EDEN - Tuyệt Đỉnh Vuốt Chạm 2015
Săn Boss siêu khủng và chặt chém đã tay, cực phê...
BeYeuTruyen.Wap.Sh
Thế Giới Truyện Teen
TruyệnChatGame
Bạn đang truy cập vào BeYeutruyen.Wap.sh Wapsite Đọc Truyện Teen Tổng Hợp Những Truyện Tiểu Thuyết Hay Nhất Dành Riêng Cho Các Bé Yêu Truyện.!

-Con chào....tất cả-Nguyên bước vào nhà thấy không chỉ có ông Thái mà cả sư phụ nó, Tùng và ông bác sĩ riêng của ông nó nữa.

-Con ngồi xuống đi-Ông Thái.

Chợt ông Lực-sư phụ nó( nói tên ổng chưa nhỉ), phi người tới điểm nguyệt nó.

-Mọi người làm gì vậy??-Nguyên cố lay người nhưng hết cách thoát.

-Con chỉ cần ngồi đó nghe thôi-Ông Lực.

-Hùng lạnh cho người đâm con tối hôm ngày 22 đúng không?-Ông Thái nghiêm nghị.

-Không phải ạ.-Chỉ một khuôn mặt lạnh ngự trị trên mặt nó.

-Con đừng giấu ta nữa, con cho người điều tra đúng không?
-Phù..đúng ạ..là tên đó làm.-Nó không giấu nữa.

-Sao con không nói cho ta biết?-Ông Thái quát lớn, không khí nặng nề bao trùm.

-Hắn đổi thủ đoạn, mua chuộc học sinh trong trường thực hiện.
-Là ai?
-Con tự giải quyết được.
-Tha cho chúng đi, chắc bị hắn nắm điểm yếu-Ông Thái xuống nước, không khí dễ thở hơn một chút.
Ba người kia chỉ ngồi nghe cuộc đối thoại.

-Mọi chuyện con có thể nghe ông nhưng lần này thì không được.-Nó vẫn lạnh băng.
-Nguyên à..Ông nhìn thẳng vào nó.
-Con không tha thứ cho những gì con phải chịu đựng-Một Trịnh Nguyên khác hoàn toàn.

-Cho nó uống thuốc đi.-Ông Thái ra hiệu cho gã bác sĩ kia.
Sau khi cái cốc nước kia được cho hết vào bụng thì nó rủ người xuống ghế, không biết gì hết luôn.

" Một trong những lý do ông Thái cho nó đi học là vì đây ".

5 phút sau.Ông bác sĩ đã ra về.

-Chào mừng con đã về-Ông Thái niềm nở ôm chầm lấy nó.

-Thôi mà ông, bực chết được.Gọi con về làm gì ạ, cả sư phụ, anh Tùng ở đây làm gì?-Nguyên ngơ ngác.

-Họ tới chơi thôi mà.
-Ông nè-Nó lục lọi trong túi đưa ra cái hộp gỗ lúc nãy.
-Hùng lạnh-Sau khi xem xong ông Thái chỉ nói duy nhất điều đó.
-Không ngờ hắn biết em đi du lịch cùng lớp-Tùng.
-Con không sao chứ-Ông Lực.

-Hơi bất ngờ, nhưng cũng không sao ạ, sớm muộn hắn cũng tới thôi-Nguyên tươi cười.

-Thế ông gọi con về đây làm gì?Không có ý đồ gì đấy chứ?-Nguyên đưa mắt dò xét.

-Có một hợp đồng làm ăn hợp tác với người nước ngoài ta muốn con đi giải quyết dùm.
-Diaaaaa...con biết ngay mà.Cuộc đời con khổ thế không biết.-Nguyên ôm mặt nhăn nhó.
-Cũng vì bên kia là một người trẻ tuổi nên ta mới đề nghị con đi, vừa dễ nói chuyện, vừa rèn luyện dần dần.Lần này Tùng sẽ đi cùng con.

-Khi nào đi và bao lâu ạ-Nguyên trau mày.
-Cũng để con có thời gian sắp xếp, vậy sau sinh nhật con thì chuẩn bị, ở đó khoảng nửa năm.ok
-Vậy hết năm học còn gì nữa ạ.-Nguyên la toáng lên.
-Ta muốn con gặp mẹ .
-Mẹ....???

-Ta xin lỗi đã dấu con bấy lâu nay-Ông Thái thở dài.
-Con sẽ đi.Rồi sẽ về đây tốt nghiệp.-Nguyên dứt khoát.

-Không lưu luyến gì sao??-Tùng
-Không ạ.

-Con về nhà đây.-Nguyên đứng dậy.
-Ở lại ăn cơm tối đã,mà đi một mình không sợ hả?-Ông Thái.
-Con đi taxi về ạ.

Nguyên vác ba lô đi luôn.Nhanh và gọn.

Đi ra khỏi cổng một đoạn, nó móc tay vào họng lấy ra cái răng giả mà nó nhờ ông làm.

-Ông cho con uống thứ này bao năm rồi??-Nguyên cười khẩy.


Quay lại chỗ ba người kia sau khi nó đi khỏi.

-Làm vậy có ổn không bác??-Tùng.
-Nếu không uống thuốc ta không thể ngăn nó làm gì hai tên đâm nó đâu.-Ông Thái trầm tư.
-Sau khi bác cứu Nguyên ra khỏi tay tên Hùng lạnh thì nó mới trở nên như vậy đúng không ạ?-Tùng

-Ta không thể điều tra ra hắn làm những gì với con bé.-nét mặt ông Thái căng thẳng.-Mỗi tháng uống thuốc an thần liều mạnh một lần, nhìn nó ta lại đau lòng.

-Không thể tự trách mình được.Lần này bắt được hắn tôi cũng không tha cho hắn đâu.-Ông Lực.
-Nghiêm trọng vậy ạ?Mà theo cháu hắn chẳng có lý do nào mà làm hại Nguyên cả-Tùng.

-Chuyện ta kể cho cháu và con bé chỉ là một phần thôi.-Ông Thái thở dài-Hắn nghĩ con bé giết vợ hắn.
-Lúc đó nó chỉ 12t thôi mà?-Tùng ngạc nhiên.
-Lần đánh bất ngờ ấy là 1 năm sau đó, còn chuyện xảy ra trong 1 năm đó không ai biết, những đàn em của Hùng lạnh chứng kiến đều chết cả rồi nên ta không có manh mối nào.Việc này , giờ chỉ có 2 người là con bé và hắn biết thôi.

-Sao bác không hỏi Nguyên?-Tùng

-Không được, sau khi về, nó bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng.Ta nhờ bao nhiêu bác sĩ tâm lý cũng không chữa được cho nó.
-Vậy??

-May mắn, một cách duy nhất là làm cho con bé quên đi tất cả,ta sử dụng thuật thôi miên rồi che lấp đi khoảng thời gian sau 10t.Chuyện sau này là ta kể cho nó biết.Nhưng đó là sai lầm khi cái kí ức đó ám ảnh nó, không trấn tĩnh bằng thuốc an thần thì nó bộc phát những hành động kì lạ , một con người hoàn toàn khác độc ác,chơi đùa với tính mạng của con người.Càng ngày ta phải tăng liều thuốc lên.

-Nguyên sống với con người thật khi được uống thuốc.-Tùng dần hiểu ra.
-Ta bắt nó tới trường cũng vì thế, cuộc sống xung quanh tiếp xúc với nhiều người, bạn bè, những người nó yêu mến, vì bạn bè mà hi sinh, ta nghĩ tình cảm đó sẽ lấn áp được nó.

-Vậy lần ra nước ngoài lần này không chỉ là 2 lý do đó ạ?

-Ta cho con đi cùng là để giữ chân nó.Ta sẽ cố giải quyết tên Hùng nhanh chóng trước khi nó về.

-Con nhớ bảo vệ con bé nhá-Ông Lực.

Nguyên về tới nhà nhấc điện thoại gọi điện cho ai đó.

-Hai tên đó học khối nào?-Lạnh băng ý.
-.....
-Vậy hả, khốn khiếp thật.
-Có cần anh em đến không ạ.
-Khỏi cần,ta tự giải quyết được.-Nguyên nhếch mép cười.
-Dạ.Ma Vương.


Nó thấy nhức đầu kinh khủng.
-------------------------------------------
-Được sống là mình, thích thật đấy-Nguyên nằm ngửa ra sàn cười lớn.

Bao năm qua ông Thái cho nó uống thuốc đều đặn mỗi tháng bằng cách nào đó, nhưng sau khi nó phát hiện và giả vờ uống thuốc thì nó dần nhớ lại tất cả mọi chuyện.Nó biết những gì Hùng lạnh tra tấn tinh thần của nó xảy ra như thế nào, con người nó bị ảnh hưởng thế nào sau khi trở về nhà.Ông Thái không biết những gì ông làm cho nó đều đang dần dần thay đổi được con người nó.

Tiếng chuông điện thoại reo.

-Có chuyện gì?-Nguyên
-Cuối tháng rồi, lần này vẫn mất tích đến cuối tháng sau như thế hả?-Tiếng một người con trai
-Không.Tôi như vừa từ thiên đàng trở về.-Nguyên mỉm cười.
-Nói như vậy thì cô nhớ ra hết rồi hả?
-Cũng nhờ ý kiến của anh mà tôi biết hết chuyện xảy ra trong những năm gần đây đấy.
-Thì tôi cũng thấy lạ là cô chỉ gọi đến đây vào ngày cuối mỗi tháng, rồi những ngày khác tôi gọi đến thì cô nói là nhầm máy-Người đó phá lên cười.

-Kìm *** con người bằng thuốc-Nguyên.

-Cô không định tới trụ sở?
-Vẫn là tầng hầm dưới khu nhà đang xây bỏ dở đó hả?
-Ừm.Vậy vẫn tiếp tục điều tra Hùng lạnh?

-Đương nhiên.Giải quyết sòng phẳng.Phải cho hắn biết ai mới là người vợ hắn chứ-Nguyên.

-À..mọi người thế nào?-Nguyên
-Đang đợi cô về đây.Tên Nam muốn bỏ hội sao thế ? Mà hình như hắn không biết cô gọi mọi người trở lại bang Devil.

-Lúc trước thì không sao nhưng giờ lại là con trai của tài phiệt thì làm sao gánh được hậu quả.Tốt nhất đá ra ngoài cho nhanh.-Nguyên cười khẩy.

-Cô vẫn vậy nhỉ Ma Vương?
-Còn anh, cẩn thận cái thân mình đi.

Rụp.


Sáng thứ 2 đầu tuần, trời đẹp lạ thường, không khí ấm áp hẳn.Số phận con người cũng đến giờ thay đổi.
Sắp tới Giáng sinh và đó cũng là hôm sinh nhật nó.Mẹ thường nói với nó :-" Thật may mắn khi con ra đời vào ngày mọi người tràn ngập tình yêu thương, đó sẽ là hạnh phúc lớn nhất của con."

-Vậy tại sao mẹ lại bỏ đi?-Nguyên lẩm bẩm.

Vào tới lớp nó thấy My nằm uể oải.

-Sáng sớm đã có xác chết ở đây hả?-Nguyên nhe răng cười chọc My.

-Còn cậu, gặp khó hơn tổng thống đấy.-My tức giận

-Bộ nước ta có tổng thống, tớ tưởng gọi là chủ tịch-Nguyên ngơ ngác chớp mắt làm My tức xì khói.

-Hôm đó sao em lại về trước làm bọn anh lo muốn chết?-Luân cùng 2 tên kia vào lớp.

-Em? Anh????-Nguyên trố mắt.
-Chả thế cô nhỏ tuổi hơn bọn anh đó-Khánh.
-Chí lý-Duy.

-Tôi có việc cần giải quyết-Nguyên xầm mặt xuống rồi đi ra khỏi lớp.
Cả bọn ngơ ngác nhìn thái độ lạ lùng khác thường của nó.
Ra khỏi lớp nó tiến thẳng tới lớp 12B1.

-Phiền anh gọi chị Nga cho em ạ-Nguyên nói với một anh chàng đang đứng trước cửa lớp, trông hùng hổ ghê.

-Em gái , gọi ta có việc gì-Nga chị 2 của khối này, hất mặt nhìn nó, theo sau có mấy bà chằng nhốn nháo.

-Em muốn hỏi chị một chuyện-Nguyên vẫn thái độ bình tĩnh và tôn trọng cô ta
-Cô em muốn chết hả mà tới đây.Dám vác mặt lên hỏi đàn chị hả?-Nga đưa tay vuốt mặt nó

-Nó muốn đi sớm ạ-Một bà chị cười phá lên.

-Bỏ tiết đi chị 2-bà khác.
Cả lũ con gái lôi nó lên sân thượng.

-Nguy...nguy...to rồi-Tiếng Quỳnh vang vọng phố phường

-Ồn ào quá.Không được chạy trên hành lang-Hà.

-Nguyên...Nguyên bị mấy đàn chị lôi lên sân thượng-Quỳnh hét lớn.

4 tên kia nghe xong phi người ra khỏi lớp.

Nguyên bị lôi xệch lên sân thượng , chúng đẩy mạnh nó vào bờ tường.

-Xử luôn cái thái độ coi thường này chứ chị hai-bà cô nào lên tiếng.
-Chờ đã-Nga giơ tay lên ra hiệu.

-Cô muốn hỏi tôi cái gì?
-Hai tên đâm tôi hiện học lớp nào.Đàn em của chị thì đừng nói là không biết-Nguyên mặt lạnh băng.

-Cô là Trịnh Nguyên??-Nga phá lên cười.-Tôi tự hỏi tại sao chúng lại đi làm vậy với một con bé như cô đó.
-..........
-Tôi chỉ nghe nói chúng có giao ước với ai đó là phải hại cô bằng được thì phải?
-..........

-Còn không chịu trả lời hả?-một bà chị chạy tới đá vào bụng nó.

-Hai tên đó học lớp nào?-Nguyên giữ được thăng bằng , đưa mắt nhìn Nga.

-Sao tao phải nói cho mày??-Nga vênh mặt dồn nó vào bờ tường rào sắt.

Nguyên lao tới nắm cổ áo Nga lôi mạnh vào tường rào.

-Nói-ánh mắt nó hằn đỏ.

-Con này...-một đàn em của Nga lao tới thì bị nó đá bay ra ngoài.

-Lớp...lớp...12...12..B..B5-Nga giọng run run.

-12B5?-Nguyên.
-Ư...ưm..ừm-Nga lẩy bẩy.

-Sao phải dài dòng-Nguyên mỉm cười rồi thả Nga ra.

-Mày..-Nga toan lao người tới đánh nó thì...đứng bất động

-Thế nhá-Nguyên đập vai Nga rồi đi thẳng.

