- Lần này đừng có la cà nghe con – 1 ng phụ nữ lên tiếng.. – mẹ nó, Lý Kiều Oanh., 1 bà mẹ hết mực thương con và thích tiền . (=.=”)
- Con biết rồi, con sẽ về nhanh thôi(^0^) – Nó. – nhân vật chính của truyện, tên là Trần Kiều Nguyệt Nga, nhà thì cũng là ăn đủ bữa, ba nó làm bảo vệ cho 1 công ty đào tạo ng mẫu chuyên nghệp, chiều cao của nó: 1m60, học vô cùng tệ nhưng những trò quậy thì vô cùng phổ biến… là 1 cô gái mang khuôn mặt thánh thiện như thiên thần với đôi mắt to, hàng mi dài cong vút, baby vô đối, tính cách thì thay đổi theo mùa…lúc thì hiền dịu nết na, lúc thì lạnh lùng vô cảm, lúc thì nhí nhảnh đáng yêu…nhưng đầu nó thì…chỉ nghĩ đến trò quậy…tuyệt chiêu của nó…..chạy trốn (-.-“)…bề ngoài là thế nhưng nó sở hữu 1 tâm hồn đen tối. Ng ta thường phân biệt thiên thần với ác quỷ…nhưng thiên thần mà có tâm địa như ác quỷ thì lại gọi là “thiên thần sa ngã”, và nó chính là như thế đây…
Nó tung tăng trên con đường dẫn đến công ty ba, hôm nay là ngày đầu nó phải mang cơm cho ba vì mẹ đã kiếm đc việc làm nên từ nay không thể đưa cơm cho ba nó đc, cầm hộp cơm mang cho ba nó, vừa đi nó vừa hát vu vơ một điệu nhạc mà nó tự sáng tác. Hôm nay, ai cũng chăm chú nhìn nó, tâm trạng nó đang rất tốt, nó mặc 1 chiếc váy kẻ caro ngang đầu gối, kết hợp với 1 chiếc áo phông có hình trái tim, bộ tóc dài ngang lưng được nó vắt ra đằng trước kết hợp với 1 chiếc bờm xinh xắn, ai nhìn vào cũng biết là tính cách nó…hiện tại đang như thế nào…vì nếu nó mà thay đổi tính cách là sẽ thay đổi cả cách ăn mặc luôn. Sắp đến công ty ba rồi, (nghe như công ty của ba nó ý – bảo vệ mà bày đặt), nó càng bước chân sáo vui hơn.
Phía bên đường, hắn đang chạy như bay ra phía cổng, miệng vẫn không ngừng lè lưỡi trêu ngươi tên quản lí:
- Em không muốn gặp con nhóc ng mẫu đó. Nếu thích thì anh tìm ca sĩ khác đi..hehe – hắn – Hoàng Trình Minh Tuấn, 1 ca sĩ kiêm ng mẫu, vô cùng điển trai, luôn mang phong cách lạnh lùng của một kẻ nghệ sĩ nhưng thực chất hắn lại quậy ngang ngửa với nó, ở công ty chỉ tìm mọi cách chọc tức quản lí (>“<)…khác với nó, hắn là ác quỷ chính hiệu luôn. Cao: 1m83. và chỉ số IQ khá là cao, hơn nó 1 tuổi và cũng đang là ng mẫu kiêm học sinh..nhưng hắn đc học trong ngôi trường dành cho ng nổi tiếng vì nhà hắn…..rất giàu (#o#) (ước gì mình đc như anh ấy)
Hắn vừa chạy vừa ngoái lại xem tay quản lí còn đuổi theo không, nó vừa tung tăng vừa nhìn hộp cơm xách cho ba nó, thì bỗng… BỤP, RẦM… (@.@) nó ngã cái phịch, mà chả biết nó đâm vào thứ gì mà cứng như đá, khiến nó ngã đau ơi là đau..cả cái bàn tọa của nó tương thẳng xuống đất khiến nó như muốn la lên “ôi, cái mông iu wí”(0.o), nhưng như vậy thì mất mặt quá..còn hắn, chả biết hắn vừa va phải cái quái gì mà đập vào ngực hắn đau thế không biết.. hắn hét lớn..
- Đứa nào bị mù hay s…- hắn chợt nhìn ra, 1 cô nhóc thiên thần đang ngồi đó, 1 tay chống xuống đất, 1 tay đặt lên cằm, đôi mắt long lanh những giọt nước như sắp sửa khóc và sợ cái kẻ vừa quát mình quá.(*-*).. Hắn nhìn thấy cảnh tượng đó không khỏi xiêu lòng, cũng là vì hắn là con trai và cũng vì hắn là ng nổi tiếng, với lại hắn có ngã đâu, tội là tội cho con nhỏ kia kìa, bị ngã lại còn bị mắng, hắn hên quá rồi còn gì. Và không ngần ngại hắn đỡ con bé dậy, con bé nhìn hắn long lanh rồi lau giọt nước mắt đang vương trên khóe mắt. hắn cười xòa....nụ cười chết ng làm nghiêng thúng đụng niêu của hắn đã cưa đổ ko ít ruồi muỗi bay va vào nhau tứ tung, có con còn đập đầu vào tường nữa..(@_@)
- Bạn có sao không? – hắn đưa tay phủi phủi quần áo cho nhóc và nhìn nhóc cười cười..con nhóc thì nhìn hắn 1 cái không chớp và ..BỤP.. nhóc tương luôn cái hộp cơm vào bụng hắn, khiến hắn phải ôm gập ng xuống, và thừa cơ, nhóc giơ 1 cùi trỏ lên làm 1 phát ..bụp nữa vào sau gáy khiến hắn không kịp phản ứng, gục ngay tại trận..
- Dám đâm vào bà à, ko có mắt chết chưa con?– Con nhóc quay lại phủi phủi tay, con nhóc đó là nó chứ ai nữa..nó đang vui mà làm mất hứng của nó..thì tên này xấu số rồi..
- Con nhỏ ko biết điều kia – hắn gào lên với theo trong khi vẫn nằm vừa ôm mặt, vừa ôm bụng ngay tại trận – no,..bakachi..(hãy đợi đấy)
- Lè...tui ko biết tiếng cún sủa đâu nha! – nó còn làm cả khuôn mặt xấu với hắn trước khi quay đi khiến hắn tức muốn ói máu, trước đây là hắn toàn trêu anh quản lí, toàn chọc anh tức mà sao giờ bị đứa khác chọc lại, tức thế nhỉ...đc rồi, hắn sẽ ko tha cho con nhỏ đó đâu, dám lợi dụng lòng tốt của hắn à..để hắn mà gặp lại lần sau, hắn sẽ cho nó biết..mặt bàn tay của hắn.(=_=”)
Nó lại tung tăng đi tiếp về hướng công ty ba nó làm và mặc kệ luôn cái đống ng lù lù nằm ôm bụng ở đằng sau..ko quan tâm, quan trọng là được ngày chủ nhật thì nó phải đi đưa cơm cho ba nó và về ăn kem với bọn bạn đã..nghĩ mà thấy sướng..hí hí..
- Baaaaaaaaaaaaaa! – Giọng nó lanh lảnh…
- Con gái baaaaaaaa! – Ba nó tươi cười chạy ra đón nó – ba nó – Trần Lâm Hoàng, bảo vệ của công ty đào tạo giới giải trí, thương nó lém, cái gì cũng chiều nó, tuy nhiên ổng thấy tiền cũng sướng cả con mắt luôn (+^+). Ông đang định đón nó vì nghĩ nó đang mặc cái bộ váy dễ thương kia thì tính của nó sẽ hiền như cục đất vì khi nó hiền, nó lại ăn mặc ra dáng nữ tính và trông như tiểu thư khuê các ý..ai dè, nó phi luôn cả cái hộp cơm vào mặt ba nó và:
- Ăn mau đi ông già! Sao lại làm ở cái nơi khỉ ho cò gáy này làm con đen đủi thế không biết.. – Nó tuôn luôn 1 tràng còn ba nó chỉ biết ngậm hột thị - ,..mà sao hôm nay mình lại mặc cái váy quỷ quái nhìn ớn thế mồ..bực cả mình..(>:/)
- H…ô…m…nay.. con…của ba có chuỵn không vui sao? – Ba nó lắp bắp dò xét.. – gặp ai trên đường cãi nhau với con gái ba à?(T_T)
- Cái tên trời đánh, dám đâm phải mình làm giờ mình vẫn đau ê ẩm – nó vừa nói, vừa xoa xoa cái mông đang nhức vì nãy hôn đường kêu quá.. – đúng thật, ng đẹp như mình phải có nhiều cách để chú ý tới chứ sao lại gây chú ý 1 cách phũ phàng thế? Cái mông ơi, chị xin lỗi vì đã…….quá đẹp để em phải chịu vạ lây nha…ng ta thường nói “cái mồm hại cái thân” nhưng giờ chị xin đính chính lại nha đó là “cái sắc nó hại cái mông”…(=_=”) (=> bố cái con tự sướng, tự kỉ nói chuyện 1 mình, lại còn câu nói gần thế kỉ của ng ta cũng bị nó bóp méo luôn)
Sau một lúc vừa đi vừa lẩm bẩm, chửi lầm rầm như ng bị thần kinh đi linh tinh trên đường phố khiến cho mấy bà bán đồ ngoài vỉa hè cũng chép miệng “khổ thân, đẹp mà khùng” thì nó cũng tới đc quán “Teen Teen” – quán trà sữa, kiêm kem, là quán ruột của nó và tụi bạn, ở đây, đồ ăn vặt gì cũng có, nào là.. bánh hamburger, kem ngũ sắc, xúc xích nướng, ngô chiên, khoai chiên...vân vân và vân vân (^o^) (nghe mà thấy thèm nhỏ giãi)...Nó và lũ bạn thường hay tụ tập ở đây ăn uống..nói là lũ bạn cho oai chứ bạn nó có 2 con chứ đâu, quậy như nó mà có 2 đứa làm chiến hữu là tốt rồi..quá nhiều luôn ý..
- Sao lâu thế? Nga? – Bạn nó – Vũ Hoàng Kim Anh – bạn chí cốt, ko có nhiều trò quậy như nó nhưng mỗi lần nó đề xướng cái gì là con này hưởng ứng đầu tiên...lại còn hưởng ứng nhiệt tình nữa..chủ trương của con bé này là “tất cả vì bạn bè thân yêu”, còn nó ư? “Sống chết có nhau .... Ốm đau thì kệ mày”, đấy khẩu hiệu của nó đấy..thế nhưng nó cũng có trách nhiệm lắm chứ…nên nhớ vế trước là “sống chết có nhau” nha....thế nhưng con bạn này của nó hám trai thôi rồi, cứ thấy trai đẹp là thích luôn vậy, mà con bé cũng là 1 ác quỷ đích thực đó..
- Chắc bạn bận gì đúng ko? – Bạn nó nữa – Dương Kiều Thảo Uyên – bạn từ thuở còn đóng tã, con nhóc này thì xinh phải biết, lại hiền, toàn là ng dọn dẹp cho chúng nó mỗi khi gây chuyện vì nhà nhỏ này giàu lắm (lí do đến giờ nó chưa bị đuổi học)..ba nó làm tướng mà nên nhà nhỏ cũng gọi là có thế lực..tốt bụng, hay giúp ng, nhưng không bao giờ hùa theo mấy trò vô bổ của nó..nhưng nhỏ này cũng ko vừa đâu nha..đanh đá lắm, nhưng chỉ với nó thôi…và nó cũng chỉ sợ nhỏ này thôi, khác với 2 con bạn, nhỏ này là thiên thần chính hiệu đó..(@_@) (không hiểu sao nhỏ lại có thể chơi với 1 ng như nó nhỉ?)
- E…hèm…tụi mầy đợi tao lâu chưa? – Nó đứng dõng dạc.
- Hôm nay đứa nào đụng trúng vô mày hà? – Nhỏ Kim Anh lên tiếng, khi nhìn cái bộ dạng, váy ngắn, áo phông cùng với chiếc bờm của nó, mà thái độ thì bá đạo và kiêu ngạo thế không biết.. và nếu nó mà hiền như bộ váy đang mặc thì nó sẽ nói là.. “các bạn đợi mình lâu chưa?”
- Ừm…chả biết thằng cha nào dở hơi thế không biết, bực như con mực thui ý, nghĩ mà thấy tức..hắn đâm vào tao, làm tao ngã lại còn mắng tao là bị mù nữa, đã thế không có lấy 1 lời xin lỗi, thế có tức không hả? hả? – Nó nói, mặt dán sát vào 2 con bạn khiến 2 con phải lấy tay che mặt không là bị “mưa xuân” bắn vào mặt..
- Vậy..sáng mày đi đâu để bị đụng trúng? – Nhỏ Uyên lên tiếng.
- Thì.. tao đi đưa cơm cho ông già đó… Á…Á – Nhỏ Uyên đứng dậy lấy tay cốc cốc vào đầu nó.. và lắc đầu, nó chợt hiểu ý.. - …ừ thì.. không phải ông già…mà bố già….(=_=”)
Nhỏ Uyên trợn mắt lên với ý “có nói lại không thì bảo, cho phát nữa giờ”..nó cười hí hi rồi nói chữa:
- Đưa cơm cho ba tao..
- Vậy mày gặp hắn ở trước cửa công ty ba mày à? – Nhỏ Kim Anh lên tiếng háo hức
- Ừa.. hình như tao gặp ở cổng sau thì phải… - Nó vừa nói vừa nhìn vào cái menu và nghĩ nghĩ..
