và ngồi xuống ngắm nhìn.
Nó thật đẹp, thật dễ thương nhưng mà Dương đã không cònhợp với nó rồi.
Trang bước vào phòng, trông thấy chị mình nhìn cái váy, cô không biết có chuyện gì xảy ra giữa chị và nó nhưng nếu điều đó làm cho chị cô trở nên khó hiểu như bây giờ thì có vẻ không tốt.
-Cái váy thật quê mùa.
Dương cười, ôm cô em xấutínhnhất nhà vào lòng.
-Chị cũng thấy vậy. Hay emđi mua đồ với chị nhá, chị cần một bộ trông thật đẹp vào và có thể làm mọi ngườilóa mắt, ngạc nhiên.
Trang bất ngờ trước thái độ của chị mình, lần đầu tiên Dương mở lời muốn đi mua sắm. Thông thường muốn mua gì cả nhà phải dấu chị vì sợ chị la vậy mà bây giờ. Trang vội vàng chạy ra khỏi phòng cô hét toáng lên cho mẹ và chị Linh biết, haingười ấy cũng ngạc nhiên. Họ nhanh chóng kéo Dương đi.--------------------------------
Vòng vòng hết chuỗi cửa hàng quần áo đẹp, giày dép, đồ trangsức, khu làm đẹp cùng ngồi ăn hàng và bàn tán, phê bình những gì họ vừa xem qua. Dươngcảm thấy thật nhẹ lòng, côcười vui vẻ khi thấy Linh và Trang đấu tranh về phong cách ăn mặc. Trong khi Linh thích sự dễ thương thì Trang chọn sự sang trọng và sành điệu. Cuối cùng bà Ngọc lại là người quyếtđịnh. Một bộ váy qua gối, màu trắng nhạt. Khăn choàng mỏng khoát kiền đính qua vai và gắn kết bằng bông hoa màu tím đậm.
-Con thấy sao?
Bà Ngọc xoay cô con gái vào tấm gương to, nhìn vẻmặt ngạc nhiên, hài lòng của Dương.
-Trông chị như công chúa ấy.
Linh khẽ ôm chị hai nịnh.
-Trông cũng không tệ.
Trang cũng lại gần. Cả gia đình cười vui vẻ và hình ảnh này, Dương không muốn đánh đổi với điều gì.Cuộc sống của cô như thế này cũng đủ rồi.
----------------------------------------------------
Buổi tiệc được tổ chức khá hoàng tráng, với những ánh đèn lộng lẫy. Những bàn tròn thức ăn được trang trí cầu kỳ, tao nhã. Những cây cột hoa to đượcdựng lên một cách hào nhoáng với hàng hoa chạydài lên đến tận đỉnh rồi bung ra những dải trường sinh xanh màu. Hệt một chùm pháo hoa xanh, mát rượi.
Khách mời khá đông, những người làm trong lĩnh vực kinh doanh, các chính khách trong ngoài nước và những phóng viên, nhà báo.
Dương đi cùng Việt như một cặp nên cô cũng bớt thấy lo lắng trước sự choáng ngợp này,nó vượt quá sự tưởng tượng của cô.
Huy đứng tựa vào một câycột trên lầu, anh nhìn xuống nhữngngười bên dưới bằng ánh mắt ngạo mạn và rồi dừng lại ở Dương.
Nguyệt lại gần Huy, trông cô rực rỡ trong gam màu hồng sang trọng. Cô nắm lấy bàn tay Huy và tựa đầuvào vai anh.
-Cảm ơn cậu về bộ váy. Nó thật đẹp.
-Nhưng đi cạnh tôi chị sẽ bị biến thành trò cười thôi.
-Tôi không quan tâm.
Ánh mắt Huy vẫn không rời khỏi Dương, cậu khônghiểu tại sao như thế nhưng cậu không thích sự xuất hiện của cô. Nó làm Huy khó chịu, bức bối như thể có điều gì đó muốn xé tungđầu cậu ra. Huy quay lại, cậu nắm lấy bàn tay Nguyệt và hôn cô. Một nụ hôn người lớn...Quang cũng ngạc nhiên khi thấy Dương trong hoàn cảnh này nhưng nhanh chóng anh nhận ra cô là một phóng viên, khi cô và những người khác vây lấy anh. Anh khẽ cười trước sựsắp đặt của định mệnh. Quang trả lời những câu hỏi thật từ tốn và sau đó yêu cầu mọi người hãy dự tiệc một cách vui vẻ, mọi thắc mắc sẽ được trả lời vào cuối giờ.
Trong khi Việt tán tỉnh mộtcô phóng viên khác thì Dương tự thưởng cho mình những ly nước ngon,vẻ mặt thích thú của cô khiến Quang không tài nàorời mắt. Cậu muốn lại gần trêu chọc nhưng những vòng người đang vây lấy cậu thế nàythì thật khó khăn và cậu cũng chẳng muốn để Dương khó xử.
Một người đàn ông lớn tuổi lại gần mời Dương một ly nước khác, cô ngạc nhiên khi nhận ra đó là bố của Quang và Huy.
-Cháu chào bác. A, cảm ơn bác ạ.
-Không ngờ gặp cháu ở đây, trông cháu đẹp quá.
Dương đỏ mặt vì lời khen, từ lúc bước vào đây thì báclà người đầu tiên nói cô vậy.
-Vậy cháu đến đây vì công việc hả?
Dương gật đầu, hơi ngượng.
-Có cần tin tức độc quyền không?
Dương nhìn chăm chăm vào người đàn ông.
-Đùa thôi. Bác cũng muốn thế lắm nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chuyện này do chính phủ quyết định thời gian công bố.
Dương cười cười.
-Cháu biết ạ. Từ từ rồi sự thật cũng sẽ xuất hiện thôi.
Anh bạn đó là bạn trai cháu à?
Người đàn ông nhìn theo hướng Việt đang đứng. Dương vội lắc đầu.
-Huy không xuất hiện ạ ?
Dương hỏi nhưng cô nhận ra vẻbối rối từ người đàn ông.
-Buổi tiệc lớn thật.
Dương cười cười cố lái câu chuyện sang hướng khác.
-Lát nữa nó sẽ xuống. Nó không thích chỗ đông ngườimà.
Dương nhìn khuôn mặt người đàn ông phúc hậu, nom ông có điều gì đó muốn nói nhưng không thành lời. Và rồi khi điệu nhạc mở lên, mọi người cũng bắt đầu nhảy. Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về một cặp đôi vừa mới xuất hiện. Cả Dương cũng vậy, cô không thể tin những gì mình đang trôngthấy.
Nguyệt xinh đẹp, lộng lẫy và kiêu sa như một nữ hoàng. Đôi bàn tay cô đặt nhẹ trên bàn tayHuy, cả hai hướng vào chính giữa đại sảnh. Huy không ăn mặc kỳ lạ mà thay vào đó là bộ vét đen sang trọng, vẫn mái tócngốc và cặp kính quái lạ. Cả hai khiến mọi người ngạc nhiên.
Và người ngạc nhiên nhất có lẽ là Dương, ly nước trong tay trở nên run rẩy. Mắt cô dán chặt về phía trung tâm, nơi Nguyệt xoay nhẹ bộ váy dịu dàng.