-Nguyên à, cậu không sao chứ-My thở hổn hển.
-Mấy chiến hữu đến muộn thế.May là tớ xuống nước xin xỏ đấy, không thì..-Nguyên cười nhe nhởn.

3 tên kia quay lại thấy thái độ của bà chị 2 kia cũng khác thường, mặt tái nhợt, tay run run, miệng lẩm bẩm..-Cô..cô..ta ...

-Hôm nay tạm tha cho 2 tên kia vậy, cho thưởng thức buổi giáng sinh cuối cùng-Nguyên nghĩ .

-Nguyên nè, giáng sinh là sinh nhật cậu đúng không?-My tươi cười.
-Ừm.
-Cậu định tổ chức ở nhà hả?
-Không, tớ định tổ chức ở bar.
-Bar, quán của cậu hả.Việc làm ăn?
-Nghỉ một hôm có sao đâu-Nguyên cười xòa.

-ok.về lớp thôi.-My

Tại một nơi không ai hay biết.Một cô gái trẻ ăn mặc hết sức sexy bước vào một căn phòng ánh sáng lập lòe.

-Ông là ai?.Gọi tôi đến đây làm gì?-một khuôn mặt tháng ngày ăn ngủ với phấn trang điểm.

-Chào con gái-Một người đàn ông bước ra khỏi bàn làm việc tiến tới chỗ cô gái.

-Ông là...???

-Ta đây mà-Hắn tháo dỡ chiếc mặt nạ xuống.Là Hùng lạnh.

-Sao ông không yên thân trong tù đi,ra đây làm gì?

-Con giống mẹ con ,độc ác thật-Hùng lạnh cười lớn.

-Cùng một nòi cả-Cô gái đó cũng phá lên cười.

-Ông mới kiếm cái khuôn mặt này ở đâu vậy.?
-Chỉ cần khử..là có ngay.
-Lại trò giả mạo người .Thảo nào cảnh sát không tra ra là phải.

-Ta phải làm thế này để sống tiếp chứ.Nghiễm nhiên trở thành tài phiệt sau một cái xoay kiếm.
-Gọi tôi đến đây làm gì?

Hùng lạnh hiện tại giả mạo dưới danh Triệu Á Lâm, sau một đêm sở hữu toàn bộ tài sản của ông ta, gia đình ông Lâm bị hắn hại sạch.
Mai :con gái Hùng.17t. Một quỷ cái thực thụ bởi sở hữu tính cách của mẹ, cũng có nhan sắc, ăn chơi, đua đòi .Kiếm tiền bằng cách nào đó sau khi ông bố vô tù.

-Con muốn biết tại sao mẹ con mất không hả?
Mai giật mình bởi cô ta không muốn nhắc tới chuyện này.
-Làm sao ạ?

-Tất cả là do con ranh Trịnh Nguyên cháu gái tên Trịnh Thái.
-Vậy ạ.Ông vẫn còn yêu bà mẹ ta nhỉ?-Mai cười khẩy.

-Nó đang học ở New Star, quan hệ rất tốt với mấy đứa con của mấy tên bạn của tên Thái.ta muốn con vào đó phá hoại nó cho ta.( quen quen)

-Ý ông là phá tan cái mối quan hệ của nó để dần dần hành hạ hả?
-Đúng vậy.Ta không cần tính toán gì với tên Thái chỉ nó là đủ, cướp đi tính mạng của vợ ta thì coi như đối đầu với thần chết rồi.

-Nó chỉ là một đứa con gái thôi mà.

-Nó có thế lực của riêng mình, hoạt động ngầm dưới xã hội đen.Sớm muộn nó cũng biết ta ở đây thôi.Nó quá thông minh và thêm những gì ta gieo rắc vào đầu nó nữa.Nguy hiểm đấy.Đành đánh vào tinh thần của nó trước-Hùng bóp tay đấm mạnh vào tường.

-Được thôi.Chu cấp đầy đủ thì gì tôi cũng làm.

-Cách con kiếm tiền đó hả?

-Có thể rủ thêm mấy chị em của tôi vào đấy chứ?

-Có bản lĩnh thì cứ việc ta chu cấp hết.
-Giàu cũng sướng thật-Mai cười lớn.
Lại một buổi sáng đến.Nguyên uể oải lôi cặp ra khỏi nhà, thấy một chiếc xe limo đen xì đang tiến tới trước cổng.
Nó trau mày nhìn chằm chằm, bọn Tiểu My trong xe chui ra, làm nó lơ lửng đằng nào ý.

-Các cậu sao lại ở đây, cái đống này nữa-Nguyên đạp mấy phát vào lốp xe.
-Cái gì mà đống này hả?-Khánh
-Thôi , đã bảo là hòa bình tiến tới mà-Luân nháy mắt với Khánh.
-Tất cả là cậu ta, đòi đến đón em đi cùng-Duy chỉ vào Khánh vạch tội luôn.
Cả ba người kia phóng tia sét vào mắt Duy.

-Tôi có chân, tự đi được-Nguyên nhăn mặt cười rồi chạy đi trước.

-Làm thế nào bây giờ?-Khánh ngơ ngác.
-Đành đi bộ cùng-Duy kéo 3 người kia chạy tới đi cùng nó luôn.

-Trời hôm nay âm u là do mấy đại thiếu gia đi bộ tới trường đó hả?-Nguyên đá đểu.
-Bọn tôi chạy bộ đi thế này, trời thương sắp khóc rồi kìa-Khánh ngẩng mặt lên.


-My , sao dạo này không thấy ka Nam đâu cả?-Nó phớt lờ lời Khánh.
-Anh nói bận việc của ba ảnh.
-Ai rảnh rỗi như cô, suốt ngày ngủ-Khánh.
-Her, với nhiều người , tôi ngủ là tốt số cho họ đấy--Nguyên tươi cười.


-Làm cái gì mà bọn con trai xúm đông thế kia?-Duy nhìn đống nhốn nháo trước cổng trường.

-Ít nhất thì hết thời các anh nổi tiếng.Hehe-Nguyên.
-Quan tâm chi.Vào lớp nhanh-Khánh đẩy cả bọn đi.


-Hôm nay sao âm u thế nhỉ?-Nguyên kéo cửa sổ ngó ra ngoài.
-Nghe nói có học sinh mới chuyển vào lớp ta-My quay xuống.

-Con gái hả?
-Không hay.-My

-Quan tâm làm gì- nó lại lôi máy ra nghe nhạc ,rồi nằm gục xuống bàn , mới update tội gì không thưởng thức.

-Cả lớp đứng-Hà kêu bọn chúng khi thấy cô Thanh.

-Lớp ta đón thêm 3 bạn mới.Các em vào đây.
Cả lớp đổ dồn bao con mắt ra cửa trừ những ai không quan tâm.

-Woaaaaaaa-Bọn kia kêu lên


-Mỹ nhân-Lũ hám gái đùn đẩy nhau.

Mấy cô gái vừa bước vào lớp ý, đang mỗi người một kiểu, ánh mắt đưa tình, nụ hôn gió bay lèo vèo, uốn lượn hết đường nói.
Lũ con trai sáng cả mắt lên
Còn 3 cô thì lướt mắt khắp phòng tìm 3 anh chàng hoàng tử mà chúng được xem ảnh hôm qua.Mắt nổ hình trái tim, ngoài đời còn đẹp trai hơn nữa.

-Các em tự giới thiệu đi-Tiếng cô Thanh cắt đứt dòng mộng tưởng của chúng.

-Xin chào.Mình là Tố Hiên.Hoàng Tố Hiên.Rất vui được học chung với các bạn.Một cô gái tóc ngang vai đỏ lòm, cũng sánh được với chữ hotgirl, khuôn mặt nhìn hiền nhưng bên trong thế nào ai hay.

-Mình là Nguyễn Kim Tuyết.Một cô gái ngoại hình chuẩn, không có gì để nói nhưng mà tâm địa...

-Chào.Tôi là Nguyễn Quỳnh Mai.-Cô ta cười ranh mãnh vì được học cùng với mấy đứa bạn của nó càng dễ ra tay.Giương mắt tự đắc.

-Rồi, các em sẽ ngồi ở...À chỗ Nguyên còn một chỗ trống.-Cô Thanh đưa mắt tới phía nó.

-Nguyên...Nguyên..cô gọi kìa.-My lay nó dậy.

-"Đừng nói là cô ta cũng ...ở đây"-Mai lướt nhanh mắt tới góc trong lớp.

-Cô gọi gì ạ-Nó ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của Mai.Bốn mắt nhìn nhau.

-Mai sẽ ngồi chỗ em, còn 2 em kia ngồi vào bàn dãy bên cạnh.Thế nhá.Các em vui vẻ làm quen.Cô đi đây.

Nguyên nhìn cái thân hình đang đứng lù lù trên bảng kia, đích thị là con gái của Hùng lạnh, nó tự hỏi :"-Sao cô ta lại tới đây, không chịu trốn lại lòi mặt ra "

Mai nghĩ chỉ học cùng mấy đứa kia thôi chứ không biết nó cũng học lớp này.Vì nghĩ như thế nên cô nàng mới đồng ý vào đây học.Vừa giật mấy anh chàng đẹp trai vừa thực hiện âm mưu cho Nguyên bốc hơi khỏi đây , mọi chuyện trong quá khứ sẽ theo Nguyên xuống mồ. Nhưng nhìn thấy nó, cô ta hơi bất ngờ, bây giờ cô nàng lên kế hoạch khác trong đầu.

Mất khoảng 5 phút cả hai mới rời mắt ra chỗ khác.Cả lớp im lặng mà xem cuộc đấu mắt.2 cô bạn của Mai cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Mai bước nhanh xuống chỗ Hà.

-Cậu là lớp trưởng , có thể đổi chỗ cho mình không, mình không muốn ngồi chung với cô ta.-Mai

-Ngồi cùng Nguyên tốt mà, cậu ấy sẽ giúp cậu trong học tập-Hà

-Tớ không muốn ngồi cùng cô ta-Mai nhắc lại.

-Thôi được-Hà đành xác cặp xuống chỗ Nguyên.
Lũ con trai bâu vào mấy cô nương mới đến, làm như bắt được vàng ấy.

Nó chả thèm quan tâm xem Mai có mục đích gì khi tới đây, lại nằm lăn ra ngủ.Đằng nào nó cũng sắp đi rồi, cô ta không đụng đến nó thì nó không bận tâm, sau cùng bộ mặt của cô ta cũng lòi ra thôi.

-Chào-Nam từ đâu nhảy bổ vào.

-Anh Nam sao lại tới trường giờ này-My
-Anh nhớ em quá nên tới chơi-Nam nói làm bọn kia phát ói.
-Xin 2 anh chị, như ở đây chỉ có hai ta ý-Khánh.

-Muội, sao chết nhanh thế?-Nam lay nó.
-Để yên cho muội ngủ-nó gằn giọng.

-Sau sinh nhật, muội ra nước ngoài hả?
-Ừm.
-Hả???-4 tên tròn mắt, Mai vảnh tai nghe lén

-Là sao?-Khánh
-Đi thật hả?-My
-Tớ sang đó giúp ông tiện thể tìm mẹ luôn-Nguyên nhăn mặt khó chịu nhìn mấy đứa kia.

-Vậy sinh nhật là lần cuối cùng gặp hả?-Luân
-Làm như tôi chết bên đó luôn ý.Tôi sẽ về đây học tiếp lớp 12.

Mai nghe lén hết cuộc thoại của bọn nó.:-" Cô ta không có ở đây thì ta sẽ tiếp cận bọn bạn nó trước rồi đợi cô ta về ra tay cũng chưa muộn.Đằng nào thì ông bô cũng đâu quan tâm thời gian, với lại cô ta im lặng rời khỏi đây thì mình cũng yên tâm mà sống."

-À Nguyên, hiệu trưởng tìm muội-Nam
-Hừm......-Nó đi ra khỏi lớp.


Nguyên đập rầm rầm vào cái cửa sắp bung bản lề
-Cứ vào-Giọng trầm bổng này nó nghe bao lần rồi.

-Chú gọi cháu làm gì?-Không thèm thầy cô gì hết.

-Sao cháu lại bị mấy đàn chị lôi đi?

-Vô tình đụng đầu ở hành lang-Nguyên lấp liếm vì nó biết ông đang cho người theo dõi, nếu nói đi gặp để hỏi 2 tên nhãi kia thì ông ấy sẽ ngăn cản nó.

-Vậy à.Lớp cháu có mấy học sinh mới, cháu có biết tụi này không?

-Sao lại quan tâm thế ạ?

-Có tin báo, Hùng lạnh cho con gái xâm nhập vào đây, cháu đã gặp con hắn rồi mà , có phải 1 trong 3 cô học sinh vừa vào?

-Không phải con gái hắn đâu ạ-Nói dối không chớp mắt.

-Vẫn phải điều tra thôi.Cháu ổn chứ?

-Cháu có gì mà không ổn-Nguyên nhe răng cười tránh nét mặt dò xét của ông Vương.

-Bánh ga-tô đâuuuuu............-Tiếng Tùng hét toáng cả quán bar.

-Giăng dây lên đi lũ hâm kia.Xếp bàn ghế vào đi.

Nó ngơ ngác đứng nhìn Tùng.

-Hôm nay anh sợ về trễ nhận quà của ông già Noel hay sao mà cứ gắt lên thế ?

-15 phút nữa mọi người đến rồi, em còn ngồi đó nhìn hả?-Tùng quát cả nó.

-Yes.Sir. Hôm nay sinh nhật em hay anh vậy-Nguyên bĩu môi chạy vào trong thay đồ.

[ Ring ding dong.....Ring diggi dingdiggi.......Ding ding ding]-Nó nhấc máy nhanh.

-Chúc mừng sinh nhật cô.-Người hôm nọ gọi điện cho nó ( ch 39) : là Kiên.Tự cho mình là cánh tay đắc lực của nó.

-Cảm ơn nhiều.

-Tôi sẽ dành cho cô một bất ngờ, vừa là quà sinh nhật vừa là quà giáng sinh luôn.

-Vậy hả.Tôi đang đợi đây.

-Khi nào tôi nhắn tin thì đến trụ sở luôn nhá.Vô cùng thú vị-Kiên thích thú cười.

-Anh định tỏ tình với tôi hay sao mà vui vậy?

-Cô cứ đợi đi, đảm bảo cô sẽ thích-Kiên.

Rụp.

-Đúng vậy.Tôi rất vui khi sắp cho một tên vào vạc lửa.-Nó mỉm cười rồi chạy vô phòng.