- Thế liệu hắn có phải là …ca sĩ nổi tiếng hay ng mẫu hay diễn viên gì ko? – Nhỏ Kim Anh hỏi dồn..
- Ko phải chứ? Nếu là diễn viên nổi tiếng thì tao phải biết chứ ? Sao lại va vào mà ko biết hắn là thằng nào đc ? – Nó bĩu môi, đặt cuốn menu xuống, mà trước giờ có bao giờ nó chịu xem 1 bộ phim, nghe 1 ca sĩ hát hay nó có thần tượng riêng đâu chứ...vì nó xem những thứ ấy như vịt nghe sấm nhưng mà nó lại thích nghe ...mấy cái nhạc opera mì mô mí mô mô mô...là nó lim dim ngủ.. (@-@)...nên nhìn hắn ko nhận ra hắn là ca sĩ đang được ưa chuộng nhất hiện nay là đúng rồi..(-.-) (đồ ngốc)
Thế nhưng cơn tức của nó cũng dần biến mất khi những cốc kem mát lạnh đc dọn ra, gì chứ ăn là nó quên hết mọi thứ trên đời..còn con bạn nó..Kim Anh, cứ ngồi thao thao bất tuyệt về cái tên Hero.. – ca sĩ mới nổi gì gì ấy, 2 tuần nữa hắn sẽ đến trường nó biểu diễn và giao lưu văn nghệ thì phải..ờ..đúng rồi, thì kệ chứ, mắc mớ gì đến nó..vì cái bọn hám trai sẽ đc phen nổ mắt thôi, chứ mắt nó vẫn còn nguyên mà...chả liên quan..vì nó có thích con trai đâu, đấy là bây giờ thôi, sau này nó sẽ khác. Và thế là trong tâm thức của nó, nó đã .....quên phéng mất hắn luôn, cái tên vô duyên làm nó thấy có lỗi.....với cái mông iu wí. (=.=) với lại chủ trương của nó khi nghe bọn bạn nói gì đó là : Luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu (trời, ngu gì dễ sợ, máu ít dồn lên não quá).
Sau khi đánh chén no căng cho cái bụng thì nó đứng phắt dậy và gọi tên cô chủ quán 1 cách rõ rệt :
- Cô ơi...tính tiền,… – Kim Anh và Thảo Uyên tròn mắt nhìn nó, vì trước giờ nó toàn bắt tụi bạn nó trả tiền chứ có bao giờ chịu trả đâu, mà dẫu vậy, nó cũng không có tiền mà trả nói gì đến hôm nay đi đưa cơm cho ba nó, hay là nó bị ngã đập đầu vào đâu chăng ? cũng có thể lắm..nên nó mới đòi trả tiền chứ ? Nó lại nói tiếp trong khi 2 con bạn há hốc mồm ngạc nhiên tột độ... - …..cho bạn cháu !
Bọn bạn nó suýt té ngửa ra ghế. Nói xong nó vụt chạy ra ngoài, vừa chạy vừa giật lùi, cười ha ha và vẫy tay :
- Tụi mày trả nhé, đứa nào cũng muốn trả cho tao còn gì ? Đc đãi tao là 1 niềm vinh hạnh cho tụi bây đó…haha..
- Hai con kia, 1 con ngựa đau cả tàu bỏ chạy hả ? – Uyên hét lên khi cô thấy Kim Anh cũng hùa theo nó đứng dậy và chạy giật lùi.. và còn lêu lêu Uyên nữa chứ..hức...cái lũ bạn vô tâm gì dễ sợ...bỗng Uyên chỉ tay về phía nó, lắp bắp, đôi đồng tử giãn ra..
- Ko lừa đc tụi tao đâu nhé..ha ha... – Nó và Kim Anh cười ha hả..
- Ko phải...mà cẩn thận... – RẦM...(0~0). Nó và Kim Anh đâm sầm vào ai đó, ng rất to, cao nữa...khiến hai đứa choáng... - .........kẻo đâm....
Uyên nói nốt sau khi 2 đứa nó đang bàng hoàng không biết mình vừa đâm vào cái gì, mãi sau nó mới định thần và nhìn ra, 1 ng…. chả biết đàn ông hay đàn bà…vì đội mũ kín mít, mặc cái áo khoác to và rộng thùng thình, nhìn thấy ghê lun á..đi giầy….thể thao…à, chắc là con trai hay con gái gì đấy, nhưng sao lại phải trùm kín mít thế kia, hay bị bọn côn đồ đuổi đánh, hay,….hắn chính là côn đồ…thui, đụng trúng côn đồ thì chỉ còn nước chết..(^~^)
Nó lí nhí :
- Ơ.. tụi em xin lỗi, tụi em… - Chưa nói hết câu, nó co giò bỏ chạy, nó thấy Kim Anh chạy nhanh hơn, lên trước nó, ủa, mà sao nó chạy chậm thế không biết, mọi lần nó chạy nhanh nhất mà, sao nay nó chậm chân vậy nhỉ ? Nó vội quay lại thì ôi thôi, cái ng kia đang giữ tay nó lại chứ sao ? Nó run run… - ….em…
- Chỉ cho anh công ty Comex đi.. – Tiếng ng đang nói kia là 1 thằng con trai thì phải, và cái công ty chết tiệt đó là chỗ ba nó làm mà..híc, sao nay toàn những chuyện liên quan đến công ty ba nó thế ? Nó dừng lại nhìn lấm lét dưới cái mũ và ngó ngó..còn ng kia thì cứ đội xụp cái mũ xuống, nó ngó đến đâu thì hắn lại che lại đến đấy..nó đáp bằng giọng lạnh lùng nhất có thể..
- Bên kia, đi thẳng rồi...
- Dẫn anh đi đc ko ? – Hắn đề nghị, giọng hắn cũng run run, cơ mà tự nhiên có đứa trùm kín mít rồi nhờ nó dẫn đi, có giống kiểu dụ dỗ trẻ con ko kia chứ, nó nhìn ng kia dò xét..rồi chép miệng, hắn cũng như đoán đc ý nghĩ đó liền ú ớ... - ...anh bị lạc...ơ...em giúp anh đc ko ?...anh ko giỏi tìm đường...anh ko phải kẻ xấu đâu..
Cái lí do củ chuối hết mức, lại còn ko khảo mà khai luôn anh ko phải kẻ xấu, mà có thằng kẻ xấu nào tự viết lên mặt mình 4 chữ `tôi là kẻ xấu` đâu chứ, tên đầu đất tính dụ ai hả, to đầu mà bị lạc thế hả ? Lại còn ko giỏi tìm đường nữa chứ ? haizz.. Nhưng mà gì chứ nó là thiên thần sa ngã mà, dù sống theo lối sống ác quỷ thì đâu đó trong trái tim nó còn có hình bóng của thiên thần, với lại đang giữa trưa xem thằng này làm gì đc nó, dẫn đường thôi mà, chuyện nhỏ như ....ăn cỏ, nếu hắn mà làm gì thì nó sẽ sử dụng cái loa phóng thanh vặn hết volum và dùng tuyệt chiêu có một ko hai đó là chạy thục mạng, gì chứ chạy thì nó có kinh nghiệm đầy mình, cứ thử sáu tuổi đi hái trộm táo rồi bị chó lùa xem...vận động viên điền kinh còn thua xa nó ý chứ...nó quá tự hào lun ý..và thế là..
- Chẹp...đợi đấy – nó quay sang mấy con bạn và hò – tụi mày về trước đi, tao dẫn nhóc này về cái đã..(@o@)
Nói thế mà cũng nói, nhóc mới kinh, 2 con bạn mắt chữ O mồm chữ A nhìn nó `dẫn` cái tên `côn đồ` ấy về. (0~0)
- Cơ mà...đến đó làm gì ? – Nó buông câu hỏi trống ko. Ko để ý rằng kẻ đó có trả lời hay ko ?
- A...anh..
- Đến rồi... – Nó cắt ngang lời hắn, mặc kệ kẻ lạ mặt đang bối rối thế nào..
- Úi.....con gái....con... – Chả biết ba nó từ đâu vồ ra khiến nó giật cả mình, mà nó đã biết ý đi cửa sau rồi cơ mà sao ba nó ở đây nhỉ ? - ..... đến đây thăm ba nữa à ? (0.o)
- Ba... làm gì.....mà ở sân sau ? Với lại con ko rảnh mà thăm ba đâu..
- ....à... ba đang đi tuần ý mà..nãy, cậu Hero bảo là có đứa fan nào đấy đến... – Ba nó hồn nhiên và quay ra nhìn cái ng đang lù lù ở đằng sau nó.. -.... vồ.. cậu.. ý...
- À...nhóc này...cậu ta bị lạc, nghe nói cậu ta ở đây.. – nó giải thích, thì cậu ta cũng cởi bỏ cái mũ ra..
- Ơ.. cậu Henry ?... cậu lại lạc nữa à ? – Ba nó tròn mắt...nhìn cậu con trai đứng sau nó..
- Dạ..cháu tìm mãi mà ko thấy đường.. – Henry, tên thật Lục Cao Hải Tường, ca sĩ kiêm diễn viên, cao 1m 80, nụ cười tỏa nắng, bạn thân của hắn, lúc nào cũng cười, hay quan tâm tới ng khác, là 1 chàng thiên thần thứ thiệt (khác xa hắn là ác quỷ) (^~^).- ....nhờ em này dẫn đến đây..
- Hờ...hờ...ko sao là tốt, tôi cứ tưởng..anh là côn đồ - nó nhìn anh mà cười xuề xòa, cái mặt đến là gian lun ý..lại còn điệu cười,…con gái con nứa, cười đến là vô duyên. Bỗng nó ngạc nhiên, đôi môi tắt nụ cười ngay lập tức -….lại bị lạc .. – nó nhấn mạnh chữ ‘lại’ như ko tin nổi vào mắt mình nữa, con trai con nứa, to đầu thế mà bị lạc.. thấy hài.
- Ừ… cậu ấy là Henry, hay bị lạc lắm, khả năng tìm đường là con số 0, vậy nay quản lí cậu đâu.. – Ba nó cười hiền.. : (
- Dạ...anh ý đi mua đồ ăn mà 3 tiếng chưa thấy quay lại, cháu đi tìm nên bị lạc.. – Hải Tường cười, lấy tay xoa xoa đầu..
- Ơ...Henry, em về đây rồi à - ...tiếng 1 ng gọi ý ới, tay cầm đống đồ ăn, nhìn là biết, quản lý của Hải Tường chứ ai vào đây nữa, anh ta chạy thục mạng về phía Hải Tường, cười cười - ...anh bị lạc..
Ối trời, quản lí nào ca sĩ vậy, anh ta phát biểu 1 câu xanh rờn, hồn nhiên đến dễ sợ...
- Thế sao em tìm về được đây ? – Anh quản lí hỏi dồn..
- Nhờ cô nhóc này đưa về.. – Hải Tường nhìn sang chỉ nó, nó cũng cười cười với tay quản lí..
- Sao lại ko đội mũ, nhỡ ng ta biết thì sao ? Fan lại bâu đến thì sao ? Đội... – Anh quản lí vơ vội cái mũ đội lên đầu Hải Tường.
- Con về đây, chào ba.. ! – Nó quay đi, cảm giác như là ng thừa lun, cái tay quản lí đáng ghét, ko phải ý hắn là nói nó đó chứ, với lại nó có biết cái thằng Henry là thằng quái nào dù nó có nổi như cồn đi nữa, công ty đã trong 1 góc khuất của thành phố rồi, lấy đâu ra bóng ng lảng vảng mà fan với chả fóng, vậy tên đó nói nó rồi còn ai vào đây nữa, nghĩ mà thấy bực..đang định đi thì Hải Tường lại 1 lần nữa...giữ tay nó...lí nhí :
- Anh...cả..
- Ko cần, tôi đi về, đừng bao giờ lạc nữa đc rồi.. – Nó đang định quay đi thì..
- Gớm, gớm... bỏ tay ra đi.. Henry, cô ta sao đáng đc cậu cầm tay chứ, cô ta thích lắm nhưng giả bộ mà..kệ cô ta đi..đừng để ý cô ta làm gì.. – tay quản lí gạt tay ra mà không để ý 1 lò thiêu xác đang đứng lù lù ở đằng sau..dòng máu ác quỷ của nó mà nổi lên thì.. (>:?)
Ba nó ái ngại..nhìn nó rồi nhìn tay quản lý, sau đó ông lôi Hải Tường đến bên mình và cách xa nó, khiến anh không hiểu gì.. ba nó khẽ nói:
- Không phận sự miễn vào..