-Đó là vợ sắp cưới của Huy.
Người đàn ông bình thản nói.
-Cô ấy... thật xinh.
Dương cố để mọi chuyện trở nên tự nhiên vì cô đã tự dặn lòng mình như thế khi bước vào nơi này. Cô muốn nhìn thấyHuy đơn giản vì lần trước cậu khiến cô lo lắng, bây giờ khỏe mạnh và vui vẻ thế này thìcô chẳng còn gì để mà lưu luyến nữa.
Người đàn ông mời Dươngmộtđiệu nhảy tiếp theo vàcô vui vẻ nhận lời.
Bản nhạc kết thúc, người đàn ông chào Dương rồi đến chỗ Quang, họ nói chuyện với một vài chính khách quan trọng. Tấtcả đám phong viên và nhà báo dồn sự tập trung về hướng ấy, trừ Dương.
Nguyệt rời khỏi Huy, cô muốn trang điểm lại một chút và nhâncơ hội đó, Dương lại gần Huy. Khoảng cách mỗi lúc một gần nhưng Huy vẫn như kẻ lơ đãng chẳng chú ý gì đến cô. Dương không biết phải bắt đầu từ đâu,ít nhấtcô cũng cần phải nói chuyện với cậu một lần.
-Cậu uống nước không ?
Dương đưa ly nước về phía Huy, giọng cô ở tông cực thấp. Huy có liếc mắt nhìn cô một lần nhưng cậuchẳng thèm trả lời lấy mộttiếng.
-Lúc ấy hơi nóng nên đã không đứng lại nghe cậu giải thích...
Không để Dương nói hết thì Huy đã bỏ đi, cậu phản ứng như thể Dương rất phiền phức và điều đó khiến cô thấy sốc. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có thật đúng như lời Quang nói, rằng Huy đã xem như chưa từng có chuyện gì ? Dươngquay về hướng Quang, cô thấy anh nhìn mình bằng đôimắt buồn. Cô đã hiểu, cô đã có câu trả lời mà cô cần.
Vòng tay Nguyệt ôm lấy Huy, bản nhạc ngân nga giai điệu khác êm đềm hơn, sâu lắng hơn.Nó khiến Dương cảm thấy có chút buồn tủi.-----------------------
Dương rửa mặt và trang điểm lại, cô vẫn còn đang ngỡ ngàng trước kết cục này. Mọi chyện đơn giản hơn cô nghĩ nhiều, có lẽ nóđã chấm dứt từ năm năm về trước rồi cơ, chỉ tại cô chậm tiêu không nhận ra thôi. Dương bật cười chán nản.
Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, thì Quang đã đứng đấy, nhân lúc không có người anh nắm lấy tay Dương kéo vào một góc vắng.
Quang đã chứng kiến mọi chuyện, từ đầu buổi tiệc đến giờ không khi nào anhrời mắt khỏi Dương.
-Em chẳng tin anh gì cả, ngốc.
Dương khẽ cười.
-Em xin lỗi.
-Anh chỉ tò mò muốn biết emđịnh nói với Huy chuyện gì ?
-Em định xin lỗi vì cách cư xử trẻ con ngày ấy thôi.
-Ngày ấy ai mà chẳng trẻ con... em đừng bận tâm nữa. Mọi chuyện bây giờ không thể thay đổi được nữa rồi.
-Em biết.
Quang nhìn nét mặt bình thản của Dương, anh thấy có chút antâm.
-Hôm nay em xinh lắm, rấtxinh.
Dương mỉm cười vui vẻ. Quang nhận ra cô đã thôi không còn ngượng ngùng như xưa nữa rồi, rõ ràng Quang không còn là điều gì đó khiến cô suy nghĩ, mộng mơ. Anh có chút thất vọng.
-Anh hỏi một câu nhé ?
Nụ cười của Quang tạm dừng thay vào đó là sự nghiêm túc.
-Nếu anh và Huy, một trong hai người phải biến mất thì em sẽ chọn ai ở lại.
Nhìn sâu vào đôi mắt thoáng chút u buồn của Quang, Dương nhận ra đâykhông phải là chuyện đùa.
-Anh chẳng có gì cả ? Không tài giỏi bằng Huy, không được bố yêu bằng Huy, cũngchẳng phải là người em chọn. Em nghĩ anh có nên tồn tại không ?
Dương chưa từng thấy Quang thế này, tựa hồ tất cả nụ cười, cái vẻ hạnh phúc của anh thường thấy đều biến mất. Thay vào đólà sự yếu đuối mà anh luôn che dấu. Dương khôngbiết phải trả lời sao, cô hoàn toàn không muốn thấy anh thế này và cũng chẳng muốn Huy sẽ là người biến mất.
-Em không muốn ai biến mấtcả.
-Anh không thích trò nước đôi đâu.
Quang lại quay về cái kiểu tưng tửng như bình thường, nụ cườinửa miệngcủa anh cố làm ra vẻ khiêukhích Dương. Thái độ không nghiêm túc giả vờ ấy càng làm cho Dương thêm khó xử.
-Vậy thì Huy sẽ là người biến mất.
Quang ngạc nhiên trước câu trảlời của Dương, đó không phải là câu trả lời mà anh tưởng tượng. Bất giác anh buột miệnghỏi tạisao.
Dương nhìn Quang bằng ánh mắt nghiêm túc.
-Anh rất quan trọng với đất nước mà.
Quang chăm chú nghe câu trả lời, một phút im lặng và rồi anh ngồi gục xuống đất cười như điên dại. Dương không biết cách nào ngưng anh lại vì đã có vài người chú ý cả hai. Cô kéo Quang đứng dậy nhưng không đủ sức. Quang vẫn mặc kệ mọi chuyện, anh cười như sắp ngất đến
, anh cười như sắp ngất đến nơi. Phải mất một lúc sau Quang mới ngưng cười, anh nhìn Dương dịu dàng, bàn tay ấm áp anh lại xoa đầu cô.
-Cảm ơn vì câu trả lời. Nếu vìđất nước mà biến mất anh rất sẳn lòng...
Nói xong Quang bỏ đi, trênmôi anh nụ cười nhẹ thoáng nở trênmôi.
Cảnh tượng đó khiến một người khác đang đứng gầncảmthấy vô cùng khó chịu.Huy quay lưng bỏ đi.----------------
Buổi tiệc diễn ra sôi động và lượng khách thì mỗi lúcmột đông hơn. Dương cũng đã nghĩlại mọi chuyện rất thông suốt và bình tĩnh. Cô không nhìn về phía Huy nữa mà đứng lại gần chỗ Quang để có thông tin cần thiết. Câu nóilúc nãy của Quangthật sự rất khó hiểu, Dương có hỏithì Quang cũng chẳng nói gìchỉ cười. Bàn tay anh xoađầu Dương một cách thân mật và nói cô đừng suy nghĩ lung tung, cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảyra.
Dương không đồng ý nhưng côcũng chẳng thể bắt buộc được Quang, chỉ là câu hỏi của Quang không thể coi là chuyện hứng lên mà đùa chơi được.