Vì cũng là ngày GS nên sinh nhật nó được trang trí để đón giáng sinh luôn.Nói chung là màu mè, made by Mr.Tung, lần đầu tiên quán bar tràn ngập ánh sáng như thế này.Tự dưng hôm nay nó cảm thấy vui lạ thường, những điều không ai biết.
Nó loay hoay bên cạnh cái bánh ga-tô.

-Mừng...sinh... nhật... con... heo... ngốc.Nó căng mắt hết cỡ.-Anh Tùnggg....cái gì đâyyyyyyyyyyy?????????.

-Tự tay bọn tôi làm đấy-Khánh cùng 3 người kia bước vào trong.

-CÁC NGƯỜI. cả sinh nhật tôi cũng không tha sao???-Nguyên trau mày.

-Mọi người tập chung đi nào, tới giờ rồi.-Tùng hét lớn

Tất cải bóng đèn đều được tắt, những ngọn nến nhỏ xíu lung linh có cơ hội tỏa sáng( 5s).Mọi người hát mừng sn nó.
Nến vụt tắt, ánh đèn thắp sáng , âm nhạc bất đầu nổi lên.
Mọi cười túm tụm trò chuyện.Ai cũng ăn mặc theo đúng kiểu dự tiệc, còn nó chọn riêng kiểu khác người áo khoác mũ màu đen, quần ngố kèm theo bốt đen nốt ( style ưa thích).

Từ nền nhạc sôi động chuyển sang nhạc khiêu vũ.Ông Tùng có ý đồ cả.

-Tôi có thể mời cô một bản-Khánh đưa tay mời nó.

Mặc cho trang phục có hâm một tý nhưng nó cũng nhún chân rồi bước ra nhảy cùng hắn.

-Cô ngó gì vậy?-Khánh thấy nó cứ quậy người lung tung.

-Sao ông tôi không đến nhỉ?-Nguyên nhăn mặt.

-Chắc tý họ sẽ tới.

-Họ??
-Có cả ba tôi vào ba anh Nam nữa mà.

-Ka Nam.Đúng rồi.Đi đâu hết rồi không biết-nó than vãn.

-Cô nhảy nghiêm túc không được hả?-hai tên vẫn đưa chân theo nhịp.

-Anh có thôi càu nhàu không hả?

-Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cô.-Khánh thì thầm vào tai nó.

-Nói đi.Tôi sẵn sàng nghe đây.


Ở bàn bên này.

-Cậu ta nói chưa vậy nhỉ?-My lổm nhổm ngó 2 đứa nó.

-Thổ lộ mãi mà chả xong.Chán thật đấy-Duy hết kiên nhẫn rồi.

-Ông này cái gì cũng giỏi sao việc này mãi chẳng xong-Luân lắc đầu nhìn thằng bạn


-Cô..cô...tôi...-Khánh lắp bắp.

-Để đổi không khí mọi người hãy di chuyển tới khu đất trống phía sau-Tiếng Tùng vang oang oang.

Nó thì hứng khởi chạy đi đầu tiên bỏ mặc anh chàng đang thất vọng tràn trề, quyết tâm mà lại bị cắt ngang.Ông Tùng nhìn chúng cười ranh mãnh

-Woa...ngoài này gió mát thật đấy-Nó sung sướng nhìn bãi đất hoang.

-Trống trơ thế này-Khánh.

Chợt...cả rừng hoa ánh sáng vụt lên, những cánh hoa hồng bay trong gió...dưới chân nó, một con đường đèn nhỏ dẫn tới một cây thông ,đẹp lung linh huyền ảo.

-Anh làm ư???-Nó quay đầu ngơ ngác nhìn Khánh.

-Ah..tôi..thực..ra..-Khánh đang định nói gì đó thì thấy bóng Luân ra hiệu gì đó.
-Đẹp chứ.Kì công lắm đó.-hắn ta hiểu ra

-Nhìn anh vậy mà cũng nghĩ ra ư??-Nó vẫn ngớ người vì khung cảnh hiếm có này.

-Món quà dành riêng cho cô đó-( tự nhận)

-Cảm ơn nhiều-Nó mỉm cười rồi chạy nhanh tới chỗ cây thông.

-Dưới này có một đống quà này-Nguyên thích thú.Kéo tay Khánh theo.

Khánh chỉ đi theo mà ngắm nhìn nó, ngây thơ , nụ cười thánh thiện , một bàn tay nhỏ bé mà hắn muốn giữ chặt mãi không buông, hắn biết bên trong tâm hồn nó là một bí ẩn mà hắn muốn khám phá.

-Anh có điều muốn nói với tôi mà??-Nó đứng đối diện với Khánh, khuôn mặt rạng rỡ khiên mặt Khánh bất giác đỏ lên, lúng túng.

-Tôi muốn nói điều này lâu lắm rồi...rằng...Tôi yêu em....-Khánh lấy hết can đảm ra mà thổ lộ.Còn nó đơ cứng người, cả thân thể nhỏ bé của nó run lên, bao nhiêu ý nghĩ loạn xạ trong đầu nó," Anh ta thích mình ư?", trước giờ nó chỉ sống mà chẳng hề bận tâm điều gì, câu nói của hắn khiến nó choáng váng.

-Anh..nói..thật sao??-Nó nhìn thẳng vào mắt Khánh.

-Điều chân thành từ trái tim anh.

Chợt..
-ĐÙNG...ĐÙNG...ĐOÀNG....BANG...ĐOÀNG...(?)-Tiếng pháo hoa nổ rực nền trời, mọi người từ đâu chạy tới.

Nó khẽ đưa tay lên lau giọt nước mắt vô tình chảy ra lúc hỗn loạn.

-Anh..vẫn yêu..dù tôi có là con người thế nào đi chăng nữa ư??

-Dù thế nào anh vẫn yêu em, yêu chính bản thân em, vì em luôn là em.-Khánh nói trong hạnh phúc.

Nước mắt nó càng chảy ra nhiều hơn.

-Cảm ơn vì đã dành cho tôi tình cảm như vậy.Nhưng xin lỗi...tôi không thể đáp lại.-Nó cúi đầu rồi chạy đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng nó .Còn Khánh đứng ngẩn ngơ, mong chờ điều gì đó.

-Cậu đã làm hết sức rồi-Luân đập vai Khánh.

-Tại sao cô ấy lại như vậy?-My.

-AAAAAAAAAAAA..........-Nó chạy tới một chiếc cầu rồi lấy hết nội công hét lên..

-Đồ ngốc.Tôi không xứng đâu.-Quệt nhanh dòng nước mắt, nó trấn tĩnh lại, một khung cảnh tuyệt vời vừa bị nó phá tan.

Điện thoại rung lên trong túi.

[-Tôi đang chờ đây].

Xóa nhanh dòng tin nhắn, nó bấm số của ai đó.

-Tới đó rồi chứ?
-........
-Tôi tới ngay đây, chuẩn bị đi.

Rụp
Nguyên trở lại với khuôn mặt lạnh băng:-"Tim có tan nát thì cũng không được để nó lấn áp lý trí".


Quay lại quán bar.

-Đừng có ủ rũ như vậy chứ?-Duy

-Thông cảm cho cô bé nhé.Từ nhỏ nó đã thế rồi, bị ba huấn luyện để thành một đứa con trai hay sống trong môi trường giang hồ với ông, nó chịu không ít ảnh hưởng, có lẽ nó quá bất ngờ bởi những lời cậu nói thôi-Tùng

-Rồi cậu ấy sẽ hiểu thôi mà-My

Tiếng bước chân dồn dập..
-Con bé Nguyên đâu rồi??-Ông Thái gấp rút hỏi , đằng sau có cả Nam, và ông Lực.
-Cô ấy...chạy ra ngoài rồi ạ-My ấp úng.

-Cả buổi hôm nay nó có biểu hiện lạ gì không?-Ông Thái căng thẳng.

-Không có.Mà sao ạ??-Tùng.

-Ta quên mất việc đưa cho nó cái thiết bị răng giả, chắc chắn nó phát hiện ra việc ta cho nó uống thuốc nên mới sáng chế ra cái thứ này.-Ông Thái.

-Có nghĩa mấy tháng nay cô ấy không uống và không bị thuốc chi phối-Tùng

-Có chuyện gì vậy ạ?-My lo lắng.
-Các em không hiểu đâu-Nam
-Có người thông báo 2 đứa đâm nó biến mất rồi, chắc ...-Ông Thái đăm chiêu.

-Nhưng chúng ta không chắc chắn mà-Ông Lực.

-Tìm con bé mau lên-Ông Thái ra lệnh cho thuộc hạ.

Bốn tên kia chẳng hay biết gì.

-Dạ có người báo thấy cô chủ đi về hướng Đông tới khu chung cư bỏ hoang ạ.-tên thuộc hạ.

-Đi nào-Các cháu đi cùng đi có thể sẽ ngăn được con bé-Ông Thái

Nguyên đạp cửa chính, tiến tới tầng hầm.

-Bọn này làm cái gì mà thắp sáng thế nhỉ?.Không biết tiếc tiền là gì rồi-Nguyên tự càu nhàu với không khí.

Nó mở cửa bước vào.

BANG....BỐP.....BỐP ....bọn đàn em nổ pháo giấy tung lên đầu nó.

-Bọn hấp này, rối cả tóc ta rồi-Nó hét toáng lên.

-Chúc mừng sinh nhật Ma Vương-5 tên đồng thanh.

Nguyên lướt nhanh mắt nhìn cả tầng hầm mà chỉ có mấy đứa, phía bên trái còn có một tấm màn đen che phủ .
-Cả đàn tới tận hơn mấy trăm thằng mà chỉ có 5 đứa hấp này chúc ta thôi hả?-Nguyên mặt hầm hầm.

-Thủ lĩnh bớt giận ạ.Bọn kia đi chơi với người yêu hết rồi nên ..-Một tên khúm núm.

-Người yêu??Toàn lũ đầu trâu mặt ngựa mà cũng...ec.ec.-Nguyên cảm xúc lộn xộn.


-Làm gì mà đứng đó hoài vậy, cô vào đây đi-Tiếng Kiên vọng ra.

-Ngày gì mà chúng mày lên mặt nhanh thế nhỉ?Dám ra lệnh cho ta cơ đấy-Nguyên cười khẩy.

-Ngày đại ka yêu quý của bọn em đạp bụng mẹ chui ra ngoài-tên đàn em tí tởn.

-Lôi ra đập thẳng cẳng cho ta-Nguyên cười nhăn răng.

-Thôi mà, mất vui qua đi-Kiên ngăn nó.

-Mà cô tới một mình thôi hả?-Kiên

-Đúng .Gọi tôi đến làm gì?-Mặt nó bắt đầu trở lại trạng thái băng vĩnh cửu.

-Mừng sinh nhật với cô thôi-Kiên cười mừng trong bụng.

Ten....Tèn...Ten....

Phía trong đèn vụt sáng lên , một cái bàn dài được trang trí cẩn thận , đèn nến, hoa, một chiếc bánh sinh nhật, điều đáng để nó chú ý là cái chai rượu sampanh mở sẵn kia.

-Woa...đáng ngạc nhiên nhỉ-Nguyên.

-Tôi đã nói là sẽ làm cô bất ngờ mà-Kiên tươi cười.

-Cảm ơn nhưng tôi ăn no rồi-Nó quay người bước đi.

5 tên đàn em chặn nó lại.

-Thì cứ thử một chút rượu rồi hãy đi, món quà đặc biệt còn chưa mở mà-Kiên cười ranh mãnh.


-" Yên tâm , ta tới đây để chơi với mi mà "-nó cười thầm trong lòng.


Trong khi đó chiếc xe limo trắng đang lao trên đường tới khu chung cư bỏ hoang.
Ông Thái đã kể hết mọi chuyện cho 4 đứa kia nghe, niềm hi vọng thức tỉnh nó cuối cùng.Cả bọn nghe xong vừa ngạc nhiên vì cái quá khứ đau khổ của nó vừa có gì đó đau lòng.Xót thương.

-Vậy bây giờ cô ấy không điều khiển được hành vi của mình?-Khánh

-Không đúng, nếu con bé ngừng uống thuốc trong mấy tháng này thì nó phải gây họa từ lâu rồi mới phải-Ông Thái căng thẳng.

-Vậy có lẽ Nguyên hiểu tất cả, tự có thể trấn áp được mình, một tính cách khác trong người con bé-Tùng

-Đây là điều đáng mừng, con bé sẽ hiểu thôi-Ông Thái cười thầm

...............

-Thôi được , uống 1 ly tôi sẽ đi.-Nó nhấc ly rượu lên.

-Chúc mừng-Kiên cụng ly với nó.

Chẳng do dự nó uống hết một hơi.

-Tôi đang bận. Chào nhé.-Nguyên quay đầu đi thật.

Kiên vỗ tay cười phá lên.Nguyên nhanh chóng đưa tay vào túi áo.


-Tôi mãi mãi khâm phục cá tính của cô mà-Kiên đổi giọng.

Nó vẫn lạnh lùng quay đầu lại giả ngây ngô vì câu nói của Kiên.

-Ý gì vậy?

-Hôm nay cũng tròn 2 năm tôi đi theo cô nhỉ?-Kiên đi lòng vòng quanh nó.

-Rồi sao?-Nguyên ngồi xuống cái ghế tựa cho thủ lĩnh.

Kiên búng tay ra hiệu cho 1 tên đàn em ra chỗ tấm màn đen.

1..2...3... tấm màn được kéo xuống.

-Ư...ưm....ư...ư-hai tên đâm nó đang bị treo tay trên cao, miệng bị nhét giẻ.Toàn thân đầy vết thương.

Nó vụt đứng dậy, hơi bất ngờ, tiến tới chỗ bọn kia.

-Thế nào, món quà đẹp mắt chứ?-Kiên cười lớn.

-Tôi đã nói là không được nhúng tay vào chuyện này mà-Nguyên gằn từng tiếng

-Làm đau thủ lĩnh thì bọn đàn em sao dám để yên-Kiên châm điếu thuốc lá đưa lên miệng liếc nó.

-Từ bao giờ bọn bây dám coi thường lời tao thế hả?-Nguyên


-Cô có xứng là thủ lĩnh của bọn tôi không?-Tiếng một tên nào đó vang lên.Từ sau bóng tối khuất trong góc nhà,gần 50 tên bước ra.


-Tính làm phản hả?-Nguyên nhếch mép cười

-Dưới trướng cô lâu ngày cũng chán rồi-Một tên khác( trong này chỉ có nó là con gái ).

Nguyên phá lên cười , bọn kia gãi đầu gãi tai.

-Sắp bị truất nên cô hóa điên hả?-Kiên tiến tới gần nó.

-Anh cầm đầu đúng không?-Nó thôi không cười nữa.

-Tôi tốn bao nhiêu công sức để chờ tới ngày hôm nay.Khử cô và hai con heo treo trên kia xong thì tôi nghiễm nhiên đứng lên làm thủ lĩnh-Kiên cười vang cả tầng hầm.