- Ch.. – tay quản lí đang định hỏi Hải Tường thì hắn nhận ra có cái gì khiến hắn lạnh cả sống lưng, khi hắn vừa quay lại thì ….BỐP, BINH, BỤP, CHÁT, HỰ…..hàng loạt âm thanh hỗn tạp phát ra, nó đã dùng chân đạp vào lưng tên quản lí ngã bổ nhào ra đất rồi phi lên ngồi hẳn lên bụng hắn và cứ thế đấm thùm thụp, bùm bụp còn tên đó thì nằm còng queo ra đất, không biết mô tê gì mà mình bị đánh, lại còn bị đấm túi bụi nữa, không thể làm gì được luôn..Thấy quản lí mình bị đánh thì Hải Tường định ra ngăn thì nó lườm anh 1 cái sắc lẻm và thở hổn hển:
- Đừng có điên mà dẫm phải xiên nhá! – Xong quay xuống đánh tên quản lí tiếp, Hải Tường tròn mắt, từ ngày đc làm ca sĩ, à không, đc sinh ra đến giờ nào có ai dám nói anh thế này, hơn nữa anh đang là ca sĩ nổi tiếng nhiều ng muốn gặp mà còn không đc, tên quản lí í ới kêu cứu thì ba nó sợ mất việc vì dù gì nó cũng là con gái bảo vệ mà..ông lên tiếng:
- Nguyệt Nga..con đừng du côn thế! Con nên nhớ con đang mặc gì...(tác dụng ngay lập tức)
Nó khựng lại, nhìn xuống thì ôi trời, nó suýt té ngửa, híc, nó đang mặc váy chứ còn cái gì nữa, có ai mặc váy mà ngồi cả lên ng ng ta rồi đánh ng ta ko, trời ạ, sao mà nó tự thấy mình hồn nhiên như con điên thế ko biết, nó vội đứng lên và không quên tặng cho cái tên đang nằm dưới đất kia 1 cú sút Penanty lọt lưới, hí hí, nhìn mặt cái tên đáng ghét bầm dập sao mà nó vui thế không biết…( ^-^)
- Bổn cô nương ta tha cho nhà ngươi hôm nay, lần sau không đc phát ngôn với phụ nữ như thế nghe chưa?
- C..ô…mà….là….phụ…nữ...á ? – Tên quản lí thều thào…
- Hớ..hơ..hơ..hơ..hơ…há…há..ha..ha..ha – Nó tuôn 1 tràng cười phù thủy ra, điệu cười này của nó quả đúng là không đỡ đc mà, cái điệu cười khiến ai cũng rùng mình vì nó..- …tạm tha, nhưng hãy nhớ sẽ còn gặp lại…hé hé, à mà, anh kia… - nó quay sang Hải Tường - từ sau đi cẩn thận, để bị lạc là không có chuyện gặp được ng tốt như tôi đâu nghen…với lại, che cái mặt khỉ của anh đi không là tên đầu bò óc heo này bảo tôi lợi dụng anh…dù…tôi không biết anh là ai hết…
Nó quay đi trước sự ngỡ ngàng của tên quản lí, và cả Hải Tường nữa, ai lại nói ca sĩ nổi tiếng đẹp giai, sáng lạn ngời ngời thế kia là mặt khỉ chứ? Đúng là đời chỉ mình nó có một không hai.. híc ngày gì mà đen như con mèo hen thế này, sáng gặp 1 tên khùng ở công ty ba nó, giờ lại gặp 1 tên thần kinh cũng ở công ty ba nó, chắc nó chết quá, cũng may, nay là chủ nhật, tức là mai nó không phải đi đưa cơm cho ba nó nữa..(^-^. Sướng)
Còn Hải Tường, cậu đỡ tay quản lí vậy, rồi nhìn theo bóng dáng nó, mỉm cười.. nó quả là rất đặc biệt, nếu có cơ hội nhất định sẽ gặp lại, mà không, anh muốn gặp lại nó thì đúng hơn, với lại, ba nó đang ở đây, không ít thì nhiều, nó sẽ phải đến thăm ba nó nữa thôi..anh còn chưa cảm ơn nó nữa cơ mà..
- Đuổi…đuổi việc…ông…ta – tay quản lí nhìn ba của nó thở hổn hển, chỉ vào ba nó, ông cũng biết nó gây ra chuyện tày đình như thế thì….thế nhưng…
- Ông ấy làm việc rất tốt, tăng lương cho ông ấy… - Tiếng Hải Tường cất lên khiến ông Lâm như choáng..- ..ông đã làm bảo vệ rất tốt, cháu không quen thay ng mới, nhìn mấy tay bảo vệ bây giờ du côn dễ sợ luôn..nên bác cứ làm yên như vậy nha…
Ông Lâm mừng mừng, rỡ rỡ rồi cảm ơn Hải Tường ríu rít…
Tối hôm đó, phía trong phòng thay đồ, sau khi chụp ảnh langxe thì hắn và Hải Tường ngồi với nhau thẫn thờ, hắn thì nghĩ cách gặp lại con nhóc hỗn xược sáng nay tìm cách chơi khăm lại, còn Hải Tường, anh nghĩ cách để cảm ơn nó..thế nhưng cả hai ng sau 1 lúc thẫn thờ thì..
- Tôi có phải ng nổi tiếng không? – Cả 2 cùng nói rồi cùng ừ như những kẻ bị tự kỉ (@_@..khùng)
- Hai ng sao mà thẫn thờ quá! – Tay quản lí bước vào ..
- Sao mặt anh… ha ha ha… - hắn ôm bụng cười ha hả, - …đứa nào giỏi hơn cả em vậy? ha..ha.. làm mặt anh như thế này…chắc chắn là con gái…ha ha…nên anh mới không đánh lại chứ gì….ha ha…đúng là …dại vì gái mà….ha ha…
- Thế còn cậu – tên quản lí bực mình - …sáng nay ai vác xác cậu từ ngoài đường về hả, trông cậu như con milu bị bỏ hoang luôn, nhìn cậu tả tơi tột độ, vì con bé nào chứ gì? Ca sĩ nổi tiếng mà thế hả? cậu đáng thất vọng quá…(0.o)
- Ha..ha…em biết mình đáng thất vọng – hắn lấy tay quệt ngang nước mắt đang lăn (cười ra nước mắt luôn)..- khuôn mặt anh mà langxe lên thì …ha…ha …sẽ làm bao cô ngất ngây như con gà tây luôn…hô…hô…hô..
- Cậu… - tên quản lí không thể nói được gì, thấy vậy Hải Tường lên tiếng
- Thôi, chẳng qua có chút hiểu lầm nên anh ý bị vầy, cậu phải thương anh ý chứ!
- Hiểu lầm cái con khỉ, con nhóc đó rõ là không biết trời cao đất dày, thế nó có xin chữ kí cậu không? Nó có đòi chụp ảnh cậu không? Nó có đặt điều kiện với cậu không? – tay quản lí hỏi dồn..
- Không, hình như cô nhóc không biết em là ai hay sao ý? – Hải Tường suy ngẫm
- Sao lại thế được..hư..hư.. cậu nổi tiếng thế mà đứa nào không biết thì đúng là thần kinh dẫm phải đinh rồi..hô hô – hắn chĩa vào đc câu rồi lại lăn ra cười sằng sặc, lần này lăn lộn cả ra đất ôm bụng cười như chưa từng được cười, sợ ng khác cười mất phần luôn ý.. – thế….ha..ha…nó…hi..hi…là…hihi…con…hihi..nào…? ha ha ha? (:D)
- Cậu im đi…cô nhóc ấy…không phải …. hihi – Hải Tường đang nói chưa hết câu thì..tiếng điện thoại của hắn vang lên, hắn phải ngừng ngay trận cười lập tức vì đường dây bên kia…mẹ hắn đang hét lên trong điện thoại mời hắn về nhà gấp… Chương 2
Sáng hôm sau, nó đi học, hôm nay, nó diện bộ đồng phục, áo trắng nơ hồng, thắt lưng đeo lệch, váy ngắn cùng đôi giày thể thao.. nay nó buộc tóc cao lên, mái ngố kết hợp với chiếc kính giả cận khiến cho nó vô cùng cute, nhưng đó mới là điều đáng lo ngại vì khi nó ăn mặc như thế này thì con ng nghịch ngợm trong nó trỗi dậy, híc..tức là nó sẽ trêu chọc bất cứ ai, dở dở ương ương, lẽ ra kiểu này đã là con ng của hôm qua rồi vì nó chơi khăm và đanh đá từ hôm qua mà, nhưng kể ra khi nào đi học là nó diện như vầy nè…sau 1 lúc tự ngắm mình trong gương, nó tự nhủ: “công nhận mình đẹp mà không kiêu, liều mà không ác” (ặc, gì vầy trời???)..
- Haizz…- nó mơ mộng - …vẫn ánh mắt ấy, nụ cười quyến rũ ấy, vẫn con ng ấy, ánh mắt cuốn hút đến khó tả (nó tả ai, mơ mộng về ai nhỉ?)… nhìn là muốn yêu, haizz..mình là chị em phụ nữ nhìn còn thấy đẹp, huống hồ đàn ông con trai….ôi, mình phục tài sắc đẹp mình quá …(ặc, rầm, t/g ngã ngửa ra ghế rồi..ra là nó tự sướng) (@_@)
Nó chạy xuống nhà, ba nó đang cầm quyển báo và chuẩn bị ngồi, nó chạy qua và cầm cái bánh mì đút vào miệng rồi phi ra cửa không quên nhắc nhở:
- Ba à..cẩn thận… - bụp, ba nó vừa ngồi xuống chiếc ghế tre thì,… bị sập cái rầm, ba nó ngồi gọn lỏn ở giữa cái ghế thủng - …..bị sập… (0.o)
Nó co dò chạy thẳng ra ngoài…cười ha ha…còn ba nó thì:
- Trần Kiều Nguyệt Nga, cứ về đây đi, ba sẽ cho con biết tay baaaaaaaaaaaaaa!
Sáng nay đúng là 1 buổi sáng trong lành vui vẻ, hihi, nó được phen chọc ba vui ghê… bỗng nghe tiếng bíp bíp đằng sau, nó quay lại, à thì ra là con bạn thân mến của nó.. Thảo Uyên xuống xe để đi bộ với nó, nó không đi ô tô đc vì nó bị say xe..(:<)
- Hôm qua tao phải trả hết tiền cho chỗ kem mày ăn, mày còn đi mất tăm với cái tên gì đó..bạn bè vậy đấy.. – Thảo Uyên nhìn nó phụng phịu
- Thì tao xin lỗi, tha thứ cho tao nghen, chúng ta là bạn thân mà, bạn thân thì đừng chấp nhặt chuỵn đó nữa nghen.. – nó nhìn Thảo Uyên 1 cách ranh ma và buông ra câu nói bất hủ - … Chúng ta là những người bạn thân, thân theo kiểu thân ai người ấy lo ý…ha ha..
« 1 »(:-P)
Nó chạy để Thảo Uyên ở đằng sau đuổi theo í ới, chạy thì sao bằng nó được, trèo cây na, hái cây ổi, lượm cây xoài, liếc cây táo, ngó cây sung…từ bé đã có bao chiến tích mà nhà nào cũng nuôi chó cả, nhưng có con chó nào làm gì đc nó đâu..hi..(so với ai không so đi so với chó)
Vào lớp, nay nó lại đến sớm, đến muộn thì còn gì là trò hay nữa chứ? Hihi. Nó lên phía bục giảng cầm cái phấn và lia lịa…rồi đợi cô đến..nhưng sao nay nó đến sớm quá, nhỏ Uyên thì đang ngồi ngoài sân..chỉ đạo bọn bạn quét sân..còn nó, ngồi 1 mình trong lớp buồn như con chuồn chuồn, thôi vậy thì lăn ra ngủ vậy..
Trống vào tiết, nó không dậy, Thảo Uyên, Kim Anh gọi, nó cũng không dậy, 2 con bạn bắt đầu lo lắng thì cô vào…bắt buộc hai con bạn lại xốc nó dậy đứng chào cô, còn nó thì …vẫn ngủ (ng gì mà ngủ say như chết)..15 phút sau…
- AAAAAAAAAAAAAAA……. – tiếng cô giáo hét lên thất thanh và cô giận giữ - …….Kiều Nguyệt Nga? (@_@)
- Trần Kiều Nguyệt Nga thưa cô! – Mà sao ai cáu với nó đều gọi nó mỗi 3 chữ Kiều Nguyệt Nga thế nhỉ? Tên nó là Trần Kiều Nguyệt Nga cơ mà, 4 chữ hẳn hoi.. với lại ngày xưa ba tán má nó có đọc truyện Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga gì gì đấy, nó không nhớ lắm.. nên sau này lấy luôn cái kỉ niệm đáng nhớ ấy ra mà đặt tên cho nó, cơ mà đặt là Trần Nguyệt Nga luôn là đc rồi, còn bày đặt là Trần Kiều Nguyệt Nga nữa, làm từ nhỏ nó đã bị gọi là Kiều Nguyệt Nga mà quên luôn họ Trần của nó, nghe cái tên ba chữ ấy nó cứ thấy ức chế thế nào ấy, nóng mắt chỉ muốn đấm cho cái đứa nào phát biểu thôi.. vậy mà lớn rồi thì nó bị gọi nhiều hơn ý..nghĩ thấy bực luôn..Nó nhổm ng dậy nhìn cái thành tích mà nãy nó lụi hụi làm, hai cái đùi của cô đã bị sơn 1 màu trắng do phấn cả, biết cô hay mặc quần bò, nó lấy phấn tô mạnh vào phía dưới bàn, nơi mà khi ng ta ngồi, đùi sẽ là nơi tiếp xúc nhiều nhất, đang trong cơn ngái ngủ nó nhìn ra cái tác phẩm có 1 không hai này của nó thì tròn mắt ngạc nhiên..- …cô ơi, sao hôm nay quần cô trắng thế? Cô mới đi sơn quần à? Ui, cô sơn ở đâu mà đẹp thế? (^^)
Nó ngồi nhổm dậy xuýt xoa..
- Tôi không có thời gian đùa với em đâu nha.. – Cô giáo bực mình -..là em làm chứ gì? Có nói mau không là tôi cho em nghỉ học..