Quang nhìn về phía Dươngcườivì khuôn mặt nhăn nhó của cô. Anh biết Dương sẽ suy nghĩ nhiều về lời nói của anh khi nãy,đáng lý anh không nên như vậy. Dương tốt nhất nên tránh xa cả anh lẫn Huy, như thế cô sẽyên ổn sống.
Không khí đang sôi nổi độtnhiên một tiếng nổ lớn và sau đó vài tiếng nổ khác nối tiếp nhau. Những vị khách hoảng loạn, nháo nhào cả lên và càng trở nên tệ hơn khi mà tất cả ánh sáng đều phụt tắt, mọithứ chìm vào bóng đêm.
-Mang đèn cầy.
-Huy !...
Dương ôm chặt lấy Việt đứng cạnh mình, cô khônghốt hoảng bằng anh. Vừa bình tĩnh khuyên Việt, cô vừa lắng nghe những âm thanh. Cô nhận ra giọng một vài người quen. Trongđó có một điều hơi khó hiểu khi cả Quang, ba anh và Nguyệt đều gọi tên Huy, họ la lên rằng bảo vệ anh. Dương liên tưởng đếnchuyện khi nãy làm Quang cười, có thể người nắm giữvũ khí quốc gia là Huy cũng nên và cũng chính anh bày ra trò này.
Những ánh nến nhanh chóng được thắp sáng lên và đúng như những gì Dương nghĩ, Huy đã hoàn toàn bốc hơi khỏi buổi tiệc.Buổi tiệc kết thúc bằnglời xin lỗi của Quang.
Dương cùng Việt đi về, trong xeDương hoàn toàn yên lặng, khác mọi ngày nên Việt cũng hơi lo. Anh hỏi thăm nhưng cô chỉ nói hơi mệt một chút nên anh thôi không làm phiền cô nữa. Vậy mà xe đang chạy trên đường cao tốc, đột nhiên Dương hét lên, muốn xuống xe.
Viết ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Dương băng qua làn đường nguy hiểm. Dư âm sót lại là màu váy trắng mờ ảo lẫn khuất sau làn xe dày bụi.
-------------------------------
“Sao thế này? Lý trí em như thể chưa từng tồn tại mỗi lần bắt gặp anh.
Là anh đúng không? Chỉ cóthể là anh mới khiến trái timem vỡ òa thế này.”
Dương nhìn thấy một người quen qua khung cửaxe, cô chẳng dám tin nhưng lại chạy vội đuổi theo sau. Mới cách đây vài phút trước cô đã tự dặn lòng mình ngừng lại vậy mà giờlại làm chuyện này một cách điên rồ.
Bóng dáng một chàng trai cao, mái tóc ngắn, đen. Anh cởi áo khoát ném lại dưới đất, chỉ mặc áo sơ mi và cũng nhanh chóng vứt bỏ cái nơ vướng víu. Trônganh thật sự bất cần và ngạo mạn. Những đôi mắt dán chặt vào anh và rồi bị vẻ u buồn ấy bủa vây không tài nào rời đi.
Dương cứ bước theo sau chàngtrai ấy, cô nhặt lấy áo khoát và chiếc nơ. Tim cô cứ đập dồn dập theo nhịp bước chân mỗi lúc một nhanh.
Chàng trai ngừng lại bên đường, cạnh một cột đèn giao thông. Đèn đỏ nhưng chàng không băng qua đường mà nhìn đâu đó xa xăm. Đèn vàng vừa bật lênthì chàng trai nhắm mắt lại, nở một nụ cười rất nhẹ, bước chân chàng bắt đầu băng qua đường.
Dòng người tấp nập, xe cộ đông đúc và những tiếng còi ầm ỉ hướng về phía chàng trai nhưng chàng chẳng quan tâm. Cái thân xác mỏng manh của chàngtựa hồ đang tan chảy trong gió và trong tận sâu tâm tưởng của chàng. Và rồi cô gái ôm chặt chàng trai từ phía sau ngăn bước chân anh lại. Chàng trai bấtngờ bởi hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, bàn tay nhỏ nhắn của ai đó ôm mình và giọng nói yếu ớt, run rẩy gọi tên chàng thân thiết.
-Sẽ ổn mà… sẽ ổn mà, Huy.Những chiếc xe tải lao chậm chạp và phả lại phía sau hơi bụi mỏng tanh đọng lại thành từnglớp. Huy nắm chặtlấy tay Dương kéo cô đi hết con đường dangdở. Dương cảm thấy rất đau, đôi tay Huy không còn dịu dàng như ngày xưa cũ. Nét mặt của cậu cũng trở nên cau có, băng lạnh… cô nhớ nụ cười ai đó khiến cô hạnh phúc và cái dựa nũng nịu trẻ con… tất cả biến mất thay bằng cảm giác đau rát nơi cậu nắm lấy. Dù vậy Dương chưa từng nghĩsẽ buông ra.
Huy kéo mạnh Dương vào phía dưới cầu vượt, cậu dồn cô vào góc tường tối tăm, nơi ấy cậu có thể che dấu được những cảm xúc kỳ lạ của mình sau cái ôm của một cô gái mà cậu chưa từng tiếp xúc và trốn tránh ánhnhìn tha thiết của cô.
-Rốt cuộc thì cô là ai?
Dương không thấy được khuônmặt Huy nên cô vẫn nghĩ cậu nhóc đang đùa mình. Cô nghĩ “quên” mà Quang nói có nghĩa là không thích nhớ lại nhữngchuyện xưa chứ không phải là “quên” theo kiểu mất sạch nhưchưa từng tồn tại.
-Trả lời đi. Tại sao cô nhận ratôi trong bộ dạng này?
Lần này Dương bắt đầu nghiêm túc hơn với câu hỏi của Huy khi mà chiếc xe tải lao qua, phả ánhđèn rực, soi sáng khuôn mặt căng thẳng của Huy.
-Cậu không biết tôi sao?
-Cậu không biết tôi sao?
-Tôi chưa từng quên bất cứ ai khi đã gặp một lần. Nhất là người biết rõ tôi.
Không có tiếng đáp lại chỉ có sự im lặng làm Huy khó chịu. Cậu đâu biết rằng, đối diện cậu trái tim cô gái kia đang run lên và đau đớn khi nhận ra sự thật phủ phàng.
-Mau trả lời đi.
Huy hối thúc, cậu không còn kiên nhẫn thêm được nữa.
-Cậu dùng ma túy được bao lâu rồi?
-Cả chuyện này cô cũng biết sao?
-Biết chứ! Tôi rất đặc biệt với Quang mà.
Huy dường như đã có câu trả lời cho tất cả mọi chuyện. Cái vẻmặt dịu dàng, cách cư xử kỳ lạ và sự quan tâm mà Quang dànhcho cô gái này khiến Huy tin vào điều đó.
-Hắn ta dám kể hết mọi chuyện với cô sao. Tên điên. Vậy cô là bạn gái của hắn hả?
Bất giác Dương gật đầu.
-Vậy thì càng không thể buông tay cô ra.
Huy xiết chặt thêm bàn tayDương, cậu lại kéo cô bướcđi theo ý mình. Qua khỏi khoảng tối cây cầu vượt, Huy tò mò quay lại nhìn côgái phía sau, nhận ra nét mặt vô hồn của cô, cậu hơibối rối quay đi.