-Tôi không hiểu-Nguyên .

-Dần dần loại bỏ những con chiến mã bên cạnh cô, rồi chỉ cần một cái búng tay cô biến mất, rồi cả cái xã hội ngầm này thuộc về tôi.

-Vậy ra người đẩy xe của thư kí Kim xuống vực, vụ nổ trong đường hầm làm chết bao anh em và anh Mạnh là do anh làm?

-Đúng vậy. Tôi cũng không nỡ nhưng bọn chúng không chịu phản bội cô.

-Việc lùa bọn đàn em còn lại đi chơi cũng không ngoài mục đích này?

-Cho cô bốc hơi rồi bọn chúng cũng đầu hàng thôi.Rất tiếc cô còn có ông Nam nhưng lại tự đá hắn ra.
-Anh nghĩ mình là vô địch trong cái xã hội này sao?
-Rồi thế lực tôi tạo dựng sẽ lớn mạnh, không có gì là không thể.

Nguyên lại bước tới ngồi lên cái ghế tựa kia.

-Chỗ đó giờ còn là của cô sao?-Kiên hất mặt.

-Tôi đã chết đâu-Nguyên.

-Cô lạc quan thật, ly rượu lúc nãy cô nghĩ nó an toàn chắc?-Kiên cười khẩy

-Đến giờ tôi vẫn bình yên, nói trước bụng tôi chịu đau giỏi lắm đấy-Nguyên tươi cười.

-Lắm lời quá , khử 2 tên kia trước đi-Kiên chỉ tay ra lệnh cho bọn kia.

Một tên cầm con mã tấu tiến tới toan vung lên chém..

-Khoan-Nó quát lớn.tên kia giật mình làm rơi dao xuống.

-Cô muốn đi trước hả?-Kiên

-Chỉ là tôi muốn tự tay giết chúng thôi-Nguyên mỉm cười.
-Cứ làm đi-Kiên-" Chỉ cần con nhỏ ra tay thì cảnh sát có tới nó sẽ chịu mọi tội lỗi.HAHA "


-Còn điều gì muốn nói không?-Nó ngắm nhìn 2 cái xác đang run lẩy bẩy.

-Im lặng là vàng-Tôi biết rồi, sẽ nhẹ nhàng thôi-


-Nhanh lên-Kiên quát.

Nguyên quay lại lườm hắn: -Biết đường yên thân đi.

-...Cô..cô...-Kiên tức xì khói đầu.

Bọn người ông Thái vẫn đang lặn lội phi tốc tới chỗ này.

-Tôi tiễn các người đi tới.....1...2..3......PHẬP.......THIÊN ĐƯỜNG..... .


-Cô....cô..-Kiên lắp bắp nhìn cảnh tượng.

-Làm sao..Vậy tốt mà..-Nó cười nhe nhởn.

Trong cái khoảnh khắc thần chết đang sách cổ hai tên kia thì nó ...xoay con dao, bật lên.. CHÉM ..cắt đứt hai cái dây trói hai tên kia.Hai tên đó mấy s mất hồn vía, tím cả mặt.Còn bọn phản bội kia trố mắt nhìn,( thu được mấy trăm con ruồi ).

Nó chạy tới tháo dây và giẻ nhét miệng cho hai đứa kia đang ú a ú ớ.

-Ta đúng là thiên thần-Nó cười sảng khoái.

-Có kéo dài thời gian cũng không ai tới cứu cô đâu.-Kiên nổi điên rồi.

-Tôi có làm gì anh đâu mà lại thành trâu điên thế kia-Nó nói ngớ ngẩn , lúc nào mà còn đùa được.


-Cô bảo vệ cả kẻ thù của mình cơ à.Có lòng nhỉ-Kiên nhìn nó trừng trừng.

-Muốn làm gì tôi cũng được nhưng mà thả hai xác chết đông cứng này đi đi-Nguyên phủi tay

-Chúng sẽ trở thành nhân chứng nên không đi được.

-Tôi có kiện anh đâu mà sợ.

-THÔI....-Kiên hết kiên nhẫn.-Nói nhiều , cô không thấy mình ngớ ngẩn à.

-Anh muốn làm gì?-Nguyên

-Lôi cô ta ra-Kiên ra lệnh cho bọn đàn em kéo mạnh nó ra,còn hắn tay kéo theo chiếc ghế gỗ.

-Này con trâu điên, anh dừng lại được không, chết người thật đấy-Nguyên loan cả lên.

Hắn vẫn tiếp tục bước, một lần nữa tính mạng hai tên kia ngàn cân treo sợi tóc.

-CHẦU TRỜI ĐIIIIIIIIII-Kiên hét lên phi cái ghế về phía chúng.

-Anh muốn mất nhân tính hơn tôi sao-Nó cũng la lên , đẩy tên đang giữ tay nó ra, chạy tới đỡ chiếc ghế.

Kiên giật lùi mấy bước, nắm chặt tay,thở dốc.

Một thứ gì đó chảy từ trên trán xuống cằm, Nguyên đưa tay lên lau, mọi dây thần kinh của nó hoạt động hết tốc lực phân tích thứ đó là gì...MÁU...

-Tôi đã cho anh cơ hội nhưng đó là tại anh tự gánh lấy-Mắt nó gằn đỏ.

Một lũ sững sờ trước thái độ của nó, dù có là đàn em lâu lâu lắm rồi cũng chưa từng thấy khuôn mặt đáng sợ đến gai người này của nó.

Nó vỗ tay một tiếng.

Từ ngoài cửa, hàng chục bóng đen bước vào.

Bọn phản loạn kia co rúm người, bị dồn vào góc trong .Kiên nhìn thấy hai tên đi đầu mà tím mặt.

-Lâu lắm không gặp-Thư kí Kim ( có 20t) mỉm cười nhìn Kiên.

-Còn nhớ tôi chứ-Mạnh vui không kém .


-KÍNH CHÀO MA VƯƠNG TRỞ VỀ-một lũ đồng thanh hô to.


Mắt nó lạnh như băng tiếp rồi, hình như đáng sợ hơn.


-Xin lỗi đã để cô chờ lâu-Mạnh cúi đầu


-Một thằng cũng không được bỏ sót-Nguyên ra lệnh.


5 phút sau .


Một bãi chiến trường, mấy chục tên kia nằm lăn lộn trên sàn, máu loang lổ trên tường.Còn mỗi Kiên đứng nhìn đồng bọn bị tẩn.


-Còn mỗi anh thôi.Muốn thế nào đây?-Nguyên ngồi gác chân trên ghế.

-Tôi chưa thua đâu.5s nữa thuốc độc trong bụng cô sẽ phát tác, không có thuốc giải đâu.HAHA-Kiên ngoan cố

-Nguyên à-Thư kí Kim lo lắng

5.4.3.2.1.Nguyên ôm bụng nhăn nhó.

-HAHAHAHAHAHA-Kiên cười đắc thắng.

-Tôi nghĩ anh muốn chết nhỉ-Nó trở lại trạng thái bình thường.

-Sao có thể?-Kiên căng mắt ngờ vực.

Một lần nữa nó lại lôi cái răng giả ra.Mọi người thở phảo nhẹ nhõm.

-Cô quá ranh ma-Kiên vẫn chưa chết đứng đâu.

-Ai đặt tên MA VƯƠNG cho tôi vậy-Nguyên nhếch mép.


-Tới lượt tôi cho anh lên dàn thiêu đây.Nghe cho kĩ.-Nguyên tiến tới chỗ Kiên.

Thứ nhất: Anh cho người hai anh em của tôi.ĐÁNG CHẾT.

Thứ hai : Kết bè kéo đảng phản bội lại tôi.ĐÁNG CHẾT.

Thứ ba : Anh thật ngu ngốc khi bán thông tin của tôi cho tên Hùng lạnh, không ngờ hắn chịu hi sinh con gái mình để đối đầu với tôi.CHẾT mười lần cũng không thỏa.

-Còn gì không nhỉ?-Nguyên lắc lắc đầu.

-Cho hắn đi tây thiên luôn đi -Mạnh.

Hai tên đàn em tiến tới dập chân Kiên làm hắn nằm ụp xuống đất.

-Haizzz, nghe nói anh đang định lập bang lưỡi rìu hả?-Nó ngồi xuống đối mặt với hắn.

-Tôi không bao giờ thua-vẫn còn hơi để hét.

-Xuống mà kiện tôi với Diêm Vương, bạn thân tôi đó, mong ông ta xử nhẹ-Nguyên cười khẩy.

-Luật sư của tôi không để cô yên đâu.

-Giang hồ máu trả máu, anh làm tôi mất một giọt máu còn tôi đòi lại bằng cả tính mạng của anh thôi.-Nó chống tay đứng dậy.


Ai đó ném cho nó một cây rìu , nó bứt một ngọn tóc thử độ sắc.

-Ai dà...tôi tiễn anh đi bằng cái thứ nguyện vọng của anh nhá.

-Có cần bọn em làm thay không ạ?

-Đập đầu vào tường luôn đi.

Nguyên lôi cái rìu trên đất , tiến tới con mồi.Kiên ngồi bật dật lùi lùi về sau.


Nó xoay xoay cây rìu, miệng mỉm cười, bị dồn vào cột chống Kiên tím mặt mồ hôi chảy ròng ròng.

Vừa vung lưỡi rìu lên thì....


-Nguyên dừng lạiiiiiiiiiii.....-Tiếng ông Thái vang ầm ầm.


Mọi người quay đầu ra cửa nhìn còn nó, tay vẫn giữ nguyên tư thế, mắt sắc lạnh nhìn Kiên.

Ông Thái cùng bọn kia chạy vào mắt không rời khỏi nó.


-Con định làm gì vậy?Ông quát lớn.

-Thư kí Kim-Ông Lực

-Anh Mạnh, anh Kiên-Nam và 4 đứa kia đồng thanh.


-Nguyên à-My ngơ ngác nhìn nó.

-Sao anh Kiên lại?-Khánh


-Ồn ào-Nó quát lên rồi vung mạnh tay nhắm đầu Kiên mà bổ.


-Dừng lại ngay-Ông Thái nhanh chóng nhận biết được cái hoàn cảnh lúc này


-Các người tới đây làm gì?-Nguyên hạ rìu xuống quay ra nhìn những người cắt ngang.


-Ta biết con đang bị làm sao, bình tĩnh lại đã-Ông Thái.

Bốn đứa Tiểu My và không trừ Hoàng Nam giờ đã hiểu thêm câu chuyện ông Thái kể lúc nãy, Nguyên lúc này khiến chúng cũng sởn gai ốc.


-Nguyên à, tôi biết sai rồi, xin cô...-Kiên xuống nước chưa nói hết câu thì bị nó vung chân đá mạnh nằm bất động dưới đất.
Mọi người giờ mới cảm thấy bất an.


-Anh ấy làm gì sai mà cậu lại đối xử như vậy?-My tiến tới

-Không phải việc của cô-.My sững sờ trước câu nói của nó.

-Hắn đáng bị thế, chuyện này dài lắm , đừng trách nhầm Nguyên-Mạnh.

-Con nói rõ đi, sao con lại có riêng thế lực thế này-Ông Thái.

-Thư kí Kim không phải đã chết rồi sao?-Ông Lực

-Cả anh Mạnh nữa-Luân.

Người được gọi là thư kí Kim đó đứng ra kể lại mọi chuyện, ngắn gọn, mọi người dần hiểu ra mọi chuyện.

-Vậy ra con đã nhớ tất cả, lại còn giúp ông trong việc làm ăn trong giang hồ nữa.

-Em vẫn liên lạc với bang sao-Nam thở dài.

-Ông tưởng con sẽ xử lí hai đứa tay chân của Hùng lạnh chứ?


-Đau đầu quá.-Nó quay mặt lại.

-Con xử lí xong tên nhãi này rồi sẽ ra nước ngoài.Ông đừng nhúng vô nữa-Nguyên chán nản nhìn ông Thái.

-Giang hồ quá hiểm ác, con giải tán băng nhóm này đi, tên Hùng lạnh đã có ông lo.

-Mục tiêu của hắn là con, ông sẽ không sao đâu nên con tự lo được, hắn không đấu lại được với con đâu.

-Hắn ta quá xảo quyệt mà con lại...


-Con mệt mỏi lắm rồi-Nó thấy chóng mặt quá.


-Sao ông lại tới đây cơ chứ?

-Con bị như thế này là do Hùng lạnh đúng không, kể mọi chuyện cho ta đi-Ông Thái lắc mạnh vai nó.

-Con..không..không thể-Nó gục xuống trên tay ông Thái.
Nguyên mở mắt tỉnh dậy, liếc nhìn căn phòng, là nhà ông.Nó trèo ra khỏi giường đi xuống nhà.
Mọi người vẫn còn đông đủ ngồi dưới phòng khách, thấy nó tới mọi người thôi bàn luận.

-Mọi người ở đây làm gì vậy?-Giọng nó ỉu xìu.

-Con tỉnh rồi hả, bọn ta đang nói chuyện chơi thôi.-Ông Thái

-Ông không cần vậy đâu, con vẫn nhớ mà.

-Con tha cho thằng bé Kiên chứ?-Ông Thái quan sát biểu hiện của nó

-Cũng được, con hết hứng thú rồi, cho hắn vào trại cải tạo tu dưỡng-Nguyên ngồi xuống ghế.

-Gần nửa đêm mọi người không về sao?

-Bọn tớ ngủ đây lun, nhà ông cậu nhiều phòng mà-My

-Xin lỗi chuyện lúc nãy.-Nguyên

-Không sao-My
-Tớ trở nên như vậy , cậu không...-Nguyên lắp bắp.

-Càng thấy yêu cậu hơn ý chứ-Luân cười

-Bây giờ con ổn chứ?-Ông Lực

-Mọi người nghĩ con trở lại bình thường ạ. Ông không cần cho con uống thuốc nữa đâu, nó càng làm con đau đớn thêm thôi.

-Vậy con bình thường rồi-Ông Thái ôm chầm lấy nó.

-Bực chết được-Nó nhăn mặt đẩy ông ra.

-Vậy mà nói bình thường-Nam

-Đôi lúc cũng phải để nó bộc phát-Nguyên mỉm cười.

-Con tính làm gì với tên kia-Ông Thái.

-Hắn đi du lịch rồi ạ.

-Vậy nên con mới yên tâm ra nước ngoài hả?

-Vâng.Tay chân của hắn cũng còn nhiều lắm, nếu có tìm tới con thì ông gánh đỡ nhá-Giờ thì không khí dễ chịu hơn rồi.

-Nguội này, sao dám đá ta ra ngoài bang hả?-Nam lườm nó.