- Em có nói em làm sao? – nó tỉnh bơ, - lạ nhỉ nãy giờ em vẫn ngủ mà…sao lại làm đc nhỉ, Thảo Uyên, Kim Anh, có ai biết nãy giờ mình làm gì không? Mình thấy lạ quá đi mất..
- Em…em dám ngủ trong giờ tôi hả, tôi cho em…(0.o)
- Nhưng mà cô đã dạy đâu, cô vừa vào lớp là em cũng vừa dậy mà nên không thể nói là em ngủ trong giờ cô được chứ?
Quả thực, nó nói rất có lí, rất thuyết phục, cô không có tài nào bắt bẻ đc nó, đành ngậm hột thị mà cho nó ngồi xuống.. Đến giáo viên còn hết cách, trong giờ lý, cô cho nó miễn cái khoản chép bài để nó cho cô giảng bài, giờ toán, thầy đành cho nó những bài dễ nhất để nó lên bảng để thầy được yên trong lớp, còn với cô văn, thì cô bảo “em ngủ cũng đc, làm việc riêng cũng đc, miễn sao là để im cho tôi giảng bài”… đấy, các cô còn sợ nó, huống chi là học sinh, nhưng nó chỉ đụng vào đứa nào nó ghét với lại trường nó thuộc dạng bình thường, nên không dám chia bè phái hotgirl, hotboy như trường khác, đây là giáo viên mới, nó trêu bà ta mấy nữa rồi mà bà ta có chịu cho nó đặc ân nào đâu, khiến nó càng ngứa chân ngứa tay hơn nữa..thế nhưng cả tiết hôm ấy, lớp nó cũng đâu có phải học vì bà ta tức xì khói mà tìm mọi cách đi …lau quần..(cao thủ số 1 hiệu năm bồ oăn.. ^-^)
Đã được 1 tuần kể từ khi nó gặp hắn – cái tên đáng ghét mà nó vô tình đụng trúng, và nó cũng quên phéng mất hắn luôn, nó chỉ chú tâm vào chọc cô giáo và ngủ, chơi, ăn, với nó thì “Sáng nhặt lá, trưa đá ống bơ, chiều làm thơ, tối ngẩn ngơ chờ trời sáng” lại thêm quan điểm bất hủ “Tiên học lễ, hậu học .......ăn.” của nó nên cứ thế mà làm theo (0.o).
Còn hắn, cũng đã được 1 tuần kể từ khi hắn gặp nó, không chính xác là đến mai, nghĩ sao mà thấy ức chế quá, từ nhỏ đến giờ có ai dám đánh hắn mạnh thế chứ.. không thể tha thứ, nghĩ mãi không thể tha thứ cho nó đc, phải tìm cho ra con bé nhỏ mọn, đanh đá, vô duyên ấy.. (@_@)
Còn Hải Tường, dạo này anh cũng thường xuyên thắc mắc không lẽ mình không đủ nổi tiếng với nó (đấy là tại nó mù đó ạ).. mà nó không biết anh là ai..sao mà anh muốn gặp lại nó quá..(úi, tương từ rùi anh ui)
Sáng chủ nhật, nó lại tung tăng trên đường tới công ty ba nó, hihi, nghĩ thấy sướng, ba nó bảo mới chuẩn bị món quà gì đó cho nó thì phải, bỗng, nó thấy tên nào đang đứng ngó ngó, nghiêng nghiêng, (hắn chứ ai) nó cũng không thèm lại mà đứng im chờ cho hắn đi, vì nó sợ lại đụng chạm không đâu trong khi nó đang bận với lại nó không muốn ba nó mất việc vì lần trước, suýt mất việc thì nó đã hết hồn, ba nó mà mất việc thì cả nhà nó chỉ còn nước đóng khố ra đường mà ăn xin, nghe vậy mẹ nó đã ca cẩm đủ bài thánh ca trên trời dưới đất khiến nó muốn điếc cả lỗ tai luôn nhưng đã ăn chơi là không sợ mưa rơi, nó không hối hận chỉ lo cho ba mẹ nó lại khổ sở lo cho nó ăn học, nhưng nó vốn vô tư nên có thèm để ý đâu.. (@_@) nhưng nghe ba nói cái tên Henry đã cứu ba nó thì nó thấy biết ơn hắn ghê, thôi chính thức nó sẽ coi anh là bạn và trên 1 chiến tuyến vơi anh.. thế nhưng hiện tại cái rắc rối đang lù lù trước mặt, chắc chắn không phải Hải Tường mà là ng khác, nó không muốn chờ hắn đi vì mất kiên nhẫn lắm rồi, nó chỉ muốn phi lại đạp tên kia phát nhưng mà kể ra như thế thì cũng côn đồ thật huống chi nó lại là ng thùy mị nết na, đáng yêu, duyên dáng thế này kia chứ? (ẹc, nói mà không biết ngượng).. thế là 1 trái bóng điện 1200 V đã xẹt qua đầu nó..nó vội kéo kéo gọi gọi 2 chị ăn mặc khá bắt mắt lại đang đứng nói chuyện trên vỉa hè gần đó và…
- Này này chị ơi…bên kia có ca sĩ nổi tiếng kìa?
Không ngoài dự đoán, lũ hám trai đã phi lại hỏi nó, còn nó thì chỉ tay ra phía hắn, thấy đúng là có anh đẹp trai đang đứng thật, hai con phi lại rầm rầm, còn mấy đứa đang đi thích xem náo nhiệt thì cũng tìm mọi cách bâu lại khiến hắn không kịp trở tay, và hắn không biết sao fan lại nhận ra hắn trừ phi… có ng chỉ. Còn nó, ung dung đi qua mà không sợ bị phát hiện, hí hí và nó đã vượt qua đc cửa thứ nhất, nhỡ nó lại gặp tay quản lí hôm nọ thì sao nhỉ? Chả sao, nó sẽ đường hoàng đi vào thôi, vì Hải Tường cho ba nó làm việc mà.. hố hố nghĩ thấy sướng như củ khoai lang nướng..
- Này! – 1 tiếng gọi làm nó giật cả mình – cô làm rơi bức ảnh..kìa..
Hú hồn, híc, tí phải đi tìm tim quá, nó quay lại, ồ thì ra là Hải Tường, anh ta đang cầm cái ảnh đưa cho nó.. bỗng anh ta khựng lại..
- Ơ..cái ảnh này.. – Hải Tường nhìn chăm chăm vào tấm ảnh, - …đây là…
Hải Tường chỉ vào ảnh, đó là ảnh của nó, nhưng điều khác biệt là có những 3… nó…khác nhau, ba và mẹ nó cũng không hiểu sao mỗi lần nó thay đổi tính tình là đến kiểu tóc và khuôn mặt nó cũng thay đổi luôn thế? Khi nó để mái ngố buộc tóc cao và đeo kính thì y như 1 nhóc tinh nghịch, khi nó vắt cái tóc mái ngố sang 1 bên và để hàng tóc đằng sau ra phía trước nhìn nó ngây thơ, hiền lành dễ sợ, còn khi nó thả tóc tự nhiên thì nhìn khuôn mặt nó lạnh như tiền, sắc lạnh..đó là điểm đặc biệt, đã nói rồi, nó là thiên thần sa ngã mà.. nên đó là điều khác biệt, trong tim nó ngự trị cả thiên thần và ác quỷ… nhiều ng đã nói về thay đổi của nó, và tất nhiên chỉ có 2 con bạn và ba mẹ nó biết thôi, ban đầu nó không tin nhưng về sau ba nó đã dụ được nó chụp 3 tấm ảnh khi đang ở 3 hình dạng tính cách khác nhau ghép liền 1 tấm, photoshop khá công phu, tạo nên 1 bức ảnh như 3 chị em vậy, và trong bức ảnh kia, nhóc tinh nghịch đang giơ hai ngón tay cười trong khi nhóc hiền lành thì đang ngồi nhỏ nhẹ ở trên ghế, còn nhỏ lạnh lùng thì khoanh tay đứng đằng sau, khuôn mặt bất cần..(0.o).. (thảo nào mà tính cách nó thất thường thế?).
Còn Hải Tường, sau 1 lúc ngỡ ngàng, anh mới đưa ảnh cho nó, mắt vẫn không ngừng nhìn vào chiếc ảnh..
- Cô nhóc đang ngồi giữa… là chị em với em sao? (+.+)
- Ch..chị…em? – Nó nhìn trân trân vào tấm ảnh anh đưa cho nó như không hiểu vì nhà có mỗi mình nó là con một thì lấy đâu ra chị em cơ chứ, khi nhìn vào bức ảnh Hải Tường đưa cho nó, nó mới vỡ lẽ, à thì ra.. cái tấm ảnh ghép của nó, không hiểu tên này có bị lé hay không, nó đang định cười xoà và mắng Hải Tường ngốc, nhưng nhìn cái ánh mắt chờ đợi của Hải Tường mà nó thấy tội quá, nó không muốn mắng anh ngốc và cũng chẳng hiểu sao nó lại không dám nói sự thật là cả ba con là nó.. - …ờ…ờ.. thì..(@_@)
Đúng lúc đó thì hắn chạy từ đâu tới, còn đám fan thì lùa theo sau, nhìn thấy đám fan ấy, nó mới chỉ chỉ ra sau, theo quán tính Hải Tường vội quay đầu lại và… quay ra cắm cổ chạy chưa kịp nói gì với nó nữa..nó nhìn theo, hú hồn, cũng nhờ đám fan cả không thì nó biết nói sao với Hải Tường đây, cơ mà sao nó phải thấy khó xử với anh kia chứ, cứ ném thẳng vào mặt anh 1 câu “anh bị đui, mù, chột, lé hả, không thấy ba ng đó là 1 hả?”, nếu là ng khác thì nó đã nói vậy rồi, nhưng khi nhìn ánh mắt ấm áp của anh thì nó không nói đc như thế, hay đúng hơn nó không nỡ nói như thế, nó không hiểu nãy nó bị sao nữa..hay là…không phải không phải…(khùng nặng lun 0.o)
Sau khi Hải Tường đi, nó lại ung dung đi về hướng cổng công ty Comex, nó vừa trông thấy ba nó, nó vui mừng ra mặt nhưng..
- Ê… con nhóc kia? – Tiếng tay quản lí ồ ồ. Nghe mà chả thèm muốn quay lại luôn, mà nếu có quay lại nhỡ đâu nó lại cáu tiết mắng cho tên đó rồi biết đâu xông tới đấm cho hắn chảy máu mũi, hộc máu mồm thì sao? Nó còn trẻ lắm không muốn vào nhà đá uống trà dài hạn đâu (đi tù ý). – còn dám vác mặt đến đây à? (>”<)
Quân tử không sợ cái thiệt trước mặt, thôi thì cứ để cho hắn qua vậy, sau này trả cho tên đó gấp 10..nó lấy giọng hết sức nhẹ nhàng..quay lại..
- Hình như..anh nhận nhầm ng.. – nó cười, điệu cười này cũng làm say nắng vô số….. ruồi muỗi..(^^), vậy mà hắn ta say thật. (^o^)
- T..ô..i…nhầm.. – tên quản lý lắp bắp – tại cô giống với 1 ng...mà tôi thù quá..
- Vậy hả ? – nó cười xòa, đúng là chột mà, nó chứ ai, nhưng nay nó khác quá, ko giống như tuần trước nữa, nên tay quản lí ko nhận ra là đúng..mong là ba nó ko đi ra bây giờ, chỉ cần ba nó gọi tên nó thôi...
- Nguyệt Nga ? – Ối trời.. sao ra đúng lúc thế ? ..Ba nó ra thật rồi, mong là...hắn ko nhớ tên nó.. - ..con mang cơm cho ba à ?
- Ba à.... – nó cười tít mắt..còn răng nghiến ken két quay ra nhìn ba nó ‘đắm đuối’.. - ....ba lại nhầm con với chị Nguyệt Nga à, con là... Linh Linh mà... (0.o)
Ba nó vừa quay lại nhìn nó trong cái bộ dạng ấy thì im ngay lập tức, ko im là về nó cho vào khoa thần kinh mà nằm à ? sức ca cẩm của nó còn hơn mẹ nó nữa..híc, con bé hôm nay sao thế ko biết, lại có ai chọc giận nó thì phải, ông chỉ biết ậm ừ mà cho qua, còn tay quản lí, hắn ta thấy mình nhầm thì quay đi..
- Ba định tặng con cái gì ? – Nó háo hức nhìn ba nó long lanh..
- 1 cái học bổng.. vào trường Ánh Sao ? – ba nó vừa mở nắp hộp ăn trưa vừa lẩm bẩm... - ..trường đó toàn con nhà giàu, con đc học trường đó là tốt lắm đó...cơ sở...
- Ko được.. – nó đập bàn cái rầm.. nhìn ba nó với ánh mắt ko thể dịu dàng hơn, đó là trường dành cho con nhà giàu chứ có dành cho nó đâu, không biết vì sao ba nó lại tìm đc cái học bổng chết tiệt đó chứ, hơn nữa, đó là trường nghệ thuật mà.. híc..sao nó vào học đc khi nó chẳng muốn dính dáng gì đến cái trường củ chuối ấy.. - ..con không thích… (>’<)
- Nhưng ba.. –ba nó xụ mặt xuống..- Ba chỉ muốn con ba học ở nơi danh giá để mở mày mở mặt thôi mà, ba đâu muốn..híc..con ba...chịu khổ đâu...