Dương ngước nhìn phía sau lưng Huy, lồng ngực cothắt, vỡ òa ra trong giọt nước mắt.“Có điều kỳ diệu ấy sao? Có thứ thần dược khiến người ta dễ dàng vứt bỏ quá khứ ư? Những kỷ niệm ấy không có điều gì làm cậu luyến tiếc sao Huy?”
Dương đột nhiên tức giận, cô lao vào Huy mà vung tay vung chân, khóc nức nở. Quá bất ngờHuy khôngthể tránh những cú đấm mạnh dồn vào ngực, bàn tay Dương tặng cậu một cái tát và cô vụt bỏ chạy.
Huy đứng ngỡ ngàng trong chốc lát vì đôi mắt ướt mà Dương để lại phía sau nhưng rồi đôi chân cậunhanh chóng đuổi theo cô.
“Cô ta điên sao? Muốn trốnthoát khỏi mình ư? Lại muốnchạy về báo cáo với Quang à? Mình không cho phép điều ấy xảy ra… không bao giờ.”
Huy dễ dàng giữ Dương lại, tuy nhiên cậu còn bối rối vì khuôn mặt đau khổ của cô lúc này. Có điều gì đó trong tận sâu thẳm Huylúc này khuyên cậu nên dịu dàng.
-Tôi không có ý làm chị đau nhưng tôi không muốn bị bắt về lúc này. Tôisẽ không để chị gặp Quang.
-Buông tay đi… Tôi sẽ không làm chuyện đó. Tôi mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, tôi cũng sẽ xem như chưng từng gặp cậu.
-Tôi không thể tin được.
Huy giữ chặt tay Dương như đểkhẳng định hơn lầnnữa quyết định của mình.
Dương cười.
-Nếu tôi không đồng ý, cậuđịnh sẽ làm gì?
-Tôi sẽ làm chị ngất xỉu và nhốt chị ở một nơi nào đó.
-Còn nếu tôi đồng ý cậu địnhsẽ nắm tay tôi suốt như thế này sao?
-Điều đó cũng không đến nỗi tệ.
Huy trả lời đúng như những gì cậu nghĩ, không chút e ngại, dấu giếm.
Dương bật cười, cô không biết mình nên làm gì nữa, mọi thứ trở nên rối rắm, mông lung và không điều gì rõ ràng.
--------------------------------
Huy và Dương đứng giữa cầu vượt, Huy lục trong túilấy gói thuốc lá và châm lửa hút trong khi Dương ngồi bệt phía đối diện nhìncậu chăm chú.
Làn gió nhẹ thổi hơi thuốc tựa như làn khói ảo mộng,Huy lạc nơi chốn nào đó xaxôi, bình lặng.
Dương bật khóc thành tiếng, côđứng dậy lại gần Huy, lấy hộp thuốc trên taycậu ném xuống dưới. Huy vẫn chưa về thực tại, cậu đang phê thuốc.
Khi Huy đã dần tỉnh táo, cậu nhận ra mình đang tựavào cô gái bé nhỏ bên cạnh, đôi tay cô choàng qua người cậu, tay kia nắm chặt lấy tay Huy. Cảm giác này thân quen quá đỗi, nó như thể một cơn mơ khác, khiến Huy nhắm mắt lại, cậu ngủ ngoan lành, giấc ngủ không mộng mị.-----------
Trời tối đã bắt đầu về khuya, sự ồn ào vẫn vậy không có gì thay đổi, cái lạnh, lạnh hơn. Dương thức giấc nhận ra đang rút vào lòng Huy, cô ngượng ngùng nhích dậy. Huy cũngvì thế mà tỉnh giấc.
-Đi ăn gì đi.
-Cậu lại không mang tiền theo chứ gì?
-Lại?
…
-Chỉ là quen miệng thôi. Tôi cũng để quên túi trên xe nên không có tiền.
Huy cau mày, đưa tay vào túi và rồi tức giận.
-Chị làm gì với gói thuốc rồi?
Dương không trả lời, đôi mắt cônhìn xuống phía dưới một cách thản nhiên.
-Cậu bị phụ thuộc vào thứ đó sao?
Huy không trả lời, cậu chạyxuống bên dưới và loay hoay tìm kiếm. Lúc sau cậucũng trông thấy hộp thuốcbẹp dí, nát bét nằm giữa đường. Đang loay hoay thìDương đã nắm tay cậu đi.
-Chị làm gì vậy?
-Không phải cậu đói sao? Tôimời cậu một bữa.
Dường khẽ quay lại mỉm cười. Huy rất tức giận, chưa ai dám xử sự như vậytrước mặt cậu vừa tự tiện vừa tự nhiên nhưng lại không thể phản kháng. “Cóthật Quang thích cô ta không?”
Dương định bỏ mặc Huy, định sẽ quên đi mọi chuyện nhưng trông thấy Huy bây giờ cô không thể thở nổi. Môi cười mà tronglòng đau đớn. Vừa oán giận nhưng vừa yêu thương. Bàn tay kia, nhắm mắt lại hơi ấm vẫn cứ lan tỏa trong tiết trời se lạnh.
---------------------------------
Về đến nhà Dương quay lạibảo Huy im lặng. Cô khẽ mở cửa và dẫn Huy vào bếp. Cô bật bóng đèn lên cho sáng.
-Con về hả Dương?
-Vâng ạ.
Dương đáp lại nhanh và đẩy Huy vào góc bếp, đưa tay ra dấu im lặng. Cô chạyra đứng gần cửa bếp ngăn bà Ngọc bước vào.
-Con định ăn gì đó rồi đi ngủ. Mẹ cứ làm việc tiếp đi.
-Đi tiệc về mà còn bụng đểăn nữa sao? Cứ thế này thì ếthật chứ chẳng chơi.
-Kệ con mà, mẹ vào phòngđi.
Bà Ngọc chặc lưỡi rồi quay đi, Dương thở phào nhẹ nhõm, quay vào trong thì cô giật mìnhthấy Huy ngồi vô tư ở bàn ăn. Cậu có vẻ thích thú hoàn cảnh này, ngắm nhìn khung cảnh chật chội và ...
Đoạn 42
chội và mỉm cười. Từ lúc gặp lại đến giờ có lẽ đây là lần đầu Huy như thế “Có chút dễ thương!” Dương nghĩ vậy.
-Cậu ăn gì?
-Gì cũng được miễn đừng là khổ qua (mướp đắng).
Dương đột nhiên nhìn Huychăm chăm làm cậu thắc mắc.
-Sao?
-Không có gì.
Dương lấy một vài thức ăndễ chế biến, cô mỉm cười nhớ lại lần đầu gặp Huy, lúc ấy Huy đã ăn ngon lànhtất cả mọi thứ, kể cả món khổ qua nhồi thịt. Cô tự hỏi cậu nhóc này liệu có còn nóidối điều gì nữa haykhông, vừa tò mò vừa không dám tiến sâu hơn.
-Chị và anh Quang quen nhau thế nào?
-Trong một đêm đầy sao, giótrăng và âm nhạc.