-Thì ka tay yếu chân nhũn rồi làm gì được nữa-Nguyên nhe nhởn.

-Con như thế này có phải vui hơn không-Ông Thái đập bộp bộp vào vai nó.


-Mai con sẽ khởi hành luôn, ông chuẩn bị máy bay riêng được không ạ ?-Nó thở dài
-Sao không đi máy bay...

-Con không thích-Nó ngắt lời ông Thái.

-Không lưu luyến gì sao?-Nam

Nó bắt gặp ánh mắt của Khánh, một cảm giác như nó vừa mới làm gì tội lỗi vậy :-Dạ không.



Tại sân bay riêng nhỏ bé của nhà nó.Vài chục cái đầu đen xì bâu kín lấy cửa.

-Chúc con đi bình an-Ông Thái ôm lấy nó, nước mắt rơi lã chã.

-Sao ông có thể khóc được nhỉ-Nguyên mỉm cười.


-Bọn tớ sẽ rất nhớ cậu-My.


-Nguội sang đó sống yên ổn nhá, kiếm một thằng bạn trai đê-Nam vừa dứt lời thì bị My đá vào chân kêu lên.

-Cậu cứ bắt nạt ka ấy nhiều vào, cho chừa đi-Nguyên bật cười.

-Mấy người kia không tới tiễn được, họ nói muội đi học sẽ hạnh phúc biết bao đó-Nam nháy mắt với nó.

-10 phút nữa máy bay cất cánh rồi, mọi người về đi ạ-Tùng nhìn đồng hồ.
-Để ta tiễn nốt, dù sao bay muộn cũng hại gì đâu.

-Ông...-Nguyên nhấn giọng
-Chăm sóc con bé hộ ta-Ông Thái thở dài.

-Con khác tự lo mà, mọi người về vui vẻ-Nguyên đưa tay vẫy vẫy.


-Anh không đi đi đứng đây làm gì?-Nó ngớ người nhìn Khánh đứng trước mặt.

-Đợi tôi đi rồi hãy mở ra nhé-Hắn đưa cho nó một cái hộp quà nhỏ.

-Gì vậy??

Khánh quay đầu đi mất, còn nó tự nhiên thấy hụt hẫng thế nào ấy.Chẳng phải đây là kết cục nó muốn hay sao, cớ gì mà nó muốn níu giữ.

-Cô chủ ta bay luôn hay chờ khớp giờ mới đi-Một người tới gần hỏi nó.

-Cứ đúng giờ đi, tôi còn có việc.

Ngồi chờ trên máy bay, nó mở hộp quà của Khánh ra.

Một sợi dây chuyền có hình ổ khóa nhỏ (tinh xảo).Một mảnh giấy nhỏ màu hồng.

" Dù em có thay đổi thế nào thì trái tim anh vẫn yêu em.
Chỉ mình anh mới có thể mở chiếc ổ khóa đó .
Anh sẽ mãi chờ ngày em trở về. "


-Dù chỉ còn một mình, anh vẫn giữ thứ tình cảm đó chứ?-Nó cảm thấy trái tim nghẹn thở, nó đã vô tình đánh mất thứ gì sao.

Chỉ còn ít phút nữa thôi nó sẽ rời xa nơi này.

Nó quay sang chỗ Tùng ,mặt nhăn nhó.

-Em sao vậy?-Tùng lo lắng thấy nó đổ cả mồ hôi nữa.

-Em đau bụng quá, anh có thể mua hộ em một viên thuốc giảm đau không?-Nó căng thẳng.
-Trên này không có thuốc dự phòng sao?

-Em sẽ bảo mọi người đợi, làm ơn đi-Nguyên nài nỉ.

Tùng chạy đi , mắt nó dõi theo.

-Mọi người, con xin lỗi.-Mắt nó đẫm lệ.


-Cất cánh đi-Giọng nó lạnh băng ra lệnh.

Tùng chạy tới thì máy bay đã cất cánh.Giờ anh chàng mới hiểu tin nhắn lúc nãy của nó: " Sorry"

-Con bé này thích đi du lịch một mình à-Tùng bật cười.Rồi cũng đành vác thân về nhà thôi.



-Tùng , sao con lại về đây?-Ông Thái thấy bóng anh chàng đi từ cửa vào.

-Em ấy muốn đi một mình, lừa con xuống để một mình đi hưởng phúc-Mặt Tùng xị xuống.


-Con bé này.Đúng là ngang bướng quá cơ.


Điện thoại rung lên trong túi ông Thái.

-Có chuyện gì?

-.....................


Điện thoại rơi từ trên tay ông xuống ,ánh mắt thất thần, ông không tin vào những gì tên kia nói nữa.

-Có gì vậy bác?-Tùng ngơ ngác.

Ông Thái cố phát ra khỏi họng...

-Máy bay nổ trên đường đi, mọi người không ai sống sót.Quay ngược thời gian.

-Em sẽ bảo mọi người đợi, làm ơn đi-Nguyên nài nỉ.

.......................


30s trước khi máy bay cất cánh.

-Cất cánh đi-Giọng nó lạnh băng ra lệnh.


..............


20 phút sau, khi máy bay đang bay trên trời.


Rẹt..Rẹt...Rẹt....

-Chuyện gì vậy?.

-Mất tín hiệu với mặt đất rồi.

-Cố gắng liên lạc đi.

-Trong phòng máy có gì đó không ổn.

-Chúng ta đã kiểm tra kĩ rồi mà.

-Có chuyện gì vậy?-Nguyên chạy vào phòng điều khiển.

.......


-Bật chế độ lái tự động đi, chúng ta cần....

Uỳnh....zzzzzzzzzzz.

-Sao máy bay rung lên vậy?-Nó lo lắng.

-Cô chủ....


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngay lúc đó.

Choang..

-Cậu hậu đậu quá đấy Khánh có cái ly cũng làm rơi-Luân.

-Có gì đó không ổn-Tự nhiên Khánh cảm giác thấy bất an.



.....BÙM......BÙM.....


-Hôm nay đâu phải ngày lễ mà nổ pháo rầm rầm thế nhỉ.

-Không phải, một chiếc máy bay bốc cháy đang rơi xuống-Người đó run run chỉ tay lên trời.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Tất cả chú ý....tại tọa độ.....một chiếc máy bay.....


BẢN TIN ..ngày...

-Một chiếc máy bay tư nhân vừa được phát hiện, nó nổ tung trong khi đang bay trên bầu trời, được xác định không còn ai sống sót...


Điện thoại My rung trong túi

-Anh Nam, gì thế?
-.....
Ba người kia đều để ý cuộc gọi bất chợt này.Càng lạ hơn thái độ của My.

-Nguyên...Nguyên trong chuyến bay đó-Mặt My tím ngắt, mắt ngấn nước mắt,chỉ tay vô cái TV.

.....

----------------------------

-Các người làm gì đi chứ-Ông Thái mất bình tĩnh nắm cổ áo xốc mạnh người nhân viên cứu hộ.

-Rất tiếc, vụ nổ quá lớn, không còn ai sống sót.


-KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG-tiếng ông vang cả nền trời.


Nỗi đau quá lớn ập tới , mọi người đều thương tiếc cho cái chết của Nguyên.


-Tôi không tin-Khánh hét lớn.

-Mọi thông tin đều đã được xác định, chỉ là một tai nạn, không còn ai..kể cả...-Tùng cố cầm nước mắt.

Những ai đã từng quen biết nó dù có ghét nó thế nào cũng không cầm được lòng.
Mọi thứ trước mắt như đổ rầm xuống, mất hết cái gọi là tư tưởng sống.


Xoẹt...Xoẹt...Ông Thái xé vụn ngay cái giấy thông báo kết quả.

Dường như cả bầu không khí bị cái chết của nó nhuốm màu đau thương.

-Tang lễ đã xong.Gia đình không nên quá đau buồn,mong mọi người chấp nhận sự thật này-Vị cha xứ.

-Tôi tin cô ấy không muốn thấy các vị như thế này đâu.


-------------------------------------------

-HAHAHA...giờ thì mày đã chầu trời rồi...HAHAHA...làm tốt lắm con gái.... .


-------------------------------------------

My khóc lên khóc xuống mấy ngày liền.
Ông Thái quá đau buồn vì cái chết bất ngờ của cô cháu gái mà hốc hác đi quá nhiều.
Đau buồn, khóc thương, dằn vặt, hối tiếc.


___Ba tháng sau____


-Cảm ơn vì đã hợp tác.

-Tôi rất vui vì được làm việc cùng các vị-Ông Thái bắt tay với vị khách.


-Cháu vẫn sống tốt phải không và luôn phù hộ cho việc làm ăn của ông nhỉ-Ông Thái ngước mặt lên trời mỉm cười.


...................

-Cô làm cái gì vậy, bỏ tôi ra-Khánh bực mình.

-Sao anh lạnh lùng quá vậy, em chỉ...-Mai nhõng nhẽo.

-Đừng có nói câu là vị hôn thê của tôi thêm lần nào nữa-mặt Khánh xầm xuống, bỏ đi luôn.

-Anh không chịu quên con ranh đó hả?-Mai dậm chân uỳnh uỳnh.

...................

-Anh Tùng , khách tới đông quá, phải tuyển thêm người chứ?-Nam.

-Chú khỏi lo, anh biết, bắt đầu mở quán cả ngày nên bận bịu tý thôi-Tùng mỉm cười.

...................

-Kết quả kiểm tra cho thấy rất bình thường, nhưng trường hợp này tôi chưa từng gặp qua.-Một người đàn ông

-Mong ông giúp đỡ-Một người phụ nữ.

--------------------------------

Nhân vật mới.

-Emily Qunie ( Đỗ Ngọc Hoa ) : một người phụ nữ quý phái, chủ tịch tập đoàn hãng thời trang nổi tiếng ở Anh quốc.

-Andy ( Trịnh Bảo Thiên ) : con trai bà Hoa, lãng tử hào hoa, giúp đỡ bà Hoa rất nhiều trong việc làm ăn.

-Ông bà Ron Dewey ( Phạm Minh Quang và Hoàng Lan ) : Tổng công ty lớn chuyên đầu tư khai thác dịch vụ du lịch ở Anh quốc.

......and......and.......


Thời gian trôi rồi lại trôi, đã gần nửa năm kể từ cái ngày mọi người đón nhận cái chết của Nguyên.

Và ai cũng biết :-Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.


20h00 Tại một hội trường hòa nhạc lớn của thủ đô nước Anh, mọi người say đắm trong tiếng đàn piano. Bản nhạc Rondo Alla Turca bất hủ lại một lần nữa mê hoặc lòng người qua những ngón tay thoăn thoắt lướt trên phím đàn của một cô gái.( Nhân vật chính của chúng ta đây).

~~.....~~~

Bravo...Bravo...Cả hội trường vang dội những tràng vỗ tay dành tặng cho cô gái ấy.

( Tiếng Anh ạ mang phong cách VN ).


-Nguyên, chúc mừng em.-một thanh niên tay cầm bó hoa tặng cho cô gái đó.

Cô gái ấy quay đầu lại mỉm cười đón lấy bó hoa.

-Hôm nay anh đưa em về được chứ?

-Dạ thôi.Bama em sẽ tới đón.Cảm ơn vì bó hoa-Nguyên mỉm cười.

Khoác áo choàng lên người, Nguyên nhẹ chân bước khỏi hội trường.



-Này cô em, đi đâu vậy?-Tiếng ai đó vang lên đằng sau.

-Các anh là ai?

-Trông cô em cũng được đó, đi chơi cùng bọn anh chứ?-Một tên đưa tay vuốt cằm.

-Xin lỗi.Tôi đang bận.-Nguyên định luồn ra sau.

-Làm gì mà vội vậy.Đi chơi thôi mà.-tên khác kéo tay Nguyên thô bạo.

-Anh làm gì vậy, tránh ra không tôi...-Nguyên hốt hoảng.

-Ở cái xó này không ai tới cứu đâu, ngoan ngoãn đi cô em.-Bọn hắn dồn Nguyên vào bờ tường.

-Tránh xa tôi ra...-Nguyên cầm túi xách vung lên loạn xạ.



-Định bắt nạt con gái tôi sao?-Một người đàn ông cao lớn đập vai tên đứng sau.

-Baba...-Nguyên vui mừng khi thấy dáng người quen thuộc đó.

Chỉ sau 5s chả còn tên côn đồ nào đứng đó nữa.

-Baba sao ba ở đây?-Nguyên

-Con đó, bảo đợi ở đó không chịu, tự ý về là sao?-ông Ron dí mũi đứa con gái.

-Ưm..mama đâu ạ?

-Bà ý cứ bắt ta chạy xe thật nhanh tới đón con đó.Cứ sợ mất đứa con gái không bằng.

-Có khi mất thật đấy ạ-Nguyên lè lưỡi.

-Con thử trốn xem, bà ý chắc ăn ngủ không yên mất.

-Giá như con là con bama thật, như vậy vui biết mấy.

-Con đừng nói những điều đó trước mặt mama hậu quả khó lường..

Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.


-Ôi con gái tôi, con chạy đi đâu vậy, làm ta bắt ông ấy chạy đi kiếm-bà Dewey ôm chầm lấy nó mắng yêu.

-Suýt bị mấy tên côn đồ thịt-ông Dewey nói vẻ nghiêm trọng.

-Hả, giữa trung tâm này sao lại có đám đó, mà sao con không dạy chúng một bài học-bà xoi xét nó tý một.

-Con diện đầm trắng nè, mà mama đâu cho con đánh nhau-Nó phồng má lên.

-Đến nước cuối thì phải đấu tranh chứ, nhỡ chúng làm bừa thì sao?

-Cho chúng lên thớt. Hỳ.-Nguyên

-Con vẫn vậy đó-Ông Dewey lắc đầu cười nhìn nó.

Ba người lên xe về nhà.

-Mama từ giờ cho con nghỉ chơi đàn chút nha.-Nó liếc mắt nài nỉ.

-Con lại nhớ tới những chuyện trước kia hả?-bà quan sát nét mặt nó

-Việc này sẽ làm mama không vui nên..

-Không sao mà.Có con, mama rất vui, đừng để những chuyện đó chen ngang.Mà con chưa từng nói ai dạy con chơi đàn.

-Hưm..ưm..là trước đây ông nội mời người tới bắt con học-Nguyên hơi lưỡng lự.

-Quả là một người ông tốt, giờ đây con đàn rất hay mội người rất thích con đó.

-Và có sự nuôi dạy tốt của bama.