- Thôi đc, thôi đc, ba bỏ ngay cái bộ dạng yếu đuối đấy đi, nói bao lần rồi, học thì học, sợ gì mà ko dám kia chứ ?
Nó giật cái học bổng từ tay ba nó 1 cách phũ phàng và nhìn vào đó thở dài, thế là nó sắp xa bạn xa bè, phải nói sao với bạn nó đây, ba nó biết cách nắm thóp nó thật, khi nó hiền thì ba nó đề nghị 1 cái là nghe theo luôn, khi nó đang nghịch như thế này, ba nó chỉ cần làm bộ mặt đáng thương là y rằng nó xiêu lòng ngay lập tức, còn lúc nó đang lạnh lùng thì ba nó chỉ cần nói, thật nhiều là nó cũng phải gật đầu cái rụp... Ôi, buồn ơi là sầu.. sao nó đen đủi thế ko biết, híc,..ngày hôm nay sao mà xấu như con châu chấu..huhu..nghĩ mà thấy ức..nó có muốn đi học đâu, hồi nhỏ công nhận nó thích hát thật đấy, nhưng mà nó ko hát kể từ ngày nó trở thành thiên thần sa ngã rồi, ít ra là bây giờ, giờ lại phải học...hát..
Haiz,...nó vừa đi vừa than … mai nó sẽ lên nói với 2 con bạn iu wí, nó không nỡ rời xa, cái chiến tích mà 3 năm cấp 3 nó đã cố gây dựng, không biết lên đó quậy thì có sao không nhỉ,..
Sáng thứ 2, mặt nó buồn rười rượi, nhìn mà thấy tội, nhìn nó mà thấy u ám cả đất trời luôn..híc..(@_@)
- Mày nghe cái gì không ? – Kim Anh lại thao thao bất tuyệt..
- Không ! – nó chán nản đi vào trường..
- Thứ bảy tuần này trường mình đc đón đoàn diễn ca nhạc của Hero đấy, nghe đâu anh ý tham quan trường ban ngày còn tối thì mở 1 cuộc giao lưu văn nghệ để chọn ra cho trường 1 cô gái hợp với anh ý nhất, sẽ nhận được 1 suất học bổng vào trường Ánh Sao, nơi anh ý đang học ấy.. muốn quá đi..
- Cái gì ? – Mắt nó sáng lên - …học bổng ? hố ..hố..hố…hố…
- Điệu cười gì mà ghê quá đi ? – Thảo Uyên lên tiếng..
- Bọn mình cùng dành lấy cái đó đi… - Nó ý kiến..tay xoa xoa, gian vô đối (^^)
- Nhưng sao mày lại muốn, không phải mày không thích con trai sao ? Sao giờ lại muốn dành cái ấy ? – 2 đứa bạn ngạc nhiên..
- Tao thích, với lại, 2 đứa mày có muốn không, tao dành cho 2 đứa mày đó.. hí hí hí (nghe nó cười mà muốn trở thành ngựa luôn).
- Thật nhá ! – Kim Anh sáng mắt – nhưng tao không muốn rời xa tụi bây..hức…thôi, tao không đi đâu..
- Cứ đi đi, tao cũng đi mà.. – nó lên tiếng..
- Sao đc, có mỗi cái học bổng thôi, làm s.. – Thảo Uyên chưa nói hết câu thì mặt nó lại xịu xuống..
- Híc, ba tao kiếm đâu ra 1 cái học bổng khỉ gió ấy, cho tao 1 cái, bắt tao phải học ở cái trường khỉ gió ấy, nếu tao ko có chiến hữu ở cái nơi khỉ ho cò vượn ấy thì tao chết mất...giúp tao nha...đi...iiiiiiiiiiii ! (o.o)
- À.. – cả 2 con bạn cùng à lên đồng thanh..như đã hiểu – cơ mà..khỉ ho cò gáy, mày không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng bừa chứ? – Thảo Uyên hơi gắt..
- Mà tao không cần đâu, với thế lực của ba tao thì.. tao sẽ xin vào đc trường đó thôi, vì vậy tấm vé đó là giành cho Kim Anh đi.. – Thảo Uyên lại lên tiếng..
- Thật nhá.. iu chúng mày nhất.. – nó tung tăng vào lớp, vui như 1 con chuột chũi, hí hí, kiếm được đồng minh rồi, lòng nó thấy hả hê lắm cơ…(^^)
Còn về phía hắn, lâu rồi không gặp, hắn cũng không nghĩ mình có thể gặp lại nó nữa, mà thế cũng tốt, mà hôm đó cứ như bị sao chổi đụng trúng hay sao ý nhỉ, gặp nó rồi bị nó đánh nữa..đen đủi..ko gặp lại nó kể ra cũng có cái gì đó hơi tiếc, chẳng nhẽ mối thù này bỏ qua? Không đc, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, hắn là quân tử, 10 năm sau sẽ tới trả thù, ấy, hơi muộn thì phải…(@.@)
Còn Hải Tường, sau khi chạy thoát đám fan, anh vô tình để ý rằng trong tay mình vẫn đang cầm tấm ảnh của nó, anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại mỉm cười, 1 cô nhóc nhỏ bé mà cá tính, lại còn rất vô tư nữa..anh muốn gặp lại cô bé..hi. (^^) (nhìn anh tương tư nó rùi kìa, hí hí)
Vui quá, hôm nay lại hứng học ghê lun, hí hí, nó cầm cuốn sách lên nhìn nhìn, văn à..hô hô, gì chứ văn thì nó giỏi lắm, ngày xưa nó tả con cún mà không hiểu sao nó lại cho cả câu này vào: “con cún nhà em có bộ móng rất sắc, đến mức em mà bế nó lên là nó cào em rách tay chảy máu ròng ròng, không làm sao cầm máu được, ba em phải lấy băng băng cho em, ba em già rồi, 2 má hom hom, cái lưng còn còng, cái mũi dọc dừa trông đến là ngộ….” Và bài tả con cún mà nó tả ba nó như thật.. (@.@), được phen cô giáo tức trợn mắt với nó. Còn hôm nó tả bà nữa, nó không biết bà nó như thế nào thế là nó hỏi ba, ba bảo, con cứ thử tưởng tượng ra ng nào con hay gọi là bà ấy, gì thì bà chứ nó có đầy, bà bán xôi, bà bán bánh mì, bà bán xoài dầm…nó cho vào văn hết, thế nhưng mấy bà ấy còn ít tuổi hơn mẹ nó nữa chứ, haizzz…thế là bài văn bất hủ được truyền….cho cả trường..
Hôm nay học bài ‘Sóng”, bài thơ của Xuân Quỳnh thì phải, nhìn thơ là nó ngán nhưng mà vốn dĩ nó ghét bà này, mà sao nó ghét thế không biết, nào là tâm hồn lãng mạn gì chứ? Nào là tâm hồn nhạy cảm,..nhìn mà ghét..cô bắt đầu đọc thơ…hé hé thế là được bữa chế thơ Xuân Quỳnh rồi…hí hí..nó nhại lại sau..
- dữ dội và dịu êm – (cô thiết tha) - đã dữ dội thì lấy đâu mà dịu êm?
ồn ào và lặng lẽ - (cô xám mặt) - ồn rồi thì sao mà lặng luôn đc, cắt lưỡi đi à?
sông không hiểu nổi mình – (cô bực mình) – đương nhiên, sông thì sao hiểu đc con ng? Não nặng.
sóng tìm ra tận biển – (cô cáu tiết) – không tìm ra biển chẳng lẽ tìm về đất liền chắc?
Ôi con sóng ngày xưa – Và ngày sau vẫn thế - (cô đọc nhanh – hé hé, xem mày làm gì nào, tao đọc nhanh thì mày còn lâu mới nhại đc) – Ngày xưa với ngày nay sông có khác gì đâu. luôn luôn có đầy đủ nước mà..
Nỗi khát vọng tình yêu – Bồi hồi trong ngực trẻ - (cô cay cú) – không trong ngực thì trong bụng chắc? mà trẻ với già ai chả có ngực.. ngu như milu (^^)
- Kiều Nguyệt Nga? – cô gắt – em có để yên cho tôi giảng bài không? hả?
- Ơ, em đang để yên cho cô giảng mà.. – nó ngơ ngác
- Đc, nay em lại quậy tôi nữa hả? đừng chen vào nữa không tôi đuổi học..
- Vâng.. nhờ cô ạ - nó cưới khúc khích.. – nhưng cô ơi… cô đã nghe câu tục ngữ.. Không mày đố thầy dạy ai chưa? hí hí hi
Cô giận tím mặt với nó, đọc 1 bài thơ cũng không yên. sao mà nó thấy mình tỏa sáng thế không biết..hố hố,..tài năng càng ngày càng đỉnh, ..hihi..nghĩ mà thấy buồn cười.. ( con ngáo - @@)
Sau hôm ấy là 1 tuần học nhàm chán khi nó bị thiếu ngủ trầm trọng khi ba nó bắt nó thức đêm soạn nhạc chuẩn bị vào học trường mới tuần sau, vậy mà nó cũng chịu được đến cuối tuần, hờ hờ,,..hôm nay cái tên Hero gì đó sẽ đến nhỉ? Chọc hắn thì sẽ vui hết biết…hé hé..nhưng nó muốn có cái tấm học bổng thì phải ngậm củ từ mà cho qua, nhưng sau này vào trường đó sẽ có nhiều cơ hội…ha ha (=_=”)
Ngày thứ bảy định mệnh, chiếc xe ô tô dừng trước cổng trường, nó háo hức nhìn tên bước xuống xe..2 chàng trai vô cùng…đẹp trai…1 bạch mã hoàng tử và 1….hắc mã hoàng tử.. khiến lũ con gái trong trường hết ồ lên rồi đến à rồi oa như 1 lũ chưa thấy trai bao giờ ấy…và không ngoại trừ cô bạn iu wí Kim Anh của nó..
Chợt nó khựng lại, hình như..cái tên kia..à không..2 tên kia..nó đều gặp rồi thì phải..ừm..ừm..nghĩ đi..nghĩ đi..á..đúng rồi (nghĩ cái gì vậy trời).. nó đứng bên mấy thằng vệ sĩ khi 2 tên con trai đi qua, nó vội tuột dây buộc tóc ra, vắt tóc ra đằng trước và hất đám mái ngố sang 1 bên..và quan sát, quả nhiên không ngoài dự đoán..2 tên con trai đã quay ra nhìn nó và ngạc nhiên hết mức.. hắn – Hero , và Hải Tường – Henry.. cặp ca sĩ nổi nhất hiện nay.. hú hú..2 tên đó trông thấy nó mà há hốc mồm đứng chôn chân giữa sân trường, nhìn đã quá đi mất.. Đầu tiên nó chỉ ngờ ngợ thôi, ai ngờ đâu lại đúng thật, hí hí..thế là có kịch hay mà xem rồi còn gì nữa..nó sướng lắm ý, làm mặt xấu với hai tên và co giò chạy… (: - P)
Còn hắn, đang đứng trước bao nhiêu ng thì thấy 1 khuôn mặt quen quen, không quen sao đc, khi con nhỏ đánh hắn 2 tuần trước đây mà, hức, hức..nó còn làm mặt xấu với hắn rồi chạy đi..chả nhẽ nó không biết hắn là ai sao? con nhỏ đầu rỗng tuếch, dám lè lưỡi với hắn khiến hắn đứng chết trân luôn..muốn chạy theo mà táng cho nó 1 cú ngã gãy hết răng đi ạ.. đc rồi dám thách thức hắn à, hắn sẽ cho nó biết mặt bàn tay của hắn.(>”<)
- No…bakachi.. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ,vô duyên đối mặt cứ um sùm - hắn khẽ nói và nhếch mép cười (thành ngữ tục ngữ 2 anh chị này giỏi ngang nhau)
Hải Tường, anh đã thấy nó, cô nhóc cá tính mà anh mới gặp 1 lần (2 anh ạ), anh lại được gặp lại nó..anh cười, nụ cười tỏa nắng, xao xuyến như kim tuyến trái tim ai.. ở đây là trái tim nhỏ Kim Anh chứ ai..hô hô..
Sau 1 lúc chạy thục mạng và ngồi phịch xuống cái ghế đá, nó vội buộc tóc lên và cười vang..
- Hố hố…hi hi hi…ha ha ha...hé hé…hô hô…ha ha ha (=.=” , các bác thông cảm, nó đang tự sướng tí) – cười mà không ngậm nổi được cái mồm vào luôn.
- Mày sao thế? Đơ à? sao lại cười? -Thảo Uyên lại ngồi cạnh nó nhìn nó ái ngại.. – ko ra xem ca sĩ về trường à ?