-Lãng mạn nhỉ?
-Cậu không thích lãng mạnà?
-Xàm.
Huy đứng dậy, đụng tay vào mọi thứ để không buồn chán. Cậu nhìn Dương nấu ăn, đột nhiên lấy tay vén một vài sợi tóc của cô lên. Dương chỉ mỉm cười.
-Chị phản ứng chẳng dễ thương gì cả?
-Phải như thế nào thì mới được?
-Đỏ mặt, giật mình…
Huy đột nhiên ngưng nói khi nhận ra khuôn mặt đỏ ửng của Dương. Cậu có chút bối rối với điều đó nên quay đi.
-Chị phản ứng chậm thật.
“Mày lại đang bị đùa cợt đó Dương, bình tĩnh lại coi,con ngốc.”
-Nhanh lên.
-Cậu ồn quá đi.
-Chị biết không ai dám nói tôi như vậy không hả?
Huy càu nhàu. Dương quaylại nhìn mặt cậu nghiêm túc.
-Cả Quang, cả ba cậu.
-Tất nhiên, họ cần tôi mà.
Câu nói khiến Dương cảm thấy thật tệ, cô quay mặt vào trong vì không muốn để Huy nhận ra điều đó. Dẫu vậy cô không thể che dấu giọng khó chịu của mình.
-Vậy chắc là tôi… không cần cậu.
Huy cảm nhận được một khoảng trắng ập đến. Cậu thà nghĩ rằng người ta cầnmình, nghĩ rằng người ta lợi dụng mình hoặc xem mình như công cụ còn hơnlà sự tồn tại của cậu trở nên vô nghĩa.
Huy lại trở về trạng thái cau có, cậu nhìn cô gái trước mặt. Cô ta có gì đó kỳ lạ, Huy không hiểu sao lại dễ dàng làm quen như vậy. Mọi thứ đều kỳ cục. Cảcái ôm và cả bàn tay cô đều không làm Huy thấy bực bội. Có lẽ cô ta xuất hiện đột ngột quá và hình như cũng rất quan trọng với Quang, cô ta biết Huy khá rõtrong khi cậu lại nhưlạc vào một điều gì đó khác lạ. Nó giúp cậu tạm thời không buồn chán.
-Ăn tạm ha. Tôi nghĩ nó hợp khẩu vị với cậu.
Bất giác Huy mỉm cười mà chẳng hiểu vì sao. Dương nhận ra đó là thói quen dễ thương của Huy thay cho một lời cảm ơn khách sáo.Huy ăn rất ngon, Dương lấy sẳnkhăn giấy nhưng có lẽ không cần thiết vì Huy giờ đã là chàng trai trưởng thành rồi, chắc sẽ chẳng có kiểu nhem nhuốt ngàyxưa đâu. Ấy vậy mà khi nhìn thấy hạt cơm trêm má anh, cô đã bật cười và để giữ yên tĩnh cô phải lấy tay nén lại.Khi Huy lấy được hạt cơm ra khỏi má, cậu đã vô cùngxấu hổ, nhất là khi điệu cười gục gặt của Dương vẫn chưa chịu dừng.
-Chị thật vô duyên.
Dương mỉm cười nhìn phản ứng của Huy, vẫn là nét dễ thương mỗi lần lúng túng.
-Cậu uống gì không?
…
-Tôi hút điếu thuốc được không?
Nụ cười trên môi Dương chợt tắt.
Vẫn là ánh mắt ấy, của bố, của anh Quang mỗi lần thấy cậu phêthuốc. Huy đã nghĩ nó như một sự thương hại mà người khácdành cho cậu. Trông cậu đáng thương vậy sao?
-Đừng nhìn tôi như thế.
-Vậy tôi phải mỉm cười sao?
-Không thích chị có thể bỏ ra ngoài.
Cả bố và Quang đều làm như thế, họ để cậu tự yên tĩnh trong thế giới mà cậu lựa chọn vì họ không còn cách nào khác ngăn cậu lại.
Nhưng Dương vẫn đứng lại, cô vẫn nhìn Huy bằng đôi mắt đau lòng. Cô lại gần nắm lấy tay Huy ngăn không cho cậu đưa điếu thuốc lên môi.
-Cậu chưa trả lời tôi. Sao cậu lại dùng thứ này?
Huy không tài nào trốn tránh được đôi mắt cứ nhìn thẳng vào mình, cậu cũng chẳng thể nào nổi giận được, mọi thứ gầnnhư không cách nào chống trả.
-Nó giúp tôi kéo dài sự sống.
-Đồ điên. Có ai chứng minhđiều đó không hả? Ngược lạithì có, cậu không trông thấycậu mỗi khi dùng nó sao? Thật đáng thương, thật thảm hại.
Huy không tài nào ngăn đôi tay mình bóp mạnh cổ Dương, ngăncô thốt ra những lời mắng nhiếtkhó nghe. Cậu luôn trốn tránh cái suy nghĩ bị người khác thương hại dù cậu nhận thấy điều đó rất rõ qua từng ánh nhìn của họ. Nhưng chưa ai từng nói ra cả, như thể họ cho rằng Huy quá thông minh để hiểu. Huy không ngờ cô gái này lại nói thẳng với cậu như vậy, điều đó như thế những vết thương được che giấu rất tỉ mỉ độtnhiên vỡ trào ra những giọt máu, nhức nhối.
Huy thả lỏng tay khi ánh mắt mạnh mẽ nhìn anh đang yếu ớt dần. Dương ho sặc sụa, nhìn Huy tức giận. Huy chỉ đáp lại bằng nụ cười nhếch môi và châm thuốc hút.
…
…
Dương vẫn lại gần Huy saunhững gì cậu vừa làm với cô. Côôm đầu Huy tựa vào lòng mình trong khi anh đang phê thuốc không nhận ra điều gì.
-Không sao đâu Huy. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Giọt nước mắt trào ra trên má Dương, chúng cứ nối tiếp nhau theo những cơn đau tê tái của cô.
Bầu trời chiếu qua khung cửa sổ, ánh sáng buổi sớm mai dịu dàng, tươi tắn. Những hạt nắngnhấp nhỏm tò mò cố nhảy lên cao để nhìn vào trong cửa sổ có đôi trai gái nằm cạnhnhau. Chúng vô tình làm Huy thức giấc, cậu nheo nheo mắt khó chịu nhận racái ôm của Dương, cậu tỉnh ngủ hẳn.
Bà Ngọc ngủ gục trên bàn với những trang vẽ truyện tranh kỳlạ. Bà dụi mắt bước ra khỏi phòng, bà định vào bếp nhưng bà giật mình khi thấy cô con gáinằm ngủ dưới nền đất.
-Dương! Dương! Con sao vậy.
Dương lơ mơ thức dậy, cô còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh và rồi giật mình khi không thấy Huy đâu cả, sự thấtvọng hiện lên nét mặt cô càng khiến bà Ngọc lo lắng hơn.
-Con sao vậy? Sao lại nằm dưới đất thế này?
-Con không sao đâu. Mẹ đánh răng đi con lo bữa sáng cho.