Một gia đình luôn tràn đầy tình yêu, hạnh phúc kể từ ngày nó bước chân vào.Những chuyện trước đây nó đều kể hết cho hai ông bà Dewey biết, nhưng riêng một chuyện, tại sao ngày hôm đó, ông bà gặp nó bất tỉnh trong rừng.Điều duy nhất không ai có thể khai thác từ nó.
Một cặp vợ chồng giàu có nhưng lại không có con, lúc ấy gặp nó một cách tình cờ ông bà ấy đã quyết định đưa nó sang Anh điều trị và nuôi dưỡng.Vì bị chấn động, sau vụ nổ nó như người mất hồn, mọi thông tin kiểm tra đều cho thấy nó không chịu một chấn thương nào, cơ thể bình thường nhưng phải mất 3 tháng sau nó mới trở lại là chính mình.



-Anh thấy con bé rất nhớ quê hương đó.

-Em biết nhưng nếu mất con bé, em sẽ không sống nổi.

-Thôi nào rồi cũng tới ngày đó thôi, chúng ta còn phải tìm người mẹ đó cho con bé đã,nó đã chờ mười mấy năm rồi.

-Người phụ nữ nào lại nhẫn tâm bỏ rơi một đứa trẻ hoàn hảo như vậy cơ chứ.-bà Dewey rớt nước mắt.

-Và thật may mắn khi con bé đến với chúng ta-Ông Ron an ủi vợ.


Một buổi sáng trong lành đánh thức nó,sau khi VSCN xong nó bước xuống nhà.

-Ơ..mama hôm nay không tới công ty sao?-nó thấy bà Dewey đang chuẩn bị bữa sáng.

-Ta không vội, ăn sáng xong, con đi shopping cùng mama nhá.-bà đặt trước mặt nó điểm tâm sáng.

-Mama có tâm trạng vậy sao?Con sẽ rinh hết đống ở đó về cho coi-Nguyên mỉm cười.

-Nghe được đó, ta chỉ sợ con chẳng ưng bộ nào thôi.

-Shop nào thế mama?

-Hãng thời trang nổi tiếng MJ .

-Ha, con nghe rồi nhưng chưa tới bao giờ.

-Chỉ tại ta bắt con học nhiều chứ gì?

-Dạ, học nhiều cũng tốt mà mama-Nó ôm lấy mama yêu dấu.



-Woaaaaaaaaa.....woaaaaaaaaaa...-Trước mắt nó một tòa nhà cao tầng( bao nhiêu không biết).

-Sao con ngạc nhiên thế hả?

-Tổng giám đốc là một phụ nữ phải không mama?

-Ừm.Bà ấy thực sự tài giỏi.

-Đáng khâm phục thật-Nó cùng mama bước vô.


Nó có nên tin vào mắt mình không, bên trong được trang hoàng lộng lẫy, sàn nhà sáng loáng,một chiếc đèn chùm lớn là tâm điểm vẻ đẹp tầng trệt. Mỗi bộ phận được đặt ở một tầng riêng, nó với mama phải đi lên tầng 5 mới tới khu trưng bày và bán sản phẩm.

-Con cứ chọn đi nhá, mama sang bên kia.-bà Dewey bỏ nó lững thững một mình.


Ngó dọc ngang nó quyết đinh tới khu trưng bày, ngắm nhìn những bộ trang phục mới được ra mắt.

-Tinh xảo thật, chắc hẳn người thiết kế có bàn tay đến thần kì-Nó dừng lại trước một bộ đầm cô dâu, không may dẫm phải chân của một người phụ nữ.

-Xin lỗi, cô có sao không ạ?-Nó cúi đầu.

-Không sao, có vẻ bộ thiết kế này khiến cháu để tâm.-Một giọng nói ấm áp cất lên.

-Dạ..rất tuyệt ạ-nó liếc nhìn người phụ nữ ấy, bà ý đang đeo kính râm và đội mũ vành nên không thể nhìn thấy mặt khiến nó thấy kì lạ.

-Hình như có vài điểm thiếu sót.-Người đó chống cằm đăm chiêu nhìn bộ váy.

-Cô muốn mua để mặc trong ngày cưới hay sao ạ?-Nó mạnh dạn.


-Cháu nghĩ vậy sao?-Người phụ nữ ấy bật cười.

-Thì trông cô có vẻ vậy-Nguyên mỉm cười.

-Ta thấy bộ đồ này có vẻ không ổn, nên ngắm lại thôi.

-Cũng đúng.nếu có thể đính chút gì đó lên kia thì sẽ làm nổi lên vòng eo thon thả của người mặc và nên lược bớt những mảnh vải tua tua đi sẽ cho mọi người cảm giác nhẹ nhàng , cân bằng của bộ váy không bị rối.-Nguyên say sưa trình bày ý kiến không chút ngại ngần.( chém bừa)

-Cháu có học qua ngành thiết kế hả?-người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

-Dạ không cháu thấy thế thôi ạ-một nụ cười thân thiện.

-Sáng tạo đó, nhìn bộ váy này mà ta nghĩ nó mấy chục cân đó.Cảm ơn cháu rất nhiều.-Người đó bắt tay nó.

-Dạ..cảm ơn ..????


-Tổng giám đốc để cô chờ lâu rồi ạ đây là bản thiết kế-Cô thư kí chạy tới.

-Tổng...tổng giám đốc ư???-Nó ngoác mồm ra, chẵng may nói hết những điều vớ vẫn ra rồi.

-Tạm biệt cháu, hẹn một dịp khác gặp lại-hai người đi khỏi còn nó vẫn đứng ngẩn ra.


-Nguyên, sao con chạy xa vậy, làm mama tìm hụt hơi luôn-bà Dewey kéo tay nó đi.


Vài ngày sau.

Cả gia đình nhà Dewey đang thưởng thức bữa tối.

-Ta muốn nói với con chuyện này-ông Ron đặt dĩa xuống.

-Hai chúng ta đã bàn kĩ rồi, chỉ cần con muốn là chúng ta sẽ thực hiện ngay-ông từ tốn nói.

-Gì ạ?

-Đợt này ta đầu tư tại Vn trong một thời gian khá dài, con có muốn đi cùng không?-Hai người đều nhìn nó.

-Ý baba là cả nhà ta sẽ chuyển về đó?
-Con sẽ có cơ hội gặp lại ông nội và những người khác.

-Bama đồng ý sao?
-Mặc dù ta không muốn-bà Dewey quay mặt đi.
-Thôi mà em đã đồng ý rồi đó.

-Gần 1 năm họ đâu tìm con đâu.-Nguyên thở dài.

-Vậy con hãy về và trách họ tại sao không đi tìm con-ông Ron bật cười.

-Con đã hứa với ông nội là sẽ tốt nghiệp trường đó mà-bà Dewey biết không giữ nó mãi được.

-Đó là lúc con nhận lời ông ra nước ngoài tìm mẹ nhưng con đâu tìm được.

-Rồi cơ hội sẽ có lần 2 -Bà xoa đầu nó.
-Nhưng mà con thay đổi thế này không chừng...-Nó định nói gì đó.


-Hi vọng họ vui mừng khi thấy con về.-Vẻ mặt nó chẳng vui chút nào.


Ngồi trên hàng ghế chờ tại nhà ga sân bay, nó thấy hồi hộp nhưng tâm trạng không thể vui lên được.

-Sao mặt con ủ rũ vậy?-mama lay người nó.

-Có thực sự hai người muốn con về đó không? Nếu mama không thích con sẽ hủy chuyến bay ngay.


-Mama rất vui khi con nói vậy nhưng chúng ta còn hạnh phúc hơn nếu con gặp lại được người thân của mình-mama ôm nó vào lòng.

-Hai người là bama nuôi của con mà, chẳng phải cũng là người thân sao?

-Con bé này-bà Dewey cốc đầu nó.


-Không họ tìm con dù chỉ một lần, có gì đó kì lạ-Nguyên.

-Con ở tận bên này thì làm sao biết được họ có cho người tìm hay không.

-Con rất nhớ ông và mọi người, một năm trôi qua họ có nhớ không nhỉ?

-Baba con chạy đi đâu rồi không biết, ngồi đây đợi mama nha-bà nói xong đứng dậy đi luôn.


Nguyên ngồi dậy, vỗ má lấy lại tinh thần.


-Cô có thể ngồi đây chứ?-Nguyên ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt.Ngơ ngác

-Là cháu à, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây-Người phụ nữ ấy mỉm cười.


-Cô Emily Qunie , tổng giám đốc công ty MJ?-Nó đoán mò vì bộ dạng cô ấy lúc này giống hệt lần gặp đầu.


-Cô cứ ngồi đi ạ-Nguyên đặt túi xách sang ghế bên cạnh

-Cháu đi du lịch hả?

-Cháu sang Việt Nam cùng bama.

-Việt Nam? Trùng hợp ghê cô cũng về đó thăm gia đình.

-Dạ.Cháu nghĩ cô là người gốc ở đây?

-Mười mấy năm trước cô sang đây làm ăn, giờ về gặp đứa con đang học bên ấy.Cô đã từng có một đứa con gái trạc tuổi cháu-Giọng cô ấy trầm xuống.

-Chắc hẳn bạn ấy xinh đẹp và tài giỏi giống cô vậy.

-Ta được tin nó mất gần 1 năm trước, và cũng chưa trông thấy lúc nó trưởng thành.-vài giọt lệ rơi xuống tay

-Xin lỗi đã gợi lại chuyện buồn của cô.-Nguyên

-Không sao.Nỗi đau nào cũng phải vượt qua.-Cô gạt nước mắt, thở dài.


-Không phiền cháu nữa, cô vào trước đây.Bye.


-Đi nào con-bama nó đã tới.

-Vâng.




Sáng hôm sau.Tại đất nước xinh đẹp của nó.


-Woaaaaa....lâu rồi mới hít thở không khí này.-Nguyên ngó đông ngó tây.

-Cẩn thận nha, thư giãn đi, không lại lăn ra ốm-ông Ron


-Ở đây bình thường vẫn nóng vậy à?-bà Dewey.

-Không phải mama từng sang đây sao?

-Có mấy ngày thôi.Anh gọi người chưa?-bà quay sang ông Ron.

-Họ đến rồi, ở ngoài kia, chúng ta về ngôi biệt thự đó luôn chứ?

-Bama mua nhà ở đây luôn ạ?

-Lần đi trước, mama con đòi mua bằng được.Đi thôi.

Trên xe ...

-Hai người đều nói được bằng tiếng Việt phải không ạ?-Nguyên
-Chúng ta học qua để giao tiếp với đối tác, nhưng vẫn cần người phiên dịch-ông Ron
-Lần này tới đây, học thêm để hòa nhập hơn vậy-mama nó.


-Một năm mà thay đổi ghê vậy-Nguyên trườn người ra cửa kính xe.

-Ham thế, tý rơi cổ bây giờ.-ông Ron kéo nó lại.

-Tuy vẫn nóng nhưng mọi thứ lạ lẫm thật-Nguyên.

-Con rất vui đúng không?-mama tươi cười nhìn nó.

-Con sắp xếp hành lý xong rồi đi thăm họ luôn hả?-ông Ron

-Để chiều ạ, con phải nghỉ đã , mệt chết được.-nó cố sức thở mạnh.

-Hết điều để nói-mama nó lắc đầu nhìn cô con gái.



Xe nhanh chóng vụt đi, Nguyên nhận ra con đường dẫn tới nhà ông, khung cảnh quá đỗi quen thuộc.

-Còn bao xa ạ?-nó tò mò.


-Gần đây thôi, một lợi thế tuyệt vời.-ông Ron.

-Nhà đầu tư tài ba đã chọn thì chuẩn thôi ạ-nó thè lưỡi chọc baba.



Một ngôi biệt thự cách trung tâm thành phố không xa, một màu trắng bao bọc bên ngoài, hàng rào sắt với cái cổng vòng kiểu cách Châu Âu.Hai hàng dây leo uốn lượn treo trên đường ra vào.Thiên nhiên kết hợp.

-Hỳ.Ngôi nhà lý tưởng-Nguyên chạy hết chỗ này đến chỗ khác.

-Chào mừng ông bà chủ đã về .-Một người đàn ông tới cúi chào ông bà Dewey.

-Nguyên, đây là ông Trung, người giúp baba quản lý ngôi nhà ở đây.Đây là Nguyên con gái tôi ông đã gặp trước đây rồi đó.

-Cháu chào bác, tiếng Anh của bác chuẩn thật.Mà từ giờ bác cứ nói tiếng Việt đi ạ, bama cháu được tập luyện nhiều hơn.-Nguyên tươi cười nhìn ông Trung.

-Cô chủ thật tốt.

-Khoan, bác đừng gọi cháu như thế, gọi là Nguyên được rồi ạ.

-Ừm..vậy ông bà chủ cứ để đồ đó, đã có giúp việc rồi ạ.

-Bác không cần phải như vậy, dù sao bác hơn tuổi chúng tôi-ông Ron.

-Cảm ơn mọi người.Tôi xin phép.-ông Trung

-Phòng con trên lầu 2 , muốn chọn phòng nào cũng được, đã được dọn dẹp hết rồi.-ông Ron
-Mọi người ở đây lâu rồi thì phải.-Nguyên trau mày.


------------------------------------------------------------------------------

-Em lo con bé sẽ bị sốc-bà Dewey thở dài.

-Cuối cùng nó cũng sẽ biết thôi.-ông Ron an ủi vợ.

-Liệu con bé có trách chúng ta không?

-Nó sẽ hiểu tình cảm của chúng ta.Nó đâu phải người như vậy.

-----------------------------------------------------------------------------


-Lâu rồi con chưa ăn đồ ăn Việt có quen không vậy?-mama nó.

-Khó khăn thật, không quen mấy nhưng con sẽ cố-nó ngắm nhìn mấy món ăn.

-Bảo cô Giang nấu món khác cho con vậy-ông Ron.



-Ăn xong con đi luôn chứ?Bama có việc bận nên không đi cùng được.-ông Ron.

-Vâng.Con sẽ giới thiệu bama với mọi người sau vậy.

-Mama không sao chứ?-Nguyên thấy vẻ mặt mama không tốt.

-Không có gì-bà Dewey lúng túng.

---------------------------------------------------------------------------


Chiều tới, không khí dễ chịu hơn , không còn bóng dáng những ánh nắng gay gắt.

Mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, mái tóc tỉa dài màu nâu đỏ được nó thắt lại, đeo một chiếc kính râm màu nâu to đùng, với theo chiếc mũ vành màu trắng nó bước ra khỏi nhà.
Trước đây phải khó khăn lắm mới bắt nó mặc váy được bởi cái tính chuyên đập phá y con trai ấy, nhưng từ lúc ở cùng bama nuôi nó trở nên nữ tính hơn , không động thủ tay chân linh tinh nữa , cũng vì nó sợ mama buồn.