- Mày ơi.....hô hô...cái thằng Hero..ý...hihi...cái thằng ca sĩ.....he he....nó.....chủ nhật 2 tuần.... ha ha ha... trước...há há há há há.... – chưa nói xong câu chuyện nó lại lăn ra cười như cha chết sống lại....cho đến khi...bị Thảo Uyên cốc cho mấy cái nó mới nín cười nhìn Thảo Uyên và từ từ kể.. (@@)
- Ha ha,...mọi chuyện như thế ?....hô hô hô...hắn ta bị tao đánh cho.....hihihi...nằm bầm dập.....hé hé hé – Nó lại cười, khiến Thảo Uyên sốt ruột, thôi, bịt luôn cái mồm nó lại là xong...nghĩ mà bực, con gái con nứa, cười gì mà vô duyên thế ko biết..Chương 3
Quả thực cũng phải công nhận là hắn rất cuốn hút, cái mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nó nhìn mà muốn.....đấm thế ko biết (chị này ko có gu thẩm mĩ òi.. @.@). Bằng chứng cho sự cuốn hút kia ư ? Là việc hắn đang ngồi trong cangtin trường uống coca kia kìa..lại còn ‘khà’ 1 cái nghe rõ lãng .........xẹt (lãng tử chị ơi) trong khi bao nhiêu ruồi muỗi bu xung quanh hắn. (=.=’’ ng mà nó kêu là ruồi muỗi cứ như thật). Còn nó ư ? ko tài nào mà len vào đc cái đám con gái đang bâu nhâu đi mua đồ ăn cho hắn và Hải Tường kia, thật biết cách hành hạ ng mà.. những ng ko liên quan cũng bị hắn hành hạ cho ra trò luôn.. thế nhưng,..hô hô..sao mình có thể bỏ qua khi cái bụng mình đang réo ừng ực, òng ọc thế nhỉ ? Mà giờ cũng ko còn sớm nữa, nó còn phải nghĩ cho ra cái kế hoạch thiên tài để giúp nó giành giật cái học bổng ấy..hí hí... ‘quân tử trả thù 100 năm chưa muộn’ í, 100 năm thì nó có già quá ko nhỉ ? mà ko cần đến 100 năm đâu, sáng thứ hai tuần sau là biết ngay í mà, mà nó cũng ko phải là quân tử nên ko cần phải đợi 10 năm nữa đâu...hô hô..(--_--)
Còn hắn, sau 1 lúc ngơ ng ở sân trường, thì cũng định thần lại và đi tham quan theo sự chỉ dẫn của các thầy cô, he he.. biết nó học trường này rồi, thì giờ chỉ cần tìm nó và cho nó vài phát bù hôm nọ (con ng nhỏ nhen), nhưng nhỡ nó mà giở chiêu ‘mỹ ngư kế’ thì sao (=.=’’ – sao anh này ngu từ thế ko biết). thế lại càng vui, hắn sẽ cho nó ko bao giờ còn giở chiêu đó ra đc nữa..hố hố..rạch mặt, thả rắn, làm phi tiêu.. chiêu nào đc ta ? (híc, sợ luôn, đúng là đồ ác quỷ máu lạnh). Sau vài vòng lượn quanh sân trường, hắn đã dừng lại ở cangtin, ngồi đó cho đỡ mỏi...mà cũng ko biết nó trốn đi đàng nào rồi mà ko thấy cái mặt mèo mướp của nó lò ra nhỉ ? Bực mình rồi à nha, mau mau lò cái mặt thúi của cô ra để tôi cho cô 1 trận nào..A...và thế là 1 bóng đèn 2000V xẹt qua như sao chổi, hố hô hô...cái suất học bổng đó là do toàn quyền hắn và Hải Tường lựa chọn mà, hắn sẽ chọn nó..vô trường hắn rồi từ từ xử sau... nhưng biết quái nó là con nào, mà mình chỉ nhớ từa tựa cái mặt mo của nó thôi, haizzz... nếu có chút thông tin của nó thì tốt...Hắn vừa nghĩ vừa cười mỉm khiến cho bao nàng say 1 loạt vì hắn, còn ai mà chú ý kĩ thì thấy 1 màu u ám bao xung quanh hắn đến rợn..nhà ma còn phải lạy thua hắn..con ng ác quỷ trong hắn, trỗi dậy rồi... (:[[ )
Hải Tường, anh chỉ biết nhìn hắn ái ngại, ko biết trong cái đầu to như quả bí ngô của hắn với cái óc bé bằng hạt dưa lại suy tính ra âm mưu gì thế ko biết, anh khẽ thở dài...
Bỗng từ phía sân trường rộ lên 1 tin đồn...ối chà chà... ‘tiểu thư siêu quậy sẽ dự buổi giao lưu ca nhạc à ?’ (cái gì mà tiểu thư ? Nó á ?). Với trường nó thì đó là 1 chuyện ko mấy hay ho, vì nó mà đã tham gia cái gì ko sớm thì muộn cũng sẽ phá tung lên coi, nhưng sợ là sợ mấy cái trò ranh của nó và thế lực nhà Thảo Uyên kìa, còn học sinh trường ái ngại nhìn 2 chàng hoàng tử đang ngồi mà ko khỏi thở dài, vậy ai cũng biết là nó sẽ chơi đểu ai rồi... =.=
Tối hôm đó, quả đúng ko ngoài dự đoán, hắn và Hải Tường sau khi nhìn 1 lượt những ng đang trên sân khấu bao gồm cả Thảo Uyên và Kim Anh nữa nha và đảo mắt tìm mòn mỏi dưới khán đài, đang chuẩn bị tuyên bố thì cả trường rầm rầm lên khi thấy nó, giầy búp bê, váy caro, tóc mái hất sang 1 bên, lọn tóc phía sau thì được buông ra phía trước..nhìn trông vô cùng baby, cute...và tất nhiên lần này nó đâu muốn thướt tha vậy, chỉ để cho 2 tên ca sĩ kia nhận ra nó là ai thôi..làm nó phải ngồi diện cả 1 buổi chiều lận mới nhớ ra nổi cái phong cách này là gì.. (ngu dễ sợ lun)
- Trời ạ, phong cách này thì còn thi thố gì nữa – Thảo Uyên nói thầm với Kim Anh.
- Ừa, làm sao cho nó trở lại vẻ tinh nghịch đi thôi, ko thì mọi kế hoạch đổ bể - Kim Anh chắp tay khấn
Nó liếc 2 con bạn vẻ ‘yên tâm, tao vẫn chưa bị đổi tính cách đâu mà lo’ (đấy là cái em lo đấy chị ạ)
- Con nhóc đó đây rồi, có lên dự ko thì bảo ? – hắn lẩm bẩm, miệng cười gian..
- Hôm nay tôi đến thi hát... – nó đứng lên dõng dạc trước bao nhiêu con mắt đổ dồn, 1 phần thì xem nó hát, 1 phần vì nghi ngờ.. nó mà được bữa ngoan thế sao ? : [)
- Thôi, cô không cần hát đâu, dáng ng của cô rất chuẩn, vào làm ng mẫu là được rồi.. – hắn xua tay.. Hải Tường há hốc mồm khi hắn phán câu xanh rờn như thế...
- Ôi, vậy tôi đỗ à.. tụi mầy ui, tao đỗ rồi....hi hi hi – nó chạy ra đằng sau nơi hai con bạn đang đứng, thế nhưng nó ko để ý cái dây micro lại cuốn lấy chân hắn và...BỤP..hắn ngã chỏng chơ dưới sân khấu, nó quay đầu lại nhìn...còn đám khán giả thì giơ mắt lên nhìn, biết ngay mà, nó ko tham gia cái gì thì thôi, chứ nó mà tham gia là y như rằng có chuyện..mặc dù ko cố ý nhưng khi thấy hắn nằm chỏng chơ, chân thì cuốn dây điện, miệng thì ú ớ sao mà nó thấy buồn cười quá đi mất và quên luôn nó đang trên sân khấu...- ha ha ha ha ha... (=/)
Nó cười vô tư còn hắn đứng phắt dậy, phủi phủi quần áo, nhìn nó bằng con mắt ‘thân thiện’ hết mức và miệng thì nghiến răng ken két.., Hải Tường thì nhìn nó rồi lắc đầu, nhìn hắn rồi cũng cố nén cười..
- Ôi, tôi biết tôi đẹp mà..anh ko cần phải quỳ xuống vậy đâu, cũng ko cần nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối vậy đâu. – nó nói rồi lại lăn ra cười.. – ha ha ha ha......
- C..cô.. –hắn giận sôi máu mà ko thể làm gì được, phải chăng, ở đây ko có ai, hắn sẽ cho nó 1 trận nhừ tử cho chết luôn cái thói sao chổi.. – cô có xin lỗi tôi ngay ko thì bảo ? (>``<)
- Ô..ca sĩ nổi tiếng mà nhỏ nhen thế hả ? – nó cố ý nói to cho mọi ng nghe thấy - ...tôi đâu có cố ý đâu ?...ko cho qua đc sao ? hố hố hố (nghe nó cười mà vô duyên thế ko biết ?)
- Cô..- thôi, máu dồn lên não hắn rồi, tức quá mà, híc, tức đến đau cả bụng luôn...hắn tiến lại gần mặc kệ cho bao nhiêu khán giả đang nhìn hắn.. – ....tôi cho cô đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn...
- I...I..am sorry... – nó thấy tình thế cấp bách quá liền phun đại ra 1 câu, khi thấy hắn dừng lại, cũng tỏ vẻ vừa ý, còn đám bạn bên dưới thì ngã ngửa ra đất, trời ơi, sao nay nó ngoan dữ vậy...đi xin lỗi ng khác cơ đấy..híc... thế nhưng chưa kịp định thần lại thì nó bồi thêm câu nữa.. - ...I am sorry... Nói yêu em từ lâu mà sao lòng anh lại câm nín ... (ko biết có đúng ko, mong các bác thông cảm)... (@.@)
Đúng thật, nó cất lên giọng hát oanh vàng của mình khiến hắn và khán giả suýt té ngửa, giọng hát của nó phải nói là hay nhưng nó ko muốn để lộ nên cố tình hát sai nhạc, Hải Tường khẽ cau mày rồi mỉm cười.. còn hắn..tức muốn ói máu luôn..giận sôi ng, mặt tím tái..híc..đau cả bụng..bắt nó xin lỗi, nó lại hát..
- Cô làm gì vậy hả ? – Hắn cau có rồi lại cố nén cơn giận.. (>``<)
- Tui....hát – nó hồn nhiên đáp rồi quay lại nói to cho mọi ng nghe thấy.. – đây là bài ‘I am sorry’ của ca sĩ Khánh Phương.. mong các bạn cho 1 tràng pháo tay..
Cả trường rầm rộ vỗ tay khi thấy nó nhận tấm học bổng từ tay Hải Tường, các thầy cô thì nước mắt ngắn nước mắt dài vì thứ hai sẽ ko thấy nó nữa..sẽ mất đi 1......cái của nợ...giọt nước mắt hạnh phúc..lăn tràn trên má..còn nó thì cười toe toét, mặc cho hắn đang bực như thế nào.. (^^)
- Cái đồ đầu thì to mà óc thì không có, tui hát mà anh tưởng tui xin lỗi anh hả, anh tự nguyện quỳ xuống chân tui mà...he he..nếu muốn cầu hôn thì chọn nơi kín kín tí nhe cưng... – nó nói nhỏ với hắn rồi ba chân 4 cẳng chạy biến, còn hắn...ngơ ng ra 1 lúc thì mới hiểu lời nó nói...(con ng chậm tiêu dễ sợ)..
Cầu hôn ? Nó ư ? Trời đất, thế này thì... hắn chết mất thôi, híc..tức sôi máu lên rồi mà..huhu..nghĩ mà ức chế quá đi được, ‘tôi thề là sẽ trả mối thù khắc cốt ghi xương này’ (khắc cốt ghi tâm, ng gì mà ngu dễ sợ)..
mà cũng đúng, khi yêu nhau ng ta thường thề sống chết có nhau còn khi đã ghét nhau rồi thì ng ta lại thề sống chết với nhau..đôi này cũng ko phải là ngoại lệ... (+.+).
Nó về mà miệng thì cứ cười toe, giường như cái miệng nó muốn ngoác ra luôn, hí hí, nhưng tất cả mới chỉ bắt đầu thôi, nó ko ngờ cái tai họa mà nó vô tình gây ra ấy sẽ theo bám nó mãi đến sau này..
Còn hắn, do bực quá nên bị đau bụng, và mỗi lần đau bụng hắn lại phải ăn thật nhiều….
- Hừm..ko thể tin đc, sao lại có thể bất cẩn vậy chứ ? – tay quản lí đi đi lại lại trong phòng thi thoảng còn khẽ gắt.. – mai biết ăn nói sao với báo chí đây, sao lại gặp con nhỏ đó chứ ? Hôm trước nó ám ta, bây giờ... – quản lí khẽ chỉ vào hắn trong lúc đang..húp nốt tô mì.. – sao cậu bất cẩn thế ? Sao cậu lại...mà thôi.. cái quan trọng là cậu nghĩ cái khỉ gì khi đưa cho con bé sao chổi đó tấm học bổng.. lại còn..trời ơi..nó vào trường thì nhỡ gây ra bao nhiêu vụ xì cang dan đây ? Cậu ko muốn làm ca sĩ nữa phải ko...thôi, trong tháng tới, cậu chịu khó đi học, tôi lo giải quyết đám báo chí, nhưng cậu phải giám sát con nhỏ đó... (>’’<)
- Ừ... Ưm...oàm..xụp..xì xụp..xì xụp.. PHỤT..........– Hắn vẫn mải ăn cho no cái bụng hắn chứ nào có để ý tay quản lí nói gì đâu, mãi cho đến khi tên quản lí nói hắn phải giám sát nó thì.. hắn tuôn hết mọi thứ trong miệng ra..phản cảm ko chịu đc..- c..cá...cá..cái ...gì...ki..kia ? Em mà phải đi giám sát con nhóc đó á ? Ko đời nào...ko có đâu nha..