Bà Ngọc chưa kịp trả lời thìDương đã vụt đứng dậy chạy ra ngoài. Con đường rộng, nhưng vắng một bóng hình cầntìm kiếm.
Dương lục tay vào túi thấymột tờ giấy nhắn lại “Lấy chị ít tiền nên để lại cho chị một thông tin độc quyền, nếu tinnày lộ ra thì anh Quang sẽ biết chị gặp tôi. Có nên tin tưởng chị không?”
Huy không muốn Dương nói vớiQuang chuyện cô đãgặp anh nhưng anh lại muốn thử xem Dương có làm đúng như nhữnggì cô nói không? Dương đứng lặng im trong gió, cùng con đường trống trãi, đượm buồn. Ngay chiều hôm đó đài truyền hình đãcó ngay tin tức nổi bật về loại vũ khí được nghiên cứu,đó là một loại vũ khí bảo vệ chứkhông phải tấn công. Thông tin đưa ra đềulàm tất cả mọi người ngạc nhiên và Dương chính là chủ của thông tin ấy.
Sếp của cô không biết vì sao cô có thông tin này nhưng ông hoàn toàn tin tưởng vào Dương, ông đã khen ngợi cô rấtnhiều.
Từ sáng đến giờ khi công bố thông tin trên Dương chỉ ngồi làm mỗi một việc là bắt máy điện thoại. Nhiều người tò mò, nhiều người tra hỏi, cả những người chúc mừng nhưng Dương chỉ đợi một người.
-Vâng. Dương, tổ xã hội nghe.
-Em gặp Huy phải không?
Cuối cùng thì cũng gặp được người cần gặp. Quang bên kia đầu dây, giọng trầm ấm hỏi.
-Hôm qua có gặp nhưng giờ cậu ấy đã bỏ đi.
-Cậu ấy đưa cho em thông tin này hả?
-Cậu ấy chỉ muốn thử xem em có giữ đúng lời hứa không. Nếu em đăng nó thì anh sẽ biết mọi chuyện.
-Vậy tại sao em lại làm thế?
-Anh nghĩ là vì sao? Nhìn cậuấy bây giờ khiến em chẳng thể bỏ mặc, nhưng em lại không thể làm đượcgì.
-Anh sẽ tìm thấy nó và báocho em biết.
Quang cúp máy, cậu ngồi suy nghĩ về Huy. Cậu không biết rằng cái ngày hôm ấy có phải là quyết định sáng suốt không? Anh muốn Huy mở lòng ra nhưng cậu ta luôn cư xử một cách vô lối, khó chịu dù vậy nhìn Huy, Quang lạicảm thấy như nhìn chính mình trong gương, có chútđáng thương hại.---------------
Sau thông tin của Dương, các tờbáo khác liên tục kéođến nơi Quang để hỏi rõ thông tin trên và anh đã không phủ nhận điềuđó. Sự bùng nổ của dư luận buộc Quang phải tổ chức họp báo nhanh và nó đượcquyết định vào ngày 11/11. Ngày nàycó chút khó khăn với Dương nên giờ cô đang năn nỉ sếp chomình được vắng mặt.
-Không ý kiến gì nữa. Ngàyđó cô phải có mặt.
-Nhưng mà sếp, ngày đó làngày giỗ của bố, em khôngthể vắng được.
Dương cố nài nỉ nhưng chẳng lay chuyển được gì vì Quang đãquyết định danh sách của những phóng viên được chọn tham gia họp báo. Mỗi mộttổ chức chỉ được hai ngườivà Dương được chọn.
Cô ngồi thở dài trước sự cứng rắn của sếp, cuối cùng cô đành nhượng bộ.
-Vậy sếp cho phép em nghỉtuần này nha.
Sau một lúc suy nghĩ, sếp gật đầu đồng ý. Dương đành bước ra ngoài với bộ mặt chán chường.
Mẹ Dương gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của congái khi bà biết chuyện cô không thể tham gia ngày giỗ.
-Sao rồi con? Không xin nghỉđược à.
-Dạ. Có lẽ con đi thăm bố trước để xin phép ông, mẹ và hai em đến sau nha.
-Đành vậy chứ biết sao. Chiều mẹ giúp con chuẩn bị đồ.
Dương cúp máy, cô ngồi nhìn tấm ảnh cả gia đình chụp chungở thảo cầm viên. Lúc ấy cô còn nhỏ, mập mạp và lúc lắc dễ sợ. Bố cõng cô trên vai cao thật cao, bàn tay nhỏ xíu cô nắm lấytóc ông để không ngã.
“Không bố, con chơi vơi quá đỗi!”
Dương ứa nước mắt khi những luyến tiếc ngọt ngào đã qua vộivàng.
--------------------------------
Huy đứng lặng nhìn ngôi mộ nằm giữa những ngôi mộ cũ kỹ khác, cậu đặt trên mộ bông hoa cúc trắng rồi ngồi xuống. Bằngvẻ mặt dịu dàng cậu nhổ vài cây cỏ gần bên.
-Còn nhớ tôi không?
Huy trò chuyện với ngôi mộ như một người bạn lâu năm gặp lại. Cậu chưa từng như thế với bất cứ ai khác.
-Tôi mệt mỏi quá.
-Tôi định ghé thăm ông một ngày gần đây. Liệu sang thế giới đó, ông có còn muốn chơi cùng tôi nữa không?
-Trông tôi thảm hại lắm phải không?
Huy châm điếu thuốc cong quẹo, khói trắng lan trong gió và biến mất trên tầng khí quyển hư không.
-Tôi không thở được nếu không có nó. Ông có cách nào cứu tôi nữa không?
…
Huy đưa điếu thuốc hút một hơi dài.
-Hay tôi đến tận nơi cho ôngchữa bệnh nha.
Huy cười cười, nụ cười dầntrở nên mê muội, hư ảo.-----------
Mặt trời lên cao, những tia nắnggắt gỏng đánh thức Huy khỏi cơn mơ. Cậu ngồidậy nhìn về tấm bia mộ trong im lặng như thế mộtlúc rồi buông câu tạm biệt.
Ngôi mộ nằm chìm mình trong khung cảnh yên ắng của một vùng quê xanh màu cây cỏ, giữa dòng sông tĩnh lặng cứ trôi qua nhẹ nhàng cuốn theo những cụm bèo trôi nổi.
Huy bước chân trên nhữngcon đường quê nhỏ, gồ ghề, hít lấy một hơi dài không khí thơm mùi lúa chín. Gần đến một cây cầu tre nhỏ cậu đột ngột dừng lại.
…
Phía bên kia cầu, bóng dáng người con gái cũng
người con gái cũng ngạc nhiên, lặng im theo gió.
Lại là một sự khó chịu rên rĩ trong tim, khi mà… cô ta xuất hiện.
Lại là một sự chờ đợi điều gì đósẽ đến, khi mà… cô ta xuất hiện. -Sao chị (cậu) lạiở đây?
Sau khi Dương qua cây cầu, cô lại gần Huy và cả hai cùng hỏi nhau cùng một câu hỏi và rồi chẳng aitrả lời. Huy định bỏ đi thì Dương giữ cậu lại.
-Về nhà ông bà tôi nghỉ ngơimột lúc hẳn đi.