Một thành phố tấp nập dòng xe ngược xuôi, nó thích đi bộ trên vỉa hè ngắm cảnh quan xung quanh, hàng cây thẳng tắp rủ xuống đường.Nơi quá đỗi quen thuộc.

-Haizzz...ăn mặc thế này thể nào cũng bị chê lên chê xuống, hay thay đồ nhỉ-Nguyên nghĩ vẩn vơ.



-Cô không cần lấp ló vậy đâu, ra đây đi ạ-Nguyên ngoái đầu nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một người.

-Cháu lại phát hiện ra hả? Nản thật.Ít nhất cháu cũng phải giả vờ mà đi tiếp chứ-Larry vệ sĩ nữ riêng và nó luôn coi cô như người thân của mình.
( riêng cô này phải nói bằng t.Anh)

-Không phải chứ, baba lại bắt cô về đây-Nguyên thở dài.

-Bảo vệ cô chủ là công việc của tôi-Larry nghiêm nghị.

-Hạ được cháu hẵng nói.Lâu rồi không vận động.-Nguyên mỉm cười.

-Với bộ dạng này á? Thôi cho cô xin-Larry gạt tay ngoảnh mặt đi.

-Cô đi lên cùng cháu đi, không người ta tưởng cô định bắt cóc cháu đó.

-Sammy, lần này về cháu ở lại luôn hả? Nếu ông bà chủ bay về bên kia thì sao?

-Cháu muốn họ cùng ở đây, mà gặp ông trước đã rồi bàn tính sau ạ.Vẫn còn nhiều thời gian mà cô.


-Cháu phải mạnh mẽ lên đó.

-Dạ????

-À cô nói linh tinh ý mà.-Larry thở phào.



Binh....Bonggggg...Rẹt...kẹt...Nguyên giật mình bởi cái chuông quái quỷ, mà còn cái khung cảnh khác lạ này, nó không để ý có bóng người đi ra.

-Cô tìm ai?-Một cô gái trẻ.

-Chị cho em gặp ông Trịnh Thái-Tự nhiên nó lại gặp tình huống này:-" Cô ấy là giúp việc mới sao?"

-Ông chủ đến quán bar rồi.Cô có chuyện gì quan trọng không?

-M.O.M..Dạ thôi.Em sẽ tìm gặp sau vậy.-Nguyên mỉm cười rồi kéo tay Larry đi khỏi đó.

-Sao cháu cư xử lạ vậy?

-Có gì đó không ổn, lần đầu tiên em gặp cô gái kia, mà ông đâu hay tới bar nhỉ?-Nguyên trau mày.

-Tới đó luôn hả?-Larry.

-Vâng.


Quán bar M.O.M đã được mở rộng hơn , mở cửa cả buổi, chiều phục vụ giải khát , tối lại biến mình thành một nơi giải trí đông vui của giới trẻ.

-Sao mọi thứ trở nên lạ lẫm vậy nhỉ?-Nguyên ngắm nhìn những thứ trước mắt mình.

-Vậy cháu nghĩ nó cứ tồi tàn là tốt hả?-Larry

Nguyên bật cười rồi bước vào trong.


-Đẹp thật, tài năng của ông Tùng đây sao?-Nó ngơ ngác.

-Ngồi bàn trong góc kia đi, gần hòn non bộ, lần đầu tiên ta thấy nơi đẹp thế này đó.-Larry

-Tuyệt thật-Nguyên mỉm cười.:-" Bất ngờ chạy tới cho ông đứng tim luôn "


-Hai cô dùng gì?-Một thanh niên trẻ tiến tới bàn.

-Tôi cafe-Larry đáp ngắn gọn.

-Nóng vậy mà cô uống cafe?

-Tỉnh táo.

-Tôi cũng vậy-Nguyên nói với người phục vụ rồi bỏ mũ xuống.
-Cô cứng nhắc vậy, thảo nào luôn đứng bóng một mình-Nguyên

-Còn cháu, mấy chàng bị cháu cho vô sọt rồi.

Nguyên thè lưỡi mỉm cười.



Nhân viên trong quán tự nhiên tấp nập hẳn , nhanh chóng xếp một chiếc bàn dài giữa quán, lại còn trang trí cẩn thận, chỉnh trang đồng phục nữa chứ.

-Xin lỗi, quán chúng tôi có việc quan trọng nên mong hai người thứ lỗi-Anh chàng phục vụ lúc nãy đến bàn nó.

-Ý anh , quán đóng cửa bây giờ?-Nguyên.

-Một vị khách quý của chủ quán tới nên...

-Chúng tôi là khách du lịch sang đây sao lại có kiểu phục vụ này cơ chứ-Larry hiểu ý, nói tiếng Anh nên làm anh chàng ngượng chín mặt.

-Xin lỗi vì thái độ của bạn tôi.-Nguyên bật cười -Chúng tôi sẽ đi bây giờ.

-Đi thật sao? chưa gặp mà?-Larry kéo tay nó lại.

-Cô đó lúc nào cũng nóng tính vậy, đi thôi.


Nguyên kéo tay Larry đứng dậy thì khựng lại.


Từ ngoài cửa....
-Thế nào chuẩn bị xong rồi chứ-Giọng nói đã lâu nó không được nghe, trầm ấm , dứt khoát.


-Ông !!!!!-Nguyên mấp máy môi, tay nắm chặt lấy Larry.


-Cô ấy sắp tới rồi bác nhỉ?-Tùng đi theo sau ông Thái tươi cười.

-Nghe danh đã lâu giờ bọn cháu có thể gặp mặt rồi-Nam cùng 4 người kia đi vào.

Cả chân nó tê cứng không nhấc nổi, nó rất rất vui khi thấy họ vẫn khỏe mạnh , vẫn vậy và có lẽ họ rất hạnh phúc.Nó chỉ muốn chạy ùa tới ôm chầm lấy ông nhưng chân nó chống lệnh và bàn tay của Larry níu nó lại.Thái độ của cô ấy khiến nó ngạc nhiên.Nó cố dứt tay ra nhưng không được.


-Ônggggggggggg-Một cô gái chạy tới ôm chầm lấy ông Thái.

-Cháu gái ngoan của ta-Một câu nói của ông như hàng trăm mũi tên đâm trúng người nó.

Nguyên sững sờ trước câu nói ấy .
Mai...cô gái ấy là Mai...một người cả đời nó hận không hết....vậy mà giờ....

-" Vậy là sao? Cô ta ..sao cô ta lại là cháu của ông được.."-Nguyên lắp bắp không nên lời, nước mắt nó thi nhau chảy xuống, cổ họng nó nghẹn đắng.


-Sao em lại tới đây vậy Mai ?-Nam.

-Tới gặp cô Emily chứ sao-Mai nhí nhảnh đáp lại.

-Ta tưởng con đi cùng Khánh chứ, sao hai đứa tách nhau đi riêng vậy?-Ông Thái.

-Ảnh bắt nạt con-Mai nhõng nhẽo.

-Xin lỗi , con sẽ chú ý hơn-Khánh lúng túng.


Mắt nó ngấn đầy nước,cô Larry lấy mũ chụp vào đầu nó rồi kéo tay nó ra cửa.Giờ nó đã hiểu tai sao cô ấy lại giữ nó lại, cô đã biết mọi chuyện diễn ra như thế này sao.Đầu óc nó trống rỗng, mọi thứ đổ sầm trước mắt nó, quay cuồng chao đảo.


-Hello...-Giọng một phụ nữ vang lên bên cạnh nó khi gần ra tới cửa.


-Ông nội-người thanh niên đi cùng người phụ nữ đó cất tiếng chào ông Thái.


Nguyên quay đầu nhìn, chân khựng lại.


-Con dâu lâu ngày mới gặp của ta-ông Thái vui mừng ôm lấy cô ấy.


-" Con.. dâu...Mẹ ư...."-mắt nó dán chặt lấy người phụ nữ ấy,hình dáng quen thuộc này nó đã gặp 2 lần.Nó nên tin hay không :-Cô Emily....là .....mẹ mình ư ?????.Người nó đổ xuống may có bàn tay của Larry giữ lại.


-Mạnh mẽ lên , chúng ta đi ra trước đã-Cô Larry dìu người nó đi.


Mọi hành động kì lạ của nó đều khiến một người chú ý.


-Tại sao cô lại cản cháu????-Nguyên đẩy Larry ra định chạy vào đó.


-Sammy à , nghe cô đi, về nhà đã.


-Tại sao lại vậy...sao cô ấy lại là mẹ cháu được....còn Mai con của Hùng lạnh kia sao ông lại nhận là cháu....-Từng câu hỏi ôm chặt lấy đầu óc nó, trống rỗng, tất cả sao lại vậy, người nó lả đi.


----------------------

-Con bé bị sốc nên mới bất tỉnh như vậy-bà Dewey thấm mồ hôi cho nó.

-Có lẽ đây là sai lầm của chúng ta khi không kể cho con bé-ông Ron.

-Tôi thấy nó nói Emily Qunie là mẹ mình, chuyện thật sao?-Larry.

-Đúng vậy. Ta cho thám tử điều tra , chuyện quá khứ của con bé khiến ta còn không tin nổi-Ông Ron thở dài.

-Đưa con bé về Anh thôi, tôi không muốn thấy nó thế này-bà Dewey nói lạc đi trong nước mắt.


-Chúng ta sẽ bù đắp cho nó-Ông Ron ôm lấy vợ.



-Mọi người nói gì vậy?-Nguyên mở dần mắt ra miệng lẩm bẩm.

-Không có gì con cứ ngủ đi-mama nó .

-Đừng giấu con nữa, mọi người biết hết mà, kể cho con nghe đi-mặt nó nhợt nhạt như mới ốm dậy vậy.

-Con có chịu nổi không cơ chứ?-ông Ron.

Nó gật đầu, rồi ngồi dậy.



-Sau khi gặp con bất tỉnh trong rừng,tình trạng không ổn chút nào, hai chúng ta quyết định đưa con sang Anh chữa trị,chẳng hiểu sao chúng ta muốn cứu con vậy .Trong lúc ấy ta đã cho người điều tra về con.Mọi chuyện ta đều biết,nhưng ta đã giấu con, không ngờ sau 3 tháng con trở lại bình thường và kể hết mọi chuyện cho chúng ta nghe nên ta nghĩ nên để con về đây.-ông Ron.

-Con nói mình bị nạn trên máy bay đúng không, việc đó ta không điều tra được và con cũng không muốn nên ta không hỏi, nhưng con không biết là...ông Ron ngậm ngừng..


-Sao ạ?

-Họ nghĩ con đã..chết..

-...CHẾT...-Nó vừa trấn tĩnh được thì cái tin này lại ập vào tai nó.

-Vụ nổ lớn , xác máy bay chỉ còn là những mảnh vụn, không tìm được xác của 3 người nên họ kết luận vậy-bà Dewey.


-Cũng phải thôi-Tim nó thắt lại.


-Con nói đi tại sao máy bay lại nổ lớn như vậy?-mọi người nhìn nó .

-Con...con..không thể.Chuyện này con không để liên lụy đến mọi người được.Nguy hiểm lắm-Nguyên ngậm ngừng.


-Con cố chấp quá mà.

-Vậy...cô ấy ...là mẹ con..thật sao?

-Ừm.Con cũng bất ngờ lắm phải không?

- Một người như vậy là mẹ con ư?-Mặt nó lạnh băng.

-Anh trai con cũng đã về và học ở đây được mấy tháng rồi.Hình như ca phẫu thuật tim mấy năm trước thành công.-ông Ron.

-Hình như không có con mọi người vẫn vui vẻ.-Nguyên nấc lên

-Không như con nghĩ đâu, khó khăn lắm họ mới vượt qua đó-mama vỗ về nó.

-Họ cũng như con không chịu nổi nỗi đau này nên ông nội con đã nhận nuôi một đứa cháu gái, từ ấy ông rất vui vẻ và...-ông Ron chợt khựng lại biết mình lỡ lời.

-Con muốn về Anh, sống ở đó mãi mãi , không trở về đây nữa đâu.

-Ít nhất con cũng phải nói cho họ biết chứ-mama nó

-Con không nên xuất hiện nữa, con không muốn cho họ một nỗi đau nào nữa, dù sao họ cũng đã tin con chết rồi-Nguyên thở dài.

-vậy còn mẹ con?

- Đã có anh chăm sóc mẹ rồi-Nó cố nuốt nước mắt.

-Tùy con thôi, chúng ta đồng ý, khi nào đi đây?-ông Ron

-Ngày mai con muốn đi thăm mộ của mình, và cả hai người đã cứu con nữa.Baba giúp con chứ?

-Được rồi, mai sẽ có tài xế đưa con đi.

-Chúng ta ra đây.-cả ba người vừa ra khỏi nó gục đầu xuống mà khóc, trái tim nhỏ bé của nó dường như vỡ tan ra.Một sự thật khiến nó đau khổ .Người thân chia cắt, gặp lại mà không được nhận mặt.
-Con bé không mạnh mẽ như chúng ta tưởng.

Rầm....
--------------------------------

Hôm nay nó ăn mặc như đi dự đám tang thật ý, người phủ một màu đen, nó không cho cô Larry đi theo và mọi người cũng hiểu giờ tâm trạng nó ra sao.

Hứng khởi về gặp lại gia đình nhưng lại nuốt nước mắt tránh mặt họ.Giờ trở về lại đi thăm mộ của chính mình.Nó nghĩ mình thật nực cười.


Nghĩa trang rộng lớn, khó khăn lắm nó mới tìm ra ngôi mộ của nó và cả 2 ông chú chết vì nó.

-Không có xác mà vẫn làm mộ, bó tay mấy người-Nguyên vừa nhìn mà muốn cười bể bụng , 3 hồn ma chung một mộ.

-Không thể tách ra được sao.Thế này Diêm Vương cũng khó định đoạt-Nó cười khẩy.


Sau một đêm khóc ngất đi, nó sống lại cái tính cách nó cố chôn chặt lại gần 1 năm nay, nó nghĩ mình sẽ cứng rắn mà qua khỏi cơn chấn động tinh thần này nhưng có lẽ quá mệt mỏi.


Nó đứng lặng hàng giờ trước ngôi mộ ấy.

-Vì con mà hai chú đã bỏ mạng, hai người yên tâm con sẽ tìm gia đình của hai người rồi tạ tội sau.Hy vọng họ không quá đau buồn.

-Còn kẻ gây ra vụ việc này....không thể sống yên được-Nguyên nắm chặt bàn tay.

-Quyết định trở lại có quá...-Nó nghe thấy tiếng bước chân, ngoảnh mặt lại, nó sững sờ rồi nhanh chóng chạy tới nấp sau một ngôi mộ.


-Mọi người đến thăm con đây-nó đoán chính xác đây là giọng của bà Emily.