- Nếu cậu ko muốn thì để mình – Hải Tường lên tiếng, anh lại cười, (híc, anh ui, đừng cười nữa, ko em ngã ngửa bất tỉnh vô viện giờ)..trong đó kéo theo sự ngạc nhiên tột độ của hắn và tên quản lí.. - ..em thấy cô ấy rất có tố chất để trở thành ca sĩ.. (^^)
- Con nhóc nấm lùn đó á ? – hắn như ko tin nổi vào mắt mình,.- ..nó mà đc á ?
- Sao lại nấm ? đủ tiêu chuẩn mà – Hải Tường ngơ ngác..
- Con nhóc ấy 1m60 là cùng, tiêu chuẩn gái đẹp là phải 1m70 cơ.. – hắn phân bua.. (@@) (tiêu chuẩn gái đẹp của anh ý nghe mà sợ lun)
- Cái gì ? – Hải Tường tròn mắt – quái vật hả cha nội ? cao thế nhìn khiếp, mà hôm trước ai nói nhóc ấy có tiêu chuẩn dáng đẹp nhỉ..
- Thì... tại,..nhìn cô ta.. – hắn ko cãi lại nổi bèn im bặt.. (đuối lí rồi kìa ..hô hô)
- Vậy cũng được, nhưng ko nên nhẹ tay, con bé đó.. giao cho cả 2 cậu, vì hai cậu tự rước thì tự hứng, nhân tiện, Hải Tường, cậu nên nghỉ ngơi, vì nhóm 2 ng mà 1 ng hoạt động 1 mình ko đc, nhưng phải nhớ, ko đc tạo ra bất kì 1 vụ xicangdan nào nữa đâu, tôi ko giải quyết nổi đâu.. mà nhất là cậu.. – tên quản lí, nhìn hắn và quay đi, hắn thì lêu lêu tên quản lí sau lưng rồi xì xụp....ăn tiếp...(=.=’’)
Sáng t2, nó cảm thấy trời nay u ám dễ sợ lun..
- Dậy đi.. Nguyệt Nga.. – tiếng mẹ nó oang oang..- hôm nay là ngày đầu tiên đi học,..con ko muốn trễ đó chứ ?
- Umm... – nó kéo chăn trùm kín mặt.. -...5 phút thôi mẹ ui..
- Ko đc.. – mẹ nó kéo chăn làm nó ngã cái phịch xuống giường và....cái mông iu quý lại gặp anh sàn nhà thân iu của bé.. - ...dậy nhanh ko muộn.. (*.*)
- Biết rồi.. – nó gắt..lật đật mắt nhắm mắt mở chạy xuống nhà vệ sinh cá nhân..
‘Trong buổi giao lưu với trường Kim Liên, anh chàng ca sĩ nổi tiếng siêu đẹp trai Hero đã gặp phải 1 sự cố nhỏ trên sân khấu, nghe đâu là nàng công chúa nổi tiếng tinh nghịch ở trường đó, các fan hâm mộ đang vô cùng phẫn uất, đã tạo nên 1 làn sóng dư luận lớn nhất từ trước đến nay, các tờ áp phích có hình ảnh 1 cô gái mà cô ta là nguyên do gây nên cú ngã cho chàng trai của chúng ta đã được các fan tung ra như truy nã...bla..bla’..
Nó ngó đầu ra và nhìn hết bản tin trong khi vẫn đánh răng.
- Nguyệt Nga..con..đã..làm ngã cậu Hero ? – Ba nó nghe bản tin mà như ko tin nổi vào mắt mình..
- ..ì...ao ? – nó vẫn đánh răng (thì sao ? ) (--.--)
- Sao con có thể, sau này sao mà lại sống yên được đây, hắn là con nhà giàu, còn con thì sao...bla..bla.. – mẹ nó lại tuôn 1 tràng thánh ca như pháo rang..làm nó muốn điếc cả cái lỗ tai luôn, súc miệng nhanh..và nó phi ra ngoài..ko có ngày phải vào khoa thần kinh khám quá...
Haiz..mới hôm đầu tiên đi học mà đã..haizz..nản quá..nhưng kệ, số nó vốn hên như con hến..nên chắc ko có sao...hú hú.. cứ sống đơn giản cho đời thanh thản, cứ hồn nhiên rồi sẽ bình yên...và nó tung tăng đến ngôi trường mới.. (=.=’’ thơ ca con này đến độ tiên tiến rùi à nha)
Vừa bước đến cổng thì..oa..cái trường gì mà to.. như ...con bò lun ý..riêng cái cổng đã hơn hẳn trường nó rồi..hô hô..nhưng cổng này dễ trèo thật..hí hí..nó đang đứng như trời trồng thì,,..1 giọng nói ấm áp vang lên, hình như nó đã nghe giọng này rồi thì phải.. (^^)
- Em đã đến rồi sao ? Ơ.. – nó quay lại, là Hải Tường chứ còn là ai vào đây nữa ? nhưng nhìn thấy nó, mặt anh tắt ngấm nụ cười, anh cứ tưởng ... - ...sao lại là em ?
- Sao ko đc.. – nó ngạc nhiên hết mức khi thấy khuôn mặt lẫn bộ dạng tiu ngỉu của anh khi nhìn nó..- ...anh nhận lầm tôi với ai à ? (???)
- Ko..anh tưởng em là chị em.. – Hải Tường cố giải thích.. - ..nhưng sao lại là em ?
- À..há.. – nó như sực nhớ...- ..thì ra anh là cái kẻ ngốc mà nhận lầ... úi.. – nó bịt miệng..và lí nhí, nếu anh mà biết nó là con bé gây bao chuyện đụng trời thì nó tiêu luôn cả cái quãng đời học sinh còn lại quá.. - ..ờ...vì..chị..tui..ờ..
- Nguyệt Nga, mày đang la... – Kim Anh lao đến và chợt khựng lại khi thấy Hải Tường đứng đó, Hải Tường bắt gặp cái ánh mắt hình trái tim ấy thì..cười.. - ...anh H..Henry .. (=.=’)
- Đi vào thôi cái đồ hám trai.. – nó nhéo Kim Anh 1 cái rõ đau rồi lôi nhỏ bạn vào..ko quên chào Hải Tường 1 câu
- Này, mày quen anh ý à ? – Kim Anh hỏi làm nó khó xử thế không biết..
- Không, không biết hắn là thằng nào luôn… - nó vẫn cắm cúi đi..và nó mới sực nhớ để đánh trống lảng cái vụ hồi nãy.. - ..thế..Thảo Uyên đâu..ko phải nay nó bảo đi với mày sao ?
- À..ờ nó đang làm thủ tục nhập học ý mà..hi hi.. – Kim Anh cười xuề xòa..
BỤP..
- Úi.. (@.@)
PHỊCH..
- híc, ui da.. – hình như nó vừa lại đâm phải 1 thứ gì đó đau ơi là đau..nó ngước lên nhìn, lồm cồm đứng dậy..tay vẫn xoa xoa cái mông iu wí (vô duyên)
- Đi đứng vậy hả, con bé kia.. – tên côn đồ quát nạt nó..
Nó nhìn lại thì...trời ạ..là hắn..là cái tên nó mới chơi khăm hôm thứ 7 đây mà..huhu..gặp lại hắn chắc nó muốn tự đào mồ chôn mình quá..
- Ơ.. – ‘hừm, đợi đấy tôi cho anh biết tay..nhịn nhục..nhịn nhục..’ – hihi...bạn..có...sao...ko.. ?
Nó nặn ra từng chữ sao mà khó nhọc quá, cả Kim Anh đang đứng như trời chồng nhìn hắn cũng ko khỏi ngạc nhiên, tội thân nó, trước giờ có chịu lép vế ai đâu..may mà nó còn chuồn lẹ lẹ..
- Ê.. đứng lại.. – hắn gọi giật nó.
- Gì.. ?- giờ ko nhịn nổi nữa đâu à nha.. (>’’<)
- Tôi..có.. – hắn ghé sát mặt hắn vào nó.. và nhìn nó chằm chằm.. -..quen cô ko vậy ?
- Ơ.. – nó giật mình rồi lấy lại nụ cười thật tươi,.. - ..A.. đúng rồi, tôi nhớ rồi... Trông anh quen quen, hình như tôi ... chưa gặp bao giờ…hí hí..chuồn lẹ..
Đang định chuồn thì.
- Đứng đó.. – hắn quay lại nhìn nó.. - ...tôi thấy cô quen cực..
- A.. – nó nhìn hắn - ..em là fan của anh ạ.. – nó nghe mà còn thấy ớn, muốn nó làm fan á, đừng mơ.. - ...chắc..gặp ở mấy buổi giao lưu ca nhạc của anh ý ? (T_T)
- Fan hả ? – hắn nhíu mày.. - ..vậy..xách đồ cho tôi đi.. (@.@)
- Hả.. ? – nó như ko tin nổi vào tai của mình.. – gi..gì cơ…xách đồ á.. ? thật á ? – nó cố hỏi lại thì..hắn gật đầu cái rụp..làm nó suýt té xỉu, trước giờ nó có bị ai hành hạ thế đâu..hừ..bực rồi đấy nha…
- Để mình xách cho.. – Kim Anh lên tiếng, mắt vẫn dán vào hắn, đúng là cái đồ hám trai mà,..nhưng thế nó mới ko phải xách đồ cho hắn, nhưng như vậy thì hạ giá con bạn nó quá.. à đúng rồi, trong 36 kế của Gia Cát Lượng có chiêu ‘nhìn rau gắp thịt thì phải’ (để t/g giải thích nha..đó là chiêu ‘Dương đông kích tây ý’, đánh lạc hướng đối phương, ngày trước nó học dốt quá, để cho 2 con bạn giải thích mãi mà ko hiểu thế là đành giải thích có liên quan đến thức ăn thì nó mới hiểu đc)... he he..cho biết tay nha...
- A..fan của anh kìa.. – nó hét tướng rồi chỉ ra đằng sau hắn sau đó túm tay Kim Anh bỏ chạy ...nhưng..ôi thôi,...nó bị hắn túm tay lại rồi còn đâu.. sao mà nó đen thế ko biết, toàn bị ng khác túm lấy tay khi chạy là sao ?..
- Đừng có mà tìm cớ chạy, sao tôi phải sợ fan chứ.. – hắn nhìn nó đầy thách thức, rõ ràng muốn chọc điên nó đây mà..hừm. - ...định dùng ‘tháo vi kế à’ ? (tẩu vi kế, chạy là thượng sách anh ui.. =_=’’) (hai ng này xứng đôi thật).
Đã thế thì nó ko nhân nhượng nữa đâu nha..
- Quá đáng vừa phải thôi à nha – Kim Anh nhìn nó, níu níu, nó gạt phăng ra, bực dọc.. - .. níu làm gì..1 điều nhịn là chín điều nhục đó nha.. ko nhịn nữa.. bực lắm rồi... muốn gì hả tên kia ?
Hắn há hốc mồm kinh ngạc tột độ, hắn chỉ định nhờ nó xách đồ hộ mà nó làm ầm lên vậy..thật khó hiểu.. RENGGGGGGG.....tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp, tốt quá, thoát khỏi hắn rồi, phải vào lớp thôi, may quá, giá như tiếng chuông nhanh thêm mấy phút nữa, chưa bao giờ nó thấy yêu cái chuông trường đến vậy nha..hihi..thoát khỏi tên hung thần ấy rồi, vui quá...trông anh khôn lắm cơ, đồ ngu ạ, hô hô..nhìn thế này mà còn ko nhận ra nữa à ? hé hé.. thế nhưng, nó ko ngờ, tất cả những việc nó làm đã bay vào mắt của ai đó, và một mối nguy hiểm đang dần dần rình rập...
Nó vừa đi, vừa tìm lớp, ko biết cái lớp chết bầm nào là lớp của nó nhỉ ? Vừa đi, vừa nhìn quanh các dãy hành lang, nó và Kim Anh mới sực nhớ đến Thảo Uyên, lại đang như gà mắc tóc thì...
- 2 bà đi đâu để tôi tìm mãi, lớp tụi mình trên tầng 2 cơ mà..quanh quẩn dưới này làm gì, cô giáo sắp tới rồi đấy.. – tiếng Thảo Uyên ‘nhỏ nhẹ’ làm nó muốn rớt cả tim ra ngoài.. (@@)
- Lớp tụi mình ? – Kim Anh nói mà mặt ngạc nhiên hết mức..nó cũng ko khỏi ngạc nhiên.. - ...tụi mình chung lớp ư ? Tao ko nghe lầm đó chứ ?
- Nghe lầm thế nào được khi tao nhờ papa iu dấu của tao xin cho học chung lớp đào tạo ca sĩ chuyên nghiệp? – Thảo Uyên dõng dạc lên tiếng.
- C..cái.. gì ? – Nó tròn mắt và sau 2s mới tiêu hóa hết được lời Thảo Uyên nói thì nó la lên.. - ...sao ko vào lớp hội họa, sáng tác..gì cũng được, sao lại vào lớp đào tạo ca sĩ chứ ? Mày ko còn lớp gì để vào nữa sao ? Mà sao cứ nhất thiết phải vào lớp đào tạo ca sĩ.. trời ơi, tao ko muốn làm ca sĩ.... (^~^)
- Ba em ? – tiếng 1 ng phụ nữ cất lên, giọng thanh, trong trẻo, hình như là 1 ng luyện thanh thứ thiệt, và dường như đang ám chỉ đến chúng nó..mà đúng rồi, ở đây làm quái gì còn 3 ng nào ngoài ba chúng nó ra.. 3 đứa quay lại..nhìn..1 ng phụ nữ trung niên, khuôn mặt thông minh, hiền lành, với cặp kính trông rất tri thức..- ..sao còn ở đây? Chưa vào lớp sao? Mà các em... – cô bỗng lật lật trang hồ sơ và rồi cô cũng dừng lại.. - ..là 3 em : Trần Kiều Nguyệt Nga, Vũ Hoàng Kim Anh, Dương Kiều Thảo Uyên đúng ko ?