Đã đến đây thì Huy cũng chẳng ngại gì mà không vào, cậu bướctheo sau Dương trên con đường đấtphủ xanh màu cỏ non.
-Chị nói dối.
-Ừ.
-Lần này cũng vậy phải không? Giữ tôi lại rồi gọi choanh Quang.
-Vậy sao cậu lại chịu đi cùng tôi?
Cuộc trò chuyện ngắn ngủikết thúc bằng sự im lặng của Huy. Ngay chính bản thân cậu cũng không thể hiểu được vì sao lại đi theoDương nhưng mà lúc thấy cô phía bên kia cây cầu thìtrái tim cậu lại dịu đi đôichút.
Cô gái mà Quang yêu có điều gì đó cứ thôi thúc Huyphải suy nghĩ, tò mò. Bên cạnh cô lại chẳng khó chịu lắm.
Dương không biết điều gì khiếnHuy xuất hiện ở đây, đáng lý gọi cho Quang thì cô lại không làm. Cứ mỗi khi cô nghĩ rằng sẽ tạm biệt cậu nhóc thì cậu lại vôcớ xuất hiện, khuấy động cánh cửa quá khứ vừa chợtkhép trong lòng cô.
Dương ngừng lại, cô lấy điện thoại ra, tháo sim và ném mạnh về phía dòng sông trong trẻo trả lời thay cho câu hỏi của Huy.
Huy có chút ngạc nhiên vớihành động của Dương, cậukhông hiểu tại sao cô gái này lạilàm điều ấy, cô ta muốn giữ cậulại vì cớ gì? Huy định hỏi nhưngđã đếnnhà ông bà của Dương.
Căn nhà kéo dài, rộng rãi với cổng vào to và được bao quanhbởi hàng rào dâm bụt chạy dài. Tiếng chó sủa chạy từ trong nhà ra ngoài cổng, dừng lại bên Dương, lặng yên trongnhững tiếng ư ử vui mừng.
Dương đưa tay xoa cái đầuláng bóng của con chó rồi bước vào nhà. Huy đi theo sau với cáinhìn đa nghi củacon vật thông minh.
Ông bà nội của Dương còn minhmẫn và vui vẻ. Họ ômmừng Dương và rồi nhìn Huy ngạc nhiên, chờ đợi một lời giới thiệu.
-Đây là đồng nghiệp của con.
Huy chào mọi người, cậu còn đang chưa kịp thích nghi với cái nắm tay thân mật mà bà Dương đang giữ thì ông Dươngcười cười rồi bảo Huy ngồi xuống cạnh uống trà, Huy không cớ gì từ chối nụ cười thân thiện kia cả.
Dương nhìn Huy cười rồi cô vàophía sau buồng để rửa ráy thayđồ. Huy khá bối rối với sự biến mất củaDương, cậu dõi theo côchođến khi khuất và muốn chạy theo. Ông Dương mờiHuy một ly trà, Huy khó chịu uống vội vàng nhưng vì quá nóng nên cậu hét lên và làm đổ nó. Ông Dương rót ly khác mời lại cậu và lần này Huy đã chịu từ tốn ngồi im. Ông Dươngkhông hỏi về cậu nhiều màkể về đủ chuyện về mấy nhà thơ ông tâm đắc, thậm chí còn lấy dẫn chứng những dòng thơ hay. Huy ngồi giả vờ nghe nhưng chẳng hiểu gì và tâm trí cậu cứ cố tìm ra Dương một cách nhanh chóng.
Cuối cùng cô cũng xuất hiện trong bộ dạng nông dân nhà quê, hoa văn sặc sỡ, Dương đi ngang qua vànhìn cậu mỉm cười. Huy đứng dậy xin phép vội ôngDương rồi chạy đuổi theo cô ngoài cổng.
-Chị đi đâu vậy?
-Hái ít rau vào nấu ăn. Cậu mệt thì cứ ngồi nghỉ đi.
-Không thích.
Huy bướng bĩnh theo Dương vào khu vườn nhỏ trước nhà, cô nhìn cậu chỉ nhẻn miệng cười và khôngđể cậu thấy điềuđó.
Khu vườn với những luốngrau đều tăm tắp và tươi xanh. Những hàng dưa leosan sát nhau, lủng lẳng tráivà một mảnh nhỏ cuối vườn trồng bắp dậy cờ.
Huy nhìn mọi thứ ngạc nhiên, thích thú như một đứa trẻ vừa trông thấy món đồ chơi lạ. Cậu nhìn Dương cầm gàu nước tướicây, cậu cũng muốn thử.
Huy thích thú với những giọt nước bung rơi trên những mầmcây non nhỏ. Tưới được nửa khu vườn cây mới nhận ra Dương không bên cạnh vậy là cậu dừng lại, bỏ cái gàu nước nằm lại, bước qua những bông hoa cải vàng vọt.
Cuối vườn, nơi những hàng bắpnhiều kỷ niệm Dương hồi tưởng lại vô vàng điều hạnh phúc, cô nhắm mắt để sống lại giâyphút xưa. Cô không nhận ra rằng Huy đang lại gần, cậu nhìn cô, tò mò về nụ cười nhẹ nhàng kia. Đột nhiên khối óc cậu ong lên, nhức nhối như thể muốn nổ tung ra. Huy bấu víu vào thân những cây bắp ốm yếu và làm chúng gãy đổ, hai tay cậu vẫn ôm chặt đầu bắt đầu rên rỉ.
Dương giật mình với tiếngđộng, càng ngạc nhiên khi mở mắt thấy Huy như thế, cô chạy lại gần.
-Cậu sao vây?
Huy hất tay Dương ra vì bực bội với cơn đau vô cớ.
-Cậu lên cơn phải không?
-Đầu…
Huy chưa nói hết câu đã ngất đi. Dương vội vàng gọi người giúp đỡ.-----------------
Huy mở mắt tỉnh dậy thấy xung quanh mình có rất nhiều con nít, có trai, có gái. Chúng nghịch ngợm tóc, tay cả chân cậu. Huy vội vàng ngồi bật dậy, nhìn ngơ ngác.
Thấy Huy tỉnh chúng reo lên, rồiríu rít. Huy không hiểu chuyện gì nhưng cậu không sao cáu gắtvới những đôi mắt ngây thơ này. Cậu bắt đầu nhìn tìm cô gáiquen thuộc nhưng không thấy.
-Chị tóc ngang ngang đâu rồimấy đứa?
-Chị Dương!
-Chị Dương đi thăm bố rồi. Chị dặn tụi em trông chừng anh.
Một cô bé nhanh nhảu trả lời. Huy dù rất bực bội nhưng cậu chẳng tài nào thoát được lũ trẻ.Cậu đi thìchúng cũng lẽo đẽo theo sau, cậu ngồi xuống thì chúng bắt đầu tụ lại cười đùa. Cuối cùng sau một màn kịch chơi trò trốn tìm Huy cũng cho lũ trẻ rơi.
Cậu chạy vội đi ra khỏi ngôi nhà
vội đi ra khỏi ngôi nhàvà men theo con đường nhỏ, cậu gọi tên Dương thật to nhưng không có tiếng đáp trả. Cậu qua cây cầu và lại gần nơi những ngôi mộ cũ,thơm mùi nhang thơm nồng. Huy đứng sững lại khi thấy Dương.