-Ta có lỗi với con nhiều lắm, mười mấy năm mới gặp nhưng lại khóc thương con ở nơi này-Không kìm được nước mắt bà khóc nấc lên.

-Ta tự trách mình tại sao không về gặp lại con một lần.Giờ thì đứa con gái bé bỏng của ta đã không còn trên đời này nữa.. ta biết sống ra sao...-mẹ nó khụy cả người xuống ôm lấy tấm bia mộ.

-Có tự trách mình cũng không làm gì được.Con bé cũng không sống lại được.-Ông Thái đỡ bà Hoa dậy.

-Cô đừng vậy, có lẽ Nguyên không muốn thấy cô thế này đâu-Mai nhanh nhảu


-" Cái tên của tôi cô có thể đọc lên rõ ràng như vậy sao? "-Nguyên nghe hết cuộc nói chuyện của mấy người kia.

-Hãy để nó ra đi thanh thản, chắc nó cũng muốn chúng ta sống vui vẻ,hãy mạnh mẽ lên nào-Ông Thái an ủi.


-" Mới chỉ 1 năm , sao mọi người lại như vậy "-Nó đứng chôn chân tại đó, tại sao mọi người lại tin nó chết dễ dàng như vậy.



Ba người ấy đứng đó gần nửa tiếng đồng hồ, làm nó cũng thấy nản, khóc lên khóc xuống, trái tim nó sắp đóng thành băng rồi.


-Ta về nào-Ông Thái cất tiếng trước.

-Vâng.

Nó cũng định bước đi khỏi đó nhưng...


-Ông và cô Hoa ra trước đi ạ.Cháu có điều muốn nói với Nguyên-Mai mỉm cười


-Cháu thật tốt.Hai chúng ta ra trước cháu nhanh lên nhá.


Trí tò mò của nó trỗi dậy, cô ta định nói gì đây.


-Cô thấy rồi chứ, thật dễ dàng khi cô chết đi tôi lại chiếm được tình cảm của mọi người trong gia đình cô.Ông cô có ý cho tôi kết hôn với tên Khánh đó, hơi cứng đầu nhưng rất thú vị.Haha-Mai phá lên cười.

-Mọi bí mật đều theo cô xuống âm phủ rồi.Ba tôi sắp trở lại.Rồi cả gia sản của ông già lú lẫn ấy cũng thuộc về tôi.

-Những người có liên quan đến cô đều sẽ chết dần dần trong tay ba con tôi thôi.-Mai cười khẩy rồi đi khỏi.


Một từ không lọt khỏi tai , giờ thì nó đã hiểu, tại sao ông lại yêu quý cô ta vậy.

-" Cáo già đội lốt nai tơ " à-Nó nhếch mép cười.


-Âm phủ ư, các người quên tôi là Ma Vương à.

-Hai cha con ông vượt quá giới hạn cho phép rồi, đến lúc phải nếm đòn tôi trả thù.

-Và ngày " Ta trở lại sẽ là cơn ác mộng của bọn mi "

Không ai...không ai...có thể cướp đi người thân của ta.

Bóng nó khuất dần phía sau tấm bia mộ.Một luồng không khí mới lấn áp cả nơi này-Con về rồi hả.Sao sớm vậy?-ông Ron.

-Baba, con có chuyện này...-Nguyên hơi lưỡng lự.

-Hử...chuyện gì mà ngập ngừng vậy?

-Con không về nữa được khộng ạ?

-Có chuyện gì xảy ra hay sao mà con lại đổi ý vậy?

-Hôm nay con đến thăm mộ, gặp cả ông và mẹ con ở đó.Và người mà ông con nhận nuôi.Không phải là họ không nhớ tới con mà..có lẽ ông quá đau buồn nên..nên mới nhận nuôi một đứa cháu khác.Nhưng ông không biết cô ta là con của kẻ thù.

-Con của Hùng lạnh?

-Baba cũng biết ạ.-Nguyên thở dài.

-Ta đã nói rồi mà.Hắn giờ đang chạy sang nước ngoài, cảnh sát vẫn đang lùng sục mà.

-Con lại nghĩ hắn vẫn ở đây.Tuy cô ta nói ba mình đang ở nước ngoài nhưng một người như cô ta không thể lấy lòng được ông con nếu không có kẻ đỡ lời.Bản lĩnh cô ta đâu có lớn, chạy tội còn chưa xong.-Nguyên chống tay suy nghĩ.

-Sao không ai tìm ra hắn?

-Quỷ quyệt, có lẽ hắn đội lốt dưới ai đó.Cái bản mặt ấy có xé ra cũng vẫn nhận ra được.

-Theo việc baba biết được thì hắn nghĩ con giết vợ hắn.Con đáng sợ vậy sao?

-Baba...hỳ, hay là baba sợ con vậy?-Nguyên liếc đểu ông.

-Mấy chuyện này ta đâu có rành, chỉ vì con mà ta mới quan tâm thôi.Thì tại hắn con mới thành ra thế này mà.

-Trước thì con không cầm cự chống lại được nhưng bây giờ muốn con có thể hạ gục baba luôn.-Nguyên phì cười trước hành động tránh né của ông Ron.

-Con chỉ muốn tìm gặp hắn nói chuyện thôi, ai ngờ ông ta toàn chơi bẩn, cho người hại con từ đầu đến cuối, con chỉ là tự vệ thôi, vẫn chưa tấn công.

-Vậy không phải con giết bà ta?

-Bà ta mà sống lại phải cúi đầu cảm ơn con mới phải.Ân nhân cứu mạng mà bị chồng bà ta cho sống khổ chết khổ thế này.

-Ta nghĩ nên cho con học làm diễn viên đóng phim-ông Ron chăm chú.

-Năng khiếu có sẵn trong người ạ.-Nguyên cười phá lên.

-Con định làm gì bây giờ.Thân cô thế cô.

-Âm thầm tìm hiểu.Hay quá.Hehe.Con sẽ vào New Star học nốt, đến lúc lật mặt cô ta rồi.-Nguyên đập tay quả quyết.

-Bộ dạng này, vừa vào thì bị cô ta phát hiện rồi.Mà chuyện lại còn rắc rối hơn,cả Hùng lạnh cũng biết con còn sống và cho khử con luôn ý chứ.-Ông Ron.

-Bị nổ banh xác làm sao còn sống được chứ?-Nguyên bĩu môi.

-Xấu kinh hồn, nhưng đâu có bằng chứng là con đã chết.mà sự thật thì con đang đứng sờ sờ ra thây.-ông Ron mắng bởi hành động của nó.


-XẤU...Đúng rồi.....XẤU....-Nguyên vuốt cằm mắt đảo qua đảo lại.


-XẤU..làm sao?-ông Ron ngơ ngác.

-Cảm ơn Baba nhiều.Đợi con 5 phút-Nguyên ôm chầm lấy ông Ron rồi bỏ lên tầng.


Một buổi chiều thanh bình của gia đình sắp bị nó đảo lộn.


-Ten..tén...tèn....tennnnn.....


-Phutzzz....


-Ìu , dơ hết đồ của con rồi baba.Đang uống nước sao phì ra hết thế?-Nguyên phủi bộ đồ đập ra bụi.


-Con ở thế kỉ bao nhiêu đến vậy?-Ông Ron ngơ ngác nhìn bộ dạng của nó mà sắp đứng tim.

-Thời trang thập niên 60. Chuẩn phải gọi là quá....

-Đi thay ngayyyyyyy........-Ông Ron hét toáng lên không thể chịu đựng được bộ dạng của nó lúc này.


-Nguyên về chưa anh?-mama nó vừa đi siêu thị về.

-Nhà ta chưa đủ người giúp việc hay sao mà anh lại thuê thêm thế-bà Dewey gắt lên với ông chồng.

-Giúp việc này đặc biệt khác với những người trước, nổi tiếng hậu đậu, đập phá từ hồi nhỏ.-ông Ron cố chịu để không bật ra tiếng cười.


-Nguyênnnnnnnn....con làm gì vậy hả?-mama nó quát ầm lên.


Nó khoác lên người một bộ trang phục xộ xệch, váy không ra váy , quần không ra dạng quần thời trang thập niên ....Mái tóc dài rủ xuống mặt, đuôi tóc được nó thắt bím lộn xộn, mắt kính to đùng bên dưới mắt thâm sì, đã thế cố tình bôi nhọ lên mặt nữa chứ.

-Một sự kết hợp đột phá của Nguyên cô nương ,sáng tạo mốt thời trang xu hướng mùa hè năm nay.-nó cười nhe nhởn.

-Con hết cách rồi sao mà ăn mặc thế này-Ông Ron săm soi nó.

-Mama sao vậy ạ?-Nguyên dò xét

-Bà ý không chịu nổi cô con gái thông minh, xinh đẹp của mình lại có ý tưởng điên khùng này-Ông Ron ôm bụng cười.


-Nói nhanh con làm gì vậy?-mama nó.

Ông Ron kể hết chuyện vừa nãy cho vợ nghe.


-Con có muốn che giấu thì cũng phải bình thường thôi chứ, sao lại đến nỗi này, xấu chết được.

-Con có trang điểm cao giờ đâu mà biết.-Nguyên phụng phịu.

-Trường đó đồng phục đẹp mà đúng không, thôi được giữ mái tóc thắt bím rủ xuống với cặp kính vô danh này , còn con nhanh chóng vứt bộ đồ này đi nhanh.-bà Dewey hết chịu nổi rồi.

-Iu mama nhiều.Chụt-Nguyên mỉm cười rồi lại chạy lên tầng.


-Anh gọi cho ai vậy?-ông Ron đang bấm số ai đó.

-Sắp xếp hồ sơ học cho con bé, anh biết sớm nó sẽ vậy nên giờ chỉ cần gọi cho Larry là xong chuyện.-ông Ron mỉm cười.

-Mới 1 năm anh hiểu con bé ghê.

-Tính cách của nó, không hiểu cũng phải hiểu cho bằng được.


Một tuần sau nó mới nhập học nên giờ nó tất bật đi chuẩn bị mấy đồ học tập, mua quần áo dụng cụ hóa trang cùng cô Larry.


Một ngày chủ nhật đầu tiên nó được thưởng thức sau khi về đây.Khó chịu một nỗi ra đường là nó phải bịt kín mặt.Sống gần họ cũng khổ, mà còn không ít bụi thiên nhiên.


Nguyên tự thưởng ngày an toàn cuối cùng của mình bằng một chuyến đi bộ hưởng bụi của thành phố.Tung tăng trên đường với chiếc kem trong tay, ngó đông dọc tây, mọi thứ khiến nó tò mò.

-Giao thông thế này thì làm sao qua được đây-Nguyên nhún chân đứng đợi đèn xanh bật lên để nhanh chóng chạy vô quán gà rán bên kia đường.

-Haizzz, má giao thông..cuối cùng cũng được ăn đói chết được.


-Cháu bé, đèn sắp chuyển màu rồi đừng chạy sang, nguy hiểm lắm.-Tiếng thất thanh của một phụ nữ đang níu giữ một đứa trẻ.

Nó bỏ ngoài tai , ăn là quan trọng nhất với cái bụng nó lúc này.Chợt khựng lại khi nó nghe thấy tiếng hét của cậu bé đó.

-Tuấn-Nguyên cố nhìn rõ có phải cái thằng chuyên phá chuông cửa nhà nó không.


-Cháu có việc gấp.-Chưa nghe rõ câu thằng bé phóng thẳng chân chạy qua đường mà đèn sắp chuyển.Một chiếc ô tô phóng ga đang phi tới chỗ Tuấn.Tiếng người dân kêu lên hoảng hốt khi cậu bé bị ngã giữa đường.Chiếc xe sắp cướp mạng sống của cậu rồi.

Nguyên thở dài rồi nhanh chóng phóng chân chạy tới kéo tay Tuấn dậy, xém tý nữa bị quệt rồi.

-Em muốn chết thì chết chỗ nào không ai biết và không đau đớn ý-Nguyên bỏ đi.

Tuấn khóc òa lên kéo tay nó lại.

-Sao vậy, tự nhiên khóc rống lên, họ lại tưởng chị bắt nạt em thì sao?

-Mẹ em sắp...sắp chết rồi-Còn nó chết đứng rồi.


Nó không thể bị lộ mặt ra được, cái kính vẫn yên vị trên mặt.

-Mẹ em làm sao?-Nguyên lo lắng, ít nhất cô Thủy cũng là hàng xóm thân thiết.

Chưa kịp nghe câu trả lời Tuấn kéo nó đi.

-Bệnh viện...đây là bệnh viện-Nguyên mấy máy môi.

-Mẹ em vừa bị người ta mang đi, mẹ sắp chết rồi phải không?-Tuấn khóc nức nở.

-Ngoan nào, chắc mẹ em ốm bình thường thôi, không sao đâu, con trai phải cứng rắn hơn chứ,em còn phải thay ba chăm sóc mẹ chứ-Nguyên xoa đầu Tuấn.

-Híc..híc..sao chị biết ba em đi vắng?

-À..ừ..chị đoán bừa...

-Chị dẫn em vào tìm mẹ được không?

-Vào đây ư..bệnh..viện...-Nguyên ấp úng.

-Nhanh lên chị..-Tuấn có kéo nó đi.

Bệnh viện nơi nó ghét vô cùng, một thứ gì đó ám ảnh nó từ sau khi ba mất , nó ghét và sợ khi đến bệnh viện.

-Em có thể vào một mình không chị có việc..cần...

Tuấn càng khóc to hơn.Nguyên đành liều thân dắt thằng bé đi tìm mẹ.
Bước vào toàn thân nó sởn gai ốc.tai nó bất đầu ù lên


-Nhịp tim đang giảm..Mang máy trợ tim...nhanh ...

-Hơi thở bệnh nhân đang yếu dần ...có lẽ không qua khỏi...


-Ba...baaaaaa...đừng bỏ con..

Tít...tít ...tít...( ngày nó vĩnh viễn mất ba).

Nguyên thở phảo nhẹ nhõm khi làm xong thủ tục nhập viện cho cô Thủy, mong mắn chỉ bị ngất do quá mệt mỏi, làm nó sợ phát chết.Thằng Tuấn khóc mệt quá cũng ngủ rồi.

Gọi điện cho người nhà cô Thủy xong , Nguyên lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Đọc tiếp: Chính Là Nó - Phần 6
Thống Kê Truy Cập
Hôm nay :1 lượt
Tổng Cộng :7094
BeYeuTruyen.Wap.Sh wapsite đọc truyện teen cực hay cho di động, tuyển tập truyện teen hay nhất hiện nay, đầy đủ các thể loại truyện được yêu thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ..!!!
Design by Kiều Lan
Copyright © 2013 BeYeuTruyen.Wap.Sh

Insane