3 đứa nhìn nhau rồi gật đầu, nhìn tụi nó ngoan như cún con vậy.. (^^)
- Vậy các em là học sinh lớp cô rồi, mau đi theo cô, chúng ta lên lớp, nha ! Cô là Hồ Bích Liên.. giáo viên chủ nhiệm lớp.. – Cô giáo, Hồ Bích Liên, dì ruột của hắn, là ng thông minh, sắc sảo, nhạy bén trong công việc, thương cháu, là ng duy nhất trị được hắn.. và khi nó xuất hiện, đương nhiên dì của hắn sẵn sàng những trò để khiến 2 đứa ngỗ nghịch phải nghe lời răm rắp.. (@.@)
- Dạ.. – 3 đứa tròn mắt nhìn và đi theo cô giáo...
Kétttttttttttt........Cánh cửa lớp mở, cô giáo bước vào..đứng trước lớp và giới thiệu..
- Có lẽ các em đã biết trường ta mới có 3 học sinh mới, nhỏ tuổi nhất lớp, (vì lớp luyện ca sĩ nên ko quan tâm đến tuổi tác).. cô xin giới thiệu 3 bạn nữ.. Dương Kiều Thảo Uyên.. Vũ Hoàng Kim Anh.. và .. Trần Kiều Nguyệt Nga.. mong các em hãy giúp đỡ các bạn ấy thật tốt... (^^)
3 đứa nó bước vào..cả lớp đang im lặng thì ồ lên, nhìn nó như nhìn...sinh vật lạ, phải, nó xinh, rất xinh là đằng khác,.. nó đảo mắt quanh lớp.. và nói ko quên kèm 1 nụ cười thân thiện..
- Mình là Trần Kiều Nguyệt Nga, mình mới đến...
- Ko phải con nhóc được nhận học bổng đây sao ? – 1 đứa con gái bĩu môi lên tiếng.. lúc này đôi mắt của hắn đang lơ đễnh nhìn ra ngoài, nghe vậy, hắn vội quay ngoắt lại, Hải Tường đang cười với 1 cậu bạn thì cũng lập tức quay lên..còn nó, vẫn cười, nhưng sao mà nó nóng mặt quá, cơ mặt của nó cứ giật giật mà chả hiểu tại sao khi nghe con nhỏ kia nói thế này.. - ..gớm...ko có tiền thì nói thẳng luôn, còn bày đặt... học bổng, vào đây ngắm giai đẹp là chính, chả biết nay làm thế nào quyến rũ đc hotboy trường ta đấy.. (>’’<)
- Thế à.. – 1 đứa khác lên tiếng, mặt nó tối sầm lại luôn..- ..à, cái con nhỏ mà sáng nay bám lấy anh Minh Tuấn dưới sân trường á ? Ui, con đấy mặt dày nhỉ ?
- C..cá..cái...g...gi..giề... ? – nó nặn ko nổi tiếng, đầu nó đang muốn bốc hỏa, Kim Anh và Thảo Uyên bỗng thấy ái ngại cho nó, bỗng nó lấy lại vẻ tươi roi rói, theo kiểu ‘trắng gì mà sáng thế’, và nói móc.. - ,. Sao mà mình ngó lên mãi mà thấy chẳng bằng ai.. – lũ con gái đang cười tự đắc thì.. – ..mà ngó xuống mãi thì chẳng thấy ai bằng mình, chỉ thấy 2 con chó cắn càn...điếc cả tai.. (>’’<)
Nó còn làm điệu bộ ngoáy ngoáy lỗ tai và nhìn tụi con gái như thách thức..he he..cho tụi mầy biết tay..
- Mình là Dương Kiều Thảo Uyên, mình mới nhập học vào, mo...
- Con nhỏ này là bạn con kia....nên cũng là loại ng chẳng ra gì đâu.. – đứa con gái khi nãy lên tiếng..
Nó điên rồi đấy, nó nhịn nhục thì ko sao nhưng mà đụng đến Thảo Uyên thì là 1 sai lầm lớn của bọn đấy rồi..nó tiến đến chỗ đứa vừa lên tiếng..
- B..bạn vừa,.nói..c..cái..gì cơ ? Mình nghe ko lọt tai cho lắm. – đứa con gái đang định bật lại thì nó đập bàn đánh rầm... nhìn thẳng vào mắt con nhỏ kia với ánh mắt phẫn nộ, như muốn ăn tươi nuốt sống con bé ấy..và nói.. - ..thử nói lại coi, bực mình sinh sự đó..đừng tưởng nhà giàu thì muốn làm gì thì làm nhá.. (>’’<)
Nó tiến lên đứng bên cạnh Thảo Uyên, và lại cười tươi roi rói (thay đổi thái độ gì kinh dễ sợ)..
- Bạn mình hiền nên đừng bắt nạt...
- Còn mình là Vũ Hoàng Kim Anh, rất vui vì đc biết các bạn..
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này cả lớp im bặt, ko nói câu gì nữa.. Cô giáo thì khẽ nở nụ cười nửa miệng, xem ra ưng ý với 3 đứa nhóc này lắm.. cô lên tiếng để cắt đứt bầu ko khí căng thẳng giữa lớp..
- 3 em ngồi ở kia, phía dưới bàn của Minh Tuấn, và Hải Tường, chỗ đó có 2 học sinh mới chuyển đi...
Nó liếc mắt thì...ối thôi, hắn đang nở 1 nụ cười phải nói là gian hết mức..biết sao giờ..huhu...tránh vỏ dưa, gặp vỏ chuối mà (vỏ dừa..híc..ko biết thì đừng tỏ ra là mình nguy hiểm nhá)..híc..thế này cuộc đời nó tiêu rồi còn đâu.. (@_@)
Hắn nhìn thấy nó cũng ko khỏi ngạc nhiên, coi như duyên phận đi, he he..nãy dám bỏ chạy à, đã thế thì hắn phải hành hạ nó cho chết luôn hô..hô..
Còn Hải Tường, ban đầu thì ngạc nhiên, sau đó lại lơ đễnh nhìn ra ngoài, ko phải anh ko muốn nghe, mà anh đang có mối quan tâm lớn, ‘cô bé lần đầu anh gặp, cô bé mà anh đã trao học bổng cho đâu rồi nhỉ ?’ (nó đấy a ạ, ~_~)
Nó ngồi phịch xuống ghế.. Thảo Uyên quay sang nhìn nó..thì thầm..
- Nãy bà ngầu thật đó.. sao lúc nào bà cũng bênh tui thế ?
- Còn hỏi, tui nghe thấy tụi nó nói xấu tui thì tui điên lắm..nhưng nói xấu bà thì đừng mong có cửa sống nha..đấy gọi là.. ‘sát gà giết khỉ’ (t/g xin giải thích : sát kê hách hầu - giết gà cho khỉ sợ, 1 trong 36 kế của Gia Cát Lượng.. chị này bị nhiễm Gia Cát Lượng nặng ý mà.. T_T)
- Hả ???? – 2 con bạn nó cùng há hốc mồm -.. trời ơi, vốn từ ngữ của mày vẫn nghèo nàn thế à ?
- Đấy là lấy đầu chọi đá ( ???? anh này thông minh ko kém).. – hắn ngồi trên chêm vào..- ..đắc tội nhầm ng rồi..mấy nhóc..
BÚC... 1 viên phấn bay cái vèo vào giữa trán hắn, làm hắn ngã ngửa ra đằng sau, nó cười khúc khích, hắn lồm cồm bò dậy nhìn cái đĩa bay ở đâu bay vèo vào và đáp nhẹ lên trán hắn thì.. cô giáo với ánh mắt lạnh.....hơn tiền nhìn hắn..làm hắn khẽ rùng mình... (T_T)
- Hoàng Trình Minh Tuấn, em nói chuyện...tí ở lại dọn vệ sinh lớp.. còn em.. – cô liếc sang nó.. - ..Trần Kiều Nguyệt Nga, em là lí do khiến cho Minh Tuấn bị phạt, nên em cũng bị phạt..hết giờ..lớp mà còn ng nào ở lại ngoài 2 em ý ra thì.. mai chấp nhận đình chỉ 2 tuần cho tôi..
- Dạ...... – nó ko tin nổi vào mắt mình.. - ..cái gì..mà.. phạt ? Trời ơi, nó phải về..ko thì...có chuyện xảy ra mất.. -... cô ơi,..ở lại dọn thì có đèn ko cô ?...vì..
- Em sợ tối hả ? – cô nhìn nó không chớp, ánh mắt dò xét, hắn và Hải Tường quay lại, là con gái sợ tối là điều đương nhiên, nhưng, điều nó sợ ko phải bóng tối, mà điều xảy đến trong bóng tối kìa... (0.o)
Kim Anh và Thảo Uyên cũng lo lắng cho nó bèn lên tiếng..
- Thưa cô, để tụi em..
- Ko..nếu các em muốn bị phạt thì mai, còn nay.. – cô nhìn nó mỉm cười.. (bà này gian gian sao ấy).. - ..cô muốn ng trực là.. 2 em.. (0.o)
Đường đường là ca sĩ nổi tiếng mà phải trực nhật á ? có nhầm ko ? hắn đang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, còn cô thì vẫn mỉm cười..bực mình quá, nhưng nó sợ bóng tối thì cho nó nếm mùi lợi hại chứ ? hố hố.. hắn ko muốn đợi cho nốt buổi học đâu..
Còn nó, nó ko hiểu hắn nói chuyện thì liên quan gì đến nó chứ mà phạt nó, tối nay mong là nó sẽ ko xảy ra điều gì..nó vốn ko bình thường mà..nên điều gì có thể sẽ xảy ra với nó trong bóng tối kia chứ ? Nó ko muốn nghĩ đến...Đúng đời là bể khổ còn nó thì quả thực ko biết bơi.. giờ nó mới ngộ ra chân lí mang tính giáo dục sâu sắc đến thế.. hihi,.. nó phục tài nó quá (híc, lại tự sướng.. chân lí gì mà lạ khiếp.. 0.o)
Sau tiết học khá nhàn rỗi mà lần đầu tiên nó chịu ngồi nghe hết tiết,.. nhưng toàn về thanh âm, thanh sắc gì gì đó mà nó nghe cũng như bò đội nón ý.. chả hiểu gì sất.. còn hắn thì... gà gật nhưng ko dám gục, ko thì.. BÚP... đấy thấy chưa, lại thêm viên nữa đáp xuống cái đầu bí ngô của hắn nha... tiết nào cũng vậy, dưới chân hắn toàn phấn là phấn, còn cô giáo hình như lấy cái đầu hắn để luyện tập lia phấn hay sao ý.. mà sao phát nào phát ấy chuẩn thế ko biết, mặc dù hắn ngồi bàn thứ 2 từ dưới lên nhưng ở bên phía cửa ra vào, trong khi lớp thì rộng, 3 dãy bàn ghế liền...(sát thủ) (@.@)
Giờ ra chơi, nó lật đật đứng dậy và ra khỏi ghế, ánh mắt vô hồn, nhìn nó thẫn thờ y như 1 hồn ma thật sự..đầu óc quay cuồng, híc..chắc phải nghe hết 1 tiết những thứ nhàm chán vậy nên nó mới thành ra như thế.. (nhìn như zombie ý)
- Ê ! –hắn gọi giật cục..
- Gì ? – nó đứng thẳng ng và nhìn hắn.
- Fan.. – hắn nhìn nó - ..đi mua dùm chai nước..
- Nặng ko ? – Nó tung ra câu hỏi khiến ko ai hiểu gì, chả ăn nhằm gì với chuyện của hắn.. (0.o)
- Cái gì ? – hắn tròn mắt..
- Điếc à ? – nó như lấy lại được tinh thần - ..tôi hỏi anh bị nặng ko, chân tay anh bị liệt và thần kinh có vấn đề à ? Sao ko tự đi mà mua, hay là bộ não kém phát triển tới mức, ko biết tư duy đi mua đồ.. (@.@)
Hắn.. ko đỡ nổi..ko thể đỡ nổi mặc dù tiếng tăm của hắn là 1 tên siêu quậy nhưng trước lí lẽ không tài nào bật lại được khiến cho hắn á khẩu.. Còn Hải Tường, anh khẽ mỉm cười rồi đứng lên vỗ nhẹ vai thằng bạn thân và đi ra ngoài.. Hắn sau 2 phút đã tiêu hóa xong lời nó nói (chậm tiêu quá xá^^), thì nó cũng đã đi mất hút với Thảo Uyên, để lại mình hắn ngồi bơ vơ với cặp mắt hình trái tim của Kim Anh. Hắn vội phi xuống cangtin trường tìm nó.. cái con bé đáng ghét dám bật lại hắn..
- Này ! – sau 1 hồi đảo mắt tìm xung quanh, cuối cùng cũng thấy nó đang ngồi với Thảo Uyên, tay cầm cái bánh đang cắn dở..
- ….Ì ? (Gì ?) – nó gắt khi hắn đứng sững bên cạnh.. ( >: (
-