Dương nằm dài, nhắm mắtngủ cạnh ngôi mộ mà lúc trước Huy trò chuyện. Đĩa trái cây, bó hoa cúc nhỏ và làn khói thơm. Vậy bố Dương là người nằm dưới mộ sao?
Huy cứ thế bị cuốn lại gần nàng công chúa ngủ say, cậu vừa nhìn ngôi mộ vừa nhìn Dương như nhìn một điều thần kỳ trước mắt.-----------
Dương nằm ngủ giữa nghĩa trang gia đình như để tìm lấy hơi ấm. Trời dầnvề chiều cô mới ngơ ngác tỉnh lại và nhìn màu tím nhạt nhòa phía cuối chân trời xa xăm, cô vội vội vàng vàng.
-Sao bố không gọi con dậy.
Dương nhìn ngôi mộ, nói chuyện như một người sống trước mặt.
-Mai con lại lên nha.
Nói xong, Dương bước vội.Giấcngủ ngon lành giúp cô cảm thấyyêu đời hơn, vì vậy mà cô bướcqua cầu rấtvui vẻ. Đến giữa cầu cô nhận ra Huy đang đứng đợi, nên nụ cười cô thoángngưng lại trong giây lát.
-Cậu tỉnh lại rồi hả? Lúc sáng làm tôi giật mình, cũng may bác sĩ trong thôn đến khám nói không sao cả.
-Tôi... gọi chị về ăn cơm.
Dương mỉm cười với sự dịu dàng đột ngột này của Huy, cô đâu biết rằng nụ cười ấy của côđang khiến cậu nhóc xao xuyến.
Huy nhìn bóng dáng ngườicon gái đi song song bên cạnh mình,câu nói của bố Dương lại văng vẳng bên tai “Làm con rể tôi nhé!” , câu nói khiến cậu đỏ mặt. Từ lúc biết Dương là con gái của người ấy, Huy đã có rất nhiều suy nghĩ kỳ cục, nhưng chuyện khó chịu cũng tự nhiên mất sạch.
-Về nhanh thôi. Ăn cơm rồicòn đi xem đua thuyền nữa.
Dương quay sang nói với Huy, cậu gật đầu khi mà tâm trí còn mông lung.
--------------------------------------------
Mấy đứa cháu của Dương làm ngôi nhà trở nên sôi nổi hẳn, chúng rượt đuổi nhau, cười giỡn. Huy không thích con nít, chúng lúc nào cũng nhặng xị cả nhưng nhìn Dương cũng vui vẻ theo chúng cậu lại cảm thấy không tệ. Dươngcó lẽ rất thích con nít.
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi nói chuyện. Dương kể cho ông bà chuyện gia đình và nghe mấy đứa cháu kể lại chuyện của mọi người ở quê qua cái nhìn trẻ thơ. Cô cứ cười suốt.
Tiếng trống bắt đầu vang lên phía bờ sông, đám con nít chạy ùa đi ra ngoài. Dương cũng kéo Huy đi.
Bình thường thì Huy đã hất ra từ lâu rồi nhưng giờthì cậu lại mặc kệ. Đôi tay kia không làm cậu khó chịu cho lắm.
Trên con sông rộng của vùng thôn quê yên bình bỗng tràn ngập ánh sáng và tiếng trống dập dồn. Già trẻ, lớn nhỏ, trai gái tụ tập hai bên bờ sông hò hét, cổ vũ.
Lần đầu Huy thấy cảnh nàynên cậu cũng bị lôi kéo vào dòng người lúc nào không hay, đôi tay Dương vẫn nắm chặt như thể sợ Huy sẽ lại biến mất.
Tiếng trống bắt đầu cuộc đua, tiếng la hét dậy hai bên bờ sông. Dương cũng cổ vũ rất nhiệt tình cho độicủa xóm mình, cô khích vào hông Huy bảo cậu cũng làm theo. Huy đành nghe lời.
Tám thôn, được chia làm bốn nhóm thi với nhau và có ba vòng thi, mỗi vòng thi yêu cầu những thí sinh khác nhau tronglàng, không ai được tham gia hai lần.
Chính vì thế mà khi vượt qua vòng thứ hai một cáchxuất sắcđội thôn của Dương bắt đầu dáo dát đi tìm thanh niên trong làng vì một người dự thi bị sốt cao không thể tham gia được. Ai cũng lấy làm tiếc vì thanh niên trong làng, aicòn ở lại thì đã tham gia hết rồi, số còn lại lên thànhphố học và làm việc cả nêngiờ chẳng tìm ra ai.
-Cậu tham gia không?
-Sao?
Huy ngạc nhiên với câu hỏicủa Dương, cậu tưởng cô giỡn chơi nhưng khi cô nàng kéo cậu về phía ban tổ chức và đăng ký tên chomình thì cậu mới giật mình.
-Tôi có biết chèo đâu.
-Không sao đâu, đủ quân số là được mà.
-Tôi không thích.
-Năn nỉ.
-Không!
Huy dứt khoát nhưng mọi người xung quanh đã bũa vây cậu, kéo cậu vào trongthay đồ, chuẩn bị cho cuộc thi.-----------
Tiếng trống trận oai nghiêm, hùng dũng. Tất cảcác thí sinh đứng trên thuyền chào khán giả. Huy trông nổi bật với gương mặt sáng và chiều cao của mình. Bộ đồng phục đỏ càng khiến Huy trở nên mạnh mẽ. Mấy cô gái trong thôn bắt đầu xầm xì.
-Cố lên chồng ơi! Cố lên.
Dương hét thật to về phía thuyền nơi Huy đứng, thậm chí cô còn vẫy vẫy tay làm cậu đỏ cả mặt.
-Vợ chồng son hả? Tình cảm ghê.
Đồng đội phía sau Huy nói,cườikhúc khích, làm cả thuyền cười theo rôn rã khiến Huy có chút ngượng./>
Tiếng trống ra hiệu sẵn sàng, Huy ngơ ngác cầm mái chèo khua đến đại vàodòng nước. Cậu chẳng biết phải làm thế nàotrong khi tiếng cổ vũ của Dương chạy theo thuyền vẫn rõràng như trước. Huy đã cố gắnghết sức nhưng cậu không quen vận động nhiều thế này, đến giữa đường đua thi bắt đầu đuối sức, mái chèo cậu đụng phải người phía trước làm cả hai đánh rơi mái chèo xuống sông. Kết quả cuối cùng ai cũng đoán được.
Huy cùng những người khác bước xuống thuyền, trong khi đội kia la hò ầm ĩ, ăn mừng chiến thắng thì không khí của đội Huy chùn xuống thấy rõ. Mọi người tự an ủi nhau năm sau cố gắng và lấy lại vui vẻ. Tuy nhiên Huy thì cảm thấy vô cùng bực dọc, cậu chưa từng thất bại nhất là khi sự thất bại này bắt nguồn từ cậu. Sự tức giận ấy như càng nhân đôi khi một cô gái trên bờ buông lời chế giễu.
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!